1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12 (2)

      Edit: rinnina


      Độc Thiên Thiên mang theo Độc Thiên Diệp lên , vừa vừa về mấy người này: "Các nàng đều là người của chi thứ hai và thứ ba, thiên phú cũng tốt, cũng kiên trì tu luyện. Địa vị các nàng coi như có vẻ cao, cho nên chuyện hơi hống hách, muội đừng để trong lòng."

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Muội để ở trong lòng." Nàng nghĩ: ta mang thù, bởi vì thù báo rồi !

      Tử Tiêu sủng nịch nhìn nàng, động tác của nàng giấu giếm được , nhưng lại tính tình có cừu oán tất báo này của nàng. bao xa, chợt nghe phía dưới truyền ra trận kêu la.

      "Rất ngứa, sao người ta ngứa như vậy?"

      "Ta cũng ngứa, là khi tu luyện dính thứ gì tốt chứ ?"

      "Có thể là bọn họ giở trò quỷ hay ?"

      " phế vật có thể làm cái quỷ gì? về tắm rửa trước sau."

      Hác Bằng Du nghe thấy giọng phía dưới, cười to, hỏi Độc Thiên Diệp: "Muội làm cái gì bọn họ? Khiến bọn họ khó chịu thành như vậy?"

      Độc Thiên Diệp mở tay ra, biểu tình rất là vô tội, : "Chỉ là chút phấn ngứa thôi. Cùng lắm là ngứa thôi."

      Nghe thấy phấn ngứa, trong lòng Hác Bằng Du sợ hãi trận, lúc trước bị Độc Thiên Diệp làm thí nghiệm rồi, cái cảm giác cả người đều ngứa này khiến bây giờ lòng còn sợ hãi. Lúc trước chọc tới Độc Thiên Diệp, nhưng dù sao cũng là sư huynh muội, ba ngày nàng cho giải dược. Giờ những người đó chọc tới nàng, mười ngày nửa tháng thời gian đừng nghĩ ra ngoài.

      Độc Thiên Thiên nghe thấy nàng hạ phấn ngứa cho bọn họ, cũng trách cứ nàng, : "Mấy người kia cũng quả nên giáo huấn chút, ỷ vào thiên phú của mình trong gia tộc tính tốt, thường xuyên ra ngoài gây chuyện thị phi."

      Trong lúc chuyện mấy người đến chỗ Độc Dật Lan.

      " thôi." Độc Dật Lan đợi bọn họ, xoay người tiếp tục lên .

      Độc Thiên Kỳ nhìn Độc Thiên Diệp, chuyện phía dưới thấy ràng, cũng cảm thấy Độc Thiên Diệp làm tốt, ngược lại còn còn cổ vũ : "Lần sau lại thấy loại này, muội cứ trực tiếp đá bay nàng!"

      Độc Thiên Diệp bị lời Độc Thiên Kỳ chọc cười, buồn bã trong lòng cũng tan ít.

      Lại lên mấy phút, bọn Độc Thiên Diệp trước viện. Khác với những phòng khác ngọn núi này, viện này chỗ lớn hơn rất nhiều, hình dạng cũng ngăn nắp, toàn bộ đối xứng trái phải, cảm giác rất cổ xưa, có linh động như những viện khác.

      "Dật Lan thiếu gia, phu nhân chỉ có người Độc gia mới có thể vào, hai vị này phải đợi trong sân." thị vệ chờ ở cửa, nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng lên tới, nhắn dùm ý tứ của Phượng Tam Muội.

      Cước bộ Độc Thiên Diệp dừng lại, nữa.

      Độc Dật Lan nhìn thấy Độc Thiên Diệp dừng lại, giải thích: "Gia tộc có quy định này, ngoại nhân cho tiến vào chủ viện."

      Tử Tiêu đến bên người Độc Thiên Diệp, kéo tay nàng, : "Ta là vị hôn phu của nàng, phải ngoại nhân."

      "Ta là ca ca của nàng, cũng tính ngoại nhân." Hác Bằng Du cũng , chỉ đổi sư huynh thành ca ca. Bằng vừa nghe sư huynh, bị lộ. Phế vật làm sao có sư huynh chứ !

      Cái kia thị vệ khó xử nhìn Độc Thiên Diệp dừng bước, nghĩ tới tính tình của nàng lớn như vậy. Mà Độc Dật Lan cũng chấp nhận nàng như vậy! Nhưng nghĩ đến thương nhất là phụ thân của nàng, có thể hiểu.

      "Ngươi vào cho tổ mẫu. Để bà dàn xếp chút." Độc Dật Lan với thị vệ.

      rất nhân nhượng nàng ! Trong lòng thị vệ nghĩ, nhưng dám , xoay người vào với Phượng Tam Muội .

      "Nga? Còn có vị hôn phu và ca ca?" Phượng Tam Muội nghe thấy lời của thị vệ cũng tức giận, : "Bọn họ vào nàng vào sao? Tính tình này là giống phụ thân nàng. Ngươi để bọn họ cùng nhau vào . Dù sao những quy củ tệ hại này cũng phải sửa lại ."

      "Dạ." Thị vệ ra ngoài, với bọn Độc Thiên Diệp: "Phu nhân gọi các ngươi vào."

      Mấy người Độc Thiên Diệp vào, Độc Dật Lan hành lễ với người ngồi ở , : "Tổ mẫu, chúng con về."

      "Bà cố." Hai người Độc Thiên Thiên và Độc Thiên Kỳ cũng hô.

      Phượng Tam Muội uống xong trà trong ly, hỏi: "Ngươi có Hỏa Long đan, là ?"

      Độc Dật Lan lấy bình ngọc ra đưa cho Phượng Tam Muội, : "Tổ mẫu, đây là Hỏa Long đan. Là Bách Lý Tà luyện chế trong trận đấu luyện đan sư cuối cùng."

      Phượng Tam Muội đổ đan dược trong bình ngọc ra tay, luồng khí nhất thời đập vào mặt. Bà nhìn nhìn đan văn đan dược, nghĩ tới đan dược cấp mười còn xuất đan văn.

      Bà thu hồi đan dược, : "Tên của Bách Lý Tà ta cũng nghe , có mời được Hắc Bạch Vô Thường ?"

      "Bọn họ tiến cử sư điệt bọn họ là Bách Lý Tà lại đây, nếu ‘ được, bọn họ lại đến."

      "Sư điệt bọn họ? Ai?"

      "Khụ khụ, đúng là Bách Lý Tà luyện chế Hỏa Long đan, nhưng vì có chuyện thể cùng đến với chúng con." Vì Độc Thiên Diệp, Độc Dật Lan đành dối.

      "Ân. Con phải phụ trách liên hệ với bọn họ. Thân thể tổ phụ con thể kéo dài." Phượng Tam Muội dặn dò .

      "Con ." Độc Dật Lan hồi đáp.

      "Hai người Thiên Thiên và Thiên Kỳ cũng vất vả, về nghỉ ngơi trước ." Phượng Tam Muội nhìn Độc Thiên Thiên và Độc Thiên Kỳ .

      "Dạ, bà cố, chúng con có thời gian lại đến thăm ngài." Độc Thiên Thiên , liếc mắt nhìn Độc Thiên Diệp cái, khỏi với Độc Thiên Kỳ.

      Tuy rằng từ nãy đến giờ Phượng Tam Muội chuyện với bọn Độc Dật Lan, nhưng vẫn quan sát Độc Thiên Diệp, phát nàng cũng bất mãn, cũng cảm thấy mình rất thấp kém, chỉ im lặng đứng đó.

      "Ngươi là Độc Thiên Diệp?" Phượng Tam Muội nhìn Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Phải." Độc Thiên Diệp đơn giản thừa nhận, có lời .

      "Ngươi rất bất mãn với gia tộc?" Phượng Tam Muội tiếp tục hỏi.

      "Ngươi xem?" Độc Thiên Diệp hỏi ngược lại.

      "Vì sao?"

      "Đối với gia tộc muốn giết chết ta và mẫu thân ta, ta có thể có thiện cảm gì ?" Độc Thiên Diệp cười nhạo trả lời.

      Phượng Tam Muội biết nàng biết được chuyện Độc Vân Hằng mang người đại lục Huyền Nguyệt, khi nhìn thấy Độc Thiên Diệp và Mạc Thu Thủy muốn giết chết hai người.

      "Nhưng các ngươi còn sống." Phượng Tam Muội .

      "Cho nên các ngươi cũng còn sống." Độc Thiên Diệp trả lời.

      "A, khẩu khí lớn." Phượng Tam Muội nhìn Độc Thiên Diệp, ánh mắt thâm thúy nhìn ra vui giận.

      "Quá khen."

      "Ngươi trở về lần này là muốn làm gì?" Phượng Tam Muội hỏi.

      " có gì, chỉ về xem gia tộc cha ta từng sống có dáng vẻ gì." Độc Thiên Diệp nhìn Phượng Tam Muội, khí thế kém gì bà.

      đến Độc Dật Hiên, ánh mắt Phượng Tam Muội mềm mại xuống, lâu sau mới mở miệng, : "Ngươi còn chưa gọi ta là bà cố."

      Hả?

      Nhìn thấy Độc Thiên Diệp chưa phản ứng lại kịp, Phượng Tam Muội thở dài, lập lại lời vừa rồi: "Phụ thân con gọi ta tổ mẫu, con còn chưa gọi ta bà cố."

      Đây là thừa nhận nàng? !

      "Lúc trước các ngươi muốn giết ta, giờ dễ dàng thừa nhận ta như vậy ?" Độc Thiên Diệp thốt ra nghi vấn trong lòng.

      Phượng Tam Muội thở dài : "Lúc trước sau khi ông cố phụ con về rất hối hận. Lúc ấy cũng là tức giận, chứ phải nghĩ vậy. Nếu trước khi thành hôn còn có khả năng ngăn trở chút, nhưng có con rồi, còn so đo vấn đề thân phận gì cũng quá chậm."

      "Nhưng ta là phế vật thể tu luyện." Độc Thiên Diệp .

      "Thiên tài có cuộc sống thiên tài, phế tài có thoải mái phế tài." Phượng Tam Muội dựa vào ghế, hơi mệt mỏi , "Con thể tu luyện, sống cả đời vô cùng đơn giản. Dù phụ thân con có năng lực kinh diễm đại lục thế nào, cuối cùng còn phải..."

      Độc Thiên Diệp ngờ Phượng Tam Muội cư nhiên có suy nghĩ này, nàng nghĩ cửa này của bà rất khó qua !

      "Thiên Diệp, bà cố nhận con, con còn kêu bà cố!" Độc Dật Lan thúc giục.

      "Bà cố…." Lần đầu tiên Độc Thiên Diệp kêu, còn hơi được tự nhiên.

      "Ha ha, bé ngoan." Phượng Tam Muội nhìn Độc Thiên Diệp, tuy thể tu luyện, nhưng tính tình lại cùng giống phụ thân nàng, rất cương trực. Nhưng lại khiến bà thích vô cùng!

      "Con thể tu luyện, những chuyện đừng nghĩ, cứ đây sống là được. Tuy rằng bà cố có phen tuổi, nhưng cho con cuộc sống an ổn vẫn làm được."

      Người thể tu luyện sống lâu cũng chỉ trăm tuổi, mà giờ bà hứa cho nàng vài thập niên bình an vẫn là được.

      "Bà cố..." Độc Thiên Diệp nhìn Phượng Tam Muội, trong lòng hơi cảm động.

      "Viện của phụ thân vẫn còn, ta vẫn để người quét tước đúng hạn. Con cứ ở viện của phụ thân con . Thiếu thứ gì trực tiếp bảo tam bá đặt mua. Của con, ách, vị hôn phu và ca ca, cũng tạm thời tới đó ở ." Phượng Tam Muội nhìn Tử Tiêu, : " cũng thể tu luyện hả? Các con là quen biết thế nào?"

      " có thể tu luyện." Độc Thiên Diệp , linh lực dao động ràng như vậy cũng nhìn ra sao.

      "Thiên Diệp, ta cũng nhìn ra con là người có chủ kiến. Con tìm vị hôn phu nên tìm người như con. Bằng khi con già , lại còn rất trẻ, có rất nhiều vấn đề. Hơn nữa vừa nhìn là người bình thường, con theo , mệt chết . Thừa dịp bây giờ còn chưa thành hôn, tự suy nghĩ cho tốt!"

      "Bà cố, ngài thể để tiểu Diệp nhi làm người chịu trách nhiệm !" Tính cách từ trước đến nay của Tử Tiêu lại xuất .

      "Ừ?"

      Tử Tiêu nhìn Độc Thiên Diệp : "Tiểu Diệp nhi phụ trách với con, giờ ngài bảo nàng đổi ý, đây phải bảo nàng làm người chịu trách nhiệm sao?"

      Phượng Tam Muội nhìn Độc Thiên Diệp, nhìn thấy nàng gật đầu, xoa xoa cái trán của mình, : "Ai, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, chúng ta quản được."

      Phượng Tam Muội cho là hai người bọn họ có cuộc sống vợ chồng thực chất, mà Độc Thiên Diệp thừa nhận chỉ là chuyện mình chịu trách nhiệm. Hiểu lầm cứ như vậy mà sinh ra !

      "Ta mệt mỏi, các con xuống trước. Dật Lan, con mang Thiên Diệp phòng ngũ đệ con ." Phượng Tam Muội phất phất tay, để bọn họ về.

      Ra khỏi viện, Độc Dật Lan : "Ta mang con phòng ở của ngũ đệ trước, ngay ngọn núi đối diện kia. Con xem, là viện đó đó, bên trong có cây đại thụ."

      Độc Thiên Diệp xa xa nhìn lại, nhìn thấy núi đối diện có cái viện, lớn, toàn bộ dùng đá cẩm thạch màu trắng xây thành.

      Xuống núi lại vẫn bộ như cũ, sau khi ra khỏi nơi này có thể ngự phi hành. Nếu tất cả mọi nơi đều thể phi hành,vậy lãng phí rất nhiều thời gian.

      vào viện của Độc Dật Hiên, Độc Thiên Diệp dám vào, có lẽ đây là cái gọi là cận hương tình khiếp.[tình cảm sợ hãi khi đến gần quê]

      " thôi. Ta thường xuyên đến xem viện của Ngũ đệ, hoang phế như những viện khác." Độc Dật Lan cửa viện ra rồi vào.

      Độc Thiên Diệp hít sâu hơi, theo Độc Dật Lan vào. Vừa vào cửa thấy hoa sơn trà nở đỏ như lửa trong sân.

      " nghĩ tới phụ thân thích hoa này." Độc Thiên Diệp cảm thán .

      Trong sân rất đơn giản, trừ hoa sơn trà có gì nữa. Xuyên qua sân, mấy người tới trước phòng ốc. Sau khi Độc Dật Lan giới thiệu tất cả phòng phen, để bọn họ tự nghỉ ngơi. ngày mai lại dẫn bọn họ gặp Phượng Tam Muội, làm cho nàng dẫn bọn họ nhìn Độc Vân Hằng.

      Độc Thiên Diệp tìm vị trí bên cạnh chủ ốc, sau khi câu các ngươi tùy ý với bọn Tử Tiêu đóng cửa . Tử Tiêu và Hác Bằng Du nhìn nhìn, đều tự tìm gian phòng ở lại. Tử Tiêu đương nhiên ở bên cạnh Độc Thiên Diệp, Hác Bằng Du tùy tiện chọn gian.

      Vừa mới về gia tộc, nàng cần thời gian nhất định để thích ứng chút.

      Sáng sớm hôm sau, Độc Dật Lan tìm Độc Thiên Diệp, hôm nay những người của mấy chi khác tới, thương nghị với Phượng Tam Muội ở phòng nghị chuyện của Độc Thiên Diệp và biện pháp cứu trị Độc Vân Hằng. Bọn họ phải trễ chút mới có thể tìm Phượng Tam Muội. Khi đến Độc Thiên Diệp làm bữa sáng, vì thế chút khách khí ngồi xuống cùng ăn.

      " nghĩ tới tay nghề Thiên Diệp tốt như vậy." Độc Dật Lan khoa trương sờ sờ bụng , ợ tiếng, khiến đột nhiên rất ngượng ngùng.

      Đoán rằng thời gian tới rồi, bọn họ bắt đầu chậm rãi xuống núi. Còn tưởng rằng sau khi tới là có thể nhìn thấy Phượng Tam Muội, nghĩ tới thị vệ những người đó đều còn ở bên trong. Bọn họ chỉ có thể đợi chút.

      Trong phòng nghị , Phượng Tam Muội nghe ý kiến mọi người, trong lòng lại nghĩ biết lúc này Độc Thiên Diệp rời giường chưa.

      "Đại tẩu, giờ có Hỏa Long đan, khi nào chúng ta mới có thể chữa thương cho đại ca?" Chi thứ hai nhìn Phượng Tam Muội hỏi.

      "Chữa thương phải chỉ cần Hỏa Long đan là được. Tuy chúng ta có Hỏa Long đan, nhưng sau khi lão gia tỉnh lại nhất định phải lập tức tiến hành trị liệu. Giờ người của Công hội Luyện đan sư còn chưa đến, chúng ta chỉ có thể đợi." Phượng Tam Muội .

      "Chẳng lẽ lần này Dật Lan mời được Hắc Bạch Vô Thường sao?" Người của chi thứ ba hỏi.

      " có, bọn họ đề cử sư điệt bọn họ đến."

      "Sư điệt Hắc Bạch Vô Thường? Là quán quân đại hội luyện đan sư lần này - Bách Lý Tà đúng ?"

      Phượng Tam Muội gật gật đầu, , "Nhưng chúng ta cũng thể chỉ có chiêu thức này. Chỉ cần là biện pháp có thể cứu trị lão gia, chúng ta đều phải thử lần."

      "Được."

      "Còn chuyện gì ?" Phượng Tam Muội cảm thấy đây thân thể của mình gần đây càng ngày càng tốt, vừa mới đứng lên bao lâu mệt nhọc.

      "Vì sao đại tẩu đồng ý cho phế vật kia về gia tộc?" Người của chi thứ ba đột nhiên mở miệng hỏi.
      Last edited by a moderator: 9/8/16
      thuyt, Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13 (1): Minh mục trương đảm đục khoét nền tảng

      Độc Thiên Diệp và Độc Dật Lan đợi bên ngoài lâu, cuối cùng thị vệ ra : "Dật Lan thiếu gia, Thiên Diệp tiểu thư , phu nhân mời hai người vào."

      Hai người theo thị vệ vào phòng nghị , nhìn thấy bên trong trừ Phượng Tam Muội còn có vài người khác. Mấy người trong đó vừa thấy Độc Thiên Diệp, trong mắt đều lộ ra tia sáng ngoan độc.

      "Tổ mẫu, vài vị trưởng lão mạnh khỏe." Độc Dật Lan cúi người được rồi cái lễ.

      "Bà cố mạnh khỏe. Vài vị trưởng lão mạnh khõe." Độc Thiên Diệp cũng theo hành lễ.

      Gia chủ Độc gia tộc là người chi thứ nhất, người của chi thứ hai ba bốn năm tự nhiên thành trưởng lão, hiệp trợ gia chủ quản lý gia tộc. Chi Thứ hai là đại trưởng lão, chi thứ ba là nhị trưởng lão, chi thứ bốn là tam trưởng lão, chi thứ năm là tứ trưởng lão. Nhưng người của chi thứ năm muốn chuyển ra ngoài, cho nên giờ mới xuất ở đây.

      Trừ vài vị trưởng lão, bên cạnh bọn họ còn có vài vị phụ nhân ngồi.

      ba vị trưởng lão kia và phu nhân bọn họ nhìn Độc Thiên Diệp, quả nhiên cảm thấy huyễn lực dao động người nàng, mặt càng nhiều kinh thường. Dù lúc trước Độc Dật Hiên xuất sắc thế nào, còn phải sinh nữ nhi phế vật sao !

      "Ngươi chính là phế vật kia?" Đại trưởng lão mở miệng hỏi.

      "Phải." Độc Thiên Diệp trả lời.

      " giáo dưỡng! Trả lời trưởng bối nên là thái độ như vậy sao?" Tam trưởng lão nhìn Độc Thiên Diệp quát lớn.

      Độc Thiên Diệp nhìn tam trưởng lão, : "Ta cũng phải lớn lên ở nơi này, các ngươi lại có dưỡng ta. Quy củ trưởng bối đối với ngươi tốt, ngươi phải đưa mặt qua cho đánh của các ngươi ta học được. Ta chỉ biết là trưởng bối có thái độ gì, tự nhiên ta có thái độ đó."

      "Quả nhiên là có nương sinh có nương nuôi dưỡng !" Tam trưởng lão bị lời của Độc Thiên Diệp là được, phụ nhân bên cạnh mở miệng .

      Độc Thiên Diệp nhìn qua, phát người này hơi giống nữ tử áo trắng ngày hôm qua, chắc là có quan hệ huyết thống trực tiếp. Miệng độc như vậy!

      Nàng cười cười, : "Người thế nào lời thế đó, vậy vị bà bà này lúc trước cũng là có người dạy chứ gì."

      "Được rồi!" Phượng Tam Muội nhìn bọn họ, lãnh nghiêm mặt , "Thiên Diệp là người của chi thứ nhất, nếu ta nhận nàng, vậy nàng là người của gia tộc. Kêu nàng vào chỉ là vì để các ngươi biết nàng, phải cho các ngươi cãi nhau. có việc gì, các ngươi về trước ."

      "Phu nhân, tuy mấy năm nay ngươi chủ quản lý gia tộc mất ít tinh lực, chúng ta rất cảm kích, nhưng với việc cho phế vật trở về, mấy chi chúng ta cũng đồng ý, cũng thừa nhận." Phu nhân Đại trưởng lão . Nữ nhân chết tiệt này, cư nhiên để phế vật về đánh mặt bọn họ! Chờ khi trượng phu nàng thành gia chủ, nhất định phải làm cho chi thứ nhất đẹp mặt!

      "Đúng, chúng ta cũng thừa nhận ." Tam trưởng lão mở miệng.

      Nhưng ra vợ chồng nhị trưởng lão cười cười hiền lành với Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp thu biểu tình mấy người ở đáy mắt, cũng tức giận với của phản ứng bọn họ nàng, : "Vậy vừa vặn, ta cũng muốn nhận các ngươi làm thân thích đâu! Nhưng sau này các ngươi cũng đừng hối hận !"

      "Hừ, cái phế vật còn có thể làm cho chúng ta hối hận? Buồn cười!" Vợ chồng Tam trưởng lão khinh thường .

      Độc Thiên Diệp cười cười, thèm nhắc lại. Phượng Tam Muội ngáp cái, : " có việc gì xuống ."

      Nhìn thấy tinh thần Phượng Tam Muội tốt, mấy cái trưởng lão đành về. Trước khi phu nhân nhị trưởng lão tới bên người Độc Thiên Diệp : "Con rất giống phụ thân con. Sau này có rảnh đến chỗ chúng ta chơi, ta chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."

      Độc Thiên Diệp gật đầu đồng ý, nhị trưởng lão và phu nhân mới rời . Tuy Độc Dật Lan chi thứ ba cũng muốn độc lập ra ngoài, nhưng người cũng tệ lắm .

      Phượng Tam Muội nhìn Độc Thiên Diệp, hỏi: "Các ngươi nghĩ thế nào?"

      Độc Thiên Diệp trả lời, mà nhìn khóe mắt Phượng Tam Muội hỏi: "Có phải gần đây bà cố cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi ?"

      Phượng Tam Muội biết Độc Thiên Diệp vì sao hỏi như vậy nhưng vẫn gật gật đầu, : "Đúng vậy, giờ mới rời giường bao lâu, lại cảm thấy mệt nhọc."

      Người tu luyện cho dù vài ngày ngủ được cũng cảm thấy khó chịu, giống như bà chắc chắn có vấn đề .

      "Tổ mẫu, chuyện này bình thường." Độc Dật Lan .

      Phượng Tam Muội xoa xoa khóe mắt mình, : "Ta cũng từng hoài nghi cơ thể của ta có phải có vấn đề gì , nhưng gọi dược sư đến xem, cũng phát khác thường gì."

      Từ lúc bà phát mình có vẻ ham ngủ, hoài nghi mình là bị người mấy chi khác hạ độc, nhưng là mời người nhìn, kết luận là có trúng độc.

      " Dược sư gì?"

      " là dược sư giỏi nhất trong gia tộc, cũng là gã luyện đan sư." Độc Dật Lan giải thích .

      "Thân thể có vấn đề, sao tu luyện giả có thể như vậy." Độc Thiên Diệp tin, với Phượng Tam Muội: "Bà cố, để con xem cho bà."

      "Con còn hiểu y thuật?" Phượng Tam Muội kinh ngạc nhìn Độc Thiên Diệp.

      " Biết chút." Độc Thiên Diệp đến bên người Phượng Tam Muội, đưa tay phủ lên cổ tay phải của bà, sau đó cẩn thận nhìn khóe mắt Phượng Tam Muội, cuối cùng còn dùng kim đâm ngón tay bà, hai giọt máu ra.

      "Quả nhiên có mùi." Độc Thiên Diệp ngửi ngửi máu của Phượng Tam Muội, lại kiểm tra trà mà bà uống, hỏi: "Bà cố vẫn luôn uống này trà phải ?"

      "Trà này là hai năm trước nhà lão nhị đưa tới. Vị nó tệ, ta vẫn luôn uống." Phượng Tam Muội trả lời , "Trà này có vấn đề?"

      " Vậy phòng bà cố có Tử Dạ trúc ?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Có, năm trước nhà lão tứ tặng cho ta chậu, ta thấy đẹp nên đặt trong phòng." Phượng Tam Muội trả lời. Chuyện bà thích trúc tất cả mọi người trong gia tộc đều biết, mà Tử Dạ trúc là loại tre trúc hiếm thấy, đưa cho bà, bà nhất định đặt trong phòng của mình .

      "Thiên Diệp, có vấn đề gì sao?" Độc Dật Lan hỏi.

      Độc Thiên Diệp lau máu ngón tay Phượng Tam Muội, đưa cho Độc Dật Lan ngửi thử.

      "Thơm quá." Độc Dật Lan , "Sao trong máu tổ mẫu lại có mùi hương ?"

      Phượng Tam Muội cũng tự ngửi, quả nhiên khác với mùi máu bình thường.

      "Bà cố là trúng Kỳ Hương." Độc Thiên Diệp .

      "Kỳ Hương?"

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Kỳ Hương là loại độc tố thiên nhiên có từ thời kì viễn cổ, do ít thực vật hỗn hợp tạo thành, có rất nhiều chủng loại. Kỳ hương khác nhau, bệnh trạng khác nhau, nhưng có điểm giống nhau là, máu mùi hương. Giống bà cố uống Kim Kiều trà, hỗn hợp với Tử Dạ trúc hương vị phát ra, trở thành loại kỳ hươọa, tác dụng là làm hao mòn cơ năng thân thể, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, đến cuối cùng ngủ dậy nổi, hơn nữa dễ dàng nhìn ra đến. Nếu nhìn thấy lấm tấm khóe mắt bà cố, con cũng phát ."

      "Cái gì? !" Độc Dật Lan tức giận , " nghĩ tới bọn họ cư nhiên làm như vậy. Thiên Diệp, có biện pháp nào giải độc ?"

      "Có, nhưng rất phiền toái." Độc Thiên Diệp trả lời , "Hơn nữa con còn phải chuẩn bị dược liệu."

      Phượng Tam Muội nhìn Độc Thiên Diệp, dáng vẻ thuần thục kia căn bản giống như chỉ biết chút."Các ngươi phải có chuyện gì gạt ta chứ ? Dật Lan?"

      bị nhìn ra!

      "Ách, chuyện này..." Độc Dật Lan liếc mắt nhìn Độc Thiên Diệp cái, thấy nàng cũng có sắc mặt kì lạ gì, mới mở miệng : "Cái kia, tổ mẫu, ra Thiên Diệp chính là Bách Lý Tà."

      "Bách Lý Tà?" Phượng Tam Muội kinh hô ra tiếng, nhìn Độc Thiên Diệp, "Con là Bách Lý Tà? Vậy con có thể tu luyện? Còn là luyện đan sư?"

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Là con. Bởi vì muốn biết gia người trong tộc đối với con thế nào, cho nên mới giấu diếm ."

      "Con nha đầu này!" Phượng Tam Muội phản ứng lại đây, oán trách .

      "Lúc trước con cũng bị nàng lừa gạt phen thế này, kém chút là giết nàng luôn." Độc Dật Lan , sau đó lần chuyện sau khi mình gặp Độc Thiên Diệp.

      Phượng Tam Muội nghe thấy Độc Dật Lan thiếu chút nữa thất thủ giết Độc Thiên Diệp, : "Chuyện như vậy sau này được làm."

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, tình huống mấy chi khác còn chưa thăm dò xong, nhưng thái độ của bà cố nàng biết.

      "Bà cố, độc này của bà nhất thời giải được, hôm nay chúng con tới là muốn xem tình huống ông cố."

      "Được, ta mang các con ." Phượng Tam Muội đứng dậy, mang theo Độc Dật Lan và Độc Thiên Diệp ra khỏi viện, vào sơn động phía sau. vài phút, vào thạch thất tận cùng bên trong.

      "Đến." Phượng Tam Muội mở thạch thất ra, Độc Thiên Diệp nhìn thấy người nằm giường đá.

      Khuôn mặt cương nghị, ngũ quan có vài phần tương tự Độc Dật Lan, màu da vì Tuyết Hàn đan và thương thế mà tái nhợt. Cho dù hai mắt nhắm chặt, cũng có thể cảm thấy bá đạo người ông.

      "Thiên Diệp, con đến xem." Phượng Tam Muội kêu Độc Thiên Diệp tiến lên, còn mình thối lui sang bên.

      Độc Thiên Diệp lên, nắm chặt cánh tay ông cảm thấy cỗ hàn khí. Nhưng cái này với nàng mà chỉ có thể tính là chút lòng thành. Nàng đưa hỗn độn khí vào trong thân thể Độc Vân Hằng, sau khi chạy vòng, tra xét rành mạch tình huống thân thể ông.

      "Thế nào?" Phượng Tam Muội ở bên hỏi.

      Độc Thiên Diệp buông tay Độc Vân Hằng, : "Tình huống ông cố tốt, tuy thương thế lúc trước bị Tuyết Hàn đan đông lại, nhưng cơ năng thân thể khác của ông cũng bị đông lại. Hơn nữa vì thời gian dùng Tuyết Hàn đan quá dài, cho nên lúc này thân thể ông ấy quen với trạng thái hôn mê. Nếu nhanh chóng giải trừ, muốn khôi phục rất khó khăn. Hơn nữa thương thế của ông quá nặng, sau khi giải trừ Tuyết Hàn đan phải lập tức trị liệu. Bằng nhiều nhất hai ngày, ông ..."

      "Ai, lúc trước dùng Tuyết Hàn đan cũng là biện pháp bất đắc dĩ." Phượng Tam Muội thở dài , "Con có thể trị cho ông ấy ?"

      "Tám phần nắm chắc." Độc Thiên Diệp trả lời.

      "Khi nào bắt đầu?"

      "Lúc này có thể." Độc Thiên Diệp trả lời.

      "Muốn bao lâu thời gian?" Độc Dật Lan hỏi, "Còn có cần cái gì ?"

      Độc Thiên Diệp lắc đầu, : "Dược liệu con đều chuẩn bị xong, thiếu gì. Thời gian phỏng chừng cần ngày, chờ sau khi ông cố tỉnh lại còn cần điều trị tốt nữa."

      "Vậy con lập tức bắt đầu ." Phượng Tam Muội lấy Hỏa Long đan ra giao cho Độc Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp tiếp nhận đan dược cũng trực tiếp cho Độc Vân Hằng dùng, mà là lấy ra lưỡi dao mỏng như cánh ve, cắt sạch toàn bộ thịt thối do Độc Vân Hằng, hơn nữa đưa vào ít hỗn độn khí bao trái tim của ông lại. Cuối cùng mới đưa Hỏa Long đan cho Độc Vân Hằng dùng.

      Chỉ đến bước này cũng tiêu phí thời gian hơn giờ. Sau khi nàng cho Độc Vân Hằng dùng Hỏa Long đan, bên chú ý tình huống của ông.
      Last edited by a moderator: 9/8/16
      thuyt, Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13 (2)

      Tuyết Hàn đan là đan dược tính lạnh, Hỏa Long đan là đan dược tính nóng. Hai thứ va chạm trong thân thể Độc Vân Hằng, giao chiến kịch liệt. Tư vị Nước sôi lửa bỏng đại để là như vậy .

      Mặc dù Độc Vân Hằng hôn mê, nhưng vẫn nhịn được phát ra gầm thống khổ như cũ, mồ hôi to như hạt đậu ngừng rơi xuống, lại bị đông lạnh thành băng rất nhanh, lát sau lại hóa thành mồ hôi, cuối cùng rơi xuống đất.

      Phượng Tam Muội ở bên nhìn, trong mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.

      Thời gian phút giây trôi qua, trong lúc điều trị Độc Vân Hằng có bị đau tỉnh lại, nhưng lại hôn mê bất tỉnh rất nhanh. Độc Thiên Diệp thỉnh thoảng uy ít đan dược cho ông, còn vài lần dùng hỗn độn lực bao vây ngũ tạng lục phủ. Lặp lại vài lần như thế, trải qua thời gian mấy giờ, cuối cùng Tuyết Hàn đan cũng bị giải trừ .

      Có lẽ là dược lực Hỏa Long đan còn chưa hết, mặt Độc Vân Hằng đỏ bừng lên, giống như Hỏa Long đan còn cháy trong thân thể ông. Độc Thiên Diệp lại lấy ra mấy viên đan dược cho ông ăn vào.

      Đợi nhiệt độ thân thể chậm rãi hạ xuống, mới cho ông dùng đan dược chữa thương. Làm xong tất cả những chuyện này, Độc Thiên Diệp lấy ra cái thùng lớn, bên trong là nước ấm, còn có đủ loại thảo dược, làm cho nước biến thành màu đen tuyền.

      "Bà cố, bà để cho ông cố ngâm trong này hai giờ, chờ nước bên trong trợ lại trong suốt lại gọi con vào." Độc Thiên Diệp xong, cùng Độc Dật Lan đến gian phòng đá khác.

      "Động tác của con rất quen thuộc luyện, con từng cứu rất nhiều người hả ?" Độc Dật Lan nghĩ đến quá trình Độc Thiên Diệp cứu trị, chút sợ hãi hay bối rối, dù đối mặt với miệng vết thương dữ tợn, vẫn mặt đổi sắc cắt toàn bộ thối thịt xuống, nếu là nữ tử bình thường chỉ sợ sớm sang bên mà ói ra.

      " có, chỉ cứu Hữu Vô ông nội và thị vệ Mạc gia." Độc Thiên Diệp . Nàng cũng phải dược sư hành y tế thế!

      Thừa lúc này, Độc Thiên Diệp lại hỏi Độc Dật Lan chút chuyện trong gia tộc.

      "Sao lại thấy ông nội và vài vị bá bá vậy ?" Độc Thiên Diệp hỏi.

      "Gia tộc Nam Cung có tụ hội gia tộc lánh đời, ông nội và bà nội con đều . Mấy bá bá khác ở bên ngoài, qua vài ngày mới về ."

      biết bọn họ nhìn thấy mình có phản ứng gì?

      Phượng Tam Muội thoát quần áo Độc Vân Hằng, nhìn thấy miệng vết thương thân thể ông, giống như lại thấy chiến đấu lúc đó. Bà ôm lấy ông thả vào trong thùng, lần lại lần chà lau thân thể cho ông, kinh ngạc nhìn miệng vết thương người ông khép lại rất nhanh. Đến khi nước trở nên trong suốt mới kêu bọn Độc Thiên Diệp vào.

      Độc Thiên Diệp trở ra cho Độc Vân Hằng ăn đan dược, đổ nước trong thùng , lại đổ nước sạch vào, lại thả ít dược liệu khác, : "Chờ ông cố tỉnh lại lại để cho ông ấy ngâm." Nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của Phượng Tam Muội, : "Bà cố, nếu bà về nghỉ ngơi trước, chỗ này giao cho bọn con là được."

      Phượng Tam Muội lắc đầu, : "Ta muốn ở đây nhìn tỉnh lại."

      Thấy bà kiên trì như vậy, Độc Thiên Diệp lấy viên thuốc ra đưa cho bà. "Bà ăn cái này kiên trì chút trước, chờ ông cố khỏe hơn con giải độc cho bà."

      Phượng Tam Muội lấy viên thuốc qua nuốt vào, rất đắng, nhưng lại làm cho tinh thần bà rung lên, còn là mệt mỏi như lúc nãy.

      "Ngô..."

      Tiếng vô nghĩa rất vang lên lại giống như thiên , Phượng Tam Muội và Độc Dật Lan kích động chạy qua.

      "Vân Hằng, Vân Hằng."

      "Ông nội."

      Độc Vân Hằng cảm thấy mình giống như ngủ lâu, trong đầu như đám hồ, cái gì cũng nghĩ ra. Nghe thấy có người gọi tên của ông, ông cố sức mở to mắt, nhìn hai bóng người chớp lên trước mắt. Sau đó nghe giọng , : "Ông ấy hôn mê ba mươi năm, giờ đầu óc vẫn còn hỗn độn, lát nữa tốt hơn."

      Ai dám đầu óc ông tốt? ! Độc Vân Hằng nghe thấy người nọ chuyện, chán nản trận, muốn phát hỏa, lại phát ngay cả cũng nên lời. Ngược lại khiến cho máu đảo lưu, càng thêm đầu váng mắt hoa.

      "Tỉnh lại lập tức tức giận, chậc chậc, đây là muốn khiến con bận việc lâu như vậy thành công dã tràng sao !" Độc Thiên Diệp nhìn thấy Độc Vân Hằng muốn ngất xỉu, nhanh chóng lấy viên đan dược ra cho ông ăn, miệng thầm.

      Sau khi ăn đan dược, Độc Vân Hằng lại ngủ. Độc Thiên Diệp nhìn nhìn dược liệu trong thùng, : "Giờ có thể cho ông ấy tiếp tục ngâm."

      Lần này cần cởi quần áo, Độc Thiên Diệp để Độc Dật Lan ôm Độc Vân Hằng vào thùng, xuất ra hai cái ghế dựa, kéo Phượng Tam Muội qua ngồi xuống, : "Bà cố, chúng ta ngồi chờ . Tam bá, bá giữ vũng ông cố nha, đừng để ông ấy chìm xuống."

      Chưa từng có con cháu thân thiết như vậy, Phượng Tam Muội ngồi xuống theo lực đạo của Độc Thiên Diệp, nhưng ánh mắt rời khỏi Độc Vân Hằng.

      Độc Vân Hằng ngồi trong thùng nước, ngờ đan dược lại có tác dụng kích thích đầu óc hỗn độn của ông, làm cho ông bắt đầu có thể chậm rãi tự hỏi nhớ lại.

      Ông nhớ lần đại chiến kia, ông bị thương rất nặng, khi nằm ở trong phòng nghĩ rằng mình chết, mắt Phượng Tam Muội ngậm lệ : "Vân Hằng, ăn Tuyết Hàn đan này , cho dù phải đợi mấy năm, mười mấy năm, mấy trăm năm, chỉ cần chàng còn có hơi, ta để chàng chết đâu !"

      Sau đó lâu, có người vào , tiểu ngũ bị trấn áp trong vực sâu hỏa diễm. Sau nữa, có người vợ tiểu ngũ bị người thần điện trấn áp rồi. Sau đó nữa, ông cái gì cũng biết.

      Nghĩ tới chuyện cũ trước kia, đầu óc ràng mảnh, cảm thấy mình ở trong nước, ông lập tức mở mắt.

      "Vân Hằng." Phượng Tam Muội nhìn thấy ánh mắt Độc Vân Hằng còn mông lung, biết lần này ông tỉnh lại , đứng lên từ ghế, đến bên cạnh thùng nước.

      " Ông nội ông tỉnh rồi?" Hai tay Độc Dật Lan đỡ hai vai ông, cảm thấy tỉnh táo lại, buông tay ra ra phía trước.

      Độc Vân Hằng nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn dược thủy đen tuyền, nhướng mày nhớ lại.

      " Giờ thời gian còn chưa tới, ông thể đứng lên." Độc Thiên Diệp đứng lên .

      Độc Vân Hằng này mới nhìn thấy còn có người, hỏi: "Ngươi là ai ?" Cổ họng lâu cũng chuyện, giọng hơi khàn khàn.

      "Trước khi dược thủy chưa đổi thành trong suốt ông vẫn là đừng đứng lên. Về phần ta là ai ? Ông vừa tỉnh lại nên biết, miễn cho kích thích đến ông." Độc Thiên Diệp bật cười . Nàng tổng thể cho ông, ta chính là năm đó ngươi muốn giết chết ?

      "Vân Hằng, thương thế của chàng còn chưa tốt, thể đứng lên." Phượng Tam Muội biết Độc Vân Hằng thích bị bẩn, nhưng vì thương tích của ông, ông nhất định phải hấp thu tất cả những thứ này.

      Độc Vân Hằng cũng biết thương thế rất nghiêm trọng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong thùng, sắc mặt thối thối nhìn Độc Thiên Diệp. biết là hậu bối chi nào, để ông vào mắt như hình ảnh vậy. Lại biết, khi Độc Thiên Diệp nhìn thấy ông trong đầu lập tức xuất vẻ mặt tức giận của ông gọi người giết nàng và mẫu thân nàng. Tuy rằng Tiểu Thiên Diệp hiểu, nhưng trí nhớ tốt lắm, hình ảnh từ lúc ba tuổi đến bây giờ còn nhớ .

      Lần này dược lực được hấp thu rất nhanh, chỉ hơn giờ nước trở nên trong suốt. Tuy Độc Thiên Diệp thích Độc Vân Hằng, nhưng toàn bộ quá trình vẫn nhìn ông, khi ông có phản ứng có hại đúng lúc điều chỉnh. Nàng cho họ, nếu ông bài xích dược hiệu, sau này khỏi hẳn, lưu lại di chứng vĩnh viễn.

      May mà, đến cuối cùng cũng xuất vấn đề lớn gì, khi ngâm có hai lần thoải mái đều bị Độc Thiên Diệp thư hoãn lại. Bởi vì giờ người ông còn chưa có sức lực, Độc Dật Lan ôm ông về giường, Phượng Tam Muội cầm gối đầu để ông tựa vào tường.

      "Sau này mọi người tính làm gì?" Độc Thiên Diệp thấy vừa vặn, lấy bát gáo của nàng ra oa bắt đầu trong sơn động làm Đông tây thuận tiện hỏi bọn họ.

      "Tính cái gì?" Phượng Tam Muội nhìn thấy Độc Vân Hằng tỉnh lại, rất vui vẻ, nghĩ đến chuyện sau này.

      Độc Thiên Diệp ném mấy cây dược liệu vào trong nồi nấu, chỉ lát sau trong sơn động bay ra mùi dược. "Hai người tính cứ như vậy xuất trước mặt những người khác, hay là giữ bí mật chuyện ông ấy tỉnh với bên ngoài ? Dù sao nhìn từ chuyện bà trúng kỳ hương, bọn họ có kế hoạch ."

      Phượng Tam Muội chưởng quản gia tộc Độc ba mươi năm, mấy thứ này đương nhiên bà dự đoán được. Độc Dật Lan cũng bắt đầu trầm mặc .

      "Ngươi trúng độc ? Ai hạ ? Trong lúc hôn mê ta xảy ra chuyện gì?" Độc Vân Hằng nghe thấy Phượng Tam Muội trúng độc, hỏi.

      Thừa dịp Độc Thiên Diệp nấu cơm thời gian, Phượng Tam Muội lần những chuyện xảy ra trong gia tộc ba mươi năm nay, thuận tiện cũng cho Độc Thiên Diệp nghe. Trừ khi việc Độc Dật Hiên và Mạc Thu Thủy bị trấn áp nàng có dừng chút, những chuyện khác nàng có phản ứng gì.

      "Ta hôn mê ba mươi năm?" Độc Vân Hằng kinh ngạc . Ông chỉ mơ giấc mơ, nghĩ qua lâu như vậy. Lại nghe ý tưởng người của chi hai ba bốn năm lúc này, tức giận đến được. Ông chỉ hôn mê ba mươi năm, bọn họ ầm ỹ muốn chia nhà? Lại nghe Phượng Tam Muội trúng kỳ hương, là chi thứ hai và chi thứ bốn liên hợp làm, ông giận đến tái mặt.

      Độc Thiên Diệp múc chén cháo nấu xong, đưa đến trong tay Độc Vân Hằng, lạnh lùng : "Ông ba mươi năm ăn gì, uống trước chút cháo thuốc làm ấm ." xong cũng quản phản ứng Độc Vân Hằng, đưa bát vào tay Phượng Tam Muội.

      Ban đầu khi Độc Vân Hằng ngửi vị thuốc muốn ăn, nhưng nhìn thấy Phượng Tam Muội tự mình uy ông, cau mày ăn.

      "Đắng quá." Độc Vân Hằng . Hương vị này ngon chút nào, nhưng sau khi ăn ấm từ miệng đến tận lòng bàn chân.

      Độc Thiên Diệp thấy Độc Vân Hằng nguyện ý ăn, lại ném hai loại dược liệu vào trong nồi, nấu lát, múc chén cho Phượng Tam Muội. "Đây là hầm cho bà. Giờ thân thể bà vô cùng thiếu hụt, hôm nay lại mệt mỏi ngày, uống trước chút cháo dược bổ sung."

      Độc Vân Hằng nhìn thấy thái độ Độc Thiên Diệp đối xử với khác hoàn toàn Phượng Tam Muội, hờn giận hỏi: “Cuối cùng ngươi là ai?"

      "..." Độc Thiên Diệp xem thường ông, mặc kệ.

      Phượng Tam Muội uống ngụm cháo, hương vị rất độc đáo, mặc dù có vị thuốc, nhưng cũng khó nuốt. Sau khi uống xong, cả người ấm áp rất thoải mái. Nghe thấy lời mang vị chua của Độc Vân Hằng, cười cười : "Đó là con của tiểu ngũ, Thiên Diệp."

      "Con của tiểu ngũ? Nàng phải thể tu luyện sao? vào đại lục Vũ Linh thế nào ?" Độc Vân Hằng kinh ngạc hỏi. Nghĩ mình lúc trước tức giận nhất thời, để người giết nàng và mẫu thân nàng, khó trách giờ nàng mặt lạnh với mình.

      "Ta đến thế nào, cần Độc gia chủ quan tâm ." Độc Thiên Diệp nghe lời của Độc Vân Hằng, sắc mặt càng thêm lạnh.

      "Cái gì Độc gia chủ, ngươi nên gọi là ông cố, hoặc là thái gia gia." Phượng Tam Muội nghe thấy xưng hô của Độc Thiên Diệp với Độc Vân Hằng, mở miệng sửa cho nàng.

      "Con là phế vật thể tu luyện, kêu ông cố sợ lần này ông ấy trực tiếp chụp chết con. Con còn chưa sống đủ đâu!" Độc Thiên Diệp cũng thèm nhìn Độc Vân Hằng cái.

      " bậy, sao ông cố lại nhận con. Sau này kêu ông cố, gọi bà bà cố, chuyện khác cần xen vào. Nếu nhận, ta nhận !" Phượng Tam Muội nghĩ Độc Thiên Diệp còn giận Độc Vân Hằng, dỗ nàng.

      Độc Dật Lan bên lập tức liền cười văng lên, bị Độc Vân Hằng và Phượng Tam Muội trừng mắt nhìn.

      Độc Thiên Diệp cũng bị lời của Phượng Tam Muội chọc cười , đây đâu giống lời của người mấy trăm tuổi chứ ! Kỳ khi nhìn ông vì phụ thân mình bị nặng thương như vậy, còn hôn mê ba mươi năm, oán khí trong lòng với ông biến mất rất nhiều. Gia chủ đại gia tộc như vậy còn có thể ngóng trông ông giống bình dân sao. Chỉ là trong lòng vẫn hơi giận, cho nên lúc hầm cháo mới thả thêm loại dược liệu cay đắng cũng rất bổ, dược liệu bỏ vào sau đó là hóa giải vị cay đắng kia.

      " qua nhiều năm như vậy còn so đo!" Độc Vân Hằng xụ mặt .

      "Đương nhiên phải so đo. Là vì các ngươi, ta thành đứa cha mẹ, đến bây giờ còn thể nhà đoàn tụ." Độc Thiên Diệp .

      "Ông cố con cũng biết sai rồi, tuổi lớn, con hãy tha thứ ." Phượng Tam Muội mở miệng .

      Độc Dật Lan đến bên người Độc Thiên Diệp, : "Chuyện này ta có thể làm chứng, lúc trước sau khi về ông nội lập tức hối hận đón con và mẫu thân con về, khi muốn phái người , người của thần điện tìm đến. Ông nội vì giao ra ngũ đệ, đại chiến với người nọ, bị thương hôn mê. Sau đó bà nội biết được mẫu thân con bị thần điện bắt, cũng hết sức cứu, nề hà thế lực khác đạp chân vào, cho nên... Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn tại tìm kiếm biện pháp cứu trị ông nội, mới trì hoãn chuyện tìm con."

      Độc Vân Hằng nghe thấy Độc Dật Lan làm lộ ra tâm trạng của mình lúc đó, trừng mắt nhìn : “Chuyện này có gì mà ."

      Độc Dật Lan cười cười, ông nội là chết vì sĩ diện mà!

      "Tốt lắm, Thiên Diệp con cũng đừng nóng giận. Con cũng biết tình huống lúc này của gia tộc, con xem chúng ta nên làm gì?" Phượng Tam Muội xem như biết tính tình hai người, cố ý chuyển hướng đề tài.

      (Còn tiếp)
      Last edited by a moderator: 9/8/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13 (3)

      "Bách Lý Tà còn chưa đến, cho nên ông còn hôn mê. Bà cũng biết mình trúng Kỳ Hương. Lúc nên mệt rã rời mệt rã rời." Độc Thiên Diệp nhún nhún vai, quyết định chấp Độc Vân Hằng nữa.

      "Con là tương kế tựu kế?" Độc Dật Lan hỏi.

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, : "Nhưng con còn là phải giải độc người bà cố. Đến lúc đó nà chỉ cần giả vờ giả vịt là được rồi. Đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của con. Còn có thân thể hai người lúc này trực tiếp ăn đan dược bổ cũng tốt, tốt nhất là thực bổ. Con làm mỗi ngày rồi mang lại đây cho hai người."

      "Được." Phượng Tam Muội gật đầu.

      Sau đó Độc Thiên Diệp và Độc Dật Lan rời khỏi sơn động, để gian lại cho bọn họ. Lúc ra còn nghe giọng của Độc Vân Hằng: "Bây giờ gia tộc loạn như vậy, nàng thể tu luyện, nàng đón nàng tiếp về làm gì?"

      như vậy ngươi dám trước mặt của ta mặt ? Độc Thiên Diệp nghĩ, khóe miệng cong lên.

      Tin tức Độc Vân Hằng tỉnh lại quả nhiên truyền ra, ông vẫn là ở lại trong sơn động, lúc có ai tu luyện khôi phục thực lực của mình, khi có người đến nằm giả vờ giả vịt.

      Mỗi ngày Độc Thiên Diệp đúng hạn bưng đồ ăn tới cho ông, hai người thường xuyên ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, làm Phượng Tam Muội dở khóc dở cười. Nhưng thân thể ông dưới điều trị của dược thiện và dược dục của Độc Thiên Diệp, chậm rãi khôi phục .

      Đơn giản điều trị thân thể Phượng Tam Muội chút, Độc Thiên Diệp chọn buổi chiều giải kỳ hương thân thể bà, sau đó để bà đeo người túi hương, bên trong là dược liệu khắc chế Tử Dạ trúc.

      Phượng Tam Muội dựa theo lời của Độc Thiên Diệp, nên uống trà uống trà, nên mệt rã rời mệt rã rời, thường xuyên làm bộ ngủ gục trong lúc xử lý vụ gia tộc. Người khác nhìn thấy mừng thầm trong lòng.

      Còn chưa đầy nửa tháng nữa là lễ mừng năm mới, người nơi này có khái niệm lễ mừng năm mới, cũng chúc mừng gì. Nhưng hôm nay có người đến, còn đến chỗ của Độc Thiên Diệp gây chuyện !

      Khi Độc Thiên Diệp ở trong sân lật xem bản bách khoa toàn thư về trận pháp lúc trước được đến, nếu muốn cứu phụ mẫu của mình ra sớm chút, nàng phải tinh thông trận pháp mới được, bằng cứu được cha mẹ, còn có thể làm mình mất mạng.

      Hác Bằng Du ngủ trong phòng, Tử Tiêu bưng hoa quả gọt xong cho nàng, dùng tăm chọn mình tước mà uy Độc Thiên Diệp. Giờ nàng cũng quen với Tử Tiêu, ngụm cắn xuống từ tay .

      "Giữa ban ngày làm loại chuyện này, rất biết xấu hổ." Từ ngoài viện giọng nữ thanh thúy truyền đến, Độc Thiên Diệp và Tử Tiêu nhìn lại, nữ tử mặc quần lụa mỏng màu tím đứng bên ngoài. Ánh mắt nhìn về phía Độc Thiên Diệp tràn ngập khinh bỉ và khinh thường.

      "Ngươi là ai?" Tử Tiêu cau mày hỏi.

      Nàng kia thấy Tử Tiêu chuyện với nàng, ngượng ngùng cười, : "Ta là nữ nhi nàng nhị bá, tên Độc Thiên Lan. Xin hỏi công tử xưng hô thế nào."

      Tử Tiêu lười trả lời, cúi đầu chọn miếng hoa quả uy cho Độc Thiên Diệp. Độc Thiên Diệp há mồm ăn sau đó mới xoay người nhìn Độc Thiên Lan, : "Hóa ra là nữ nhi nhị bá, biết tỷ tỷ đến đây có chuyện gì ?"

      Thiên Lan, Thiên Lam, cái tên khiến cho nàng thích nổi !

      Độc Thiên Lan thấy Tử Tiêu để ý tới nàng, trong lòng khó chịu trận, lại nhìn thấy dáng vẻ uy Độc Thiên Diệp ăn hoa quả, càng cảm thấy chướng mắt. Nàng về hai ngày, trong lúc vô ý nhìn thấy Tử Tiêu, bề ngoài tuấn dật của , tà mị cả người phát ra, làm cho nàng mê muội sâu. Sau đó hỏi thăm mới biết, dĩ nhiên là vị hôn phu của phế vật kia!

      Dựa vào cái gì phế vật kia có thể có được thiên tốt như vậy hạ! Chỉ có nàng mới xứng đôi với thiên nhân chi tư của . Sau khi dày vò hai ngày, cuối cùng nàng cũng gom đủ dũng khí tới cái viện hoang này. Ai biết vưa tới nhìn thấy trường hợp Tử Tiêu uy Độc Thiên Diệp ăn hoa quả, nhìn thấy Độc Thiên Diệp cư nhiên cứ như vậy ăn vào, cảm thấy đặc biệt chói mắt, nhất thời khống chế được, mới xuất khẩu châm chọc.

      Lúc này Tử Tiêu để ý tới nàng, ngược lại là Độc Thiên Diệp chào hỏi nàng, khiến nàng cảm thấy rất nhục nhã. [rin : ta , ai có thể khinh thường bạn nếu bạn cho phép, bạn Thiên Lam nghĩ như vậy là muốn người ta khinh thường mà]

      " có việc gì, ta nghe nữ nhi ngũ thúc về gia tộc, nên đến thăm muội muội." Độc Thiên Lan xong, tự mình đẩy cửa rồi vào.

      Độc Thiên Diệp nhìn dáng vẻ uốn éo uốn éo khi đường của nàng, da gà người nổi lên. Bảo Tử Tiêu chuyển cái ghế dựa ra cho nàng ngồi.

      "Ngồi cái gì, ngồi béo lên, đứng có vẻ tốt." Mí mắt Tử Tiêu cũng nâng chút, tiếp tục uy Độc Thiên Diệp ăn hoa quả, "Ngươi gần đây mệt như vậy, nên bồi bổ cho tốt mới được."

      Gần đây Độc Thiên Diệp điều trị thân thể cho bọn Phượng Tam Muội, luôn luôn làm dược thiện khác nhai, còn phải nghiên cứu trận pháp, tu luyện linh lực, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Tử Tiêu đến Luyện Hồ tìm chút linh quả cho nàng, lúc rảnh cho nàng ăn.

      Tử Tiêu là loại mệt này, nhưng đến lỗ tai Độc Thiên Lan thành hai người mỗi ngày ở giường điên loan đảo phượng mới mệt, nghĩ có thể cùng người hết sức tuấn mỹ như vậy, như vậy, mặt của nàng tự giác đỏ bừng .

      Tử Tiêu liếc mắt nhìn Độc Thiên Lan cái, thấy rành mạch lòng của nàng, ánh mắt nhìn nàng càng thêm chán ghét.

      Độc Thiên Diệp nhìn gương mặt hồng hồng của Độc Thiên Lan, khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ sao mặt của ngươi lại đỏ?"

      Độc Thiên Lan nghĩ rằng Độc Thiên Diệp nhìn thấu tâm tư của nàng, cố ý châm chọc nàng, trong lòng mắng tiện nhân, mặt lại cười cười: "Hôm nay quá nóng, nóng." Sau đó nhìn Tử Tiêu hỏi: " biết vị công tử này là?"

      " là vị hôn phu của ta." Độc Thiên Diệp nhìn ánh mắt hoa si của Độc Thiên Lan rơi người Tử Tiêu, trong lòng rất thoải mái, biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.

      Tử Tiêu nhìn dáng vẻ Độc Thiên Diệp, nghe chính mồm nàng mình là vị hôn phu của nàng, khóe miệng ức chế được cong lên. Độc Thiên Lan nhìn thấy hai biến thành trái tim hồng.

      "Muội muội à, phải tỷ tỷ ngươi, người thể tu luyện như ngươi, ở cùng người tu luyện là tốt, muội muội ngươi phải nghĩ ràng."

      "Nga? Có cái gì tốt ?" Độc Thiên Diệp cười hỏi, nhưng ý cười đạt tới đáy mắt.

      "Người thể tu luyện sống lâu cũng chỉ dưới trăm tuổi, ba bốn mươi tuổi bắt đầu già , ngươi nếu cùng người tu luyện, ghét bỏ ngươi." Độc Thiên Lan .

      Độc Thiên Diệp tự hỏi chút, gật đầu đồng ý, sau đó vô cùng đáng thương hỏi Tử Tiêu: "Ta già , ngươi ghét bỏ ta sao?"

      Tử Tiêu bị ánh mắt Độc Thiên Diệp nhìn xem mà tâm thần nhộn nhạo, hận thể hóa thân thành sói ăn nàng luôn. sủng nịch vỗ mái tóc của nàng, : " Sao ta có thể ghét bỏ nàng chứ? Mặc kệ nàng biến thành dáng vẻ gì, ta đều thích."

      Độc Thiên Diệp nghe thấy lời của Tử Tiêu nở nụ cười, với Độc Thiên Lan: "Tỷ tỷ, ghét bỏ ta."

      Nhìn bọn họ trước mặt mình mặt loại lời này, Độc Thiên Lan ghen ghét dữ dội, tiếp tục : " ghét bỏ ngươi, là vì giờ ngươi chưa già. Hơn nữa ngươi cũng thể liên lụy , nếu người khác biết thê tử thể tu luyện, làm hổ thẹn. Ngươi thương phải suy nghĩ cho ."

      Độc Thiên Diệp cũng hiểu được có lý, gật đầu : "Ta thể liên lụy ."

      "Đúng vậy, nếu ngươi thương , phải tìm cho nữ nhân xứng đôi với ." Độc Thiên Lan .

      " biết tỷ tỷ cảm thấy ai mới xứng đôi ?" Độc Thiên Diệp sắp khống chế được lửa giận của mình.

      Độc Thiên Lan phong tình cười, : "Ngươi thấy tỷ tỷ thế nào? Giờ tỷ tỷ mới hơn sáu mươi tuổi, là cấp bậc thần vương, sau này chắc chắn có thể bồi rất lâu ."

      Độc Thiên Diệp đến cười, hơi thiếu chút nữa lên nổi. Mới sáu, hơn sáu mươi tuổi!

      Được rồi, tuy hơn sáu mươi tuổi đối với người tu luyện là rất trẻ, nhưng cũng lớn hơn bọn họ thiệt nhiều! Độc Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, trong mắt tràn đầy đồng tình: cọng cỏ non như ngươi bị trâu già coi trọng !

      Mặt Tử Tiêu đen như đáy nồi mà Độc Thiên Diệp dùng để nấu cơm, trực tiếp đuổi người: "Cút!"

      Độc Thiên Lan ngờ mình vừa xong bị Tử Tiêu đuổi, cũng rời , còn da mặt dày : "Công tử, ta . Ngươi và phế vật này cùng nhau có kết quả tốt đâu, còn bằng cùng ta. Ta cũng là tiểu thư của gia tộc Độc , thân phận so với phế vật thể tu luyện như nàng biết cao hơn bao nhiêu!"

      Độc Thiên Diệp bị ý tưởng của Độc Thiên Lan biến thành hết chỗ rồi, đây mà minh mục trương đảm đục khoét nền tảng! Quả nhiên là người biết xấu hổ cả quỷ cũng sợ hãi!

      Nghe thấy Độc Thiên Lan lần nữa Độc Thiên Diệp là phế vật, đạo linh lực của Tử Tiêu ném nàng khỏi viện, hung hăng ném tới đất.

      "Ôi!" Độc Thiên Lan bị quăng ngã, đau kêu to. Nhưng nhìn Tử Tiêu phát ra lệ khí, đứng lên cam lòng rời khỏi, trước khi là còn phiêu cái mị nhãn với , : "Công tử phải suy nghĩ kĩ nha !"

      Độc Thiên Diệp nhìn Độc Thiên Lan, biết dùng từ ngữ gì để hình dung nàng. Nhìn dáng vẻ tức giận của Tử Tiêu, vui trong lòng bỗng nhiên biến mất, lập tức bật cười.

      "Nàng còn cười, người khác đến lấy góc tường của nàng rồi, nàng cũng cần?" Tử Tiêu ủy khuất .

      "Ha ha, sao ta cần chứ. Nhưng ta biết ngươi dễ dàng bị lấy như vậy, ta chỉ là có vẻ yên tâm thôi." Độc Thiên Diệp trấn an trái tim bị thương của người nào đó, nhìn hoa đào của chợt bay chợt bay, khóe môi mỏng hơi hơi cong lên, trong lòng ngứa trận, nhanh chóng hôn mặt , : "Ngươi là của ta!"

      Tử Tiêu nghĩ tới Độc Thiên Diệp chủ động hôn , tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước, vẫn khiến vui vẻ như cũ, nâng mặt của nàng, vuốt ve môi đỏ mọng của nàng, cúi đầu hôn xuống. Ban đầu cũng tính lướt qua, nhưng vừa chạm đến thân thể của nàng, luôn khống chế được mình, thầm nghĩ muốn đòi lấy càng nhiều. Độc Thiên Diệp đáp lại làm cho cơ hồ cầm giữ được mình!

      "Ha ha ha ha." Đột nhiên truyền đến tiếng cười của tiểu hài tử đánh gãy hai người ôn tồn.

      Nghĩ đến hành vi vừa rồi bị người khác nhìn thấy, Độc Thiên Diệp nhất thời đỏ mặt. Nàng nhìn theo tiếng cười, phát tường biết khi nào toát ra cái đầu nho , nhìn bọn họ si ngốc cười.

      _Hết chương 13_
      Last edited by a moderator: 9/8/16
      thuyt, thienbinh2388Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 14 (1): Hỏa diễm thâm uyên

      Tiểu nam hài thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, ngồi vai con Xích Hỏa Viên, tay vịn tường, đầu ghé vào đó. Nhìn thấy Độc Thiên Diệp nhìn qua, : "Các ngươi thân ái, ta nhìn thấy. Hì hì!"

      Mặt Độc Thiên Diệp càng đỏ hơn, nhìn tiểu nam hài hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại nằm úp sấp tường viện của ta ?"

      "Đây ràng là viện của tiểu thúc ta, sao lại thành của ngươi ?" Tiểu nam hài thanh thúy trả lời, sau đó vỗ vỗ đầu Xích Hỏa Viên, : "Tiểu Nhất, ta muốn xuống."

      Xích Hỏa viên thả tiểu nam hài từ vai nó xuống, thu Xích Hỏa viên vào trong gian linh thú, sau đó đẩy cửa chạy vào. vào đứng trước Độc Thiên Diệp, nhìn nàng hỏi: "Ngươi là nữ nhi tiểu thúc phải ?"

      Độc Thiên Diệp gật gật đầu, hỏi: "Ngươi là con nhà tứ bá Độc Thiên Lân đúng ?"

      Kêu phụ thân nàng là tiểu thúc, lại chỉ khoảng năm sáu tuổi, rất giống tiểu nhi tử nhà tứ bá mà Độc Dật Lan với nàng.

      " Hả? Làm sao mà ngươi biết là ta?" Tiểu nam hài tò mò hỏi.

      "Đoán ." Độc Thiên Diệp nháy ánh mắt , "Ngươi còn trả lời vì sao ngươi nằm úp sấp tường viện của ta ?"

      "Ta nhìn thấy Thiên Lan tỷ tỷ đến đây, ta lập tức theo nàng, vừa mới trốn xong nhìn thấy nàng bị quăng ngã xuống đất. Sau đó ta nằm úp sấp lên xem ai lợi hại như vậy, hì hì, sau đó ta nhìn thấy các ngươi thân ái nga!" Độc Thiên Lân cười đến tà ác.

      "Khụ khụ, ngươi về khi nào vậy ?" Độc Thiên Diệp nhanh chóng chuyển đề tài, còn đưa linh quả Tử Tiêu gọt sẵn cho ăn.

      Độc Thiên Lân cũng sợ người lạ, nhận lấy linh quả bắt đầu cắn, vừa ăn vừa : "Ta về ngày hôm qua, hồi nghe thấy có người về ngươi, sau đó ta nghĩ xem xem ngươi có phải như bọn họ . Nếu ngươi giống bọn họ ta quyết định thích ngươi. Nhưng ngươi là khác, tuy thể tu luyện, người vẫn tệ. Cho nên ta cảm thấy thích ngươi, nếu có người khi dễ ngươi, ta bảo vệ ngươi."

      "Phốc xuy!" Độc Thiên Diệp bị lời của Độc Thiên Lân chọc cười, nắm gương mặt của : "Ngươi như vậy có thể bảo vệ ta sao?"

      Độc Thiên Lân vuốt ve tay Độc Thiên Diệp, vẻ mặt tự tin : "Đương nhiên có thể, sau này ta rất lợi hại, giống như ngũ thúc vậy đó."

      Tử Tiêu ở bên vui, nhìn Độc Thiên Lân : "Nữ nhân của ta tự ta bảo vệ, ngươi bảo vệ nữ nhân của ngươi ."

      "Ta có nữ nhân." Độc Thiên Lân , "Giờ ta thích nàng, ta phải bảo vệ nàng."

      " tìm!"

      " . Nếu Thiên Diệp tỷ tỷ làm của nữ nhân ta ? !"

      Mặt Tử Tiêu đen đến thể đen hơn, Độc Thiên Diệp ở bên cười đến thở nổi. Lúc này Độc Dật Lan đến, nhìn thấy Độc Thiên Lân và Tử Tiêu mắt to trừng mắt đôi mắt , Độc Thiên Diệp bên cười.

      "Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Độc Dật Lan vào hỏi.

      "Tam bá đến đây, vào ngồi ." Độc Thiên Diệp hô, chuẩn bị vào phòng chuyển ghế, bị Độc Dật Lan ngăn trở.

      " cần phiền toái, ta tới là cho con, vài vị bá bá khác của con về, thái nãi nãi của con bảo ta tới gọi con qua."

      "Bây giờ ?"

      "Đúng. Thiên Lân, thăm thái nãi nãi thôi." Độc Dật Lan kêu Độc Thiên Lân.

      Độc Thiên Lân xoa xoa ánh mắt chua xót, : "Hừ, khi ta quay lại lại tới tìm ngươi trừng mắt ! Ngươi chờ cho ta!" Sau đó tới bên người Độc Dật Lan.

      Độc Thiên Diệp đứng dậy, Tử Tiêu phen giữ chặt nàng, : "Ta cùng với nàng."

      Độc Thiên Lân chạy đến bên người Độc Thiên Diệp, kéo tay nàng, đắc ý nâng nâng cằm Tử Tiêu với. Tử Tiêu hừ hừ, so đo với .

      Bốn người tới chủ viện, thị vệ chờ sẵn ở cửa .

      Lần này phải phòng nghị , mà là chính sảnh, khi Độc Thiên Diệp vào nhìn thấy bên trong ngồi rất nhiều người. Phượng Tam Muội nhìn thấy Độc Thiên Diệp vào, huơ tay : "Thiên Diệp, lại đây, ngồi ở đây." xong còn bảo người bỏ thêm hai cái ghế dựa bên cạnh mình.

      Lời của Phượng Tam Muội khiến những người ở đây cả kinh, phải bà rất chú trọng lễ giáo sao? Quy củ gia tộc bình rất nghiêm, tại cũng cố kị chi tự lớn bé, để cho Độc Thiên Diệp ngồi cạnh bà. phế vật này được bà thích như vậy sao?

      Độc Thiên Diệp nhìn thấy biểu tình của mọi người, : "Thái nãi nãi, bọn con ngồi ở đây là được." xong cùng Tử Tiêu ngồi xuống ghế xa nhất, Độc Thiên Lân chạy đến ngồi xuống đùi nàng.

      Mọi người nghe nàng kêu Phượng Tam Muội thái nãi nãi, lại cả kinh. Phượng Tam Muội vẫn đều làm cho người ta kêu bà là bà cố, xưng hô thân thiết thái nãi nãi này cho những người khác kêu. Trong lòng mọi người nhất thời bất bình.

      Độc Thiên Lân kêu theo Độc Thiên Diệp lên: "Thái nãi nãi, bà có nhớ tiểu Thiên Lân ? Tiểu Thiên Lân rất nhớ bà."

      Phượng Tam Muội nghe thấy lời của Độc Thiên Lân vui vẻ cười, : "Thái nãi nãi nhớ con lắm, nhưng con có vẻ càng thích Thiên Diệp tỷ tỷ hơn, cũng đến chỗ của thái nãi nãi."

      Độc Thiên Lân rối rắm chút, cuối cùng vẫn : "Thái nãi nãi, con thích ngồi cùng Thiên Diệp tỷ tỷ."

      Phượng Tam Muội nghe xong cũng so đo, uống ngụm trà, : "Hôm nay các ngươi đều về, chúng ta cũng coi như đoàn tụ . Thời gian trước Thiên Diệp trở lại, tin tưởng các ngươi có nghe . Giờ các ngươi nhận thức lẫn nhau chút . Thiên Diệp, đây là gia gia nãi nãi của con." Phượng Tam Muội chỉ vào người ngồi ngay dưới bà.

      Độc Thiên Diệp nhìn chút, gia gia Độc Trần Viễn rất giống Độc Vân Hằng, nhất là ánh sáng bá đạo trong mắt. Nãi nãi Giải Băng thoạt nhìn hơi lạnh lùng, nhưng cũng coi như có vẻ khách khí với nàng, hơi mỉm cười với nàng. Nàng đứng dậy hành lễ với hai người, kêu: "Gia gia, nãi nãi.”

      "Ân." Độc Trần Viễn đơn giản ừ lên tiếng nữa. Giải Băng hơi đỡ chút, : "Mau đứng lên."

      "Cảm ơn nãi nãi." Độc Thiên Diệp đứng dậy .

      "Đây là nhị gia gia nhị nãi nãi của con." Phượng Tam Muội lại chỉ hai người đằng sau . Độc Thiên Diệp lại hành lễ với hai người, sau đó Phượng Tam Muội lại giới thiệu người khác cho nàng. hồi làm quen người thân này mất nửa giờ.

      Độc Trần Viễn có bốn huynh đệ, người yểu mệnh, bây giờ còn ba người. Tử nữ của bọn họ có hai ba mươi người, hơn nữa còn thành hôn, Độc Thiên Diệp nhanh chóng làm quen. Sau đó đến đồng lứa với nàng, ca ca tỷ tỷ nhiều đếm xuể, giờ trong đại sảnh có năm sáu mươi người, cộng thêm trưởng bối, toàn bộ đại sảnh ngồi hơn trăm người. Nhưng người hơn nàng chỉ có mình Độc Thiên Lân.

      Những người này, có người khinh thường nàng, cũng có người có vẻ hiền lành với nàng. Những người quen này, nàng để ở trong lòng.

      Độc Thiên Lan nhìn thấy Tử Tiêu, lòng sớm hòa tan, ngừng nhìn . Mẫu thân của nàng, cũng là nhị bá mẫu của Độc Thiên Diệp Nạp Lan Phi Vũ nhìn thấy ánh mắt hoa si của nữ nhi mình, nhịn được nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy Tử Tiêu vào cùng Độc Thiên Diệp cùng.

      " là ai? Sao có thể đến ta Độc gia chính sảnh." Nạp Lan Phi Vũ nhìn Tử Tiêu lớn tiếng hỏi.

      Lực chú ý của mọi người lập tức tập trung người Tử Tiêu, có tò mò, có sợ hãi than, có chán ghét.

      Phượng Tam Muội nhìn Tử Tiêu, : " là vị hôn phu của Thiên Diệp, tên Tử Tiêu."

      Vị hôn phu của phế vật? Người vĩ đại như vậy cư nhiên là vị hôn phu phế vật? Hơn nữa Phượng Tam Muội còn đồng ý đến nơi này, tức là thừa nhận thân phận của !

      "Vị hôn phu? Tuổi còn trẻ nghĩ chuyện tình nam nữ, còn thể thống gì!" Nạp Lan Phi Vũ dùng dáng vẻ của trưởng bối quát lớn.

      Phượng Tam Muội nghe thấy lời của Nạp Lan Phi Vũ, sắc mặt lạnh lùng, : "Ta đồng ý, sao nào, ngươi có ý kiến?"

      Mọi người đều nghe ra vui trong lời của Phượng Tam Muội, Nạp Lan Phi Vũ nhanh chóng giải thích: "Tổ mẫu ngài hiểu lầm, con sợ Thiên Diệp tuổi quá , hiểu việc này, sợ nàng bị lừa. Dù sao nàng thể tu luyện, nếu giữ mình,về sau tốt cho việc lập gia đình !"

      Lời của Nạp Lan Phi Vũ vừa ra, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Tuy người tu luyện cũng coi trọng trong sạch gì đó, nhưng trước mặt nhiều người như vậy đàm luận thân thể của Độc Thiên Diệp, là vũ nhục trần trụi! Còn nàng chuyện là phế vật mà mọi người đều tránh!

      Phượng Tam Muội lập tức phát hỏa, đưa tay ném ly trà xuống, quát lớn: "Làm càn!"

      Lúc này Nạp Lan Phi Vũ mới ý thức được mình vừa mới cái gì, bà chỉ ghen tị phế vật kia cư nhiên có thể tìm được vị hôn phu tốt như vậy, mà nữ nhi của mình vĩ đại như vậy lại người để ý tới, mới dùng đầu óc. Giờ nhìn thấy Phượng Tam Muội tức giận như vậy, sợ tới mức lập tức dám tiếp nữa.

      "Tổ mẫu, con ý tứ kia, con chỉ lo lắng cho Thiên Diệp." Nạp Lan Phi Vũ lập tức quỳ xuống giải thích.

      "Câm mồm!" Phượng Tam Muội tức giận vỗ bàn, : "Cháu cố ta nhận về còn đến lượt ngươi giáo huấn, trong lòng ngươi nghĩ thế nào lòng ngươi hiểu được. Đừng tưởng rằng ta tuổi lớn nghe hiểu !"

      Nhị bá Độc Dật Hồng nhanh chóng quỳ bên cạnh Nạp Lan Phi Vũ, : "Tổ mẫu đừng tức giận, Phi Vũ nàng có ý tứ khác."

      " có ý tứ khác như vậy, nếu có ý tứ khác, vậy phải muốn mệnh Thiên Diệp sao ? !" Phượng Tam Muội tức giận .

      "Thái nãi nãi, nương con ..." Độc Thiên Lan cũng quỳ xuống, trong lòng ngừng mắng Độc Thiên Diệp.

      "Làm càn! Ta cho phép ngươi gọi ta thái nãi nãi sao?" Phượng Tam Muội .

      "Thiên Diệp muội muội phải kêu như vậy sao?" Độc Thiên Lan vì sao ngay cả xưng hô cũng phải mắng nàng.

      "Đó là ta cho phép !" Ý tứ là ngươi có tư cách kia!

      Nạp Lan Phi Vũ và Độc Thiên Lan nghe thấy lời của Phượng Tam Muội, tức giận đến cắn răng! Bất công thế này cũng quá ràng !

      (còn tiếp)
      Last edited by a moderator: 9/8/16
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :