1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 34


      Diệp Trì hiểu lắm về suy nghĩ của vợ , nhưng thông qua chuyện hôm qua đưa gạo và mì, dường như hơn chút, đó chính là bản chất bên trong của vợ , là loại kiêu ngạo của những người có học, ý tứ gần giống như muốn nhận đồ bố thí.


      Nếu là Diệp Trì trước kia, liền cảm thấy lúc này là con mẹ nó đồ cức chó, chết đói tới nơi rồi mà còn bày đặt, đó chính là nếu đói khát, tin còn có thể thanh cao, mười ngày cho cơm ăn, cũng tin còn cốt khí để chuyện, chừng thử ném cái bánh bao liền có thể quỳ xuống đất gọi cha ruột, đời này có chuyện cốt khí, nếu có cũng chỉ là sĩ diện cãi láo, ăn no rửng mỡ, có chuyện gì làm làm chuyện để ý.


      Nhưng cốt khí như vậy lại có người vợ , Diệp Trì liền cảm thấy dễ thương hơn, lúc vợ lạnh mặt mím môi nhìn , Diệp Trì thậm chí cảm thấy còn cưng hơn bình thường, đương nhiên, lúc vợ cười vẫn là xinh đẹp nhất, bởi vì thường cười, cho nên mỗi lần cười đều khiến có cảm giác vui mừng.


      Diệp Trì qua hai mươi năm nay, cơ bản mỗi ngày đều là thuận theo tính khí của , muốn nhân nhượng người khác, có cửa đâu, trừ phi cam tâm tình nguyện, những lời này đến điểm quan trọng rồi, nhưng hôm nay cam tâm tình nguyện, cho dù vợ sĩ diện cãi láo, cũng cam tâm tình nguyện thuận theo tính cách của nàng, thần quỷ cũng có cách.


      Vợ , ngói còn dư trả lại chỗ cũ, liền trả lại, vợ , dùng bao nhiêu căn cứ vào giá mà trả tiền, bảo Đắc Lộc lo chuyện này, vợ , sau này lại làm chuyện gì cũng phải thương lượng với nàng trước, Diệp Trì vừa nghe đến sau này lập tức cảm thấy bầu trời hết sức sáng lạn.


      Vợ , cám ơn hỗ trợ tu sửa phòng ở, Diệp Trì vội vàng phất tay : " cần cám ơn, cần cám ơn, là ta nên làm." Sau đó đám tiểu tử chung quanh hặc hặc nở nụ cười.


      Thời Tiêu cũng cảm thấy, có lẽ trước kia nàng có thành kiến với là sai, cho dù tên hoàn khố, nhưng chí ít cũng có trái tim thành lương thiện, lúc này nhếch môi cười như hài tử ngây ngô, dường như chỉ cần nàng khen ngợi câu cũng có thể lấy lòng .


      Chỉ có điều, chung quy và nàng phải là người cùng con đường, cho dù làm bằng hữu bình thường cũng thích hợp, đây phải môn đăng hộ đối, đây là phân chia cao thấp, giàu nghèo, địa vị cao thấp, bọn họ sinh ra chính là giống nhau, cho dù nhà nàng bị hoạn như trước kia, cũng nghĩ tới trèo lên nhà quyền quý.


      Hôn với Minh Chương, nếu phải năm ấy phụ thân Minh Chương kiên trì, mà lại là định ra từ , sợ cũng thích hợp, mà Hứa gia so với Định thân vương phủ tính là gì chứ.


      Có lẽ nàng nên ràng với Diệp Trì, mực miễn cưỡng cự tuyệt, có lẽ càng làm cho sinh ra cầu được thành ra cố chấp, dù sao, nàng cũng muốn cùng dây dưa, nàng và cha mới vừa có được cuộc sống an ổn, nàng muốn lại có bất kỳ biến cố gì nữa.


      Tiếp xúc trong hai ngày này, làm cho Thời Tiêu cảm thấy có lẽ có thể đàng hoàng đạo lý với , nghĩ như vậy, tranh thủ ngày hôm sau nhà bên cạnh cưới vợ, lúc cha nàng, Quyên Tử và bọn Bảo Trụ sáng sớm cũng theo hỗ trợ tham gia náo nhiệt, Thời Tiêu nghĩ nên với Diệp Trì.


      Buổi trưa nấu vài món ăn, dọn ra dưới cây hòe ngoài sân, cần nàng gọi, từ buổi sáng sau khi mọi người ra ngoài, Diệp Trì vẫn vây quanh ở bên cạnh nàng.


      Nàng dọn dẹp nhà cửa, cầm chổi giúp quét dọn, quét xong rồi, tìm ra việc để làm nữa, giúp chẻ củi, Diệp tiểu gia nào trải qua việc này, ngay từ đầu bổ bừa bãi lộn xộn, cũng may tay nghề được nhưng khí lực lại lớn, bổ tới bổ lui cũng miễn cưỡng thuận tay, bổ xong xếp thành đống ngay ngắn, lại sáp tới đây, giúp đỡ vợ thái đồ ăn, bên thái đồ ăn bên nhìn Thời Tiêu cười ngây ngô.


      Có đôi khi làm Thời Tiêu cũng biết là nên xấu hổ hay là nên trừng mắt , bởi vì đồ ăn tiểu gia thái, cơ hồ có còn lại cái gì, cái này mà gọi là thái đồ ăn sao, quả thực chính là phá hoại có.


      Nhưng cuối cùng Thời Tiêu cũng nhịn xuống, dù sao cũng chỉ ngày hôm nay thôi, cứ để tùy tiện , Diệp Trì cảm thấy, nửa buổi này quả còn khoái hoạt sung sướng hơn cả hai mươi năm trước của , theo bên cạnh vợ vòng tới vòng lui, dù chưa từng trải qua việc như vậy, nhưng trong đầu quả rất vui mừng.


      Bản thân suy nghĩ, muốn sau này đều có thể như vậy, tình nguyện buông tha tước vị tiểu vương gia chỉ cần cùng vợ sống cuộc sống gia đình hạnh phúc, nhìn vợ làm đồ ăn ngon, giúp đỡ dọn lên bàn, cầm bát đũa ngồi xuống, đợi vợ thu thập xong tới đây cùng ăn, loại cảm giác này giống như vợ chồng son, càng nghĩ trong lòng Diệp tiểu gia càng thấy thích.


      Khi Thời Tiêu từ nhà bếp ra, còn cầm theo bình rượu ấm, trông thấy dáng vẻ trông mong này của Diệp Trì, trong lòng có chút đành lòng, đến cùng lắc đầu, nàng đành lòng cái gì, vốn nàng và nên dây dưa cùng chỗ.


      Diệp Trì thấy vợ còn cầm bầu rượu trong tay, càng kích động, suy nghĩ đây là muốn sớm uống chén rượu giao bôi sao, hưng phấn tay chân cũng biết dể ở chỗ nào, xoa xoa đôi bàn tay, vội vàng qua nhận bầu rượu, đặt chiếc đũa vào trong tay nàng: "Nào, chúng ta ăn thôi!"


      Thời Tiêu nhìn chung quanh chút: "Đắc Lộc đâu rồi, sáng sớm nhìn thấy ?"


      Trong lòng Diệp Trì , khó khăn lắm hai người mới được ở cùng chỗ, sao có thể để Đắc Lộc ở kế bên nhìn, sớm đuổi ra ngoài viện ngồi rồi: "Đừng quản , nhất định chạy đâu chơi rồi." ( Đắc Lộc ủy khuất nhấc tay, gia, ta so với Đậu Nga còn oan hơn, gia nhà mắt lộ ra hung quang, ít con mẹ nó nhảm , tiếp tục giả vờ chết cho gia, quấy rối chuyện tốt của gia và nàng dâu, gia cước đạp chết ngươi, Đắc Lộc tủi thân mà dám gì lủi thủi quay trở ra. )


      Thời Tiêu gật gật đầu: "Này ăn ."


      "Ừ, để ta rót rượu." Diệp tiểu gia hết sức ân cần rót cho vợ chén rượu, lại rót đầy cho mình, suy nghĩ phải gì, vợ mở miệng trước: "Tiểu vương gia, ngày ấy ở cầu Bích Ba, nhờ người cứu tiểu nữ, còn chưa có tạ ơn người, rượu này coi như tiểu nữ cám ơn, tiểu nữ tử tửu lượng kém, thể uống nhiều, chỉ là tấm lòng thôi."


      Ý thức trong đầu Diệp Trì lúc này thành bột nhão rồi, trong mắt chỉ còn lại khuôn mặt nhắn trắng nõn của vợ , căn bản là nghe được ý tứ trong lời của vợ , há miệng cười vô cùng ngu ngốc, đợi vợ nhấp hơi, mới nhướng cổ lên rót chén mới : " Còn khách khí với ta làm gì, hai ta cần cám ơn đâu." Trong lòng , dù thế nào cũng là vợ ta, đâu cần phải xa lạ như vậy.


      Thấy vợ lại giơ chén rượu lên : "Còn phải tạ ơn tiểu Vương gia chê viện tử này của chúng ta rách nát, ở đây hai ngày với chúng ta, còn giúp chúng ta sửa phòng, tiểu nữ biết nên tạ ơn Tạ tiểu Vương như thế nào."


      Diệp Trì rốt cuộc nghe ra chỗ đúng, hậu tri hậu giác nhìn chằm chằm vào vợ xem xét tường tận trong chốc lát, thấy trong miệng vợ mặc dù luôn miệng tạ ơn, nhưng mặt biểu vô cùng lạnh lùng, ý tứ này nhìn sao cũng có dáng vẻ thân thiết.


      Nụ cười mặt Diệp Trì cứng đờ, đôi mắt híp híp, dứt khoát trực tiếp hỏi nàng: "nàng những thứ này là có ý gì?"


      Thời Tiêu hít sâu hơi : " có ý gì khác, chính là tạ ơn tiểu Vương gia, còn có, nhìn bệnh tiểu vương Gia cũng khá hơn, có phải người nên trở về Vương Phủ hay , dù sao vẫn ở chỗ chúng tôi cũng tốt lắm."


      Sắc mặt Diệp Trì liền đen lại, cắn răng : "Nàng đây là đuổi gia ?"


      Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn , có chút buồn bực cái gì, chẳng lẽ còn muốn ở lại nơi này cả đời: "Tiểu vương Gia ở chỗ của chúng tôi hai ngày, ở nữa sợ trưởng bối Vương Phủ nhớ thương, còn có, ta và Quyên Tử tỷ dù sao cũng là nương chưa thành hôn, giữ nam tử như tiểu vương gia ở nhà, thời gian dài sợ có lời ong tiếng ve."


      Thời Tiêu vừa xong, khuôn mặt Diệp Trì đỏ lên, trong đôi mắt nhìn nàng chằm chằm dường như có hai đóa ngọn lửa cháy, dáng vẻ có chút dọa người, Thời Tiêu vô thức rụt người lại.


      Diệp Trì hận thể vươn tay bóp chết nha đầu có lương tâm này, ngờ cố gắng hai ngày nay của đều đổ sông đổ biển hết, nàng chữ tạ ơn liền đẩy ra xa tám trượng, thế hôm nay còn ngốc nghếch mà vui mừng phấn khích, cho rằng nàng có tình ỵ́ với rồi, nhưng chỉ là tự mình đa tình, nàng chính là muốn đuổi trong lời ngon tiếng ngọt.


      Tâm tư của nàng đối với , chút nàng cũng có nhìn trúng , Đắc Lộc thực ra rất đúng, đây chính là nha đầu sắt đá, lòng của nàng là tảng băng mà, sưởi thế nào cũng nóng nổi.


      Diệp Trì cảm thấy tức giận, cảm thấy khó chịu, còn có cam tâm, cơ hồ cắn răng nghiến lợi : "Con mẹ nó cho dễ nghe , nàng trực tiếp cho tiểu gia, có phải muốn đuổi tiểu gia hay ?"


      , Thời Tiêu tại có chút sợ , Diệp Trì như vậy giống với Diệp Trì nàng gặp trong hai ngày này, lúc này Diệp Trì nóng nảy giống như con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, nhưng Thời Tiêu biết mình thể lùi bước, có sợ cũng có thể lui, cho cùng, nàng và nên ở cùng nhau.


      Nghĩ đến đây, nàng cố gắng ổn định lại tâm trạng, nhìn : "nơi này của chúng ta là miếu , chứa nổi tiểu đại phật là vương gia đây." Vừa dứt lời chợt nghe BA~ tiếng, Diệp Trì quyền nện bàn, xem ra cái bàn làm bằng gỗ cây du* chịu nổi khí lực của , lát sau đứt thành 2 đoạn, bàn chén dĩa đựng thức ăn, bầu rượu, ly toàn bộ rơi mặt đất, lăn lóc khắp nơi.
      [​IMG]



      Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn , Diệp Trì chà xát tay chút mới đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng hẳn lên, tràn ngập châm chọc giọng : "Nàng tưởng gia thích ngôi miếu đổ nát này của nàng à, gia bất quá chỉ cảm thấy mới mẻ, chưa từng thấy chỗ nào mộc mạc như vậy thôi, nàng cũng đừng tưởng rằng gia nhìn trúng nàng, người như nàng vậy, đường lớn gia tùy tiện túm cái cũng được bó to, sở dĩ chịu đói với nàng hai nàng, là vì gia ăn nhiều thịt cá, trong đầu ngán muốn chết, muốn cháo trắng rau dưa như nàng để giải sầu, Xuân Phong lâu, Thúy Hỉ Lâu, Tiêu Tương các, toàn là nhưng nới có tiếng ở Tứ Cửu Thành này, nàng nghe ngóng thử, có chỗ nào mà gia có nhân tình đâu, nàng tưởng gia được à, người như nàng ấy, có cho , tiểu gia cũng còn ngại đấy."


      Diệp Trì bị chọc tức, tức giận lựa lời mà , lời kia từ trong miệng chui ra, căn bản chưa hề suy nghĩ trước sau, chỉ nghĩ làm sao cho hả giận thôi.


      Sắc mặt Thời Tiêu hơi tái, tuy sớm biết cái thằng nhãi này là tên hoàn khố, nhưng hai ngày này ấn tượng có chút chuyển biến, nhưng lúc này ra những lời này, Thời Tiêu mới giật mình cảm thấy, Quyên Tử sai, cái thằng nhãi này căn bản cũng phải thứ gì tốt...


      Tác giả có lời muốn : ngày kia, Diệp Trì Tổng giám đốc Diệp Thị có giấc mộng, trong mộng thấy mình đến nơi xa lạ, vừa tiến vào sân , hành lang gấp khúc quanh co khúc khuỷu, trái ngược với phong cách cổ xưa của những khu vườn Giang Nam, theo qua, nhìn thấy cái hồ nhân tạo, là đầu mùa xuân, cành liễu ven hồ khẽ lay động, giống như tơ lụa xanh biếc rủ xuống mặt nước, trông rất thơ mộng. Diệp Trì liền nghĩ chỗ này rất tốt, nàng dâu của thích tình cảm ôm ấp lãng mạn thực tế như thế, cho nên khi trở về dẫn nàng dâu tới chỗ này nghỉ phép a, nếu dứt khoát mua lại chỗ này luôn, sau này vợ muốn ở bao lâu cũng được, chợt thấy mặt hồ lay động chiếc thuyền , thuyền lay động lại lay động, lay động luôn cả những bông hoa sen ở giữa hồ, đừng nhìn thuyền lớn, nhưng cũng rất tinh xảo, chung quanh màn trướng buông xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người bên trong chồng lên nhau, lại thêm độ cong lay động của thuyền , Diệp Trì lập tức liền đoán ra, hai người kia làm chuyện gì tốt trong đó, thực biết hưởng thụ a, ngày nào đó và vợ cũng làm như vậy. Nghĩ như vậy, trận gió lướt qua góc màn lụa thuyền , để nhìn thấy tiểu nữ nhân bên trong được nam nhân ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhắn thanh tú động lòng người, cho dù đốt thành tro cũng có thể nhận ra: "Thời Tiêu, con mẹ nó nàng dám cho lão tử xuất tường, muốn sống nữa hả..."



      Nga Nhi, Dion, thuyhang45899 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      giận wa mất khôn, sao này a hối hận năn nỉ ko kịp ah, đường cưới vợ của a còn xa thăm thẳm ah

    3. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Gia nóng tính rồi thôi xong hết công sức. Cảm ơn bạn edit nha

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 35

      Diệp Trì vừa xong liền thấy hối hận, hối hận hối hận, nhưng lời cũng thốt ra rồi, đường đường hán tử cao bảy thước, lời ra có lý nào thu hồi lại được, nếu như có cái bậc thang may ra.

      Nghĩ như vậy liền liếc nhìn Thời Tiêu, suy nghĩ nếu nàng cảm thấy ủy khuất, tí tách rơi hai giọt nước mắt hoặc tỏ vẻ đáng thương nhìn , liền dứt khoát xuống nước, dù sao trong nội viện này cũng có người khác, dịu dàng hai câu nhận sai cũng có người nào biết.

      Nhưng điều nghĩ chỉ dành cho nha đầu yếu ớt mong manh bình thường, còn nha đầu này tim cứng còn hơn đá, nửa điểm ủy khuất cũng có, nghe mấy lời khó nghe như thế, mặt hề biến sắc, cứ nhàn nhạt nhìn như vậy, trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng có thể làm rét lạnh lòng người ta: "Như vậy cũng tốt, tiểu vương gia nên tìm những nhân tình kia chơi , đừng quấy nhiễu cuộc sống thanh tịnh của tiểu nữ, hai ta chẳng dính dáng gì với nhau, tiểu nữ còn có chút việc, thể tiễn tiểu vương gia rồi." xong đợi Diệp Trì lên tiếng xoay mặt vào nhà.

      Diệp Trì tức giận, khuôn mặt xanh mét, vài bước ra tới cửa, nhấc chân vừa muốn đá văng cửa, nhưng lại chợt nhớ tới, đá văng cửa có thể cái gì, vừa nãy lời cự tuyệt cũng ra rồi, chẳng lẽ còn có thể mặt dày vô lại thừa nhận, mặc dù da mặt dày tại cũng nên chấm dứt thôi, mà thôi, ngươi vô tình ta, mắc gì phải dán khuôn mặt nóng của mình vào bờ mông lạnh của nàng, lần hai lần còn được, làm hoài mất hay, việc này chung quy phải ngươi tình ta nguyện, chứ chỉ có mình lao đầu vào có ích lợi gì.

      Nghĩ như vậy, chợt thấy có ý nghĩa, rút chân về, xoay người bước nhanh ra viện, ra cửa viện, Đắc Lộc dắt ngựa chờ ở bên ngoài rồi, Diệp Trì tức giận trừng mắt liếc cái : "Ngươi hay quá nhỉ."

      Trong lòng Đắc Lộc phải nô tài hay, mà là tiểu gia ngài bị ma nhập, chuyện này ràng thấy được, ý tứ sáng sớm hôm nay của nha đầu kia, Đắc Lộc thấy cũng muốn nghẹn cái rắm, mấy ngày này, có lúc nào thấy nha đầu kia cho gia chút hoà nhã đâu, tại thấy hoà nhã rồi đó, ai ngờ chỉ là sử dụng chiêu mềm để đuổi gia mà thôi.

      Trong lòng Đắc Lộc chỉ mong sao, tiểu gia nhà bọn họ tuy trước kia cũng lêu lỏng ở bên ngoài về nhà, nhưng vài ngày cũng thành chuyện thế này, hôm qua gã sai vặt trong phủ , lão Vương phi hỏi hơn 10 lần gia ở chỗ nào, bây giờ nếu tiểu gia kích động ở chỗ này mười ngày nửa tháng, trong phủ còn phải rối loạn sao.

      Nhưng khuyên mấy lần cũng có tác dụng, nha đầu kia đuổi tiểu gia phải vừa vặn sao, vì vậy, Đắc Lộc sáng sớm liền chuẩn bị ngựa chờ ở bên ngoài, chỉ chờ Diệp Trì vừa ra tới rời khỏi cái chỗ rách nát này.

      Nghĩ như vậy vội : " Phong nhị gia vừa sai ngưới gửi thư cho ngài, mấy ngày rồi chưa tụ họp, bày tiệc ở Nhạn Lai Lâu rồi, chờ gia qua uống rượu."

      Diệp Trì nghiêng người lên ngựa, cầm dây cương mắt lại ngừng nhìn cửa viện, trong bụng thầm, chỉ cần nàng ra liếc cái, liền có lý do để lưu lại.

      Vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy cửa viện két tiếng mở ra, trong lòng Diệp tiểu gia vui mừng quá xá, y như nhặt được thỏi vàng, suýt tý nữa là toét miệng cười, người đáng kia ra, liền đem bao quần áo trong tay đưa cho Đắc Lộc : "Quần áo của tiểu vương gia nhà các ngươi." Liền xoay người vào, từ đầu tới đuôi ngay cả liếc mắt cũng có nhìn tới Diệp Trì.

      Vẻ mặt Diệp Trì tức giận, ngựa khẽ vươn tay, cắn răng : "Đưa túi kia phục cho ta."

      Đắc Lộc vừa thấy sắc mặt kia của gia, nào dám thuận theo, vội vàng đưa tới, Diệp Trì cầm trong tay, càng nghĩ càng nghẹn khuất, càng nghĩ càng oán hận, tay run lên mở bao quần áo ra, lấy quần áo ra, hai tay phanh ra xé làm hai ném dưới ngựa, quát to tiếng: "." Thúc vào bụng ngựa chạy như điên. Đắc Lộc nhìn quần áo rách làm hai mặt đất, dậm chân, cũng vội vàng chạy theo.

      Đợi hai chủ tớ rời , Thời Tiêu mới từ trong sân ra, ngẩn ngơ nhìn quần áo rơi mặt đất hồi, cuối cùng thở dài, nhặt lên rồi quay trở về, chợt nghe có người gọi nàng: "Thời Gia muội tử."

      Thời Tiêu nhìn sang, thấy là nhị tú nương khuê nữ của Phan quả phụ, vội vàng giấu quần áo trong tay ra phía sau, : "Tú nương tỷ tỷ sao hôm nay rảnh rỗi như vậy?"

      Phan tú nương tới, ánh mắt lòng vòng ở sau lưng nàng : "Nương ta bảo đến đưa mẫu hoa văn cho ngươi, muội muội là phúc tinh, lần trước sau khi muội muội rời khỏi cửa hàng nhà chúng ta, nương ta liền nhận thêm mấy việc, chỉ may quần áo, còn có khăn trùm đầu, khăn, vớ giày nguyên bộ đều có, còn cố ý dặn dò cả mẫu hoa văn, có cái ngũ phúc phủng thọ 1, có phúc thọ song toàn2, còn có cái tứ hợp như ý đấy3, nương ta người làm nổi liền nghĩ đến Thời muội muội được việc, liền muốn nhờ muội muội giúp đỡ chút ít, nhưng mấy ngày nay thấy muội muội tới cửa hàng, sợ kịp nên dứt khoát bảo ta đưa tới, nhờ muội muội tốt xấu gì cũng giúp đỡ ít, tránh làm lỡ chuyện tốt của khách hàng. "

      chú thích:
      1
      [​IMG]
      2
      [​IMG]
      3
      [​IMG]
      Phải rằng Phan tú nương hôm nay đúng là dối, nương nàng ta gần đây nhận nhiều việc làm hết, liền nhớ tới Thời Tiêu, nhưng đợi mấy ngày thấy đến nên sáng sớm hôm nay mới bảo khuê nữ của bà chuyến.

      Phan tú nương mới đầu chịu , sáng sớm có xe ngựa cũng có kiệu, tuy xa, nhưng cũng phải mất hai khắc, hôm nay trời nắng, chừng liền nám đen, kéo dài lát, nương nàng ta tức giận, chỉ nàng mắng: "Uổng công nuôi ngươi tốn thức ăn, nếu như ngươi động tay giúp đỡ nương chút, nương cần gì phải nhờ tới người ta, ngươi hay lắm, thêu cũng thêu được, bây giờ kêu ngươi chuyến, ngươi còn kì kèo chịu , thế này , bây giờ nương mở cửa hàng nữa, cửa hàng mà đóng nương tốn hao hết, nhưng nương cho ngươi biết, còn muốn mặc quần áo loè loẹt hay hoa văn mới nhất gì đó thi ngươi khỏi phải nghĩ đến nữa, kiếm ra tiền nguơi chờ ăn khí ."

      Phan tú nương thấy nương nàng tức giận, liền cũng dám kì kèo nữa, cầm lấy mẫu hoa văn lầm bầm câu: "Ai ta , dù sao cũng phải chờ ta rửa mặt xong chải đầu ! rối bù như vậy ra ngoài, để người ta thấy há phải chê cười ta chết sao."

      Nương nàng hừ tiếng, đuổi nàng cái : "thừa lúc còn sớm mà thay đổi quần áo của ngươi , ngươi nhìn xem có nữ nhân nhà đàng hoàng nào mà ăn mặc giống ngươi ra đường , chúng ta cũng phải nhà cao cửa rộng, ngươi mặc quần áo tơ lụa ra ngoài như vậy, nhỡ khiến người ta nổi lòng tham, tưởng ngươi là nhà giàu mà cướp, xem có oan uổng hay ."

      Khuyên can mãi, Phan tú nương mới thay thân quần áo hơi cũ, thế nhưng đoá hoa mẫu đơn bên tóc mai vô luận thế nào cũng chịu lấy xuống, cứ như vậy mà , đường cũng gây chú ý ít.

      Đến phố Tỉnh Thủy, vừa muốn vào trong, thấy gã sai vặt bên cạnh vị công tử ngày đó vào cửa hàng nhà nàng dẫn ngựa đứng trước cửa viện.

      Hai mắt Phan tú nương sáng lên, suy nghĩ hôm nay nàng thể gặp vị công tử kia rồi, liền vội vã tớ mà trốn ở chân tường bên kia nhìn.

      Mắt nhìn Diệp Trì ra lên ngựa, Thời Tiêu chạy đến đưa bao quần áo, công tử kia xé quần áo trong bao thành hai khúc, vứt mặt đất nghênh ngang rời , Thời Tiêu ngẩn ngơ lát liền nhặt quần áo lên.

      Phan tú nương trong lòng liền suy nghĩ, hai người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dáng vẻ công tử giống như là nhìn trúng Thời nha đầu, ngày đó còn lén lút ở phía sau, hôm nay tới cửa rồi, nghĩ vậy thầm nhếch miệng, thầm nghĩ Thời nha đầu cũng phải người hiền lành gì, nếu hiền lành, làm sao nam tử lại đến nhà.

      Nhưng sắc mặt vị công tử kia ràng chính là tức giận, chẳng lẽ cãi nhau, hoặc là, công tử kia chán nha đầu kia rồi nên ném qua tay.

      Nghĩ như vậy, trong đầu Phan tú nương dễ chịu ít, suy nghĩ chút nữa nghe ngóng lai lịch của công tử này, uổng công sáng sớm nàng chuyến này rồi.

      Thời Tiêu nào biết được tâm tư của nàng ta, nghe ý của nàng ta, hồi cũng , liền : "Tú nương tỷ tỷ vào phòng ngồi , đoạn đường rồi, cũng nên nghỉ ngơi chút, uống chén nước, rồi ràng với ta, cái nào gấp hơn ta tranh thủ làm trước, cái nào chưa vội ta từ từ làm."

      xong để tú nương vào, Phan tú nương vừa vào viện, liền thoáng nhìn bàn chén bát phía dưới cây hòe chưa kịp thu dọn, thầm nghĩ, quả là cãi nhau.

      Thời Tiêu bảo nàng vào phòng Quyên Tử ngồi xuống, lợi dụng thời gian rót nước thu dọn sơ chiếc bàn ngoài kia rồi mới đem nước vào phòng cho Phan tú nương, cầm mẫu hoa văn nàng ta mang đến nhìn, thấy đều là việc thêu vô cùng tỉ mỉ, liền : "Mấy cái này phải làm trong bao lâu?"

      Phan tú nương uống hớp : "Cái ngũ phúc phủng thọ này cần gấp hơn chút, tháng sau cần tới, còn hai cái còn lại vội, mẹ ta rồi, trước Trung thu làm xong là được."

      Thời Tiêu nhàng thở ra: "Này được, chứ gấp quá làm kịp đâu." xong nàng phân mẫu hoa văn này ra gói kỹ để ở bên, từ trong khay lấy ra đôi giày đưa cho Phan tú nương: "Đúng lúc tỷ tỷ đến, đem đôi giày này về cho thẩm, hy vọng thẩm chê."

      Phan tú nương nhận lấy mà ngay cả lời khách khí cũng có, Thời Tiêu từ trước đến nay biết tính tình của nàng ta nên cũng để ý, lại nghe Phan tú nương hỏi: "Vừa nãy ở ngoài cửa nhìn thấy một công tử từ nhà của ngươi ra, là thân thích nhà ngươi hay sao?"

      Ánh mắt Thời Tiêu lóe lên, suy nghĩ đừng Phan tú nương này nhìn trúng Diệp Trì đấy nhé, sớm nghe người ta qua, nhị khuê nữ của Phan quả phụ mắt cao, bao nhiêu nhà chồng cũng thành, phải ngại nghèo, chính là ngại người ta thân phận, luôn mồm muốn gả qua phải chịu đói chịu khổ, Thời Tiêu thấy Phan tú nương chính là bị nương nàng nuông chiều sanh hư, nghĩ cứ muốn trèo cao hưởng phúc, nào biết những nhà cao cửa rộng như thế sao có thể trèo là trèo, môn đăng hộ đối, cho dù có trèo được cũng chịu đau khổ thôi.

      Đặc biệt là cái thằng nhãi Diệp Trì kia cũng chẳng phải người tốt lành gì, nêu nàng với nàng ta, trở về nàng ta mà nghĩ thoáng kiếm tên kia, nhất định bị Diệp Trì nhục nhã trận, chẳng phải là tự tìm phiền não sao.

      Nghĩ đến liền : " phải thân thích của nhà ta, là gõ cửa hỏi nhầm nhà thôi."

      Tú nương nghe xong sắc mặt liền khó coi: "Ai ôi!!!, lời này của muội muội là lừa muốn ai đó, gõ nhầm cửa à, sao là gõ đúng cửa nhà của muội, muội muội muốn , hà tất dùng những lời dối này qua loa với ta, sợ người khác đoạt nam nhân của muội muội à." Quăng lại câu liền nhấc mông rời .

      Thời Tiêu mấy câu ngăn nàng ta lại cũng được, cố tình đuổi theo với nàng ta cho ràng, rồi lại nghĩ, Phan tú nương này là người hồ đồ, nàng ta tính toán thiệt hơn với mình, nàng có cái gì nữa cũng tốt, dứt khoát cho nàng ta cảm thấy như vậy cũng tốt, tránh khỏi trêu chọc đến Diệp Trì, chọc ra chuyện lớn, mặc dù để ý tới nàng ta, nhưng nương nàng ta đối với nàng cũng kém.

      Nghĩ như vậy, cũng liền có phản ứng lại chuyện này nữa, dù sao Diệp Trì cũng rời , nàng với cha tiếp tục cuộc sống yên tĩnh, nhưng vẫn là câu xưa kia, sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, Thời Tiêu chỉ muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh, từ lúc nàng bắt đầu trêu chọc Diệp Trì, nghĩ tới cuộc sống gia đình yên tĩnh, vậy hai chữ yên tĩnh, khỏi phải nghĩ đến. . .
      Nga Nhi, Dion, huyetsacthiensu9 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      :yoyo17::yoyo17:
      Thank nàng nhiều nha
      Thấy chương mới là phấn khích lắm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :