1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      luc thanh that dang thuong ak, con duong truy tthe gian nam qua
      sao thay ten thae tu nhin am tram the, cha nhe han thay luc thanh dua chi ngung huong ve hay sao

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuong moi muon nam

    3. Lạc Duyên

      Lạc Duyên New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      13
      Bao giờ mới có chương mới, hóng quá hóng...

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 33
      Edit: Hà:

      Cách Bùi Cảnh Hàn càng ngày càng gần, nàng có thể cảm nhận được bất mãn của .

      Ngưng Hương nghĩ mãi ra, mình mới vừa trở về đâu có chọc phải , trước khi về nhà đến tạm biệt , lúc đó vẻ mặt của còn ôn hoà, cũng thể mới qua đêm nhớ lại chuyện nàng ăn tỏi phá hỏng hứng thú của chứ?

      "Thế tử, em trở về." Thấp thỏm dừng ở bậc thang ngay trước cửa thư phòng, Ngưng Hương rủ mắt .

      Môi mỏng của Bùi Cảnh Hàn nhấp , nhíu mày quan sát nàng, thân xiêm y cũ, nếu phải da trắng tướng mạo xinh đẹp, quả thực chính là thôn nữ.

      "Mặt sao lại đen như vậy ?"

      Quan sát dưới vòng, Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt mà thích nhất của tiểu nương này, nhạy cảm phát khác thường.

      ra Ngưng Hương chỉ mới làm nông có nửa ngày, do cứ lại lại đường cũng phơi nắng ngày rưỡi rồi, ra màu da cơ hồ vẫn thay đổi lắm, nhưng Bùi Cảnh Hàn từ sống an nhàn sung sướng, bên cạnh sử dụng đồ vật có chỗ nào tinh xảo, đối với , Ngưng Hương chính là viên ngọc xinh đẹp, cho dù viên ngọc chỉ có biến hóa chút, cũng nhìn ra được.

      Ngưng Hương ngạc nhiên, sao nàng phát mình đen hơn nhỉ?

      "Xuống ruộng làm việc?" Bùi Cảnh Hàn hỏi.

      Giọng của có thiện cảm, giống như nàng muốn làm chuyện gì trước tiên đều phải với , Ngưng Hương mím môi, nhìn chằm chằm vạt áo của trả lời: "Trong nhà trồng trọt, cho nên gấp rút giúp đỡ nửa ngày." Ở Hầu phủ nàng là nha hoàn của , bổn phận của nàng là hầu hạ cho tốt, khi về nhà nàng chính là nương của Từ gia, muốn làm cái gì làm cái đó, dựa vào cái gì mà quản nàng? Kể cả mặt của nàng, nếu như rám đen làm người này chán ghét mà vứt bỏ, về sau nàng ngày ngày phải phơi nắng mới được.

      Có lẽ là do trải qua kinh nghiệm đời trước, nàng biết bản thân mình cho dù có khúm núm cỡ nào Bùi Cảnh Hàn cũng bỏ qua cho nàng, cho nên khi Ngưng Hương đối mặt với Bùi Cảnh Hàn lá gan càng lúc càng lớn. Mặc dù vẫn còn là sợ khi dễ, nhưng những chuyện như này có vẻ quản quá rộng rồi, Ngưng Hương muốn làm người mù quáng suốt ngày phải nghe theo .

      Trong lúc Ngưng Hương tự cho rằng mình dũng cảm hết sức, nhưng bộ dáng rủ mắt đáp lời của nàng trong mắt Bùi Cảnh Hàn chính là sợ hãi thưa vâng như cũ.

      nghĩ tới nàng vừa về đến nhà hù dọa khiến nàng sợ hãi, Bùi Cảnh Hàn hòa hoãn giọng : "Được rồi, về sau bớt ra ruộng làm việc , em là nương, rám đen nhìn rất khó coi, còn nữa hôm nay sao lại về muộn như vậy?" So với đợt trước về chậm khoảng hai khắc đồng hồ.

      Nghĩ đến Lục Thành, Ngưng Hương có chút chột dạ.

      Lời khẳng định thể ra, phải lấy cớ gì bây giờ?

      Bản thân còn thầm sốt ruột, Tố Nguyệt đột nhiên từ trong nhà chính ra, trong tay cầm nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa cười khanh khách đánh giá hai người bọn họ, cuối cùng nhìn Bùi Cảnh Hàn : "Người ta ở trong sách được viết là 'Rửa mặt chải đầu xong, tựa ghế ngắm dòng sông', thế tử của chúng ta lại là 'Đọc sách xong, đứng im chờ người ngọc', Ngưng Hương muội căng thẳng cái gì, thế tử chỉ là nhớ muội, mới ngóng trông muội sớm trở về thôi mà."

      Ngưng Hương mơ hồ cảm thấy Tố Nguyệt đọc hai câu kia có chút quen tai, ngay sau đó liền nghe Tố Nguyệt Bùi Cảnh Hàn nhớ nàng, thẳng trực tiếp như vậy khiến Ngưng Hương ngượng ngùng đỏ mặt, dám nhìn thần sắc của Bùi Cảnh Hàn như thế nào, giận dỗi với Tố Nguyệt, thấp giọng : "Em vào phòng cất đồ trước, lát nữa lại đến hầu hạ thế tử."

      Mang theo bao đồ vội vã về hướng phòng ngủ của nàng.

      Tố Nguyệt tươi cười đưa mắt nhìn theo nàng, đôi mắt xinh đẹp lại đảo qua Bùi Cảnh Hàn, quay người trở về nhà chính.

      Mới vừa ngồi xuống trước bàn có đặt bình hoa , cánh cửa đóng sầm lại, Bùi Cảnh Hàn đến.

      Tố Nguyệt làm bộ như thấy, tiếp tục cắn hạt dưa.

      Bùi Cảnh Hàn ngồi xuống đối diện nàng, buồn cười : "Ghen tị?"

      Tố Nguyệt khẽ hừ , nhìn ra cửa : "Mũi của Thế tử hình như hỏng rồi phải, sao em có ngửi thấy được vị chua nhỉ."

      Nụ cười của Bùi Cảnh Hàn càng sâu hơn, dịu dàng giải thích: "Ngưng Hương đột nhiên về muộn như vậy, ta sợ nàng ấy gặp chuyện may, nếu đổi lại là em, ta cũng nhớ như vậy thôi."

      Tố Nguyệt lườm , hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng nhịn nổi nữa, giọng khẽ cười, dí dỏm : "Lời êm tai ai biết , hôm nào đó em thực ra ngoài chuyến, cố ý tối mới trở về, để xem thế tử có nhớ hay ."

      Tiểu nương mắt ngọc mày ngài, cười rộ lên so với hoa tường vi màu trắng trong bình còn động lòng người hơn.

      Bùi Cảnh Hàn mỉm cười nhìn nàng, thích Ngưng Hương dịu dàng ngượng ngùng, cũng thích Tố Nguyệt hoạt bát dí dỏm, các nàng chính là hai đại nha hoàn mà hài lòng nhất, khó có được nhất chính là hai người tỷ muội đồng tình, Ngưng Hương chưa bao giờ lo lắng, tại xác thực Tố Nguyệt ăn dấm chua với Ngưng Hương, liền hoàn toàn yên tâm.

      "Đúng rồi, vừa mới rồi em đọc hai câu kia, lập lại lần nữa cho ta nghe xem nào." Tự mình châm trà, Bùi Cảnh Hàn tương đối cảm thấy hứng thú hỏi.

      'Rửa mặt chải đầu xong, tựa ghế ngắm dòng sông' Tố Nguyệt suy nghĩ chút, giọng hỏi.

      Bùi Cảnh Hàn gật gật đầu, thuận miệng : "Từ ngữ tệ, từ đâu mà biết được? Còn nhớ toàn bộ câu ?"

      Tố Nguyệt sao lại nhớ được?

      Đời trước khi biểu nương Thẩm Du Du đến Hầu phủ làm khách, cũng mang theo vài bài thơ do chính nàng ta làm, lão phu nhân cùng phu nhân nghe thấy liền khen hay, ngay cả Hầu gia Bùi Chính cũng khen dứt miệng, chính mình còn sao chép trong đó câu rồi treo vào thư phòng, danh tiếng tài nữ Thẩm Du Du nhanh chóng truyền khắp thái An phủ.

      Bùi Cảnh Hàn tập võ, nhưng toàn thân cũng toát ra quý khí công tử thế gia, thư phòng của cất giữ ít sách hay, tất nhiên cũng tán thưởng tài văn chương của Thẩm Du Du. Thẩm Du Du tới làm khách trước khi rời khỏi Hầu phủ, tặng cho Bùi Cảnh Hàn quyển thơ ca của nàng ta, Bùi Cảnh Hàn thường thường lật xem, Tố Nguyệt vĩnh viễn đều nhớ hình ảnh lười biếng nằm ở giường, nhìn vào trang sách, trong mắt toát ra nhớ nhung.

      Khi đó Tố Nguyệt, đối với Thẩm Du Du chỉ có hâm mộ.

      Có lẽ thân phận Thẩm Du Du là do trời sinh, nhưng tài văn chương của nàng ta là tự mình có được, còn nàng chỉ là nha hoàn nho , ngay cả tư cách ghen tị với Thẩm Du Du cũng có.

      Mãi cho đến khi nàng bị người khác trói tay chân lại, mặt tràn đầy phẫn hận trừng mắt nhìn Thẩm Du Du, nữ nhân kia tới gần nhàng vào tai nàng vài câu, những câu thơ kia đều là do người khác sáng tác ra, nàng ta chỉ muốn mượn nó để được Bùi Cảnh Hàn xem trọng, còn mỉa mai nàng thách nàng tới trước mặt Bùi Cảnh Hàn tố cáo.

      Thẩm Du Du thực vô cùng hiểu được cách làm tức chết người khác.

      Nàng ta ra đó, Tố Nguyệt chỉ biết hận nàng ta lòng dạ ác độc, nhưng khi nghe được đó , Tố Nguyệt vừa hận vừa cam lòng, cam lòng bản thân mình lại thua kẻ lừa đảo xảo trá. Dù cam lòng nhưng cũng đành bất lực, chẳng phải là so với hận lại càng thống khổ hơn sao?

      Cũng may ông trời thương nàng, để cho nàng có cơ hội sống lại lần nữa.

      Tố Nguyệt thả hạt dưa trong tay vào lại trong đĩa, nghiêm túc suy nghĩ chút, khó khăn đem hai câu thơ kia ra. Xuất phát từ lòng hâm mộ, nếu như Thẩm Du Du làm những câu thơ kia Tố Nguyệt cũng , nhưng nàng chỉ là nha hoàn, nếu như nàng năng quá lưu loát, Bùi Cảnh Hàn ngược lại sinh nghi nàng vì sao đột nhiên hứng thú với thi thơ như vậy, tựa như chưa bao giờ hoài nghi những câu thơ kia phải là Thẩm Du Du sáng tác ra, chỉ sợ nàng vừa ra, Bùi Cảnh Hàn lập tức hỏi nàng là từ đâu mà có .

      Ngoại trừ câu mà Bùi Cảnh Hàn thích nhất kia, những câu khác Tố Nguyệt đều cố ý sai hoặc là làm bộ nhớ , "Đây là năm trước lúc em dạo ở hiệu sách vô tình phát quyển sách, quyển sách vừa cũ kỹ vừa nát, bìa bao cũng có, em lật hai trang, cảm thấy bên trong có vài câu đọc lên dễ nghe, liền dùng hai mươi văn tiền mua, hừ, cuốn sách cũ như vậy lại dám thu của hai lượng bạc, em..."

      "Cầm đến cho ta nhìn chút." Bùi Cảnh Hàn có chút hưng phấn cắt đứt lời càu nhàu của nàng, mơ hồ cảm thấy có khả năng Tố Nguyệt phát ra tài năng bị cất giấu.

      "Hả?"

      Tố Nguyệt hoảng sợ nhìn , "Thế tử muốn xem? Nhưng em lại nghĩ cuốn sách kia quá cũ, cho nên Ngưng Hương bị cảm lạnh em thuận tay bỏ vào bếp để nấu thuốc cho muội ấy..."

      Bùi Cảnh Hàn đột nhiên đứng dậy, oán hận đập tay xuống bàn đọc sách.

      Tố Nguyệt vội vàng đứng dậy, cúi đầu nhận tội, "Thế tử, em, em..."

      " trách em, chẳng qua là ta cảm thấy đáng tiếc." Bùi Cảnh Hàn cũng phải là người phân biệt phải trái, thấy nàng sợ hãi như vậy, sau khi bình tĩnh lát lại ngồi xuống, nhấp ngụm trà, thấp giọng hỏi: "Cái bài thơ khác em còn nhớ chút gì ?"

      Tố Nguyệt thành lắc đầu, " nhớ, chỉ nhớ vài câu dễ nghe mà thôi."

      Bùi Cảnh Hàn đoán được nàng nhớ bao nhiêu, đành thở dài : "Đều viết lại cho ta , còn nhớ bao nhiêu viết bấy nhiêu, xong việc có thưởng."

      "Thế tử thưởng cho em cái gì?" Hai mắt Tố Nguyệt lặng lẽ nhìn , giọng hỏi, trong mắt là ý cười nịnh nọt.

      Bùi Cảnh Hàn rất thích bộ dáng câu dẫn người này của nàng, cười : "Thưởng em làm di nương được ?"

      Tố Nguyệt vụt đỏ mặt, oán trách tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng.

      Bùi Cảnh Hàn lắc đầu, nâng chén trà lên, yên lặng nhớ lại vài câu thơ vừa rồi Tố Nguyệt mới đọc.

      Bước vào bên trong phòng, Tố Nguyệt nhìn Ngưng Hương thay xong xiêm y tơ lụa, buồn bực : "Đúng rồi, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"

      Ngưng Hương nghĩ xong lý do, vừa chải đầu vừa : " lâu muội vẫn chưa dạo đường, sau vào thành sau liền vòng vòng, còn tỷ sao, hai ngày nay có chuyện gì chứ?"

      "Ta có thể gặp chuyện gì." Tố Nguyệt tới, đoạt lấy chiếc lược trong tay giúp đỡ nàng, giọng nhắc nhở: "Lá gan của muội càng lúc càng lớn rồi đó, cái gì nghe vậy , cãi lại làm gì?"

      Ngưng Hương nắm chặt tay, nhìn mình trong gương : "Mặt của muội đen sao?" ràng là do Bùi Cảnh Hàn nhặt xương trong trứng.

      Tố Nguyệt ngẩn người, xì tiếng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn nàng, " ra là muội thích nghe muội đen sao? Chậc chậc, ra Ngưng Hương của chúng ta cũng thích được khen tặng, bình thường nhìn muội quan trọng cách ăn mặc, ta còn tưởng rằng muội đối với khuôn mặt của mình cũng quan tâm chứ."

      Hiển nhiên thấy nàng ấy hiểu lầm mình, Ngưng Hương vừa muốn giải thích, suy nghĩ chút lại ngậm miệng lại.

      Thu dọn xong, Tố Nguyệt để cho nàng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn, còn mình lấy giấy bút, thừa dịp Ngưng Hương có ở đây viết tràn đầy hai trang giấy kịp thời giao cho Bùi Cảnh Hàn trước bữa cơm tối. Kiếp trước Ngưng Hương quan tâm tới Bùi Cảnh Hàn với Thẩm Du Du, nhưng cũng từng nghe qua Bùi Cảnh Hàn hoặc tiểu nha hoàn truyền qua truyền lại hai câu, Tố Nguyệt tạm thời muốn Ngưng Hương bởi vì vài câu thơ này mà đoán được nàng cũng trùng sinh , đỡ cho Ngưng Hương có lòng tốt xử lý sai chuyện, hư hết kế hoạch của nàng.

      "Chữ của em cần phải luyện tập thêm chút ." Sau khi tiếp nhận giấy tờ, Bùi Cảnh Hàn trước tiên phê bình chữ của Tố Nguyệt phen.

      "Em lại thi trạng nguyên, luyện chữ làm gì." Tố Nguyệt lơ đễnh .

      Bùi Cảnh Hàn lắc đầu, chuyên tâm nhìn lại, càng xem mắt phượng càng sáng, "Hay một câu 'Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên', câu thơ mỹ lệ đồ sộ như vậy, vì sao lại rộng rãi lưu truyền cho hậu thế?"

      Tố Nguyệt tới gần nhìn chút, giống như đột nhiên nghĩ đến ý kiến hay ho liền : "Thế tử xem nhiều sách như vậy nhưng đều chưa nhìn thấy qua loại thơ này, có thể thấy được đời rất ít người biết được nó, bằng thế tử đem những này câu thơ này sửa chữa lại toàn bộ, sau đó liền là của mình làm được ?"

      Bùi Cảnh Hàn hắng giọng cười to, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, " lẽ thế tử của em lại là người vô sỉ như vậy sao? Đừng ta có tài hoa chắp vá, cho dù là có, cũng khinh thường chuyện lừa đời lấy tiếng."

      "Đúng, thế tử chính là quân tử đầu đội trời chân đạp đất!" Tố Nguyệt đẩy tay ra, tươi cười nịnh nọt .

      Bùi Cảnh Hàn nhìn hai trang giấy tràn đầy câu thơ hết sức hài lòng, cúi đầu hỏi: " , muốn ta thưởng gì cho em đây, muốn cái gì ta đều cho em cái đó."

      Tố Nguyệt chuẩn bị mở miệng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Ngưng Hương, hẳn là đến kêu Bùi Cảnh Hàn dùng cơm.

      Nàng nhanh đoạt lấy tờ giấy giấu vào trong tay, nhìn vào khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ của nam nhân thấp giọng cầu xin, "Thế tử, việc này đừng để cho Ngưng Hương biết được ? Em, em sợ nàng..."

      "Sợ nàng ghen?" Bùi Cảnh Hàn nhìn ra cửa thư phòng, khéo hiểu lòng người .

      Tố Nguyệt cắn môi gật đầu.

      Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười, nhìn chằm chằm môi nàng : "Đêm nay cho ta hôn em cái, ta giúp em gạt nàng."

      Khuôn mặt Tố Nguyệt đỏ như ráng mây chiều.

      Ngưng Hương trong lúc vào, nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn ngồi ở bàn đọc sách ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm nàng, bên cạnh khuôn mặt Tố Nguyệt đỏ rực mảnh, nàng mơ hồ đoán được hơn phân nửa là do mình quấy rầy Bùi Cảnh Hàn bắt nạt Tố Nguyệt, bất mãn nhíu mi, lập tức may mắn cảm thấy mình tới kịp lúc.

      "Thế tử, bữa tối dọn xong." Nàng rất tự nhiên .

      Bùi Cảnh Hàn lại đem hình ảnh nàng nhíu mày cùng giả bộ bình tĩnh, lý giải thành ghen tuông cố ý cắt đứt sủng ái Tố Nguyệt.

      Nhìn Ngưng Hương bình thường dịu dàng, bây giờ lại có chút thẹn quá hoá giận trừng cùng với Tố Nguyệt, Bùi Cảnh Hàn sung sướng cười ra tiếng.

      Còn tưởng rằng người có lòng dạ hẹp hòi, kỳ lại rộng lượng, còn người lại tưởng rằng tranh quyền thế, ngược lại là bình dấm chua .

      Xem ra tìm được cơ hội tốt khiến Ngưng Hương đau lòng.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      the tu nay chac la nguoi bi mac benh tu ki nang wa
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :