Chương 41 :
Editor : Nhạc Lam
Diệp Thiên Nhiên trong cơn tức giận đóng sầm cửa lại, sau đó tiếng trở về mình, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Giang Vũ ở trong trường học gặp Mạnh Yên, hai người càu nhàu.
Giang Vũ xem xét tình hình, "Tiểu Yên, có phải cậu cãi nhau với họ?"
" có." Gương mặt Mạnh Yên vô tội.
Giang Vũ nhìn ra đầu mối gì, "Vậy sao ấy tìm cậu? Còn cả ngày ngày gương mặt u ám, dọa chết người ta." Ngày đó sau khi họ cậu trở về, ngay cả món thích ăn nhất cũng chỉ ăn vài miếng, cả ngày ngẩng người trong phòng của mình, cũng ra khỏi cửa. Sắc mặt khó coi hù trẻ con mất.
Mạnh Yên lộ ra nụ cười nghịch ngợm, “Cậu nhát gan vậy sao? là vô dụng.”
Giang Vũ bất đắc dĩ liếc mắt, “Cậu thử , tiếng đồng hồ đối diện với , đảm bảo cậu cũng trốn mất thôi.”
“Tớ ngốc vậy sao?” Mạnh Yên nhõm nhướng lông mày đắc ý.
Giang Vũ kéo cánh tay khẩn cầu, “Tiểu Yên, cậu với họ mấy câu , ấy hay nghe lời cậu nhất.”
“Tớ bận rồi, .” Mạnh Yên gỡ hai tay cậu ra, “Tớ phải học.”
“Tiểu Yên, cậu nỡ vậy sao?”
Mạnh Yên mỉm cười nhìn cậu, trong miệng phun ra, “Tưởng Thi Vũ.”
Giang Vũ lập tức im lặng, ba chữ này thành ác mộng của đời cậu. Chỉ cần Mạnh Yên dùng chuyện này uy hiếp cậu, cực kỳ có hiệu quả.
Tưởng Thi Vũ im hơi lặng tiếng mấy ngày, lại bắt đầu ngày ngày đem điểm tâm cho Giang Vũ. Khiến Giang Vũ tức giận hộc máu, tránh né. Sau lại với giáo viên tiếng, giáo viên ra mặt khuyên mấy câu. Tưởng Thi Vũ mới có ngày ngày nữa, nhưng đổi sang quấn lấy Mạnh Yên, để Mạnh Yên giúp đưa. Mạnh Yên lười để ý tới nàng, bình thường lời chỉ lo đọc sách của mình. Bởi vì chú ý tới Tưởng Thi Vũ cứ lải nhải suốt bên cạnh, khiến bạn học Tưởng tức giận đỏ mặt trận, nhưng lại dám trút lên , chỉ sợ đắc tội với Giang Vũ.
Cứ như vậy, Giang Vũ thiếu Mạnh Yên cái nhân tình. Mạnh Yên muốn cậu giúp chuyện gì, cậu tuyệt đối từ chối. Song giống lần trước, chỉ ân cần quá mức mà còn làm trái.
Mạnh Yên đặt sách trong tay xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ tới lời của Giang Vũ, trong lòng buồn buồn. Từ ngày đó trở mặt, Diệp Thiên Nhiên có tới tìm nữa. cũng cứng rắn đến nhà họ Giang, bà nội Giang gọi mấy lần, cũng ba lần bốn lượt tìm vô số lý do. Bà nội cũng có cách, thể làm gì khác hơn là nấu thức ăn ngon để cho Giang Vũ đưa tới đây.
Tránh gặp mặt phải là điều muốn, muốn làm bạn với , hoặc là người thân. Nhưng nếu ý nghĩ trong lòng và hợp nhau, vậy tạm thời gặp mặt nhau cũng tốt.
Hi vọng lúc gặp mặt lại, nghĩ thông suốt. Nhưng nghĩ như vậy, lòng của lại khỏi khó chịu và chua xót. Nhanh chóng lắc đầu, đẩy những thứ đó ra ngoài đầu óc.
Thứ bảy tuần này, đúng lúc là sinh nhật của Lý Thiến, sáng sớm Mạnh Yên hẹn Phương Phương cùng siêu thị mua đồ, tối hôm qua bàn bạc với Mạnh Ngọc Cương chuẩn bị sinh nhật cho Lý Thiến, ông phụ trách mua thức ăn và bánh kem, phụ trách mua nước uống, nước trái cây và đồ ăn vặt.
Phương Phương ríu rít những chuyện vui trong trường học, lúc bắt đầu mặc dù có chút thích ứng với môi trường mới, nhưng cũng gian nan trải qua mấy… tuần lễ, hôm nay sớm thích ứng mọi việc, trong trường học như cá gặp nước. Mặc dù cũng có khóa văn hóa, nhưng đa phần là bài chuyên ngành, lại cảm thấy hứng thú với những thứ đó. Thấy tinh thần vui vẻ phấn khời như vậy, Mạnh Yên cũng mừng thay cho bạn.
Hai người hiếm khi có dịp siêu thị mua nhiều đồ, nhưng gần đến lúc tính tiền lại cố chấp, cầm mấy chục cái túi về, mệt chết được. Đều do quá tham, cái gì cũng muốn mua, thấy giảm giá là bỏ qua.
có cách nào, Mạnh Yên thể làm gì khác hơn là thuê xe trở về, nhưng chỉ đoạn đường ngắn ngủi, đèn đỏ ba bốn lần, còn bằng bọn họ bộ. Khiến như đứng lửa, ngồi than, ngừng ngó dáo dác, cũng biết ba đến chưa?
vất vả mới đến nhà, vừa xuống xe, nghe giọng Giang Vũ, “Cuối cùng hai người cũng trở lại, cổ của tớ cũng sắp dài thành hưu cao cổ rồi.”
Vẻ mặt Phương Phương tươi cười, “Chờ cái gì, mua xong đồ bọn tớ về.”
“ phải là tớ lo hai người tham quá mua nhiều đồ sao? Cậu quá hiểu bọn họ, nhất định như vậy.
Phương Phương khá vui vì cậu doán trúng, cầm toàn bộ túi trong tay nhét vào tay cậu, “ là tốt, cầm giúp tớ tay.”
“Ba tớ tới chưa?” Mạnh Yên hỏi, lúc ra ngoài Mạnh Ngọc Cương còn chưa tới, tối hôm qua gọi điện thoại cho ông, bàn bạc ràng việc hôm nay, cũng hi vọng mọi chuyện suôn sẻ.
“Đến hơn 1 giờ rồi.” Giang Vũ ra vẻ thần bí, “Đúng rồi, còn người nữa.”
“Là người nào?” Mạnh Yên chia mấy túi đồ cho Phương Phương, theo phía sau.
“ vào biết.” Giang Vũ .
Đẩy cửa nhà họ Mạnh ra, vấn đề này có đáp án, là Diệp Thiên Nhiên nhiều ngày thấy. vừa cười vừa chuyện với Mạnh Ngọc Cương, cũng biết những gì, chọc Mạnh Ngọc Cương mặt mày hớn hở. Lòng của đột nhiên phức tạp.
Thấy bọn họ vào, cười phất tay, “Chú Mạnh mua rất nhiều đồ ăn, hôm nay trổ tài làm cho chúng ta ăn.”
" sao? Vậy chúng ta có lộc ăn rồi." Miệng Phương Phương như vậy, trong lòng lại lo lắng. Hình như chú Mạnh biết nấu ăn nhỉ? chú ấy nấu có thể ăn sao? Nếu đề phòng mua thuốc đau bụng trước?
Mạnh Yên bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Nhiên mấy lần, vẻ mặt tĩnh lặng nở nụ cười thản nhiên, giống như có chuyện gì ảnh hưởng, giống như bọn họ chưa từng cãi nhau trận, cũng có bỏ .
Trong lòng có hơi khó bắt kịp suy nghĩ của , còn tưởng rằng bao giờ … bước vào cửa nhà họ Mạnh nữ chứ! Nhưng mà hôm nay là sinh nhật mẹ , tất cả chuyện vui để lại. Nhưng lúc nhìn thấy , trong lòng của vẫn rất vui.
Đổi dép vào cửa, Mạnh Yên và Phương Phương phân loại đồ mua về, đồ ăn vặt để trong tủ chén, thực phẩm đông lạnh để trong tủ lạnh, vật dụng hằng ngày để trong hộc tủ.
"Tiểu Yên bộ này để ở đâu." Phương Phương lấy ra bộ quần áo nhìn mấy lần.
"Đưa tớ, tớ đem vào phòng ngủ." Mạnh Yên đưa tay nhận lấy.
Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên sâu kín nhìn sang, mấy lần quét qua và bộ áo ngủ.
vốn có cảm giác gì, áo ngủ này là kiểu dáng thắt lưng màu hồng, vừa đáng vừa mang vài phần quyến rũ, trong siêu thị giảm giá nên mua. Nhưng bị nhìn như vậy cảm thấy là lạ, vội vàng cầm lên bỏ vào trong phòng ngủ, gương mặt còn hơi nóng, trong lòng thầm gắt tiếng, , hừ! vô dụng.
Mạnh Ngọc Cương ở trong phòng bếp làm việc, Diệp Thiên Nhiên tự nguyện giúp tay, hai người bận rộn khí thế ngút trời.
Phương Phương và Giang Vũ xem TV, trong miệng ăn các loại đồ ăn vặt, Mạnh Yên bưng trà đưa nước, hiếm khi cần mẫn như vậy.
Bận rộn hồi lâu, thức ăn nóng hổi rốt cuộc cũng được đưa lên bàn, cũng đến lúc ăn cơm, Lý Thiến còn chưa trở về, Mạnh Yên nhăn trán, ngày hôm qua phải dặn dò sao? Sao còn chưa trở về sớm?
"Tiểu Yên, gọi điện thoại cho mẹ con, để mẹ con trở về ăn cơm." Bây giờ Mạnh Ngọc Cương nhịn được lên tiếng.
Lý Thiến ở đầu dây bên kia bận rộn thể về sớm, phân thân được. Mạnh Yên tức giận trợn to mắt, có lầm hay ? Mọi người bận rộn hồi lâu bị câu từ chối. Sắc mặt Mạnh Ngọc Cương rất khó coi, trong mắt còn có chút ưu sầu.
Diệp Thiên Nhiên đứng dậy cười , "Có lẽ dì Lý bận, con xem chút, nếu như vội dì về."
"Em cũng ." Mạnh Yên theo đứng lên.
"Em để ý chú Mạnh, tự " Diệp Thiên Nhiên lên tiếng từ chối, ném lại ánh mắt cho , để quan tâm cảm xúc của Mạnh Ngọc Cương.
Mạnh Yên nhận được tin, thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Vậy nhất định phải thuyết phục mẹ, để cho mẹ về nhà ăn cơm.
"Yên tâm ."
Cũng lâu lắm, quả nhiên Lý Thiến cùng Diệp Thiên Nhiên về nhà, Mạnh Yên và Mạnh Ngọc Cương vừa mừng vừa sợ, kịp nghĩ nhiều, bận rộn kéo bà lại bàn ăn cơm.
"Mẹ, mẹ, những món này đều là ba làm." Mạnh Yên gấp thịt kho tàu bỏ vào trong chén, "Mặc dù ba phải là người hay xuống bếp, biết món này có thể ăn được ?"
"Con bé này, cũng biết mỉa mai ba con." Mạnh Ngọc Cương vừa cười vừa dỗi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vợ mình.
Lý Thiến cắn cái, vẻ mặt khó đoán.
Mạnh Yên cười híp mắt hỏi, "Mẹ ăn ngon ?" đứng giữa làm trung gian tạo ra khí, chỉ sợ cảnh tượng lạnh nhạt.
Lần đầu tiên Lý Thiến đưa mắt nhìn Mạnh Ngọc Cương, "Sao lại nấu ăn?" Sống với nhau nhiều năm, ông là người mà kể cả chai nước tương rớt xuống đất còn nhặt. Hôm nay lại có thể làm ra bàn thức ăn, có lẽ cũng chịu khó phen.
"Mấy ngày nay học, ở bên ngoài cũng ứng phó được bữa." Mặt Mạnh Ngọc Cương có hơi đỏ, "Nên là cố gắng thay đổi, hi vọng có thể để em thấy là người chồng tốt." Ngay trước mặt bọn tiểu bối mà lời buồn nôn như vậy, ông lấy hết dũng khí. Cũng biết lời này có làm vợ ông cảm động ?
Lý Thiến nghe lời này, chẳng qua là nhìn ông sâu sắc, ngay sau đó liền cúi đầu ăn cơm. mặt Mạnh Ngọc Cương lên vẻ thất vọng, bất quá lập tức đẩy lùi, ân cần gắp thức ăn cho vợ, bỏ đồ ăn đầy trong chén
"Đủ rồi, ăn ." Lý Thiến nhịn được nữa, cơm cũng bị lấp đầy, làm sao mà ăn?
Nghe vậy Mạnh Ngọc Cương nhếch môi cười, "Vậy em gắp cho ." Còn chủ động cầm chén đưa tới.
Mặt Mạnh Yên nhịn cười đỏ bừng, ba cũng có lúc dùng chiêu mặt dày mày dạn này, quả nhiên hữu dụng. là buồn cười! Giương mắt vừa nhìn, mấy người khác cũng đều là bộ dạng muốn cười nhưng dám.
Lý Thiến gắp nữa đồ ăn trong chén mình cho ông, lúc này mới phát vẻ mặt của con. Mặt đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Ngọc Cương. Mạnh Ngọc Cương càng toe toét hơn.
"Ha ha ha." biết là người nào cười đầu tiên, tất cả mọi người đều nhịn được cười to. Mặt Lý Thiến đỏ lên, nhưng mà rất nhanh bị cảm hóa, mặt lộ ra nụ cười. Trong nháy mắt khí hòa thuận, cuối cung cũng đẩy khí u ám vây quanh nhà họ Mạnh mấy ngày nay.
Cuối cùng lòng Mạnh Yên cũng trầm tĩnh lại, tốt quá, cuối cùng cơn mưa tạnh. Ba mẹ rốt cuộc ly hôn.
Mặc dù bữa cơm này mùi vị bình thường, có gì đặc sắc. Nhưng tất cả mọi người ăn đều rất ngon, cười cười là vui vẻ.
Cơm nước xong, Mạnh Ngọc Cương kéo Lý Thiến đến chuồng gà dọn dẹp hành lý, chuẩn bị về nhà ở.
Last edited by a moderator: 16/12/16