1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Manh sủng liệt thê - Thược Thi Khấu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 05: Đánh trả


      Hậu viện phòng bếp

      Dưới tường thành đông, từng đóa hoa hạnh hồng nhạt nở rộ vui mừng, đóa lại tiếp đóa chen chúc đầu cành, đem rêu xanh bao phủ bên cạnh giếng cổ che dưới tàng cây, cây sào trúc dài tựa vào tường, từng giọt nước dọc theo sào trúc chảy xuống, mặt đất mảnh ướt át, cho dù mặt trời lên cao đỉnh đầu, vẫn có thể ngửi được mùi thơm ngát của cỏ xanh xen lẫn bùn đất.

      Nguyên Thần Trường đứng cách giếng cổ ba bước, tay sau lưng, tay rũ bên cạnh, mày kiếm nhíu mắt híp phượng, môi mỏng gợi cảm khẽ cong nhàng mang theo cảm xúc hứng thú, giống như suy tư, lại giống như cảm thấy bất mãn đối với chuyện gì. ai biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      Quân Tiểu Tà tuy rằng biết mấy chiêu công phu phòng thân như mèo quào, nhưng gánh nước ít nhất cũng nặng báy tám mươi cân. Tại cái giếng này ngay cả trục múc nước cũng có, nàng phải dùng dây dừng thả gầu trúc xuống rồi lại kéo lên, sau đó phải mang nước đổ vào thùng.

      Lúc này mới múc được hai gánh nước, toàn thân nàng đầy mồ.

      Khi nàng gánh thùng nước ra, thấy Nguyên Thần Trường , mặt nghiêm túc như môn thần chờ chực ở bên cạnh giếng cổ, Quân Tiểu Tà có xúc động muốn đem thùng nước đánh lên đầu .

      Nghĩ nghĩ lại, nàng đúng là có can đảm kia như thế. Bỏ qua bên cứu nàng mạng , hơi thở của cũng có thể đông chết người, khiến cho nàng nhượng bộ lui binh.

      Uể oải thở dài, Quân Tiểu Tà tiếp tục vùi đầu làm việc.

      “Đồ nhi ngoan của ta, ngươi thở dài. . . .” Nguyên Thần Trường lé mắt xem xét Quân Tiểu Tà, ôn hoà : “Chẳng lẽ là trách vi sư đối với ngươi tốt?”

      Ngươi đối ta tốt lắm sao? Tốt lắm sao? Tốt lắm sao?

      Quân Tiểu Tà mắt trợn trắng hướng lên trời, kỳ quái : “Sư phụ đối với ta tốt lắm, phi thường tốt, tốt có chỗ , đồ nhi cho tới bây giờ chưa thấy qua sư phụ nào đối với đồ đệ tốt như thế.”

      “Uh.” Nguyên Thần Trường thu hồi ánh mắt lạnh lẽo có thể giết chết người: “Biết là tốt rồi, mau múc nước , sớm chuẩn bị bữa tối cho tốt, vi sư còn chưa thử qua tài nấu nướng của ngươi.”

      Quân Tiểu Tà nhìn trời, em ngươi, mới ăn cơm trưa đến hai canh giờ, lại muốn ta chuẩn bị bữa tối!

      “đồ nhi ngoan của ta, ngươi vẫn ở trong lòng mắng vi sư, vi sư bất an a.” Mắt đao bay tới, Quân Tiểu Tà hung hăng kéo ra khóe miệng: “Như thế mà cũng có thể phát sao?”

      Nguyên Thần Trường , cúi mắt như trước, biểu tình bí hiểm, nhưng mặt lại ràng viết bốn chữ to lộ ra hàm xúc đắc ý: đó là đương nhiên.

      Quân Tiểu Tà cam chịu số phận tiếp tục múc nước, trong lòng cũng dám oán thầm.

      Cho nên, khi thời điểm Tử Tịch vào hậu viện, có chút thể tin được cảnh tượng chính mình nhìn thấy.

      Quân chủ thân ái của nàng, là vương thống lĩnh toàn bộ Yểm cung, là thần nắm quyền sanh sát trong tay.

      Nàng khá là hiểu quân chủ, ngài lãnh khốc, quả quyết, cao cao tại thượng, nắm chắc mọi chuyện trong tay, khinh thường chúng sinh.

      Nhưng hình ảnh trước mắt này, quân chủ bên môi mang nụ cười xấu xa, trong mắt lóe bỡn cợt, thân lưu manh thô tục, người là quân chủ sao? Hơn nữa, nàng đứng ở chỗ này sắp gần khắc (15phút), cũng phát ra.

      Bên môi Tử Tịch tràn ra tiếng cười khẽ.

      “Tả hộ pháp?” Đuôi lông mày Nguyên Thần Trường khẽ động, trong mắt lên chút ánh sáng.

      mùi hương nhàn nhạt cùng tiếng chuông bạc thanh thúy truyền đến, Nguyên Thần Trường phất cái, cơn gió vô hình đem hoa mai trong khí thổi tán: “Có tin tức sao?”

      “Quân chủ, ngài cũng biết thương hương tiếc ngọc a.” Tử Tịch che miệng, trả lời ngay vấn đề của , mà nhìn vào Quân Tiểu Tà nấu nước ở phòng bếp: “Tay của nương ấy mềm mại đáng , làm sao ngài lại để cho nương ấy làm những công việc này? Thuộc hạ nhìn thấy đau lòng thay cho nàng.”

      Nguyên Thần Trường thản nhiên : “Lá gan nàng rất lớn.” Ngay cả bổn tọa còn dám đánh cướp, nấu nước chẻ củi đương nhiên thành vấn đề.

      Tử Tịch hiểu những lời này có ý tứ gì, tâm tư xoay chuyển: “Ha ha, thuộc hạ cũng cho rằng như vậy. Nha đầu này linh khí bức người, nhưng lại lọt vào mắt thuộc hạ, bằng xin quân chủ thương xót, coi như thương xót thuộc hạ, đem nha đầu kia giao cho thuộc hạ làm nô tỳ bên người tốt hơn.”

      Trong đầu Nguyên Thần Trường bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh: Quân Tiểu Tà tay chống nạnh, tay chỉ lên trời, kiêu ngạo tuyên bố: Yểm cung quân chủ, đời đại ma đầu rốt cục bị ta xử lý (trúng độc), ha ha ha ha…

      Mi tâm (ấn đường: chỗ ở giữa hai mắt) nhíu lại: “Nàng là loại người tay chân vụng về, làm sao có tư cách hầu hạ ở bên người hộ pháp.” Hắc Quả Phụ đủ, lại muốn thêm người nữa sao?

      Tử Tịch nhịn được cười khanh khách ra tiếng, quân chủ rất buồn cười, biểu tình kia rất giống bọn quân tử dưới váy của nàng khi biết được thân phận của nàng đều mang vẻ mặt phức tạp, kiêng kị, phẫn nộ, lại nhẫn.

      Gánh thùng nước rỗng ra Quân Tiểu Tà bị tiếng cười của Tử Tịch hấp dẫn, duỗi cổ nhìn cái, nhất thời bị kinh hãi ngây người.

      Bảo vật!

      Nàng chưa từng nhìn thấy, nữ nhân có thể đem hai màu đen đỏ tương phản mặc đẹp như thế, hơn nữa cùng Nguyên Thần Trường thân áo trắng đứng chung chỗ, rất xứng đôi.

      Quân Tiểu Tà qua, thoải mái chào hỏi: “Chào sư nương!”

      Mắt Nguyên Thần Trường đông cứng chút, sư nương? Bổn tọa khi nào thành thân? Vì sao bổn tọa biết?

      Môi đỏ mọng của Tử Tịch khẽ nhếch, trong mắt chợt lóe sáng, nhíu mày, nhìn về phía người lãnh đạo trực tiếp: quân chủ, ta nên trả lời nàng như thế nào đây?

      Nàng còn biết thân phận bổn tọa, yên lặng xem xét.

      Quân Tiểu Tà nhìn hai người ‘Mắt mày lại’, đem nàng thành khí, xấu hổ ho khan tiếng: “Sư phụ sư nương, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người là phải. . . . Hắc hắc hắc.” Đừng làm mù mắt của nàng a.

      Nàng cười ái muội, nhưng Nguyên Thần Trường lại cảm thấy như bị sấm đánh ở trong lòng, bạc môi gợi lên chút cảm xúc hứng thú: “Đồ nhi ngoan của ta, ngươi hiểu biết ít a.”

      “Đâu có đâu có, sư phụ quá khen.” Giả vờ nghe hiểu ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời) của , người nào đó da mặt dày giả bộ ngu ngốc.

      Khuôn mặt tuấn tú Nguyên Thần Trường cảm thấy đầy hắc tuyến, Tử Tịch thiếu chút nữa nội thương, cười duyên : “Nha đầu, ngươi đáng , tên gọi là gì?”

      “Ta cũng nghĩ như vậy.” Quân Tiểu Tà lầm bầm câu, nắm chặt cơ hội lôi kéo làm quen: “Thưa sư nương, ta gọi là Quân Tiểu Tà. Quân của quân tử. . . .”

      “Tà trong tà ác.” Nguyên Thần Trường nghiêm nghị, lạnh lùng mỉa mai.

      “Sư phụ, người sai rồi!” Quân Tiểu Tà chen từng bước về phía trước, ánh mắt khinh thường: “Là thiên chân vô tà (ngây thơ) chứ phải tà ác.” có kiến thức thực đáng sợ.

      Nguyên Thần Trường tức giận, chỉ nhíu mày, tuy rằng cái chau mày kia là do những lời tỏ vẻ khinh thường của Quân Tiểu Tà, vẫn làm cho Tử Tịch theo mười năm kinh ngạc phen, tại nàng rốt cục hiểu được quân chủ vì sao phải đến phòng bếp .

      “Tên rất hay.” Tử Tịch vô cùng thân thiết dắt tay Quân Tiểu Tà, mềm giọng : “Tiểu Tà, ta thích ngươi gọi ta là sư nương.” Ta cũng muốn làm sư nương của ngươi, nhưng quân chủ đáp ứng a.”Kêu ta là Tử Tịch tỷ tỷ .”

      Vẻ mặt Quân Tiểu Tà nghi vấn, liếc trộm Nguyên Thần Trường cái, thấy có ý tứ phản đối, mới ngọt ngào gọi to: “Tử Tịch tỷ tỷ.”

      Nữ nhân, nếu ở cùng chỗ mãi dứt, hai người kia cũng giống nhau, mắt thấy hai nàng lập tức líu ríu tán gẫu, Nguyên Thần Trường ho tiếng: “ gánh đầy nước?”

      “Tỷ tỷ quấy rầy việc của Tiểu Tà, quân. . . . Ta có việc muốn .”

      “Ừ.” Nguyên Thần Trường hướng ánh mắt cảnh cáo Quân Tiểu Tà: “Đồ nhi hẳn là nhàn hạ ?”

      .” Quân Tiểu Tà nắm tay Tử Tịch cách xa hai bước, giọng : “Tử Tịch tỷ tỷ, sư phụ ăn cay được ?”

      Tử Tịch lắc đầu, Quân Tiểu Tà nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Cám ơn tỷ tỷ.”

      Nguyên Thần Trường cùng Tử Tịch trước sau rời , Quân Tiểu Tà nhìn bóng lưng của , nở nụ cười nham hiểm. Muốn thử tay nghề của bổn tiểu thư, cam đoan ngươi ăn lần khó quên, hắc hắc.
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna4 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 06: Hạt tiêu


      đến nơi người, Tử Tịch che dấu ý cười, thần sắc trầm ngưng : “Quân chủ, Thuý Ngọc Huyết ở hoàng cung.”

      Nguyên Thần Trường thản nhiên gật đầu, nhìn về nơi xa xăm, con ngươi đen bóng nhanh chóng lên chút rét lạnh dày đặc: “Ngươi cùng Sơ Lâu thay thế bổn tọa đến Hoa Sơn chuyến, chuyện Thuý Ngọc Huyết do đích thân bổn tọa tự xử lý.”

      “Còn nữa, thay bổn tọa gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến chưởng môn phái Hoa Sơn.”

      Tử Tịch nghi hoặc nhưng hỏi nhiều, cung kính đáp lời ‘dạ’, cùng theo rời .

      Nhà ở đây rất lớn, bố cục ngay ngắn, dù là phong cảnh hay là trang trí, đều lộ ra tao nhã thong dong, xa hoa nhưng kém phần trang trọng, hòa hợp lại thực hoa lệ. Hơn nữa nó còn có cái tên mỹ lệ —— Giang Tuyết (tuyết sông Trường Giang).

      Nhà lớn như vậy, lại chỉ có bốn người, mà Quân Tiểu Tà là nha hoàn duy nhất.

      người hầu hạ ba người, giặt quần áo, nấu nước, chẻ củi nấu cơm, mọi chuyện đều để nàng làm, cũng khó trách trong lòng nàng buồn bực, càng có tâm tình để ý đến tên của nó có bao nhiêu đẹp.

      Lửa bếp cháy, thớt gỗ bày đầy nguyên liệu nấu ăn, các món ăn nấu xong được nàng để vào trong khay, tại chỉ cần xào rau là xong, Quân Tiểu Tà vẫn cứ bận rộn đến mồ hôi chảy đầy đầu.

      Mỡ heo bên trong chảo nóng nhanh chóng nóng chảy, tiếp theo cho củ tỏi, hạt tiêu, lá tỏi vào xào cho có mùi thơm bay ra, trước khi xào rau nàng hấp thịt khô (thịt ướp muối phơi hoặc sấy khô) thái mỏng, đợi thịt nguội mang chưng cùng nước canh.

      Nồi được rửa sạch , tiếp tục nấu món ăn.

      cái khay to, có năm món mặn món canh, cùng với lồng cơm tẻ hấp.

      Quân Tiểu Tà nhìn thức ăn đầy đủ sắc hương vị, lộ ra tươi cười vừa lòng. Bưng đồ ăn, dọc theo hành lang gấp khúc lát, mới đến nhà ăn đèn dầu sáng rỡ.

      “Ăn cơm.”

      Nàng vui mừng kêu gọi, chờ đợi người đến ăn cơm cũng lộ ra mỉm cười vừa lòng, đương nhiên, bao gồm Nguyên Thần Trường .

      “Đồ nhi, đây là cái gì?” Chỉ vào lớp dầu ớt đỏ au dày đặc thức ăn, mặt Nguyên Thần Trường hơi đen lại .

      Quân Tiểu Tà đem từng món ăn bày ra bàn, đắc ý giới thiệu : “Món này là thịt luộc, món này là lẩu, món này là mỳ thịt bò chua cay, món này là gà nướng, món này là thịt khô xào cay, món này là canh hải sản chua cay, tuy rằng có hải sản, nhưng đồ nhi có thả cá, sư phụ ăn thử xem.”

      Sơ Lâu kéo khóe miệng, cười gượng : “Tiểu Tà nàng thực có năng lực ăn cay nha.”

      “Đương nhiên, nữ tử ăn cay là chuyện thực bình thường, ăn cay chỉ có thể giúp đổ mồ hôi, còn có thể kích thích vị giác, huấn luyện can đảm!” Quân Tiểu Tà rất phấn khởi, biểu tình giống như , các ngươi nếu dám phản bác lời của ta, chính là vũ nhục nghiêm trọng nhân cách của ta.

      Nhà ăn trận trầm mặc.

      Nguyên Thần Trường động tới chiếc đũa, Tử Tịch cùng Sơ Lâu cũng dám động, đôi mắt của ba người, đồng loạt nhìn Quân Tiểu Tà.

      “Ai da, các ngươi đừng như vậy, tuy rằng ta chuẩn bị những món này rất cực khổ, nhưng nếu các ngươi ăn vui vẻ, ta mệt cũng thấy đáng.” Mỗ Tà ngượng ngùng cười, cầm lấy chiếc đũa liền gắp miếng thịt luộc mềm mại bỏ vào trong bát Nguyên Thần Trường : “Sư phụ phải muốn nếm thử tay nghề của đồ nhi sao, những món ăn này đồ nhi vì người mà chuẩn bị đấy.”

      Món này cho tới nửa bát ớt, thử xem có cay chết ngươi !

      Nguyên Thần Trường mặt trầm như nước, ngồi tựa núi băng, trong phạm vi ba trượng đều bị đông lạnh có sức sống. Nhưng Quân Tiểu Tà lại bất khuất cầm chén đũa mạnh mẽ nhét vào trong tay , vẻ mặt tha thiết nhìn . Có điều kiện trả thù, có điều kiện cũng phải sáng tạo điều kiện để trả thù, bổn tiểu thư liều mạng với ngươi.

      “Ăn cơm!” Nguyên Thần Trường nhìn bát của mình, thản nhiên : “Tay nghề đồ nhi nhìn qua tệ, các ngươi đều thử xem.” Ánh mắt như dao quét qua hai thuộc hạ há hốc mồm, uy hiếp.

      Tử Tịch cũng gắp miếng, nhai hai cái, khoa trương kinh hô: “Tiểu Tà, tay nghề của muội rất tốt nga!” Hắc Quả Phụ trong thiên hạ là dùng độc, đối với ăn cay, chỉ là chuyện .

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của quân chủ, so với hái sao trời còn khó hơn, nàng mới bỏ qua cơ hội này.

      Tử Tịch dưới mặt bàn nhàng đá Sơ Lâu cái, Sơ Lâu nhất thời ngơ ngác. từng, cay đối với , là thể thiếu. Nhưng từ khi theo quân chủ, mỗi ngày cùng dùng cơm, cũng từ bỏ từ từ. , nhìn đến bàn đầy món ăn cay này, kỳ rất vui vẻ, nhưng quân chủ ngồi ở đây nha.

      Nhiều lần giãy dụa, Sơ Lâu vẫn là gắp miếng thịt luộc, chậm rãi thưởng thức, chút nào keo kiệt đối Quân Tiểu Tà giơ ngón tay cái lên.

      Tả hữu hộ pháp là thuộc hạ trung thành nhất của , nếu bọn họ tỏ ý ăn ngon, vậy có vấn đề.

      Nguyên Thần Trường vẫn lập tức động chiếc đũa, mà là cẩn thận dùng ánh mắt xem xét hai người liếc mắt cái, tiếng động hỏi: Cay sao?

      Hai người thầm lắc lắc đầu, cũng để ý tới Nguyên Thần Trường , chăm chú ăn, nhìn giống như sợ ăn chậm mất phần.

      “Đồ nhi, ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn cơm .” Muốn tính kế bổn tọa? dễ dàng như vậy đâu!

      “Được!” Bổn tiểu thư làm việc lâu như vậy, đương nhiên là muốn ăn. Quân Tiểu Tà cũng khách khí, ngồi xuống bên cạnh , gia nhập cuộc chiến tranh giành thức ăn.

      Nhìn bọn họ ăn uống vui mừng như thế, Nguyên Thần Trường cũng nhịn được hơi động tâm, do dự cắn miếng thịt.

      Vào miệng mềm, vị ngon, lại thơm… còn có cay!

      Đầu lưỡi truyền đến vị cay chỉ có của ớt, Nguyên Thần Trường ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh. Rất muốn há mồm nhanh chóng nhổ ra, dùng nước trà súc miệng. Nhưng, ba đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào , giống như nếu mà nhổ ra là hành vi của người nhu nhược.

      nuốt miếng thịt, vẫn vây ở trong lời , vị cay từng đợt từng đợt đánh úp lại, khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Thần Trường lập tức xuất tầng mồ hôi mỏng.

      lỗ (ùng ục)

      “Các ngươi nhìn cái gì?” Vị cay từ đầu lưỡi thiêu đốt đến cái lưỡi, lúc này dọc theo thực quản đường lan tràn đến dạ dày, sắc mặt Nguyên Thần Trường đổi, bình tĩnh hỏi.

      Tử Tịch cùng Sơ Lâu lắc đầu, thả chậm tốc độ ăn cơm, mà trong lòng Quân Tiểu Tà vui vẻ thỏa mãn, cười thiên chân vô hại: “Sư phụ, ăn ngon ?”

      “Ừ.” Nguyên Thần Trường tao nhã buông chiếc đũa, bình tĩnh : “Ta bỗng nhiên nhớ tới còn có việc chưa xử lý xong, các ngươi từ từ ăn.”

      vừa , ba người mắt to trừng mắt , lát sau, nhà ăn đột nhiên bật ra từng trận tiếng cười to.

      Bước chân rời của Nguyên Thần Trường cứng đờ: Giỏi cho ngươi, Quân Tiểu Tà, xem bổn tọa về sau thu thập ngươi như thế nào.

      Ngày kế, trời mới tờ mờ sáng, Quân Tiểu Tà liền ôm bụng hướng nhà vệ sinh chạy đến.

      Đều do hôm qua xuống tay qúa ác, nghĩ tới chính mình cũng bị liên lụy, tại bụng kêu réo ầm ỹ, nín cũng nín được.

      Cách nhà vệ sinh còn có mười bước, có mùi hôi tanh tưởi truyền đến, Quân Tiểu Tà nắm lỗ mũi hỏi: “Ai ở bên trong?”

      có người trả lời, Quân Tiểu Tà nóng nảy: “Làm ơn xin thương xót, bụng ta đau, ngươi có thể nhanh chút được ?”

      Người trong toilet cau mày, vẻ mặt rối rắm, chuyện này như thế nào mau được? Chân muốn nhũn ra.

      “Muội muội, làm sao vậy?” Tử Tịch đến hậu viện tìm người, thấy Quân Tiểu Tà, thầm nghĩ khả năng nàng cùng Sơ Lâu giống nhau, bị tiêu chảy, liền tìm đến đây.

      Quân Tiểu Tà xanh cả mặt, chỉ chỉ nhà vệ sinh.

      “Phốc.” Ngươi ra tay nặng như vậy, nếu phải ta am hiểu thi độc, chỉ sợ lúc này cũng phải giống như ngươi. Vẫy tay Tử Tịch với nàng, từ trong lòng lấy ra viên thuốc đen tuyền: “Thuốc này có thể giúp ngươi giảm bớt thống khổ.”

      Quân Tiểu Tà muốn đưa tay nhận lấy, thanh lạnh lùng truyền đến: “Tử Tịch, ngươi phải có thuốc sao?”

      Tử Tịch vội vàng rút tay về, cười gượng : “Quân chủ, ngài cũng đến đây?”

      Ác nam kia có ý tứ gì? Sắc mặt Quân Tiểu Tà từ xanh chuyển sang trắng.

      “Sơ Lâu , ngươi cứ an tâm ở đấy, lúc sau lại đến gặp ta.” thân ảnh tuyết trắng của Nguyên Thần Trường nhiễm bụi bỗng xuất trong tầm mắt Quân Tiểu Tà, nhìn vẻ mặt đẹp trai mang nét lạnh lùng chứa đựng mỉm cười vô sỉ làm cho nàng phát điên.

      Cùng bổn tọa đấu, Quân Tiểu Tà, ngươi thua chắc rồi!

      Sơ Lâu trong toilet khóc ra nước mắt, quân chủ, ngài cũng có chút tàn nhẫn quá, làm cho ngồi đúng canh giờ. . . .
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna4 others thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 07: Gặp cướp


      Nửa canh giờ sau.

      Sau khi chạy đến vườn sau cống hiến xong, Quân Tiểu Tà ôm bụng, xanh cả mặt trở về.

      Vừa vào cửa, liền thấy Sơ Lâu tóc còn chảy nước, nhưng thân thay đổi quần áo hấp tấp về hướng thư phòng. Quân Tiểu Tà cảm thấy trong lòng thăng bằng ít, tuy rằng hành vi của nàng, khụ khụ khụ, nếu ở điểm kia, so với Sơ Lâu ngồi ngửi mùi hôi tại nhà xí hai canh giờ mà , nàng tốt hơn nhiều.

      Ai, cái người trẻ con đáng thương này, như thế nào có thể theo Nguyên Thần Trường làm chuyện đen tối được?

      Quân Tiểu Tà thở dài, trở về phòng bếp tiếp tục công việc.

      Trong thư phòng

      trở lại.” Nguyên Thần Trường đưa lưng về phía Sơ Lâu , ánh mặt trời tiến vào phòng từ cửa sổ, dừng lại thân thể cao lớn của , làm cho hơi thở của thêm phần thánh khiết cao nhã.

      Khuôn mặt tuấn tú của Sơ Lâu gợn sóng sợ hãi, giống như đối với chuyện gì cũng là bình thường, cười : “Quân chủ, có gì phân phó.”

      “Ngươi theo Tử Tịch đến Hoa Sơn chuyến.”

      Lần này Hoa Sơn, chủ yếu là tìm hiểu ý tứ của tam sơn Ngũ Nhạc (gồm Tung Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn), xem bọn có biết tin tức của Thuý Ngọc Huyết hay . Thuý Ngọc Huyết có quan hệ trọng đại, quân chủ mới có thể tự mình đến trung nguyên. Chuyện trọng yếu như vậy, quân chủ như thế nào lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

      Sơ Lâu dám ngông cuồng tự suy đoán, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Tử Tịch ở bên.

      Tử Tịch bình tĩnh, ý bảo cần hỏi nhiều.

      “Sau khi xong chuyện, các ngươi đến kinh thành cùng bổn tọa hội hợp.” Nguyên Thần Trường đem chiếc hoa tai bằng ngọc ném cho Tử Tịch: “Đây là tín vật Tử Hoa lâu, đem nó đưa cho chưởng quầy xem, các ngươi có thể tìm được bổn tọa.”

      Hai người đồng thanh ‘dạ’ tiếng, khom người rời . Nguyên Thần Trường lúc này mới quay đầu, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nặng nề thở ra. Cũng may có võ công cao cường, bằng cũng có biện pháp kìm nén lời như vậy.

      lát sau, Tử Tịch cùng Sơ Lâu cưỡi ngựa ra cửa.

      “Chưởng môn Phái Hoa Sơn gặp qua quân chủ rồi sao?” Hình dáng Quân chủ, trừ bỏ đệ tử Yểm cung, có người nào biết. Tử Tịch sở dĩ có nghi vấn như vậy, là vì nhớ tới lời của Nguyên Thần Trường .

      Sơ Lâu lắc đầu: “Vì sao hỏi như vậy?”

      Tử Tịch nhíu mi: “Quân chủ cầu cho ta phải ‘hỏi thăm sức khỏe’ .” Quân chủ bên ngoài mang hung danh (danh tiếng tàn ác), nhưng thực tế phải như vậy, nàng hiểu quân chủ vì sao như vậy.

      “Đại khái là vì Tiểu Tà .” Sơ Lâu bật cười: “Quân Tiểu Tà xuất xứ từ Hoa Sơn, là nữ nhân do chưởng môn Hoa Sơn cùng a hoàn sinh hạ, được chào đón. Trước kia gặp nàng, là lúc nha đầu kia vội vàng chạy trốn.” Nhớ tới chuyện đêm đó 囧 , Sơ Lâu mím môi cười khẽ, đem tình trải qua cho Tử Tịch nghe.

      Quân Tiểu Tà nhất định là người của quân chủ, chỉ là nghĩ tới gặp nhau trong tình huống buồn cười như vậy. Hai chữ duyên phận, đúng là kỳ diệu.

      Tử Tịch phốc xích cười lên tiếng: “Nha đầu Tiểu Tà kia rất biết trêu chọc người, ta nhất định thay nàng báo thù tốt!”

      “Nàng ghen sao?”

      “A, hữu hộ pháp gì vậy. Ta muốn nam nhân, thất thủ bao giờ chưa?” Tử Tịch vươn ngón tay ngọc thon chạm vào ngực Sơ Lâu , mị nhãn như tơ, cười duyên : “Như thế nào, chẳng lẽ hữu hộ pháp cũng coi trọng ta?”

      Sắc mặt Sơ Lâu ửng đỏ, ho khan hai tiếng: “Chúng ta mau.” xong, quất roi vào mông ngựa, chạy giống như trốn.

      “Ai, đều là nam nhân.” Trong mắt Tử Tịch lên chút bỡn cợt, nối gót đuổi theo.

      Hai người rất nhanh, lát thấy tung tích, khi Quân Tiểu Tà bưng cháo loãng cùng dưa cải đến nhà ăn, chỉ còn lại Nguyên Thần Trường .

      “Sư phụ, sao thấy bọn họ?” Nàng bận rộn rất lâu mới nấu xong đồ ăn sáng này. Quân Tiểu Tà bên đem đồ ăn dọn ra bàn, bên tiếc hận : “Sơ Lâu tiêu chảy, đồ nhi còn cố ý chuẩn bị cháo lá sen, cũng được ăn miếng, đáng tiếc.”

      Sắc mặt Nguyên Thần Trường cổ quái nhìn nàng, thản nhiên : “Đồ nhi thực quan tâm Sơ Lâu .”

      “Sơ Lâu chẳng những lớn lên đẹp trai, tấm lòng cũng tốt, đối với đồ nhi cũng tệ, đồ nhi làm cho cháo loãng làm ấm dạ dày, cũng phải quá mức gì.” Quân Tiểu Tà đối với chuyện bé xé ra to nàng tỏ ra lơ đễnh.

      Lớn lên đẹp trai? Tính tình tốt? Hừ!

      Bổn tọa đẹp trai sao? Tấm lòng bổn tọa tốt sao? Nguyên Thần Trường đối với Quân Tiểu Tà, ánh mắt cười nhạt, chậm rãi : “Đồ nhi nếu cảm thấy Sơ Lâu tốt như vậy, vi sư đem ngươi gả cho được ?”

      “Cám ơn sư phụ ân điển, đồ nhi tuổi còn , vẫn chưa muốn lập gia đình.” Quân Tiểu Tà yếu ớt buông khay, mông ngồi sát ghế, bắt đầu cầm muỗng ăn cháo. Tiêu chảy làm nàng yếu sức, phải ăn nhiều chút để bổ sung thể lực mới được.

      Nguyên Thần Trường nhíu mày, nha đầu kia thực có quy củ, bổn tọa còn chưa động đũa, nàng ăn trước rồi.

      “Ừ hừ.” Ho khan tiếng, Nguyên Thần Trường thuận miệng : “Vi sư muốn ra ngoài chuyến.”

      “Ừ.” Ngươi đâu, đâu có chuyện gì liên quan tới ta, cần báo cáo với ta. Quân Tiểu Tà cầm bát, húp cháo rột rột.

      “Đồ nhi có muốn cùng ?” Thấy nàng vẫn bất động phản ứng như cũ, Nguyên Thần Trường vừa cất cao thanh vừa nhấn mạnh: “Phải kinh thành nga.”

      “Kinh thành? Kinh thành ở đâu?” Vẻ mặt Quân Tiểu Tà nghi vấn, thời điểm nàng xuyên tới ở tại Hoa Sơn, mà chủ nhân cái thân thể này từ được rời khỏi Hoa Sơn bước, hiểu biết về thế giới bên ngoài chỉ là con số .

      Nguyên Thần Trường trong mắt lên chút giận dỗi, trong lòng có chút đau lòng ngay cả chính cũng khó lý giải. Thời điểm mười tám tuổi, biết chuyện thiên hạ, nhưng như thế sao, cũng vui vẻ. Nàng mười tám tuổi, ngay cả kinh thành ở đâu cũng biết, nhưng nàng lại vui vẻ, cái loại hạnh phúc đơn giản này, khát vọng thể được.

      “Kinh thành, là đế đô của Lăng quốc, là địa phương phồn hoa nhất Trung Nguyên. Vi sư mang ngươi dạo chơi.”

      “Nhưng sư phụ à, đồ nhi có tiền.”

      vất vả nổi lên hứng thú… khóe miệng Nguyên Thần Trường mím lại, mắt híp : “Vi sư. . . . Cho ngươi mượn.”

      Đông —— Quân Tiểu Tà cười ngất.

      Xe ngựa tới từ từ con đường ở trong rừng, Quân Tiểu Tà bên lái xe bên ngâm nga tiểu khúc hợp với nàng: “Cải thìa a, trong đất vàng a. . . .” Tâm tình rất là vui vẻ.

      Ngồi trong xe ngựa Nguyên Thần Trường nhắm mắt điềm tĩnh, nghe tiếng ca hài hòa kia, khóe miệng cong cong: “Đồ nhi, đổi bài hát .”

      “Song sắt a song sắt, xiềng xích bằng sắt, tay vịn song sắt ta ngắm bên ngoài, bên ngoài thế giới đẹp, khi nào trở về nhà của ta viên…”

      Tiếng mang chút khóc tang, thiếu chút nữa đem Nguyên Thần Trường choáng váng: “Đồ nhi, ngươi vẫn là đừng hát nữa.” m thanh như ma quỷ xuyên vào não, so với kiếm pháp của còn có lực sát thương hơn.

      “Nga.” Quân Tiểu Tà vui rạo rực vung vẩy dây cương trong tay, nhanh chóng xem thủ đô cổ đại, roi còn chưa rời khỏi mông ngựa, Quân Tiểu Tà bỗng dừng xe ngựa lại.

      Con ngựa hoảng sợ, cất vó hí vang, Nguyên Thần Trường trong xe thình lình bị xóc nảy thiếu chút nữa ngã xuống nhuyễn tháp, nhưng cũng tức giận , mềm giọng : “Quân Tiểu Tà nương, làm sao vậy?”

      “Sư phụ, ta gặp người đồng môn.” Quân Tiểu Tà vội ho tiếng: “Các vị hùng hảo hán, các ngươi muốn tiền hay là cướp sắc a?”

      Đối diện, hai ba dáng người khôi ngô, người mang da thú, mang theo đại đao chói lọi, lộ ra cơ ngực tinh tráng rắn chắc các nam nhân cười ha ha: “Tiểu huynh đệ, coi như ngươi thức thời. Ca đây muốn tiền!”

      Nhìn bộ quần áo cái, rất chuyên nghiệp a.

      Mặt Quân Tiểu Tà lộ vẻ khó khăn: “Thực dám đấu diếm, tiểu đệ ta thanh liêm, có tiền.” Vay nặng lãi là ác mộng của nàng đời này, cho nên thời điểm sư phụ muốn cho nàng mượn bạc, nàng đồng ý.

      “A a, vị tiểu đệ này, ngươi đây là đem chúng ta thành con khỉ mà đùa giỡn sao?” Còn tưởng rằng gặp phải người biết thời biết thế, nghĩ tới lại gặp người thích đùa giỡn. Đại hán đầu lông mày xù xì, bộc lộ bộ mặt hung ác: “Con mẹ nó ít lằng nhằng chút , ngoan ngoãn đem bạc giao cho gia, nếu nghe lời, đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!”

      Quân Tiểu Tà thực buồn bực, nàng gạt người, làm sao tin nàng?

      “Ta có tiền!”

      Nguyên Thần Trường đối với biểu của nàng cảm thấy thập phần vui mừng, muốn đem ruồi bọ đáng ghét này đuổi , lại nghe nàng : “Tiền ở tại chỗ sư phụ của ta.”

      “Quân Tiểu Tà!”
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna4 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 08: Áo xanh


      “Quân Tiểu Tà!”

      Nữ nhân này nhất định là cố ý!

      “Sư phụ.” Quân Tiểu Tà thực ủy khuất: “Đồ nhi đánh lại bọn họ, cho nên phải thế.”

      Giỏi! Tốt lắm! Vì muốn giữ tính mạng liền bán đứng sư phụ, có đồ nhi như vậy, đúng là. . . . Ông trời có mắt!

      Trán Nguyên Thần Trường nổi gân xanh, bàn tay trắng nõn xốc lên góc rèm cửa, đem thỏi bạc bắn ra ngoài, lạnh lùng : “Cút ngay!”

      Quân Tiểu Tà sợ run cả người, mà nhóm thổ phỉ mắt to trừng mắt , ngây ngốc nhìn vật mặt đất lăn lộn điên cuồng —— lượng bạc.

      “Vị huynh đệ này, ngươi cũng quá xem thường chúng ta .” Đầu lĩnh thổ phỉ tiếng, nhe răng cười: “ lượng bạc, ngươi rất bạo gan!” xong, nháy mắt dùng đại đao sắc nhọn trong tay đánh úp về phía toa xe.

      Thanh gỗ rắn chắc bị đao chặt đứt, giá đỡ toa xe sập xuống, Nguyên Thần Trường phá vỡ xe bay ra , như chim ưng giương cánh phóng lên cao, sau đó nhàng hạ xuống, chân đạp buồng xe ngựa bị sập.

      Quân Tiểu Tà quay đầu nhìn về hướng Nguyên Thần Trường đứng, hai mắt đột nhiên trợn to. Màu sắc của ánh nắng xuyên qua những cành lá chiếu vào người , làm cho cả người bị bao phủ bởi tầng ánh sáng, lông mày như kiếm cùng tóc mai hòa lẫn vào nhau, con ngươi tối đen giống như sao lạnh, hơi thở băng hàn) khuếch tán trong gian, như vua chúa vương giả trở về.

      Nhìn xuống thấy vài tiểu sửu (tôm tép nhãi nhép) biết từ đâu tới, khóe miệng Nguyên Thần Trường gợi lên chút lạnh lùng: “Bản công tử cho các ngươi hai con đường. , cút! Hai, chết!”

      xong, liếc mắt cái nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy sùng bái của Quân Tiểu Tà, mỗ nam hất hàm, hừ tiếng.

      Biểu tình kia, rất hài lòng.

      Quân Tiểu Tà trợn to đôi mắt, nhất thời treo cờ rủ. Mẹ nó!

      Ba tên thổ phỉ nhất thời ngẩn ra: “A a, hôm nay gặp được nhân vật lợi hại a!” Bọn họ là người liếm máu đao mà sống, sao có thể sợ hãi khi bị người khác đe dọa.

      Mỗ nam trong mắt chợt lóe hàn quang, tựa tiếu phi tiếu (cười như cười).

      Ba tên thổ phỉ này cũng phải là người vô dụng, gặp Nguyên Thần Trường có chút tài năng, liền nhắm vào Quân Tiểu Tà tay trói gà chặt mà khai đao. Đao phong vụt sáng, đánh úp về phía Quân Tiểu Tà.

      “Em ngươi!” Quân Tiểu Tà từ lưng ngựa lăn xuống, liều mạng hướng Nguyên Thần Trường mà trốn. đám ăn mềm sợ ăn cứng, cũng biết chọn nàng là quả hồng mềm mà nắm.

      Thấy sư phụ bất vi sở động ( nhúc nhích), Quân Tiểu Tà có chút oán giận: “Sư phụ, người thể thấy chết mà cứu a.”

      “Đồ nhi ngoan của ta, phải vừa mới tiền ở người sư phụ sao?” Sư phụ là phải lấy ra đem bán sao? Chưa cho ngươi nếm mùi đau khổ ngươi biết điều mà.

      Quân Tiểu Tà nắm nhanh xe ngựa sụp đổ, vẻ mặt bất lực: “Quân tử động thủ động khẩu, sư phụ người cũng quá lạc hậu rồi, so đo với tiểu nha đầu như ta làm gì?”

      “Hắc hắc, nghĩ tới lại có thể ở nơi này gặp nữ nhân.” Ba tên thổ phỉ nhất thời mắt sáng lên, nhìn nữ nhân khuôn mặt trắng noãn mềm mại, vừa thấy biết là người chưa nếm qua đời, hôm nay vận khí của bọn cũng tốt quá.

      Quân Tiểu Tà nghe được lời bọn họ, mặt mũi trắng bệch, ngươi mới là , cả nhà ngươi đều là , sắc lang biết xấu hổ!

      lại lần nữa xem?” Nguyên Thần Trường nghĩ chỉ muốn trêu chọc nàng thôi, nghĩ tới mấy cái tên có mắt này lại muốn được voi đòi tiên.

      “Chúng ta vì sao phải nghe lời của ngươi? Thức thời nhanh đưa bạc ra đây, còn có đứa con này nữa này nữa, mấy ca tạm tha ngươi mạng, nếu nghe lời, hắc hắc hắc. . . .”

      Nguyên Thần Trường giận mà còn cười, chỉ là ý cười kia phù phiếm đạt ở đáy mắt.

      nhanh chậm từ trong người lấy ra hai đĩnh bạc vụn, kẹp tại đầu ngón tay, cánh tay dài của Nguyên Thần Trường khẽ nhúc nhích, chỉ thấy hai đạo ngân quang (ánh sáng của bạc vụn nha) lên, liền bùm rồi ngã xuống hai tên thổ phỉ, tên còn lại ngu ngơ tại chỗ, mờ mịt trừng mắt nhìn, lại nhìn hai đồng bạn của .

      Bạc vụn ở ngón tay cái, thẳng tắp cắm vào cổ họng, đồng tử hai tên này nháy mắt mở to, trước khắc còn lưu lại cử chỉ đáng khinh. . . . nén bạc ở yết hầu!

      “A. . . . A, cứu mạng a.” Tên còn lại tựa như gặp ma, bỏ chạy, biểu tình rất giống như thấy quỷ.

      Cũng chờ chạy xa, Nguyên Thần Trường đem bạc lúc trước vứt mặt đất nhét vào lòng bàn tay, đặt đầu ngón tay bắn về phía chạy .

      “Ngô.”

      tiếng kêu đau đớn, tên thổ phỉ ngã xuống đất dậy nổi.

      Toàn bộ việc, đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến nỗi làm cho người ta kịp phản ứng.

      Quân Tiểu Tà hung hăng hít vào hơi, trợn mắt há hốc mồm nhìn cái người cao cao tại thượng kia.

      Nhanh chóng! Tàn nhẫn! Chính xác! Thủ pháp như vậy, nàng mới tận mắt thấy lần đầu tiên, thấy những điều chưa hề được thấy. khỏi rùng mình cái, tại mới hiểu được, chính mình đánh cướp Nguyên Thần Trường là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

      “Sư. . . Sư phụ.” Chột dạ, bất an, nghĩ mà sợ, nỗi khiếp sợ vẫn còn làm cho Quân Tiểu Tà sợ hãi cúi đầu.

      Nguyên Thần Trường đáy mắt lên chút u quang (tối tăm), nàng sợ sao? thản nhiên : “Như thế nào, sư phụ cứu mạng của ngươi, cũng biết tiếng cám ơn?”

      “Ách, cám ơn sư phụ.”

      “Đồ nhi ngoan của ta, vi sư khuyên ngươi câu, giang hồ tốt đẹp như ngươi tưởng đâu.” Trong lòng Nguyên Thần Trường bỗng cảm thấy hờn giận, chưởng chặt đứt dây buộc ngựa, nhảy lên lưng ngựa, đối với Quân Tiểu Tà vẫy tay: “ thôi.”

      Quân Tiểu Tà có chút lùi bước, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy người chết ở trước mặt mình, nàng đơn thuần cho là, dù sư phụ miệng hư chút, nhưng là người rất tốt. Nhưng màn vừa rồi kia, hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ tự cho là đúng của nàng.

      Trong thoáng chốc khi Nguyên Thần Trường động thủ, ánh mắt rét lạnh, làm cho nàng cảm thấy rất xa lạ.

      “Như thế nào? Ngươi sợ ta?”

      Quân Tiểu Tà theo bản năng gật đầu, lập tức lại lắc đầu. Cố lấy dũng khí nhìn hai mắt của , ở nơi đó nàng nhìn thấy chút bất đắc dĩ cùng tự giễu cùng chút ưu thương (đau thương).

      biết vì sao, ánh mắt mang chút ưu thương của làm cho lòng của nàng khó chịu, lại có chút nỡ.

      “Sư phụ, về sau người dạy ta võ công được ?”

      Con ngươi Nguyên Thần Trường sâu thẳm, giống như thấy đáy, làm cho người ta huyễn hoặc. lâu sau, mới gật gật đầu: “Ngươi tư chất kém như vậy, có thể học được cái gì?”

      Những lời này thực đả kích người, nhưng Quân Tiểu Tà lại cười loan mi, sư phụ của nàng vẫn là sư phụ tốt kia, tốt quá.

      Bắt lấy tay Nguyên Thần Trường đưa ra, Quân Tiểu Tà xoay người lên ngựa, cười hì hì tựa vào trong ngực : “Người chậm cần bắt đầu sớm, đồ nhi làm cho người mất mặt.”

      “Tốt nhất là vậy.” Hai tay xuyên qua vòng eo tinh tế của nàng, khó chịu trong lòng Nguyên Thần Trường tiêu tan, nháy mắt giơ roi, khóe mắt phát thân ảnh màu xanh trong rừng xanh xa xa chợt lóe rồi biến mất.

      Thân pháp nhanh!

      Đôi mắt Nguyên Thần Trường trầm xuống, giục ngựa rời .

      Quả nhiên, vào đêm sau, khi hai người tới vùng hoang vu lởm chởm đầy đá kì lạ, bị đám nổi lên lửa trại ngăn cản đường .

      Tầm mắt nhìn lên phía tảng đá bén nhọn to lớn, nhìn thấy thân ảnh đứng. Tĩnh như Viễn Sơn, tung bay như hồng nhạn đơn độc.

      “Bằng hữu, có thể xuống ngựa cộng ẩm ly ?” m thanh thuần túy như rượu, tiếng tựa như khe suối, làm cho người ta như tắm gió xuân.

      Nguyên Thần Trường dương môi cười yếu ớt: “Có gì thể.” Ôm Quân Tiểu Tà vào giấc ngủ từ lưng ngựa nhảy xuống.

      Người nọ bay bổng như cầu thang, chậm rãi bạy hạ xuống, từng bước , tay áo tung bay, tóc đen trán tung bay dựng lên, trong đôi mắt đen trắng ràng bỗng lên chút màu tím mê hoặc lòng người. Giữa đôi lông mày có nốt chu sa đỏ bừng, lộ ra cảm giác quỷ dị.

      nghĩ tới, ở trung nguyên cũng có thể gặp được đao khách đại danh đỉnh đỉnh ở Tây Vực.” Nguyên Thần Trường mỉm cười, thở hai chữ: “Vong Xuyên.” Lạnh nhạt tự tin, tựa như nắm hết mọi chuyện.
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna5 others thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 09: Sói huynh


      Vong Xuyên!

      Người áo xanh trong mắt ám quang lưu chuyển, đôi môi tái nhợt gợi lên chút ý vị thâm trường: “Nhãn lực bằng hữu tốt.” Ánh mắt đề phòng cùng vẻ mặt thản nhiên từ người Nguyên Thần Trường đảo qua, khuếch tán ra cơn gió, dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực.

      Đối diện , là thân ảnh tuyết trắng bất động như núi, thản nhiên nhìn . Nội lực trầm ổn từ đan điền phát ra, gió cuốn bụi cát mù mịt, bức tường vô hình đột ngột từ mặt đất mọc lên, trong giây lát liền đem cuồng phong ngăn cản ở bên ngoài.

      Người trong lòng, giống như bị kinh hách (sợ hãi), mày nhíu lại, sắp tỉnh lại. Nguyên Thần Trường để tay lên đầu vai nàng điểm , làm cho Quân Tiểu Tà lại lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

      “Ha ha.” Vong Xuyên mím môi cười, trong tiếng cười lộ ra tán thưởng cùng với hứng thú. “Ma chủ Yểm cung, quả nhiên danh bất hư truyền.”

      Nguyên Thần Trường từ chối cho ý kiến, trong lòng cũng rùng mình. người có thể nhìn thấu lai lịch của , đệ nhất đao Tây Vực, so với trong tưởng tượng càng khó đối phó. “Đao giả đường xa mà đến, tất có toan tính, sao thẳng vào vấn đề?”

      “Ma chủ là người sảng khoái, Vong Xuyên cũng nên khoe khoang.” Ánh mắt Vong Xuyên từ phía xa nhìn về chỗ , buồn bã : “Tại hạ muốn Thuý Ngọc Huyết, hy vọng ma chủ có thể nhường cho.”

      “Vong Xuyên huynh đây là thỉnh cầu tại hạ?” Nguyên Thần Trường hạ mi mắt, đáy mắt lên chút ánh sáng lạnh. Mạng lưới tình báo của Yểm cung trải rộng toàn bộ võ lâm, tin tức của Thuý Ngọc Huyết cũng mất sức chín trâu hai hổ mới điều tra ra, nghĩ tới người Tây Vực cũng đồng thời phát .

      Phong đao thiên hạ, cũng lớn mạnh quá nhanh!

      “Ha ha, ma chủ đùa, Vong Xuyên cho dù có gan lớn như trời cũng dám hướng ma chủ đòi lấy. ý tứ của ta là, nếu Vong Xuyên may mắn lấy được Thuý Ngọc Huyết, kính xin ma chủ giơ cao đánh khẽ.” Lời là uyển chuyển (khéo léo), nhưng Vong Xuyên thân hờ hững ung dung.

      Nguyên Thần Trường nhướng đôi lông mày, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: “Vong Xuyên huynh có tự tin bày mưu nghĩ kế, tại hạ cũng nhất định phải nắm chắc.”

      Gió thổi qua tiếng động, đung đưa lửa trại, khí trong nháy mắt biến hoá kỳ lạ khó lường.

      lâu sau, cánh môi Vong Xuyên tràn ra tiếng cười khẽ: “Ma chủ chê lời , mời ngồi xuống cộng ẩm chén.”

      “Được.”

      Hai người ngồi chiếu, giống như vừa rồi có phát sinh chuyện gì, hờ hững tự nhiên tiếng động cùng nhau đối ẩm.

      Giữa lúc đêm khuya, Quân Tiểu Tà bị điểm huyệt từ từ tỉnh lại, từng chỗ người đều như bị đá cán qua, nàng đau ưm ra tiếng.

      Nguyên Thần Trường liếc mắt cái, mặt đổi sắc đem ly nước đặt ở trong tay nàng.

      hành động nho này, làm cho Vong Xuyên ngửi được mùi bình thường.

      giang hồ đồn đãi, ma chủ Yểm cung lãnh khốc vô tình, giết người như ma, ngay cả thiên kim của chưởng môn phái Thái Sơn – trong tam sơn của Ngũ Nhạc phái đưa đến trước mắt , ngay cả mí mắt cũng chớp liền thưởng cho thuộc hạ, làm cho thiên kim của chưởng môn phái Thái Sơn được xưng là đệ nhất mỹ nhân ở Trung Nguyên phải hương tiêu ngọc vẫn (tự sát).

      Nha đầu này, sở trường trêu hoa ghẹo nguyệt ngày càng tăng a.

      Quân Tiểu Tà uống hai miếng nước, mới phát có người khác ở đây, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Vong Xuyên.

      Người đối diện có làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan khí bức người, nhất là đôi mắt đen trắng ràng dưới cặp mày kiếm kia, giống như ánh sáng chói lọi của hàn tinh trong đêm đông. Đây phải là người thường thường ôm bình rượu, khuya khoắt chạy đến phòng nàng tìm nàng chuyện phiếm, Thiên Lang Tinh sao? Quân Tiểu Tà đột nhiên hưng phấn thét chói tai: “A Tinh ca ca, như thế nào huynh lại ở chỗ này?”

      “Nha đầu, muội , biết ca ca có nhiều lo lắng cho muội ?” Vẻ mặt Vong Xuyên ôn nhu cười, hướng nàng vẫy tay. Quân Tiểu Tà cười tủm tỉm tiêu sái qua, ngồi xuống bên cạnh , hi hi ha ha : “Muội cũng là bất đắc dĩ, A Tinh ca ca, huynh trách muội chứ?”

      “Ca ca thế nào lại trách muội. Ai, mấy ngày thấy, sao muội lại gầy thế này?” Đưa tay thay nàng đem tóc mai bên tai vén ra sau, vẻ mặt Vong Xuyên thở dài thôi, khóe mắt thản nhiên từ mặt Nguyên Thần Trường đảo qua, thấy vẻ mặt đen tối hiểu, khóe miệng khỏi gợi lên chút ý cười gian trá. Thuận thế đưa tay lên bả vai Quân Tiểu Tà, sủng nịch vỗ vỗ phía sau lưng của nàng: “Nha đầu, nếu muội muốn gả cho tên đại ma đầu kia, sao với ca ca, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ có chỗ cho chúng ta dung thân. Bên ngoài mênh mông rộng lớn mà muội lại chạy như vậy, ngộ nhỡ gặp người xấu sao?”

      Tha hương gặp bạn bạn cũ, tại đối Quân Tiểu Tà mà , tựa như tại mùa đông khắc nghiệt gặp được đống lửa sưởi ấm, lòng cảm động rối tinh rối mù. Tựa vai Vong Xuyên, cúi đầu : “Tiểu Tà nghĩ liên lụy ca ca.”

      Mà ngồi ở bên, Nguyên Thần Trường nhìn chớp mắt, chợt cúi đầu, giống như nhìn hai người ‘khanh khanh ta ta’, dưới tay áo, bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh.

      Giỏi cho ngươi Quân Tiểu Tà, đem bổn tọa trở thành cái gì? Bổn tọa là người mà ngươi muốn nghĩ sao nghĩ à? Còn có, ngươi rốt cuộc hiểu cái gì là liêm sỉ hay ? Trước mặt bổn tọa cùng nam nhân khác kề vai sát cánh, có ý định tức chết bổn tọa sao?

      Hừ! Quân Tiểu Tà, ngươi nhớ kỹ cho bổn tọa, ngươi đời này sinh là người của bổn tọa, chết là quỷ của bổn tọa, đừng vọng tưởng bám vào cành cao khác! Nằm mơ!

      Răng rắc

      Chén rượu trong tay nháy mắt vỡ thành từng mảnh , Nguyên Thần Trường dường như có việc gì phẩy tay áo cái, bình tĩnh mỉm cười: “ có lỗi, vừa rồi cảm giác hơi lạnh, cẩn thận run cả người.”

      Quân Tiểu Tà bị ‘đặc biệt’ ôn nhu tươi cười dọa sợ vội rời khỏi vai Vong Xuyên, thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh.

      “Nha đầu, muội làm sao vậy?” Trong mắt Vong Xuyên lên chút bỡn cợt, biết còn cố hỏi : “Nha đầu, vị này là. . . .”

      “Sư phụ của muội, Nguyên Thần Trường .” Quân Tiểu Tà ở trong lòng yên lặng rủa thầm.

      “Nga, ra là Trường huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ. Tại hạ là ca ca của nha đầu, gọi là Thiên Lang Tinh.” Vong Xuyên gật đầu thăm hỏi, giống như mới gặp.

      Nguyên Thần Trường nhếch môi cười nhạo: “Thiên Lang Tinh?” Thích thú nâng mày, châm chước : “Nếu gọi các hạ là Thiên huynh, có vẻ các hạ coi ai ra gì. Nếu gọi các hạ là Tinh huynh, lại thấy xứng với thân hào hùng của các hạ…” Người nào đó mặt lộ vẻ rối rắm, sau lúc lâu mạnh gật gật đầu, hào phóng : “Lang huynh!”

      Lang huynh?!

      Quân Tiểu Tà run rẩy, quá bỉ ổi rồi.

      Vong Xuyên nhíu mi, thào tự : “Sói, khỏe mạnh, thân thủ nhanh nhẹn, là chúa tể sát thủ trong đêm.” Nhướng mày, vẻ mặt tán thưởng: “Trường huynh quả nhiên kiến thức rộng rãi, hai chữ Lang huynh, rất khí phách! Đến, tại hạ kính huynh chén!”

      Em ngươi! Quả nhiên có năng lực bẻ cong lời như vậy, A Tinh ca ca cũng rất mạnh mẽ. Quân Tiểu Tà đổ mồ hôi từng giọt, thiếu chút nữa đem lời kịch của Chu đại ca trong kinh kịch ra để thể sùng bái của nàng đối với Vong Xuyên.

      “Đâu có đâu có, Lang huynh khách khí.” Nguyên Thần Trường sang sảng cười, ánh mắt hai người giao chiến trong gian, bắn ra dòng điện cực mạnh.

      Con ngươi Quân Tiểu Tà xoay chuyển vòng vo, nhìn hai vị soái ca ‘mắt mày lại’ (liếc mắt đưa tình), trong lòng đột nhiên sinh ra ý niệm đáng khinh trong đầu.

      Nam tử cổ đại, nghe đồn cũng có nhiều người đoạn tụ, chẳng lẽ hai người này vừa mắt lẫn nhau…

      Bị ý niệm trong đầu chính mình dọa, nàng sợ tới mức rùng mình cái, Quân Tiểu Tà càng rụt đầu thấp hơn.

      Ngày kế, khởi hành, con ngựa ba người.

      Quân Tiểu Tà như trẻ chỉ vào ngựa, cười vô cùng ái muội: “Con ngựa muội cưỡi, các huynh. . . . Hắc hắc, chậm rãi bồi dưỡng cảm tình.”
      Halong-ngoc, Yoororo, Lucia Anna4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :