[Trọng sinh] Ký sự ngược cặn bã - Mị Lục (Chương 16) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 06: Ly gián (1)

      Còn bên kia, Sở Du Mộng vội vã kéo Kiều Quỳ đến góc vắng người trong vườn trường, ấn ngồi xuống băng ghế dài tra hỏi.

      Kiều Quỳ đại khái đoán được Sở Du Mộng định gì với mình nhưng vẫn tỏ ra tò mò: "Du Mộng, có chuyện gì gấp gáp phải tìm tớ thế?"

      "Tiểu Quỳ, cậu mau cho tớ biết..."

      Sở Du Mộng rất khó chịu bĩu môi, "Vì sao mấy ngày nay cậu luôn tránh né tớ? Ăn cơm gọi tớ, tan học hẹn tớ chơi, cậu ... Hay là cậu ghét tớ rồi, muốn kết bạn với tớ nữa đúng ?"

      "Làm gì có chuyện đó. Du Mộng, cậu là bạn tốt nhất của tớ... Tớ đâu có..." Kiều Quỳ cuống cuồng đến nỗi hai viền mắt đỏ lên, vội ôm lấy cánh tay Sở Du Mộng giải thích.

      Sở Du Mộng vốn cực kỳ ghen tị với thân phận của Kiều Quỳ - con độc nhất Kiều thị, nhưng chính vì thế ta thể duy trì quan hệ "bạn thân" với Kiều Quỳ. Tuy thân phận con Sở gia đủ để ta hoành hành trong trường học, nhưng tại giới thượng lưu chân chính, tiểu thư có địa vị ở Sở gia thấp kém hơn nhiều so với con độc nhất Kiều gia.

      Hơn nữa, cha ta là người trọng nam khinh nữ. Trong nhiều dịp tụ hội của giới thượng lưu, nếu ta dùng con ngốc Kiều Quỳ làm cớ chắc chắn cha ta bao giờ dẫn ta đến tham gia.

      Vì cớ đó, dù Sở Du Mộng chẳng hề lòng quý mến gì Kiều Quỳ lại phải khăng khăng giữ chặt " bạn thân ngu ngốc" này.

      Thấy Kiều Quỳ sốt ruột, khóe miệng Sở Du Mộng nhếch lên. Hừ, ta biết, người Kiều Quỳ để ý nhất vẫn là ta.

      Giao tiếp thông thường Kiều Quỳ vốn chẳng hiểu quanh co, nhiều lúc đắc tội người ta cũng biết. Nếu phải mình tốt bụng mới kết bạn với nó, chắc nó chẳng kiếm được ma nào ở trong lớp chuyện cùng.

      Này là Sở Du Mộng cố tình quên hồi mới nhập trường, ta lén giải quyết vài bạn học từng có ý muốn tiếp xúc với Kiều Quỳ. Vì ta tự cho rằng, Kiều Quỳ có người bạn tốt nhất là ta chẳng cần thêm ai nữa.

      "Được rồi, tiểu Quỳ thành khai báo, mấy ngày ấy xảy ra chuyện gì? Vì sao trốn tránh tớ? Chẳng lẽ cậu khác thường như thế mà có nguyên nhân gì? Nếu cậu lý do chấp nhận được, tớ tuyệt giao với cậu."

      Biết Kiều Quỳ rất căng thẳng, Sở Du Mộng thích thú muốn dọa nạt Kiều Quỳ phen, nhìn Kiều Quỳ bị ép đến cuống cuồng, trong lòng ta dâng lên khoái cảm vặn vẹo.

      Kiều Quỳ sao biết suy nghĩ của Sở Du Mộng, giả vờ ngốc nghếch: "Đừng mà Du Mộng. Đừng tuyệt giao với tớ... Tớ hết cho cậu là được mà. Đừng bỏ rơi tớ..."

      xong, hai mắt càng đỏ hoe.

      Sở Du Mộng sung sướng trong lòng, đắc ý hất cằm : "Vậy cậu ! Nhưng nếu cậu dám qua quýt cho xong chuyện hoặc để tớ phát được cậu dối tớ, tớ chẳng thèm quan tâm đến cậu nữa."

      "Được, được, được. Tớ hết cho cậu nghe."

      Kiều Quỳ đáng thương vội gật đầu rồi , "Dạo này tớ tránh cậu vì tớ có nỗi khổ riêng. Tớ biết phải đối mặt với cậu như thế nào nữa... Du Mộng, cậu biết trong lòng tớ khó chịu mức nào đâu. Tớ biết nếu kể cho cậu biết chuyện này, chắc chắn cậu đau lòng. Nhưng mà tớ lại sợ, nếu gạt cậu, sau này cậu biết được lại càng trách tớ..."

      Sở Du Mộng biết gần đây Kiều Quỳ xa lánh ta nhưng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Kiều Quỳ bỗng dưng muốn thân với Khâu Nguyệt mà quên mất ta.

      Cho nên hôm nay ta mới đánh phủ đầu ra oai với Khâu Nguyệt, nhân tiện hù dọa Kiều Quỳ, để Kiều Quỳ biết tầm quan trọng của ta.

      ngờ, Kiều Quỳ tưởng , vô tình lộ ra bí mật cố gắng lấp liếm.

      "Du Mộng, tớ mong cậu nghe rồi đừng quá đau lòng... Gần đây, tớ nghe được ba ba , để chị họ và... và Tiếu gia... kết làm thông gia."

      Kiều Quỳ căng thẳng vặn ngón tay, cẩn thận nhìn Sở Du Mộng như chờ đợi phản ứng của ta.

      "Thông gia thông gia, kết hôn giữa các gia tộc đâu phải chuyện lạ."

      Xùy, Sở Du Mộng tưởng chuyện gì to tát, phải chỉ là kết hôn sao. Lấy gia thế của Khâu Nguyệt biết gia thế nhà thông gia cũng chẳng lợi hại. Lại chuyện này đâu liên quan đến ta, biết con ngốc Kiều Quỳ vội vàng cái gì.

      "Du Mộng, tớ Tiếu gia... là Tiếu gia... xây khu trung tâm triển lãm mới... Tiếu Trường Hi của Tiếu gia... Tớ biết... Cậu luôn thích ta."

      Kiều Quỳ mím môi, vô cùng khó khăn mới dám câu này.

      Sắc mặt Sở Du Mộng thay đổi mấy lần, đợi khi Kiều Quỳ xong câu cuối, mặt ta trắng bệch.

      "... thể nào. Khâu gia lấy đâu tư cách kết thông gia với nhà Tiếu. Kiều Quỳ... Cậu đừng có lừa tớ, cậu lừa tớ được đâu."

      Sở Du Mộng nỉ non, đột nhiên ta bắt lấy cổ tay Kiều Quỳ, kéo lại gần: " đúng, tớ chưa từng với cậu tớ thích Tiếu. Sao cậu biết được?"

      Trong mắt Sở Du Mộng có nghi ngờ, có cam lòng và cả chút hoảng hốt vì bị Kiều Quỳ phát ra tâm tư.

      "Du Mộng, vì thế tớ mới dám với cậu. Tớ sợ cậu trách nhầm chị họ Khâu Nguyệt, lại sợ cậu ngại tớ biết là..." Kiều Quỳ mím môi, giọng hơi run rẩy.

      "Cậu biết đâu, kì nghỉ hè năm lớp mười bọn mình cùng Pháp ấy... nửa đêm cậu mê... Tớ vẫn giả vờ biết nhưng hôm nay cậu cứ hỏi ép tớ, lại dọa tuyệt giao với tớ, tớ đành phải..."

      Kiều Quỳ xấu hổ cầm lấy tay Sở Du Mộng, nhàng bao nó trong hai bàn tay mình rồi ấn lên ngực, nhìn ta đầy áy náy.

      Nhìn vẻ mặt của Sở Du Mộng, đoán là ta cố nhớ lại mùa hè năm ngoái ở Pháp.

      Đáng tiếc tự ta chẳng ngờ, dù lúc đó ta thích Tiếu Trường Hi nhưng chưa từng gọi tên trong mơ.

      Kiều Quỳ biết ta thầm mến Tiếu Trường Hi từ năm đầu tiên cấp ba vì chính Sở Du Mộng của đời trước từng ôm bụng lớn trước mặt huênh hoang:

      "Kiều Quỳ, nghĩ Tiếu cưới vì thích à? A, Tiếu chỉ coi trọng thân phận thiên kim tiểu thư và số cổ phần Kiều thị nắm trong tay thôi. cho hay, từ hồi lớp mười tôi thích Tiếu rồi, lên đại học chúng tôi sống chung với nhau. So với , tôi càng có tư cách để sinh ra người thừa kế cho Tiếu. Nhìn vào phân lượng bạn bè cũ, tôi khuyên đàng hoàng ở lại Tiếu gia, đừng hở chút là đòi ly hôn. Nếu ngoan ngoãn hơn, Tiếu còn cho ít mặt mũi."

      Kiều Quỳ nhớ lúc đó mình mới sinh non, Sở Du Mộng lấy danh nghĩa bạn bè đến thăm , công khai cái bụng có dã loại của Tiếu Trường Hi. Lúc ấy Kiều Quỳ hoàn toàn tuyệt vọng, thôi giãy dụa, với Sở Du Mộng đồng ý ly hôn với Tiếu Trường Hi. Ai ngờ ả bồ nhí Sở Du Mộng lại chẳng vui vẻ còn đe dọa ngược, cho phép ly hôn.

      Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy ly hôn Tiếu Trường Hi thể nuốt được hết toàn bộ số cổ phần Kiều thị trong tay , nhưng nếu tử vong ngoài ý muốn, nếu vậy...

      Nếu vậy, cái chết của ở đời trước chỉ sợ đơn giản chỉ là vụ tai nạn giao thông.

      Khi Kiều Quỳ nhớ lại đời trước, Sở Du Mộng nghĩ thấu vài phần.

      ta thầm mến Tiếu Trường Hi từ lớp mười là , nhưng ta chưa từng tiết lộ với ai. Giờ nhìn lại, có khả năng ta cẩn thận lỡ miệng mê trong kì nghỉ hè năm ngoái như lời Kiều Quỳ.

      Dù sao lúc đó ta mới thích Tiếu Trường Hi lâu, tình cảm còn quá mãnh liệt khó kiểm soát, ngày nghĩ sao đêm mơ vậy rồi mê là bình thường.

      "Tiểu Quỳ, cậu phải hứa với tớ được kể lại với bất kì ai rằng tớ thích Tiếu, đặc biệt là chị họ cậu, tuyệt đối được gì với ta. Nếu tớ tuyệt giao, bao giờ để ý tới cậu nữa. Cậu muốn mất người bạn tốt duy nhất của mình chứ?"

      Thấy Kiều Quỳ cẩn thận gật đầu đồng ý, trái tim thấp thỏm của Sở Du Mộng mới bình tĩnh lại.

      ta tương đối tin tưởng Kiều Quỳ, dù sao từ khi bắt đầu tiếp xúc tới giờ, Kiều Quỳ bị ta nắm chặt trong lòng bàn tay, chưa bao giờ thất thủ.

      Bắt Kiều Quỳ giữ bí mật xong, còn việc khác Sở Du Mộng càng khẩn trương muốn xác nhận.

      "Tiểu Quỳ, cậu ràng lại , vì sao Tiếu gia đồng ý kết thông gia với Khâu gia? Khâu gia phải gia tộc lớn, chỉ bằng Khâu Nguyệt cũng xứng sao? Bác Tiếu nghĩ cái gì mà lại đồng ý?"

      Sở Du Mộng sốt ruột hỏi liền mấy câu, may mắn Kiều Quỳ có chuẩn bị trước, nghe ta hỏi vậy đánh rắn tùy gậy, lấy những lời chuẩn bị ổn thỏa ra.

      "Du Mộng, tớ vô tình nghe được ba ba gọi điện thoại cho tớ. Ba chị họ còn , đợi vào đại học cho hai người đính hôn. Nguyên nhân cụ thể tớ biết, chỉ nghe được ba ba cho cổ phần gì gì đó và đồ cưới gì gì đó... Ôi, tớ chẳng hiểu gì cả! Là cổ phần của dượng sao? Nhưng Tiếu gia đâu thiếu tiền, cần gì cổ phần của dượng. kì quái!"

      Kiều Quỳ cố tình vờ hiểu, dù sao trước khi sống lại, bị Tống Á Đông nuôi thành Kiều tiểu thư rành thế , biết những đấu đá, ngầm tranh giành cổ phần tập đoàn hết sức bình thường.

      Kiều Quỳ hiểu nhưng Sở Du Mộng nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời Kiều Quỳ.

      Tiếu gia thèm để ý đến cái công ty vứt của Khâu gia, cho nên thứ có thể làm cho Tiếu gia động lòng muốn đám hỏi là...

      Sở Du Mộng mặc dù hiểu nhưng mặt giả vờ nghĩ ra, hỏi ngược lại:

      "Nếu muốn kết hôn thương mại sao Tiếu gia chọn cậu mà chọn Khâu Nguyệt. Cậu mới là tiểu thư chân chính của Kiều gia, so với việc kết hôn với Khâu gia, cưới cậu đơn giản hơn nhiều, phải sao?"

      Kiều Quỳ nghe Sở Du Mộng hỏi hơi sững người, lập tức cúi đầu xấu hổ dám nhìn Sở Du Mộng, kìm nén nửa ngày mới thào: "Du Mộng... Cậu biết tớ thích ai mà, ngoài ấy ra, tớ muốn cưới ai hết... Ba ba cũng thể ép tớ được..."

      Kiều Quỳ cúi đầu thoạt nhìn vô cùng xấu hổ nhưng ai biết giờ phút này tim đập nhanh đến phát hoảng.
      Last edited: 2/5/16
      Dunghyt97, ly sắc, thuyt8 others thích bài này.

    2. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 07: Ly gián (2)
      nghĩ Sở Du Mộng khó lừa thế, thiếu chút nữa hỏng việc.

      May mắn đầu óc Kiều Quỳ nhanh nhạy, bỗng nhớ tới mình ở đời trước cũng từng si mê người, mà là bạn thân tuyệt vời của , Sở Du Mộng cũng biết được bí mật ấy.

      Vừa rồi cúi đầu giả vờ xấu hổ nhưng ra khéo léo giấu hoảng hốt bất ngờ bị lộ trong ánh mắt. Nếu , với lý giải của Sở Du Mộng về , chưa chắc xoay xở thành công.

      Sở Du Mộng nghe xong mới nhớ đến Kiều Quỳ đúng là thích người khác từ lâu, tuy rằng người kia hơi xa vời viển vông nhưng chiếu theo tính cách kiêu căng tùy hứng của Kiều Quỳ, ba Kiều chưa chắc ép buộc được nàng theo ý mình.

      Huống chi vẫn còn mẹ Kiều sờ sờ ra đấy, mọi việc ở Kiều gia đến phiên ba Kiều định đoạt.

      "Du Mộng, dù sao cũng phải tớ cố tình tránh né cậu, cũng phải tớ muốn lừa gạt cậu. Giờ tớ hết theo ý cậu rồi... Cậu đừng đau lòng. Chuyện với Tiếu thành vẫn còn nhiều người khác. Du Mộng, cậu đừng..."

      Kiều Quỳ kéo tay Sở Du Mộng, chân thành khuyên nhủ.

      "Tiểu Quỳ, chuyện tình cảm đâu thể ngừng là ngừng được. Ý tốt của cậu, tớ cảm ơn nhưng nếu thử cố gắng lần mà dễ dàng từ bỏ như thế, làm sao tớ cam lòng? Tiểu Quỳ, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cậu giúp đỡ tớ, đúng ?"

      Đôi mắt hạnh của Sở Du Mộng sáng ngời, đầy mong đợi nhìn Kiều Quỳ. Trong đầu ta thầm nhủ, tuyệt đối thể dâng hai tay nhường Tiếu Trường Hi cho Khâu Nguyệt.

      Vì thế, ta muốn trợ giúp của Kiều Quỳ.

      "Xin lỗi Du Mộng, nhưng Tiếu rể tương lai của tớ. Tớ biết cậu thích Tiếu trước cả việc này nhưng... nhưng trừ khi đám cưới thành, nếu tớ thể..."

      Kiều Quỳ khổ sở nhìn Sở Du Mộng, vất vả mãi mới hết.

      "Kiều Quỳ, tớ cho cậu thêm cơ hội nữa, cậu có giúp tớ hay là ?"

      Giọng Sở Du Mộng đột nhiên cao vút, mắt trợn trừng nhìn Kiều Quỳ.

      "Xin lỗi Du Mộng, nhưng đó là chị họ tớ, tớ thể..." Kiều Quỳ nhăn mày, đôi tay xiết chặt lấy vạt áo.

      "Thôi được rồi Kiều Quỳ. chuyện này nữa. Tóm lại hôm nay cảm ơn cậu kể lại hết cho tớ, nhưng tớ mong chuyện này lọt vào tai bạn học khác, được chứ? tại mới dừng ở giai đoạn bàn bạc đính hôn, cuối cùng hươu chết vào tay ai còn chưa đâu. Khâu Nguyệt dựa vào cái gì? Hừ, ta cũng xứng sao! Chẳng qua là con nhà giàu mới nổi, dựa hơi ba ba cậu lại tự cho mình là thiên kim tiểu thư đích thực?"

      Vẻ mặt Sở Du Mộng dần bình tĩnh lại, lúc này khóe môi ta cong cong, đôi mắt đẹp sáng rực, càng lóe ra vẻ cao ngạo, thoạt nhìn chính là phong độ tiểu thư của gia tộc lớn.

      "Kiều Quỳ, cậu thấy khó xử nên tớ ép cậu. Nhưng cậu phải hứa với tớ, vì tình bạn của chúng ta, cậu được kể lại với bất cứ ai, cũng được để Khâu Nguyệt biết là cậu tiết lộ với tớ, nhớ chưa?"

      Sở Du Mộng xong nắm tay Kiều Quỳ, vẻ độc ác, tàn nhẫn biến mất gương mặt, thay vào đó là ngây thơ như mọi ngày.

      Kiều Quỳ khó xử đồng ý với cầu của Sở Du Mộng, đáy lòng thở phào nhõm.

      May mắn Sở Du Mộng chọn cách lén lút ra tay chứ chạy thẳng đến chỗ Khâu Nguyệt tranh cãi ầm ĩ. Nếu , tới lúc đó lại phải tốn gấp đôi tinh lực mới rút lui toàn thân khỏi tranh đấu của hai kẻ này.

      Dù sao mới được sống lại, mà của đời trước cũng phải là người của phái hành động. Nhiều ngày liên tục hành động dồn dập thế này làm mệt chết được.

      Ha ha, theo phong cách làm người của Sở Du Mộng, ta thích nhất là ngấm ngầm tạt nước bẩn lên đầu người khác, tạt xong mới bắt đầu sở trường của ta là giễu võ dương oai. Nay tặng Khâu Nguyệt - kẻ tính tình độc, kín kẽ kẻ thù như thế, biết ai cao tay hơn ai?

      Chẳng biết tại sao nghĩ đến việc hai người này đánh nhanh tranh giành tình cảm, Kiều Quỳ lại liên tưởng đến hình ảnh, con chó lai già đời, thâm hiểm và con chó thuần chủng vênh váo, kiêu căng lao vào nhau cắn xé.

      Ha ha, liên tưởng thế cũng rất chuẩn cho từng người.

      Xử lý xong tảng đá vẫn treo trong lòng, Kiều Quỳ dồn hết tinh lực cho việc học.

      Kiều Quỳ nhớ , sau đợt sát hạch đời trước, được phân vào ban 5, ngoại trừ ban nhất có hai mươi học sinh, mỗi ban còn lại đều có 40 người. Theo đó, kết quả thi của xếp thứ tự trong khoảng từ 140 đến 180.

      Khi đó Khâu Nguyệt được vào ban 3, Sở Du Mộng giống cũng là ban 5, còn Tống Gia Gia... Lúc đó đâu biết đấy là em cùng cha khác mẹ với mình mà tự dưng để ý xem tên ta xếp thứ bao nhiêu.

      có dự liệu đại khái với kết quả chia lớp, Kiều Quỳ tận dụng hai ngày cuối tuần củng cố lại những môn yếu nhất của mình.

      Trí nhớ luôn tốt, sau khi sống lại càng tốt hơn.

      Ở đời trước, vượt qua giai đoạn thử thách của kì thi tốt nghiệp trung học, lại cộng thêm khoảng thời gian bứt phá trước khi vào đại học G, tuy sau đó vì người kia mà bỏ dở việc học ở đại học G du học, nhưng từng ấy chính là kinh nghiệm quý báu của .

      Với , Tiếng là môn dễ nhất. Trừ Toán, các môn khoa học tự nhiên khác đều ổn. Tuy lúc mới sống lại, có chỗ nhớ chỗ quên, nhưng từng luyện qua vô số đề thi, lại ôn tập hết các công thức, cách giải các dạng bài tập lần nữa cho nên mấy môn tự nhiên ấy cũng thành vấn đề.

      Còn lại chỉ có Ngữ Văn và Chính Trị khiến đau đầu.

      Thứ lỗi cho từ lâu lắm rồi làm mấy bài luận văn cứng nhắc, khô khan. Còn Chính Trị, đấy là môn gì vậy?

      Chỉ trách tốt nghiệp trung học xong, du học bảy năm liền. Mấy đề Chính Trị ở cấp ba hoàn toàn nhớ gì hết.

      Dù trước đó gấp rút tìm giáo viên dạy bù, mà tự thân cũng tìm đọc rất nhiều tài liệu từ lớp mười đến lớp mười hai... Nhưng đáng tiếc, Chính Trị là môn học thuộc, có mẹo giải đề, cứ cho là lúc thi Chính Trị được mở sách, để quyển sách trước mặt cũng biết làm bài kiểu gì để đạt điểm chuẩn.

      Ba môn Toán, Ngữ Văn và Chính Trị chắc chắn kéo thấp điểm thành tích của . Nhưng để lọt top hai mươi người đứng đầu, để vào được ban nhất có vị thiên tài chứng khoán tương lai kia, Kiều Quỳ quyết tâm dù thức trắng đêm cũng phải tiêu diệt được ba môn này.

      Thứ hai đầu tuần, trường cấp ba tư thục Hoa Thụy bắt đầu đợt sát hạch phân lớp trong hai ngày.

      Ngày đầu tiên, Kiều Quỳ rất hài lòng. Phần cuối đề Ngữ Văn làm hơi lung tung, nhất là phần về thể văn và văn viết, nhưng những chỗ khác phát huy tốt hơn dự tính.

      Cuối ngày thứ hai, sau nhiều bài thi liên tiếp oanh tạc, đến môn Chính Trị. Chỉ cần thi xong môn này, tất cả mọi người có thể thở phào nhõm.

      Đại khái vì đây là môn thi cuối cùng nên trước khi vào thi, hầu hết mọi người hề căng thẳng. Từng đám học sinh chia làm nhóm ba, nhóm năm, cười đùa chuyện với nhau trong lúc chờ giáo viên đến.

      Khi giám thị bước vào, vốn phòng thi ồn ào liền trật tự ngay lập tức.

      Nhưng khoảnh khắc im bặt ấy làm người ta dễ chú ý đến những thanh khác vọng đến từ bên ngoài. Mới đầu mọi người còn chưa để ý lắm nhưng lúc này lại nghe được ràng từng đợt ồn ào ngoài hành lang.

      "Có chuyện gì thế?"

      Có học sinh tò mò hỏi cậu bạn ngồi gần cửa sổ. dãy học sinh ngồi cạnh cửa sổ đều rướn cổ nhìn ra ngoài, hóng hớt chuyện gì xảy ra.

      "Tất cả trật tự, bây giờ bắt đầu phát đề thi... Mấy bạn kia được ngó nghiêng lung tung, tập trung vào làm bài!"

      Lúc này Kiều Quỳ giống nhiều học sinh khác, miệt mài múa bút thành văn. Mà ở phòng thi khác cách phòng xa diễn ra màn kịch cực hay, đủ để toàn trường khiếp sợ.

      đến Khâu Nguyệt, ta biết mình dính phải vận xui gì. Ngày đầu tiên thi môn Toán, ta phát mình quên mang thước kẻ.

      May mà khi báo lại với giám thị, ta được bạn học khác cho mượn thước kẻ mang dư.

      Buổi chiều thi Hóa được nửa, bút viết của ta hết mực. Kỳ lạ nhất là khi đổi sang mấy bút dự phòng khác đều chỉ viết được vài chữ là bị nghẽn mực.

      Hết cách, Khâu Nguyệt đành hỏi mượn giám thị nhưng việc thay bút này làm trễ nhiều thời gian làm bài của ta, môn Hóa phát huy tốt lắm.

      Ngày đầu tiên gặp cố, Khâu Nguyệt nghi có người chỉnh mình. Vì thế sang ngày thi thứ hai, ta đâu cũng mang theo dụng cụ thi cử bên người, nếu vệ sinh cũng cầm hộp bút theo.

      Quả nhiên sáng hôm đó trời yên biển lặng.

      Nhưng đến buổi chiều thi môn Chính Trị, Khâu Nguyệt lại phát mình gặp rắc rối to.

      Sách Chính Trị của ta mất tích.

      Thi môn này vốn được mở sách, mở sách ta lấy được điểm cao nhất. Cứ tính là mượn được sách của giám thị trong đó cũng có ghi chú của ta về bài giảng lớp. Lại còn các từ khóa nằm ngoài nội dung sách mà ta cẩn thận chuẩn bị trước để trả lời.

      Khâu Nguyệt cảm giác rơi xuống đáy vực. Đợt sát hạch này vô cùng quan trọng với ta.

      Được phân vào lớp học tốt tương đương với việc đánh tốt nền tảng cho toàn bộ cấp 3. Chỉ có như thế sau này ta mới bay cao được.

      Mục tiêu của Khâu Nguyệt là ban nhất, là đại học G.

      Trường cấp ba tư thục Hoa Thụy tập trung rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong thành phố mà đặc biệt đại học G quy tụ vô số tinh lừng lẫy tiếng tăm của cả Hạ Quốc. Bằng bất cứ giá nào, Khâu Nguyệt đều muốn đến những nơi đó. Chỉ ở đó, ta mới có thể kết giao với toàn bộ nhân tài xuất sắc, mới có cơ hội đặt chân vào giới thượng lưu.

      Khâu Nguyệt cúi đầu ngồi im lặng trong phòng thi. Trong đầu ta suy nghĩ dồn dập, phải giải quyết chuyện có sách Chính Trị này như thế nào?

      Lừa Kiều Quỳ mang đến?

      được, sách của nó cũng dùng được. Lần học nhóm trước có xem thử hai trang, bên trong toàn viết nhăng cuội gì đó chẳng hề có trọng điểm.

      Hoặc là mượn của tên đeo kính cùng lớp vẫn luôn thích mình?


      Khâu Nguyệt suy nghĩ, chợt nghe được giọng ân cần đỉnh đầu.

      "Bạn Khâu ổn chứ, nhìn sắc mặt bạn tốt lắm nhỉ?"

      Khâu Nguyệt ngẩng đầu lên, nghĩ tới đó lại là Sở Du Mộng.

      ta khỏi thấy phiền, lúc này nhức đầu vì bài thi môn Chính Trị trước mắt, dư hơi đối phó với Sở Du Mộng.

      Sở Du Mộng cùng phòng thi với ta, nhưng hôm qua ngay trước cửa phòng thi còn cố tình phớt lờ ta, giờ tự dưng chạy đến hỏi thăm, hay là thấy mặt mũi ta hơi kém nên đặc biệt chạy sang xem trò cười.

      "Ha ha, bạn Khâu trông chẳng vui vẻ gì hết. Vậy , để tớ kể chuyện cười cho bạn nghe, để bạn vui lên nhé?"

      Sở Du Mộng cười đến ngây thơ, còn hạ thấp giọng xuống, trong phòng thi còn ầm ĩ cười đùa nên người khác nghe được ta gì.

      Chỉ thấy ta cười đến sáng lạn, còn tưởng đùa giỡn với nhau.

      "Tớ có nhiều việc, rảnh chuyện phiếm với bạn Sở."

      Khâu Nguyệt nhớ lần trước bị ăn thiệt với cái miệng của Sở Du Mộng ngay trước cổng căng tin. ta hi vọng xa vời có thể kết bạn với đại tiểu thư Sở gia này, thuận miệng đáp lời Sở Du Mộng rồi sốt ruột nghĩ cách giải quyết vấn đề.

      Nhưng Sở Du Mộng muốn làm theo ý ta, thấy Khâu Nguyệt thèm đếm xỉa gì đến mình chẳng những thèm phát cáu mà còn cúi đầu, ghé miệng bên tai Khâu Nguyệt thầm: "Cậu thử quyển sách Chính Trị của cậu ở chỗ nào? Tớ đoán, có lẽ là trong thùng rác trước cửa nhà vệ sinh ở tầng này phải."
      Dunghyt97, PhongVy, ly sắc10 others thích bài này.

    3. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 08:
      Sở Du Mộng xong, nhìn vẻ mặt của Khâu Nguyệt mà nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, khuôn mặt tươi cười rực rỡ, thoải mái như hề có việc gì xảy ra. Khâu Nguyệt ngồi ngây người ghế, tựa như vẫn chưa hết kinh hoảng.

      "Ầm!"

      Khâu Nguyệt đột nhiên bật dậy, chiếc ghế ngồi bị hất ngã ra sau. Tiếng ghế đổ chát chúa khiến phòng thi im bặt trong nháy mắt.

      Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn lại người Khâu Nguyệt.

      Lúc này mặt ta lạnh như băng. để ý đến việc bị nhiều người chăm chú quan sát, ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn Sở Du Mộng ngồi chếch sau lưng, câu liền chạy ra khỏi phòng thi khiến cả đám học sinh ngạc nhiên.

      Khâu Nguyệt nôn nóng tìm chiếc thùng rác trong lời Sở Du Mộng, chiếc thùng rác lớn nhất ở tầng này.

      ta dừng lại ở đàng xa, nhìn chiếc thùng cao đến ngang ngực mình, đấu tranh với những suy nghĩ giằng co trong đầu.

      Hào quang tương lai và nhục nhã tại, ta phải chọn lựa.

      Từ trước đến nay, giới thượng lưu ở thành phố G luôn phân biệt đẳng cấp. Thế gia với tân quý. Nhà chính với nhánh phụ. Trúng tuyển chính quy với dùng tiền cửa sau. Từng vòng tròn tưởng như rời rạc nhưng lại liên kết chặt chẽ với nhau.

      Khâu Nguyệt biết gia thế của ta chính là tổn thất vĩnh viễn thể thay đổi. Nếu muốn tiến vào giai cấp thượng lưu phải dựa vào bản lĩnh thực của mình mới được như nguyện.

      Chỉ chốc lát sau, ta quyết đoán.

      Lấy hết sức đẩy ngã thùng rác, tiếng loảng xoảng bang bang lớn vọng khắp hành lang.

      Khâu Nguyệt ngồi xổm trước đống rác rưởi, bới tìm quyển sách Chính Trị của mình, mà bên kia, khối lớp 12 của Hoa Thụy chuẩn bị vào thi môn cuối cùng của đợt sát hạch phân lớp.

      "Rầm!" Cửa phòng thi số 4 bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài.

      Toàn bộ người trong phòng bị tiếng động đột ngột này dọa cho hết hồn, rối rít ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh.

      Chỉ thấy Khâu Nguyệt - vốn bình thường thanh nhã, thuần khiết, trong sáng mà giờ váy áo bẩn thỉu, rối bù đứng ở cửa phòng.

      "Em kia làm gì vậy? Sắp thi rồi còn mau về vị trí của mình."

      Thầy giám thị biết nữ sinh này gặp phải chuyện gì, mặc dù nhìn con bé được ổn lắm nhưng giờ ta phát đề thi, dù có chuyện gì cũng chờ thi xong hãy .

      Khâu Nguyệt nghe thấy tiếng giám thị hơi tỉnh táo lại, ta chậm chạp vào phòng như nhớ lại chỗ của mình ở đâu.

      Nhưng bước sau càng nhanh hơn bước trước, khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, Khâu Nguyệt đến gần chỗ Sở Du Mộng, bàn tay giơ lên cao rồi giáng mạng xuống mặt Sở Du Mộng.

      "Bốp!" tiếng vang dội dọa cho cả phòng thi hết hồn lần nữa.

      Vài nam sinh dám tin vào mắt mình, đấy chính là người đẹp băng giá Khâu Nguyệt mà mình vẫn thầm thích bấy lâu sao?

      "Bạn Khâu, cậu??"

      Khi mọi người sửng sốt, Sở Du Mộng bật khóc, tiếng khóc nức nở, yếu đuối phá vỡ im lặng trong phòng.

      Chỉ thấy Sở Du Mộng đáng thương bưng nửa bên mặt bị tát, đôi mắt đẹp ngấn nước, vô cùng sợ hãi và ngạc nhiên biết mình đụng chạm đến Khâu Nguyệt lúc nào.

      "Con khốn, mày còn giả vờ!"

      "Bốp!" Lại cái tát trời giáng nữa.

      Khâu Nguyệt ra tay tàn nhẫn, tát cho Sở Du Mộng ngã lăn ra đất, cả phòng thi lập tức kinh hãi hô lên.

      Ai cũng giật mình, chưa từng nghĩ xảy ra kiểu chuyện này trong phòng thi.

      Đặc biệt mấy học sinh ngồi gần Sở Du Mộng, đều cảm nhận được sợ hãi của Sở Du Mộng.

      Ánh mắt Khâu Nguyệt độc ác, mặt lộ vẻ oán hận dữ tợn.

      Rất nhiều học sinh ở đây đều là tiểu thư, công tử được gia tộc nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng được chứng kiến ánh mắt hung ác như thế. Mấy nữ sinh nhát gan bị dọa cho trắng mặt.

      "Dừng tay! Em làm gì thế hả!"

      Giám thị giờ này mới có phản ứng, vội vã từ bục giảng chạy xuống, tóm lấy bàn tay phải giơ lên của Khâu Nguyệt, ngăn ta lại hung hăng đánh người.

      Khâu Nguyệt bị giám thị giữ chặt cánh tay cũng sợ hãi. ta quyết tâm phải dạy Sở Du Mộng trận nhớ đời.

      Dù sao giấc mơ đặt chân vào giới thượng lưu còn chưa bắt đầu bị Sở Du Mộng bóp nát, nếu phải im lặng chịu nhục còn bằng kéo Sở Du Mộng chết cùng.

      đạp đổ Sở Du Mộng, ta thề bỏ qua.

      Khâu Nguyệt phải người có đầu óc, thay vì nhẫn nhịn nuốt đắng vào lòng mà được chỗ tốt nào ta muốn quậy tung trời vụ này, phải tóm bằng được cái đuôi của Sở Du Mộng.

      Vì vấn đề an ninh nên trường trung học Hoa Thụy có lắp đặt hệ thống camera theo dõi, những vấn đề nhặt thường nhà trường bỏ qua. Nhưng nếu làm lớn đến mức giáo viên trong trường thể can thiệp điều tra... việc làm xấu xa của Sở Du Mộng còn bị đưa ra ánh sáng.

      Đến lúc đó, kẻ mất hết thể diện chính là Sở Du Mộng.

      "Thầy, em sao... Có lẽ bạn Khâu tâm trạng xấu, khống chế được cảm xúc nên mới... Thầy còn phải phát đề, trễ thời gian thi rồi, nên vì người mà làm liên lụy đến mọi người."

      Sở Du Mộng được bạn học khác ở gần đỡ dậy, ôm gò má sưng đỏ của mình, khe khẽ bày tỏ ý kiến.

      Học sinh trong phòng thi nghe xong, lập tức nhìn tiểu thư Sở gia vốn kiêu căng, hợm hĩnh thường ngày bằng con mắt khác xưa.

      Quả nhiên chỉ có gia tộc lớn như Sở gia mới nuôi được có tu dưỡng tốt vậy, những nổi điên chửi rủa người vô cớ tát mình giống như mấy đứa con đanh đá, mà còn biết lấy đại cuộc làm trọng, biết tại cái gì cần đặt lên hàng đầu.

      Khâu Nguyệt ngược lại, chậc chậc, đúng là nhà giàu mới nổi, bình thường giả vờ giả vịt tốt đẹp, đến lúc mấu chốt mới lộ bộ mặt , là quá đáng sợ!

      Giám thị vốn định xử lý Khâu Nguyệt trước nhưng thấy ý kiến của Sở Du Mộng rất có lý. Phát đề mới quan trọng, gì gì vẫn phải hoàn thành lần thi này , những chuyện khác tạm gác lại sau.

      "Em mau ngoan ngoãn về chỗ ngồi của mình . Thi xong tôi xử lý em."

      Giám thị nghiêm khắc cầu Khâu Nguyệt, nhưng mới quay lưng lên bục giảng ai ngờ... Khâu Nguyệt mới thoát được kìm hãm lập tức lao lên, co chân đạp Sở Du Mộng ngã xuống đất.

      "Dừng tay!"

      Lúc này, lượt thi Chính Trị mới bắt đầu được vài phút, tiếng rống giận dữ vang dội cả tòa nhà học đường Hoa Thụy.

      ....

      giờ sau.

      Tiếng chuông nộp bài vang lên. Kiều Quỳ thu dọn đồ đạc rời phòng thi. Mới ra khỏi phòng, đám học sinh từ phòng bên cạnh chạy tới vây quanh .

      "Kiều Quỳ, cậu mau xuống phòng y tế xem thử, sững sờ ở đây làm gì!"

      "Phải đấy, mọi người cũng mau xem thử! Chị họ cậu và Sở Du Mộng đều ở phòng y tế, mau thôi!"

      Kiều Quỳ biết mấy bạn học này sao lại chạy tới chỗ mình, nhưng nhanh chóng bắt được trọng tâm trong lời của họ. Khâu Nguyệt và Sở Du Mộng cùng ở phòng y tế, có lẽ tiếng động rất lớn ngoài hành lang lúc thi Chính Trị có liên quan đến hai người này.

      Rất tốt, cần biết ai thắng ai thua, với đây đúng là chuyện vui lớn!

      Các bạn học xung quanh cũng rất quan tâm tới hai người đó, rối rít khuyên Kiều Quỳ nhanh nhanh theo họ. Trong ánh mắt bọn họ, Kiều Quỳ thấy tia lo lắng, quan tâm mà ngược lại, cực kỳ tò mò, hóng hớt.

      Vừa hay, tiểu thư Sở gia kiêu ngạo PK người đẹp băng giá, sao có thể thiếu khán giả cổ vũ?

      Kiều Quỳ thuận theo dân ý, dẫn đầu đám đông xuống phòng y tế, lúc này trước cửa có ít người vây xem. Thấy Kiều Quỳ tới, mấy người biết được quan hệ của với hai người kia liền tự động lùi lại hai bước, tách ra lối cho Kiều Quỳ vào trong.

      Kiều Quỳ thuận lối vào. Vừa đến cửa nghe thấy thanh chất vấn gay gắt truyền tới.

      "Em này, em bị thần kinh à, tại sao dám đánh Du Mộng lớp tôi! Còn tuổi mà độc ác, ra tay quá quắt... Người nhà em dạy dỗ em à! Có học sinh như em chính là sỉ nhục với Hoa Thụy này. Em ngày trước em vào Hoa Thụy bằng cách nào? Nếu em mở miệng xin lỗi, có tin tôi lập tức đuổi học em ngay !"

      May mà đến đúng lúc, có bỏ lỡ màn kịch đặc sắc này.

      " Lưu nên nặng lời thế đâu. thấy em ấy bị dọa dám gì sao? Nếu giữa hai em ấy có hiểu nhầm nên hòa giải, mực trách mắng có ích lợi."

      Chủ nhiệm lớp Khâu Nguyệt là thầy Trương Hạo ba phải, lúc này thầy ta che chở Khâu Nguyệt sau lưng mình, đề phòng Khâu Nguyệt bị ngộ thương vì Lưu Thiến đùng đùng nổi giận.

      Khâu Nguyệt luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sao giờ lại chọc phải tổ ong vò vẽ? Làm giáo viên chủ nhiệm, Trương Hạo bỗng dưng thấy cực kỳ đau đầu. Nhưng dù chưa hiểu đầu đuôi vấn đề ra sao ta vẫn thiên vị học trò ưu tú của mình chút.

      Do đó, khi giáo viên chủ nhiệm của ban 5 - Lưu Thiến ồn ào gây , Trương Hạo đứng ra bênh vực Khâu Nguyệt.

      "Hiểu nhầm? Này mà tính là hiểu nhầm được à? nhìn mặt Du Mộng lớp tôi xem!"

      Lưu Thiến vừa nghe xong liền lửa giận bốc lên ngùn ngụt, đẩy Sở Du Mộng từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu đến trước mặt Trương Hạo.

      Trương Hạo vừa nhìn cũng cả kinh.

      ta biết Sở Du Mộng của ban 5, Sở gia có địa vị rất lớn ở thành phố G, làm giáo viên ở Hoa Thụy thể biết các mối quan hệ phức tạp trong đó.

      Nhưng trừ việc có gia thế bằng Sở Du Mộng mọi mặt khác của Khâu Nguyệt đều ăn đứt tiểu thư Sở gia này.

      Con bé Khâu Nguyệt chỉ xinh xắn mà tính cách cũng tốt.

      Đừng nhìn vẻ ngoài con bé luôn lạnh lùng, thờ ơ chứ thực ra đối xử với bạn cùng lớp rất dịu dàng, hào phóng. Trong việc học lại càng nghiêm túc, khắc khổ.

      học sinh mà thành tích và cả nhân phẩm đều ưu tú ở trong lớp mình, có giáo viên nào thích? Vì thế Khâu Nguyệt luôn là trong những học sinh được Trương Hạo quan tâm nhiều nhất.

      Đành vậy, đắc tội Sở gia đắc tội thôi. Nếu làm giáo viên chủ nhiệm mà bảo vệ được học sinh lớp mình, mặt mũi đâu ra nhận mình làm giáo viên nữa.
      Dunghyt97, ly sắc, thuyt6 others thích bài này.

    4. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 09:
      Tính ra Khâu Nguyệt cũng may mắn. Tuy có phần đông học sinh là con ông cháu cha nhưng cao tầng trường Hoa Thụy rất cứng rắn.

      Phương thức quản lý nghiêm khắc, giữ gìn nền nếp đạo đức chính là chủ trương của nhà trường. Đa số giáo viên trong trường là phần tử trí thức, vừa có tài vừa có cốt cách. Nếu có bộ phận giáo viên sợ cường quyền dạy dỗ học sinh môi trường giáo dục của Hoa Thụy sớm rối loạn rồi.

      Giáo viên chủ nhiệm Trương Hạo của Khâu Nguyệt đúng là người sợ cường quyền. Nhìn qua ta có vẻ hiền lành, bảo sao cũng được nhưng thực tế cũng có những quan điểm riêng của mình.

      Chuyện hôm nay xảy ra quá kỳ lạ, ta thể nghi ngờ.

      Nhìn ở bề nổi lỗi ở Khâu Nguyệt, nhưng Trương Hạo vốn biết Khâu Nguyệt, ta tin học sinh ưu tú cả về nhân phẩm lẫn học lực lại vô duyên vô cớ hành động hung hăng bất chấp thế.

      Chuyện này phải điều tra ràng.

      " Lưu, em Khâu Nguyệt đánh bạn là em ấy đúng. Nhưng làm giáo viên, chúng ta thể chỉ trách cứ các em ấy mà phải tìm phương pháp hướng dẫn các em đúng hướng. Mặt khác, Khâu Nguyệt nên lời xin lỗi với em Sở nhưng hi vọng em Sở có thể tha thứ cho Khâu Nguyệt "

      Trương Hạo là người ngay thẳng, thậm chí có đôi khi mềm lòng đến có nguyên tắc.

      Trong lòng ta, học sinh nào cũng đều đáng và có bản tính lương thiện hết. Làm giáo viên là phải tin tưởng vào học sinh của mình chứ nên lúc nào cũng hoài nghi bọn trẻ.

      "Thầy Trương, thầy đây là đứng chuyện sợ đau thắt lưng. Người bị đánh là học sinh lớp tôi chứ phải lớp thầy. Nếu ngược lại người bị đánh là Khâu Nguyệt, tôi tin thầy vẫn được mấy lời đấy đâu."

      Lưu Thiến giận dữ cứ như chính ta mới là người bị đánh.

      " phải có cách giải quyết, chỉ cần Khâu Nguyệt đồng ý nhận lỗi với Du Mộng trước toàn trường, sau đó lại tới Sở gia nhận sai việc này coi như chấm dứt."

      Lưu Thiến muốn biết Trương Hạo định làm gì. Trong lòng ta biết , gia thế Khâu gia còn lâu mới đuổi kịp Sở gia. Giờ Khâu Nguyệt động thủ đánh Sở Du Mộng, nếu Sở gia truy cứu cả Trương Hạo và Khâu gia thể chịu được.

      ta thèm giống Trương Hạo chẳng phân biệt tốt xấu.

      " Lưu, ..."

      Trương Hạo ngờ Lưu Thiến năng khó nghe thế, đều là đồng nghiệp với nhau, sao đồng tâm hiệp lực tìm cách hóa giải mâu thuẫn của hai học sinh này?

      ra Trương Hạo biết Lưu Thiến cũng cố tình đối đầu với ta. Chỉ là hai người có cùng quan điểm nên trong nhiều việc có cách hành xử khác nhau.

      Lưu Thiến dạy học ở Hoa Thụy nhiều năm, lý tưởng hào hùng sớm bị vật chất dung tục xóa mờ.

      Nhất là sau khi ly hôn 2 năm trước, người phụ nữ vừa phải nuôi dạy con , vừa phải gánh vác đủ loại chi phí sinh hoạt. Vì miếng cơm của mình, Lưu Thiến thể khuất phục trước gia thế giàu có của các học sinh trong trường Hoa Thụy.

      Khi ta biết thiên kim Sở gia bị người trong trường đánh đứng ngồi yên. Tận mắt nhìn thấy cái mặt sưng vù và vết thương bị cào rách da chảy máu cánh tay của Sở Du Mộng, Lưu Thiến sợ đến run người. Vội vàng lại gần hỏi han ân cần, sợ hãi bị Sở gia truy cứu trách nhiệm. Đây là người của Sở gia đấy, cẩn thận đắc tội với Sở gia ta phải cuốn gói bỏ nghề.

      ta phải bắt cho bằng được Khâu Nguyệt gánh chịu lửa giận của Sở gia thôi.

      "Giờ sao đây em Khâu, chỉ cần em đồng ý thành khẩn xin lỗi Du Mộng trước toàn trường, cuối tuần lại mời cha mẹ em đến tận Sở gia xin lỗi, tôi giúp em vài lời cầu tình với phụ huynh Du Mộng. Nhưng nếu em cứ khăng khăng cố chấp, tôi nghĩ..."

      Lưu Thiến còn chưa xong, Khâu Nguyệt lao đến, thừa dịp mọi người đề phòng, đẩy ngã Sở Du Mộng lần nữa.

      "Á đau quá!"

      "Em làm gì vậy, em bị điên à!"

      "Khâu Nguyệt dừng tay!"

      Lập tức từng đợt tiếng hô truyền ra từ phòng y tế, tiếp đó là trận hò hét ồn ào.

      Ở bên ngoài, Kiều Quỳ đứng lẫn trong đám học sinh xem náo nhiệt với vẻ mặt nghiêm trọng, thoạt nhìn là vô cùng lo lắng cho tình huống bên trong.

      Nhưng thực tế, quan sát được hết diễn biến qua khe cửa mở hé. Lại nghiêng đầu sang bên cạnh thấy nhiều học sinh ở gần cửa sổ lấy di động ra quay clip, hả hê xấu xa lấp đầy lồng ngực.

      Đời trước, khi hiểu thấu tất cả lại trở thành du hồn.

      Làm quỷ hồn, trơ mắt nhìn hai kẻ độc ác Sở Du Mộng và Khâu Nguyệt đắc ý mà thể làm gì chúng. Cảm giác đau đớn, thù hận đầy bất lực ấy. chẳng bao giờ quên được dù có sống lại.

      Đời này, tuy chưa thể đánh ngã hai kẻ đó nhưng tận mắt nhìn kẻ thù chém giết lẫn nhau, có thể coi là an ủi nho cho linh hồn.

      Con đường báo thù cay đắng, trong cay đắng phải có chút ngọt ngào mới cho động lực đến đích.

      Tiết mục trong kia rất hay nhưng Kiều Quỳ hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn hơi kỳ quái.

      Theo tình hình trước mắt, Sở Du Mộng bị đánh nhưng chiếm được ưu thế về dư luận.

      Có điều theo trí nhớ của Kiều Quỳ, tuy Sở Du Mộng vừa có gia thế tốt, vừa có đầu óc tính toán nhưng vẫn thể sánh bằng Khâu Nguyệt. Mấy trò trẻ con của ta đủ kín kẽ, thể dễ dàng khiến Khâu Nguyệt chịu thiệt như thế.

      Kiều Quỳ nhíu mày.

      Lại Khâu Nguyệt, ta giỏi nhất ngụy trang bình tĩnh, nhẫn nhịn. Theo lẽ đó khó mà nóng nảy, hung hăng như lúc này. Chẳng lẽ ta làm vậy là có mục đích khác?

      Hoặc là vì tóm được đuôi Sở Du Mộng mới phát cuồng?

      Khả năng khống chế cảm xúc của Khâu Nguyệt kém nhiều so với đời trước. Ở đời trước, dù gặp phải tình cảnh nhục nhã nghiêm trọng hơn nhiều, ta cũng chưa từng nổi giận đến mức ấy.

      nhớ khi mình vẫn coi Khâu Nguyệt là người thân duy nhất, sau khi kết hôn với Tiếu Trường Hi, vẫn thường xuyên rủ Khâu Nguyệt dạo phố. Có lần, hai người vô tình gặp em Tiếu Trường Hi là Tiếu Phinh Đình với đám bạn thân của nó.

      Khi đó em chồng này rất ghét , cho nên cũng thân thiện gì với Khâu Nguyệt.

      Bạn bè Tiếu Phinh Đình đều đến từ gia tộc có danh tiếng, rất muốn giúp Tiếu Phinh Đình trút giận. Nhưng bọn họ thể ra tay với Kiều Quỳ khi thân phận của vẫn rành rành ra đấy. Đối tượng xả giận liền chuyển thành Khâu Nguyệt có gia thế thấp.

      Những đứa con xuất thân danh giá ấy chỉ cây dâu mắng cây hòe, châm chọc chế giễu vô cùng khó nghe. Nhưng Khâu Nguyệt hề có dấu hiệu tức giận khiến cả đám thấy vô vị, hậm hực bỏ .

      So với Khâu Nguyệt ấy, Khâu Nguyệt này điềm tĩnh, chín chắn bằng. Ngược lại còn cực kỳ lỗ mãng, chẳng lẽ do hơn gần mười tuổi nên khả năng kiềm chế cũng kém cỏi?

      Chắc thế, quen tay hay việc, có lẽ bây giờ Khâu Nguyệt mới bắt đầu độc ác. Chờ thời gian dài vun đắp, ta biến thành người phụ nữ độc ác kê thuốc độc cho mẹ và tính kế giết cả bào thai trong bụng .

      Suy nghĩ Kiều Quỳ xoay chuyển, nhớ lại vài việc trước kia. Lúc này tiếng khóc kích động truyền ra từ phòng y tế kéo hồi thần.

      "Khâu Nguyệt, tớ đắc tội với bạn lúc nào? Tại sao bạn liên tục đánh tớ trước mặt mọi người, chẳng lẽ tớ hiền lành dễ bắt nạt nên cậu luôn làm nhục tớ? Nếu phải cậu là chị họ của Tiểu Quỳ, tớ tội gì nhường nhịn cậu. Nếu cậu còn lấn lướt quá đáng, tớ chỉ còn cách chuyện với chú Tống, để chú ấy phân xử công bằng!"

      Sở Du Mộng ôm cánh tay bị thương, yếu đuối tội nghiệp núp sau lưng Lưu, mắt hạnh luôn hoạt bát, thông mình lúc này ngập nước. Vừa , nước mắt vừa tuôn rơi, vô cùng đáng thương.

      Trương Hạo vốn đứng về phía Khâu Nguyệt lại chứng kiến cảnh vừa nhìn thương, còn có chút đáng hút hồn trong lòng hơi rung động.

      A, lần này đúng là Khâu Nguyệt quá đáng.

      Trương Hạo thở dài, ngẫm biểu của hai nữ sinh. Khâu Nguyệt thái độ lớn lối, Sở Du Mộng nức nở đáng thương, hai thái cực trái ngược nhau khiến trong lòng Trương Hạo thay đổi thái độ với Khâu Nguyệt.

      Xem ra học sinh ưu tú chưa chắc lúc nào cũng biểu xuất sắc. Thiếu nữ bước vào thời kỳ phản nghịch đôi lúc có thể làm ra chuyện hoang đường. Nếu vậy, ta đành nghiêm khắc quản giáo.

      "Khâu Nguyệt, chuyện này em là người sai. Em Sở đồng ý truy cứu em nên nhận lỗi với bạn chứ. Sao em lại hành động hung ác thế? Nếu em còn ngang ngược, thầy mời phụ huynh của em đến trường cùng bàn luận về vấn đề giáo dục, hỏi xem ở nhà mọi người dạy bảo em những gì."

      Thầy Trương tức giận, càng càng nặng lời.

      Lưu Thiến ở bên cạnh ngừng châm ngòi. Trương Hạo vốn muốn ngày mai mới mời phụ huynh Khâu Nguyệt đến trường, nhưng bị Lưu Thiến kích động đến nóng đầu, lập tức gọi điện thoại cho cha mẹ Khâu Nguyệt.

      Khâu Nguyệt thấy thế, mặt mũi tối sầm. Đây là lần đầu tiên ta lộ ra vẻ mặt căng thẳng khó coi từ khi bước vào phòng y tế.

      Trong lòng vọt lên ảo não, ta chỉ muốn ầm ĩ để cao tầng của trường can thiệp chứ thích thú gì với việc bố mẹ mình bị bạn học trong trường nhìn thấy.

      Kiều Quỳ đứng bên ngoài nghe những người đó đối thoại khỏi cảm thán, quả càng diễn càng hay. Bạn quay clip kia nhất định phải quay chuẩn vào, nếu pin di động đủ phải nhờ bạn bên cạnh tiếp sức đấy. Trò hay vẫn chưa hết đâu.

      Mọi người trong phòng y tế chờ lúc đôi vợ chồng trung niên thở hổn hển xuất trước cửa. Ngay khi thoáng thấy bóng dáng dượng và mình ở đầu cầu thang, Kiều Quỳ lẫn vào giữa đám đông.

      Tống Kim Chi nhà phải người dễ bắt nạt, tránh cho mình khỏi mất mặt, trước tiên trốn hai người này .

      Hai vợ chồng Khâu thị vừa vào phòng y tế, Khâu Nguyệt liền chạy đến kéo vạt áo Tống Kim Chi, dáng vẻ đáng thương chịu nhiều oan ức, vừa nắm chặt vạt áo Tống Kim Chi vừa trốn sau lưng bà ta.

      "Thầy Trương, chuyện này là thế nào? Nguyệt Nguyệt nhà tôi gây họa gì mà thầy đòi chúng tôi tới gấp?"

      Tống Kim Chi là con út Tống gia. Sau này Tống Á Đông phát đạt liền đón người Tống gia lên thành phố ở. Nhưng do trưởng thành từ vùng nông thôn, dù sau này đặt căn cơ ở thành phố cái giọng quê mùa vẫn thay đổi được.

      Tống Kim Chi vừa mở miệng, sắc mặt Khâu Nguyệt nháy mắt sụp đổ.
      Dunghyt97, ly sắc, thuyt7 others thích bài này.

    5. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 10: Bà Tống quê mùa

      Khi còn ở nhà, Khâu Nguyệt từng dặn qua Tống Kim Chi rất nhiều lần, nếu đến trường ta phải hạn chế chuyện. Vừa rồi ta chạy đến kéo vạy áo Tống Kim Chi ngầm nhắc nhở nhưng sao bà ta mãi chịu hiểu?

      Khâu Nguyệt càng nóng nảy với Tống Kim Chi. So với việc bà ta mở miệng khiến người ta mất mặt thay tiếng Trung Khâu Thiếu Hùng vốn là người bản địa ở thành phố G, khẩu chuẩn tự nhiên. Tiếc rằng Khâu gia phải dựa dẫm vào Tống gia mới phát tài, cho nên từ trước đến nay quyền phát ngôn ở Khâu gia luôn thuộc về Tống Kim Chi.

      "Ha ha, hai vị là phụ huynh của em Khâu phải ? Chào hai vị, tôi là chủ nhiệm ban năm, Lưu Thiến."

      Lưu Thiến vừa nghe được khẩu của Tống Kim Chi, lập tức khinh bỉ Khâu Nguyệt gấp mấy lần. ta sớm nghe Kiều Quỳ trong lớp ta, đại tiểu thư Kiều gia có chị họ ngồi học ở lớp bên cạnh, nhà con bé đó bấu víu vào quan hệ thông gia với nhà họ Kiều mới phất lên. Trước kia ta từng gặp Khâu Nguyệt vài lần, thấy khí chất con bé dịu dàng, tao nhã còn tưởng chỉ là tin đồn nhảm, ngờ là .

      "À, chào Lưu. Chúng tôi là bố mẹ của Khâu Nguyệt. Lưu ơi, biết Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì? biết đâu, lúc chúng tôi nhận được điện thoại báo tới phòng y tế, chúng tôi sợ đến nỗi dám đạp thắng xe, vượt mấy cái đèn đỏ chạy thẳng đến đây... Ôi! Dọa chết chúng tôi rồi. May mà Nguyệt Nguyệt nhìn vẫn ổn. Nếu khác gì lấy mạng tôi đâu!"

      Tống Kim Chi vừa vừa quan sát Khâu Nguyệt từ xuống dưới. Ai ngờ lại thấy hai tròng mắt u của Khâu Nguyệt, bà ta rùng mình, đột nhiên nhớ lại lời dặn của Khâu Nguyệt ngày trước.

      xong rồi, nóng ruột quá quên khuấy mất.

      Tống Kim Chi bừng tỉnh nhưng Lưu Thiến thèm nể mặt bà ta. ta thuật lại chuyện lần nữa, quên lôi cả Trương Hạo ra làm chứng để chứng minh với vợ chồng ông Khâu, ta hề thiên vị Sở Du Mộng.

      Tống Kim Chi thấy hai giáo viên này đều phê bình con mình khó chịu.

      Sở Du Mộng là đứa nào, nhìn cái điệu bộ sợ hãi nhút nhát trốn sau lưng người khác kia là biết ngay con ranh này thích đóng kịch.

      Từ lúc Khâu Thiếu Hùng phất lên, bà ta gặp ít những ả lẳng lơ muốn quyến rũ Khâu Thiếu Hùng, hết ở công ty lại đến mấy tiệc xã giao. ả ngoi lên, xử ả. Cỡ Sở Du Mộng chưa đủ để quậy trước mặt bà ta.

      Thêm vào đó, trai bà ta - Tống Á Đông là con rể Kiều thị. Sở gia chẳng có tiếng tăm sao, cùng lắm bồi thường tiền thuốc men là được.

      Trong đầu Tống Kim Chi, Kiều gia chính là gia tộc ở đỉnh cấp. Tuy bà ta đến từ nống thôn nhưng có người trai xuất sắc Tống Á Đông, cho đến giờ bà ta luôn được vô số phu nhân nhà giàu cầu cạnh. Về phần Sở gia kia, bà ta thực chưa từng nghe đến, chẳng qua do bà ta chưa đủ trình độ để tiếp xúc với người Sở gia.

      " thể nào. thể nào. Các phải tra cho , Nguyệt Nguyệt của chúng tôi ngoan ngoãn giỏi giang, sao tự dưng thi lại chạy đánh bạn. Chúng tôi thấy chắc chắn các nhầm lẫn rồi, các đừng tùy tiện xử oan cho con tôi!"

      Tống Kim Chi vốn nhớ đến nhắc nhở của Khâu Nguyệt, định nhường Khâu Thiếu Hùng thay, nhưng giờ nghẹn bụng giận dữ, lập tức dây dưa với Lưu Thiến.

      Lưu Thiến thích Tống Kim Chi có giọng quê mùa. Bị Tống Kim Chi quấn lấy phát phiền, khỏi to tiếng. Trong phòng y tế ngập mùi thuốc súng, hai người phụ nữ cãi vã ầm ĩ, ai nhường ai.

      Khâu Thiếu Hùng nghe hai người cãi cọ, khó chịu nghiêng đầu sang phía khác.

      Ôi! Lần này vứt hết mặt mũi rồi. Sao ông ta lại quên ngăn Tống Kim Chi mở miệng?

      Khâu Thiếu Hùng chán nản nhưng dám cắt ngang Tống Kim Chi tranh cãi với giáo nọ. Ông ta thấy bên đó ầm ĩ quá mức, chẳng ai chú ý tới Khâu Nguyệt nên lặng lẽ lại gần, hạ thấp giọng hỏi:

      "Nguyệt Nguyệt, làm sao giờ?"

      Trong lòng Tống Kim Chi, con bà ta là vàng là bạc, là hoàn hảo nhất thế giới, nhưng Khâu Thiếu Hùng phải là người có đầu óc.

      Ông ta thấu hiểu con mình, chính vì hiểu nên ông ta mới đồng ý cho Khâu Nguyệt chuyển đến Kiều gia ở. Giờ này ông ta cũng biết Khâu Nguyệt có ý định gì.

      "Làm lớn chuyện, tìm hiệu trưởng."

      Khâu Nguyệt liếc mắt nhìn qua Tống Kim Chi, sau đó nhìn Khâu Thiếu Hùng. Trong ánh mắt đó, Khâu Thiếu Hùng bắt được tia tàn nhẫn thoáng cái biến mất.

      Khâu Thiếu Hùng gật đầu đồng ý.

      Chỉ sợ ngay từ đầu Khâu Nguyệt muốn làm lớn chuyện nhưng là tự mình xử lý. Tống Kim Chi xuất hề có trong kế hoạch của con bé.

      Nhưng sao cũng được, đằng nào cũng mất hết mặt mũi rồi, thể bỏ dở giữa chừng.

      Cãi vã làm loạn là sở trường của Tống Kim Chi, Nếu Khâu Nguyệt muốn to chuyện, ông ta cần mất công khuyên can.

      Trong phòng y tế rối tinh mù, chỉ Lưu Thiến mà cả Sở Du Mộng và Trương Hạo đều chưa bao giờ được chứng kiến người phụ nữ nào có độ la lối om sòm như Tống Kim Chi. Lưu Thiến và Trương Hạo đều là phần tử trí thức trưởng thành ở đô thị lớn. Sở Du Mộng lại sống trong giới thượng lưu cao cấp, người hầu của ta sợ rằng cũng chẳng ngang ngược như Tống Kim Chi hổ báo này.

      Bên trong loạn, bên ngoài người vây xem cũng bị hù dọa ít. cơ bản, học sinh Hoa Thụy là con cháu các gia tộc có danh tiếng, uy tín, tuy dựa vào thành tích học tập mà ngồi học ở Hoa Thụy nhưng thường ngày bao giờ dám mấy lời thô tục cỡ kia.

      "Chúng tôi mặc kệ. Các tùy tiện xử oan cho Nguyệt Nguyệt. Đừng tưởng chúng tôi dễ bắt nạt. Chúng tôi muốn gặp hiệu trưởng."

      Tiếp theo phòng y tế liền truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết. Bạn bè vây quanh Kiều Quỳ nhịn được quay sang nhìn . Chiếu theo quan hệ, người kia là ruột của Kiều Quỳ, lẽ nào bị liên lụy xấu hổ cho thân phận thiên kim Kiều gia của ?

      Bạn học xung quanh lén thảo luận, chẳng qua có người đáp lại ngay.

      Cha của Kiều Quỳ - Tống Á Đông ở rể, Kiều Quỳ họ Kiều phải họ Tống. Theo quy củ gia tộc lớn, Tống Kim Chi có là ruột của Kiều Quỳ danh nghĩa, em ông ta chỉ là người ngoài Kiều gia.

      Hiểu được rồi, đám người này lại suy luận sang hướng khác.

      Nếu cha Kiều ở rể, tất nhiên em ông ta cũng chẳng đáng giá gì, nếu thế từ trước đến nay Khâu Nguyệt lấy thân phận con ruột Kiều Quỳ có vẻ hơi cao.

      Nhìn người phụ nữ chửi rủa như mụ nông dân kia mà có tư cách xưng là tân quý?

      Nhóm học sinh từng xếp gia thế Khâu Nguyệt vào nhà tân quý khỏi thổn thức. Theo bàn tán càng lúc càng ồn ào, nhóm tân quý mặt mũi tối sầm lại.

      Còn nhóm gia tộc lâu đời, tuy ngày trước nghe được tin đồn Sở Du Mộng dạy dỗ Khâu Nguyệt trận, nhiều người thầm vui vẻ. Nhưng nay thấy mẹ Khâu Nguyệt xuất , tình bị đẩy theo chiều hướng chẳng hề hay ho gì. Danh tiếng gia tộc lâu đời cũng vứt cùng, biểu cảm khác gì nhóm tân quý.

      Khâu Nguyệt biết bên ngoài phòng y tế tụ tập ít bạn học. Nếu ta chết cũng tha cho Tống Kim Chi la lối om sòm. Qua chuyện này, mặt mũi Khâu gia mất sạch mà nhóm tân quý chưa chắc còn đón nhận nhà bọn họ.

      Trò khôi hài trong phòng y tế càng lúc càng nghiêm trọng, cao tầng nhà trường cuối cùng bị kinh động. Hiệu trưởng cho người tìm hiểu. Nếu hiệu trưởng đích thân xử lý, đám học sinh vây quanh hóng hớt đành giải tán.

      còn trò vui, Kiều Quỳ định nấn ná thêm ở trường.

      Nhìn điện thoại di động, vừa khéo đến giờ dùng bữa tối. Vốn sáng nay học, báo với Tống Á Đông buổi tối về nhà ăn cơm. Nhưng giờ có chuyện vui này, sao lại chia xẻ với Tống Á Đông đây.

      Là con hiếu thuận, quan tâm cha mình, thể để Tống Á Đông đơn ở nhà, bây giờ trở về còn kịp dùng bữa tối ngon miệng với ba ba quý.

      Đương nhiên kèm điều kiện là Tống Á Đông nghe kể xong mà vẫn còn tâm trạng tốt để hưởng thụ bữa tối đó.

      Về Kiều trạch, Kiều Quỳ phát phòng khách bóng người, chỉ bóng dáng người cha cặn bã mà ngay cả người hầu cũng xuất .

      Kiều Quỳ thấy kì lạ, được vài bước đột nhiên nghe được thanh kì quái đến từ phòng nghỉ ngoài trời.

      Có người?

      Kiều Quỳ nhón chân, lặng lẽ lại gần phòng nghỉ, tiếng thở dốc càng ràng hơn. Tuy thanh đó bị đè nén nhưng lúc này tầng kiều trạch bóng người, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh quỷ dị càng khiến tiếng thở dốc mồn .

      Đời trước, Kiều Quỳ từng trải qua chuyện hoan ái nam nữ, tuy trong phương diện đó, hơi bị bi thảm nhưng làm xa lạ gì với loại thanh kia.

      Đời trước, Tiếu Trường Hi thường xuyên mang phụ nữ bên ngoài về nhà, ngang nhiên làm chuyện ghê tởm đó trước mặt để nhục nhã .

      Phòng nghỉ ngoài trời của Kiều trạch nằm ở phía tây, toàn bộ được bọc bằng cửa kính thủy tinh lớn, bốn phía trồng hoa cỏ, kín đáo ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài.

      Phòng nghỉ này được người nhà họ Kiều thích, trang hoàng sang trọng nhưng đầy thư thái, dễ chịu. mặt đất trải kín thảm vải được chế tác thủ công từ Ý, ghế đệm đầy êm ái với lưng gỗ cong cong cao ngang thắt lưng đặt giữa phòng. Kiều Quỳ rất thích ở đây, lần nào cũng pha cốc hồng trà rồi vùi mình ghế đọc sách hoặc thư giãn.

      Đặc biệt thời điểm mười hai giờ trưa, ánh mặt trời rực rỡ qua lớp kính cách nhiệt rất dày chỉ còn lại cảm giác ấm áp hề gay gắt.

      Nhưng sau hôm nay, Kiều Quỳ chắc chắn mình bao muốn ngồi lại cái ghế đó nữa.

      . chỉ ngồi. Trừ khi cả gian phòng đập sửa lại, bằng tuyệt đối bước vào nửa bước.

      Thoáng nhìn thấy hai cơ thể quấn quýt lấy nhau ra sức chuyển động. Kiều Quỳ ghê tởm, nín thở móc điện thoại trong túi ra, quay lại trò hề của hai kẻ đó.

      Xong xuôi, im lặng rời khỏi nơi khiến người ta buồn nôn kia.
      Dunghyt97, ly sắc, ngocthach7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :