1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thầy bói thiên tài:Trùng sinh tiểu phú bà hàng tỷ- Nhất Lộ Thính Hương (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Vòng tròn kì lạ

      Sau màn to ở phòng khám, Ngô Song ở nhà được ba ngày .

      Về nhà vào buổi chiều hôm đó, trong trí nhớ của mình nhớ đó là căn nhà tường đất mái ngói, có cảm giác quen thuộc khó tả, Ngô Song kích động nên buổi tối gần như ngủ yên.

      Làm sao có thể hưng phấn? Nhìn lịch ngày ràng là “Tây Nguyên ngày 5 tháng 1 năm 1993”, Ngô Song nghĩ. biết thế giới này 20 năm sau như thế nào, xã hội phát triển, chỉ cần thuận theo tự nhiên, nắm lấy cơ hội, nhất định có thể khiến mẹ cùng bà ngoại thay đổi vận mệnh?

      Buổi đầu tiên trở về quá khứ, nhớ lại tất cả phương hướng làm giàu, Ngô Song rất hưng phấn.

      Nhưng ba ngày trôi qua, cảm giác vui sướng khi được sống lại dần dần tan biến, Ngô Song khỏi có chút mờ mịt.

      Năm này kinh tế đất nước phát triển mạnh. Năm này có rất nhiều người xuống, phất lên rất nhanh nhưng đối với Ngô Song mà lại có tác dụng gì.

      tại mới là tiểu loli 6 tuổi, dù có được trí nhớ của kiếp trước, dù có thể biết trước tương lai, lại thể thay đổi chuyện gì a?

      Ngoài trời tuyết lại rơi, Ngô Song tựa đầu vào kệ cửa sổ nhìn bên ngoài phiêu phiêu sái sái bông tuyết, nhịn được thở dài hơi.

      Khi mới bắt đầu trùng sinh về thơ ấu vui vẻ thôi, nhưng bây giờ, nhìn bản thân mình bé thể hỗn trợ bà ngoại làm việc, Ngô Song khỏi có chút chán ngán thất vọng.

      Lưu thái thái từ đại môn bên ngoài tiến vào, trong tay xách cái xô màu đỏ.

      Thấy Ngô Song tựa đầu vào cửa sổ, cửa sổ còn mở nửa, Lưu thái thái lập tức trợn mắt : “Hựu Hựu, sao cháu nằm sấp ở đó? Nhanh đóng cửa sổ lại,vết thương của cháu còn chưa khỏi, trời còn lạnh a ?”

      “Bà ngoại, vết thương của cháu sao, cháu cũng thấy lạnh. Bà về sau cần cho nấu ăn cháu, cháu ăn cái gì cũng được.”

      Ngô Song nghĩ muộn thế này mà bà ngoại trở lại, vẫn ngoan ngoãn đóng cửa sổ lại.

      Hai ngày nay, bà ngoại quả thực xem như bệnh nhân, bắt nằm giường nghỉ ngơi. Ngoại trừ đánh răng rửa mặt, WC ở ngoài, bà ngoại liền cho ra khỏi phòng.

      chỉ như thế, bà ngoại còn muốn bồi bổ dinh dưỡng cho . Trong nhà có hai con gà mái, giết hai con còn ngại đủ, lại hồ cá trong thôn mua cá!

      Trong nhà điều kiện kém, bình thường nếu phải cuối năm, gà và cá căn bản nỡ tiếc ăn. Hai ngày nay bà ngoại mua cho nàng ăn, mợ hai sớm ghen tị mà này kia. May mắn là phân nhà , bằng , khẳng định lại có trận tranh cãi ầm ĩ.

      Bất quá mợ hai ồn ào , liền trực tiếp bảo Lưu Tiểu Bảo sang đó ăn cơm.

      Lưu Tiểu Bảo tới, Chiêu Đệ cùng Đến Đệ hai chị họ, tự nhiên cũng muốn qua đấy.Ba người đó ăn như lang báo nếu Ngô Song thực đứa bé cảm thấy có người muốn cướp đồ ăn của , nhưng tại Ngô Song là người phụ nữ 25 tuổi đội lốt tiểu loli 6 tuổi a, còn lâu mới so đo với lũ tiểu tử này? chỉ đau lòng bà ngoại vì mình vất vả.

      Lưu thái thái vào phòng đặt xô xuống đất tới sờ đầu Ngô Song, cảm thấy ấm ấm mới yên tâm, nhưng vẫn dặn dò : “ lạnh cũng cần mở cửa sổ, bên ngoài trời lạnh lắm”

      “Bà ngoại, cháu biết rồi .” Ngô Song ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cái xô đựng cá hai ngày trước còn nhiều, nàng khỏi có chút đau lòng: “Bà ngoại, cháu sao đâu, bà cần phải mua nhiều cá nữa đâu? Lần sau đừng mua , cháu thích ăn cá đâu!”

      “Mẹ cháu hôm nay trở về, bà cố ý mua nhiều chút .” Lưu thái thái sờ khuôn mặt nhắn của cháu , bà nở nụ cười hiền lành.

      Ngô Song vẫn còn đau lòng vì ví tiền của bà ngoại, nghe
      mẹ muốn trở về , nhất thời vui vẻ ánh mắt lóe sáng: “Mẹ muốn trở về ? tốt quá!”.

      Lúc còn , có thể cùng mẹ ở chỗ kỳ rất ít.

      Lưu Hướng Tuyết thời trẻ làm ở xưởng may thị trấn, trong xưởng ba ngày tăng ca, cho nên Lưu Hướng Tuyết bình thường đều ở lại kí túc xá, chỉ có lúc nghỉ ngơi mới có thời gian về nhà thăm con .

      Lần này lẽ ra Lưu Hướng Tuyết còn muốn ở lại vài ngày nữa mới về, nhưng Lưu thái thái thấy Ngô Song hai ngày nay ỉu xìu , liền gọi điện thoại cho Lưu Hướng Tuyết, Lưu Hướng Tuyết nghe xong vội vàng thay ca người khác rồi về nhà.

      Nghe mẹ trở về, Ngô Song đứng ngồi yên.
      Trong trí nhớ của , hình ảnh của mẹ gần như tất cả đều dừng lại vào khoảng thời gian mẹ sinh bệnh. Mà bây giờ mẹ còn trẻ tuổi, còn khỏe mạnh, ngẫm lại liền làm cho nàng kích động.

      Kỳ mẹ sinh bệnh cũng đều là bởi vì nàng.

      Mẹ vốn làm ở xưởng may, cơ thể vẫn rất tốt . Nhưng khi học sơ trung mẹ vì muốn có cuộc sống tốt hơn liền làm ở nhà máy hóa chất. Nhà máy hóa chất tiền lương rất cao, nhưng do có lần cố bạo tạc, khí độc thoát ra ngoài, toàn xưởng hơn nửa công nhân đều trúng độc , mẹ bất hạnh cũng ở trong đó.

      Sau này nhà máy hóa chất đóng cửa, tiền bồi thường còn chưa đủ trả tiền trị liệu chữa bệnh cho mẹ , lúc ấy trong nhà lại có tiền cho mẹ trị liệu triệt để, vì thế thân thể của mẹ liền bị sụp đổ.

      Nhớ kiếp trước mẹ nằm giường bệnh tiều tụy bất lực, Ngô Song đáy mắt ùa lên tầng hơi nước, thầm phát thuệ, đời này, nhất định thể để cho mẹ vất vả nữa! nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình.

      Nhìn thấy Ngô Song dưng dưng nước mắt , Lưu thái thái khỏi cười : “Ngươi tiểu nha đầu này, hai ngày trước cho ta cho mẹ ngươi biết, nhìn xem, vẫn là nhớ mẹ ?”

      “Đúng a, cháu rất nhớ mẹ …” Ngô Song cúi đầu lau mắt, đáy lòng có vô số hồi ức phiên nhau ùa về.

      Bà ngoại biết là trùng sinh , cho nên bà ngoại liền thể biết nhớ mẹ như thế nào.

      phải là nửa tháng chưa gặp mẹ, mà là 10 năm rồi chưa được gặp mẹ, dù muốn cũng thể gặp.

      Sống lại ngày đầu tiên, vì muốn khiến mẹ lo lắng, có thể ra vẻ kiên cường chờ đợi . Nhưng bây giờ nghe được mẹ sắp về tới, hận thể mọc cánh đón mẹ! Bà ngoại chắc chắn cho chạy đến , chỉ có thể ở trong phòng trông mòn con mắt.

      Đúng lúc này Lưu Đến Đệ từ bên ngoài chạy vào, bên chạy bên kêu: “Hựu Hựu, út về rồi, út mua đường, nhớ chia cho ta ít nhá!”

      Lưu Đến Đệ là con thứ hai của bác cả Lưu Hướng Quốc, lớn hơn Ngô Song 3 tuổi, bình thường đối với Ngô Song tốt lắm nhưng mỗi lần Lưu Hướng Tuyết về nhà nàng luôn là ân cần chạy tới cùng Ngô Song tỷ muội tình thâm, bởi vì nàng muốn những món quà ăn vặt mà Lưu Hướng Tuyết mua kia.

      Ngô Song thích người chị họ này nhưng lúc này nàng thực vui vẻ vì tin tức Lưu Đến Đệ đem tới, lập tức lập tức vui vẻ đáp ứng: “Được! mẹ em đến chỗ nào rồi? chị ở nơi nào nhìn thấy mẹ em ?”

      út ở phòng khám chuyện cùng với bác sĩ Từ , khoảng lúc nữa về tới.”

      Lưu Đến Đệ vui sướng chạy vào nhà, mặt mày hớn hở hướng Ngô Song tỏ vẻ thân mật: “Hựu Hựu, chị làm chứng cho ngươi là hôm đó Tiểu Bảo đẩy ngươi. Đợi út về nhà nhờ út đánh !”

      Lưu Tiểu Bảo là đứa cháu trai duy nhất trong nhà, bình thường cả nhà ai cũng thương. Chỉ cần có thứ tốt Lưu Hướng Quốc cũng đều cho Lưu Tiểu Bảo trước. Cho nên Lưu Đến Đệ sớm nhìn vừa mắt người em họ này, nhân cơ hội phải dìm xuống.

      Ngô Song biết tâm tư của người chị họ này nhưng tại nàng chỉ mong có thể sớm chút được nhìn thấy mẹ, muốn bị những thứ kia lãng phí thòi gian của nàng!

      Vì vậy Ngô Song cười có lệ : “Chị họ, chuyện ngày đó coi như xong, đợi lát nữa mẹ em đến, đường chị cứ lấy , em thích ăn đồ ngọt.”

      “A, ?” Lưu Đến Đệ vừa nghe Ngô Song hào phóng như vậy, lập tức đem Lưu Tiểu Bảo ném đến sau đầu, kích động đến mặt phát quang.

      Ngô Song lười nhìn nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa chỉ mong giây sau mẹ liền xuất .

      đợi mấy phút, đại môn bên ngoài tuyết rơi trắng xóa dần dần ra cái bóng dáng.

      Ngô Song nhìn bóng dáng quen thuộc kia, thể kiềm được, mặc kệ bà ngoại mắng như thế nào chút do dự liền xông ra, chạy về hướng của mẹ: “Mẹ ơi!”

      Lưu Hướng Tuyết nhìn thấy con vội vàng dang tay : “Hựu Hựu, đầu còn đau ? Đừng chạy quá nhanh, cẩn thận trượt chân.”

      Ngô Song nhìn dung nhan trẻ tuổi của mẹ, nước mắt kìm được liền tràn ra.

      10 năm ...

      10 năm, rốt cuộc có thể lần nữa nhìn thấy mẹ, có rất nhiều lời muốn với mẹ, nhưng giờ phút này, liền nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy mẹ, tận lực đem kích động trong lòng đè xuống.

      Lưu Hướng Tuyết cho rằng con làm nũng, cũng cười ôm lấy bé con của nàng: “Hựu Hựu có nhớ mẹ ? Mẹ cũng rất nhớ Hựu Hựu. , chúng ta vào nhà nào.”

      Ngô Song quá kích động , nhất thời thất thần, nghĩ tới mẹ lại ôm khiến nhất thời mặt mày đỏ rực.

      phải chân chính tiểu loli nha, tâm hồn của người phụ nữ 25 tuổi trưởng thành làm sao có thể để mẹ bế a? Nhưng được mẹ ôm rất ấm áp, nhịn được lại muốn tham lam thỏa mãn.

      Lưu Hướng Tuyết đem Ngô Song bế vào nhà chính gặp Lưu Đến Đệ ở chỗ này, tùy tay nắm đưa đường cho bé: “Đến Đệ, cầm ăn , để lại cho chị cháu mấy khối đó.”

      Lưu Đến Đệ nhận đường, suy nghĩ chút vẫn là nhịn được cáo trạng: “ út, cháu cho biết cái tên Tiểu Bảo kia hôm nọ đẩy Hựu Hựu ngã, đừng cho quà nha!”

      Lưu Hướng Tuyết nghe xong nhíu mày, bước dừng lát: “Việc này út biết , ngươi chơi lát nữa đến nhà bà nội ăn cơm, út hôm nay có mua thịt .”

      “Vâng!” Lưu Đến Đệ vừa nghe có thịt ăn, cũng lại lấy đường quả , hưng phấn quá mức chạy .

      Lưu lão thái thái đứng tại bên cạnh thở phào nhõm hơi, kỳ lúc gọi cho con bà chỉ Ngô Song ngã từ núi ngã sấp xuống , cũng nguyên nhân. Bà phải che chở cháu trai mà vết thương của Ngô Song cũng nghiêm trọng, bà nghĩ con vì chuyện này mà giáo huấn tiểu tử kia, lại gây mâu thuẫn hai nhà.
      tại thấy con biết nhưng cũng sinh khí, Lưu
      thái thái rất vui nhưng nghĩ lại có chút ủy khuất nữ nhi, vội vàng xô cá với Lưu Hướng Tuyết : “Tam nha đầu, ngươi chuyện cùng Hựu Hựu , con bé nhớ ngươi muốn khóc a! Ta làm cá, lát nữa kêu đại ca nhị ca ngươi sang ăn cơm!”
      Lưu Hướng Tuyết nghe được “Đại ca nhị ca” mặt thần sắc lạnh nhạt, “Mẹ, người nhớ chú ý, đừng làm mình bị thương.”

      Ngô Song thấy sắc mặt mẹ tốt, vội vàng lôi ống tay áo Lưu Hướng Tuyết, giả bộ làm nũng: “Mẹ , trừ đường quả, mẹ còn mua cho con cái gì ăn ngon ? May mang ra cho con xem a~”

      “Có, mẹ mua rất nhiều đồ ăn có hạt dưa, có ô mai, còn có đậu…” Lưu Hướng Tuyết nhìn thấy khuôn mặt nhắn của con , lần nữa lại cao hứng, liền lấy đồ trong túi ra.

      Ngô Song nhìn động tác nhàng của mẹ, trong lòng tràn đầy lớn lao thỏa mãn.

      Giờ này khắc này, mẹ khỏe mạnh đối với hạnh phúc lớn nhất.

      Từ giờ trở , nhất định phải cố gắng bảo vệ mẹ khỏe mạnh, cho mẹ nhiều niềm vui.

      Ngô Song nhìn chằm chằm Lưu Hướng Tuyết nhập thần, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhói, lập tức nàng liền phát trong đầu mình giống như mạc danh kỳ diệu nhiều ra thứ!

      Đây là vật gì? Ngô Song kinh ngạc mở to hai mắt, người bình thường đều rất khó nhìn thấy tình hình trong đầu của mình, nhưng bây giờ ràng nhìn, trong đầu của mình trong có cái vòng tròn kim quang lóng lánh!

      Đồ chơi này vì sao lại ở trong đầu ? Đúng lúc Ngô Song muốn nhìn cái kia vòng tròn vòng tròn lại đột nhiên biến mất , lập tức hàng chữ kiểu cổ xưa, thể chữ lệ ra trước mắt .

      “Lưu Hướng Tuyết, là người ở Bắc Phượng Vĩ, sinh ở Tây Nguyên năm 1965… Thuần thể chất, mệnh có tình kiếp, sau 35 tuổi …”

      Trước mắt ra số lượng từ nhiều, đến sau 35 tuổi, Ngô Song liền nhìn được nữa, mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng nội dung kia cũng khiến cho sợ ngây người! Cái này vòng tròn này có thể cho thấy cuộc đời của mẹ .

      Nhưng… vì cái gì mà vòng tròn lại xuất trong đầu ?

      Còn văn ngôn nửa bạch thoại hành văn phương thức, rất giống như là thầy bói TV, chẳng lẽ cái vòng tròn kia lại coi bói được?

      mẹ có tình kiếp hiểu được nhưng câu kia “Thuần thể chất” vậy là có ý gì?

      Về mặt y học, chưa từng nghe qua cái gì gọi là “Thuần thể chất “ cả.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Bí giấu sơ hiển

      Lưu Hướng Tuyết đem hết đồ trong túi ra, chỉ chốc lát liền bày hơn nửa cái bàn.

      Nàng cho rằng con nhất định vui vẻ, ai biết bày nửa ngày cũng thấy con động thủ. Lưu Hướng Tuyết khỏi kỳ quái nhìn về phía Ngô Song: “Hựu Hựu, con thích ăn loại nào? Sao lại lấy? Có phải hợp khẩu vị của con phải ?”

      Vừa vòng tròn cùng văn tự kì quái xuất , nghe thấy mẹ gì cả, thu hồi lại biểu cảm đó, vội vàng lắc đầu : “Mẹ con đều thích ăn,nhưng mẹ mua nhiều như vậy, con biết nên ăn cái nào trước thôi!”

      Ngô Song trong lòng có loại cảm xúc, cái kia vòng tròn kì lạ kia chắc chắn có liên quan tới việc trùng sinh. Mà những văn tự về vận mệnh kia có thể chính là do cái vòng tròn này.

      chỉ biết vì sao chúng nó lại xuất trong đầu của ?
      Mấy hôm trước vẫn ở cùng chỗ với bà ngoại tại sao cái vòng tròn ấy xuất ?Chẳng lẽ vòng tròn xuất cần phải có điều kiện sao? Nếu như cần phải có điều kiện mới xuất vậy cái điều kiện đó là gì?

      Chuyện này rất kì lạ, Ngô Song biết tình huống cụ thể nên nghĩ cho mẹ biết, muốn mẹ lại lo lắng cho .

      Lưu Hướng Tuyết biết suy nghĩ của con còn tưởng mình bị hoa mắt, sờ khuôn mặt nhắn của con : “Mẹ mua những thứ này đều để cho con, Hựu Hựu cứ từ từ mà chọn.”

      Ngô Song nhìn những đồ ăn vặt kia bàn, cúi đầu giả vờ suy tư lúc, sau đó tiện tay cầm lấy gói ô mai cười với mẹ: “Vậy con trước ăn chút ô mai , sau đó có thể ăn nhiều cơm.”

      “Ừ, Hựu Hựu thích ô mai, lần sau mẹ lại mua cho con.” Lưu Hướng Tuyết nhìn khuôn mặt đáng của con tươi cười, lo âu cùng kinh sợ trong lòng rốt cuộc từ từ trầm tĩnh lại.

      Vừa nãy đường về nàng vẫn còn lo lắng, biết con bây giờ như thế nào? Cũng biết con có bị kinh sợ ? Càng lo lắng con lưu lại di chứng sau khi bị ngã.

      Khi vừa về đến thôn, nàng về nhà ngay mà đến gặp bác sĩ Từ. Cũng may bác sĩ Từ con nàng bị làm sao, nàng mới yên tâm. Bây giờ thấy con có việc gì, nàng mới triệt để yên tâm, nếu con có gì bất trắc chỉ sợ nàng sống nổi.

      Con là trụ cột tinh thần của nàng, nàng sở dĩ có thể chịu đựng ánh mắt khinh bỉ, nhục mạ của người khác, tất cả là vì con .

      Nàng lớn lên xinh đẹp nhưng chưa chồng lại sinh ra đứa , 10 dặm quanh thôn ai biết, bởi vì nàng quả thực rất xinh đẹp ai quanh đó có thể so sánh với nàng.

      Bởi vì nàng luôn có mình nên có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho nàng, có người cón khuyên nàng đem con cho người khác nuôi. Như vậy khi lấy chồng mới có được hạnh phúc nhưng nàng làm như vậy.

      Ai cũng mắng nàng ngốc, ngay cả hai người chị dâu cũng mắng nàng, nhưng nàng làm sao có thể nào bỏ lại con lấy chồng? Đó là miếng thịt người nàng, là kết tinh tình của nàng với người đàn ông mà nàng nhất!

      Ai cũng người kia vô nghĩa, ngay cả con cũng thầm oán hận nhưng nàng tin vào ánh mắt của mình, nàng tin mình tình kia là giả.

      nhiều năm rồi mà trở về tìm nàng nhưng nàng vẫn lặng lẽ chờ đợi . Nàng nghĩ, có thể trở lại ngay sau đó, có thể gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới thể trở về.

      Lưu Hướng Tuyết mỉm cười nhìn con , trong mắt tràn đầy là ôn nhu.

      Con lớn lên đa phần giống nàng nhưng lông mày, ánh mắt kia lại cực kỳ giống người kia, nhất là cặp tràng mày, mày nhìn tuấn tú, mặc dù là tuổi còn nhưng lại ra vài phần khí thế.

      Ngô Song cầm lấy ô mai là để che dấu thất thần hồi nãy của mình, lúc này bị mẹ nhìn chằm chằm có chút chột dạ, vội vàng lột hạt ô mai đưa đến miệng Lưu Hướng Tuyết: “Mẹ, người cũng ăn .”

      “Ha ha, Hựu Hựu ngoan! Mẹ ăn, con ăn .” Lưu Hướng Tuyết thấy con như vậy, trong lòng thấy ấm áp. Nàng cảm thấy vì con ,cái gì nàng cũng có thể làm được.

      Nàng nhìn kỹ trán của Ngô Song, thấy vết thương đáng lo ngại mới buông lỏng đứng dậy: “Hựu Hựu ngoan, con ở đây chơi , mẹ giúp bà ngoại nấu cơm, được ra khỏi phòng nha, bên ngoài lạnh lắm.”

      Ngô Song muốn tìm cơ hội để xem cái vòng tròn kia nhân cơ hội này luôn, lập tức đáp lời mẹ: “Vâng, mẹ cứ , con chạy ra ngoài đâu.”

      Lưu Hướng Tuyết ra khỏi phòng, Ngô Song lập tức buông đồ ăn vặt, bắt đầu suy nghĩ lại tình huống vừa nãy.

      Vừa nãy vòng tròn xuất trước mắt , làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ lúc. Chẳng lẽ khi quan sát người đó lúc lâu cái vòng tròn kia tự ra tính mệnh của người ta? Đáng tiếc tại trong phòng chỉ có mình , cũng thể lấy bản thân làm thí nghiệm a.

      Ngô Song buồn bực suy nghĩ lúc, đột nhiên mắt sáng lên: sống lại là nhờ linh lực huyết ngọc, như vậy vòng tròn đó với huyết ngọc có quan hệ gì?

      kìm được lòng, Ngô Song liền đem miếng ngọc bội cổ kéo đến trước mặt.

      Ngọc bội này vẫn là cái ngọc bội trước kia chỉ là nó từ màu đỏ biến thành màu nhũ trắng thôi, Ngô Song bên nhìn chằm chằm ngọc bội, bên suy nghĩ cái này vi diệu.

      Đột nhiên, Ngô Song cảm thấy đầu đau nhói, trong đầu của lại xuất cái gì đó màu vàng lấp lánh!

      Lúc này đây, Ngô Song trừng mắt lớn, rốt cuộc cũng thấy ràng.

      Nguyên lai đó phải là là cái vòng tròn mà là cái ngôi sao sáu cánh chậm rãi chuyển động.

      Vừa rồi sở dĩ nhìn thấy vòng tròn là vì nó chuyển động quá nhanh nên liền nhìn nó thành hình tròn.

      tại Ngô Song quan sát cách cẩn thận mới phát ra, vừa nãy chỉ nhìn nhầm hình dáng của nó mà ngay cả tên cũng nhìn thấy.

      nhìn thấy ở giữa ngôi sao sáu cánh có viết bốn chữ phồn thể ,thể chữ lệ kiểu cổ xưa—— Lưu Thị Bí Giấu.

      Lưu Thị Bí Giấu?

      Ngô Song biết đây là cái gì nhưng hiển nhiên nếu liên quan đến hai chữ “Bí giấu” khẳng định đây là đồ tốt!

      Nhưng Ngô Song vẫn nghĩ ra, làm sao mà có được “Lưu Thị Bí Giấu”?
      Nếu ngọc bội có công năng thần kì, nhưng đây là ngọc bội do cha lưu lại. Người kia phải họ Ngô sao? Sao lại có bảo bối của Lưu gia?

      Ngô Song nhìn chằm chằm “Lưu Thị Bí Giấu” ngơ ngác lúc, trong đầu ngôi sao sáu cánh kia từ từ ngưng lại, chuyển động nữa.

      Đợi nó dừng hẳn, Ngô Song lúc này mới phát ra nguyên lai hình ngôi sao sáu cạnh kia mỗi góc đều có chữ, từ cùng bắt đầu theo thứ tự theo thứ tự là “Sơn, Y, Mệnh, Tương, Bặc, Nghệ” sáu chữ.

      Cả sáu chữ “Sơn, y, tương, bặc, nghệ” có năm chữ đều có màu xám tro, chỉ có chữ “Mệnh” lại tỏa ra ánh sáng màu trắng.

      Ngô Song kinh ngạc nhìn chữ đó, trong lòng nhịn được suy đoán ngừng: nếu là đoán sai, mỗi chữ này đều có loại siêu năng lực ?

      Trong sáu chữ chỉ có chữ “Mệnh” tỏa sáng, chẳng lẽ bởi vì bí giấu vừa xem số mệnh của mẹ sao? Nếu là như vậy, chữ “Mệnh” đại biểu cho vận mệnh ?

      Nghĩ tới vừa rồi bí giấu xem cuộc đời của mẹ, Ngô Song nhịn được kích động, nếu “Mệnh” chữ đại biểu cho vận mệnh, như vậy theo thứ tự “Sơn, y, tướng, bặc” bốn chữ, nàng cũng có thể đoán được chút, chắc là theo thứ tự là tu hành, y thuật, tướng thuật cùng bói toán thuật ?

      Còn chữ cuối cùng “Nghệ”, Ngô Song đoán được nó có ý nghĩa gì nhưng bí giấu có thể xem được vận mệnh của mẹ vậy những chữ còn lại nhất định có loại năng lực khiến người kinh ngạc. Khiến cho Ngô Song vui vẻ nhất là trong sáu chữ có “Y thuật”!

      Kiếp trước Ngô Song học y tấc nhiên đối y thuật càng cảm thấy hứng thú, Ngô Song cũng mặc kệ chữ “Mệnh” kia, liền đem tất cả tinh thần tập trung vào chữ “Y”. muốn thử xem nếu chữ “Y” sáng có thể học được y thuật thần kỳ gì?

      Vì Ngô Song chăm chú nhìn vào chữ “Y” trong thời gian dài nên chữ đó có tỏa sáng chút.

      Ngô Song vui vẻ chuẩn bị bỏ thêm sức lực làm cho chữ “Y” tỏa sáng đột nhiên bờ vai run lên, thanh cắt đứt tầm mắt của . Vì thanh này xuất nên Lưu Thị Bí Giấu liền biến mất vô tung.

      “Hựu Hựu, em còn đứng đó làm gì a? Gọi hai tiếng cũng để ý tới chị! Oa, có ô mai, chị cũng muốn ăn!”

      Lưu Đến Đệ chạy vào, mất hứng đẩy Ngô Song sang bên. Nhìn bàn đồ ăn vặt, nàng lại lập tức đổi giận thành vui, vui vẻ ngồi ăn ô mai.

      Ngô Song nhìn người chị họ cắt đứt tập trung của mình khỏi nhíu mày.

      thích cái người chị họ hô to gọi này, chỉ là bây giờ giả làm tiểu loli mà Lưu Đến Đệ lại là tiểu loli chân chính. Bản thân cũng muốn so đo với trẻ con. Dù sao thời gian cũng còn nhiều cơ hội giáo huấn nàng ta cũng thiếu.

      Ngô Song kiên nhẫn nhìn Lưu Đến Đệ rồi hỏi: “Sao chị lại nhanh tới đây vậy? phải chị về nhà cùng chị cả chia đường sao?”

      Lưu Đến Đệ vui vẻ ăn ô mai, đến chuyện phân đường nàng lập tức mất hứng hướng Ngô Song ai oán : “Ai, em đừng nữa, chị vừa về tới nhà liền gặp mẹ chị từ nhà bà ngoại về còn mang theo em họ đến. Mẹ liền kêu chị phân đường cho cái con chuột thối đó! Hừ.”

      “Em họ chị? Trang Hạo, sao lại tới đây?” Ngô Song nghe tin “con chuột thối” Trang Hạo tới cũng nhịn được chán ghét.

      Mợ cả của Ngô Song họ Trang, Trang gia này cũng chỉ có đứa cháu trai, chính là người Lưu Đến Đệ gọi là “con chuột thối” Trang Hạo.

      Trang Hạo ở Trang gia giống như Lưu Tiểu Bảo ở Lưu Gia, tất nhiên được mọi người ngàn sủng vạn sủng, tính tính kiêu ngạo của hai đứa như nhau.

      kéo là Trang Hạo hơn Lưu Tiểu Bảo tuổi, so với Ngô Song cũng lớn hơn tuổi. Vì thế mỗi lần đến Lưu Gia, Trang Hạo cùng Lưu Tiểu Bảo đều bắt nạt cho nên Ngô Song đặc biệt ghét “con chuột thối” này, còn ghét hơn so với Lưu Tiểu Bảo.

      Nghe xong tin Trang Hạo tới Lưu Gia, Ngô Song tâm tình liền thoải mái . Kiếp trước lúc còn , bị con chuột kia bắt nạt nhưng tại còn lâu mới để cho lũ tiểu tử này bắt nạt . Chỉ là nghe thấy cái tên này vẫn khỏi chán ghét.

      Lưu Đến Đệ thấy sắc mặt Ngô Song cũng mấy vui vẻ, ánh mắt chuyển động ngừng, ghé tai co : “Hựu Hựu, em mang đem đồ ăn vặt cất , lát nữa Tiểu Bảo cùng “con chuột thối” Trang Hạo tới chúng nó lịa cướp hết. Em mau cất , để hôm nào chị lại đến ăn tiếp có được ?”

      Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn.

      Lưu Đến Đệ chưa dứt câu, ngoài cửa liền cang tới giọng nữ rất to: “Ai gia, nghe Hựu Hựu bị Tiểu Bảo đẩy từ núi xuống. Nhanh cho mợ xem cháu có bị làm sao ? Tiểu Bảo này cũng hư, phải đánh trận mới được.”

      Ngô Song vừa nghe cái giọng châm ngòi dạng “quan tâm”, cần nhìn cũng biết người tới là mợ cả của ! Phiền chế được.

      Quả nhiên, khi ngẩng đầu nhìn thấy lớn tới, đó là mợ cả của Trang Đông Mai cùng với cháu nàng là Trang Hạo.




      Chương 5: Mệnh chỉ có chữ tử.

      Trang Đông Mai lớn tiếng , bước chân cũng , câu còn chưa xong, nàng ta dắt Trang Hạo từ ngoài vào phòng khách.

      Ngô Song tuy thích hai người này nhưng người đều tới rồi, cũng thể đem người ta đuổi ra ngoài. Huống chi ở trong nhà này, nào có tư cách đuổi khách a~

      Thấy Trang Đông Mai cùng Trang Hạo đến gần, Ngô Song cúi đầu nhìn miếng ngọc bài cổ, khỏi mỉm cười, vừa rồi còn buồn vì có ai làm thí nghiệm, bây giờ trong phòng nhiều người rồi, vừa lúc có thể thí nghiệm bí giấu kia.

      Vì Bí Giấu mới chỉ xem vận mệnh của mình mẹ , biết cái Bí Giấu này có hay ? Hơn nữa chuyện vừa rồi quá đột ngột, còn chưa biết cách sử dụng Bí giấu.

      Nghĩ vậy, Ngô Song che chán ghét trong lòng, hướng Trang Đông Mai mỉm cười ngọt ngào : “Cám ơn, mợ cả đến thăm cháu. Kỳ cháu có bị làm sao, chúa nhanh khỏi thôi. Mợ mau ngồi , cháu mời mợ ăn hạt dưa.”

      Trang Đông Mai vốn là mang theo tâm trạng sung sướng khi người gặp họa sang đây xem náo nhiệt, nàng cho rằng Ngô Song bị ngã bây giờ nhất định rất thê thảm.

      nghĩ tới vừa vào cửa, Ngô Song lại còn cười với nàng, còn mời nàng ăn hạt dưa. Điều này khiến Trang Đông Mai khỏi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: “Cái tiểu nha đầu này, bình thường thấy người đến đều im lặng thèm chào hỏi ai. Hôm nay sao miệng lại ngọt như thế? Chẳng lẽ ngã bị hỏng đầu rồi sao?”

      Nhưng khi nhìn thấy đồ ăn vặt chất đầy bàn, Trang Đông Mai liền vất hết những suy nghĩ đó ra sau đầu, dắt Trang Hạo vào ngồi cạnh bàn, gật đầu : “Ừ, mợ thấy khí sắc cháu cũng khá tốt, nhất định nhanh khỏe thôi. Lần sau chơi cùng Tiểu Bảo phải lưu ý, nên để bản thân bị ngã nữa nha.”

      Vừa xong, Trang Đông Mai nhanh tay xé ra túi hạt dưa, đồng thời còn quên đem đường quả đưa cho Trang Hạo, rồi mới đẩy đến trước mặt Ngô Song cùng Lưu Đến Đệ.

      Ngô Song nhìn Trang Đông Mai bộ dáng chút khách khí, khỏi có chút giễu cợt: “Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a. sống lại kiếp, tấc nhiên biết tính tham ăn của mợ cả, quả nhiên thay đổi.”

      Kiếp Trước, Ngô Song cực kì ghét điểm nàu của mợ cả, bởi vì có lúc nàng ta có lúc còn tranh ăn cùng với tiểu hài tử. tại nhân lúc Trang Đông Mai ăn hạt dưa, Ngô Song tập trung tinh thần nhìn nàng ta, hi vọng có thể lần nữa triệu hồi được bí giấu.

      giây, 2 giây, ba giây…

      Ngô Song ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trang Đông Mai nhìn hơn mười giây, trong lòng mực niệm “Lưu thị bí giấu” bốn chữ.

      lúc nàng gần như muốn buông tha, bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên cái,“Lưu Thị Bí Giấu” xuất lần nữa trong đầu của nàng!

      Ánh sáng chói mắt điên cuồng xoay tròn, Ngô Song trước mắt hình thành mảnh màu vàng viên ảnh. Nhưng lần này Ngô Song biết, nó phải vòng tròn, nó là cái hình ngôi sao sáu cánh, nó chậm rãi dừng lại .


      Quả nhiên chốc lát sau, khi cái kim ảnh dừng lại, chữ “Mệnh” sáng lên.

      Trước mắt Ngô Song xuất chữ lệ quen thuộc: “Trang Đông Mai, sinh ra ở núi Bắc Phượng Vĩnh, Tây Nguyên, sinh năm 1960, có chị em có 3 người, em có 2 người,…Mệnh có nhị nữ tử, tử tại trong bụng yểu…”

      Nửa phần trước tên tuổi, nơi sinh ra, em, Ngô Song nhìn qua liền biết đều đúng nhưng nứa đoạn sau, Ngô Song nhất thời ngay ngẩn cả người.
      Mệnh có nhị nữ tử? Tử tại trong bụng yểu?

      Hai câu này là có ý gì? ràng kiếp trước, bác cả làm gì có con trai? có con trai chính là điều tiếc nuối lớn nhất. Nhưng bí giấu lại cho biết nhà bác cả lại có cậu con trai?

      Ngô Song sững sờ nhìn “Tử tại trong bụng yểu” mấy chữ, đột nhiên nhớ tới kiếp trước chính là vào năm nay, mợ cả vì ăn nhầm mà đẻ non. Bởi vì lớn tuổi lại còn sinh non nên từ đó mợ cả mới thể sinh con được nữa.
      Chẳng lẽ, lần đó mợ cả mang thai con trai?

      Ngô Song kinh ngạc nhìn chữ lệ trước mắt, trong lòng suy đoán liên tục.

      Nếu như điều này diễn ra tất cả là , có nên cho mợ cả biết ?

      Nhớ kiếp trước, mợ cả sinh non lúc thai nhi mới được hai tháng. Như vậy tại là giữa tháng chạp cũng săp hết năm rồi, mợ cả lúc này chẳng lẽ mang thai rồi? Chỉ là do mợ cả biết nên mới ăn lung tung mà sinh non.

      Do tò mò mà lấy Trang Đông Mai làm thí nghiệm, Ngô Song nghĩ tới lại biết được chuyện kinh người như vậy, suy nghĩ trong lòng Ngô Song nhất thời loạn hết lên.

      nhớ lại kiếp trước bác cả đối sử với mẹ con rất tốt nhưng mợ cả lại khác, luôn có thái độ trào phúng với khinh thường, hai suy nghĩ này đan xen nhau.

      Nhưng nhớ lại mấy câu chữ lệ kia, tin tức này khiến cho Ngô Song tin rằng cái này có .

      Ngô Song rối rắm nhìn Trang Đông Mai lúc, nhíu mày. Cuối cùng dưới đáy lòng thở dài hơi.

      ghét Tang Đông Mai như thế nào cũng thể thay đổi Trang Đông Mai là vợ của bác cả. Con của Trang Đông Mai cũng là con của bác cả, làm sao có thể vì quá khứ kiếp trước mà cắt đứt ước nguyện cả đời của bác cả?

      Nghĩ nghĩ lại, Ngô Song vẫn quyết định nhắc nhở mợ cả câu.

      Nhưng vấn đề là nhắc nhở như thế nào a? suy nghĩ chút, tại dù sao cũng chỉ là đứa bé, thể trực tiếp chạy tới bảo Trang Đông Mai: “Ngươi mang thai rồi.”

      Ngô Song nâng khuôn mặt nhắn trầm tư, nhất thời biết nên mở miệng như thế nào cho tốt.

      Trang Đông Mai biết suy nghĩ của , chỉ là khi cắn hạt đưa cảm thấy Ngô Song cứ nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu : “Hựu Hựu, cháu nhìn chằm chằm mợ làm gì?Như thế nào, tiếc mấy hạt dưa cùng đường quả sao? Trẻ con nên keo kiệt, mẹ cháu mua nhiều đồ ăn như vậy, người ăn làm sao hết được.”

      Ngô Song nghe giọng điệu này của mợ cả lại nhịn được thở dài hơi.

      Mợ cả nàng chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, chút cũng thích người mợ này, chút cũng muốn giúp nàng. Biết được chuyện này đành lòng để bi kịch tái diễn. đành lòng vì dù sao bà ngoại cùng bác cả rất mong người cháu trai này!

      Ngô Song nhìn Trang Đông Mai hồi, đột nhiên nghĩ tới: “Ở nông thôn rất hay mê tín, chuyện trẻ con bao giờ cũng là , lại rất linh nghiệm mà bây giờ chính là đứa bé, phải rất ngây thơ sao?”

      Lúc này, Ngô Song tươi cười giả bộ ngây thơ : “Mợ cả, hôm qua cháu mơ thấy mợ sinh ra tiểu đệ đệ. Bây giờ trong bụng mợ có em bé rồi phải ?”

      “Cháu cái gì? Tiểu đệ đệ?” Trang Đông Mai lập tức phun vỏ hạt dưa ra ngoài, nghe Ngô Song như thế, nàng ta lập tức đứng dậy, vọt đến trước mặt Ngô Song vui mừng hỏi: “Hựu Hựu, cháu mơ thấy mợ sinh em tiểu đệ đệ ? Cháu mơ thấy lúc nào ra sinh? Chẳng lẽ bây giờ ta mang thai?”
      Ngô Song nghĩ Trang Đông Mai dễ bị kích động như thế, trong lòng khỏi có chút chột dạ.

      Bí giấu cho nàng biết tin tức này, so với kiếp trước giống nhau, chỉ là bây giờ sống lại, có thể thay đổi quỹ đạo của kiếp trước sao? Bí giấu suy đoán có hoàn toàn chính xác ?

      Những điều này Ngô Song dám cam đoan nhưng thấy Trang Đông Mai vui sướng như vậy, đành phải lên tiếng nhắc nhở: “Mợ cả, là trong mơ thôi, cháu cũng biết thời gian cụ thể. Hay là mợ kiểm tra ?”

      “Đúng đúng đúng, ta phải kiểm tra ! Cháu , mợ liền để ý chuyện này đâu!” Trang Đông Mai liên tục gật đầu, mặt tươi cười muốn ngừng cũng được.

      Kỳ mấy ngày hôm trước a di của nàng nên đến nhưng mấy năm nay Trang Đông Mai thường ăn nhiều loại thuốc bổ sinh con trai nên thể chất khác lạ, chu kì kinh nguyệt đều, cho nên lần này nàng cũng để ý chuyện này. Nhưng lúc này đột nhiên nghe được Ngô Song nằm mơ, Trang Đông Mai đâu còn còn bình tĩnh.

      Mong muốn sinh con trai này chỉ có Lưu Hướng Quốc người mong nhớ ngày đêm mà Trang Đông Mai cũng trông ngóng mỗi ngày!

      Tuy rằng nhà nước tuyên truyền sinh nam sinh nữ đều giống nhau nhưng ở nông thôn mà , nối dõi tông đường, nuôi con dưỡng già, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn là ngàn năm đổi.

      Ở nông thôn, nếu như sinh thể sinh con trai, khác nào gà mái đẻ trứng.

      Ở Lưu gia ai trách mắng Trang Đông Mai, nhưng có con trai, Trang Đông Mai ở Lưu gia vẫn có khí thế. Huống chi, nhà lão nhị sớm có Lưu Tiểu Bảo, Trang Đông Mai làm chị dâu cả lại bị Hồ Hoa áp đảo khí thế, tự nhiên cảm thấy thoải mái.

      Trang Đông Mai sớm muốn sinh con trai, chỉ tiếc rằng hai đứa con đầu đều là con . Mấy năm nay cũng có con trai, nàng gần như hết hi vọng, đột nhiên nghe thấy Ngô Song mơ thấy nàng sinh con trai, nàng tấc nhiên vui vẻ a.

      Ở nông thôn lời trẻ con rất linh nghiệm cho nên lúc này Trang Đông Mai đối lời của Ngô Song, bất luận tin hay , trong lòng đều phi thường cao hứng.

      Thấy Trang Đông Mai nhanh chạy ra ngoài sân, ở trong phòng hai cái tiểu hài giật nảy mình.

      Trang Hạo hoàn toàn xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn thoáng qua cửa sau đó lại vùi đầu ăn đường quả .

      Lưu Đến Đệ lớn hơn vài tuổi, tuy rằng hiểu được, nhưng hồi khỏi nhíu mày trừng Ngô Song: “Hựu Hựu, chị thích tiểu đệ đệ, Em đừng có ăn lung tung, mẹ chị còn lâu mới sinh em trai, có chị em chúng ta là đủ rồi.”

      “…” Ngô Song bị trừng được trận biết gì.

      Nếu như nhà bác cả có con trai, hai chị họ liền được quý như trước. Nhưng lời ra khỏi miệng, còn về sau như thế nào chỉ có thể phụ thuộc vào kết quả kiểm tra của mợ cả mà thôi.

      Vì Trang Đông Mai đột nhiên chạy , Lưu thái thái từ phòng bếp ló ra đầu hỏi: “Đến Đệ, mẹ cháu làm sao vậy? Có gì việc gấp à? Tuyết lớn như vậy còn chạy lung tung làm gì?”

      “Cháu biết!” Lưu Đến Đệ bị tin tức “đệ đệ” đả kích, nghe thấy bà nội hỏi, nàng mất hứng bĩu bĩu môi, cầm lấy đường rồi chạy .

      Thấy Lưu Đến Đệ cũng rồi, Trang Hạo gãi gãi đầu nhìn Ngô Song lúc, chậm rãi đem đường cất vào trong túi : “Ta tìm Tiểu Bảo chơi, ngươi có hay ?”

      Ngô Song mặc kệ , ngờ còn chưa ra khỏi phòng, bên ngoài đại môn ra cái tiểu nhân ảnh, chính là cái người mà nhắc đến Lưu Tiểu Bảo!

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Làm người phải kiên cường.

      Vì Ngô Song còn chưa khỏe hẳn, Lưu Tiểu Bảo lại sợ Lưu thái thái mắng nên hai hôm nay vẫn trốn ở trong nhà, dám sang bên nhà bà nội chơi
      Nhưng hôm nay nghe út về, Lưu Tiểu Bảo ở nhà yên nên chạy sang bên này.

      út mỗi lần về nhà đều mua rất nhiều đồ ăn ngon, nào nhịn được mĩ thực hấp dẫn chứ?

      Lưu Tiểu Bảo chậm rãi từ tuyết bước vào cổng,vừa vào sân vừa lúc gặp Lưu Hướng Tuyết từ trong phòng bếp ra múc nước, khỏi chột dạ kêu tiếng: “ út, về rồi.”

      Lưu Hướng Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy đứa cháu trai lại nghĩ tới con bị thương, nàng muốn đánh cho đứa này trận.

      Nhưng nghĩ tới tính cách hai và chị dâu thứ hai, Lưu Hướng Tuyết lại lo lắng chuyện nàng làm, con ở nhà mình nhất định bị họ bắt nạt.

      Cân nhắc chuyện này, Lưu Hướng Tuyết nhíu mày nhìn Lưu Tiểu Bảo, giọng điệu lạnh nhạt đáp: “Tiểu Bảo, lần sau được bắt nạt em nhớ chưa! Nghe lần trước cháu đẩy Hựu Hựu ngã ? Cháu lớn như vậy sao lại bắt nạt em? Hựu Hựu bị làm sao coi như có chuyện gì, lần sau cháu còn dám bắt nạt em, út đánh ngươi trận đấy!”

      Lưu Tiểu Bảo cứ tưởng rằng hôm nay nhất định bị đánh trận, kiểu gì cũng bị đánh mà vạn vạn nghĩ đến chuyện lại bị đánh cũng bị mắng. Cho nên cậu thèm sợ người út này.

      Lưu Tiểu Bảo nghe vậy liền trả lời: “Vâng, cháu bắt nạt Hựu Hựu nữa, lần trước là do cháu cẩn thận nên đụng phải em ấy, cháu cố ý đâu út.”

      Lưu Hướng Tuyết tuy rằng biết thằng bé nghe lọt tai nhưng nàng muốn chuyện này với thằng bé nữa nên hề nhiều lời: “Được rồi, cháu vào phòng chơi với mấy đứa , nhớ lần sau phải chú ý.”

      Lưu Tiểu Bảo chạy nhanh như gió vào phóng khách, vừa vào cửa nhìn thấy Trang Hạo ngồi đó ăn đường, mắt lập tức sáng lên như đèn phá, nhào đến bên cạnh bàn : “Chuột chết, sao mi ở đây? Đó là đường của ta, mi ăn ít thôi.”

      xong, ngồi xuống liền đưa tay, ngờ đường còn chưa với tới đường bàn cách xa.

      Ngô Song trừng mắt hừ tiếng, đem tất cả đồ ăn vặt thu vào tay mình.

      keo kiệt cũng phải là muốn tranh giành đồ ăn vặt với lũ tiểu tử kia, mà thích tên Tiểu Bảo kia.

      Chưa kể mấy hôm trước Lưu Tiểu Bảo đẩy ngã bị thương, còn Lưu Tiểu Bảo vào thấy cũng xin lỗi, lại còn mang cái giọng điệu tự cao tự đại cho rằng đường là của . Điều này khiến rất tức….

      Vốn Ngô Song cũng muốn so đo với Lưu Tiểu Bảo , lúc này tức giận cũng nhịn được : “Đây là đường mẹ mua cho ta. Lưu Tiểu Bảo ngươi vào cửa chào hỏi ta chưa? Dựa vào cái gì mà đòi ăn đường của ta? Còn là của ngươi?Mặt ngươi dày, đồ biết xấu hổ.”

      Lưu Tiểu Bảo bắt nạt Ngô Song thành thói quen, từ trước tới giờ đều để người em này trong mắt. Trước kia chỉ cần nhìn trúng liền chiếm, Ngô Song câu cũng dám .

      Bây giờ cướp đường, cũng nghĩ phải hỏi Ngô Song, cảm thấy tất cả đều là của , chỉ là nghĩ tới lần này Ngô Song lại lên tiếng phản kháng.

      Lưu Tiểu Bảo giật mình, trừng mắt nhìn Ngô Song: “Nha đầu chết tiệt kia, mày muốn tạo phản à? Tất cả là của tao. Mau đen tới đây bằng tao đánh mày bây giờ.”

      “A, lợi hại!” Ngô Song giận đến phát cười, khuôn mặt nhắn trầm xuống. bước đến trước mặt Lưu Tiểu Bảo cười lạnh : “Hôm nay, đường còn lâu ta mới cho ngươi, ngươi thử đánh ta chút xem?”

      Kiếp trước, nhát gan như thế là đủ rồi, kiếp này nếu lại bị Lưu Tiểu Bảo bắt nạt sống lại kiếp coi như uổng phí rồi.

      Lần trước ngã bị thương , tỉnh trước nên cũng thèm so đo với .
      tại, Lưu Tiểu Bảo còn muốn lại chiếm tiện nghi của ? Muốn bắt nạt ? Mơ tưởng a~

      Lưu Tiểu Bảo nghĩ tới Ngô Song cho , tức giận đến mức giương tay liền muốn đánh người, nhưng khi vừa đưa tay lên nhận được ánh mắt lạnh băng của Ngô Song, đột nhiên cảm thấy đáy lòng phát lạnh, toàn bộ cơ thể mình như bị ánh mắt kia đông lại, vì thế liền dám đánh nữa.

      trước giờ luôn khinh thường người em họ này nhưng giờ phút này, –Lưu Tiểu Bảo cảm thấy người em họ này rất đáng sợ, so với lúc bác cả nổi giận còn đáng sợ hơn.

      Khi Ngô Song cười lạnh nhìn , Lưu Tiểu Bảo run run, sau lúc mới nhớ được lí do cho bản thân phản kháng: “Thôi, hôm nay út ở nhà, ta muốn gây gổ với người. ăn đường ăn ai thèm ? Ta còn sợ lạn nha đâu.”(ta hiểu nên để nguyên văn. ^^)

      Ngô Song thấy chịu thua, hừ tiếng ngồi xuống.

      Trang Hạo vốn là im lặng lên tiếng ăn đường, lúc nãy cũng bị Ngô Song dọa cũng dám ăn nữa , thậm chí ngoan ngoãn đem cất vào trong túi: “Hựu Hựu, ta ăn nữa, đều cho ngươi.”

      Ngô Song nghĩ tới mới giáo huấn người liền có thể khiến người nữa sợ. Ngoài ý muốn này có chút buồn cười.

      Nhìn phản ứng của hai tên tiểu tử này mới biết, kiếp trước mình quá yếu đuối nên mới bị học bắt nạt. Vừa nãy mới chỉ cường ngạnh chút thôi cũng khiến cho hai tiểu tử này lập tức thu móng vuốt vào cách ngoan ngoãn.

      Trong phòng nhất thời tiếng động chỉ nghe được thanh tuyết rơi xào xạc.

      Ngô Song chuẩn bị thôi dọa bọn họ nữa nhưng lúc này Lưu thái thái bưng bàn ăn từ phòng bếp tiến vào.

      Vào cửa thấy 3 đứa đứng bên lại lời nào, Lưu thái thái nhịn được liền nhìn phía Lưu Tiểu Bảo : “ Sao lại ? Tiểu Sao có phải cháu lịa cùng ai náo loạn ? Hạo Nhiên là khách, Hựu Hựu là em cháu, ai cháu cũng thể bắt nạt họ được.”

      Lưu Tiểu Bảo thực ủy khuất, lúc nãy phải bắt nạt người khác mà là bị Ngô Song dọa sợ rồi!

      Lão thái thái vừa hỏi, Lưu Tiểu Bảo nhịn được khụt khịt mũi, khóc nức nở : “Bà nội, Hựu Hựu vừa rồi dọa cháu sợ, em ấy còn cho cháu ăn đường.”

      “Hựu Hựu dọa cháu? Cháu đừng có mà bịa chuyện!”

      Lưu lão thái thái nghe xong cũng thèm tin, bà cho rằng cháu trai cáo trạng lung tung: “ Tiểu Bảo, cháu bắt nạt Hựu Hựu thôi khi nào Hựu Hựu bắt nạt chúa chứ? Lúc ăn cơm cháu đừng có ngồi vào bàn.”

      Lưu Tiểu Bảo vốn là bị Ngô Song dọa sợ tới mức tâm can lạnh, lúc này lại bị bà nội mắng cho trận, khỏi cảm thấy ủy khuất.

      tức giận nhìn đường quả bàn, vừa liếc nhìn mặt lạnh của Ngô Song, lớn tiếng : “Cháu dối, tin bà hỏi nó, là nó bắt nạt cháu.”
      Ngô Song quả biết Lưu Tiểu Bảo ra là loại người miệng cọp gan thỏ. ra chỉ cần cái mắt lạnh cũng có thể dọa sợ tới mức phải cáo trạng.

      Sớm biết như thế, kiếp trước nàng cần gì phải nhường nhịn chứ?
      Vì vậy Ngô Song càng thích Lưu Tiểu Bảo, liếc mắt nhìn , lạnh giọng : “Ai bắt nạt ngươi?Ta chỉ lấy lại đường quả mà thôi, có liên quan gì đến ngươi à?”

      Lưu Tiểu Bảo lại bị cho ánh mắt lạnh lùng lần nữa, liền nức nở.
      dám phản bác lời Ngô Song, cũng lý do phản bác, đành phải khóc chạy : “Ta ăn ! Ai thèm!”

      “… Ô?” Lưu thái thái lần này sửng sốt, bà nghĩ cháu trai tiểu bá vương nhà mình thế nhưng lại bị tôn nữ tiểu bạch thỏ dọa chạy .
      Vừa rồi cháu câu kia, bà nghe thấy hợp lí nhưng sao tiểu bá vương kia lại chạy ?

      đợi lão thái thái hiểu được tình hình Trang Hạo cũng ngồi yên muốn chạy ra ngoài.

      Trước kia Trang Hạo cũng thường bắt nạt Ngô Song nhưng hôm nay, Trang Hạo cũng cảm thấy khí thế của Ngô Song giống trước kia. Tuy người vẫn là tiểu hài tử nhưng có thể cảm nhận được loại áp lực vô hình từ Ngô Song.

      “Bà nội Lưu cháu tìm chị họ chơi, cháu xin phép.”Trang Hạo vội vàng hướng Lưu thái thái vấn an, sau đó liền chạy ra khỏi phòng.

      Lưu thái thái nghi ngờ nhìn về phía Ngô Song: “Hựu Hựu, hai tiểu tử thế nào đều rồi? Cháu bắt nạt Tiểu Bảo sao?”

      Ngô Song lắc đầu giả ngu: “Bà ngoại, cháu sao có thể bắt nạt a? Chắc là họ muốn chơi ở đây thôi.”

      Lưu thái thái ngẫm lại cũng cảm thấy như vậy, cháu nhắn xinh xắn của bà làm sao có thể bắt nạt hai đứa cháu trai đấy chứ? nghĩ ra bà liền nghĩ nữa, xoay người trở về phòng bếp tiếp tục nấu ăn.

      Trong phòng trở nên yên tĩnh, Ngô Song nhìn bông tuyết phiêu phiêu ngoài cửa, nhướn mày cười: Kiếp này, cho dù có thể thay đổi kinh tế trong nhà hay ? nhìn thái độ của họ, muốn suy nghĩ lại.

      chỉ muốn thay đổi bản thân, còn muốn mẹ trở nên kiên cường hơn, mạnh mẽ quyết đoán hơn.

      Dù là kiếp trước hay kiếp này có kinh nghiệm va chạm đời, vừa rồi to cùng Lưu Tiểu Bảo trận liền biết: Chỉ khi bản thân mạnh mẽ mới bị người khác bắt nạt.

      Kiếp này, tuyệt đối để cho người khác lại bắt nạt hai người mẹ con .









      Chương 7: Mộng cảnh linh nghiệm

      Lưu Hướng Tuyết mua thịt, lão thái thái mua cá, trong nhà còn có nửa con gà, hơn nữa vẫn còn có cải thảo, đậu hủ làm mấy món thức ăn chay, bữa cơm này tại Lưu gia mà thể phong phú.

      Vì thế khi món ăn cuối cùng lên bàn, Lưu thái thái kêu Lưu Hướng Tuyết gọi các cùng chị dâu tới cùng ăn cơm.

      Lưu Hướng Tuyết có chút bằng lòng.

      Bình thường cả nhà bọn họ có 10 iệng ăn , ngoại trừ ngày lễ ngày tết ít ngồi ăn cùng chỗ. Mà vào những ngày như thế, mẹ con nàng thường bị họ châm chọc nên Lưu Hướng Tuyết thích cùng bọn họ ngồi chung chỗ ăn cơm.

      Nhưng vì lão thái thái bảo như vậy nên Lưu Hướng Tuyết dám nghe, đành phải giải bỏ tạp dề rửa tay ra ngoài.

      Nàng vừa ra cửa còn chưa hai bước, phía trước liền có hai người tới.
      người trong đó rất xa nhìn thấy nàng, mừng rỡ hô: “Em dâu, em định đâu thế? Mua gì sao? Cứ để Chiêu Đệ mua cho em. Tuyết rất lớn, em nên .”

      Lưu Hướng Tuyết kinh ngạc nheo mắt, lúc này mới thấy nguyên lai phía trước người là đại tẩu Trang Đông Mai cùng con cả Lưu Chiêu Đệ.

      Trang Đông Mai sắc mặt vui mừng tới, bước chân dài nhưng tay khác lại kéo tay Lưu Chiêu Đệ, nhìn sơ qua cũng thấy hiển nhiên là rất cẩn thận, sợ bản thân mình trượt chân .

      Khi hai người họ đến gần Lưu Hướng Tuyết, Lưu Chiêu Đệ dịu ngoan kêu tiếng út rồi lên tiếng nữa mà Trang Đông Mai lại tựa hồ có nên lời.

      Chỉ thấy nàng đẩy con ra cầm lấy tay Lưu Hướng Tuyết cao hứng : “ út, , chúng ta mau vào phòng, chị muốn cho em nghe tin tức tốt. À đúng rồi, em muốn đâu? Bảo Chiêu Đệ làm là được, em làm vất vả mãi mới có ngày về nhà, mau nghỉ ngơi .!”

      Lưu Hướng Tuyết nghe nàng ta câu “ út”, hai câu “em dâu” liền cảm thấy cực kì kinh ngạc.

      Thường ngày, chị dâu cả tuy khắc nghiệt giống chị dâu hai nhưng trước kia đối với nàng cực lạnh nhạt thậm chí là có chút châm chọc. Đừng thân thiết gọi nàng “em dâu”, ngay cả tên của nàng chị dâu cả cũng chưa từng gọi qua.

      Nhưng tại, chị dâu cả rất cao hứng nên mới gọi nàng là “em dâu”, chứ nếu ở thời điểm khác đối với nàng vô cùng lạnh lùng, cao cao tại thượng gọi nàng là “Tam nha đầu” a~

      Lưu Hướng Tuyết biết có chuyện gì xảy ra nhưng Trang Đông Mai thấy chủ động thân thiết với mình so với thái độ lạnh nhạt trước kia dù sao cũng tốt hơn, vì thế nàng cũng cười đáp lại: “Chị dâu cả, vừa lúc hai người tới, em chuẩn bị qua gọi nhà chị sang ăn cơm. Hôm nay mẹ làm rất nhiều món nên mẹ bảo em mời nhà cả cùng hai sang ăn cơm.”

      “Ai nha, chút chuyện này mà em cũng phải sao?” Trang Đông Mai gặp việc vui nên tinh thần thoải mái, cười tủm tỉm khoác tay lên Lưu Hướng Tuyết đưa ô cho con cả rồi phân phó: “Chiêu Đệ, nghe thấy út ngươinói chuyện sao? Ngươi , kêu cả ba ngươi cùng Đến Đệ nữa, rồi sang cả nhà nhị thúc mời sang đây.”

      Lưu Chiêu Đệ ngoan ngoãn lên tiếng, nhận ô liền xoay người .

      Lưu Hướng Tuyết thấy vậy càng hiểu gì. Thấy nàng nghi hoặc hỏi mình, Trang Đông Mai mừng khôn xiết quay về phía nàng giải thích.

      Nàng ta vui sướng : “Em dâu, chị cho em biết, Hựu Hựu nhà em lợi hại! Vừa rồi nó nó mơ thấy chị sinh bảo bảo. Kết quả chị vừa kiểm tra xong, mang thai ! Aiyo, bây giờ chưa biết là nam hay nữ nhưng giấc mơ của Hựu Hựu linh nghiệm. Nó chị sinh bảo bảo nhất định sinh con trai, có đúng ?”

      Trang Đông Mai càng càng vui vẻ, nàng ta vội vàng kéo Lưu Hướng Tuyết vào trong nhà nhưng miệng vẫn còn ngừng.

      “Em dâu, trước kia đối với chuyện của em và Hựu Hựu có lúc chị năng chua ngoa dễ nghe, em chớ để trong lòng a! Đối với chuyện sinh nam hài này bảy tám năm đều có tin tức nhưng hôm nay nhờ có giấc mơ của Hựu Hựu nhắc nhở mà chị có thai. Từ hôm nay về sau, chị nhất định coi Hựu Hựu như con thân sinh, thương nó, đối xử tốt với nó.”

      Vào nhà chính, Trang Đông Mai tràn ngập vui sướng cũng dừng lại.
      Lưu Hướng Tuyết khi nghe nàng xong cuối cùng hiểu được vì sao hôm nay chị dâu cả lại chủ động thân thiết với mình, chuyện này khiến nàng khỏi buồn cười.

      Nhưng khi nàng nghe kì vọng sinh nam hài của chị dâu cả lại bắt nguồn từ giấc mơ của con nàng,Lưu Hướng Tuyết lại có chút lo lắng, vội vàng cắt đứt lời nó Trang Đông Mai.

      “Đại tẩu, chị mang thai là chuyện tốt em cũng thay cho chị, Nhưng chị cũng thể tin lời của Hựu Hựu, nó vẫn là trẻ con, nó biết cái gì? trừng con bé cũng nhớ giấc mơ ấy!”

      xong, Lưu Hướng Tuyết kéo Ngô Song tới, trừng mắt nhìn con ám chỉ : “Hựu Hựu, có là con mơ thấy em trai ? Sinh bé trai bé trong mơ làm sao con có thể xem được? Con được lung tung”
      Ngô Song nhìn ánh mắt của mẹ, trong lòng hiểu mẹ lo lắng mình.
      Kì thực những tin tức do bí giấu cho biết, tạm thời cũng dám tin, vấn đề là đứa còn chưa sinh. Nhưng mợ cả tại mang thai nhưng giống như năm đo sinh nón nữa. Như thế cũng tính cứu sinh mệnh bé kia.

      Ánh mắt Ngô Song chớp chớp, đối với Trang Đông Mai vui vẻ kia với ánh nhìn soi mói, dám đả kích mợ cả thấy a.

      Nhưng mẹ lo lắng cũng sai, Ngô Song chuẩn bị lấy cớ che dấu Lưu thái thái từ phòng bếp nghe thấy động tĩnh nên hấp tấp chạy ra.

      Lão thái thái vừa vào cửa giữ chặt con dâu cả liền nhìn trái nhìn phải, vui tươi hớn hở cười ngừng: “Đông Mai, con mang thai? có thể sinh con trai? Đây là việc vui lớn a, nhân dịp hôm nay cả nhà ăn cơm ở đây ta cho mọi người biết tin vui này.”

      Trang Đông Mai đỡ lão thái thái liên tục gật đầu,chưa bao giờ nàng cùng lão thái thái thân mật như vậy: “Mẹ, ta mang thai. Hựu Hựu nó mơ thấy con sinh nam hài. Lời của trẻ con rất linh nghiệm con nghĩ giấc mơ của Hựu Hựu nhất định là , mẹ đúng hay ?”

      “Đúng đúng đúng, giấc mơ của trẻ con rất linh !” Lưu thái thái vừa nghe đây là giấc mơ của Ngô Song cao hứng tới, bế Ngô Song miệng gọi cháu ngoan.

      Ngô Song lặng lẽ lau nước miếng măt, tại thấy bà ngoại cao hứng như vậy, lại cảm thấy yên lòng về chuyện bí giấu, chuyện này có lẽ tốt hơn.

      Lưu Hướng Tuyết nhìn cảnh này cảm thấy tốt cho lắm, đành phải thở dài trừng mắt nhìn con . Lúc này nàng mới đem lo lắng trở về đáy lòng.
      Chỉ chốc lát sau, Lưu Hướng Quốc, Lưu Hướng Gia cùng Hồ Hoa đều mang mấy đứa lại.

      Nghe thấy trong phòng, lão thái thái cùng Trang Đông Mai cười , mấy người đều kinh ngạc. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong Lưu gia trước giờ đều tốt, nhưng hôm nay có chuyện gì sao?

      Hồ Hoa vừa vào phòng lập tức đặt hỏi: “Chị dâu,hôm nay có cái gì việc vui a? Nghe tiếng cười của chị, mấy dặm ngoài kia cũng nghe được!”

      “Có chuyện vui đương nhiên cười rồi. Ta chính là cao hứng, chính là muốn cười, như thế nào? Ảnh hưởng đến ngươi a?” Nghe thấy giọng Hồ Hoa hỏi, Trang Đông Mai cười liền trầm xuống.

      Nhưng nghĩ đến chuyện về sau mình cũng có con trai nên thèm ghen tị với chú hai nữa. Trang nhịn được ngẩng đầu lên, kiêu ngạo tuyên bố.

      “Ân, ta hôm nay có cái việc vui muốn tuyên bố, ta mang thai! Thai này nhất định là con trai, từ nay về sau ta cũng có con trai. Nhóm người nào đó cần lại cho rằng con trai của mình là bảo bối a!”

      Lời này vừa ra, có người kinh hỉ có người tức giận.

      Lưu Hướng Quốc cao hứng bước đến trước mặt vợ, kích động đến mức năng lộn xộn: “Đông Mai, ngươi mang thai? Bác sĩ là con trai sao? tốt, tốt!”

      phải bác sĩ , là Hựu Hựu ! Bây giờ thai nhi mới hơn tháng, bác sĩ làm sao mà nhìn ra được?” Trang Đông Mai đắc ý nhìn chồng mình, sau đó liền kể lại chuyện giấc mơ của Ngô Song.

      Lưu Hướng Gia sửng sốt vài giây, bước lên phía trước chúc mừng chị dâu.

      Kỳ vẫn trông ngóng trong nhà có mấy thằng trẻ con, cho rằng Tiểu Bảo người huynh đệ, rất đơn, về sau trưởng thành cũng có ai giúp đỡ. cũng chuyện này với vợ nhưng Hồ Hoa muốn, nàng muốn Tiểu Bảo là bảo bối độc nhất vô nhị, cho Tiểu Bảo hưởng thụ ưu thế của con .

      tại nghe nhà đại ca sắp có nhi tử, Lưu Hướng Gia trong lòng thấy rất vui vẻ nhưng Hồ Hoa lại vui vẻ như vậy .

      Hồ Hoa ngoài cười nhưng trong cười liếc mắt Ngô Song, tiếng hừ đả kích : “Tiểu hài tử chuyện tính cái gì?Huống chi là mớ? Chị dâu, chị cũng quá nóng vội rồi, liền ngay là nam hài. Chị cũng chưa sinh, thể xác định đứa bé là nam hay nữ. Bác sĩ vẫn chưa xác định được, chị nên mê tín a.”

      Ngô Song bị ánh mắt của Hồ Hoa nhìn như thế cũng thấy khó chịu nhưng lại phản bác được.

      Kiếp trước, cũng là bác sĩ, cũng biết lời của thể căn cứ vào khoa học. Nhưng nếu mọi thứ khoa học có thể giải thích làm sao có thể sống lại?

      Ngô Song cười lạnh rũ mắt xuống, muốn tranh cãi, bởi vì lúc này cần thiết phải , chỉ cần bà ngoại và mợ cả hai người cũng có thể áp đảo Hồ Hoa rồi! Huống hồ lúc này còn có bác cả ở bên trừng mắt?

      Trong phòng ồn ào thành mảng.

      Lưu Hướng Gia vừa nhìn vợ chồng cùng mẹ sắc mặt đồng thời khó coi , vội vàng ngăn cản Hồ Hoa: “ Hoa, ngươi cái gì? Cái gì mà mê tín? Ta cũng cảm thấy giấc mơ của trẻ con rất linh nghiệm! Hựu Hựu là em trai tương lai Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng có huynh đệ giúp đỡ, chuyện này rất tốt! Nhanh ngồi xuống ăn cơm, đừng nữa.”

      Hồ Hoa cam lòng nhưng bị tất cả mọi người phản bác nhưng dù thêm gì nữa mình cũng bị lại, nên đành lòng ngồi xuống.
      Mấy đứa đều ngồi vây ở bên cạnh bàn, vừa rồi chen miệng được, tại những người lớn dừng lại, Lưu Tiểu Bảo cùng Trang Hạo đều rất thông minh, đều cười hì hì hướng Trang Đông Mai chúc.

      Lưu Tiểu Bảo thực khí phách, tại liền bắt đầu trang khởi đại ca: “Mợ cả, mợ muốn sinh em trai? Nhanh sinh a, đợi em trai lớn cháu dẫn chơi!”
      Trang Hạo cũng nhưng lại thực tế hơn: “ cả, ngày mai về nhà cháu cho ông bà nội tin vui này. Nếu bọn họ biết nhất định rất vui a~”
      “Ừ, đều là bé ngoan, mau ăn cơm .” Trang Đông Mai tươi cười, nhìn Lưu Tiểu Bảo cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

      Trong bàn chỉ có chị em Lưu Chiêu Đệ với Lưu Đến Đệ vẫn lên tiếng.
      Hai chị em này, chị cả Chiêu Đệ thành , dịu dàng, con thứ hai Đến Đệ rất kiên cường,lanh lợi. Nhưng vì là con nên Trang Đông Mai dối xử với họ rất nghiêm khắc. Dù biết đây là tin vui nhưng chị em bọn họ lại mấy vui vẻ. Bởi các nàng đều biết, nếu mẹ sinh em trai mẹ đối xử với họ như thế nào?

      bữa cơm nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt cũng ăn xong, Trang Đông Mai cùng Hồ Hoa lại tránh được lại tranh đấu gay gắt.

      Ngô Song ngồi ở đàng kia nhìn mọi người thần thái, nhịn được có loại giật mình nhìn diễn cảm giác.

      Đời trước quá hiểu ý tứ mọi người trong lời sắc bén như thế nào lúc này nghe thấy vậy, cảm thấy cũng khá là thú vị.

      Kiếp trước, mợ cả cùng mợ hai liên hợp lại bắt nạt . Nhưng qua ngày hôm nay, Ngo Song mới biết được, ra giữa hai người họ cũng hài hòa như bề ngoài.

      Trận này có trò hay, Ngô Song cảm thấy khá hứng thú nhưng lại biết, bởi vì nhất thời có giấc mơ chuẩn xác, nháy mắt liền biến thành ‘Tiểu Thần Bà” trong lời của người trong thôn.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Biến thành Tiểu thần bà

      Sau khi ăn xong, những người kia đều về nhà, Ngô Song cùng Lưu Hướng Tuyết rửa mặt xong liền về phòng về nghỉ ngơi.

      Mẹ con hai người chỉ có nhau là nơi nương tựa tránh được lại phen thân mật.

      Lưu Hướng Tuyết đột nhiên phát , con của mình trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi.

      Nàng vui vẻ ôm con vào lòng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng Ngô Song lại thể nào ngủ được.

      10 năm rồi, lại được ngủ trong lòng mẹ, cảm xúc của Ngô Song lúc này thể lên lời.

      Trong ánh sáng mông lung, Ngô Song lẳng lặng nhìn mẹ, đột nhiên lại nhớ tới bí giấu trong đầu.

      Lần đầu bí giấu ra vì quá kinh ngạc, chưa kịp xem xong tất cả tin tức của mẹ. Lúc này đêm khuya, Ngô Song nhịn được nên nhìn lần nữa.

      Vì kiếp trước mẹ sớm, kiếp này cố gắng thay đổi nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

      Nghĩ đến đây, Ngô Song vội vàng gọi “Lưu thị bí giấu” .

      Có lẽ vì gọi nhiều lần, nó xuất độ cũng khá nhanh.

      Lần này, đến năm giây, trong đầu liền nhảy ra hình ảnh chói lóa màu vàng.

      Ánh sáng biến thành ngôi sao sáu cánh dừng lại, trước mắt lại xuất hàng thể chữ lệ.

      Ngô Song lập tức tập trung tinh thần nhìn: “Lưu Hướng Tuyết… 35 tuổi sau…”

      Giống như ban ngày, Ngô Sọng lại phát ra, cho dù nhìn như thế nào cũng chỉ nhìn được đến “35 tuổi sau” còn lại nhìn hiểu.

      Đằng sau phải dấu chấm lửng mà là những chữ vặn vẹo, nhìn được hình thù.

      Những chữ vặn vẹo kia giống như cố ý muốn che dấu bí mật gì đó, càng nhìn lại cảm thấy hoa mắt.

      Đột nhiên, Ngô Song cảm thấy mi tâm đau xót, đầu giống như là bị ai dùng búa đập cho cái, đau đớn đến ngất .

      biết bao lâu, Ngô Song tỉnh lại, mở mắt thấy mẹ bên cạnh, trời cũng sáng choang.

      Ngô Song giơ tay lên sờ đầu, phát vết thương, cũng có đổ máu, khỏi thầm giật mình.

      Đêm qua ràng cảm thấy nhất định là do ngoại lực, tại cẩn thận nghĩ lại loại đau đớn đó là đánh bên trong đầu .

      Loại đau đớn kia giống như bị chấn áp, như bị công kích thần thức vậy.
      Ngô Song mê man ngồi dậy, nhất thời nghĩ ra là xảy ra chuyện gì.
      Đột nhiên trong đầu bị công kích thần thức, chẳng lẽ có liên quan đến bí giấu? Nhưng hôm qua dùng hai lần cũng bị làm sao, tại sao buổi tối lại bị như vậy?

      Ngô Song đến khi ăn xong điểm tâm cũng nghĩ ra, đành tạm gác lại bên để sau này suy nghĩ sau. Nhờ có chuyện này, quyết định về sau thể tùy tiện nhìn “Mệnh” cho người khác, có lẽ là nhìn thấu Thiên Cơ nên bị trừng phạt ý mà.

      muốn dùng nhưng lại có rất nhiều người đến trước mặt , chờ “Linh mộng.”

      Sau khi ăn xong điểm tâm, Lưu Hướng Tuyết thấy con bị làm sao nên trở lại thị trấn làm việc.

      Sau khi tạm biệt mẹ, Ngô song tiếp tục ngồi trong phòng suy nghĩ.
      Còn chưa tĩnh tâm, bên ngoài cửa lớn có đám nữ nhân ríu rít tới đầu chính là mợ cả của .

      “Hựu Hựu a, chơi mình sao? Nhanh kể cho nhóm a thẩm này nghe, các nàng đều tin giấc mơ của cháu!”

      Trang Đông Mai dẫn đám tức phụ nhóm vào phòng, nhìn thấy Ngô Song liền lập tức lộ ra vẻ thân thiết tươi cười.

      Ngô Song nhíu mày, nghĩ tới mợ cả lại làm như thế.

      còn chưa kịp chào hỏi, họ mồm năm miệng mười câu hỏi .

      “Hựu Hựu, cháu mơ thấy mợ cả nhà cháu sinh con trai?”

      “Hựu Hựu, cháu có mơ thấy thím ? Lúc nào thím mới có con?”



      Các câu hỏi lần lượt tuôn ra, tất cả đều liên quan đến chuyện hôm qua.

      Ngô Song vội vàng phủ nhận: “Các thím, cháu chỉ mơ thấy mợ cả, mơ thấy người khác. Các người đừng hỏi cháu, cái gì cháu cũng biết.”

      Họ vẫn tin, bao vây ầm ĩ.

      Vào mùa đông ở nông thôn có gì làm nên ngày thường, nhóm thím này thường xuyên túm tụm lại chuyện nhảm. Hôm nay cũng như vậy chỉ là họ cuốn lấy thôi.

      Ngô Song bị cuốn lấy rất khó chịu, giải thích cũng được, dành giả ngu vậy. Dù sao bây giờ vẫn là “đứa ”, ngươi hỏi nhiều như vậy ta nghe hiểu, ngươi còn hỏi sao?

      Bị hỏi hồi, nhóm thím thấy gì nên mới thầm than đáng tiếc về.

      Ngô Song thở phào nhõm hơi, chuẩn bị ngủ lại có người tới.

      Người tới là Lưu Quế Hoa, tính ra Ngô Song phải gọi nàng là dì, nhưng từ Ngô Song đều gọi người khác theo Lưu Tiểu Bảo cho nên bình thường gặp mặt gọi nàng là ba.

      Lưu Quế Hoa phải đến mình mà là cùng Lưu thái thái.
      Ngô Song vừa thấy, Lưu Quế Hoa nở nụ cười lấy lòng liền cảm thấy tốt. Quả nhiên còn chưa đứng dậy chào “ ba” bà ngoại lên tiếng trước.

      Lão thái thái hớn hở : “Hựu Hựu a, cháu có thể mơ thấy Đông Mai, cháu có thể mơ thấy người khác ? Cháu cùng ba chuyện nhiều chút, xem ngày mai có thể mơ thấy nó ?”

      “Hựu Hựu càng lớn càng xinh đẹp .” Lão thái thái còn chưa xong, Lưu Quế Hoa ngồi xổm bên người Ngô Song, mặt tươi cười lấy lòng : “Hựu Hựu, nghe giấc mơ của cháu rất linh nghiệm, cháu có thể xem giúp , khi nào mới sinh?”

      Ngô Song nhìn Lưu Quế Hoa gì.

      biết Lưu Quế Hoa kết hôn mấy năm nhưng chưa có con, cũng nghe Lưu Quế Hoa ở nhà chồng thường bị mẹ chồng làm khó dễ, trượng phu đánh chửi.

      rất đồng cảm nhưng đối với vị này, kiếp trước cũng nhớ . chỉ biết Lưu Quế Hoa sau này có 2 đứa , cụ thể là năm nào nhớ .

      Thấy Ngô Song lời nào, Lưu Quế Hoa vài câu, xong lại khóc: “Hựu Hựu, cũng biết linh mộng khó cầu, nhưng ba cầu cháu, cháu giúp , có đứa liền …”

      Thấy nàng khóc, lão thái thái cũng đành lòng .

      Lưu thái thái xót xa kéo Lưu Quế Hoa, dụ dỗ Ngô Song : “Hựu Hựu, mặc kệ có mơ được hay , đêm nay cháu thử xem cho ba . ba cháu cũng đáng thương, về nhà mẹ đẻ cũng phải lén bây giờ trở về chắc chắn bị mắng a.”

      Ngô Song thầm thở dài hơi, định nhìn “mệnh” cho người khác, nhưng gặp cảnh này cũng đành lòng.

      Con a, vì cái gì lại khó sống như vậy?

      Ngô Song bất đắc dĩ gọi bí giấu, tại biết chút tin tức gì nên dám bừa với Lưu Quế Hoa. nghĩ xem xong sau cho chắc chắn.

      Lục giác bí giấu rất nhanh lên, văn tự cũng rất nhanh ra.

      Lần này Ngô Song bị đau đầu nữa, xem cuộc đời của Lưu Quế Hoa.

      “Lưu Quế Hoa, là người huyện Bắc Phượng Vĩ, Tây Nguyên sinh năm 1968, 20 tuổi gả cho Trương thị, 25 tuổi sinh con , 28 tuổi sinh con trai, 45 tuổi tang mẫu, lúc tuổi già An Thuận, thọ 76 tuổi.”

      Xem xong hàng chữ này, yên lặng tính toán, sinh năm 1968, 25 tuổi sinh con , vừa lúc sắp đến năm 1993! Tuy rằng biết ngày tháng cụ thể nhưng cũng đủ để ứng phó với Lưu Quế Hoa .

      Ngô Song nghĩ ngợi, giả vờ cẩn thận : “ Ba, đừng khóc, ra trước kia cháu cũng mơ thấy sinh con, nhưng là… là con . Cháu sợ mất hứng nên dám .”

      “A? sao? Cháu có mơ thấy ?” Lưu Quế Hoa đến cầu xin, kỳ cũng ôm nhiều hi vọng. Nhưng vì bị “Linh Mộng” mê hoặc, nàng nào biết ngày nào mới mộng được chứ?

      nghĩ tới, nàng chưa liền nghe được đáp án, Lưu Quế Hoa nhất thời vui mừng ngừng lại nước mắt: “Hựu Hựu, cháu mau khi nào mới sinh đứa ? Dù là nam hay nữ, chỉ cần có con là tốt rồi.”

      ra rồi nên quyết định hết cho Lưu Quế Hoa biết: “ Ba, sang năm có thể có , 2 năm sau cậu con trai. Về sau đừng khóc nữa, muội muội nhanh tới thôi.”

      Lưu Quế Hoa nghe Ngô Song chắc nịch như vậy, lại nghe được mình còn có con trai, những thương tâm trước đó liền tan theo mây gió.

      liên tục gật đầu xác nhận: “Được, khóc nữa, nhất định phải bồi bổ cơ thể tốt để đợi con tới.”

      Lưu Quế Hoa mang theo tâm trạng vui mừng về nhà, lúc gần còn mua đường quả cho Ngô Song.

      Ngô Song tay cầm đường quả nhưng tâm trạng lại vui vẻ mấy, lỡ như đúng thảm rồi. Ba của chịu được loại đả kích này.

      Nhìn được “mệnh” của ba người rất thuận lợi, nhất là Ba, nhất định sai. Ngô Song bây giờ mới bắt đầu tin vào năng lực đặc biệt của bí giấu.

      Mặc dù cảm thấy rất thần kì nhưng nghĩ mình nhìn “mệnh” cho người khác, cái mong muốn nhất là truyền thừa của chữ “Y” kia thôi!
      Ngô Song im lặng nghĩ, nhất định phải đem chữ “Y” này thắp sáng, cố gắng học tập y thuật. Dù “mệnh” có thần kí nhưng phù hợp với cơ sở khoa học. nhất định phải cố gắng làm bác sĩ giỏi, muốn làm cái gì, Tiểu Thần Bà đâu a~

      Đáng tiếc nghĩ như vậy thôi nhưng muốn thực lại là vấn đề khác.

      Vài ngày liên tiếp,Ngô Song vẫn thể thắp sáng được chữ “Y”. Trừ hai chữ ra mấy chữ còn lại cũng chưa thắp sáng.

      Lần trước nếu Lưu Đến Đệ đến quấy rầy nhất định có thể thắp sáng chữ “Y” rồi. Nhưng bây giờ đêm khuya rồi, thể thắp hết mấy chữ kia ngay được.

      Ngô Song trong lòng buồn bực, biết phải làm như thế nào.

      Mặt khác, còn bị đau đầu như trước nhưng đêm hôm đó đột nhiên bị công kích, vẫn biết vì sao?

      Rất nhanh đến 28 tháng chạp.

      Vết thương đầu của Ngô Song khỏi rồi, vải băng đầu được tháo ra. trán chỉ để lại chút sẹo trắng .

      Ăn xong cơm trưa, Ngô Song với bà ngoại tiếng rồi chạy đến cửa thôn chờ mẹ về, bắt đầu từ hôm nay mẹ bắt đầu được nghỉ đông!

      chạy lạch bạch đến cửa thôn, đường gặp rất nhiều người chào hỏi với .

      Bình thường người trong thôn nhìn thấy đều thèm nhìn, lại châm chọc. Nhưng hôm nay rất được mọi người chào đón, thậm chí trong nụ cười còn mang theo chút sợ hãi.

      biết do ai nhưng bây giờ ai trong thôn cũng biết “Linh Mộng” của , giấc mơ nào cũng linh nghiệm.

      được đoạn khá xa nhưng Ngô Song vẫn nghe thấy họ thầm cái gì mộng thần, cái gì mà linh nữ, đủ các loại. nghe vậy có chút dở khóc dở cười.

      nghĩ tới chuyện mình tuyên truyền mê tín dị đoan nhưng chuyện này cũng biết giải thích như thế nào, đành phải giả ngu thôi.
      tới của phòng khám trong thôn, Ngô Song dừng lại.

      Đây là con đường mà vào thôn nhất định phải qua chỉ cần mẹ trở về nhất định nhìn thấy.

      Lúc này đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi vui mừng: “Hựu Hựu, cháu ở chỗ này a~ định tìm cháu đây, cùng đến cửa hàng, muốn gì mua cho.”

      Ngô Song ngoảnh đầu lại nhìn ra là Lưu Quế Hoa.

      Thấy Lưu Quế Hoa vui mừng tươi cười, lại còn có động tác bảo vệ bụng, ràng Ba mang thai !

      Ngô Song nhịn được liền thầm than vãn: “Sao lại chuẩn như vậy? Cứ tiếp tục như thế này nhất định biến thành Tiểu Thần Bà a~”

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Người tốt dễ làm.

      Đứng phía sau Lưu Quế Hoa là chồng nàng Trương Bình, Trương Bình vừa nghe Lưu Quế Hoa gọi “Hựu Hựu”, liền biết tiểu nương này chính là Tiểu thần bà kia.

      chờ Lưu Quế Hoa xong, Trương Bình kích động : “Quế Hoa, đây là cháu kia ?Nhanh em hỏi xem con bé thích ăn gì, mua, em ở chỗ này nghỉ ngơi .”

      Lưu Quế Hoa được chồng chăm sóc nhịn được lại vui vẻ cười.

      Nàng hướng Ngô Song cười : “Hựu Hựu, kể cho cháu nghe, hôm đó về nhà liền khám, bác sĩ mang thai! Cho nên cháu muốn mua cái gì cứ với , mua cho.”

      Ngô Song nghe xong mới hiểu vì sao hai người họ kích động như thế, nhưng cần thiết phải đến tạ lễ với a.

      vì đồng cảm mới cho Lưu Quế Hoa chuyện kia, cũng cần họ phải cảm kích mình.

      Vì thế Ngô Song lập tức cự tuyệt : “ ba, lần trước mua kẹo đường cháu còn chưa ăn hết. Hai người chắc là đến tặng quà ngày lễ ? Vậy nhanh thôi, cháu cần mua cái gì đâu.”

      “Vậy sao được?” Lưu Quế Hoa muốn mua đồ cho Ngô Song nhưng Ngô Song lại kiên quyết cầm.

      Hai người cứ giằng co mãi, chuyện Lưu Quế Hoa mang thai lại được truyền ra. Lần này những người nào tin Ngô Song cũng cảm thấy thần kỳ.

      Những người qua nghe thấy vậy liền vây lấy Ngô Song hỏi liên tục.

      náo nhiệt Lưu Hướng Tuyết trở lại.

      Thấy con bị mọi người vây vào giữa, Lưu Hướng Tuyết rất kinh ngạc, nàng còn chưa lên tiếng có người chào nàng.

      “Hướng Tuyết về rồi a? làm mệt ?”

      “Hướng Tuyết, đông này có việc gì, mang Hựu Hựu sang nhà ta ngồi chút nha.”

      “Hướng Tuyết, hôm nào ghé qua nhà ta chơi.”

      "…"

      Lưu Hướng Tuyết được mọi người chuyện thân thiết như thế liền kinh ngạc thôi, có chút thụ sủng nhược kinh.

      Bao nhiêu năm qua nàng chưa từng được mọi người chào hỏi thân thiết như thế.

      Từ khi nàng sinh con ngay cả những người bạn tốt trước kia của nàng cũng bắt đầu xa cách. Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện này, đây rốt cuộc là có chuyện gì?

      Ngô Song bị kẹt trong đám người, tầm mắt bị chặn, nghe thấy có người gọi Hướng Tuyết, mới biết mẹ về tới, vội vàng từ trong đám người ra.

      Thấy họ hỏi được gì từ mình liền chuyển sang thân thiết với mẹ, Ngô Song rũ mắt xuống che giễu cợt trong mắt.

      chưa bao giờ biết người trong thôn đối với mẹ con lại nhiệt tình như thế a~

      Kỳ từ ngày mợ cả thay đổi thái độ nghĩ đến chuyện này, chỉ là nghĩ đến chuyện này lại truyền nhanh như thế!

      Là người trùng sinh, sớm để ý đến ánh mắt của người khác, như kiếp trước yếu lòng thương người mắt trắng nữa, nhưng mẹ nhất định thương tâm.

      Kiếp trước liền cảm thấy ủy khuất thay cho mẹ.

      ràng mẹ chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, dựa vào cái gì lại bị chỉ trích đời? Nếu muốn chỉ trích, phỉ nhổ phải là cái người cha đáng kính kia mới đúng!

      Mẹ chính là hoa si, ngây ngốc chờ đợi, ngày nào trải qua cũng vui vẻ.

      Kiếp trước Ngô Song biết, ở ngoài mặt, mẹ kiên cường rất lạnh nhạt nhưng thực tế, đáy lòng mẹ vẫn rất đau lòng, nhớ đến người kia. Chỉ tiếc, mãi đến lúc mẹ cũng có ai đến thăm.

      Nhớ tới kiếp trước mẹ con hai người đơn, Ngô Song nắm chặt tay của mẹ, trong lòng thầm quyết định.

      Nếu chỉ vì có “linh mộng” mọi người liền thân thiết với mẹ , vậy cũng ngại lại ngẫu nhiên ra cái “Linh mộng” .

      biết họ chưa chắc nhiệt tình , nhưng như vậy thế nào? Chỉ cần mẹ có thể vui vẻ, khiến cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục! Bởi vì đối với mỗi người, ai cũng tò mò về tương lai của mình!

      Tuy nhiên cũng lạm dụng bí dấu vì nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, sợ bị thiên phạt. Nhưng trừ bỏ bí dấu, còn có lợi hại của việc “trùng sinh” a? Dựa vào ký ức kiếp trước, cũng có thể biết trước được nhiều việc, haha.

      Lưu Hướng Tuyết thấy mọi người nhiệt tình như vậy, rốt cuộc cũng biết con “thần kì”, nàng lại kinh ngạc nhìn con .

      Chuyện con chị dâu cả có em bé, nàng cho rằng đó chỉ là trùng hợp, nghĩ tới giấc mơ nào của con cũng thành ?

      Lưu Hướng Tuyết cũng cảm thấy lấy là lạ, cùng mọi người chuyện lúc. Sau khi về đến nhà, nàng nhịn được liền giữ chặt con hỏi: “Hựu Hựu, tất cả giấc mơ của con đều thành sao? Trước kia sao mẹ thấy con chuyện này?”

      “Mẹ chuyện này con cũng biết, kỳ con chỉ tùy tiện vài câu thôi, nghĩ nó lại là .”

      Ngô Song giả bộ ngây thơ nháy mắt mấy cái, dù tại mẹ hỏi nhưng cũng ra chuyện trong đầu có bí giấu, chuyện này rất kì lạ. Chẳng lẽ lại với mẹ rằng mình trùng sinh sao?

      Lúc hai mẹ con chuyện vợ chồng Lưu Quế Hoa cầm túi lớn tới.
      Vừa vào cửa, Lưu Quế Hoa liền cướp lời : “Hướng Tuyết, đây là quà mà chúng ta mua cho cháu , phải là cho chị nên chị được từ chối.”

      Lưu Hướng Tuyết muốn chối từ nhưng lại viện cớ được, đành phải tiếp đón, cũng bảo Ngô Song ra cảm ơn.

      Ngô Song nghĩ bọn họ lại cố chấp như thế.

      Kỳ chuyện Lưu Quế Hoa mang thai có quan hệ với , cũng phải Quan . Nhưng người ta lại là nhờ nên họ mới có được đứa bé này, có thể thấy được vợ chồng Lưu Quế Hoa là người chất phác. Còn chuyện trước kia vì có con mà hai người đánh nhau, có lẽ là quá gấp nên mới vậy.

      Ngô Song biết mình nên cự tuyệt nữa, đành nhận lấy quà cảm ơn: “Cám ơn Ba, nhưng cháu chỉ cần lấy túi hạt dưa và đường quả là được tôi, còn lại mang về cháu ăn được đâu.”

      Thấy hiểu chuyện như vậy càng khiến cho Lưu Quế Hoa thích.

      Hai bên lại lôi kéo phen sau, Lưu Hướng Tuyết nhận lấy chút đồ ăn vặt, còn lại liền đưa cho vợ chồng Lưu Quế Hoa mang về, Lưu Quế Hoa lại ngồi , nàng còn muốn cùng Ngô Song tiếp xúc nhiều chút, nàng cũng muốn sinh ra như thuận như vậy.

      Bây giờ Lưu Quế Hoa lòng rất cảm kích Ngô Song,lại càng thích Ngô Song hơn.

      Nàng cùng Lưu Hướng Tuyết chuyện phiếm vài câu, nhịn được lại tò mò hỏi Ngô Song: “Hựu Hựu, cháu mơ rất linh! Cháu còn mơ đến chuyện gì nữa ? Hôm nay rảnh rỗi, cháu cho chúng ta biết chút ? Nếu chuẩn cũng muốn nghe chút.”

      Nàng vừa xong Lưu thái thái cũng từ bên ngoài trở về, đằng sau còn có Trang Đông Mai, Lưu Chiêu Đệ, Lưu Đến Đệ.

      Nghe thấy Lưu Quế Hoa hỏi như vậy, mọi người cũng đều kinh ngạc, sao lại cầu Ngô Song nhiều về mấy cái giấc mơ kia.

      Ngô Song chịu nổi thúc giục của mọi người, liền nghĩ ngợi chút, tới gần Lưu Hướng Tuyết : “Mẹ những giấc mơ khác con nhớ , nhưng con có ấn tượng với giấc mơ, chỉ là….chuyện này tốt con biết là có nên hay thôi.”

      Vừa rồi ở cửa thôn Ngô Song mới quyết định chuyện này, đem những ký ức kia sắp xếp lại chút.

      nhớ đến tất cả các chuyện trong hai năm gần đây, có nhớ mấy chuyện! Mà cũng muốn , chuyện này rất thảm!

      Lưu Hướng Tuyết biết con lại mơ thấy cái gì, còn chưa kịp hỏi Lưu thái thái thúc giục: “Hựu Hựu, quản chuyện xấu hay chuyện tốt, cháu nhanh ! chừng cháu ra, chuyện xấu liền biến thành chuyện tốt ?”

      Ngô Song chính là muốn đánh cái chủ ý này, muốn thông qua nhắc nhở mà bi kịch tái diễn nữa.

      Kiếp trước vào đêm 29 tháng chạp, nhà thôn trưởng Lưu Bảo Quý gặp trộm.

      Lúc ấy hình như là nửa đêm, người trong nhà đều ngủ say nên ai phát , chỉ có con trai lớn 10 tuổi nhà Lưu Bảo Quý nửa đêm tiểu mới phát . Đứa bé kia chưa kịp kêu lên liền bị tên trộm đâm, đợi đến khi trời sáng đứa mất máu quá nhiều mà tử vong .

      Sau khi xảy ra chuyện này, Lưu Bảo Quý cũng làm thôn trưởng nữa. Hai vợ chồng mỗi ngày đều đến đồn công an thăm hỏi, nhưng mãi đến khi Ngô Song rời khỏi thôn cũng vẫn chưa bắt được hung thủ.

      Đây là chuyện mà Ngô Song thấy thảm nhất nên nhớ rất ràng.

      Vài ngày trước khi vừa mới trùng sinh, Ngô Song lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào để kiếm tiền nuôi sống gia đình, làm thế nào để thay đổi bản thân nên cũng nhớ đến chuyện của người khác. Hai ngày nay bởi vì chuyện của mợ cả và chuyện của Lưu Quế Hoa, mới nhớ trùng sinh chỉ có thể thay đổi tình hình trong nhà mà cũng có thể ảnh hưởng đến người khác!

      thể giúp mọi người trong nhà thay đổi vận mệnh nhưng ít ra chuyện bi kịch này cũng có thể nhắc nhở họ chút. Dù người khác tin lời của mình nhưng nếu như nhắc nhở cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.

      Ngô Song nghĩ đến đây liền trực tiếp : “Bà ngoại, mấy hôm trước cháu mơ thấy nhà trưởng thôn bị trộm, hơn nữa…Tiểu Quân còn bị tên trộm đâm chết.”

      Mọi người vốn cho rằng giấc mơ của trẻ con mơ thấy chuyện xấu, nhưng ai biết lại mơ thấy chuyện này!

      Mọi người đều bị giật mình, Lưu Hướng Tuyết vội vàng hỏi: “Hựu Hựu, con mơ thấy Tiểu Quân bị đâm sao? Vào lúc nào? Nếu như lời con là đúng mẹ báo với nhà họ ngay!”

      Lưu thái thái cũng sợ tới mức cuống quít gật đầu: “Tam nha đúng, nếu chuyện này là nên báo cho họ tiếng!”

      “Đúng, mạng người quan thiên a, nhanh với họ .”

      Ngô Song ra thời gian, mấy người bọn họ cũng quấn lấy nữa mà nhổm dậy đến nhà Lưu Bảo Quý.

      Lưu Bảo quý hai ngày nay cũng nghe qua về “Linh mộng” đồn đãi, nhưng tin. vốn dĩ là cán bộ công chức, làm sao có thể mê tín được?

      Ai biết, hôm nay Ngô Song có mơ đến nhà nhưng là tai họa khiến nhất thời mất hướng.

      “Ngươi nha đầu kia, cháu hưu vượn cái gì? Ngày mai có trộm? Giờ là thời gian nào rồi, trộm cũng phải về nhà ăn tết a!” Đối với lời nhắc nhở của Ngô Song, Lưu Bảo quý rất tức giận.

      Nếu phải vì Ngô Song còn , nhất định đuổi người, đối với chuyện này, đấy phải nguyền rủa nhà bọn họ sao?

      Ngô Song thấy thái độ này của Lưu Quý Bảo cũng thầm nhíu mày.

      có ý tốt nên mới đến nhắc nhở nếu người ta tin, cảm kích, vậy cũng có biện pháp . Dù sao ra chuyện này cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, cũng phải thánh cứu thế, thể cứu mọi người được.

      Ngô Song nhếch miệng, chuẩn bị gọi mẹ về vợ Lưu Quý Bảo đột nhiên gọi họ lại.

      “Đừng vội, ràng , vừa rồi cháu Tiểu Quân nhà bác bị đâm chết? Ngươi nha đầu kia thế nào lại độc ác như thế? Ngươi phải ghen tị nhà chúng ta, cố ý trù chúng ta ?”

      Vợ Lưu Quý Bảo giận đùng đùng ngăn Ngô Song lại : “Ta với ngươi, hôm nay việc này mọi người đều nghe thấy, ngày mai ta đêm ngủ chờ! Nếu quả có trộm, ta mua cá mua thịt cảm tạ ngươi! Nếu như có trộm, đêm 30 ngươi cũng phải đến dập đầu bồi lễ với nhà chúng ta!”

      Ngô Song nhìn nàng hung dữ như thế cảm thấy rất tức giận, rất muốn cười.
      Đây là chuyện của ai a? chỉ đến nhắc nhở ngờ lại còn bị hiểu lầm. Xem ra người tốt quả nhiên dễ làm. quyết định, về sau có chuyện liên quan đến nhà này, dù là chuyện long trời lở đất, cũng thèm nhắc nhở.

      Ngô Song nhịn được tức giận, nhanh gọi bí giấu ra, sau đó quả xem “mệnh” của Lưu Quý Bảo quả nhiên thấy được “Trung niên tang tử”.

      Lần này có gì băn khoăn, lạnh lùng, khuôn mặt nhắn trầm xuống : “Bá, nếu như ngày mai có trộm, cháu đến bồi lễ cho bá! Nếu quả có trộm, bá cũng đừng mua cá mua thịt cho cháu, cháu ăn nổi!”











      Chương 10: Bí giấu thăng cấp.


      Suốt ngày hôm sau, Lưu Hướng Tuyết lo lắng đứng ngồi yên.

      Nàng bên lo lắng con chuẩn, ngày mai bị nhà thôn trưởng làm khó dễ. Về mặt khác, nàng lại lo lắng giấc mơ kia là có chuyện gì sảy ra?

      Vào tối hôm đó, Lưu Hướng Tuyết ăn xong cơm chiều rồi với Lưu thái thái: “Mẹ, mẹ ở nhà trông Hựu Hựu, con sang bên nhà bên kia xem, xem có chuyện gì ?.”

      “Mẹ, mẹ muốn đâu? Bây giờ trời tối rồi, mẹ cũng phải trộm, mẹ đến đấy nhìn bọn họ mặt lạnh sao?” Ngô Song đồng ý cho mẹ qua bên đây.

      Thứ nhất bên đó có nguy hiểm, thứ hai nhà thông trưởng tin lời , muốn mẹ sang đó lại chịu ủy khuất.

      Lưu thái thái cũng lắc đầu: “Tam nha, con đừng ! Hựu Hựu có ý tốt nhắc nhở họ nhưng bọn họ tinm còn cái này cái nọ. Con đừng , mặc kệ họ!”

      Lưu Hướng Tuyết bị hai người đồng loạt ngăn cản đành phải ở trong nhà.
      Dù nàng nhưng vấn rất lo lắng, cho nên lên giường mãi cũng ngủ được.

      Đến hơn nửa đêm, Lưu Hướng Tuyết mệt mỏi chuẩn bị ngủ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa bang bang!

      Đêm khuya yên tĩnh, thanh kia đột ngột lại vang dội khiến Ngô Song cùng Lưu thái thái thức tỉnh.

      Kỳ đêm nay, ba người bọn họ cũng ngủ được, chung quy mạng người rất quan trọng, ngay cả Ngô Song cũng có chút lo lắng .

      Cho nên gõ cửa thanh vừa vang lên, ba người đều dậy.

      Lưu Hướng Tuyết tốc độ nhanh nhất, nàng xuống giường mở đèn hỏi: “Ai a?”
      “Ta, Trương Lan. Hướng Tuyết nhanh mở cửa, ta có chút việc muốn hỏi Hựu Hựu.”

      Bên ngoài cửa truyền đến giọng cao trả lời, đó là cái người hôm qua to tiếng với bọn họ, vợ của Lưu Quý Bảo, Trương Lan. Nhưng lúc này giọng của nàng chút kiêu ngạo cũng có, ngược lại mang theo điểm hi vọng vội vàng.

      Lưu Hướng Tuyết vừa nghe là nàng, biết xảy ra chuyện, vội vàng cầm đèn pin mở cửa.

      Vừa mở cửa lớn, Trương Lan vội vàng chào hỏi Lưu Hướng Tuyết liền chạy vào trong phòng chạy, bên chạy bên hô: “Hựu Hựu ngủ chưa? Có thể gọi Hựu Hựu dậy ? Ta muốn hỏi con bé chút chuyện.”

      Lúc Lưu Hướng Tuyết mở cửa Ngô Song cùng Lưu thái thái mặc quần áo xong chờ ở phòng khách.

      Thấy Trương Lan vào, Lưu thái thái lập tức giáo huấn trước: “Tiểu Lan, có phải bắt được trộm rồi ? Lúc này ngươi tin Hựu Hựu chưa?”

      “Ai, tin tin, Hựu Hựu đoán chuẩn như thần! bắt được tên trộm rồi!”

      Trương Lan bị như vậy, mặt mũi đỏ bừng hướng Lưu thái thái bồi tội: “Thím, ngày hôm qua đều là cháu đúng, thím đừng so đo cùng cháu. Thím nếu hài lòng, mắng cháu hả giận cũng được!”

      Lưu thái thái khoát tay: “Ta mắng ngươi làm gì? có xảy ra việc gì tốt rồi! Nếu bắt được tên trộm rồi, ngươi nửa đêm còn tới làm gì? Ngươi thể để ngày mai được à!”

      “Thím, bắt được trộm nhưng …”

      Trương Lan xát xát tay, ngượng ngùng nhìn về phía Ngô Song hỏi: “Hựu Hựu, cháu mơ thấy mấy tên trộm? Chúng ta chỉ bắt được tên nhưng bác cả cháu người thỉ thể trèo được cái tường cao như thế. ra bên ngoài tìm thấy người khác, nhà chúng ta đều yên lòng cho nên liền tới hỏi cháu.”

      Hỏi xong sợ Ngô Song sinh khí trả lời, Trương Lan liền luôn: “Hựu Hựu, ngày hôm qua đều là bá tốt, cháu đừng nóng giận. Ngày mai bá mua đường cho cháu, đến năm mới bá mua đồ mới cho cháu xem như bá bồi lễ cho cháu. Chuyện này phải nghe cháu chút bá mới yên tâm.”

      Ngô Song nhìn nàng khỏi có chút buồn cười, so với hai ngày trước hoàn toàn bất đồng, đúng là làm cho người ta được mở mang tầm mắt a!

      Nhưng đáng tiếc nàng cầu chuyện này, Ngô Song có biện pháp giúp nàng, bởi vì Ngô Song cũng biết là có mấy tên trộm! Trong trí nhớ chỉ có việc sau tình tiết, Ngô Song sao có thể biết là có bao nhiêu tên trộm chứ?

      Bởi vậy Ngô Song lắc đầu : “Bá cháu nằm mơ chỉ thấy nhà bá có trộm cũng biết có bao nhiêu tên, bá hỏi tên trộm kia chưa?”

      “Ai,hỏi chỉ có mình .” Trương Lan gặp hỏi được gì đành thôi.

      Nàng xin lỗi xong liền vồi vã trở về.

      Chuyện náo loạn đêm nay, Lưu gia ba người càng ngủ được.

      Lão thái thái hướng Ngô Song : “Hựu Hựu, về sau nếu cháu nàm mơ mặc kệ chuyện xấu hay tốt trước tiên hãy cho bà nghe. Lần này nhờ có cháu nên Tiểu Quân bị làm sao rồi.”

      “Vâng, có chuyện gì cháu nhất định cho bà nghe.” Ngô Song gật đầu, nhu thuận đáp ứng.

      Ba người hàn huyên vài câu chỉ trong chốc lát đến rạng sáng ngày 30.
      Nhìn trời cũng hơi sáng Lưu thái thái : “Hựu Hựu, cháu ngủ , bà và mẹ cháu ngủ được.”

      Gần đêm ngủ, Ngô Song quả cũng có chút mệt nhọc, ngoan ngoãn trở về phòng.

      Leo lên giường, Ngô Song nhắm mắt lại, trong lòng nhịn được còn nhớ đến chuyện vừa rồi: là quá mạo hiểm, may mắn là nhớ tới nếu Lưu Tiểu Quân cũng giống như kiếp trước.

      Ngô Song vừa cảm thán xong, đột nhiên trước mắt sáng ngời, màu vàng bí giấu giống như là lần đầu tiên, đột nhiên bất thình lình xuất tại trong đầu của .

      Kim quang quay tròn xoay tròn, quá lúc lâu mới dừng lại.

      Lần này, Ngô Song đột nhiên phát ra có chút khác biệt.

      Đầu tiên chữ “Mệnh” màu trắng biến thành màu đỏ, tiếp theo càng làm cho mừng rỡ, đau khổ cố gắng cũng thể thắp sáng chữ “Y”, lần này thế nhưng lại tự động biến thành màu trắng!

      Mà còn lại bốn chữ cũng điểm ánh sáng, nhìn được chữ “Tương” có nhiều sáng nhất.

      Ngô Song mừng rỡ thôi, xém bật cười.

      biết vì cái gì mà bí giấu đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ là bởi vì cứu Lưu Tiểu Quân?

      Kiếp trước có bí giấu, kiếp này lại có được thứ này giống như Hòa Ngọc bài có liên quan, cũng có khả năng là do liều mình cứu người mà có. Như vậy tại công năng của bí giấu tăng lên nhiều như vậy có phải cũng là do cứu người ?

      Chẳng lẽ là công đức càng nhiều, công năng càng nhiều?

      Ngô Song vui vẻ, nhắm mắt lại, ở trong đầu tập trung tinh thần hướng chữ “Y”.

      Nàng cho rằng cố gắng nhìn về phía “Y” chữ, liền có thể học được các loại bí kỹ thần y, đáng tiếc, nhìn rất lâu cũng ra cái gì.

      Ngô Song có chút uể oải: chẳng lẽ “Y” chữ cùng y thuật quan hệ?

      Hoặc là phương pháp học tập của đúng?

      Cố gắng lại thử lúc cũng như cũ thu hoạch được gì, Ngô Song đành phải bất đắc dĩ buông tha.

      Chìm vào giấc ngủ sâu, Ngô Song vẫn còn nhớ mãi quên: về sau muốn cứu người nhiều, tích nhiều công đức, tranh thủ đem bí giấu công năng toàn bộ mở ra!

      Ngủ thẳng giấc đến chín rưỡi, Ngô Song mới tỉnh.

      phải tự tỉnh mà là bị náo nhiệt bên ngoài đánh thức!

      Ngô Song mặc xong quần áo ra ngoài nhìn, trong phòng khách có rất nhiều người, cả nhà thôn trưởng cũng ở chỗ này.

      Hình như Lưu Hướng Tuyết ở nhà cho nên bọn họ đều vây quanh Lưu thái thái hỏi, tới lui đều là hỏi về chuyện của nhưng ai muốn đánh thức nàng.

      Đột nhiên người quay đầu phát lập tức cao hứng : “Hựu Hựu dậy a!”

      Tiếng kêu này nhất thời khiến mọi người đều nhìn hết sang bên này.

      Ngô Song bị bọn họ nhìn nhiệt tình như vậy, nếu phải linh hồn thành thục chỉ sợ bị dọa khóc.

      Tất cả mọi người chuyển hướng sang bao vây , hỏi liên tục.

      “Hựu Hựu tỉnh? Ngủ có ngon hay ?”

      “Hựu Hựu, nhà ta năm nay mua mấy phần bò kho, cháu đến nhà ta ăn thử ?”

      “Tối nay Hựu Hựu đến nhà ta chơi, nhà ta năm nay mua mua nhiều pháo hoa, phóng lên rất đẹp!”

      “…”

      câu câu đều vô cùng chân thành, Ngô Song thích loại ưu đãi này.

      Nàng dùng tâm tình phức tạp nhìn mọi người, nháy mắt được mọi người ca ngợi rất nhiều.

      Cái gì mà ngoan ngoãn, hiểu chuyện, xinh đẹp, thông minh… Tóm lại những lời dùng để khen trẻ con đều xuất hết.

      Thấy mọi người đều chào hỏi Ngô Song, thôn trưởng Lưu Quý Bảo giọng khách át giọng chủ đuổi người: “Mọi người đều trở về , hôm nay là ngày 30 đừng náo loạn trong nhà thím ta. Hựu Hựu là đứa bé ngoan, về sau nếu nó mơ đến ai nhất định đến , tất cả nhanh về .”

      Mọi người dám tranh đoạt cùng vì thế bọn họ nhanh chóng giải tán trong nhà chỉ còn nhà Lưu Quý Bảo.

      Lưu Bảo quý gọi con trai : “Tiểu Quân, Hựu Hựu là ngươi cứu mạng con may đem tạ lễ lấy ra.”

      “Vâng!” Lưu Tiểu Quân vội vàng đáp, từ trong túi lấy ra bao lì xì đỏ đưa cho Ngô Song: “Hựu Hựu, cám ơn ngươi cứu ta, ta biết ngươi thích cái gì, cái này ngươi cầm .”

      Ngô Song vừa nhìn bao lì xì đỏ liền đoán được bên trong nhất định là tiền, nghĩ tới Lưu Quý Bảo cùng Trương Lan bồi lễ lại bằng cách này, vội vã lắc đầu.

      Tiểu Quân, phải ta cứu ngươi, là bác cả bắt được tên trộm, ta cũng có bản lĩnh bắt trộm, cái lì cì này ta cần.”

      Lưu thái thái cũng nghĩ tới Lưu Quý Bảo lại trả tiền, lập tức trách mắng: “Quý Bảo, ngươi làm gì vậy? Cái gì tạ lễ? Các ngươi trong lòng có thể nhớ kỹ ân tình Hựu Hựu, đó chính là tạ lễ tốt nhất! Cái này chúng ta nhận, nhanh kêu Tiểu Quân cầm lại !”

      Lưu Quý Bảo thấy bọn họ nhận, ngượng ngùng sờ đầu cái : “Thím, ân tình này chúng ta vĩnh viễn đều nhớ kỹ! Chuyện ngày đó, đều là cháu hồ đồ! Về sau Hựu Hựu giống như con chúng ta, thím nếu gặp khó khăn gì nhất định phải vói cháu!”

      Lưu Tiểu Quân tạ lễ đưa được, chớp chớp ánh mắt, đột nhiên vỗ ngực : “Được, Hựu Hựu sau này là em cháu! Vế sau có ai dam bắt nạt Hựu Hựu, ta liền đánh !”

      Bộ dạng ông cụ non của đều khiến cho mọi người cười lớn, Lưu thái thái cũng thầm oán nhà họ, dù sao cũng là hàng xóm, lại cùng họ tấc nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.

      nhà Lưu Quý Bảo ngồi hồi, nhất định bắt bọn họ nhận ít thịt các loại trứng gì đó, sau đó mới rời .

      Sau khi nhà bọn họ rời , Lưu thái thái nhìn lễ vật nhịn được cảm thán với Ngô Song: “Hựu Hựu, về sau mặt mũi của cháu so với bà còn lớn hơn! Cháu nhìn xem đây là lễ vật mà mọi người tặng cho cháu. Nhưng dù cháu có bản lĩnh lớn đến mấy cũng khoog được kiêu ngạo, thể xem thường người khác, biết chưa?”

      Ngô Song nhìn bà ngoại cười cười, giả bộ làm nũng: “Bà ngoại, cháu mới kiêu ngạo đâu, cháu rất ngoan a!”

      “Đúng rồi, Hựu Hựu nhà chúng ta là ngoan nhất!” Lưu thái thái sờ đầu ngoại tôn, cười tủm tỉm bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      Thấy bà ngoại vui vẻ cao hứng, Ngô Song cũng chậm rãi cười: sau khi trùng sinh mọi chuyện rốt cuộc bắt đầu chậm rãi thay đổi rồi!

      Tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể kiếm tiền nuôi gia đình nhưng là có thể từng chút thay đổi thái độ của mọi người đối với mẹ con , có thể làm bà ngoại cùng mẹ vui vẻ như vậy cũng cảm thấy vui vẻ.

      Cũng sắp hết năm rồi, tin tưởng năm mới nhất định tốt hơn năm cũ, nhất định vui vẻ hơn rất nhiều!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :