1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40 :
      Editor : Nhạc Lam

      Bạn học Tưởng nghe lời khuyên, qua mấy ngày, nàng chạy đến lớp học Giang Vũ tỏ tình, bị Giang Vũ dứt khoát từ chối. nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngày ngày đem đồ ăn sáng cho Giang Vũ ăn, Giang Vũ vẫn để ý tới ta, đều tìm cách tránh.

      Nhưng chuyện này lại ầm ĩ, chủ nhiệm lớp của hai người cũng gọi bọn họ đến trong phòng làm việc chuyện.

      Mạnh Yên biết được tin tức này rồi chạy tới, núp ở cửa nghe giáo viên những gì, chỉ là những lời lẽ bình thường như bọn họ còn nên tập trung vào việc học.

      Mặt Giang Vũ đỏ lên, nắm quả đấm tức giận muốn hộc máu, là tai bay vạ gió. Cậu hoàn toàn thích Tưởng Thi Vũ, mà sao lại giống như cậu mắc phải lỗi lầm? Người ta cứ tình nguyện cậu có cách gì? Cậu rất nhiều nào là mình có liên quan gì ta, nhưng giáo viên tin mấy lời này, tình huống nay khiến cho người ta vừa tức vừa tủi thân.

      Mạnh Yên đứng ở cửa ngó dáo dác, khiến hai vị giáo viên chú ý.

      Giáo viên Tôn chủ nhiệm lớp vẫy vào, "Mạnh Yên vào đây."

      Mạnh Yên cười híp mắt chào hỏi, "Chào Tôn, thầy Lý."

      Thầy Lý chủ nhiệm lớp của Giang Vũ hỏi, "Mạnh Yên, nghe em và Giang Vũ là bạn học, em có số điện thoại của bọn họ ?"

      Ông hỏi cậu hồi lâu, nhưng Giang Vũ chỉ im lặng chịu .

      Mạnh Yên há to mồm, phải là muốn gọi người nhà đến chứ? Nếu như mà gọi đến cậu, Tiểu Vũ thảm rồi.

      Sắc mặt Giang Vũ càng khó coi, thừa dịp thầy chú ý nhìn lắc đầu.

      "Thầy ơi, số điện thoại nhà Giang Vũ em có." Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, gương mặt thành khẩn, "Nhưng mà trong nhà cậu ấy có người lớn, ba mẹ cậu ấy cũng bận rộn thấy đâu, bọn em rất ít khi thấy họ."

      Thầy giáo Lý tiếp tục hỏi, "Vậy ba mẹ Giang Vũ làm gì?"

      Đôi mắt Mạnh Yên ràng, "Buôn bán, thường ở nhà." Lời này là nửa nửa giả, cũng biết hai vị giáo viên này có tin lời ?

      Dĩ nhiên bọn họ dễ dàng tin, bởi vì trong mắt bọn họ Mạnh Yên là học sinh giỏi chăm chỉ, lời phải là giả.

      giáo Tôn có hơi bối rối: "Vậy có người lớn nào khác ? Có thể để ý cậu."

      Mạnh Yên cắn cắn môi, "Ông nội bà nội lớn tuổi, sức khỏe lại tốt, sợ rằng…"

      Dọa người lớn tuổi phải là chuyện tốt, thầy giáo Lý từ bỏ ý nghĩ này, cau mày, "Vậy còn những người khác sao?"

      Trong nhà trừ những người này, còn có người nào? Bây giờ Mạnh Yên im lặng, vừa muốn chuyện, có người cắt đứt.

      thân đồng phục, Diệp Thiên Nhiên mặt đen phơi nắng hơi đỏ xuất , "Xin lỗi quấy rầy, em là họ của chúng, tới đón hai đứa về nhà."

      đến trường hỏi thăm, nghe chuyện Giang Vũ gặp phiền toái, bị gọi đến phòng làm việc của giáo viên. Hỏi người đường tới nghe Mạnh Yên ứng phó với các giáo viên, ở bên ngoài nghe hồi mới chọn thời cơ thích hợp nhất chen vào .

      " họ" Mắt Giang Vũ sáng lên, tốt quá. Cứu tinh tới!

      "Thầy giáo có phải Giang Vũ làm chuyện gì sai ?" Diệp Thiên Nhiên giả vờ biết gì cả.

      Hai giáo viên nhìn nhau, Tôn mở miệng kể lần, cuối cùng , "Thành tích Giang Vũ tệ, có thể thi đỗ đại học, chẳng qua là phải tập trung tinh thần, vẫn khó có thể như Diệp Thiên Nhiên."

      " ra là như vậy, e rằng giáo viên hiểu lầm." Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt , nghiêm trang , "Giang Vũ thể nào có chuyện đương được, bởi vì ba em ấy từng muốn chuyện tình cảm phải chờ tới đại học mới được. Nếu như phát em ấy sớm, cắt nguồn kinh tế, đuổi em ấy ra khỏi nhà. Cho nên Giang Vũ tuyệt đối có gan làm như vậy."

      Thầy giáo Lý nhìn bọn họ, " chừng trong lòng em ấy nghe theo." Cha mẹ Giang Vũ vừa sáng suốt, vừa phát xít.

      Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, cũng rất có sức thuyết phục, "Em ấy dám, cậu của em chuyện luôn luôn giữ lời, Giang Vũ

      “Nhưng mà…”

      “Từ Giang Vũ rất được các bạn nữ mến, nữ sinh vậy quanh ít. Chẳng qua em ấy chưa từng có tình cảm thân thiết với ai. Đối với các nữ sinh như vậy, em ấy đều cố gắng né tránh.” Diệp Thiên Nhiên ràng.

      Hai giáo viên hơi xấu hổ, giống như bọn họ biến chuyện thành to, Giang Vũ cũng luôn miệng cậu liên quan gì chuyện tình cảm. Nhưng mà vẫn thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

      Tưởng Thi Vũ nghe mấy lời này, phục bĩu môi.

      Tôn liếc nhìn , trong lòng thầm than tiếng, “Tưởng Thi Vũ sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa.” Mắng lại thể mắng, nặng chút cũng được, khó khăn! Mình muốn tiến bộ cũng nên kéo chân bạn học khác!

      biết, thưa .” cũng trả lời rất lưu loát.

      Lúc bọn họ rời phòng làm việc, Tưởng Thi Vũ theo ở phía sau, gương mặt ủy khuất.

      Giang Vũ nhịn được hét lên, “Cậu đừng theo tôi nữa, tôi cũng , tôi thích cậu, cậu đừng quấn tôi nữa.” đáng ghét, chưa từng thấy qua nữ sinh nào mặt dày như vậy!

      Tưởng Thi Vũ đồng ý trước mặt giáo viên, ra ngoài lại trở mặt, “Nhưng mà tôi thích cậu.”

      Giang Vũ nhìn lên, “Tôi thấy là cậu muốn hại tôi có.” Biết các thầy giáo mẫn cảm nhất chuyện này, còn làm ầm ĩ như vậy.

      Tưởng Thi Vũ ra sức giải thích, “ phải vậy, tôi cũng biết các thầy giáo để ý như vậy…”

      “Được rồi.” Giang Vũ hung hăng trợn mắt nhìn , “ nên nữa, sau này cần tới tìm tôi nữa.”

      “Nhưng mà…” Đôi mắt Tưởng Thi Vũ tỏa sáng, rất đẹp trai.

      “Bạn học này, cần trở lại tìm Tiểu Vũ” Diệp Thiên Nhiên nhịn được , “Nhà chúng tôi thích nữ sinh quá mức chủ động.” Đây là loại người gì vậy?

      thêm nữa, đưa tay kéo bọn họ, xoay người rời , để lại Tưởng Thi Vũ đứng dậm chân tại chỗ.

      đường về nhà, Mạnh Yên cười híp mắt hỏi, “ họ, sao lại tới đây?”

      “Bọn kết thúc tập huấn, trường học cho nghĩ mấy ngày.” Diệp Thiên Nhiên kéo tay buông, “Cho nên trở về.”

      Mạnh Yên quét qua gương mặt vòng, lộ ra nụ cười ranh mãnh, “ trách được lại đen thui như vậy, giống người Châu Phi rồi đó, thiếu chút nữa em nhận ra là ai.”

      Diệp Thiên Nhiên lườm , nhóc có lương tâm, lâu ngày gặp lại, cũng lời dễ nghe. Tay hung hăng dùng sức, nắm chặt làm đau.

      Giang Vũ theo phía sau cắt đứt bọn họ ồn ào, “ họ, em nên làm gì bây giờ?” Mới vừa rồi dáng vẻ Tưởng Thi Vũ giống như từ bỏ.

      “Tiểu Vũ có chuyện gì, đừng lo lắng.” Diệp Thiên Nhiê, xoay người, tay còn lại vỗ bờ vai của cậu, “Sau này con bé đó còn quấn em, em tiếng với giáo viên, để cho bọn họ giải quyết.”

      Giang Vũ do dự hồi lâu, “Có ổn .” Chiêu này quá tàn nhẫn, dù sao cũng là . Quá mất thể diện!
      Last edited by a moderator: 16/12/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Diệp Thiên Nhiên hận thể đánh người em họ ngu ngốc này, người ta hại cậu như vậy, cậu còn suy nghĩ vấn đề sống còn của người khác. "Có cái gì ổn, hai người cũng ầm ĩ đến giáo viên. Hôm nay bọn họ bán tín bán nghi, nếu như lại xảy ra chuyện lần nữa, trong lòng bọn họ thoải mái, đến lúc đó người xui xẻo là em. Chỉ có tạm thời nhận lỗi trước mắt, để trong lòng bọn họ cũng yên tâm. thấy hai vị giáo viên này rất khách khí với con bé kia, cũng có thế nào làm khó nó, chắc chắn nó có hậu thuẫn, có lẽ gây tổn hại gì cho nó." Cậu nghe hồi, hiểu ra.

      "Em hiểu." Giang Vũ nghe lời này, sắc mặt buông lỏng."Em về nhà trước." Vẫn nên cho họ chút gian, cậu người em tốt, cậu phải suy nghĩ xem có nên lấy chút đồ tốt gì từ họ chứ?

      Diệp Thiên Nhiên dặn dò câu, " về trước , với bà ngoại tiếng, muốn ăn chân gà nướng và thịt kho, lúc giờ cơm tối về."

      "Biết rồi." Trong nháy mắt Giang Vũ biến mất, chạy nhanh như làn khói.

      Diệp Thiên Nhiên đưa Mạnh Yên về đến nhà, trong nhà có ai, lúc này Lý Thiến vẫn còn ở trong tiệm.

      Mạnh Yên nhận lấy cặp sách, lấy ra chai nước suối trong tủ lạnh cho , “Sao về nghĩ trước ?”

      Diệp Thiên Nhiên uống hơi còn nửa bình, là rất khát, “ mệt, ba mẹ em sao rồi? Có tiến triển gì ?”

      Mạnh Yên ngồi ghế salon bất lực thở dài, “Vẫn như cũ, ba cố gắng lấy lòng, mẹ cứ xa cách.” Đối với tình huống này thể làm gì, dù cố gắng tốt cũng vô dụng.

      Diệp Thiên Nhiên ngồi cạnh , “Mẹ em có đuổi ba em nữa ?”

      Mạnh Yên vuốt tay, “Chuyện này có.”

      “Vậy cũng tốt, em cứ khuyên nhủ qua thời gian nữa mẹ em từ bỏ ý định, có chuyện gì đâu.”

      Mạnh Yên vừa nghĩ, cũng đúng. Có lẽ sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ chuyện ly hôn tốt. Dù sau những năm này cũng trải qua, cũng có mâu thuẫn gì khác. mặt khỏi lộ ra nụ cười, “Ừ, vậy lần sau em thử chút.”

      Diệp Thiên Nhiên thấy cười, tâm tình cũng bị ảnh hưởng đến gần, “Có nhớ ?”

      Mạnh Yên im lặng nhìn , “Có gì mà nhớ? Hình như mới tháng?”

      Diệp Thiên Nhiên kéo tay của hơi dùng lực, cả người ngã vào trong ngực .” thèm để ý sao? nhớ em muốn chết.”

      Mạnh Yên nghe xong nổi da gà, hung hăng đẩy , “Sao vậy? Em cũng học trung học rồi, thể giống như khi còn bé ôm ôm ấp ấp như vậy, ảnh hưởng tốt.”

      “Có cái gì tốt, thích ôm em.” Diệp Thiên Nhiên cười đùa tay càng ôm chặt.

      Mạnh Yên vừa tức vừa xấu hổ, “ lại chiếm tiện nghi.” lớn lên tệ, ngực phát triển, tay vừa ôm chặt, đường cong thân thể càng ràng.

      Động tác Diệp Thiên Nhiên nhanh chóng, hôn cái lên mặt , lại nhanh lui ra.

      …” Mạnh Yên ngơ ngác lấy tay xoa xoa mặt, “Sao lại như vậy? phải em ôm ấp hay hôn mà?”

      Diệp Thiên Nhiên cười xấu xa, khóe miệng cong lên, “Tại sao thể? hôn rồi làm sao đây? Nếu em hôn lại?”

      Nghe lời vô lại của , bị chọc tức phát điên, “Diệp Thiên Nhiên, biết xấu hổ.”

      tệ, cuối cùng cũng gọi họ nữa.” Diệp Thiên Nhiên hài lòng gật đầu cái, “ thích nghe em gọi tên .”

      Mạnh Yên khóc ra nước mắt, người này mắng cũng có phản ứng, đánh lại đánh lại, tránh cũng được, vậy phải làm sao bây giờ?

      Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn , “Sao lại bày ra vẻ mặt này? Dù sao chúng ta ôm cũng ôm qua, hôn cũng hôn qua, những lời này có ý nghĩa nữa, đúng ? Ngoan ngoãn làm bạn của , phải tốt sao?” Vừa chuyện này tay đặt ở bên hông khẽ vuốt qua lại.

      Mạnh Yên cắn răng khóc ra nước mắt, hai tay kéo bàn tay làm loạn của ra, “Em chỉ muốn làm bạn với , muốn làm bạn của .” được nước càng làm tới, chuyện này thể được. Nên mọi chuyện ràng nêncứ để lung tung mãi được.

      Diệp Thiên Nhiên thu hồi nụ cười bình tĩnh nhìn chằm chằm , “Tại sao, làm em mất mặt sao?”

      “Ai, đâu phải biết nguyên nhân.” Mạnh Yên cũng hung dữ nhìn . Còn giả bộ cái gì!

      hiểu, nam sinh bình thường có gì tốt, mà em cứ nhất quyết chọn loại người như vậy?” Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên rất khó coi, “ có điểm gì kém bọn họ?”

      quá xuất sắc, thích hợp với em.” Mạnh Yên cố gắng với , “Em hi vọng lúc nào đó bị cướp bạn trai.”

      Diệp Thiên Nhiên hung dữ nhìn chằm chằm, “Em tin ? Hay em tin tưởng mình?”

      “Cả hai.” Mạnh Yên thở dài tiếng, “Em là nữ sinh bình thường, muốn chuyện tình cảm bình thường, người bạn trai bình thường, cuộc sống bình thường. Mà phải người đó, em giữ nổi .” Quen người thích hợp với mình, tương lai chắc chắn khổ. Thay vì đau dài bằng đau ngắn, nên bắt đầu là lựa chọn đúng đắn nhất.

      Diệp Thiên Nhiên muốn đập cái đầu cố chấp của , “ ra lại, em chỉ muốn người chung thủy phản bội tình cảm đúng ? Làm sao em biết làm được chứ?”

      đời này có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ là đủ dũng khí để phản bội.” Mạnh Yên cảm thấy phức tạp trong lòng, nhưng mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, “Em hi vọng chúng ta là bạn tốt cả đời, chỉ là bạn tốt em có thể hào phóng tha thứ khuyết điểm và lỗi lầm của đối phương. Nhưng nếu như là bạn trai, cầu của em rất nhiều, cũng dễ dàng tha thứ cho người đa tình…”

      là người đa tình sao?” Diệp Thiên Nhiên nghe nổi nữa. Trong lòng mơ hồ đau nhói, chẳng lẽ rẻ mạt như vậy? Bị lập lập lại từ chối nhiều lần, thậm chí mở miệng chất vấn nhân phẩm của . tự hỏi trừ ra, chưa từng thân thiết với bất kỳ nữ sinh nào. Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc trong lòng , là người thế nào?
      Last edited by a moderator: 16/12/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41 :
      Editor : Nhạc Lam

      Diệp Thiên Nhiên trong cơn tức giận đóng sầm cửa lại, sau đó tiếng trở về mình, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

      Giang Vũ ở trong trường học gặp Mạnh Yên, hai người càu nhàu.

      Giang Vũ xem xét tình hình, "Tiểu Yên, có phải cậu cãi nhau với họ?"

      " có." Gương mặt Mạnh Yên vô tội.

      Giang Vũ nhìn ra đầu mối gì, "Vậy sao ấy tìm cậu? Còn cả ngày ngày gương mặt u ám, dọa chết người ta." Ngày đó sau khi họ cậu trở về, ngay cả món thích ăn nhất cũng chỉ ăn vài miếng, cả ngày ngẩng người trong phòng của mình, cũng ra khỏi cửa. Sắc mặt khó coi hù trẻ con mất.

      Mạnh Yên lộ ra nụ cười nghịch ngợm, “Cậu nhát gan vậy sao? là vô dụng.”

      Giang Vũ bất đắc dĩ liếc mắt, “Cậu thử , tiếng đồng hồ đối diện với , đảm bảo cậu cũng trốn mất thôi.”

      “Tớ ngốc vậy sao?” Mạnh Yên nhõm nhướng lông mày đắc ý.

      Giang Vũ kéo cánh tay khẩn cầu, “Tiểu Yên, cậu với họ mấy câu , ấy hay nghe lời cậu nhất.”

      “Tớ bận rồi, .” Mạnh Yên gỡ hai tay cậu ra, “Tớ phải học.”

      “Tiểu Yên, cậu nỡ vậy sao?”

      Mạnh Yên mỉm cười nhìn cậu, trong miệng phun ra, “Tưởng Thi Vũ.”

      Giang Vũ lập tức im lặng, ba chữ này thành ác mộng của đời cậu. Chỉ cần Mạnh Yên dùng chuyện này uy hiếp cậu, cực kỳ có hiệu quả.

      Tưởng Thi Vũ im hơi lặng tiếng mấy ngày, lại bắt đầu ngày ngày đem điểm tâm cho Giang Vũ. Khiến Giang Vũ tức giận hộc máu, tránh né. Sau lại với giáo viên tiếng, giáo viên ra mặt khuyên mấy câu. Tưởng Thi Vũ mới có ngày ngày nữa, nhưng đổi sang quấn lấy Mạnh Yên, để Mạnh Yên giúp đưa. Mạnh Yên lười để ý tới nàng, bình thường lời chỉ lo đọc sách của mình. Bởi vì chú ý tới Tưởng Thi Vũ cứ lải nhải suốt bên cạnh, khiến bạn học Tưởng tức giận đỏ mặt trận, nhưng lại dám trút lên , chỉ sợ đắc tội với Giang Vũ.

      Cứ như vậy, Giang Vũ thiếu Mạnh Yên cái nhân tình. Mạnh Yên muốn cậu giúp chuyện gì, cậu tuyệt đối từ chối. Song giống lần trước, chỉ ân cần quá mức mà còn làm trái.

      Mạnh Yên đặt sách trong tay xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ tới lời của Giang Vũ, trong lòng buồn buồn. Từ ngày đó trở mặt, Diệp Thiên Nhiên có tới tìm nữa. cũng cứng rắn đến nhà họ Giang, bà nội Giang gọi mấy lần, cũng ba lần bốn lượt tìm vô số lý do. Bà nội cũng có cách, thể làm gì khác hơn là nấu thức ăn ngon để cho Giang Vũ đưa tới đây.

      Tránh gặp mặt phải là điều muốn, muốn làm bạn với , hoặc là người thân. Nhưng nếu ý nghĩ trong lòng hợp nhau, vậy tạm thời gặp mặt nhau cũng tốt.

      Hi vọng lúc gặp mặt lại, nghĩ thông suốt. Nhưng nghĩ như vậy, lòng của lại khỏi khó chịu và chua xót. Nhanh chóng lắc đầu, đẩy những thứ đó ra ngoài đầu óc.

      Thứ bảy tuần này, đúng lúc là sinh nhật của Lý Thiến, sáng sớm Mạnh Yên hẹn Phương Phương cùng siêu thị mua đồ, tối hôm qua bàn bạc với Mạnh Ngọc Cương chuẩn bị sinh nhật cho Lý Thiến, ông phụ trách mua thức ăn và bánh kem, phụ trách mua nước uống, nước trái cây và đồ ăn vặt.

      Phương Phương ríu rít những chuyện vui trong trường học, lúc bắt đầu mặc dù có chút thích ứng với môi trường mới, nhưng cũng gian nan trải qua mấy… tuần lễ, hôm nay sớm thích ứng mọi việc, trong trường học như cá gặp nước. Mặc dù cũng có khóa văn hóa, nhưng đa phần là bài chuyên ngành, lại cảm thấy hứng thú với những thứ đó. Thấy tinh thần vui vẻ phấn khời như vậy, Mạnh Yên cũng mừng thay cho bạn.

      Hai người hiếm khi có dịp siêu thị mua nhiều đồ, nhưng gần đến lúc tính tiền lại cố chấp, cầm mấy chục cái túi về, mệt chết được. Đều do quá tham, cái gì cũng muốn mua, thấy giảm giá là bỏ qua.

      có cách nào, Mạnh Yên thể làm gì khác hơn là thuê xe trở về, nhưng chỉ đoạn đường ngắn ngủi, đèn đỏ ba bốn lần, còn bằng bọn họ bộ. Khiến như đứng lửa, ngồi than, ngừng ngó dáo dác, cũng biết ba đến chưa?

      vất vả mới đến nhà, vừa xuống xe, nghe giọng Giang Vũ, “Cuối cùng hai người cũng trở lại, cổ của tớ cũng sắp dài thành hưu cao cổ rồi.”

      Vẻ mặt Phương Phương tươi cười, “Chờ cái gì, mua xong đồ bọn tớ về.”

      phải là tớ lo hai người tham quá mua nhiều đồ sao? Cậu quá hiểu bọn họ, nhất định như vậy.

      Phương Phương khá vui vì cậu doán trúng, cầm toàn bộ túi trong tay nhét vào tay cậu, “ là tốt, cầm giúp tớ tay.”

      “Ba tớ tới chưa?” Mạnh Yên hỏi, lúc ra ngoài Mạnh Ngọc Cương còn chưa tới, tối hôm qua gọi điện thoại cho ông, bàn bạc ràng việc hôm nay, cũng hi vọng mọi chuyện suôn sẻ.

      “Đến hơn 1 giờ rồi.” Giang Vũ ra vẻ thần bí, “Đúng rồi, còn người nữa.”

      “Là người nào?” Mạnh Yên chia mấy túi đồ cho Phương Phương, theo phía sau.

      vào biết.” Giang Vũ .

      Đẩy cửa nhà họ Mạnh ra, vấn đề này có đáp án, là Diệp Thiên Nhiên nhiều ngày thấy. vừa cười vừa chuyện với Mạnh Ngọc Cương, cũng biết những gì, chọc Mạnh Ngọc Cương mặt mày hớn hở. Lòng của đột nhiên phức tạp.

      Thấy bọn họ vào, cười phất tay, “Chú Mạnh mua rất nhiều đồ ăn, hôm nay trổ tài làm cho chúng ta ăn.”

      " sao? Vậy chúng ta có lộc ăn rồi." Miệng Phương Phương như vậy, trong lòng lại lo lắng. Hình như chú Mạnh biết nấu ăn nhỉ? chú ấy nấu có thể ăn sao? Nếu đề phòng mua thuốc đau bụng trước?

      Mạnh Yên bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Nhiên mấy lần, vẻ mặt tĩnh lặng nở nụ cười thản nhiên, giống như có chuyện gì ảnh hưởng, giống như bọn họ chưa từng cãi nhau trận, cũng có bỏ .

      Trong lòng có hơi khó bắt kịp suy nghĩ của , còn tưởng rằng bao giờ … bước vào cửa nhà họ Mạnh nữ chứ! Nhưng mà hôm nay là sinh nhật mẹ , tất cả chuyện vui để lại. Nhưng lúc nhìn thấy , trong lòng của vẫn rất vui.

      Đổi dép vào cửa, Mạnh Yên và Phương Phương phân loại đồ mua về, đồ ăn vặt để trong tủ chén, thực phẩm đông lạnh để trong tủ lạnh, vật dụng hằng ngày để trong hộc tủ.

      "Tiểu Yên bộ này để ở đâu." Phương Phương lấy ra bộ quần áo nhìn mấy lần.

      "Đưa tớ, tớ đem vào phòng ngủ." Mạnh Yên đưa tay nhận lấy.

      Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên sâu kín nhìn sang, mấy lần quét qua và bộ áo ngủ.

      vốn có cảm giác gì, áo ngủ này là kiểu dáng thắt lưng màu hồng, vừa đáng vừa mang vài phần quyến rũ, trong siêu thị giảm giá nên mua. Nhưng bị nhìn như vậy cảm thấy là lạ, vội vàng cầm lên bỏ vào trong phòng ngủ, gương mặt còn hơi nóng, trong lòng thầm gắt tiếng, , hừ! vô dụng.

      Mạnh Ngọc Cương ở trong phòng bếp làm việc, Diệp Thiên Nhiên tự nguyện giúp tay, hai người bận rộn khí thế ngút trời.

      Phương Phương và Giang Vũ xem TV, trong miệng ăn các loại đồ ăn vặt, Mạnh Yên bưng trà đưa nước, hiếm khi cần mẫn như vậy.

      Bận rộn hồi lâu, thức ăn nóng hổi rốt cuộc cũng được đưa lên bàn, cũng đến lúc ăn cơm, Lý Thiến còn chưa trở về, Mạnh Yên nhăn trán, ngày hôm qua phải dặn dò sao? Sao còn chưa trở về sớm?

      "Tiểu Yên, gọi điện thoại cho mẹ con, để mẹ con trở về ăn cơm." Bây giờ Mạnh Ngọc Cương nhịn được lên tiếng.

      Lý Thiến ở đầu dây bên kia bận rộn thể về sớm, phân thân được. Mạnh Yên tức giận trợn to mắt, có lầm hay ? Mọi người bận rộn hồi lâu bị câu từ chối. Sắc mặt Mạnh Ngọc Cương rất khó coi, trong mắt còn có chút ưu sầu.

      Diệp Thiên Nhiên đứng dậy cười , "Có lẽ dì Lý bận, con xem chút, nếu như vội dì về."

      "Em cũng ." Mạnh Yên theo đứng lên.

      "Em để ý chú Mạnh, tự " Diệp Thiên Nhiên lên tiếng từ chối, ném lại ánh mắt cho , để quan tâm cảm xúc của Mạnh Ngọc Cương.

      Mạnh Yên nhận được tin, thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Vậy nhất định phải thuyết phục mẹ, để cho mẹ về nhà ăn cơm.

      "Yên tâm ."

      Cũng lâu lắm, quả nhiên Lý Thiến cùng Diệp Thiên Nhiên về nhà, Mạnh Yên và Mạnh Ngọc Cương vừa mừng vừa sợ, kịp nghĩ nhiều, bận rộn kéo bà lại bàn ăn cơm.

      "Mẹ, mẹ, những món này đều là ba làm." Mạnh Yên gấp thịt kho tàu bỏ vào trong chén, "Mặc dù ba phải là người hay xuống bếp, biết món này có thể ăn được ?"

      "Con bé này, cũng biết mỉa mai ba con." Mạnh Ngọc Cương vừa cười vừa dỗi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vợ mình.

      Lý Thiến cắn cái, vẻ mặt khó đoán.

      Mạnh Yên cười híp mắt hỏi, "Mẹ ăn ngon ?" đứng giữa làm trung gian tạo ra khí, chỉ sợ cảnh tượng lạnh nhạt.

      Lần đầu tiên Lý Thiến đưa mắt nhìn Mạnh Ngọc Cương, "Sao lại nấu ăn?" Sống với nhau nhiều năm, ông là người mà kể cả chai nước tương rớt xuống đất còn nhặt. Hôm nay lại có thể làm ra bàn thức ăn, có lẽ cũng chịu khó phen.

      "Mấy ngày nay học, ở bên ngoài cũng ứng phó được bữa." Mặt Mạnh Ngọc Cương có hơi đỏ, "Nên cố gắng thay đổi, hi vọng có thể để em thấy là người chồng tốt." Ngay trước mặt bọn tiểu bối mà lời buồn nôn như vậy, ông lấy hết dũng khí. Cũng biết lời này có làm vợ ông cảm động ?

      Lý Thiến nghe lời này, chẳng qua là nhìn ông sâu sắc, ngay sau đó liền cúi đầu ăn cơm. mặt Mạnh Ngọc Cương lên vẻ thất vọng, bất quá lập tức đẩy lùi, ân cần gắp thức ăn cho vợ, bỏ đồ ăn đầy trong chén

      "Đủ rồi, ăn ." Lý Thiến nhịn được nữa, cơm cũng bị lấp đầy, làm sao mà ăn?

      Nghe vậy Mạnh Ngọc Cương nhếch môi cười, "Vậy em gắp cho ." Còn chủ động cầm chén đưa tới.

      Mặt Mạnh Yên nhịn cười đỏ bừng, ba cũng có lúc dùng chiêu mặt dày mày dạn này, quả nhiên hữu dụng. là buồn cười! Giương mắt vừa nhìn, mấy người khác cũng đều là bộ dạng muốn cười nhưng dám.

      Lý Thiến gắp nữa đồ ăn trong chén mình cho ông, lúc này mới phát vẻ mặt của con. Mặt đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Ngọc Cương. Mạnh Ngọc Cương càng toe toét hơn.

      "Ha ha ha." biết là người nào cười đầu tiên, tất cả mọi người đều nhịn được cười to. Mặt Lý Thiến đỏ lên, nhưng mà rất nhanh bị cảm hóa, mặt lộ ra nụ cười. Trong nháy mắt khí hòa thuận, cuối cung cũng đẩy khí u ám vây quanh nhà họ Mạnh mấy ngày nay.

      Cuối cùng lòng Mạnh Yên cũng trầm tĩnh lại, tốt quá, cuối cùng cơn mưa tạnh. Ba mẹ rốt cuộc ly hôn.

      Mặc dù bữa cơm này mùi vị bình thường, có gì đặc sắc. Nhưng tất cả mọi người ăn đều rất ngon, cười cười là vui vẻ.

      Cơm nước xong, Mạnh Ngọc Cương kéo Lý Thiến đến chuồng gà dọn dẹp hành lý, chuẩn bị về nhà ở.
      Last edited by a moderator: 16/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42 :
      Editor : Nhạc Lam

      Mạnh Yên suy nghĩ hồi lâu đôi môi khỏi giật giật, "Được, vậy chúng ta thử chút." Thay vì để tương lai hối hận ngừng, bằng thuận thế cứ thử chút. theo kiểu tích cực chút, mặc dù tương lai có chuyện gì, dù sao còn trẻ, cũng có thời gian sửa chữa sai lầm. (đổ mồ hôi)

      " sao?" Diệp Thiên Nhiên mừng rỡ như điên, ánh mắt sáng lên, " cho đổi ý." chờ ngày này nhiều năm, nhóc này cố làm ra vẻ bản lĩnh lợi hại, để cho phải hao tổm rất nhiều tâm trí.

      "Nếu ..." Trong lòng Mạnh Yên có hơi ủ rũ, có phải quá xúc động ? Nếu muốn nữa?

      "Sau này em chính là bạn của , cho thông suốt nữa." Diệp Thiên Nhiên mới cho bất kỳ cơ hội đổi ý, "Có chuyện gì cứ việc thẳng, đừng đè nén." vất vả tới bước này, để cho thoái lui.

      "Em nào có? ràng là ." Mạnh Yên lập tức bị sang chuyện khác, trong lòng rất tủi thân, tại sao lúc có thể xem như có gì? mới là người tức giận dám sàm sỡ mình!

      Tâm trạng Diệp Thiên Nhiên vô cùng tốt, cười sáng lạn, "Được được được, em gì cũng đúng."

      "Tất nhiên là đúng." Thấy chuyện như vậy, Mạnh Yên nheo mắt lại cười, có bạn trai cưng chiều cũng tồi. "Chẳng qua chuyện này nên công khai." Có chút vấn đề nên bàn trước mắt, tránh cho đến lúc đó ứng phó kịp.

      Nếu ba mẹ biết, nhất định tha cho . Chưa kể trong trường học cũng rất quan tâm chuyện này, cũng thể liều lĩnh.

      "Vậy lúc nào có thể công khai chứ?" ra Diệp Thiên Nhiên cũng biết đạo lý này, vì lo cho nên bây giờ khog6 thể ra, nhưng mà nhịn được trêu ghẹo , " cũng muốn hữu danh vô thực."

      Mạnh Yên nghe thấy vui vẻ trong lời của , hung hăng liếc . Người này cái gì vậy! Thầm tính toán chút, "Tối thiểu phải chờ em tốt nghiệp trung học thi lên đại học ."

      "Vậy phải còn chờ 3 năm khá dài." Diệp Thiên Nhiên nhếch mày tự đắc kéo dài giọng điệu, "Ai, có cách nào, vậy nhẫn nhịn chút."

      Nhìn thấy vẻ cười đùa của , Mạnh Yên chỉ cảm thấy tay ngứa ngáy, hung hăng bóp khuôn mặt tươi cười của , trong lòng thầm nghĩ, ai cho cười vậy chứ.

      Diệp Thiên Nhiên cầm tay của cười đùa lui về phía sau, hai người cẩn thận ngã vào chỗ, té ở người .

      Nhiệt độ thân thể ấm áp đột nhiên truyền tới mặt , có chút bất an. Diệp Thiên Nhiên lấy tay đè , nhàng sờ lên mặt , bình tĩnh nhìn chầm chầm , từ từ cúi đầu xuống.

      Mặt càng nóng lên, muốn tránh ra nhưng cả người có sức. Diệp Thiên Nhiên hôn lên, khẽ mút môi , dịu dàng triền miên lại vô cùng quý trọng. từ từ nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ của .

      Cho đến khi hai người sắp hít thở thông, Diệp Thiên Nhiên mới lưu luyến kết thúc nụ hôn này.

      mặt đỏ ửng như ánh mây hoàng hôn, đôi mắt quyến rũ xinh dẹp, thở hồng hộc, trong mắt loại trung động lòng người, nhịn được lại muốn tiếp tục, bị đưa tay ngăn cản, "Đủ rồi." cũng sắp tắt thở rồi.

      cũng gì, chẳng qua chỉ là im lặng nhìn , kéo bàn tay mảnh khảnh, trắng mịn của , rồi khẽ hôn từng cái lên đó. Mặt của đỏ lên, trong lòng lại mềm mại.

      Hai người chơi đùa hồi lâu, Diệp Thiên Nhiên đột nhiên hỏi, "Tiểu Yên, em muốn thi đại học gì?" Phương diện này nghe nhóc này , rất muốn biết tương lai cũng có kế hoạch tốt.

      Mạnh Yên chút do dự , "Đại học sư phạm."

      Diệp Thiên Nhiên vô cùng kinh ngạc, "Tại sao? Em muốn làm giáo?" học tập nghiêm túc như vậy, vẫn cho là muốn thi trường đại học danh tiếng hàng đầu.

      Mạnh Yên có hơi ngượng ngùng, "Ừ, điều em thích nhất là năm có hai kỳ nghỉ, thoải mái tự tại." Dường như muốn nghĩ nhiều.

      Nhưng mà quyết định, tương lai làm giáo viên, chỉ dạy đơn giản các lớp học, có dã tâm quá lớn, thích cuộc sống thong thả qua ngày. Chưa kể cũng thiếu tiền, có tiền có cuộc sống thoải mái mới đáng để theo đuổi. Lúc được nghỉ du lịch nơi nào cũng được, suy nghĩ chút cảm thấy thoải mái.

      Diệp Thiên Nhiên ôm khẽ vuốt mái tóc dài của , như có điều suy nghĩ, "Nhưng mà với thành tích của em thi sư phạm có phải rất đáng tiếc ? Với thành tích của em thi trường đại học hàng đầu thành vấn đề."

      " tiếc." Mạnh Yên kiên định, "Em biết em muốn cuộc sống mình thế nào." sớm lên mục tiêu ràng, cũng nhất định làm theo nó. thích cảm giác làm đến nơi đến chốn. Nở mày nở mặt có ích gì? lại cần.

      Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ chút, "Vậy cũng được, như vậy có áp lực quá lớn. Đại học Sư Phạm ở thành phố S rất nổi tiếng, em cũng quá xa.” biết cá tính của , cuộc sống thoải mái mới thích hợp với . Nhưng mà vậy cũng tốt, đối với còn có lợi. Nếu như lựa chọn cuộc sống hào nhoáng, sợ rằng rất khó giữ được .

      “Đúng vậy, chủ nhật còn có thể về nhà.” Mạnh Yên cắn cắn môi, “ phải sau khi tốt nghiệp trường quân đội bộ đội sao? Có phải rời khỏi thành phố này?" Nếu như vậy phải làm thế nào?

      Diệp Thiên Nhiên nhìn chằm chằm , ánh mắt đen láy, có hơi khẩn trương, “Bộ đội nhất định phải , nhưng mà có thể thường xuyên về thăm em.” Đây cũng là vấn đề cần suy nghĩ, cuộc đời của cũng có tính toán, nhưng cũng tuyệt đối từ bỏ bé trong ngực này.

      Mạnh Yên hề lên tiếng nữa, khoảng cách xa sợ rằng cũng lâu dài, có phải cần nghiêm túc ?

      Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy dao động, hung hăng nắm bả vai của , “Tiểu Yên, bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu em, cho suy ngĩ vớ vẩn, chuyện sau này nghĩ cách.”

      Mạnh Yên bị buộc nhìn , trong mắt tất cả đều là vô cùng lo lắng, vẻ mặt bất an, khóe miệng mím chặt. Trong lòng khỏi thầm phỉ nhổ mình, phải thử chút, mới có vấn đề muốn lùi bước. Chuyện này mất mặt, dù gì cũng là người sống lại kiếp, lại còn có dũng cảm như người khác. khỏi lộ ra mỉm cười , “Vậy từ từ suy ngĩ cách , cần phải gấp gáp, dù sao cũng còn khoảng thời gian dài.

      Trung học đệ nhị ba năm, hơn nữa đại học bốn năm, bọn họ tối thiểu có bảy năm nghĩ cách. Đương nhiên là lấy điều kiện tiên quyết bọn họ có xa cách, nếu như bảy năm sau bọn họ còn ở chung chỗ, cố gắng hết sức.

      Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới buông thả, tâm tình cũng vì lo lắng mà phập phồng khổ sở, nhưng lại vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có thể ôm được vào trong lòng, bất kỳ khó khăn nào cũng sợ. “Tiểu Yên, chúng ta nhất định dẽ ở chung chỗ.” Bởi vì đó là nguyện vọng khẩn cấp trong cuộc đời . bé này, khiến tự chủ dược khát vọng thân cận, hơn nữa từ người , cảm nhận được loại ấm áp như nhà của mình.

      Bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, Mạnh Yên hoảng sợ, vội vàng đẩy ngồi, luống cuống tay chân sửa sang lại tóc và quần áo, mà Diệp Thiên Nhiên sợ hãi hoảng hốt cười tủm tỉm nhìn , tức giận trợn mắt nhìn.

      “Đừng nóng vội, nhìn ra điểm gì đâu.” Diệp Thiên Nhiên càng hưng phấn, lại hôn cái mặt .

      “Khốn kiếp, làm ba mẹ thấy.” Mạnh Yên lấy tay cản lại, bất mãn khẽ .

      “Thấy cũng kệ.” Tuy thế, nhưng vẫn đưa tay giúp sửa lại tóc.

      Mạnh Ngọc Cương cầm túi lớn túi vào, thấy con và Diệp Thiên Nhiên từ sau ban công ra, cũng suy nghĩ nhiều, vẫy tay với bọn họ, “Mau xuống đây cầm đồ, còn có rất nhiều ở dưới lầu, Tiểu Yên, mẹ con ở dưới giữ đồ.”

      “Bọn con xuống dọn ngay.” Diệp Thiên Nhiên cười hì hì đến gần ông, “chúc mừng chú Mạnh.”

      “Cách của con rất hiệu quả.” Gương mặt Mạnh Ngọc Cương hớn hở gật đầu, “Tương lai vừa ý bé nào, còn dễ như trở bàn tay?” Mói như vậy, tong đầu nghĩ là con và Diệp Thiên Nhiên ở cùng chỗ.

      Diệp Thiên Nhiên liếc người bên cạnh, ý cười sâu xa, “Vậy cũng hẳn, chừng con mới là người bị người đó tóm trong tay.”

      “Có lẽ , tụi con rất thông minh.” Mạnh Ngọc Cương rất thích cậu bé này, người thông minh lại có đầu óc, kiến thức cũng rộng, đáng tiếc phải là con trai của mình.

      “Mọi chuyện khó trước.” Diệp Thiên Nhiên vụng về thở dài tiếng.

      Mạnh Yên ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, người này những lời gì vậy? muốn để cho tiếp tục nhiều lời, hung hăng kéo tay của , “Thôi đừng nữa, để cho mẹ chờ dưới lầu cũng lâu rồi.”

      Mạnh Ngọc Cương nghe vội , “Đúng đúng, hai đứa mau xuống, mẹ con chắn chắn sốt ruột chờ.” Những thứ đồ trong tay cần phải mang vào nhà, lúc rời có mang nhiều, ngờ lúc trở lại xuất đóng đồ như vậy? Ông cũng hiểu.

      Hai người ra cửa quẹo xuống cầu thang, Mạnh Yên mới thở phì phò hạ thấp giọng, “Sao lại vậy?”

      muốn để cho chú Mạnh lưu tâm.” Tay Diệp Thiên Nhiên nắm chặt tay bé của , bình tĩnh cười cười.

      Mạnh Yên cảnh cáo , “ cũng đừng đánh rắn động cỏ, nếu bọn họ phát chắc chắn cho chúng ta ở chung chỗ đâu.”

      Diệp Thiên Nhiên mừng rỡ trong lòng, xem ra nhóc này bỏ được , lại còn nghĩ những thứ này. Nhếch môi cố ý cười , “Vậy cũng sao, đây rất xuất sắc, chú Mạnh và dì Lý thích còn kịp nữa.”

      cứ ra vẻ , chừng lại thành khoát lác.” Mạnh Yên bĩu môi, cái con người này! Bọn họ thích thế nào nữa, cũng chỉ coi là con cháu. Nếu là làm bạn trai của , ba mẹ có lẽ đồng ý, chưa hẳn có kết quả tốt!

      “Em có lòng tin với sao?” Diệp Thiên Nhiên tiến tới bên tai hỏi.

      “Đâu có liên quan tới lòng tin, nếu như biết em có bạn trai, thế nào cũng róc da của .” Mạnh Yên nữa cười nữa nhìn , thử hỏi con còn tuổi bị người ta để ý, bất kỳ cha mẹ nào cũng thể tiếp nhận. Huống chi quan trọng là giai đoạn trung học đệ nhị. Mặc dù ba mẹ để ý việc học tập, nhưng Lý Thiến qua, nhất định phải đỗ đại học, học trung học đệ nhị phải chuyên tâm học tập, nên nghĩ những chuyện khác. Chờ đến đại học, thích làm gì cũng tùy . Nghe chút, lời này cũng ngầm ra hiệu, chỉ kém cho đương thôi.

      “Vậy nghe lời em, chúng ta giữ bí mật.” Gương mặt Diệp Thiên Nhiên tràn đầy quan tâm. Dù sao cũng chấp nhận , về phần công khai quan trọng. Nhưng lấy tình huống trước mắt mà , việc công khai cũng chưa quan trọng. hi vọng Mạnh Yên bị áp lực quá lớn, hễ gặp chuyện liền lùi bước, vẫn nên chờ tình cảm bọn họ ổn định rồi hãy .

      Diệp Thiên Nhiên giúp nhà họ Mạnh sắp xếp hành lý, rồi ăn xong bữa cơm tối mới về nhà, chẳng qua là lúc gần trước mặt mọi người hẹn Mạnh Yên chơi. Cha mẹ Mạnh Yên quen với việc này, cũng có hoài nghi. Con của mình học trung học đệ nhất có thể tự mình ngồi xe, có lúc còn có thể mang theo Phương Phương cùng nhau mua đồ, cũng theo chân bọn họ đưa tay đòi tiền. Bọn họ đối với chuyện Mạnh Yên độc lập, trưởng thành sớm cũng rất yên tâm.
      Last edited by a moderator: 16/12/16
      KisaragiYue, ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43 :
      Editor : Nhạc Lam

      Diệp Thiên Nhiên hẹn Mạnh Yên công viên chơi, Giang Vũ kéo Phương Phương ở nhà học tập, lấy lý do là học thêm. Mặc dù Phương Phương rất muốn cùng, nhưng bị Giang Vũ ngăn cản.

      Trong huyện này chỗ nào chơi, chưa kể nhà còn buôn bán, quá nhiều người biết , lỡ như bị người quen thấy và Diệp Thiên Nhiên có hành động thân mật tiêu.

      Công viên khá hơn nhiều, chỉ trừ vài người lớn tuổi về hưu tản bộ, người bình thường ngủ nướng ở nhà có hứng thú dạo công viên.

      Hai người dọc theo đường đá tay dắt tay lẳng lặng , ai cũng mở miệng chuyện, trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò.

      Vòng quanh công viên vòng, rốt cuộc Mạnh Yên chịu nổi mệt, Diệp Thiên Nhiên tìm băng đá gần bụi rậm kéo ngồi xuống.

      Diệp Thiên Nhiên lấy ra thức uống và nước trái cây trong túi xách đặt ở bàn đá, Mạnh Yên tiện tay cầm quả táo đỏ cắn cái, vừa giòn vừa ngọt.

      "Ăn ngon ?" Diệp Thiên Nhiên híp mắt lại gần .

      Mạnh Yên tùy ý gật đầu, ăn rất ngon.

      "Để cho cắn cái nữa."

      Nghe vậy động tác của Mạnh Yên dừng lại, " bàn phải là còn sao?" Còn có ba bốn quả táo, sao lại muốn ăn của ?

      "Thấy quả táo em ăn có vẻ ngon." Trong giọng Diệp Thiên Nhiên có vui vẻ ràng.

      "Em ăn rồi." Mạnh Yên trợn mắt nhìn , lại muốn đùa sao?

      " ngại." Diệp Thiên Nhiên buồn bực cười.

      Đột nhiên, mặt Mạnh Yên đỏ lên, người này lại đùa giỡn , đáng ghét. Diệp Thiên Nhiên thấy mặt ửng hồng cũng giống như quả táo mà cầm trong tay khỏi cười tiếng, khoác vai của lại gần ... Nhắm ngay chỗ Mạnh Yên cắn qua lại cắn miếng.

      "Quả nhiên ăn rất ngon." Diệp Thiên Nhiên thầm khiến tai Mạnh Yên cũng đỏ lên. Chuyện...Chuyện này có tính là hôn gián tiếp ?

      Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt nhìn , tay dùng sức kéo ngồi lên chân của mình, cả cánh tay ôm , nhàng hôn bên tai , " là ngốc." Ôm cũng ôm qua, hôn cũng hôn qua, lại còn ngượng ngùng vì chuyện này.

      Mạnh Yên bất an rụt cổ, hết nhìn trái rồi nhìn phải sợ bị người ta nhìn thấy. "Đừng lộn xộn." phát kể từ khi chấp nhận , càng thích hôn , cũng càng thêm kiêng nể gì.

      " cần sợ, chỗ này người khác thể thấy chúng ta, chúng ta lại có thể thấy hết." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên thờ ơ, kéo tay của lên lại cắn miếng lên quả táo. Đây là chỗ đặc biệt chọn, thích hợp chuyện đương.

      "Ai, người này cũng là." Mạnh Yên liếc mắt, vội vàng đổi chỗ khác cắn. Tránh hai chỗ cắn qua.

      Diệp Thiên Nhiên khỏi buồn cười, nhóc này còn chưa có thói quen với thay đổi về mối quan hệ của bọn họ. Nhưng sao, từ từ . "Tiểu Yên, em giúp sửa chữa nhà, em cũng đừng quên."

      quên, " tìm công ty thiết kế để cho bọn họ giúp từng bước, vừa tiết kiệm vừa đỡ tốn sức." Lúc ấy ngại nên đồng ý, nhưng hôm nay lại có chút ngượng ngùng.

      "Nhưng phong cách thiết kế và ý tưởng phải do mình quyết định, như vậy công ty thiết kế mới cho ra kết quả đúng ý của chúng ta." đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Chúng ta".

      Mạnh Yên hiểu ý sâu xa của , "Vậy muốn sửa thế nào?"

      Diệp Thiên Nhiên phát ra ám hiệu với cũng vô dụng, nên gọn gàng dứt khoát ." có ý kiến, em làm chủ ."

      "Em?" Mạnh Yên sửng sốt, "Em được."

      Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa híp mắt, "Sớm muộn em cũng là nữ chủ nhân của căn nhà đó, dĩ nhiên là do em quyết định." Đủ trực tiếp rồi nhỉ, tin còn có thể trốn tránh.

      "..." Mạnh Yên vất vả mới hết đỏ mặt giờ phút này gương mặt nhắn trắng nõn lại ửng hồng.
      Diệp Thiên Nhiên thầm cười trộm, mặt lại làm ra vẻ nghiêm túc , "Chủ nhật tuần sau dẫn em xem, em có cầu gì cứ với thiết kế."

      Mạnh Yên nhăn nhó hồi lâu,”Đâu cần em phải ."

      Diệp Thiên Nhiên xoa xoa tóc của , " lại hiểu những thứ này, vậy phiền em chút, ra ngoài cẩn thận."

      Thấy thản nhiên như vậy, Mạnh Yên rơi vào tình thế khó xử, " có tiền sửa nhà sao?" đột nhiên nghĩ đến còn là sinh viên, chưa chắc có đủ số tiền đó.

      "Có." Diệp Thiên Nhiên thầm nghĩ đến tiền gửi ngân hàng, "Những năm gần đây ba mẹ gửi tiền lặt vặt, có lẽ cũng đủ rồi."

      "Oa, ba mẹ rộng rãi." Gương mặt Mạnh Yên hâm mộ, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương lại ít khi cho tiền . Nhưng mà chính có tiền riêng, thiếu tiền xài.

      Diệp Thiên Nhiên bĩu môi, "Bọn họ là cha mẹ có trách nhiệm, chỉ xét phương diện vật chất được."

      Mạnh Yên cảm thấy đau lòng cho , " đừng như vậy, dù thế nào bọn họ cũng là cha mẹ ruột của ."

      " biết, nhưng mà lúc này lại cảm kích vô tâm của bọn họ." Đôi mắt Diệp Thiên Nhiên sâu kín.

      Mạnh Yên nhìn kỹ sắc mặt của , dường như có điều gì khó hiểu. " gì đó?"

      Thấy để ý cảm giác của như vậy, trong lòng Diệp Thiên Nhiên rất an ủi, cúi đầu nhìn , trong mắt tràn đầy sủng ái dịu dàng, "Là lời lòng, bọn họ gửi đến nhà ông bà ngoại, mới có thể gặp em, phải sao?" Vì chuyện này, nên thái độ của với cha mẹ và em trai cũng khá hơn chút.

      câu này khiến lòng Mạnh Yên mềm mại, chủ động đưa tay ôm lấy hông của ."Bọn họ thương thôi, chẳng phải có em sao, em đối xử tốt với ."

      Gương mặt Diệp Thiên Nhiên mặt lộ vẻ vui mừng, lần đầu tiên nhóc này thẳng thắn như vậy, chỉ lên lỗ mũi của , "Lời này là em , em phải đối xử tốt với ." Nhưng mà hình như hơi hiểu lầm, sao muốn giải thích, hưởng thụ quan tâm của .

      Mạnh Yên lại đỏ mặt, sao lời này lại kỳ quái như vậy? Nhưng mà thấy tha thiết nhìn mình chăm chú nên kiên định gật đầu.

      Diệp Thiên Nhiên rất cảm động, trong lòng biết ở phương diện tình cảm còn rất ngây ngô chưa yên ổn, nhưng rất dũng cảm về phía trước. tin tưởng bất kỳ chuyện gì xảy ra, bảy năm sau bọn họ vẫn ở chung chỗ như cũ.

      Mạnh Yên chịu nổi tầm mắt nóng bỏng của , tự chủ được quay đầu .

      Diệp Thiên Nhiên xoay mặt của , nhàng ấn lên, cái trán trơn nhẵn, lông mi dài, lỗ mũi mượt mà, gương mặt trắng mịn, khẽ hôn lên mỗi nơi.

      Nhịp tim Mạnh Yên đập liên tục, cả người mơ màng, bất lực vịn cổ của thở . Hai người đắm chìm trong thế giới hữu tình biết thời gian trôi qua bao lâu, biết bên ngoài thay đổi thế nào, trong mắt chỉ có nhau.

      Nơi xa lại truyền đến tiếng nam nữ đùa giỡn, đánh thức hai người say đắm, Mạnh Yên bất an đứng dậy ngồi vào chỗ bên cạnh, Diệp Thiên Nhiên tức giận cau mày, nhìn phía bên đó. vất vả có cơ hội riêng tư, người nào đáng ghét tới quấy rầy như vậy!

      Bên kia có tiếng cười của mấy người nam nữ, nhìn tuổi tác tầm hai mươi, nhìn cách ăn mặc đều còn là sinh viên. Con trang điểm, mặc đồ sặc sỡ. Con trai tóc đen bóng, vuốt sáp, âu phục phẳng phiu. Có cảm giác như hẹn hò nhỉ?

      "Ơ?" Mạnh Yên khẽ kinh ngạc.

      "Thế nào?" Diệp Thiên Nhiên thu hồi tầm mắt nhìn về phía .

      "Đó phải là Mạnh Tuệ sao? Sao lại có nhiều người vây quanh thế?" Mạnh Yên mở to hai mắt, chỉ vào mặc đồ màu trắng váy lụa mỏng, vài nam sinh vây quanh đưa nước lấy lòng.

      Mạnh Yên cau mày, nghe mẹ Mạnh Tuệ quen người trong công ty trấn tìm công việc cho chị họ, nghe làm trợ lý kế toán.

      "Là chị họ của em?" Mặc dù Diệp Thiên Nhiên đến nhà bác cả lần, chẳng qua lần đó ầm ĩ lớn chuyện, để ý đến những người khác.

      "Ừ." Mạnh Yên có chút khẩn trương, bị nhìn thấy có thể trở về lung tung ? Đến lúc đó biết bị truyền như thế nào?" Chúng ta trước ."

      "Sợ cái gì?" Diệp Thiên Nhiên có ý kiến gì với đề nghị này, muốn trốn mất dạng sao? Nhưng mà nhìn gương mặt khẩn cầu, vẫn đứng lên, "Vậy chúng ta hướng bên kia." Đúng lúc đám người kia ngược hướng, cũng đối mặt với họ.

      Đáng tiếc người tính bằng trời tính, hai người vừa mới chuẩn bị rời , liền nghe thấy tiếng Mạnh Tuệ trong trẻo vang lên, "Mạnh Yên, sao em lại ở đây?"

      Mạnh Yên thầm mắng, xoay người nặn ra nụ cười, "Chị họ cũng ở đây sao, là khéo, bất ngờ gặp mọi người ở đây, bọn họ là?" Có mắt thẩm mỹ vậy?

      Diệp Thiên Nhiên thấy như vậy, khóe miệng cong lên khẽ ho khan mấy tiếng che giấu vui vẻ, nhóc này cũng biết đùa, cũng có lúc tinh nghịch như vậy!

      Mạnh Tuệ có chút lúng túng, mặt đỏ ửng, "Những người này là bạn học cũng có đồng nghiệp, tranh thủ lúc trời đẹp nên mọi người ra ngoài chơi." Sau khi tốt nghiệp tìm được công việc tốt, mẹ lại muốn tìm người bạn trai có điều kiện tốt, nhưng nào có dễ dàng như vậy? Lần này có người đề nghị gặp mặt, cũng có gì làm nên đành cùng, chẳng qua là những nam sinh này giống như ruồi vây quanh , nhưng lại thích bọn họ. Chưa kể có nhiều người cũng có điều kiện gì tốt, thích hợp làm bạn trai.

      Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, "Vậy bọn em quấy rầy mọi người, trước." Bọn họ là những nam nữ trẻ tuổi vì muốn tìm đối tượng nên tụ họp, cũng cần tham gia vào.

      "Chúng ta ít khi gặp mặt, chuyện chút ." Mạnh Tuệ muốn để , có lý do tìm Mạnh Yên. lâu rồi Mạnh Yên về quê, lại dám đến nhà của họ. Ngày đó gây chuyện lớn như vậy, nguyên nhân cũng vì công việc của , cho nên đánh chết cũng dám gặp Lý Thiến.

      "Ặc, này..." Chân Mạnh Yên giật giật, muốn nhiều lời.

      Mấy nam sinh tới đây cười , "Mạnh Tuệ, đây là em họ cậu sao, là xinh đẹp, mọi người cùng nhau chơi , nhiều người cũng đông vui hơn."

      "Đúng vậy, bọn này đem theo rất nhiều đồ ăn, em , cùng nhau ăn ."

      Mấy nữ sinh nhìn chằm chằm Diệp Thiên Nhiên, trong mắt si mê, "Đây là ai vậy? Mạnh Tuệ giới thiệu ."

      "Mạnh Yên, người này là bạn bè của em hả?" Mạnh Tuệ còn nhớ Diệp Thiên Nhiên, dù sao gương mặt rất xuất sắc, ấn tượng khắc sâu.

      "À, ấy là họ hàng của Phương Phương." Mạnh Yên cố gắng kiềm chế ý nghĩ, muốn giới thiệu Diệp Thiên Nhiên cho bọn họ biết.

      " ra là như vậy, cùng nhau ." Ánh mắt Mạnh Tuệ dính vào người Diệp Thiên Nhiên, vươn tay ra chào hỏi, "Xin chào." Lần trước tình huống mất kiểm soát nên để ý, lần này nhìn kỹ ra là đại soái ca.

      Diệp Thiên Nhiên chỉ gật đầu cười, bắt tay với .

      Mạnh Tuệ ngượng ngùng rút tay lại, mặt hơi đỏ.








      thuyt, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :