Đăng sớm, sợ là mai Diệp mỗ bận. Chương 33: Hoa văn màu đen Editor: Diệp Dã năm sau, danh hiệu hỗn thế ma vương của Thiên Chỉ Diên triệt để vang dội trong hoàng cung, các hoàng tử công chúa dù lớn hay , đều sợ chung điểm , thấy nàng là đường vòng. Cửu công chúa vừa xuất , nội trong phạm vi dặm người chớ tới gần. Mỗi khi các phi tử quản giáo hài tử hiếu động nhà mình, chỉ cần thêm câu: Cửu công chúa tới! Khóc náo lập tức ngừng, lười biếng lập tức chăm chỉ , nghịch ngợm lập tức ngoan, so với hoàng thượng giá đáo có công dụng nhiều lắm. "Tiểu cửu, muội xem sao miệng bọn họ xấu như vậy? Suốt ngày bậy về muội. Kỳ thực muội đâu tệ, căn bản là bọn họ thêm mắm thêm muối thôi." Thiên Hoài Vũ nằm bò giả sơn chép miệng . "Là thêm mắm thêm muối, bất quá thêm vào cũng rất đặc sắc a." Thiên Hoài Sở ở bên, vừa cắn hạt dưa vừa đạo lý: "Lại hôm qua , thập nhị hoàng tử phải là bị tiểu cửu ép dập đầu chín mươi chín cái, sau đó sao lại bị ném vào ao hoa sen cả ngày?" " hươu vượn, ràng là chính bước té, đụng bị thương đầu gối và trán, sau đó bò dậy nhưng đứng vững, mới rơi vào ao hoa sen!" Thiên Hoài Vũ lòng đầy căm phẫn thanh minh. "Vừa vặn chính là, tiểu cửu ở ngay gần đó, cách tiểu cửu trong phạm vi dặm, đương nhiên phải bị phạt ." Thiên Hoài Sở buồn cười. " hươu vượn, ngay cả vạt áo tiểu cửu cũng chưa thấy đâu!" Thiên Hoài Vũ vẫn hầm hừ. "Cười đủ rồi?" Thiên Chỉ Diên nhíu mày, thừa dịp bọn họ chú ý, cấp tốc cho mỗi người cước, đá xuống giả sơn. "Ôi uy, tiểu cửu, muội làm thế là ngoan nha!" Thiên Hoài Vũ xoa xoa mông bị đau, gào thét mặt đất ngừng. "Cửu công chúa vừa xuất , nội trong phạm vi dặm người chớ tới gần." Thiên Chỉ Diên mặn nhạt . "Động tác của tiểu cửu so với trước đây càng nhanh, chừng huynh đấu lại muội a!" Thiên Hoài Sở từ mặt đất bò dậy, vỗ vỗ tay cảm thán . "Được rồi, chúng ta trở về." Thiên Chỉ Diên từ giả sơn nhảy xuống, vỗ vỗ chiếc váy hồng nhạt mặc, trở về cung Ngự Hiên. Đối với hoàng cung này nhìn xa hoa, thực tế là địa phương tràn đầy tịch mịch. Cung nhân bát quái trà dư tửu hậu gì cũng có, đạt tới năng lực thượng thừa.. Điểm này, Thiên Chỉ Diên sớm nhìn thấu. Lúc trước Tương mỹ nhân đến hoàng cung, trận bát quái sóng dâng làm cho nàng lĩnh ngộ sâu, trình độ bát quái vượt xa phải nàng có thể dự đoán được . Chơi ngày, Thiên Chỉ Diên trở lại cung Ngự Hiên, Thiên Hoài Hạo chờ nàng . Nàng xông về phía trước, chạy mấy bước rồi nhảy vào trong lòng Thiên Hoài Hạo, sau đó ở khuôn mặt tuấn tú của thơm bẹp ngụm, lưu lại vết thơm sâu. Thiên Hoài Hạo sớm thấy nhưng thể trách, đem Thiên Chỉ Diên người mình xách xuống. "Mau tắm, tắm sạch rồi ăn cơm." Thiên Hoài Hạo . " Vâng. ." Thiên Chỉ Diên xoay người ly khai. "Chỉ Diên " "Ah?" "Gần đây có cái gì thoải mái ?" "Làm sao vậy? Hoàng huynh, gần đây à, sao huynh lại hỏi vấn đề này, có phải là có chuyện gì hay ?" " có việc gì tốt, tắm ." Trong lòng Thiên Chỉ Diên nghi hoặc, chỉ là Thiên Hoài Hạo như vậy, gần đây Thiên Tinh Hàn đến thăm nàng số lần cũng nhiều hơn, nàng cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh, thế nhưng mỗi lần nàng dò hỏi đều có kết quả. Thiên Chỉ Diên tắm rửa sạch rồi ăn cơm chiều, ngày ngày đều như nhau, mở cửa sổ nằm ở giường, nhìn gian yên tĩnh bên ngoài, cuộc sống của nàng bây giờ, yên tĩnh lại thiếu phần phấn khích. Nàng chợt nhớ tới buổi tối mà Tương mỹ nhân rời kia, tựa hồ đêm đó sao cũng sáng như vậy, chỉ là đêm đó trong mắt nàng chỉ có Tương mỹ nhân mà thôi. ăn được Tương mỹ nhân thực là đáng tiếc a, cũng biết tại ở nơi nào. Thiên Chỉ Diên lật người, duỗi mình chuẩn bị ngủ. Bỗng nhiên, trận đau đớn kịch liệt từ trái tim nàng phát ra, sau đó trận đau đớn như nước lũ cấp tốc lan tràn tới toàn thân. Toàn thân đau đớn kịch liệt khiến Thiên Chỉ Diên thống khổ chịu nổi, như là có ngàn vạn con kiến cùng nhau dùng răng sắc bén cắn xé toàn thân nàng. Mỗi vị trí giống như những ngọn lửa lớn đốt cháy đồng thời lại rét thấu xương như có hàn băng vây quanh. Kiếp trước Cố Băng từng giết người, bị người giết, huấn luyện mafia nghiêm khắc mà thống khổ, loại đau gì nàng cũng trải qua, thế nhưng đau đớn lần này vượt xa khỏi chịu đựng của nàng. Thiên Chỉ Diên cuộn mình thành đống, tay nắm chặt ga giường, hàm răng gắt gao cắn lấy môi. Nhiều năm sống kiếp sát thủ hình thành cho nàng thói quen, càng bị đau đớn, nàng lại càng phát ra tiếng vang, để cho người khác phát nàng bị thương. Bởi vì khi nàng bị người khác biết được mình bị thương đau đớn, rất có khả năng chỉ giây sau nàng thực chết. Thiên Chỉ Diên chỉ đem thân thể của mình cuộn thành đống, yên lặng chịu đựng đau đớn kịch liệt. Nàng chợt phát , tay nàng vốn trắng nõ, mềm mịn, vậy mà bò đầy hoa văn màu đen, hoa văn đó giống như là ký hiệu, vừa giống như là đồ án. Nàng nhịn đau, đem y phục của mình vén lên nhìn, quả nhiên, toàn thân từ cao đến thấp bò đầy hoa văn màu đen cổ quái. Nàng cẩn thận nhìn lại hoa văn màu đen đó, tất cả đều là từ trong thân thể nàng bò ra. Thiên Chỉ Diên vừa đau nhức vừa nỗ lực tìm tòi đầu mối. Nàng xuyên đến nơi đây thời gian, cách nay vừa đúng năm. năm trước, nguyên lai Thiên Chỉ Diên bị nha hoàn thiếp thân của Ân hoàng hậu - cung nữ Dao Quang hạ độc hại chết . Sau đó Thiên Hoài Hạo tìm tới Thẩm Vân Tương giúp nàng chữa bệnh, Thẩm Vân Tương cũng có biện pháp hữu hiệu mới đưa ra chủ ý mang nàng . Huyền mạc. Hai chữ này ở trong đầu Thiên Chỉ Diên dần dần ràng, tại tình huống thân thể của nàng nhất định là do huyền mạc phát tác. Đau nhức ngừng toàn thân Thiên Chỉ Diên, nàng nhịn được lăn lộn ở giường. Tay bé của nàng, toàn thân của nàng chỉ ngừng run rẩy. Nàng đau tới mức nắm được tình hình, nàng vươn tay nghĩ phải với được đầu giường chạm khắc hoa lan, chống đỡ thân thể của nàng. Nhưng nghĩ tới, nàng vừa vươn tay tới, đầu giường lập tức bể thành bột phấn. Thiên Chỉ Diên kinh hãi, thu tay lại, nàng nhìn thấy hoa văn màu đen tay, ngưng tụ thành cỗ nhiệt khí. Đây là cái gì? Hoa văn màu đen là cái gì? Khí tụ màu đen này lại là cái gì, huyền mạc, rốt cuộc muốn đem nàng biến thành thế nào? Thiên Chỉ Diên giãy giụa bò dậy, lại đứng vững, ngã lăn xuống giường. Lăn xuống phía sau giường, thân thể của nàng đụng vào ghế.Ghế kia lập tức vỡ vụn, sau đó trong nháy mắt biến thành bột phấn, ngay cả thanh cũng có. Thiên Chỉ Diên kinh hoàng nhìn tất cả, nhìn phần eo nàng đụng vào ghế, cùng tay nàng giống nhau, dâng lên cỗ khí màu đen. Khí tụ màu đen đó cứ quanh quẩn ở xung quanh nàng, hủy diệt tất cả mọi thứ của nàng. Điều đó vượt ra khỏi nhận thức của Thiên Chỉ Diên, vô luận là kiếp trước hay tại. Nàng chưa bao giờ khủng hoảng như lúc này, nàng giãy giụa trèo đến bên bàn trang điểm, gắng sức đứng lên. Xuyên qua gương đồng, nàng nhìn thấy khuôn mặt quỷ dị tràn đầy tà khí. Hoa văn màu đen bò lên cổ của nàng, hai mắt đỏ như máu, mi tâm có đồ án màu đen, như như , hình dạng giống như con chim, loại chim này rất đặc biệt, nàng chưa thấy qua. Đau đớn lại lần nữa ùn ùn đánh tới, Thiên Chỉ Diên đem hết toàn lực, nàng trốn dưới gầm giường, mình như thế này hoàn toàn phải là mình nữa. Nàng cảm thấy đáng sợ, lúc này, nàng chỉ muốn tìm chỗ, đem chính mình giấu . Thôi được rồi, Diệp mỗ cũng có cảm tưởng như xem phim kinh dị. quái ah))))
Chương 34: Muốn gặp Dao Quang Editor: Diệp Dã Ngày hôm sau, Lưu Hà tiến vào hầu hạ Thiên Chỉ Diên rửa mặt, nàng bị cảnh tượng trong phòng làm cho kinh ngạc đến ngây người . Gian phòng mảnh hỗn loạn, khắp nơi là bột phấn, mà thấy bóng dángThiên Chỉ Diên đâu. Nghĩ khởi mấy ngày nay tam hoàng tử cầu mình chú ý nhiều hơn đến Thiên Chỉ Diên, Lưu Hà ý thức được xảy ra chuyện, nàng vội vàng bẩm báo Thiên Hoài Hạo. Thiên Hoài Hạo tiến vào gian phòng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, phản ứng đầu tiên của phải kinh ngạc mà là khủng hoảng. "Chỉ Diên, Chỉ Diên " Thiên Hoài Hạo kêu hai tiếng, có người trả lời, quay đầu, ra khỏi cửa, đem ám vệ quanh phòng Thiên Chỉ Diên gọi ra. Ám vệ bẩm báo Thiên Hoài Hạo, tối hôm qua bọn họ nghe được động tĩnh gì, hơn nữa xác định Thiên Chỉ Diên rời khỏi gian phòng. Thiên Hoài Hạo hít hơi sâu, làm cho mình tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát chút, nhìn thấy trước giường mộc có đám bột phấn. tới bên giường, xốc ga giường lên, ngồi xổm người xuống, ở dưới gầm giường, nhìn thấy thân ảnh nho cuộn tròn. "Chỉ Diên, Chỉ Diên. . ." Thiên Hoài Hạo vươn tay đem Thiên Chỉ Diên từ dưới gầm giường ôm ra, lại bị Thiên Chỉ Diên phản kháng. ", cút ngay, tất cả đều cút ngay cho ta, đừng qua đây!" Thiên Chỉ Diên nhất quyết lùi thân thể của mình, cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần. "Chỉ Diên, có việc gì , huynh ở đây, muội ra " "" Thiên Hoài Hạo cố gắng được đànhvươn tay cưỡng chế tính đem Thiên Chỉ Diên ôm ra, Thiên Chỉ Diên muốn giãy giụa, thế nhưng trải qua buổi tối, nàng còn sức lực. Thiên Hoài Hạo đem Thiên Chỉ Diên ôm ra, chỉ thấy Thiên Chỉ Diên co lại thành đống, đem mặt mình chôn chặt trong lòng . Viền mắt Thiên Hoài Hạo khỏi đỏ lên, ôm chặt Thiên Chỉ Diên, dùng tay dịu dàng vỗ lưng của nàng. " có việc gì , Chỉ Diên, có việc gì, huynh ở đây, muội có việc gì , đều qua rồi." Thiên Hoài Hạo bên dỗ Thiên Chỉ Diên, bên chậm rãi giúp đỡ nàng, để thân thể nàng bình tĩnh lại. Thân thể nho cuộn tròn, bắp thịt toàn thân căng cứng, thập phần khiến người khác đau lòng. biết qua bao lâu, Thiên Tinh Hàn mang theo ngự y của Thái Y viện tới. Ngự y muốn bắt mạch cho Thiên Chỉ Diên, biết làm sao bắt được tay nàng, ngự y lại dám dùng sức quá mức. đành phải lấy ra châm trong hòm thuốc, tính toán cắm vào huyệt đạo của Thiên Chỉ Diên, làm cho nàng thả lỏng. biết làm sao châm bị lệch, vẫn như cũ cắm vào được. Ngự y khó xử nhìn Thiên Hoài Hạo cùng Thiên Tinh Hàn. "Hoàng thượng, tam hoàng tử, toàn thân cửu công chúa khẩn trương quá mức, toàn thân cứng ngắc , vi thần có cách nào cửu bắt mạch hay châm cứu cho cửu công chúa." Thiên Hoài Hạo cùng Thiên Tinh Hàn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ. Thiên Hoài Hạo ôm Thiên Chỉ Diên, vẫn vỗ lưng của nàng, nhưng thấy bất luận điểm thả lỏng nào lúc mọi người có cách, Thiên Chỉ Diên gần như phát ra thanh khàn khàn. "Bắt mạch, châm cứu có thể, nhưng ta có điều kiện." "Chỉ Diên, con mau , vô luận như thế nào phụ hoàng cũng đáp ứng con." "Con muốn gặp Dao Quang " Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo khiếp sợ, sau lúc trầm mặc, Thiên Tinh Hàn mới gật đầu: "Được" Thiên Chỉ Diên chậm rãi thả lỏng thân thể, nàng nằm ở giường, phối hợp để thái y bắt mạch châm cứu. Trải qua buổi tối lăn qua lăn lại, nàng sức cùng lực kiệt, nàng sớm phân lúc nào đau, lúc nào còn đau . Trong lòng nàng ràng, lần trước Thẩm Vân Tương tới có biện pháp trị liệu cho nàng, huống chi là ngự y? Sớm có biện pháp nàng hưởng thụ hành hạ như vậy. Trải qua đêm qua, nàng thể lại giống như trước, quan tâm việc gì, quá vô tâm vô phế, đơn giản mà sống, thân thể nàng giấu bí mật quá nhiều. Cái loại khống chế được cảm giác của mình, cái loại tà khí đó đem cảm giác của nàng cắn nuốt từng chút, sâu tận xương tủy, nàng đời cũng quên mất. "Ngự y, thế nào rồi?" Thiên Tinh Hàn hỏi. Ngự y lắc lắc đầu, trong lòng Thiên Tinh Hàn cùng Thiên Hoài Hạo cũng đều . Ngự y viết toa thuốc : "Cửu công chúa bị sợ hãi, vi thần kê vài vị thuốc, điều chỉnh mấy ngày tốt lên. Cửu công chúa yên tâm , có việc gì , đau đớn." Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt, lời dối vụng về như vậy cũng chỉ có thể lừa đứa trẻ năm tuổi . "Chỉ Diên, tối hôm qua đau đớn, vì sao cho huynh?" Thiên Hoài Hạo xoa xoa đầu Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên hề mở mắt ra. Thiên Tinh Hàn thở dài hơi : "Để cho con bé ngủ lúc ." Thiên Hoài Hạo gật đầu, theo Thiên Tinh Hàn cùng ra cửa phòng Thiên Chỉ Diên. "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Chỉ Diên có chút bình thường." Thiên Tinh Hàn gật đầu, : "Bình thường chỉ cần có chút điểm ủy khuất con bé rơi nước mắt, đằng này lúc huyền mạc phát tác, vậy mà có thể tiếng nào mình chịu đựng. Từ khi tỉnh lại vào năm ngoái, Chỉ Diên thực thay đổi rất nhiều." "Có phải là do ảnh hưởng của huyền mạc?" Thiên Hoài Hạo lo lắng hỏi. Thiên Tinh Hàn lắc đầu như trước: "Chúng ta đối với huyền mạc hiểu biết rất ít." "Phụ hoàng, bằng, để nhi thần mời Vân Tương tới , nếu như có biện pháp liền làm theo , nhi thần thực muốn lại nhìn bộ dáng đó của Chỉ Diên nữa, cuộn mình lại, mình trốn ở dưới gầm giường. . ." Thiên Hoài Hạo , vành mắt đỏ hoe. Thiên Tinh Hàn trầm mặc trận, rốt cuộc hít hơi sâu, gật đầu: "Trẫm sao đau lòng chứ." "Phụ hoàng, thực để Chỉ Diên gặp Dao Quang sao?" "Chỉ Diên là do Dao Quang nuôi lớn tù , gặp lần có hại gì?" "Nhi thần vẫn cảm thấy lần này, giống lần trước." Thiên Tinh Hàn cùng Thiên Hoài Hạo liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt nhau có cùng nỗi lo lắng. lát, Thiên Tinh Hàn : "Trước đây khi Chỉ Diên phát tác, đều là Dao Quang nhìn thấy , lần này phát tác có Dao Quang,khả năng là con bé quen . Lại về huyền mạc, Dao Quang mặc dù biết nhiều hơn so với chúng ta, nàng cũng chưa từng cho ta biết, tại sao có thể cho Chỉ Diên? Chỉ Diên chỉ là đứa sáu tuổi." "Chỉ mong là chúng ta quá lo lắng."
Chương 35: Ân đại tiểu thư Đại điển tế tự ngoài những lúc buổi lễ quan trọng như hoàng lăng được trang hoàng lộng lẫy ra, còn lại đều chìm vào vẻ tĩnh mịch. Tĩnh mịch bao phủ toàn bộ hoàng lăng, trong cuộc sống dường như tất cả ân oán, phù hoa thế gian này đều tập trung về đây mà than thở. Thiên Chỉ Diên thả tay Thiên Hoài Hạo ra, mình tới lăng mộ Ân hoàng hậu. Trong khu lăng mộ nử tử mặc y phục đơn giản, cầm chổi quét tước cẩn thận những lá rụng ở trước sân. Động tác của nàng ta rất chậm, có vẻ như quét được nửa đời rồi. Dao Quang nghe thấy động tĩnh liền xoay người lại, nhìn thấy thân ảnh nhắn của Thiên Chỉ Diên bàn tay cầm chổi quét bỗng cứng đờ. Bên trong có lương đình bên cạnh lăng mộ của Ân hoàng hậu, Dao Quang ngồi xuống cùng với Thiên Chỉ Diên. "Tiểu công chúa, sao công chúa nghĩ tới đây gặp nô tỳ, hoàng thượng đồng ý sao?" Dao Quang dịu dàng vén những sợi tóc rơi trán của Thiên Chỉ Diên lên. " năm trước, tại sao bà lại muốn độc chết ta?" Vấn đề này làm Dao Quang kịp chuẩn bị phản ứng, bàn tay chải tóc cho Thiên Chỉ Diên cũng dừng lại. Dao Quang thu hồi tay và im lặng, chăm chú nhìn Thiên Chỉ Diên. "Là vì muốn thấy ta bị hành hạ nữa sao?" Dao Quang cả kinh, kinh ngạc nhìn Thiên Chỉ Diên. “Hay sợ ta có ngày thể khống chế được bản thân?” "Công chúa. . ." "Ta có quyền được biết chân tướng, ngươi là người hiểu ta nhất." Thiên Chỉ Diên nghiêm túc . "Huyền mặc rốt cuộc thay đổi công chúa thành như vậy sao?" Dao Quang sợ hãi ôm lấy Thiên Chỉ Diên đặt ở đùi của bà ta, vừa suy nghĩ vừa nhìn khuôn mặt nhắn và kiểm tra thân thể của nàng. " tại thân thể của ta có vấn đề gì nữa!." Thiên Chỉ Diên ngăn chặn việc kiểm tra của bà. Dao Quang thở hơi dài, trầm mặc lúc, cuối cùng lên tiếng: “Nô tỳ cũng biết huyền mạc, kể cả người hạ huyền mạc cũng vậy, cũng biết huyền mạc có ảnh hưởng đến người bị hại thế nào. Nhìn thấy công chúa mỗi khi lớn thêm tuổi lại phát tác lần, mỗi lần phát tác thân thể trở nên đáng sợ, vừa kinh hãi vừa thống khổ. Nô tỳ biết nên làm sao?!” "Cho nên bà liền quyết định độc chết ta?" Dao Quang sửng sốt, bà gật đầu, bà : “Độc của huyền mạc vô cùng đáng sợ, nó từ từ thấm vào bên trong cơ thể, biến đổi cơ thể người bệnh. Lúc đó nô tỳ rất sợ, quả nhiên chứng minh nỗi sợ của nô tỳ thành ." hài tử sáu tuổi thể nào có ngữ khí như vậy, thái độ như vậy. Huyền mạc có phải hay vừa phát tác, nó khiến công chúa thay đổi đúng ? Công chúa là bị huyền mạc ảnh hưởng đúng ?” “ nhiều năm như vậy, huyền mạc vẫn luôn trong thân thể ta sao? Mỗi lần phát tác, khắp thân thể ta nổi lên những vết dài màu đen, hai mắt đỏ rực, giữa trán xuất dấu hình kì lạ. Và cứ mỗi lần như vậy, ta lại có khả năng phá hủy tất cả mọi thứ chạm vào ta, hơn nữa còn có đám khi màu đen vây quanh thân thể ta.” Thiên Chỉ Diên bình tĩnh trả lời. Dao Quang vén tay áo của nàng lên. Thiên Chỉ Diên thấy cánh tay trắng nõn của bà chi chít những vết thương chồng chéo lên nhau, vết mờ vết đậm, thậm chí có nơi còn bị hủy hoại, hết sức đáng sợ. “Lần đầu tiên huyền mạc phát tác, nô tỳ vuốt ve an ủi công chúa, hậu quả suýt chút nữa bị phế đôi tay này. ngờ rằng lần này huyền mạc lại xảy ra nhanh đến thế, thời gian cách với lúc trước càng ngắn hơn.” Nghe lời bà , thấy bàn tay của bà, Thiên Chỉ Diên tìm được câu trả lời. Nếu huyền mạc được trừ diệt tận góc sớm muộn gì nàng cũng khống chế được bản thân. “Huyền mạc trong cơ thể ta từ đâu mà ra?” Dao Quang thở dài, dòng nước mắt đau buồn kiềm được mà chảy dài má, ngập ngừng : “Di truyền từ thân mẫu của công chúa. Lúc tiểu thư sinh hạ công chúa huyền mạc phát tác. Khi ấy, tiểu thư khống chế được mình suýt chút nữa giết chết công chúa. Khi công chúa vừa ra khỏi bụng, trong khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, tiểu thư tự vẫn để làm tổn hại đến công chúa.” Dao Quang vừa vừa nức nở. “Mẫu thân là, vì ta. . .” như thế quả là tàn khốc. “, tiểu thư chỉ vì công chúa, tiểu thư là bị hành hạ nhiều năm cũng khổ sở quá rồi, chết có khi lại là giải thoát.” “Cho nên ngươi cũng nghĩ như thế, là muốn giải thoát cho ta?!” Dao Quang lau nước mắt, nhưng khi nghe đến câu này dòng lệ lại trực trào ngừng. “Nô tỳ biết phải sao, cũng biết đó là đúng hay là sai. Nhưng chứng kiến tiểu thư, chứng kiến công chúa phải đau đớn như thế, nô tỳ đành lòng.” Dao Quang khóc lóc thảm thương. Thiên Chỉ Diên ôm lấy Dao Quang, vỗ vai bà, nàng : “Nếu trời cao để ta ở lại, ta cũng tự tìm cái chết nữa. Cho dù tất cả mọi người bỏ rơi ta, ta cũng bỏ rơi chính mình.” Dao Quang ngẩng đầu, rưng rưng nhìn nàng hồi lâu rồi cất tiếng: “Công chúa, công . . . Công chúa thực thay đổi rồi.” “Dao Quang, huyền mạc là do ai hạ?” Dao Quang lại lắc đầu, bà : “Nô tỳ cũng biết. Tiểu thư là người gánh vác rất nhiều trọng trách, việc của người rất là nhiều. Nhưng công chúa phải biết rằng, khi còn sống, tiểu thư sống với thân phận là Đại tiểu thư của Ân gia, gia tộc lớn nhất Tô Dương, chứ phải là Ân hoàng hậu.” Sau khi xong lời này, dù Thiên Chỉ Diên có hỏi gì nữa bà cũng trả lời. Trước khi , Thiên Chỉ Diên tới trước mộ của Ân hoàng hậu, hay phải gọi là Ân đại tiểu thư, dập đầu vái lạy ba cái. Nếu như Ân Mộc Tâm hy sinh Thiên Chỉ Diên “” chết rồi, nàng cũng có cơ hội để có thể sống lại lần nữa. Trong tận đáy lòng, nàng nhận Ân Mộc Tâm là thân mẫu của mình. Sau khi trở về từ hoàng lăng, Thiên Chỉ Diên phải liên tục tịnh dưỡng thân thể suốt mấy ngày liền. giờ, nàng đứng trong sân giãn gân giãn cốt, trải qua mấy ngày bất an cùng lo lắng, Thiên Chỉ Diên định ra khỏi cửa để khuây khỏa nàng trông thấy Thiên Hoài Vũ từ bên ngoài bước vào. Từ đằng xa nàng thấy sắc mặt của Thiên Hoài Vũ có vẻ ửng hồng, hưng phấn, miệng luôn mỉm cười. Nàng định lên tiếng hỏi bỗng phát ra vẻ mặt của Lưu Hà cũng ửng hồng, cũng rất là e thẹn nha! Thiên Hoài Vũ đến tìm Thiên Chỉ Diên là rủ nàng ra ngoài chơi, nàng với Lưu Hà xong liền cùng Thiên Hoài Vũ chạy ngay. Sau khi trải qua hai lần nhập học thất bại năm ngoái, Thiên Hoài Hạo hoàn toàn để nàng tự do, muốn đâu tùy thích, nhưng điều kiện duy nhất chính là khi nào muốn ra cửa phải thông báo trước. Về chuyện này, Thiên Chỉ Diên hoàn toàn nghe lời. Thiên Chỉ Diên cẩn thận quan sát khuôn mặt của cung nữ, thái giám đường , quả nhiên đúng như nàng đoán, hôm nay ai nấy đều hưng phấn, đỏ mặt, thẹn thùng giống với Thiên Hoài Vũ. Tựa như bệnh dịch lan tràn khắp hoàng cung vậy. Thiên Chỉ Diên sờ sờ cằm, nàng cảm thấy hình như cảnh tượng này tùng thấy qua rồi. “Thập Nhất, hôm nay sao huynh có vẻ hưng phấn, lại còn cười cười nữa, trông giống huynh chút nào. Huynh bị bệnh à?” “A? Muội biết à?” “Hỏi thừa, đương nhiên là biết rồi!” “ Mới qua năm, Công tử Tương lại muốn đến thăm hoàng cung nữa! Năm ngoái huynh bị cấm túc, thể gặp được công tử, đáng tiếc vô cùng. Lần này, huynh nhất định phải cùng công tử chuyện mới được!” Thiên Hoài Vũ ở phía sau còn đan lảm nhảm rất nhiều điều nữa nhưng Thiên Chỉ Diên nghe được nữa, vì trong tâm trí nàng chỉ còn đọng lại ba chữ: công tử Tương. Thiên Chỉ Diên hé miệng hiểm cười. Chẳng lẽ mỹ nhân là trốn thoát khỏi bàn tay của nàng? “Hai ngươi các ngươi muốn đâu thế?” giọng có vẻ thiện cảm truyền đến làm cắt luồng suy nghĩ của Thiên Chỉ Diên, khiến Thiên Chỉ Diên và Thiên Hoài Vũ đồng thời nhìn về phía thanh của người vừa cất giọng ấy, đáy mắt tràn đầy căm ghét chẳng hề che giấu.