Chương 30: Vẫn chưa xong đâu Editor: Diệp Dã Thiên Chỉ Diên rất nhanh liền chạy tới khu vực săn bắn. Nàng nhìn cái thấy ngoài thao trường có người, hẳn lúc này mọi người đều vào khu vực săn bắn . Khu vực săn bắn là nơi chuyên để các hoàng tử dùng luyện tập, bởi vậy bên trong nuôi ít động vật đều là thỏ hoặc dê con. Mặc dù thú vị lắm, thế nhưng so với thêu hoa tốt hơn nhiều a! Thiên Chỉ Diên vội vàng chạy vào khu vực săn bắn, tìm kiếm tung tích lão Thất và Thập nhất. Trong rừng, Thiên Chỉ Diên lấy đà bay lên nhánh cây. Tương mỹ nhân dạy nàng khinh công thập phần thuần thục. Thiên Chỉ Diên lúc này mới chợt nhớ tới Tương mỹ nhân, nàng cảm thấy chỉ có Tương mỹ nhân hiểu nàng. Dạy khinh công tốt a, dạy lần học được ngay, học rồi vận dụng luôn. Đâu như dạy cái gì thi thư với chả nữ công? Có đám công chúa rồi, còn chờ mong nàng hiền lương thục đức, giúp chồng dạy con sao? Đứng ở nhánh cây Thiên Chỉ Diên quan sát xung quanh, đầu tiên là nhìn thấy lợn béo - bát hoàng tử, sau đó lại tìm được Thập nhất. Thiên Chỉ Diên liếc bát hoàng tử cái, nàng nhớ lúc trước ở học đường, hình như là cáo trạng nha? Xem ra lần trước giáo huấn chưa đủ rồi? Thiên Chỉ Diên nhảy xuống, rơi xuống đúng đầu ngựa của Thập nhất. "A. . ." Thiên Chỉ Diên từ trời giáng xuống xác thực dọa Thiên Hoài Vũ trận, hại thiếu chút nữa rớt xuống ngựa, Thiên Chỉ Diên phải phen kéo lại. "Trông huynh kìa, có tiền đồ!" Thiên Chỉ Diên bĩu môi, sau đó vững vàng ngồi cùng Thiên Hoài Vũ. "Tiểu cửu, tại sao là muội ? Muội sao có thể bỗng nhiên từ phía rơi xuống ? Muội có sao ? Phu tử làm khó muội chứ? Phụ hoàng có giáo huấn muội ? Muội có bị phạt ?" Thiên Hoài Vũ giương ánh mắt hiếu kỳ mang theo lo lắng hỏi Thiên Chỉ Diên. "Huynh lần hỏi nhiều như vậy bảo muội trả lời thế nào. Thập nhất, huynh muốn thắng lợi trở về sao?" "Muốn, dĩ nhiên muốn. Chỉ là lần này khu vực săn bắn có mấy con thỏ, mà các hoàng tử có tới bảy người, Vũ đại nhân cầu chúng ta mỗi người săn hai con, cho nên chúng ta phải cướp." "Săn được như thế nào?" "Phải bị phạt nha, sau tan học phải ngắm bắn tên, tên bắn ra phải có trăm lần bắn trúng mới có thể trở về." Thiên Chỉ Diên lanh lợi nghĩ cách, nàng sờ sờ cằm : "Vậy tốt " "Làm sao vậy?" "Lần trước ở học đường ai cáo trạng hại muội bị mắng ?" "Thiên Hoài Thành " "Vậy chúng ta phải nên thu thập sao?" "Đương nhiên! dám phá đám! Bắt nạt tiểu cửu, nhất định phải thu thập." Thiên Hoài Vũ dứ dứ quả đấm, : "Lại đánh sao?" "Phương pháp hại người ngừng đánh dùng rồi, chúng ta , qua bên kia." Thiên Chỉ Diên chỉ chỉ hướng bát hoàng tử. Thiên Hoài Vũ ngồi lưng ngựa, Thiên Chỉ Diên ngồi phía trước , hai người đến chỗ Thiên Hoài Thành. Cưỡi ngựa hồi liền nhìn thấy bát hoàng tử giương cung do dự chuẩn bị bắn thỏ nấo trong bụi cỏ. "Dừng " Thiên Hoài Vũ cho ngựa dừng lại. "Tiểu cửu, Thiên Hoài Thành muốn săn thỏ ." "Ở góc độ này, huynh có thể bắn tới con thỏ kia ?" Thiên Hoài Vũ nghĩ lát rồi gật đầu, : "Có thể " "Tốt lắm, đợi muội đếm hai ba, huynh bắn con thỏ kia." Thiên Hoài Vũ lập tức lấy cung tên, Thiên Chỉ Diên lấy cục đá vừa nhặt để trong túi tiền. " " "Hai" "Ba" "Sưu" tiếng, tên của Thiên Hoài Vũ bắn ra, đồng thời bát hoàng tử cũng bắn tên, thế nhưng nửa đường lại chuyển phương hướng, cắm vào gò đất phía trước. "Trúng!" Thiên Hoài Vũ hưng phấn . " " Thiên Chỉ Diên cùng Thiên Hoài Hạo xoay người xuống ngựa. "Ái chà chà, thỏ này đủ béo a." Thiên Chỉ Diên xốc thỏ lên ném cho Thiên Hoài Vũ. "A? Ta thấy rất béo" Thiên Hoài Vũ quan sát phen cho ra kết luận. "Huynh phát nơi này có ai đó càng béo hơn sao?" khóe mắt nàng liếc liếc Thiên Hoài Thành. "Vậy cũng đúng? Còn chưa có thỏ to như vậy đâu. Thỏ béo có thể cưỡi ngựa nha!" Thiên Hoài Vũ đem thỏ cất vào trong túi to. "Các ngươi dám cướp thỏ của ta!" Bát hoàng tử phẫn nộ chỉ vào hai người kia. "Thế nào? Lại muốn đánh nhau sao? Ta cam tâm tình nguyện phụng bồi!" Thiên Chỉ Diên rút tên cắm gò đất của bát hoàng tử ra, "Ba" tiếng, bẻ gãy. "Ngươi. . ." Mặt bát hoàng tử tái xanh, cặp mắt ngập tràn tức giận. Thiên Chỉ Diên khinh thường cười. "Hừ" bát hoàng tử lôi kéo dây cương, quay đầu ngựa lại, xoay người ly khai. "Oa, tiểu cửu, bộ dáng của muội kiêu ngạo a!" "Thoải mái sao?" "Thoải mái!" "Lên ngựa " "Được " Thiên Chỉ Diên cùng Thiên Hoài Vũ nhanh chậm theo sau bát hoàng. Bọn họ phát , thỏ mà bát hoàng tử bắn căn bản cũng phải do chính tìm , mà là có thái giám chuyên phụ trách tìm cho . Cho nên bát hoàng tử rất nhanh tìm được con thỏ tiếp theo. "Thập nhất, lại đến." "Được!" "Ba " "Hai " " " "Bắn!" Lại lần nữa, bát hoàng tử bắn trượt, Thiên Hoài Vũ bắn trúng thỏ. "Này con thỏ hình như có chút béo?" Thiên Hoài Vũ nhặt thỏ lên bỏ vào trong túi to. Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái : "Được rồi, nhưng so với ai đó chưa bằng." "Các ngươi, các ngươi cố ý !" Bát hoàng tử tức giận, quát to lên. "Ngươi bây giờ mới phát ? Ngốc quá ?" Thiên Chỉ Diên chút khách khí. "Ngươi, ngươi. . ." Bát hoàng tử nghĩ đến bộ dáng bị đánh lúc trước, cứng rắn đem hai chữ "Tiện nhân" nuốt trở lại. "Thế nào?" "Hừ" bát hoàng tử xoay người lại ly khai . "Tiểu cửu uy vũ a!" "Phải , muội là vua săn bắn, thua người thua trận, hiểu ?" Thiên Hoài Vũ hưng phấn gật gật đầu. "Lên ngựa " "Thỏ đủ rồi " "Còn chưa có chơi " Thiên Chỉ Diên cùng Thiên Hoài Vũ vẫn cùng ở phía sau bát hoàng tử. dù thế nào xong với bọn họ, thập phần tức giận, khuôn mặt béo bị nghẹn đến đỏ bừng. " thèm đánh, chơi đùa , tức chết ." Thiên Hoài Vũ hưng phấn . Thiên Chỉ Diên tiếp tục nhìn chằm chằm bát hoàng tử, nàng nhìn thấy bát hoàng tử bỗng nhiên gọi thái giám tới, thầm gì đó, sau đó cưỡi ngựa đứng tại chỗ. " muốn làm gì?" "Nhìn biết " Rất nhanh, con ngựa từ phía trước cách đó xa chạy qua đây. "Lão thập à! qua đây đánh nhau sao?" Thiên Chỉ Diên lên tiếng, chỉ nhìn thấy thập hoàng tử chu cái miệng nhắn, tâm cam tình nguyện cưỡi chạy đến, sau đó túi thỏ của , giao cho bát hoàng tử. "A! Đây cũng quá vô liêm sỉ !" Thiên Hoài Vũ . Thiên Chỉ Diên ngoắc ngoắc khóe môi, cầm cung của Thiên Hoài Vũ, cấp tốc bắn ra mũi tên, thỏ kia bị bắn rơi mặt đất. "A! Tiểu cửu, con thỏ là của chúng ta sao?" " con thỏ có tên của huynh ?" "Đúng vậy đúng vậy." "Vậy huynh còn hỏi!" "Hay quá, như vậy ta có ba con thỏ!" "Hai người các ngươi rất quá đáng! A!" Bát hoàng tử đỏ mặt, lao xuống, thẳng tắp liền vọt tới trước mặt Thiên Chỉ Diên, tay chuẩn bị đánh tiếp. Thiên Chỉ Diên chống nạnh, nhúc nhích, chờ xông lại. Vọt tới trước Thiên Chỉ Diên, bát hoàng tử dừng lại, tay nâng cao, nhưng chính là dám đánh tiếp. "Đừng có gấp a, vẫn chưa xong đâu!" Thiên Chỉ Diên thèm cười, xoay người theo Thiên Hoài Vũ lên ngựa, đắc tội nàng, có dễ dàng như vậy sao?
Chương 31: Lại gây họa nữa rồi Nhìn Thiên Chỉ Diên cùng Thiên Hoài Vũ rời , Bát hoàng tử hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bất lực liền xoay người sang giáng cho thập hoàng tử cái tát. "Đồ vô dụng! Nhanh chóng săn tiếp cho ta!" Thập hoàng tử "Oa" tiếng rồi chạy mất. Bát hoàng tử trút giận xong liền xoay người lên ngựa, nhìn thấy bọn Thiên Chỉ Diên rời đến lúc thấy bóng dáng mới thôi và mới dám hỏi thái giám ở bên cạnh. "Bẩm hoàng tử, ở phía bắc còn có con thỏ, nô tài giữ hộ người rồi ạ!" "Vậy mau thôi!" Thừa dịp có xuất của Thiên Chỉ Diên cùng Thiên Hoài Vũ, liên nhanh chóng chạy đến phía bắc nơi có con thỏ, khi nhìn thấy chú thỏ chuẩn bị giương cung lên bắn thỏ … "Sưu" tiếng, con thỏ bị trúng tên, cũng đồng thời làm con ngựa của bát hoàng tử kinh hãi hí lên tiếng, chồm có ngựa lên, khiến bát hoàng tử hất tung mặt đất. "A. . ." Bát hoàng tử gào hét, lăn mấy vòng mặt đất và thái giám hoảng hốt chạy tới phía trước đỡ bát hoàng tử đứng dậy. "Tiểu Cửu, muội rất thông minh nha, làm sao muội biết ở đây còn có thỏ vậy?" Thiên Hoài Vũ chạy tới nhặt con thỏ ở mặt đất liền bỏ vào trong túi. Thiên Chỉ Diên thong thả từ phía sau tới, liếc mắt với bát hoàng tử cái, nhàn nhạt câu: "Nếu ngươi có bản lĩnh ngươi lại cáo trạng ta nữa ." "Ngươi, ngươi đừng kiêu ngạo quá!" "Ta chính là kiêu ngạo như vậy đấy làm sao?" "Ngươi. . ." "Muốn chơi cùng ta, ngươi vẫn còn quá non!" "Ngươi. . ." Ngay vào lúc này, thao trường tiếng kèn vang lên tiếng báo hiệu cuộc săn bắn đến lúc kết thúc. "Oa. . ." Bát hoàng tử ấm ức òa khóc, khóc rất thảm thiết làm kinh sợ đến cả núi rừng và đàn chim. Thiên Chỉ Diên mặc kệ, sau đó nàng xoay người lên ngựa. ", giao thỏ thôi." Thiên Hoài Vũ hưng phấn gật gật đầu, hai người cùng cưỡi ngựa phi đến khu vực săn bắn. đường , hai người tình cờ gặp Thiên Hoài Sở theo cưỡi ngựa tới chỗ bọn họ. "Tiểu Cửu, tại sao muội lại ở chỗ này? Muội phải là ở chỗ học nữ công sao?" Thiên Hoài Sở hỏi. Nhắc tới này chuyện này làm Thiên Chỉ Diên có chút chột dạ, nàng : "Muội thêu được rồi, muội thêu xong rồi mới chạy ra ngoài này chơi." Thiên Hoài Sở thấy vậy liền cười, : "Tiểu Cửu, huynh biết muội phải chỉ mới có ngày, muội cũng đừng gây họa thêm nữa." "Lão Thất huynh đừng có làm ta mất hứng được ?!" "Đúng vậy, đúng vậy, cho dù có ra sao có Tam hoàng huynh chịu trách nhiệm vì muội." Nghe đến đây, Thiên Chỉ Diên hơi chột dạ và bĩu môi. Nàng đương nhiên biết Thiên Hoài Hạo thương nàng và vì nàng mà chịu trách nhiệm, nhưng có biện pháp khác nha với lại nàng cũng phải là người an phận thủ thường. “Có gây họa gì đâu? Tại hôm nay tiểu Cửu chiếm hết tất cả thỏ của Thiên Hoài Thành nên tức giận đến mức khóc kêu trời gọi đất, thực là hả dạ mà, huynh nhìn thấy vẻ mặt của khi ấy đâu!" "Chẳng trách trong rừng lại có tiếng người khóc ra là của nha. cũng là đáng đời, ai bảo đắc tội với tiểu Cửu chứ?" Thiên Hoài Sở vừa cười vừa : "Ta có thể hiểu thấy như thế nào rồi?" "Lão Thất, muội có thể hiểu là huynh khen muội sao?" "Đương nhiên, tiểu Cửu của chúng ta luôn rất lợi hại." Thiên Hoài Sở lại vừa cười vừa . Thiên Chỉ Diên bĩu môi, thèm để ý tới . ra khỏi khu vực săn bắn, Thiên Chỉ Diên xuống ngựa núp ở phía sau tảng đá lớn chờ Thập Nhất và lão Thất giao nộp con mồi. Bọn họ vừa mới giao con mồi cho tốt, cùng lúc đó nhìn thấy bát hoàng tử được thái giám dìu, mặt mũi tem lem kêu cha gọi mẹ và tay quay trở về. Khóc dễ như thế sao? Nàng còn chưa có chơi đủ đâu. Thiên Chỉ Diên ngồi xổm xuống và thuận tay nhặt cục đá ở mặt đất ném về bát hoàng tử. Các hoàng tử nhanh chóng giao con mồi lên là có thể rời , nếu giao thiếu con bị phạt bắt năm mươi mũi tên, giao thiếu hai con là trăm mũi tên, bắn xong được tan học. Đương nhiên là khi mọi người tổng kết lại, ràng là bát hoàng tử bị phạt bắn trăm mũi tên. Thiên Chỉ Diên nằm bò ở tảng đá nhìn bát hoàng tử vừa vừa khóc, thái giám theo hầu ở bên vừa dụ dỗ vừa khuyên nhủ cầm cung tên lên. Sau khi giao nộp con mồi lão Thất và Thập Nhất tới bên cạnh Thiên Chỉ Diên ngồi xuống ở bên cạnh nàng. "Tại sao còn chưa ? Muốn nhìn Thiên Hoài Thành bị phạt sao?" Thiên Hoài Vũ hỏi. "Ta đoán muội ấy còn muốn cho Thiên Hoài Thành thêm cái lễ vật nữa." Thiên Hoài Sở cười . "Huynh thông minh!" Thiên Chỉ Diên cười cười, nàng cầm lên cục đá ném về phía mũi tên của Bát hoàng tử bắn ra, mũi tên văng lên rồi đáp xuống ngay bên cạnh . Bát hoàng tử thấy vậy, khóc càng lớn hơn, biết vì sao mà hôm nay lão thiên lại thích trêu trọc như vậy, mũi tên kia của liền biến thành tên vô dụng rất mất mặt. Thiên Chỉ Diên nhìn thấy Bát hoàng tử lại chuẩn bị giương cung tên lên để bắn, nàng lại ném cục đá tới vừa chuẩn vừa chính xác đánh rơi mũi tên của Bát hoàng tử. "Oa, tiểu Cửu, muội là hư, muội như vậy là muốn bắn tới đến khi nào nha?" Thiên Chỉ Diên sờ sờ cằm, suy nghĩ : " Có thể là đến trời tối .” "Oa, tiểu Cửu, khi trời tối vậy đến lúc đó cũng đâu có nhìn thấy để mà bắn trúng nha." Thiên Chỉ Diên hiểm cười. "Tiểu Cửu, thủ pháp muội dùng ném cục đá rất đặc biệt, hơn nữa vừa nhanh vừa chuẩn lại còn ngoan độc nữa. Nếu như phải luyện tập qua làm được ?" Đáy mắt của Thiên Hoài Sở nổi lên nghi hoặc hỏi. “Chơi nhiều nên mới thành thạo thôi." Thiên Hoài Sở tỏ vẻ mặt thâm trầm nhìn Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái, cầm lên cục đá hướng phía Bát hoàng tử ném nhưng kết quả cuối cùng lại có đánh trung mũi tên mà rơi xuống đất. Thiên Chỉ Diên liếc mắt nhìn, quả Thiên Hoài Sở vẫn còn có chút thủ pháp nhưng mà thủ pháp vẫn còn chưa thành thạo. Thiên Hoài Sở cầm lên cục đá và quan sát lúc sau : "Tiểu Cửu, ta cho rằng đây phải là chơi mới được như vậy." Thiên Chỉ Diên lời nào,khi nàng lại chuẩn bị cầm lên cục đá ném bỗng bên cạnh nàng có người nhanh tay hơn ném trước. "A. . ." Cung tên ở tay của Bát hoàng tử văng ra ngoài, ôm mông, đau đến nỗi ở tại chỗ mà giậm chân, phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng con lợn bị giết. "Ai?" Vũ đại nhân ở bên giám sát Thiên Hoài Thanh chịu phạt thấy vậy, liền nhặt cục đá mà ném về phía mông của Bát hoàng tử lên, sau đó quan sát nhìn về phương hướng mà cục đá bay tới. "Ai thầm giở trò xấu ở đây?" Thiên Chỉ Diên lập tức đem Thiên Hoài Vũ tảng đá lôi xuống theo, núp ở phía sau tảng đá. Thiên Hoài Sở phản ứng cũng nhanh liền cùng nhau trốn xuống theo hai người kia. "Tiểu Cửu, huynh ràng là hướng tới mũi tên của mà ném. . ." Thiên Hoài Vũ tỏ vẻ đáng thương . Thiên Chỉ Diên vừa vô lực vừa buồn bực mà cho Thiên Hoài Vũ cái tát, : "Câm miệng, muốn bị phát nhanh chóng chạy mau." Vẻ mặt của ba người đều u ám và nhanh chóng rời khỏi khu vực săn bắn. "Tiểu Cửu. . ." Thiên Hoài Vũ biết mình lại làm chuyện xấu, tỏ vẻ đáng thương níu lại vạt áo của Thiên Chỉ Diên. "Ôi! Chết rồi!" Thiên Chỉ Diên vội vàng hất tay của Thiên Hoài Vũ ra, sau đó liền nhanh chóng chạy . "Tiểu Cửu, muội làm sao vậy?" Thiên Hoài Sở ở phía sau hô to. “Gặp lại lần sau!" Thiên Chỉ Diên vừa xong chạy biến mất. Trong phòng thêu, Thiên Chỉ Diên hít thở sâu rồi quay trở lại vị trí của mình và nghỉ ngơi lát. Sau đó liếc mắt sang bàn của Thất công chúa nhìn thấy ở tay của Thất công chúa thêu hoa dở dang còn bên cạnh có tấm hoàn thành xong. Thiên Chỉ Diên thầm thở phào nhõm, nàng cảm thán : Thất công chúa thêu nhanh nha! Lần này nàng gây họa! Đúng vào lúc này Tôn ma ma tới gần. Thiên Chỉ Diên giật phắt khăn thêu ở tay của Thất công chúa, sau đó lại vờ cầm lấy kim thêu, đưa tay lên mặt khăn. " biết vừa rồi Cửu công chúa đâu? "Mao xí, mao xí" "Công chúa thêu được rồi sao?" Thiên Chỉ Diên cầm lấy kim thêu lung tung ở khăn, sau đó đối Tôn ma ma : “ Ma ma, bà xem thử ta thêu thế này được chưa với lại ta còn chưa đẩy nhanh tốc độ nữa đâu." Tôn ma ma nhíu mày gì, lúc chuẩn bị rời , bỗng nghe thấy tiếng "Oa" khóc nức nở của Thất công chúa ở bên cạnh, Tôn ma ma liền quay đầu lại. Trong lòng của Thiên Chỉ Diên bỗng "Lộp bộp" chút. "Tỷ, tỷ đừng khóc nha. . ." "Ngươi thêu hỏng khăn tay của ta, ngươi thêu hư hỏng rồi, oa ô. . ." Thất công chúa khóc càng lớn, kêu càng thê thảm hơn nữa. Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái khăn mà nàng thêu tung lung đó cái, nàng : "Đây là của ta, đâu phải của tỷ." "Đây là của ta, cái của ngươi ở đây!" Thất công chúa đưa chiếc khăn mặt bàn kia ném về phía Thiên Chỉ Diên, sau đó giật lấy khăn thêu tay của Thiên Chỉ Diên rồi khóc lóc chạy ra ngoài. "Cửu công chúa, công chúa có thể giải thích chút ?" Tôn ma ma chống hông, ngữ khí được tốt. Thiên Chỉ Diên khóe miệng hơi giật giật, nàng lại gây họa nữa rồi?
Chương 32: Muội vui vẻ là được rồi Quả nhiên, Thiên Hoài Hạo phải đến phòng thêu chuyến,vừa khuyên vừa ngon ngọt mới dỗ Thất công chúa nín khóc rồi đưa Thiên Chỉ Diên . Điều này cũng rất tốt nha, nàng cũng cần phòng thêu nữa. Nhìn góc độ khác biết đây có tính là trong họa có phúc ? Xong, lúc này Thiên Chỉ Diên phải cúi đầu xuống nghe giáo huấn của Thiên Tinh Hàn vì nàng nghe theo nên khiến vô cùng tức giận. Sau lúc nghe mắng đến nỗi hai lỗ tai lùng bùng, khuôn mặt nhắn của ai kia ỉu xìu như bánh bao chiều rồi đượcThiên Hoài Hạo dẫn ra khỏi Thừa Càn điện. Thiên Hoài Hạo dắt Thiên Chỉ Diên bỗng nhiên dừng bước lại, trầm trọng thở hơi dài rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Thiên Chỉ Diên, mặt có phần bất đắc dĩ cùng mệt mỏi. Đối với đứa trẻ có vấn đề như Thiên Chỉ Diên khiến đau đầu. " phải muội đáp ứng huynh rồi sao?" "Cho nên muội có cùng Tôn ma ma đối nghịch đó thôi." Thiên Hoài Hạo trầm trọng thở hơi dài, hỏi: "Vậy rốt cuộc muội muốn như thế nào?" "Muội muốn học đường, bởi vì những điều phu tử giảng muội hứng thú, muội nghe mà chỉ muốn ngủ, nếu muội học cũng đâu có dùng tớ nha với lại cũng đâu có thi trạng nguyên. Muội cũng muốn phòng thêu nha, bởi vì muội có thiên phú về thêu thùa, tuy là nữ nhi ai cũng phải biết làm nhưng muội làm được nha, nếu bị kim đâm rất đau. Dù sao muội lo ăn mặc, học nữ công để làm cái gì? Hoàng huynh, huynh biết muội rất bướng bỉnh và rất nghịch ngợm nhưng muội cũng đâu có vui vẻ gì đâu nha." Thiên Chỉ Diên nháy đôi mắt vừa tròn vừa to, tỏ vẻ mình rất là ngây thơ vô(số) tội, đáng thương nhìn Thiên Hoài Hạo. Thiên Hoài Hạo sờ sờ đầu của Thiên Chỉ Diên, bến nàng lên, : "Nếu thích như vậy chúng ta học nữa." Thiên Chỉ Diên sửng sốt cùng kinh ngạc, nàng cho rằng Thiên Hoài Hạo trách mắng nàng, giảng môt đống đạo lý cho nàng, khuyên nàng pải ngoan ngoãn và nghe lời. Nàng luôn gây họa làm phiền nhiễu, quấy rầy , nhưng sao lại chẳng trách cứ nàng chứ? "Hoàng huynh, huynh trách muội sao?" Thiên Chỉ Diên đáng thương hỏi. "Trách muội làm được cái gì đâu? Huynh chỉ hi vọng muội vui vẻ, khỏe mạnh sau đó lại trưởng thành, cuộc sống vô tu vô lo. Nếu như học những thứ ấy làm muội vui, muốn học nữa và có gì quan trọng hơn so với vui vẻ của muội." Nghe những lời này, trong lòng Thiên Chỉ Diên có nỗi xúc động thành lời. ra vẫn còn có người quan tâm đến nàng vô điều kiện, toàn tâm toàn ý chỉ hy vọng nàng vui vẻ. "Nhưng muội học làm gì, huynh cũng để ý sao?" "Giống như muội , muội cũng có thi trạng nguyên và tự nuôi bản thân mình, học những thứ ấy để làm cái gì?" Thiên Hoài Hạo ôm Thiên Chỉ Diên vừa chầm chậm bước đường. " là mẫu hậu muội cũng có đọc nhiều sách, càng tinh thông nữ công, nhưng bà ta lại là nữ nhân khiến cho người ta vui vẻ cùng kính phục*. Tính tình của muội có chút giống với bà ấy." kính trọng và khâm phục Trong giọng của Thiên Hoài Hạo, Thiên Chỉ Diên có thể nhận ra được nỗi nhớ và bi thương giấu trong ấy. Nhớ lại lời của nữ nhân cúng bái cho Thượng Quan hoàng hậu ngày hôm ấy, mẫu hậu của nàng, Ân hoàng hậu và mẫu hậu của Thiên Hoài Hạo, Thượng Quan hoàng hậu là biểu tỷ muội với nhau, sau khi Thượng Quan hoàng hậu qua đời lập tức Ân hoàng hậu được sắc phong. Theo lý mà , cho dù oán giận hay trách móc Ân hoàng hậu cũng có nỗi nhung nhớ như vậy. Nếu tình cảm mà Thiên Hoài Hạo dành cho Ân hoàng hậu sâu đậm làm sao lại đối xử với nàng tốt thế được? Đây là lần đầu tiên Thiên Chỉ Diên nghe người của chính điện nhắc đến mẫu hậu của nàng, Ân hoàng hậu. “Hoàng huynh, mẫu hậu của ta là người như thế nào?” Thiên Chỉ Diên hỏi. Thiên Hoài Hạo trầm mặc lúc rồi sau đó đặt Thiên Chỉ Diên lên chiếc ghế trong cái lương đình gần đó, hồi tưởng: “Mẫu hậu của muội là nữ nhân rất tốt, tâm địa thiện lương, hành xử khéo léo. Bà cũng là người kiên cường dũng cảm, bụng dạ phóng khoáng, rất nghĩa hiệp. Bà quyết tâm làm gì có khi nam nhâm còn làm được.” “Hoàng huynh, nhưng mẫu hậu của muội tiến cung lâu, vậy sao huynh hiểu ràng được?” Thiên Hoài Hạo chìm trong suy tư chút rồi thong thả đáp: “Bà là biểu di của huynh, từng chăm sóc huynh năm năm. Khi còn , thân thể huynh rất yếu ớt lại còn hay bị bệnh, sáu tuổi được mẫu hậu đưa đến Ân gia để dưỡng thân. Ân di chăm sóc huynh năm năm, sau này quay trở về cung với huynh. “Hoàng huynh, nhà mẫu hậu ở đâu? Có đẹp ?” ra trước đó có khoảng thời gian sống trong hoàng cung, khó trách và Tương mỹ nhân là bạn lâu năm với nhau. Nhưng trong lòng Thiên Chỉ Diên vẫn còn hoài nghi, thân thể mắc nhiều bệnh, muốn dưỡng bệnh nơi nào tốt hơn so với hoàng cung, ngự y trong cung y thuật cao minh nhất. Hơn nữa, nếu nơi có thể để cho Thiên Hoài Hạo dưỡng bệnh nhà của Ân hoàng hậu nhất định là đại gia tộc. Muốn biết về Ân hoàng hậu, trước tiên nàng phải biết về thân phận của bà. Chỉ có như vậy nàng mới dần dần khám phá ra căn bệnh huyền mạc mà mình mắc phải. Từ trước tới giờ nàng điều tra chuyện này phải là do muốn mà thực chưa có khả năng. Hoàng cung có quá nhiều bí mật, có quá nhiều điều bị chôn giấu, tất cả mọi người thà giữ kín bí mật chứ muốn nó bị đào bới lên. “Ở Tô Dương. Ân gia là gia tộc lớn nhất của Dương Châu.” “Tô Dương sao? Ân gia lớn như thế nào?” Thiên Chỉ Diên vô cùng tò mò, nàng muốn tìm hiểu hơn về Ân gia. “Đương nhiên lớn bằng hoàng cung.” Thiên Hoài Hạo chợt cười . Nàng biết, cũng muốn sâu về vấn đề này nữa. “Hoàng huynh, mẫu hậu của muội vì sao lại mất?” Thiên Chỉ Diên bất ngờ hỏi về vấn đề này làm Thiên Hoài Hạo rất sửng sốt, trong mắt thoáng qua vẻ buồn bã và thê lương. “Chỉ Diên, mẫu hậu của muội khó sinh nên mới qua đời.” nhéo hai má bầu bĩnh, lại còn gõ cái lên trán nàng, dặn dò: “Sau này được hỏi huynh câu này nữa, cũng được hỏi ai khác, biết ?” “Vì sao?” “Nghe lời huynh.” Trong lương đình, ánh mắt trời nhuộm đầy màu vàng của buổi hoàng hôn. Sau buổi chiều tà là màn đêm sâu thẳm nhấn chìm lòng người đến vô tận. Cuộc sống cứ như thế đều đều trôi qua. Thiên Chỉ Diên vẫn nghĩ là nàng cứ như vậy mãi, học làm gì, ngồi ăn rồi chờ chết. Nhưng ông trời ham vui luôn thích đùa giỡn con người, khi nàng tưởng là mình có cuộc sống yên bình như mong muốn tiếng sấm lại vang lên rền trời.