1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 12: Thiếu niên (ba)

      Bởi vì Lưu Minh vẫn chưa giao phó cho thuộc hạ của mình ‘thủ hạ lưu tình’, cho nên mình Lăng Hiểu chống lại 5 người, lại là đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi, đương nhiên bị đánh càng thê thảm, lúc cảnh sát khoan thai đến, trực tiếp đưa bệnh viện.

      Tống Văn Bân sau khi biết tin bị dọa gần chết, cầm lấy tay Lăng Hiểu trong khoảng thời gian ngắn biết nên an ủi hay là nên hung hăng chửi chút, lần trước can thiệp vào chuyện của có bị thương nên cũng thôi , lần này lại vì có quan hệ tốt lắm với mình mà đem mình trở thành bộ dạng này, là làm cho Tống Văn Bân hận đến nghiến răng nghiến lợi. chỉ tiếc là ngại vì gia giáo và kiềm chế, hơn nữa cũng có quen biết với Đường Yên Nhiên, nên Tống Văn Bân thể ra lời trong lòng mình "Mặc kệ ta tìm chết ", cho nên chỉ có thể lấy ánh mắt làm nhục Lăng Hiểu để diễn tả cảm xúc của mình.

      Nhưng ngược lại, bản thân Lăng Hiểu lại có chút ngần ngại nào hơn nữa còn rất bình tĩnh, ràng là "Hoàng Thượng vội thái giám vội", làm cho bác sĩ, y tá và mấy người đến thăm bệnh nhìn với cặp mắt khác xưa, vô cùng thán phục ---- đại khái là cần chờ đến ngày mai, tích huy hoàng này của Lăng Hiể được lan truyền ở trường học.

      Đến bệnh viện với Lăng Hiểu còn có Đường Yên Nhiên và đám quần chúng bị liên lụy, bọn họ bị thương , chờ xử lý miệng vết thượng cũng sôi nổi đến cảm ơn, tất nhiên Đường Yên Nhiên cũng là trong số đó.

      Khác với những người khác đều ân cần nhiệt tình, Đường Yên Nhiên vẫn đứng ở bên ngoài, mím chặt môi lời nào, tính toán của Lăng Hiểu chính là ‘lạc mềm buộc chặt’ đương nhiên ngay cả ánh mắt cũng nhìn ta, chỉ cười ứng phó với mấy người khác.

      Rốt cục, người trong phòng cũng từ từ rời , sau khi Vương Vân và Trương Nhã Chi rời khỏ, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Văn Bân và Đường Yên Nhiên.

      Lúc này, Lăng Hiểu mới thờ ơ nhìn Đường Yên Nhiên , nhưng bộ dáng vẫn nóng lạnh như trước ---- dù sao, cách mà hai ở chung với nhau chính là đối chọi gay gắt, châm chọc khiêu khích.

      ... Thực ra, làm đứa ngây thơ, cũng rất khó khăn mà.

      "Vì sao?" Đường Yên Nhiên đến trước giường bệnh của Lăng Hiểu, có chút được tự nhiên, đôi tay tự giác nắm chặt chiếc váy dài.

      "Cái gì vì sao?" Lăng Hiểu bĩu môi, biết còn cố hỏi, "Vì sao cứu sao?"

      Giọng điệu của Lăng Hiểu được tốt lắm, nhưng Đường Yên Nhiên nhưng có tức giận, chỉ là gật gật đầu: "Quan hệ của chúng ta... được tốt cho lắm?"

      "Đương nhiên được tốt lắm." Lăng Hiểu trả lời, "Cho nên tôi cũng trông cậy vào việc cảm ơn tôi." Dứt lời, quay đầu nhìn Tống Văn Bân, vênh mặt hất hàm làm nũng sai khiến , "Em muốn uống nước ô mai ướp lạnh, mua cho em !”

      Tống Văn Bân gì trừng mắt liếc cái, lại nhìn Đường Yên Nhiên như cảnh cáo, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh. Đường Yên Nhiên nhìn hành động của Lăng Hiểu và Tống Văn Bân, có chút nhục chí đặt mông ngồi giường bệnh.

      " Này ! Làm gì vậy" Lăng Hiểu nhíu mày, bất mãn .

      "Tôi cảm thấy mình ăn no rửng mỡ !" giọng điệu của Đường Yên Nhiên khẩu khí có chút yếu ớt, khó chịu trừng mắt nhìn Lăng Hiểu, lại đưa tay ra, " Này, chúng ta hòa nhau được chứ”.

      " cần phải vậy." Lăng Hiểu tựa đầu bên giường "Tôi cứu cũng phải vì để làm hòa với , đừng tự mình đa tình”.

      Đường Yên Nhiên nhìn khuôn mặt bụ bẩm của Lăng Hiểu ---- lúc này bởi vì có chút tức giận mà phồng lên ----- nhịn được đưa tay nhéo nhéo, lập tức bị Lăng Hiểu trợn mắt hất ra.

      "Thực ra, tôi vẫn cảm thấy xứng với Văn Bân “. Đường Yên Nhiên chút để ý lắc lắc tay, thấp giọng , "Ban đầu khi ấy đến võ quán của nhà tôi học võ thuật, lúc ấy tôi thường xuyên nghe ấy nhắc tới , đặc biệt kiêu ngạo tùy hứng, làm cho người khác chán ghét”.

      "Tôi nhớ kỹ những lời này, lát nữa tính sổ với Tống Văn Bân!" Lăng Hiểu nghiến răng kèn kẹt.

      "Có lẽ nhớ , tôi cũng từng gặp ít lần , khi đó biểu của thực tốt lắm, khiến tôi càng ngày càng chán ghét , tôi cảm thấy Văn Bân muốn ở chung chỗ với , là rất mệt mỏi”. Đường Yên Nhiên thoải mái , "Hơn nữa tôi thừa nhận, tôi kỳ rất thích của ấy, cảm thấy là tình địch của tôi, lại còn là loại tình địch thấp kém nhất. Văn Bân thích , chăm sóc chỉ là do áp lực từ người lớn, mà chẳng qua chỉ là vị hôn thê do người lớn quyết định, tạm thời ấy có năng lực cự tuyệt, khi có năng lực đó, chút do dự ném ”.

      Lăng Hiểu nể tình nhướng mắt.

      "Tuy rằng quả thực mạnh mẽ lại phân phải trái, luôn ép buộc Văn Bân, nhưng mà cho dù trước kia Văn Bân có tự nguyện nữa, bây giờ nhìn lại người muốn đánh, người chịu đánh, hai bên đều tình nguyện ngược lại tôi trở thành kẻ nhiều chuyện. ràng lần này tôi là người bị hại, kết quả ánh mắt ấy nhìn tôi giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, khiến cho lòng tôi trở nên lạnh ngắt. So sánh như vậy, có vẻ thực ra cũng tệ lắm, ít nhất rất can đảm, có nghĩa khí, thân thủ cũng rất tốt. Nếu Văn Bân thích , tôi nhúng tay vào nữa, bằng mất mặt lắm, phải ?” Đường Yên Nhiên ôm lấy cổ Lăng Hiểu, quơ quơ, " Này, tôi xong rồi, chúng ta làm hòa nhé, về sau tôi trêu chọc nữa."

      Lăng Hiểu bị đong đưa có chút choáng váng, lầu bầu câu "Tùy thôi", hơi có mấy phần ngạo mạn: "Nếu phải cứ tìm tôi gây phiền phức, tôi mới thèm quan tâm đến !"

      “Được được ! là tôi lòng dạ hẹp hòi, được chưa?” Đường Yên Nhiên cười , "Tốt xấu gì về sau khi gặp mặt gọ tôi tiếng chị, đừng biết lớn ”.

      Lăng Hiểu ghét bỏ đem tay ta ở vai mình hất ra, đôi mắt trừng to nhìn Đường Yên Nhiên, như là con mèo phục muốn bày ra móng vuốt vậy.

      Lúc Tống Văn Bân cầm ướp nước ô mai ướp lạnh trở lại phòng bệnh, Lăng Hiểu và Đường Yên Nhiên thân thiết cười cười , Đường Yên Nhiên thích võ thuật, Lăng Hiểu theo Tam gia tất nhiên là kiến thức bất phàm, khi muốn cùng ai kết giao, vẫn luôn trò chuyện rất tốt, hết chuyện.

      Ở trong trường đương nhiên Tống Văn Bân cũng nghe về Lăng Hiểu và Đường Yên Nhiên quá hợp nhau, vừa thấy mặt nổi trận lôi đình, nhưng mà xem ra trẻ con mau cãi nhau cũng mau làm lành, đánh nhau cũng đánh ra cảm tình, nhưng loại tình cảm giống như thế thể so sánh nổi.

      Đường Yên Nhiên bị thương, phải trở về sớm để cho người nhà yên tâm, Tống Văn Bân cũng cần trở về, mà cha Lăng cha trong dự tính là hề đến bệnh viện thăm , Lăng Hiểu ở trong bệnh viện là do chú Bạch chăm sóc.

      Bởi vì bị thương, việc học buổi tối tất nhiên hoãn lại, Lăng Hiểu để cho chú Bạch điện thoại cho gia sư Văn Cẩn mọi chuyện, chú Bạch vừa mới rời , của phòng bệnh bị lại đẩy ra.

      Nhìn người vừa tới, Lăng Hiểu vừa ngáp nửa lập tức nín trở về, vội vàng ngồi ngay ngắn, lúng túng quẹt khóe miệng: "Tam gia..."

      "Nha đầu em đúng là có bản lĩnh, ngày gây ra chuyện cảm thấy thoải mái phải ?” Tam gia hơi nhíu mày, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nhìn toàn thân xanh xanh tím tím của Lăng Hiểu, hơi hơi có chút tiếc rẻ giơ tay nhéo cái , "là đừng để bị thương như vậy, bị hủy dung rất khó coi”.

      "Em rất cẩn thận mà!" Lăng Hiểu cười , xem bộ dáng của Tam gia giống như tức giận, lá gan cũng lớn lên, “Em cảm thấy phụ nữ cần dựa vào gương mặt cũng sao cả, như vậy càng kiên định hơn!"

      "Ta thích mang theo bên người nha đầu bị hủy dung, rất mất mặt!” Tam gia khẽ hừ tiếng, "Bị hủy dung liền cút xa chút cho ta”.

      "Tam gia ngài bỏ được sao?" Lăng Hiểu ưỡn mặt cười, nhìn Tam gia lấy bình từ trong túi ra, mở nắp bình, dùng ngón trở chấm miếng, mang theo mùi thuốc cao trong suốt, cẩn thận bôi lên mặt .

      Thuốc cao tiếp xúc với làn da, lập tức mát lạnh vô cùng sảng khoái, Lăng Hiểu ngoan ngoãn đem mặt hướng về phía Tam gia, ý cười trong mắt sâu hơn vài phần, mà Tam gia cũng nhìn bộ dáng đắc ý dấu diếm kia của , liếc mắt nhìn cái, vừa có chút bất đắc dĩ, lại có chút dung túng.

      Sau khi thoa thuốc mỡ, Tam gia nhét cái chai vào tay Lăng Hiểu, dặn dò mỗi ngày đều thoa lần, cho đến khi hoàn toàn bình phục như cũ mới thôi”: “Còn vết thương người đừng thoa, thứ này rất quý giá, ta chịu nổi em tiêu xài như vậy đâu”.

      Lăng Hiểu cười cười, đáp cách giòn giã, cẩn thận cất vào, ngẩng đầu nhìn Tam gia yên tĩnh chăm chú nhìn , con ngươi đen sắc bén trong mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả.

      "... Tam gia?" Lăng Hiểu trừng mắt nhìn, hỏi dò.

      "Lưu Minh mọi chuyện cho ta nghe rồi." Tam gia nhàn nhạt mở miệng.

      Lăng Hiểu gật gật đầu, đối với chuyện này thực ngạc nhiên ----- nếu Lưu Minh dám gạt Tam gia, đó mới là kỳ tích.


      " , em tuyệt đối giống như là đứa , đối ác với người khác, đối với mình còn ác hơn. Vì được tâm người, tự tính toán đem mình vào bệnh viện mà chớp mắt cái, tính tình thế này, đứa trẻ tuyệt đối thể có, mà với xuất thân của em, cũng biến em thành bộ dáng này”. Tam gia nhìn Lăng Hiểu dần dần thu lại nụ cười, con ngươi đen trở nên lạnh lùng đen tối, khẽ thở dài, "Ta thực nhớ ra, là ta đem em dạy dỗ thành bộ dáng này sao”.

      "Cái này đương nhiên phải Tam gia dạy em”. Lăng Hiểu bình tĩnh trả lời, bình tĩnh cất dấu tự giễu và chán ghét “Tam gia từng dạy em phải tự quý trọng mình, phải tự trọng, cho dù là xảy ra chuyện gì, cũng quan trọng hơn bản thân mình”.

      "Là bản tính?" Tam gia nhớ lại lúc ban đầu lúc nhìn thấy Lăng Hiểu, làm việc sạch gọn gàng, giết người chút do dự, thoạt nhìn giống như đứa trưởng thành ở chỗ u ám.

      "Có thể là bản tính." Lăng Hiểu khẽ gật đầu cái. ra việc sống lại hoang đường đó, cho dù là ai, cũng ra.

      Hơn nữa, theo tính tình ở kiếp trước của , cũng có thể gọi là "Bản tính " chứ ?

      Tam gia thở dài: "Tuy ban đầu ta nhìn trúng điểm này của em, nhưng bây giờ ta có chút vui. Ta tự tay tân tân khổ khổ nuôi lớn đứa , tốn nhiều tâm huyết như vậy, giữa đường lại bị giết chết, là làm cho người ta cảm thấy có chút thoải mái."

      Lăng Hiểu gì nhìn vẻ mặt tiếc hận của Tam gia, sâu sắc cảm nhận địa vị của mình trong lòng Tam gia càng ngày càng giống như sủng vật.

      "Em làm việc lỗ mãng, nếu như nắm chắc phần thắng, em dễ dàng động thủ." Dừng chút, Lăng Hiểu thề, "Em nhất định sống sót, để cho bất luận kẻ nào đem cướp mạng sống của em”.

      Tam gia như ngộ ra điều gì, nhướng nhướng mày, lại gì thêm, chỉ là gật gật đầu: "Em nếu có thể làm được như vậy tốt lắm, nhưng em còn thích mạo hiểm như vậy, ta quá tin tưởng lý do thoái thác đó”.

      Ngươi nếu là có thể làm được, vậy liền tốt lắm, bất quá theo ngươi như vậy chỉ thích như thế mạo hiểm đến xem, ta có chút quá tin tưởng ngươi lí do thoái thác."

      "... vậy Tam gia tính toán như thế nào?" trong lòng Lăng Hiểu có chút thấp thỏm.

      "Cũng có tính toán gì”. Tam gia khẽ nở nụ cười, "Nhưng mà phải để cho em học thêm vài thứ nữa. Trước kia cảm thấy em là , đánh đánh giết giết cũng tốt lắm, cho nên cứ mặc kệ em bỏ khóa học võ thuật này, nay xem ra, vẫn nên học bổ sung thôi”.

      Lăng Hiểu: "... ..."

      "Thế nào, tìm nhiều việc cho em làm, em thành chút, có đúng ?” Tam gia giơ tay lên, vỗ đầu Lăng Hiểu cái, bên ngoài là vạn phần hòa nhã từ ái, nhưng mà bên trong chân chính là nghiêm khắc cảnh cáo.

      Lăng Hiểu: "... ..."

      - - bây giờ ngày có 24 tiếng chỉ hận có thêm 12 tiếng nữa để dùng, nếu còn phải tiếp tục học thêm nặng nề như vậy, phải làm sao bây giờ?!
      Last edited: 4/5/16

    2. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      mình vốn giỏi văn chương nên có gì mấy bạn góp ý cho mình nha.
      Dion thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      sao nàng k kiếm betaer ấy ^^

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      sao nàng k kiếm betaer ấy ^^
      nhinguyen thích bài này.

    5. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      haizzz, có gì ko biết mình hỏi chị Hằng, sao thế, có sai nhiều bạn.
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :