1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Quay Về Yêu Anh - Chi Hoãn (Full + ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sơ Dương

      Sơ Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      399
      ☆, Chương 47:
      Edit: Tư Tư | Beta: Sơ Dương


      "Tiểu Thấm, lời cậu cậu đều quên rồi sao? An Tử Thiên chỉ là thích chuyện cũng thích cùng người lạ tiếp xúc mà thôi, chuyện khác khác gì người bình thường! An Tử Thiên của cậu, đứng lặng im ở trong đám đông, bất kể có nhiều người đến thế nào đều có thể nhìn thấy mình cậu!" Lâm Thước Nhạc có chút đau lòng, bạn tốt của , là cái gì khiến cho niềm tin kiên định của ấy bị dao động?


      Bạch Thấm chỉ ngây ngốc nhìn hai bạn tốt, trong đầu suy nghĩ gì đó, ánh mắt từ từ càng ngày càng sáng tỏ.


      Thấy thế, Tô Thanh Thiển mới yên tâm nở nụ cười, thở phào nhõm.


      ra khỏi căn phòng u ám, bước vào phòng khách, liếc mắt liền thấy bàn để đồ ăn nguội lạnh. bàn có tờ giấy - - "Nhớ phải hâm nóng" bốn chữ này lập tức lại lần nữa khiến cho Bạch Thấm rơi nước mắt.


      Sau khi tắm qua, hâm nóng đồ ăn rồi ăn hai miếng, Bạch Thấm cùng hai người bạn đồng hành Lâm Thước Nhạc tới An thị.


      Ở đại sảnh An thị, hai người tạm biệt Bạch Thấm: "Chúng tớ chỉ có thể cùng cậu đến nơi này. Chính cậu tự lên , có việc gì giải quyết được, dũng cảm lên!" Tô Thanh Thiển mỉm cười


      "Đúng vậy, Tiểu Thấm, cậu hạnh phúc cho bọn tớ nhìn mà!" Lâm Thước Nhạc nắm chặt tay Bạch Thấm, giống như nếu làm như vậy có thể giúp mạnh mẽ hơn.


      nhàng ôm hai người bạn thân: "Yên tâm , tớ giải quyết tốt vấn đề lần này."


      Trong thang máy Bạch Thấm cố gắng điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh.


      Đến tầng cao nhất, có tiến vào văn phòng làm việc của An Tử Thiên ngay ngược lại từng bước bước vào văn phòng làm việc của An Trì.


      Nhìn thấy Bạch Thấm bỗng nhiên đến, An Trì vốn có chút kinh ngạc nhưng nhanh biến thành vui mừng: "Bạch Thấm, đến rồi!"


      "An Trì, đưa cái chìa khóa tủ cho tôi." nhiều với An Trì, chỉ vào ngăn tủ đầy tư liệu kia mà .


      "Chìa khóa gì cơ?" An Trì ngây ra lúc sau đó lập tức cười che giấu: "Sao bỗng nhiên muốn chìa khóa tủ kia chứ? Bên trong đựng đều là văn kiện quá thời hạn, đều là đồ vô dụng, có gì đẹp mắt. ..."


      để ta hết lời, thanh Bạch Thấm cất lên bình tĩnh: "Nếu như muốn tôi cùng Tử Thiên có thể giải quyết vấn đề tốt mau đưa chìa khóa cho tôi."


      An Trì do dự nhìn Bạch Thấm, động tác vô dụng, biểu tình rối rắm.


      Bạch Thấm có kiên nhẫn chờ đợi, chỉ vào ngăn kéo bên trái bàn công tác: "Ngăn kéo ở chính giữa, tận cùng bên trong có cái hộp , chìa khóa ở bên trong, lấy hay là để tự tôi lấy?"


      An Trì theo bản năng nhìn thoáng qua ngăn kéo chính giữa bên trái, hết sức kinh ngạc, làm sao ấy biết chìa khóa để ở chỗ này?


      Nhìn thấu nghi hoặc của An Trì: " cần lo làm sao tôi biết chìa khóa ở nơi nào, tuy rằng tôi chưa mở qua tủ này, nhưng tôi biết bên trong chứa là cái gì, cần giấu đầu hở đuôi nữa."


      Trầm mặc chút, An Trì gì nữa, cuối cùng vẫn là lấy chìa khóa ra đưa cho Bạch Thấm.


      mở ngăn tủ, lấy ra tập từng cái hồ sơ cùng túi giấy hoặc dày hoặc mỏng.


      Bạch Thấm mở từng cái ra, nghiêm túc nhìn, khuôn mặt vốn đầy huyết sắc càng xem càng tái nhợt, nhìn đến cuối cùng tay chân lạnh lẽo, người phát ra mồ hôi lạnh.


      Vô lực ngồi sững sờ đất, An Trì cả kinh vừa động muốn bước lên trước đỡ đứng dậy, cuối cùng vẫn là nhịn được.


      "Thiếu." Bạch Thấm thấp giọng lẩm bẩm.


      đủ? An Trì nghi hoặc, làm sao ấy có thể thiếu? Tất cả tư liệu đều ở chỗ này mà!


      "Trong này đều là từ sau khi tôi lên trung học, trước kia đều có, đủ!" Bạch Thấm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía An Trì, "Ở chỗ An Tử Thiên chứ ?"


      An Trì phản ứng chậm chút đáp: "A? ... An tổng có lẽ đem tiêu hủy."


      "Ha ha..." Bạch Thấm cười lạnh: "Cho nên, từ khi tôi vừa đến An gia bị ấy mực theo dõi như vậy đến tận bây giờ đúng ..."


      An Tử Thiên, đến tột cùng coi em là cái gì! Trong lòng Bạch Thấm gào thét trong vô lực.


      An Trì vừa xong, nhất thời liền hối hận, yên lặng mắng chính mình lắm miệng lỡ lời!


      Bây giờ nên làm gì? yên lặng đứng nhìn Bạch Thấm vô lực ngồi ngây ngốc dưới đất. Trong văn phòng biết im lặng bao lâu, An Trì muốn tông cửa xông ra, tránh khỏi nơi khí đè nén này.


      "Cái đó... Tiểu thư Bạch, đứng lên trước , sàn nhà lạnh lắm!" đưa tay ra muốn đỡ nhưng còn chưa tiến lên cảm xúc người phát ra làm cho đành lòng tới gần, chua xót làm cho thể nhìn thẳng: "Tôi, tôi ra ngoài rót ly nước ấm cho !"


      Hai ba bước liền vọt đến trước cửa, An Trì hoàn toàn bỏ quên công việc mình cố gắng hoàn thành.


      Vừa mở cửa ra..."An… An tổng!" An Trì lại lần nữa bị kinh hách, An tổng đứng ở chỗ này từ lúc nào?


      Trong phòng bóng lưng Bạch Thấm cứng đờ nhưng thủy chung có bất kỳ phản ứng gì.


      An Tử Thiên liếc mắt nhìn An Trì cái, chỉ nhìn bóng lưng Bạch Thấm nhúc nhích, tay để đống lớn hồ sơ.


      Thấy ai để ý chính mình, An Trì nắm chặt cơ hội lao ra ngoài, cách trường tai nạn chạy càng xa càng tốt.


      Muốn chuyển hai chân đến gần hơn, đỡ đứng dậy, Thấm Thấm, ngoan, đứng lên , sàn nhà lạnh lắm. Nhưng vì sao thể cử động? An Tử Thiên cố gắng tăng thêm khí lực, lại thể nhúc nhích mảy may.


      Căn phòng tiếp tục im lặng, đại khái phút sau đó, Bạch Thấm nản lòng nhắm chặt mắt, thân hình động đậy muốn đứng lên. Nhưng bởi vì thời gian dài cử động, hai chân có sức, mất cảm giác rồi, làm mới đứng lên nửa lại té xuống.


      Thấy thế, vốn dĩ An Tử Thiên đứng ngây ở cửa bước đến nhanh lên vững vàng đỡ lấy , há miệng muốn lại thôi.


      Bạch Thấm mới đứng dậy nhàng tránh thoát tay , tốn sức chút nào, An Tử Thiên như mọi khi lập tức buông lỏng tay ra nhưng có rời .


      Tại sao phải buông ra, tại sao phải buông ra, lưu luyến độ ấm người như thế, tại sao có thể buông ra, An Tử Thiên bất an ảo não vì sao hôm nay thân thể của chính mình nhưng lại chịu khống chế của mình như vậy.


      Bạch Thấm hồi phục lại xong liền ngồi xổm xuống, tiếng động sửa lại tư liệu hỗn loạn sàn, cất toàn bộ lại chỗ cũ, khóa kỹ, cũng đem chìa khóa để lại chỗ cũ. Từ đầu tới đuôi nhìn đến An Tử Thiên dù chỉ liếc mắt cái.


      An Tử Thiên đứng ở sau lưng giống như chỉ là khối khí, phảng phất như tồn tại.


      Đóng ngăn kéo lại, từ từ ra khỏi văn phòng An Trì, người phía sau vẫn theo, mãi cho đến phòng làm việc của , Bạch Thấm thậm chí còn xoay người cẩn thận đóng cửa lại.


      "Để ở chỗ nào?" Vuốt ve cánh cửa, cuối cùng lại lạnh như băng buông tay ra: "Ở trong này sao? Tiểu học, khi đó bức ảnh chụp hẳn là ở nhà ..."


      Phía sau im lặng như trước tiếng động.


      Thấm Thấm, Thấm Thấm, phải như thế, An Tử Thiên há miệng cuối cùng lại phát ra thanh, tại sao được, Thấm Thấm, ra lời, em đừng tức giận được , Thấm Thấm, biết lỗi rồi. chưa bao giờ bị như thế làm cho hoảng loạn dùng lực lớn đấm về phía cánh cửa.


      Tiếng động ràng như thế cũng làm cho quay đầu lại liếc mắt nhìn cái khiến An Tử Thiên hoảng sợ vô cùng, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của chính .


      Bạch Thấm giờ phút này lại bình tĩnh kỳ lạ, tự cho là mất khống chế, cảm xúc phẫn nộ vì từ khi bắt đầu chính mình vẫn luôn phải sống trong tự do giả tạo nhưng trong đầu của lúc này chỉ là mảnh hỗn loạn, hoặc là trống rỗng? chỉ biết là tại toàn thân dưới đều bao trùm nồng đậm cảm giác vô lực!


      "An Tử Thiên, chuyện , cầu xin chuyện được ?" Yên tĩnh tiêng động làm cho Bạch Thấm bỗng nhiên bất an, cái trán nhàng để ở cánh cửa cứng rắn, nắm chặt tay nắm cửa, vì sao thời gian dài như vậy, cho nhiều ngày như thế nhưng ngay cả câu cũng ra miệng? Từ đầu tới đuôi tựa như mình em diễn vai trong vở kịch này vậy, chỉ mình, em hề cảm giác được . An Tử Thiên, em mệt chết mất...


      Nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, đọng lại ở tay nắm cửa xinh đẹp, nhìn thấy tay mình tái nhợt gầy yếu cũng bị chút xíu thấm ướt.


      Rốt cuộc có phải chỉ có mình em cố gắng ? ở đâu, vì sao em nhìn thấy cố gắng của ?


      "Em đáp ứng ở cùng cả đời!" An Tử Thiên cuối cùng cũng mở miệng, thanh khàn khàn lại mang theo kiên định vô cùng. Thực xin lỗi, biết làm sai rồi, nhưng bất kể làm cái gì, em đều được rời bỏ , cho phép! Nội tâm An Tử Thiên hốt hoảng cố gắng mở miệng phát ra tiếng.


      "Bốp!" thanh của cái tát ở lớn như vậy trong văn phòng im ắng có vẻ vang dội hơn rất nhiều, Bạch Thấm tức giận đến mức tay cũng phát run, cầm được nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, xoay người lại, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt này: "An Tử Thiên, dựa vào cái gì?" thanh của đều là run rẩy, dựa vào cái gì mà nhận định đến tận bây giờ em ở cùng cả đời xa rời nhau?


      Bạch Thấm nhìn thẳng người đàn ông này, An Tử Thiên giống như trước có cảm xúc dao động nhưng đôi môi mím chặt tiết lộ cảm xúc chân của , tránh né ánh mắt Bạch Thấm cũng vì bị tát mà tức giận. Đôi mắt đen như mực sâu thấy đáy, Bạch Thấm nhìn ra cảm xúc gì từ đó. tránh né mà đón nhận chất vấn của Bạch Thấm, giống như cho biết, chỉ bằng là An Tử Thiên, chỉ như em .


      cũng hề chú ý hai má An Tử Thiên trong mấy ngày nay nhanh chóng gầy xuống, có chút hồng hào nào cũng có khuôn mặt tức giận, đáy lòng đè nén theo bản năng liền sinh ra đau lòng. Toàn thân chật vật như vậy nhìn nhưng khuôn mặt lại nhìn ra chút cảm xúc.


      đau lòng, đau lòng.


      đau, đau, Thấm Thấm của thế nhưng suy yếu như vậy, có khí lực nữa. Cuối cùng vẫn chăm sóc tốt cho . Thực xin lỗi, thể chăm sóc tốt cho em.


      "Ha ha..." Bạch Thấm vô lực gục đầu xuống, cười lạnh, cố gắng bắt được đôi tay còn run rẩy của chính mình, "Quả nhiên, là em hy vọng xa vời a..."


      Còn ở lại đây có ý nghĩa gì, lần thứ hai nắm lấy tay nắm cửa lạnh buốt, phía nước mắt còn chưa khô, tất cả đều dính vào lòng bàn tay, thế nhưng mang theo độ ấm ít ỏi: "An Tử Thiên, chúng ta vẫn nên tách ra thời gian ngắn để tự tỉnh táo lại ."


      Hoặc là, chúng ta cứ như vậy ... Có lẽ, tách ra...


      Nghe được câu này, An Tử Thiên từ đầu vốn biết phải làm sao càng thêm hoảng loạn, ôm cổ Bạch Thấm vững vàng chặt , để cho động đậy: "Thực xin lỗi, Thấm Thấm, Thấm Thấm, đừng được , cho phép em rời bỏ !"


      Bị ôm chặt vào trong ngực, Bạch Thấm thể động: "Buông tay!"


      "Thấm Thấm, xin lỗi, sai rồi, cần được , em luôn luôn ở bên cạnh mà !" An Tử Thiên gắt gao buông tay, vội vàng .


      Thời khắc này Bạch Thấm lại tĩnh táo lạ kỳ, lạnh lùng cười nhạo: "An Tử Thiên, em sao? biết cái gì là ? em sao?" Đến cuối cùng thanh của có chút sắc bén, mắt lạnh nhìn khuôn mặt chật vật, cảm nhận được dần dần buông lỏng lực ôm.


      Kéo ra bàn tay của đặt người mình, An Tử Thiên, ngay cả vấn đề này cũng trả lời được, lại dựa vào cái gì luôn mồm luôn miệng muốn em vĩnh viễn ở cùng .


      Để lại An Tử Thiên ngu ngơ chỉ biết nhìn theo bóng lưng , Bạch Thấm từ từ rời khỏi.


      nhớ , trước mười tám tuổi Thấm Thấm có bao nhiêu lần giống như hôm nay vậy quyết tuyệt rời , thậm chí so với hôm nay càng thêm quyết đoán vô tình, đều thấy đau lòng khó có thể chịu đựng như lúc này, trong lòng mơ hồ tuyệt vọng nhanh chóng khuếch tán ra, chúng ta cả đời cùng nhau, tại sao phải rời ? Đừng như vậy được , về sau tất cả đều nghe theo em, cái gì cũng dám gạt em, em trở về , Thấm Thấm!


      Toàn thân đều bắt đầu co rút đau đớn , nhưng cố gắng xóa nỗi đau đớn này, cuối cùng tê liệt ngã xuống ở sàn lạnh như băng. Thấm Thấm, đau quá, em trở về ôm cái được ?


      An Tử Thiên dựa vào cái gì?


      chỉ dựa vào tình của em thôi...


      Nhưng mà Bạch Thấm, em chút lưu tình xoay người rời thậm chí đều quay đầu lại liếc mắt nhìn cái như vậy là cái gì chứ?


      Rốt cuộc cái gì là... chứ?


      Có lẽ nó ngay tại bên trong thân thể của , ở nơi nào đó, Thấm Thấm, em trở về, quay về tới giúp lấy ra được ? Nó ở đằng kia, làm đau quá.


      , được! cho phép em , được rời !


      Giùng giằng đứng dậy, An Tử Thiên đẩy hết người trong văn phòng, người bên cạnh ngạc nhiên nghi ngờ liều mạng ngăn cản, lảo đảo nỗ lực tiến vào thang máy muốn đuổi theo Bạch Thấm sớm rời .


      đường phố náo nhiệt đông nghịt, từng đám đông người hay xe cộ vội vã qua lại, An Tử Thiên lần đầu tiên chen lách ở trong đám người có mục đích hốt hoảng tìm kiếm: "Thấm Thấm, Thấm Thấm..." Có lẽ ngay sau đó xuất ở trước mặt , lúm đồng tiền chậm rãi ôm mình: "Em biết Tử Thiên nỡ bỏ em, đến tìm em mà."


      ầm ỹ, ồn ào! Vì sao các người đều nhìn tôi như vậy, thân thể đau đớn làm cho tầm mắt An Tử Thiên mơ hồ thấy chung quanh, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được tầm mắt mạnh mẽ của người chung quanh.


      Giống như nghe được tiếng kinh ngạc thốt lên, phảng phất trong ký ức cũng có cảnh tượng tương tự, ở trong đám người ra sức chạy về phía trước, đám người kia đều vây quanh Thấm Thấm của , làm hại nhìn thấy gì, cái gì cũng làm được!


      Đây là chuyện gì? Lãnh đạm như lần đầu tiên quan tâm tới tình hình chung quanh, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, Thấm Thấm, em sao rồi? Thấm Thấm...


      "A, xe!", người chung quanh trừng to mắt thét chói tai!


      tiếng thắng xe chói tai này đều phảng phất như từng nghe thấy...


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Các đồng chí , kiên trì chính là thắng lợi ~~ hôm nay chương này thực dài… rống!
      Sweet you, chun chun, Cobe26 others thích bài này.

    2. Sơ Dương

      Sơ Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      399
      ☆, Chương 48:
      Edit: Tư Tư ; Beta: Sơ Dương


      Bên trong nhà lớn An gia, trong thư phòng An lão gia:


      "Lão gia, ra thiếu phu nhân chết!" An Hồng vẻ mặt phức tạp bẩm báo tin tức mới điều tra được cho chủ nhân nhà mình.


      " mau, là chuyện gì xảy ra?"


      " Người đàn ông kia ra là người tình của thiếu phu nhân."


      "Tình nhân?"


      "Đúng !" Cái thanh này bao hàm chua xót cùng đành lòng.


      "An Hồng, mau ông rốt cuộc tra ra điều gì?" Trong thư phòng, thanh An Xiết Cảnh vội vàng.


      " Vâng, lão gia. Lúc trước thiếu phu nhân mang theo tiểu thiếu gia nghỉ phép kỳ đều có dự mưu, tình nhân của thiếu phu nhân - - Tôn Duệ Viễn sớm nghỉ phép ở biệt thự chờ ấy. Trận hỏa hoạn kia kỳ chính là kế thoát thân của thiếu phu nhân, căn bản cũng phải là ngoài ý muốn. ấy thừa dịp tiểu thiếu gia ra ngoài lấy cớ ở lại trong biệt thự dự tính trận cháy lớn này sau đó giả chết, trong đống gạch vụn tìm được thi thể phụ nữ ra là cỗ thi thể bệnh viện làm mất, đó phải là thiếu phu nhân. ấy và Tôn Duệ Viễn dùng sớm chuẩn bị xong thân phận giả để xuất ngoại, tại hai người ở nước M nhận được thẻ xanh định cư lại."


      Trong căn phòng mờ tối nhất thời vô cùng an tĩnh, chỉ có hô hấp An Xiết Cảnh dồn dập.


      "Bốp!" Bỗng nhiên tiếng nổ nặng nề phát ra, An lão gia hung hãn vỗ bàn, tiếp theo là thanh của tất cả đồ đạc đều bị quét xuống sàn.


      Hai người cũng có phát thân ảnh thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa thư phòng đóng chặt, im lặng nghe bên trong đối thoại.


      "Viên Thêu Vân!" An Xiết Cảnh rống giận, người đàn bà tuyệt tình này, vì tình riêng của mình mà lợi dụng cả cốt nhục mới sinh!


      "Mắt tôi bị mù sao? Lại chọn người con dâu ác độc như thế! Tử Thiên là con trai ruột của ta, nay lại bị làm hại thành bộ dáng này! Người đàn bà này rốt cuộc có lương tâm hay ? Vì người đàn ông mà cần con của mình !"


      "Ai cũng nghĩ ra tiểu thư khuê các xuất thân danh gia thế mà lại làm ra loại chuyện này a! Lão gia ngài đừng để thân mình tức giận, An gia còn phải dựa vào ngài chống đỡ a!" Là quản gia trung thành An Hồng cũng giống ông tức giận ngớt nhưng đồng thời cũng giữ vững phần lý trí!


      "Hừ! Lương tâm ta đem cho chó ăn rồi! Lại có thể vì người đàn ông xa lạ vứt bỏ con cái!"


      "Tìm! Tìm cho tôi!" để ý đến quản gia khuyên giải an ủi, ông hung hăng vỗ bàn, dựa vào đó phát tiết tức giận trong lòng: "Nhanh chút phái người tìm! Tìm được người lập tức mang về cho ta! Tiện nhân này, ta nghĩ làm ra loại chuyện này còn có thể có cuộc sống tốt sao!" Ta muốn ta nhanh chóng phải cung kính quỳ gối trước mặt con tôi nặng nề dập đầu sám hối!


      "Ngàn vạn lần thể làm cho thiếu gia biết được việc này, gia tăng thêm người bí mật tìm! Người đàn ông kia cũng thể bỏ qua!"


      " Dạ, tôi phái người lặng lẽ tìm hành tung của bọn họ ! Tuyệt đối tiết lộ tin tức." Nhưng năng suất thực so ra kém hơn công khai truy tìm, An Hồng cũng đem những lời này ra miệng, bởi vì ông biết những lời này ra chỉ tăng thêm cho lão gia phiền não cùng tức giận!


      Hai người thương lượng xong xử lý chuyện này như thế nào, An Hồng ra khỏi thư phòng, xuyên qua hành lang yên tĩnh bong người, bứơc xuống lầu, đến hướng đại sảnh.


      Đêm đó, An Tử Thiên hiểu sao phát bệnh, tình huống vô cùng nghiêm trọng, làm rộn khiến An gia gà bay chó sủa, An lão gia qua đêm phảng phất như già cả chục tuổi, những lão bằng hữu quen thuộc đều chỉ có thể đến khuyên giải an ủi.


      An Tử Thiên lần này phát bệnh đột xuất phải nằm bệnh viện 3 năm mới có thể được xuất viện về nhà. Mà kết quả bác sĩ chẩn đoán là bệnh nhân tiếp nhận kích thích vô cùng lớn làm cho phát bệnh, bệnh tình nghiêm trọng khả năng cũng càng thêm sâu sắc.


      Quả nhiên, sau đó An Tử Thiên tuy rằng thân thể khôi phục khỏe mạnh, nhưng vốn dĩ bệnh tình hơi có chuyển biến tốt lại lần trở lại tình trạng cũ thậm chí càng nặng thêm, An Xiết Cảnh khổ não thôi, cũng có biện pháp.


      An tĩnh trong viện, ánh nắng tươi sáng gió mát thổi nhè , bé ăn mặc đáng ngồi ở xích đu thèm dãi lâu đẩy qua đẩy lại tới lui.


      "A, nhàm chán a..." bé ngẩng đầu thở dài hơi, nhìn chị giúp việc cung kính đứng ở phía sau: " Tử Thiên còn chưa về nhà sao?"


      "Tiểu thư Bạch, tiểu thiếu gia năm giờ về đến nhà, bây giờ là bốn giờ năm phút, còn 55 phút nữa tiểu thiếu gia đến nhà." Nữ giúp việc cung kính đáp.


      "Còn gần giờ nha..." Lại thấp giọng thở dài hơi, nhàng nhảy xuống bàn đu dây, mặt mày ủ dột hướng nhà chính đến.


      Từ lần trước sau khi Tử Thiên sinh bệnh nằm viện về nhà, Tử Thiên vốn hay tại càng ít hơn với bé, ở trong này cũng nhàm chán.


      "Tiểu thư Bạch, cẩn thận!" Khẩn trương nhìn nhảy xuống khỏi bàn đu dây, nữ giúp việc chạy nhanh tiến lên đỡ lấy bé.


      "Chị cần đỡ em đâu, tự em có thể , em phải về!" nhìn nữ giúp việc bên cạnh, bé rút tay ra.


      "Tiểu thư Bạch phải về nhà?" Nữ giúp việc giống như bị cái gì làm kinh ngạc, lên giọng, mở to mắt trừng bé trước mặt.


      "Bây giờ em muốn trở về phòng! Về nhà hả, em cũng muốn về nhà a." nương xong liền đỏ hoe vành mắt, miệng xẹp lép, chân ngắn bước càng nhanh thêm chút, thể khóc, thể khóc!


      Tử Thiên đều để ý bé, bé còn ở nơi này giúp thế nào nha? ấy phải xuất viện sao, ràng bệnh đều tốt hơn rồi?


      Bé muốn về nhà!


      hề lễ phép nằm ở giường, lần thứ ba đếm tới số thứ hai trăm tám mươi chín bé lại lăn lộn.


      Thời điểm chân mày nho nhíu lại tiếng đập cửa vang lên: "Tiểu thư Bạch, tiểu thiếu gia trở lại, xe sắp vào sân."


      Hào hứng sửa sang lại váy có chút nhăn nhúm, chờ người vừa đúng lúc vào cửa, ngẩng đầu cái nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của tiểu nương hai mắt hưng phấn xông về phía mình.


      Theo bản năng lui từng bước sang bên cạnh, thân hình thiếu niên thanh tú giật giật nhìn bé ở trước mặt kịp thời dừng lại chân, cứng ngắc nở ra nụ cười: "Thấm Thấm "


      Vốn dĩ tâm tình hưng phấn ở trong chớp nhoáng liền biến mất thấy tung tích, Bạch Thấm biết vì sao, lui về phía sau hai bước, rụt rè ngửa đầu nhìn trai Tử Thiên trước mắt, do dự chút vẫn nở nụ cười: " Tử Thiên, về rồi! Em chờ lâu!"


      Thấy bé bước lui về sau mấy bước, chàng trai có chút thoải mái, nhưng cũng gì: "Đợi bao lâu?"


      Thuận theo bước của , ở phía sau gần xa, bé tuy rằng tuổi còn , nhưng tính tình cũng rất nhạy cảm, biết người trước mắt cũng thích tiếp xúc thân mật với người khác.


      "Từ lúc ra khỏi nhà đến lúc trở về." An Tử Thiên yên ổn ngồi ở vị trí dành riêng cho , mà ngoan ngoãn đứng ở trước mặt.


      Thấy bé có chút khiếp sợ đứng ở trước mặt mình mà ngồi xuống, An Tử Thiên bỗng nhiên liền tức giận, nghiêm mặt, cau mày: "Ngồi xuống!" Vì vỡ giọng lớn tiếng nên làm cho Bạch Thấm năm ấy mới tám tuổi hoảng sợ.


      Bạch Thấm lúc ấy đỏ hoe vành mắt, nghe lời ngồi đối diện chàng trai, cúi đầu, tay trái bất an nắm bắt tay phải.


      Bộ dáng này rơi vào trong mắt An Tử Thiên, chân mày nhíu càng chặt hơn, tay vừa buông ra lại nắm chặt: "Chờ làm gì?"


      nhớ ràng lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thấm phải là bộ dáng này a, khi đó cho dù là bị thương ở đầu cũng vẫn cười, tự nhủ đau.


      Vì sao đến bây giờ bé càng ngày càng nhát gan vậy? Nụ cười của bé cùng với hoạt bát đều biến đâu mất rồi?


      Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn An Tử Thiên, lập tức đụng trúng ánh mắt cứng nhắc có hơi tan ra, mặc dù chỉ là thiếu niên mười ba tuổi nhưng sâu trong đôi mắt ấy hề trong suốt mà là thâm thúy nồng đậm đen như mực, sâu thấy đáy.


      Vội vàng cúi đầu, bé do dự, cuối cùng vẫn là cương quyết: "Em muốn về nhà!"


      Đánh bạo chống lại của ánh mắt chăm chú của : "Em muốn ba mẹ, bọn họ hai tháng có tới thăm em. Em muốn về nhà!"


      Ánh mắt ẩm ướt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.


      bé Bạch Thấm thể hiểu được, vì sao từ khi biết Tử Thiên liền bị cha mẹ đưa đến nơi này. Bọn họ Tử Thiên bị bệnh, nếu như mình cùng ở bên cạnh có thể giúp khỏe mau chút. Bé hỏi cha mẹ vì sao bé ở cùng mau khỏe hơn, bọn họ đều bởi vì Tử Thiên rất thích bé, có người trong lòng ở bên người khỏe mau chút.


      Thế nên, bé hết sức phấn khởi đến nhà Tử Thiên, nhưng mà ấy thích bé sao? Tuy rằng có đôi khi Tử Thiên tự mình mấy câu, có đôi khi cũng ôm mình chút, nhưng càng nhiều hơn là lúc ấy để ý đến bé, thậm chí bổ nhào vào trong lòng còn có thể dùng sức đẩy bé ra, ngã mặt đất làm bé đau quá a...


      Bé nghe thấy người hầu trong nhà Tử Thiên bị chứng bệnh tự kỷ, nhưng bệnh tự kỷ là cái gì?


      Bé chạy tới hỏi Tử Thiên: " Tử Thiên, các chị ấy bị tự kỷ, tự kỷ là cái gì a?"


      Tử Thiên chỉ nhìn bé cái .


      Vấn đề này bị An gia gia nghe được, bé nhớ rât ngay lúc đó An gia gia trừng mắt nhìn mình tàn nhẫn đến cỡ nào, giống như muốn nuốt chửng mình, bé sợ quá liền khóc.


      Vào lúc ban đêm bé gặp ác mộng phát sốt, sau đó mẹ đến thăm bé, cho bé biết phải ngoan ngoãn nên chọc An gia gia tức giận, cũng cần ở trước mặt Tử Thiên lung tung. Mẹ hề hỏi bé chút có khó chịu chỗ nào hay , cũng có mang bánh hoa quả bé thích ăn đến.


      là khó chịu, bé muốn về nhà!


      Sau đó bé còn nhìn thấy hai người hầu kia nữa .


      Ba mẹ cũng thương mình như trước kia. Lúc mới đến nhà Tử Thiên mẹ mỗi tuần đều đến thăm bé, thậm chí mang bé chơi. Sau đó từ từ biến thành nửa tháng thăm bé lần… tháng lần... thời gian tới thăm cũng càng ngày càng ngắn, tại hai tháng hề tới thăm bé.


      Nghĩ đến đây, vốn dĩ còn có chút sợ hãi An Tử Thiên nổi giận Bạch Thấm nhịn được gào khóc lên: "Oa a... Tử Thiên, vì sao mẹ đến thăm em? phải Tử Thiên hết bệnh rồi là em có thể về nhà sao? Tử Thiên ràng vốn có bệnh a! Oa..."


      Nhìn Bạch Thấm bỗng nhiên khóc lớn An Tử Thiên có chút biết làm sao, vào An gia năm nay, Bạch Thấm cho tới bây giờ đều là ngoan ngoãn cười ngọt ngào, cho dù là tâm tình tốt cũng chỉ là biết đỏ hốc mắt trở về phòng của bé mình ngây ngô, bao lâu là lại có thể mang dáng vẻ vui.


      tại bộ dáng khóc đến thở ra hơi, làm sao bây giờ? hề có kinh nghiệm, bản mặt thường ngày của An Tử Thiên cũng duy trì được, hoảng loạn.


      Giằng co trong chốc lát, An Tử Thiên rốt cục đứng dậy đem Bạch Thấm kéo đến trước mặt của mình, ngón tay khô ráo lau khuôn mặt nhắn sớm bị nước mắt đều làm ướt toàn bộ, mặc kệ thế nào cũng phải lau hết nhưng rồi nước mắt của bé đem tay cũng đều làm ướt.


      "Bọn họ có phải quan tâm em nữa rồi ... nên đem em bỏ lại nơi này? ..." Bạch Thấm khóc rống lên: " Tử Thiên, bố mẹ của em cần em nữa! Rồi... Bọn họ cần em nữa... A..." Thiên hạ nho càng nghĩ càng bối rối, càng nghĩ càng đau lòng.


      Vốn dĩ tâm tính còn chịu nhịn, cũng hiếm khi chê bẩn mà an ủi Bạch Thấm, An Tử Thiên nghe được lời của bé, nháy mắt liền đổi sắc mặt, lập tức liền đẩy ra bé trước mắt khóc thương tâm.


      Bố mẹ của em quan tâm em !


      Bọn họ quan tâm em ...


      Hai câu này giống như ma chú, ở trong đầu của xoay chuyển ngừng, bọn họ quan tâm ! phải mẹ chết, mà là bị bỏ!


      bị vứt bỏ...


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ho khan tiếng, mọi người cần đau lòng, Trì Hoãn ngược, chương này là về quá khứ, có thể coi như phiên ngoại cũng có thể cho rằng là giấc mơ của An Tử Thiên...


      Đỉnh quá oa~~
      Sweet you, chun chun, Cobe31 others thích bài này.

    3. Sơ Dương

      Sơ Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      399
      Còn 11 chương nữa là hoàn rồi! Ai cho mình cái rì viu về bạn An Tử Thiên và Bạch Thấm với!
      Halong-ngoc, 1620thuy, mộng_diệp3 others thích bài này.

    4. 1620thuy

      1620thuy Active Member

      Bài viết:
      92
      Được thích:
      151
      ☆, Chương 49:
      Edit: Tư Tư

      Thiếu phu nhân thừa dịp tiểu thiếu gia ra ngoài bèn lấy cớ ở lại trong biệt thự trù tính trận đại hỏa này: ở trong biển lửa giả ngất.


      người đàn ông mà cần con của chính mình !


      người đàn ông xa lạ mà bỏ chồng con!


      An Tử Thiên giống như lại trở về đêm đó, đứng ở ngoài thư phòng nghe thấy ông nội rống giận cùng quản gia An Hồng trách cứ thở dài!


      ra, vết thương lòng ám ảnh lâu như thế chỉ là sau lầm! Mẹ của , người mẹ ôn nhu xinh đẹp của , phải bởi vì mà bị trận hỏa hoạn năm đó thiêu chết! Mà bà chỉ lợi dụng để trốn thoát nơi bà cho là nhà giam, thoát khỏi gánh nặng là để theo đuổi hạnh phúc của chính mình!


      ra, chỉ là người quan trọng, là trói buộc mà thôi, cho nên đến cuối cùng cũng bị vứt bỏ mạnh mẽ !


      ra chỉ là người bị vứt bỏ!


      An Tử Thiên lâm vào giữa tâm ma của mình, toàn thân đều phát ra mồ hôi lạnh, bắt đầu ngừng run rẩy.


      Bạch Thấm bị đẩy ngã xuống đất, đầu đụng phải góc ghế sa lon, tuy rằng ghế được bọc lớp vỏ mềm mại nhưng bên trong vẫn còn rất cứng, hơn nữa lực đẩy của An Tử Thiên cũng lớn. Cái ót thể tránh khỏi bị đụng ra vết thương lớn, chờ trận hoa mắt kia qua, Bạch Thấm khó khăn ngồi dậy, mở mắt ra thấy trước mắt chính là màn này: "A! Tử Thiên!"


      Mãi cho đến khi tiếng kêu sợ hãi của bé làm người làm chạy tới, mọi người cuống quýt chế ngự hành động điên cuồng vì phát bệnh của An Tử Thiên rồi đưa bệnh viện.


      bên Bạch Thấm ngồi dưới đất cũng bởi vì ai quan tâm hơn nữa còn phải chịu kinh hách mà té xỉu đất người để ý tới.


      Bạch Thấm trong cơn ác mộng tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi thét lên từ trong hôn mê.


      "Tiểu Thấm, Tiểu Thấm, mẹ ở nơi này đây, Tiểu Thấm cần phải sợ!" đôi tay ấm áp giữ chặt Bạch Thấm, đem bé ôm vào trong lòng giọng an ủi.


      Hai tay quơ lung tung dừng lại, cảm nhận được cái ôm ấm áp của mẹ, cuối cùng Bạch Thấm buông lỏng thần kinh, lớn tiếng khóc ra: "Oa a... Mẹ, con sợ! Mẹ, sao mẹ mãi tới thăm Tiểu Thấm!"


      Dáng vẻ lúc An Tử Thiên phát bệnh là tình cảnh kinh khủng nhất mà trong cuộc sống tám năm ngắn ngủi tiểu Bạch Thấm gặp.


      Gương mặt tái nhợt giống như ma cà rồng vậy, gân xanh lộ ra ràng lan tràn khắp khuôn mặt gần như vặn vẹo biến hình, cả người ra loại tư thái quỷ dị, ngừng co quắp. thấy dùng tay ngừng gõ đầu, có chỗ bị đánh vài cái bầm đen mảnh, thậm chí còn lấy đầu đụng bàn trà, may mắn người làm đến kịp lúc đem ngăn lại. Còn nhìn thấy khóe miệng chảy ra tia máu đỏ tươi, bé còn lần đầu tiên thấy máu từ người sống sờ sờ chảy ra!


      Nhưng mà điều làm bé sợ hãi nhất khiến bé bị ác mộng lại là ánh mắt , bình thường ánh mắt bình tĩnh gợn sóng sớm biến thành cuồng phong bão táp mặt biển đêm khuya, trong mắt hằn sâu cảm xúc mà nhiều năm sau Bạch Thấm nhớ lại mới hiểu được kia là cực khổ giãy dụa cùng nồng đậm tuyệt vọng.


      Nhưng lúc này Bạch Thấm chỉ hiểu được ở trong ngực mẹ lớn tiếng khóc để phát tiết cảm xúc, bé đơn và sợ hãi biết bao!


      "Tiểu Thấm ngoan, Tiểu Thấm đừng khóc nữa, mẹ ở đây rồi, cần phải sợ , mẹ ở đây mà." biết vì sao nhìn bé, mẹ Bạch chỉ vỗ lưng bé, giọng ôn tồn an ủi.


      "Mẹ chúng ta về nhà, về nhà được ?" Ở trong lòng mẹ khóc đến mệt mỏi, tâm tình cũng tạm thời thả lỏng, tiểu Bạch Thấm khóc nữa chỉ dùng ánh mắt sưng đỏ thút thít muốn mẹ mang bé về nhà: "Con muốn về nhà, con muốn ngây ngóc ở đây nữa, Tử Thiên thích con, An gia gia cũng thích con, bọn họ đều thích con!"


      Tuy bé còn tuổi vô tri, nhưng có cảm xúc tinh tế mẫn cảm, ít nhất bé vẫn thấy mình được người khác thích.


      "Tiểu Thấm ngoan, bây giờ Tiểu Thấm bị bệnh phải nằm viện nha, hơn nữa Tử Thiên cũng ở bệnh viện, chờ Tử Thiên hết bệnh rồi, mẹ mang Tiểu Thấm về nhà, mẹ con mình rồi phải sao?"


      "Nhưng mà..." Nhưng Tử Thiên căn bản có bệnh mà, lại nghĩ chút đến mẹ Tử Thiên bây giờ ở bệnh viện, lời Bạch Thấm muốn vẫn ra miệng.


      "Chính vì mày đòi phải về nhà mới làm cho Tử Thiên phát bệnh nghiêm trọng như thế!" Cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, giọng An Tử Nguyệt lạnh lùng bên trong phòng bệnh vang lên làm Bạch Thấm sợ tới mức ở trong ngực mẹ co rụt lại.


      vất vả đánh bạo đưa đầu ra nhìn, liền đụng phải đôi mắt lạnh như băng đầy tức giận, vốn tiểu Bạch Thấm bị kinh sợ nước mắt lại chảy ra: "Oa... Người xấu, đều là người xấu, con phải về nhà! Mẹ, con phải về nhà!"


      Mẹ Bạch đành phải an ủi bé: "Ngoan, Tiểu Thấm, con hết bệnh rồi trở về nhà, trước tiên về nhà, Tiểu Thấm ngoan, khóc!"


      "Đừng có mơ!" Lúc đó An Tử Nguyệt cũng chỉ là mười lăm tuổi, cho dù luôn xử lão luyện nhưng thấy em trai thương gặp chuyện may cũng mất bình tĩnh, tức giận la hét: "Tao cho mày biết, em tao mà khỏi bệnh Bạch Thấm mày được đâu hết! Tử Thiên nếu xảy ra chút vấn đề gì, công ty Bạch gia các người cũng tuyệt tồn tại được đâu!"


      Mẹ Bạch vỗ lưng Bạch Thấm tay run lên cái: "An tiểu thư yên tâm , Tiểu Thấm tuổi hiểu chuyện, tôi dỗ dành lát là được rồi, con bé ngoan ngoãn ở lại An gia !" rồi miễn cưỡng kéo ra chút mỉm cười.


      An Tử Nguyệt mắt lạnh nhìn xuống: "Có thể xuống giường rồi mau đến trước giường Tử Thiên coi chừng , hừ!" Hừ lạnh tiếng, cũng xoay người rời .


      Mẹ Bạch cười khổ dừng động tác trong tay lại, đau long nhìn con trong ngực. Cũng biết là lo lắng cho công ty mà chồng bà coi trọng có xảy ra cố hay là thương tâm cho vận mệnh con thể bầu bạn bên cạnh.


      vất vả dỗ tốt con khổ não, đem bé ngoan ngoãn dẫn tới phòng bệnh An Tử Thiên. Nhìn đến sắc mặt An Tử Thiên còn ngủ mê man vẫn tái nhợt như cũ, tiểu Bạch Thấm dù gì cũng chịu lại gần chút nữa , chỉ đứng bên sofa trong phòng bệnh, vẻ mặt sợ hãi, thân hình cứng ngắc.


      Mẹ Bạch bất đắc dĩ, dù sao lúc này An Tử Thiên cũng chưa tỉnh dậy, dù con ở trước giường cũng sao.


      lúc giằng co, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước vào là An lão gia, nhìn quanh chút bên trong, ánh mắt xẹt qua mẹ con Bạch Thấm, tiểu Bạch Thấm bị ánh mắt lạnh lung đảo qua, lúc ấy thân hình liền hơi hơi phát run lên.


      bé sợ, sợ mỗi người An gia, An lão gia, An Tử Nguyệt, tại ngay cả An Tử Thiên đều làm bé e ngại mà dám đến gần .


      An lão gia mở miệng, đối với ân cần thăm hỏi của mẹ Bạch cũng chỉ dùng ánh mắt đáp lại mà thôi, bên trong phòng bệnh mảnh lặng im cùng khí cấp bách.


      đến trước giường An Tử Thiên, cẩn thận quan sát cháu chút, An lão gia mới mở miệng: "Bạch phu nhân xuất môn lâu ngày, chắc hẳn Bạch tiên sinh cũng lo lắng."


      Mẹ Bạch vội vàng cúi đầu đáp: " Vâng, phải, tôi vốn cũng muốn cáo biệt An lão gia, sau đó trở về."


      Thấy mẹ muốn , tiểu nương nóng nảy, cũng đoái hoài tới sỡ hãi An lão gia: "Mẹ, con cũng phải về nhà!" Về nhà, hôm nay Bạch Thấm hai chữ này là nhiều nhất, tiến lên nắm chặt góc áo mẹ, tránh ở phía sau mẹ.


      Mẹ Bạch biến sắc, hướng An lão gia áy náy gật đầu, sau đó xoay người, dịu dàng mà mất lực đạo ngăn tay bé của bé: "Tiểu Thấm ngoan, bố con vẫn chờ mẹ trở về nấu cơm đấy. Con ở trong này với Tử Thiên nhé, mẹ về trước, ngày mai mẹ lại đến thăm con !"


      Bạch Thấm liều mạng nắm chặt bàn tay trống , mím miệng chặt, ánh mắt nhìn mẹ tiếng động nhưng đầy ý cầu khẩn, tiếng động mà thút thít.


      mặt mẹ Bạch xẹt qua tia đành lòng, tâm tư có chút dao động, lại xoay người vừa vặn chống lại ánh mắt lạnh lẽo của An lão gia.


      "Bạch phu nhân mỗi ngày làm lụng vất vả lại lo chuyện nhà là mệt nhọc, nghe Bạch gia rất nhanh có con trai, đến lúc đó rượu đầy tháng tiểu thiếu gia lão gia chúng tôi nhất định tặng hậu lễ !" An Hồng bên cạnh An lão gia tử mặt tràn đầy ý cười, mở miệng .


      Theo bản năng xoa bụng còn chưa nổi , mẹ Bạch ôn nhu nở nụ cười: "Cám ơn An lão gia cổ vũ như thế!" Đứa cũng chưa sinh ra, lại giống như An lão gia muốn tặng lễ ngay trước mặt mọi người, Bạch gia thụ sủng nhược kinh.


      An lão gia mở miệng: "Cứ thế , Bạch phu nhân chịu nổi mệt nhọc, cũng cần bôn ba quá độ. Bạch Thấm ở An gia nhất định kém hơn so với ở Bạch gia, cũng biết Tử Thiên coi trọng con bé như vậy làm sao có thể khiến bé chịu ủy khuất!" Con bé cứ đưa cho An gia chúng ta , nhất định so với ở Bạch gia các ngươi đại phú đại quý!


      " Dạ, Tiểu Thấm được An lão gia tự tay bồi dưỡng lớn lên, chúng tôi làm cha mẹ tự nhiên lo lắng, chồng của tôi cũng qua mấy lần. An lão gia yên tâm !" Mẹ Bạch cúi đầu nhún nhường như cũ.


      Bạch Thấm vô tri vô giác nghe, cho dù nghe ra toàn bộ ý tứ ít nhất bé cũng nghe hiểu trong bụng mẹ có em trai , còn mình phải ở An gia lâu nữa!


      Vốn khuôn mặt nhắn tái nhợt lại càng như có chút máu, toàn thân phát lạnh, mở to mắt nhìn người mẹ ôn nhu trước sau như , há miệng lại phát ra được thanh nào, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống.


      Mẹ Bạch bước ra khỏi cánh cửa nhịn được quay đầu nhìn đứng con đứng ngẩn người, có chút sững sờ.


      Lúc này Bạch Thấm vẫn nghe được rành mạch, An lão gia : "Bạch phu nhân trở về nhớ nhắn giùm với Bạch tiên sinh, công ty Bạch gia ngày sau tất nhiên tiền đồ vô lượng!"


      Mẹ Bạch khuôn mặt hơi động, quay đầu quyết đoán rời .


      Cho dù ba người đứng, người nằm, trong phòng bệnh vẫn an tĩnh chút thanh .


      "Tiểu thiếu gia, cậu tỉnh rồi!" giọng An Hồng vui sướng gọi tỉnh An lão gia vẫn đặt uy áp ở người Bạch Thấm.


      Vội vàng nhìn cháu của mình, An Tử Thiên có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa vừa rồi Bạch mẫu dừng lại.


      "Tử Thiên cháu thấy trong người thế nào, có khó chịu chỗ nào hay ?" An lão gia lúc này mới có chút giống người già bình thường, loại tình cảm quan tâm thể diễn tả bằng lời.


      An Tử Thiên quay đầu, ánh mắt dời đến người Bạch Thấm cách giường bệnh xa. Cũng để ý tới ông nội mình chỉ chăm chú nhìn như vậy.


      Em cũng bị từ bỏ rồi, em thấy , em bị từ bỏ! Trong lòng hiểu sao lại có vui sướng vô hình, tốt, về sau em còn cười ngọt ngào như vậy nữa sao? Em xem, mẹ em cũng bỏ tuyệt tình như vậy, bà ấy cần em!


      Phía dưới chăn trắng tinh, hai tay nắm thành quyền từ từ buông ra, An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm còn yên lặng rơi nước mắt, bỗng nhiên gợi lên tia cười yếu ớt: "Lại đây." Giọng bởi vì vừa mới tỉnh lại, thiếu nước mà khàn khàn.


      Lúc này ánh mắt người trong phòng bệnh đều tập trung người bé, lúc này khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thấm cùng An Tử Thiên tương xứng, bé đứng lẳng lặng hề động.


      Khuôn mặt An lão gia trầm xuống, chuẩn bị há mồm ra lệnh, An Tử Thiên rốt cuộc lại lên tiếng, tay từ trong chăn xuất ra, hướng Bạch Thấm giang tay ra: "Thấm Thấm, lại đây!" Thanh hơi đề cao, lại mang theo chút áp bách ràng lắm.


      Thân hình Bạch Thấm chấn động, chật vật bước chân lên, An Tử Thiên chính xác bắt được bàn tay bé còn có chút run rẩy, thực lạnh!


      Cho nên lòng của em cũng chết sao? Bị cha mẹ vứt bỏ, em cũng đáng thương!


      An Tử Thiên hiểu sao lại cười, thậm chí cười ra tiếng, cũng để ý đến hai người An lão gia kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn. Chỉ cầm lấy tay bé lạnh như băng của Bạch Thấm, cẩn thận ngắm mặt mũi tái nhợt của bé, tự nhiên cười.


      Nhìn xem, lẻ loi, em cũng độc! Em ở cạnh , cũng luôn bên em, chúng ta nên ở chung với nhau như thế!


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Hy vọng các bạn muốn đập chết tôi ~~


      ( thân) Chạy mau ~~
      Sweet you, chun chun, Cobe28 others thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Tiếp editor ơi
      1620thuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :