1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787

    2. sonduy

      sonduy New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      6
      nhanh ra chương mới bạn ơi, hóng:055:

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6: Sầu triền miên
      Ngày đông rét lạnh, trừ bỏ đồ lót nguời, còn lại quần áo đều cởi ra, có chúng nó rơi xuống trước, Cố Thiền té đau mấy, hơn nữa vận khí tốt, bị bình giá đè lên, bởi vậy cũng chịu thương tích gì.

      Bất quá, kinh hách đúng là .

      Nàng mờ mịt quỳ rạp đất, cùng Hàn Thác bốn mắt nhìn nhau.

      đứng đối diện với chậu than, cầm tay là áo choàng lông cừu của nàng khi vừa vào nhà liền cởi để khối gỗ bàn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, giống như hoàn toàn thể lý giải vì cái gì tắm êm đẹp đột nhiên từ phía sau bình phong ngã ra, hơn nữa ngờ có lực phá hoại cùng với tư thế vô cùng chật vật.

      Rốt cuộc vẫn là có kinh nghiệm thống soái sa trường lâu năm, Hàn Thác rất nhanh phản ứng lại, giờ phút này phải thời cơ nhìn chằm chằm nàng. quay đầu, dối gạt mình nhắm hai mắt, khối kiều nhuyễn ôn nhu của nữ nhân khắc trong đầu, quên được.

      Cố Thiền trước đây hiếm khi có lần lưu tâm như vậy, đem quần áo cởi hết.

      Xanh nhạt thêu hải đường đỏ thẫm vùng ngực trắng nõn càng nổi bật cùng quần vải bông màu vàng nhạt chỉ có thể che chút xíu mấy chỗ trọng yếu, tay, chân cùng với phần lớn da thịt tất cả đều loã lồ bên ngoài, sau khi tắm xong, càng thêm trắng noãn mê hoặc người.

      Nàng giật mình ngốc chừng nửa thời gian uống cạn chung trà, mới hiểu được chuyện gì, trước mắt vì chính mình hiểu sai ý tạo thành hoàn cảnh bây giờ, nam nhân kia được xem hết hoàn toàn sót lại chút gì.

      Nữ hài tử vốn da mặt mỏng, mất mặt làm cho nàng khó xử, nay bị ủy khuất lớn lại được khiếu nại, tựa hồ chỉ có nước mắt mới thoải mái hậm hực trong lòng.

      Cố Thiền nức nở nuốt nước mắt, giống như thú bị thương, thê luơng bất lực.

      Hàn Thác nghe vào trong tai, lòng cũng đành, giọng an ủi :“Đừng khóc, ta cái gì cũng chưa thấy.”

      cho rằng nàng có thể lý giải, chuyện đêm nay nếu bị người khác biết, đến cùng bị thua thiệt chính là Cố Thiền. Bởi vì chuyện này, nàng phải gả . Mà chỉ hề có tổn thất, còn có được mỹ nhân như hoa, cùng với thế lực sau lưng nàng. Tổ tiên Vĩnh Chiêu hầu dựa vào quân công phong tước, truyền thừa 3 đời càng hiển hách, bá phụ Cố Thiền khi nhậm chức hữu quân đô đốc, quan nhất phẩm, phụ thân nàng nay mặc dù làm quan ở ngoài kinh thành, nhưng quá ba năm chắc chắn hồi kinh, đến lúc đó cơ hội chấp chưởng hộ bộ rất lớn, Cố gia cùng thế hệ với nàng có ba nam nhi, tuy rằng chưa xuất sĩ, cũng đều ngọc thụ lâm phong tài trí hơn ngừoi, sớm hay muộn trở nên thành tựu hơn người.

      Hàn Thác cũng nhu nhược trước khí thế người khác, bất quá, hầu phủ kiệt, nếu thực cùng kết thân, vị ngồi ghế phượng cao cao kia, dì ruột của Cố Thiền là Ninh hoàng hậu trong lòng tất nhiên ngột ngạt.

      Cho nên, Cố Thiền phải cùng có ăn ý, cho rằng cái gì đều hề xảy ra, đối nàng chỉ có tốt chứ hề xấu. Huống hồ, vốn cũng hề phát sinh cái gì, chỉ liếc mắt cái mà thôi.

      Gặp chuyện phải linh hoạt, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

      Cố Thiền nghe xong lời , chẳng những trấn an được, ngược lại càng thêm khó chịu.

      Nhìn chính là nhìn, ngoài miệng có thể cho rằng có sao, gạt được người khác lừa được chính mình. là người xấu xa, lại chịu thừa nhận nhìn nàng. Nàng mất trong sạch, cũng chịu trách nhiệm. Nhưng cho dù nguyện ý cưới, nàng cũng muốn gả. Nàng vô cùng cực khổ trốn nhà nhi, là vì cứu nương, cho người nhà lại khổ đau vì sinh ly tử biệt mà. Nàng sống lại lần, cũng phải vì muốn rơi vào ma chuớng của . Nhưng tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này?

      Cố Thiền ngu ngốc, chỉ là chưa từng trải qua đời, lại là người tích cực tự hãm mình trong khốn cục, nhưng sầu não vì biết làm sao thu quần áo tán loạn dưới đất.

      Hàn Thác liếc mắt thấy, nhịn được :“Mau đứng lên , dưới đất lạnh, mặc quần áo ướt sũng cũng tốt, coi chừng sinh bệnh.”

      Cái gì cũng chưa thấy sao biết nàng bị ướt, lại còn biết quần áo nàng ướt, vậy còn biết nàng ngồi dưới đất.

      Cố Thiền hôm nay luân phiên bị xấu hổ, đến lúc này muốn chịu nổi, gào khóc, cơ hồ hỏng mất.

      Hàn Thác thập phần bất đắc dĩ, trước đó nàng tuổi còn , chẳng qua là tìm cái cớ thích hợp cho hai người, trước mắt xem ra nàng quả vẫn là bé chưa lớn, thích khóc nhè, lại hoàn toàn biết chiếu cố chính mình.

      xoa xoa thái dương, lấy khăn bông kệ áo, trải ra qua đem nàng bao lấy, sau đó bế nàng lên.

      Cố Thiền giãy dụa, đáng tiếc khí lực bằng người, tất cả đều uổng phí, cuối cùng bị đặt ngồi ở bàn vuông, mặt đối mặt. Ký ức kiếp trước tràn về như nước.

      Trong nháy mắt, toàn bộ trí nhớ ở Phượng Nghi cung vào đêm đó mãnh liệt dâng lên, nến đỏ lay động, bóng người chớp lên, còn có tiếng ken két rung động ......

      Đối với Cố Thiền mà , việc đó cũng hề thoải mái.

      1 thời gian sau khi đại hôn, Hàn Thác có đoạn thời gian đêm nào buông tha nàng, sau lại thể bỏ bê chính , cũng có thể là vì thân thể của nàng quá mức yếu ớt.

      Cố Thiền từng ác ý phỏng đoán, đại khái cảm thấy dùng khăn có chứa lạc hồng kích thích dì trúng gió cảm thấy đủ, còn muốn làm cho mình có thai, làm dì nàng tức giận mà đời nhà ma, bởi vậy mới vất vả cần cù cày cấy như vậy......

      Nàng đối với Hàn Thác kỳ hiểu biết rất ít, thời gian thân mật ít còn lại tâm tính đối địch nhau, đương nhiên dễ dàng nghĩ đến khả năng xấu nhất.

      Hàn Thác cúi xuống. Khuôn mặt như thần tiên dần dần nhích tới gần.

      Kinh hách làm người ta khóc, quá mức kinh hách làm người ta khóc ra nước mắt.

      Cố Thiền sợ hãi trừng lớn hai mắt, khóc thút thít nhìn , kiếp trước kiếp này lẫn lộn nhau, chỉ còn nhớ người ngừng vặn vẹo mà đá đánh.

      “Đừng lộn xộn.” Hàn Thác đè đầu gối nàng lại, cảm giác rất mềm mại, tay kia từ phía sau nàng, lấy trong bao quần áo của nàng rút ra bộ trung y màu trắng,“ Lấy cái này thay đổi.”

      Cố Thiền hiểu được mình lại hiểu lầm, bĩu môi cúi đầu dám nhìn .

      Ánh mắt của Hàn Thác dừng ở chân nàng, da thịt trắng như ngọc, ngón chân mượt mà đáng , móng tay như đóa hoa có màu hồng nhạt. lại liếc mắt cái về bình phong cách đó xa, có chiếc giày hồng phấn vẫn ngâm trong nước, thầm thở dài hơi, thả chân nàng ra, lại đem người ôm lấy.

      Cố Thiền lúc này thuận theo như con mèo , tùy ý đem mình ôm đến giường rồi thả xuống.

      “Thay quần áo, rồi ngủ giấc, ta an bài người đưa ngươi về nhà.”

      Hàn Thác vừa , vừa xoa đỉnh đầu nàng, giống như trấn an đứa bé.

      Nàng tựa vào đầu giường, ngồi ở mép giường, mặt đối mặt, giọng , tình cảnh này Cố Thiền rất quen thuộc, đoạn thời gian cuối cùng của kiếp trước, thường thăm bệnh nàng, đều là như vậy.

      Cố Thiền từ trước đến nay rất sợ , thứ nhất vì nhìn thấy cầm đao chặt bỏ đầu người, máu tươi phun ra, cho nên luôn cảm thấy là người thô bạo, hơi thuận ý muốn đánh muốn giết.

      Nay cách đoạn thời gian lại hồi tưởng, tựa hồ lại hoàn toàn như vậy. đối với nàng kỳ cũng tính là kém, thậm chí có thể là rất tốt, vì nàng mời thần y đến đến chữa bệnh, lòng ngóng trông nàng khang phục, cuối cùng thể trị khỏi mà phẫn nộ thất vọng cũng giống như làm bộ.

      Vừa nghĩ như thế, thêm chút ôn nhu, cũng có vẻ đáng sợ, ngược lại thân cận hơn nhiều, vì thế đánh bạo :“Vương gia, ta muốn về nhà.”

      Hàn Thác khó hiểu, nhíu mày hỏi:“Vì sao?”

      Cố Thiền đem đầu đuôi câu chuyện tỉ mỉ cho biết, trừ bỏ chuyện trọng sinh, chi tiết còn lại hề có nửa điểm giấu diếm, “Nếu được nhờ Vương gia giúp ta tìm được Đồng Lâm?”

      “Ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ tìm thấy ngươi, tại chạy về nhà cầu cứu.” trần thuật có khả năng xảy ra.

      “Nghĩ tới,” Cố Thiền gật đầu,“Nhưng ta vẫn hy vọng có thể tìm được Tiêu thần y......”

      Nàng giọng , đến nửa nữa,việc trốn ra khỏi nhà chỉ có lần này thôi, mặc kệ là nàng hay là Đồng Lâm, về đến nhà cũng đừng mong trở ra, cấm túc bị phạt nàng sợ, nhưng chuyện nương bị bệnh phải làm sao bây giờ?

      Hàn Thác nhìn đăm đăm tượng quan bằn ngọc dương chi sợi dây đỏ trước ngực nàng, trầm mặc 1 lúc, :“Ta giúp ngươi tìm hiểu hành tung của , nếu có về nhà, liền đưa đến cùng ngươi hội hợp. Còn có, mặc kệ có thể tìm được hay , bổn vương đều cùng ngươi, cho đến khi đem Tiêu Hạc Niên mời đến U châu mới thôi.”

      Cố Thiền mừng rỡ, cho dù nàng kiến thức rộng, cũng ràng năng lực của Hàn Thác lớn hơn Đồng Lâm, có tương trợ, nhất định thành công. Lúc trước còn có chút lo lắng, nếu chẳng may Đồng Lâm về nhà sao, chính tự nàng , biết có thể thể thuận lợi tìm được Tiêu Hạc Niên . Nàng lo lắng tới phát sầu.

      Cao hứng cao hứng, nàng vẫn chưa quên:“Vương gia thịnh tình tương trợ, tiểu nữ rất cảm kích, ngày khác nếu có cơ hội, ta toàn lực hồi báo.”

      Hàn Thác gợi lên khóe môi, sảng khoái : “Ngày khác, để ngày khác tính. Trước mắt ta có chuyện phải làm, nên nhờ ngươi giúp ta tay, đợi việc này qua , chúng ta tức khắc khởi hành đến Nhâm Khâu.”

      Cố Thiền có chút do dự, dù sao thời gian đợi người, bệnh của nương thể đợi lâu: “ biết Vương gia giải quyết việc bao lâu?”

      “Chậm hai ngày, nhiều quá ba năm ngày liền có thể giải quyết.”

      Nàng tính toán thời gian, nghĩ đến có vấn đề, liền cười đáp ứng.

      tình xong, tâm tình an ổn, liền sinh ra tò mò, khỏi tìm hiểu :“Vương gia muốn làm chuyện gì? Ta có thể giúp ngươi cái gì?”

      Hàn Thác chỉ : “Ngươi cần biết nhiều, chỉ để ý nghe ta an bài là xong.”

      Lại dặn bảo nàng thay cho y phục ẩm ướt ra, ngủ , tiện đà đứng dậy, buông mạn giường.

      Cố Thiền bĩu môi, câu khí phách như thế này, nàng mới nghe từ Đồng Lâm lâu, nhưng kết quả sao....

      Ép buộc tới nửa đêm, rốt cuộc buồn ngủ, tuy là suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng rất mau chìm vào mộng đẹp.

      Nàng làm giấc ngủ say sưa.

      Cố Thiền tỉnh lại, vươn tay duỗi chân ưỡn thắt lưng, thò đầu ra khỏi mạn giường nhìn thấy Hàn Thác có ở đây, bên trong rất yên tĩnh.

      Ngoài cửa sổ mặt trời lên cao, xem sắc trời qua buổi trưa.

      Áo yếm cùng tiết khố đêm qua bị nàng để tại chân giường, giờ phút này được hong khô, nàng cầm lấy mặc vào, xong xuôi mới xốc mạn lên, nhảy xuống giường.

      Than trong lò sớm tắt, giá treo đồ là bộ nam trang Cố Thiền mặc hôm qua.

      Nàng nhấc chân bước qua, quần áo hong khô, sờ lên còn có thể cảm nhận được độ ấm dễ chịu, lại thấy giày bên, lấy ra thay lượt.

      Phòng khách điếm đơn sơ, ngay cả khăn cũng có, may mắn có chậu nước kệ để rửa mặt, nàng lấy nước làm kính, búi kiểu tóc nam tử vô cùng đơn giản.

      Rửa mặt chải đầu xong, Hàn Thác vẫn như cũ thấy bóng dáng.

      Cố Thiền ngồi ở giường, chán đến chết vung vẩy hai chân, chờ Hàn Thác trở về, hưng trí bừng bừng đoán, biết rốt cuộc cần mình giúp làm cái gì.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 7: Phong ba bắt đầu
      Edit: Nguyen Thi


      Cảm giác được người khác nhờ vả rất tốt, nhưng cũng hề làm cho Cố Thiền lâng lâng mà quên cân lượng của mình, Hàn Thác là người sát phạt quyết đoán như vậy, mình có thể giúp đỡ cái gì?

      Đoán đoán lại, đoán ra, bụng lại thầm kêu lên.

      Cố Thiền xoa bụng đứng lên, tính xuống lầu ăn chút gì, tới cửa đột nhiên nhớ lại lời Hàn Thác tối hôm qua.

      Hắc điếm nàng là hiểu được.

      Kiếp trước, ở trong cung những ngày sinh bệnh kia, vì có nhiều thời gian, nàng xem ít câu chuyện lưu truyền phố, trong đó có quyển viết rằng, khi qua Tây Vực phải qua đường này, trong đại mạc cát vàng, có quán trọ, lão bản hạ mê dược trong đồ ăn, nửa đêm đem khách nhân mê man đưa vào phòng bếp, biến thịt người thành bánh bao nhân thịt thơm ngào ngạt, còn có đùi thịt người nướng......

      Nghĩ đến đây, Cố Thiền đem tay mở cửa thu hồi lại.

      Hàn Thác rốt cuộc đâu vậy? phải lo lắng nàng người ở phòng có nguy hiểm, cho nên thể tránh sao, vì sao lúc này lại thấy bóng người?

      Cố Thiền rầu rĩ vui ngồi vào trước bàn, bụng đói kêu vang, từng tiếng từng tiếng vang lên.

      bao lâu, cửa chi nha tiếng bị đẩy ra, Hàn Thác đến, người vẫn mặc kiện áo khoác bằng lông chồn đen kia, cái túi màu chàm in hoa cầm trong tay cùng nhìn hợp.

      “Cầm lấy.” đem túi đưa qua cho nàng.

      Cố Thiền mở ra vừa thấy, trong túi là quần áo nữ tử, váy hoa màu hồng, thêu hoa mẫu đơn vàng nhạt, màu sắc rất nhu hòa, áo choàng màu hồng trang trí hoa cẩm tú cùng đường viền lông thỏ, còn có đôi giầy thêu.

      ra là mua quần áo cho nàng.

      săn sóc như vậy, Cố Thiền thập phần cảm kích.

      Bất quá, trong lòng nàng nhớ lời dặn của Đồng Lâm khi ra ngoài.

      “Ta vẫn mặc nam trang , xuất môn bên ngoài, hành động cũng tiện, lại chọc người chú ý.” Cố Thiền đem toàn bộ chỗ tốt của nam trang nó ra.

      Vốn tưởng rằng Hàn Thác chắc chắn thông tình đạt lý, ai ngờ hừ lạnh :“Bổn vương cũng muốn cùng nam nhân, nữ phẫn nam trang cũng được.”

      Cố Thiền lòng tràn đầy cho là đúng:“Tối hôm qua mặc chính là nam trang mà.”

      Hàn Thác cũng nhả ra:“Đó là nửa đêm, hoang sơn thôn dã có người thấy được. Nhưng hôm nay lại khác, chúng ta thể giữa ban ngày lại trong châu trấn, nhìn đến hai nam nhân cưỡi chung con ngựa, rất kỳ cục.”

      Cố Thiền nhất thời thể hiểu, hai nam nhân cưỡi con ngựa kỳ cục ở chỗ nào, nàng cảm thấy ít nhất so với nam nữ cùng cưỡi tốt hơn.

      Đạo lý người với người ở chung đại khái là như thế này, ngươi tiến ta lui, ta tiến ngươi lui. Tối hôm qua Cố Thiền nhận ra Hàn Thác chẳng những thương tổn nàng, còn vẫn đối với nàng rất tốt, nay lại chủ động đưa tay giúp nàng, cho nên khi đối mặt với , nàng cũng liền có cam đảm cò kè mặc cả hơn.

      bằng Vương gia giúp ta mướn xe ngựa , ngồi ở trong xe có rèm che chắn, trái phải có người thấy được ta là nam hay nữ. Chỉ là tại người ta có bạc, Vương gia nhớ kỹ cho ta mượn bao nhiêu, chờ trở lại U châu ta trả ngay cả vốn lẫn lời cho Vương gia.”

      Cố Thiền cho rằng đây là biện pháp tốt hơn, đối với người ngoài miễn bị người chê cười, đối nội cũng giải quyết được xấu hổ của hai người.

      Đáng tiếc Hàn Thác hoàn toàn cảm kích, đầu tiên là trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt :“Xe ngựa hành trình chậm, tình khẩn cấp, chậm trễ theo kịp thời gian.” Sau lại khinh thị thêm câu,“Ngoài ra, ngồi xe ngựa, ngươi sợ chuyện xưa tái diễn sao?”

      Cố Thiền bị chế nhạo đỏ mặt, hé miệng muốn cái gì, còn có mở miệng, chợt nghe :“ phải đều nghe ta an bài sao, nếu ngươi nghe lời, làm cho xong chuyện, tại liền an bài đưa ngươi trở về U châu.”

      Đó, đó là trực tiếp uy hiếp.

      Cố Thiền phục, nhưng rốt cuộc có việc cầu người, sợ thêm gì nữa Hàn Thác thay đổi, đành phải nghe lời cầm quần áo thay.

      Vừa mới búi kiểu tóc nam tử cũng phải làm lại, nàng phân tóc hai bên, chia làm hai phân búi lên đỉnh đầu, làm thành 2 búi tóc của tiểu nương.

      Làm xong, Cố Thiền thực vừa lòng. Trấn mua quần áo chất liệu tự nhiên tốt, bất quá, vẫn làm sáng nhan sắc cùng làn da trắng nõn của nàng, kiểu tóc trông ra có vẻ tuổi còn , ước chừng hiệu quả cũng có thể cùng với mặc nam trang chọc người chú ý.

      Hàn Thác hiển nhiên cũng thực vừa lòng, khóe môi nhếch lên, đuôi lông mày khóe mắt đều lộ ra ý cười.

      “Lại đây,” hướng nàng vẫy tay, đem nàng kêu tới trước người, từ trong túi bên hông lấy ra này nọ: “Đem cái này đeo lên.”

      Đó là đôi bông tai, làm thành kiểu hoa sơn trà, bằng ngọc phỉ thúy điêu khắc ra, những đóa hoa phấn hồng nằm xếp chồng lên nhau, nhụy hoa dùng trân châu ngũ sắc óng ánh tạo thành.

      Cố Thiền nhìn thấy ít thứ tốt, bởi vậy khi nhìn thấy bông tai, liền nhìn ra chất liệu quý báu cùng thủ công kỹ càng phải từ trấn làm ra.

      Nàng tò mò suy nghĩ, phát ở dưới bông tai có khắc thất tinh bắc đẩu, đây là cửa hàng trang sức hàng đầu ở kinh thành, khi làm ra các trang sức mới có dấu hiệu đặc thù này.

      Đường đường là Tĩnh vương gia, vì sao tùy thân lại mang theo đôi bông tai?

      lẽ là lễ vật chuẩn bị đưa cho người trong lòng?

      Cố Thiền đoán tới đoán lui, cảm thấy chỉ có đáp án này là hợp lý nhất.

      Ngàn dặm xa xôi từ kinh thành mang về U châu, vốn là tâm ý rất trân quý, nương thu lễ rất cao hứng. Tuy rằng có ý tứ khác, chỉ là hảo tâm, tạm thời cho nàng mượn, đến lúc đó ý nghĩa có thể hoàn toàn giống. Nam nhân sơ ý hiểu, nàng nhắc nhở là được.

      “Vương gia làm như vậy thích hợp.” Cố Thiền đem bông tai trả về,“Đưa lễ vật cho người trong lòng thể cho người khác, nương gia kiêng kị nhất.”

      Hàn Thác ý cười mặt thu lại, híp mắt, đông cứng :“Cho ngươi mang ngươi liền mang, nếu nghe lời......”

      đợi xong, Cố Thiền đeo bông tai xong.

      Nhưng nàng bị người chọc tức, ủy khuất vô cùng, lại uy hiếp nàng, nhìn được tâm người tốt, xem về sau ai còn quan tâm đến .

      Ngày đông trời mau tối, đợi hai người dùng cơm xong, chuẩn bị xuất phát trời tối.

      Mặt trời biến mất sau mây đen, trung rơi xuống bông tuyết vụn, bọn họ từ trong gió tuyết chạy .

      Ngựa Bạch đề ô ngàn dặm, đáng tiếc vì chiếu cố Cố Thiền, Hàn Thác cố ý chậm lại tốc độ, có thể làm cho nó chạy hết uy phong.

      Khi trăng lên cao họ cũng bị dòng sông ngăn trở đường .

      Sông kia bề rộng chừng ba trượng, gần bờ sông nước kết băng, cầu gỗ thông 2 bờ bị hư, quay đầu nhìn lại cũng thấy đường .

      Cố Thiền nghi ngờ Hàn Thác lầm đường, lại cảm thấy chuyện như vậy cũng xảy ra người , vì thế xiết chặt áo choàng lên tiếng.

      Hàn Thác nhìn thực thong dong, giục ngựa quay đầu, trở về bất quá tới khắc, liền vào gian miếu.

      Miếu rất , vào cửa, tới sân, hơn nữa lâu năm tu sửa, tuyết trắng phau phau rơi xuống, có thể thấy nóc nhà tuyết đọng có mấy cây cỏ dại mọc ra, mái hiên bên trái của điện thờ bị sụp, cửa sổ bên phải của điện thờ bị rách nát treo đầy mạng nhện, tựa hồ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

      Hàn Thác nhóm lửa ở trong đại điện, dùng nhánh cây xuyên bánh bao mua từ khách điếm nướng ở lửa.

      Cố Thiền ngồi ở gần đống lửa sưởi ấm, gió lạnh thổi tới, nàng lúc này vừa lạnh vừa đói, sớm đem điển cố bánh bao thịt người quên ở sau đầu,“Phốc” ngụm cắn xuống, da bánh dai dai, nhân thịt thơm ngon. Nàng thỏa mãn liếm liếm môi, nếu gặp lại Đồng Lâm nhất định phải cùng chia xẻ, ra Tĩnh vương chỉ hành quân đánh giặc xuất sắc, còn có tùy thời tùy chỗ có thể đem hết thảy an bài thỏa đáng chu đáo rất có bản lĩnh.

      Nàng nghĩ như vậy, khi nhìn lại Hàn Thác, trong ánh mắt liền tràn đầy tất cả tình cảm đều là sùng bái.

      Cố Thiền có đôi mắt to long lanh nước, mày liễu mặt trái xoan, mũi dọc dừa, cái miệng nhắn, gương mặt còn có đôi đồng tiền đáng .

      Bị tiểu nương ngây thơ như vậy sùng bái, là chuyện phi thường có thể thỏa mãn nam nhân có tâm hư vinh, bất quá Hàn Thác là ai, cũng bởi vậy vong tình, để ý chính .

      “Còn lạnh ?” Thấy Cố Thiền ăn no, lên tiếng hỏi.

      Cố Thiền ân tiếng,“Vẫn còn có chút lạnh.”

      xong lại hối hận, cảm thấy đủ lễ phép, làm được tốt như vậy, ình được làm ra vẻ khủng hoảng oán giận, vội vàng :“So với vừa mới tới nơi tốt hơn nhiều.”

      Hàn Thác cười ôn hòa, đứng lên, đến bên cạnh Cố Thiền, cởi áo choàng khoác vai nàng.

      Cố Thiền cảm động muốn rơi lệ, vội vàng nhún nhường :“Đừng như vậy, Vương gia cũng lạnh .”

      Lòng người làm bằng thịt, trong chớp nhoáng này, nàng vì mình suy đoán Hàn Thác đối với nàng có ác ý mà cảm thấy hổ thẹn.

      “Đợi lát nữa, bất luận ta làm cái gì, ngươi đều phải ngoan ngoãn phối hợp, đây là chuyện ngươi có thể giúp ta, biết chưa?” Hàn Thác ghé vào bên tai nàng giọng .

      Cố Thiền theo bản năng gật đầu.

      Ngay sau đó, nàng liền bị Hàn Thác mạnh mẽ kéo đứng lên, ôm siết vào trong ngực.

      Cố Thiền vóc dáng nho , chưa cao tới bả vai của Hàn Thác, mặt nàng vừa lúc dán tại trước ngực Hàn Thác, trợn mắt há hốc mồm mà nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của .

      Trước khi Cố Thiền có thể phản ứng lại, Hàn Thác thay đổi tư thế, nắm thắt lưng của nàng ôm lại gần hơn, hai người đứng cùng chỗ, tiến nàng lui, bất quá khoảng cánh hai ba bước, liền đem nàng đặt bàn dâng hương.

      Gương mặt Hàn Thác áp tới, Cố Thiền nghiêng đầu trốn tránh, nhìn thấy tượng tây thủ dạ xoa gia cùng tĩnh nhị mục giận dữ cùng nàng đối diện.

      Cố Thiền trong lòng cả kinh, vội vàng thay đổi ánh mắt, như thế liền giống đối mặt với Đông Hải long vương được cung phụng, đầu rồng thân người, mắt rồng lòe lòe, trong miệng răng nanh sắc nhọn nhe ra.

      Ánh lửa lúc sáng lúc tối, chiếu rọi Hàn Thác giống như thú, làm nàng sởn cả gai ốc.

      Nếu Cố Thiền đủ sâu sắc, có lẽ nhận thấy được tình, địa phương thích hợp, đáng tiếc vì cuộc sống an nhàn rất lâu chỉ khiến người chậm hiểu, cho nên cũng có giải thích.

      Cố Thiền nhớ tới đêm đại hôn kiếp trước, ở Phượng Nghi cung, Hàn Thác lấy tư thế đồng dạng đem nàng nằm ở long sàng.

      Khi đó, Cố Thiền dám phản kháng , bởi vì trong cung cấm vệ sâm nghiêm nàng có chỗ trốn, cũng bởi vì dùng cha huynh áp chế nàng, nhưng tại giống, ngoài cửa là trời đất rộng lớn, nàng cũng có thân nhân nằm trong tay .

      Cố Thiền cơ hồ dùng hết toàn lực đá vào đùi Hàn Thác, đẩy ra liền lao ra bên ngoài chạy.

      “Xán Xán, đừng ra ngoài!” Hàn Thác ở phía sau nàng kêu lên, nàng cước đạp chính giữa xương đùi , đau đớn làm cho hành động chậm lại, kịp bắt lấy nàng.

      Cố Thiền làm sao nghe theo, trước mặt chính là cửa điện, chạy ra có thể cướp được ngựa của , tốc độ con ngựa mau đuổi kịp, nàng tự nhiên được an toàn.

      Thắng lợi ngay tại trước mắt, kinh hoảng cùng hưng phấn đan xen, Cố Thiền hoàn toàn quên rằng mình biết cưỡi ngựa, cũng chú ý tới Hàn Thác với nàng cái gì cũng như kêu tên thân mật của nàng khi còn .

      Nhưng mà, thế giới ngoài cửa cũng tốt đẹp như nàng tưởng tượng.

      Tuyết nổi lên, giống như sợi bông bị xé nát như bay lất phất đầy trời như mưa.

      Trong trời tuyết trắng biết khi nào xuất loạt mười mấy người mặc áo tơi, đều là dáng người cao lớn cường tráng dị thường, đầu đội nón rộng vành che khuất gương mặt.

      người đứng ở giữa từ áo tơi rút ra loan đao, ánh đao lạnh lẽo lên tia sáng sắc bén, nhanh như ngọn gió.

      giơ đao lên cao hướng lên , chiếc nón rộng vành đầu theo động tác bị rớt xuống, lộ ra vẻ mặt hung hãn, khuôn mặt to lớn như chuông đồng, hai mắt hung tợn nhìn thẳng Cố Thiền, hét lên. Tiếng Hán lưu loát lắm cao giọng :“Tối nay ai lấy được đầu củaTĩnh vương, liền có thể hưởng dụng nữ nhân của trước.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :