1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 36
      Edit: Hà

      Vừa mới sáng sớm mở hàng gặp được hai đợt khách cùng vào, Đậu chưởng quầy của Bách điểu cư nhanh chóng nhìn lướt qua lượt, tự mình chiêu đãi Bùi Cảnh Hàn thân phận tôn quý, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu nhị tiếp đãi Lục Thành.

      Lục Thành đem lồng chim đưa cho tiểu nhị, với về tình trạng của con vẹt mấy ngày nay, nhưng dư quang trong lỗ tai lại lưu ý cuộc chuyện của hai người đằng kia.

      "Ngưng Hương giúp ta nhìn thử, nên mua loại nào cho Nhị công tử tốt." Bùi Cảnh Hàn hơi ngửa đầu, nhìn các loại chim có trong cửa hàng, đệ đệ trong tuổi ham chơi, Bùi Cảnh Hàn lại bận bịu công chuyện nên có nhiều thời gian bồi , cho nên muốn tặng vật để cho đệ đệ giết thời gian. Hầu như những năm gần đây có năm nào mà tặng những con vật ở đất cho đệ đệ, nhưng chưa bao giờ có con nào còn sống cho tới bây giờ, lần này dứt khoát mua chim cho mới được.

      Ngưng Hương cố nén nhìn Lục Thành ở phía bên kia, tiểu nương nhìn chung quanh nửa vòng bị chim hoàng oanh lông vũ hấp dẫn, giọng đề nghị: "Con hoàng oanh kia thế tử thấy thế nào?"

      Bùi Cảnh Hàn nhìn cái, lắc đầu, "Lão phu nhân có hoàng oanh, nhị công tử cũng thích, đổi lại ."

      Rất nhanh Ngưng Hương lại nhìn trúng con chim hồng tước, lông màu xám tro, trước trán có nhúm lông đỏ.

      Bùi Cảnh Hàn vẫn thích, "Quá , đổi loại lớn hơn chút ."

      Đậu chưởng quỹ đứng bên cạnh vội vàng đề nghị: "Thế tử thử nuôi vẹt xem như thế nào? Nhị công tử còn tuổi, nuôi vẹt để cậu ấy giải trí, cậu ấy nhất định là rất thích."

      Ngưng Hương chột dạ im lặng, kỳ nàng cũng muốn chọn vẹt, nhưng thấy Lục Thành đứng bên cạnh, trong tay lại mang theo con vẹt, nàng sợ Lục Thành nghĩ nhiều.

      Đúng lúc này Bùi Cảnh Hàn cũng chú ý tới Lục Thành, nhưng sớm quên tên quản vườn nho chỉ gặp mặt lần ở vườn trái cây, ánh mắt trực tiếp nhìn vào lồng chim trong tay .

      Đậu chưởng quầy thừa dịp giới thiệu: "Đó là vẹt huyền phượng, có màu lông trắng như tuyết xinh đẹp, rất được các công tử và các nương thích."

      Nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn nhìn vào mình, Lục Thành theo bản năng thẳng lưng ưỡn ngực.

      Nhưng con vẹt bên trong lồng chim lại có chí khí như chủ nhân, ỉu xìu mở to mắt nằm ở trong đó, hai mắt vô thần

      Bùi Cảnh Hàn nhíu mày, nghiêng đầu với Đậu chưởng quầy: "Ở đây có chim ưng con ? Vẹt hoạ mi kia đều là vật của các nương nuôi trong nhà, nam nhân nên nuôi ưng mới phải, nếu dễ dàng mê muội mất ý chí, chỉ biết đùa chim làm thú vui."

      chỉ ra cách nhìn của mình đối với việc nuôi chim, cũng phải có ý nhằm vào Lục Thành.

      Sắc mặt Lục Thành khó coi cực kỳ, vừa muốn thanh minh nhưng trong lòng lại thể thừa nhận, lời của Bùi Cảnh Hàn dường như có chút đạo lý.

      Nam nhân mang theo vẹt, luận về uy phong khí thế, làm sao có thể so với người mang ưng vai?

      muốn bị thua thiệt, Lục Thành cũng nhìn về phía Đậu chưởng quỹ, ngay sau đó ngoài ý muốn phát nương bên cạnh Bùi Cảnh Hàn dường như nhìn . Trong lòng Lục Thành giật mình, ánh mắt xoay qua chỗ khác, liền thấy vẻ mặt của nàng mặt tràn đầy lo lắng nhìn , hai mắt nhìn nhau, nàng giật mình cúi đầu xuống, rất nhanh lại trốn bên cạnh Bùi Cảnh Hàn.

      Thế nhưng đôi mắt hạnh căng thẳng vì khắc sâu trong đầu Lục Thành.

      Nàng sợ tức giận bởi lời của Bùi Cảnh Hàn sao?

      Nếu như nàng thực là người khẩu thị tâm phi* tham luyến hư vinh, sau khi bị người khác bắt gặp, còn tâm trạng mà để ý tới tâm tình của chứ?

      (*): miệng đường tâm nghĩ nẻo

      Nghi hoặc đột ngột đến, ngực của Lục Thành đột nhiên cũng còn nặng nề như ban nãy nữa.

      Lúc này Đậu chưởng quỹ cũng vừa mở miệng, nhìn Bùi Cảnh Hàn cười : "Có, mới có ổ chim ưng con chuẩn bị đưa ra bán, thế tử đến đây là đúng lúc, ngài chờ chút, để ta mang ra cho ngài coi."

      Bùi Cảnh Hàn gật đầu, nhìn thấy sắc mặt của tiểu nha hoàn bên cạnh đúng, chắc là vì từ chối hai đề nghị của nàng, khẽ mỉm cười, dịu dàng : "Ngưng Hương thích chim hoàng oanh đúng ? Vậy ta mua cho em con nhé."

      Nghe thấy giọng dịu dàng sủng ái như vậy, Lục Thành nắm chặt bàn tay.

      Ngưng Hương cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Lục Thành, liền vội vàng lắc đầu cự tuyệt, " cần, Tố Nguyệt rất ghét những thứ này, nếu thấy em nuôi chim nhất định nàng ấy vui."

      Bùi Cảnh Hàn có ý dụ dỗ nàng vui vẻ, suy nghĩ lát lại : "Vậy ta để cho Trường Thuận nuôi vậy, nếu như bất cứ lúc nào em muốn nhìn thấy gọi mang vào trong viện."

      Ngưng Hương còn muốn cự tuyệt đột nhiên Bùi Cảnh Hàn nắm chặt tay nàng, dắt nàng về phía chim hoàng oanh bên kia, "Cứ quyết định vậy , chọn con ."

      Ngưng Hương có cảm giác tay mình giống như là bị rắn quấn lấy.

      Sau phút giây ngắn ngủi do dự, nàng hề giãy giụa nữa, cũng nhìn vẻ mặt của Lục Thành là dạng gì nữa, đành thuận theo để Bùi Cảnh Hàn dắt , cho đến khi dừng lại Bùi Cảnh Hàn vẫn còn muốn nắm chặt tay nàng, nàng mới khẽ giãy giụa. Bùi Cảnh Hàn biết nàng xấu hổ, nhàng gãi gãi lòng bàn tay nàng để nàng mở ra, giúp nàng chọn chim hoàng oanh.

      Ngưng Hương cứng ngắc chết lặng nhìn những chú chim hoàng oanh kia, chỉ trông mong sau khi Lục Thành hiểu lầm nàng, tức giận quên nàng .

      Thực Lục Thành rất tức giận, nếu như ngọn lửa giận trong lồng ngực có thể thiêu cháy bất cứ ai, có lẽ lúc này Bùi Cảnh Hàn bị đốt thành tro, nhưng vẫn chưa tức giận đến mất hết lý trí, cho nên nhìn ra, lúc Ngưng Hương bị Bùi Cảnh Hàn dắt , hai gò má nàng tái nhợt, giống như vẻ ngượng ngùng sợ bị người khác nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa hai người.

      Có lẽ nàng cũng muốn bị Bùi Cảnh Hàn đối xử như vậy với nàng.

      Nhưng nàng là nha hoàn, nàng có năng lực cự tuyệt.

      Sau phút phẫn nộ, đột nhiên Lục Thành sinh ra cảm giác thất bại.

      hận bản thân bất lực, hận mình có bản lãnh đoạt lại nàng từ trong tay Bùi Cảnh Hàn.

      Tâm tư của đều ở người Ngưng Hương, thế cho nên lúc tiểu nhị gọi hai tiếng mới hoàn hồn.

      Tiểu nhị thấy trong mắt của cuối cùng cũng nhìn vào mình, tức giận : "Ta hết với ngươi rồi đó, ngươi nhớ kỹ chưa?"

      Căn bản nãy giờ Lục Thành nghe thấy gì hết, sợ Bùi Cảnh Hàn phát khác thường của , đành lúng túng gật đầu.

      Tiểu nhị liền duỗi tay về phía , "Tiền thuốc hai đồng, ta lấy thuốc cho ngươi."

      Lục Thành nhìn con vẹt trong tay chút, vừa lúc Đậu chưởng quỹ ở bên kia tới, siết chặt tay, khó xử với tiểu nhị: "Có thể bớt chút được ?"

      Tiểu nhị đánh giá lúc, thái độ vẫn coi như là hiền hòa nhưng cũng dễ thương lượng, "Đây là rẻ nhất rồi, đừng trách ta nhắc nhở ngươi, sớm đưa tiền sớm chữa lành, để trễ lâu dù có uống thuốc cũng cứu được, uổng vài đồng bạc đâu. Con này là huyền phong vẹt rất thông minh, lại còn được rất nhiều, lúc Tam thúc ngươi mua ước chừng tốn hai mươi lượng bạc."

      Lục Thành lộ vẻ do dự, cúi đầu nhìn lồng chim, giọng : "Ngài đừng vội, để ta suy nghĩ lại ."

      Tiểu nhị xoay người rời .

      Lục Thành lặng lẽ nghe Đậu chưởng quỹ bên kia chuyện.

      "Thế tử, đây là năm con chim ưng cùng chung ổ, tháng bảy năm ngoái ấp ra, bốn con này nuôi khỏe nhất, ngài nhìn chút xem thích con nào?"

      Đậu chưởng quỹ ra lệnh cho tiểu nhị mang ra cái giá để chim đậu bằng gỗ vàng, phía dùng dây cột bốn con diều hâu có cùng cỡ với nhau, lông chim màu nâu sẫm, chỉ có dưới cổ ít xám trắng loang lổ với nhau. Mỏ chim cứng rắn sắc bén như cái móc, thoạt nhìn rất hung hãn. Đừng nhìn chúng chỉ mới có mười tháng, chỉ cần vừa xuất những con chim trong lồng gần đó đếu thể sánh bằng.

      Nghe Đậu chưởng quỹ tốt nhất chính là đút cho chúng ăn chuột sống, Ngưng Hương nhìn cái mỏ diều hâu sắc bén, nhịn được né tránh sau lưng Bùi Cảnh Hàn.

      Bùi Cảnh Hàn cất tiếng cười vang, cẩn thận chu đáo phen, chọn con uy vũ khỏe mạnh nhất, tuyệt nhiên hỏi giá tiền.

      Đậu chưởng quỹ cũng hỏi nữa, nhiệt tình dạy phương pháp thuần ưng.

      Bùi Cảnh Hàn hào hứng lắng nghe, cuối cùng để mang diều hâu đưa đến Hầu phủ, còn dẫn Ngưng Hương dạo nơi khác.

      Ngưng Hương rủ mắt theo sau lưng , từ đầu đến cuối nhìn Lục Thành đứng bên kia nữa.

      Lục Thành đưa mắt nhìn nàng ra cửa, nhìn thấy Đậu chưởng quỹ muốn đem ổ chim ưng cất trở về, gấp rút mở miệng hỏi: "Đậu chưởng quỹ, diều hâu này bán thế nào?"

      Đậu chưởng quỹ liếc cái, trong mắt chợt lóe qua chút tiếc nuối, lại có ý cười nhạo, hiền hòa : "Năm mươi lượng, tiểu huynh đệ chắc hẳn cũng thích loại chim diều hâu uy phong đúng ? Nhưng mà ta cho cháu biết, nuôi diều hâu trưởng thành phải là chuyện dễ dàng, cũng chỉ có những nhà đại phú đại quý nhàn hạ mới có thể nuôi được, những người tầm thường như chúng ta nuôi vẹt giết thời gian là được rồi, vừa thoải mái lại vừa giải sầu, rất tốt."

      Cũng hề đề nghị Lục Thành mua ưng.

      Lục Thành xác thực cũng mua nổi.

      Nhưng vừa nghĩ tới lời của Bùi Cảnh Hàn, Lục Thành cam lòng.

      Lại liếc mắt nhìn bốn con ưng kệ, trong nội tâm Lục Thành khẽ động, nghi ngờ : "Mới vừa nghe Đậu chưởng quỹ là ổ này tổng cộng có năm con ưng, còn con tại sao lấy ra?"

      Đậu chưởng quỹ cười : "Mỗi ổ chim ưng bên trong đều có con chắc nhất, cũng có con yếu nhất, con kia cũng chỉ cái đầu , nhưng so với mấy con còn lại hoàn toàn so sánh được, tại bản thân cũng giết chết được vật còn sống, chỉ có thể ăn đồ ăn dư thừa của các huynh đệ còn, nếu như thuần dưỡng cũng có cách nào mang ra ngoài săn bắn..."

      "Vậy con đó bao nhiêu tiền?" Lục Thành chẳng những có thất vọng, ngược lại sinh ra hy vọng, ưng chưa đủ tốt, giá tiền mới thấp.

      Đậu chưởng quỹ nghe hiểu ý tứ của , sờ sờ cái cằm, thẳng: "Mặc dù kia kém hơn rất nhiều nhưng nuôi lớn vẫn là có thể để trang trí trước mặt tiền cửa hàng, giá cả vẫn rất cao, nếu tiểu huynh đệ muốn mua, lại thấy cháu là khách hàng đầu tiên sáng nay, vậy đưa cho ta hai mươi lăm đồng ."

      Lục Thành dừng lại chút, thành khẩn : "Đậu chưởng quỹ, cháu chỉ có thể xuất ra hai mươi lượng, người xem có thể bớt nữa hay ?"

      " có tiền đừng mua, cứ cò kè mãi làm cái gì." Tên tiểu nhị đứng kế bên nhìn được nữa, nho thầm.

      Lục Thành dường như nghe thấy, nhìn thẳng vào Đậu chưởng quỹ : "Đậu chưởng quỹ, thế tử là mua cho đệ đệ , cháu mua diều hâu là muốn tặng cho con trai cháu, cháu cũng muốn trông mong tiểu tử kia khi trưởng thành cũng có tương lai, giống như cháu cả đời chỉ biết làm ruộng. Ngài bớt cho cháu năm lượng nữa , còn nếu cho cháu để lại phiếu nợ, chờ sau này cháu có tiền dư dả lại mang trả ngài được ?"

      Đậu chưởng quỹ nghe xong, ngoài ý muốn nhíu mày, lần nữa tường tận quan sát Lục Thành phen, sờ râu : "Mà thôi, sáng nay cháu cùng thế tử có duyên gặp mặt, có thể nghe thế tử cũng coi như là duyên phận, nếu cháu thành tâm muốn mua, ta bán cho cháu hai mươi lượng. Nhưng mà ta trước, mua ưng quý, nuôi ưng còn quý hơn, ngày nào đó cháu làm chết nó, cũng đừng đến chỗ của ta đòi bồi tiền đó."

      Lục Thành vui mừng quá đỗi, vội hỏi: "Ngài yên tâm, Lục Thành cũng phải là loại người biết đúng sai, vừa mới nghe tiểu nhị huyền phượng vẹt này giá trị hai mươi lượng, hai đồng là có thể trị khỏi bệnh của nó, ngài xem ta đưa thêm cho ngài hai lượng bạc, sau đó dùng huyền phượng vẹt đổi kia con chim ưng kia được ?"

      Bản thân cũng biết đề nghị của mình vô cùng hoang đường, Lục Thành cười xấu hổ, đôi mắt hoa đào lại chân thành nhìn qua lão giả trước mắt.

      Vài tên tiểu nhị đứng bên cạnh xem náo nhiệt cười trào phúng.

      Đậu chưởng quỹ cũng cười, đưa tay chỉ chỉ Lục Thành, "Tiểu tử này, còn biết tính toán hơn cả ta, mà thôi, ta thấy cháu hợp ý, đành để cháu chiếm tiện nghi lần vậy. Hai lượng bạc kia ta cũng cần, chỉ hy vọng tương lai con trai của cháu thăng quan tiến chức đừng quên đến việc buôn bán của ta."

      Cha nào con nấy, cha cam lòng nghèo khó ôm chí lớn, con trai khẳng định cũng kém được.

      Đậu chưởng quỹ nhìn Lục Thành đầy thâm ý sâu xa, tự tin nhìn lầm người.

      Hơn nữa, cho dù nhìn lầm, khoản mua bán này ông cũng có chút lời, cũng có thiệt thòi.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n44 others thích bài này.

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Mình cũng có đọc mấy bộ Tiếu Giai Nhân rồi. Rất thích cách viết của chị ấy mà cũng thích điền văn nữa. Đọc từ hôm qua đén giờ cũng đuổi kịp tốc độ của mọi người. Lục Thành đổi ưng ko sợ bé A Nam ăn vạ ah? Hì hì

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 37
      Edit: Hà

      Lục Thành là người rất kiên định, khi quyết tâm làm việc gì đó dùng hết toàn bộ khả năng của mình để xử lý.

      Ví dụ như lúc nghe vườn trái cây của Ngô gia tuyển người học việc, biết việc cứ vùi đầu vào trồng trọt tương lai có tiền đồ cho nên Lục Thành quyết định tới vườn trái cây, dựa vào dung mạo trời sinh nghiêm chỉnh lại thêm biết cách ăn cho nên thuận lợi trở thành đồ đệ của đại quản Lý lão đầu của vườn táo hồng, sau đó lại nhanh chóng học được bản lĩnh của Lý lão đầu cho nên thành công đánh bại người học đồ khác, tiền công cũng từ năm văn tiền tăng lên lượng bạc, chỉ còn chờ Lý lão đầu về hưu tiếp nhận chức đại quản của ông ấy, mỗi tháng có hai lượng tiền công.

      năm mẫu ruộng cũng chỉ có hai vụ thu hoạch, mà vườn trái cây mỗi năm lại làm bận rộn tới cả vài vụ, Lục Thành cũng cần phải ngày ngày ở vườn trái cây, chỉ cần làm lỡ vụ trồng trọt là được, đây là công việc biết bao nhiêu người dân khác ao ước.

      tại Lục Thành quyết định nuôi diều hâu nghĩ cách nuôi tốt.

      Sau khi thương lượng xong với Đậu chưởng quầy về việcđổi con vẹt huyền phượng thành con diều hâu gầy yếu kia, Lục Thành tạm thời quên mất chuyện Ngưng Hương mang lại phiền não cho , theo Đậu chưởng quầy về phía hậu viện nuôi con ưng còn lại.

      Bốn con chim ưng khi nãy có thể xuất chuồng, từng con từng con uy phong lẫm liệt, qua lại bốn phía, từ đầu đến chân đều có hai sợi xích, hai cánh vẫy lên giống như hai cây quạt lớn, vỗ cánh đứng dậy vang lên tiếng kêu vù vù. Nếu như so sánh với những con ưng uy vũ này, con ưng lông xám còn lại nằm ở góc tường quả thực giống như gà mẹ để nuôi trong nhà, thân mình nhiều lắm cũng chỉ cao có thước, màu lông nâu mảnh mai khác xa so với các huynh đệ còn lại, mỏ chim cong lại cũng vẫn thua kém ít.

      Chỉ có cặp mắt sắc bén, lạnh lùng nghiêm nghị đảo qua đảo lại, xác định thân phận diều hâu của nó.

      "Cháu quyết định nuôi nó chứ?" Đậu chưởng quỹ cười hỏi.

      Lục Thành gật đầu, tôn trọng : "Đối với chuyện nuôi ưng cháu vẫn chưa có kinh nghiệm, vẫn xin ngài chỉ bảo nhiều hơn."

      Đậu chưởng quỹ vuốt cằm, đối với những con chim mà mình nuôi dưỡng ông đều có tình cảm như nhau, phải bán còn quan tâm nữa, đương nhiên cũng hy vọng chúng ở trong nhà của chủ mới cũng sống khỏe mạnh, bởi vậy liền đứng trước ổ diều hâu, từng chi tiết chăm sóc cho Lục Thành nghe, nếu như có khách ông chiêu đãi khách xong lại quay lại tiếp tục giảng giải.

      Lục Thành hết sức chăm chú lắng nghe, có chỗ liền hỏi lại, mãi cho đến khi mặt trời lên cao Đậu chưởng quầy mới đưa con ưng cho . Kỳ con ưng mua vẫn còn , để trong lồng chim xách về càng dễ dàng hơn, nhưng ngờ tính tình của con ưng này lại lớn như vậy, nhất định chịu ở trong lồng, Lục Thành chỉ còn cách đành vất vả chút,mà con ưng tướng mạo xấu xí kia lại giống như nhị đại gia vậy, ngồi xổm ở kệ, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người đường qua lại.

      Lục Thành quay về nhà Hứa gia trước.

      Tam thúc của đánh cờ, đường đệ theo họ mẹ ở trong phủ đọc sách, chỉ còn tam thẩm Hứa thị cùng với đường muội Lục tám tuổi ở nhà.

      Mẹ con hai người là lần đầu tiên được thấy diều hâu, may mắn chưa thấy qua bốn con ưng kia, chỉ mới nhìn thấy con trước mắt này bị dọa cho sợ hãi rồi.

      "Linh nhi đâu?" Lục được thừa kế những ưu điểm dung mạo của cha mẹ trốn phía sau lưng mẫu thân, dùng đôi mắt hoa đào mà con cái của Lục gia đều có nghi ngờ nhìn Đại đường huynh, " phải là đại ca đưa Linh nhi xem bệnh sao?"

      Linh nhi chính là tên của vẹt huyền phượng, lúc trước Lục Thành cảm thấy cái tên kia có vấn đề gì, tại vừa nghe lại cảm thấy thích hợp để cho A Nam nuôi. Chột dạ đối mặt với đường muội, Lục Thành lúng túng giải thích với thím: "Tam thẩm, lúc cháu tới đó vừa lúc gặp người mua diều hâu... Cháu sợ bị người khác mua mất cho nên vội vã đổi mất, lại chưa kịp về nhà thương lượng với thẩm trước..."

      cho cùng con vẹt kia là đường muội đưa cho A Nam, nhất định phải chút.

      Hứa thị thích nhất chính là đứa cháu trai lớn vừa chín chắn lại hiểu biết này, đợi Lục Thành xong cũng đành cười : " sao, nếu như là ta ta cũng đổi, tương lai A Nam của chúng ta nhất định có tiền đồ lớn, cho nên nuôi ưng mới xứng với nó."

      " chút cũng tốt, con chim này hung dữ như vậy lỡ như mổ trúng A Nam sao bây giờ?" Lục vừa nỡ bỏ con vẹt của mình, lại càng ghét bỏ con chim ưng này quá hung dữ, thở phì phì trừng mắt nhìn đại đường huynh, "Gì mà mua cho A Nam chơi, nhất định là đại ca muốn nuôi ưng!"

      Lục Thành sờ đầu đường muội, cười xòa : "A đừng nóng, chờ sau này đại ca kiếm được tiền mua lại con vẹt cho muội, mua loại mà so với Linh nhi của muội còn xinh đẹp hơn . Muội cũng cần lo lắng cho A Nam, đại ca tuyệt đối để cho diều hâu mổ nó đâu." xem A Nam như con trai ruột sao có thể để bé bị thương được? Những điều cần chú ý hỏi thăm Đậu chưởng quầy ràng.

      Lục vẫn còn giận dỗi, bĩu môi chạy, muốn nhìn thấy nữa.

      Lục Thành bất đắc dĩ.

      Hứa thị nhìn con diều hâu, hiếu kỳ : "Vậy cháu chuẩn bị đồ ăn gì cho nó? Nghe là phải đút thịt đúng ?"

      Lục Thành dạ tiếng, cười : "Trong thôn có rất nhiều chuột, lo có thức ăn cho nó, nếu như cháu huấn luyện nó thành thục để nó tự ra ngoài bắt đồ ăn."

      "Vậy cháu phải dạy cho cẩn thận, đừng để cho nó bắt gà của nhà người ta." Hứa thị yên tâm dặn dò, "Nghe diều hâu thích nhất chính là ăn thịt gà."

      Lục Thành vâng dạ cười cười.

      Sau khi dùng cơm trưa ở nhà Hứa thị, Lục Thành nóng lòng muốn trở về, đem giá chim thả vào trong xe lừa rồi đánh xe luôn.

      Đến khi xe lừa chạy ra khỏi cửa thành, mới buông lỏng suy nghĩ của mình về Ngưng Hương.

      Lúc này Ngưng Hương ngồi ở trong gian phòng tao nhã của tửu lâu, cúi đầu nhìn thực đơn trong tay, Bùi Cảnh Hàn để cho nàng chọn, nàng chọn hai món khác nhau nhưng đều bị hủy bỏ, nhất định muốn nàng chọn đồ ăn mắc tiền .

      còn cách khác, Ngưng Hương đành chọn con cá thông quế, món sườn tẩm mật ong.

      Tiểu nhị nghe xong mang thực đơn rời , trong gian phòng chỉ còn lại hai người chủ tớ bọn họ.

      Cảm giác được ánh mắt thèm che dấu của người nam nhân đối diện, lòng bàn tay Ngưng Hương căng thẳng đến đổ mồ hôi.

      "Vai có chút nhức mỏi, Ngưng Hương qua đây giúp ta xoa bóp ." Thưởng thức đủ khuôn mặt phiếm hồng của tiểu nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn thấp giọng .

      Ngưng Hương khỏi nắm chặt ống tay áo.

      Chiêu này đời trước Bùi Cảnh Hàn cũng dùng qua, kêu nàng qua đấm lưng, nhưng khi nàng vừa đến bên cạnh Bùi Cảnh Hàn lập tức kéo nàng ôm tới đùi ức hiếp nàng.

      Sức lực của nam nhân quá lớn, môt khi bị ôm Ngưng Hương có cách nào trốn ra được.

      Làm sao để đắc tội với lại để cho mình chịu thiệt thòi bây giờ?

      Nàng chậm chạp đứng lên, cố ý cách xa cái bàn chút mới về phía , ánh mắt nhìn chằm chằm cái ghế dưới chân .

      Bùi Cảnh Hàn cảm thấy buồn cười, nhìn theo ánh mắt của nàng , "Kêu em bóp vai chút mà sao giống như ta ép em ra pháp trường vậy? Ta cũng ăn thịt em đâu." Chẳng lẽ ánh mắt của quá ràng khiến nàng nhìn ra muốn động tay chân với nàng?

      Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn, ánh mắt xẹt qua túi thơm bên hông , nghĩ tới hôm qua Tố Nguyệt cự tuyệt chuyến này là vì ghét bỏ mùi phân chim, nàng nắm chặt ống tay áo, lúc đứng cách nam nhân này ba bước mới dừng lại, nhìn vào tay mình, cúi đầu : " phải như vậy, là do lúc ở bách điểu cư tay em đụng phải lồng chim, biết bị dính cái gì mà bây giờ cứ có cảm giác dinh dính , sợ làm bẩn y phục của thế tử."

      Bùi Cảnh Hàn lập tức nhìn vào trong tay nàng.

      lồng chim còn có thể dính cái gì?

      phải là...

      Mặc dù khó tin, nhưng từ trước đến nay Bùi Cảnh Hàn vẫn luôn ưa thích sạch nên nhíu mày, liếc nhìn chén trà bàn, vừa cười vừa đứng dậy rời khỏi ghế, nhấc ấm trà đến trước chậu hoa mai, cười với nàng: "Đến đây, ta rửa tay cho em."

      Ngưng Hương lập tức sinh lòng phiền muộn!

      Sao nàng lại quên mất trong phòng còn có nước trà?

      Nhưng bây giờ thể đổi ý được nữa rồi, Ngưng Hương đành phải tới, kéo tay áo lên khuỷu tay, giơ hai bàn tay chờ tiếp nước.

      Nhìn hai bàn tay mảnh mai khéo léo, mười đầu ngón tay trắng nõn, tưởng tượng mình lập tức có thể đem đôi tay xinh đẹp này nâng niu trong lòng bàn tay mặc sức vuốt ve, Bùi Cảnh Hàn đột nhiên cảm thấy khát nước, nhưng cũng làm chậm trễ mà nghiêng ấm trà trong tay xuống, nước trà ấm áp liền chảy xuống.

      Trong lòng Ngưng Hương nóng như lửa đốt, liên tục xoa xoa hai bàn tay mình, hận thể liên tục rửa như vậy.

      Bùi Cảnh Hàn có kiên nhẫn tốt như vậy, sau khi cảm thấy rửa sạch, trực tiếp thả ấm trà xuống, thấy nàng vẫn đứng trước bồn hoa liền rút khăn của mình tới, đưa cho nàng : "Lau tay ."

      Ngưng Hương mím môi, rủ mắt : "Vẫn nên dùng khăn của em."

      Vừa vừa lấy khăn ra.

      Bùi Cảnh Hàn nâng tay của nàng, bá đạo đem khăn của mình đặt lên, nhìn chằm chằm vào đôi mát hạnh kinh ngạc của nàng : "Ta lau giúp em."

      Đôi mắt phượng của sâu kín, như nhìn chằm chằm con mồi tới miệng, Ngưng Hương lại dám nhìn, hai tay lôi kéo khăn của : "..."

      Bùi Cảnh Hàn mặc kệ nàng, tay siết chặt cổ tay nàng, taycẩn thận lau tay cho nàng, ngay cả kẽ tay cũng nghiêm túc lau, sau khi lau xong lúc thu khăn về, cố ý dùng khăn bọc tay nàng lại, lau từ từ lần nữa rồi mới rút ra.

      Khuôn mặt Ngưng Hương khống chế được mà đỏ lên.

      Nàng hiểu tại sao lúc mình làm như vậy lại hề cảm giác, đổi lại thành Bùi Cảnh Hàn làm như vậy có cảm giác giống như bị ngứa.

      Nàng cắn môi cúi đầu chịu đựng, ánh mắt của Bùi Cảnh Hàn sớm rơi xuống mặt nàng, nhìn hai bên má nàng càng ngày càng đỏ, đột nhiên muốn đợi thêm nữa, nắm lấy đôi tay còn ướt nhẹp của nàng, cúi người tới gần.

      Ngưng Hương hoảng sợ, lập tức lui về phía sau trốn.

      biết đằng sau lại là vách tường kín mít, Bùi Cảnh Hàn thừa dịp nàng lùi về phía sau mà tiến tới đè lên nàng, thân thể dán sát vào đường cong lung linh hấp dẫn của nàng, tay cố định hai tay nàng, tay nắm cằm của nàng, gương mặt tuấn tú dường như muốn dán lên mặt nàng, "Vì sao phải trốn?"

      Mang theo mùi trà ấm áp phả mặt nàng, ngực Ngưng Hương căng thẳng phập phồng, nhìn vào ngực cầu xin: "Thế tử, món ăn sắp tới ..."

      Bùi Cảnh Hàn bật cười, ngón trỏ thon dài nhàng vuốt ve khuôn mặt nóng rực nhẵn nhụi của nàng, cúi đầu đối mặt với nàng, nhìn vào đôi mắt hạnh của nàng bởi vì hoảng sợ lại càng ướt át mênh mông hơn, lẩm bẩm : "Ngưng Hương chính là món ăn mà ta muốn lâu, từ lúc lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ở bên cạnh phu nhân ngóng trông ngày này."

      xong từ từ tiến tới gần, đôi mắt phượng thưởng thức vẻ thẹn thùng trốn tránh của nàng.

      Ngưng Hương muốn để cho hôn, dùng tất cả khí lực đẩy .

      đẩy được, nhưng thành công dịch ra khoảng cách giữa hai người, cái cằm của nàng cũng tránh thoát được khỏi kiềm chế của .

      Đáng tiếc trong nháy mắt tiếp theo lại bị nam nhân lôi trở về, trong lòng biết tránh thoát, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, khóc lóc cầu xin , "Thế tử, ta cầu xin..."

      Xuất phát từ nương hay ngượng ngùng cho nên Bùi Cảnh Hàn biết nàng kháng cự, cho nên cũng để ý tới ngượng ngùng của nàng mà muốn nếm thử, nữ nhân đều như vậy, chưa gặp phải chuyện này đều sợ hãi, nghĩ biện pháp tránh né, nhưng khi nếm được mùi vị từ từ thả lỏng.

      Nhưng Bùi Cảnh Hàn đoán được nàng khóc.

      Động tác khó khăn lắm mới dừng lại được, nhìn thấy nước mắt của nàng dần dần lăn xuống, dục vọng trong đôi mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn nhạt dần, hóa thành khó hiểu.

      "Tại sao khóc?" buông cằm nàng ra, nhíu mày hỏi, "Sợ ta đến nỗi này sao?"

      Nàng thích , lại hay xấu hổ đều hiểu, nhưng vì sao khi muốn gần nàng nàng lại khóc?

      Thấy rời khỏi người nàng, Ngưng Hương trong tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn , "Thế tử, em là nha hoàn của người, chỉ cần thuộc bổn phận của em em đều đều nguyện ý làm, nhưng em muốn... Em muốn bị người chỉ chỏ, em muốn làm di nương, thế tử, em..."

      "Em sợ bị người khác xấu." Giọng của Bùi Cảnh Hàn dần lạnh xuống, lần nữa nắm lấy cái cằm của nàng, " muốn làm người của ta sao?"

      Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của , Ngưng Hương như rơi vào trong hầm băng.

      Đời trước cũng từng hỏi nàng như vậy, nhưng sau khi nghe nàng trả lời lại thẹn quá hoá giận, trực tiếp cưỡng bức nàng.

      Nhưng nếu như như vậy, Bùi Cảnh Hàn vẫn hiểu lầm nàng thích , chỉ sợ lại cứ tiếp tục dây dưa với nàng sao?

      trong tình thế khó xử, đột nhiên bên ngoài nhã gian truyền đến giọng của Trường Thuận, "Thế tử, phu nhân đến đây, phu nhân mời ngài lập tức qua đó."

      Bùi Cảnh Hàn tiếp tục nhìn chằm chằm Ngưng Hương, hồi lâu mới nghiêng đầu sang hỏi, " phu nhân?"

      Trường Thuận trả lời: "Dạ, phu nhân vừa tới , biểu nương cũng tới."

      Trong đầu Bùi Cảnh Hàn lập tức ra bộ dáng tiểu nương bảy tám tuổi, mẫu gả tới Kinh Châu, mỗi lần trở về cũng dễ dàng gì, vậy nên cho tới bây giờ chưa gặp được Thẩm biểu muội bao nhiêu lần, cũng biết tiểu nha đầu lúc trước lớn lên thành bộ dáng gì rồi .

      "Chuẩn bị xe."

      Lạnh lùng nhìn Ngưng Hương cái, Bùi Cảnh Hàn xoay người ra cửa.

      Ngưng Hương thở phào nhõm.

      Thẩm Du Du rốt cuộc cũng tới rồi, ít nhất trong thời gian trước khi Thẩm Du Du rời , nàng cùng Tố Nguyệt đều an toàn.
      Yên Hoa, Thanhha, td2n40 others thích bài này.

    4. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      luc thanh ghen ti voi thang cha the tu lam chi, no vua co tien vua co quyen dan den minh lam sao da lai
      thang cha the tu nay sout ngay tu tin ve ban than va muon chiem doat chi nguinghuong ak, may ma a doc phu kia da toi , chi huong moi thoat duoc 1 kiep ak

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 38
      Edit: Hà
      Sau khi trở lại Hầu phủ, Bùi Cảnh Hàn để cho Ngưng Hương về Lãnh Mai Các trước, còn thẳng tới Vinh An đường của lão phu nhân.

      Nhóm nữ quyến ở bên trong phòng chính trò chuyện rất náo nhiệt.

      Lão phu nhân gọi cháu ngoại Thẩm Du Du tới bên cạnh, cười híp mắt quan sát nàng, có gương mặt trái xoan như được đúc ra cùng 1 khuôn với mẹ nàng, đôi mắt phượng sạch sáng sủa, trong suốt động lòng người, chiếc váy dài màu xanh nhạt làm tôn thêm vẻ thanh tú của người trí thức, vừa thùy mị lại vừa đoan trang, khiến cho bà thập phần thích, từ ái hỏi: "Nương cháu thường khen chữ viết của cháu rất đẹp, còn có thể làm thơ viết chữ, mau đọc cho ngoại tổ mẫu nghe chút xem nào."

      nương của đại gia đình lớn, phẩm đức có thể sánh ngang với dung mạo, mà cháu ngoại của bà vừa xinh đẹp lại có tài, đây mới chính là quý nữ thực .

      Thẩm Du Du ngượng ngùng cười tiếng, nhìn Đỗ thị : "Ngoại tổ mẫu quá khen rồi, cháu chỉ là nhàn rỗi có việc gì làm mới đọc vài cuốn sách, cũng hoàn hảo được như lời mẫu thân khen đâu, cháu có nghe thi từ của mợ mới là người đứng đầu, ngoại tổ mẫu cũng đừng kêu cháu múa rìu qua mắt thợ nữa.

      phu nhân cùng Trầm phu nhân phụ họa : "Đúng vậy, nàng chỉ là tiểu nương biết cái gì, ta những chuyện kia chỉ là muốn dỗ ngài vui thôi."

      Lúc chuyện Trầm phu nhân cười hết sức ôn hòa nhã nhặn, ánh mắt lại nhìn quần áo vừa thanh lịch lại quý báu người Đỗ thị, trong lòng Trầm phu nhân rất thoải mái.

      Quần áo mà tại tẩu tử mặc, vốn nên là của nàng.

      Nàng mới là quý nữ chân chính của Hầu phủ, là nương được nuông chiều từ bé, thuận buồm xuôi gió đến lúc lập gia đình, vừa vào kinh gặp được trượng phu là thế tử của Quốc công phủ, mười dặm hồng trang xuất giá là quang cảnh tự hào đến cỡ nào. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, vừa sinh nữ nhi bao lâu cha chồng và trượng phu liền nếm mùi thất bại, cha chồng chết trận, trượng phu mất chân, dưới cơn nóng giận Hoàng thượng tước vị của Thẩm gia, lại đuổi cả nhà bọn họ đến Kinh Châu, để cho tiểu thúc đảm nhiệm canh giữ Kinh Châu.

      Rời xa quê hương, bởi vì thân thể tàn tật của trượng phu chưa gượng dậy được cho nên cả ngày lưu luyến ở chùa nghe hòa thượng giảng kinh, trong nhà tùy ý để đệ muội chi thứ hai làm chủ, nàng dựa vào đồ cưới hậu hĩnh mới thèm nhín sắc mặt của đệ muội, nhưng mà hơn mười năm trở lại đây, vừa mua thuốc cho trượng phu, vừa đưa tiền cho trưởng tử nên thân ăn chơi đàng điếm, đồ cưới của nàng càng ngày càng ít, ngay cả muốn làm vài bộ quần áo tốt cho nữ nhi cũng phải cân nhắc giá cả.

      Mà Đỗ thị này, vốn chỉ là nữ nhi của Tri phủ tứ phẩm, vừa gả vào nhà nàng, lập tức sống trong phú quý mà vốn là trước đây thuộc về nàng.

      Thẩm phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy cam lòng.

      Cho nên bà muốn nữ nhi của mình gả cho cháu trai là thế tử của Hầu phủ, tương lai nữ nhi cơm áo cần phải lo lắng, mà bà cũng có thể dựa vào nữ nhi tiếp tục hưởng phúc của nhà mẹ đẻ. Con trai trông cậy được, chỉ còn lại nữ nhi là người duy nhất mà bà hi vọng.

      Ánh mắt rơi xuống dáng vẻ kiều của nữ nhi, đáy lòng Thẩm phu nhân dâng lên nồng đậm tự hào.

      Nữ nhi này của bà, sau khi sinh ra đặc biệt rất hiểu chuyện, khóc nháo mà còn rất dễ dụ, lớn lên học cái gì cũng nhanh, khó nhất chính là muốn nàng học. Trong khi đệ muội ra sức nghĩ cách ép buộc các nương ở nhị phòng học thi từ, ca hát, cầm kỳ thư họa, nữ nhi của bà căn bản cần bà thúc giục, mà vẫn học được mọi thứ tinh thông, so với quý nữ danh môn ở kinh thành hề thua kém.

      "Lão phu nhân, thế tử gia đến."

      Tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa cười bẩm báo.

      Các nữ nhân ngồi phía bên trong nhà chính đều nhìn ra cửa.

      Chỉ thấy người nam nhân vóc dáng cao lớn nghiêng đầu vừa nhìn vừa tới, ánh mặt trời chiếu vào bộ cẩm bào xanh nhạt khiến cho cả người phát ra tầng ánh sáng rực rỡ. Khi bước vào cửa giống như mang theo ánh mặt trời mát lạnh vào trong phòng, ánh sáng bên ngoài thu lại để lộ ra phong thái của . đôi mắt phượng lông mi dài, mặt như quan ngọc, đúng là mỹ nam tử hiếm thấy.

      Thẩm Du Du nhìn đến thất thần.

      Kể từ sau khi gia đình nàng chuyển tới Kinh Châu, nàng chỉ ghé qua Hầu phủ lần, năm ấy nàng tám tuổi, Bùi Cảnh Hàn mới mười ba tuổi, mặc dù dung mạo xuất chúng, nhưng đối với nương từng sống đến năm hai lăm tuổi ở triều đại khác hoàn toàn bình thường, cũng chỉ là thiếu niên mi thanh mục tú, là biểu ca quý công tử cần quan hệ qua lại tốt đẹp là được.

      tại bảy năm trôi qua, ngờ Bùi Cảnh Hàn lớn lên lại xuất sắc như vậy, da thịt trắng nõn như ngọc nhưng chút mảy may yếu đuối, cái giơ tay nhấc chân tràn đầy hơi thở độc đoán của người bá đạo ngồi ở vị trí cao.

      Thẩm Du Du cảm thấy rất hài lòng.

      Nam nhân tốt như vậy, uổng công nàng chuẩn bị tỉ mỉ mười lăm năm.

      Kiếp trước nàng bị người khác xem thường là con riêng, sau khi lớn lên lại giống như mẹ nàng, dựa vào diện mạo xinh đẹp xuất chúng mà cặp kè với những người đàn ông tiền có thế, cho dù đàn ông có gia đình nhưng nàng cũng quan tâm, nàng chỉ cần có tiền sống vui vẻ là được, người nào có người khác đến.

      Cho đến khi nàng đụng phải người vợ chính thức vô cùng "lợi hại", cẩn thận mà bỏ mạng.

      Lúc vừa mới trùng sinh , Thẩm Du Du vô cùng cảm kích người vợ chính thức kia, bởi vì bây giờ nàng sinh ra có thân phận, lại là cháu ruột của phủ Quốc công, thân phận cao quý, còn ai dám chỉ mắng nàng là thứ bỉ ổi. Nàng cũng cần phải hâm mộ những nữ nhân khác mặc y phục xinh đẹp, đồ trang sức quý giá, những thứ mà nàng từng hâm mộ khát vọng , Thẩm gia đều có thể cho nàng.

      Sau đó nàng liền ảo tưởng ngày nào đó ngẫu nhiên gặp được vị hoàng tử, tương lai được làm hoàng hậu, đột nhiên Thẩm gia lại xảy ra biến cố.

      Mất mát qua nổi giận cũng qua, rất nhanh Thẩm Du Du lại phấn chấn tinh thần, cho dù có Thẩm gia làm chỗ dựa, đời này nàng vẫn còn hi vọng.

      Bởi vì nàng vẫn xinh đẹp như xưa.

      Thủ đoạn câu dẫn nam nhân nàng cần học, tin chắc người bên cạnh có ai có kinh nghiệm hơn so với nàng, điều nàng muốn học chính là thứ mà tiểu thư khuê các cần phải có, quy củ lễ nghi, cầm kỳ thư họa. Quy củ lễ nghi học tốt, loại cầm kì thi họa này là kỹ năng dễ nhất nâng lên giá trị con người nàng, rất may nàng vừa có nền tảng lại có thiên phú cho nên học xong rất nhanh. Thi từ ca phú nàng hiểu ngược lại lại đơn giản nhất, may mắn lịch sử của các triều đại khác nhau, nàng chỉ cần đạo chút thi từ của các đại văn hào là có thể khiến mọi người ở đây nể sợ.

      Người mà nàng muốn câu, chính là Bùi Cảnh Hàn ở trước mắt này, trước mắt nàng có thể giao thiệp với thế tử thân phận cao nhất ở Hầu phủ, là tương lai Hầu gia.

      Phát ánh mắt kinh diễm của nam nhân, Thẩm Du Du thuần thục đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

      Bùi Cảnh Hàn ngơ ngác nhìn nương xinh đẹp bên cạnh tổ mẫu, kỳ so về vẻ xinh đẹp, Thẩm Du Du mạnh hơn Tố Nguyệt, nhưng lại đẹp bằng Ngưng Hương, nhưng hầu như mỗi ngày Bùi Cảnh Hàn đều gặp Ngưng Hương và Tố Nguyệt, thứ nhất cảm thấy đối mặt với các nàng có mang đến cảm giác mới mẻ như Thẩm Du Du, thứ hai vẫn còn nhớ tới dáng vẻ của biểu muội ngây thơ đáng lúc trước, bây giờ ngờ lại thanh thuần động lòng người như vậy.

      nhìn chằm chằm Thẩm Du Du.

      Đỗ thị biết nhi tử của mình là người phong lưu, lại nhìn thấy em dâu ngồi đối diện cũng lộ ra vẻ khó chịu, lão phu nhân lại cười đến ý tứ sâu xa, bà đành yên lặng rũ mắt.

      "Cảnh Hàn nhớ biểu muội của cháu sao? Xem cháu nhìn tới phát ngốc rồi kia kìa."Cuối cùng lão phu nhân đành ho khan khụ khụ, cười trêu ghẹo .

      Bùi Cảnh Hàn hoàn hồn, thẳng thắng cười tiếng, trước tiên hướng Trầm phu nhân hành lễ, rồi lại đứng thẳng khen ngợi Thẩm Du Du: "Nữ nhân mười tám thay đổi, biểu muội Du Du thay đổi quá nhiều nên ta nhận ra được."

      Khuôn mặt nhắn của Thẩm Du Du vẫn ửng hồng như cũ, dịu dàng gọi tiếng biểu ca.

      Giọng mềm mại, cuối phát ra càng dễ nghe, Bùi Cảnh Hàn chỉ cảm thấy ở trong ngực như có con gì chạm vào, khiến toàn thân ngứa ngáy thôi.

      Ngồi xuống bao lâu, Bùi Chính dẫn cháu ngoại trai Thẩm Khoát tới.

      Biểu công tử Thẩm Khoát năm nay mười tám tuổi, dung mạo cũng tầm thường, chỉ là so với Bùi Cảnh Hàn lại càng phong lưu hơn, thường xuyên lưu luyến ở những nơi trăng hoa, cho nên tinh thần liền thua kém Bùi Cảnh Hàn ít, cũng may gốc gác vẫn tốt, tỉ mỉ dọn dẹp phen cũng là công tử văn nhã cực kì làm người ta ghé mắt.

      Bùi Cảnh Hàn thích mỹ nhân, đối với nam nhân có hứng thú, biết được Thẩm Khoát có tiền đồ gì, thái độ của đối với biểu đệ này cũng rất qua loa.

      Buổi trưa dùng xong gia yến, Thẩm Du Du theo mẫu thân về biệt viện nghỉ ngơi, còn Bùi Cảnh Hàn mang theo chút men say trở về Lãnh Mai Các.

      Tố Nguyệt và Ngưng Hương cùng nhau hầu hạ .

      "Buổi chiều ta muốn bồi biểu nương ra công viên dạo chơi, nửa canh giờ sau các em gọi ta dậy nhé." Nằm ở giường, Bùi Cảnh Hàn nhắm mắt lại dặn dò.

      "Dạ vâng." Tố Nguyệt giọng đáp.

      " xuống ." Bùi Cảnh Hàn thản nhiên .

      Hai người Ngưng Hương Tố Nguyệt nhìn nhau cái rồi xoay người rời .

      Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Bùi Cảnh Hàn bất chợt mở mắt, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh duyên dáng của Ngưng Hương phía sau lưng Tố Nguyệt.

      Nghĩ tới tâm ý của tiểu nha hoàn kia, tựa hồ so với suy nghĩ của có chút sai lệch.

      Bất quá bây giờ lại có hứng thú với biểu muội, chờ biểu muội rồi, lại nghiêm túc hỏi nàng.

      ~

      Bên trong nhà chính, Ngưng Hương ngồi ghế, ngẩn người cầm lấy chén trà trong tay.

      "Nghĩ gì thế?" Tố Nguyệt ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng hỏi, lúc Bùi Cảnh Hàn ngủ các nàng thể ngủ, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng nghe gọi.

      Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn nàng.

      Nàng suy nghĩ tới ân oán của Tố Nguyệt và Thẩm Du Du. Bây giờ nghĩ lại kiếp trước, Thẩm Du Du nhìn như dịu dàng thiện lương nhưng ra cũng là người có lòng khoan dung, nàng liên tục muốn trốn tránh Bùi Cảnh Hàn, cho đến cuối cùng mới chọc giận tới Thẩm Du Du, còn Tố Nguyệt sớm bị Bùi Cảnh Hàn thu vào trong phòng cho nên lại càng chịu rất nhiều ủy khuất.

      Trước mắt Tố Nguyệt cũng có ý định ra ngoài phủ, nàng tạm thời cần phải lo lắng Tố Nguyệt cùng với Thẩm Du Du cãi nhau, vừa nhớ lại thâm cừu đại hận xảy ra giữa hai người bọn họ, lúc nào nàng cũng cảm thấy trong lòng bất an.

      "Nghe lão phu nhân hết sức thích biểu nương, có ý muốn hợp nàng ta cùng với thế tử, chuyện này tỷ biết chưa?" Ngưng Hương thấp giọng .

      Tố Nguyệt gật đầu, rất tự nhiên trêu ghẹo : "Biểu ca biểu muội, trời sinh đôi, những người già trong phủ đều phu nhân khi còn rất trẻ rất xinh đẹp, có lẽ biểu nương cũng kém."

      Ngưng Hương ừ tiếng, cân nhắc câu chữ, khéo léo nhắc nhở nàng: "Thế tử tướng mạo đoan chính, ta đoán hơn phân nửa biểu nương cũng muốn gả cho , như vậy nếu để cho biểu nương biết tâm ý của thế tử đối với chúng ta, nàng ta nhất định mất hứng, cho nên về sau gặp nàng, chúng ta có nên cẩn thận chút ?"

      Chỉ cần các nàng đều thể ra kháng cự đối với Bùi Cảnh Hàn, địch ý của Thẩm Du Du đối với các nàng bớt được chút ít, tương lai lúc Bùi Cảnh Hàn xuất chinh, nàng với Tố Nguyệt cầu xin Thẩm Du Du thả các nàng ra ngoài phủ cũng dễ dàng hơn.

      Tâm tư của nàng đều viết ở mặt, Tố Nguyệt cười gật đầu, giọng khen: "Lời này có chí lý, tất cả đều nghe theo muội."

      Đúng là nương đơn thuần ngốc nghếch, bên trong Hầu phủ này còn có người lương thiện sao, chờ năm sau cầu xin Thẩm Du Du lòng dạ độc ác, bằng thừa dịp Bùi Cảnh Hàn đưa tiễn đám người phu nhân cầu xin vị lương thiện kia, dù sao lúc này khế ước bán thân của các nàng còn nằm ở trong tay người kia.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n39 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :