Chương 85:
Edit: Fuly
Vân Đóa nằm giường, nhìn vết bầm ở cổ tay, yếu ớt : "Đường Nhất Bạch, tàn nhẫn!"
Đường Nhất Bạch ôm lấy từ phía sau, da thịt hai người kề nhau, khe hở. đau lòng : " xin lỗi, có đau em?"
lườm : " thử xem?"
Vết bầm này là do Đường Nhất Bạch nắm quá chặt, lúc kích động mất điều khiển nên mới gây ra.
Tất nhiên đây phải chỗ đau nhất...
Vân Đóa có chút căm giận, sao cùng là lần đầu tiên mà cảm nhận của nam và nữ lại có chênh lệch lớn đến vậy!
Thân thể thoải mái khiến tâm trạng của cũng tốt, mặt đen thui.
Đường Nhất Bạch vô cùng đau lòng, hôn cái, sau đó xuống giường tìm thuốc bôi cho . Tìm được thuốc rồi, Vân Đóa muốn tắm, ôm đến phòng tắm, khi chuẩn bị tắm uyên ương bị đuổi ra ngoài.
Đường Nhất Bạch đành phải trở lại phòng ngủ dọn dẹp, bỏ hết những thứ cần thiết, drap giường, vỏ chăn, quần áo bẩn đều ném vào máy giặt, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng tắm.
Đợi tắm xong, dùng khăn tắm bọc lại rồi bế lên giường, dưới ánh mắt đề phòng bôi thuốc cho .
Cẩn thận, tỉ mỉ như đứa cháu hiếu thuận.
chỉ tay Vân Đóa có vết bầm, mà ngực, đùi cũng có.. ngậm ngùi: "Cảm giác như bị bạo hành vậy."
"Đóa Đóa, sai rồi, lần sau nhàng hơn."
"Hừ."
cúi đầu chuyên tâm bôi thuốc giúp , thỉnh thoảng còn ngước lên nhìn trộm. Ánh mắt đó giống như nước, có thể nhấn chìm bất cứ sinh vật nào sa chân vào đó. Vân Đóa bị ánh mắt dịu dàng kia bao phủ chẳng thể tức giận nổi nữa.
Hu hu hu, có tiền đồ...
Bôi thuốc xong, hai người mặc quần áo lại tử tế. Bởi vì thân thể Vân Đóa thoải mái, bọn họ thể ra ngoài hẹn hò, đành ngồi xuống ghế sofa xem phim. Vân Đóa có chút lo lắng cho Nhị Bạch: " thả Nhị Bạch ra chưa?"
Đường Nhất Bạch : "Em vừa tắm xong, người Nhị Bạch có vi khuẩn, nên chạm vào nó."
Vân Đóa có chút quẫn bách, đây là lý do gì vậy!
May mà Đường Nhất Bạch vẫn còn lương tâm, mang thức ăn bồi thường cho Nhị Bạch. Ai ngờ Nhị Bạch đột nhiên trở nên thông minh, núp ở cửa, Đường Nhất Bạch vừa mở cửa, nó lập tức lao ra nhanh như tia chớp mập mạp.
Vừa chạy ra được, Nhị Bạch chui thẳng vào ngực Vân Đóa, cọ cọ làm nũng, còn uất ức kêu lên mấy tiếng.
Sau đó giữa Đường Nhất Bạch và Vân Đóa có thêm con Husky kỳ đà.
Chờ Nhị Bạch phát tiết xong, nó nằm ghế sofa, gối đầu lên chân Vân Đóa. Vân Đóa khẽ vuốt ve nó, rồi quay sang với Đường Nhất Bạch: " nên về rồi chứ?"
" vội." Giờ phút này muốn xa . Dù chỉ ngồi chung lời nào cũng được, chỉ muốn ở cạnh mà thôi.
Vân Đóa có chút lo lắng: " nhanh , bị huấn luyện viên mắng đó."
Đường Nhất Bạch lắc đầu : " sao, tổng quản Ngũ dẫn thành viên trong đội đến Cao Nguyên rồi."
A, vậy mà lại quên mất chuyện này. Đến giờ Vân Đóa mới phát , chú ý dành cho đội bơi lội hoàn toàn lấy Đường Nhất Bạch làm trung tâm, Đường Nhất Bạch đến đâu quan tâm chỗ đó. Khi Đường Nhất Bạch Cao Nguyên, lập tức đến Cao Nguyên, bây giờ Đường Nhất Bạch , lại quên luôn chuyện đấy.
Đội của phải chỉ có mình là đội viên. Huấn luyện viên Ngũ mang theo rất nhiều người, thể vì Đường Nhất Bạch mà bỏ qua những người khác, cho dù Đường Nhất Bạch là thành viên ưu tú nhất trong đó.
Nhưng thế nào nữa việc những người khác đến Cao Nguyên, còn Đường Nhất Bạch lại lẻ loi ở đây cũng khiến có hơi buồn.
Đường Nhất Bạch thấy vẻ ủ rủ của xoa tóc an ủi: "Đừng lo, trước khi tổng quản Ngũ giao nhiệm vụ cho rồi. Hơn nữa mấy ngày sau bọn họ về."
Vân Đóa khẽ gật đầu: “Hay là bây giờ về ?"
"Vừa xuống giường đuổi , Đóa Đóa em nhẫn tâm."
Mặt Vân Đóa đỏ bừng, thở phì phò lườm cái. Ánh mắt của long lanh, khiến trong lòng lại có cảm giác ngứa ngáy. : “Bây giờ em chuyện nghiêm túc với ! lâu chưa luyện tập rồi, phải quay về ngay."
"Dù sao cũng lười biếng hai mươi ngày, có làm biếng hơn chút nữa cũng sao."
"Đường Nhất Bạch, chỉ đến viện điều dưỡng lần trở nên lười biếng rồi hả?"
Đường Nhất Bạch cười: "Em nhắc đến làm rất nhớ cuộc sống ở nơi đó, mỗi ngày đều có thể ôm em ngủ"
Vân Đóa thèm để ý đến nữa, cúi đầu trêu chọc Nhị Bạch.
Đường Nhất Bạch thở dài: "Xem xong bộ phim này ."
Trong lòng Vân Đóa có chút ê ẩm. cũng nỡ để , nhưng có nghiệp, có ước mơ của mình. Ông Khang và mọi người bỏ công sức giúp đỡ như vậy, từng giây từng phút đều thể hoang phí. Giải vô địch thế giới quá quan trọng với , mặc dù chưa chắc đoạt được chức quán quân nhưng cũng phải dùng trạng thái tốt nhất để tập luyện và thi đấu.
Vừa xong, Đường Nhất Bạch có cảm giác thời gian như dòng nước bị vỡ đê, trôi rất nhanh. Phim chiếu xong, nhưng chẳng nhớ nổi nội dung, chỉ biết mình sắp phải xa Đóa Đóa.
Vân Đóa tiễn tới cửa, chủ động hôn .
Đường Nhất Bạch : "Đóa Đóa, phải nhớ , có rảnh đến thăm ."
"Vâng."
Hôm sau, Vân Đóa làm lại. Dù nửa tháng qua chưa xuất nhưng trong cơ quan vẫn tồn tại truyền thuyết về . Bài viết của vẫn thường xuất mặt báo, lại còn hay ở ngay trang đầu. Bởi vì đó đều là tin về việc chuyển biến vết thương của Đường Nhất Bạch, cũng là tin độc quyền. Rất nhiều hãng truyền thông có thực lực hùng hậu hơn Sports Weekly đều phải ngoan ngoãn trích dẫn bài viết của bọn họ.
Nhờ phúc của Đường Nhất Bạch, địa vị tại của Vân Đóa trong tòa soạn hề tầm thường. Cũng có người suy đoán và Đường Nhất Bạch có quan hệ, nhưng dù bọn họ nghĩ thế nào, thậm chí nếu có cả tin "Vân Đóa chủ động hiến thân cho Đường Nhất Bạch", bọn họ cũng khinh thường , mà còn hâm mộ hơn.
Có thể đốn ngã được chàng đẹp trai như Đường Nhất Bạch, ai mà hâm mộ? Đừng là tiếp cận có mục đích, dù có bị lợi dụng, người ta cũng bằng lòng!
Xế chiều hôm đó, Trình Mỹ - vốn tạm nghỉ việc lại đến tòa soạn tìm Vân Đóa. Hai người ngồi uống trà chiều, Trình Mỹ : "Vân Đóa, hôm qua tớ đến thăm Lâm Tử rồi."
"Ừ." Vân Đóa muốn đề cập đến người này.
“ ấy nhờ mình chuyển đến cậu 'lời xin lỗi'."
"Ừ."
Trình Mỹ nhìn Vân Đóa cúi đầu quấy cà phê, đột nhiên có chút bất bình thay Lâm Tử: "Vân Đóa, Lâm Tử rất tốt với cậu."
Vân Đóa : "Trình Mỹ, trong mắt cậu dù ta có tốt ngàn lần vạn lần nữa ở trong mắt tớ, ta cũng chỉ là người phản bội. Chính vì ta rất tốt, nên việc ta phản bội tớ mới thể nào chấp nhận.Chúng ta đừng đến ta nữa.”
***
Đường Nhất Bạch về câu lạc bộ lập tức đến hồ bơi.
Bởi vì có ít đội viên Cao Nguyên, cho nên nơi huấn luyện hơi vắng vẻ. mình độc chiếm gian lướn, so cự ly hay tốc độ, chỉ nhắm mắt nghiêm túc cảm nhận cảm giác nước mang đến cho .Nước mát chảy lướt qua da thịt, động tác của tạo thành những dòng xoáy , bắp chân luân phiên đong đưa linh hoạt, giống như chiếc thuyền xuôi dòng.
giống con cá nhàn nhã dạo chơi trong nước, quên thời gian, quên cả mệt mỏi, như sắp hòa tan vào vòng tay rộng lớn của nước.
Lúc nổi lên lau mặt, chợt thấy bờ có người đứng.
Là Từ Lĩnh.
Từ Lĩnh hề có chút kiêu ngạo, chỉ khom người nhìn , hỏi: “ Sao rồi?”
Đường Nhất bạch cười : “ Tạm được, có hơi lạ lẫm.”
Cảm nhận nước, phải có năng khiếu, cũng phải có kinh nghiệm, hai yếu tố này thể thiếu được. Thi đấy thể dục thể thao là cạnh tranh hết mức, cạnh tranh đến cực hạn, tích lũy theo tháng ngày và được thời gian rèn giũa. hai mươi ngày Đường Nhất Bạch bơi lội, xuống nước lại, người bình thường thấy vẫn thoải mái nhàn nhã như cũ, nhưng mà khác biệt trong dó, chỉ có chính mới có thể cảm nhận được.
Từ Lĩnh rất hiểu trạng thái này. Giờ ta còn cảm giác đau thương nữa, chủ yếu là do nghĩ thông suốt, ta mong đợi gì về việc Đường Nhất Bạch tham dự giải vô địch thế giới lần này, chỉ xem như lần rèn luyện, có thể bước vào chung kết là rất tốt rồi.
Trong đội, có người muốn thay Đường Nhất Bạch bằng ứng cử viên khác. Nhưng ý kiến này chỉ có bộ phận đồng tình, số đôngg còn lại cảm thấy “ lạc đà gầy còn hơn ngựa”. Đường Nhất Bạch tham gia thi 100 mét, còn có cơ hội bước vào trận chung kết, người khác chưa chắc. Vé vào chung kết phải là người có tài năng phi thường mới giành được.
Cái mà Từ Linh tiếc nuối chính là hai hạng mục tập thể: lặn tiếp sức hỗn hợp 4x100 mét nam và lặn cả nam và nữ. Nếu như có Đường Nhất Bạch, hai hạng mục này Trung Quốc có nhiều cơ hội chiến thắng, tuy có Kỳ Duệ Phong thay thế, nhưng ta thâm gia quá nhiều hạng mục, được cái này mất cái khác, huống chi thành tích 100 mét của Kỳ Duệ Phong trong giới cũng quá ưu việt.
Haizz, mình liên quan đến sống còn của ba hạng mục, lần này là rất đáng tiếc.
Từ Linh nghĩ nghĩ lại, rốt cuộc vẫn phải nén đau buồn, khích lệ Đường Nhất Bạch xong quay kiếm người tâm .
Đường Nhất Bạch mấy để ý, tiếp tục luyện tập.
Mấy ngày sau, Vân Đóa bị tòa soạn phái đến lấy tin về tình huống sau khi hồi phục của Đường Nhất Bạch. Chủ nhiệm Lưu nghĩ rất kỹ, Vân Đóa chỉ cần đưa tin về Đường Nhất Bạch, còn phía Cao Nguyên ông phái Tiền Húc Đông và thầy Tôn . Vân Đóa liên lạc trước với Từ Linh, được ta chấp thuận rồi mới tới trụ sở huấn luyện.
Cả hồ bơi rộng lớn chỉ có mấy người, Đường Nhất Bạch chiếm địa bàn to nhất, Vân Đóa vừa quan sát vừa so sánh, biết có phải do “ trong mắt người tình hóa Tây Thi” hay , mà cảm thấy Đường Nhất Bạch bơi đẹp nhất, còn đẹp hơn cả “ mỹ nhân ngư”.
biết gần đây rất cố gắng, mỗi ngày đều tăng cường huấn luyện. Trước kia Đường Nhất Bạch rất ít huấn luyện ngoại khóa, mỗi ngày chỉ hoàn thành nhiệm vụ là xong, bởi vì cảm thấy huân luyện viên là người vừa chuyên nghiệp vừa đáng tin cậy, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời huấn luyện viên là được. Nhưng bây giờ, đối mặt với làn nước vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, mỗi ngày đều tận lực luyện tập nhiều hơn chút, huấn luyện viên bảo bơi 10000 mét, bơi 12000 mét.
Chuyện này, Ngũ Dũng cũng biết, nhưng ngăn cản, chỉ dặn mỗi ngày phải đều đặn khám bác sĩ, phòng ngừa việc mệt nhọc quá độ khiến vết thương tái phát.
như vậy làm Vân Đóa vô cùng đau lòng, nhưng biết làm thế nào để giúp đỡ.
Đường Nhất Bạch kết thúc huấn luyện bước lên bờ nghỉ ngơi, sau đó đứng bên hồ bơi tạo dáng cho Vân Đóa chụp. Điểm tốt của là vóc dáng khiến người khác “ vừa gặp ”, Vân Đóa nhìn mà tim đập loạn nhịp. Chụp xong, Vân Đóa giơ máy ghi muốn phỏng vấn, nhưng lại cười : “ cần phải hỏi , em muốn viết thế nào cũng được.”
Vân Đóa dở khóc dở cười: “ Làm gì có người nào như ? quan tâm đến tu dưỡng nghề nghiệp của em chút được hả?”
Đường Nhất Bạch đành phải máy móc trả lời , trả lời lúc biết chạm phải dây thần kinh gì, đột nhiên bật cười, cười xong them để ý là phỏng vấn kéo lại hôn.
Vân Đóa: “…” Còn có vận động viên nào thất thường hơn !
Đường Nhất Bạch tắm, nước ở hồ bơi có tính ăn mòn rất cao, mỗi lần luyện tập xonng đều tắm. Sau đó dẫn Vân Đóa đến phòng huấn luyện, muốn tiếp tục luyện tập.
Trước kia, Vân Đóa cũng từng xem Đường Nhất Bạch luyện tập, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy ở trần luyện tập> ở trần, chỉ mặc chiếc quần thể thao ngắn, động tác mạnh mẽ làm bắp thịt người hoạt động, lúc lên lúc xuống, giống như giai điệu tuyệt vời. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào những giọt mồ hôi ngực, long lánh trong suốt, khiến người ta có chút mê hoặc.
Vân Đóa chụp vài tấm hình, nhịn được nuốt nước miếng cái.
Đường Nhất Bạch cười híp mắt nhìn : “ Nghĩ gì thế?”
đỏ mặt để ý tới .
quyết định đưa mấy tấm hình này cho tòa soạn. Người đàn ông của hấp dẫn như vậy, nếu có người phấn khích quá làm chuyện ngu xuẩn sao? làm như vậy là cứu vớt người khác…
Chụp ảnh xong, bọn họ liền bước vào phương thức hẹn hò trước đây. nghiêm túc luyện tập, im lặng quan sát, thỉnh thoảng nghịch vài dụng cụ trong này.
Chờ luyện tập xong, lại tắm, hai người cùng ăn tối. Cơm nước xong họ ngồi ở cạnh sân huấn luyện nhìn mấy em đá cầu.
Bởi vì ở cùng người , cho nên dù làm chuyện bình thường đến cỡ nào cũng đều có cảm giác mới lạ và hạnh phúc.
Vân Đóa dựa vào ngực Đường Nhất Bạch, lên suy nghĩ giữ trong lòng cả ngày hôm nay: “ Đường Nhất Bạch, đừng gắng sức quá.”
Đường Nhất Bạch khẽ vuốt tóc , đáp: “ sao, mệt.”
“ Huấn luyện tăng cường như vậy lỡ chịu nổi sao?” ra Vân Đóa muốn là, lỡ lại làm vết thương tay tái phát sao, nhưng đây là chuyện xấu, kiên quyết muốn ra khỏi miệng.
cười : “ Đóa Đóa, em đau lòng cho à?”
“ Đường Nhất Bạch, em chyện nghiêm túc! cũng đừng liều mạng quá, dù giành được huy chương cũng sao.” giành được huy chương, tình em giành cho cũng giảm chút nào… Lời buồn nôn như vậy dĩ nhiên thể ra miệng, chỉ nghĩ trong lòng là được rồi.
“ Đóa Đóa, tất cả mọi người đều hy vọng nữa, bao gồm cả em. Nhưng mà buông tay đâu, vĩnh viễn .”
Vân Đóa nghe xong ngây người.
Luôn tự tin mà cường đại, luôn kiên định mà ung dung, cho dù toàn thế giới đều hoài nghi , cũng tuyệt đối hoài nghi mình.Đây chính là , đây chính là người đàn ông mà .
Chương 86:
Editor: thuyvu115257
Buổi tối sau khi Đường Nhất Bạch kết thúc huấn luyện trong nước, Vân Đóa định chào tạm biệt.
" đưa em ." : "Ra ngoài dạo chút."
Hai người ra khỏi nơi huấn luyện, nắm tay dạo bước trong sân. Đêm tối rất yên tĩnh, đèn đường kéo dài chiếc bóng của bọn họ, ngắn lại, rồi dài ra,… biết đến ký túc xá từ lúc nào, Vân Đóa hơi ngây ngốc, kịp nhận ra là do cố ý, cười : d.đ/l.q-đ “Thôi, tiễn em về nhiều lần như vậy, lần này đến lượt em tiễn , mau lên .”
Đường Nhất Bạch mấp máy môi, : "Đóa Đóa, ngày mai đám người tổng quản Ngũ và Phong mới trở về."
"Em biết mà, cho nên?"
"Cho nên, tối nay trong ký túc xá có ai."
"..." Giờ phút này Vân Đóa mới hiểu ý đồ dẫn tới đây, mặt nóng lên. "Đường Nhất Bạch, có thể chuyên tâm huấn luyện !"
"Lúc huấn luyện rất chuyên tâm, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi."
Vân Đóa lại , xoay người. "Em trước."
Đường Nhất Bạch kéo lại. " trễ thế này, em nghỉ ở đây . Em yên tâm, nếu chưa được cho phép của em, làm bất cứ chuyện gì. có thể ngủ giường của Phong."
"Nhưng trái với quy định."
" sao, thăm hỏi chỗ Từ Lĩnh rồi."
"..." Nghe thôi biết có mưu...
còn suy nghĩ lý do từ chối, Đường Nhất Bạch cũng chờ hết câu, hơi khom lưng, vác lên vai. Vân Đóa cảm thấy trời đất như quay cuồng, đầu hướng xuống dưới, máu chảy ngược lên não, kìm nén đến đỏ mặt, đập lên lưng . "Đường Nhất Bạch! mau thả em xuống!"
Đường Nhất Bạch vác vào ký túc xá, cười : "Đóa Đóa, em mà lớn thêm chút nữa là mọi người trong cả tòa nhà đều nghe thấy hết đấy."
Vân Đóa nhanh chóng ngậm miệng. Nhưng tay cũng dừng lại, vẫn còn tiếp tục đập .
Nắm đấm của hoàn toàn tính là đau, chỉ gãi ngứa thôi, chỉ da thịt ngứa mà trong lòng cũng ngứa.
vác vào ký túc xá, đóng cửa, khóa trái, sau đó đặt lên giường.
Vân Đóa chỉnh sửa lại đầu tóc lộn xộn, cúi đầu nhìn . Đường Nhất Bạch thấy vành tai đỏ lên, biết là mắc cỡ hay do máu chảy ngược. hơi buồn cười, ngồi bên cạnh , rất gần, "Đóa Đóa..."
Đột nhiên Vân Đóa đứng lên. trễ thế này còn ở trong phòng ngủ của , làm có chút khẩn trương. lắp bắp. "Cái đó, em… em muốn tắm."
"Được."
Đường Nhất Bạch tìm bàn chải đánh răng mới và khăn mặt cho . Bình thường ai lại cất giữ bàn chải đánh răng và khăn mặt? Đây phải là khách sạn. có mưu đồ, đánh chết Vân Đóa cũng chẳng tin.
cầm đồ trốn vào phòng tắm, nhưng rất nhanh lại nhô đầu ra. "Đường… Đường Nhất Bạch?"
"Sao thế?" Đường Nhất Bạch nhíu mày nhìn . cảm thấy giống như nhịn cười.
"... có đồ ngủ dự phòng ?"
" có."
"..." có là có ý gì? Chẳng lẽ muốn sau khi tắm xong để trần ra ngoài? Đồ biến thái! Vân Đóa xấu hổ gần chết. "Đường Nhất Bạch! Sao có thể đối xử với bạn như vậy hả?! Mau giao đồ ngủ ra đây!"
Đường Nhất Bạch tìm cái T-shirt ngắn tay màu đỏ in hoa sạch , đưa qua khe cửa. "Đồ ngủ của em mặc vừa đâu, thay tạm cái này nhé."
"Được, cám ơn... Chờ ..."
"Sao vậy?" cách cánh cửa nhìn .
trốn sau lưng cánh cửa yếu ớt . "Có đồ lót ?"
"Đồ lót nữ?"
"Ừ, tốt nhất là thế."
Đường Nhất Bạch nở nụ cười. " là đấng mày râu làm sao có đồ lót nữ được chứ? Nếu có, em làm ầm lên đòi chia tay rồi."
" phải ý đó... có thể cho em mượn dùng được ?"
" được."
"Tại sao?!"
Vì sao? Nếu bạn đứng ở góc độ của người đàn ông để suy nghĩ vấn đề này, đáp án miêu tả sinh động rồi...
Đường Nhất Bạch nín cười, trịnh trọng : "Trong đội lưu truyền cấm kỵ, chính là kiên quyết thể đưa quần bơi và đồ lót cho người khác mặc. biết tại sao, nhưng vẫn luôn nghe theo."
Vân Đóa ngốc tin như vậy.
Đường Nhất Bạch lừa bạn , tâm trạng vô cùng tốt, nghe tiếng chuông di động của Vân Đóa reo, nhìn cuộc gọi đến, là mẹ .
Bắt máy nghe luôn.
Đường Nhất Bạch: "Mẹ. Vân Đóa ở chỗ con, định gọi điện thoại cho mẹ đấy."
"Biết rồi. Hừ, tình trường và thi đấu con chỉ đắc ý được thôi."
"Con muốn cả hai cái đều đắc ý."
Bà Lộ chẳng đúng sai, bà dạy dỗ con trai: "Con cẩn thận cho mẹ. Nếu để Vân Đóa mang thai, các con phải kết hôn ngay lập tức."
Đường Nhất Bạch nghe mẹ xong hơi nóng mặt, vội ho tiếng, đáp: "Con biết rồi."
"Đường Nhất Bạch."
"Hả?" có hơi tin, mẹ lại trịnh trọng gọi tên như thế.
"Mặc kệ con làm gì, mẹ đều ủng hộ con."
Đường Nhất Bạch gần như mừng rớt nước mắt. Phải biết mẹ của luôn là người tương đối lạnh nhạt, dùng từ thông dụng bây giờ mà chính là "kiêu ngạo", muốn nghe được câu ủng hộ từ trong miệng mẹ quả rất khó khăn. vô cùng cảm động. "Mẹ..."
Bà Lộ tiếp. "Dù sao con cũng là con trai của mẹ, mặc dù đôi lúc mẹ muốn vứt con để sinh đứa khác."
Đường Nhất Bạch: = =
Thôi, cảm động gì mà cảm động.
Sau khi cúp điện thoại của mẹ, Đường Nhất Bạch gửi tin cho Kỳ Duệ Phong.
Đường Nhất Bạch: Phong, tôi có thể ngủ giường của ?
Kỳ Duệ Phong: Cậu tè dầm lên giường mình à?
Đường Nhất Bạch: ...
Kỳ Duệ Phong: Yên tâm, ra ngoài đâu.
Đường Nhất Bạch: Em tè dầm! Em chỉ muốn hỏi câu, chỉ cần trả lời “ thể” là được rồi.
Kỳ Duệ Phong: Tại sao thể, cậu là em tốt của tôi, cho dù tè dầm giường tôi cũng chẳng sao.
Vì sao tôi phải tè dầm giường chứ, suy nghĩ như tên thần kinh…
Quả Đương Nhất Bạch thể tin và người kỳ lạ như vậy là bạn tốt của nhau nhiều năm. bưng trán, bỗng dung chẳng biết làm sao để ấy hiểu. đành phải thuyết phục mình: Quên , đề cập tới cái này, coi như mình chưa gì.
Kỳ Duệ Phong: À, cậu huấn luyện sao rồi?
Đường Nhất Bạch: Tất cả đều thuận lợi, em khôi phục cảm giác với nước và luyện tập giữ thăng bằng trong nước.
Kỳ Duệ Phong: ừ, nên quá nóng vội.
Đường Nhất Bạch: Vâng.
Kỳ Duệ Phong: Đường Nhất Bạch, bạn Cao Nguyên tặng chúng tôi rất nhiều thịt bò khô, tất cả đều là thực phẩm hữu cơ, ăn rất ngon, tôi mang về cho cậu ít.
Đường Nhất Bạch: Được, cảm ơn.
Kỳ Duệ Phong: Khách sáo với tôi làm gì.
Kỳ Duệ Phong: À. Đúng rồi, hôm nay lúc tôi tắm bị Hướng Dương Dương nhìn thấy hết trơn rồi.
Đường Nhất Bạch: !!!!!!!!!!!!!!
Trong lòng tự hỏi, phải là người nhiều chuyện, nhưng chuyện của Phong, cũng rất tò mò, vì vậy hỏi: Sau đó sao?
Kỳ Duệ Phong: Sau đó tôi vô cùng tức giận, tôi muốn ấy chịu trách nhiệm.
Đường Nhất Bạch kích động, lại hỏi: Cho nên?
Kỳ Duệ Phong: Cho nên tôi bảo ấy mang thịt bò khô đến đền cho tôi, bây giờ tôi có hai phần thịt bò khô để ăn!
Đường Nhất Bạch:…………………….
Kỳ Duệ Phong: Làm sao vậy?
Đường Nhất Bạch: có gì, vui vẻ là được rồi.
đọc vài tin tức, lại đăng Microblogging, sau đó ném di động , im lặng chờ đợi Vân Đóa.
Chờ đợi lẫn hy vọng, thời gian ấy có vẻ vô cùng dài.
Vân Đóa tắm xong ra ngoài, vừa vừa lau tóc còn ướt. mang đôi dép to và mặc chiếc áo T-shirt của Đường Nhất Bạch, T-shirt này quá lớn với , có thể coi như mặc váy. Nhưng phần dưới váy lại có gì cả… Trơ trụi làm cho người ta chẳng có cảm giác an toàn, khi tự giác cố gắng khép hai chân vào nhau.
Cảm giác mình như người cuồng dục vậy! QAQ
Đường Nhất Bạch ngồi ghế, vắt hai chân lên nhau, hai tay chụm lại cùng để đầu gối, tư thế vô cùng nghiêm chỉnh. Từ lúc xuất đều nhìn chằm chằm, ánh mắt dính chặt lên người , đen tối, nhìn lân từ xuống dưới, khi đến nửa người dưới dừng lại trong chốc lát.
Mặt của Vân Đóa như bị đốt cháy, rất muốn ôm mặt chạy .
Đường Nhất Bạch nhíu mày.
Vân Đóa rang giữ bình tĩnh, lau tóc hỏi Đường Nhất Bạch, “ Có máy sấy ?”
“ Có, sấy giúp em.”
bảo Vân Đóa ngồi lên giường, ngồi sau lung , cắm chuôi máy sấy vào ổ điện ở đầu giường, sau đó cầm máy sấy tóc giúp . Lầm đầu tiên sấy tóc cho con , hơn nữa còn là tóc dài, có vẻ hơi vụng về, mở công suất máy sấy tối đa, nắm tóc tán loạn, ít sợi tsc bị thổi ra đằng trước, che phủ mặt Vân Đóa.
Vân Đóa thành tiếng, “ Bây giờ có phải em rất giống Sadako* ?” ( * nhân vật trong phim lời nguyền quỷ ám)
Đường Nhất Bạch trả lời, “ nhìn từ phía sau giống.” Điển hình né tránh vấn đề.
Vân Đóa: “ Em có cảm giác như mình bị bão cát tấn công.”
Đường Nhất Bạch: “ Gắng chịu lúc.”
Vân Đóa: =.=
Sấy tóc còn cần “ chịu lúc” à…
Về sau càng thành thạo, sấy hết lọn này đến lọn khác, sấy khô xong lại lộn xộn. Vân Đóa cố gắng dùng ngón tay mình gỡ tóc rối. Chỗ ở của đàn ông, cũng trông cậy có được cây lược. vừa gỡ tóc vừa , “ Cảm giác giống như bắt rận ấy!”
Đường Nhất Bạch bị chọc cười ra tiếng. vứt máy sấy qua bên, ôm từ phía sau, “ Làm sao em có thể đáng như vậy.”
Vân Đóa bị kéo vào trong ngực, đột nhiên có chút cảnh giác.Cảm giác đau đớn trong lần đầu tiên tạo thành ấn tượng khắc sâu, trong thời gian ngắn muốn thử thêm lần nữa. bẻ tay , “ lên giường Kỳ Duệ Phong ngủ.”
“ Ừ.” Mặc dù đồng ý, nhưng lại vén tóc hôn phía sau gáy của , hành động hề tính toán.
Tạii sao người này lại vô sỉ như vậy! Vân Đóa đứng lên xoay người né tránh , “ Đường Nhất Bạch! Ngày mai còn phải huấn luyện, mau ngủ !”
cười bổ nhào lên, “ Đóa Đóa, nếu muốn ngủ ngon, bây giờ phải chiều theo !”
“ được, em sợ đau!”
“ đảm bảo lần này đau.”
“ Tin mới là chuyện lạ.”
“ , bây giờ mỗi tối đều dành ra mười phút để luyện tập.”
“ Luyện tập cái gì?” Hỏi xong cũng , gương mặt lập tức đỏ ửng hồng vì xấu hổ, “ lưu manh!”
dẩy ngã xuống giường rồi xoay người đè lên, nhàng hôn môi , trong cổ họng phát ra tiếng cười dễ nghe, : “ Giờ đén lúc nghiệp thu thành quả.” Trông thấy vẻ mặt chống cự của Vân Đóa, thương lượng, “ Đóa Đóa, nếu như em đau, đến lúc đó cứ kêu ngừng, có được ? đảm bảo nghe lời em.”
Vân Đóa hơi do dự, nhưng chứng kiến dáng vẻ lấy lòng của , còn kém mọc thêm đuôi ở sau lung, đành phải , “ cho thêm cơ hội nữa.”
Lần này sau khi kết thúc ân ái, toàn thân hai người đều đổ mồ hôi, giống như vớt từ trong nước ra. Vân Đóa bị ép khô đến hết hơi, bây giờ cơ thể mềm nhũn, ngay cả đầu ngón tay cũng lười động đậy.
Đường Nhất Bạch ôm từ phía sau, cúi đầu nhàng hôn bả vai mềm mại, lực rất , giống như gió bấc mưa phùn, dịu dàng thắm thiết.
Hôn men nheo vai bò lên , cuối cùng dừng ở bên tai , hỏi: “ Thoải mái ?”
Vân Đóa gì. tại xấu hổ còn chưa kịp nữa là…
Tay của dừng bụng , đầu ngón tay vẽ vòng tròn quanh rốn, trêu chọc : “ Em cũng biết .”
Vân Đóa nghĩ thầm, biết người ta vậy mà còn hỏi!
***
Ngày thứ hai sau khi Vân Đóa rời , đội bơi quốc gia huấn luyện ở Cao Nguyên trở lại.Rất nhiều ngày Ngũ Dũng gặp Đường Nhất Bạch, vừa nhìn liền cảm thấy thổn thức, hai thầy trò chuyện với nhau lúc.Sau đó Ngũ Dũng kiểm tra tình hình huấn luyện gần đây của Đường Nhất Bạch, ông phát Đường Nhất Bạch tốt hơn nhiều so với dự đoán của ông. Chỉ mới mấy ngày, cảm giác với nước tìm về được, mặc dù còn cách trạng thái tốt nhất khoảng cách lớn, nhưng Đường Nhất Bạch chịu khó huấn luyện thu được hiệu quả rệt.
Đường Nhất Bạch và tổng quản Ngũ ra suy nghĩ của mình. Trước khi bị thương đặt cuộc hẹn với huân luyện viên người Úc Frankie rồi, quyết định tháng sau năm nay qua bên kia tập huấn. tại Đường Nhất Bạch cảm thấy, chuyến Úc lần này cũng cần thiết nữa.Bởi vì bị thương nên dừng huấn luyện, việc cấp bách bây giờ là hồi phục lại sau chấn thương.Ở trạng thái tốt tùy tiện Úc tiếp nhận huấn luyện, vừa phát huy hiệu quat, vừa làm trễ nải hồi phục của . Cho nên bằng tiến hành theo tuần tự trước để điều chỉnh tốt tình trạng của mình.
Mặt khác, tập huấn ở nước ngoài rất đề cao tỉ mỉ, Đường Nhất Bạch cảm thấy nó mang tính quyết định và khồn thể thay thế.
Ngũ Dũng nghe xong ý tưởng của Đường Nhất Bạch, nhịn được thầm giơ ngón cái lên với . Ngũ Dũng : “ Nhất Bạch, cậu rất tốt, nhận thức cực kì rang, cũng rất lý trí. Trước khi tôi trở về còn suy nghĩ chuyện này, lo lắng biết khuyên thế nào để cậu bỏ qua chuyến tập huấn ở nước ngoài này.”
Chi phí tập huấn ở nước ngoài do nhà nước trả, chỉ vận động viên có thực lực mạnh nhất mới có tư cách. Nếu thực lực bình thường muốn cũng được, vậy phải tự mình chi ra khoản tiền lớn.Cho nên đối với tuyệt đại đa số vận động viên tập huấn ở nước ngoài là cơ hội hiếm có, là niềm vinh dự, muốn bỏ qua là điều dễ dàng.
Vì vậy Đường Nhất Bạch có thể quyết đoán nhưng vẫn lý trí bỏ qua nó làm cho những người lãnh đạo trong đội nhìn với cặp mắt khác xưa, bọn họ cảm thấy người trẻ tuổi này thực chững chạc hơn, con đường phía trước đầy triển vọng.
Chuyện này quyết định như vậy.Song số tiền đưa cho câu lạc bộ nước Úc thể lãng phí, vì thế trong đội quyết định chọn vận động viên khác.Về phần chọn ai, liên quan gì đến Đường Nhất Bạch.
Sau khi Vân Đóa đưa tin này ra ngoài, Đường Nhất Bạch nhận được ca ngợi của rất nhiều fan hâm mộ. Nhưng cũng có nhóm fan cảm thấy thần tượng bọn họ chịu thiệt thòi, bị chơi xấu, tụ tập lại vào trang Microblogging của đội bơi quốc gia và trang Microblogging của vận động viên được chọn bổ sung vào tập huấn nước ngoài tìm cớ gây , cái gọi là “ người đần độn quét mười đứa bé da đen”, ý đại khái chính là như vậy. may là Vân Đóa quản lý Microblogging của Đường Nhất Bạch, sớm phát ra manh mối, vội vàng đăng bài lên Microblogging giải thích.
Bài này cũng là bài đăng dài nhất Microblogging của “ Đường Nhất Bạch” từ trước đến nay. Vì để ổn định fan, Vân Đóa còn sử dụng hình – Đường Nhất Bạch ở phòng huấn luyện.
Sau đó quả nhiên dẫn tới đàn lang sói.
Trừ bỏ chủ đề thông thường “ xịt máu mũi gọi chồng”, còn có số người hỏi thăm liên tục: Đường Nhất Bạch, hình Microblogging của rốt cuộc là ai chụp giúp thế?!
nghi ngờ này kể từ khi Vân Đóa tiếp quản Microblogging của Đường Nhất Bạch bắt đầu tồn tại rồi. Bởi vì thay đổi phong cách, hình chụp đẹp hơn trước kia, với lại còn có hơi thở nghệ thuật rất riêng, nhìn cực kì chuyên nghiệp. Sau đó nhìn xuống từng bài Microblogging, mọi người nhất trí cho rằng tất cả hình ảnh đều được chụp bởi cùng người.
Nhưng người này là ai?
Là Kỳ Duệ Phong ư?Làm sao có thể, Kỳ Duệ Phong có thể chụp người thành chó. Tuy rất nhiều người hy vọng là Kỳ Duệ Phong, nhưng dù đầu óc chứa đậu hũ, cũng phải tiếp nhận này: phải!
Là huấn luyện viên Ngũ sao? Ha ha, Microblogging của huấn luyện viên Ngũ thường xuất cảnh dán râu đầy màn hình đặc sắc, sao ông ấy có thể đạt đến trình độ đó chứ?
Hướng Dương Dương?Nguyên lý giống như , Minh Thiên?Nguyên Lý giống như .
Như vậy rốt cuộc là ai?
Đến ngày, có người tên là “ Từng Đóa Bọt Sóng” ở Microblogging của Đường Nhất Bạch khoác mà biết ngượng trả lời: Dám chắc người chụp ảnh chính là bạn , các người là những kẻ ngu ngốc nhất quả đất!
Sau đó người tên “ Từng Đóa Bọt Sóng” bị nhóm “ bà xã” của Đường Nhất Bạch lần lượt…
Vân Đóa cười híp mắt nhắn tin cho “ Từng Đóa Bọt Sóng”: Đáng đời!
Rất nhanh “ Từng Đóa Bọt Sóng” trả lời lại : bị tổn thương rồi, ngày mai em an ủi được ?
Mặt Vân Đóa lập tức đỏ lên, hồi sau mới trả lời : “ Vâng.”
Từ lần trước ở chung ký túc xá với , thể nhìn thẳng chỗ đó, mỗi lần tìm đều thấy vô cùng xấu hổ. Đường Nhất Bạch còn bỉ ổi hơn, rất thích dẫn đến ký túc xá, cũng phải làm gì xấu, chẳng qua là hay dùng các cách để trêu chọc .
Ngày hôm sau, Vân Đóa tìm Đường Nhất Bạch chơi, ngồi ở bên hồ bơi nhìn huấn luyện, Ngũ Dũng với Vân Đóa: “ Lúc ở đây tình hình huấn luyện của cậu ta tốt hơn bình thường.”
“ sao?” Vân Đóa vui mừng.
“ Ừ, cho nên có thể thường xuyên đến.”
“ Vâng, tôi biết rồi!”
Sauk hi Đường Nhất Bạch kết thúc huấn luyện, với Vân Đóa, “ Hôm qua Phong Úc rồi.”
“ Em biết rồi, tờ báo chúng em có đến ấy.”
“ Vậy nên tối nay ký túc xá có ai.”
Vân Đóa đỏ mặt quay : Lại tới nữa!
Đường Nhất Bạch cũng suy nghĩ gì đó: “ Nhưng dù sao vẫn cảm thấy chúng ta thể cứ kiếm kẽ hở mãi, nếu em có thể vào học viện tốt rồi.”
Vân Đóa cúi đầu trước, bây giờ phải tỉnh táo, muốn chyện với .
Mặc kệ bước chân nhanh bao nhiêu, Đường Nhất Bạch cũng có thể nhanh chậm đuổi kịp , duy trì bên cạnh . nhìn mặt , cẩn thận , “ Đóa Đóa, hay là chúng ta đăng ký nhé!”
Vân Đóa đột nhiên dừng bước, quay mặt nhìn .
Đường Nhất Bạch mấp máy môi, trong lòng hơi thấp thỏm.
vừa bực mình vừa buồn cười nện cái lên ngực , “ Đường Nhất Bạch, cầu hôn như vậy sao?”
Last edited by a moderator: 28/4/16