1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      96. Chương 26: Lời thản nhiên

      Tuy rằng thực tức giận, trở về Chu Lục Lang để cho Tào quản gặp Chu phu nhân, kể lại đường mua thêm cái gì.

      Chu lão gia khỏi nén giận Chu phu nhân sơ sẩy việc này, Chu phu nhân cũng thực uất ức nhưng cũng do mình để, hai vợ chồng cãi nhau vài câu, mang theo rầu rĩ vui đều tự ngủ.

      Chu phu nhân lại cùng vú già bên người chuyện đêm, liền có chủ ý.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Chu phu nhân tự mở kho, chọn lựa bộ đồ mới vốn chuẩn bị cấp cho các nữ nhân trong nhà mặc tết, cùng nha nụ hoa già lại bước vào cửa lớn Trần gia.

      Gặp mặt, đương nhiên hỏi tình hình lão thái gia trước.

      " tốt hơn nhiều, có thể ngồi lên rồi." phu nhân Trần Thiệu tiếp đãi nàng mang theo cảm kích .

      Quả nhiên có thể trị khỏi?

      Chu phu nhân mừng rỡ.

      "Là lão thái gia cát nhân thiên tướng." (Người tốt được trời phù hộ) Nàng .

      "Ta muốn cho người với các ngươi." Trần phu nhân , "Để cho tiểu thư ở trong này thêm thời gian , có nàng ở, chúng ta cũng yên tâm, khám chữa bệnh và kê thuốc cũng tiện."

      "Ta cũng lo lắng như thế." Chu Phu nhân cười , vừa chỉ vào nha nụ hoa già phía sau, "Cho nên đưa tới xiêm y để thay."

      Vừa xong lại thở dài.

      "Đứa này bởi vì bệnh, từ liền cổ quái, thường cùng người khác lui tới chuyện, ta cũng gạt phu nhân, đứa này cũng thân cận với chúng ta, có lỗi gì, chúng ta cũng bất đắc dĩ, khuyên được, nếu như có chỗ nào đắc tội, nể tình nàng từ có bệnh, khi còn bé mất mẹ, độc đáng thương, mong rằng phu nhân tha thứ." Nàng , vẻ mặt thành khẩn lại bất đắc dĩ, còn nâng tay lau lệ.

      Trần phu nhân đương nhiên nhìn ra Trình Kiều Nương ôn hòa với Chu gia, chuyện nhà của người khác nàng cũng tiện suy đoán, nghĩ tới Chu phu nhân với nàng, trong lòng ngược lại có vài phần khúc mắc, có chút ưu sầu.

      "Lời này , cũng dám." Nàng vội , mặt đưa tay mời, "Phu nhân, mời nếm thử trà."

      Trà. Mời trà, chỉ kém chữ, thân sơ có khác.

      Khóe miệng Chu phu nhân lên tia cười, cúi đầu cảm ơn, mang trà lên chậm rãi thoả mãn uống.

      "Chẳng qua khéo, Trình Tiểu thư thi châm cho lão thái gia, phu nhân lát nữa hãy gặp ." Trần phu nhân .

      "Vậy thấy rồi, ta cũng còn chuyện khác, đem mấy thứ này lưu lại, cho bọn nha đầu dặn dò vài câu là được." Chu Phu nhân cười . Đặt ly trà xuống, "Nàng xem bệnh lão thái gia, thấy ta rồi lại làm nàng phân tâm, với lại. Có phu nhân ngươi chiếu cố, ta tất nhiên là yên tâm."

      Trần phu nhân tươi cười càng đậm.

      "Đây là đương nhiên, phu nhân yên tâm." Nàng gật đầu .

      Lúc này trong phòng Trần thái lão gia, màn bị kéo lên rớt ra, cửa sổ mở cánh, giấy che cửa sổ bị bóc . Hai nha đầu đem hoa trồng bên trong nhà ấm bày ở phòng khách.

      Trong phòng mùi hoa như có như , hòa quện cùng với mùi thuốc, lúc trước bởi vì tê liệt ăn uống rơi giường làm cho có mùi hôi, tán rồi.

      Nha đầu dọn xong. Rón ra rón rén lui ra ngoài, e sợ quấy rầy người ở bên trong.

      Trình Kiều Nương chậm rãi rút cây kim cuối cùng.

      Huynh đệ Trần Thiệu ở bên đều ấn đầu vai cánh tay phụ thân, cùng với việc phụ thân run rẩy mà run rẩy.

      "Tốt lắm." Trình Kiều Nương , đem kim khâu để vào bên trong tráp.

      Trần lão thái gia liền để Trần Thiệu đỡ ngồi lên.

      "Thoải mái, thoải mái." , nâng tay áo lau mồ hôi mặt.

      "Hôm nay uống thuốc, sau giờ ngọ, có thể thử xuống giường. vài bước." Trình Kiều Nương .

      Ba người Trần gia kinh hỉ.

      "Có thể. Xuống giường?" Bọn họ thể tin hỏi.

      Bọn cầu chính là có thể bảo toàn tính mạng, đều dám nghĩ còn có thể đường lần nữa, huống chi. tê liệt lâu như vậy, nhanh như vậy có thể xuống giường rồi?

      "À, đương nhiên, muốn xuống giường, cũng có thể nằm." Trình Kiều Nương .

      Tiểu thư này chuyện cổ quái, ba người có chút quen rồi.

      "Đa tạ tiểu thư." Trần lão thái gia , khó nén kích động ngồi thi lễ.

      Huynh đệ Trần Thiệu vội thi lễ theo, kích động thôi.

      tốt quá, tốt quá, rất thần kỳ, rất thần kỳ rồi!

      Nhìn đống quần áo trong phòng, Trình Kiều Nương gì.

      Tỳ nữ xua tay cho nha nụ hoa già lui ra, giúp Trình Kiều Nương cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong ướt đẫm mồ hôi.

      "Tiểu thư, quần áo này đều là Chu gia đưa tới, ngươi xem, nhận hay là nhận?" Nàng hỏi.

      "Nhận." Trình Kiều Nương , nghiêng đầu, mắt nhìn mặt đất.

      Tỳ nữ vâng tiếng.

      Theo việc Trần lão thái gia chuyển biến tốt, khách tới thăm Trần gia cũng càng ngày càng nhiều.

      Bệnh nặng có thể đến hỏi, người bệnh chuyển biến tốt đẹp nhất định tới thăm, như thế, người thăm và người được thăm đều thoải mái.

      "Phu nhân, Đổng đại nhân cùng với phu nhân tới thăm lão thái gia." Vú già vội vàng tiến vào .

      Trong phòng ngồi bốn vị phu nhân, nghe vậy đều cười rộ lên.

      " đúng lúc, bọn họ cũng đến đây."

      Trần phu nhân cười đứng dậy nghênh đón.

      Cũng phải đúng lúc, hôm qua mấy người cũng đến đây, tiếp đó nữ thân quyến được đưa vào phòng khách, nữ quản đưa mắt ra hiệu, Trần phu nhân sau vài bước.

      "Phu nhân, hôm nay những người này còn muốn lưu lại ăn cơm sao?" Nàng thấp giọng hỏi.

      Trần phu nhân có chút bất đắc dĩ cười.

      "Ta thấy các nàng tính lúc này rồi." Nàng .

      Rảo bước tiến lên trong phòng, Đổng phu nhân mới tới biểu đạt chúc mừng.

      "Vừa mới nhìn qua rồi, lão thái gia là tốt hơn nhiều." Nàng cười , " đáng mừng, sau đại nạn tất có đại phúc."

      "Đúng vậy đúng vậy, lần này có thể an tâm ăn tết rồi." Những người khác cũng phụ hoạ .

      "Tốt lắm, các ngươi liền trắng ra , trừ bỏ thăm hỏi thái gia nhà ta, còn muốn cái gì?" Trần phu nhân cười .

      Trước mắt thấy sức khỏe Trần lão thái gia tốt lên, trượng phu tránh đại tang, trong lòng buông lỏng, tâm tình nàng giờ đây rất tốt.

      "Muốn ăn chim sẻ." Mọi người cùng kêu lên.

      Trần phu nhân bật cười.

      Mấy ngày này có đồng nghiệp bạn bè tới thăm lão thái gia, Trần Thiệu lưu lại uống mấy chén, gần đây trong nhà đều thích ăn chim sẻ xào chanh muối tiêu, cho nên lấy món này làm món nhắm rượu ăn sáng.

      Bạn bè ăn xong rất thích, Chẳng qua người ta bệnh, mình nên vì chút đồ ăn lại tụ tập, có vẻ mình chuyên đến để ăn.

      Sau khi rời khỏi đây họ cũng tự sai đầu bếp làm, chỉ tiếc hương vị vẫn ngon như ở Trần gia, nhất thời nhớ, liền khỏi nhiều lời, vì thế truyền ra, có người tò mò muốn thử vội vàng tới thăm, như ý nguyện được thưởng thức, quả nhiên tán thưởng thôi.

      Vì thế tin tức đầu bếp Trần phủ làm món chim sẻ ngon liền truyền đến.

      Cùng với việc Trần thái lão gia càng ngày càng khỏe hơn, mọi người cũng kiêng dè rồi. Thứ nhất thăm, thứ hai liền kết bạn đến ăn.

      "Còn có." phu nhân nghĩ đến cái gì, còn thêm, "Có thể gặp thần y nhà ngươi mời đến chút hay ?"

      Đúng đúng, so với cái ăn, thần y càng quan trọng hơn.

      Bệnh Trần lão thái gia lúc trước thế nào, tuy rằng Trần gia đóng cửa tin tức truyền ra ngoài, nhưng trong kinh thành có giấu được tin tức gì, cũng biết nhiều nhất hai ba tháng xong, nghĩ mời được thần y này đến. Thế nhưng ba ngày năm ngày tốt rồi.

      Thần y như vậy đương nhiên phải kết bạn chút.

      Trần phu nhân hơi có chút khó xử.

      "Chuyện này, ta thực làm chủ được." Nàng .

      " phải bắt ngươi làm chủ, là tiến cử chút, nếu nàng là đại phu, đương nhiên phải tiếp chẩn (gặp chẩn bệnh), còn có thể trốn tránh gặp?" Đổng phu nhân .

      Sắc mặt Trần phu nhân hơi khó xử.

      "Nàng, giống như, phải đại phu." Nàng .

      phải đại phu? Vậy là cái gì?

      Các phu nhân ở đây ngạc nhiên.

      Trần phu nhân cười khổ chút, cảm thấy mình cũng được.

      "Dù sao, nàng tiếp chẩn." Nàng . "Cũng có người hỏi qua, chính là, nàng từ chối khéo rồi."

      từ chối khéo rồi là khách khí, người ta kỳ là trắng trợn cự tuyệt rồi.

      "Lúc này nàng lòng vì bệnh lão thái gia. Vậy chờ lão thái gia khỏi hẳn rồi rồi sau." Các phu nhân cũng đều là người biết ý, sôi nổi cười .

      Có lẽ vậy, Trần phu nhân tự nhủ, có thể trị bệnh được người chào đón, loại tình này hẳn là ai có thể cự tuyệt.

      Ăn cơm xong, đưa những khách nhân thoả mãn ra về, Trần phu nhân cũng thở phào cái.

      "Đan Nương đâu?" Nàng nghĩ đến cái gì hỏi.

      "Ở chỗ Trình Tiểu thư." Vú già đáp.

      Cũng kỳ quái, Trình Tiểu thư này tuy rằng im lặng. Nhưng tự giác làm cho người ta cảm thấy dám đến gần. Lúc mới đến nhà, ai cũng dám tới gần chuyện, chỉ có Trần Đan Nương ngày ngày qua chơi cùng nàng.

      Cũng biết sao người mười bốn mười lăm tuổi cùng đứa bốn năm tuổi có thể chơi cùng nhau.

      "Đừng để nàng làm phiền Trình Tiểu thư." Trần phu nhân .

      Vú già vâng tiếng.

      "Này. Trình Tiểu thư làm cái gì?" Trần phu nhân lại hỏi.

      mặt vú già có chút cổ quái.

      "Ở phòng, làm xiêm y." Nàng .

      "Tỷ tỷ." vẻ mặt Đan Nương sùng kính , "Ngươi là lợi hại."

      chiếu, Trình Kiều Nương trải rộng mảnh gấm, kéo trong tay lưu loát xuyên qua, tỳ nữ ở bên giúp đỡ để ý nếp vải.

      "Đúng vậy, ta rất lợi hại." Nàng .

      Nha nụ hoa già đứng ngoài hành lang liếc nhau.

      Lại tới nữa, lớn này luôn chuyện đặc biệt hợp nhau.

      "Tỷ tỷ, hôm nay giữa trưa lại có chim sẻ, ta có thể ăn lần năm con." Đan Nương chìa bàn tay nho .

      Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng cái.

      "Làm ăn ngon." Nàng .

      "Ai, ăn ngon lắm." Đan Nương trừng lớn mắt lắc đầu .

      "Chim sẻ, muốn dùng cần nướng chim sẻ." Trình Kiều Nương , dưới tay kéo may vá chưa đình.

      "Nướng chim sẻ sao?" Đan Nương khó hiểu hỏi.

      "Ngươi cho đầu bếp, phố xá, nhìn xem, người ta nướng cá thế nào, biết." Trình Kiều Nương .

      Đan Nương ừ tiếng.

      "Được, ta nhớ kỹ." Nàng cao hứng , lại nhìn Trình Kiều Nương cảm thán, "Tỷ tỷ, ngươi là lợi hại."

      "Đúng vậy." Trình Kiều Nương gật đầu đáp.

      "Tỷ tỷ, phụ thân cùng thúc phụ bọn ngươi là thần y, ngươi là thần y sao?" Đan Nương hỏi.

      Trình Kiều Nương ngừng tay, ngồi thẳng người.

      "Ta cảm thấy, có lẽ ta giống như là, đầu bếp nữ, "Nàng cúi đầu xem ngồi nhìn dưới đất muốn dần dần thành hình áo khoác, "Hoặc là. . thợ may."

      Cù Châu, Tú Vương phủ.

      Tú Vương được chôn cất xong, Nghi thức tang lễ của Vương phủ vẫn chưa xong.

      Ban đêm đèn được thắp sáng, Tú Vương phủ giống như ban ngày.

      Ngoài cửa phòng của Tú Vương phi tôi tớ san sát.

      "Quận Vương."

      Tiếng thi lễ ân cần thăm hỏi từ ngoài cửa truyền đến, tôi tớ đứng hầu giống như sóng cuộn phập phồng.

      Thiếu niên mặc đồ tang trắng nhanh đến, tà áo bay bay, thân hình vững vàng, bộ mặt nghiêm túc, hốc mắt đỏ lên, thân hình tiều tuỵ.

      Dưới hành lang hai nha đầu ngồi chồm hỗm đưa tay kéo cửa, sáng từ trong phòng tỏa ra.

      Thiếu niên cất bước vào bên trong.

      "Quận Vương."

      Bên trong ngồi chồm hỗm hai hàng nam nữ, tuổi, hoặc là lớn tuổi, đều mặc đồ tang, đồng thời ngồi thẳng người, sau đó thi lễ.

      97. Chương 27:


      Tú Vương là Thân Vương, con nối dõi chỉ có thể là quốc công.

      Tấn An Quận Vương do Hoàng Đế đặc biệt phong, tuy rằng cùng là huynh đệ tỷ muội, thân phận cao hơn đám người này.

      Tấn An Quận Vương nhanh vài bước, dừng ở giữa, thi lễ với Vương phi, sau đó hoàn lễ với huynh đệ tỷ muội.

      "Được rồi, người nhà, cần đa lễ." Tú Vương phi lúc này mới , đưa tay.

      Lúc này những người trong phòng mới sôi nổi ngồi xuống.

      "Tông nhi, nghe đêm qua ngươi ở lại túc trực ở Linh đường phụ Vương." Tú Vương phi , nhìn thiếu niên, trong mắt rưng rưng, "Ngươi đừng tiếp tục làm như thế, ngươi đường dài mà đến, vừa khóc linh ba ngày, nếu ngã bệnh, ta biết giải thích thế nào với Hoàng thượng."

      "Ơn sinh thành của cha mẹ, nếu con thể tận hiếu, trong lòng thực khó chịu." Tấn An Quận Vương cúi người , giọng khàn khàn.

      Tú Vương phi nâng tay lau lệ.

      "Ngươi mau đứng lên , những lời này cần nữa." Nàng .

      Bên kia huynh đệ tránh ra, Tấn An Quận Vương thi lễ sau đó lui về ngồi xuống.

      Bên trong im lặng cảm thấy kính nể.

      "Phụ vương con còn nữa, gánh nặng của mọi người cũng lớn hơn." Tú Vương phi .

      Mấy đứa con cùng vâng tiếng.

      Tú Vương phi còn số chuyện, là phân công công việc hằng ngày.

      chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng .

      "Mẫu thân."

      Sau tiếng , trận gió bình theo thiếu niên tiến vào, cũng mặc đồ tang, tầm mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt giống Tấn An Quận Vương.

      Thấy tiến vào, Tú Vương phi ngồi phía mỉm cười, vươn tay.

      Thiếu niên kia vẫn chưa thi lễ, mà là lập tức đến trước người Vương phi ngồi xuống.

      "Hoàng Lang, lại nơi nào rồi? Muộn như vậy mới trở về?" Tú Vương phi đưa tay vỗ vai , che dấu chút từ ái nào hỏi.

      "Mẫu thân, ta kho, tìm tranh chữ trước đây phụ vương tặng ta." Thiếu niên . Mặt mang ảm đạm, "Trước đây ta nhàn hạ, phụ vương dạy thư họa cho ta, ta cố ý trốn, lúc này phụ vương còn nữa, ta. . ."

      đến đoạn này. Mắt đỏ lên, nghẹn ngào .

      Nước mắt Tú Vương phi sớm rơi xuống rồi.

      "Hài tử ngoan, phụ vương ngươi biết tâm tư này của ngươi, ngươi đừng đau lòng nữa." Nàng vội .

      Thiếu niên gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía trong phòng, tươi cười với Tấn An Quận Vương.

      "Ca ca." . Đứng dậy thi lễ.

      Tấn An Quận Vương mỉm cười hoàn lễ.

      chuyện lúc, Tấn An Quận Vương đứng dậy cáo lui.

      "Ngươi . nghỉ sớm." Tú Vương phi , xong lại bổ sung câu, "Ở nhà cần câu nệ."

      Tấn An Quận Vương cúi đầu cảm ơn, lại từ biệt huynh đệ tỷ muội, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.

      Cửa phòng vừa đóng, ngăn cách tầm mắt của người ngoài. Nhưng tiếng cười càng náo nhiệt hơn.

      ". . Mẫu thân, người cũng nghỉ ngơi nhiều. . ."

      ". . . Ca ca, ngươi có thấy được hôm qua ai cầm ngọc trượng của ta . . ."

      Huynh đệ tỷ muội trong đó chuyện với nhau thân thiết. còn khí nặng nề câu nệ lúc trước.

      Thân hình Tấn An Quận Vương đưa lưng về trong phòng, bước chân ngừng khắc chưa động.

      "Quận Vương?" Vú già đứng dưới hành lang thấp giọng hỏi.

      Tấn An Quận Vương quay đầu, lộ ra khuôn mặt mỉm cười, lại cúi đầu thi lễ vào bên trong, xoay người nhanh.

      đường nhanh, ngẩng đầu sải bước, người hầu chờ ở ngoài viện Vương phi bước nhanh mới có thể đuổi kịp.

      Vẫn vẫn , dường như biết nơi nào, rồi lại chút sợ hãi.

      Người hầu phía sau và tùy tùng cũng dám lên tiếng, đến khi Tấn An Quận Vương dừng lại.

      "Ồ." nhìn bốn phía khắc, "Ta ở nơi nào?"

      xong lại nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, ngọn đèn bên đường tôn nhau màu áo tang.

      "Ta lúc còn quá , tuy trong nhà cũng chưa thay đổi, nhưng ta còn nhớ rồi." cười .

      Người hầu cũng vội mỉm cười xác nhận, vội dẫn đường.

      Mọi người thay đổi hướng .

      Đêm khuya, Tú Vương phủ trở nên im lặng, từng lớp đèn lồng trắng giống như những vì sao, nhiều đếm hết, xua nổi bóng đêm dày đặc.

      tiếng kêu quỷ dị từ góc Tú Vương phủ truyền đến, trong đêm yên tĩnh dường như càng to, lại giống như tiếng người khóc, nhưng vừa kêu liền dừng, cũng khiến cho người khác chú ý.

      người hầu nhấc chân đạp chút, người trở mình lăn.

      Bên trong ngọn đèn , lờ mờ.

      "Miệng là cứng rắn, Quận Vương, vẫn ." xoay người thấp giọng .

      Tấn An Quận Vương trong bóng đen tới, vẫn mặc đồ tang như trước, chỉ khác là trong tay cầm thêm tấm khăn gấm trắng, lúc này để ở bên miệng.

      "Nhưng là hán tử trung liệt." chậm rãi , lấy khăn tay, mặt mang theo ý cười sáng lạn, nhìn người còn biết gì mặt đất.

      Người hầu nhấc chân đá người kia cái, người kia lăn vòng, cũng tỉnh lại.

      Tấn An Quận Vương nhìn người nằm, ngọn đèn mơ màng làm cho mặt trở nên lúc sáng lúc tối.

      "Kỳ , ngươi hay , có gì khác nhau, ta muốn biết ai muốn hại ta, ta chỉ muốn biết, có người muốn hại chết ta là được." chậm rãi , khoát tay bước , " cần hỏi nữa, các ngươi tùy tiện xử lý , cũng phải thành toàn cho lòng trung thành của mới đúng."

      Người hầu cười vâng tiếng.

      Lập tức lại có hai ba người tới, hai chân đá người nọ trở mình lăn vòng, dưới ánh đèn, lộ ra hai chân người nọ, đó chỉ còn xương trắng, treo lên ít da thịt, đúng là mới bị róc xuống.

      Lần này, người cũng tỉnh lại, há mồm kêu, sớm có người hầu đưa tay nắm miệng, đồng thời trong tay lóe ra hàn quang.

      "Liêu gia, ngươi yên tâm , Quận Vương , cần ngươi đáp rồi." Người hầu cười .

      Người nọ dường như biết cái gì, ra sức giãy dụa, nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

      Nhưng vẫn chậm bước, người hầu này đao cắt lấy đầu lưỡi .

      Máu tươi phun ra, Tấn An Quận Vương lui về phía sau vài bước, lấy khăn tay nhàng quơ quơ, dường như muốn xua tan mùi máu.

      Liêu quản hôn mê mặt đất.

      Tấn An Quận Vương nhìn thoáng qua, xoay người ra ngoài.

      Gió đêm đông phong gào thét, thổi trúng đèn lồng dưới hành lang kêu xoát xoát.

      Thiếu niên đưa mắt nhìn bầu trời đêm, vòng trăng rằm chênh chếch, ngọn đèn lắc lắc, chiếu mặt như ngọc cũng nửa điểm tươi cười, liền im lặng nhìn khắc như vậy, xoay người dọc theo hành lang, dưới ánh đèn, bóng dáng trắng loá có vẻ rất thon dài cùng với tịch liêu (Yên lặng, vắng vẻ).

      Sắc trời sáng , Trần Thiệu ra cửa cung tới dưới chân Hoàng thành.

      Dọc theo đường tan triều văn võ quan chức sôi nổi né tránh.

      Đây là lần đầu tiên sau gần hai tháng, Lại bộ tướng công lần nữa vào triều. Chung quanh, vô số ánh mắt nhìn theo, trong đó có cao hứng cũng có ghen ghét.

      Ngay mới vừa rồi, sau khi tan triều, Đại hoàng tử tự mình gọi Trần Thiệu lại, Hoàng Đế muốn gặp .

      Đây lên cái gì. lên ở trong mắt Hoàng Đế, Trần Thiệu vẫn là người được coi trọng, vốn muốn lật đổ địa vị cơ hội của chỉ có đại tang của phụ thân , nhưng giờ đây, cơ hội này cũng còn.

      ràng ngay cả thái y đều thể làm gì được, thế nhưng trị được.

      Vận khí của Trần Thiệu rất tốt rồi.

      Đối với những ánh mắt này, Trần Thiệu để ý. Trong lòng còn nghĩ đến chuyện mới diện thánh (Gặp vua í ạ).

      Đại hoàng tử được cho lui, Hoàng Đế đàm luận triều chính với . Vua tôi hai người trò chuyện với nhau vui, có thể thấy được Hoàng Đế tuy rằng bệnh nhưng tinh thần vẫn tốt lắm, thứ hai cũng lên Hoàng đế nể trọng .

      thiếu niên thành danh, may mà trầm luân, thi đậu Tiến Sĩ, Hoàng Đế cố ý vun trồng. Nhưng khi nắm lấy trọng trách, mẫu thân lại ốm chết, tuy rằng có thể để tang. Chỉ vì thanh danh của , Hoàng Đế cũng làm như thế, mà là làm cho chịu tang ba năm, nghĩ tới lại đến lúc về nắm trọng trách, phụ thân lại. . . .

      May mắn, may mắn.

      Nhìn ra được Hoàng Đế cũng nhàng thở ra, bằng cũng vui đùa như vậy.

      "Nghe toàn thành bắt chim sẻ, chỉ cầu cách làm của Trần gia." Hoàng Đế cười , "Nhớ đưa tới cho trẫm nếm thử món ngon của Trần gia."

      Trần Thiệu khỏi cười cười.

      Mình dựa vào văn danh tại triều nổi tiếng, nghĩ tới lại dựa vào cái ăn lại nổi tiếng ở trong dân chúng kinh thành.

      Nghĩ đến bao lâu, Trần Thiệu ở trong dân chúng có cái danh Trần chim sẻ chứ?

      Trần thần đồng, biến thành Trần chim sẻ, từ tác phẩm nghệ thuật xuất sắc đến tiết mục cây nhà lá vườn, chiều ngang cũng quá lớn rồi.

      Sao đột nhiên cứ như vậy rồi?

      Từ lúc kia vào cửa, bệnh tình phụ thân chuyển biến, hơn nữa, lúc ban đầu món chim sẻ này là nàng muốn ăn, bằng đầu bếp cũng làm ra.

      Món thôn dã đáng để mắt, thế nhưng cũng có thể ăn như mỹ vị.

      Quả nhiên đó là phong nhã.

      Nữ tử này, là cổ quái lại có thú.

      Trần Thiệu vào cửa chính, thay đổi thường phục, lập tức liền tới sân viện phụ thân, đến cửa viện liền thấy cửa phòng mở rộng, bên trong già trẻ ngồi đối diện.

      Tuy rằng gầy yếu nhưng lão giả đầu bạc tinh thần quắc thước khoanh chân dựa vào ghế ngồi, mặc áo trắng tóc đen ngồi đoan chính, bên kia bàn cờ là nữ đồng áo đỏ tươi.

      Trong nháy mắt Trần Thiệu dừng bước chân, dường như muốn phá vỡ ván cờ.

      "Tiểu thư, chơi cờ?" Trần lão thái gia hỏi.

      Trình Kiều Nương nhìn bàn cờ khắc rồi.

      "Nghĩ ra." Nàng .

      Nghĩ ra? Là ? Hay là ?

      Trần lão thái gia nhất thời có chút khó hiểu.

      "Ta cùng chơi, ông nội, tỷ tỷ chúng ta cùng chơi." Đan Nương , cắt ngang câu chuyện của hai người.

      Lão giả lắc đầu, sau lát, lại xoa đầu cháu , hóa ra là mình ông tự chơi cờ tiêu khiển.

      "Phụ thân." Đan Nương liếc mắt ra cửa cái thấy phụ thân, cao hứng kêu lên.

      Trần Thiệu vào cửa thi lễ, ân cần thăm hỏi phụ thân, lại tỏ vẻ cảm tạ Trình Kiều Nương.

      Trình Kiều Nương hoàn lễ.

      "Mặc dù tốt hơn rất nhiều, nhưng trước mắt, nên nhiều."Nàng với Trần thái lão gia, "Dục tốc bất đạt (những ý muốn hay việc làm nôn nóng, vội vã phù hợp với quy luật khách quan thể thành công được), nếu lúc này bệnh tái phát, nhiều tiền hơn, ta cũng có biện pháp."

      Trần thái lão gia cười ha ha, đưa tay vỗ chân, là có thể đường là hấp dẫn quá lớn rồi.

      "Tiếp tục thi châm năm ngày, là có thể, chỉ cần uống thuốc khôi phục rồi." Trình Kiều Nương .

      Phụ tử hai người mừng rỡ, rốt cục cần chịu loại đau đớn này rồi, hai là, ngày khỏi hẳn càng ngày càng gần rồi.

      " là cám ơn tiểu thư." Vẻ mặt Trần Thiệu - nghiêm túc lại cảm ơn.

      Để phụ tử bọn chuyện, Trình Kiều Nương liền đứng dậy cáo từ, Đan Nương cũng đuổi theo.

      "Đan Nương, chớ làm phiền tiểu thư." Trần Thiệu vội dặn.

      Đan Nương vui vẻ nắm ống tay áo của nàng tới.

      Trời lạnh hơn rất nhiều.

      "Ba năm ngày sau, có tuyết rơi." Trình Kiều Nương , ngẩng đầu nhìn bầu trời.

      " vậy chăng? tốt quá, vậy có thể núi ngắm tuyết rồi." Đan Nương cao hứng .

      xa, phía đối diện có tiếng nữ tử cười truyền đến, sau đó liền thấy bốn năm nữ tử sắc màu rực rỡ tới, nhìn Trình Kiều Nương cùng Trần Đan Nương, đều dừng chân lại.
      thuyt, Tuyết LiênB.Cat thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      98. Chương 28: Du lịch

      Trình Kiều Nương đến nhà mấy ngày nay, ăn mình, chỉ lui tới viện Trần lão thái gia cùng với ở lại viện mình, ngoại trừ ngày đến, người trong nhà ngay cả thấy cũng thấy được, càng miễn bàn cùng xuất .

      Nếu cùng xuất nhiều trừ Trần lão thái gia và vợ chồng Trần Thiệu, chính là bé Đan Nương rồi.

      Nhìn qua Trình Kiều Nương, bọn nữ tử có chút hiểu.

      Làm nữ tử Trần gia, tuy rằng kém vương công quý tộc, nhưng cũng phải nhà người bình thường, cử chỉ cư xử đều được học tốt, huống hồ đều là người có thể ra ngoài giao du dự tiệc, ít khi ngượng ngùng, loại cảm giác hạn chế này đúng là lần đầu.

      "Tỷ tỷ, các ngươi muốn đâu?" Đan Nương hỏi, chạy tới vài bước.

      "Chúng ta muốn đến chùa Thả Đình ngắm mai." nữ tử , mắt làm như lơ đãng nhìn Trình Kiều Nương.

      "Hoa mai mở sao?" Đan Nương kinh ngạc hỏi.

      "Phải, năm nay mai vàng chùa Thả Đình nở sớm." Nữ tử .

      Đan Nương cao hứng vỗ tay.

      "Ta cũng muốn , ta cũng muốn ." Nàng reo lên, nghĩ đến cái gì lại chạy về bên Trình Kiều Nương, "Trình tỷ tỷ, ngươi cũng cùng ."

      Nghe nàng mở miệng mời, bọn nữ tử Trần gia bên này hiểu sao khẩn trương.

      Trình Kiều Nương gì.

      "Trình Tiểu thư, nếu bận gì, bằng cùng ." nữ tử Trần gia đứng ra, .

      Để cho cái bé mời, người ta biết trả lời thế nào.

      Trình Kiều Nương nhìn nàng.

      "Được." Nàng gật gật đầu đáp.

      Đan Nương cao hứng nhảy nhót.

      Lúc này Giang Nam có mưa, mang theo vài phần hàn.

      Trình Lục Nương chạy vào phòng, liếc mắt thấy nhóm nữ quản chuyện với Trình đại phu nhân.

      "Mẫu thân." Nàng kêu. Ở trước mặt tôi tớ, quy củ thi lễ.

      Trình đại phu nhân gần đây cao hứng, ngoắc gọi nữ nhân lại đây ngồi.

      "Bị mấy người kia gây sức ép khiến cho tổn thương nguyên khí, bằng lợi tức cửa hàng càng nhiều." Nữ quản . Vừa thu hồi sổ sách.

      " hiểu kiếm tiền, chính là mất tiền." Trình đại phu nhân , "Bọn rồi sao?"

      "Tuy rằng bọn buông tay mặc kệ rồi, nhưng người lại vẫn chịu ." Vú già .

      "Vậy giữ , nhà chúng ta cũng để ý vài suất cơm của bọn ." Trình đại phu nhân , mỉm cười, "Để cho bọn họ nhìn xem, cửa hàng này ở trong tay ta, càng làm càng tốt ra sao. Để cho đồ cưới của bọn họ càng ngày càng nhiều, Trình gia chúng ta phải cố ý đánh mất đồ cưới của nàng."

      "Nhưng sổ sách thi chi của điền trang, Nhị phu nhân muốn nhìn." vú già thấp giọng .

      Sắc mặt Trình đại phu nhân ngày càng trầm.

      Tuy rằng tất cả muốn, đúng hạn Trình Nhị lão gia vẫn phải nhậm chức, Trình nhị phu nhân lấy cớ muốn ở gần nhà, mang theo nhi đồng theo nhậm chức, mà lại nhà, là toàn tâm toàn ý phụng dưỡng mẹ chồng, dạy nữ nhi.

      Người Chu gia tới có lẽ là bởi vì quen lối sống, mềm nắn rắn buông. Thấy Trình gia vẫn buông, cũng còn hưng trí, thế nhưng hề tranh đoạt đồ cưới, nhưng người cũng chịu , phải tận mắt thấy, tránh cho đồ cưới của bị mất .

      dưới Trình gia vô cùng vui sướng, lo lắng con đường làm quan của Trình Nhị lão gia thuận lợi hơi tan chút.

      "Vậy cho nàng xem ." Trình đại phu nhân , "Sắp đén cuối năm rồi, mấy ngày trước lão thái thái nhắc mang xiêm y chống lạnh cho Nhị lão gia. làm nhiều ngày rồi. Các ngươi nhóm phân ra vài người cùng Mai Hương hầu hạ bên cạnh lão thái thái tặng chuyến."

      Mai Hương bên cạnh Lão thái thái? Nhóm vú già liếc nhau, trao đổi ánh mắt ngươi biết ta biết.

      "Mai Hương giỏi may vá, lại cẩn thận, qua bên kia xem Nhị lão gia ổn định chưa, bằng lão thái thái yên tâm." Trình đại phu nhân .

      Nhóm vú già cúi đầu vâng tiếng. Nhìn Trình Lục Nương ngồi ở bên sớm kiên nhẫn, thu thập mọi thứ cáo từ lui ra.

      "Mẫu thân, con muốn ăn mười món lót dạ của Huyền Diệu Quan có rồi?" Trình Lục Nương vội hỏi.

      Dường như lúc này Trình đại phu nhân mới nhớ tới, gọi vú già tới hỏi.

      ", bởi vì tháng chạp nhiều người, đều là được đặt trước, cho nên. . ." Vú già cúi đầu .

      "Cho nên còn của nhà chúng ta có phải hay ?" Trình Lục Nương tiếp theo câu chuyện hỏi, ngồi thẳng người, quay đầu nắm lấy cánh tay Trình đại phu nhân, "Mẫu thân, người thấy , bọn họ cố ý, mặc kệ chúng ta sớm bao nhiêu, chính là để cho chúng ta!"

      Trình đại phu nhân cũng có chút kinh ngạc.

      " vậy ?" Nàng hỏi.

      ", phu nhân, là cung đủ cầu, thị trường lót dạ Huyền Diệu Quan lên đến mười lượng bạc hộp rồi." Vú già cúi đầu .

      "Quý như vậy?" Trình đại phu nhân kinh ngạc, Huyền Diệu Quan này biến thành như vậy từ lúc nào rồi?

      Lúc này nàng mới hốt hoảng cảm thấy, dường như lần gặp quan chủ Huyền Diệu Quan kia lâu rồi, thậm chí đều nhớ bộ dáng rồi.

      "Vẫn tới lấy tiền phụng dưỡng sao?" Nàng hỏi.

      Chẳng lẽ đến trong nhà cũng gặp nàng sao?

      " được cho nàng." Trình Lục Nương dựng thẳng mi quát.

      "Phu nhân, Huyền Diệu Quan, ngoại trừ lần đầu tiên, sau đó, tới lấy tiền phụng dưỡng." Vú già cúi đầu .

      Mười lượng bạc hộp lót dạ, bao nhiêu người muốn đoạt lấy, ai còn để ý chút tiền dầu đèn ấy a.

      Trình đại phu nhân trầm ngâm, Trình Lục Nương cắn môi dưới.

      ra là thế, ở dưới mái hiên, ai nguyện cúi đầu!

      " ngại." Trình đại phu nhân lại mỉm cười, "Vậy mua, phải là dùng nhiều tiền thôi sao."

      Trình Lục Nương đột nhiên ngồi xuống.

      " chậm, giờ mua được!" Nàng khó chịu muốn khóc, "Lấy được lót dạ ngắm mai, ta bị các nàng cười! Khó khăn lắm ngốc tử kia mới rồi, ai lấy chuyện này ra giễu cợt chúng ta, sao chúng ta vẫn thể ra khỏi cửa chứ!"

      "Con của ta." Trình đại phu nhân vội đau lòng ôm nữ nhi làm yên lòng, "Lời này buồn cười, ngươi vốn tài mạo song toàn, hạng nhất hạng nhì trong thành Giang Châu, mọi người đều tha thiết mong chờ ngươi cùng các nàng, sao có thể coi khinh ngươi, Lục Nương, từ trước đến nay bị người giễu cợt chỉ vì chuyện ngốc tử, chẳng lẽ có cái lót dạ ngon, mọi người liền coi chỗ của ngươi thành Thần Tiên sao?"

      Trình Lục Nương nhịn được nở nụ cười, nhưng lại buồn bực.

      "Ngươi xem, ngươi cũng biết có phải hay ? Cho nên, được người cực kỳ hâm mộ cũng bởi vì chính ngươi, cũng phải vật gì có thể làm thay được, yên tâm, yên tâm." Trình đại phu nhân cười , giúp nữ nhi lau nước mắt, "Lục Nương nhà chúng ta chính là tốt nhất, ai thích, phải thích ngươi, mà là ghen tị ngươi quá tốt."

      Lúc này Trình Lục Nương mới hết buồn bực, nín khóc mỉm cười.

      "Mẫu thân, con muốn dùng bộ chuỗi ngọc Tử Kim." Nàng mang theo vài phần làm nũng ôm cánh tay Trình đại phu nhân .

      "Được." Trình đại phu nhân cười gật đầu, sủng nịch vỗ đầu vai nữ nhi.

      Bên trong mẹ con này hoà thuận vui vẻ.

      Nghe nhóm nữ nhi mời Trình Kiều Nương thưởng mai, là cha mẹ, Vợ chồng Trần Thiệu có chút khẩn trương.

      Trong lúc nhất thời có vài nữ nhân lần đầu có thể xuất môn giao du tâm tình.

      Chuẩn bị cái gì, mang cái gì, ai theo, nóng lạnh thế nào, sai gì hay , bị người khác coi thường hay , thế nhưng biết đồng ý hay là đồng ý, cuối cùng cho Trần lão thái gia.

      " biết trong lòng nàng nghĩ gì?" Trần phu nhân hỏi.

      Trần lão thái gia cười ha ha.

      "Nghĩ cái gì? các ngươi suy nghĩ nhiều quá." cười , "Tuổi nàng là tuổi dậy , phải vui vẻ."

      Vợ chồng Trần Thiệu lại giật mình, lại bật cười, đúng vậy, bọn họ đều quên, này kỳ mới mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, đều phải là lão già.

      " thêm vài người, để nhóm huynh đệ theo." Trần Thiệu .

      Trình Kiều Nương thay đổi xiêm y phi rồi áo choàng cùng tỳ nữ ra, thấy bọn nữ tử Trần gia đợilại thêm hai người.

      "Đây là Thập Nương, đây là Thập Nhị Nương, đây là Thập Bát Nương. . ."

      Đan Nương nhiệt tình giới thiệu từng người, bọn nữ tử hoặc mang theo vài phần câu nệ, hoặc ra vẻ hờ hững đều chào hỏi Trình Kiều Nương.

      Giới thiệu xóng, kế tiếp chuyện với nhau rồi.

      "Tiểu thư làm áo giữ nhiệt tốt." Thập Nương lớn tuổi nhất mở miệng .

      Mở miệng bàn luận xiêm y trang sức là khéo và cũng là thích hợp nhất.

      “Ừ.” Trình Kiều Nương gật đầu.

      "Hôm nay tính là rất lạnh, mang theo áo giữ nhiệt hơn mang lò sưởi tay nhiều." Nữ tử kia cũng .

      Bọn nữ tử sôi nổi bàn luận, đón ý hùa, khí trở nên vui mừng thoải mái, mọi người cất bước , tới cổng trong, thấy ngoại trừ bốn xe ngựa, còn có sáu bảy người cưỡi ngựa đợi.

      "Sao nhiều người như vậy?" nhóm nữ nhân Trần gia hoảng sợ.

      Lập tức các công tử mặc áo choàng hoặc khí khái hùng hoặc tuấn tú đều quay đầu.

      "Phụ thân cho ta cùng các ngươi." Bọn họ ầm ĩ .

      Trong nhà chị em xuất môn du ngoạn, các huynh đệ cùng là bình thường chẳng qua, chẳng qua, cũng cần phải nhiều như vậy chứ.

      99. Chương 29: Được


      Sáu bảy Thiếu niên tuấn bảo vệ bốn xe ngựarất nổi bật đường.

      Tới gần ngày tết, người du lịch càng ngày càng nhiều, nhất là nhóm nữ thân quyến nhà phú quý.

      Dù là đường nhiều người, Trần gia này cũng đưa tới vô số ánh nhìn chăm chú.

      Tư thế nhóm thiếu niên oai hùng bừng bừng trước mở đường sau ủng hộ, màn xe theo gió thỉnh thoảng nhấc lên truyền ra tiếng nữ tử vừa vừa cười, cùng với tiếng trâm cài thuý ngọc lắc lắc.

      Người đường né tránh.

      "Còn chưa đến lúc mai nở rộ, cả nhà Trần gia này du lịch là vì cái gì?" Ven đường có người nghi vấn .

      Quan lại người ta du lịch, vì tránh người có mắt mang đến phiền toái cần thiết, xe ngựa đều có kí hiệu.

      Bình thường dân chúng nhận ra, chỉ ít người phú quý và ít người đọc qua sách vở hoặc là có tâm leo lên phú quý, hoặc là đám người dựa lưu manh vô lại vào sinh để sống, tự nhiên biết .

      Rất nhanh có người nhận ra đoàn người Trần gia.

      đường xe ngựa tránh cũng mau.

      "Có lẽ là vì chim sẻ?" Có người nghiêm trang .

      Chung quanh vang lên mảnh cười vang.

      Nhà Trần đại nhân làm món chim sẻ ngon, là chuyện mọi người Kinh Thành đều biết.

      Chim sẻ là vật hoang, chính là món ăn ở nông thôn thô nhân tán gẫu để giải thịt thèm ăn mà dùng, chưa bao giờ lên nơi thanh nhã, từ truyền ra Trần gia làm là tốt hoàng tước sau, trong kinh các tửu lâu cũng đều văn phong noi theo, chỉ ăn gì ngạc nhiên.

      Có người thưởng qua món chim sẻ của Trần gia, chim sẻ ở Trần gia có cách làm gia truyền, lần này càng khiến mọi người tò mò.

      Danh tiếng Trần đại nhân cũng càng vang dội.

      Nghe đồn có quán rượu muốn trả thiên kim (rất rất nhiều vàng – tớ để nguyên) mua cách làm chim sẻ gia truyền của Trần gia.

      vui đùa. Tần công tử trong đám người cũng ha ha cười rộ lên, quay đầu nhìn Chu Lục Lang.

      "Biểu muội này của ngươi thú vị." .

      Chu Lục Lang cười mặt lại trầm xuống.

      "Quả nhiên ngươi, luôn tâm tâm niệm đến nàng, cũng chính là ta nghe thấy, nếu như bị người bên ngoài nghe thấy, ngươi xử lý sao?" hừ vừa .

      Tần công tử chỉ cười.

      "Nên sao. làm vậy." . mặt cười, " là đáng tiếc, ra Chu gia các ngươi, phải cải danh làm Chu chim sẻ, lại bị Trần gia này đoạt trước."

      Chu Lục Lang nhíu mày.

      "Có quan hệ gì đâu?" hỏi, giục ngựa về phía trước.

      Tần công tử giục ngựa vượt qua.

      "Ngươi cho là Trần Tước Nhi họ Trần?" , kéo dây cương."Sớm ăn, muộn ăn, đúng lúc biểu muội ngươi vào cửa bắt đầu ăn, đừng quên, ngươi mang tới nha đầu giỏi nấu ăn."

      Nha đầu giỏi nấu ăn. . .

      Nấu ăn. . .

      Là tiểu thư dạy ta, là tiểu thư dạy ta. . .

      Là tiểu thư làm. . . , là tiểu thư xem bệnh kiếm tiền. Là tiểu thư dạy ta . . .

      Lại là nàng!

      Sắc mặt Chu Lục Lang ngưng trọng. Rất nhanh ra roi quất ngựa, hiển nhiên cũng nghĩ tới.

      "Chủy sàm như vậy!" chậm rãi . (Ặc, cái từ chủy sàm này tớ nghĩ là lời linh tinh của nhiều người nhưng k chắc lắm nên để nguyên, nàng nào biết chỉ giúp ạ).

      "Tinh xảo như vậy." Tần công tử bổ sung câu, "Mặc kệ người ở chỗ nào, đều có thể dương dương tự đắc, bút pháp thần kỳ vẽ rồng điểm mắt sinh hoa."

      Chu Lục Lang quay đầu nhìn .

      Tần công tử nhíu mày, gật gật đầu.

      "Đúng vậy. nàng chính là, tốt như vậy." ."Có muội muội như vậy, ngươi phải thấy vinh dự."

      Chu Lục Lang quay đầu ngựa lại.

      " thưởng mai, cây khô cành già có cái gì đẹp, nữ nhân mới thích xem, ta lên núi săn." , giục ngựa .

      Kinh Thành, bên trong trấn vùng ngoại ô, chính là chỗ chùa Thả Đình, lúc này trong chùa du khách như nêm, chuyện cười tiếng động lớn xôn xao.

      ". . . tiên nhân ném hạt đào, xoay người bay , lúc này mọi người phát mới vội kêu, thả đình, thả đình, ý là chậm . . . ." thiếu niên cười , "Bởi vậy, chỉ để lại nơi này ngôi chùa Thả Đình."

      Bọn nữ tử vây quanh sôi nổi gật đầu cười.

      "Tứ ca, ngươi giải thích thế này thú vị, chùa Thả Đình này là trước có bia sau có chùa, này bia cũng là có lai lịch. . . bia này. . . . Ai?" thiếu niên khác vội , mặt , mặt nhìn huynh đệ tỷ muội bên người, dừng lại , "Trình Tiểu thư đâu?"

      Mọi người lúc này mới vội nhìn lại, quả nhiên thấy nữ tử mặc áo choàng trùm mũ.

      " cùng Đan Nương sang bên kia xem tượng phật." nữ nhân .

      Nhóm Thiếu niên sôi nổi quay đầu nhìn theo hướng nàng chỉ.

      "Chúng ta cũng , chúng ta cũng ." Bọn họ cùng kêu lên.

      Mấy nữ nhân tử đưa tay giữ chặt bọn .

      "Thập nhị ca, các ngươi còn chưa xong đâu." Các nàng hô.

      " gì để giảng, chuyện này người Kinh Thành ai cũng biết, các ngươi tùy tiện hỏi thăm chút biết." thiếu niên .

      Lời này làm bọn nữ tử xôn xao, hi hi ha ha cười đùa thành mảnh, đưa tới vô số ánh mắt từ bốn phía.

      Mà lúc này sườn tây thiên điện, náo nhiệt ở đình viện bị ngăn cách rất nhiều.

      "Tỷ tỷ, ngươi đến xem, tượng phật nơi này dọa người." Đan Nương cao hứng , chạy ngược chạy xuôi phía trước.

      Phía sau Trình Kiều Nương chậm rãi , tỳ nữ cũng hầu bên cạnh.

      Trong điện cũng có bốn năm người, nghe được động tĩnh nhìn qua, thấy là nữ thân quyến, đều có lễ thu hồi tầm mắt.

      Sông trong kinh thành tan băng, lại sắp hết năm, nữ thân quyến du lịch nhiều, ngày mùa hè che áo choàng, đến mùa đông phần nhiều đội mũ trùm che mặt.

      Đan Nương lòng xem phật tượng, tầm mắt Trình Kiều Nương lại lạc ở vách tường sườn tây.

      Khác với bên kia hộ pháp Kim Cương đứng thẳng, vách tường nơi này có tượng, mảnh tuyết trắng, góc tường còn có loạt văn chương.

      "Đó là để văn nhân lãng tử đề thơ." Tỳ nữ thấp giọng .

      chuyện, bốn năm người bên kia vang lên trận tiếng cười.

      "Khánh Lâm huynh thơ hay, thơ hay."

      Mọi người cười, nam tử buông bút, để lại bài thơ vách tường.

      "Trình bày cái kém cỏi vụng về, trình bày cái kém cỏi vụng về."

      Khen tặng khiêm tốn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

      Náo nhiệt lnày àm cho Đan Nương quay đầu lại, thấy Trình Kiều Nương cùng tỳ nữ đến bên kia tường, nàng vội đuổi kịp.

      Đến gần xem, vách tường rải rác có mấy vần thơ.

      "Tỷ tỷ, ngươi cũng muốn đề thơ sao?" Nàng qua hỏi, lôi kéo ống tay áo Trình Kiều Nương.

      Mấy người vừa vừa cười bên kia lại nhìn qua, tuy rằng thấy hình dung, nhưng nhìn nữ tử khí độ quần áo bất phàm, tất nhiên là nhà phú quý.

      Nhà phú quý giáo dưỡng nữ tử cũng đọc sách biết chữ, trong đó cũng thiếu người tinh thông thơ văn, ví như Nhị nương Lý gia ở An Châu, tài viết văn nổi danh.

      Gặp được nữ tử biết ngâm thơ, quả thực cũng thú vị.

      "Ta ." Trình Kiều Nương , mặt nhìn tỳ nữ, "Đọc."

      Tỳ nữ vâng tiếng, từ trái đến phải, thấp giọng đọc thơ tường.

      Hóa ra là biết chữ.

      Mấy người bên này thu hồi tầm mắt, có chút mất hứng, là đáng tiếc.

      Cho nên , tài nữ sao có thể dễ dàng liền gặp được.

      "Ta cũng nhận được, ta cũng nhận được." Đan Nương cười, cướp lời tỳ nữ đọc thơ.

      Trình Kiều Nương im lặng nghe xong.

      "Tiểu thư, sao?" Tỳ nữ hỏi.

      "Ta làm thơ, biết." Trình Kiều Nương .

      "Ta biết, ta biết, ông nội dạy ta." Tay Đan Nương chỉ vào mặt mình cười hì hì , nhìn bức tường trắng trước mặt.

      Đến tết hoa mai chùa Thả Đình nở rộ, mới là lúc náo nhiệt nhất, cũng là lúc văn nhân mặc khách đến nhiều nhất, cho nên lúc này vách tường mới trắng tinh đổi mới hoàn toàn so với đầu năm, chờ năm sau đến, mặt tường này tất nhiên tràn ngập rồi.

      "Rất tốt, ta viết chữ, ngươi làm thơ, ta viết, sao?" Trình Kiều Nương , nhìn vách tường trắng, chỉ cảm thấy trong lòng khuấy động.

      Nàng lấy tay, dùng nhánh cây tự luyện lâu ngày, biết có thể đề bút viết chữ ?

      "Tốt, tốt." Đan Nương cao hứng gật đầu.

      Ngây thơ chất phác rực rỡ, chỉ biết thẳng thắn phát biểu tâm ý, lại biết khiêm tốn giấu dốt.

      Hóa ra là dẫn đứa bé bướng bỉnh vui đùa, mấy người bên kia nở nụ cười.

      "Như thế chúng ta ngắm mai." Bọn họ , vừa đàm luận thơ từ vừa làm từ cửa sau ra ngoài.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      100. Chương 30: Đề bút

      Tỳ nữ chậm rãi mài mực, nhìn Đan Nương còn nhíu mày.

      Người Trần gia, vỡ lòng chắc là học làm thơ sớm hơn ít so với nhưng gia đình khác, nhưng Đan Nương còn như vậy lại là nữ tử, so với bé trai cầu thoải mái hơn, vậy bây giờ chẳng qua là vừa mới bắt đầu đọc tam kinh, thơ từ ca phú cũng phải là đứa trẻ vỡ lòng có thể làm được.

      Tiểu nương có lẽ là nghe qua huynh trưởng sư phụ phụ thân ông nội đàm thơ luận từ.

      Vẻ mặt Trình Kiều Nương hờ hững, chỉ nhìn vách tường.

      "Chúng ta tới ngắm mai." Tỳ nữ giọng nhắc nhở Đan Nương, "Ngươi có thể coi đây là đề tài."

      Đan Nương a tiếng.

      "Đúng, đúng, ta nghĩ ra rồi." Nàng , khụ rồi khụ thanh giọng, "Thưởng mai, sơn tự, sơn tự đến thưởng mai."

      Tỳ nữ cười gật đầu.

      "Phải, phải, chính là thế." Nàng cười , "Câu tiếp ?"

      "Hoa mai. . . Hoa mai. . ." Đan Nương oai cúi đầu.

      " thể dùng hoa mai rồi." Tỳ nữ nhắc nhở .

      Đan Nương liền chu miệng.

      "Ta biết làm tiếp rồi." Nàng .

      Trình Kiều Nương cúi đầu nhìn nàng.

      " ngại, câu cũng được."N àng , vươn tay.

      Tỳ nữ đưa bút cho nàng.

      "Viết câu ta mới làm kia sao?" Đan Nương nháy mắt hỏi, "Ta làm thơ cũng có thể viết rồi?"

      Trình Kiều Nương gật gật đầu, cầm bút, mới bắt đầu cảm thấy được có điểm run rẩy.

      ràng có khí lực rồi, vì cái gì lại run rẩy, vì cái gì, mũi lại có tia chua xót.

      Viết chữ, viết chữ mà thôi.

      Nàng ngẩng đầu, nhìn vách tường tuyết trắng.

      "Đan Nương, ta đem thơ của ngươi. Đổi chút, được ?" Nàng hỏi.

      Đan Nương hì hì cười.

      "Tốt tốt." Nàng .

      Tỳ nữ đột nhiên có chút khẩn trương, nhìn đứng ở bên tường, nhìn tới bút của Trình Kiều Nương, tuy rằng mình cũng hiểu được khẩn trương này có chút hiểu ra sao cả.

      Trình Kiều Nương nâng tay viết.

      Nét thứ nhất run rẩy. Thế cho nên mực bị hoen ra.

      Trong lòng tỳ nữ nha tiếng.

      Viết ở vách tường so với viết thường ngày phải cố sức. Tiểu thư lại là chưa bao giờ cầm bút, ít nhất sau khi nàng đến đây chưa bao giờ thấy.

      Tay còn run rẩy, còn run rẩy.

      Nàng làm gì, viết, tay chân năng động, chữa bệnh có thể dưỡng thân, chữ. Viết hay viết có cái gì quan trọng đâu.

      "Ngu ngốc, ngay cả chữ cũng biết viết, đừng là nữ nhi của ta!"

      Trong đầu đột nhiên vang lên thanh, Trình Kiều Nương chỉ cảm thấy oanh tiếng, trong mắt tràn ngập hơi nước.

      Là ai, là ai.

      Nàng hít sâu hơi, cổ tay vừa chuyển. Mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

      Nô tì ở bên chỉ cảm thấy hơi thở đều ngừng lại. Cho tới bây giờ nàng nghĩ tới, xem người viết chữ còn có thể nhìn ra loại cảm giác này.

      Dường như đều ngạt thở, tay nàng kia lại chuyển động rồi.

      Nô tì thở phào cái, tay vịn ngực, cảm giác như qua cả đời, kỳ chẳng qua là nháy mắt.

      "Sơn. ." Nàng chậm rãi theo đọc ra.

      "Tự. ." Đan Nương cũng thầm.

      "Đãi. ." Nô tì thầm. Chợt a tiếng, ánh mắt trừng lớn.

      Nàng chưa kịp gì. Bị Đan Nương đọc tiếp.

      "Mai. . ." Đan Nương ngửa đầu thầm.

      "Khai. ." Trình Kiều Nương đọc ra chữ cuối cùng, thu bút, lui ra sau vài bước.

      mặt tường tuyết trắng, lúc này đột ngột thấy được hàng chữ to.

      Trình Kiều Nương nhìn, tỳ nữ cũng nhìn, Đan Nương cũng nhìn.

      người niềm nở, người kinh ngạc, người thản nhiên.

      Phụ thân. . .

      Tuy rằng nhớ ngươi là ai, nhớ được ta là ai, nhưng, chỉ cần ta còn sống, ta có thể chờ, ngươi chờ ta, chờ ta nhớ hết thảy, trong lúc này, tất nhiên ta cũng muốn sống vui vẻ.

      ", ngắm mai ." Trình Kiều Nương , phủi tay áo cất bước về phía sau cửa, quay đầu lại.

      Tiểu hài tử Đan Nương sớm thay đổi hứng thú rồi, nghe vậy cao hứng theo sau, tỳ nữ ngơ ngơ ngẩn ngẩn lấy lại tinh thần, thấy trong đại điện chỉ có mình, cũng vội theo sau.

      Bên này các nàng vừa ra cửa, lại có đám người tiến vào, giọng kinh thành thao bất đồng vừa vừa cười náo nhiệt.

      ". . . Trương Giang Châu tiên sinh cho ta chờ sau khi chọn học sinh, cho nên năm sau khai đường giảng bài, chuyên giảng kinh nghĩa."

      ". . . Chính là học sinh đông đảo, biết ta chờ có thể có được nghe . . ."

      ". . . Lúc này mà tới là sớm, đến tháng giêng, nơi này mai tuyết tôn nhau, tất nhiên có hứng làm thơ. . ."

      ". . . Nếu viết tốt, nơi này liền dùng lụa mỏng xanh che lên, đều bảo tồn ở tường này rồi. . . ."

      ". . . Văn Minh huynh, vậy ngươi làm bài, ta viết kề bên ngươi, đến lúc đó được nhờ lưu truyền thiên cổ. . ."

      Mọi người cười tới bức tường trắng, nhất thời sửng sốt.

      "Đây là ai? Làm loạn!"

      Tơ từ, thơ từ, phải thơ ít nhất cũng là từ, nào có ai lại viết câu, đây gọi là gì?

      "Sơn tự đãi mai khai." Có người lớn tiếng thầm, "Đây lại thể xem như bắt đầu câu, miễn cưỡng tính là kết câu, nhưng quăng ở trong này tính cái gì!"

      Ngoài cửa lại có người vào, thấy bên này náo nhiệt tự nhiên nhìn qua, nhất thời cũng dậm chân theo.

      " là làm loạn, bức tường đẹp đẽ bị hủy. . ."

      "Cũng có tăng nhân trông coi, để mặc cho người khác viết lung tung. . ."

      Trong tiếng lộn xộn lắc đầu thở dài quở mắng, có người còn cảm thấy nhục nhã, có người a tiếng, còn nhìn những chữ tường.

      "Loại chữ này. . . Là loại chữ thể? Sao chưa bao giờ thấy qua?" thào , tay tự giác vẽ lại.

      Dần dần có người cũng chú ý tới, hàng chữ viết đĩnh đạc ở tường, là thấy rất được.

      "Ai, các ngươi xem, mỗi chữ đều khác nhau!"

      "Hay, hay , quả nhiên, quả nhiên, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thay đổi tự nhiên. . ."

      "Chẳng qua đáng tiếc, chữ thứ nhất đặt bút do dự, thế cho nên cả hàng chữ . . ."

      ". . . Ta tập viết từ lúc bốn tuổi, sao chưa bao giờ thấy loại chữ này?"

      Người trong thiên điện nho càng ngày càng nhiều, náo nhiệt lại hấp dẫn càng nhiều người lại, xa xa biết sinh chuyện gì, hỏi nhau.

      "Có người viết thơ hay?"

      "Lúc này chưa phải lúc đẹp nhất, tạm thời mà thôi, lấy gì để mà viết cho tốt."

      Có người sợ hãi than, có người hờ hững, có người khinh thường.

      Xa xa có ba người ngắm mai cũng nghe náo nhiệt.

      "Khánh Lâm huynh, vừa rồi chúng ta mới vào chỉ có bốn bài thơ, nhìn cũng đều hiểu , phải là bởi vì thơ của ngươi chứ?" Có người .

      Người được gọi, nam nhân trung niên Khánh Lâm vầng trán che dấu kích động, tự trấn định.

      "Bất tài sao dám." .

      "Ta sớm cảm thấy thơ của Khánh Lâm huynh có điểm khác người."

      Những người khác sôi nổi khích lệ.

      Người nổi danh chỉ bằng bài thơ ít, thậm chí còn được nhân vật lớn xem trọng.

      Loại chuyện tốt này thế nhưng rơi xuống đầu mình, người nọ nhịn được thở dồn dập, mà đồng bạn vừa ghen tị lại vừa kích động, tuy rằng làm được thực đáng tiếc, nhưng làm bằng hữu danh nhân cũng là tệ.

      "Nhanh hỏi chút, đến hỏi." Lập tức vội vàng .

      Mấy người lại đây, thiên điện bên này chen vào được.

      "Xin hỏi, nơi này xảy ra chuyện gì?" người hít sâu hơi, ra vẻ kinh ngạc mờ mịt hỏi.

      "Có người viết vần thơ hay." Người phía trước kích động .

      Quả nhiên, vài người liếc nhau, đều Khánh Lâm huynh mặt hơi hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt.

      "Là thơ gì? Tác giả là ai?" Đồng bạn run giọng hỏi.

      Người nọ quay đầu lại trắng mắt liếc cái.

      "Nhiều người lắm, chen vào được, ta chưa thấy được. . ." .

      Vậy ngươi theo kích động cái gì. . . Trong lòn mấy người khinh bỉ.

      Phía trước phía sau hỏi , rốt cục hỏi hỏi ra rồi.

      " lưu danh."

      lưu danh? Viết thơ sao lại lưu danh, đây chẳng phải là vứt cái nhìn quyến rũ cho người mù xem sao?

      Mấy người sửng sốt, nhìn Khánh Lâm huynh.

      "Ta, ta nhớ có viết tên." Khánh Lâm huynh đỏ mặt .

      "Có lẽ là quá rồi, thấy được." Có người thấp giọng đoán.

      Hỏi tới hỏi lui người ở phía trước đều , mấy người bị đẩy tới cửa quýnh lên, rốt cuộc thể vào.

      "Thơ đó là học huynh ta viết!" Có người nhịn được quát.

      Mọi người ở phía trước quay đầu lại, chỉ kỳ quái chính là cũng kích động sùng bái, mà là liếc cái.

      " chiêu này có gì hay, hết hi vọng ." Bọn họ cùng kêu lên , "Chúng ta còn chưa xem đủ, tránh ra."

      "Thơ do học huynh ta viết!" Mấy người nhịn được lại hô.

      "Cái gì chứ, nơi này phải xem thơ, mà là chữ." Người phía trước xuy tiếng , "Các ngươi viết thơ, thơ các ngươi viết ở tường tiền tính cái rắm."

      Cái gì? phải thơ? Là chữ?

      Vài người cà nhắc ấn đầu vai mấy phía trước người nhìn qua.

      Sơn tự đãi mai khai.

      Năm chữ nét mực rơi, mang theo vài phần hào khí vài phần đau đớn vài phần phong vận (phong lưu tao nhã), ràng đập vào mi mắt.

      câu suông đơn giản như vậy, giống như được vứt tại đây, thế nhưng giống như cây long nhãn vẽ rồng điểm mắt, sôi nổi như sống, ầm ầm thanh thanh (k hiểu luôn).

      Sơn tự đãi mai khai, đãi, mai, khai!
      thuyt, B.Cat, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      101. Chương 31: Xem chữ

      Thiên điện bên này náo nhiệt, bên kia Trình Kiều Nương, Đan Nương cùng nhóm con cháu Trần gia ra cửa.

      câu thành thơ, tác giả Trần Đan Nương sớm vứt lại phía sau, người viết Trình Kiều Nương chỉ toàn tâm toàn ý vui sướng cũng nhớ, náo nhiệt phía sau này hai người biết tình hình.

      Mà cùng lúc đó, Tần công tử cũng cùng Chu Lục Lang săn trở về, về đến trong nhà.

      Tần phủ nằmg ở trung tâm kinh thành, tuy bà nội Phòng Ninh công chúa mất, Tần gia vẫn được bảo lưu phủ đệ ngự ban cho công chúa như trước, đình đài lầu các hoa viên đường mòn, xây dựng tinh diệu, nhà cửa hạng nhất hạng nhì trong kinh.

      Chẳng qua người trong phủ cũng nhiều, chỉ có nhà Tần công tử, Tần gia nguyên quán (quê) ở Xuyên Châu, nếu phải phụ thân của Tần công tử đảm nhiệm chức vụ trong kinh, người nhà cũng ở nơi này.

      Tần công tử trở về dựa theo thói quen tới vấn an cha mẹ trước, khéo cha mẹ có nhà.

      "Ngày tết lại vội, Thập Tam công tử ăn chưa?" Vú già hỏi.

      Tần công tử chỉ chỉ phía sau, cái gã sai vặt mang theo hai chim trĩ.

      "Ta có, trong chốc lát nấu rồi ăn." cười .

      Thập Tam công tử tuy rằng thân có tật, nhưng tính cách cũng thực hiền hoà.

      "Thập Tam công tử cẩn thận chút, khéo cắt vào tay." Vú già quýnh lên .

      Tần công tử cười cười, ngồi nhuyễn kiệu, để gã sai vặt nâng vào mình sân.

      Vú già nha đầu trong viện được phân phó dọn xong đao tiễn bếp lò nồi.

      Tần công tử nhanh chóng rửa mặt, liền đến trong viện, tự tay giết rửa sạch chim trĩ.

      Hai nữ tử cùng nhay đến, tới cửa bị vú già ngăn lại.

      "Lục Tiểu thư Thất Tiểu thư, Thập Tam công tử thịt chim trĩ chuẩn bị nấu ăn." Vú già giọng .

      mặt hai nữ tử lên vài phần ghét bỏ.

      "Thập Tam Lang sao lại thế này, sao luôn thích tự mình làm." người , "Vô cùng bẩn."

      "Đúng vậy, ăn uống chỉ cần dùng là được, tại sao phải tự mình làm, trong nhà cũng phải ai hầu hạ." Người kia cũng .

      Hai người nhìn xung quanh chút, dường như ngửi được mùi máu tanh. Cuối cùng che miệng mũi lại.

      "Thôi quên , ngày khác chúng ta lại đến." Các nàng , xoay người ra cùng đám nha đầu.

      Nhóm vú già thở dài, quay đầu lại nhìn trong viện.

      ". . . Nấu nước. . . Phải nhanh chút mới dễ nhổ lông. . ."

      Bên trong giọng nam sáng sủa mơ hồ truyền đến.

      "Đúng vậy, sao cổ quái thế này." người thấp giọng cảm thán.

      "Dù sao. . ." Người kia thấp giọng , nhíu mày. Đưa tay vỗ vỗ chân, ". . . . Người như vậy. Đều có chút cổ quái. . . ."

      Người kia vội đánh tay nàng cái.

      " cái gì đâu, truyền vào tai phu nhân, ngươi muốn sống chăng." Nàng trừng mắt thấp giọng quát.

      Vú già vội làm động tác chớ có lên tiếng, lui lui đầu, mặt cũng vài phần cười.

      Đèn trong viện thắp sáng, Tần công tử bỏ sơn tra vào trong rổ.

      "Được rồi, sau nửa canh giờ vớt lên." , buông chỗ buộc lên tay áo.

      Bọn nha đầu vâng tiếng, nhìn Tần công tử đưa tay muốn cầm lấy quải trượng.

      Quải trượng bởi vì mới vừa rồi vướng bận bị đổ sang bên. Tần công tử nhất thời với đến, nha đầu vội qua cầm đưa đến cho .

      Nụ cười mặt Tần công tử dường như ngưng trệ chút, chỉ chợt lại khôi phục như thường.

      tự tay cầm quải trượng, để nha đầu giúp đỡ đứng lên, chậm rãi khập khiễng vào bên trong.

      Trong phòng bốn nha đầu cầm y phục sạch để thay, lại có ba nha đầu tiến lên cởi tầng tầng xiêm y của Tần công tử ra. Chỉ còn lại có áo sơ mi trong cùng, dìu dắt vào rửa mặt.

      Rửa mặt xong hai nha đầu ngồi chồm hỗm phía sau chà lau tóc, Tần công tử dựa ở bàn từ từ nhắm hai mắt, dường như ngủ.

      "Thập Tam công tử, nấu xong canh rồi." Ngoài cửa truyền đến tiếng vú già.

      Tần công tử ngồi phắt dậy, nha đầu phía sau đề phòng, nắm chải tóc , sợ tới mức vội dập đầu.

      " sao. Lui ra." Tần công tử cười , khoát tay, ngồi thẳng người, "Mau đưa đến, mau đưa đến."

      Chim trĩ hầm sơn tra nóng hầm hập được đặt lên bàn, hương thơm tỏa ra bốn phía.

      "Mỹ vị, mỹ vị." Tần công tử cười ngửi ngụm sâu, lúc này mới cầm lấy thìa đũa chậm rãi ăn.

      Hai nha đầu phía sau khỏi liếc nhau.

      Đây tính là mỹ vị sao? Ở gia đình bình thường quanh năm thấy thịt có lẽ là mỹ vị, nhưng ở Tần phủ này chén canh gà tính là cái gì.

      Các nàng lại nhìn người thiếu niên áo trắng phía trước, áo trắng phiêu dật, tóc dài chấm đất, tay giữ tay áo tay gắp đồ ăn, khuôn mặt bạch ngọc trong hơi nước hôi hổi nhiễm vài phần mê ly.

      "Ta làm." Tần công tử thào , "Ta làm, ta làm, ta làm, chính ta, làm."

      cúi đầu, đưa miếng đưa vào trong miệng, chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm.

      Vui chơi thoả thích trở về, đêm ngủ ngon.

      Trình Kiều Nương lại đến viện Trần lão thái gia châm cứu, thiếu bị hỏi chơi thế nào.

      "Còn có thể." Trình Kiều Nương đờ đẫn .

      Xem ra Chùa Thả Đình quả nhiên linh thiêng." Trần lão thái gia , mỉm cười nhìn Trình Kiều Nương, "Tinh thần tiểu thư tốt hơn."

      Tỳ nữ theo bản năng nhìn Trình Kiều Nương, vẫn là đờ đẫn ngơ ngác, trong mắt người khác có vài phần tinh thần tốt, cũng biến hóa gì a.

      "Trước kia tiểu thư có chút tích tụ, tại xem ra tốt lắm." Trần lão thái gia .

      Tích tụ sao? Tỳ nữ khỏi lại nhìn Trình Kiều Nương, vẻ mặt này có thể nhìn ra được có tích tụ?

      Trình Kiều Nương hơi gật đầu, gì, phản bác cũng phủ nhận, vẫn chăm chú thi châm.

      Chu phu nhân rảo bước tiến vào bên trong, mang theo vài phần mỏi mệt ngồi xuống.

      "Mẫu thân." Chu Lục Lang cũng cùng vào hỏi, "Nàng lại tìm lấy cớ gặp sao?"

      Chu phu nhân nhận trà vú già dâng lên.

      "Có thấy hay , tùy tiện ." Nàng , "Dù sao ta hết tâm ý rồi, tiếp tiếp, chính là chuyện của nàng."

      Mặt Chu Lục Lang trầm xuống.

      "Là con làm cho mẫu thân ủy khuất rồi." cúi người thi lễ.

      Chu phu nhân vội nâng.

      " cái gì, mắc mớ gì tới ngươi, Chẳng qua là nha đầu mà thôi, huống chi nha đầu kia biết xấu hổ, là nàng nhận thức , lại muốn trách chúng ta, mới là quy củ." Nàng xuy vừa .

      ra khỏi sân viện cha mẹ, đến Diễn Võ Trường luyện côn bổng vừa thông suốt, thiếu niên mồ hôi giọt trở lại trong viện, cũng tới giờ ăn cơm trưa.

      Mới bưng lên bát cơm, chỉ thấy ngoài cửa Tần công tử vịn gã sai vặt vội vào.

      Bởi vì đứng có tật, vẫn thường chậm, rất ít luống cuống bước nhanh như thế.

      Chu Lục Lang ngồi thẳng người.

      "Thứ bảy, đều là ngươi hại ta bỏ qua chuyện tốt." Tần công tử mở miệng .

      "Chuyện gì?" Chu Lục Lang nhàng thở ra, hỏi.

      "Hôm qua chùa Thả Đình ra vần thơ hay." Tần công tử .

      Chu Lục Lang bĩu môi, cũng chỉ người nhàn rỗi này cả ngày làm thơ a.

      "Thơ hay gì?" chút để ý hỏi.

      "Sơn tự đãi mai khai." Tần công tử .

      Chu Lục Lang bưng chén canh lên, đợi lát nghe thấy Tần công tử đọc tiếp.

      "Sau đó sao?" hỏi, mặt uống hớp lớn.

      "." Tần công tử .

      Chu Lục Lang phốc tiếng phun hết ra, Tần công tử đối diện bị thân nước miếng.

      câu nệ tiểu tiết thèm để ý chút nào, mặt mỉm cười như trước, dường như đắm chìm trong vần thơ hay.

      "Đây là thơ hay?" Chu Lục Lang trừng mắt hô, mặt đẩy nha đầu cuống quít chà lau, tự mình lấy khăn tay lau lung tung, "Ngươi là cố ý đến trêu chọc ta? Ta tuy rằng là quân nhân, nhưng Chu gia ta cũng phải mời nổi tiên sinh dạy học! Đến, ngươi nghe chút ta cũng làm vần thơ hay."

      , vứt khăn tay sang bên, trừng mắt.

      " chén bột cháo ngon." , "Sơn tự đãi mai khai, chén bột cháo ngon, xem, ta còn khép lại rồi."

      Tần công tử cười ha ha.

      "Ngốc nghếch." cười , đưa tay lấy giấy trong tay gã sai vặt cẩn thận mở ra.

      "Sơn tự đãi mai khai." Chu Lục Lang thầm, "Quả nhiên thơ hay."

      Đọc chữ, muốn tự mình viết lại, dệt hoa gấm.

      Tần công tử cười phi tiếng.

      "Xem chữ." , đưa tờ giấy lại.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 32: Hiểu được

      Chữ trong thiên hạ có cái gì lạ chứ, có cái gì mà nhìn.

      "Đây là ta vừa mới viết ra, tuy rằng giống nhau, nhưng rốt cuộc là tuyệt diệu bằng." Tần công tử cũng cụ thể, "Bởi vì người xem nhiều lắm, thậm chí có người ngồi chiếu vẽ ngây người, chùa Thả Đình sợ phải hủy việc viết chữ, phải phủ lụa mỏng xanh lên , có năm chữ này, ai dám trình bày cái kém cỏi vụng về lên nữa rồi."

      tới đây, mỉm cười cảm thán.

      "Năm nay kỳ thi hội chưa bắt đầu, chữ này vừa viết ra, như có kết quả trước." .

      Có tốt như vậy?

      Chu Lục Lang nhìn mấy chữ án.

      Sơn tự đãi mai khai, sơn tự đãi mai khai.

      nhìn chữ lại chữ, khác thường thường chính là thấy chữ này, trong lòng rung động mãnh liệt.

      Tầm mắt của dừng ở dòng chữ, thế nhưng dường như thấy tư thế hào hùng ở trước mắt.

      Chu Lục Lang khỏi nhắm mắt.

      Bậc cha chú đều từng chinh chiến, như từ đến nay, lại gặp được thái bình thịnh thế, cái loại tư thế hào hùng này chỉ có thể được trưởng bối miêu tả cùng với Diễn Võ Trường thể nghiệm, chân cảm giác ra sao, vẫn hướng tới, đêm khuya trong mộng bừng tỉnh, dường như còn có ngoài ý muốn.

      Cái loại cảm giác này, có vài phần thấy được từ trong chữ viết.

      Tay nhịn được nhàng vuốt phẳng hàng chữ.

      Sơn tự đãi mai, khai!

      Thấy động tác của Chu Lục Lang, Tần công tử cười.

      "Ta nhưng ra càng ưa thích việc chưa đính hôn này." , vươn tay, nhàng mơn trớn, mang theo vài phần cảm khái, "Năm chữ này, những người khác nhau có cảm thụ khác nhau, năm chữ dễ hiểu như thế, nhưng có thể viết ra hương vị này, biết là người tài cán nào."

      " biết là ai?" Chu Lục Lang thực kinh ngạc, "Văn nhân mặc khách các ngươi phải thích lưu danh nhất sao?"

      Tần công tử cười ha ha lắc đầu.

      " tên, cũng có người thấy là ai viết, có người lão quan sắp mãn nhiệm, có người là văn sĩ, cũng có người võ tướng." cười . Lại nhìn chữ giấy, "Ta đảo cảm thấy, người này tài viết dường như còn chưa đủ, là khí lực đủ, vẫn có cái gì đó khác, mang theo ít. Nữ khí."

      Chu Lục Lang lại nhìn khắc.

      "Cũng cần đoán, viết mà lưu lại tên. Chắc là chưa vừa lòng rồi, vậy lâu, người đó tiếp tục viết rồi." .

      Tần công tử gật gật đầu, nhìn mấy chữ.

      Bên trong trầm mặc khắc.

      "Ồ, tính ra gần mười ngày rồi, biểu muội ngươi cần phải trở lại?" Tần công tử nghĩ đến cái gì hỏi.

      "Ai biết có trở về hay , hỏng cả tâm tình!" Chu Lục Lang nhất thời nể mặt tức giận .

      Tần công tử cười ha ha.

      Sáng sớm trong phòng, Đan Nương từ giường xuống dưới, vú em nha đầu lặng yên tiếng động. chính nàng sửng sốt khắc, đeo tất đến bên cửa sổ, dùng sức đẩy ra.

      trận gió lạnh cuốn tuyết thổi vào.

      "A, tuyết rơi!" Nàng hô, "Tỷ tỷ quả nhiên đúng!"

      Tiếng chuyện bừng tỉnh vú em nha đầu bên ngoài.

      "Tiểu thư của ta, cẩn thận trúng gió."

      Ầm ĩ đem Đan Nương ôm ra khỏi cửa sổ.

      Lúc này ở chỗ Trình Kiều Nương. Tỳ nữ cũng kéo rèm, đẩy cửa sổ ra, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi ở tay mơ hồ sinh đau.

      "Ai? Tuyết rơi." Nàng nhìn ra phía ngoài, cao hứng hô.

      Trình Kiều Nương từ sau bình phong ra, vài bước đến cạnh cửa chính.

      Bên ngoài tuyết trắng tinh tế giống như rắc gạo.

      "Tiểu thư, cẩn thận lạnh." Tỳ nữ vội lại, đem áo choàng lớn vây lấy nàng.

      Tuyết rơi. Trình Kiều Nương nhìn bên ngoài, lần đầu tiên cảm thấy được tim đập có chút phập phồng rồi.

      Là tuyết rơi từng có cái gì khó quên sao? Thấy tuyết, làm nàng nhớ tới cái gì sao?

      Giống như ngày ấy đề bút, trong đầu lên phụ thân, tuy rằng rốt cuộc cái gì cũng chưa bắt lấy, nhưng vẫn thấy dễ chịu yên lòng.

      Trình Kiều Nương vươn tay, nhất thời bất động, cảm xúc này đột nhiên tới tim đập nhanh, chỉ tiếc giây lát lướt qua, liền giống như hạt tuyết đậu ở bàn tay, giây lát tan.

      Trần Thiệu vào trong phòng Trần lão thái gia, thấy Trình Kiều Nương ngồi ở bên, miệng đọc phương thuốc, bên tỳ nữ đề bút mà viết.

      "Ông nội, tuyết rơi." Tiếng Trần Đan Nương vang vọng bên trong, "Tiểu thư , ba năm ngày sau tuyết rơi, quả nhiên tuyết rơi!"

      Thấy Trần Thiệu vào cửa, Đan Nương cao hứng gọi phụ thân, ngay sau đó lại chuyển hướng Trình Kiều Nương.

      "Chuyện tuyết rơi, là ông trời cho tỷ tỷ sao?" Nàng hỏi.

      Đây là cái gì, nghe đầu đuôi.

      Trần Thiệu lại hơi hơi sửng sốt.

      này ba năm ngày sau tuyết rơi? Sớm nhận định? Nhìn bầu trời?

      nghĩ đến lúc trước phụ thân kể đường gặp tiểu thư này, khi đó dường như từng biết trước được gió đến mưa tạnh.

      Chẳng qua lúc ấy lòng lo lắng bệnh phụ thân, vẫn chưa để vào trong lòng, lúc này nghĩ đến, lẽ này biết xem thiên văn?

      Giống như những người ở Thái Sử cục?

      Chính là những người đó mười lần cũng chính xác được hai lền, nếu muốn xem trời biết thời tiết, tất nhiên phải thông thiên văn dưới tường địa lý, đọc ngàn quyển sách trăm dặm đường, cứ việc như thế, ba phần cố gắng, bảy phần vẫn dựa vào tài trí, gần như thiên tài mới làm được.

      Giống như Gia Cát Lượng mượn gió xuân, hoặc giống Viên Thái Sử thời khai quốc.

      Người lợi hại như vậy, thế gian trăm năm khó gặp.

      Thỉnh an phụ thân xong, lại đuổi nữ nhi , lúc Trình Kiều Nương cáo từ Trần Thiệu rốt cuộc nhịn được lên nghi vấn.

      "Tiểu thư, sư phụ là ai?" hỏi.

      Trình Kiều Nương trầm mặc khắc.

      Quả nhiên là có sư phụ, biết y thuật, thiết xem thời tiết, này đó cũng phải có thể tự làm được.

      Có thể dạy đứa trẻ ngu dại, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

      Hoặc là, bệnh ngốc của Trình Kiều Nương này cũng nhờ cao nhân kia chữa khỏi?

      Nhìn Trình Kiều Nương trầm mặc, nội tâm Trần Thiệu cuộn sóng. (Nguyên văn là phiên giang đảo hải, có nghĩa là dời sông lấp bể).

      Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là như vậy!

      Đúng vậy, cao nhân a! Cao nhân a!

      Cho tới nay trăm mối nghi ngờ của Trần Thiệu được giải quyết dễ dàng, giống như xối nước lên đầu!

      "Nếu, ta ta, nhớ , đại nhân tin hay là tin?" Trình Kiều Nương , ngẩng đầu nhìn Trần Thiệu.

      Vẻ mặt Trần Thiệu ràng nghĩ thông suốt rồi, đối với ý nghĩ của chính mình rất tin nghi ngờ.

      lập tức gật đầu, nhưng lại nghi hoặc.

      "Sao, nhớ ?" hỏi.

      "Đạo quán ta ở từng bị sét đánh." Trình Kiều Nương , "Ta bị sét đánh trung, may mắn, thoát được mạng, tỉnh lại, nhớ chuyện cũ, cũng phải nhớ được, có chút nhớ, lại có chút quên."

      Trần Thiệu ừ tiếng.

      " ra là thế, ta hiểu được." , dĩ nhiên rất tin nghi ngờ, "Nhưng mà, tiểu thư cần lo lắng, sau này tốt hơn."

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      "Vâng, tóm lại tất cả vẫn là tốt." Nàng .

      Cáo từ Trần Thiệu, chủ tớ hai người quay lại chỗ ở.

      Tỳ nữ miễn cưỡng khen, mặt mặt khó hiểu.

      "Tiểu thư, vị đại nhân này, hiểu được cái gì rồi?" Nàng nhịn được hỏi.

      Vẻ mặt Trình Kiều Nương đờ đẫn nhìn tuyết rơi.

      "Chuyện này, ta biết, hiểu được là tốt rồi." Nàng .

      Tỳ nữ ngạc nhiên bật cười.

      "Cho nên , hay , kỳ , quan trọng." Trình Kiều Nương , đưa tay hứng tuyết bay xuống.

      Sau lần du lịch này, mấy tỷ muội Trần gia lại mời, chẳng qua Trình Kiều Nương đều xin miễn, nhóm chị em rốt cuộc vẫn đủ dũng khí đến nơi nàng ở này chuyện.

      Trình Tiểu thư này, thực thích chuyện.

      "Ngày ấy suốt dọc đường , nàng chỉ rồi ba câu, mà , hẳn là ba từ, Đan Nương, bên này, tốt." nữ tử bắt chước .

      Bọn nữ tử ngồi trong phòng cũng nhịn được cười rộ lên.

      " tính sao?" nữ tử xuy tiếng, nhìn cười mấy người, "Các ngươi ra chuyện nhiều, chính là, có ích lợi gì? Có thể trị tốt bệnh cho ông nội, hay có thể làm cho mọi người ngàn dặm cung kính đón tiếp?"

      Bọn nữ tử nhất thời lúng túng.

      "Thập Bát Nương, chúng ta có ý cười nhạo." Nữ tử lúc trước chuyện ngượng ngùng .

      " là tốt rồi." Nàng kia , "Ai nên cười nhạo ai, còn chưa biết đâu."

      "Tốt lắm tốt lắm, hôm nay sau giờ ngọ, chúng ta thăm ông nội ." nữ tử hoà giải cười với mọi người.

      Bọn nữ tử sôi nổi đồng ý, đứng dậy cùng nhau , vừa đến cửa viện, chỉ thấy Trình Kiều Nương cũng mang theo tỳ nữ vào cửa, mọi người vội theo bản năng dừng chân.

      " phải buổi sáng mới khám và chữa bệnh sao?" Mọi người nghi hoặc .

      Do dự mãi, vào.

      Chỗ Trần lão thái gia, Vợ chồng Trần Thiệu cùng với Đan Nương đều ở đó, thấy Trình Kiều Nương đến lúc này cũng thực kinh ngạc.

      "Bệnh phụ thân. ." phản ứng đầu tiên của Trần Thiệu chính là như thế, vội khẩn trương hỏi.

      " ngại, lão thái gia ngày mai cũng cần thi châm rồi." Trình Kiều Nương , ngồi thẳng người.

      Vợ chồng Trần Thiệu thở phào.

      "Xin đem kim châm lại đây." Trình Kiều Nương , "Ta nên cáo từ rồi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :