1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sonduy

      sonduy New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      6
      truyen hay cam on da edit

    2. sonduy

      sonduy New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      6
      Ta thay vuong gia nay tre con wa,doc da qua
      :059:

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84:

      Editor: Krystal99

      Mười mấy năm nay, Hạ Trọng Phương vẫn gặp nhiều khó khăn, khổ sở, tỉnh tỉnh mê mê, lúc ấy chỉ cho đó là mệnh của mình, cũng hề oán trách, giờ nhớ lại, mới cảm thấy lúc ấy mình chịu khổ nhiều thế nào.

      Vi Thanh Mi nghe Hạ Trọng Phương cũng có thể hình dung được, khi Hạ Trọng Phương bắt đầu hiểu chuyện phải rửa chén quét sân, lên năm, sáu tuổi trời còn chưa sáng phải đeo rổ xiêm áo của toàn bộ người Hạ gia ra dòng suối giặt giũ, trở về lại phải cho heo ăn, làm giày, thiêu thùa may vá, lúc bảy, tám tuổi có thể làm cơm canh cho cả nhà, làm phần lớn việc nhà, nhất thời từng giọt lệ chảy xuống, ôm Hạ Trọng Phương khóc:" Phương nương đáng thương của nương!"

      Vi Thanh Mi khóc cũng mắng Tiều Ngọc Lan, còn nên loạn côn đánh chết nàng ta, nên tha cho nàng.

      Nhắc lại chuyện cũ, Hạ Trọng Phương cũng cảm thấy hận Tiều Ngọc Lan, nếu phải nàng ta đổi mình với Vương Du mình phải chia lìa, xa cách phụ mẫu mười mấy năm, lại chịu rất nhiều khổ sở? Nhưng hôm nay, khi thấy Trầm Tử Trai muốn loạn côn đánh chết nàng, trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy nàng nghĩ dù sao đây cũng là mạng người, mà mình mặc dù chịu khổ nhưng mọi chuyện cũng qua rồi, bây giờ nàng sống rất tốt nên nàng mới cầu xin tha thứ cho nàng ta. Nhưng lúc này nàng lại khóc :" Nếu phải do nàng, nữ nhi được sống bên phụ mẫu, cũng có thể trở thành tài nữ như Du nương."

      Hai người chuyện, Vi Thanh Mi khuyên Hạ Trọng Phương:" Phương nương, hôm nay con là Vương Phi, lại sinh được Hiền ca nhi, nên nên cáu kỉnh với Vương gia nữa. Đời này, chung quy lại, nữ tử chỉ có thể dựa vào phu quân. Chỉ cần trong lòng Vương gia còn có con nên cùng chung sống tốt. Chuyện cùng cách nên nhắc tới nữa. Thế gian này, có nữ tử nào sau khi cùng cách mà có thể sống tốt? Khuyên con cùng cách là muốn đẩy con vào nước sôi lửa bỏng."

      Hốc mắt Hạ Trọng Phương lại bắt đầu đỏ lên, :" Nhưng vừa nghĩ đến việc Vương gia muốn nạp Du nương làm trắc phi, nữ nhi lại muốn cùng cách."

      Vi Thanh Mi thở dài :" Nếu phải đột nhiên nhận được thánh chỉ, sao chúng ta chịu đáp ứng để cho Du nương làm trắc phi? Chỉ là thánh chỉ do Vương gia xin cầu xin, nên Vương gia cần phải tự mình cầu hoàng thượng rút lại thánh chỉ. Về phần Du nương, ta khuyên nàng, đến lúc đó để nàng chọn ra lương tế khác, để cho nàng và con tranh thủ tình cảm."

      "Mẫu thân!" Hạ Trọng Phương thở phào nhõm, ôm chặt cánh tay Vi Thanh Mi. Kể từ khi nhìn thấy Vương Du, Hạ Trọng Phương cảm thấy hơi tự ti, sâu trong lòng, nàng luôn cho rằng mình thua kém Vương Du. khi Vương Du vào phủ, mình tuy là chính phi nhưng chỉ sợ rất nhanh mất địa vị. Mà bây giờ, vì Hiền ca nhi, mình nhất định phải ngồi vững vàng ở vị trí chính phi.

      Vi Thanh Mi nghĩ, lần trước rút lại thánh chỉ, chỉ sợ lần này rất khó khăn để rút, nhưng chuyện này phải do Trầm Tử Trai giải quyết, dù sao nàng chỉ hy vọng hai nữ nhi có thể sống tốt.

      Hôm sau, khi Vi Thanh Mi gặp được Trầm Tử Trai liền :" Vương gia, nhà ta gả cho cho người nữ nhi, chắc là gả tiếp nữ nhi thứ hai cho người. Chuyện nạp trắc phi, người cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ thôi!"

      Tối hôm qua, Trầm Tử Trai và hai vị mưu sĩ thương nghị, hai mưu sĩ kia mặc dù cho rằng nên cầu xin hoàng đế thu hồi thánh chỉ nữa, để tránh chọc giận người, nhưng Trầm Tử Trai cho là, muốn cùng Hạ Trọng Phương hòa hòa mỹ mỹ, nên nạp trắc phi vào lúc này, đặc biệt người đó còn là Vương Du. Lúc này nghe Vi Thanh Mi vậy, liền :" Phu nhân yên tâm, Bổn vương vào cung cầu xin hoàng tổ phụ rút lại thánh chỉ. Về phần Du nương xin nhờ phu nhân trấn an nhiều hơn để tránh việc nàng oán hận Phương nương."

      Vi Thanh Mi nghe Trầm Tử Trai vậy, cũng hơi vui mừng chút, gật gật đầu :" Phương nương phải chịu khổ mười mấy năm, chỉ mong Vương gia hảo hảo đối tốt với nàng, để cho nàng và Hiền ca nhi sống an ổn qua ngày."

      Trầm Tử Trai gật đầu đáp ứng.

      Đợi Vi Thanh Mi , Trầm Tử Trai đưa sổ con vào cung cầu kiến Cảnh Tông hoàng đế, bẩm chuyện thân thế của hạ Trọng Phương.

      Cảnh Tông hoàng đế nghe xong chuyện cũng cảm lấy làm lạ, :" Ngày hôm trước, Thục phi còn hỏi, đầy tháng Hiền ca nhi, Vương Phủ có thể náo nhiệt phen nhưng nghĩ tới náo nhiệt thành như vậy, còn tra ra được việc tráo đổi năm đó."

      Trầm Tử Trai :" Tất cả đều nhờ tướng mạo Hiền ca nhi giống Trạng nguyên phu nhân, Trạng nguyên phu nhân nhất định muốn làm mọi chuyện, lúc này mới được phơi bày."

      Cảnh Tông hoàng đế :" Trạng nguyên phu nhân là người thông tuệ, năm đó cũng là tài nữ nổi danh khắp kinh thành. Nếu Vương Phi là thân nữ của nàng, có lẽ tư chất cũng tệ."

      Trở lại từ trong cung, Trầm Tử Trai gặp Hạ Trọng Phương, :" Bổn vương bẩm chuyện thân phận của nàng với hoàng tổ phụ, hoàng tổ phụ biết chuyện nàng là thân nữ của Vương Trạng nguyên, cũng rất bất ngờ. dặn bảo qua nửa tháng nữa để cho chúng ta ôm Hiền ca nhi vào cung chuyến."

      Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai hề đề cập tới chuyện xin rút thánh chỉ nạp trắc phi, nàng cũng hỏi tới, nhưng khi Trầm Tử Trai thân thiết, nàng mặc dù khước từ nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt.

      Trầm Tử Trai thấy nàng như thế, cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ đành phải buông tay ra :" Phương nương, nàng muốn như vậy tới khi nào?"

      Hạ Trọng Phương chỉ vào ngực :" Nơi này bị đâm đao, vết thương vẫn chưa lành, sao ta có thể cười?"

      Trầm Tử Trai liền phất tay áo ra.

      Tiền bà tử khuyên Hạ Trọng Phương:" Vương Phi, người như vậy chỉ sợ đem Vương gia đẩy vào ngực nữ nhân có khác!"

      Hạ Trọng Phương cúi đầu :" Vừa thấy , ta thể nào quên việc muốn lừa ta để nạp Vương Du vào cửa."

      Tiền bà tử thở dài cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

      Đảo mắt, nửa tháng trôi qua, tháng tám, trời thu mát mẻ, Trầm Tử Trai liền muốn mang Hiền ca nhi vào cung chuyến,nhưng lại sợ đây là lần đầu tiên ra cửa bị kinh sợ.

      Hạ Trọng Phương lại :" Chỉ cần ta ôm, an ổn thôi."

      Trầm Tử Trai nghe vậy, liền cho người chuẩn bị để hôm sau vào cung.

      Sau khi lâm triều, Cảnh Tông hoàng đế liền chờ ở trong điện, biếtTrầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương ôm Hiền ca nhi tới liền nhanh chóng truyền vào.

      Khi Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương vào điện, liền nhanh chóng hành lễ.

      Cảnh Tông hoàng đế thấy Hạ Trọng Phương ôm Hiền ca nhi, liền cười :" Mau ôm tới cho trẫm nhìn chút!"

      Hạ Trọng Phương vội vàng ôm Hiền ca nhi tới.

      Cảnh Tông hoàng đế vừa thấy oa nhi béo mập phấn nộn, liền ôm vào lòng, cười ha hả :" Trẫm chờ đợi để được ôm chắt trai đấy, cuối cùng cũng ôm được."

      Hiền ca nhi bị người xa lạ ôm vào ngực, cũng khóc, làm khó, chỉ nắm tay áo Cảnh Tông hoàng đế, tò mò nhìn .

      Cảnh Tông hoàng đế thấy vậy, tất nhiên rất vui mừng, cười :" Bao nhiêu triều thần khi thấy trẫm, kể cả hai đầu gối cũng run rẩy, tên tiểu tử này vậy mà gan cũng lớn, dám nhìn thẳng vào mắt trẫm?"

      Thẩm Thẩm trai thấy Hiền ca nhi được Cảnh Tông hoàng đế thích, tất nhiên là mừng thầm.

      Cảnh Tông hoàng đế lại cho người gọi La đạo trưởng đến. La đạo trưởng tới rất nhanh, hành lễ xong, lại thỉnh an hoàng thượng, mới tiến lên nhìn tướng mạo của Hiền ca nhi, nhìn xong liền :" Tướng mạo rất tốt, nam sinh nữ cùng, tương lai bất phàm. Chỉ có điều vẫn cần phải đề phòng."

      " Lão đạo mau!" Cảnh Tông hoàng đế trợn mắt :" Dừng chỉ nửa."

      La đạo trưởng cười tiếng, lúc này mới :" Trước khi Hiền ca nhi ba tuổi, trừ Vương Phi bên người thể có người tuổi thỏ." Vừa vừa nhìn Hạ Trọng Phương.

      Hạ Trọng Phương giật mình, mình cầm tinh con thỏ, Vương Du cũng như vậy, La đạo trưởng là giúp mình tay sao?

      Trầm Tử Trai nghe vậy, nhân cơ hội :" Hoàng tổ phụ, lần trước ta xin thánh chỉ phong Vương Du làm trắc phi, nhưng lúc đó Hiền ca nhi chưa ra đời! Vương thị là mệnh thỏ, nếu như vậy, ngược lại..."

      Cảnh Tông hoàng đế trợn mắt :" Tử Trai, chỉ là nạp trắc phi mà ngươi muốn làm ra bao nhiêu chuyện? Hết phong lại xin rút?"

      Trầm Tử Trai vội quỳ xuống nhận tối, là vì Hiền ca nhi nên hi vọng Cảnh Tông hoàng đế có thể rút lại thánh chỉ.

      Cảnh Tông hoàng đế ôm chắt trai trong ngực, lại nhìn Trầm Tử Trai quỳ mặt đất, nhớ tới phòng đơn bạc của đứa con thứ ba, cũng dễ dàng gì mới có đời sau, nếu là... thở dài :" Tử Trai, lão Tam chỉ còn ngươi là nhân mạch duy nhất, hôm nay ngươi cũng có con trai, đương nhiên, trẫm hi vọng các ngươi bình an. Nhưng thánh chỉ hạ, sao có thể rút lại lần nữa? Uy nghiêm của trẫm ở chỗ nào?"

      Trầm Tử Trai dập đầu :" Hoàng tổ phụ..."

      Cảnh Tông hoàng đế :" Mặc dù là như vậy nhưng nhất định phải nạp Vương Du vào phủ ngay lúc này, có thể đợi Hiền ca nhi ba tuổi mới nạp nàng làm trắc phi."

      Hạ Trọng Phương vô cùng ngạc nhiên, ba năm sau Vương Du hai mươi hai tuổi, Vương gia ( nhà Vương Tinh Huy) sao có thể đáp ứng? Đến lúc đó, Vi Thanh Mi còn sầu muộn đến bạc đầu? Nàng cắn răng, quỳ xuống :" Hoàng thượng, của nữ tử là có hạn, nếu phải chờ ba năm, chỉ sợ Du nương khó mà chấp nhận. Cầu hoàng thượng ân điển ch Du nương gả cho người khác."

      Tô Thục phi vừa tới, biết được Trầm Tử Trai lại muốn rút lại vị trí trắc phi, cười :" Lại muốn rút vị trí trắc phi sao, đây là lần thứ hai rồi, nếu lại rút khiến người đời chê cười." Vừa vừa ôm Hiền ca nhi trêu chọc:" Tiểu tử tuấn tú lắm, lớn lên chúng ta nạp mười tám thị thiếp, giống như cha ngươi, có tiền đồ nạp trắc phi mà cũng xong."

      Cảnh Tông hoàng đế thấy Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương còn muốn gì đó, vung tay áo :" Trẫm cũng mệt mỏi rồi, các ngươi trở về ."

      Đợi ra khỏi cung, trở lại vương phủ, Trầm Tử Trai liền với Hạ Trọng Phương:" Phương nương, trong ba năm có biện pháp để hoàng tổ phụ đồng ý rút lại thánh chỉ thôi, hoặc là Du nương tự mình chọn ra lương tế để Vương trạng nguyên cầu xin hoàng tổ phụ thành toàn."

      Hạ Trọng Phương bỏ tay Trầm Tử Trai ra, :" Nếu ta phải là thân nữ nhi của Vương trạng nguyên, Vương gia cầu xin rút lại thánh chỉ sao?"

      Trầm Tử Trai cau mày :" Phương nương, nàng cần gì chấp nhất như vậy? nay hai ta nên đồng tâm hiệp lực, nuôi dạy Hiền ca nhi để bình an lớn lên, những chuyện khác nên bỏ qua thôi."

      Ở nơi này hai người rùm beng, bên kia, Vương Du cũng nhận được tin tức, ba năm sau nàng mới vào Vương Phủ, nhất thời ngã ngồi ghế, lẩm bẩm :" Ba năm sau? Khi đó ta là hoa tàn ít bướm, sao có thể hấp dẫn Vương gia? Đều do Hạ Trọng Phương, coi như nàng ta muốn để cho ta vào cửa cũng cần đối với ta như vậy? Chiếm hết tiện nghi tính, còn làm chuyện như vậy với ta?"

      Vi Thanh Mi sợ Vương Du nghĩ linh tinh, vội đến trấn an nàng :" Du nương, mặc dù hoàng thượng thu hồi thánh chỉ nhưng Vương gia cũng chờ để nạp con nữa. Chúng ta tự chọn ra lương tế khác, lặng lẽ thành thân. Đợi đến vài năm sau, chuyện phong trắc phi cũng cần giải quyết nữa."

      " Mẫu thân, ta thành tư sinh nữ nhi, bây giờ còn muốn rút vị trí trắc phi,ta bị cả kinh thành chê cười." Vương Du khóc:" Người ta phải sống thế nào?"

      Tuy Tiều Ngọc Lan bị giam cầm giam cầm Phương gia, nhưng cũng biết được tin tức này, nên cầu xin Phương Chấp Tâm:" Tâm nương, ngươi giúp ta chút để ta được gặp Du nương lần ."

      Phương Chấp Tâm khó xử :" Di nương, phụ thân dặn bảo được cho ngươi ra khỏi cửa, nếu biết được ta giúp ngươi chỉ sợ nhận nữ nhi này nữa."

      Tiều Ngọc Lan thấp giọng :" Tâm nương, lão gia làm như vậy là do Vương Phủ truyền lời, thể nghe theo. Nếu ngươi lén giúp ta ra ngoài, lão gia có biết cũng mở mắt nhắm mắt cho qua mà thôi, trách cứ ngươi. Ta là thân mẫu của Du nương, hôm nay nàng gặp chuyện tốt nên ta muốn gặp nàng chút, trấn an nàng."

      Phương Chấp Tâm cũng khó xử nhưng vẫn đáp ứng giúp nàng ra ngoài.
      Last edited: 10/5/16
      Yoolirm ParkHalong-ngoc thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85:

      Editor: Krystal99

      Tiểu Ngọc Lan và Vương Du gặp mặt ở quán trà.

      ra, Vương Du cũng muốn gặp Tiểu Ngọc Lan ,nhưng mấy ngày nay Vi Thanh Mi chỉ quan tâm đến Hạ Trọng Phương, mà mình tứ cố vô thân, cắn răng quyết định gặp mặt Tiểu Ngọc Lan lần.

      Trước kia, khi gặp mặt Vương Du, Tiểu Ngọc Lan sợ có người nhìn ra manh mối, nên chỉ dám nhìn từ xa mà dám đến quá gần, hôm nay Tiểu Ngọc Lan mới có thể quan sát kĩ Vương Du lần, vành mắt đỏ lên, :" Cũng biết Vương gia nuôi thế nào mà thân thể con nhiều bệnh như vậy? Cũng mười chín tuổi cũng thể giúp con giải quyết chuyện hôn , quả nhiên coi con là thân nữ nhi."

      Từ lúc Vi Thanh Mi nhận lại Hạ Trọng Phương , trong lòng Vương Du lúc nào cũng cảm thấy acid pantothenic ( vitamin B5 )*, thấy Vi Thanh Mi tốt với mình bằng trước kia, vừa nghe lời này của Tiểu Ngọc Lan , lại tăng thêm chút oán khí. Chỉ là nàng vẫn muốn ở trước mắt Tiểu Ngọc Lan xấu Vi Thanh Mi, nên cách hồi mới :" Di nương đến tìm ta là có chuyện gì sao?"

      Tiểu Ngọc Lan thở dài :" Nghe hôn của con phải dời đến ba năm sau, ta rất nóng lòng nên mới tới gặp."

      " Chẳng lẽ di nương có biện pháp gì sao?" Nghĩ tới chuyện này, Vương Du cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thua thiệt bọn họ nghĩ ra?

      Tiểu Ngọc Lan :" Con là thân tôn nữ (cháu ) của Giản Thái Phó, Vương gia dựa vào được, chẳng lẽ cầu xin giúp đỡ của tổ phụ tổ mẫu sao? Lúc trước chẳng phải là nhờ có Giản gia làm chỗ dựa, Phương nương mới có thể trở thành chính phi của Tề vương."

      Vương Du thấp giọng :" Nhưng ta vẫn ở Vương gia, cùng người Giản gia cũng có nhiều tình cảm, bọn họ chịu giúp ta sao?"

      Tiểu Ngọc Lan :" Chỉ cần con cầu xin Giản Thái Phó, là Thái Phó của thái tử, nếu ông ấy chịu ra mặt, có biện pháp thôi."

      Vương Du trầm mặc hồi, lại hỏi:" Di nương, vì sao lúc ấy ngươi có thể ngoan tâm đem đổi ta cho người khác?"

      Tiểu Ngọc Lan rơi lệ :" Du nương , di nương thể nhẫn tâm bởi nếu con theo ta nhất định là phải chịu khổ qua ngày, cũng làm được quý nữ như tại. Nếu đưa con đến Giản gia, sống với Bạch thị phu nhân, chỉ sợ con cũng sống tốt được. Chỉ có đổi con cho phu thê Trạng nguyên, con mới có thể sống tốt."

      Vương Du nghĩ Vi Thanh Mi đối với mình quả là dốc hết tâm lực, tỉ mỉ che chở để nàng có thể sống tốt, quả nếu nàng theo Tiểu Ngọc Lan , sống tốt được, bởi vậy thở dài :" Di nương, chuyện lúc trước ta cũng trách ngươi. Chỉ là hôm nay ta cũng lo nổi cho mình, bởi vậy cũng thể giúp đỡ người, lúc này, người cũng nên tới tìm ta nữa."

      Tiểu Ngọc Lan gật đầu :" Hôm nay là ta lén ra ngoài, bây giờ muốn trở lại cũng khó. Du nương , chỉ khi con sống tốt ta mới có ngày lành."

      Thấy Tiểu Ngọc Lan rời , Vương Du cũng về ngay mà trực tiếp đến Giản gia, cầu kiến Giản Thái Phó.

      Giản Thái Phó cũng biết được hôn kỳ của Vương Du bị lùi lại ba năm, khỏi cau mày, như thế nào nữa, Vương Du cũng là chất nữ của Giản gia, sao có thể nào mặc kệ hôn của nàng?

      Vương Du vừa thấy Giản Thái Phó, liền ngã xuống đất khóc :" Tổ phụ, mong người làm chủ cho chất nữ! Hôn kỳ kéo dài ba năm, khi đó ta hai mươi hai tuổi. Và lại, cũng chưa chắc ba năm sau Vương gia nạp ta."

      Giản Thái Phó chưa kịp gì, bên ngoài có vào bẩm báo có Trầm Tử An phủ thái tử cầu kiến.

      Giản Thái Phó nghe, trấn an Vương Du : " Chuyện này, ta nghĩ cách, mặc cho hôn của ngươi kéo dài ba năm. Trước hết, ngươi cứ gặp tổ mẫu , đợi ta gặp khách xong chúng ta bàn tiếp." Vừa vừa gặp Trầm Tử An ở thư phòng.

      Sau khi Trầm Tử An cười bái kiến Giản Thái Phó, hai người cùng ngồi xuống, lúc này mới :"Ta phụng mệnh phụ thân tới gặp Thái Phó đại nhân."

      "Nhị công tử có lời gì mời !" Giản Thái Phó cười .

      Trầm Tử An đắn đo mới :" Ta muốn xin nạp Vương Du vào cửa."

      Giản Thái Phó ngẩn ra, tựa như xem xét lời của Trầm Tử An.

      Trầm Tử An giải thích:" Tứ Vương Gia tiến sát từng bước, liên tục dâng lên mỹ nhân được hoàng thượng sủng ái. Bây giờ lại phát ra việc Tề vương cưới thê phải là nữ tử Giản gia mà là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên, phụ thân ta sao có thể sầu lo? Biết Du nương là chất nữ Giản gia, lại là dưỡng nữ của Vương gia, nếu ta cưới nàng, Vương gia vì phân tình nữ nhi, hy vọng Tứ Vương Gia đắc thế, hơn nữa cố hết sức khuyên Tề vương và thái tử giao hảo."

      Giản Thái Phó là Thái Phó của thái tử, luôn lòng mưu tính vì thái tử, Vương Du là chất nữ Giản gia, đem nàng gả cho Trầm Tử An cũng là lương xứng, liền :" Nếu Thái tử có thể khuyên hoàng thượng rút lại thánh chỉ, ta tự nhiên đồng ý hôn này."

      Trầm Tử An mừng rỡ, đứng lên cám ơn Giản Thái Phó. Cười :" Du nương do phu thê Vương Trạng nguyên nuôi lớn. khi ta cưới nàng, ân oán trước đây của hai nhà tự nhiên xóa bỏ."

      Trầm Tử An vừa , Giản Thái Phó liền gọi Vương Du , cho nàng ta ý của Trầm Tử An.

      Đầu tiên Vương Du rất sửng sốt sau đó lại vui mừng. Mặc dù nay Trầm Tử An được Phong vương, nhưng là con thứ hai của thái tử. khi thái tử đăng vị, có thể được phong Vương gia, đến lúc đó phải là càng phong quang hơn Tề vương Trầm Tử Trai sao? Tuy mình ái mộ Trầm Tử Trai nhưng nay Trầm Tử Trai sủng ái Hạ Trọng Phương , lại muốn kéo dài hôn kỳ, ra mình cũng nên chết tâm thôi.

      Giản Thái Phó thấy Vương Du cúi đầu , liền :" Ngươi rốt cuộc cũng là chất nữ Giản gia, hôn của ngươi, Giản gia cũng có quyền vì ngươi mà làm chủ. Đợi thái tử cầu xin hoàng thượng sửa lại ý chỉ, hôn của ngươi do Giản gia tổ chức, ta khiến ngươi được phong quang ( nở mày nở mặt) gả ra ngoài."

      Vương Du ngẩng đầu lên:" Hết thảy đều mong tổ phụ làm chủ."

      Quý Minh Xuân nghe thân thế Hạ Trọng Phương lại có thay đổi, lúc này là thân nữ Vương Trạng nguyên mà phải là tư sinh nữ nhi của Giản gia, càng thêm hối hận đến xanh ruột. Lúc về nhà, chuyện với Quý mẫu:" nghĩ tới Phương nương lại là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên, trước ta có mắt mới có thể hưu nàng."

      Tuy là có chức ở Binh bộ nhưng rốt cuộc cảnh ngộ của Quý Minh Xuân lúc này cũng bằng lúc làm Quận mã, lúc nào cũng sợ Tề vương trả thù, mỗi bước như bước băng mỏng. Quý phụ, Quý mẫu cũng lo lắng hãi hùng, đến trước đây cũng thở dài phen.

      Quý mẫu oán hận :" Tề vương khôngrơi đài chúng ta cũng thể có ngày tốt lành."

      Quý Minh Xuân nhưng trong lòng lại nghĩ: sớm thầm bố trí để hạ thủ diệt Tề vương! Đến lúc Tề vương chết, Tứ Vương Gia vào kinh, ta muốn đoạt lại Phương nương, chính thức lật người.

      Lúc này, Trầm Tử Trai cũng nhận ra được chút khác thường, bởi vậy cho người gia tăng huấn luyện tư, ngầm bố trí, chỉ đợi thái tử và Tứ Vương Gia liên minh phản bội, ở phía sau thêm dầu vào lửa, làm ngư ông đắc lợi.

      Hôm nay, trong cung truyền chỉ rút lại thánh chỉ phong trắc phi của Tề vương, đổi lại gả Vương Du cho Trầm Tử An. Nghe được tin tức, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đều giật mình, hoàng thượng chịu rút lại ý chỉ? Chẳng qua, vì sao lại gả Vương Du cho Trầm Tử An?

      Sắc mặt Trầm Tử Trai đại biến, Trầm Tử An cưới Vương Du vậy nhà Vương Trạng nguyên chẳng phải ủng hộ phủ thái tử?

      Lúc Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi nhận được ý chỉ, cũng là sợ tới ngây người, phải việc hoàng thượng chịu rút lại thánh chỉ là chuyện vui nhưng gả Vương Du cho Trầm Tử An cũng là chuyện họ vạn vạn ngờ tới.

      Vương Tinh Huy cười khổ :" Chúng ta nuôi lớn Du nương , nếu Du nương được gả cho Nhị công tử, chúng ta thể giảng hòa với thái tử. Nhưng chuyện năm đó..."

      Vi Thanh Mi bình tĩnh :" ràng Thái tử muốn cùng chúng ta kết thù kết oán quá sâu, nên mượn hôn này để giảng hòa."

      Vương Tinh Huy chà xát hai tay, trầm tư, khi Vương Du gả cho Trầm Tử An, mình là dưỡng phụ của Vương Du , cũng thể cùng thái tử đối nghịch.

      Vi Thanh Mi thở dài, thân nữ nhi Hạ Trọng Phương là Vương phi Tề vương phủ, dưỡng nữ lại là người của phủ thái tử, nếu hai bên tranh đấu, mình ở giữa rất khó khăn.

      Gần đây, người lớn đều khổ não nhưng Hiền ca nhi lại lớn rất mhamh, lúc Hạ Trọng Phương ôm cho ăn sữa, thấy ăn sữa rất hung mãnh, khỏi cười :" Tính nôn nóng, biết là giống ai đây?"

      Thanh Trúc ở bên cạnh hầu hạ, cười :"Tất nhiên là giống Vương gia. Khi còn bé Vương gia cũng rất nôn nóng, nhưng từ khi lão Vương gia và lão Vương phi qua đời vì bệnh, Vương gia mang theo Quận chúa vào cung, tính tình mới tốt hơn. Mấy năm trước, khi ngã bệnh, phải nằm giường, tính tình càng thêm trầm lắng."

      Hạ Trọng Phương nghe Thanh Trúc đến những gì Trầm Tử Trai trải qua, cũng yên lặng suy nghĩ, cảm thấy Trầm Tử Trai cũng dễ dàng gì.

      Thanh Trúc liền khuyên Hạ Trọng Phương : " Vương Phi luôn luôn ôn hòa nhưng lúc này người lại quá quật cường, theo nô tỳ thấy người để ý tới Vương gia, Vương gia cũng luôn có lo lắng!" Nàng vừa vừa nhìn quanh, thấy người nào, lại thấp giọng tiếp:" Trước kia, người là bà vú của Vương gia, tình cảm của người dành cho Vương gia ra sao, chúng nô tỳ cũng thấy . Hôm nay chỉ vì trắc phi, người và Vương gia nháo thành như vậy làm gì chứ? Đây chính là khiến người đau đớn còn kẻ thù sung sướng. Vương Phi tha thứ cho Vương gia lần này , cùng Vương gia đồng tâm hiệp lực sống qua ngày thôi!"

      Hạ Trọng Phương còn chưa có bà tử tới bẩm báo là Trầm Tử Trai đường rời cung về phủ, đến trước cửa phủ, đột nhiên ngựa bị trượt chân, Trầm Tử Trai bị ngã từ ngựa xuống.

      Hạ Trọng Phương cả kinh thất sắc (cực kỳ hoảng sợ), phân phó Thanh Trúc chăm sóc Hiền ca nhi còn nàng vội vàng theo bà tử ra cửa phủ.

      Mặc dù Trầm Tử Trai ngã từ ngựa xuống nhưng bị thương nặng, đứng lên kiểm tra ngựa, cau mày :" Ngựa này do hoàng tổ phụ ban tặng , từ trước đến nay là thần tuấn sao hôm nay đột nhiên lại bị trượt chân?"

      Mọi người thấy Trầm Tử Trai chẳng qua chỉ bị thương ở mặt, cũng bị thương nặng, liền thở phào nhõm, lại thấy Hạ Trọng Phương ra, vội vàng hành lễ, đứng nghiêm bên.

      Hạ Trọng Phương thấy sắc mặt Trầm Tử Trai khá tốt, liền hỏi:" Vương gia có bị thương ?"

      Trầm Tử Trai được Hạ Trọng Phương quan tâm, rất mừng rỡ, đứng lên cười :" Do con ngựa trượt chân, chuyện mà thôi, ta cũng bị thương."

      Hạ Trọng Phương vẫn chưa yên tâm, lên nhìn gương mặt , thấy bị rách da, liền :"Vương gia nhanh chóng vào phủ, bôi chút dược cao để lưu sẹo."

      Nghe được lời này, Trầm Tử Trai hận vết thương mặt sao sâu hơn, để Hạ Trọng Phương có thể quan tâm nhiều hơn, muốn chuyện, đột nhiên mặt biến sắc, nhanh chóng kéo Hạ Trọng Phương ra, chắn trước người Hạ Trọng Phương , :" Phương nương, mau tránh ra!"

      biết từ đâu, có mũi tên bắn tới, ngực Trầm Tử Trai bị trúng tên, Trầm Tử Trai ngã xuống đất, đầu mũi tên vẫn còn đung đưa.

      " Có thích khách, mau bắt thích khách!" Hộ vệ Vương Phủ hô lớn, nhóm đuổi theo thích khách, nhóm bảo vệ Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương .

      " Vương gia!" Hạ Trọng Phương khàn giọng kêu lên, ngồi xuống đỡ Trầm Tử Trai, la ầm lên:" Phương ngự y, mau mời Phương ngự y!"

      Trầm Tử Trai khạc ra búng máu, máu phun ngực, tay đều là màu đen. Chính cũng nhìn thấy máu màu đen, biết đây là mũi tên có độc, lần này, có thể sống được nữa.

      nhìn Hạ Trọng Phương , dùng chút khí lực cuối cùng :" Phương nương, Bổn vương đối với nàng là tâm, từ ngày đầu tiên nàng uy nãi cho Bổn vương, Bổn vương muốn xa rời nàng. Nàng hãy nuôi dưỡng Hiền ca nhi tốt..." vừa xong hôn mê.
      *mình cũng hiểu chỗ này nhưng thực tác giả viết như vậy nhé.
      Tác giả có lời muốn : Che mặt, ta cũng cảm thấy, ta càng viết càng cẩu huyết. Nhưng đây là Tiểu Bạch cẩu huyết.
      Last edited: 10/5/16
      Yoolirm Park, Halong-ngocinbeibe thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86:

      Editor: Krystal99

      Tháng chín, trời thu khiến người ta cảm thấy thoải mái nhưng Tề vương phủ lại là mây đen che phủ.

      Phương ngự y rút mũi tên độc ra cho Trầm Tử Trai, lại hút máu độc, bôi thuốc, bắt mạch lại lần nữa, mới với mọ người:" Nếu người bình thường bị trúng độc tiễn như vậy tuyệt đối sống được. Nhưng mấy năm nay,do Vương gia trúng độc, nên dùng rất nhiều dược liệu, bị trúng độc lần nữa cũng mất mạng ngay được. Chẳng qua là, mấy ngày này rất quan trọng, nếu có thể vượt qua được cơ hội giữ được mạng sống là rất lớn."

      Trầm Ngọc Tiên khóc, :' Nhất định là thái tử phái người làm, lúc trước định hạ độc giết ca ca, bây giờ biết tẩu tử là thân nữ của Vương Trạng nguyên, sợ ca ca đắc thế mới xuất thủ."

      Nước mắt Hạ Trọng Phương giọt lại giọt lăn xuống, nhưng nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, khàn giọng :" giờ, cứu Vương gia mới là chuyện quan trọng. Đợi Vương gia tỉnh lại truy xét chuyện thích khách. Nếu Vương gia có mệnh hệ gì, ta tuyệt đối buông tha cho những kẻ đó."

      Lúc hai người chuyện Trầm Tử Trai ho khan tiếng, toàn bộ số thuốc uống vào lại bị ho ra ngoài. Phương ngự y kinh hãi bắt mạch lại cho , vội vàng cho người sắc thêm thuốc, với Hạ Trọng Phương : " Tràng dạ dày của Vương gia chịu nổi thuốc, Vương Phi uống thuốc rồi cho Vương gia ăn sữa thôi."

      Hạ Trọng Phương vẫn cho Hiền ca nhi ăn sữa nên cần phải uống thuốc thúc sữa nữa, bởi vậy nàng nhanh chóng uống thuốc, đợi mọi người đều xuống, nàng ngồi xuống ôm lấy đầu Trầm Tử Trai, cởi xiêm áo, đem nơi đẫy đà đút vào miệng .

      Mặc dù Trầm Tử Trai vẫn nhắm mắt nhưng miệng ngậm nơi đẫy đà vẫn dùng sức hút.

      Hạ Trọng Phương lại cho ăn sữa lần nữa, thấy Trầm Tử Trai hút xong vẫn buông ra, khỏi khiến nàng nhớ tới những chuyện qua, giọng hô:" Vương gia, ngươi thể bỏ lại chúng ta, ngươi nhất định phải sống."

      " Tẩu tử, tẩu tử, ca ca ăn sữa sao?" Trầm Ngọc Tiên khóc đến sưng đỏ mắt, ở ngoài cửa hô, nàng ta sợ Trầm Tử Trai nôn sữa.

      Hạ Trọng Phương giúp Trầm Tử Trai nằm xuống, thấy nôn sữa ra, mới ní với Trầm Ngọc Tiên : " Vương gia nôn ra nữa." Vừa vừa sửa sang lại xiêm áo.

      Phương ngự y và Trầm Ngọc Tiên cùng tiến vào phòng, tự mình qua xem Trầm Tử Trai.

      Lúc này, Hạ Trọng Phương mới nhớ tới mình chưa cho Hiền ca nhi ăn sữa, vội gọi a hoàn, để cho a hoàn với bà vú, sau này bà vú cho Hiền ca nhi ăn sữa.

      Nửa canh giờ sau, a hoàn mới quay lại với Hạ Trọng Phương , vốn Hiền ca nhi chịu để bà vú cho bú sữa nhưng quay quay lại vẫn thấy Hạ Trọng Phương , và lại đói bụng, chỉ đành ngoan ngoãnằn sữa, giờ ngủ thiếp .

      Hạ Trọng Phương nghe xong cũng thở phào nhõm, chú tâm vào việc chăm sóc Trầm Tử Trai thậm chí cũng dám ngủ.

      Trầm Ngọc Tiên khóc :" Nếu ca ca có mệnh hệ gì, Hiền ca nhi và chúng ta phải làm sao bây giờ?"

      Mặc dù mắt Hạ Trọng Phương đỏ nhưng nàng cũng cũng khóc nữa, mà an ủi Trầm Ngọc Tiên : " Hiền ca nhi tuy nhưng cực kỳ thông tuệ, hơn nữa lớn lên. Mà Vương gia nôn sữa, chứng tỏ có thể hấp thu được dược, bởi vậy nhất định vượt qua, Quận chúa đừng khóc."

      Trầm Ngọc Tiên cũng lau khô lệ, :" Tẩu tử, có như thế nào, chúng ta cũng phải cùng nhau chống đỡ Tề vương phủ. Tương lai khiến cho bọn người hạ thủ kia đẹp mặt."

      Hạ Trọng Phương :" Nếu tra ra ai hạ thủ, ta phải khiến lấy mạng đền tội, tuyệt buông tha."

      Vào hôm nay, hai người khó có khi đoàn kết như thế, cùng khích lệ nhau.

      Đúng lúc này, Phương ngự y bưng thuốc vào, để Hạ Trọng Phương uống.

      Hạ Trọng Phương nhìn Phương ngự y và Trầm Ngọc Tiên tránh sau tấm bình phong mới cởi xiêm áo cho Trầm Tử Trai ăn sữa, đợi Trầm Tử Trai hút xong, trán đẫm mồ hôi, còn nóng như trước, Hạ Trọng Phương vui mừng gọi Phương ngự y vào.

      Phương ngự y cũng rất bất ngờ, :" Nếu có thể ra nhiều mồ hôi hơn, độc tính gảm bớt, Vương gia nhanh tỉnh lại."

      Hạ Trọng Phương đến chỗ Trầm Tử Trai, để tay sờ nơi đẫy đà của nàng :" Vương gia, người nhất định phải sống."

      Bàn tay Trầm Tử Trai cảm nhận được mảnh ôn mềm, cư nhiên nhàng vuốt vuốt lại hút sữa lần nữa.

      Hạ Trọng Phương mừng rỡ, hô:" Vương gia, Vương gia!"

      Trầm Tử Trai hút sữa xong, hơi thở có chút dồn dập, lại ra tầng mồ hôi, hồi sau, hơi thở mới lại bình ổn.

      Chiều nay, Trầm Tử Trai uống ba lượt thuốc, bởi vậy cũng xuất mồ hôi ba lượt, vẻ xám đen mặt cũng bớt chút, Phương ngự y nếu có thể chịu đựng được ba ngày, có cơ hội sống sót.

      Chuyện Thẩm tử trúng tên độc sớm bẩm vào cung. Lần này, Cảnh Tông hoàng đế giận tím mặt, quát:" Phải tra, tra ra là ai làm, lần này ta tuyệt tha."

      Lần trước, khi Trầm Tử Trai trúng độc, tất cả đầu mối đều hướng vào thái tử, Cảnh Tông hoàng đế vì suy tính cho đại cục, cũng tra đến tận cùng, chỉ lệnh Phương ngự y chữa bệnh cho Trầm Tử Trai. Bây giờ, Trầm Tử Trai cưới Vương Phi mới tra ra là thân nữ Vương Trạng nguyên, khi Tề vương phủ liên thủ với Vương gia, thế lực tăng lên nhiều, tự nhiên trở thành bất lợi cho thái tử. Lúc này, khi Trầm Tử Trai trúng tên độc, mọi đầu mối đều chỉ thái tử.

      Tô Thục phi nghe được tin tức này cũng thầm kinh hãi, lần này đến cùng là do Tứ Vương Gia hay thái tử làm?

      Lúc Tô Ngọc Diệp vào cung cũng hỏi Tô Thục phi:" Thục phi nương nương, lần này ai là người xui xẻo?"

      Tô Thục phi :" "Là người nào ta còn biết. Nhưng nay, Tề vương là người xui xẻo đầu tiên. Nếu thể tỉnh lại, Tề vương phủ chỉ còn Hạ Trọng Phương và Trầm Ngọc Tiên , người có kiến thức, người yếu ớt, sợ là được."

      Tô Ngọc Diệp thở dài tiếng, lúc trước dù sao nàng cũng ở Tề vương phủ, đối với Trầm Tử Trai cũng có hảo cảm, biết được bây giờ như vậy cũng có chút khó chịu.

      Tô Thục phi đoán nếu người xuất thủ là thái tử, chỉ sợ hoàng thượng giận chó đánh mèo, ra thái tử cũng gặp xui xẻo.

      Thái tử nghe được tin tức này cũng kêu khổ thôi, ràng là do lão Tứ bố trí để vu hại . Nếu hoàng đế lần nữa nghi ngờ , cái chức thái tử này chỉ sợ phải đổi chủ. vội cho gọi giản Thái Phó thương nghị chuyện này.

      Giản Thái Phó :" Thái tử, lúc này ta nên tĩnh nên động, bởi dù ta làm bất kể chuyện gì cũng dễ khiến hoàng thượng nổi lên lòng nghi ngờ."

      Thái tử thở dài :" Nếu Tử Trai có thể gắng vượt qua, bản thái tử có thể cởi bỏ hiềm nghi. Nếu Tử Trai qua được, chỉ sợ bản thái tử phải gánh tội danh này."

      Quý Minh Xuân cũng thầm cười, quả nhiên Tứ Vương Gia có giấu cao thủ trong ởtrong kinh thành, khi xuất thủ là có thể dồn Tề vương vào chỗ chết. Chỉ chờ Tề vương phủ truyền ra tin Vương gia chết, hoàng thượng nhất định tức giận, có thể cần phải động binh mã, Tứ Vương Gia vẫn có cơ hội vào kinh.

      Hôm sau, Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi cũng tới Tề vương phủ, thấy Trầm Tử Trai hôn mê bất tỉnh mới hỏi tình huống lúc ấy.

      Hạ Trọng Phương lại từng việc, cìn :" bẩm với hoàng thượng, người truy xét thích khách."

      Vương Tinh Huy phân tích:" Dám giết Vương gia chỉ có hai người, là người của thái tử hoặc là người của Tứ Vương Gia. Gần đây Thái tử muốn lung lạc Tề vương có lẽ ra tay. Ngược lại, Tứ Vương Gia gần đây liên tiếp có hành động,khả năng là cao nhất."

      Vi Thanh Mi :" Mặc dù có thể suy đoán như vậy nhưng có chứng cớ. Và lại, hoàng thượng thích thái tử, vừa nghe được chuyện này chỉ sợ nghi ngờ thái tử đầu tiên."

      Hạ Trọng Phương tiếp:" đến , chính là do thái tử và Tứ Vương Gia tranh quyền, họ đều muốn lợi dụng Vương gia khiến hoàng thượng giận dữ, để chiếm được lợi thế. Vương gia được hoàng thượng sủng ái, hậu đãi, vừa là chuyện vui cũng là chuyện buồn."

      Vi Thanh Mi nghe Hạ Trọng Phương , khỏi liếc nàng cái, :" Phương nương cũng có sách, mách có chứng, cũng có thể phân tích tình thế."

      Hạ Trọng Phương :" Nếu làm Vương Phi cũng cần học hỏi cách làm Vương Phi tốt."

      Đợi Phương ngự y đến, Vương Tinh Huy lại hỏi bệnh tình của Trầm Tử Trai. Phương ngự y :" Có Vương Phi giúp Vương gia ăn sữa, Vương gia cơ hội rất lớn để sống tiếp."

      Vương Tinh Huy nghe vậy, cũng hỏi nữa, chỉ biết là lần này vô cùng kinh hiểm.

      Vương du biết Trầm Tử Trai trúng độc, khỏi cảm thấy may mắn. Cũng may mà hoàng đế rút lại ý chỉ để mình gả cho người khác, nếu , khi Trầm Tử Trai chết, mình thành cái gì? Đáng đời Hạ Trọng Phương , làm chính phi Vương Phủ nhưng lại là quả phụ.

      Khi Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi trở về phủ, tất nhiên vương du cũng hỏi thăm tình huống của Trầm Tử Trai, nghe được tình huống tốt liền :" Phương nương nàng?"

      Vi Thanh Mi :" So với tưởng tượng của chúng ta, Phương nương còn làm tốt hơn. Gánh vác mọi chuyện của Vương Phủ, còn có thể trấn an Quận chúa."

      Vương Tinh Huy :" tệ, lúc này Phương nương khiến chúng ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Phong phạm Vương Phi của nàng khiến người ta dám xem thường, nếu , chúng ta cũng yên tâm trở lại."

      Có thể do trải qua quá nhiều chuyện, nên khi Trầm Tử Trai hôn mê bất tỉnh, Hạ Trọng Phương cũng rất trấn định, cho Trầm Ngọc Tiên tiếp tục quản phủ vụ, gọi Tô lương quản lý hộ vệ Vương Phủ, cầu Vương Phủ phải được bảo vệ cẩn thận, cho người ngoài tiến vào. Nàng còn gặp Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng, :" Vương gia bệnh, các chuyện bên ngoài phiền hai vị sư gia tận lực giúp đỡ, có gì khó khăn, có thể đến với ta, nếu ta thể lập tức quyết định cũng cùng phụ thân thương nghị, cho các ngươi câu trả lời chắc chắn."

      Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng thấy Hạ Trọng Phương trấn định, có nửa phần rối loạn, cũng thầm bội phục. Mặc dù Vương Phi học thức cao nhưng lại có đảm thức( gan dạ sáng suốt).Dù Vương gia như thế nào nữa, có lẽ Vương Phi vẫm có thể duy trì đại cục, nuôi Hiền ca nhi trưởng thành, nhân mạch duy nhất của Tề vương phủ còn có thể tiếp tục.

      Ba ngày sau, Trầm Tử Trai tỉnh.

      vừa tỉnh lại, Trầm Ngọc Tiên và Hạ Trọng Phương đều khóc.

      Phương ngự y thở phào nhõm, với Trầm Ngọc Tiên và Hạ Trọng Phương : " Mặc dù Vương gia tỉnh lại nhưng thân thể thương tổn, thể suy nghĩ quá độ, cũng thể dùng sức, còn phải tĩnh dưỡng mấy tháng."

      Trầm Tử Trai mới tỉnh lại, cổ họng bị khàn, thể ra tiếng, chỉ có thể nhìn Hạ Trọng Phương .

      Hạ Trọng Phương để ý thấy vậy, tiến lên phía trước :" Vương gia yên tâm, hết thảy có chúng ta, ngươi chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được, những người hạ thủ, ta khiến cho chúng đẹp mặt."

      Phương ngự y lại sắc thuốc, để Hạ Trọng Phương uống xong, mọi người lại vội vàng lui ra sau tấm bình phong.

      Hạ Trọng Phương uống xong thuốc, lên giường, ngay trước mặt Trầm Tử Trai, chậm rãi cởi áo, ôm lấy đầu Trầm Tử Trai đem nơi đẫy đà đút vào miệng , thấp giọng :" Vương gia, ta lại nãi sống ngươi lần nữa. Ân cứu mạng hai lần chỉ sợ cả đời ngươi cũng báo xong."

      Trầm Tử Trai ôm sát thắt lưng Hạ Trọng Phương , hút, đợi đếnkhi cổ họng còn đau nữa, lúc này mới buông Hạ Trọng Phương ra, hô:" Phương nương!"

      "Ăn xong sữa rồi laj !" Hạ Trọng Phương lại đem đẫy đà bên kia cho Trầm Tử Trai, cúi đầu :"Nhất định đánh ngã từng người những người hại ngươi."

      Trầm Tử Trai vẫn ăn sữa, ăn xong, thở dài ra hơi nhìn Hạ Trọng Phương :" Phương nương, ngươi khí phách khí phách!"
      Last edited: 10/5/16
      Yoolirm ParkHalong-ngoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :