1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52

      Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi ngươi nhìn Lạc Đại phu nhân chăm chú.

      Ngồi bàn Này, đều là người sống trong hậu viện hơn nửa đời, sớm ngộ ra được trước mặt và sau lưng người khác phải có dáng vẻ khác nhau. Dù trong lòng mình ghi hận người nào, trong miệng thể ra, chẳng qua là trong tối mượn miệng người khác chê nàng, căn bản giống Lạc Đại phu nhân trực tiếp biểu đạt ra chán ghét và khinh thường của mình.

      Người nào biết vị đại phu nhân này của Lạc gia Nghiễm Lăng là vợ kế? Tất cả mọi người im lặng, ánh mắt lộ ra thần sắc xem kịch vui.

      "Mẫu thân, thịt này là Bảo Trụ ca ca cùng nướng với ta." Tương Nghi cúi đầu hạ mắt, cung cung kính kính trả lời: "Chúng con dùng đao cắt khối thử mùi vị rồi, quả chín."

      "Vậy sao ngươi dám mới nướng xong lập tức tặng cho tổ mẫu ngươi và Dương lão phu nhân hưởng dụng? Ngươi làm bộ làm tịch thế này, muốn nịnh nọt ai?" tay Lạc Đại phu nhân đặt bụng, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Tương Nghi, trong lòng phẫn hận dứt, tiểu kế nữ này, sao lại nghĩ ra được phương pháp đầu cơ trục lợi này để thể trước mặt mọi người? Giờ phu nhân của các cao môn đại hộ trong thành Nghiễm Lăng đều ở đây, nhiều ít cũng nhớ Lạc đại tiểu thư nhu thuận hiếu thuận này, thanh danh của nàng bay ra ngoài, sau này lập gia đình coi như dễ dàng.

      Mình muốn nàng gả cho người tốt, hy vọng nàng gả tốt hơn Ngọc nhi của mình, tâm trạng của Lạc Đại phu nhân vô cùng phiền não buồn rầu, hếch mũi : "Ngươi mau mau bưng mâm , chớ có tới đây để cho người ta thấy mà chê cười."

      Nét mặt Lạc lão phu nhân nặng trĩu, trong lòng quả thực thích, vợ lão đại quá thấu tình đạt lý, trong phủ nàng làm ầm ĩ thế nào cũng sao, ra khỏi nhà, dù sao cũng phải nghĩ đến danh tiếng Lạc Phủ, chẳng lẽ nàng sợ cho người ta biết mẹ kế như nàng này làm tốt đẹp gì? Trước mặt nhiều người như vậy mà đối nghịch với kế nữ, chẳng lẽ rất vinh dự sao ?

      chuẩn bị mở miệng chuyện, lại nghe Dương lão phu nhân mở miệng: "Ta lại cảm thấy thịt này ngửi mùi rất thơm, dù nướng chín, cũng phần tâm ý của Lạc đại tiểu thư. Lạc đại tiểu thư, ngươi đưa đũa trúc cho ta, ta nếm thử xem."

      Tương Nghi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy mặt mũi hiền lành của Dương lão phu nhân.

      Dương lão phu nhân cười, chân thành hơn tổ mẫu biết bao nhiêu, mỗi lần Tương Nghi thấy Lạc lão phu nhân, luôn cảm thấy mỗi lần cười bà đều phải cân nhắc rất lâu, đắn đo được chỗ tốt thích hợp, lúc nào nên cười, nên cười thế nào, nên cười bao lâu, như là dùng cân cân xong. Nhìn hai nếp nhăn bên mép bà, Tương Nghi chút cũng cảm thấy thực tâm của Lạc lão phu nhân.

      Mà mỗi lần thấy Dương lão phu nhân, Tương Nghi hết sức thoải mái, đứng trước mặt bà, như mình bỏ ngụy trang, có thể dễ dàng đối mặt, mặc kệ mình ở trạng thái nào, cũng có thể giữ lại mà biểu ra.

      "Ừ, thịt này nướng là ngon, vừa đúng, già cũng non. Lạc lão phu nhân, ngươi cũng tới nếm thử , ngươi đúng là có cháu thân thiết, khiến ta nhìn mà trong đầu ." Dương lão phu nhân đẩy mâm sang chỗ Lạc lão phu nhân: "Tay nghề này, có thể so với nữ đầu bếp rồi."

      Lúc này trong lòng Lạc lão phu nhân mới ổn định lại, gắp miếng thịt nếm nếm, nụ cười mặt đầy: "Quả nhiên ăn rất ngon."

      Tuy bà tán dương Tương Nghi, nhưng trong lòng chỉ muốn muốn Quá ma ma mau mau đưa ly trà tới, bà liếc Dương lão phu nhân cái, thấy bà giống như chút cũng thấy mặn, thầm ngạc nhiên trong lòng, chẳng lẽ Dương lão phu nhân thích ăn mặn? Sao giống như có việc gì vậy ? Thịt này mặn như vậy, bà cũng dám khen ăn ngon.

      "Lạc lão phu nhân, cháu này của ngươi nhu thuận như vậy, hay để cho nàng đến chỗ lão bà ta chơi ít ngày, thế nào?" Dương lão phu nhân vẫy vẫy tay với Tương Nghi, tỏ ý bảo nàng qua: "Mặc dù ta có mấy đứa cháu , nhưng nhu thuận lanh lợi như vậy, lại có đứa nào, cả gan muốn mượn người của Lạc lão phu nhân."

      "Lão phu nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng bị dáng vẻ kia của nàng lừa." Lạc Đại phu nhân vừa vội vừa tức, Lạc Tương Nghi này có gì tốt, lại được Dương lão phu nhân coi trọng, còn muốn đưa nàng đến Dương phủ chơi mấy ngày? Làm sao có thể! Muốn lưu lại cùng Dương lão phu nhân, nên là Ngọc nhi của nàng mới đúng?

      "Thế nào?" Dương lão phu nhân nhướng lông mày chút: "Chẳng lẽ Lạc đại tiểu thư phải là người khôn khéo?"

      "Nàng biết điều chỗ nào?" tay Lạc Đại phu nhân chỉ Tương Nghi, nổi giận đùng đùng : "Dương lão phu nhân, ngươi biết đâu, lúc trong phủ nàng thường xuyên mạnh miệng với ta, có nửa phần kính trọng, cũng thương đệ muội, Ngọc nhi và Hồn nhi
      [​IMG]
      KisaragiYue, lovenovel, 1392 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Đào chi chước kỳ hoa

      Đến mùa xuân, trong vườn Dương gia khắp nơi đều là phong cảnh xinh đẹp, trong khí có loại hương thơm, mùi cỏ xanh lẫn với mùi hoa, làm say lòng người.

      Tương Nghi đứng dưới bụi hoa, lấy tay nâng nhánh hoa lên rồi ngửi cái, thở ra hơi dài, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái. Sau hôm du xuân, nàng lập tức theo Dương lão phu nhân về Dương phủ, ở phía đông chủ viện, Lạc lão phu nhân đưa cả Liên Kiều và Lưu ma ma tới: "Đừng để cho nha hoàn bà tử Dương phủ phải bận tâm, hầu hạ Đại tiểu thư cho tốt."

      Lưu mụ mụ lát cũng nỡ rời Tương Nghi, nghe lời này của Lạc lão phu nhân, trong lòng tự nhiên rất vui vẻ, vội vàng thu thập bọc đựng y phục rồi qua Dương phủ, thấy Tương Nghi ăn mặc xinh đẹp hầu hạ bên người Dương lão phu nhân, ánh mắt híp thành kẽ hở: "Dương lão phu nhân giống y như Bồ tát vậy, Nương chúng ta cũng thành ngọc nữ theo bên người Bồ tát rồi."

      Thời gian sống ở Dương phủ tốt hơn ở Lạc Phủ gấp trăm lần nghìn lần, phải Lưu ma ma cố ý nịnh nọt Dương gia, mà là như thế, tới trong vườn Dương gia, nhìn hoa hoa thảo thảo trong veo như nước, trong lòng cũng thoải mái, tới Dương lão phu nhân nụ cười như cúc kia đối xử rất tốt nương nhà mình!

      Dương lão phu nhân mua cho Tương Nghi mấy bộ y phục ở phường thêu nổi tiếng, để cho Liên Kiều qua lấy: "Lạc đại tiểu thư nể mặt theo bà lão này, dù sao cũng phải cho ít tạ lễ trước mới đúng! Chuyện này cũng là đột nhiên quyết định, cho nên chuẩn bị vội vàng, cũng biết hợp thân thể Lạc đại tiểu thư , cầm thử trước chút, nếu được, lại mời thêu nương tới đo làm lần nữa."

      Y phục đưa tới quả thực vừa người, Tương Nghi siết chặt y phục kia, trong lòng hiểu , Dương lão phu nhân đâu phải lâm thời mua cho nàng, ràng sớm chọn xong, vóc người này, dài cũng ngắn, vừa vặn, cả kiểu cũng là đúng mốt nhất.

      " nương, hình như chúng ta tới hơi sớm." Liên Kiều hơi mê mẩn nhìn tiền đường, bên đó chỉ có mấy nha hoàn dọn dẹp, nhưng thấy bóng dáng của các tiểu thư, phu nhân Dương phủ.

      góc Tiền đường có chiếc đồng hồ cát chảy đứng thẳng, Tương Nghi cẩn thận nhìn, quả đến giờ Mão, nhìn thêm chút nữa sắc trời bên ngoài cũng sáng lên, mông mông mảnh màu trắng bạc ở trời phía đông, đè lên đường màu vàng kim nhàn nhạt.

      Nha hoàn quét dọn ở cửa thấy Tương Nghi, cười cái: "Vì sao Lạc đại tiểu thư thức dậy sớm như vậy?"

      Tương Nghi vội vàng trả lời: "Ta nghĩ rằng đến thỉnh an lão phu nhân."

      Nha hoàn kia cười khoát tay : "Trong phủ chúng ta phải đến thần sơ khắc mới có các thiếu gia tiểu thư phu nhân tới đây, lão phu nhân mùa xuân là thời gian ngủ, để cho bọn họ mỗi ngày ngủ thêm chút, đừng tới quá sớm. Lát nữa Lạc đại tiểu thư còn phải Tộc Học, cần thỉnh an lão phu nhân, hãy chuẩn bị học ."

      Chuyện thỉnh an vấn an này, càng tới sớm càng thể lòng thành, nghĩ tới Dương lão phu nhân lại khác nhà khác. Tương Nghi nhìn bên trong tiền đường, mấy nha hoàn cầm giẻ lau lau bàn, mộc đàn màu đen bị lau đến bóng loáng, lóe lên ánh sáng màu tím đậm, giống như chuyển động, trong lòng Tương Nghi cả kinh, hóa ra đây là gỗ tử đàn, lần trước mình tới lại nhìn thành hắc đàn, là nhìn lầm rồi.

      Mang theo Liên Kiều viện của Dương lão phu nhân, Ngọc Trúc đứng hành lang cười khoát tay cái: "Lạc đại tiểu thư, ngài đọc sách , sáng sớm lão phu nhân thức dậy qua vườn hoa, có ở đây."

      Tương Nghi đứng ở cửa lắng nghe, bên trong chút tiếng vang cũng có, biết Ngọc Trúc láo, thở dài cái: "Còn muốn thỉnh an Dương lão phu nhân, bà cũng cho ta cơ hội."

      " việc gì việc gì." Ánh mắt Ngọc Trúc cong cong: "Lão phu nhân chúng ta là như vậy, sáng sớm bà và lão thái gia ra ngoài, lão thái gia phải xem các thiếu gia luyện quyền cước, lão phu nhân phải loay hoay hoa hoa thảo thảo của bà, có rất
      [​IMG]
      KisaragiYue, 139, lovenovel2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: vân trung ai kí cẩm thư đến

      Mấy tờ giấy viết thư rậm rạp chằng chịt, bên là tình huống của Tiền gia Hoa Dương. Mười năm trước là thế nào, bây giờ ra sao, từ chủ tử đến nô bộc, tình huống mỗi người đến viết ràng.

      Ngón tay Tương Nghi lướt là thư, từ từ, cuối cùng nàng dừng cái tên: Lý ma ma.

      Trái tim nàng sắp từ nhảy yết hầu ra ngoài, đây ràng là Lý ma ma mà nàng muốn tìm! Trước đây là ma ma thiếp thân của Tiền lão phu nhân, bây giờ được con trai đón về nhà hưởng phúc, sống ở Lưu gia thôn thành bắc.

      Tin tức này quá quý báu, Tương Nghi thể tin được, mình vẫn còn vắt óc suy nghĩ nên thế nào tra tung tích Lý ma ma thế nào, đột nhiên, phong thơ, phong thư ngay cả ký tên cũng có từ trời rơi xuống, bên trong viết chuyện nàng muốn biết.

      Trong Tộc Học hôm nay, Tương Nghi biểu tốt, vẻ mặt hơi hốt hoảng, Hoàng Nương Tử nhìn thấy ràng, nhưng nàng cũng trách Tương Nghi, nàng biết Tương Nghi thông minh, lên lớp thất thần chút cũng sao, tự nàng nhìn sách có thể bổ sung lại. Chẳng qua là Đại tiểu thư Lạc gia này suy nghĩ cái gì, Hoàng Nương Tử cảm thấy hơi mê muội, khi mặt tiểu nương sáu tuổi xuất biểu tình suy nghĩ cặn kẽ kia, cũng thể làm người ta giật mình.

      Lạc đại tiểu thư cũng quá thông tuệ rồi, Hoàng Nương Tử có vài phần bi thương, đều người thông minh nhất định có phúc, suy nghĩ quá nặng, ắt hao tổn thân thể. Lạc đại tiểu thư tại lớn lên trong hoàn cảnh này, dĩ nhiên phải có nhiều tâm tư hơn là nương bình thường, nhưng mới sáu tuổi bận tâm thành dáng vẻ kia, quả thực sống cũng được quá mệt mỏi.

      Tương Nghi giày vò đến lúc lớp kết thúc vùa buổi chiều, trở về Dương phủ lập tức muốn tìm Lưu ma ma, để bà đưa tin cho Thúy Chi, để nàng lại Hoa Dương chuyến. Mới vừa vào tới chủ viện, Ngọc Trúc tiến lên: "Lạc đại tiểu thư, lão phu nhân nhà chúng ta mời ngài qua chuyến."

      "Tương Nghi, " Dương lão phu nhân nhàn nhạt : "Ta giúp ngươi hỏi tình huống nhà Ngoại Tổ con."

      Tương Nghi nhịn xuống kích động trong lòng, thi lễ cái với Dương lão phu nhân: "Đa tạ lão phu nhân hỏi thăm thay con."

      "Nhà Ngoại Tổ con, gia cảnh tính quá tốt, cũng coi là quá kém, cửa hàng điền trang cũng vẫn có, chẳng qua là nhiều." Dạng lão phu nhân gật đầu với Tương Nghi cái: " Dựa vào đó mà , đồ cưới của mẹ con cũng ít, nếu là người được thương , chỉ sợ bốn năm cửa hàng thiếu được, nếu được thích, vậy đồ cưới ít nhiều, nhưng cửa hàng mặt tiền chắc chắn có."

      Tương Nghi suy nghĩ chút, Lưu ma ma từng , bà ngoại sinh được ba con trai, lại chỉ sinh đứa con là mẫu thân, khi mẹ ở trong nhà làm khuê nữ, nhận được hết sủng ái, như vậy đồ cưới hẳn là phải ít. Nàng lẳng lặng ngồi đó, trong lòng được nhịn suy nghĩ chuyện này, cho dù tìm Lưu ma ma hỏi đồ cưới, mình nên mở miệng thỉnh cầu thế nào với Lạc lão phu nhân?

      Chu ma ma chết, mấy phòng của hồi môn mẹ mang tới cũng bị lưu đày, đồ cưới này... Trong lòng Tương Nghi Tâm căng thẳng, chẳng lẽ bị tổ mẫu nắm trong tay? Loại người ăn xương chừa mảnh vụn như bà ấy, ngay cả đồ cưới của Lạc Đại phu nhân bà cũng có thể nắm được hơn mười cửa hàng, sao có thể khiến bà mở miệng thừa nhận đồ cưới mẫu thân ở trong tay bà?

      "Tương Nghi, con làm sao vậy?" Dương lão phu nhân thấy mặt Tương Nghi tình bất định, tha thiết hỏi tiếng: "Con nghĩ tới điều gì?"

      "Dương lão phu nhân, Tương Nghi quả thực có chuyện khó xử." Dương lão phu nhân là người từng trải qua tang thương, cơ trí lại có chủ kiến, mình thương lượng với bà là tốt nhất, mặc dù mình sống đời, nhưng khi xử lý ít chuyện, vẫn nắm chắc được như cũ, người giống như Dương lão phu nhân, là người tốt nhất mà mình có thể hỏi thăm rồi.

      Đôi tay đặt bàn gỗ, trắng nõn mịn màng như cũ, mặc dù bọn nha hoàn Dương lão phu nhân thường xuyên trồng hoa nuôi cỏ, nhưng lại hề làm tổn thương da thịt của bà chút nào. Tương Nghi nhìn đôi tay kia, giống như bức họa, có vài phần lóa mắt. Dương lão phu nhân nhìn nàng cái, chậm rãi khoan thai : "Con biết nên mở miệng thế nào thỉnh cầu đồ cưới của mẹ con?"

      Tương Nghi há to miệng, nửa ngày mới gật đầu cái: "Vâng."

      "Con muốn thỉnh cầu đồ cưới, chỉ sợ phải dễ dàng như vậy." Dương lão phu nhân bưng chung trà trong tay lên: "Dù thế nào đầu tiên con cũng nên biết có đồ cưới gì, mà phải thông
      [​IMG]
      KisaragiYue, 139, Vũ Nguyệt Nha3 others thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo49:tìh cảh của TN ra sao khi bà GM nhỉ?hay TN cũg kih thành:-((((

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55:

      hàng lồng chim màu đỏ treo hành lang, mấy con vẹt lông xanh nhảy tới nhảy lui trong lồng, cửa tiền đường có mấy nha hoàn đứng, trong tay cầm hạt dưa trêu chọc chim chuyện: "Nhanh kêu nhanh kêu, nương tới!"

      " nương tới! nương tới!" Giọng của con vẹt hơi mơ hồ , nhưng như cũ có thể nghe ước chừng là những lời này, các vị tiểu thư lên từ nấc thang bên kia nghe kia vẹt cạc cạc gào thét, khỏi nở nụ cười.

      Bảo Thanh tới bên dưới cái lồng, giang hai tay tới: "Ôm ta lên, ta muốn chọc vẹt."

      Nha hoàn vừa ôm lấy Bảo Thanh, màn cửa thoáng cái, Ngọc Trúc từ bên trong ra: "Lão phu nhân bỏa các tiểu thư mau mau vào, biểu thiếu gia chờ lâu."

      Dưới chân Tương Nghi hơi chậm lại, biểu thiếu gia? Biểu thiếu gia nào? Là biểu thiếu gia của Dung gia Giang Lăng hả? Nàng đứng đó, bỗng nhiên hơi tâm hoảng ý loạn* [*lòng dạ rối bời], cảm thấy mình ra lời. Nàng kéo tay của Liên Kiều, chân mềm nhũn, lấy sức nổi, thế nào cũng nhấc lên nổi, chớ chi là bước lên nấc thang cao kia.

      " nương, ngài làm sao vậy?" Liên Kiều vội vàng kéo Tương Nghi lên: "Sao lại đột nhiên còn sức lực rồi ?"

      Tương Nghi ổn định tâm trạng, cười tiếng với Liên Kiều: "Ta cũng biết, đột nhiên thấy chân nhũn ra, bây giờ ổn rồi."

      Liên Kiều vội vàng ngồi xổm người xuống xoa xoa giúp Tương Nghi: " phải la do bộ nhiều nên mệt chứ?"

      " việc gì việc gì, sao rồi." Tương Nghi vội vàng kéo nàng đứng lên: "Chúng ta nên quá muộn, để cho người nhìn cảm thấy mình biết lễ, dù sao làm khách trong phủ người ta."

      Cũng quyết định xem thành người bình thường, còn có gì mà dám gặp ? Tương Nghi hít hơi, trấn định lại, khẽ đưa tay chỉnh lại trâm hoa, từ từ giơ chân lên tới cất bước bước vào tiền đường.

      Nàng vào hơi trễ, ánh mắt mọi người rơi vào người nàng, chỉ thấy bé phấn điêu ngọc trác đứng ở cửa, da thịt sáng bóng như ngọc, đôi mắt vừa lớn vừa đen, hết sức đẹp mắt, chẳng qua là thân thể hơn gầy yếu.

      Ánh mắt của Gia Mậu rơi mặt Tương Nghi, khóe miệng nở nụ cười, tựa lưng vào ghế ngồi, ngồi đoan đoan chính chính, thần thái kia, phảng phất thiếu niên hơn mười tuổi.

      Dương lão phu nhân cười : "Gia Mậu, con còn nhớ Lạc đại tiểu thư? Cháu nhà mẹ Nhị cữu mẫu con, làm khách nhiều ngày trong phủ chúng ta."

      "Bà ngoại, sau con lại biết? Chính là Lạc đại tiểu thư có mẹ kế ác độc." Gia Mậu ân cần nhìn Tương Nghi, thấy nàng đứng ở nơi đó, giống như cây liễu bên bờ hồ, giống như bị gió thổi cái, cũng có thể bị gãy: "Tổ mẫu ngài nhìn thân thể nàng gầy yếu như vậy, chỉ sợ là bị mẹ kế nàng hại."

      Dương lão phu nhân giận trách: "Gia Mậu, sao con có thể chuyện như vậy? Chẳng qua giờ là trong nhà mình, tùy con thế nào cũng được, nhưng nếu là ở bên ngoài, phải biết giữ miệng của mình! Năm nay con sắp tám tuổi rồi, lại vừa mới thi đậu tú tài, bao nhiêu con mắt nhìn con ?
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :