@Sơ Dương: đâu, Tiếu Trường Hi chỉ là nam phụ cặn bã thôi. Chớ có tin loại đàn ông vừa vũ phu vừa ngoại tình với bạn thân của vợ, ta chỉ to mồm đòi báo thù cho vợ chứ có làm đâu. Sau này về cuộc hôn nhân của Kiều Quỳ trong kiếp trước bộc lộ phần nào bản chất của . Nam chính là Chu Ứng Thần tới tận 1/4 truyện mới lộ diện. ấy cũng trọng sinh nhưng hẳn đồng nhất quá khứ với chị Kiều Quỳ. Hay ho nhất là ấy là ... xử nam 3 kiếp =.=
Chương 04: Bạn thân thâm độc Tuy ngày đầu tiên chỉ là khai giảng nhưng bầu khí học tập ở Hoa Thụy rất khẩn trương. Theo trí nhớ, Kiều Quỳ tìm được chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống có bóng người nhảy đến trước mặt. "Tiểu Quỳ, cả kỳ nghỉ hè cậu trốn đâu chơi chẳng gặp được thế? Vậy cũng thèm gọi điện cho tớ lần. Đúng là đồ vô lương tâm." Nữ sinh gọi tên Kiều Quỳ vô cùng thân mật ấy chính là Sở Du Mộng, người nhắn xinh xắn, bạn thân của Kiều Quỳ khi lên cao trung. Nếu ngồi đây phải là Kiều Quỳ may mắn sống lại hơn tuần trước, ai ngờ thiếu nữ cười đến ngây thơ, thuần khiết kia sau này lén lút đào chân tường nhà , ám toán , cuối cùng vác bụng bầu với chồng tới trước mặt diễu võ giương oai. Ha ha, quả đúng là người bạn tuyệt vời. "Nào có, nghỉ hè đều phải học thêm, tớ làm gì có thời gian chơi. Đâu phải cậu biết mẹ tớ nghiêm khắc độ nào..." Kiều Quỳ chưa muốn vạch mặt nhau, vẫn ai oán, giận dỗi mẹ mình với Sở Du Mộng như đời trước. Đời trước đơn thuần đến đần độn, đời này bắt chước Sở Du Mộng, đóng vai người bạn thân tuyệt vời. Mùi vị điên cuồng trả thù tuy sảng khoái nhưng chưa đủ hả dạ. Nếu dễ dàng xé rách mặt nhau tìm đâu cơ hội hay ho đào hố bạn thân này, rồi đợi đến thời điểm mấu chốt lại bỏ đá xuống giếng, tặng lại toàn bộ thống khổ từng phải chịu đựng đời trước cho ta? Huống chi với năng lực tại của , cứ giấu mình để nắm lấy các ý đồ độc ác trong đầu ta rồi hãy ra tay xử lý vẫn sáng suốt hơn hẳn so với việc trực tiếp xé rách mặt nhau, kéo nhau lên sàn đối kháng mất còn. "Ai da, có bà mẹ đáng sợ thế cậu đáng thương quá à. Cũng may bác trai rất tốt, bao giờ ép buộc cậu làm gì, luôn lo lắng cậu thoải mái. Nếu tớ mà có ba ba thương tớ thế nằm mơ cũng cười tỉnh rồi." Sở Du Mộng bĩu môi nhắn, lại vẻ mặt ca ngợi cha Kiều Quỳ - Tống Á Đông như mọi ngày trước kia. Đáng tiếc, Kiều Quỳ còn là con ngốc với ánh mắt kém cỏi chưa từng để tâm tới từng kẻ tiếp cận mình, kết thân với mình. Chỉ cần hơi để ý, phát ra khóe miệng hơi trễ xuống đầy chế giễu của Sở Du Mộng, còn có cả hả hê, vui sướng trong ánh mắt tưởng như ngập tràn sùng bái kia. Phải rồi, Sở Du Mộng có đầu óc tính toán đến mấy lúc này ta vẫn chỉ là học sinh trung học năm thứ hai, mới mười bảy tuổi mà thôi. Dù ta cố gắng che đậy cách mấy vẫn để lộ ra kẽ hở nho . Nghĩ tới cũng lạ, của đời trước học hành khá, làm việc tốt, tư chất và thành tích đạt được tính là kém, vậy sao ở phương diện nhìn người lại cực kỳ ngu ngốc. Ông ngoại Kiều Quỳ năng lực kiệt xuất nhưng vẫn là đàn ông, ông giảng cho cháu những việc độc ác mờ ám này, do đó Kiều Quỳ được ở cạnh ông ngoại lúc , mưa dầm thấm đất cũng là cách sử dụng thủ đoạn minh bạch. Còn mẹ Kiều Mạn Vân là con duy nhất của ông ngoại nên bà phải tranh đoạt tài sản với chị em mình, chưa từng lo lắng gã chồng ở rể của mình dám dẫn tiểu tam đến từng bước lấn lướt, càng hiểu những việc dơ bẩn ngấm ngầm trong gia tộc lớn. Về phần ông bố cặn bã Tống Á Đông của , trừ việc ông ta dung túng cho ham chơi mà trễ nải học hành lại chưa từng dạy thế nào là tình người ấm lạnh bên ngoài. Ông ta chỉ lén lút dạy bảo cẩn thận cặp trai bảo bối của tình nhân ông ta thôi. May mà mẹ Kiều tuy thích mưu dương mưa nhưng vẫn là tiểu thư khuê các, kể đời trước hay tại, bà chưa từng buông lỏng việc học hành của Kiều Quỳ. Nhìn vẻ dối trá của Sở Du Mộng, Kiều Quỳ muốn tát chết con ranh này luôn nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Mới sống lại vài ngày, những kẻ đê tiện chưa xuất còn nhiều, nếu chỉ còn con như thế nhịn được sao có thể báo thù. Ngoan ngoãn ở trường ngày, vất vả đợi chờ tan học, Kiều Quỳ vội vàng thu dọn sách vở, liếc nhanh thấy Sở Du Mộng định tới chỗ , để ta kịp mở miệng gọi người, vụt chạy tóe khói. Trước khi học sáng nay, Kiều Quỳ báo trước với Khâu Nguyệt về nhà cùng ta. Kiều Quỳ trước nay tan học vẫn thường chạy chơi, Khâu Nguyệt làm ngoan, muốn chơi bời với Kiều Quỳ nên ta chẳng quan tâm nhiều. Ra khỏi cổng trường, quả nhiên thấy chiếc xe màu đen S600 đỗ đường. Kiều Quỳ chạy tới, gõ thử lên cửa kính ô tô, sau đó cửa xe mở ra, Kiều Quỳ hơi chần chừ rồi cũng chui vào. Trong xe bật điều hòa, Kiều Quỳ vừa ngồi xuống tài xế nhấn ga, cấp tốc rời . Kiều Quỳ biết người này cố tình làm khó , thoáng nghiêng người ổn định lại cơ thể, cũng thèm để ý tới người đó mà quay sang phía người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn chào: "Chú Từ khỏe." " lâu gặp, Tiểu Quỳ." Người đàn ông trung niên này trẻ hơn nhiều so với lần gặp cuối cùng trong trí nhớ của Kiều Quỳ nhưng cũng bớt hẳn bình tĩnh, thong dong trong giọng . Ánh mắt nhìn hề thân thiết như lúc đó, ngược lại Kiều Quỳ nhận ra hàng lông mày của ông nhíu chặt, hề che giấu cảm xúc mấy tình nguyện khi gặp mặt . Dù vậy, Kiều Quỳ mặc kệ. Từ những việc đời trước, Kiều Quỳ sau khi được sống lại biết rằng, trừ mẹ Kiều Mạn Vân người đàn ông nhíu mày nhìn này là người duy nhất có thể tin tưởng đời. "Chú Từ, hôm nay cháu hẹn chú ra ngoài vì có việc rất quan trọng muốn chú giúp đỡ, hi vọng..." "Chậc, con biết ngay nó tìm ba có việc gì tốt. Kiều Quỳ hay nhỉ, trước kia giúp ba mình nhử ba tôi với mẹ , sao rồi, giờ hai cha con nghĩ được trò gì hay ho muốn thử tiếp nữa hả?" Chỗ tài xế là thanh niên trẻ tuổi, ta chặn miệng Kiều Quỳ chế giễu. Bàn tay đặt vô lăng của ta rất trắng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên da ta trông càng trắng nõn. Nhìn da thịt nõn nà ấy, Kiều Quỳ nhịn được muốn hộc máu. Đàn ông trưởng thành lại đẹp trai tới quái dị, da dẻ kia cũng khiến phụ nữ phải phát ghen thèm thuồng, tại sao ông trời lại ban cho ta túi da tốt thế cơ chứ. "A Tu." Cũng may, khi Kiều Quỳ im lặng để hộc máu Từ Trạch Dương thành công cầu Từ Tu ngậm miệng. Kiều Quỳ thở phào nhõm, Từ Tu là kẻ có thù tất báo, miệng lưỡi ác độc, nếu có Từ Trạch Dương ngăn cản ta, khéo ta lại lôi việc ngày trước bị ông bố cặn bã kia lừa gạt mà đặt bẫy Từ Trạch Dương ra giày xéo lần nữa. Ai ôi, là mối hận ngàn năm à... Chính cũng vô cùng hối hận đây, tự mình bị quỷ ám rồi mới hành động ngu xuẩn như thế. Nhưng nếu Từ Trạch Dương cứ khư khư việc đó mà cho cơ hội giải thích và thể ít quyết tâm... cũng chẳng biết mở miệng tiếp thế nào. thể bộp cái với cha con Từ thị là cái người bị Tống Á Đông bịt mắt đó là đời trước thôi, còn tại chắc chắn bao giờ làm cái việc vừa ngu vừa nông cạn ấy nữa. "Giúp cháu chú được gì?" Từ Trạch Dương là người làm ăn, vẫn nên bàn về lợi ích trước. Trước kia, ông còn nhìn mặt mũi Kiều Mạn Vân mà giúp đỡ nhưng hai năm trước ông lại bị Kiều Quỳ chưa được sống lại đặt bẫy, cảm giác muốn cầu xin Từ Trạch Dương lần nữa rất khó khăn. Nếu cho ông đáp án hài lòng, chắc chắn giây sau bị ném khỏi xe. Kiều Quỳ cảm nhận được ánh mắt của Từ Trạch Dương mặt mình, lúc này ngẩng đầu lên nhìn lại. Ánh mắt Từ Trạch Dương thâm trầm, ổn trọng nhưng đầy áp lực, Kiều Quỳ đối diện ánh mắt đó, trong đầu thể run rẩy, nhưng nhớ lại lễ tang của Kiều Mạn Vân đời trước, Từ Trạch Dương nắm lấy tay buông, trái tim đau thắt lại. "Cháu khuyến khích mẹ ly hôn." Quả nhiên, theo từng từ Kiều Quỳ ra, gương mặt vốn bình tĩnh của Từ Trạch Dương rạn nứt. Vì khi có vài trạng thái cảm xúc xuất quá đột ngột mà thể khống chế được cơ mặt, gương mặt người ta trở nên vặn vẹo, hỗn loạn, khó hiểu. "Cháu biết mình gì ?" Giọng ông hơi dè dặt, cuối còn hơi run run. "Cháu biết, hơn nữa... Cháu chỉ khuyến khích mẹ ly hôn, nếu mẹ muốn cháu cũng ủng hộ bà tái giá." Kiều Quỳ nghiêm túc nhìn Từ Trạch Dương, từng biểu cảm gương mặt đó rằng mỗi câu mỗi từ của phải là đùa. Từ Trạch Dương mím môi nửa ngày thốt được câu nào, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vốn nho nhã, lịch thiệp ngồi cạnh vô cùng kích động, có lẽ con trai ông ấy hiểu hoặc chính ông ấy cũng hiểu, nhưng Kiều Quỳ hiểu . Lễ tang của mẹ đời trước, người nắm quyền Từ gia luôn luôn lạnh lùng, bình tĩnh ấy lại ở trước mặt mọi người, từng quyền tới tấp giáng xuống ông bố cặn bã khiến ông ta thể bò dậy, vị thân sĩ đối xử với nữ giới luôn nho nhã lịch thiệp - Từ Trạch Dương, lại tát mụ tình nhân dám to gan dẫn theo cặp con riêng tới đây. Khi lễ tang kết thúc, chú Từ nhiều năm gặp ôm chầm lấy , bật khóc thể kiềm chế. Ngay khắc đó, Kiều Quỳ nhận ra trong trái tim người đàn ông ấy, mẹ Kiều Mạn Vân chiếm vị trí quan trọng nhường nào. Nhớ tới đó, trái tim vốn lạnh lẽo, cứng rắn của lại vì tình thương tình thân mà dần ấm lại. " ra nhiều năm trước, cháu biết tình cảm của chú Từ với mẹ cháu, nhưng cháu luôn nhớ người kia mới là cha ruột của mình. Chú biết mẹ luôn quản nghiêm cháu từ nên cháu mới càng thích ông ta. Nhưng chú yên tâm, còn như thế nữa. Chờ hai người ly hôn rồi, chỉ cần mẹ đồng ý, cháu ngăn cản hai người ở bên nhau." Kiều Quỳ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Trạch Dương rồi mỉm cười chân thành. "Ba, con bé chân ngắn này đáng tin, ba đừng tin nó." Chẳng biết xe dừng lại lúc nào, Từ Tu ngồi ở hàng trước quay lại nhìn Kiều Quỳ, ánh mắt phòng bị nhưng sâu trong con ngươi ấy lại giấu cảm xúc khác. Vừa nghe thấy cách Từ Tu gọi mình, Kiều Quỳ muốn nhét giẻ vào miệng ta. thể trách đời trước khi Từ Trạch Dương muốn về Từ gia ở, gật đầu đồng ý. Trước tiên tính đến việc bị ông bố cặn bã tẩy não từ sớm rằng Từ Trạch Dương hiểm thế nào rồi dùng biết bao thủ đoạn chia rẽ tình cảm của ông ta và Kiều Mạn Vân, nên tạm thời chưa giằng ra khỏi lối nhận định đó. Tiếp đến chính là Tử Tu này, là con riêng của Từ gia, cũng được coi là thanh mai trúc mã với . biết đắc tội với ta lúc nào, khi còn bé vẫn luôn thân thiết với Kiều Quỳ nhưng sau khi lên tiểu học lập tức trở mặt, còn là lớn luôn thương em nữa. những có địch ý mà còn luôn miệng gọi , "Con bé chân ngắn kia", "Con bé chân ngắn này", nhiều lần chọc tức phát khóc tìm mẹ mách tội. Sau đó cứ tới Từ gia là bị chọc khóc, mẹ Kiều dẫn đến chơi nữa, quan hệ với Từ gia cũng từ từ phai nhạt. "A Tu, Tiểu Quỳ lấy chuyện ấy ra để đùa giỡn." Dáng vẻ Từ Trạch Dương thong dong, phảng phất người suýt nữa thể khống chế cảm xúc ấy chưa từng xuất . "Hừ, nhớ trước kia là ai mượn cớ dì Vân gọi ba qua đó." Từ Tu yên tâm về Kiều Quỳ, cả người nhoài khỏi ghế, chồm ra phía sau. vốn cao lớn, tay dài chân dài, chỉ thấy bàn tay chụp tới, Kiều Quỳ bị xách cổ. "Từ Tu, định làm gì hả?"
Xí, Từ Tu đáng ghét. Đợi nam9 xuất là 1/4 truyện lận hicc, ủng hộ bn hết mình để cho mọi người sớm gặp nam9
Chương 05: Trợ thủ mạnh mẽ Kiều Quỳ rất ghét cảm giác bất lực khi bị Từ Tu xách cổ. Nhưng sức lực giữa nam với nữ chênh lệch quá lớn, làm cách nào cũng thể tách được tay Từ Tu ra, thể lay chuyển được tẹo nào kiềm hãm của đối phương. "Chân ngắn, tôi nghe cho đây." Từ Tu ké Kiều Quỳ lại gần rồi ta hơi cúi đầu, lấy ánh mắt từ cao nhìn xuống nhìn Kiều Quỳ. "Nếu để tôi phát ra lại đùa giỡn với ba tôi lần nữa... dù dì Vân đến cầu xin, tôi cũng tha cho đâu." xong ta đẩy ngã Kiều Quỳ ra ghế sau. Dù Kiều Quỳ muốn nhờ vả Từ Trạch Dương nhưng bị Từ Tu đối xử như đồ vật, hết ném qua rồi ném lại lúc này cũng phải nổi giận. "Từ công chúa, tôi bàn chính nghiêm túc với chú Từ, lái xe tập trung vào mà lái, cần phải xía vào." "Kiều chân ngắn, dám gọi lại lần nữa , có tin tôi ném ra khỏi xe ngay lập tức ?" Vì Từ Tu càng lớn càng xinh còn hơn cả con , lại có làn da trắng trẻo đến bất công nên ngày còn bé thường bị đám bạn coi là bé mà trêu chọc. Hết lần này đến lần khác, tính cách Từ Tu lúc đó quái đản như bây giờ nên đám bạn xung quanh đều chẳng sợ ta, còn đặt cho ta biệt hiệu "Từ công chúa". Từ bé đến lớn, Từ Tu hận chết cái biệt hiệu này. Giờ chẳng ai dám gọi ta thế nữa, nhưng có nghĩa Kiều Quỳ bị chọc tức cũng dám. ta mở miệng liền gọi tiếng "Chân ngắn" còn dám xách ngã tới ngã lui, dựa vào cái gì phải nhịn ta! có nhớ là nhớ đến tình nghĩa của Từ Trạch Dương với Kiều gia ở đời trước chứ chẳng thèm nhớ cái mặt Từ Tu . có tìm giúp đỡ cũng là tìm chú Từ chứ phải tìm . "Thôi thôi, đều là người lớn cả rồi mà cứ như còn bé vậy. A Tu, con ngồi lại . Tiểu Quỳ, cháu , muốn chú Từ giúp cháu thế nào?" cần biết ở thời điểm nào, lời của Từ Trạch Dương luôn là thánh chỉ với Từ Tu. Dù tính cách ta quái dị khó trị nhưng lại cực kỳ sùng bái người cha nuôi này, Từ Trạch Dương gì nghe nấy. Từ Trạch Dương mới mở miệng, Từ Tu ngoan ngoãn xoay người về ghế lái, Kiều Quỳ biết mình phải vào việc chính, thôi cãi cọ với Từ Tu, quay sang phía Từ Trạch Dương. "Chú Từ, gần đây cháu phát ra... Tống Á Đông hình như có tình nhân bên ngoài, phải là kiểu gặp dịp chơi mà là... mà là... nghiêm túc. Cháu muốn nhờ chú tìm người theo dõi bọn họ để lấy bằng chứng... Khi mẹ đề nghị ly hôn với ông ta, với bằng chứng ngoại tình ấy ... chắc chắn ông ta đoạt được phần tài sản nào của Kiều thị." "Cháu chắc chắn chứ? Dù Tống Á Đông phải người thành nhưng đối xử với Mạn Vân và cháu khá tốt, với lại Kiều thị vốn thuộc về ta, ta dám..." Thấy ánh mắt mấy tin tưởng của Từ Trạch Dương lướt mặt mình, Kiều Quỳ liền khẳng định. ", cháu chắc chắn." Kiều Quỳ biết tất cả những biểu của Tống Á Đông trong quá khứ còn thành công lừa dối người vợ bên gối mình và ông ngoại sao qua được mắt người ngoài. Nhưng Kiều Quỳ sống lại, dù Tống Á Đông có đóng kịch xuất sắc cỡ nào cũng thể lừa gạt lần nữa. "Chú Từ, Tống Á Đông là ba ruột cháu, nếu phải cháu vô tình bắt gặp manh mối mà nghi ngờ ông ấy chẳng bao giờ cháu tìm chú giúp cháu giám sát ông ấy. Cháu và chú đều muốn thấy cảnh mẹ cháu bị Tống Á Đông lừa dối. Nhưng chú hiểu mẹ cháu mà, nếu có bằng chứng chính xác, mẹ chẳng chịu tin lời cháu đâu. Vì thế cháu suy nghĩ kĩ rồi, chỉ có chú mới có thể giúp cháu thôi. Khả năng của cháu có hạn và cháu cũng biết tin tưởng ai khác nữa. Nếu chú cũng muốn giúp, đợi đến khi tình nhân của Tống Á Đông tới tận nhà, mẹ cháu ... chắc chắn lúc đó mẹ đau lòng lắm... biết mẹ có chịu đựng được nổi ..." Kiều Quỳ dám cho Từ Trạch Dương bí mật được sống lại, đưa ra được bất kì chứng cớ nào, rơi vào đường cùng đành nhắc đến Kiều Mạn Vân. Quả nhiên, Từ Trạch Dương dù trầm ổn, lão luyện thương trường nhưng gặp phải vấn đề liên quan đến Kiều Mạn Vân giữ được nhiều tỉnh táo, chỉ hơi do dự mấy giây liền sảng khoái đồng ý, "Được, vì Kiều Mạn Vân, dù là hay giả chú vẫn cho người điều tra cẩn thận. Tiều Quỳ yên tâm, khi nào có tin tức, chú liên lạc ngay với cháu." Kiều Quỳ biết chỉ cần Từ Trạch Dương đồng ý nhúng tay chắc chắn lấy được bằng chứng Tống Á Đông ngoại tình. Nghĩ đến đây, căng thẳng, khẩn trương liên tục suốt từ ngày sống lại được buông lỏng. May mắn, ít nhất từ những việc quan trọng ở đời trước, phân biệt được ai là người đáng giá để tin tưởng. Nếu có Từ Trạch Dương, chỉ dựa vào mình là học sinh cấp ba ngày ngày phải đến trường điểm danh, chẳng bết đến khi nào mới chiến thắng được kẻ thù tham lam vô sỉ kia. tuần tiếp theo, Kiều Quỳ dồn tất cả tinh thần và sức lực vùi đầu vào học hành. Mẹ Kiều chuyển đến biệt thự Hương Sơn nên tạm thời an toàn. Còn Khâu Nguyệt và Tống Gia Gia kết thù với nhau. Đợi kết thúc đợt sát hạch phân lớp này, chắc chắn dành nhiều thời gian để giúp đỡ đôi chị em họ kia "hàn gắn" quan hệ. Về Sở Du Mộng, khoảng thời gian này Kiều Quỳ khéo léo duy trì khoảng cách với ta. Thường ngày cứ đến giờ nghỉ trưa, hầu như cùng ăn trưa với Sở Du Mộng, nhưng sau ngày tựu trường, lại luôn viện cớ có hẹn với Khâu Nguyệt để tránh né Sở Du Mộng. Tin chắc rằng sau tuần lạnh nhạt, Sở Du Mộng phát ra xa lánh ta. Sở gia cũng được coi là gia tộc lớn giàu có ở thành phố G nhưng cha Sở Du Mộng phải là người nắm thực quyền ở Sở gia. đúng người đứng đầu ở Sở gia là bác cả của Sở Du Mộng, còn cha ta vốn là con trai út, tuy được hưởng hết cưng chiều của song thân nhưng đợi đến khi ông ta trưởng thành và có thể tranh giành quyền lực những người trai lớn của ông ta sớm phân chia Sở gia xong xuôi và cầm chắc lọt ly. Rơi vào bế tắc, cha Sở Du Mộng đành làm công tử thế gia nhàn rỗi, sống phóng túng thiếu thứ gì nhưng lại có tiếng . Vì nguyên nhân đó, dù Sở Du Mộng có tiếng là tiểu thư kiêu ngạo của gia tộc lớn nhưng lại có phức cảm tự ti về người cha quyền thế. Hơn nữa, cha ta lại có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, Sở Du Mộng từ bé được cha quan tâm nên nội tâm càng vặn vẹo, mâu thuẫn. Kiều Quỳ liên tục lạnh nhạt với Sở Du Mộng vài ngày, đến trưa ngày thứ sáu, bị Sở Du Mộng chặn được trước cửa căng tin trường học. "Tiểu Quỳ, tớ cần chuyện với cậu." Sở Du Mộng khẽ quệt miệng đứng chắn trước mặt Kiều Quỳ và Khâu Nguyệt, đôi mắt hạnh đẹp đẽ hề thích thú gì liếc qua Khâu Nguyệt xem như chào hỏi, ta chặn đường nhưng chỉ chuyện với Kiều Quỳ chứ thèm nhìn tới Khâu Nguyệt. Trong mắt Sở Du Mộng, Khâu Nguyệt chẳng qua chỉ là con bé thân thích nghèo túng được gửi nuôi ở Kiều gia, ta có chào hỏi Khâu Nguyệt cũng là vì mặt mũi Kiều Quỳ. "Du Mộng, tớ và chị họ hẹn nhau ăn cơm rồi cùng ôn bài rồi..." Kiều Quỳ khó xử, hết nhìn sang Khâu Nguyệt rồi nhìn tới Sở Du Mộng, có vẻ bối rối biết chọn lựa ai. ra trong lòng nào có nửa điểm khó xử mà ngược lại, tình hình phát triển theo phương hướng dự tính trước, sao vui vẻ được. Mấy ngày này, Kiều Quỳ ăn cơm trưa với Khâu Nguyệt, ăn xong tìm chỗ nghỉ ngơi, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai chị em họ thảo luận học tập nhưng thực chất là Khâu Nguyệt tiến hành tẩy não Kiều Quỳ. Vẻ mặt ta thản nhiên đề cập đến đa dạng các câu chuyện chứng minh Tống Gia Gia chẳng phải người tốt đẹp gì. Thoạt nhìn Kiều Quỳ chăm chú lắng nghe nhưng thực tế nghe lọt mấy phần chỉ mình biết. Nhắc tới buồn cười, Khâu Nguyệt vì luôn muốn duy trì tác phong lịch , nhã nhặn lại hơi trong trẻo, lạnh lùng nên dù trong bụng tức phát điên, ta cũng trực tiếp gây với Tống Gia Gia. Có điều bảo ta im lặng bỏ qua vụ thua thiệt hôm khai giảng còn lâu mới được. Dựa vào cái gì, ta luôn phải nhẫn nại giấu mình ở Kiều gia rồi giờ phải nhịn tiếp Tống Gia Gia. Phải đè nén bản thân mình dễ dàng nhưng nghĩ tới thiên đại hồi báo nhận được sau này từ Kiều gia, ta cam tâm tình nguyện. Nhưng Tống Gia Gia sao? Tống Gia Gia phải là người của gia tộc lớn, từ xuống dưới lại chẳng có điểm nào đáng để ta nịnh bợ, còn lâu ta mới nuốt trôi cơn giận này. Khâu Nguyệt nhớ kĩ trong đầu vụ va chạm kết thù đó, mà Kiều Quỳ ngây thơ, ngu xuẩn, được nuông chiều thành tính chính là vũ khí trả thù thuận tay nhất của ta. Trong mắt Khâu Nguyệt, Kiều Quỳ là con cờ ngoan ngoãn, để tẩy não Kiều Quỳ, Khâu Nguyệt còn ước gì trưa nào cũng chạy tìm ta. Vài ngày liền, ta làm bộ vô tình nhắc đến những lời đồn đại tốt về Tống Gia Gia ở trước mặt Kiều Quỳ. Tất nhiên sau lần như vậy, Kiều Quỳ chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về Tống Gia Gia. Dựa hiểu biết của Khâu Nguyệt về tính cách Kiều Quỳ, ta tính rằng hôm nay kích động thêm lần nữa, kể rằng Tống Gia Gia đặt điều láo ta sau lưng cho Kiều Quỳ biết chắc chắn Kiều Quỳ nhịn được gây với Tống Gia Gia. Khâu Nguyệt cho rằng tính toán rất tốt rồi, ai ngờ nửa đường nhảy ra Sở Du Mộng đáng chết. Nếu là ngày thường, Khâu Nguyệt chắc chắn ngăn Sở Du Mộng, nhưng hôm nay ta sốt ruột muốn kích động Kiều Quỳ đối phó với Tống Gia Gia, cho nên lập tức cự tuyệt, "Bạn Sở, ngại nhưng mình và Tiểu Quỳ hẹn trước với nhau rồi, nếu bạn đợi hết giờ rồi quay lại tìm em ấy." Thái độ của Khâu Nguyệt rất thân thiết, nhưng đối với Sở Du Mộng, bị Khâu Nguyệt là đứa có gia thế cấp nào lại dám ngăn cản ta trước mặt mọi người, thực làm nhục ta rồi. Dù Khâu Nguyệt và Kiều Quỳ là chị em họ nhưng gia thế Khâu gia chưa đủ để Sở gia liếc mắt đến đâu. Huống chi Sở Du Mộng có lợi thế xinh xắn, đáng . Bình thường ta cùng Kiều Quỳ nhận được ít ánh mắt quan tâm. Bây giờ Kiều Quỳ với Khâu Nguyệt, lạnh lùng nóng bỏng đoạt hết vô số chú ý của mọi người. Vô tình khiến cho Sở Du Mộng vốn được chú ý lại bị vắng vẻ. Đủ loại nguyên nhân kết hợp với nhau làm ta thể ra vẻ thân thiện trước mặt Khâu Nguyệt được. "Tôi chuyện với Kiều Quỳ đâu đến phiên chen miệng vào." "Dù Khâu gia phải gia tộc lớn nhưng phải bạn Khâu đây được ở nhờ Kiều gia từ bé sao, phép tắc xã giao cơ bản thế cũng biết à?" Sở Du Mộng cố ý to tiếng, quả nhiên thấy trong mắt Khâu Nguyệt lộ ra kinh hoảng. A, chỉ ỷ vào có tí nhan sắc liền giả vờ lạnh lùng, cao quý mà vớt được cái tiếng người đẹp băng giá, đúng là đồ ảo tưởng. Khâu Nguyệt biết vị tiểu thư Sở gia này tính tình tốt nhưng ngờ đối phương lại tát vào mặt ta trước mặt đám đông. Ở cửa căng tin có biết bao nhiêu người qua người lại, cứ nghĩ những lời Sở Du Mộng vừa rơi vào tai ít người sắc mặt Khâu Nguyệt càng tối tăm. Nhưng Sở Du Mộng đều đúng cả làm ta thể phản bác. Lại biết Sở gia đâu phải người như ta có thể trêu chọc, Khâu Nguyệt đành cắn răng nuốt hận, thoáng cúi đầu im lặng, tránh né ánh mắt sắc bén của Sở Du Mộng. Kiều Quỳ thấy mạch nước ngầm giữa hai người đầu bắt đầu gì, ngược lại còn giả vờ ngốc nghếch nghe ra châm biếm cay độc trong lời Sở Du Mộng, ngây thơ giải vây cho Khâu Nguyệt, "Du Mộng nhầm rồi, chị Khâu Nguyệt sao biết phép tắc chứ! Tuy Khâu gia phải gia tộc lớn, cho chị ấy giáo dục tốt nhất nhưng chị họ vốn rất thông minh. Mẹ tớ vẫn , chị họ tuy có khởi đầu hơi trễ nhưng còn hiểu biết hơn tớ nhiều. Về sau, hai người qua lại với nhau là biết ngay." " à? Chắc mắt tớ vụng về nên thấy được... Chỉ mong đúng như thế thôi." "Gì mà mong đúng như thế... Du Mộng biết chị họ tớ tốt mức nào đâu, nếu cậu mà biết chắc chắn thương chị họ tớ y hệt mẹ tớ vậy." Sở Du Mộng nghe lời này, quay sang nhìn Khâu Nguyệt chế giễu, thấy Khâu Nguyệt vẫn cúi đầu gì trong đầu càng nhạo báng Khâu Nguyệt hẹp hòi. "Tiểu Quỳ, kệ cậu đấy. Hôm nay cậu phải với tớ. Tớ có việc quan trọng muốn cho cậu." Lại làm lơ Khâu Nguyệt, Sở Du Mộng dùng dằng kéo lấy cánh tay Kiều Quỳ. Kiều Quỳ bị bạn nài kéo ngừng khó xử, nhìn Khâu Nguyệt hết sức vô tội. Khâu Nguyệt nghe hai người qua lại sớm muốn đứng ở đây rồi, chỉ ước gì Sở Du Mộng mau mau dẫn Kiều Quỳ ra chỗ khác. Dù ta coi Kiều Quỳ như vũ khí công kích chỉ đâu đánh đó của mình, nhưng nhiều lúc cũng phát bực với con dao hai lưỡi này. Chỉ trách em họ não cấu tạo từ đơn bào, nhiều lúc chú ý chọc tức ta đến nội thương. "Tiểu Quỳ, bạn Sở tìm em chắc chắn là có việc gấp, thôi hẹn ôn bài hôm nào chẳng được, em cần để ý chị đâu." "Khâu Nguyệt bình tĩnh chỉ điểm cho Kiều Quỳ. Sở Du Mộng thấy ta thức thời, khỏi đắc ý gật đầu, vui vẻ kéo Kiều Quỳ rời . Đến tiếng tạm biệt cũng thèm vứt lại cho Khâu Nguyệt, bỏ lại ta sau lưng. Khâu Nguyệt nhìn hai người dần xa, mặt thản nhiên nhưng nội tâm đầy oán hận và cam lòng. Sở Du Mộng, chờ đấy. Chờ khi cậu Tống Á Đông chiếm được Kiều thị rồi, chờ ta vào Kiều thị... Đến lúc đó, đứa con được cưng chiều có tiếng ở Kiều gia còn dám diễu võ giương oai trước mặt ta nữa .