1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ashley1708

      Ashley1708 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      12
      Nam chính có trùng sinh hả b ơi:yoyo68:

    2. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Đọc chương này ghét quá hic

    3. Thanh Nhã

      Thanh Nhã New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Truyện hay quá. Hóng chương mới của bạn.
      Cám ơn editor
      ngocanh.97 thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 110: Đầu mối

      Edit: Linh Sờ Tinh

      “Nương.” Mộ Tịch Dao mới xem kịch được nửa, lên tiếng chào hỏi với Tứ hoàng tử phi rồi xuống lầu tìm Vu thị, để cho bà thấy yên tâm.

      Vu thị thấy nàng vác cái bụng lớn lại lại như con thoi trong đám người qua lại, nhanh chân chạy đến, đỡ nàng ngồi xuống.

      Lo lắng nhìn con , Vu thị lau nước mắt, “Cũng tại nương tin tưởng con, luôn tin những gì con . Hôm nay mới biết con bị người ta khi dễ như vậy. Nương vô dụng, che chở được cho con. Bình thường có tức giận với chính phi con cũng đừng để trong lòng, đối với thân thể con tốt. Dù gì nàng ta là chính phi của Hoàng tử, con nên nghĩ thoáng chút, cái gì có thể nhường nhường chút. Chỉ cần điện hạ luôn nghĩ đến con là con có thể an ổn.”

      Vu thị thống khổ , càng nhìn Mộ Tịch Dao càng cảm thấy đau lòng. Hôm nay khuê nữ vì bảo vệ gia đình mà ngại tỏ ra cường thế . Nữ nhi từ nhu thuận, nếu phải cường hãn như thế tất nhiên rất miễn cưỡng, ngay cả thanh danh hiền lành của mình cũng bị làm hỏng.

      Ngô di nương cũng lo lắng theo, thấy phu nhân khó chịu, trong lòng cũng thoải mái. “Tiểu thư, khổ cho người rồi. Tình cảnh của người khó khăn gian nan nhưng lúc nào cũng che chở cho Tịch Đình, phần ân tình này, di nương biết lấy gì báo đáp.” xong viền mắt cũng phiếm hồng.


      Mộ Tịch Dao nghe hai người mà thấy ngại ngùng. Việc này… Nàng nên trấn an như thế nào mới tốt đây? Lẽ nào cho nương biết rằng ở trong phủ mình luôn ngang ngược, để cho mẹ yên tâm sao? Nếu vậy chỉ sợ dọa Vu thị hết hồn. Ở nơi mà nữ nhân cả đời chỉ có thể giữ bổn phận của mình như nơi đây , nếu mình làm như thế chính là muốn bị hưu mà.


      Mộ Tịch Đình vốn là người có chủ kiến, mới vừa rồi còn sợ hãi thủ đoạn mà Mộ Tịch Dao dùng, bây giờ lại bị người nhà ảnh hưởng. Cho rằng tuy bề ngoài tỷ tỷ được ngàn vạn sủng ái, nhưng sau lưng lại bị chính thất trách móc nặng nề, ở bên ngoài còn bị lăng nhục , đến đánh trả cũng phải dùng đến thanh danh của mình. Trong lúc nhất thời, lòng đầy lưu luyến , cảm thấy tâm tư của bản thân mình tốt, đáng ra nên cảm ơn ân đức của tỷ tỷ mới phải.


      Triệu ma ma nghe mấy người bọn họ miêu tả chủ tử nhà mình lúc bị ủy khuất lúc lại phải chịu tội, hơn nữa bọn họ vô cùng khó chịu khi chủ tử bị người khác khi dễ rơi lệ. Biểu tình của Triệu ma ma vô cùng đặc sắc, đặc sắc đến mức khó chịu.


      Đây là chủ tử nhà nàng sao? Vậy người chiếm hết ân sủng của điện hạ là ai, người khiến cho nữ nhân ở hậu viện hận đến nghiến răng nghiến lợi là ai, người khiến cho Quý phi nương nương đến giờ vẫn còn dưỡng bệnh là ai?

      Mặc Lan và Huệ Lan cũng đỏ mặt theo. Phu nhân, di nương à, các người lầm rồi. Chủ tử của nô tỳ còn dám tranh luận với điện hạ cơ, ngoại trừ trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, chưa có lúc nào chủ tử tuân theo quy củ. Haizz, ở trước mặt lão gia và phu nhân đúng là rất nhu thuận. Còn nhu thuận cách quá mức, khiến cho mỗi lần chủ tử biến sắc mặt người khác luôn hoảng thần.


      Lúc Vu thị đến Kinh Thành Mộ Tịch Dao vừa qua cơn phong ba, những hạ nhân phái đều bị nàng cảnh cáo, được bừa ở trước mặt Vu thị. Vu thị lại là người ra khỏi cửa lớn, nên dễ dàng bị nữ nhi mà bà tưởng rằng rất nhu thuận lừa gạt dễ dàng.

      Chỉ có Mộ đại nhân ở bên ngoài nghe được mọi chuyện kinh ngạc sững sờ, sợ đến kinh hồn bạt vía, nhưng ông cũng dám lại với phu nhân của mình. mình lặng lẽ đè nén nỗi sợ hãi, chỉ biết mong ngóng cho nữ nhi có thể bình an mà sống, gặp trắc trở nữa.


      Mộ Tịch Dao đành lòng nhìn Vu thị lo lắng, thể làm gì khác hơn là đành giọng, nhanh nhẹn gọi người ôm Thành Khánh đến giải vây, dời chú ý của Vu thị .


      Tông Chính Lâm ở viện trước được Điền Phúc Sơn báo tin, chỉ nhàn nhạt gật đầu, coi như biết.


      Mộ Tịch Dao nếu có thể để cho người khác ức hiếp mình ở ngay trong phủ của mình mới là chuyện lạ. Lần này chắc lão thái quân của phủ Vinh quốc công sau khi trở về chỉ bệnh rồi, kế tiếp vô cùng để ý ánh mắt mọi người nhìn vào,khẳng định tranh thủ tỏ thái độ. Vinh quốc công tìm cách ở riêng từ nhiều năm, nhưng lần này bị nữ nhân này làm ầm ĩ hồi, chừng có thể thành .

      Tiểu nữ nhân của thế mà lại biết chọn người để xuống tay. Lần này Vinh quốc công được nàng giúp ích, nhất định có báo đáp. Lằng nhằng hồi thế mà phủ hoàng tử lại có thêm trợ lực trong việc xuất binh đến Mạn Bắc rồi.


      Lục điện hạ đắc ý với năng lực của nàng quả nhiên thấy Quốc công gia đến bắt chuyện, thái độ cũng thân thiết hơn trước rất nhiều. Hai người nâng cốc vui vẻ trò chuyện, ý tứ ai cũng ngầm hiểu.


      Các Hoàng tử đều dẫn gia quyến đến chúc mừng, cũng sớm nhận được tin tức. Thấy hai người chủ và khách đều vui vẻ, tất nhiên là ai cũng hiểu nguyên nhân.


      Ánh mắt của Bát hoàng tử Tông Chính Hàm lạnh lẽo. Lại là Mộ thị. và phụ tá định mượn sức của Vinh quốc công, kế hoạch cũng tiến hành được nửa. Bây giờ lại bị Mộ thị chiếm mất tiên cơ, giải quyết dứt khoát. cần toàn bộ kế hoạch trở thành phế thải, mà nửa tháng cực khổ vô công như dã tràng xe cát.


      Đây vốn là mưu đồ được tính toán từ rất lâu của Tông Chính Lâm, cho chính phi và trắc phi diễn trò, hay đây là thủ đoạn của mình Mộ thị?


      Tông Chính Hàm nhận ra hậu viện của thiếu nữ nhân có thể thay phối hợp tác chiến. hề e sợ những chiêu trò của phân tranh công khai trong triều đình. Nhưng đáng tiếc những chiêu trò sâu bên dưới phân tranh đó lại quá nhiều, nếu nữ nhân có năng lực làm việc, rất tiện.


      Tông Chính Lâm có được Mộ thị đầy đắc lực, đây là lần thứ bao nhiêu chiếm được tiện nghi mà mất sức rồi?


      Mộ Tịch Dao ngồi lâu, thân thể nặng nề mệt mỏi. Bèn dẫn người trở về Đan Như Uyển, thuận tiện dẫn nhóm người Vu thị theo. Ở bên ngoài trò chuyện thoải mái như ở Đan Như Uyển.


      có người ngoài quấy rầy, người nhà hòa thuận vui vẻ. Thành Khánh ngừng bi bô, thấy có người chú ý đến mình bắt đầu giẫy đạp, đôi chân dẫm nát tấm thảm mà Tông Chính Lâm cố ý mua, được nhũ mẫu đỡ người, càng giẫm hăng hái.

      Vu thị sờ sờ tấm thảm, vô cùng mềm mại, tò mò hỏi, “Thảm này thích hợp cho tiểu hài tử chơi đùa, khỏi bẩn chân. Được dệt từ gì vậy?”

      Mộ Tịch Dao vừa nghe, trong lòng rỉ máu. Bản lĩnh tiêu tiền của Lục điện hạ và khả năng kiếm tiền đều ngang nhau .


      Lông dê thượng hạng của Vân Châu tốt thế lại cần, phái người đến Giang Đô phủ của Tây Tấn chọn mua lông chồn tía, hơn nữa cũng chỉ mua loại lông này mà thôi. Quả thực là xa xỉ đến cực điểm, đàn ông của hoàng gia đều chẳng biết tiết kiệm. Theo độ lớn của tấm thảm số tiền bỏ ra để mua nó cũng đủ để gia đình bình thường chi tiêu trong vài đời rồi.


      Mộ Tịch Dao cũng đắc ý về việc bảo quản tấm thảm này, thường ngày đều được bảo dưỡng, chất lông vẫn mềm mại, rất sạch . Nàng hạ quyết tâm, bánh bao cũng chỉ có thể dùng thứ này ở đây thôi, nào có đứa trẻ nào được chiều chuộng đến mức chân chạm đất? Lục điện hạ xa xỉ như vậy, cũng khiến cho hài tử quen tính quý tộc như thế mà thôi, đáng tin mà.


      Quế ma ma lai lịch của tấm thảm cho mọi người nghe, Vu thị sợ đến mức rụt tay lại. Quá dọa người rồi, chỉ là tấm thảm thôi, lão gia nhà bà có dùng bổng lộc cả đời ăn uống cũng mua nổi góc.


      Bữa trưa Mộ Tịch Dao ăn ở Đan Như Uyển, cũng lười bước ra khỏi viện. Sau khi ăn xong Vu thị và Ngô di nương theo Mộ đại nhân hồi phủ, chỉ còn lại Mộ Tịch Đình, chờ tham gia gia yến lúc chạng vạng.


      Mộ Tịch Dao nghỉ ngơi ở chính điện, Mộ Tịch Đình dẫn theo Nhị Châu đến phòng ngủ ở phía tây nghỉ tạm.


      Trong phòng chỉ còn lại hai chủ tớ Nhị Châu mới do dự đưa tờ giấy bị người nhét vào tay lúc đến tây phòng cho Mộ Tịch Đình.


      “Chủ tử, nô tỳ thấy tướng mạo của người đó. Chỉ thoáng thấy bóng lưng, mặc y phục của nha đầu thô sử, chiều cao cũng xấp xỉ bằng nô tỳ.”


      Nha đầu thô sử? Mộ Tịch Đình kinh ngạc. Đây là phủ của Lục hoàng tử. Người của nữ nhân kia còn có thể vươn tay đến trong phủ Lục điện hạ?


      Mở tờ giấy ra nhìn, là giục nàng hành . Hôm nay nàng nghĩ ký, đều là nữ nhi Mộ gia, sao có thể giúp người ngoài đối phó tỷ tỷ của mình. Huống chi nữ nhân kia quá mức thần bí, nguồn gốc, tin được. Lần này Mộ Tịch Đình rất quyết đoán, dứt khoát vò nát tờ giấy, bảo Nhị Châu bỏ vào hầu bao, hồi phủ rồi thiêu hủy cũng muộn.

      Mình trở lại và ăn hại hơn xưa
      minhhanhng, Sweet you, levuong22 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 111: Thanh

      Edit: Linh Sờ Tinh
      Tiệc gia yến cử hành lúc chạng vạng, Thái tử và Tông Chính Lâm ngồi ở chủ vị, chủ khách. Bề ngoài tỏ ra rất hòa thuận, nhưng sau nó ai , hình ảnh huynh đệ thân thiết này, chẳng qua cũng chỉ là diễn trò, để tấu chương được đưa đến chỗ Nguyên Thành đế đẹp mắt chút mà thôi.

      Thái tử mặc thân triều phục màu vàng, quanh thân đều thể vẻ tài trí hơn người, mấy câu ra đều là răn dạy, như vô cùng chăm sóc quan tâm đến những huynh đệ ngồi đây.
      Tông Chính Lâm mặc thân thường phục, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ chú ý uống rượu. Thái tử gia lúc nào cũng quên nhắc nhở, vị trí Thái tử phải người nào muốn là có được nếu Thái tử dễ dàng ngồi lên như thế còn ngồi đó làm chi . Mắt phượng của Lục điện hạ đảo xuống nhìn nhẫn ngọc ở tay trái. Ấn tín hoàng tử này, ngày nào đó đổi danh vọng khác.

      Tông Chính Minh dựa lưng, nâng chén rượu bằng vàng uống hơi cạn sạch.
      *****
      Tin tức mà Mộ Tịch Dao truyền đến quá mức quan trọng, đến mấy ngày nữa, Nguyên Thành đế ban đạo thánh chỉ thứ ba. giúp đỡ này nên cảm tạ thế nào đây? Tông Chính Lâm có biết việc này hay ?

      Nhìn rèm lụa trang trí trong đại điện, khóe miệng Tông Chính Minh khẽ nhếch. Chắc nàng ăn uống thoải mái vui sướng bên nữ quyến đằng kia. Nghĩ đến khi nàng soi mói nhíu mày, vui vểnh miệng lên, Ngũ điện hạ thầm lắc đầu. Lục đệ quá mức nuông chiều nàng, đâu phải cứ để nàng được như ý thích, kén ăn như vậy đối với trẻ con tốt.

      Mộ Tịch Dao kéo Mộ Tịch Đình ngồi xuống bên cạnh, có Tông Chính Lâm ở bên, cần ăn kiêng nữa rồi. chỉ tự mình ăn uống thỏa thích , Mộ Tịch Đình bên kia cũng rảnh. Tịch Dao luôn là tay gắp đồ ăn vào chén muội muội, làm Mộ Tịch Đình xấu hổ chỉ cúi đầu dùng cơm, dám ngẩng đầu. Tất cả trong đám khách nữ cũng chỉ có nàng là ăn ngon miệng nhất.

      Tứ hoàng tử phi nhìn mà thấy vui vẻ, thấy Mộ trắc phi thích ăn sò khô, vội sai người gắp vào đĩa , cố ý bày trước mặt nàng.


      “Cảm ơn Tứ tẩu, đúng là Tứ tẩu thương thiếp nhất mà. Cái bụng lớn này là đáng ghét, tham ăn”. Mộ Tịch Dao nhìn Tứ hoàng tử phi cười cười, vô cùng hoạt bát.

      Tứ hoàng tử phi bị nàng chọc cười, lấy khăn tay che miệng ho hai tiếng, dáng vẻ đoan chính. Nếu ngồi cùng Mộ Trắc phi, lúc nào cũng phải nhớ giữ dáng vẻ chính thất đoan trang dịu dàng, nếu bị nàng ấy ảnh hưởng khiến cho mất uy nghi.

      Mộ Tịch Dao thỏa mãn , đợi bàn tiệc dọn , uống trà cùng mọi người, nghe vài chuyện nhà, tham gia náo nhiệt. Uống hết chén trà, bụng cảm thấy khó chịu, liền xin phép tản bộ tiêu thực.

      Từ phòng tiệc ra, chầm về phía con đường phía sau hòn núi giả. được mấy bước, phía trước truyền đến hồi thanh nhè nhè. Mộ Tịch Dao nhíu mày, “Lưu thương”?

      Hai tay Tông Chính Minh cầm phiến liễu, tùy ý thổi, mặt hướng về phía nước, vẻ vui mừng.


      Mộ Tịch Dao mang theo Mặc Lan đứng dưới thềm đá, nhìn bóng lưng như hòa cùng hoàng hôn. Khẽ ngồi xuống cái ghế đá, Mộ Tịch Dao nhắm mắt nghe, dần dần say mê.

      Cổ khúc “Lưu thương”, đúng là luôn thích hợp với phong cách phong nhã như Tông Chính Minh vậy. Lúc trước khi tham gia tuyển tú nàng cũng tấu khúc này, nhưng đạt được cảnh giới cao xa như Tông Chính Minh. Lúc ấy nàng tấu rất nhàng thanh thản, nhưng thực nàng lo lắng như bị bó tay chân.

      Mộ Tịch Dao vẫn còn chìm trong dư vị của khúc nhạc, bị tiếng cười của Tông Chính Minh đánh thức.

      “Trắc phi thấy thế nào? Có lọt tai hay ?”

      Mộ Tịch Dao cũng đứng dậy, dáng vẻ rung đùi đắc ý như nhà hiểu luật .


      “Thanh dật xuất trần, tiếng hay mà người tài. Điện hạ tinh thông luật, dù thiếp chỉ cảm nhận được ba phần trong đó cũng cảm thấy đủ.”

      Tông Chính Minh nghe nàng khen ngợi, chuyển động lá liễu trong tay. Cầm nghệ của Mộ Tịch Dao, nghe Thứ phi đề cập qua, nghe sư phụ nhạc công cũng phải tự than thở bằng . Hôm nay lại tán dương kỹ xảo vụng về của , là người khiêm tốn.

      Nhìn xung quanh rộng rãi, nếu có người tới vừa nhìn hiểu ngay, Tông Chính Minh thầm than, thảo nào nàng kiêng nể gì, thoải mái ngồi đó.

      “Nhân đây cũng muốn cảm tạ tương trợ của Trắc phi, giúp bản điện đỡ rất nhiều công sức”.

      Mộ Tịch Dao nhìn thận trọng , bèn vô cùng hào phóng, “Thiếp cũng phải là làm công , chẳng qua là muốn mượn điện hạ để ra tay trút nỗi ấm ức mà thôi? Nào đáng để điện hạ cảm ơn, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi thôi”.

      Tông Chính Minh ngờ nàng lại thẳng là lợi dụng , sững sờ lát, sau đó lại cực kỳ thoải mái. Nếu nàng sạch quang minh chính đại, cần gì phải ra vẻ ta đây cho mất khí độ.

      “Đương nhiên. Đó là hai bên tình nguyện, rất tốt.”

      “Hay là điện hạ lại tấu khúc? Tai thiếp còn ngứa, kêu gào chưa thỏa mãn.” Mộ Tịch Dao thoải mái ngồi đó, muốn động đậy. Có tiếng nhạc làm bạn, cuộc sống vui vẻ. Bên trong Phủ hoàng tử nghiêm nghị, lại khiến cho nàng tìm được cảm giác của cuộc sống điền viên , là hiếm có .

      “Tiếng ếch trong non nước , chim hót lồng gió thanh. Điện hạ cảm thấy cảnh đẹp thế này, chỉ thiếu tiếng tiêu sao?”

      Tông Chính Minh thấy vẻ mặt chờ đợi của nàng, cảm thấy nếu như hôm nay thiếu khúc nhạc này, tiếc nuối lớn lao. bèn mỉm cười xoay người, khúc “Hái sen” nhàng vang lên, Mộ Tịch Dao vỗ tay theo nhịp, nhàng phụ xướng.

      Mặc Lan nghe đến xuất thần, thấy Lục điện hạ và Tam tiểu thư từ phía đối diện đến. muốn thông báo cho chủ tử, thấy chủ tử cất tiếng hát, ngồi ghế đá, gót chân lay động theo nhịp, hai tay vỗ nhịp thoải mái.

      Xong rồi! Dáng vẻ này mà điện hạ nhìn thấy chỉ có thể là say rượu mờ mắt mà thôi .

      Tông Chính Lâm theo tiếng nhạc tới tìm người, ngờ lại bắt được Mộ Tịch Dao hề phòng bị, dáng vẻ say mê. Nhìn khuôn mặt nhắn của nàng thực rạng rỡ, xinh đẹp bức người, cất tiếng ca rồi đắm chìm trong đó.

      Nhìn bóng lưng người đứng trong đình Bát giác kia , chỉ cần liếc mắt là biết ngay đó là ai.

      Lục điện hạ ngăn Mộ Tịch Đình muốn tiến lên gọi người lại, nghiêng người dựa vào núi đá, khoanh tay yên tĩnh nhìn dáng vẻ hào hứng hiếm gặp của nàng .

      Bình thường cũng ít lần nàng phô trương, nhưng chủ yếu là so đo với người khác là bị tình thế bức bách. Còn vui vẻ hôm nay lại khác, đây là đúng theo bản tính ,chân mà nội tại.

      Nhìn niềm vui có được bằng cách đơn giản như vậy, tiếng hát nữ nhân phóng khoáng, mắt phượng của Tông Chính Lâm trở nên thâm thúy. Nếu phải vì phải tham gia tuyển tú nê nhập phủ, chỉ sợ Mộ Tịch Dao vô cùng chán ghét cuộc sống, mưu xảo quyệt , lục đục tranh đấu cả đời của hậu cung . Thực muốn nàng cam tâm tình nguyện nhập phủ hầu hạ, chắc khó khăn vô cùng. Nhìn dáng vẻ hôm nay của nàng , thể nghi ngờ gì nữa cả, cuộc sống mà nàng muốn chỉ là cuộc sống an nhàn thanh thản mà thôi.

      Nhưng nàng muốn thế sao? lựa chọn con đường ngược dòng nước, người phụ nữ bên cạnh đương nhiên cũng phải đưa tay đẩy thuyền. nắm tay nàng buông ra nữa. Cho dù phải bóp chết bản tính của nàng, Tông Chính Lâm cũng tiếc hận.

      Khúc nhạc hoàn thành, Tông Chính Minh chậm rãi thu tay, xoay người liền thấy người phía sau Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm mặc bộ trường bào màu xanh, ánh mắt chỉ tập trung người nàng .

      nhìn Mộ Tịch Dao hoàn toàn biết, vẫn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong lòng bỗng nổi tính trêu đùa.

      “Có dễ nghe ?”

      “Dư vẫn còn văng vẳng bên tai.”

      Tông Chính Minh bước xuống bậc thềm, đến trước nàng. Nàng ngồi tảng đá nên chỉ cao đến ngực .

      Đưa tay vuốt, nhặt cánh hoa tử vi ở vai nàng.

      Mộ Tịch Dao kinh ngạc khi thấy cử chỉ thân mật cách thình lình của , nhưng khi đưa mắt nhìn lại thấy trong tay cầm đóa hoa màu hồng, ngẩng đầu nhìn lên cao, quả nhiên phát đầu mình là phiến hoa tử vi nở rộ.

      Mộ Tịch Dao liên tục thở dài đầy cảm khái tiếc nuối . “Điện hạ lại phá hỏng việc tao nhã của thiếp rồi”.

      “Hả? Vì sao?” Tông Chính Minh liếc mắt nhìn thoáng qua sắc mặt của Tông Chính Lâm, thầm buồn cười. Nữ tử này lại theo quy củ thường tình, sợ là gặp nạn đây.

      Cái này phải như thế nào nhỉ, đúng rồi, ‘tử vi tặng tình, hương theo áo”.

      Tông Chính Minh vui vẻ, nhìn nàng cười đầy thâm ý.

      “Hương Tử vi có theo áo hay bản điện biết. Nhưng bản điện chỉ biết chắc Lục điện hạ cũng theo mùi hương mà đến, đứng ở ngay sau Trắc phi”.

      Mộ Tịch Dao nghe vậy lập tức bị sặc, cúi đầu ho khan. Đến khi nhìn thấy trước mặt có đôi giầy nam xuất , nàng im bặt, ngẩng đầu cười nụ cười ngọt ngấy. “Điện hạ ~~”.

      Tông Chính Minh ngươi đúng là đồ đen tối! Biết Tông Chính Lâm ở đây, cón để cho mình có hành động có thể nghi ngờ “bị ái muội” như thế. Nghĩ đến tính tình bá đạo của Lục điện hạ, nàng bèn vứt hết cả da mặt, lấy hết sức mà suy tính.

      Tông Chính Lâm thấy nàng cố tìm kế , vỗ gáy nàng:

      “Còn ?” bàn tay đưa đến trước mặt nàng, chờ bàn tay trắng trẻo bé nắm lấy.

      Mộ Tịch Dao thấy tâm tình đại boss khá tốt, truy cứu, vội vàng vươn tay, nắm chặt.

      Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn bàn tay bé mềm mại gắt gao nắm chặt tay mình, bèn lật tay ,ôm gọn tay nàng trong tay mình, khóe miệng lộ nụ cười. Chỉ cần gặp rắc rối là nhu thuận vô cùng. Chẳng lẽ đây phải là a dua nịnh hót?
      “Điện hạ, ôm ~~” còn chưa xuống đến đất, Mộ nữ liền bắt vui vẻ kêu to.

      Ai !! nguy hiểm , phải nhanh chóng làm nũng khoe mẽ, cần theo bất cứ bài bản, khuôn mẫu nào để dọn sẵn đường đối phó đại boss. Tốt nhất khiến thấy sắc mờ mắt, quên thanh toán nàng.

      Lục điện hạ cúi người ôm lấy người theo lời nàng muốn , cái đầu của nàng cọ cọ lung tung lên ngực .

      “Điện hạ càng lúc càng oai hùng hơn trước.” Mộ Tịch Dao biết xấu hổ mà mịnh nọt.

      Tông Chính Lâm cười đến rung cả ngực, thấp giọng khẽ bên tai nàng.

      “Kiều Kiều cần cố tâm tư. Những rắc rối nàng gây ra trong mấy ngày gần đây , bản điện hạ ghi nhớ lại cả. Sau khi sinh xong tính toán thể”.

      Mộ Tịch Dao cắn lỗ tai , oán hận kêu lên, “Keo kiệt!”

      “Lại tính thêm chuyện nữa”.

      Ngay lập tức Mộ Tịch Dao yên lặng chôn đầu vào cổ , trong lòng thầm oán. Sau khi sinh tính cả thể cái gì chứ,cách tính sổ của ngài cahwngr phải là lăn lộn giường sao hả đại boss? Ý tứ của ngài là chuyện là mấy ngày đây?

      Lúc Tông Chính Lâm mang theo Mộ Tịch Dao ngồi xuống vị trí của mình lần nữa, đồ trang trí ở sảnh chính thu dọn, giữa điện có ca vũ mua vui. Nữ quyến của các phủ hoàng tử ngồi theo thứ tự. bàn bày rượu ngon hoa quả, khí vô cùng náo nhiệt.
      “Lão Lục, huynh còn tự hỏi sao đệ lại vứt lại chúng ta ở đây còn mình biến mất. ra là tìm mỹ nhân trộm vui vẻ.” giọng của Đại hoàng vang lên nhưng con mắt lại trầm nhìn về phía Mộ Tịch Dao, hận thể băm vằm nàng ra. Nữ nhân này năm lần bảy lượt khiến tổn hại, khiến giờ bè phái của gặp rất nhiều khó khăn. mới chỉ ba mươi tuổi, lúc sung sức nhất, lại bị tất cả văn võ bá quan nhận định là có tương lại, dưới trướng còn có người theo nữa.
      “Đại ca say rượu nên cuồng ngôn, Lục đệ chớ để bụng”. Thái tử mặc dù cũng bị thiệt hại sau vụ án Liễu phi, thể thu tay sớm để bảo trì thế lực. Nhưng so sánh với việc hủy diệt được căn cơ của Tông Chính Lâm càng vui khi thấy Tông Chính Thuần đại bại hơn.

      Mộ Tịch Dao này chỉ có phong tình vạn chủng, khiến thèm thuồng lâu, lại còn thay thu thập kình địch lớn nhất là Đại hoàng tử. Có lẽ sau khi đăng cơ có thể cho nàng đường sống, chỉ cần nàng chịu làm chó vẫy đuôi sau , chịu khó hầu hạ. Nhìn lão Lục coi nàng như bảo bối, chắc công phu giường của nữ nhân này tầm thường. Cái tư vị kia… Thái tử càng nghĩ càng kìm nén được, ánh mắt nhìn vào Mộ Tịch Dao như muốn lột sạch nàng ra.

      Ở sâu trong mắt Tông Chính Lâm sát khí cuồn cuộn nổi lên, nếu phải nay thể khiến thế cục quá mức rung chuyển, Thái tử sớm trở thành phế nhân.

      “Điện hạ đừng tức giận, dọa đến con”. Mộ Tịch Dao chán ghét tránh khỏi ánh mắt của Thái tử, mặt vẫn cười như hoa. Chỉ cần chiến Mạc Bắc qua , khi Tông Chính Lâm được phong vương, Thái tử của Đại Ngụy, chẳng qua cũng chỉ là hoa vàng ngày xưa thôi .
      minhhanhng, Sweet you, levuong27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :