1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. inbeibe

      inbeibe New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      7
      Bạn ơi bạn ơi sao lâu quá có chương mới vậy mình chờ dài cổ luônnnnnnn :yoyo65: muốn biết bạn quôc sư và bạn Thanh Mạt bên nhau gà bay chó sủa như nào quáaaa:yoyo43:

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 90: Tô Thanh Mạt trúng độc
      Edit: Tố Tố
      Beta: Hà

      Mặc dù là theo lệ kiểm tra, nhưng vừa nãy chỉ cần chủ nhân xe ngựa này đồng ý cho mấy người huynh đệ bọn chút bạc uống rượu, hoặc nếu xuống xe ngựa kiểm tra được chỉ cần hướng bọn câu. Thế nhưng bọn họ lại ra tay giết người, chuyện này là …

      Tên thị vệ đứng cùng với tên vừa bị giết há mồm định kêu lên, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng bị tên thị vệ phía sau kéo qua bên.

      Mà tên tướng lĩnh thủ thành Hạ tướng quân ở trong phòng phía dưới tường thành lười biếng uống trà, cũng lập tức nhận ra bên này có gì đó đúng, lúc này mới miễn cưỡng đứng lên tới hướng bên này.

      Ngoài miệng hét to: “ Điêu dân to gan ! Ban ngày ban mặt ngay dưới chân thiên tử dám xuất kiếm chém giết thị vệ thủ thành của Thiên triều ta, đây là đem vương pháp của Thiên triều ta đặt vào trong mắt sao? Hôm nay bổn tướng quân nếu bắt các ngươi nhốt vào đại lao chặt chẽ thẩm vấn quả là thiên lý khó dung!”

      "Hừ! Vương pháp gì? Thiên lý khó dung sao? Ha ha, ngươi ngoại trừ cả ngày lười biếng cũng chỉ biết vòi vĩnh tiền của bách tính còn dám ở đây xằng bậy?"

      Hạ Cường nghe vậy trong lòng cả kinh: "Ngươi... Ngươi biết Bổn tướng quân? Xin hỏi các hạ là vị quý nhân nào ?"

      "Quý nhân? Hừ, dám nhận. Nếu là quý nhân sao lại bị lũ sâu mọt các ngươi cản ở dưới chân thành vào được ?"

      Hạ Cường vừa nghe khẩu khí ngông cuồng này của Thanh Nhất, sắc mặt liền có chút khó coi : "Cái này... Xin hỏi các hạ là..."

      Thanh Nhất nghiêm túc nhìn thẳng vào cặp mắt của : "Cút, kêu bọn họ tránh ra nhanh cho chủ nhân chúng ta về nghỉ ngơi, nếu kẻ chết tiếp theo chính là ngươi!"

      "Ngươi..." Hạ Cường vừa nghe xong, sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong lòng vừa tức vừa sợ, nhưng lại dám phát tác. Vừa vặn lúc này, thị vệ phía trước mang xác của tên thị vệ kia tới bên cạnh , sợ hãi tiến đến bên cạnh Hạ Cường vài câu.

      Chỉ thấy sắc mặt Hạ Cường đột nhiên trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn về phía Thanh Nhất vừa run vừa sợ, mặt lập tức thể lên vẻ mực lấy lòng: " Mong đại nhân bớt giận, ta lập tức dặn dò bọn họ tránh ra." Dứt lời liền vội vàng hướng phía thị vệ thủ thành phất tay, hét lên ra lệnh cho bọn họ lập tức tránh đường.

      .


      Thanh Nhất nhìn nổi người dễ dàng thay đổi sắc mặt như thế, toàn là mượn gió bẻ măng, nếu là bình thường nhất định giáo huấn tên đó phen, bất quá bây giờ chưa có cơ hội, cũng chỉ có thể hung hăng tàn nhẫn trừng tên Hạ Cường kia cái.

      Thời điểm bọn họ tranh chấp ở cửa thành để ý đến có tên giả dạng thành người đường ngang qua xe ngựa của Ly Thanh, thời gian dừng lại chừng tiếng hít thở liền rời , cho nên sau khi phu xe nhìn thấy cũng để trong lòng.

      Chỉ coi như đó là người đường tiện thể ngang qua thôi .

      Đợi khi con đường vào thành thông thoáng, Thanh Nhất liền dẫn đầu đoàn xe ngựa vội vàng chạy vào. Mấy chiếc xe ngựa khác lần lượt theo sau, sau khi vào thành lại tiếp tục biến đổi trận hình, đem chiếc xe ngựa của Thanh Nhất vây ở giữa .

      đường phố người qua lại tấp nập, thấy cảnh này mọi người đều tự động nhường đường, đường phố trở nên rộng rãi khiến cho đoàn xe dễ dàng qua hơn.

      Giờ phút này Tô Thanh Mạt từ nằm chuyển sang ngồi, Ly Thanh thấy thế liền đem áo khoác cầm lên giúp nàng mặc vào: “ Sắp tới cung ngay bây giờ, trước tiên nàng cứ đem y phục mặc vào. Tránh cho khi xuống xe ngựa bị cảm lạnh”

      Tô Thanh Mạt giơ cánh tay phối hợp với động tác của , hỏi câu: "Bên ngoài trời tối chưa?"

      "Mặt trời mới vừa xuống núi, tại còn chưa tối hẳn ."

      "Vậy sao." Tô Thanh Mạt gật đầu cái, sau đó lại cảm thấy đầu quay cuồng hồi, sao lúc này nàng lại cảm giác choáng váng đầu cơ chứ?

      Ly Thanh phát nàng có vẻ khác thường, đỡ tay a nàng, nhíu mày : "Sao vậy? Cảm thấy nơi nào thoải mái sao?"

      " biết, đột nhiên cảm thấy choáng váng muốn ngất." Tô Thanh Mạt xong liền giương mắt nhìn , hơi híp mắt: "Ồ, làm sao còn xuất ảo giác đây này?" Dứt lời nàng liền ngã vào lồng ngực của Ly Thanh .

      Thân thể Ly Thanh đột nhiên cứng đờ, sửng sốt lúc, sau đó liền ngẩng đầu hướng phía ngoài rống lên câu: "Thanh Nhất!"

      Thanh Nhất kéo xe ngựa nghe được giọng khống chế được của Ly Thanh, thân thể nhất thời căng cứng: "Dạ, chủ nhân."

      "Gửi thư báo, ngay lập tức cho người lên trước mở đường, đem hết tốc độ tiến về phía trước!"


      “ Vâng! Tốc độ cao nhất tiến về phía trước!"

      Ngay lập tức xe ngựa vững vàng trong nháy mắt bắt đầu chạy như bay đường phố, dọc theo hai bên đường phát ra ít tiếng rít gào của người đường , nhưng cũng may gây ra thương vong gì lớn. Chằng bao lâu sau, bốn phía đột nhiên xuất mấy hắc y nhân cưỡi ngựa chạy ở phía trước xe ngựa, nhanh chóng vung roi, hướng về phía trước đường điên cuồng hét lên: “ Tránh ra, tránh ra nhanh lên chút.”

      Xe ngựa tăng tốc, bên trong xe ngựa cũng cảm nhận được lắc lư , Ly Thanh đemTô Thanh Mạt ngất ôm nằm đùi của mình. Hai chân đột nhiên dùng sức đạp xuống, bên ngoài ngựa kêu tiếng muốn giơ móng trước lên, Thanh Nhất thừa dịp vung roi lên phóng như bay về phía trước.

      Bên trong xe ngựa, toàn bộ thân thể Ly Thanh vững như chuông đồng ngồi ngay ngắn ở đó, theo xe ngựa lay động mà lắc lư trái phải.

      Ngay lúc này Ly Thanh mới khôi phục lại tinh thần, lấy tay đặt lên cổ tay Tô Thanh Mạt, lúc cảm nhận được mạch tượng của nàng càng ngày càng yếu ớt, đôi mắt đen kịt của càng trở cao thâm khó dò, sắc mặt trầm như có thể tích ra nước.

      Gần như là theo bản năng, tầm mắt của chuyển qua nơi hạ thân nàng, lập tức xốc váy lên, lộ ra chiếc quần bông màu trắng dày ở bên trong.

      Mà bên trong quần bông, màu máu đỏ tươi chướng mắt lọt vào tầm mắt của .

      Ly Thanh gắt gao nắm chặt làn váy của nàng, trong tay ngừng rủn rẩy, hai mắt lộ ra cỗ tuyệt vọng, cởi nàng quần ra, lại cầm lấy áo choàng khoác ở người nàng, giơ tay ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, giọng khàn khàn tràn ngập bất lực cùng thù hận: "Tô Thanh Mạt, nàng phải cố gắng chịu đựng cho bổn cung! Nàng nhất định phải kiên trì cho bổn cung, có nghe hay ?"


      Sau đó lại nghĩ tới điều gì, vội vàng từ phía trong xe ngựa lấy ra cái bình , từ bên trong đổ ra viên thuốc màu đỏ sậm bỏ vào trong miệng nàng, tay nhàng vỗ cái ở sau lưng nàng, viên thuốc liền tự động theo luồng sức mạnh này của trượt vào trong bụng nàng.

      Xe ngựa đường thẳng tiến đến trước cửa hoàng cung, mấy hắc y nhân cưỡi ngựa lập tức quay đầu biến mất.

      Thủ vệ canh giữ trước cửa cung còn chưa kịp mở miệng chuyện Thanh Nhất đem lệnh bài chuẩn bị sẵn ném cho bọn họ. Sau đó mang theo mấy chiếc xe ngựa cấp tốc tiến vào bên trong hoàng cung.

      Xe ngựa tiến vào với tốc độ cực nhanh, những thị vệ giữ thành kia cũng chưa kịp nhìn rốt cuộc xe là thần thánh phương nào.

      Chỉ là sau khi nhìn lệnh bài trong tay, lúc này bọn họ mới kinh hãi biến sắc, vội vàng dẫn dắt bọn thị vệ quỳ xuống, quay về hướng xe ngựa biến mất, mặt cung kính hô: "Thuộc hạ cung nghênh Quốc sư đại nhân hồi cung!"

      Xe ngựa dừng ở trước cửa Thanh Trần điện, Thanh Cửu cùng mấy người ở tại Cảnh Lý Thành sắp xếp cho lão oa đầu xem bệnh cho Tô Thanh Mạt ở đó, hiển nhiên là nhận được lệnh từ lâu, đợi họ đến.

      Thanh Nhất ghìm xe ngựa lại, xoay người vào bên trong xe : "Chủ nhân, đến..."

      Đáng tiếc lời của vẫn chưa xong, liền có cảm giác cơn gió lạnh thổi qua trước mắt, người trong xe ngựa cũng rời khỏi đó.

      Chỉ để lại thanh lo lắng cùng phẫn nộ trong khí: “Các người đều nhanh chóng lăn đến đây cho bổn cung.”

      Vì thế, ngay lúc lão oa đầu còn chưa kịp phản ứng bị xách lên, theo phía sau Ly Thanh tiến vào trong nội điện.

      Ly Thanh đem Tô Thanh Mạt cẩn thận từng li từng tí đặt ở giường, sau đó tay bắt lấy lão oa đem đến trước giường , chỉ ra hai chữ: "Cứu nàng!"

      Lão oa đầu vốn bị xách tới nên rất vừa ý, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt Tô Thanh Mạt hầu như còn chút huyết sắc nào, lão nhất thời rùng mình, chưa kịp oán hận liền trực tiếp ngồi ở mép giường chẩn mạch cho nàng.

      Ly Thanh vẫn đứng ở bên theo dõi lão, thấy thần sắc mặt lão càng ngày càng ngưng trọng, trong lòng khỏi đau xót, mặt lộ ra vẻ hối hận.

      Nếu phải là kiên trì buộc nàng hồi kinh cùng , chừng chuyện như vậy xảy ra, đến tột cùng là vì quá bất cẩn hay là vì đối phương quá thông minh?

      Chờ sau khi tình huống của nàng ổn định lại, liền suy nghĩ kĩ xem kẻ nào là chủ mưu của việc này.

      "Tình hình của nàng thế nào rồi?"

      Lão oa đầu hề trả lời , chỉ là sau vài tiếng hít thở mới thả tay xuống, lão tới trước bàn, cầm giấy bút sớm chuẩn bị bắt đầu viết phương thuốc ra, lại : "Đối phương ra tay tương đối độc ác, hoàn toàn là muốn lưu lại đường sống cho hai mẹ con họ, nếu phải ngươi kịp thời cho nàng ăn viên kim hoàn dược có lẽ tại xác hai mạng rồi. Tình huống bây giờ của nàng rất tệ, trong bụng hài tử có dấu hiệu sinh non, trước tiên ngươi cứ để cho người bốc phương thuốc này, sau đó lại đút thuốc này cho nàng uống vào, sau hai canh giờ nữa xem lại tình hình. Nếu như qua hai canh giờ nữa nàng vẫn ngừng chảy máu, sợ là này hài tử... Ai!"


      Ly Thanh nghe vậy sắc mặt có chút vui lên, đem phương thuốc của lão oa đầu nắm trong tay, cho người tới bên trong tiểu kho bốc thuốc.

      Còn lại tóm chặt cánh tay của lão oa đầu: "Ngươi là đứa này còn có khả năng giữ lại được ?"

      Lão oa đầu kêu đau tiếng, đối với sức nặng của rất là bất mãn : "Ôi, đau đau đau... Ta này Ly đại quốc sư, hài tử nếu như thể giữ được sau này các ngươi còn có thể sinh, bây giờ phải là ngươi nên lo lắng cho an nguy của nương này sao ? “

      Ly Thanh thèm để ý tới nữa, xoay người ngồi trước giường Tô Thanh Mạt, tay nắm chặt tay của nàng. Trong lòng biết, hài tử này nếu như còn, nàng nhất định chọn rời khỏi , chẳng khác nào vừa mất hài tử đồng thời cũng mất nàng.

      Nhìn khuôn mặt nàng còn chút huyết sắc, sát khí trong mắt liền nổi lên cuồn cuộn, ngữ khí trầm lạnh lẽo: "Thanh Nhất, hẳn là bọn họ ra tay ở cửa thành, mấy người các ngươi đều ra ngoài tra xét cẩn thận cho bổn cung, sáng sớm ngày mai, bổn cung phải biết được người ra tay là ai, kẻ chủ mưu sau lưng là ai!"

      "Dạ!" Thanh Nhất vẫn trấn thủ ở bên ngoài cũng phẫn nộ cùng tự trách, nếu ở cửa thành mình cùng người kia tranh chấp mà là trực tiếp đánh xe ngựa vào thành, chừng đối phương có cơ hội hạ thủ.

      Đều là tại ...

      Lúc này, trong phòng lại truyền đến giọng của Ly Thanh: "Thanh Nhất, chuyện này liên quan gì tới ngươi, ngươi nhanh chóng điều tra , nếu sáng sớm ngày mai vẫn tra ra cho bổn cung các ngươi đều chuẩn bị cả đời nằm ở giường .”

      “ Tuân mệnh!" Thanh Tam, Thanh Cửu, Thanh Nhất đứng ngoài cửa đồng thời quỳ mặt đất đáp.

      Đứng ở trong phòng, lão oa đầu nhìn bọn họ biểu thị bộ dạng như sắp chết, lại nhìn sang dáng vẻ trầm của Ly Thanh ngừng lắc đầu, người trẻ tuổi bây giờ lão càng nhìn càng hiểu .

      Bất quá, lúc này lão thấy biểu tình kiêu ngạo của tên tiểu tử này bị che kín bởi tuyệt vọng nhưng cũng cảm thấy có chút chướng mắt, lão nhịn được mở miệng an ủi: "Ngươi cũng đừng quá bi quan, đối phương tuy rằng hạ độc vô cùng lợi hại nhưng nghĩ tới người ngươi có kim hoàn đan, cũng nghĩ tới lão già này lại bị ngươi bắt tới đây. Bằng y thuật của lão phu cùng kim hoàn đan trong cơ thể nàng kết hợp lại, khả năng giải độc rất lớn, nàng sao đâu."


      "Ngươi cho bổn cung biết, nếu bảo vệ đồng thời cho nàng cùng đứa có thể nắm chắc mấy phần?"

      Lão oa đầu nghe vậy vuốt ve ria mép của mình lâm vào trầm tư, lát sau mới dựng thẳng 3 ngón tay : "Ba phần."

      Ly Thanh nhắm hai mắt lại, ba phần! Như vậy cách khác xác suất có bảy phần giữ được nàng.

      Bảy phần, ha ha... Lẽ nào là do Ly Thanh mấy năm qua làm ra quá nhiều chuyện xấu nên lúc này trời cao mới muốn để cho Ly Thanh độc nửa đời còn lại sao?

      Hơn mười phút sau, liền vội vã gấp rút bưng bát thuốc nồng đậm vào: "Chủ nhân, thuốc sắc xong rồi."

      Ly Thanh cầm lấy chén thuốc, lấy thìa đút vào trong miệng đóng chặt của Tô Thanh Mạt, nhưng thử vài lần cũng mở được miệng của nàng. Miệng mở ra thuốc đương nhiên cũng đút vào được, toàn bộ đều chảy xuống cổ.

      Lão oa đầu đứng bên sốt ruột : "Như vậy thể được, bây giờ nếu như nàng uống được chén thuốc này chậm chút nữa đoán chừng tính mạng cũng giữ nổi."
      AELITA, nhimxu, Xu trần18 others thích bài này.

    3. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 91: Dùng miệng thử thuốc
      Edit: Tố Tố
      Beta: Hà

      Ly Thanh nghe vậy nhất thời rùng mình, lập tức chút do dự trực tiếp há mồm uống hớp thuốc, sau đó lại cúi người xuống chạm vào miệng Tô Thanh Mạt, dùng sức cạy miệng nàng ra, trực tiếp dùng thuốc trong miệng mớm vào miệng nàng .

      Tiếp đó, số thuốc còn lại trong chén đều theo phương thức như thế mớm toàn bộ vào miệng Tô Thanh Mạt .

      Lão oa đầu đứng ở bên trợn mắt ngoác mồm xem vô cùng thõa mãn gật đầu, dăn dò câu: “chén thuốc này nàng có thể uống vào mọi chuyện có thể dễ giải quyết hơn nhiều, trong hai canh giờ tới ngươi cứ cách nửa khắc liền mớm cho nàng lần, sau hai canh giờ nữa lão phu lại tới xem mạch tượng cho nàng.” xong liền xoay người ra ngoài nghỉ ngơi , hai canh giờ tới còn phải bắt mạch , trước tiên phải nghĩ dưỡng chút, thả lỏng tinh thần lúc xem mạch mới có thể xảy ra sai sót gì.

      "Ngươi xuống nghỉ ngơi trước , nửa khắc đồng hồ sau lại đưa chén thuốc vào đây là được." Ly Thanh với người bên cạnh.

      " Dạ ." Nhìn bóng lưng hiu quạnh trước mắt, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu .

      Ở trong lòng huynh đệ bọn , chủ nhân xưa nay đều vô cùng kiêu ngạo tự tin. Chỉ cần có ở đâu ở đó giống như được ánh mặt trời gột rửa sạch . Dáng vẻ của bây giờ bọn họ vẫn chưa từng thấy qua.

      Đối với xuất hiên của Tô Thanh Mạt, sâu trong lòng vẫn có chút xem thường, phải chỉ là có vài phần nhan sắc thôi sao? Dựa vào cái gì đem chủ nhân của bọn đùa bỡn trong tay? Tại sao nàng suy nghĩ chút , thân phận của chủ nhân là gì. Trong kinh thành này có bao nhiêu tiểu thư khuê các có ý đối với chủ nhân, cho dù chủ nhân chỉ cho các nàng ánh mắt, cho dù chỉ làm đồ chơi cho chủ tử các nàng cũng do dự mà đống ý.

      Còn nàng ngược lại, chỉ xem thường chủ nhân mà mỗi lần cũng đều làm cho mặt lạnh của chủ nhân áp vào cái mông nóng của nàng. Chủ nhân chưa từng hầu hạ ai còn nàng lại đem chủ nhân như nô tài mà sai bảo, lại hề có sắc mặt tốt, nếu mà là chủ nhân biết đem nữ nhân ngang ngược này giết chết biết bao nhiêu lần. Làm gì có chuyện để nàng ở bên cạnh khiến cho nàng kiêu ngạo đến như vậy .

      Trong lòng muốn khuyên Ly Thanh vài câu nhưng cuối cùng mở miệng , cúi đầu đáp ứng tiếng rồi lui ra ngoài.

      Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Tô Thanh Mạt ngủ thiếp cùng Ly Thanh vẫn chăm chú nhìn nàng.

      Ly Thanh nhìn nàng thỉnh thoảng phải chịu thống khổ mà nhíu chặt lông mày, cầm tay nàng chậm rãi áp vào mặt mình.

      cất giọng trầm thấp tràn ngập bất lực cùng bàng hoàng : "Tô Thanh Mạt, nàng nhất định phải cố gắng chịu đựng, lần này là bổn cung có lỗi, đợi nàng tỉnh lại, bổn cung tùy ý nàng xử phạt chỉ cần nàng tỉnh lại mà thôi. Đừng vì lần sơ sảy này của bổn cung mà tức giận tới mức từ bỏ hài tử của chúng ta. còn như vậy nàng nhẫn tâm đâu đúng ?"

      Nhìn lông mày nàng lần thứ hai nhíu lại, tinh quang trong mắt Ly Thanh lóe lên, ngữ khí lại trở nên kiên định hơn, ngoài miệng uy hiếp : "Tô Thanh Mạt! Bổn cung mặc kệ nàng có nghe được bổn cung hay , bổn cung chỉ cho nàng câu, mặc kệ giờ khắc này thân thể nàng thống khổ bao nhiêu, gian nan bao nhiêu, nàng đều phải bảo vệ hài tử này cho bổn cung. Nếu như hài tử xảy ra chuyện bất trắc gì nàng cũng đừng hy vọng rằng có thể thoát khỏi bổn cung, từ nay cá lớn dựa vào biển rộng, trời cao mặc cho chim bay. Nếu nàng làm mất bổn hài tử của bổn cung bổn cung sao có thể để cho nàng được như mong muốn?"

      " sai, Tô Thanh Mạt, nàng nghe cho bổn cung, nếu hài tử còn nàng lại tiếp tục mang thai lần nữa, nếu như đồng ý, nàng cứ vậy mà chuẩn bị cả đời ở bên người bổn cung . chung… chung bổn cung nhất định cho nàng rời , nếu nàng kiên trì muốn rời , nếu nàng muốn nghĩ biện pháp trốn , bổn cung cho dù đuổi tới chân trời góc bể cũng nhất định đem người bắt về, chặt đứt hai chân nàng, xem sau đó nàng còn muốn trốn đâu nữa!

      xong đoạn lớn như thế , Ly Thanh có vẻ như mệt mỏi, thở dốc vài tiếng, chăm chú cầm lấy tay nàng kề sát mặt mình buông.

      Nửa khắc đồng hồ trôi qua , lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

      "Chủ nhân, thuốc nấu xong."

      "Đưa vào ."

      Ly Thanh tiếp nhận chén thuốc, cầm thìa đặt ở trong chén thổi thổi vài cái cho bớt nóng . bên phân phó : "Ngươi xuống ."

      Cửa phòng lần thứ hai đóng lại, Ly Thanh thổi chén thuốc, nhìn người ngủ mê man, tiếng lại hạ xuống mấy phần: "Tô Thanh Mạt, lão oa đầu kia mới vừa nàng cũng nghe được, tại rất nguy hiểm, phải uống xong chén thuốc giải độc này chất độc người nàng mới có thể giải được , bằng tính mạng của nàng gặp nguy hiểm. Bổn cung biết nàng cũng là kẻ sợ chết, chén thuốc này vẫn là nàng tự mình uống . Nếu nàng phối hợp, bổn cung cũng chỉ có thể lấy phương thức vừa rồi cho nàng uống thôi ."


      Dứt lời, Ly Thanh liền múc thìa thuốc chậm rãi đưa đến bên miệng nàng , thìa thuốc vẫn thể vào trong miệng nàng , liền thu tay về, bất đắc dĩ : "Xem ra, lần này vẫn chỉ có thể để bổn cung tự mình mớm thuốc cho nàng."

      Tiếp theo liền theo kinh nghiệm lần đầu tiên bắt đầu mớm thuốc cho Tô Thanh Mạt.

      trong cơn mê man , lúc này trong lòng Tô Thanh Mạt rất căm tức! Nhưng mực kháng nghị được, chỉ có thể từng chút từng chút nuốt xuống .

      Tuy chén thuốc vào trong miệng nàng, ngoại trừ cảm giác được chén thuốc vừa cay vừa đắng cũng thấy vị gì khác , nhưng chỉ cần nghĩ tới chén thuốc này là do mớm , nàng liền có cảm giác buồn nôn .

      Nếu phải nàng biết giờ khắc này phải là thời điểm tùy hứng, nàng sớm đem thuốc kia ói ra hết rồi.

      Kỳ thực thời điểm Ly Thanh đút thuốc cho nàng lần thứ nhất nàng tỉnh rồi, chỉ có điều mặc kệ nàng cố gắng như thế nào cũng thể mở mắt ra, mí mắt như chì thể mở ra được

      Cái cảm giác này là lần đầu tiên nàng gặp phải, lòng nàng bắt đầu trở nên hoảng loạn nhưng thân thể cử động được, chỉ có thể dựa vào ý thức mà nhíu mày.

      Nghe lời vừa nãy của , trong lòng nàng càng cảm thấy chua xót , nàng biết mắt mình có chảy nước mắt hay , chỉ biết loại tâm tình chua xót này còn lớn hơn cảm giác mất hài tử .

      Nghe uống thuốc xong có thể giải độc người mình , nàng liền buông hàm răng ra vẫn chờ đút, thậm chí nàng còn cảm giác được thuốc được đưa tới miệng, nhưng chờ nàng há miệng rút trở lại . Miệng mình lần thứ hai bị đôi môi mềm mại chặn lại , trong miệng cũng bị rót vào mùi thuốc cay đắng quen thuộc

      Trời ơi, vào lúc này vẫn chỉ nghĩ đến việc chiếm món hời từ nàng, là tức muốn chết!

      Lại nửa canh giờ trôi qua, lại lần nữa đến thời gian mớm thuốc .

      Lần này Ly Thanh thèm nữa, trực tiếp đem thuốc đưa đến miệng mớm cho nàng.

      Có thể là bởi vì thuốc phát huy tác dụng, phản ứng của Tô Thanh Mạt cũng dần dần xảy ra.


      “ Tô Thanh Mạt! có phải nàng tỉnh rồi hay ? Bổn cung nhìn thấy nhãn cầu của nàng xoay chuyển!" Mới vừa mớm thuốc xong , Ly Thanh thấy vậy liền lộ ra sắc mặt vui mừng, cầm chén để qua bên rồi lại nắm chặt tay nàng lần nữa, lần thứ hai cẩn thận nhìn nhãn cầu của nàng đúng là xoay chuyển nhưng lại mở ra, trong lòng Ly Thanh nghĩ ra kế: "Ai... Xem ra là bổn cung hoa mắt . Trong chén còn sót lại hai ngụm thuốc cũng thể lãng phí ."

      Ly Thanh nâng chung trà lên uống cái, sau đó cúi người đến bên Tô Thanh Mạt , hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cặp mắt kia ,tuy rằng đóng chặt nhưng nhãn cầu lại bắt đầu chuyển động liên tục, cúi đầu dán lên đôi môi tái nhợt của nàng .

      Đem nước trà đổ vào trong miệng.

      Trời ạ! Kẻ này sao lại vô liêm sỉ đến mức độ này!

      Nước trà! Dĩ nhiên là nước trà! Lần trước mớm thuốc cũng coi như cho qua , nhưng bây giờ lại dám lợi dùng nước trà để chiếm món hời từ mình.

      sao có thể làm như vậy!

      Tô Thanh Mạt ở trong lòng ngừng gầm thét, lấy sức mạnh toàn thân mở mắt ra.

      Lúc này lại nghe được Ly Thanh lẩm bẩm câu: "Còn sót lại nửa chén cuối cùng , thôi được rồi, thuốc này cũng quý, bổn cung kiên quyết thể lãng phí ."

      Trời ạ! còn muốn làm vậy nữa sao? Cái kia ràng là nước trà , nước trà có được hay !

      Tức giận trong lòng dâng lên, nàng cắn răng đem toàn bộ sức mạnh ra sức hướng về mí mắt . Rốt cục...

      Lúc nàng mở mắt ra, miệng vẫn còn mang theo ý cười giảo hoạt , gương mặt tuấn tú như hồ ly liền đột ngột xuất trong mắt nàng .

      "Nàng tỉnh rồi." Giọng Ly Thanh rất , khóe môi ý cười cũng sinh ra biến hóa, tràn ngập nhu hòa cùng nhàn nhạt vui sướng. nắm chặt tay nàng , sau lại tự nhận ra làm nàng đau đớn, nhanh chóng thả tay ra, lại cảm thấy quá lỏng, nắm có cảm giác chân thực liền bắt đầu nắm chặt lại...

      Buông lỏng căng thẳng, Tô Thanh Mạt ngược lại cũng cảm thấy thống khổ, bởi vì tại nàng có chuyện quan trọng hơn muốn làm.


      Tô Thanh Mạt há miệng, thử phát ra thanh. Cảm giác mình có thể chuyện , lúc này mới thở phào nhõm, câu đầu tiên ra chính là: "Hỗn... đản!"

      Ly Thanh gật đầu: "Bổn cung rất hỗn đản chỉ là vì muốn nàng mau chóng tốt lên, muốn đánh muốn phạt, muốn làm gì bổn cung cũng được! Nếu ..." Giơ lên cái tay khác nhàng vuốt ve đôi môi nàng, lại bởi vì động tác của mà khiến môi nàng có thêm vài phần phần huyết hơn: "Nếu , mỗi lần bổn cung đều lấy loại phương thức thân mật này mớm thuốc cho nàng."

      "Này... muội muội ngươi! Ta... Tự ta có thể uống!" Tô Thanh Mạt rốt cục nhịn được chửi bậy câu . Sau đó bắt đầu thở hổn hển, thực là rất tức giận .

      Ly Thanh lại đàng hoàng trịnh trọng nhìn nàng: "Bổn cung có muội muội, cho dù có bổn cung cũng làm vậy đối với nàng. Tô Thanh Mạt, nàng nhớ kĩ cho bổn cung, từ nay về sau người nàng bất luận là nơi nào, đặc biệt nơi này, chỉ có bổn cung mới có thể chạm vào, chưa?"

      Mới vừa bình tĩnh lại Tô Thanh Mạt liền nghe lời này, nhất thời giận dữ chỗ phát tiết, trực tiếp thô tục hét lên : "Ta thảo nê mã ngươi! Ta là muội muội ngươi đó có hiểu !"

      "Bổn cung rồi, bổn cung có muội muội . Còn về phần loại cỏ bùn ngựa này, nếu như nàng thích, đợi nàng khỏe lại rồi sau này bổn cung cho người đưa tới được ?" xong Ly Thanh nhíu mày, sao có cảm giác nàng giống như là thảo luận vấn đề này với , cũng giống như là ... chửi ?

      "Tô Thanh Mạt, nàng..." Ly Thanh sắc mặt tối sầm lại, muốn chất vấn nàng nhưng lại cố nuốt vào cổ họng.

      Tô Thanh Mạt thấy phản ứng lại, ánh mắt gắt gao trừng mắt với , chờ phát hỏa với mình, như vậy nàng mới có lý do náo loạn với , vậy mà chỉ thả ra cái pháo điếc! Điều này làm cho trong lòng nàng khó chịu cực kỳ.

      được, tại nàng muốn đem lửa giận trong lòng phát tiết ra, mặt khiêu khích trừng mắt nhìn , trong mắt ý thức rất ràng, mắng trở lại: "Ta như thế nào?"

      Ly Thanh thấy bộ dáng hiếu chiến của nàng, trong lòng vừa cao hứng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài: "Nàng sớm khỏe lên chút, nàng khỏe rồi hài tử mới có thể giữ lại được." Cơ thể mẹ nếu khỏi hẳn thai nhi trong bụng cũng chịu độc.

      Hài tử! Nàng thiếu chút nữa quên, tại nàng còn là người nữa. Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Thanh Mạt lập tức thay đổi.


      Nàng thở dốc chút rồi phân phó : "Ngươi giúp ta đem tay phải đặt lên mạch đập tay trái chút."

      "Bệnh tình của nàng tại cần nghỉ ngơi, còn phải đúng giờ phải uống thuốc, người khác cũng đừng..." Ly Thanh biết nàng lo lắng cho tình huống của hài tử ,nhưng bây giờ tình huống của bản thân nàng cũng tốt, nàng vừa mới tỉnh lại sao dám để cho nàng phí sức vào những việc này?

      "Ngươi nhanh lên , để cho ta xem tình trạng của mình chút." Tuy bác sỹ tự mình khám mình, nhưng ở thời kỳ này lại hết sức đặc biệt, có việc phải tự mình xử lý, nếu như có tia hy vọng bảo vệ hài tử này, nàng sẵn lòng nỗ lực thử chút.

      Ly Thanh lần thứ hai thở dài tiếng, chỉ đành nghe theo.

      Tô Thanh Mạt nhắm hai mắt lại, bắt đầu tinh tế cảm giác mạch tượng của chính mình , nàng vừa nãy kích động quá độ, giờ khắc này mạch đập nhảy rất nhanh, điều này làm cho nàng nắm chắc được.
      AELITA, nhimxu, Xu trần22 others thích bài này.

    4. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Có chương mới. Hạnh phúc quá. Thanks nàng <3
      misa thích bài này.

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 92: Châm cứu giải độc
      Edit: Tố Tố
      Beta: Hà

      Nàng liên tiếp hít vào mấy ngụm khí, khiến tinh thần dần hồi phục lại, sau đó mới tiếp tục khiến cho mạch đập bình thường trở lại.

      Mấy phút sau, nàng phân phó Ly Thanh: “ Đây phải là Thanh Thần điện của ngươi sao? Ngươi tìm trong cái tay nải lần trước ta để lại có cái túi vải , đó là thứ bình thường ta hay dùng để xem bệnh cho bệnh nhân.”

      Ly Thanh nghe xong trợn to mắt hỏi: “ Đó là thứ gì? Bổn cung sao lại biết trước đó nàng có lưu đồ lại trong phủ của bổn cung.”

      Tô Thanh Mạt rất muốn chọc thủng con mắt trợn tròn của , rất muốn gào lên nhưng lúc này thân thể nàng suy yếu lại có khí lực,chỉ có thể vừa thở dứt đoạn vừa đáp: “ Ly Thanh! Ta tại có thời gian phí lời với ngươi, nếu ngươi muốn giữ lại đứa bé này còn mau lấy mấy thứ đó lại đây.”

      “Nàng có cách giữ được đứa trẻ của chúng ta sao?” Ly Thanh hai mắt tà mị, hào quang trong mắt chợt lóe.

      “ Có hay phải thử qua mới biết.” Tô Thanh Mạt bất đắc dĩ , thế nào đứa này cũng ở trong bụng nàng, lẽ nào nàng lại hại nó sao?

      “Nhưng nàng ...”

      “Ngươi còn mau .” Cái người này lúc nào lại trở nên lề mề như vậy? Thân thể nàng tại chống đỡ được lâu, ước chừng bao lâu chính mình hôn mê lần nữa. Nhân lúc cơ thể còn thanh tỉnh, nàng phải mau bức độc tố ra ngoài.

      lát sau, Ly Thanh quả nhiên lấy được cái bọc vải mang đến trước mặt nàng.

      “ Ngươi bảo bọn họ chuẩn bị chậu nước sôi vào đây.” Những ngân châm này lâu nàng sử dụng, muốn dùng trước hết nàng phải khử độc mới dùng được.

      Lại lát sau, bưng chậu nước sôi tiến vào, Tô Thanh Mạt lại phân phó Ly Thanh đem toàn bộ ngân châm để vào trong chậu nước sôi đó mấy phút.

      “Ngươi đem từng cái hơ qua ngọn nến lần .” Thấy Ly Thanh dùng cặp mắt quái dị nhìn lại, nàng chỉ có thể giải thích lần: “ Những ngân châm này lâu dùng, bề mặt nhất định nhiễm bẩn, nếu như đưa vào cơ thể người có thể dẫn đến nhiễm bệnh. tại ngươi làm như vậy khử hết độc tố cho bọn chúng.”

      “Nàng cần giải thích như vậy, những chuyện này bổn cung tự biết.” Ly Thanh hạ mi mắt che thần sắc tự nhiên của mình, tay cầm từng ngân châm hơ qua ngọn nến lần.

      hiểu chính là, nàng định dùng những cái châm này làm gì, lẽ nào nàng muốn tự mình châm kim này lên người mình sao?

      Thấy làm tốt những việc này, Tô Thanh Mạt chống tay giường muốn ngồi dậy, kết quả thử mấy lần đều cảm thấy cánh tay có chút sức lực nào, vừa mở miệng định sai Ly Thanh tới người này rất nhanh hiểu ý ra tay giúp nàng.

      Ly Thanh lấy mấy cái gối để phía sau lưng cho nàng dựa vào, lại lo lắng nhìn nàng: “ Nàng suy yếu đến mức này còn muốn tự mình trị bệnh sao?”

      Tô Thanh Mạt lắc đầu biểu sao: “ Ngươi giúp ta cởi hết quần áo ra.”

      Nàng xong, qua lúc sau cũng thấy người bên cạnh động đậy gì, nàng quay đầu thúc giục tiếng: “ Ngẩn ra đó làm gì, còn mau cởi ra.”
      Ly Thanh định thần lại, có chút tin muốn xác nhận lại lần nữa: “Nàng bảo bổn cung giúp nàng cởi y phục sao?” Đây.... nàng là muốn làm gì?

      Tô Thanh Mạt hít hơi lớn, lúc trước người này phải luôn tìm cách chiếm tiện nghi của nàng sao, lần này nàng đưa tiện nghi trước mặt , sao lại khộng dám động thủ vậy?

      “Y phục của ta nếu cởi ra, ta làm sao có thể sờ đúng huyệt vị đây? Sờ đúng huyệt vị sao có thể tự mình châm cứu chứ?”

      Ly Thanh nghe xong thể tin nổi, tuy rằng trước đó ít nhiều cũng đoán vậy nhưng đến khi chính tai nghe nàng , lại dám tin.

      nhìn những cây châm thon dài kia, thể tưởng tượng nổi nếu đâm vào người đau đến mức nào. “ Tô Thanh Mạt, nàng muốn đem những cây châm dài nhọn này đâm vào thân thể mình sao?”

      đợi Tô Thanh Mạt gật đầu, liền phẫn nộ đáp: “nàng điên rồi phải ? Vạn nhất tổn hại đến hài tử làm sao?”

      “Ta tự có mức độ.”

      “Nàng...”

      “Nếu ngươi muốn giúp ta cởi, vậy ta gọi ở bên ngoài vào.” Nàng tự cảm thấy tinh thần ngày càng ổn, nào có thời gian cùng tranh luận.

      Lời vừa xong Ly Thanh liền phẫn nộ gầm lên: “ Tô Thanh Mạt, nàng dám!”

      Qua lúc, hơi thở Ly Thanh có chút gấp gáp, hai bên trán cũng bắt đầu toát mồ hôi, hai bàn tay thon dài ấm áp dần cởi từng lớp áo thắt lưng Tô Thanh Mạt:” Tô Thanh Mạt, nàng xác định cái này cũng....”

      “Ngươi nhanh lên chút có được ?” Tô Thanh Mạt cảm thấy bực bội liền gào lên với .

      Mẹ nó! phải chỉ giúp nàng cởi mấy chiếc áo thôi sao? Sao lại dài dòng như vậy?

      Ly Thanh nhìn nàng cái, sau đó tay liền hành động, dây áo được tháo ra, bên trong lộ ra cái áo yếm màu hồng phấn.

      hai phát liền đem toàn bộ y phục cởi ra, nhìn thấy chỉ còn lại mảnh cuối cùng, hai mắt trầm đục, yết hầu trượt cái, thời điểm tay sắp tiến tới dây áo yếm của nàng lại bị Tô Thanh Mạt ngăn lại.

      “Cởi đến đây được rồi, ngươi cầm mấy cái châm kia lại đây.”

      Tô Thanh Mạt nhìn lượt những cây châm tay , lấy ra chiếc châm dài nhất đến trước mặt nhìn, mặt với Ly Thanh: “ Ngươi có thể ra ngoài rồi.”

      “Lúc này nàng cảm thấy bổn cung nên ra ngoài sao?” Ly Thanh sau khi chấn định lại nghe thấy lời này, thanh phát lạnh.

      Tô Thanh Mạt liếc cái:” Ngươi cũng được, nhưng trong lúc dụng châm, ngươi phải đảm bảo được phát ra tiếng nào, miễn làm phiền tập trung của ta.”

      “A, nàng cũng quá xem thường bổn cung rồi, bổn cung có chuyện gì là chưa từng thấy qua, sao có thể bị mấy cây châm này dọa sợ. Nhưng nàng phải bảo đảm, được gây thương tổn cho hài tử của bổn cung!”

      “Ly Thanh, đây cũng là hài tử của ta!”

      Khẩu khí của Tô Thanh Mạt lúc này trở nên tốt, trừng mắt nhìn lần nữa. Sau đó tay tự mình cởi bỏ áo yếm, sờ xung quanh rốn, cuối cùng xác định huyệt vị, tay cầm chiếc châm dừng chút rồi châm xuống.
      Ly Thanh đứng ở bên nhìn thấy cây châm đâm xuống chưa đến nửa, gân xanh trán nổi lên, hai tay nắm chặt vào nhau, ngừng trấn an bản thân, đây cũng là hài tử của nàng, nàng làm chuyện gì có hại cho hài tử, phải tin tưởng nàng, phải tin tưởng nàng!

      Nhưng nhìn thấy cây trâm trong lòng bàn tay ngày ít dần, mà bụng nàng lại ngày nhiều thêm, da đầu ngừng run lên, tim vì vậy cũng đập nhanh hơn.

      Nhưng nhìn vẻ mặt nàng chấn định, lại buộc bản thân phải bình tĩnh lại, thể phát ra thanh gì làm phiền đến nàng.

      Tô Thanh Mạt nhìn đến cây châm cuối cùng cầm trong tay, cây này so với những cây trước thô to hơn chút, nghĩ tới sau khi châm vào người đau đớn rất nhiều.

      Nàng liếc mắt nhìn Ly Thanh mồ hôi đầy đầu : “ Làm phiền ngươi lật nghiêng cơ thể ta lại.”

      Ly Thanh cũng nhìn cây châm trong tay nàng chút, nâng tay nhàng giúp nàng lật nửa người, đối mặt với làn da nõn nà, lúc này trong lòng hề có chút tà ý, trong đầu chỉ lo lắng cây châm kia làm thương tổn đến nàng chứ.
      Tô Thanh Mạn có chút khó khăn đưa tay ra sau lưng, dùng chút lực tự mình châm kim vào huyệt vị xương sống mình.

      “A..”Huyệt vị này có chút đặc biệt, cho nên cơn đau càng lớn.

      Đây là điểm quan trọng nhất của đợt châm cứu này, có đau hơn nữa nàng cũng phải cố chịu. Nàng mím chặt miệng, nghiêng đầu sang nơi khác để cho người bên cạnh trông thấy được biểu tình dị thường của nàng.


      Thời khắc Ly Thanh trông thấy cây châm đâm vào da thịt thân thể nàng liền run rẩy, mặt trắng bệch, gấp gáp hỏi:” Sao vậy? Có phải rất đau ?”


      Tô Thanh Mạn ngẩng đầu chút, hít thở mấy hơi, cố gắng để giọng mình ổn định : “Ta trước nghỉ ngơi chút, nửa khắc sau ngươi nhớ gọi ta dậy, nếu có thể trong thời gian này ngươi đỡ eo ta, đỡ cho ta cẩn thận động đậy nằm đè lên đầu châm.”

      “ Vậy nàng nghỉ ngơi , bổn cung giúp nàng trông chừng, nửa khắc sau bổn cung gọi nàng dậy.” ra, lo lắng lúc nữa nếu như gọi được nàng dậy phải làm sao? Nàng ngủ say quá chứ?

      “Uhm.” Tô Thanh Mạt gật đầu, hít hơi rồi nhắm mắt lại, cả người kiệt quệ cùng đau đớn. Thực ra tại toàn thân nàng đau đớn, sao có thể ngủ được, nàng chỉ là tìm lý do dịch chuyển lực chú ý của .

      Chỉ là nàng ngờ nửa khắc ngắn ngủi này này trôi qua sao lại dài như vậy, đợi Ly Thanh lay nàng dậy, tóc nàng sớm đầy mồ hôi làm cho ướt nhẹp, làn môi cũng bị nàng cắn chảy cả máu, hằn vết răng.

      “Ngươi lấy mấy chiếc khăn tay có thể thông khí tốt lại đây.” Tô Thanh Mạt quay đầu lại nhìn Ly Thanh, nàng như cũ vẫn quay mặt sang phía khác, nàng muốn nhìn thấy tình trạng nhếch nhác này của mình, đồng thời cũng muốn lo lắng.

      Sau khi hít thở mấy cái, Ly Thanh đem ba chiếc khăn tay trắng đến ngồi bên cạnh nàng.

      Tô Thanh Mạt hít sâu hơi : “ Ta tại bắt đầu rút lại những cây châm ra, cây đằng sau lưng sau khi lấy ra có thể ít máu độc, ngươi đem cái khăn kia đón lấy, miễn cho làm bẩn ra giường ngươi lại phải giặt.”

      Nếu phải lúc này thời cơ đúng, Ly Thanh tức giận mắng nữ nhân ở trước mắt này. Đây là lúc nào mà nàng còn có tâm tư lo cho khăn giường bị làm bẩn.

      “Nàng mau thu chúng lại , bổn cung nhìn thấy nó rất chướng mắt!” biết những cây châm kia sau khi châm vào cơ thể nàng rất đau, sớm thu chúng lại lúc nào nàng sớm đỡ thống khổ lúc đó.

      Tô Thanh Mạt dùng tay lấy ra lần lượt từng cây châm bắt đầu từ các huyệt vị ở bụng trở xuống, mỗi lần rút cây nàng đều hỏi:” Thấy máu chảy ra chưa.”

      Thời điểm mới chỉ rút hai cây châm, cây châm sau lưng có phản ứng. Nhưng đến khi nàng rút cây thứ ba, cây châm ở cột sống sau lưng xuất ít máu đen.

      “Tô Thanh Mạt, có máu rồi!”
      Tô Thanh Mạt cố gắng mở miệng đáp:” Những máu đen đấy đều mang độc tính, ngươi cẩn thận chút, đừng để nó chạm vào da ngươi.” Thân thể Ly Thanh chợt cứng lại, trong nháy mắt được dòng nước ấm chảy qua làm ấm áp.

      ra, lúc nãy nàng bảo lấy mấy cái khăn tay kia lại đây đỡ lấy máu độc, phải lo làm bẩn giường mà lo cho .

      “Nàng yên tâm, bổn cung cẩn thận.”

      Tô Thanh Mạt rút ngày càng nhiều cây châm từ bụng ra, máu đen từ cây châm ở xương sống đằng sau lưng chảy ra tốc độ cũng nhiều thêm mấy phần. Thấy cảnh này Ly Thanh có chút gấp gáp, bao lâu nữa, nàng có bị mất nhiều máu quá mà chết .

      bên vừa cẩn thận dùng khăn tay đỡ những giọt máu đen chảy ra, mặt quan sát bụng nàng còn bao nhiêu cây châm chưa rút ra.


      Cuối cùng, toàn bộ cây châm bụng Tô Thanh Mạt cũng được lấy ra hết, chỉ còn chừa lại cây châm cuối cùng phía sau lưng.

      “Ngươi xa chút.” Tô Thanh Mạt lúc này thần sắc trắng bệch, khí lực chuyện trở nên yếu ớt.

      “Sao vậy?” Ly Thanh theo dõi cây châm phía sau cột sống còn xuất huyết nên nhõm ít nhiều, lại nghe thấy nàng lời đó khiến tâm lập tức lại căng thẳng lên.

      “Cây châm phía sau lưng là quan trọng nhất, có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố người ta hay tất cả đều dựa vào cây cuối cùng này.” đến đây nàng dừng lại chút, ngữ khí vô lực tiếp:” Chút nữa khi rút châm ra, xác định có máu độc bắn ra, nếu ngươi ngồi gần an toàn.”

      Câu trả lời quan tâm chu đáo như vậy lại đổi lấy câu hỏi của Ly Thanh, chỉ nghe cười lạnh tiếng: “Tô Thanh Mạt, nàng quá xem bổn cung rồi, thân thể bổn cung sớm bách độc bất xâm, bổn cung sao có thể sợ loại độc này?” Thực ra ý lùi lại.

      Tô Thanh Mạt cắn chặt thêm đôi môi tàn bệch ( tàn tạ và trắng bệch) , có chút kích động : “ Ly Thanh, ngươi muốn ta chết ngay lập tức có phải ?”

      “Tô Thanh Mạt, nàng...” Cái nữ nhân đáng ghét này! Bổn cung đây là lo lắng cho nàng!

      Tô Thanh Mạt khàn giọng đánh gãy lời , giọng lộ vẻ thể làm trái: “ Ngươi tại giúp ta ngồi thẳng lên, hướng sang trái năm bước, làm ngay!”
      Heoiues, AELITA, nhimxu22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :