1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 136: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (thượng)
      Lam Phượng Hoàng

      Phía bắc núi Vũ Hoàn, cổ thụ che trời, rừng rậm trải dài khoảng mấy ngàn mẫu, ba mặt đều là vách núi vực sâu, mây mù vờn quanh sườn núi, e là sâu vạn trượng. Sở dĩ Vũ Đế chọn nơi này tránh nạn chờ cứu viện, cũng vì nhìn trúng vị trí dễ thủ khó công của nơi đây.

      Khi gần đến giữa trưa, bên ngoài tiếng sấm nổ vang, mưa tầm tã hề ngừng lại, mà trận giết chóc nơi núi rừng vẫn còn tiếp tục, máu loãng liên tục xuống, nhiễm đỏ bùn lầy.

      Vũ Đế mặc áo choàng mưa dày, đứng bên ngoài lều trại, với Quân Mục Vân đứng bên cạnh: "Minh Kỳ quả nhiên được Thất Lâu của Trọng gia chân truyền."

      Vũ Đế, Quân Mục Vân, Trọng Thất Lâu cùng Trầm Thiên Tư đều là người cùng thời, tuy võ công của Quân Mục Vân chỉ có thể miễn cưỡng phòng thân, nhưng cũng cản được tầm mắt hơn người của ông, "Thái Tử Phi có chút khó mà thắng nổi."

      "Trọng Tam Lâu thành danh lâu, mấy năm trước cũng đạt tới cảnh giới Người và Kiếm hợp nhất, cũng may công lực của nha đầu Minh Kỳ kia thâm hậu, lại thêm thân pháp nhanh nhẹn, như thế mới có thể đối đầu mà rơi vào thế thua, là hiếm có rồi." Vũ Đế che miệng ho khan vài tiếng, lồng ngực phập phồng, vẻ mặt của ông lại vẫn luôn bình tĩnh, khiến người bên ngoài nghe mà cảm thấy cơn đau buốt tim buốt phổi.

      Năm đó Vũ Đế dùng võ lập nghiệp, cũng từng tài hoa hơn người, cũng nhờ vào tu vi bản lãnh đó mà ôm được mỹ nhân về, nếu vì trận ám sát thình lình xảy ra trong cung năm đó, ông sao có thể trở thành thế này?

      Đủ loại chuyện xưa năm đó chớp qua trước mắt, nay người ấy qua đời, ông thể tìm được, chỉ có kéo lê thân thể bệnh tật, nhẫn nhịn, chịu đựng, đau khổ, oán hận, chỉ vì chờ ngày này, chờ ngày này, "Khụ khụ. . . Khụ khụ." Tâm nguyện nhiều năm phải đạt thành, bằng sao ông còn mặt mũi nào gặp nàng và người nhà của nàng chứ.

      "Hoàng thượng, xin ngài giữ gìn Long thể, vẫn nên vào lều trại thôi."

      Vũ Đế xua tay với ông ta, cười : " sao cả, ta mong ngày này bao lâu, chỉ sợ ai hơn ông đâu."

      Quân Mục Vân lặng thinh, ông ta biết bệnh của hoàng thượng ngày càng nghiêm trọng, Thái y với ông ta, nếu dùng thuốc đúng hạn và duy trì tinh thần thoải mái, còn có thể kéo dài thêm năm ba năm nữa, bằng , lúc nào cũng có thể nằm liệt giường dậy nổi.

      Bệnh của Vũ Đế chỉ nơi da thịt, mà còn ở trong lòng, ái thê mất , con trai tha thứ, dù là việc nào cũng đều dằn vặt ông.

      Quân thần hai người thêm gì, trước mắt là máu tanh nhuộm đất, bên tai còn truyền đến từng đợt tiếng kêu rên giết chóc, như đặt bọn họ vào trận chiến hai mươi năm trước, nếu cảnh năm xưa tái , bi kịch có xảy ra ?

      Chém giết giành sống chết và so tài võ nghệ đơn thuần khác hẳn nhau, Lý Minh Kỳ cảm nhận điều này vô cùng sâu sắc. Đối phương tấn công điên cuồng mà nhàng lưu loát, thế đánh xảo quyệt tàn nhẫn, trong lúc sấm sét vang dội nguy khốn ấy nàng nhiều lần tránh thoát, nhưng người vẫn thể tránh khỏi việc bị thương nhuốm máu.

      Hai ánh kiếm lớn chạm vào nhau trung, trong hư vô lại ra hình bóng hổ dữ đánh nhau với sói bạc. Thân hình hai người lần lượt thay đổi, mỗi lần đều là đối chọi sống chết. Sức mạnh đáng sợ, kiếm vung từng sát chiêu sắc bén, Lý Minh Kỳ như cá Kình hút nước, tiếp thu kinh nghiệm đối phó với kẻ địch cực nhanh, có thể lập tức dùng khi thực chiến.

      vách núi, theo từng đợt cuồng phong, cát bay đá chạy đổ rào rào xuống vách núi đen, liên miên dứt.

      đỉnh núi, mũi kiếm vẫn chỉ vào nhau, hơi thở hai người hề nén lại mà bùng phát ra, tuôn như nước, khí thế vô hình bao phủ khắp nơi.

      Trọng Tam Lâu cùng Lý Minh Kỳ giao đấu hơn trăm chiêu, ban đầu còn có thể ổn định chiếm thế thượng phong, lúc lâu sau, lão ta khỏi thầm giật mình, ngộ tính của nàng tốt, ánh mắt của Thất Lâu quả nhiên kém. thể cứ tiếp tục giằng co như thế, bằng chờ khi Trầm Ngạn Khanh đến, mọi việc đều thành công cốc.

      Trong đầu chợt lóe, Trọng Tam Lâu nương theo phản lực sinh ra khi chém giết, giữa trung nhanh chóng xoay người, đồng thời nâng cánh tay phải lên, lộ ra Nỏ liên hoàn, xoẹt xoẹt xoẹt, ba mũi tên bên trong liên tiếp bắn ra, động tác liền mạch lưu loát thành thạo.

      Hô hấp của Lý Minh Kỳ cứng lại, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo, chân đạp lên , tay ngọc trắng nõn cầm chuôi kiếm chặt, giơ cao hơn đỉnh đầu. Nàng muốn dùng kiếm chém tên, dùng lực phá lực, thế kiếm còn chưa buông xuống, là lúc hơi thở mỏng manh nhất, sau lưng lại có sát khí đánh tới.

      Lòng Lý Minh Kỳ vững như núi đá, thanh Phượng kiếm bỏ qua sát khí hung hăng chém xuống, đồng thời quát lên: "Phá cho ta."

      Kiếm khí tung hoành, cát đá như mưa bay đầy trời, mà nàng tóc dài rối tung, đôi con ngươi đen ánh sáng vàng, thân pháp ngừng, dưới chân lướt vài bước lập tức thay đổi tư thế, chân phải nâng cao xoay tròn nửa người trung, kiếm gọn gàng lưu loát lại chém xuống. Kiếm khí vừa nhanh vừa dứt khoát, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, người hòa với kiếm, thành hình chữ 乂, ngăn cản ba mũi tên bay tới.

      Ánh mắt Trọng Tam Lâu đông cứng, phương pháp Hạ bút thành binh được nàng sử dụng như kiếm pháp, chẳng lẽ đây đều do chính bản thân nàng nàng ngộ ra? Trầm Ngạn Khanh đủ khiến lão ta đau đầu, giờ lại thêm Lý Minh Kỳ. Lão ta đột nhiên sinh ra cảm giác của hùng tuổi xế chiều, thầm than e là hôm nay may rồi, cắn răng thầm hận, mặc dù thành công cũng phải khơi lên trận gió tanh mưa máu, "Người đâu, bất chấp tất cả, bắt lấy nàng ta cho bổn tọa."

      Lời của ông ta chính là lệnh, đương nhiên vạn người tuân theo, những người áo xanh như châu chấu phóng mạnh về phía Lý Minh Kỳ, tạo thành Thiên La Địa Võng, vây nàng ở giữa.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 136: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (thượng-tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ thân như gió, thân pháp phù du dùng đến cực hạn, ánh mắt vàng sáng càng sẫm tối, kiếm khí quét ngang, máu như hoa đỏ nhuộm ướt mái tóc đen của nàng, vọt người định đánh về phía Trọng Tam Lâu, lại có người cản bước.

      Lý Minh Kỳ chăm chú nhìn lại, khuôn mặt xinh đẹp lên ánh sáng lạnh, cất lời lạnh băng: "Biểu ca, là huynh ư." Roi xé gió vừa lướt qua tai, nàng cảm thấy có hơi thở quen thuộc, ngờ đúng là gã ta.

      "Minh Kỳ, ta thể để muội bước qua." Sắc mặt Trương Tử Tuấn u ám, tay trái cầm kiếm, tay phải giữ roi, hai tay nổi gân xanh. Biểu muội trước mắt khiến gã cảm thấy xa lạ, xa lạ đến mức khiếp sợ.

      "Vì sao?" đến tình ý trước kia của gã với nàng là hay giả, nàng chỉ muốn hỏi gã, cái chết của cha mẹ nàng rốt cuộc có liên quan gì đến gã ?

      "Lệnh thầy khó cãi, Minh Kỳ, muội đừng làm khó ta." Trương Tử Tuấn cất lời khốn khổ, trong lòng cũng cực kỳ rối rắm.

      Tay phải Lý Minh Kỳ cầm kiếm, chỉ xéo về phía trước, cười lạnh tiếng, "Ta và huynh cùng đường, huynh chịu nhường bước, đừng trách ta để ý đến tình huynh muội."

      Trương Tử Tuấn đương nhiên biết nàng lợi hại, dám khinh thường, "Bày trận, được tổn thương đến tánh mạng nàng, sư phụ muốn nàng sống."

      Đội quân áo xanh nghe theo lời gã, sai đâu đánh đó, trong tay mỗi người cầm hai thanh kiếm, ba mươi sáu người phối hợp với nhau vây nàng trong trận bảy mươi hai thanh kiếm, Trương Tử Tuấn đứng ở nơi quan trọng của kiếm trận chỉ huy.

      Lý Minh Kỳ sợ bị nhốt trong kiếm trận, nàng chỉ lo lắng đến an nguy của Vũ Đế, đúng lúc này, chuông ngọc cổ tay bắt đầu rung leng keng, tựa như tiếng của trời, hóa giải lo lắng trong lòng nàng, Ngạn Khanh, rốt cục chàng cũng đến rồi.

      Trường kiếm của Trọng Tam Lâu như cầu vồng, muốn lấy đầu Vũ Đế giữa vạn quân, kiếm khí tung hoành, ai chống nổi, chiêu chiêu chớp nhoáng, thứ còn lại chỉ là chân tay bị cắt cụt, máu tươi tràn lan.

      "Hộ giá." Quân Mục Vân với cánh tay ngăn trước người Vũ Đế, bọn hộ vệ cũng thấy chết sờn vây quanh Vũ Đế.

      Vũ Đế thoải mái cười to, thân hình cao to chứa khí thế mạnh mẽ đến lạ lùng, ông bước lên trước bước, quát to: "Trọng Tam Lâu, trẫm muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì để có thể lấy mạng trẫm."

      "Chết đến nơi mà còn mạnh miệng, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi, chết ." Mũi kiếm mang theo sức mạnh gì sánh kịp xuyên qua, phá tan bức tường người, nhắm thẳng vào mi tâm Vũ Đế.

      Vũ Đế hề chớp mắt, khoanh tay đứng nhìn, chuôi kiếm này cách mi tâm ba tấc, rơi nhưng cũng cách nào tiến thêm về phía trước.

      Quân Mục Vân thở phào nhõm hơi, thân mình loạng choạng suýt té ngã, cũng may được người đỡ. Ông ta dùng ống tay áo lau đầu, sau gáy đều là mồ hôi lạnh, trừng mắt liếc nhìn người bên cạnh cái, đại ý là: sao lại đến trễ thế? Tiếp theo, xoay người hành lễ, thở dài: "Điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến." Giọng vẫn còn run rẩy, khắc vừa rồi là chỉ mành treo chuông, nếu trễ thêm khắc. . . Ông ta dám nghĩ tiếp nữa.

      Trầm Ngạn Khanh hừ lạnh tiếng, đứng trước người Vũ Đế, Kỳ Kỳ thường : chuyện hôm qua hết, bảo vứt hết , chỉ nhìn về phía trước. cũng đồng ý với nàng, chỉ cần nàng còn sống vui vẻ việc gì cũng đều đồng ý với nàng, tại trong lòng đều là “mọi việc chỉ cần có ‘Kỳ’ là đủ”.

      Thế đó, có oán gì với Vũ Đế ư? Nếu có, vậy oán gì đây? Oán ông bảo vệ mẫu thân tốt? Oán ông bảo vệ Bắc Minh Sơn Trang? Hay oán ông nhiều năm qua chẳng quan tâm đến ? Tự hỏi nhiều năm, vẫn trả lời được, nếu nghĩ mãi mà ra tội gì phải nghĩ? nghĩ nhiều nữa.

      Vũ Đế thấp hơn nửa cái đầu, hai tròng mắt cơ trí chứa ý cười nhợt nhạt, dừng ở người của thằng bé nằm trong lòng con trai mình, bàn tay trong tay áo ông khống chế được mà run rẩy, muốn chạm vào lại sợ chọc con trai vui.

      "Ông* ạ?" Trầm Ninh Ninh cắn ngón tay, mắt to tò mò đảo quanh chăm chú nhìn ông, thấy tuổi ông lớn, lại đầy vẻ hiền lành, khiến nhóc con vô cùng có cảm tình, bé con liền mở miệng gọi ông. (*gia gia: ông, ông nội, ông ngoại)

      "Ôi. . . ừ ừ, ta là ông nội." Vũ Đế vui mừng đáp câu, hai cánh tay chìa ra, "Ta. . . Ta có thể ôm thằng bé ?"

      Trầm Ninh Ninh hết nhìn Vũ Đế lại nhìn phụ thân, ôm cổ Trầm Ngạn Khanh, mắt to thông minh chớp chớp, gọi: "Phụ thân?"

      Trầm Ngạn Khanh hơi cau mày, chối từ, trực tiếp ném Trầm Ninh Ninh trong lòng mình vào lòng Vũ Đế, "Ngoan ngoãn ở đây với ông nội của con ." Đây có thể xem như thừa nhận thân phận của đối phương.

      Vũ Đế vui mừng đến ngu ngơ, ôm đứa bé nho mềm mại trong lòng, hận thể ngửa mặt lên trời cười ha hả, khóe môi ông cong lên, trong mắt có lệ sướng vui.

      "Hoàng thượng, chúng ta nên vào trong thôi."

      "Đúng đúng, cháu ngoan, cho ông nghe nào, con tên là gì?" Vũ Đế vui sướng cười ra tiếng, hoàn cảnh bên ngoài quả thích hợp cho trẻ con xem, ôm Trầm Ninh Ninh nhanh chân bước vào lều trại.

      Quân Mục Vân ôm quyền xoay người hành lễ với Trầm Ngạn Khanh, bên tai ông ta truyền đến giọng điệu trong trẻo ngây thơ riêng của trẻ con, thằng bé , ‘ông ơi, cháu ngoan tên là Ninh Ninh’.

      Trầm Ngạn Khanh vung tay lên quan tâm đến ông ta, với Quân Nho: "Huynh dẫn người giải quyết hết , được buông tha bất cứ ai, trước khi trời tối phải giải quyết hết mấy thứ phiền phức này cho đệ."

      Quân Nho cúi đầu nhận lệnh, đồng thời lại dặn dò: "Ngạn Khanh, đệ phải cẩn thận."

      Trầm Ngạn Khanh ấm áp trong lòng, nở nụ cười hiếm có với ta, "Đúng đó, mặc kệ chúng ta ở nơi nào, cũng đừng thay đổi xưng hô với đệ."

      Tay nhấc rèm che của Quân Mục Vân dừng lại chút, cảm xúc phập phồng, Quân gia bọn họ có tài đức gì? Lại có thể được hai đời đế vương xem là bạn?
      AliceNguyen, vanlactamviem, lonkon9521 others thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      oa oa, thích quá, biết thể cảm xúc này như thế nào :), cảm ơn bạn nhé.....:04(1)::04(1)::04(1)::04(1)::04(1)::04(1)::04(1)::04(1)::04(1):

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tuyệt cú mèo, thks ed nhiều nhiều nhiều nha, mong chương ms

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :