1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 7: Thơ ấu ( năm )


      Ngày thứ hai, Lăng Hiểu tất nhiên sớm mà chuẩn bị thỏa đáng, chờ Tam gia phái người tới đón qua đó. Bởi vì tối hôm qua cáo mượn oai hùm phen, nên Lăng Hiểu cho rằng hôm nay phải chú ý chút, cố tình ăn mặc càng phù hợp hơn với thẩm mỹ của Tam gia, chỉ cầu thuận lợi qua ải này, mà Tam gia cũng để phải đợi lâu, nhanh chóng cho người đến đón .

      Xe vẫn đường cũ đến tòa nhà của Tam gia, Lăng Hiểu bị đưa vào phòng khách, nhìn thấy Tam gia thoải mải nghiêng người dựa vào giường uống trà.


      Nhìn thấy Lăng Hiểu đến đây, Tam gia nâng mắt liếc cái, tuy rằng vẻ mặt vẫn tao nhã như cũ, vẫn trầm tĩnh như nước, nhưng mà vẫn làm cho Lăng Hiểu khỏi rùng mình, vội vàng qua ngồi lên giường, ân cần châm trà cho . Đời trước Lăng Hiểu từng học qua trà đạo, sau này vì để lấy lòng người trong lòng, vì chồng và cũng vì mục tiêu nhiệm vụ của mình mà chưa từng buông lỏng, nên làm vô cùng thuần thục, tao nãh, tràn đầy ý nhị, Tam gia cũng thích dáng vẻ hầu hạ uống trà, vì ân cần, cho nên Lăng Hiểu phải sử dụng tất cả các chiêu thức mà mình biết.


      Tam gia uống cốc trà, nhìn qua tâm tình tốt hơn chút, buông chén trà, vẫy vẫy tay với Lăng Hiểu, Lăng Hiểu như vừa được đại xá vội vàng chạy vào trong ngực , đôi mắt chớp chớp nỗ lực biểu mình chỉ là đứa đơn độc, tính tình trẻ con.


      "Biết mình làm sai ?" Tam gia rũ mắt nhìn Lăng Hiểu, cười khẽ.


      "Em biết Tam gia ngài sủng em." Lăng Hiểu cười , "em được sủng mà kêu sao!”


      "Được sủng mà kiêu cũng sao cả, nhưng mà cũng phải nhìn đối tượng”. Tam gia hừ tiếng, "Tôi cũng vì cục cưng như em mà đắc tội với đại nhân vật”.


      "Ở trong mắt của Tam gia, còn có đại nhân vật thể đắc tội sao?” Lăng Hiểu túm lấy vạt áo Tam gia làm nũng, trong hai mắt toàn là sùng bái .


      "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân* (Người giỏi còn có người giỏi hơn), tất nhiên là tôi có rồi”. Tam gia lạnh nhạt , "Tôi dạy em lâu như vậy, đạo lý này chẳng lẽ em còn biết sao?”


      "Biết! Em đương nhiên biết!" Lăng Hiểu liên tục gật đầu, tự biết phải vuốt từ mông ngựa đến đùi ngựa, vội vàng sửa chữa “Tối hôm qua em biết thân phận của người đó, cho nên mới dám làm như vậy. Trong tay Tam gia phải là có tư liệu về ta sao? Em có xem, ta là cháu trai của Lưu gia – Lưu Minh, ta được đưa tới chỗ ngài để ngài dạy dỗ ! Lũ lụt đến miếu Long Vương, mọi người đều là người nhà, cho nên em cũng ra tay quá độc ác, đều là làm cho có thôi! Ngài biết mà, em cũng khó xử, cha của Tống Văn Bân và cha em vốn là đồng nghiệp với nhau, có quan hệ rất thân với Lăng gia nếu em đến nơi lại giúp đỡ gì, cho dù thế nào cũng phải đạo!”


      Thấy Lăng Hiểu vội vàng giải thích như vậy, rốt cục Tam gia cũng lộ ra nụ cười duy nhất ngày hôm nay, đưa tay xoa xoa đầu : “Em có chừng mực như vậy mới đúng, thế này mới đúng là nha đầu mà ta tốn công dạy dỗ”.


      Lăng Hiểu nhàng thở ra, ưỡn nghiêm mặt cười ngừng. Tam gia đối với sai lầm nào hay là cái gì cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng mà vạn vạn lần thể tha thứ đó là có nguyên tắc, làm sai mà còn ỷ được sủng ái mà kêu ngạo, cuồng vọng tự cao tự đại. Lăng Hiểu vẫn chú ý luôn luôn đúng mực, tuyệt đối có khả năng ở tình huống giống như vậy lại bị lật thuyền trong mương.


      "Lần này Tam gia để cho em giải thích với Lưu kia ? Em cam đoan chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ!” Lăng Hiểu cười cười làm mặt quỷ, ràng lần này vượt qua được nguy hiểm rồi.

      "Chuyện này cũng phải đại gì, lời xin lỗi cũng chả sao. Trẻ con đánh nhau náo loạn tôi cũng định xen vào, tại nha đầu em lần đầu tiên gây phiền phức này cho tôi, lần này tôi ra mặt giúp em, nếu còn xảy ra lần nữa, em phải tự mình nghĩ cách giải quyết!” Tam gia nâng tay làm động tác bắn đạn và trán Lăng Hiểu, cưng chiều mang theo ý tứ cảnh cáo thể bỏ qua.


      "Cảm ơn Tam gia!" Lăng Hiểu cười , lại dựa vào ngực .


      Gõ xong Lăng Hiểu, Tam gia nâng lên tay vỗ vỗ, ngoài cửa tự nhiên có người lên tiếng trả lời, đưa Lưu Minh vốn sớm chờ ở căn phòng khác đến đây.


      Giống như Lăng Hiểu biết Lưu Minh, Lưu Minh cũng tự nhiên mà biết Lăng Hiểu, cho nên tối qua hai người mới hẹn mà diễn trò bình ổn trận tranh chấp này. Tuy rằng ngoài mặt Lưu Minh chịu thiệt, nhưng khi bước vào phòng nhìn thấy Lăng Hiểu và Tam gia ở chung thân mật như vậy, đôi mắt sáng lên, cảm thấy may mắn là tối qua mình lựa chọn như vậy.

      Đầu tiên, gia gia nhà mình quá nghiêm khắc mà đem giao cho thủ hạ của Tam gia, lại dám đắc tội với người mà Tam gia che chở, sủng ái, mượn việc này biểu thái độ của mình, tiếp theo đó, chịu thiệt trong tay này, Tam gia tự nhiên là muốn bồi thường cho , Mà Tam gia bồi thường cho dù chăng nữa, cũng tuyệt đối hậu hĩnh hơn so với thiệt thòi mà phải chịu.

      Nhìn thấy Lưu Minh tiến vào, vẻ mặt lộ vẻ nụ cười thân thiết, Tam gia trong lòng gật đầu, thầm nghĩ tiểu tử này rất thức thời.


      "Đợi lâu rồi sao. Tối hôm qua, nha đầu nhà ta gây rắc rối rồi, hôm nay cho mời cậu tới, là để nha đầu này lời xin lỗi với cậu”. Tam gia khẽ gật đầu, tuy rằng lời là áy náy, nhưng mà cái thái độ che chở đó người sáng suốt đều cố thể nhìn ra.


      " Lưu, thực đúng, tối hôm qua là tôi xúc động, đại nhân đại lượng”. Lăng Hiểu lập tức giật mình nghe theo.


      " sao, sao, Lăng tiểu thư vậy là giết tôi rồi! Là tôi nên đa tạ Lăng tiểu thư nương tay!” Lưu Minh nào dám để cho Lăng Hiểu giải thích chứ, vội vàng xua tay, ra sức làm cho mình càng dễ thân cận, chân thành “Tối qua là tôi làm để cho Lăng tiểu thư ở chỗ tôi chơi thoải mái, tôi còn tự trách mình nữa là! Lần sao Lăng tiểu thư chỉ cần câu, tôi làm cho tiểu thư chơi thoải mái!”


      Lăng Hiểu mím môi mỉm cười, cũng có đáp ứng, Tam gia nãy giờ vẫn bàng quan nnay trợn mắt ngắt lời: “Lưu Minh, những chỗ đó của cậu loạn như vậy, còn dám để cho nha đầu này đến đó lần nữa hay sao? Nếu đem ấy dạy hư xem ta thu thập cậu thế nào?”


      Lưu Minh khóe miệng vừa kéo, xấu hổ dám, nhưng trong lòng lại oán thầm tam gia thực là người “Nghiêm với người ngoài, còn bản thân rộng rãi với bản thân" . cho làm hư Lăng Hiểu? Xem nha đầu kia tối hôm qua giống nưh ngựa quen đường cũ náo loạn như vậy, tuyệt đối là người từng trãi! Ai có thể dạy hư ta chứ? ta dạy hư người khác là trời cao phù hộ rồi.


      Lưu Minh bị vu oan vô cùng buồn bực, nhìn Lăng Hiểu ngồi trong ngực Tam gia nhìn chớp mắt, dường như làm chuyện gì đó khẩn cầu bảo tộc trưởng mình giữ bí mật nho này. Trong lúc nhất thời, Lưu Minh vui vẻ trở lại, kiểu cấu kết với nhau làm chuyện xấu này rút ngắn lại khoảng cách của hai người, hơn nữa hai bên đều có ý chỉ ra điều tốt, rất nhanh liền thân mật như em, ngay cả xưng hô cũng sửa lại.


      Lưu Minh gọi Lăng Hiểu tiếng em , Lăng Hiểu được Lưu Minh cầu nên gọi tiếng Hổ, nghe tên hổ con này của Lưu Minh là do trước đây là ba đặt cho , cho nên sau khi lớn lên xâm ngay cái đầu hổ, người bình thường dám gọi như vậy.


      Đối với người trai này, Lăng Hiểu là rất vừa lòng , từ luôn hy vọng mình có người trai, khi xảy ra chuyện cần lời nào lập tức ra tay giúp đỡ. Nếu người như vậy, có người khi ở vào hoàn cảnh khó khăn dẫn đường cho , giúp , khuyên giải , đời trước của chắc hồ đồ đến thảm như vậy…


      Tuy rằng tại Lưu Minh bảo Lăng Hiểu gọi tiếng là vì thể diện của Tam gia, nhưng mà tình cảm kiểu này là vật cần kinh doanh, chỉ cần kinh doanh đúng cách, chuyện sĩ diện cũng biến thành tình cảm , Lăng Hiểu mỉm cười nhu thuận lắng nghe Lưu Minh miệng lưỡi lưu loát kể lại chuyện hồ đồ của mình, trong lòng tính toán muốn đem người trai này nắm ở trong tay.


      Lưu Minh này, sau khi lớn lên chính xác là mộ con hổ, vẫn luôn thân sau bức màn với Tam gia, thường ra mặt, Lưu Minh còn là người kiêu ngạo bá đạo, là chủ nhân mà ai cũng dám trêu chọc, cuối cùng lại hồ đồ thành công nắm binh quyền phương trong tay, nghĩ đến đây, chắc là do có Tam gia đứng sau lưng giúp đỡ.


      Lưu Minh và Lăng Hiểu trò chuyện, sau đó lập tức bắt đầu hướng về phía Tam gia báo cáo công tác của mình, Lăng Hiểu cũng bị Tam gia vỗ vỗ mong đuổi ra ngoài, tìm Gernot để giết thời gian.


      Lúc tiểu thiếu gia Gernot nhìn thấy Lăng Hiểu đặc biệt hưng phấn, chỉ là mặt mũi bầm dập hoàn toàn hủy khuôn mặt thanh tú của , có vẻ chật vật.


      "Sao lại thế này? Ai dám đánh cậu thành như vậy ?" Lăng Hiểu sợ hãi than.

      "Là Lưu!" Gernot hoàn toàn cần lau cái mũi bị chảy máu, hưng phấn đến mức hai mắt đều tỏa sáng: “Đây là lần đầu tiên tôi biết người đánh nhau lợi hại đến vậy! so với chú Tam ai lợi hại hơn ai?!”


      "Cái này tôi biết, cậu và tôi có tập luyện với Tam gia, bất quá tôi cảm thấy cho dù Hổ tử có thể đánh thắng Tam gia thế nào? Tam gia vẫn theo trường phái tư duy, sử dụng đầu óc là chủ yếu, công phu của Hổ tử cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng muốn là thủ hạ cho Tam gia thôi”.Lăng Hiểu nhún vai, có chút ghét bỏ rút khăn tay đưa cho Gernot, ý bảo là lau mũi của mình.

      "Chú Tam , về sau Lưu là thầy võ thuật của tôi, tôi muốn cùng học công phu chân chính của Trung Quốc!” Gernot theo thói quen bỏ qua thùng nước lạnh mà Lăng Hiểu hắt vào mình, vẫn bừng bừng hưng trí như cũ.

      Lăng Hiểu suy nghĩ chút, Lưu Minh kia cao lớn thô kệch, bộ dáng chỉ có sức mạnh của cơ thể, nhìn lại Gernot ngũ quan thanh tú, da thịt mềm mại, khỏi có chút tiếc hận mỹ nam như vậy lại có suy nghĩ lệch lạc như thế….


      "Đúng rồi, Hiểu Hiểu, vì sao mọi người đều đột nhiên xưng hô với chú Tam là Tam gia vậy?” Gernot miễn cưỡng lau sạch mở to đôi mắt to màu xanh, tò mò hỏi, "Chú Tam có ông nội già như vậy sao? Hơn nữa, tôi gọi chú ấy là chú Tam, gọi chú ấy là Tam gia, vậy dựa theo vai vế của ngươi Trung Quốc, phải nên gọi tôi tiếng chú sao?”


      Lăng Hiểu liếc mắt xem thường, lấy lại khăn tay của mình, khinh bỉ : "Cái hiểu biết về Trung Quốc sứt sẹo của cậu đừng có lấy đem khoe khoang có được , cẩn thận người ta cười đến rụng răng đấy! Từ 'Gia' này là cách xưng hô, so với ‘Gia gia’ kia giống nhau,về cơ bản đại biểu cho địa vị của Tam gia tăng lên, phía còn bị người khác chèn ép nữa!”


      "Ở còn người chèn ép?” Gernot đối với câu trả lời của Lăng Hiểu rất là thất vọng, nhưng mà cũng có dây dưa gì nhiều, chỉ là rối rắm hỏi “Cái gì gọi là ở còn ai chèn ép?”


      "Đại khái chính là..." Lăng Hiểu dừng chút, "Trưởng bối của Tam gia qua đời”


      "Trưởng bối... Qua đời? !" Gernot khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, "A! Thượng đế a! Đây là đại mà! Sao tôi hoàn toàn biết gì thế này?!”


      "Cậu hôm nay ra vườn, thấy báo chí đăng gì à?” Lăng Hiểu nhún vai, "Bên ngoài đồn đãi đến điên rồi, nhưng mà người hầu ở đây bị Tam gia quản rất tốt, vẫn làm tròn nhiệm vụ của mình, gặp biến sợ hãi.”


      "Trưởng bối của chú Tam qua đời, phải chú ấy nên đau buồn mới phải đạo sao? Vì sao tôi hoàn toàn nhìn ra được…..” Gernot cau mày, bộ dạng hoàn toàn chưa từng trải qua thế , cho nên suy nghĩ vô cùng đơn giản.


      Lăng Hiểu gì nhìn , đưa tay sờ đầu như sờ cún con: “Cậu còn , quan tâm là rất bình thường, đợi đến khi cậu trưởng thành rồi, hiểu hơn thôi”.


      Gernot: "... ... Lấy tay ra! hơn tôi nửa tuổi đó!”


      Người qua đời đó là cha của Tam gia, Tam gia có khổ sở ? Tam gia người này, là khổ sở sao?


      Cái chết này rốt cuộc là do ngoài ý muốn, hay là do kẻ thủ ra tay, hoặc là do người trong nhà giở trò? Mà trong chuyện này Tam gia đóng vai trò gì? Vấn đề này Lăng Hiểu muốn biết, bởi vì biết , phàm là biết càng nhiều, càng gặp nhiều rắc rối.

    2. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 8: Thơ ấu ( sáu )


      Tuy tại Lưu Minh chỉ là đại ca hỗn đản, nhưng mà sau lưng có Tam gia và ông nội Lưu gia của chống lưng, toàn bộ Thượng Hải người dám trêu chọc cũng chẳng có mấy người --- đối với cái kiểu sợ trời sợ đất này, các thương nhân khác gặp phải đều muốn tránh xa.


      Tống Văn Bân là nghé con mới sinh sợ hổ, ở câu lạc bộ đêm của Lưu Minh mà lại trêu chọc phụ nữ của còn bị được, mà Lăng Hiểu lại vung roi đả thương đối phương, Lăng gia và Tống gia thậm chí là mấy gia tộc có liên quan quả thực là vô cùng rối loạn, người ngã ngựa đổ.

      Tống Văn Bân vừa mới xuất viện đối với tình hống này hoàn toàn kịp chuẩn bị gì, đây cũng là lần đầu tiên cảm nhận ràng Lăng Hiểu vì cứu mình mà đắc tội với loại người nào, càng thêm tức giận với cái nhóm người lớn nhát gan thế nhưng lại đem và Lăng Hiểu gioa cho đối phương để cho họ bớt giận tất cả mọi việc đều làm cho Tống Văn Bân người mà từ bị mọi người cưng chiều, trở thành thiên chi kiêu tử* cảm thấy khó có thể tiếp thu được.

      Còn Lăng Hiểu lại cảm rất bình tĩnh, biết mọi việc được giải quyết, cũng sớm nhìn lòng người dễ thay đổi, mặc cho cha Lăng và các trưởng bối gấp giống như ngồi lửa lớn, bản thân mình vẫn nhàn nhã tự đắc, nên làm gì làm, thậm chí còn có tâm tình xem người bị kích thất vọng, chán ngán, lại giống như chim sợ cành cong – Tống Văn Bân. Sau khi cảm thấy sung sướng lại còn phát chút thiện tâm an ủi khuyên giải phen, vô cùng hưởng thụ ta khó có được ngoan ngoãn, thậm chí là sùng kính đối với .


      —— đương nhiên, ở trong mắt Tống Văn Bân, đây là chuyện em gặp khó khăn giúp đỡ nhau, cùng liếm miệng vết thương cho nhau.


      Gặp hoạn nạn mới thấy chân tình, ban đầu Tống Văn Bân đối với Lăng Hiểu chỉ là oán giận, bất mãn nhưng rất nhanh biến mất triệt để, chỉ còn lại cảm kích, cảm kích để ý nguy hiểm mà ra tay giúp đỡ, kính nể đối với trách móc nặng nề của trưởng bối lại có thể giữ được bình tính, còn có ôn nhu lúc hai người an ủi lẫn nhau.


      Tục ngữ diễn trò phải làm cho đầy đủ, lợi dụng phải lợi dụng triệt để, tuy rằng Tam gia tính công khai quan hệ của mình và Lăng Hiểu, nhưng mà Lưu Minh lại có kiêng kỵ nhiều như thế. Lăng Hiểu và thương lượng với nhau, dễ dàng thuyết phục đối phương hợp tác với mình, mượn cơ hội lần này để làm tăng địa vị và lợi thế của mình ở Lăng gia.


      Dựa theo tính cách của Lưu Minh, bị thiệt thòi mà trả thù hợp lý lắm, hơn nữa được Lăng Hiểu cổ động, Lưu Minh hợp tình hợp lý đến tìm hai nhà Lăng Tống gây phiền phức, tỏ vẻ là muốn cầu lời giải thích.

      Nhận lỗi, giải thích cũng thể làm cho người vừa bị vuốt râu hổ này vừa lòng, hết cách hai nhà Lăng Tống thể khuất phục, đem người mà Lưu Minh muốn dạy dỗ là Lăng Hiểu và Tống Văn Bân giao ra cho .


      Lưu Minh chỉ định địa điểm tòa nhà của mình, tuy rằng phòng ở lớn lắm, so với tòa nhà của Tam gia kém hơn, cành liễu rũ xuống che bóng mát, nhưng mà đám đàn ông khí thế sắc bén, kiêu ngọa đứng trước cửa, lập tức khiến bọn họ câm như hến, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Tình thế chính trị nay rất hỗn loạn, trước tiên đến cả nước chính phủ thống nhất, chính là trùm ở địa phương cũng hai ba ngày giao lại quyền lực. có người ở phía làm chỗ dựa, cảnh sát toàn bọn ăn ham ăn chờ chết, làm được gì, căn bản ai dám chọc và nhóm lão đại này, cho dù là Lưu Minh có đem Lăng Hiểu và Tống Văn Bân ăn tươi nuốt sống chăng nữa, đoán chừng là bơi vì sĩ diện của Tam gia và Lưu gia, đám người bọn họ ai cũng dám lên tiếng .

      Hai người như hai đứa bé, hai mèo con bị người ta vứt bỏ, bị đưa đến chỗ của Lưu Minh---- đương nhiên, đây chỉ là ngoài mặt mà thôi.

      sớm khống chế được tình thế phát triển nên Lăng Hiểu cảm thấy sợ hãi, mà làm cho cảm thấy giật mình là, Tống Văn Bân cho dù sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, cả người đều phát run, nhưng mà lại che chở trước mặt như cũ, tỏ vẻ người gặp rắc rối là , cho dù phải chịu trách nhiệm gì, cũng mình gánh chịu.


      Cho dù nhìn qua tuấn tú yếu đuối, Tống Văn Bân cũng được cho là nam tử hán dám gánh vác trách nhiệm, giống như đời trước vậy, cũng từng dùng thân mình che chắn cho chị của Lăng Hiểu, thay ta nhận lấy mọi chỉ trích vậy.

      Nhớ tới từng việc, nhìn lại Tống Văn Bân bộ dáng vẫn còn chưa thoát khỏi tính tình trẻ con vẻ mặt lại lên kiên nhẫn, trong khoảng thời gian ngắn Lăng Hiểu lại cảm thấy bùi ngùi, dở khóc dở cười. Tống Văn Bân trưởng thành chỉ trong buổi chiều, mà cũng nhận được những điều mà các ở thời đại này tha thiết mơ ước, chỉ tiếc là Lăng Hiểu của bây giờ còn ngây thơ, yếu đuối giống như kiếp trước, là đứa khát khao được bảo vệ nữ, muốn làm con thỏ ngây thơ, mà phải làm là đóa hoa bá vương.


      Mặc kệ Tống Văn Bân tính toán làm hùng thế nào, Lăng Hiểu cũng tính cho cơ hội này, cho nên người Lưu Minh trước tiên gọi vào là Lăng Hiểu, mà phải là Tống Văn Bân.

      Lúc Lăng Hiểu bị mang vào đầu tiên, Tống Vân Bân vẫn giả vờ kiên cường trong nháy mắt liền sụp đổ, gào thét muốn kéo Lăng Hiểu lại, lấy thân thay, lại bị thủ hạ của Lưu Minh khách khí đạp xuống đất, dùng dây trói lại.


      Lăng Hiểu quay đầu nhìn Tống Vân Bân rốt cuộc giữ được hình tượng tao nhã nữa, cảm thấy nội tâm đầy oán khí của mình tiêu tán ít, chỉ cần cứ tiếp tục xuống dốc như vậy, Lăng Hiểu cũng nguyện ý làm cho cuộc sống sau này của được bình an vui vẻ.

      Lăng Hiểu bị mang gặp Lưu Minh, đương nhiên là giống như trong tưởng tượng của Tống Vân Bân là chịu tra tấn, lăng nhục, và Lưu Minh ngồi uống trà chuyện phiếm, đợi đến lúc thời gian cũng vừa đến, mới cùng nhau ra ngoài, mà Lăng Hiểu mười tuổi lại được ngồi cánh tay của Lưu Minh, được ôm ra ngoài.

      Trong nháy mắt, gương mặt tràn đầy lo lắng và tức giận của Tống Văn Bân trực tiếp dại ra, mà Lăng Hiểu ôm cổ của Lưu Minh, lén lút nhìn cười ngọt ngào.

      Ngày thứ hai, Công chúa Lăng gia miệng như hoa , chỉ chọc giận Lưu Minh bị trả thù, mà ngược lại còn được đối phương thích buông tay, trực tiếp nhận làm em nuôi, tin tức này giống như cánh chim xảy cánh dài bay qua toàn bộ thành phố. người nào biết được ở trong căn phòng kia Lăng Hiểu và Lưu minh dã gì, làm gì, chỉ có việc là mọi người đều ràng, từ nay về sau Lăng Hiểu hoành hành ngang ngược lại có thêm chỗ dựa vững chắc.

      Vốn là bé có khả năng bị cha Lăng vứt bỏ như vứt bỏ cái bánh, phải lúc sau mới phát ra là mình gặp họa được phước, ôm Lăng Hiểu vào lòng hôn rồi lại hôn, gọi thẳng là phúc tinh , thái độ hoàn toàn thay đổi, trước kia chỉ hận thể nhét trở về trong bụng mẹ, đỡ phải khắp nơi gây chuyện.


      Lăng Hiểu vẫn cười ngọt ngào như trước, để mặc cho cha mình khoa trương biểu đạt thương đối với , trong ánh mắt tối tăm lại càng thêm lạnh lùng, lộ ra vẻ thâm trầm, trêu chọc và lạnh nhạt.


      Tuy rằng đối với cha Lăng sớm mất thân tình, nhưng mà Lăng Hiểu muốn đời này phải được ông thương tận xương tủy, cầu ông phải nỗ lực đêm tất cả những gì tốt nhất để ở trước mặt , câu ông thề chỉ có mình mới là con duy nhất của ông.


      —— đây là những gì mà ở kiếp trước ông ấy thiếu nợ , kiếp trước ông dễ dàng vứt bỏ , sau đó lại thay người con khác mà trừng phạt . Ân sinh thành lớn như trời, cho dù thế nào Lăng Hiểu cũng làm hại cha ruột của mình.


      Mặc kệ là vì lợi ích hay vì tình cảm, Lăng Hiểu đều phải làm cho cha mình rời bỏ được , cả đời, đều thể rời bỏ!


      Lần đầu tiên, cha Lăng tỏ vẻ đêm nay muốn ở lại nhà ăn cơm, còn an ủi công chúa của mình, chúc mừng mới nhận thêm người trai.


      Bị cha Lăng để xuống đất, Lăng Hiểu lạnh lùng nhìn cha Lăng rời khỏi với vẻ mặt vui cười hớn hở, đồ ăn đêm này được chuẩn bị rất phong phú, bàn tay lại bị người khác nắm lấy.

      Lăng Hiểu quay đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tống Văn Bân, sau đó hơi cười cười: “Sao lại có vẻ mặt này vậy?”


      "Em... Có khỏe ?" Tống Văn Bân tất nhiên cũng nhìn thấy thái độ chuyển biến của cha Lăng, nếu cha mẹ còn cách nào khác thể khuất phục mà giao cho Lưu Minh để đổi lấy bình yên cho cả nhà, như mà cha Lăng lại cần phải làm như thế, lúc ban đầu sống chết gì cũng cần đứa con Lăng Hiểu này. Nay Lăng Hiểu thành em nuôi của Lưu Minh, trong nháy mắt ‘nghiệt nữ’ lại biến thành bảo bối thành, người lớn quả nhiên là vô sỉ thay đổi sắc mặt trong phút chốc quả thực làm cho đứa bé 10 tuổi như Tống Vân Bân xem thế quả là đủ rồi, lại xem thường vứt bỏ.

      "Đương nhiên là tốt rồi!" Lăng Hiểu cười nghiêng đầu, "khó có khi cha trở về ăn cơm chiều với tôi, lại còn tôi là bảo bối của , tôi sao có thể tốt được chứ?”

      "... Ông ta..." Tống Văn Bân muốn lại thôi, "Em biết ông ta là…. Rất là…..” Tạm dừng chút, Tống Văn Bân nhìn Lăng Hiểu cười tươi như hoa, trong lúc thể tìm ra được từ ngữ thích hợp để hình dung về những gì mà cha Lăng làm.


      "Cha của tôi, đương nhiên tôi biết ông là dạng người gì”. Lăng Hiểu hơi hơi thu hồi nụ cười, lạnh nhạt .


      "Ông ta xứng đáng làm cha của em!” Tống Văn Bân trong thời kỳ nổi loạn cắn răng : “Ông ta là người lạnh lùng tàn nhẫn, là đồ đạo đức giả, căn bản xứng được gọi là cha!”

      "Nhưng cho dù thế nào nữa, ông ta vẫn là cha của tôi, là người cha duy nhất”. Lăng Hiểu hơi nhắm mắt, lông mi dài giống như muốn che lại đau thương trong đôi mắt, khóe miệng vẫn cười như cũ.

      Tống Văn Bân hoàn toàn câm nín, lần đầu tiên phát ra người mà luôn làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi còn như vậy, mảnh mai như vậy nhưng lại khiến người ta tự chủ được mà nảy sinh thương tiếc, muốn bảo vệ. vươn tay, nhàng ôm Lăng Hiểu vào lòng, vuốt mái tóc đen mượt của , thấp giọng an ủi, lại trịnh trọng : "Kiểu cha này, có hay có cũng có gì khác nhau, từ nay về sau chăm sóc cho em, đối tốt với em”.


      Lăng Hiểu ngẩng đầu, ôm lấy khóe miệng nhìn Tống Văn Bân. Tống Văn Bân chỉ cảm thấy trong con mắt đen nhánh của có ý cười dịu dàng, tràn đầy màu sắc, lông mi chỉ cần chớp có thể chạm đến nội tâm của người khác. Hai má tròn vo mập mạp vẫn mang theo nét trẻ con, da thịt trắn nõn nà, quả thực so với những cục cưng được chăm sóc tỉ mỉ khác còn đáng hơn vài phần.

      Tuy rằng từ bị cha mẹ giáo dục phải đối xử tử tế thậm chí là phải lấy lòng Lăng Hiểu, mà Tống Văn Bân trước nay luôn nghe lời cha mẹ, rất ít khi cãi lại những cầu của hai người, nhưng mà bị cầu và tự mình cam tâm tình nguyện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.


      " có cha cũng sao cả, đối xử tốt với em”. Nặng nề gật gật đầu, Tống Văn Bân chăm chú nhìn Lăng Hiểu, lại lần nữa giống như thề vậy, mà bởi vì nụ cười của Lăng Hiểu, càng làm cho chắc chắn với quyết định này của mình hơn.

      liên quan đến tình , cái này là bản tính chủ nghĩa đàn ông của bé trai đối với vừa đáng thương lại vừa đáng .

    3. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 9: Thơ ấu ( bảy )


      Sau khi Lưu Minh giải quyết ân oán của hai nhà Lăng Tống xong, sau đó là chuyện đại - lễ tang của cha Tam gia, chẳng qua là, cái chuyện đại này đối với những thế gia như Lăng gia có quan hệ gì, có thể nhận được thư mời phúng viếng khiến cho cha Lăng cảm thấy ‘thụ sủng nhược kinh’ rồi.


      Lăng Hiểu biết thiệp mời này là từ chỗ Tam gia đưa tới hay là do Lưu Minh giúp chuẩn bị, tóm lại là cha Lăng đối với việc mang thiệp mới đến lại coi trọng Lăng Hiểu hơn mấy phần, đeo mặt nạ người cha hiền lành càng thêm chắc chắn, cho dù Lăng Hiểu làm nũng cầu ông về nhà ăn cơm cùng co nhiều hơn ông cũng đồng ý, có nửa phần do dự miễn cưỡng.

      Cha Lăng tuy lạnh nhạt, bạc tình , nhưng hề ngu ngốc. Ông ta là người rất thức thời, tất cả lấy lợi ích làm trọng, chỉ có phụ nữ, ngay cả vấn để con nối dõi cũng để trong lòng, nếu Lăng Hiểu muốn trở thành bảo bối duy nhất của ông ta, phải mang đến lợi ích cho ông ---- lợi ích rất lớn.

      Mà vấn đề này, cũng là mục tiêu của Lăng Hiểu.


      Đối phó với thương nhân khôn khéo như cha Lăng, muốn để cho ông ta mắc câu, trước tiên phải để cho ông ta hưởng được chút ngon ngon mới được, để cho ông ta cách nào cự tuyệt, khi con cá chân chính mắc câu, muốn chưng muốn nấu, đều tùy theo sở thích của người câu cá.


      Cha của Tam gia còn được gọi là Mạnh gia, là nhân vật oai phong phương, nhưng mà lúc ông ta oai phong Lăng Hiểu còn tuổi, cũng biết tích của vị đại nhân vật này, chỉ biết là ông ta có địa vị so với Tam gia bây giờ cũng khác lắm, mà Tam gia còn là con trai thứ ba của ông ấy.


      Địa vị của Mạnh gia ở Thượng Hải ai có thể nghi ngờ, thậm chí ảnh hưởng đến mấy tỉnh lân cận, mà ở Mạnh gia cho dù chỉ là việc đưa tang, tất nhiên cũng trở thành ‘việc trọng đại’.

      Cho dù là người có thiệp mời hay có thiệp mời, phàm là những người muốn thử nhấc lên quan hệ với nhà lớn Mạnh gia, cũng chuẩn bị lễ phúng viếng đầy đủ.


      Lăng Hiểu mặc quần áo màu trắng, trước ngực cài bông màu đen, trẻ con tính tình hồn nhiên, mà cha Lăng gần ba mươi tuổi toàn thân mặc tây trang màu đen, cổ tay bên trái còn quấn bông hoa màu đen, vô cùng đẹp trai, thành thục. hai người ngồi xe đến nhà lớn của Mạnh gia, sau khi trình thiệp mời, liền được mời vào đại sảnh.


      Trong đại sảnh khí cẩn trọng trang nghiêm, mặc dù có thanh thấp giọng chuyện với nhau , nhưng có người khóc nức nở, lấy Tam gia dẫn đầu người Mạnh gia đứng ở bên quan tài, nhìn trước quan tài nhóm lại nhóm người cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Tam gia vẫn mặc qần áo màu xanh lợt như trước, lộ ra nụ cười lạnh nhạt ấm áp, vẻ mặt tuấn tú làm cho ít thiếu nữ đỏ mặt nhìn trộm. Nhưng khí phái toàn thân kia lại làm cho người ta chùn bước, dám đến gần. vẫn hướng về khách khứa gật đầu hỏi thăm, giống như trong tang lễ, mà chỉ như bữa tiệc tụ tập bạn bè bình thường.


      Đương nhiên, có người dám chỉ trách , cũng có người nào khóc nỉ non trước khuôn mặt mỉm cười của Tam gia, mọi người đều trưng ra gương mặt bình tĩnh, kính cẩn, an tĩnh làm việc của mình, toàn bộ đại sảnh đều ngay ngắn trật tự.

      chỉ

      Thời đại cũ của Mạnh gia qua, mà người đứng cạnh quan tài bây giờ là người chiến thắng, là thời đại mới của Thượng Hải này.


      Lúc đến phiên Lăng Hiểu, theo cha Lăng đến trước quan tài, cha Lăng cúi đầu ba cái, mà Lăng Hiểu là tiểu bối nên phải quỳ xuống, cúi đầu làm lễ. đây là ‘lễ chế’ được ban bố năm 1912 do sở quy định, tuy rằng đại đa số địa phương ở Trung Quốc có chút bài xích với lễ nghi vừa được ban bố này, nhưng mà ở cái thành phố Thượng Hải này, đối với cái loại lễ tiết phương tây này lại tiếp thu tương thuận lợi.


      Sau khi đứng lên, Lăng Hiểu nhịn được đưa mắt nhìn Tam gia, vừa nhìn lại gặp phải ánh mắt hơi mỉm cười của , tuy rằng trong mắt rất ấm áp, rất tao nhã, nhưng cũng có ý tứ là muốn tiếp xúc quá nhiều với .


      Lăng Hiểu ngầm hiểu thu hồi tầm mắt, vừa muốn theo giao thắt cổ nghiễn lễ Lăng phụ đến bên, chợt nghe đến ngoài cửa tê tâm liệt phế lớn tiếng kêu khóc.


      "Mạnh Kiều! Ngươi đúng là kẻ tàn nhẫn độc ác! Ngươi chết có chỗ chôn! Chết được tử tế!”

      Theo tiếng thóa mạ của phụ nữ lại là tiếng khóc than ầm ỉ, mọi người trong đại sảnh hơi xôn xao trong chốc lát liền yên tĩnh trở lại ---- đối với người thất bại chó cùng rứt giậu, tất nhiên là cần để ý quá nhiều, cho dù là có tâm tình muốn xem náo nhiệt nửa, cũng phải nhìn xem mình có năng lực xem náo nhiệt .

      Tam gia tên là Mạnh Kiều hơi nhíu mày, tay tùy ý vung lên, trong phút chốc, tiếng kêu mắng khóc lóc kia liền im lặng lại, người muốn tới làm loạn ngay cả cửa lớn cũng thể tiến vào, biến mất thấy bóng dáng.


      Tam gia vẫn bọ dáng vân đạm phong khinh tươi cười như trước, ngay cả ánh mắt cũng dao đọng, xem ra thắng được hề có chút lo lắng nào, mà đối thủ của xoay người ngay cả đường sống cũng có.

      Sau khi phúng viếng xong, Lăng Hiểu và cha Lăng có tư cách ở lại lâu, rất nhanh liền ra khỏi của, ngồi xe về nhà.

      Nơi ở của Mạnh gia đường có ít xe, dường như ô tô của cả thành phố đều tập trung ở nơi này, nhìn qua vô cùng đồ sộ. xe Lăng gia hòa vào dòng xe cộ chậm rãi hướng về phía trước, rời khỏi nhà của Mạnh gia càng lúc càng xa, thần kinh của cha Lăng luôn trong trạng thái căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng, thân thể dựa vào ghế ngồi.

      "Mạnh Kiều này, đừng nhìn chỉ mới hai mươi tuổi đầu nhưng lại là nhân vật rất hung ác!” cha Lăng nhìn ngoài cửa xe cảm khái , nhìn ngoài cửa sổ cảm khái , trong đó có mấy phần sợ hãi, có vẻ kiêng kị, lại có chút nóng lòng muốn thử.

      "Phải ?" Lăng Hiểu tóm lấy ống tay áo của Cha Lăng, chớp đôi mắt đen tròn rành thế “Con thấy trai đó rất hiền lành, còn cười với con nữa!”

      " đối với ai cũng đều cười, chưa có người nào thấy bộ dáng tức giận của !” cha Lăng vuốt tóc Lăng Hiểu, cười điểm điểm chóp mũi của “Kiểu nham hiểm này rất là đáng sợ, ai biết cười như vậy là cao hứng hay là tức giận? chừng bây giờ cười, sau đó lấy cái mạng của con sao!”


      Lăng Hiểu làm bộ như giật mình, hai mắt mở to.


      "Mạnh gia nước sâu bao nhiêu chứ, người thuộc chi thứ nhất đều tài giỏi, người có tài đếm hết, nhưng mà ta lại có thể vô thanh vô tức san bằng tất cả, còn để cho người ta nắm được sai lầm của mình, ràng ngay cả giọt nước cũng lọt ra ngoài! chỉ ngông cuồng nhúng ta vào chi thứ, đối với mẹ kế và các chị em cùng cha khác mẹ tàn nhẫn, ngay cả người trai cùng cha cùng mẹ của mình cũng được đãi ngộ gì trong tay của , đây mới là người triệt để tàn nhẫn! cha Lăng tự mình lẩm nhẩm, thở dài hơi, lập tức chuyển hướng câu chuyện "Hiểu Hiểu, người trai kết nghĩa Lưu Minh kia của con là được vị Tam gia này tự tay dạy bảo, nghe có thể chuyện trước mặt Tam gia, con cần phải ngoan ngoãn khi ở chung với ta, trăm ngàn lần đừng đem tính tình tiểu hài tử của con phát tác người , có biết ?”


      "Cha, còn biết rồi " Lăng Hiểu nhu thuận , cho cha Lăng sĩ diện rất lớn, mà cha Lăng đương nhiên cũng thưởng cho co nụ cười tươi, liên tục khen là bé ngoan, lại bóng gió là nếu có cơ hội nhất định phải làm cho Lưu Minh đưa đị gặp mặt Tam gia.

      Nghe , vị đại gia kia khẩu vị rất kì lạ, châu báu, đồ cổ, mỹ nữ, thuốc lá, rượu cái gì cũng thích, chỉ thích nuôi trẻ con, ràng kết hôn, cũng có bạn , nhưng bên cạnh lại nuôi bé trai và . Nếu như là con riêng cũng thôi , nhưng hai đứa bé này với Tam gai có chút quan hệ huyết thống nào, vẫn được cưng chiều như châu như ngọc, mang theo bên người tự mình dạy bảo, nếu như con của mình lọt vào mắt của Tam gia….. cha Lăng mặc sức tưởng tượng , lập tức cười chặt đứt cái ý nghĩ viễn vong thực tế này.


      Lăng Hiểu vẫn cười ngọt ngào như trước, đối với lời dặn dò của cha Lăng chỉ là ngoan ngoãn gật đầu, đáy mắt lại tối tăm ----- muốn giật dây , thông qua Lưu Minh đến gần Tam gia, phải chỉ cần nụ cười hay lời khen là có thể đổi lấy.

      Quay lại nhà lớn Lăng gia, cha Lăng có xuống xe, là còn có công việc phải làm, thả Lăng Hiểu xuống sau đó cả đem cũng trở về nhà, Lăng Hiểu đối với chuyện này cũng cảm thấy bình thường, chỉ cần về nhà, cũng lười quản, hoặc nên có năng lực quản cho Lăng nơi nào tìm phụ nữ.

      Ngày thứ hai, sau khi phúng viếng là lễ đưa tang, đội ngũ trải dài vài dặm đường, cờ trắng và giấy tiền vàng mã bay tán loạn giống như tuyết, từ nay về sau, Thượng Hải còn Mạnh gia, chỉ còn có Tam gia ----- Mạnh Kiều.

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 10


      Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt Lăng Hiểu 14 tuổi, từ Lăng Hiểu học ở nhà với gia sư nhưng mà cha Lăng lại dựa vào quan hệ đưa Lăng Hiểu học trường cao đẳng kiểu mới, để cho làm quen với nhiều bạn học cùng độ tuổi ---- cái gì gọi là giao thiệp, cũng là trách nhiệm thể thiếu của đại tiểu thư Lăng gia,.

      Đối với chuyện này, Tam gia cũng gì thêm, chỉ dặn dò được ham chơi, mà làm biếng học những gì mà sắp xếp, nhưng chỉ cần câu này thôi, cũng làm cho Lăng Hiểu buồn rầu muốn chết rồi.


      Lăng Hiểu từ học gì cũng nhanh chóng, nhưng chỉ là dựa vào việc mình là người trưởng tình có bình tĩnh và có năng lực lý giải việc, chỉ tiếc là Tam gia lại đem ‘trí tuệ’ của trở thành năng lực của cuộc sống thực, cho rằng là thiên tài, Lăng Hiểu càng lớn những gì dạy cho càng nhiều thêm, biến Lăng Hiểu thành người đói vui sướng được tiếp thu tri thức mới đồng thời cũng khiến buồn bực vô cùng, dường như đem tất cả thời gian rảnh rỗi của đều cống hiến cho khóa học của Tam gia. giờ ban ngày phải đến trường học, thời gian rảnh rỗi ngày càng ít, muốn ứng phó bên Tam gia, khó nay càng thêm khó.


      Buồn rầu nửa ngày lại thể tìm ra biện pháp nào để đối phó, muốn với Tam gia tiếng xin chậm lại tiến độ học tập là lời mà Lăng Hiểu vạn vạn lần muốn , đành phải tự mình an ủi mình xe đến trước núi tự động có đường , trước tiên là phải ứng phó với việc nhập học cái .

      Cha Lăng vì Lăng Hiểu mà lựa chọn ngôi trường quốc hợp tác với Trung Quốc, tên là trường phổ thông trung học Hoa, đối tượng chiêu sinh tất nhiên là những tiểu thư, thiếu gia gia đình có tiền, giáo dục chủ yếu là phong cách Âu Tây. Trường phổ thông trung học Hoa có hai kiểu đồng phục dành cho nữ sinh, bộ là kiểu dáng váy dài Âu Tây hoạt bát, bộ là sườn xám màu xanh thanh lệ, dường như Lăng Hiểu bị Tam gia đồng hóa về thẩm mỹ nên lựa chọn bộ đồng phục sườn xám màu xanh. Cơ thể bắt đầu phát dục nên rốt cuộc Lăng Hiểu cũng còn xấu hổ khi mặt sườn xám nữa, bắt đầu thể đường cong của thân thể và khí chất trầm tĩnh làm cho bộ sườn xám mặc người càng trở nên xinh đẹp hào phóng ----- đương nhiên, việc sinh đẹp hào phóng này này phải tính vào lúc đùa giỡn mới được.

      Tống Văn Bân lớn hơn Lăng Hiểu bốn tuổi cũng học tại trường phổ thông trung học Hoa, bởi vì cha Lăng ‘Bận rộn’ nên nhiệm vụ đưa Lăng Hiểu nhập học được chuyển giao cho Tống Văn Bân, mà mấy năm nay Tống Văn Bân cũng thực hứa hẹn ban đầu là chăm sóc bảo vệ cho , đối với luôn nhường nhịn, quan hệ của hai người có vẻ như càng ngày càng tốt, ở trong mắt người lớn, hai người thân mật về cơ bản chỉ còn thiếu buổi lễ đính hôn mà thôi.


      Thay xong quần áo, Lăng Hiểu xuống lầu, nhìn thấy Tống Văn Bân chờ trong đại sảnh, cả người mặc bộ tây trang màu trắng càng thêm đẹp trai, 18 tuổi cơ bản đả bỏ hình dáng trẻ con, đôi mắt thường xuyên mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, hơn nữa sau thời kỳ phản nghịch càng lộ ra khí chất trầm ổn, thành thục, làm cho trở thành đại biểu của quý công tử hoàn mỹ của Thượng Hải.


      "Hiểu Hiểu, em mặc bộ đồng phục này rất xinh đẹp” . Tống Văn Bân mỉm cười nhìn , Lăng Hiểu cũng cười cái, sau đó thoải mái kéo tay của .

      Sau khi Tống Văn Bân thề hứa hẹn, cho dù ép buộc thế nào nữa cũng rên câu vô cùng vui vẻ chịu đựng, dần dần Lăng Hiểu cũng có hứng thú nữa, dù sao tính cách của cũng phải điêu ngoa vô lý, lấy ép buộc người khác làm niềm vui, nếu đạt được hiệu quả trả thù, như vậy cũng nên tạm thời dừng lại chời cơ hội.


      Tống Văn Bân cười cười nhìn Lăng Hiểu đại khái về việc trong trường học, sợ lần đầu tiên đến trường quen, bên kéo ra khỏi Lăng gia, bên theo thói quen nhận cặp sách của Lăng Hiểu trong tay chú Bạch, cười cười với chú ấy, có cút gì giống với quý công tử ngạo mạn cả.

      Chú Bạch nhìn thấy tất cả, khuôn mặt già nua nở nụ cười tươi giống như đóa hoa cúc.


      Trường phổ thông trung học Hoa ở Thượng Hải nổi tiếng là nghiêm trang chuẩn mực, sân trường đương nhiên cũng rộng rãi quý phái hơn các trường khác. Rộng lớn trường học sau là san bằng đường, cây xanh thấp thoáng trong bạch sắc trường học xinh đẹp dị thường, xa xa còn có thể nhìn thấy rời này sở học đính chính xa thánh Maria nữ tử trung học phổ thông giáo đường cao ngất đỉnh nhọn. Nguyên bản, Lăng Hiểu thiếu chút nữa này sở giáo hội nữ đính chính nhập học , chẳng qua sau đó lo lắng đến Tống Văn Bân vấn đề, cho cùng lựa chọn hoa trung học phổ thông.


      Xe của Tống gia dừng lại trước cửa Trường phổ thông trung học Hoa, Lăng Hiểu theo Tống Văn Bân xuống xe, lập tức liền nhận được ánh mắt tò mò nhiệt tình, chăm chú của các học sinh nam nữ khác. Nhìn phải là do Lăng Hiểu quá xinh đẹp động lòng người mà là do Tống Văn Bân quá nổi tiếng ở trường học này, hơn nữa cực kỳ hiếm có người nào khiến cho có thể ân cần mở cửa xe như vậy.

      Đối với việc này, Lăng Hiểu thích ứng rất tốt, đời trước cũng từng trải qua chào đón nhiệt liệt như vậy, cuộc đời này được theo Tam gia, lại bị Tam gia nhìn chằm chằm, tất nhiên đem những đứa mới hơn mười mấy tuổi này để trong lòng.

      Lăng Hiểu tại Tống Văn Bân dẫn dắt hạ thấy hiệu trưởng, Thầy giáo, sau đó được tự mình đưa đến cửa lớp học, thực là vô cùng che chở. Làm cho lúc Lăng Hiểu vừa bước vào lớp, bên trong vốn lộn xộn trong phút chốc liền yên tĩnh lại, mấy học sinh nam nữ đều ghé mắt nhìn Tống Văn Bân giúp Lăng Hiểu sửa lại sách vở cho tốt, hề cảm thấy phiền phức khi tự mình dạy cách ở chung với các thầy giáo, giáo khác, hơn nữa còn luôn miệng nhắc nhở sau khi tan học phải chờ để đưa về nhà.

      Lăng Hiểu ngồi ghế, im lặng gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý tốt của , cuối cùng còn có chút kiên nhẫn, vỗ bàn cái, nhướng đôi chân mày liễu mảnh khảnh: “ Văn Bân, dọc đường điều này bao nhiêu lần rồi? coi em là con nít sao? Còn định làm nhũ mẫu của em hả?”


      " đến mức làm bảo mẫu đâu, nhưng mà là bảo mẫu có vẻ chính xác hơn”. Tống Văn Bân bị ép buộc nhiều năm như vậy trở thành gặp biến sợ hãi, mỉm cười khiến những lời mà Lăng Hiểu muốn bị nghẹn lại trong họng.

      Lăng Hiểu chống tay vuốt cằm, yên lặng quay đầu, quyết định so đo với tên gia hỏa này nữa.

      Tống Văn Bân thấy Lăng Hiểu tỏ vẻ phiền phức, cười hì hì dong dài nửa, ngược lại mang theo nụ cười ấm áp với mọi người nhờ họ chỉ bảo cho khiến cho những người xung quanh có chút ‘thụ sủng nhược kinh’.Như thế năm lần bảy lượt, Tống Văn Bân mới tại Lăng Hiểu có chút hỏng mất nhìn chăm chú trong ra phòng học, làm cho nàng thực tại nhàng thở ra.


      Lăng Hiểu cảm thấy, Tống Văn Bân hiển nhiên luyện liền thần công cái thế có thể ép buộc ngược lại , công phu này vừa xuất ra tuyệt đối làm cho người ta phải nhượng bộ lui binh, đầu rạp xuống đất.

      " ta là ai vậy? trai sao?” ở bên cạnh hai mắt tỏa sáng hỏi liên tiếp, hai gò má vẫn đỏ ửng giống như trước----- thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, đúng là mối tình đầu, là tuổi ngây thơ xao xuyến.


      "Xem như vậy ." Mặc dù ở trong mắt Lăng Hiểu, bây giờ Tống Văn Bân chỉ có thể xem như trẻ con thôi, như mà vì hòa đồng với mọi người, chỉ có thể mỉm cười gật đầu.

      "Đó là Tống Văn Bân phải ? Tôi biết , chị của tôi cũng học ở trường này, thường xuyên nhắc tới ta!” nữ sinh khác cũng đến, cực kỳ kích động khngo chỉ có bộ dạng đẹp trai thôi đâu, học rất giỏi, gia thế tốt, khí chất tốt, tình tình cũng hòa nhã, hơn nữa còn có nhiều tài năng khác, nghe chỉ chỉ giỏi văn, giỏi võ, mà ngay cả nhạc, trà đạo, khiêu vũ linh tinh đều biết hết! Thực thiên tài đó!”


      " ta còn có thể nấu cơm." Lăng Hiểu cười bổ sung, vô cùng hài lòng bởi vì mình đem Tống Văn Bân dạy dỗ thành bộ dạng bây giờ ---- Về sao có sinh đứa chắc chắn là cần lo lắng, tuyệt đối có thể dạy bảo vô cùng tốt!


      Bất tri bất giác dần dần mấy nữ sinh quay xung quanh Lăng Hiểu bắt đầu khua môi múa mép phát biểu các loại tích và cảm nghĩ của học về Tống Văn Bân, có phúc lắm mới lấy được Tống Văn Bân, làm ‘em của Tống Văn Bân’ Lăng Hiểu lập tức trở thành chạm vào có thể phỏng tay, cho đến khi giọng cao ngạo lạnh lùng vang lên.


      " họ Lăng, ta họ Tống, hai người sao có thể là em được? Ngược lại tôi nghe trưởng bối hai nhà Tống gia và Lăng gia có quan hệ rất tốt, các trưởng bối cố ý cho hai người kết thân, phải sao?!”

      Trong nhất thời, mọ người vốn thảo luận náo nhiệt lại yên tĩnh trở lại, ít có hảo cảm đối với Tống Văn Bân bây giờ đều thấy xấu hổ, lại quay đầu nhìn Lăng Hiểu, khí trong phút chốc lạnh lẻo hẳn .

      "Trưởng bối đúng là có ý như vậy, nhưng tại là thời đại mới, chú trọng nhất là tự do đương, cha mẹ ép buộc hoặc là mai mối gì đó còn thịnh hành nữa. Tôi và Tống Văn Bâm cảm thấy cả hai quá thích hợp với nhau, cho nên chỉ xem như em ở chung thôi, chẳng qua là ngại trưởng bối dong dài mới giữ kín ra ----- các người cũng phải giữ bí mật dùm tôi đó!” Lăng Hiểu để ngón trỏ lên miệng, đôi mắt cười cười khẽ chớp.


      Mấy luôn có tâm tư khôn ngoan lanh lẹ, mím môi cười , bộ dạng thở ra nhàng, đương nhiên, ‘bí mật tinh tế’ như vậy có thể giúp đỡ phát triển tình cảm với Tống Văn Bân.


      khí vui vẻ lại lần nữa bắt đầu, Lăng Hiểu bình tĩnh liếc nhìn vừa mới chuyện, suy nghĩ lúc mới nhớ này là Trương Nhã Chi là năm đó khiến cho Tống Văn Bân cuồng nhiệt. Chỉ tiếc, này luôn có bộ dạng thanh cao ngạo mạn, càng phù hợp với khẩu vị của Tống Văn Bân, cho nên vật hi sinh này còn xứng đáng hơn cả Lăng Hiểu.


      " là tiểu thư Trương gia Chi Nhã phải ? Chúng ta từng gặp nhau, việc làm ăn của cha tôi ít nhiều được cha giúp đỡ”. Lăng Hiểu vẫn có chút giận hờn nào với những lời của ta, vẫn cười thoải mái ân cần hỏi thăm.


      Trương Chi Nhã lúc này cũng chỉ là đứa trẻ, trong lúc nhất thời đỏ mặt ngượng ngùng, rụt rè gật đầu nhìn Lăng Hiểu.


      Lăng Hiểu thân thiết nắm lấy cánh tay của Trương Nhã Chi, dán sát vào ta, mịt mờ cổ vũ ta theo đuổi Tống Văn Bân, khiến cho ta lòng xuân phơi phới, đới với Lăng Hiểu dần dần nhiệt tình hơn.


      Làm gián điệp, gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ, cái này là kỷ năng được Lăng Hiểu vận dụng như giả vờ ngây thờ, lừa mấy đứa choai choai quả thực chỉ là chuyện . Sau khi cuộc sống trong trường kết thúc, vẻ mặt ngọt ngào đáng , tính cách hào phóng rộng rãi của được mọi người trong trường vô cùng quý, trở thành nhân vật chính rất được hoan nghênh, bị tiền hô hậu ủng trước ra phòng học.


      Đương nhiên, Tống Văn Bân chờ bên ngoài rất lâu, mỉm cười nhìn Lăng Hiểu cùng đám nam nữ cùng tuổi cười vô cùng rực rỡ.


      "Ngày đầu học cảm thấy thế nào?” Tống Văn Bân cười đến, gật đầu chào hỏi với mọi người xung quanh, tự nhiên nhận lấy cặp xách trong tay Lăng Hiểu,.

      "Đương nhiên là rất tốt!" Lăng Hiểu kéo tay Trương Chi Nhã, thoải mái trả lời, lập tức nghiêng đầu hỏi, "Chi Nhã, Vân Vân, có muốn chung với chúng tôi , chúng ta còn chưa trò chuyện xong mà! Vừa đúng lúc ba chúng ta ngồi ở ghế sao, để cho Văn Bân đưa hai người về nhà!”

      "Chuyện này..." Trương Chi Nhã có chút khó xử nhàng nhíu nhíu mày, thoạt nhìn đồng ý nhưng còn có chút ngại ngùng giữ thân phận.

      "Được!" được gọi là Vân Vân có lo lắng giống Trương Chi Nhã, vội vàng gật đầu đồng ý, dường như sợ Lăng Hiểu đổi ý.


      "Chi Nhã, lại đây!" da mặt Lăng Hiểu dày, chút ngượng ngùng nào lắc lắc cánh taTrương Chi Nhã y, làm nũng .


      "... Kia, được rồi." Trương Chi Nhã lặng lẽ nhìn ánh mắt vẫn cười ấm áp của Tống Văn Bân, nhàng gật đầu.


      Lăng Hiểu cười đến híp mắt, che giấu ánh mắt tính kế.

      Trường học, chính xác là nơi phát triển mạng lưới quan hệ tốt nhất, có thể mượn danh ngây thơ, mượn danh nghĩa tình bạn chút vẩn đục vô lo vô nghĩ chỉ ra điều tốt, đối phương thích cái gì liền cho cái đó, ngày nào đó, có thể , có thể thu đến thỏa mãn hồi báo.


      Lăng Hiểu chọn lựa "Bạn bè" đều là trải qua suy nghĩ cặn kẽ , có khi là có gia thế tốt, có quan hệ rộng lớn, có khi là người thông minh có năng lực, có tiềm lực phát triển mạnh trong tương lai, còn lại là ‘tính cách tốt’ chỉ cần câu thúc đẩy đơn giản thôi, lập tức trở thành cây đao tốt, cây súng tốt có thể giúp Lăng Hiểu loại trừ những thứ vừa mắt.


      Lăng Hiểu mang vẻ mặt hồn nhiên trái ôm phải ôm ‘bạn bè mới’ của mình cười theo phía sau Tống Văn Bân ra khỏi cửa lớn trường Phổ thông trung học Hoa, nhưng ngờ nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc.


      Ánh mắt xẹt qua mặc đồng phục Thánh Mã Lợi Á đứng ở dưới bóng cây giống như đóa hoa cúc màu trắng vô cùng tinh khiết, Lăng Hiểu dừng bước, khóe miệng lại càng giơ cao lên.



      —— rốt cục gặp mặt , ‘người chị tốt’ của tôi, là đợi lâu rồi sao!
      Last edited: 30/4/16

    5. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Quà 30/4 - 1/5
      Chương 11: Thiếu niên (hai)

      Từ ngày ấy sau khi quay đầu nhìn thoáng qua, người chị tốt Lăng Hà của Lăng Hiểu cũng còn xuất trong cuộc sống của nữa, cũng biết là lần đó ‘Gặp lại’ rốt cuộc là trùng hợp hay là có ý đồ gì khác. Nhưng mà Lăng Hiểu có tâm tư gì để ý tới việc này, bởi vì đó phải việc quan trọng, nhiệm vụ cần phải hoàn thành rất nhiều, rất nhiều…..

      " được, nếu giúp em làm bài tập như em , kiến thức của em vững, đây phải là hại em sao”. Tống Văn Bân dừng tay đàn lại, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu từ chối.

      “Em thề! Cho dù em làm bài tập, cũng chắc chắn đạt thành tích tốt!” Lăng Hiểu ghé vào đàn dương cầm của , kiên nhẫn bám riết tha, đem Tống Văn Bân nắm chặt.

      "Em cảm thấy có tin hay ?” Tống Văn Bân hai tay chống má, bình tĩnh mặc cho đối phương phát động thế tấn công.

      "... Lấy sách giáo khoa của ra đây!" Sau khi làm nũng, càn quấy đều có kết quả, Lăng Hiểu nhất quyết, cắn răng cái, quyết định bộc lộ tài năng.

      Sau đó, kiêu ngạo nhìn Tống Văn Bân dao động.

      Nhìn Lăng Hiểu vô cùng thuận lợi giải các bài tập trong sách giáo khoa lớn hơn so với lớp học, giải bài lại bài, văn, lịch sử, văn, toán, khoa học, lý, hóa…. Cho đến khi Lăng Hiểu bình tĩnh đem tất cả sách vở đóng lại, Tống Văn Bân mới thể tin lẩm bẩm “Em học những thứ này vào lúc nào?”

      " quên rồi sao, em mặc dù học, nhưng vẫn có gia sư dạy kèm ở nhà!” Lăng Hiểu hơi hơi hất càm, dáng ngồi đoan trang mang theo chút kiêu ngạo, “Em muốn làm bài tập, chỉ là muốn lãng phí thời gian mà thôi, đến trường chỉ là để đối phó với cha, mà bản thân em lại muốn tiếp tục theo gia sư học.”

      Tống Văn Bân trầm mặc lát, dùng ánh mắt đặc biệt phức tạp nhìn Lăng Hiểu, dường như là mơ hồ kiêu ngạo, lại tựa như có đặc biệt mất mát.

      "... biết rồi, như vậy, em cứ dựa theo tiến độ của mình mà học tiếp , bài tập cứ giao cho ”. Tống Văn Bân rốt cuộc gật đầu, thở dài “Nhưng mà ngàn vạn lăng được để cho chú Lăng biết việc này, bằng chắc chắn bị chửi chết”.

      " cần lo lắng, ông ta vẫn luôn cho rằng ‘nữ tử tài mới là đức’! Cho em học, chẳng qua muốn lợi dụng em đê giao tiếp với số người thôi”. Lăng Hiểu cười bĩu môi, gương mặt lạnh nhạt.

      Tống Văn Bân cảm thấy chấn động, luôn cảm thấy mình lớn hơn 4 tuổi nên luôn đối xử với như đứa trẻ, tâm tình Lăng Hiểu đặc biệt sảng khoái - - đương nhiên, quan trọng nhất là, giải quyết vấn đề bài tập của mình.

      Có trụ cột thâm hậu chống đỡ, trong thời gian ngắn Lăng Hiểu học được được ở trong lớp làm thế nào để ‘bằng mặt bằng lòng’ : Giáo viên giảng bục giảng cho bọn họ, Lăng Hiểu ngồi ở dưới tự mình học, hơn nữa quan hệ của với các bạn ở trong lớp cũng tệ, có ít người tự nguyện che chở cho . Giáo viên cũng có ám chỉ vài lần, phát cho dù có tập trung, có sai sót cũng có thể đem kiến thức bổ sung đầy đủ, dần dần cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, lười quản nữa. Dù sao ở trường trung học này mấy đứa học đều có thân phận, ở trường giáo viên quản nổi họ, cũng dám quản học.

      Rất nhanh, biểu của Lăng Hiểu ở trong trường học cũng tự nhiên tryền tới tai Tam gia, đối với chuyện này Tam gia ngoài mặt chỉ cười trừ, “Con nít chính là ham chơi”. Liền bỏ qua đề cập tới nữa, nhưng mà sau đó lại tăng thêm vài phần bài tập cho Lăng Hiểu, làm cho Lăng Hiểu khổ thể tả.

      Tổng thể mà , cũng vì Lăng Hiểu mạnh vì gạo bạo vì tiền, cuộc sống học sinh trung học của vẫn tương đối thoải mái vui vẻ, chỉ tiếc người phải là ‘đồng bạc đại dương’ có khả năng làm cho mỗi người đều thích, đương nhiên cũng có vài người thấy Lăng Hiểu vừa mắt, cố ý tìm gây phiền toái. Đối với những người như vậy, Lăng Hiểu cũng lộ ra bộ mặt tàn bạo dữ tợn của mình, duy chỉ có vẻ đáng tiếc là đối phương cũng là đại tiểu thư thế gia, cho dù Lăng Hiểu bước cũng nhường, có thù tất báo, nhưng mà trẻ con đánh nhau, lại ngại thân phận đại vị mà thể đánh, thể mắng, lực phản kích có chút thấp.

      Lúc đối phương khiêu khích lần thứ ba, Lăng Hiểu cảm thấy rốt cuộc mình cũng thể nhịn được nữa, sau đó, tìm người kết nghĩa của mình – Lưu Minh.

      "Em là Đường đại tiểu thư Đường Yên Nhiên của Quảng Thăng Đường sao?” Lưu Minh cao lớn ngồi ghế salon uống rượu, mặt mang theo ý cười, bộ dạng đem những lời của Lăng Hiểu để trong lòng “Làm sao vậy? ta khi dễ em sao? Còn có người dám khi dễ con cọp con này sao?”

      “Chẳng qua là em có cách nào động thủ trước mặt người khác thôi” Lăng Hiểu nhún vai, "Lại tiếp cũng tính là khi dễ, chẳng qua ta có tình cảm đối với vị hôn phu danh nghĩ của em. Mà người lớn của nhà em cũng hợp với bên kia, cho nên luôn muốn khiêu khích em thôi”.

      "Nghe vị này Đường gia đại tiểu thư này cũng là chủ nhân chua ngoa, so với Lăng nha đầu nhà chúng ta đúng là ‘kẻ tám lạng, người nửa cân’ đó nha.”. Lưu minh cười , bỏ chén rượu xuống bàn “Vậy là em tính giáo huấn ta chút đúng ?”

      "Em biết, Hổ tử có nhóm thuộc hạ, có ai biết quan hệ của họ với , nhưng thực tế lại chịu sai bảo của , đúng ?” Lăng Hiểu khẽ cười.

      "Nghe ở chỗ của Tam gia sao?” Lưu Minh sắc mặt hơi nghiêm lại, ngồi ngay ngắn.

      Lăng Hiểu khẽ cười cái, , thực ra Tam gia cũng có dạy thứ này, nhưng dù sao Lăng Hiểu cũng phải thực là đứa trẻ 10 tuổi, loại chuyện này tự nhiên là hiểu .

      "được rồi, cho những người đó trút giận cho em, để cho ta nằm viện hai ngày, tốt nhất là cần học luôn, đỡ phải làm chướng mắt ‘tiểu tổ tông’ nhà chúng ta”. Lưu Minh hời hợt gật đầu, trước giờ phải là loại người biết thương hương tiếc ngọc, trải qua những ngày liếm máu lưỡi đau quá nhiều rồi, tín ngưỡng cũng là tâm ngoan thủ lạt, nhổ cỏ tận gốc, xử lý bé đó như vậy coi như là thủ hạ lưu tình rồi.

      "Đến mức bệnh viện cần, em có tính toán tốt hơn”. Lăng Hiểu đến bên cạnh Lưu Minh, kéo cánh tay , cười nhạt thấp giọng vài câu. Lưu Minh lập tức bật cười: “Nha đầu em nha, đúng là thích đùa giỡn tâm cơ mà”! Tống Văn Bân còn chưa đủ, phải đến đây thêm vài lần nữa sao?"

      "Chỉ là giáo huấn đơn giản thôi mà, vẫn thể để ta biết là em làm, vậy nhàm chán quá?" Lăng Hiểu mỉm cười, mở ra tay, "Em để ta chịu chút thiệt thòi, còn phải để ta nợ ân tình của em, phải càng thú vị hơn sao?”

      "Được rồi, vậy làm theo ý em !” Lưu Minh hứng thú gật gật đầu, thoải mái nhận lời, "Em thời gian, địa điểm là được, tới lúc đó em đến là được!”

      Lăng Hiểu cảm thấy vừa ý, vạn phần cảm thấy có trai kết nghĩa có cùng suy nghĩ với , cùng làm việc xấu quả thực là chuyện vui nhất của đời người.

      Vì lúc này ‘giết gà dùng đao mổ trâu’, Lăng Hiểu coi như là tốn ít tâm tư, vì thế còn dò hỏi sở thích của Đường Yên Nhiên, biết được ta là tiểu thư thế gia con nhà võ, tương đối thích võ thuật, thích Tống Văn Bân là vì trước kia ở võ quán nhìn thấy so chiêu với người khác. Đồng thời, Đường Yên Nhiên cũng rất thích đồ ngọt, gần như mỗi ngày đến tiệm đồ ngọt của Pháp ở gần trường. Vừa hay, người Lăng Hiểu quen biết cũng thích đồ ngọt, tuy gia đình tính là giàu có, rất ít những tiệm đồ ngọt sang trọng, Lăng Hiểu nhân cơ hội này mời ta, sau đó cùng Đường Yên Nhiên ‘tình cờ gặp gỡ’, là vẹn cả đôi đường.

      Vì thế, sau khi ra khỏi tiệm đồ ngọt, Lăng Hiểu và Vương Vân liền gặp người bị ‘khi dễ’ ---- Đường Yên Nhiên.

      Tuy rằng an ninh ở trường trung học Hoa ở vùng này tương đối khá, nhưng lúc này là thời loạn lạc, trị an cũng vì thế mà được coi là an toàn. Thủ hạ của Lưu Minh đều là những tên hoành hành ngang ngược, chỉ có võ, mà bản thân cũng có chút biện pháp, khiến cho cả trai lẫn bên nhóm của Đường Yên Nhiên khi chạy trốn đều bị thương, nằm đầy đất đặc biệt thê thảm, cho dù người qua đường có nhìn thấy, cũng ai dám nhiều chuyện xen vào, tất cả đều vội vàng bước nhanh hơn, làm như là thấy gì.

      Đường Yên Nhiên bị nắm tóc, gương mặt được xưng là xinh đẹp khí bị đánh chút, hơi hơi sưng lên. Lúc Lăng Hiểu kéo Vương Vân chạy tới, Đường Yên Nhiên cũng nhìn thấy hai người, ánh mắt hơi sáng lên cái sau đó chợt tắt, bướng bỉnh quay mặt .

      Ánh mắt Lăng Hiểu lóe sáng, chính là nhìn trúng tính cách này của Đường Yên Nhiên . Thẳng thắn mà nghiêm khắc, bướng bỉnh vì khó khăn mà thấy kẻ thù mừng rỡ như chó vẩy đuôi mừng chủ, hận ràng, khi vào mắt của ta, ta liều mạng để giữ gìn đến cùng ---- tuy rằng phương pháp này có có chút xúc động, lại ngu xuẩn.

      Đối với Lăng Hiểu mà , người như vậy, tuy rằng làm làm kẻ thù cũng để vào mắt, nhưng nếu chỉ là làm kẻ thù, khỏi có chút đáng tiếc...

      "Lăng Hiểu... Chúng ta nhanh ..." Vương Vân nhìn đám đàn ông cao lớn, thô kệch vẻ mặt hung ác vây quanh Đường Yên Nhiên, vẻ mặt sợ hãi, liên tục kéo cánh tay của Lăng Hiểu, muốn kéo rời khỏi chỗ này.

      Lăng Hiểu mím môi, do dự lát, vẫn quả quyết lắc lắc đầu, kéo Vương Vân lại giọng dặn chạy báo tin, sau đó dùng sức đẩy Vương Vân ra.

      Vương Vân lảo đảo vài bước, thể tin trừng mắt nhìn Lăng Hiểu sải bước tới chỗ của Đường Yên Nhiên, rốt cuộc cắn răng cái quay đầu chạy , về phần là chạy báo tin hay là bỏ trốn cũng thể biết được.

      Mà đây cũng là ý muốn của Lăng Hiểu.

      Lăng Hiểu đưa Vương Vân tới nơi này, chỉ là vì ta thích ăn đồ ngọt, mà là bởi vì ta rất nhát gan - - hoặc là theo ý tốt đây là ‘biết xem thời thế’. Đối mặt với tình huống như vậy, ta tuyệt đối vì nhất thời xúc động mà cùng Lăng Hiểu can thiệp vào, mà khi lui bước, càng tăng thêm can đảm và nghĩa khí của Lăng Hiểu, ấn tượng lưu lại cho người ta càng thêm sâu sắc.

      Vương Vân lảo đảo chạy , mà Lăng Hiểu giũ ra roi da màu đỏ vẫn quấn ở bên hông ra.

      Lần này cứu Đường Yên Nhiên thể so sánh giống lần trước cứu Tống Văn Bân, Lăng Hiểu làm hùng cứu mỹ nhân. Lúc đó võ thuật của Tống Văn Bân chỉ là sơ sài mà thôi, căn bản nhìn ra được cái gì, nhưng mà nhà Đường Yên Nhiên mở võ quán, tuy rằng học được tốt nhưng từ mưa dầm thấm đất, ánh mắt ra cũng có chút tinh ý. Tục ngữ ‘luyến tiếc đứa bộ gặp được sói ( vào hang cọp sao bắt được cọp con), lúc này Lăng Hiểu ở trước mặt Đường Yên Nhiên thể tính là diễn trò, muốn đánh phải đánh , bị thương hiệu quả càng tốt hơn.

      Làm người, phải đối với mình ‘ác’ chút, huống hồ thời buổi này lại loạn lạc như vậy. Lăng Hiểu sớm học được để ý đến thân thể của mình, chỉ cần có thể sống, bất kể phải trả giá thế nào cũng chớp mắt.

      - - mà nhẫn tâm như vậy, chính là điều mà Tam gia coi trọng nhất .

      Đường Yên Nhiên rúc ở góc tường, đôi tay che miệng lại để đề phòng mình la lớn khiến cho Lăng Hiểu bị phân tâm, trong mắt ta bây giờ chỉ có bóng dáng của Lăng Hiểu cầm cây roi mà thôi.

      Máu tươi, tiếng kêu đau, ánh mắt sắc bén, lúc gặp khó khăn và bị uy hiếp luôn hi vọng có thể có hùng từ trời rơi xuống. phương pháp này tuy rằng cũ lại khoa trương và giả tạo, nhưng cũng có thể chinh phục được , làm ta cảm động trong lòng, đây là phương pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất.
      Last edited: 30/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :