1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Manh sủng liệt thê - Thược Thi Khấu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 10: Phượng Hoàng


      Ba người , tất có JQ (gian tình).

      Quân Tiểu Tà vô liêm sỉ chiếm lấy ngựa, thảnh thơi đong đưa dây cương trong tay, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Chẳng qua là cặp mắt linh động của nàng, lại toát ra cảm tưởng đáng khinh.

      Phía sau nàng hai vị soái ca mang phong cách dị thường nhìn thấy trong mắt nàng vẻ mờ ám làm cho người ta nhức cả mắt, người cười giấu giếm, vẻ mặt sủng nịch cùng bất đắc dĩ, người tuấn nhan lạnh lùng lãnh khốc, vẻ mặt xem thường.

      Ca ca như ánh mặt trời ấm áp, sư phụ phúc hắc lãnh khốc, hai người nếu cùng chỗ, khó phân chia ai là công a.

      Trong đầu Quân Tiểu Tà đột nhiên xuất hình ảnh như vậy:

      Đêm khuya trăng thanh gió mát, Nguyên Thần Trường tay chấp kiếm chỉ, tay sau lưng, lạnh lùng : Lang, nếu ngươi theo bản công tử, bản công tử đành phải dùng võ lực giải quyết!

      Thiên Lang Tinh tay nắm đao, lập tức để trước ngực, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt sáng quắc: Trường , ai kỹ thuật cao hơn còn chưa định, hôm nay chúng ta liền phân thắng bại, để về sau bởi vì ai ai dưới mà gây chiến.

      Hừ! Ngươi thua chắc rồi!

      Ha, làm sao biết được?

      Màn đêm bị đao quang kiếm ảnh xé rách, hai người chiến khó hoà giải…

      Đêm thứ hai, hai người lại giằng co, tiếp tục vì vấn đề công thụ mà phân thắng bại…

      Đêm thứ ba, tiếp tục chiến đấu. Mãi cho đến N lần chiến đấu, hai người sức cùng lực kiệt, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng đối phương. Cuối cùng, Thiên Lang Tinh quyết định nhường bước: số lẻ ta , số chẵn ngươi , như thế nào?

      Nguyên Thần Trường khinh thường hừ lạnh: tưởng chiếm tiện nghi của bản công tử? có cửa đâu! Ta công, ngươi thụ!

      Sau đó hai người lại lần nữa vì công thụ mà tiếp tục khai chiến.

      Nghĩ đến đây, Quân Tiểu Tà nhịn được che miệng cười trộm.

      “Quân Tiểu Tà!”

      Tiếng cười của nàng quá mức nhộn nhạo, làm cho hai vị nam sĩ tự chủ rùng mình cái, cả người đều nổi da gà.

      “Ha ha a, ngượng ngùng, hôm nay tâm tình rất tốt, kìm lòng được.” Ta lại đáng khinh.

      Nửa ngày sau

      “Vượt qua đỉnh núi này, tiếp mười dặm, chính là Hạnh Hoa thôn.” Vong Xuyên chỉ vào đỉnh núi cao ngất bị mây bao phủ phía trước cười : “Chẳng qua là ngọn núi này, chẳng được yên bình.”

      “Như thế nào?” Nguyên Thần Trường cũng là lần đầu tiên qua chỗ này, nghe được Vong Xuyên như vậy, khó tránh khỏi tò mò.

      biết Trường huynh có từng nghe qua cái tên Phượng Hoàng?”

      Nguyên Thần Trường suy ngẫm lát, khuôn mặt tuấn tú bịt kín tầng cổ quái, chần chờ : “Chắc phải là trại chủ Hắc Phong Trại, cung tiễn nhanh nhẹn, hảo nam sắc (thích trai đẹp) – Phượng Hoàng trại chủ?”

      Vong Xuyên cười khẽ: “ hổ là Trường huynh, đối với việc của võ lâm Trung Nguyên nắm trong lòng bàn tay. Nhưng mà Trường huynh có lẽ có chút tìm hiểu ràng, vị Phượng Hoàng trại chủ này tuy rằng hảo nam sắc, lại đối với nam tử hận thấu xương. Phàm là nam tử bị nàng bắt, ăn xong chùi mép, đều chỉ có kết cục.”

      Sắc mặt Nguyên Thần Trường hơi biến đen, nữ tử kêu Phượng Hoàng này cũng quá cả gan làm loạn , so với Tử Tịch còn khoa trương hơn.

      “Cho nên, thời điểm chúng ta qua ngọn núi này, tận lực tránh mai phục của các nàng.”

      “Lang huynh, ngươi rất sợ nàng?” Đường đường thiên hạ đệ nhất đao, cũng có thời điểm sợ phiền phức sao? Nguyên Thần Trường có chút vui sướng khi người gặp họa.

      Vong Xuyên lạnh nhạt cười: “Trường huynh dáng vẻ đường đường, khí chất phi phàm, tại hạ là lo lắng Phượng Hoàng trại chủ đối với huynh vừa gặp thương, đến lúc đó nha đầu nhà ta chẳng phải là mất sư phụ?” tới đây, Vong Xuyên tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì, buồn bực : “Trường huynh, nha đầu nhà ta như thế nào cùng ngươi quen biết?”

      lưng ngựa Quân Tiểu Tà sợ Nguyên Thần Trường đem chuyện nàng đánh cướp vạch trần, vội vàng trách móc : “Ca ca, huynh Phượng Hoàng trại chủ háo nam sắc, đối với nữ tử nàng hẳn là làm khó dễ .”

      “Đồ nhi.” tiếng này, ý nghĩ sâu xa, Quân Tiểu Tà phẫn nộ câm miệng, vẻ mặt khẩn cầu nhìn . Nguyên Thần Trường coi thường người nào đó giống như con chó đáng thương làm trò: “Thủ hạ Phượng Hoàng nhanh nhẹn, thuần sắc nữ đệ tử, đồ nhi phải thực thích học người khác chặn đường đánh cướp sao, vừa vặn có thể làm môn hạ của Phượng Hoàng, làm kẻ cướp chân chính.”

      Quân Tiểu Tà tức giận dựng lông: “Sư phụ, người chỉ biết ta, chính người cũng thế.” Giả trang hái hoa tặc cướp sắc, dọa nàng sợ hãi choáng váng.

      Nam tử cướp sắc hiếm lạ, nữ tử cướp sắc mới là chuyện lạ.

      Cho nên, con đường vượt núi, Quân Tiểu Tà nhìn chung quanh, ước gì nữ tử kêu tên Phượng Hoàng từ trời rơi xuống, để nàng chiêm ngưỡng chút phong thái thế hệ kiêu nữ.

      Trong rừng, đại thụ che trời, mây che mặt trời, gió thổi qua, lá cây sàn sạt rung động, cảm giác mát nhập vào cơ thể, hàn khí dày đặc.

      Đột nhiên…

      tiếng chuông bạc giống như tiếng cười từ bốn phương tám hướng truyền đến, chỉ nghe nàng : “Hai vị ca ca, các ngươi là muốn chỗ nào a?”

      Thanh kia là dễ nghe, còn mang theo chút hồn nhiên, bị gió thổi qua, có vẻ như có như .

      Quân Tiểu Tà tò mò trợn to hai mắt, vẻ mặt khẩn trương hưng phấn. Nữ trung hào kiệt, rốt cục xuất sao?

      Phía sau hai người nhìn nhau, đều có chút biết nên khóc hay cười.

      “Xuất , đừng trốn.” Vong Xuyên đến trước người Quân Tiểu Tà, nhìn cành cây cao nơi xa .

      Nguyên Thần Trường có chút vui, ở trước mặt giả thần giả quỷ, rất vô lễ. Toàn thân tản ra hơi thở muốn giết người, dâng lên trận cuồng phong.

      Theo sau, liền nhìn thấy thân ảnh màu tím tinh tế từ giữa cành lá rậm rạp nhảy xuống.

      “Tiếng cười khanh khách, hai vị ca ca cũng tuấn, Phượng Hoàng ta có diễm phúc.” Người nọ từ chỗ tối ra, ánh nắng chiếu người nàng, thân người mang cung tiễn cao lớn xuất trong tầm mắt ba người.

      Nàng hé ra khuôn mặt trẻ con tròn trịa, hơn nữa dáng người nhắn xinh xắn, chợt nhìn lại tựa như tiểu muội muội mười ba mười bốn tuổi. Chỉ tiếc trong đôi mắt to ngập nước kia, tràn đầy nham hiểm cay độc trái ngược với bộ dạng đáng của nàng.

      Vừa thấy, cũng biết là nhân vật ngoan độc dễ chọc.

      “Nàng, nàng chính là Phượng Hoàng?” Quân Tiểu Tà mồm miệng lắp bắp, tạo hình này, rất dũng mãnh!

      “Tiểu muội muội, nàng rất lễ phép, nàng hẳn là nên gọi ta là Phượng Hoàng tỷ tỷ.” Phượng Hoàng bĩu môi, ánh mắt sắc bén liếc nàng cái, lập tức đem ánh mắt đặt ở người hai vị nam sĩ, giống như nhìn vật phẩm, thập phần liều lĩnh.

      Phượng Hoàng cử chỉ lẳng lơ làm cho Nguyên Thần Trường khỏi giận tái , sửa đôi lông mày nhăn lại, ánh mắt như kiếm: “Giết miễn phí, muốn chuyện tốn vạn kim, nương chọn cái nào?”

      Vong Xuyên buồn cười: “Trường huynh rất thẳng thắn, nhưng mà tại hạ cũng cho là như vậy.”

      “Khanh khách, hai vị ca ca thực sảng khoái.” Phượng Hoàng đưa tay gẩy gẩy tóc đen trán, đột nhiên đem cung tiễn lớn phía trước thả xuống, lười biếng : “Các ngươi ai có thể tiếp được mũi tên của Phượng Hoàng ta, Phượng Hoàng cho rời . Nếu tiếp được, đành phải. . . . Chết!”

      Giọng đột nhiên vừa chuyển, chữ chết chưa dứt, Phượng Hoàng lắp tên giương cung.

      “Tại hạ lĩnh giáo nhanh nhẹn của Phượng Hoàng trại chủ!”

      Vong Xuyên từng bước về phía trước, khí thế tăng vọt, như núi cao lồng lộng, bền vững thể đốn ngã.
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna3 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 11: Trúng chiêu


      “Lang huynh, an nguy của tại hạ cùng đồ nhi tiện thể giao cho huynh.”

      Nguyên Thần Trường thực thành khẩn nhờ cậy , lập tức phen túm Quân Tiểu Tà lưng ngựa xuống, che chở phía sau lưng . Khóe miệng hơi gợi lên cười khẽ, càng xem càng đáng đánh đòn. Quân Tiểu Tà hướng lên trời mãnh liệt mắt trợn trắng, em ngươi!

      “Đồ nhi, ngươi lại mắng vi sư.” Ánh mắt người nào đó phía sau lưng giống như nhìn thấu nàng, lành lạnh . Quân Tiểu Tà khóe miệng run rẩy: “Sư phụ…” dám oán thầm nửa câu.

      Bên kia, nội lực Vong Xuyên sung túc, trang phục vải bông áo xanh ngay lập tức phồng to dựng lên, dưới chân bỗng nổi lên trận kình phong, tóc đen phất qua, đôi mắt đen láy lên chút màu tím quỷ dị.

      “Phượng Hoàng trại chủ, mời ra tay.”

      “Ha ha a, vị ca ca này đúng là tự tin.”

      Phượng Hoàng chân đạp cung, bàn tay trắng nõn xinh xắn nhàng kéo dây cung, tựa như bắn ra dây thun bình thường dễ dàng đem cung tiễn lớn lắp vào dây cung.

      “Chú ý nha.” Nàng cười khanh khách, mắt to ngập nước lên chút ngoan độc tàn bạo, trong nháy mắt, cổ tay buông ra, tên ra khỏi cung.

      Tên như ngôi sao rơi xuống, mũi tên hung mãnh bắn tới.

      Mắt Nguyên Thần Trường lộ ra trầm ngưng, thân hình nháy mắt di động đến bên cạnh Quân Tiểu Tà, dắt tay nàng: “Đồ nhi nhìn cẩn thận.” Khi chuyện, xuất ra nội lực, tùy thời bảo vệ nàng an toàn.

      chậm, chuyện nhanh, chỉ trong nháy mắt, mũi tên sắc bén đến trước mắt.

      Chỉ thấy Vong Xuyên hạ mắt, ung dung nâng cánh tay, phía trước trống rỗng bỗng xuất thanh trường đao, đánh gãy mũi tên mang đầy sát khí bay đến.

      Phút chốc, Vong Xuyên ngước mắt, cánh môi nở rộ chút ý cười tự tin: “Chính là tại!”

      Vươn tay, giống như lấy vật ở trong túi, dễ dàng cầm chặt cung tên. “Phượng Hoàng trại chủ, ngươi thua.”

      Ánh mắt Phượng Hoàng trầm xuống, trong lòng tức giận, trong nháy mắt lại cười ha ha, tiếng cười dữ tợn: “Ca ca, người thua là ngươi .”

      đợi Vong Xuyên tỉnh ngộ, Nguyên Thần Trường đến phía sau , nhanh như chớp, điểm yếu huyệt quanh thân . “Tên có độc.”

      Vong Xuyên lạnh nhạt cười, ý cười đạt đáy mắt, lần đầu lộ ra ý muốn giết người: “Phượng Hoàng trại chủ thủ đoạn.”

      “Binh bất yếm trá, đừng ngay cả điều này ca ca cũng biết .” Phượng Hoàng lơ đễnh, bỏ ra tóc dài trước người: “Nếu thể tránh tên của ta, ca ca, ngươi đành phải tìm chết.”

      Quân Tiểu Tà mơ hồ, tình tại sao lại như vậy?

      tại, đến phiên ngươi.” Phượng Hoàng chỉ vào Nguyên Thần Trường , giờ phút này, tên lên dây, tùy thời đều có thể bắn ra.

      Mặt Nguyên Thần Trường chút thay đổi nhìn Vong Xuyên vừa đứng ở trước người, xê dịch thân người nháy mắt đem viên thuốc đưa cho Vong Xuyên. “Bản công tử muốn cùng ngươi đánh cuộc.”

      “Nga, vị ca ca này nghĩ muốn đánh cuộc cái gì?” Phượng Hoàng vẻ mặt hồn nhiên đáng , người có biết qua thủ đoạn của nàng, đúng là bị lừa.

      “Nếu ngươi thua, bản công tử muốn đôi tay của ngươi.”

      Phượng Hoàng ngẩn ra, lập tức cười khanh khách : “Tốt.” Đôi mắt đẹp vừa chuyển: “Ca ca thực ác độc, nhưng mà ta nguyện ý phụng bồi. Ca ca, nếu ngươi thua, ta muốn đôi mắt của ngươi.”

      “Có bản lĩnh đến lấy.” Nguyên Thần Trường thẳng lưng, bất động như núi, chung quanh độ ấm thoáng chốc đóng băng đến cực điểm.

      Phượng Hoàng ý cười giảm, ánh mắt lại phá lệ chăm chú nhìn. Người đối diện, hơi thở sâu xa, sâu lường được, so với người vừa rồi chỉ có hơn chứ kém.

      Thắng bại chỉ trong nháy mắt, ta tuyệt đối thể thất bại!

      Nắm chặt cung tên trong tay, Phượng Hoàng vẻ mặt biến đổi, buông tay. Mũi tên gào thét bay ra, còn chưa xa, mũi tên thứ hai bay theo!

      Nguyên Thần Trường trong mắt biểu lộ mỉa mai, đón hướng tên bay đến nhanh chóng bay lên cao, ngón trỏ thon dài vươn ra, mũi tên thứ nhất còn chưa tới trước mặt, thương tiếng, cắt thành hai đoạn.

      Đuôi công mũi tên thứ hai mới rời dây cung, liền đột nhiên rơi xuống đất.

      Phượng Hoàng quá sợ hãi, vung lên dây cung, bắn ra đạo nội lực. Nguyên Thần Trường con ngươi lạnh như băng, vỗ tay cái, ba tiếng giòn vang, chẳng những nội lực bị đánh tiêu tan, má trái của Phượng Hoàng trong nháy mắt lên nhiều dấu vết sưng đỏ.

      “Ngươi!”

      “Nữ nhân, vẫn nên ôn nhu hiểu biết mới tốt.” Nguyên Thần Trường hờ hững nhìn nàng: “Thuốc giải!”

      Đôi mắt Hoàng nặng nề, khóe miệng gợi lên chút ngoan độc: “ có.”

      có? quan hệ, phế hai tay của ngươi, xem ngươi còn hại người như thế nào.” Nguyên Thần Trường chậm rãi đến, mỗi bước , khí thế tăng phần, thời điểm đến trước mặt nàng, Phượng Hoàng hé ra nụ cười đầy mồ hôi lạnh.

      “Ca ca, huynh quyết tâm xuống tay với ta sao?” Dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi nhất thời biến mất sạch , vẻ mặt Hoàng vô tội, hỏi đáng thương.

      Nguyên Thần Trường mím môi, nhíu mày, liếc mắt, nhìn nàng từ đầu nhìn đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu.

      Phượng Hoàng trong lòng nghiêm nghị, thầm nghĩ: đây là ánh mắt gì? có ý gì?

      Người nào đó thở dài tiếng: “Nếu ngươi lớn thêm chút, cao chút, tính tình ôn nhu chút, nghe lời chút, có lẽ. . . . Bản công tử cố đem ngươi làm nữ nhân mà nhìn.”

      Phốc!

      Phượng Hoàng hộc máu, này nha nha, tổn hại người mang theo chữ thô tục, tức chết lão nương!

      chết , xú nam nhân!” Nguyên Thần Trường mỗi câu đều giống như đâm vào ngực nàng, Phượng Hoàng phát điên, liền ném nắm thuốc bột, hai chân đạp mạnh mặt đất, lướt qua cự cung, phi thân hướng Nguyên Thần Trường , thanh đoản kiếm giấu trong tay áo bá tiếng trượt ra ngoài.

      “Chậc chậc, thẹn quá thành giận.” Nguyên Thần Trường khí định thần nhàn vươn tay, ngón trỏ thon dài đem đoản kiếm Phượng Hoàng đâm tới nhàng kẹp giữa hai ngón tay, xoay ngón trỏ chút, đoản kiếm chưa lên tiếng trả lời mà đứt lìa, nội lực bị đầu ngón tay kia cắt đứt mà quay về với chủ, kèm theo chút gió xuyên thấu vai Phượng Hoàng.

      “Vương bát đản (khốn kiếp)!” Phượng Hoàng oán độc trừng mắt nhìn mặt Nguyên Thần Trường mang ý cười, từ cao nhìn xuống nàng, hận thể chém mấy đao mặt .

      Nơi xa Quân Tiểu Tà lẩm bẩm nuốt nước miếng cái, sư phụ, rất có phong cách.

      Nàng rất vui vẻ chạy đến bên người Vong Xuyên, lo lắng : “A Tinh ca ca, huynh thế nào?”

      có việc gì, tiểu độc mà thôi.” Vong Xuyên lắc đầu, trong lòng lại nặng nề gấp bội. Yểm cung tàng long ngọa hổ (nhiều nhân tài), giải dược vừa rồi kia hẳn là từ tay của Hắc Quả Phụ, xem ra nếu muốn đoạt được Thuý Ngọc Huyết từ tay , càng thêm khó khăn.

      “Nếu ngươi dám phế tay của ta, lão nương thành quỷ cũng bỏ qua ngươi!” thanh thê lương của Phượng Hoàng lên án khiến Quân Tiểu Tà hoảng sợ, vội vàng chạy tới, rụt rè nắm ống tay áo Nguyên Thần Trường : “Sư phụ.”

      “Đồ nhi, có phải ngươi muốn khẩn cầu vi sư buông tha nàng?”

      “Sư phụ minh thần võ.” Quân Tiểu Tà bị đoán trúng tâm tư, có chút thẹn thùng.

      Nguyên Thần Trường lắc lắc đầu, đối với kẻ địch nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân, nha đầu ngốc này chẳng lẽ biết sao? “Đồ nhi, nếu vi sư bất hạnh thua ở tay nàng, ngươi cho là ngươi còn có cơ hội mở miệng sao?”

      Giọng bình thường nhưng phát ra giận mà oai, Quân Tiểu Tà trong tâm cảm thấy áp lực: “Sư phụ võ công cái thế, tuyệt bại dưới tay nàng ta.”

      “Tiểu nương, cám ơn ngươi thay tỷ tỷ ta cầu tình.” Phượng Hoàng liếc mắt cái liền nhìn thấu nha đầu kia có tâm cơ gì, rất đơn thuần. “Lão nương cho dù chết, cũng tuyệt chút nhíu mày. Xú nam nhân, ngươi ra tay !”

      là nhanh nhẹn dũng mãnh!

      Quân Tiểu Tà nhìn trời gì, lúc này lại lộn xộn gì nữa? Phượng Hoàng đại tỷ, ngươi thể bớt tranh cãi chút được sao?

      “Nghe được , hảo ý của ngươi người ta chẳng thèm ngó tới.” Nguyên Thần Trường lạnh lùng cười: “Trước tiên nên chém tay trái hay là tay phải đây? Lựa chọn thực làm cho người ta khó xử a.”
      Yoororo, Lucia Anna, honglak2 others thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 12: Đồ đệ


      Nguyên Thần Trường vừa xong, mặt Phượng Hoàng trong nháy mắt trắng bệch, vì nàng thấy được sát ý trong mắt , trong lòng buồn bã.

      Chẳng lẽ đời này, nàng nhất định báo được thù?

      Bi phẫn từ trong mắt nàng chợt lóe, chỉ còn lại có tro tàn của tuyệt vọng.

      Quân Tiểu Tà ngơ ngẩn, tia sáng phức tạp trong nháy mắt kia làm cho nàng hít thở thông. Kiếp trước, nàng cũng từng bất lực như vậy, cái loại cảm giác sa vào tuyệt vọng, làm cho người ta thống khổ.

      “Sư phụ, tay nàng chính là của nàng, người nếu hủy đôi tay của nàng, nàng sống còn có ý nghĩa gì?” Quân Tiểu Tà đáy mắt dâng lên tầng hơi nước: “Bóp chết hy vọng của nàng, so với trực tiếp giết nàng còn đau khổ hơn, thay vì như thế, chẳng bằng sư phụ giết Phượng Hoàng còn hay hơn.”

      Quân Tiểu Tà xong, yên lặng xoay người rời .

      Vong Xuyên trong lòng bất đắc dĩ thở dài, kiến thức giang hồ của nha đầu này vẫn là có chút nông cạn. qua vỗ vỗ bả vai của nàng, tiếng động an ủi.

      Phượng Hoàng trong lòng khẽ động, giây lát lộ ra chút sắc thái đùa cợt. Nha đầu này, căn bản nên xuất giang hồ.

      “Ngốc tử (đồ ngốc)!” Nguyên Thần Trường chỉ tiếc rèn sắt thành thép chửi tiếng, nhanh chóng đem viên thuốc nhét vào miệng Phượng Hoàng.

      Viên thuốc vào miệng nhanh chóng tan ra làm cho Phượng Hoàng rùng mình: “Xú nam nhân, ngươi cho lão nương ăn cái gì?”

      “Khóa công đan (loại thuốc làm cho có công lực cũng ko sử dụng được).” Nguyên Thần Trường quay lưng, lạnh lùng : “Bản công tử có thể tha cho ngươi mạng, nhưng tuyệt tha ngươi tiếp tục hại những người khác. Còn có, mạng của ngươi là đồ nhi của bản công tử cứu, ngươi về sau phải theo nàng, bảo hộ nàng an toàn để trừ nợ.”

      Phượng Hoàng nổi giận: “Lão nương dựa vào cái gì phải nghe lời của ngươi?”

      Nguyên Thần Trường ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên : “Bản công tử ngại trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc), tiêu diệt trại của ngươi, cắt đứt gân tay gân chân của ngươi, sau đó đem ngươi giao cho quan phủ.”

      “Ngươi!” trán nổi gân xanh Phượng Hoàng sắc mặt đỏ bừng, lại tìm ra nửa câu để phản bác.

      Nàng hoàn toàn tin tưởng xú nam nhân này được làm được, nàng chết sao, nhưng bọn tỷ muội trong trại làm sao bây giờ? Các nàng đều vô tội.

      Sau lúc lâu, Phượng Hoàng nghiêm túc : “Muốn ta bảo hộ an toàn cho muội muội ngây thơ kia ta lời nào để , nhưng ngươi thể đụng đến người trong trại của ta dù là nửa sợi lông, nếu y lời, lão nương tình nguyện chết, cũng tuyệt thỏa hiệp cho ngươi!”

      “Hứ, ngươi cho là bản công tử giống ngươi, lật lọng sao?” Nguyên Thần Trường xuy cười tiếng, phất tay áo rời .

      Quân Tiểu Tà vẫn cúi đầu, thấy thân áo trắng rơi trong tầm mắt, lúc này mới kêu tiếng sư phụ. Nàng dám ngẩng đầu nhìn , bởi vì những lời vừa rồi của nàng làm cho Nguyên Thần Trường cảm thấy thất vọng, nhưng nàng càng sợ nếu thấy Phượng Hoàng mất đôi tay.

      “Đồ nhi ngoan của ta, tại ngươi vừa lòng rồi chứ? Vi sư thành toàn lòng hiệp nghĩa của ngươi rồi đó.” Nguyên Thần Trường nghiến răng nghiến lợi, ngay cả chính cũng hiểu vì sao vừa nhìn thấy biểu tình đáng thương của con nhóc ngốc này mềm lòng.

      Những lời này là chói tai, Quân Tiểu Tà ngẩng đầu, dám tin.

      Nước mắt nơi khóe mắt xoạch tiếng rơi xuống, vẻ mặt muốn lại thôi nhìn Nguyên Thần Trường . Thấy vẻ mặt sắc lạnh, Quân Tiểu Tà ngực bỗng hốt hoảng.

      “Phượng Hoàng, vì để cho nha đầu này bảo đảm, ngươi bái nàng làm sư (thầy).” Nguyên Thần Trường đối với Quân Tiểu Tà dung túng, làm cho Vong Xuyên trận bật cười, đồng thời cũng cảm thấy khỏi vui mừng. Có lẽ, Yểm cung đều phải giống như lời đồn đãi.

      Phượng Hoàng ôm miệng vết thương đầu vai, si ngốc bật cười.

      Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất đời, để cho Phượng Hoàng nàng bái nha đầu hiểu chuyện đời làm thầy? Theo nàng ta học cái gì? Thiện lương sao?

      “Các ngươi ngay từ đầu tính buông tha cho ta?” Phượng Hoàng giọng mỉa mai : “Muốn giết muốn mắng cứ tự nhiên muốn làm gì làm, cớ gì ở trong này làm bộ làm tịch? Các ngươi cảm thấy phiền phức, lão nương thấy phiền a.”

      Vong Xuyên đột nhiên vừa động, tay bóp ở cổ họng của nàng: “Người mang theo oán hận đầy mình trả thù người khác giống như ngươi ta thấy nhiều. Ngươi muốn chết, ta liền làm người tốt, tiễn ngươi đoạn đường!”

      Nụ cười mát lạnh, như vong phù (bùa chú) đòi mạng, Phượng Hoàng mặt từ trắng chuyển xanh. Nàng mặt nhăn chút, ánh mắt vượt qua Vong Xuyên, nhìn phía Quân Tiểu Tà, mang theo tia áy náy.

      Quân Tiểu Tà ngẩn người, bước nhanh tiến lên, đẩy Vong Xuyên ra, vươn tay.

      Ba!

      Tiếng bạt tai thanh thúy làm cho khí chợt lắng đọng, Vong Xuyên giật mình, Nguyên Thần Trường quay đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Con nhóc ngốc muốn bão nổi (tức giận)?

      Phượng Hoàng quay đầu, đầu óc trống rỗng.

      “Ngươi là đồ vô dụng hèn nhát!” Quân Tiểu Tà mặt trầm như nước, gằn từng chữ: “Ngươi tự rước lấy nhục rồi lại để người nhục ngươi. Ngươi ngay cả tánh mạng chính mình cũng biết quý trọng, người bên ngoài còn có thể để ý chết sống của ngươi?” Liền chỉ vào tảng đá bên cạnh: “Nhắm mắt, dùng sức đụng vào, tin tưởng ngươi chết được thoải mái.”

      Dứt lời, ngay cả con mắt cũng nhìn nàng chút, lôi kéo Vong Xuyên rời .

      “Sư phụ, đồ nhi xin lỗi ngài, thỉnh ngài cần tức giận.” Quân Tiểu Tà xoay người cúi đầu, lập tức nắm con ngựa về phía trước.

      Bóng dáng gầy yếu rất nhanh bị bóng cây bao phủ, tựa như hư .

      Ngực Nguyên Thần Trường có chút buồn bực, đây là cái giọng điệu gì? Có giống chút bộ dáng xin lỗi sao? Nhưng vì sao bổn tọa cảm thấy có thể tha tội cho nàng?

      “Nha đầu phải đần, chỉ là rất thiện lương.” Vong Xuyên thở dài, bước nhanh đuổi theo.

      “Hừ, lúc này chỉ biết đối với bản công tử vênh mặt hất hàm sai khiến, về sau xem ta chỉnh ngươi như thế nào?” Nguyên Thần Trường cắn răng cái, đuổi theo lạnh giọng chất vấn: “Quân Tiểu Tà, ngươi đứng lại đó cho ta!”

      Mỗ nữ cảm xúc vẫn rối loạn, ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước về phía trước. Nước mắt chịu thua kém chảy dọc hai bên má.

      Ta thích hợp hành tẩu giang hồ sao? Vì sao sư phụ hung dữ với ta?

      Nguyên Thần Trường thấy nàng nhìn , bước nhanh bước tiến lên, nắm cánh tay của nàng. Quân Tiểu Tà ngẩng đầu, nước mắt ràn rụa mặt, nháy mắt sửng sốt.

      Vong Xuyên lấy dây cương trong tay nàng, giục ngựa rời , bỏ lại hai người với nhau.

      “Ngươi khóc cái gì?” ràng bỏ qua cho nàng, miệng chuyện cũng rất gượng gạo. Quân Tiểu Tà cắn môi, lắc đầu.

      “Nàng lại khóc nữa ta tức giận.” Người nào đó chân tay luống cuống, đáng thương hối thúc nàng ngừng khóc, lại biết nên an ủi nàng như thế nào, đành phải hung hăng quát nàng.

      Quân Tiểu Tà quắc mắt cái: “Nguyên Thần Trường , ngươi là đại phôi đản!” Chỉ biết khi dễ ta! “Ta cần để ý ngươi, chán ghét ngươi!”

      Mạnh mẽ đẩy cái, Quân Tiểu Tà quay đầu bỏ chạy.

      Đông tiếng, mỗ nữ hoa lệ (xinh đẹp lộng lẫy) đụng vào thân cây.

      Lòng Nguyên Thần Trường như 7, 8 ngọn núi liền an toàn rơi xuống đất, khóe môi tràn ra tiếng cười khẽ. Con nhóc ngốc chính là con nhóc ngốc, nhìn xem nàng chạy trốn nơi đâu.

      Vẫn đứng yên nơi xa Phượng Hoàng trông thấy màn như vậy, tâm tình phức tạp phút chốc vui vẻ. Kỳ , theo bên người nàng bảo hộ nàng, chưa chắc là chuyện xấu, ít nhất, tên xú nam nhân kia thừa cơ hội khi dễ nha đầu. Lão nương, cũng phải là người dễ đắc tội, hừ!

      “Cái cây này lại chọc giận ngươi, làm sao lại đụng nó?” Mỗ nam nâng Quân Tiểu Tà dậy, oán giận : “Ngươi vốn rất ngốc, đụng chạm này nọ có lẽ thông minh chút, nhưng cây này nếu như bị nàng đụng u mê, ngươi lấy cái gì bồi thường cho nó?”

      Quân Tiểu Tà đen mặt, bi kịch của cuộc sống, ta hận ngươi!
      Yoororo, Lucia Anna, honglak2 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 13: Kẻ thù


      “Đồ nhi, ngươi cần thương tâm, cho dù ngươi có trở nên ngốc hơn so với trước kia vi sư cũng ghét bỏ ngươi.”

      Người nào đó nhìn Quân Tiểu Tà khóc ra nước mắt, trong mắt lên chút ý cười xấu xa, lời thấm thía ‘an ủi’ .

      Tiểu Tà liếc cái, nghiến răng nghiến lợi: “Cảm tạ sư phụ có ý tốt, ta phước mỏng, hưởng thụ nổi!”

      “Đâu có đâu có, vi sư đây rất rộng lượng, đừng ngại.” Đuôi lông mày Nguyên Thần Trường mang ý cười cùng biểu tình chân thành tha thiết, tỏ vẻ ngại.

      Sao ngươi chết ? Quân Tiểu Tà oán thầm đẩy Nguyên Thần Trường ra, che lỗ mũi muốn .

      “Nếu ta bái nàng làm thầy, có phải ngươi liền đưa giải dược cho ta?” Phượng Hoàng gãi gãi cái ót, hết sức cam lòng thét lên.

      “Phải xem biểu của ngươi.” Cùng bổn tọa điều kiện sao? Hứ!

      Khóe miệng Phượng Hoàng run lên, con mẹ ngươi xú nam nhân, dám đùa giỡn lão nương. “Vậy , Quân Tiểu Tà, tại ta bái ngươi làm thầy.”

      cần!” Quân Tiểu Tà vung tay lên, khó khăn xoay người: “Ngươi bái ta, ta liền phải đáp ứng sao? Hử?”

      Diễn xuất này, tư thế này, là có khí phách nghiêm trang của người làm thầy, nhưng giữa cái mũi của người nào đó lại có dấu màu đỏ chói mắt, làm mất khí phách nghiêm trang, ngược lại có vẻ hết sức tức cười.

      Trong lòng Phượng Hoàng run rẩy, nếu nàng bị người nắm bím tóc, nhất định xông lên hành hung nha đầu này.

      Do dự liên tục, khi nàng quyết định đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng) bất cứ giá nào, Vong Xuyên cưỡi ngựa vội vã trở về: “Trường huynh, có đám người cưỡi ngựa hướng bên này mà đến, chúng ta tránh mau.”

      Ba người đồng loạt nhiều chuyện.

      “Ca ca, những người đó làm cái gì?”

      Vong Xuyên nhíu mày, vẻ mặt trầm trọng: “ biết, nhìn dáng dấp giống hung thần ác sát, dễ chọc.” Đáy mắt lại xẹt qua chút vui sướng rực rỡ khi người gặp họa.

      cần nghĩ cũng biết những người này là vì Hắc Phong Trại mà đến, dù sao cũng phải chuyện bọn họ.

      xong, người nào đó nhàng nhảy lên đại thụ thân, mà Nguyên Thần Trường cũng dẫn theo Quân Tiểu Tà bình tĩnh tránh người.

      Phượng Hoàng gấp đến mức giơ chân: “Mau đưa giải dược cho lão nương, lấy ra nhanh lên!”

      Nguyên Thần Trường từ trong tầng lá cây vươn ngón tay, giọng êm đềm mà tiếc hận:

      “Có bản lĩnh đến đây lấy. Nga, kẻ thù của ngươi dường như sắp đến rồi, bảo trọng.”

      “Ngươi! Ngươi, ngươi nhớ kỹ cho lão nương!” Phượng Hoàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại có biện pháp đối phó với , tại chỉ có thể từng bước tính từng bước.

      Băng bó đơn giản miệng vết thương, Phượng Hoàng cước nhảy lên tảng đá, tay chống nạnh, giả bộ bình tĩnh chờ đợi người tới.

      Chỉ trong chốc lát, vó ngựa từng trận, vung lên bụi đất đầy trời, mạnh mẽ đến gần.

      “A, phải Kích Chiến ca ca sao, nhiều ngày thấy, lão nương còn tưởng rằng ca ca chết rồi chứ.” Phượng Hoàng cười hì hì với người đàn ông vạm vỡ đầu, đùa cợt.

      Dưới đôi mày rặm của Kích Chiến là đôi mắt sáng ngời có thần, mắt to đầu tiên là nhíu lại, hung quang vụt sáng, lập tức cười ha ha: “Tiểu Ma Tước (chim sẻ), lão tử còn chưa ăn được thịt của ngươi, Diêm La vương cũng dám thu lão tử. Hãy bớt sàm ngôn ( nhảm) , hôm nay lão tử là tìm ngươi tính sổ !”

      “Khanh khách, ngươi sợ lão nương bắn ngươi như bắn chim à?” Ánh mắt Phượng Hoàng nháy nháy, đưa tay gẩy gẩy dây cung.

      Tuy chỉ là động tác , Kích Chiến lại theo bản năng kẹp chặt hai chân.

      Phượng Hoàng này tuy rằng nhắn, nhưng sức lực lớn vô cùng. Lần trước giao chiến, thiếu chút nữa mất mạng dưới tay nàng. Lần này, cái gì cũng phải đem mặt mũi trở về, bằng về sau làm sao còn chỗ đứng trước mặt các huynh đệ?

      “Phi! Nếu lão tử sợ ngươi đến đây tìm ngươi. Tiểu ma tước, tốt nhất ngươi biết điều, ngoan ngoãn tẩy rửa sạch giường hầu hạ lão tử tốt, nếu hôm nay liền đem ngươi cùng Hắc Phong Trại san thành bình địa!”

      Phượng Hoàng vỗ ngực cái, biểu tình khoa trương : “Ta rất sợ nga.” Nhưng mỉa mai trong đôi mắt to ai cũng có thể thấy .

      Hành động khiêu khích này, làm cho Kích Chiến mất hết mặt mũi, bá tiếng rút ra đại đao lưng: “Tiểu ma tước, ngươi thực nghĩ rằng lão tử dám đụng vào ngươi!” Nhóm người phía sau thấy lão đại rút đao, đều rút ra vũ khí, khí nhất thời căng thẳng.

      “Ta phi (hành động nhổ nước bọt)!” Phượng Hoàng cũng nổi giận, chỉ vào mặt Kích Chiến mắng to: “Con mẹ ngươi, cút cho ta! Kích Chiến, ngươi có bản lĩnh mình đấu với ta, đừng ở đó chít chít như chuột.” xong, mũi tên sắc bén cương liền đặt dây cung vận sức chờ phát động.

      Nữ nhân này trời sinh cũng quá mạnh mẽ, đổ mồ hôi.

      Nguyên Thần Trường vùi đầu nhìn Quân Tiểu Tà trong lòng vẻ mặt hưng phấn, bỗng nhiên phát nàng lại đáng như vậy, ừ, ít nhất so với nữ nhân tên Phượng Hoàng kia đáng trăm lần.

      Kích Chiến vừa thấy Phượng Hoàng kéo cung, mày rậm run lên. Đáy mắt lên chút chột dạ bất định. Lần trước giao chiến, thiếu chút bị nàng tên bắn chết, ít nhiều gì vẫn có chút bóng ma trong lòng. Nhưng lần này dẫn theo đầy đủ huynh đệ, thể lâm trận lùi bước.

      “Tiểu ma tước, có bản lĩnh cứ ra tay, lão tử cũng tin ngươi có bản lĩnh đem chúng ta từng người toàn bộ giết hết. Các huynh đệ, các ngươi đúng !”

      Rất vô sỉ!

      Quân Tiểu Tà khinh bỉ nhìn Kích Chiến cái, chính mình đánh lại, mượn huynh đệ làm bia, biết xấu hổ.

      “Đúng.”

      Đám người phía sau sau lòng đầy căm phẫn gào thét, người người hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng. Kích Chiến lộ ra tươi cười vừa lòng, vẫn chút cảm giác lo lắng, tiếp tục kêu gào: “Tiểu ma tước, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời lão tử , hay vẫn muốn ngươi chết ta sống?”

      “Dừng! Lão nương nghĩ đến tài giỏi của ngươi đâu mất rồi, ra chính là cái đồ ngốc chỉ biết thùng rỗng kêu to.” Phượng Hoàng hướng nhổ mấy bãi nước miếng, đầu gối khẽ cong, làm như muốn thả tên.

      Nội tâm Kích Chiến giao chiến, trong lúc do dự có xông lên hay , đột nhiên phía sau vang lên tiếng hắt xì, con ngựa chấn kinh, hí vang tiếng xông lên phía trước.

      Con ngựa chết tiệt, lão tử muốn đánh rắm. Kích Chiến kiên trì khua đao.

      Muốn chết! Cho là lão nương đùa sao? Phượng Hoàng dùng khí lực bú sữa kéo cung, buông tay.

      Quần chúng phía sau đều khỏi sùng bái nhìn Kích Chiến, trong lòng tán thưởng: lão đại uy vũ a!

      Ba người cây, thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương, nhìn màn lừa bịp này.

      Mũi tên bay theo vòng cung, bay nhanh về phía trước, Kích Chiến giơ đại đao lên cao chạy như điên, thương tiếng, vũ khí hai bên tương giao phát ra tiếng nổ lớn, sau đó, trước mắt bao người, mũi tên sắc bén bị đại đao đánh bay!

      Kích Chiến, đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười ha ha: “Tiểu ma tước, xem hôm nay lão tử thu thập ngươi như thế nào!” xong, liền từ lưng ngựa nhảy xuống, đôi tay hóa thành móng vuốt, muốn bắt Phượng Hoàng.

      Ruột gan Phượng Hoàng sắp lòi lên đến cổ họng rồi, đối mặt với khí thế hung hăng của Kích Chiến nhưng lại quên phản kích, ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Trong lòng đem toàn bộ đại tổ tông mười tám đời của Nguyên Thần Trường ân cần thăm hỏi lượt.

      Bàn tay to càng ngày càng duỗi đến gần, đắc ý trong mắt Kích Chiến càng ngày càng ràng. Nhưng, thời điểm khi cách nàng còn có ba cm. . . .

      Đông!

      Kích Chiến đột nhiên rơi xuống đất, thân hình cường tráng cuộn lên trận bụi đất, tạo hình tư thế ngã sấp kinh điển yên tĩnh bất động.

      Xôn xao!

      Mọi người ồ lên, tại là xảy ra chuyện gì?

      Phượng Hoàng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức phen đoạt đại đao trong tay Kích Chiến đặt cổ , cười thiên chân vô tà (ngây thơ): “Kích Chiến ca ca, nương ngươi dạy ngươi đạo lý dục tốc bất đạt sao. Ngươi xem, ngã rồi.”

      Thanh êm ái mềm dẻo, người biết còn nghĩ rằng nàng làm nũng, nhưng Kích Chiến lại sợ tới mức toàn thân nổi da gà, hơn nữa tay còn bị nàng đạp, đau nhức dữ dội .

      “Ma tước chết tiệt, ngươi dám đánh lén lão tử!”
      Yoororo, Lucia Anna, honglak2 others thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 14: Bí mật


      “Đánh lén ngươi thế nào? Là do ngươi ngu ngốc, tài nghệ bằng người còn dám đùa giỡn đại đao trước mặt quan công, đáng đời!”

      Vẻ mặt Phượng Hoàng bình tĩnh thoáng nhìn người cây gật đầu cảm kích, lập tức nâng tay vung đao.

      Mắt thấy tánh mạng Kích Chiến khó giữ được, đám người theo rốt cục lên tiếng: “Chậm !”

      Phượng Hoàng tựa tiếu phi tiếu (cười mà ko cười) ngước mắt, miễn cưỡng : “Sao, muốn tới cứu người sao? biết là các ngươi nhanh, hay là đao của lão nương nhanh hơn?”

      người xấu xí cưỡi ngựa tiến về trước hai bước, kiêu ngạo siểm nịnh : “Đại đương gia, nếu ngươi muốn giết lão đại của chúng ta, có thể cho toàn thây hay , để chúng ta có thể đem thi thể lão đại mang về sơn trại mai táng.”

      Trong mắt Phượng Hoàng lên chút trêu tức: “Nếu lão nương ta đồng ý sao?”

      đồng ý? Vậy coi như xong, ngài cứ tự nhiên.” Người kia hướng về Kích Chiến bị áp chế kêu gọi: “Lão đại, các huynh đệ tại có năng lực cứu ngài, nhưng có nghĩa là về sau chúng ta cũng có năng lực thay ngài báo thù. Lão đại, ngài yên tâm, chỉ cần trại chúng ta còn người sống, mối thù này nhất định nhớ kỹ.”

      Trong lòng Kích Chiến cảm động đến rối tinh rối mù, vẫn là huynh đệ nhà mình đầy nghĩa khí. “Tốt, lão tử nhớ kỹ, các ngươi trở về trại , đừng quên mười lăm mỗi tháng thắp cho lão tử nén nhang.”

      “Lão đại, ngài cứ an tâm ra .” m thanh người kia hữu lực xong lời ly biệt, dẫn đoàn người chậm rãi trở về, tốc độ trở về kia còn khí thế hơn khi tấn công, giống như binh lính đánh thắng trận khải hoàn mà về.

      Phượng Hoàng rùng mình cái, nghĩ thầm, Kích Chiến này là cái đầu heo. đúng, là đầu heo, đó là sỉ nhục heo.

      sợ chết?”

      Kích Chiến trả lời, thân hình to lớn chấn động run lên, yếu ớt hỏi: “Bọn họ rồi sao?”

      “Đương nhiên, chẳng lẽ còn muốn ở lại ăn khuya?”

      “Phượng Hoàng đại tỷ, ngươi tha ta . Ta đây là bất đắc dĩ a, ta còn có đống lớn huynh đệ dựa vào ta ăn cơm, nếu ta như vậy mà chết , bọn họ biết thương tâm lắm.”

      Phượng Hoàng ngổn ngang trong gió, bọn họ ước gì ngươi nhanh chết cho rảnh! Còn thương tâm, thương tâm đầu heo nhà ngươi!

      “Sư phụ, ta muốn xuống dưới.” Quân Tiểu Tà có chút hóa đá, thấy nhiều người ngu ngốc, chỉ là chưa từng thấy ai so với nàng còn ngu hơn, người như thế nếu giáo dục tốt chút, thả ra cũng là cái tai họa.

      “Được.” Nguyên Thần Trường vươn ngón trỏ thon dài của , nhàng bả vai nàng đẩy cái.

      Đông! Người nào đó trong tiếng thét chói tai, lộng lẫy rơi xuống đất.

      “Ai nha, vi sư như thế nào lại quên đồ nhi biết khinh công. có lỗi có lỗi.” Người nào đó cười hì hì từ cây nhảy xuống, ngữ điệu mang vẻ thân thiết : “Đồ nhi, ngươi sao chứ?”

      Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Nguyên Thần Trường sớm tan nát thành nhiều mảnh. Quân Tiểu Tà trừng ánh mắt so với chuông đồng còn lớn hơn, gắt gao nhìn vào vẻ mặt đáng đánh đòn kia, nghiến răng nghiến lợi : “ có —— chuyện, mới là lạ!”

      Sư tử Hà Đông gầm thét, hàng nghìn chim núi bay mất.

      “Xử trí như thế nào?” Quân Tiểu Tà tay khoát lên vai Phượng Hoàng, tay chống nạnh, nhìn Kích Chiến quỳ rạp mặt đất .

      “Chặt cho chó ăn được ?” Phượng Hoàng cười gian trá, lấy đao quơ quơ đỉnh đầu Kích Chiến. Lưỡi đao lạnh lẽo làm cho Kích Chiến yên lặng như ve sầu mùa đông phải hoảng sợ, thể ăn khép nép: “Xương cốt của ta rất cứng, chó cắn nổi.”

      Quân Tiểu Tà đối với suy nghĩ của tỏ vẻ thán phục, toan tính : “Nam nhân người nào là tốt, giết chỉ tiện nghi cho . Giống như ác chất nam này, phải làm cho chết sống lại, sống đến chết lại , tra tấn cho thương tích đầy mình, mất hết tinh thần mới thôi!”

      Vong Xuyên sợ run cả người, nha đầu khi nào trở nên bạo lực rồi? Hơn nữa, như thế nào có loại cảm giác nằm cũng bị trúng đạn?

      Nguyên Thần Trường sờ sờ cái mũi: “Nữ nhân cần tàn bạo như vậy, bằng về sau ai dám lấy.” Tức khinh bỉ Kích Chiến: “Ngươi làm mất mặt nam nhân chúng ta, ngay cả nha đầu mất hết võ công cũng đánh lại, sống cũng là lãng phí lương thực, ngươi vẫn nên tự sát .”

      Kích Chiến sửng sốt: “Xin chỉ giáo cho?” Vừa rồi bị chưởng phong của Phượng Hoàng gây thương tích, mới có thể bị đánh rơi xuống đất, phải sao? Sao lại võ công mất hết?

      có gì, bản công tử cho nàng ăn khóa công đan mà thôi.”

      Gương mặt Phượng Hoàng nháy mắt đen thui, xú nam nhân này, quá ác độc. “ có võ công như thế nào, lão nương có thể đem ngươi băm thịt, tin thử xem.”

      Kích Chiến hướng mặt xuống đất, nhận thấy tình hình tại dám hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục bảo trì tư thế quỳ khi nãy.”Ta tin, ta tin, ngươi nên quá xúc động.”

      Phượng Hoàng đen mặt nhìn Nguyên Thần Trường , nếu có ngày rơi vào tay lão nương, nhất định phải cho ngươi chết sống lại, hừ!

      “Đứng lên, cùng lão nương quay về trại!” Phượng Hoàng đạp cước, cười đến mức sởn gai ốc: “Như Hoa trong trại lâu được nếm mùi vị nam nhân, Kích Chiến ca ca phải thực khát khao sao, tin tưởng Như Hoa nhất định thỏa mãn cho ngươi.”

      “Ngươi đến Nhất Chi Hoa, nữ nhân thô kệch còn mọc râu kia sao?” Kích Chiến nổi da gà, con nhóc kia gặp qua lần, lúc ấy còn tưởng rằng thấy được gấu chó.

      “Tiếng cười khanh khách, nghĩ tới Kích Chiến ca ca còn nhớ Như Hoa, cũng vừa khéo, đêm nay lão nương liền cho người tổ chức hôn lễ long trọng cho hai ngươi.” Phượng Hoàng liếc mắt Nguyên Thần Trường cái, tựa hồ muốn : nhìn thấy , đây là kết quả nếu tương lai ngươi lọt vào tay lão nương!

      “Quân Tiểu Tà, nếu chê, ngươi hãy thu ta làm đồ đệ, ta theo ngươi học tập chiêu thức mới làm nhục xú nam nhân.”

      Quân Tiểu Tà uất nghẹn.

      Kích Chiến khóc, nghẹn ngào : “Ma Tước chết tiệt, đời này lão tử chưa được thấy qua nữ nhân nào nhẫn tâm như ngươi!”

      “Ta phi. Ngươi cho là nam nhân các ngươi đều là thứ tốt?” Đao phong đặt ở cột sống Kích Chiến, sẵng giọng : “Đừng vô nghĩa, nhanh lên.”

      , ta tình nguyện chết cũng để Như Hoa làm bẩn trong sạch của lão tử.” Kích Chiến cũng ngang tàng, vẫn ở tại chỗ nhúc nhích.

      Mặt khác, ba người nào đó mất tự nhiên kéo ra khóe miệng, nam nhân này vẫn là đồng tử (còn zin á mấy nàng)?

      Phượng Hoàng cười khanh khách: “Lão nương cũng chỉ muốn thành toàn tấm lòng son cho ngươi.”

      “Ai, dù sao bị bắt đến Hắc Phong Trại, ta cũng sống được, ngươi giết ta .” Kích Chiến thở dài tiếng, yên lặng gục đầu xuống.

      Đây là ý tứ gì?

      Kích Chiến sợ chết, ai hiểu hơn Phượng Hoàng. Nhân Nghĩa Trại cùng Hắc Phong Trại cách xa nhau hơn mười dặm, hai bên trong lúc đó cũng thường có xung đột, tuy rằng người của Nhân Nghĩa trại mỗi lần đều bị đánh chạy trối chết, náo loạn mười mấy năm, cũng có xảy ra chuyện chết chóc gì.

      Nghe ý tứ của , giống như là sợ bị Như Hoa dồn ép đến nỗi phải tìm chết, nếu như có mục đích mà đến, như vậy người sai khiến là ai?

      “Đừng Phượng Hoàng ta đến tình nghĩa đồng nghề (cùng làm cướp), có di ngôn gì nhắn nhủ lại.” Phượng Hoàng ôm cánh tay, ung dung chờ đợi.

      Kích Chiến vô lực lắc đầu: “Dựa tình nghĩa đồng nghề của chúng ta, Ma Tước chết tiệt, lão tử xin khuyên ngươi câu, Hắc Phong Trại thể nán lại chỗ này được, phải nhanh chóng rời , nếu , ngươi chắc biết kết quả.”

      “Vậy sao? Lão nương có rất nhiều kẻ thù, phải sống rất tốt sao?”

      “Ngươi biết cái gì, lần này giống với trước kia, người ta là quân đội của triều đình, ngàn vạn, người phun ngụm nước miếng có thể đem ngươi cùng Hắc Phong Trại bị chìm.”

      Phượng Hoàng hơi hơi nhíu mày, Hắc Phong Trại xưa nay cướp vật gì của triều đình, tại sao lại khiến cho triều đình theo dõi? Còn nữa, nơi này Trời cao hoàng đế xa, Hắc Phong Trại chỉ là sơn trại nho , tại sao lại đáng giá để triều đình huy động nhân lực mà đến, còn cần phải đưa nàng vào chỗ chết?

      Tất cả điều này, rất bình thường.

      “Kích Chiến, đem những gì ngươi biết tất cả ra, nếu lão nương trước hết san bằng Nhân Nghĩa trại của ngươi!”
      Yoororo, Lucia Anna, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :