1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      ( B )
      Xem xong hết mọi người, Thất công chúa bước đến trước mặt Tam hoàng tử "Tam ca, của huynh đâu?"

      xong quà của Tam hoàng tử cũng đưa lên. Hai ngươi khiêng đặt hòm xuống, mở ra. Bên trong là bàn cờ và bộ bát cùng quân cờ. Bàn cờ bằng ngọc thạch, phía khắc ô cờ, còn lại đều là dùng ngà voi phiến trúc khắc lên. bộ bát và quân cờ cũng là dùng ngà voi khắc thành.

      Tứ hoàng tử cũng bước tới xem "Tam ca, huynh thế này mới là ra tay lớn a!"

      Tô Khiêm Trạch cười "Biết đại ca kỳ nghệ bất phàm. Ngẫu nhiên lại được ít ngà voi, ta liền làm thành bộ tặng đại ca."

      Tô Khiêm Dương cầm quân cờ sờ sờ trong tay, lúc sau cười vỗ vỗ vai Tam hoàng tử "Tốt, lúc khác Tam đệ đến đây. Ta và đệ đánh ván!"

      Thất công chúa còn hứng thú "Nếu biết Tam ca thế này, ta chẳng chuẩn bị tòa san hô làm gì."
      Còn muốn độc thắng bậc đây, ai ngờ các ca ca ra tay mạnh như vậy.

      Tam hoàng tử cười nhéi mũi nàng, đùa "Ai, chính là nhường muội đấy."

      Thất công chúa hờn giận trừng "Tan ca khi dễ người!"

      Tam hoàng tử gật gật đầu "Ta khi dễ người, áp khí thế của muội. Tương lai phò mã gia mới trôi qua tốt hơn chút."

      Thất công chúa từ giận chuyển sang xấu hổ, chạy đến cạnh Nhị công chúa kàm nũng cáo trạng " Nhị tỷ, tỷ xem bọn họ đều khi dễ người a!"

      cảnh hòa thuận vui vẻ này, thái tử phi biết ý dẫn thái tôn lui xuống, để gian lại cho huynh đệ bọn họ chuyện phiếm.

      Ra khỏi phòng, thái tôn nắm tay Triệu Nhị "Mẫu phi, vừa rồi sao người vui?"

      Triệu Nhị đầu quả tim run lên, con ở bên cạnh mình, chút biến hóa như vậy cũng nhận ra, cúi xuống xoa đầu "Mâu phi vui vẻ a, Tuần Nhi chuẩn bị gì cho phụ vương nào?"

      "Tuần Nhi tặng phụ vương bản viết chữ, còn có tranh vẽ." Đứa mới mấy tuổi, chuẩn bị nhiều là tranh chữ. Triệu Nhị sớm xem qua những thứ chuẩn bị, vui vẻ cười cười "Phụ vương ngươi thấy được nhất định thích."

      mặt non nớt lên chút chờ mong. Tô Ngạn Tuần theo thái tử phi về Dao Hoa các. . .

      Buổi chiều, mọi người về hết. Tô Khiêm Dương Dao Hoa các. Tô Ngạn Tuần ngủ trưa. vào nội thất thấy Triệu Nhị dự vào tháp chợp mắt.

      Nghe được tiếng động thức giấc, thái tử phi đứng dậy. Thấy mặt phiếm hồng, nàng sai người chuẩn bị canh giải rượu. "Điện hạ nghỉ ngơi chút chứ?"

      Tô Khiêm Dương gật gật đến bên giường. Triệu Nhị nhìn xuống phía chân cười "Sáng nay cho nguời mang giày qua đó, gặp điện hạ chưa mang nên lại sai người mang về, giờ ở đây thử luôn thể." xong, cung nữ phía sau vội đưa giày ra.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng, cũng gì, để nàng mang giày cho mình. Giày kích thước vừa chân, đứng dậy lại vàu bước cũng thấy bị kích "Rất vừa vặn! "

      Triệu Nhị gật gật đầu "Thiếp còn sợ vừa đấy. Điện hạ thích là tốt rồi."

      Tô Khiêm Dương lại ngồi xuốn giường. Triệu Nhị tưởng muốn nghỉ ngơi nên đưa tay tính cởi y phục giùm . Tô Khiêm Dương lại kéo nàng ngồi xuống giường "Bản cung nghỉ ngơi, còn phải vào cung chuyến, nàng ngủ giấc ."

      Tươi cười của Triệu Nhị giảm đôi chút "Tuần nhi còn chờ ngài xem lễ vật chuẩn bị cho ngài đấy."

      Thái tử mang theo đôi hài kia cũng thay ra, cười cười "Tối quay về cũng có thể xem."

      Triệu Nhị cũng gì nữa, đứng dậy theo "Vào cung, có cần thay y phục khác ?"

      Tô Khiẻm Dương cúi đầu nhìn thoáng qua " ngại, nàng nghỉ ngơi cho tốt." xong người liền bước ra ngoài.

      Triệu Nhị nhìn bóng rời , khoing hiểu sao cảm giác khó chịu ở tiền viện lúc sáng lại càng mãnh liệt hơn. Phương ma na đến bên cạnh vài câu, mặt Triệu Nhị liền ra chút bất đắc dĩ. Nàng lo lắng nhất điều gì, điều đó liền phát sinh.

      Phương ma ma thấy vẻ mặt nàng như vậy hạ giọng khuyên nhủ "Nương nương, trước đây lúc Trương trắc phi vào phủ điện hạ còn sủng nàng cả thời gian đâu. Còn hai năm trước Tương trắc phi vào phủ chẳng bao lâu lại có thêm hai lương nhân. tại thái tử điện hạ vẫn thích nơi đó cũng là chuyện bình thường.

      Triệu Nhị lắc đầu " giống" Nàng cảm thấy thích của thái tử đối với Tương trắc phi và Trương trắc phi là giống nhau.

      Mà cảm giác ràng này mới chính là ngọn nguồn nỗi bất an của nàng. Hay là từ lúc nghe Tương gia đại tiểu thư vào phủ là nàng bắt đầu lo lắng rồi.

      "Nương nương, nữ nhân tuổi càng lớn nhan sắc càng suy, cuối cùng chẳng còn gì. Tương trắc phi lại đáp ứng ngài ba năm có con. Ba năm tuyển tú, người mới lại vào, thái tử nơi nào còn nhớ đén nàng. Nàng lại con, chỗ dựa. giống ngài, thái tôn lại được lòng hoàng thượng và thái tử. Dù sau này có lớn lên ra phủ vẫn coi nơi này của nương nương là nhà, là chỗ dựa cho nương nương."

      Triệu Nhị mỉm cười. biết từ khi nào nàng bắt đầu lo lắng thái quá, phải để mama phân giải mới thông thấu. Nàng là chính thất, lại sinh đích trưởng tử. Đây đều là thực vững chắc thể thay đổi.

      Phương mama thấy nàng cười, tiện đà khuyên nhủ "Tương gia rất tốt, nhưng ngài đừng quên, Triệu gia cũng kém. Cửu gia của ngài trước mặt hoàng thượng lời còn có chút phân lượng, ngài so với nàng ta cũng chẳng phải khom lưng, cần để ý chút tiểu kĩ xảo này của nàng.

      Triệu Nhị thâm ý nhìn nàng "Phương mama, ngươi cứ tiếng tiếng lại nhắc đến Triệu gia, có phải mẫu thân lại sai người đến ?"

      Phương mama ánh mắt có chút chột dạ. Triệu Nhị thở dài "Thôi, từ nay cứ để nàng tùy ý đến."

      Phương mama nhất thời vui vẻ, đỡ Triệu Nhị ngồi xuống, trong miệng tất nhiên lại nhắc đến việc của huynh đệ Triệu Nhị.

      Bên này Phương mama tận lực , bên kia trong hoàng cung, Triệu gia lại bị Ngự sử đài dâng tấu kể tội.
      lehanh, song ngư, tart_trung6 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 45: Quyền lợi huân tâm
      Trong hoàng cung, sắc trời u ám. Hoàng thượng sai người đưa bản tấu Triệu gia đến trước mặt thái tử. Trong điện to như vậy nhưng chỉ có thanh Tô Khiêm Dương giở tấu chương.

      Mở tấu chương ra là tràn ngập chữ tố Triệu gia thứ tử Triệu Thành Kiệt trong lúc làm nhiệm vụ bên ngoài nuốt tiền công do triều đình phân xuống, cho tu sửa lại cầu bị hư khiến dân chúng thiệt mạng. Tùy ý khi dễ dân nghèo, cưỡng đoạt dân nữ. Ngay đến nương đính hôn cũng dám bắt về nhà khiến người ta nhảy sông tưh sát, lúc cứu lên cũng hấp hối.

      Từng tội từng tội kể ra, cơ hồ còn cảm giận được phẫn nộ của Ngự sử đài.

      Hoàng thượng thấy xem xong mở miệng "Vốn Triệu Thành Kiệt nhậm chức ở Lâm An thành nhưng Triệu quốc công lại xin trẫm cho ra ngoại thành nhậm chức ba năm để tu luyện. Người trẻ tuổi thường nóng tính, trẫm sợ ở đây đúng là rèn luyện được bèn chuẩn tấu. tại mới chỉ là năm thứ hai ngoại nhậm*.

      *nhậm chức bên ngoài.

      ra Ngự sử đài cũng biết nhìn mặt người, thân phận như Triệu gia, nếu tiểu tử kia chỉ nháo ra vài nhặt cũng nhắm mắt cho qua, ai cũng vì miếng cơm mà thôi. Nhưng những hành vi này của khiến người nhịn nổi nữa.

      Người khác ở bên ngoài đúng là nơm nớp dám phạm sai sót gì bởi thành tích ba năm ngoại nhậm này quyết định đến chức tước về sau. ngược lại, ỷ vào Triệu gia, ỷ vào có tỷ tỷ làm thái tử phi, hoành hành ngang ngược đến mức độ này.

      "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"
      Hoàng thượng nhìn thoáng qua đống tấu chương bàn. Có tố Triệu Thành Kiệt tất có tố Triệu quốc công, thiên vị việc riêng, biết con như vậy nhưng lạm dụng quyền riêng ém những chuyện này xuống. Thân là quốc công, thân là người quan trọng trong triều đình như thế là thất trách."

      mặt Tô Khiêm Dương hế có chút ngoài ý muốn "Theo như nhi thần thấy, Triệu gia lần này quả quá đáng."

      Từ kh vị trí thái tử phi được định ra, thái tử đại hôn, rồi lại đích trưởng tôn sinh ra, khí thế của Triệu gia quả tăng ít. Đợi kế vị, thái tử phi chính là hoàng hậu, thái tôn chính là thái tử, như thế Triệu gia có thể huy hoàng vài chục năm rồi.

      "Triệu Thành Kiệt ngoại nhậm ở khá xa, trong thành hề có đồn đãi gì. Theo nhi thần thấy nên thay vị quan khác đến nhậm chức ổn định lòng dân. Còn Triệu quốc công nếu muốn rèn luyện để đến nơi cằn cỗi nhậm chức ba năm. Hy vọng nhận giáo huấn lần này, nếu vẫn hối cải. Nhi thần thấy thích hợp để làm quan, khỏi gây họa cho dân."

      Lại phạt ngân lượng đem bồi thường cho dân chúng bị thiệt. Tô Khiêm Dương phạt như vậy nặng , chủ yếu là để cảnh cáo Triệu gia.


      Hoàng thượng gật gật đầu "Chuyện này giao cho ngươi phụ trách, người thay thế hay nơi nào mai lâm triều bàn thêm."


      Thái tử cáo lui. Ra khỏi cung, trời tối muộn, thái tử cũng lên xe ngựa, đường tới. Phía sau hai thị vệ bước theo sau.

      Thế gia đệ tử ngoại nhậm gây ra chuyện như vậy mấy năm nay phải có. Triệu Thành Kiệt phải người đầu, cũng chẳng phải người cuối cùng. Nhưng bị Ngự sử đài tham tấu tgì khoing nhiều. Họ cũng phải xem tình nặng thế nào, xem mặt mũi thế lực của gia tộc phía sau nà đối phó. Kiểu gì sau ba năm mấy người này cũng phải trở về Lâm An thành chịu quản thúc của gia tộc, nháo được ra chuyện gì lớn.

      Sở dĩ Triệu Thành Kiệt bị tham tấu chỉ có hai lí do. là những gì làm quá mức ương ngạnh. Hai là có người vừa mắt Triệu gia, muốn cho bọn họ bài học.


      Thái tử phân phó thị về phía sau vài câu, thị về đó rời . Thái tử lên xe ngựa hồi phủ.


      Mà bên này hoàng cung, Triệu quốc công bị tuyên vào triệu kiến suốt đêm...


      Mà sáng hôm sau lâm triều, Triệu quốc công là nghẹn mặt khải tấu xin hoàng thượng cho nhi tử của chuyển địa phương ngoại nhậm. nơi tại quá phồn thịnh, đủ để rèn luyện.

      Trong đó bộ phận quan viên biết chuyện bị hù cho ngây người.
      Triệu Quốc công là bị ngu người à, muốn là tấm gương đến điên rồi sao? Lão muốn con mình được rèn luyện nên muốn đến địa phương càng kém càng tốt. Thế bọn phẳi làm sao đây? Chẳng lẽ còn xấu hổ để bọn đệ tử trong nhà an an ổn ổn ở lại Lâm An thành, còn phải học theo xin ra ngoài tu luyện sao?

      Vì thế mọi người yên lặng ghi nhớ Triệu Quốc công phen này. thể yên lặng mình làm mà phải khiến cho tất cả cùng mất mặt như thế sao. . .

      Hoàng thượng còn cùng Triệu Quốc công nhương qua lại vài câu rồi mới tiện đà hỏi " biết trư vị ái khanh có đề nghị nơi nào ?"

      Hoàng thượng hỏi xong, mọi người tất nhiên là nêu ra vài cái địa phương khốn khổ. Tầm mắt hoàng thượng dừng lại chỗ Trương thượng thư " tại các địa phương này đó nơi nào còn thiếu người"

      Trương thượng thư chắp tay "Khởi bẩm hoàng thượng, ba tỉnh Lục Thành, Nam Hán, Biên Thủy đều thiếu người."

      Triệu Quốc công còn muốn lên tiến thấy hoàng thượng gật đầu "Vậy Lục Thành ! "

      Triệu Quốc công vẻ mặt là vui vẻ nổi. Lục Thành kia thiếu nước quanh năm. Đời sông người dân cực khổ , quan viên cũng chẳng khá hơn. Muốn làm ra công trạng gì cũng dễ. Bằng vào đứa con này của . Sợ là ngây người nửa năm chịu nổi.

      Nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn mà nuốt xuống. để Ngự sử đài tham tấu, lớn chuyện lộ ra chỉ làm mất mặt gia tộc. Hoàng thưỡng cho bậc thềm, dù phía dưới là biển lửa cũng phải bước xuống.

      "Tạ hoàng thượng." Triệu Quốc công tạ ơn xong bước về hàng, tiếp tục rối rắm.

      xong chuyện địa phương để tiểu tử nhà TriệuQuốc công nhậm chức là đến chuyện điều người mới thay thế đến nơi cũ. Nơi này tệ, của cải dồi dào.

      Vì thế mà lúc này mọi người hào hứng hơn hẳn so với chuyện ban nãy. . .


      Sau khi tan triều, Triệu Quốc công là càng nghĩ càng tức. đúng là nuông chiều nhi tử, nhưng thử hỏi quan lớn trong triều ai như thế. Trong lòng ai chẳng , chẳng cũng giuộc suy tính như vậy. Ba năm ngoại nhậm, trở về Lâm An thành nhận chức quan kha khá là yên ổn, thế nào lại nháo ra như vậy.


      ra Triệu Quốc công là người biết giữ quy củ, nhưng ngờ Ngự sử đài thế nào lại là tham tấu nhi tử của .


      Trong lòng suy nghĩ càng nhiều, bước chân lại càng trầm trọng. Lục thành a. Tối qua thời điểm tiến cung hoàng thượng ra nơi này suýt nữa quỳ lạy. Hai năm rồi lại thêm ba năm, tổng lại cũng đến năm năm. Coi như phí mất thời gian hai năm trước. Chưa tính ở đó tạo nên công trạng, có quay về ở trong triều cũng chẳng hy vọng trụ được cái chân gì.


      nghĩ đến đây nghe tiếng gọi từ phía sau. Quay lại thấy Tương quốc công và Trình thái phó tiến laị đây. Phía sau còn có mấy người Trương thượng thư.


      Tương quốc công đến cạnh cười ha hả vỗ bả vai cái "Ta chứ Triệu đại nhân, hôm nay ngươi những lời này khiến ta thay mặt hai tiểu tử ở nhà mà hổ thẹn. Đừng đến Lục Thành, chính là tương tự ra ngoại nhậm bọn họ cũng chưa từng a.



      Triệu quốc công xanh mặt. Thế nào lúc này thấy nụ cười mặt Tương quốc công chói mắt.


      "Đúng vậy Triệu đại nhân, thế ta cũng thấy hổ thẹn theo."
      Phía sau đại học sĩ cũng thành khẩn "Triệu quốc công là trung với hoàng thượng nhất"

      Mọi người đường qua đều là khen đấy khen để. Nhưng lọt vào tai Triệu quốc công nghe ngứa ngáy. quyết định về nhà phải tra cho . Là kẻ nào ở Ngự sử đài ăn no rỗi hơi huyên thuyên trước mặt hoàng thượng.


      Ra khỏi cung, Triệu quốc công rời trước. Tương quốc công và Trình thái phó cùng bước. Nhìn bóng dáng Triệu quốc công lên xe ngựa, Tương quốc công thu hồi nụ cười mặt. Tương Trọng Hành mới mặc kệ Triệu quốc công ngươi buồn khổ hay buồn khổ. Triệu gia, Liên gia dám ra tay với cháu của , liền khiến ngươi yên ổn. Cuối cùng mới thốt ra "Đồ tiểu nhân, để xem sau này còn bày ra kế gì..."



      Chờ thái tử phi biết chuyện này là hai ngày sau, lúc Triệu phu nhân đến thăm nàng nhắc tới.


      Triệu phu nhân cũng phải muốn thái tử phi cầu tình tháy tử, chỉ là có chút ý oán giận "Phụ thân ngươi ràng là có người nhìn Triệu gia chúng ta vừa mắt. Ngươi thân là thái tử phi lại còn có thái tôn bên cạnh. Hừ, đám người đỏ mắt ghen tị!"

      "Nương, là tiểu đệ làm việc biết chừng mực. Trong nhà thôi nhưng ngoại nhâm Ngự sử đài nhiều như vậy luôn nhìn chằm chằm, sao lại còn tiếp tục hành tùy tiện như thế."


      Triệu phu nhân liếc nàng cái " Tính tình ngươi chình là quá mềm lòng. Ngươi ta khiến ngươi được thoải mái, tất nhiên là phải tìm biện pháp đối phó lại. Chẳng thể cứ để người ta xem thường mình như vậy được."


      Triệu Nhị im lặng đâp. Mấy năm gần đây mẫu thân làm việc là quyết tuyệt. Các di nương trong nhà bị thiệt cũng dám gì, mấy thứ muội gả cưới cũng được tốt. Triệu Nhị khuyên can vài lần hiệu quả cũng chẳng buồn thêm nữa.



      " lâu qua thăm ngươi, ngươi gầy rồi." Triệu phu nhân xoa mặt Triệu Nhị, ngữ khí nhu hòa nhiều " Trong phủ thái tử nhiều việc. Ngươi cũng đừng chỉ biết chiếu cố người khác, chăm sóc tốt bản thân là quan trọng nhất."


      "Mẫu thân, ta biết mà. " Triệu Nhị gật gật đầu "Chỗ phụ thân ngài khuyên nhiều thêm chút, con phía đệ đệ chờ trở về thôi. Nếu chúng ta biết răn dạy cũng bị người ta tham tấu. Chờ sau này thái tử đăng cơ, Triệu gia càng phải làm gương tốt, thể thị sủng mà kiêu."


      "Chuyện trong nhà người cũng cần bận tâm." Triệu phu nhân nhìn thoáng qua Phương ma ma, người trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người các nàng. Triệu phu nhân kéo tay nàng chút " tại thêm hai nữ nhân, ngươi nên đem nhị điện hạ đến chỗ mình nuôi dưỡng ."


      Triệu Nhị trong lòng biết mẫu thân là đánh cái chủ ý gì. Dưỡng dưới danh nghĩa của nàng, dưỡng cho thành kiêu căng, tốt nhất là dưỡng thành phế nhân.


      " đủ gây áp lực!" Triệu Nhị lắc đầu "Nếu dưỡng ở chỗ ta, xảy ra chuyện gì cũng khó ăn . tại điện hạ cũng ưa Kim lương nhân, lâu rồi khoing còn ghé qua chỗ nàng ta. Cần gì phải mang đến chỗ ta làm gì để điện hạ lại cớ cơ hội thấy hân nhiều hơn."


      "Ngươi là chủ mẫu, dù dưỡng ở chỗ ngươi ra dạng gì cũng sao, chẳng ai dám gì ngươi."
      Triệu phu nhân đồng ý " tại phủ thái tử còn thưa thớt, sau này đông người coi ngươi quản thế nào. Bây giờ đem đứa kia đến đây. Sau này lấy lý do gì để đem con của Tương trắc phi hay Trương trắc phi đến?"

      Triệu Nhị ngẩng đầu nhìn nàng, Triệu phu nhân tiếp tục nhắc nhở "Kim lương nhân đủ gây uy hiếp nhưng còn Tương trắc phi, Trương trắc phi sao? Bây giờ dưỡng sau này làm sao đòi được con của họ đến dưỡng?"



      "Mẫu thân, sau này vào cung phân vị của các nàng cũng chẳng kém. Muốn dưỡng hài tử bên người cũng là tất nhiên. Ta làm sao có thể cưỡng ép đây. Nơi này giống ở Triệu gia, ngài muốn dưỡng hài tử của mấy thiếp thất là ban ân cho họ."


      "Chuyện Trương trắc phi sinh non lần trước cũng khiến điện hạ nghi ngờ rồi!" Triệu Nhị ngăn cản ý định của Triệu phu nhân "Mẫu thân, chuyện này đừng nhắc lại nữa, chờ các nàng sinh hài tử Tuần Nhi cũng sáu bảy tuổi rồi."


      Triệu phu nhân thấy nàng cố kị qúa nhiều, tâm cũng đủ ngoan. " tại có hai trai , nếu có thể kéo dài thêm vài năm là tốt nhất. Cũng phải khiến các ngàng sinh được nữa. Ngươi xem Nghiêm lương nhân sinh con như thế nào, ngươi a, rất là biết lo lắng cho bản thân. Dù suy tính cho mình cũng phải vì Tuần nhi mà nghĩ. Sau này phủ thái tử dù nhiều con nhiều cháu. Địa vị của Tuần nhi mà vững chắc, ngươi cũng có thể an tâm, theo đó Triệu gia ta cũng có thể rạng rỡ tổ tông."



      "Nhưng vẫn là hại người a, mẫu thân, tội này nếu tra ra cũng xét là mưu hại hoàng tự, liên lụy cửu tộc đấy."



      Triệu phu nhân cho nàng ánh mắt trấn an "Thuốc này là gia truyền từ ngoại tổ mẫu của ngoại tổ mẫu ngươi để lại vì trị cái hậu viện an phận này. Thái y trong cung cũng tra có ra đâu. Mà cái này ta hại gì các nàng, chỉ là trễ vài năm thôi."



      Triệu phu nhân thấy mặt nữ nhi đồng ý lập tức cười "Được, được, được, ngươi đồng ý thôi làm, tiểu đẹ ngươi cũng lập tức gọi về, muốn Lục Thành còn phải chuẩn bị nhiều thứ đây."



      xong lại trịnh trọng kéo tay thái tử phi "Nhị nhi, tại còn ở phủ thái tử, ta còn có thể giúp ngươi tay. Tương lai vào cung rồi mọi thứ đều khó khăn."



      Triệu Nhị thở dài tiếng mang theo bao nhiêu hàm ý ở bên trong. Triệu Nhi sai người tiễn nàng ra ngoài. Phương mama tiến vào đổi cho nàng ly trà, tiện đà khuyên nhủ "Nương nương, tất cả mọi việc phu nhân muốn làm cũng là tốt cho ngài cùng điện hạ. Mấy năm nay phu nhân cũng làm việc ác gì."



      "Ý của mẫu thân bản cung ." Triệu Nhị cầm chén trà lên, đáy nắt sắc bén "Đây là phủ thái tử, có người nào dễ cho ngươi tính kế." Tương trắc phi cùng Trương trắc phi đều là người phòng bị kĩ. Vốn nàng đồng ý với mẫu thân chuyện dùng thuốc này, giờ lại càng thể.



      "Nương nương phải." Phương ma ma bước tới xoa bóp vai cho nàng. Triệu Nhị híp mắt lại nghĩ. Hoàng thượng có hành động như vậy ràng là cảnh cáo Triệu gia. Trước mặt thái tử cũng jhôbg thể cầu tình gì. Điều nàng cần phải làm đó là nuôi dưỡng nhi tử cho tốt, trở thành nhân tuyển thích hợp nhất trong lòng hoàng thượng và thái tử. Chỉ có như vậy mới đứng vũng được. "


      Halong-ngoc, song ngư, tart_trung7 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 46: Lục vương phủ có thai
      Việc quyết định đổi nơi nhậm chức này qua tầm nửa tháng, Triệu gia tam công tử Triệu Thành Kiệt hồi kinh. Vốn Triệu Quốc công và Triệu phu nhân tính toán hân ngoại nhậm về cho chọn mối hôn vừa lòng. Thế nào mười ngày trước lại bị Ngự sử đài tham tấu, thay đổi địa phương ngoại nhậm nên thời gian lại bị kéo dài. Triệu quốc công liền túnh toán định ra hôn cho nhi tử, đợi về đủ thời gian thành thân luôn. Nếu có thể cho con dâu theo ngoại nhậm càng tốt.

      Nhưng việc này nghĩ dễ làm khó. Triệu gia để ý nhưng mấy nhà đáp ứng. Đùa giỡn cái gì, ai lại muốn khuê nữ nhà mình theo ngoại nhậm ba năm ở cái nơi cằn cỗi như Lục Thành kia chứ. vậy chuyện hôm trước Triệu quốc công hiên ngang xin chỉ triều còn bị ít người trong lòng ghi hận đây.

      Vì thế Triệu quốc công cùng phu nhân chỉ có thể bỏ gần cầu xa, thể cưới ngang tầm hạ xuống kém nhà họ ít, cũng ở Lâm An thành. Triệu phu nhân dù trong lòng nhiều bất mãn nhưng triều đình ai chẳng kà người tinh ranh. Thấy Triệu quốc công xúi quẩy như vậy cũng ai lại theo cùng lãnh.

      Rốt cuộc đợi Triệu Thành Kiệt trở về nghe tin phụ mẫu ra sức tìm mối hôn cho vô cùng bất mãn. Đùa cái gì chứ? Bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt đầy ra đấy. Dựa vào cái gì muốn thành thân sớm như vậy?

      Vì thế mới trở về ngày hôm sau tìm bằng hữu ra ngoài uống rượu giải sầu.

      Triệu Thành Kiệt này trước đây là cùng Phong tấn Hầu phủ tiểu tử thanh danh đều có chút liều mạng. Chỉ có điều tiểu tử nhà Phong tấn Hầu là đường khôi hài, còb lại con đường hung tàn.

      Khi mà Phong tấn Hầu phủ tiểu tử còn lăn lộn chật vật với mấy tiểu thiếp ở sau viện lại cùng bằng hữu tầm xàm của mình cướp đoạt nương nhà người ta về làm tiểu thiếp, vậy còn đối xử hề tử tế.

      Tiền công tử xót mỹ nhân, xuất bạc để các nàng tự nguyện theo mình, thế nên mới có chuyện ngồi chầu chực ở thanh quan phường. Nhưng Triệu tiểu tử này lại thuộc kiểu "gia coi trọng ngươi phải cùng gia", liền cưỡng ép phải .

      Đây cũng là lí do chính mà Triệu quốc công muốn đưa ngoại nhậm. Nhưng chẳng thể ngờ thời gian ngoại nhậm, có gì là làm càn nhất mà chỉ là có càng ngày càn làm càn hơn mà thôi.

      Triệu Thành Kiệt vừa về, đám bằng hữu liền muốn dẫn chơi chuyến cho . Uống rượu xong tất nhiên là đến thanh lâu. Có điều tại phổ biến là thanh quan phường với tên tuổi nổi danh Thích công tử. Thế là bốn năm người dẫn theo người hầu đến thanh quan phường.

      Lúc mỡi đến Triệu Thành Kiệt chẳng hề có hứng thú, thích nam nhân. Có điều nể mấy bằng hữu nhiệt tình lôi kéo. Nhưng cho đến khi nghe thanh diễn tấu của Thích công tử liền bị thu hút, ánh mắt vội tập trung nhìn lên đài.

      Sở dĩ nam nhân lớn lên quá xinh đẹp quả tội ác chẳng sai.

      Mấy bằng hữu xung quanh thấy ánh mắt như thế liền biết ý sai người truyền lời đến lão vản thanh qyan phường, muốn bao vị Thích công tử kia suốt đêm nay.

      Lão bản đáp ứng nhưng chỉ bán nghệ chứ bán thân. Đây là luật lệ. Chẳng lẽ bồi tán gẫu cả đêm sao?

      Nhưng Triệu Thành Kiệt biết là say sượu hồ đồ hay là để ý đến luật lệ kia. Vào phòng mới nén nhang còn kiên nhẫn chuyện nghe đàn, tay liền kéo người kia qua động thủ.

      Thích công tử tất nhiên đáp ứng. Triệu Thành Kiệt tính tình có chút bạo ngược, liền tát cái khiến Thích công tử ngã lăn ra giường. Tính toán đến cái bá vương ngạnh thượng cung* .

      * cưỡng bức

      Bên ngoại lão bản nghe tiếng nóng nảy, sai thủ hạ chạy xuống lầu, vừa vặn để cho Tiền thiếu gia đến thăm mỹ nhân biết chuyện.

      Tiền Hạo Nhân lập tức xông lên lầu, đẩy lão bản ra, đá cửa xông vào. Thấy Thích công tử sưng nửa mặt, biểu tình vạn phần tình nguyện bị Triệu Thành Kiệt áp bên người nổi giận. Có người biết coi trọng mỹ nhân như vậy sao, con tính bá vương ngạnh thượng cung. Lãi tử nạp nhiều bạc như thế, ngươi tính là gì!

      Vì thế mọi người liền thấy cảnh Phong tấn Hầu phủ tiểu thiếu gia Tiền Hạo Nhân đau lòng hét tiếng rồi xông vào đánh nhau với Triệu Thành Kiệt.

      Ngày hôm sau, Triệu gia lại bị Ngự sử đài tham tấu.

      Tâm sức già nua của Triệu quốc công nhanh chóng bị cày nát.

      Mới trở về hai ngày nháo ra . Dù phải đại nhưng lại vô cùng mất mặt a.

      Phong tấn Hầu phủ tiểu tử kia sớm nổi tai tiếng ở Lâm An thành, Phong tấn Hầu cũng chẳng thèm quản , lại làm quan nên Ngự sử đài cũng hứng thú mà tố .

      Nhưng nhà mình là giống a, lại còn nắm trọng trách trong triều, thêm lần tham tấu là biết bao người chờ để chê cười.


      Giờ phút này Triệu Thành Kiệt mặt mũi bầm dập quỳ trong từ đường Triệu gia. Triệu quốc công sắp bị làm cho tức chết rồi, Triệu phu nhân có cầu xin cũng vô dụng, chỉ ra ngoài " . . . Nàng được cầu tình thay cho nó. Để hảo hảo quỳ vài ngày, hảo hảo tỉnh lại xem còn dám thanh quan phường, còn dám đánh nhau tranh người với tiểu tử Tiền gia kia ?"

      Triệu phu nhân cũng cầu xin gì, vỗ lưng nhuận khí cho Triệu quốc công. Bên ngoài quản vội vàng vào, thấy bọn họ đều ở đây, do dự chút rồi "Lão gia, Lý gia vừa đưa lễ làm mai trả về, là... là người như thiếu gia nhà chúng ta, Lý gia trèo cao nổi. "

      Triệu quốc công vừa mới bình ổn xuống cỗ khí kia nháy mắt lại nổi lên, trừng mắt nhìn quản kia "Gián sát chặt chẽ từ đường cho ta. Từ nay đến trước khi Lục Thành cho bước ra ngoài."

      Mặ kệ người Triệu gia bên trong thái độ thế nào. Người ngoài nghe đều là thấy vui vẻ. Người của tam hoàng tử cũng dám đánh. Triệu gia này quả ỷ vào thân phận mà cuồng vọng.

      Mà ở trong phủ thái tử, mấy ngày rồi thái tử đến Dao Hoa các, thái tử phi dù muốn ra suy nghĩ của mình cũng thể được.

      Hôm nay thái tử hồi phủ về trobg Phượng dương các. bao lâu sau thái tử phi dẫn hai cung nữ theo sau tiến vào.

      Tô Khiẻm Dương buông đồ trong tay xuống, dấu vết che đậy bức thư qua bên, ngẩng đầu nhìn nàng.

      Triệu Nhị sai người bày thức ăn trong hộp ra "Thần thiếp kàm chút điểm tâm điện gạ thích. Ngài nhiều ngày vất vả, thiếp múc người chén canh, thừa dịp còn nóng người mau dùng ."

      Tô Khiêm Dương đứng dậy đến bên bàn ngồi xuống. bàn bày ba dĩa điểm tâm được làm tinh xảo, còn có phảng phất mùi hương bốc ra từ chén canh.

      Triệu Nhị đưa tay vén tay áo còn lại, nhấc nắp để múc cho chén. Tô Khiêm Dương thoáng nhìn thấy vết sưng đỏ cổ tay nàng ban nãy bị che khuất "Sao lại thế này? "

      Triệu Nhị vội che , cười " có gì, là do thiếp lâu rồi xuống bếp, lúc đôn canh cẩn thận bị bắn lên thôi."

      Nàng vừa buông bát canh xuống, Tô Khiêm Dương liền kéo tay nàng qua nhấc ống tay áo lên xem. tay có nhiều vết đỏ , còn có chỗ bị phỏng rộp lên. làn da trắng muốt nhìn vô cùng nổi bật.

      Tô Khiêm Dương nhìn bát dĩa bàn, tâm tình muốn ăn vơi nửa, trầm giọng "Loại chuyện này giao cho bên phòng bếp là được. Nàng cần phải tự mình làm."

      Triệu Nhị mặt có chút ủy khuất "Điện hạ nhiều ngày rồi đến Dao Hoa các. Thiếp muốn thăm ngài nên nghĩ làm gì đó mà ngài thích ăn mang đến."


      Hai người trong lòng đều biết là vì chuyện gì. Tô Khiêm Dương nhìn mấy món điểm tâm bàn, cuối cùng nhấc miếng nếm thử. Vẫn là hương vị này, là hương vị nàng làm cho vào thời gian mới đại hôn.

      "Điện hạ" Triệu Nhị ngồi xuống đối diện , gọi tiếng.

      Tô Khiêm Dương buông thìa. Trong lòng Triệu Nhị có chút hoảng, thấy nhìn mình nước mắt kìm được nữa cứ thế tuôn trào ra.

      Khóc, đợi Tô Khiêm Dương gì, nàng lập tức quỳ xuông "Điện hạ, có gì ngài cứ trực tiếp với thiếp. Chứ cứ như vầy cả thể xác và tinh thần thiếp đều như bị giày xéo rất khó chịu."

      Rất lâu sau, Tô Khiêm Dương đứng dậy bước đến nâng nàng lên "Khóc cái gì."

      "Thiếp biết tiểu đệ mình hiểu chuyện, làm ra những chuyện này. Nhưng gia phụ xem ra cũng hảo hảo quản giáo rồi.". Trong lòng Triệu Nhị là vô cùng ủy khuất. Tiểu đệ ở ngoài gây làm bên này thái tử đối với nàng có thái độ, nàng cũng ngờ tới a. Mấy ngày nay thaia tử đến nàng có chút hốt hoảng, muốn mượn danh hài tử nhưng lại sợ thái tử vui nên bèn làm chút gì thích ăn mang đến, nhưng cũng chẳng thể lấy lòng .



      "Chuyện này với nàng có liên quan." Tô Khiêm Dương để nàng ngồi xuống ghế, tay đặt lên vai nàng, giọng mang theo chút thấu hiểu "Chuyện tiểu đệ nàng phụ hoàng cũng có quyết định, nàng cần thêm gì đâu."



      Tô Khiêm Dương nhìn nàng hốc mắt ửng đỏ, thái độ nhu hòa ít "Mấy ngày nay nghĩ nàng cũng phiền lòng, trong triệu vụ lại bận rộn nên bản cung liền đến."


      Đây là giải thích nguyên nhân mấy ngày nay vì sao tới. Triệu Nhị nghe vậy trong lòng nhõm chút, lấy lòng "Sáng nay Tuần nhi đến thỉnh an, mấy ngày rồi chưa được thấy phụ vương a."


      "Ngày mai thăm . " Tô Khiêm Dương về phía bàn làm việc "Nàng trở về nghỉ ngơi sớm, đêm nay bản cung ở lại đây."


      Chuyện này cứ thế trôi qua, đợi đến tháng sáu Triệu Thành Kiệt Lục Thành nhậm chức, trong Lâm An thành đề tài này cũng vãn .


      Sau đợt du ngoạn thưởng hà tháng sáu, Lục vương phủ có tin vui. Đó chính là Lục thế tử phi vào phủ bốm năm năm cuối cùng hoài thai.

      Đến tháng bảy, Lục vương phủ tiếp tục nhận tin vui thứ hai. Lần này là đến lượt quý thiếp năm ngoái vừa vào phủ, Hứa di nương có thai.



      Từ khi Lục thế tử thành hôn đến nay, lúc lại đến hai cái tin vui khiến cho mấy ngày nay Lục vương phi gặp ai cũng mang thei bộ mặt tươi cười vui vẻ, trong trẻ ra vài phần.


      Chuyện Lục vương phủ có thai, bên này phủ thái tử tất nhiên phải đưa quà mừng. Theo thái tử phi làm chủ, bên này Linh Lung các, Thanh Thu xin chỉ thị Tương Như Nhân xem coa cần đưa tặng lễ qua Lục vương phủ hay .


      "Đưa, tất nhiên là phải đưa."
      Tương Như Nhân ra mấy thứ này nọ."Chỗ Lục thế tử phi và Hứa di nương đều phải đưa."
      Này ngày mang thai cũng gần nhau, nếu Hứa di nương sinh nhi tử còn Kỳ Tố Như sinh nữ nhi là thú vị.

      ra sớm hơn tháng hay nửa năm đối với Kỳ Tố Như cũng đều là mười phần uy hiếp. người vừa vào phủ năm liền có tin vui, còn nàng là gả vào phải đến bốn năm năm mới có.




      Mà trong Lục vương phủ lúc này, Kỳ Tố Như điểm cao hứng cũng có.

      Từ lúc bắt đầu biết có thai, nàng vẫn thể chắc được đứa có phải là của thế tử hay . Vốn là muốn lưu lại nhưng nay Hứa di nương kia có thai. Nàng dù ban đầu muốn bây giờ cũng rất cần đứa này.



      Phụ thân bị cách chức quan ở nhà. Muốn Kỳ gia thoát khỏi khốn cảnh này, nàng chỉ có thể sinh ra đích trưởng tử rồi dựa vào đó vài lời trước mặt Vương gia và vương phi.


      Nghĩ xong, trong lòng Kỳ Tố Như nổi lên hung ác. Nàng sờ sờ cái bụng chưa lộ ra, kiên quyết phải an an ổn ổn sanh hạ đứa này.


      Ngoài phòng vọng vào thanh Lục thế tử đến. Kỳ Tố Như thu lại nét mặt, bày ra vẻ nhu mì đứng lên nhìn người bước vào "Thế tử, ngài đến rồi."



      Lục thế tử ấn nàng ngồi trở lại "Mẫu phi mấy ngày nay nàng nôn rất dữ. Cũng là ta đúng, vài ngày bận rộn đều ở ngoài thể lại xem nàng."



      Kỳ Tố Như dựa vào , lắc đầu "Đó là công , chuyện gấp cần làm hơn. Sáng nay thái y qua đây đứa rất tốt, thiếp cũng yên tâm hơn, có khó chịu cũng đáng."



      Thánh thân gần năm năm, lần đầu tiên biết cảm giác sắp làm cha. Tô Khiêm Doanh là vô cùng cao hứng. Nhìn chén thuốc an thai bàn vuốt bụng nàng "Ngươi phải ngoan ngoãn, đừng làm nương ngươi khó chịu nữa."



      Kỳ Tố Như hờn giận cười trừng mắt " làm sao mà nghe hiểu chứ!"



      Tô Khiêm Doanh cười cười, đỡ nàng đến bên giường "Ta cùng nàng nghỉ ngơi lát."


      Kỳ Tố Như gật đầu, vừa ngồi xuống giường ngoài phòng có nha hoàn vội bước vào bẩm báo "Thế tử, phu nhân. Hứa di nương thân mình khỏe, bồng nhiên gặp hồng."

      Kỳ Tố Như trong lòng vui vẻ, ngoài mặt tỏ ra lo lắng, đẩy Tô Khiêm Doanh cái "Thân mình ta tiện, thế tử ngài nhanh xem chút! "


      Tô Khiêm Doanh vội qua, Kỳ Tố Như sai nha hoàn cùng qua xem. Đến chạng vạng sau khi thái y xem qua, cũng chỉ có nha hoàn kia trở về, thế tử lưu lại bên đó.




      Nha hoàn kia dè dặt cẩn trọng "Thái y chẩn đoán là mang thai bất ổn, cần tĩnh dưỡng an thai. tai có việc gì. Thái y còn nữ nhân mang thai tâm tình tốt, thế tử nên ở cạnh nhiều hơn."


      Kỳ Tố Như vốn cười nhất thời run sợ. Sở dĩ vì thế mà thái tử liền ở lại đó quay về đây, ra là lấy đứa ra làm cớ. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư7 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Hứ tốt nhất là Hứa di nương đấu cho tốt vào, càng làm cho Kỳ Tố Như càng ngột ngạt càng tốt cái thứ đứng núi này trông núi nọ, tự mình lựa chọn làm Lục thế tử phi mà còn ra vẻ như ủy khuất phải gả cho Lục hoàng tử ko bằng, ta phi! chỉ có ông đại ca ngu ngốc của Nhân tỷ mới tin tưởng con hồ ly tinh này thôi, cầu ổng sau này đừng làm ra sai lầm gì mà liên lụy tới Nhân tỷ. Tự nhiên mất đứa và 3 năm ko mang thai vì người hồ đồ à. Khổ thân tỷ ấy. Mà ông tam hoàng tử gì đó đừng làm chuyện dại dột a. ôi ta bức xúc, mong nàng thông cảm. thanks esdit nhieu lam.
      Hue Khanh thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      @Vũ Nguyệt Nha Lục thế tử chứ hông fải Lục hoàng tử nàng êy
      Mà nàng cứ yên tâm đê... đảm bảo kết quả của bà Tố Như này là ko hề tươi đẹp hohoho :th_77:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :