Chương 31: Tiểu hòa thượng lạc. Lúc này Mộc Vân La mang theo Tiểu Tử dần vào chỗ sâu trong rừng rậm. Càng vào sâu bên trong, luồng gió tà khí u càng mạnh. Lá khô rải đầy mặt đất, dẫm lên bước liền phát ra loạt tiếng vỡ vụn Tiểu Tử dựng tai lên, như nghe ngóng được gì, giương mắt " Chủ nhân, ta như phảng phất nghe được tiếng hét thảm thiết, hình như là của Mộc Tĩnh Nhu kia " Mộc Vân La thần sắc nhàn nhạt " Ừ " Sau đó môi nàng lại cong lên thành độ cong tàn nhẫn. Tự làm tự chịu ! Nếu phải Mộc Tĩnh Nhu hết lần này đến lần khác tìm mọi biện pháp đối phó nàng, nàng làm gì có cái mà phản kích dội ngược lại hết thảy lên người nàng ta. Nhìn biểu tình của Mộc Vân La vân đạm phong khinh, Tiểu Tử đáy lòng khỏi cảm thán. Nhìn chủ nhân nhà mình ngoan độc như vậy, thế nào cũng giống tính tình nương mười ba mười bốn tuổi nên có. Hai người tiếp tục về phía trước, đột nhiên xa xa có hàng loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, chỉ như vậy trong đó còn lẫn theo từng trận tiếng khóc a! Nghe thấy thanh như hướng dần về phía này, mi tâm Mộc Vân La khẽ động. Nàng để Tiểu Tử bò lên vai nàng, còn mình cực kỳ lưu loát trèo lên thân cây lớn bên cạnh xem xét tình hình. Quả nhiên, lâu sau, trận thanh kia càng lúc càng gần chỗ này. Đó là trận tiếng cười giống như quỷ mị vậy." Phạm tiểu sư phụ, ngươi trốn thoát đâu!" thanh lãnh vang trong rừng này nghe ra càng có vẻ dọa người. Từ đằng xa, có tiểu hòa thượng mặc áo cà sa bạch sắc chật vật chạy đến. Nhưng tốc độ của so ra kém rất nhiều tốc độ của mấy người cưỡi ngựa truy đuổi phía sau, chỉ sau lát bị hai người kia vây khốn. Nam tử gọi là Phạm tiểu sư phụ kia bị vây ở giữa, đôi con ngươi vô cùng tinh khiết nhìn về phía hai nam tử còn lại, hay tay tạo thành chữ thập để xuống trước ngực " A di đà phật, trời có đức hiếu sinh, hai vị thí chủ, các ngươi làm như vậy là đúng!" " Ha ha ha, tiểu sư phụ, chớ cùng chúng ta lời vô nghĩa. Hôm nay ngươi nhất định phải theo ta! Bằng ta giết ngươi ngay tại đây!" " A di đà phật, hai vị, giết người là đúng, đúng " Nam tử lớn lên vô cùng sạch kia lắc đầu, có chút tiếc hận " Các ngươi làm như vậy nhất định khiến phụ mẫu ở nhà thương tâm. . ." Tựa hồ như chịu được tiểu sư phụ lải nhải nữa, hai nam tử liếc nhìn nhau, sau đó vung đao , cùng tiến lên phía trước! Chỉ thêm chút nữa là chém tới . Lúc này Phạm tiểu sư phụ lui vội về phía sau, cả người có chút thở dốc. Chỉ mất lúc, hai người tráng hán hèn mọn đem tiểu sư phụ bắt được. Hai người cười càn rỡ ngang ngược đến cực điểm! " Ha ha ha, tiểu sư phụ, ngươi sớm biết điều thuận theo chúng ta có phải tốt hay ? cần gì phải lăn qua lăn lại chống cự như vậy! Ta cho ngươi biết. . ." ta còn muốn gì đó trong khí nổi lên trận khác thường. Ngay sau đó, hai ánh hàn quang ngân châm lóe lên, từ phương hướng nào đó đột nhiên bay tới, thoáng cái bắn vào cánh tay của hai tên tráng hán! Tráng hán bị đau, thét lên tiếng kinh hãi! Bọn họ đồng thời giương mắt nhìn về phía ngân châm bắn ra, liền thấy được cây có thiếu nữ ung dung ngồi. Thiếu nữ này quần áo màu lam đơn giản, khăn che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi đồng mâu xanh đen. Lúc này nàng nhàn nhã tựa thân cây, sợi tóc đen huyền tùy ý bay lượn trong khoảng . Giữa trung, hai chân nàng đung đưa qua lại, bộ dạng giống như xem kịch vui ở dưới đất. Thấy này, hai người kia liền giật mình! . . . Chương 32: trời có đức hiếu sinh! " Ngươi là ai?" " Tiếp tục nha, như thế nào lại diễn tiếp! " Mộc Vân La hai tay khoanh trước ngực, vai tựa bên, trong thanh tràn đầy vẻ trêu tức. tráng hán hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Vân La ." Xú nha đầu, cũng dám phá hư chuyện của chúng ta! Ngươi muốn sống nữa!" Hôm nay bọn họ nhất định phải đem tiểu sư phụ Phạm này mang . Bất luận kẻ nào cũng thể ngăn cản bọn họ! " Chậc chậc, bầu khí nơi này là tốt " Mộc Vân La chép miệng, lắc đầu. Hai người kia vừa nhìn biết phải loại tốt lành gì. yên lành, lại khi dễ tiểu hòa thượng gầy yếu. Ân. . . Là tiểu hòa thượng đó. Nam tử gầy yếu mặc quần áo cà sa đứng dưới đó, khuân mặt vô tội tràn đầy vẻ kinh sợ. Mộc Vân La vốn định quản nhiều chuyện như vậy, nhưng hai người kia thực quá hèn mọn, nàng muốn làm thịt bọn . Thế là nàng liền tiện tay xuất thủ. . . Lời Mộc Vân La vừa ra, con ngươi hai tráng hán co rụt lại. người trong đó lùi về phía sau, định giơ đao lên phi chết Mộc Vân La. Sức mạnh của người này cũng kém, khí lực nén trong lưỡi đao là võ lực Nhân cấp cấp năm. Trong lúc chuẩn bị tấn công Mộc Vân La, đột nhiên Mộc Vân La lấy từ trong lòng ra lọ thuốc bột, thẳng tay vẩy xuống. Thuốc bột rơi vào trong mắt người kia cách chuẩn xác. Trong nháy mắt, tiếng kêu như chọc tiết lợn đau đớn vang lên " A ~ !" Nam tử còn lại nhìn cảnh tượng trước mặt mà cả kinh, con ngươi co rụt " Rốt cuộc ngươi là ai? Dám cùng La Sát Môn chúng ta đối nghịch? " " La Sát Môn? Nghe lợi hại quá a~! Bất quá ta đây là tự vệ chính đáng. . . " Mộc Vân La nhíu mày " Chẳng lẽ có người muốn giết ngươi, ngươi lại ngoan ngoãn chìa cổ cho chém?! " Thanh thanh thúy trong vắt dễ nghe thế kia, vậy mà làm tráng hán nghiến răng trận! tại rốt cuộc cũng phát , cái nương đột nhiên xuất này hề dễ đối phó!. Đồng mâu của hơi co lại, đột nhiên vung tay lên, quanh thân ra vài đạo ánh sáng trắng. Thế nhưng, căn bản chờ có cơ hội tấn công, trong lòng bàn tay Mộc Vân La bỗng xuất vài cây ngân châm, Phong tư trác tuyệt, ngân châm rơi xuống. Ngân châm kia thẳng tắp xuyên qua khí, hiển nhiên là xuyên thấy cổ người kia. Vào lúc này, Phạm tiểu sư phụ nãy giờ vẫn gì kia đột nhiên xuất thủ, thân thủ muốn ngăn trở cái ngân châm kia. Tuy nhiên, tốc độ của lại có vài phần chậm so với ngân châm. Trong nháy mắt, ngâm châm kia thẳng tắp xuyên thấu qua cổ người nọ, lập tức đoạn khí mà chết! Khuân mặt Phậm sư phụ lập tức trở nên trắng bệch, đôi con ngươi tinh thuần kia tràn đầy kinh hoảng. " trời có đức hiếu sinh, nương, tại sao ngươi lại giết ?" Mộc Vân La tựa ở cây, thấy tiểu hòa thượng kia nhìn mình, khuân mặt tức giận bất bình. Nàng buồn cười nheo mắt cái " Tiểu hòa thượng, mới vừa rồi người nọ còn muốn giết ngươi đấy! " " Dù vậy nương cũng thể giết , cũng là sinh linh trong vạn vật này! " Tiểu hòa thượng có hai má tròn trịa, đôi con ngươi kia chứa tức giận nhìn Mộc Vân La, dường như muốn vì cái vị bị chết kia đòi lại công bằng. Nụ cười của Mộc Vân La méo chút! Hòa thượng này, đúng là dạng thánh mẫu đến nhà a! Môi nàng giật giật, muốn thêm gì đó, tầm nhìn lại rơi vào người tráng hán đứng sau Phạm tiểu sư phụ. Thân thủ tráng hán kia như chuẩn bị bắt lấy tiểu hòa thượng. Thấy thế, thần sắc Mộc Vân La nghiêm lại. Nàng lần thứ hai vung tay, cây ngân châm lại bay ra, thoáng cái đâm trúng tử huyệt người nọ. kịp có nửa điểm phản ứng, liền ngã phịch luôn xuống đất chết tươi! . . . Chương 33 : Đức hiếu sinh cái em ngươi! Lần này, sắc mặt tiểu hòa thượng triệt để thay đổi! ngồi xổm xuống, nhìn hai người chết , miệng lẩm bẩm " A Di Đà Phật, A Di Đà Phật. . . " Mộc Vân La từ cây nhảy xuống, nàng nhìn tiểu hòa thượng kia, chỉ cảm thấy càng buồn cười hơn. " Tiểu hòa thượng, hai người này muốn giết ngươi, ngươi lại. . . " " Thí chủ! giết người là đúng!" Phạm đột nhiên xoay đầu, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng. Ở dưới khăn che mặt, khóe môi Mộc Vân La vung lên cao. Tiểu hòa thượng này, ngược lại có chút ý tứ ~ " Lẽ nào ngươi định để bọn họ tùy ý chém ngươi? " " , bọn họ giết ta! Ta độ hóa cho bọn họ, để cho bọn họ biến thành người tốt. Mới vừa rồi sắp thành công. Nhân chi sơ, tính bản thiện, ta tin tưởng chỉ cần ta thuyết phục thêm bọn họ hồi, bọn họ nhất định ý thức được, cách mà bọn họ làm là tốt! Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, ta nhất định làm cho bọn họ quay đầu lại" Tiểu hòa thượng vẫn còn tiếp tục liên miên cằn nhằn gì đó, Mộc Vân La nhịn được hung hăng liếc mắt nhìn cái! Nàng rốt cuộc cũng cảm nhận được thế nào là Đường Tăng tụng kinh rồi! trong lòng bỗng sinh ra chút cảm thông với hai tráng hán mình vừa giết . . . " Được rồi, tiểu hòa thượng, ngươi muốn ai trách ai, tỷ tỷ rảnh mà chơi với ngươi. " Mộc Vân La vỗ vỗ vai Phạm tiểu hòa thượng " Tiểu hòa thượng, ngươi tự giải quyết cho tốt, tỷ tỷ trước. " xong, Mộc Vân La xoay người muốn . Vào lúc này, đột nhiên tiểu hòa thượng kia lại đứng dậy, tiến lên kéo ống tay áo nàng chặt! " được, ngươi thể ! người ngươi nghiệp chướng nặng nề, ta nhất định phải độ hóa cho ngươi!" Khóe môi Mộc Vân La lần này thực co giật mạnh! Nàng tạm ngừng cước bộ, quay đầu nhìn tiểu hòa thượng kia, chỉ thấy vô cùng nghiêm túc ngó chừng mình. Mộc Vân La đưa mắt nhìn thẳng vào mắt , cười hỏi " Tiểu hòa thượng, ngươi là lần lầu tiên xuống núi đúng ? " Phạm tiểu hòa thượng trợn to mắt nhìn Mộc Vân La " Thí chủ, làm sao ngươi biết? " " Sư phụ có từng dạy ngươi ' nữ nhân là cọp ' bao giờ chưa? Tin hay nếu bây giờ ngươi lôi kéo ta, ta liền lập tức giết ngươi? " " Xem xem, thí chủ, ngươi luôn miệng giết người! trời có đức hiếu sinh, phải tất cả mọi chuyện đều dùng giết chóc để giải quyết. Thí chủ, ta nhất định phải theo ngươi, độ hóa cho ngươi ." Phạm tiểu hòa thượng phe phẩy đầu, gương mặt tuấn dật là mảnh ngưng trọng. Mộc Vân La đối với tiểu hòa thựơng này đơn giản là hết nổi rồi. " Tùy ngươi, ngươi muốn làm gì làm, ta . " Nàng đưa tay, giật vạt áo ra khỏi tay Phạm , mang theo Tiểu Tử tiếp tục về phía trước. Trong rừng, gió lạnh nổi lên. Bốn phía đều là thanh xào xạc lá rụng rơi xuống đất. Tiểu Tử tựa ở trong lòng Mộc Vân La, đôi con ngươi tròn vo nhìn ra phía sau nàng : " Chủ nhân, tiểu hòa thượng kia vẫn theo ngài. " " quan tâm, đoán chừng là bị bệnh thần kinh. " " Chủ nhân, tiểu hòa thượng kia lớn lên đáng . " Tiểu Tử nhìn chằm chằm vào Phậm , bỗng nhiên cảm thấy tiểu hòa thượng kia tựa hồ như còn rất tuấn tú. Tiểu hòa thượng mặc thân áo cà sa, khuân mặt trắng nõn mảnh ngưng trọng. Tuy rằng tóc đen đầu đều bị cạo hết, nhưng như vậy cũng làm giảm tuấn mỹ của . " Chủ nhân, tiểu hòa thượng này. . . " Tiểu Tử vẫn cau mày, cẩn thận đánh giá Phạm , nó lần nữa mở miệng muốn gì đó. Cước bộ Mộc Vân La đột ngột ngừng lại. " Tiểu Tử a, tin hay ngươi dài dòng thêm hai câu nữa, ta liền lột da người làm áo khoác lông chồn? " Tiểu Tử lập tức im miệng! Đúng lúc này, đạo thân ảnh màu trắng phía sau thoáng cái tiến lên, mãnh liệt đoạt lấy Tiểu Tử trong lòng Mộc Vân La. " Thí chủ, trời có đức hiếu sinh. . . " Mộc Vân La hung hăng trợn trắng mắt —— Đức hiếu sinh. . . Đức hiếu sinh cái em ngươi! ! . . .
Chương 34: Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. " Xin lỗi thí chủ, ta có muội muội. " Tiểu hòa thượng bên tay vuốt lông Tiểu Tử, bên bình tĩnh mở miệng trả lời. Mộc Vân La muốn bùng nổ! ! ! Nàng phát , nàng và tiểu hòa thượng này căn bản phải là cùng loại người, thể hòa hợp được! Mà lúc này, Tiểu Tử được tiểu hòa thượng " giải cứu " ra cười đến ngừng được. Tên tiểu hòa thượng này, thú vị . . . Nghe được tiếng Tiểu Tử cười, ánh mắt Mộc Vân La bén nhọn đảo qua " Còn mau trở về? " Tiểu Tử lầu bầu hai tiếng, liền nghĩ nhún thân chuẩn bị nhảy về trong lòng Mộc Vân La. Thế nhưng Phạm lại cho rằng chồn bị Mộc Vân La uy hiếp, thân thủ vội ổn định nó, an ủi " Tiểu điêu điêu, đừng lo lắng, ta để cho ngươi bị tổn thương. " Mộc Vân La nghe thấy, gân xanh trán giật giật. Lưu lại chỗ này cũng lâu, nàng cũng muốn tiếp tục nán lại thêm nữa. Nghĩ vậy, thân thủ liền tiến lên, định trực tiếp từ trong lòng Phạm nhận lấy chồn . Phạm thấy thế liền động thủ, ý định ngăn cản nàng. Vì vậy, vươn tay, thoáng cái bắt được cổ tay Mộc Vân La giữa trung. . . Trong nháy mắt, biết Phạm cảm giác được cái gì, thần sắc đại biến, đấy mắt lộ ra kinh hoảng. Tiếp theo, như đụng phải vật gì vô cùng đáng sợ, liền bỏ nhanh tay Mộc Vân La ra —— " A di đà phật, A di đà phật —— thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. " Mộc Vân La thuận thế túm lấy Tiểu Tử, nàng đứng ở bên, vừa bực vừa buồn cười nhìn Phạm " Tiểu hòa thượng, tính ngươi thú vị, tỷ tỷ . " Dứt lời liền nhấc chân, mang Tiểu Tử mất. Ở phía đằng sau, Phạm nhìn theo bóng lưng Mộc Vân La, trầm tư điều gì đó, gương mặt phát ra nét cực kỳ nghiêm trọng. Thời điểm vừa rồi, lúc chạm vào cổ tay nàng, trong nháy mắt thấy được ràng vô tận giết chóc. Phạm nheo mắt lại, môi mỏng hé ra hơi rung động. . . " là nàng sao? " Người mà sư phụ kia, là nàng sao? Thần sắc đột nhiên sa sút, Phạm tiểu hòa thượng lắc đầu. " được, ta nhất định phải độ hóa cho nàng." xong, lần thứ hai đuổi sát theo nàng. " Chủ nhân, lại tới. . ." Tiểu Tử ghé vào vai Mộc Vân La nhìn thấy thân ảnh, kinh ngạc kêu to. " Mặc kệ , chúng ta đường chúng ta. " Mộc Vân La " Bất quá, chủ nhân, ta luôn cảm thấy tiểu hòa thượng đó có điều gì là lạ." Tiểu Tử hơi trầm xuống " Như nào? " " Ta nghe ở hướng đầu chung nam, có Brahma các, truyền thuyết kể lại, ở bên trong Brahma các có đại sư cao thâm, có bản lãnh thông thiên, có thể đoán trước được tương lai. . ." "Phải ? " Mi tâm Mộc Vân La khẽ động, lại tùy ý cười " Tiểu hòa thượng kia bất quá cũng chính là tiểu đậu bỉ ( hạt đậu ) thích càu nhàu mà thôi, có cái bản lãnh kia." " Ân, cũng đúng." Tiểu Tử gật đầu. " Ta nghe vị đại sư kia đến nay cũng sống hơn ba trăm năm. Mà tiểu hòa thượng này bộ dáng bất quá cũng mới mười mấy tuổi." " Đừng băn khoăn nữa, mục đích chuyến lần này của chúng ta chính là hoa Tuyết tố cửu phẩm đó." Nghe tiếng, Tiểu Tử gật đầu, nó xoay người, còn sâu liếc nhìn cái về phía tiểu hòa thượng theo ở đằng xa đó. . . . Chương 35: Gặp nạn trong rừng Tiểu Tử xác định cùng khẳng định rằng cái tiểu hòa thượng lớn lên trắng trắng nộn nộn kia chắc chắn phải người bình thường. . . Đôi con ngươi đen bóng nhịn được lại quay ra lần nữa, gắt gao nhìn Phạm . Nhưng cùng lúc đó, Phậm thoáng giương mắt lên, đôi con ngươi kia tinh khiết sáng trong đến sợ, đối mặt với cái nhìn của Tiểu Tử. Ánh mắt chỉ giao nhau trong chốc lát, Tiểu Tử liền cảm nhận được cỗ cảm giác áp bách cường đại. . . Cỗ cảm giác này áp chế được nó, nó cũng dám nhìn thẳng tiểu hòa thượng thân bạch y thêm chút nữa. . . . . . Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây, tán lạc thành những đốm vàng mặt đất. Càng vào trong rừng rậm, khí tức xung quanh càng thưa thớt đơn bạc. Mặc dù từ lúc vào đây sử dụng đan dược nấp hơi thở, nhưng Mộc Vân La vẫn rất cẩn thận quan sát bốn phía chung quanh. Dù sao cũng ai biết được trong rừng rậm này phát sinh những chuyện gì. Tiết trời quá mùa thu, tất cả lá cây quanh đó đều héo úa khô vàng. Cách đó xa, từng hàng hoa tiên diễm ngạo nghễ đứng thẳng. Mộc Vân La nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp này, đồng mâu hơi co lại! Hoa này. . . quỷ dị! " Oa, xinh đẹp " Tiểu Tử nhìn hoa, cũng nhịn được kinh diễm. " Hoa càng đẹp, độc càng mạnh " Phạm tiểu hòa thượng vẫn theo sát đằng sau đột nhiên lên tiếng. Lời của vừa ra, khí tức bốn phía lập tức biến đổi! đợi Mộc Vân La có phản ứng, tất cả hoa tươi từ bốn phương tám hướng bỗng vươn thân dài lao tới, bao vây lấy bọn họ. Nhìn mớ rắc rối lộn xộn này, Tiểu Tử mới giật mình nhớ tới cái gì đó, vội la to! " tốt, chủ nhân, là hoa Thực Nhân! " Hoa Thực Nhân. . . Trong lòng Mộc Vân La ngừng lại! Ý nghĩa như tên, hoa Thực Nhân chính là hoa ăn thịt người! Đây là loại hoa cực kỳ hung ác mãnh liệt! Chỉ cần đụng phải vật sống liền lập tức nuốt vào trong nhị hoa, chất độc tiết ra làm tan chảy mọi thứ còn mảnh. . . Trước mắt, rắc rối nhanh chóng tìm đến. Hoa thực nhân đến đâu, đến con kiến mặt đất cũng bị nuốt vào đến đó! Thấy thế, Tiểu Tử liền phóng người lên, đứng vững, từ trọng miệng phun ra từng đại khí lưu đánh vào đám bùng nhùng này, nhưng đám hoa dường như có cảm giác gì cả, bụi này nát lại có bụi khác vẫn tiếp tục đâm chồi vươn về phía trước. Bụi cây nhanh chóng hướng về phía Mộc Vân La quất tới. Thần sắc Mộc Vân La trầm xuống, chợt phóng người lên. Nàng vươn tay lên, hung hăng bắt chuẩn được mặt hoa Thực Nhân, xé mạnh phát! Nhanh!Ngoan!Chuẩn đóa hoa Thực Nhân có ý đồ xâm phạm khác vươn từ trong lùm ra, tiếp tục bị Mộc Vân La bắt lấy xé nát. " Oa ~~ Chủ nhân là suất! " Tiểu Tử nhìn thân thủ linh hoạt của Mộc Vân La, tấm tắc khen. Phải biết rằng thân thể chủ nhân của nó còn chứa nửa điểm vũ lực đấy! Ngay lúc nó còn thán phục hơn mười đóa hoa khác đồng thời công kích. Thanh của Tiểu Tử hơi ngừng lại. . . Nhiều hoa như này liệu Mộc Vân La có chống đỡ nổi? Mắt thấy hoa Thực Nhân sắp đụng đến Mộc Vân La, Tiểu Tử gấp đến độ kêu xèo xèo dựng thẳng. Nhưng vào lúc này, Phậm tiểu hòa thượng vẫn yên lặng theo sau đột nhiên phóng lên trước, từ trong lòng bàn tay của xuất cái gương đồng. Hai mắt nhắm lại, thân treo lơ lửng ở . tay để xuống ngực, tay nắm chặt gương đồng. Theo trong miệng đọc cái ngữ chú gì đó, trận hàn quang chói mắt từ gương đồng tràn ra. Ánh sáng kim quang mãnh liệt lan tràn khắp bốn phía, đánh vào đám hoa Thực Nhân hỗn loạn mặt đất. Trong nháy mắt, giống như là cảm nhận được đau đớn khốn khổ, bụi hoa mặt đất mãnh liệt rút về. " Chủ nhân. . . Ngươi xem. . . " mặt đất, Tiểu Tử có chút kinh ngạc nhìn Phạm giữa trung mở miệng. Mộc Vân La theo thanh của Tiểu Tử nhìn sang, trong mắt rốt cuộc xẹt qua tia kinh ngạc. . . . Chương 36: Nam nữ thụ thụ bất thân. Kim quang tỏa ra, quanh thân tiểu hòa thượng bao phủ tầng ánh sáng. nhìn về nơi xa xăm, lộ ra vẻ vô cùng thần thánh! chỉ có thế, xung quanh giờ khắc này còn xuất từng đạo khí tức cường đại, khiến cho người khác dám lại gần. Cũng chính bởi vì vậy, hoa Thực Nhân rút lui cũng dám tiến lại thêm lần nữa. " Chủ nhân, ta mà, tiểu hòa thượng này phải loại đơn giản gì " Tiểu Tử nhìn Phạm , chép miệng. " Như vậy sao?! " Mộc Vân La cau mày lại, lẩm bẩm. nghĩ tới tiểu hòa thượng này cũng có vài phần bản lĩnh ! Phạm cuối cùng cũng từ trung đáp xuống mặt đất bằng phẳng. Hai tay chắp lại tạo thành hình chữ thập " A di đà phật. " “Tiểu hòa thượng, bản lĩnh tệ! như vậy sao trước ngươi còn bị hai người kia truy sát? " Mộc Vân La khỏi thắc mắc hỏi. Nhìn tiểu hòa thượng đối phó với đám hoa Thực Nhân kia đủ thấy phải loại người dễ bắt nạt. như vậy trước có lý do gì bị hai người tráng hán truy sát chật vật như vậy chứ. Khuân mặt Phạm thể bất cứ biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng " Ngã phật từ bi, sao có thể ngông cuồng hạ sát tâm? Còn nữa, gặp mặt được cũng là có duyên. . . " Mộc Vân La xiêu vẹo đứng ở bên, nhìn Phạm lại tiếp tục lên tiếng thuyết giảng, đáy lòng lại như thấy có hàng nghìn con lạc đà gào thét chạy qua! Được rồi, nàng hối hận. Nàng quên mất lối tư duy của người này căn bản là cùng nhịp bình thường với nàng! Nàng vốn nên hảo hảo cùng thảo luận vài vấn đề. . . Tiểu hòa thượng vẫn còn muốn tiếp tục đạo lý lớn, Mộc Vân La mạnh mẽ cắt ngang " Được rồi, mặc kệ thế nào, mới vừa rồi cám ơn ngươi giúp. Nhưng ngươi đừng tiếp tục theo chúng ta nữa, chúng ta từ nay trở lời từ biệt! " Phạm giương mắt lên, con ngươi sâu thẳm như hàn đàm,phảng phất như nhấn chìm Mộc Vân La trong đó " Thí chủ, bần tăng khuyên ngươi, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, nếu tay còn nhiễm thêm nhiều máu tanh giết chóc. . . " Dẹp! Dẹp hết! Công phu lải nhải của tiểu hòa thượng này quả thực phải dạng tầm thường! Mộc Vân La mạnh mẽ trợn mắt, nàng thể chịu được cứ cằn nhằn nữa, đáy mắt lóe lên tia biến hóa kỳ lạ. Nàng giơ chân lên. . . Phạm vẫn còn say sưa thuyết giảng, liếc mắt cái thấy Mộc Vân La lại gần. Qua lớp vải che mặt, thấy được biến hóa mặt nàng. Vốn từ lúc còn ở cây, Mộc Vân La xé miếng vải bố đeo lên che chắn khuân mặt. Lúc này đôi con ngươi phát sáng của nàng thẳng tắp nhìn Phạm . Càng tiến càng gần, mắt thấy sắp chạm vào vạt áo tiểu hòa thượng Phạm , nàng cười " Tiểu hòa thượng, ngươi lớn lên nhìn thuận mắt." Thần sắc Phạm đột nhiên quẫn bách " Thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân. " " Thụ thụ bất thân, vậy ngươi theo ta làm cái gì? " Nhìn nét được tự nhiên mặt tiểu hòa thượng, Mộc Vân La bỗng sinh lòng muốn trêu tức. Nàng , tay chạm lên mặt tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng cấp tốc lui vài bước về phía sau, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng. Nhưng mà ngay lúc định cái gì đó, nơi cổ bỗng trận đau đớn kịch liệt kéo tới, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống —— Trước lúc ngất , trong đầu Phạm chỉ có duy nhất suy nghĩ " Quả nhiên lời sư phụ sai, thể tin tưởng nữ nhân được! bị ám toán! " Thân thể Phạm cứ như vậy ngã thẳng tắp ụp xuống mặt đất, làm văng lên vô số bụi bặm. Rốt cuộc bốn phía xung quanh cũng khôi phục thanh tịnh, Mộc Vân La dừng cước bộ, nhìn Phạm té mặt đất, sau đó tay kéo khăn che mặt xuống, hung hăng thở phào cái " Hòa thượng chết tiệt, lải nhải chết lão nương! " " Chủ nhân, làm như vậy có khiến chúng ta đắc tội với hay ? " Tiểu Tử nhìn Phạm sấp mặt, khóe môi rút , lo lắng hỏi. Mộc Vân La cúi đầu, vỗ cái đột ngột lên đầu Tiểu Tử " Cứ như vậy chẳng có chút can đảm nào, khiến lão nương mất mặt ! " . . .
Chương 37: , hai, ba, ném! Mất mặt? Thần sắc Tiểu Tử bỗng nhiên dao động, từ trong lòng Mộc Vân La nhảy ra, chạy vụt cái đến trước mặt Phạm . Nó giương hai chi nho lên, thoáng cái lật Phạm lộn vòng, lập tức đem thân thể nho vùi dưới Phạm sấp mặt. Ngay sau đó, thân thể nho này đem Phạm nâng lên. Mộc Vân La bị loạt động tác đột ngột này của Tiểu Tử làm cho bối rối. Nàng nhướn mày hỏi " Vật , ngươi muốn làm gì? " " Chủ nhân, ngươi phải bảo ta ném mặt mũi sao? Ta đây liền ném! " xong Tiểu Tử động động thân thể, trong miệng lẩm bẩm: " . . . hai. . . ba. . . Ném! !" Mộc Vân La đứng bên, trợn to mắt nhìn động tác của Tiểu Tử. . . Trong chốc lát, như hiểu được cái gì đó, đáy mắt nàng liền xẹt qua tia bất đắc dĩ. Mắt thấy thân thể tiểu hòa thượng kia chuẩn bị bị quăng , Mộc Vân La vội vã ngăn nó lại " Đừng! " Tiểu Tử đình chỉ động tác, xoay người mắt chớp chớp nhìn Mộc Vân La " chủ nhân. . . " " Ta ngươi làm mất mặt mũi ta, chứ cho ngươi ném mặt mũi ." Mộc Vân La tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Tử, lại coi thân thể Phạm như tà tà lướt mặt đất thở dài " Khí lực của ngươi lớn như vậy, ném sao còn lành lặn được. Như vậy , ngươi đặt vào địa phương an toàn nào đó cũng được. " Con ngươi đen của Tiểu Tử lưu chuyển vài cái, sau đó thân thể nho kia mang Phạm thẳng mạch. Tốc độ kia giống như nó khiêng vật vô cùng vậy. Mộc Vân La bật cười nhìn theo nó, bất lắc dĩ lắc đầu. Tiểu Tử an trí cho Phạm xong rất nhanh, chốc lát sau từ đằng xa chạy lại nhào vào chỗ quen thuộc trong lòng Mộc Vân La. Mộc Vân La cảm thấy nàng trì hoãn tại ngoài rìa rừng này quá lâu liên cùng Tiểu Tử lần thứ hai quyết định tiếp tục sâu vào trong rừng. . . . người thú vốn là muốn sớm đến được chỗ Tuyết Tố cửu phẩm kia, nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Vừa mới thêm được mấy trăm dặm về phía trước, từ đằng xa nghe thấy tiếng dã thú gào thét truyền lại, ở giữa đó còn mơ hồ xen lẫn từng đợt tiếng cười có vẻ quen thuộc. . . " Ha ha ha! Tam đệ, cái này chơi thú vị sao? Ở trong hoàng cung ngươi cũng được chơi như thế này đâu! " Giọng này mang đến chút cảm giác quen thuộc. Mộc Vân La nghe được thanh này, thần sắc liền thay đổi! Tiểu Tử tựa hồ như cũng nhận ra điều gì đó, có chút nghi ngờ thầm bên tai nàng." Chủ nhân, thanh này. . . quen thuộc nga. . . " Nó vừa dứt lời Mộc Vân La liền ôm chặt lấy nó tiếp tục vào, mà phía trước chính là nơi phát ra những thanh đó. Từ chỗ nấp khuất sau thân cây to lớn, Mộc Vân La liền thấy cảnh tượng xảy ra trước mặt. . . Nàng thấy đám người quây thành vòng lớn, mà ở giữa đó, chính là bạch y nam tử lúc trước! Trước mặt bạch y nam tử lúc này, chính là. . . là Kim mao sư tử khổng lồ ( sư tử lông vàng ) nhe nanh trợn mắt, mặt tràn đầy hung dữ mãnh liệt! " Đại ca. . . Sư tử này đáng sợ. " Bạch y nam tử bị vây ở giữa mặt xẹt qua chút kinh hoảng, đáy mắt tinh thoàn là mảnh kinh sợ. " Đáng sợ sao? Sợ là tốt! ha ha! " Nam tử mặc hoa phục cầm đầu ngửa mặt cười càn rỡ, con ngươi kia hung ác nham hiểm, trong đó sát ý mười phần! Hôm nay chính là muốn khiến cho Bắc Minh Triệt chết tại chỗ này! ! sai! Đám người kia chính là đám người Mộc Vân La thấy tại miếu đổ nát ngày trước. Nhìn bọn họ lúc này, chân mày Mộc Vân La cau lại. là đúng dịp! Lại gặp bọn họ ở đây! Nếu nàng đoán lầm, đám người kia muốn nhét bạch y nam tử vào Mê thất sâm lâm này cho tự sinh tự diệt! Rống rống! ! Con kim mao sư tử đó gầm lên từng tiếng. Từ xa nhìn lại, trông nó vô cùng hung ác! Tiểu Tử nhìn kim mao sư tử, thình lình lầu bầu ra thành tiếng chê cười." Cắt, chỉ là con linh thú cấp thấp thôi mà, tưởng rằng mình lớn lên nhiều thịt liền lợi hại sao? Bất quá chỉ là kẻ đầu to ngu ngốc!" . . . Chương 38: Cứu người Đầu to ngu ngốc? Khóe môi Mộc Vân La run . Vật này, lời nể nang mặt người khác chút nào a! ! Thần sắc lóe lên chút tính kế, Mộc Vân La chớp chớp mặt, bâng quơ hỏi " như vậy có nghĩa là nó phải là đối thủ của ngươi?" Tiểu Tử khinh thường bĩu môi " Đó là dĩ nhiên. " Bất quá chỉ là sơ cấp linh thú mà thôi, có chỗ nào có thể sánh bằng chồn đại gia nó? Tiểu Tử bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu lên hỏi " Nhưng mà chủ nhân, ngươi hỏi cái này để làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn cứu tên ngốc kia? " Mộc Vân La tiếp tục trả lời, chỉ lẳng lặng quan sát đám người vây trụ Bắc Minh Triệt. Ở giữa đám người kia, trông Bắc Minh Triệt có vẻ rất bất lực. Thân thể của tựa hồ khẽ run, cặp mắt thanh thuần nhìn kim mao sư tử to lớn kia ra vẻ sợ sệt! Nhìn , Mộc Vân La bỗng nhiên nghĩ tới chính mình. Tên ngốc này thực ra có số phận vô cùng giống nàng. Cùng là bị thân thích ruột thịt tàn hại, mà trùng hợp là, đều cùng bị dùng phương pháp. Đằng sau cây đại thụ, trong mắt Mộc Vân La bất chợt lóe chút mê man —— Nam nhân này, nàng quyết định cứu rồi! ! Gió lạnh vẫn ngừng rít trong rừng rậm. Theo từng trận gió đó, tiếng cười của Bắc Minh Vũ vang lên, có vẻ khủng bố giấu được. " Tam đệ, ngươi cùng A Kim của hoàng huynh hảo hảo vui đùa chút ! " mặt Bắc Minh Vũ ra mảnh hung ác nham hiểm. xong, đột nhiên giơ ngón tay lên ngoắc, theo động tác đó, con sư tử lông vàng óng kia gầm rống tiếng vang trời, mạnh mẽ tấn công về phía trước! " Ha ha ha! ! " " Ha ha ha! !" Bắc Minh Vũ đứng ở bên, tưởng rằng trong chốc lát được thấy mọi chuyện như ý muốn, càn rỡ cười to. Nhưng mà đúng lúc đó, từ nơi xa, hai cây ngân châm vụt bay đến. Trong khoảnh khắc, nguyên bản kim mao sư tử hừng hực khí thế muốn tiến lên, thoáng cái như bị cái gì kích thích, thân thể lập tức khựng lại. Nhưng bởi nguyên do thể tích quá lớn lại phanh đột ngột, toàn bộ thân hình kim mao sư tử thảm thương ngã nhào xuống đất. Biến cố xảy ra bất thình lình khiến Bắc Minh Vũ nhất thời ngơ ngác. nhìn khắp bốn phía, muốn tìm lời giải thích nào đó. Liền vào lúc này, trong trung bỗng rơi xuống từng đạo thuốc bột khác thường. Thứ thuốc bột nay rơi mắt đám người Bắc Minh Vũ, khiến bọn họ thể nào mở mắt ra được. Thừa dịp lúc này, Mộc Vân La nhanh nhẹn như con thoi từ trong rừng xuyên qua đám người. Thân thể xinh của nàng nhanh chóng đến trước mặt Bắc Minh Triệt, thân thủ lanh lẹ kéo tay ! " theo ta! " " Ngươi là ai? " Bóng dáng nàng phản chiếu trong con ngươi trong vắt của Bắc Minh Triệt, tại đó vẫn còn vương ít sợ hãi. " Nếu ngươi muốn bị sư tử này ăn ngoan ngoãn theo ta! " Mặc dù lời ra là cho lựa chọn như vậy, nhưng thực tế Mộc Vân La mạnh mẽ lôi kéo Bắc Minh Triệt, túm chạy nhanh theo nàng. Nàng chỉ lo kéo Bắc Minh Triệt , căn bản chưa phát rằng đáy mắt lúc này lên tia thú vị. . . Mộc Vân La mang theo Bắc Minh Triệt sâu đoạn khá xa vào trong rừng rồi thuốc bột mới chậm rãi tán . Bắc Minh Vũ mở to con mắt, phát giác còn thấy bóng dáng Bắc Minh Triệt, liền nổi cơn thịnh nộ hét lớn " thấy thằng ngốc kia, còn mau tìm! " lệnh hạ ra, tất cả thị vệ liền nháo nhào tìm kiếm loạn cả góc rừng. . . Tầm mắt Bắc Minh Vũ đảo quanh liền rơi vào người con kim mao sư tử kia, thấp giọng phân phó thêm." A Kim, ngươi cũng ! Ngươi ngửi qua mùi thằng ngốc kia. Nhớ kỹ, thấy lập tức cắn chết!" . . .