1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 40: Sinh nữ nhi
      Lúc xế chiều bên ngoài có tin tức Cố gia báo quan, căn bản có ý muốn giải quyết riêng, Cố gia đến nha môn đánh trống khiến toàn bộ Lâm An thành đều biết.

      Cố gia cáo trạng Kỳ gia nhị tiểu thư mua nhân giết người, ý đồ đem Cố gia Thất tiểu thư bắt cóc rồi đẩy xuống sườn núi cho chết.

      Cố gia còn đem bọn cướp tới, nha môn sai người trực tiếp đến Kỳ gia, bao lâu sau Kỳ gia nhị tiểu thư bị dẫn tới trong nha môn.

      Đến chạng vạng, thẩm vấn liền có kết quả, Kỳ gia nhị tiểu thư đúng là thu mua sơn phỉ ý đồ giết chết Cố gia Thất tiểu thư, trong này còn nhắc đến Kỳ gia nhị tiểu thư từ chỗ Lục gia Nhị thiếu gia nghe được cách liên hệ sơn phỉ, bởi liên lụy rất rộng nên án kiện đành trình lên Hình bộ, sau khi tra thêm mới thẩm tra xử lí.

      Tương Như Nhân là chập tối biết được toàn bộ những tin tức này, Trình Bích Nhi còn viết thêm thư cho nàng, Tương Như Nhân viết phong thư dài để Tử Hạ đưa ra phủ, Hình bộ tra từ dưới lên khẳng định phải cần khoảng mấy ngày, mấy ngày này cũng đủ Kỳ gia khắp nơi nhờ quan hệ giải vây cho Kỳ Tố Lam, chuyện mua nhân giết người thành kết cục định, ở giữa lại nhảy ra Lục gia Nhị thiếu gia, Kỳ gia có khả năng phản biện Kỳ Tố Lam là bị người xúi bẩy, bị lợi dụng mới có thể mua nhân giết người.

      Kỳ gia muốn che chở, cũng phải xem che được hay , cơ hội tốt như vậy mà nàng dùng chẳng phải là ngốc sao. . .

      Bên kia thư Kỳ Tố Như viết cho Tương Cảnh Trí như đá chìm đáy biển, nàng muốn viết cho Tam hoàng tử, nhưng lại tìm được phương thức liên lạc, hỏi thăm xong mới phát Tương Cảnh Trí vào ngày phát sinh chuyện sớm bị Tương gia lão gia phái ra khỏi Lâm An thành, trở về cũng phải chờ tháng sau.

      Kỳ Tố Như lập tức liền ràng đây là cố ý, chính là vì phòng ngừa bản thân liên hệ Tương Cảnh Trí.

      "Phu nhân, Kỳ phu nhân đến đây tìm ngài." Ngoài cửa nha hoàn vào bẩm báo, Kỳ Tố Như đem thư trong tay vo lại thành nắm, mặt có chút thiếu kiên nhẫn, "Mời vào ."

      Kỳ phu nhân vừa vào cửa trước khóc lên, "Như Nhi, Lam Nhi nàng bây giờ bị nhốt tại Hình bộ, ta và phụ thân ngươi đều thể vào thăm nàng, hôm nay tổ mẫu ngươi muốn để ý việc này, phải nên làm cái gì bây giờ?"

      Đây phải là Kỳ phu nhân lần thứ nhất khóc lóc kể lể, Kỳ Tố Như nghe có chút phiền chán, "Mẫu thân, chuyện này ta cũng có biện pháp, đây là mua nhân giết người, phải là tiểu đả tiểu nháo."

      Kỳ phu nhân có chút đờ đẫn nhìn con tiếng cự tuyệt, có vẻ tin nổi "Như Nhi, đây chính là thân muội muội ngươi, ngươi có thể van cầu Vương gia cùng Vương phi a."

      "Vương phi đồng ý, ngài biết sao, Cố gia Thất tiểu thư là tứ hôn cùng tam thiếu gia Bát vương phủ, chuyện này mấy vương phủ cũng nhúng tay vào." Ai nhúng tay cũng khó xử, thẳng thắn đều bỏ mặc, Kỳ Tố Như lẽ nào cầu qua Vương phi sao.

      "Này, làm sao bây giờ, Như Nhi, đây chính là thân muội muội ngươi, ngươi làm sao nhẫn tâm." Kỳ phu nhân hoang mang lo sợ, Kỳ lão gia tiến cung nữa, muốn người ở Hình bộ Mộc gia có thể so với Kỳ gia còn biết nhiều hơn.

      " phải Nhị muội là nghe Lục gia Nhị thiếu gia mới biết được cách tìm sơn phỉ sao, đem chuyện này đổ lên người Lục gia, dựa vào Nhị muội khuê trung nữ tử làm sao có thể có biện pháp liên hệ sơn phỉ." Kỳ Tố Như ánh mắt híp cái, tức tức, nàng vẫn tìm cách cho muội muội mình đâm dao về người khác.

      "Vậy có thể thay Lam Nhi giải vây sao." Kỳ phu nhân nghĩ có chút hy vọng, Kỳ Tố Như liếc mắt nhìn nàng, "Giải vây? Làm sao có thể, chịu tội chút mà thôi, mẫu thân, ngài thế nào còn nhìn , tội lớn như thế làm sao có thể dễ dàng bỏ qua."


      Kỳ phu nhân lau nước mắt, Kỳ Tố Như tiện đà "Ngài chỉ biết Nhị muội, ngài cũng biết chuyện này đối với Kỳ gia tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng, sau này Tam muội còn lập gia đình thế nào, đối với ta lại ảnh hưởng bao lớn, ngài lại còn bắt ta nghĩ biện pháp, nếu ngài dung túng nàng như vậy, nàng làm sao có lá gan làm loại chuyện đó, Cố gia yếu hơn nữa cũng phải mặc cho người nhào nặn!"

      "Ta đây phải tìm người đem lời truyền ." . . .

      Nhưng mọi chuyện sao có thể đều như nguyện a, đợi Kỳ phu nhân chuẩn bị truyền chuyện gì vì nữ nhi mình giải vây, bên kia lại tuôn ra lời đồn đãi, trước đây Cố gia Thất tiểu thư mở tiệm có người gây cũng là Kỳ gia nhị tiểu thư tìm người làm, chỉ có như vậy, nàng còn muốn giựt giây công chúa gây với Cố gia Thất tiểu thư để thay mình trả thù.


      Còn có mâu thuẫn giữa Kỳ gia nhị tiểu thư cùng Mộc gia tiểu thư,Cố gia Thất tiểu thư ở bên trong sơn trang nghỉ hè, rất có khả năng Kỳ gia nhị tiểu thư thích Bát vương phủ tam thiếu gia, muốn thấy Cố gia Thất tiểu thư gả cho Tô thiếu gia.

      Mọi người vừa nghe, a, đây đối với Thất tiểu thư người ta oán hận tồn tại lâu a, còn muốn giết chết người ta để thánh chỉ mất hiệu lực, này lòng dạ ác độc, đừng là từ Lục gia Nhị thiếu gia mới nghe được cách liên hệ sơn phỉ, chính là biện pháp khác nàng khẳng định cũng tìm.

      Mấy cái tin này tức khắc áp qua tin tức lúc đầu, toàn bộ Lâm An thành đều ồn ào sôi sục.

      Người hữu tâm ắt biết chuyện này phía sau khẳng định có người cố ý, ra tay lớn như vậy chính là muốn để cho chuyện này được lành.

      Tin tức truyền tới hoàng thượng, mặc cho Kỳ lão gia toạc mồm mép đều vô dụng, vốn có thể tuyên án, bởi vì Tô Khiêm Mặc trở về gấp lại kéo thêm vài ngày.

      Cái gọi là trị gia nghiêm, môn phong bất chính, các loại tích của Kỳ gia nhị tiểu thư chỉ ra Kỳ gia đối với nàng vô cùng cưng chiều dung túng, hài tử bao lớn, lẽ nào thực quản giáo xong? Hay là Kỳ lão gia cùng người Kỳ phủ cũng hài lòng, bản thân ra tay mà để hài tử nháo, chỉ là có ngờ tới là phương thức như vậy.

      nhìn thánh chỉ, Kỳ Tố Lam theo lý nên bị chém.

      Kỳ gia quản giáo nữ nhi vô phương, bị hoàng thượng câu cho tạm dừng chức vị về nhà tĩnh dưỡng, trước về nhà mấy năm dạy dỗ hài tử cho tốt rồi hẵng trở lại việc quốc gia đại , nữ nhi mà giáo dưỡng tốt tai họa cũng rất lớn.

      Cuối cùng, hoàng hậu hạ chỉ, Kỳ Tố Lam xuống tóc làm ni , cả đời thường bạn thanh đèn, được có người thân vào thăm.

      Đây đối với tiểu thư khuê các mà so với chết còn hành hạ hơn, tại nơi thường bạn thanh đèn, thường thường bầu bạn được mấy năm liền phát điên, rồi chết.

      Về phần Lục gia Nhị thiếu gia, chứng cứ đủ, đánh hai mươi đại bản rồi cho về nhà.

      Chuyện này cứ như vậy nháo hồi kết thúc, Kỳ gia trải qua chuyện này xem ra bị thương nặng. Kỳ lão gia tạm thời cách chức về nhà, lúc nào phục chức cũng xác định, danh tiếng các vị tiểu thư Kỳ gia rốt cuộc bại phôi, đừng Kỳ gia nhị tiểu thư, chưa xuất giá Tam tiểu thư là chịu ảnh hưởng nhiều nhất, về phần tiểu thư ở Lục vương phủ, có người chờ bản án định rồi mới qua lại Kỳ phủ.

      Mà ngay sau chuyện này chính là đến chuyện Lục thế tử nạp quý thiếp hơn bốn tháng sau, Lục thế tử dũng cảm gánh chịu trách nhiệm, hùng cứu mỹ nhân, tiện thể đem mỹ nhân nạp tiến Lục vương phủ.

      Mọi người đem đề tài xoay quanh vị quý thiếp này cùng Lục thế tử phi, Lục vương phủ lâu như vậy còn có đích trưởng tôn, nhà mẹ đẻ thế tử phi lại xảy ra chuyện như vậy, có đúng hay thể rằng Lục thế tử phi là thất thế. . .


      Lâm An thành cuối mùa thu khô ráo nhiều, trong phủ thái tử, chạng vạng Tương Như Nhân dạo hoa viên, bồn hoa có nhiều lá rụng, tháng mười hai này, nàng ngửa đầu xem quanh quẩn lại " năm rất nhanh lại qua ."

      Sau lưng Thanh Thu cầm cái áo choàng phủ thêm cho nàng, "Rất nhanh lại có tuyết rơi."

      Ngày mồng tám tháng chạp qua , Tương Như Nhân thấy năm này phá lệ qua mau, nhị ca cũng thành hôn, hôm nay Tương gia cần nàng quan tâm gì nữa.

      Vào đêm, thái tử tới chỗ nàng, Tương Như Nhân chuẩn bị cho trà gừng ấm người, hai người cùng ngồi ở tháp, Tô Khiêm Dương dáng vẻ có chút tùy ý, hạ mấy con cờ đến sang năm đầu xuân tổ chức cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung.

      Đây là hai năm qua vừa mới nổi lên, hàng năm đều tổ chức lần thi đấu như thế, phân tổ nam nữ, tham gia có thể là hoàng tử, công chúa, phi tử trong hoàng gia, cũng có thể là tiểu thư thiếu gia thế gia được mời.

      Tô Khiêm Dương buông con cờ ngẩng đầu nhìn nàng, "Bản cung nhớ kỹ nàng cưỡi ngựa tệ."

      Tương Như Nhân nghe như vậy cũng biết là muốn bản thân tham gia, cự tuyệt , "Thiếp cưỡi ngựa chỉ có thể là ngồi thong thả, chạy bằng ai, bị chê cười thôi."

      " ." Tô Khiêm Dương lấy mấy viên cờ trắng của nàng, "Bản cung nhớ kỹ sáu năm trước ở bên trong trường ngựa, nàng ở ngựa như vậy cũng có vẻ trấn định."

      Nhắc tới chuyện này, Tương Như Nhân sắc mặt cũng có chút quẫn bách, đó là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, lại suýt nữa đánh mất tính mệnh.

      "Lúc này đây cung phi tham gia ít, phụ hoàng đề nghị hồi như thế, các phủ khẳng định đều phải cử ra vài người, nàng coi như cùng chút cũng có việc gì." như vậy, nàng còn có thể cự tuyệt sao, Tương Như Nhân gật đầu, "Nếu như được cái thứ tự gì, điện hạ ngài cũng đừng oán thiếp."

      Dời bàn cờ, Tô Khiêm Dương đem nàng kéo đến trong lòng, cười khẽ, "Oán nàng cái gì, nàng nếu như sợ, cùng lắm bản điện hạ lại cứu nàng thêm lần."

      Tương Như Nhân thấy còn chuyện trường ngựa lúc đó, nện cho cú "Ngài còn !"

      Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, Tô Khiêm Dương nhìn gò má nàng hơi đỏ lên " như vậy, bản cung cũng là ân nhân cứu mạng của nàng."


      Tương Như Nhân ngẩn ra, như vậy cũng sai, lúc đó nếu phải thái tử ra tay cứu giúp, nàng cho dù là bản thân lập tức nhảy xuống cũng phải té bị thương, vạn nhất tàn phế, phải so với chết còn khó chịu hơn.

      Nhưng lúc đó phải cái nhấc tay thôi sao.

      Tương Như Nhân mở to mắt nhìn , nỗ lực để hồi tưởng lại lời lúc đó "Điện hạ khi đó như vậy a."

      "Ồ, bản cung gì?" Tô Khiêm Dương có nhiều hứng thú nghe, Tương Như Nhân ngồi dậy, hắng giọng cái, học giọng lãnh đạm của "Khụ khụ, điện hạ " có việc gì là tốt rồi" ."

      Tô Khiêm Dương bật cười, học cũng giống, "Vậy cũng thể phủ nhận này."


      Tương Như Nhân oán trách nhìn , là có mặt hẹp hòi a, chuyện tình lâu như vậy còn nhớ , vì vậy nàng từ dưới tháp đứng lên, hướng phía ngồi hơi phúc thân "Thiếp tạ ơn điện hạ có ân cứu mạng, thể báo, điện hạ ngài hãy thu nhận thiếp ."

      Thời gian dừng lại hồi, Tô Khiêm Dương khóe miệng gợi nên nụ cuời đắc ý, tâm niệm vừa động, cầm lấy cái chén uống ngụm trà, chậm rãi, "Cũng phải là có cách hồi báo."

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn , Tô Khiêm Dương chỉ chỉ vị trí bên người nàng để cho nàng ngồi xuống, ở bên tai nàng nhàng "Bản cung nghĩ, sinh nữ nhi giống như ngươi cũng rất tốt."

      Bên tai hơi thở của nóng người, Tương Như Nhân thân thể chấn động, cái gì.

      "Điện hạ." Qua lúc lâu Tương Như Nhân mới mở miệng, lời của thái tử làm cho nàng quá kinh ngạc, chính là lại cầu mình sinh nữ nhi chứ phải nhi tử nên khiến nàng kinh ngạc, muốn nữ nhi giống như nàng, điều này có phải cho thấy thái tử rất thích nàng. . .?
      lehoangmyhanh88, song ngư, tart_trung5 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 41: Đua ngựa ra manh mối
      Đầu xuân tháng hai, vùng đồng nội Lâm An thành - trường săn bắn ngoại ô bởi vì thi đấu cưỡi ngựa bắn cung nên bị phân chia ra mảnh lớn khu thi đấu, trước khu thi đấu căng lều trướng từ sớm , thi đấu cưỡi ngựa bắn cung tổng cộng tổ chức hai ngày, người thắng nhận được ban thưởng từ chính hoàng thượng cùng hoàng hậu.

      Tương Như Nhân theo thái tử phi các nàng nhóm vào trường săn, có cung nữ dẫn các nàng đến chỗ an bài tốt, ở đây phạm vi quan sát nhìn tệ, chính giữa là đài dành cho hoàng thượng cùng hoàng hậu, bên cạnh là ghế của phi tử, kế tiếp chính là các nàng.

      có mấy phi tử đổi phục trang cưỡi ngựa, cùng với Tương Như Nhân, trong phủ thái tử Trương trắc phi và Nghiêm lương nhân đều có dự thi.

      "Ngươi xem." Trương Thấm chỉ cho nàng phương hướng, cách đó xa dựngthẳng mấy bia ngắm, đây là dành cho nam tử cưỡi ngựa bắn cung dùng, mấy công tử thiếu gia tựa hồ đợi nổi nữa, nắm mình ngựa cầm cung tiễn đứng đó thử.

      "Đằng kia chính là tiểu đệ của ta." Trương Thấm trong giọng mang theo chút kiêu ngạo, chỉ vào người nam tử trong đó mặc trang phục cưỡi ngựamàu lam đậm, Tương Như Nhân nhìn sang, đó là nam tử tướng mạo thanh tú, mang mặt chút hòa khí, cùng người bên ngoài chuyện. .

      Trương Thấm đắc ý , "Thế nào, tiểu đệ của ta là người ưu tú đấy."

      "Ân, bất quá nhị tiểu thư Tương gia chúng ta cũng kém a." Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, dù có vậy cũng thể rơi xuống thế hạ phong.

      "Được, chúng ta liền bản thân tự khen nhà mình, cũng cảm thấy da mặt dày." Trương Thấm vừa cười vừa , Tương Như Nhân hướng phía thế gia tiểu thư nhìn lại, nhìn thấy bọn Tương Tâm Tuệ, theo lý mà ngày hôm nay ba người đều tới, thể so thi đấu cũng có thể ngồi xem.

      lát sau người tới càng nhiều, trường săn càng náo nhiệt. Đến chiều, thái tử phi giục các nàng thay quần áo "Nhìn cả buổi trưa, giờ cũng đến lượt các ngươi ra sân rồi!"

      Tương Như Nhân thay quần áo ra, thấy Trương trắc phi cùng Nghiêm lương nhân, tự giễu , "Được, ta cho các ngươi xấu hổ." người là kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung vốn tệ, người khác Nghiêm lương nhân, phụ thân còn là võ quan, từ đối với những thứ này đều rất quen thuộc, duy chỉ có nàng, chính là bị thái tử đẩy ra góp cho đủ số.

      Trương Thấm trước sau nhìn nàng vài lần, "Aida~~, Tương trắc phi chúng ta mặc vào cung trang cưỡi ngựa là có phen mùi vị khác a."

      Phục trang cưỡi ngựa đỏ thẫm mặc người Tương Như Nhân rất đẹp. Giữa ôn nhu xen lẫn chút khí, thêm chiếc roi ngựa giắt ở hông càng tạo nên mùi vui của thảo nguyên.

      "Các ngươi cũng đừng chê cười ta, đợi lát nữa các ngươi chạy đường các ngươi, ta mặc ta." Còn chưa lên đường chạy, Tương Như Nhân trước thông báo, thêm thái tử phi cười " Nhiều người như vậy, ngươi cuối cùng thấy xấu hổ sao"

      Tương Như Nhân da mặt dày đến cùng " có Trương tỷ tỷ cùng Nghiêm lương nhân giữ thể diện cho phủ thái tử rồi a."

      ra chỗ thi đấu phía trước được chia nhóm. Tương Như Nhân thuộc tổ sau cùng. Bên cạnh trái phải đều có mấy nam nhân thi đấu, cưỡi ngựa theo đường chạy rồi nhắm bắn các bịa dựng ven đường, ai bắn trúng nhiều bua nhất thắng.

      Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt thấy Nghiêm lương nhân ngựa chuẩn bị xuất phát. Nàng ta chạy vòng quanh trường đua vòng, lưng ngựa còn có thể tạo nhiều tư thế rất đẹp mắt.

      Nghiêm lương nhân cưỡi ngựa cần bàn, lập tức dẫn đầu tốp lọt vào vòng cuối. Tốp này thi xong, người dẫn ngựa lại dẫn tốp khác vào vị trí.

      Đợi lúc Tương Như Nhân lên sân khấu, thi cùng nàng là người vừa được phong phi hai năm trước, là thế gia tiểu thư. Tương Như Nhân quyết tâm thua trận nên khi có hiệu lệnh còn chậm hai phát mới giục ngựa.

      Nàng chậm, phía trước hai người lại nghiêm chỉnh chạy nhanh tạo nên cục diện đằng trước hai kẻ hơn thua lúc trước lúc sau, đằng sau lại lững thững từng bước, nó chạy bằng thảnh thơi tản bộ.

      Tại nơi chờ Trương trắc phi nhìn thấy liền nở nụ cười "Ta nàng xuống đó tản bộ, thành thi đấu hữu nghị rồi."

      Nghiêm lương nhân cũng cười. Nàng cứ nghĩ Tương trắc phi chỉ thế thôi, ngờ nàng thực cứ thế nà tham dự.

      Đến chạm thứ ba, Tương Như Nhân thấy cũng cần phải tăng tốc độ lên chút, nàng nắm dây cương quát tiếng giục ngựa, chạy được vài bước thấy có gì đó được bình thường. Ngựa tự nhiên chạy nhanh đến cách điên cuồng.

      Tương Như Nhân vội kéo cương cho ngựa dừng lại, cung phi cùng tiểu thư thế gia cũng về đến đích, nàng lại dừng ngựa ở giữa đường. Nhìn mọi người tò mò ở cách đó xa, Tương Như Nhân trực tiếp nhảy xuống xem chút mấy móng ngựa.

      Người coi ngựa và mấy cung nữ ma ma chạy tới hỏi nàng bị làm sao, Tương Như Nhân đối với chuyện mấy con ngựa cũng rành nên hướng người dắt ngựa hỏi "Ngươi xem con ngựa này có phải móng có vấn đề ? "

      Người coi ngựa quỳ xuống xem xét chân ngựa, lúc phát ra có vấn đề. móng ngựa có chỗ đinh bị lỏng giống như sắp tuột ra vậy.

      Tương Như Nhân nhìn mấy chiếc đinh móng kia, mặt nhất thời trầm xuống. Nàng đến giờ vẫn là chậm chạp chạy nên sao. Nếu là thổi còi thúc ngựa phi nhanh chẳng phải chỉ lúc là định tuột ra, ngựa đạp đinh té ngã nàng nhất định cũng văng ra. Đường chạy chỉ toàn sỏi đá thế này, bị thương còn nặng hủy dung chừng.

      Cung nữ đứng cạnh ra suy nghĩ trong lòng Tương Như Nhân " Ngựa này phải đều được kiểm tra hết rồi sao, thế nào đinh đóng móng có thể súc ra như vậy?"

      Người coi ngựa đứng lên, "Theo lý mà có khả năng buông lỏng, con ngựa này mới trở về từ vòng chạy thứ nhất, đinh đóng móng ngựa đều là kiểm tra cẩn thận."

      Mọi người vây xem biết chắc ở đây xảy ra vấn đề, kể cả mấy người Tương trắc phi cũng chạy đến.

      Ngựa thi đấu xảy ra vấn đề, dù là vô tình hay cố ý cuộc thi của đám nữ nhân cũng phải tạm ngưng. Vào chuồng ngựa kiểm tra thêm lần nữa cũng chỉ có mỗi con ngựa Tương Như Nhân cưỡi xảy ra chuyện. Điều này khỏi khiến người ta phải suy nghĩ, chuyện ngoài ý muốn này xảy ra cũng quá trùng hợp .

      Thái tử phi trấn an "Người có việc gì là tốt rồi. Bên kia tra. "

      Tương Như Nhân về chỗ ngồi, chẳng còn hứng thú xem thi đấu. Nàng sai Thanh Thu xem coi người thi cưỡi con ngựa của nàng trước đó là ai.

      lát sau Thanh Thu trở về cho nàng cái tên của vị tiểu thư thế gia cũng cực kì xa lạ, chưa từng có hiềm khích gì.

      Trong chuồng chỉ có người coi ngựa, người khác cũng vào. Ngựa thi đấu được đánh số theo thứ tự rồi phân cho các tổ thi đấu ngày hôm nay.
      Trước ngày thi đấu đều có người kiểm tra kĩ lưỡng, hôm nay Tương Như Nhân lại xảy ra chuyện, cũng chỉ có thể là động chân động tay vào lúc vị tiểu thư kia thi xong và chuẩn bị chuyển ngựa qua cho nàng.

      Nhưng người bên chuồng ngựa cũng kiểm tra rồi, có ai động chân tay cả, chỉ có thể do đinh móng tự buông lỏng trong nàng thi.

      Muốn Tương Như Nhân tin chạy chậm như vậy mà có thể làm đinh đóng móng tuột ra là có khả năng. Nàng nghiêm sắc mặt hỏi người coi ngựa vừa báo lại "Lúc thi xong lần đầu tiên, là ai dắt ngựa trở về? Còn có những ai tiếp xúc qua với nó? Các ngươi nhiều người như vậy, ai biết được chuyện con ngựa này bản cung cưỡi ? "

      Người coi ngựa giật mình cái, sau đó dựa theo vấn đề Tương Như Nhân hỏi mà trả lời ra mấy cái tên. Thái tử phi ở bên cạnh tiếp "Vậy ngươi hãy dẫn bọn họ đến đây!"

      Người coi ngựa rời , thái tử phi quay sang với Tương Như Nhân "Tương muội muội, ta biết hôm nay ngươi bị phen sợ hãi, nhưng có lẽ đây chỉ là sơ sót của người coi ngựa mà thôi."

      "Có phải sơ sót hay hỏi mới biết được."
      Tương Như Nhân có ý muốn bỏ qua như vậy, dù là sơ sẩy cũng phải hỏi cho . Nếu nó cứ như cái gai vẫn nằm đó.

      Thái tử phi nhìn Tương Như Nhân bỗng nhiên cứng rắn thoáng giật mình kinh ngạc, sau đó cũng gật đầu "Đúng vậy, hỏi tốt như bày ra chuyện lớn như thế sợ là làm mất hứng thi đấu của mọi người."

      Mấy người Trương trắc phi nghe xong lời này của thái tử phi có cảm giác biến vị. Ngồi cách đó xa là mấy vị cung phi và các thế gia tiểu thư. Nếu chỉ vì chuyện Tương Như Nhân điều tra mà hoãn lại cuộc thi có vẻ thích hợp.

      Tương Như Nhân cười cười "Mất hứng so với mất mạng vẫn tốt hơn, ngài xem đúng , nương nương?"

      Trương trắc phi ra hòa giải " Chyện này và thi đấu cũng can hệ gì. Các nàng thi cứ thi, chúng ta hỏi cứ hỏi thôi. Dù sao cũng hỏi cho để an lòng, chỉ là cát đá đường thôi, các nàng thi bên đó có té xuống cũng mấy nghiêm trọng.

      vậy nhưng bên này còn tra hỏi bên kia ai dám tiếp tục thi thố. Ai biết được có xảy ra chuyện như Tương trắc phi nữa hay . phải ai cũng có vận khí tốt như nàng, bình an vô .

      Người kia rất nhanh dẫn mấy kẻ trông ngựa còn lại tới. Bốn năm người đứng đó biết có chuyện gì. Tương Như Nhân nhìn thoáng qua thấy thái tử phi có ý muốn hỏi mở miệng "Ai là người dắt con ngựa này trở về?"

      kẻ trong đó bước ra "Là tiểu nhân dắt nó. "

      "Sau khi thi đấu vòng trước xong, dắt nó về ngươi có kiểm tra lại ?"

      "Để phòng trường đua cần nên tiểu nhân kiểm tra lại rồi, nó có vấn đề gì." Người trẻ tuổi đó trả lời xong, Tương Như Nhân hỏi mấy người khác thêm vài câu rồi tiện đà lại vòng về hỏi "Ngươi ngươi kiểm tra vậy còn có thấy ai ?"

      Kẻ kia lắc đầu "Kiểm tra xong người khác vào dẫn ngựa trở ra."

      "Vậy ngươi rời lúc nào, lúc đó ở chuồng ngựa có những ai?"

      ra tên người mà kẻ đó tại lại đứng ở đây. Tương Như Nhân quay sang hỏi tên quản "Người đâu?"

      " canh giờ trước do nhà có việc gấp nên xin về trước."

      Tương Như Nhân híp mắt cái, nhớ kĩ bốn người này rồi để họ rời . Diệp lương nhân sau lưng thái tử phi lên tiếng "Hỏi nhiều như vậy, thế nào càng hỏi càng mờ mịt."

      Tương Như Nhân hướng nàng cười cười "Chậm rãi tra, thế nafo cũng tra ra đến những người có liên quan."

      Thái tử phi thấy nàng đột nhiên ngừng tra, sai cung nữ phiá trước thông báo tiếp tục cuộc thi. Đợi sau khi Tương Như Nhân lại ngồi xuống vài câu thấm thía " Bản cung thấy Tương muội muội là đa tâm rồi, dù trước đây chuyện này chưa từng xảy ra nhưng chuyện ngoài ý muốn luoin có khả năng. tại muội muội sao là tốt rồi. Tra tiếp cũng ra kết quả gì, ngày mai tin tức truyền đến tai hoàng hậu, cũng luôn là mấy người này thất trách."

      Lời chân thành như vậy làm sao lại dễ nghe. Lấy hứng thú của mọi người ở đây ra làm lí do, rồi lấy cả hoàng hậu ra áp chế. Ngày hôm nay là nàng có việc gì. Nếu xảy ra chuyện đúng rồi, bị thương cũng chẳng phải thái tử phi. Chỉ cần khuôn mặt nàng bị hủy dung là cũng đue rồi.

      Nghĩ tỡi đây khóe miệng Tương Như Nhân khẽ nhếch lên, hương về phía thái tử phi tạ ơn mà tra tiếp hay "Đa tạ thái tử phi quan tâm."
      lehoangmyhanh88, song ngư, tart_trung7 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 42: Có điểm đúng
      Đến tối trở về cũng có ai lại chuyện này với thái tử. Theo ý thái tử phi chỉ coi đây như chuyện ngoài ý muốn, người cũng có việc gì nên cần kinh động đến thái tử.

      Còn đối với Tương Như Nhân, khi chưa điều tra ngọn ngành nàng cũng kinh động.

      Lúc Tử Hạ trở về trời tối. Tương Như Nhân gọi nàng vào trong phòng. Tử Hạ đưa cho nàng mấy phong thư. Bốn người coi ngựa, người về trước, còn ba người lúc cuộc thi kết thúc cũng về nhà, tạm thời có gì bất thường.

      "Chỉ là tên mã phu xin về sớm với lí do mẫu thân bị ốm, cần người hầu hạ nhưng người hồi bẩm lại mẫu thân vẫn rất khỏe mạnh, buổi chiều còn thấy bà múc nước giặt quần áo trong sân."

      Tương Như Nhân cúi đầu xem tin được đưa về. Kẻ xin về sớm kia mãi tối muộn mới về đến nhà chứ về sớm theo lời bẩm là mẫu thân bị bệnh. Nhưng nếu nàng có chuyện gì là người đầu tiên bị tra tới nên trực giác mách bảo cho nàng là liên can đến chuyện lần này.

      "Cứ tiếp tục quan sát xem ra về sớm để làm gì. Ba người còn lại theo dõi chặt hơn. Điều tra thu nhập trong nhà của bọn họ thời gian gần đây, xem coi có khoản thu vào hay tổn hao gì đột ngột. Cũng tra tỉ mỉ những người có qua lại với bọn ."

      Tương Như Nhân hoàn toàn tin đây là chuyện ngoài ý muốn. Chẳng phải vị tiểu thư trước đó bị gì, ràng là ở giữa bị động tay động chân.

      Bên này Tương Như Nhân cho người điều tra, ngày thứ hai thi đấu tới. Ngày thứ nhất nàng bị loại nên hôm nay ngồi chỗ coi Nghiêm lương nhân chuẩn bị đấu vòng chung kết.

      Đến chính ngọ hoàng thượng và hoàng hậu tới, theo phía sau là thái tử và mấy hoàng tử, công chúa mặc trang phục cưỡi ngựa, có vẻ là cũng muốn vào thử lần.

      Mà bên này mấy người nam nữ cũng vào cuộc tranh hạng nhất.

      Kết quả khỏi bất ngờ vì nam tử đứng đầu là Tiểu thiếu gia của Phong tấn Hầu phủ. Còn nử tử đứng đầu ai khác chính là nữ nhi của Thiết kỵ đại tướng quân, Bạch gia tứ tiểu thư. Nàng từ theo cha trấn thủ biên quan, tài cưỡi ngựa có thể so với nam nhân. Năm ngoái vừa trở về Lâm An thành, từ đó vị trí này đều là của nàng.

      Cái khác , nhìn Tiền thiếu gia và Bạch tứ tiểu thư đứng chung chỗ là cặp trai tài sắc. Hoàng thượng vừa động tâm, cúi đầu vài câu với hoàng hậu thấy nàng lắc đầu, cùng lúc mặt hoàng thượng là bộ dáng vẻ đáng tiếc.

      Bạch Cửu Linh hề biết lúc này mình vừa trở thành đối tượng xem xét tứ hôn, nhưng may là nàng đính hôn rồi nên hoàng thượng đành phải buông tay.

      Tiếp nhận ban thưởng danh hiệu đệ nhất xong tự có những nơi thứ hai, thứ ba ban thưởng đến. Ngay cả Tương Như Nhân cũng phóng khoáng góp phần ban cho đôi nam châu cao cấp.

      Buổi chiều là săn bắn nên đường chạy thi rất nhanh được dọn . Hoàng tử công chúa chia thành mấy tổ thi xem trong vài canh giờ ai săn được nhiều nhất. tại là ngay đầu mùa xuân nên thú vật ra tìm thức ăn ít. Ngay cả hoàng thượng cũng thay phục trang dẫn theo mấy vị đại thần cùng săn, thái tử cũng chung nhóm này.

      Diệp lương nhân ra trong đầu cũng có ý muốn nhưng thấy hai vị trắc phi đều gì nên cũng đành ngoan ngoãn chuyện phiếm với Tần lương nhân, thi thoảng đưa mắt nhìn về hướng hoàng hậu và thái tử phi.

      canh giờ sau, nhóm hoàng thượng trở về đầu tiên. Hoàng hậu đứng dậy nghênh đón, mấy người phía sau cũng đứng dậy theo. Vài tên thị vệ chạy tới xách con mồi. Hoàng thượng xuống ngựa, nhìn hoàng hậu cười "Mấy tiểu tử kia vẫn tranh với trẫm đây, chỉ săn mấy con nai , mang về cung đưa ngự thiện phòng."

      Tên còn cắm mình nai con, vết thương chảy máu, vẫn chưa chết hẳn.

      Vài người nhát gan nhìn đành lòng, ngoảnh mặt quay . Tương Như Nhanh nhìn nhanh qua con nai đầu cũng nhấc lên nổi cùng tiếng cười vui vẻ của hoàng thượng. Đây là chính thế giới mạnh được yếu thua a.

      Mọi người cười , tiểu nhạc đệm ngày hôm qua cũng còn người nhắc tới, ai lại có ánh mắt như thế, trong tình huống vui vẻ lại nhắc đến những chuyện đấy.

      Rất nhanh nhóm các hoàng tử công chúa sớm rời cũng trở lại. Mấy tổ xuống ngựa rồi mà vẫn có người còn tranh chấp. Thị vệ nhanh chóng mang các con mồi xuống, nào nai nào thỏ đều có đủ loại.
      Nhóm tam hoàng tử và thất công chúa thua hai con. Suốt dọc đường về Thất công chúa vẫn tranh luận ngớt với Tứ hoàng tử, buộc nhường mình con để huề nhau mới được.

      Tứ hoàng tử còn cách nào, thuận theo lời khuyên của Nhị công chúa nhường nàng ta con mồi rồi mới đàng hoàng tiến về, hai bên ngang tài ngang sức, ai thua ai thắng.

      Thất công chúa thấy thái tử phi thân thiết kéo tay nàng "Đại tẩu, lâu ta chưa gặp Tuần nhi."

      "Ta cũng lâu thấy ngươi đến phủ thái tử, bận cái gì đây?" Triệu Nhị cười híp mắt nhìn nàng. Hai người là khá thân mật.

      mặt Thất công chúa bỗng xuất rặng đỏ khả nghi, hơi cúi đầu, mũi giày cọ cọ bùn cát dưới chân " Mẫu hậu bắt ta ở trong cung học tập cho tốt a!"

      Thái tử phi nhìn nàng bộ dáng như vậy cũng đoán ra đại khái, chọc nàng.

      Thất công chúa vài ngày nữa phủ thái tử thăm hoàng thái tôn. xong nàng lại đến chỗ hoàng thượng làm nũng đòi ban thưởng.

      Trương trắc phi bên cạnh Tương Như Nhân thấp giọng "Thất công chúa sắp tuyển phò mã. "

      Hoàng gia có mấy vị công chúa, xuất giá xuất giá, chưa xuất gía hôn cũng định. Duy nhất chỉ có vị Thất công chúa này là chưa định thân. Nay nàng muốn tuyển phò mã, vậy nấy vị nam tử tài tuấn ở Lâm An thành phải phen đổ mồ hôi rồi. Trong mấy vị công chúa vị này là khó nhai nhất.

      Tương Như Nhân nhìn Thất công chúa cười vui vẻ bên cạnh hoàng thượng. Này có người toát mồ hôi nhưng cũng có người thấy vậy. Leo lên hoàng gia, sao cũng là bước lên trời đây...

      Sau khi cuộc tranh tài kết thúc hai ngày, chỗ Tương Như Nhân cũng lấy được tin về bốn người coi ngựa kia. Kẻ xin về sớm lấy lí do mẫu thân ngã bệnh kia thực ra là nuôi người bên ngoài, còn là quả phụ nên sợ trong nhà biết, lúc nào cũng phải ém thời gian để chạy tới lui. Mà ba người còn lại có hai nguời dính vào cờ bạc, thường vào sòng bạc xong ra là nhẵn túi. Dù nghề coi ngựa kiếm được tệ nhưng như lời hàng xóm trong nhà thường xuyên chịu đói."

      "Trước mấy ngày thi đấu, thê tử của người coi ngựa họ Trần lại ra cửa tiệm đánh đôi vòng tay, khuyên tai và trâm bạc. Khi bị hàng xóm nhìn thấy bảo là do vận khí trong sòng bạc tốt kiếm được chút nên nhân lúc chưa thua lại hết sạch liền sắm chút đồ cưới cho hài tử. Nhưng theo điều tra vào trong sòng bạc họ Trần này toàn đánh thua, chỉ thắng lớn lần duy nhất cũng nửa năm trước. Nếu sáng đánh thắng được chút gì chiều cũng thua ngược lại hết sạch.

      Tương Như Nhân gật đầu "Chuyện mua nhân hại người này thường là phải đặt cọc trước, xong việc giao khoản còn lại. Ngươi cho bên sòng bạc ít tiền để họ dụ thắng chút rồi thua chút, chơi đến khi táng gia bại sản kiểu gì cũng phải vòi thêm tiền."

      Người đến đường cùng thế nào mà chẳng nghĩ cách đòi thêm tiền, nàng vội. Cứ từ từ rồi cũng tra ra kẻ đầu sỏ.

      quá năm ngày, Trần phu mã liền táng gia bại sản. Mấy chỗ sòng bạc này vốn làm ăn luôn có điểm mờ ám, muốn dụ người chơi tới trắng tay khó gì. Trần phu mã là thua đến khế đất cũng còn, toàn gia phải dọn ra ngoài vất vưởng. Nhìn mấy đứa trẻ khóc gào, mấy lão nhân gạt lệ, họ Trần kia tâm mê cờ bạc cũng vơi mất nửa, nghĩ tìm cách xin thêm ít bạc.

      Khi tin này truyền đến chỗ Như Nhân truớc mặt nàng cũng phải tên của gì mà quan lớn hay tên vị thế gia nào mà chỉ là lão bản của mấy cửa tiệm.

      Phương lão bản này làm ăn cũng . Khắp Lâm An thành có tới bảy cửa hàng, thu bạc cũng kha khá, so với vài quan viên cuộc sống còn tốt hơn.

      Tương Như Nhân và Tương gua đều chẳng có quan hệ gì dính dáng đến Phương lão bản này.

      Nhìn mấy tin bàn, đầu mối này lại càng mờ mịt, Tương Như Nhân lẩm bẩm "Chẳng lẽ là chuyện ngoài ý muốn? "

      "Tiểu thư, bằng chúng ta tiếp tục tra thêm mấy người qua lại gần với Phương lão bản này." Tử Hạ đứng cạnh nhắc nhở "Phu mã họ Trần này và Phương lão chắc chắn là có giao dịch gì đó, nếu tại sao ông ta phải đưa bạc cho ."

      Tương Như Nhân gật đầu " cần theo dõi phu mã nữa, điều tra Phương lão bản này là được."

      Đến đêm thái tử qua đây. Tương Như Nhân vẫn cảm giác khó chịu vì giống như sắp nắm được cái gì đó rồi nhưng lại vẫn chưa .

      Tô Khiêm Dương thấy nàng mới đọc được nửa sách chậm hẳn lại, ngước mắt nhìn thấy ánh mắt nàng có chút mông lung.

      Rút sách từ trong tay nàng ra khiến Tương Như Nhân thu hồn lại, thấy cũng giận, lấy lòng đưa tay với lại quyển sách "Điện hạ, thần thiếp vừa thất thần."

      " Suy nghĩ gì?" Tô Khiêm Dương vẫn cầm sách đưa cho nàng. mặt hề có vẻ tức giận, chỉ là có chút hài lòng.

      Tương Như Nhân trong lòng lộp bộp vài cái, ngẩn ngơ trước mặt là nàng nên. Thế rồi bày vẻ mặt vô tội nhìn "Thiếp nghĩ cũng sắp đến sinh thần của điện hạ rồi. biết nên chuẩn bị quà gì?"

      Cũng biết có tin hay . Tương Như Nhân chân thành nhìn .

      Tô Khiêm Dương cũng thèm nhìn nàng, cầm quyển sách lên xem, cứ mặc nàng ngồi ngốc nửa ngày sau mới quay lại hỏi "Năm ngoái tặng gì?"

      "Năm ngoái là đai lưng thiếp tự tay thêu. "

      Tô Khiêm Dương đặt sách xuống "Vậy năm nay nàng thêu quần áo . Vừa đúng hợp thành bộ."

      Cách sinh thần của thái tử tháng Tương Như Nhân chuẩn bị quà xong hết rồi. Vừa nãy cũng chỉ là kiếm cớ mà thôi, ngờ lại phải tự tay thêu cho bộ quần áo.

      Nhưng lời ra khỏi miệng, chối từ cũng được. Tương Như Nhân gật đầu cười "Điện hạ thích vậy còn gì bằng."

      ràng là có chút gượng ép, phải Tô Khiêm Dương thấy được kinh ngạc trong mắt nàng. Vốn là để nàng phải cầu mình lần nhượng bộ nhưng ngờ nàng cứ thế hùng hổ đáp ứng. hiểu sao trong lòng Tô Khiêm Dương có chút vui.

      Cảm giác này chẳng ràng nhưng lại khiến vô cùng khó chịu. Tô Khiêm Dương khỏi hồi tưởng lại cách thức và nàng ở chung suốt hai năm qua kể từ khi Như Nhân vào phủ.

      Ngoại trừ việc giường, phàm là chuyện gì , hình như nàng cũng thuận theo. Như tại, dù có thêu kịp nữa nhưng nàng vẫn từ chối.

      vẫn cảm thấy cách thức mình và nàng ở chung với rất thoải mái. Nàng biết những thứ thích, biết đón ý để phụ họa khiến cảm thấy ở đây rất khác biệt. Nguyên nhân chỉ có . Đó là nàng luôn thuận theo .

      Tất cả nữ nhân trong phủ thái tử đều thuận theo , Tương Như Nhân nàng thuận thắn cũng có gì là đúng. Tô Khiêm Dương nhìn vẻ mặt nàng có chút ủy khuất, vậy rốt cuộc chính là vấn đề ở chỗ đó.

      "Điện hạ? "Tương Như Nhân thấy thất thần khẽ gọi tiếng. Phút chốc thái tử nheo mắt nhìn nàng. Đúng rồi, biết vấn đề là gì. Đó là nàng chưa bao giờ ghen. Nàng chưa bao giờ đối với việc lâu đến Linh Lung các mà tỏ thái độ, chưa bao giờ vì đến thăm mà làm nũng. Nàng đối với việc này cứ bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng vậy. đến, nàng vui vẻ, đến, nàng cũng vì thế mà khổ sở.

      phải điều cần chính là những phi tử như vậy sao. Nhưng khi biết vấn đề lại càng khó chịu trong lòng. cảm giác như mình bị cần đến.

      Thái tử phi cần , Trương trắc phi cũng cần . dưới toàn phủ này nhiều nữ nhân như vậy đều cần . Nhưng hình như ở chỗ nàng, lại được cần đến như thế. , nàng dường như vẫn trôi qua rất tốt.

      khi cái suy nghĩ này xuất thể gạt nó được. Cũng giống như ván cờ phải coi trọng thắng thua. Trong lòng Tô Khiêm Dương kà thể chấp nhận hòa chuyện này, cho nên xuất phát từ huyết mạch hoàng thất, đối với người trước mặt, vẫn muốn thắng.

      Tương Như Nhân thấy lúc này ánh mắt thái tử nhìn mình thay đổi, có chút kì quái, cảm giác như là có cái ý gì. Lúc Tương Như Nhân tính gọi lần nữa Tô Khiêm Dương đứng dậy về phía giường " còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi."

      Đè xuống nghi ngờ trong lòng. Tương Như Nhân tới cởi áo ngoài cho , thấp giọng hỏi "Vừa rồi điện hạ còn bảo thiếp thất thần. Giờ sao người cũng thế rồi?"

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng từ mắt đến mũi, rồi xuống đôi môi. Vừa uống trà lài xong nên từ hơi thở ra còn thoảng hương nhàn nhạt. Tô Khiêm Dương khẽ cười, cũng trả lời mà trực tiếp cúi đầu chặn miệng nàng lại.

      đêm này Tương Như Nhân là bị đùa giỡn . Cuối cùng nàng còn phải xin tha, nhưng người nào đó tinh lực vẫn dồi dào. Nàng biết giận nên cố gắng đón ý hùa nhưng đáp lại nàng càng là mãnh liệt hơn.
      Last edited: 24/4/16
      lehoangmyhanh88, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
      tình trôi qua nửa tháng, cơn giận này của thái tử vẫn còn chưa tan, giận dỗi cũng quá lâu . Trong lúc nhất thời Tương Như Nhân cũng biết làm sao, dỗ cũng thấy hiệu quả. Nếu vì nàng thất thần cũng sinh khí lâu như thế, Tương Như Nhân chỉ có thể nghĩ là nàng làm sai chỗ nào đó.

      Nhưng trong đầu nàng điểm qua cũng chưa từng cảm thấy có chỗ nào hầu hạ thỏa đáng. Nếu để nàng nàng làm tận thiện tận mỹ a.

      Giữa trưa tháng ba, Tương Như Nhân ngồi trong đình, tay cầm bộ quần áo cắt may xong, nàng cầm kim chỉ thêu hoa văn lên.

      Thêu hơn nửa canh giờ cũng chỉ mới xong được mảng . Còn phải chỉ đen bao lại nữa. Tương Như Nhân ngừng tay. Tử Yên từ phía sau bước lên bóp vai cho nàng "Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi lúc . Hôm nay ngài cũng chưa có giấc ngủ trưa nào."

      Tương Như Nhân đưa tay giơ bộ y phục lên, khẽ thở dài. Chỉ còn hơn nửa tháng là đến sinh thần của thái tử. Nếu như thêu tốt, đừng là ngủ trưa mà đến giấc ngủ buổi tối cũng còn. Nửa tháng này mỗi lần qua đây, mặt thái tử đều là vẻ mặt như nàng thiếu bạc vậy. giường hành đến nàng mệt muốn chết. Nàng dù là có muốn đòi tốt cũng dám mở miệng, đành kiên trì thêu cho xong y phục.

      Tử Yên xoa bóp hồi xong. Tương Như Nhân đổi loại chỉ, tiếp tục thêu.

      Cách đó xa, Tử Hạ tới "Tiểu thư, tra được!"

      Tương Như Nhân đặt y phục xuống bàn, ra ý bảo nàng tiếp. Tử Hạ cũng có chút cao hứng, tra lâu như vậy cuối cùng cũng có kết quả, chậm hồi sức rồi " Phương lão bản kia cùng Chiêm phủ chủ bạc Vương đại nhân là có quen biết. Con của Phương lão bản chính là tiểu thiếp của Vương đại nhân, sinh cho hai nhi tử. Theo lời tiểu thư điều tra, chức quan chiêm phủ chủ bạc này cũng là Vương đại nhân dùng tiền mua. Vương đại nhân này có tiểu muội, cũng chính là sủng thiếp của Liên nhị lão gia.

      "Liên gia, phải là nhà mẹ đẻ của mẫu thân thái tử phi, Triệu phu nhân sao?" Tương Như Nhân tiếp lời nàng. Tử Hạ gật đầu "Đúng vậy!"

      "Có xác định người mấy nhà này vài ngày nay có liên hệ ?"
      Tương Như Nhân híp mắt hỏi. Liên gia, Triệu gia, có chút ý tứ.

      "Vốn là tra tới Vương chủ bộ đầu mối bị chặt đứt. Nhưng dường như Vương chủ bộ phát giác ra điều gì, muốn nhắc nhở Triệu gia cảnh giác nên chúng ta lần theo tra ra được tới Triệu gia. Nhưng tiểu thư, tất cả cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, hề có chứng cứ xác thực."

      "Muốn chứng cứ làm gì? Ta cũng cầm nó đến Liên gia hay Triệu gia chuyện." Tương Như Nhân chỉ là muốn tra cho ràng chuyện trùng hợp hay cố ý... nếu là cố ý ít nhất trong lòng phải nắm chắc...

      Chỉ có điều mục đích này phải suy nghĩ chút. Muốn nàng ngã ngựa để gãy tay gãy chân hay hủy dung, có lẽ muốn nàng chịu thất sủng. Sợ nàng ở phủ thái tử quá được sủng ái, thế lực Tương gia lại quá cường thịnh, tạo thành uy hiếp cho các gia tộc khác sao?

      Đại khái nắm được lí do, Tương Như Nhân liền viết thư cho tổ phụ. Chuyện lan rộng đến triều chính và quan trường, nàng người cũng thể giải quyết. Nhắc nhở người bên nhà chút đê tổ phụ cùng phụ thân và Nhị thúc sớm có đối sách. Mấy cái nhược điểm này nọ, dù để bị bắt thóp cũng gây ra trở ngại gì lớn.

      Thư rất nhanh viết xong, Tương Như Nhân sai Tử Hạ đưa . Còn về phần thái tử phi bên này, nàng cũng biết nội tình, thời gian còn nhiều, cứ chậm rãi mà đấu thôi...

      Cầm y phục bàn lên, sắc mặt Tương Như Nhân lại suy sụp vài phần. Chuyện cấp bách nhất bây giờ vẫn là phải thêu y phục cho tốt a~~

      Nhưng thái tử cũng cho nàng được như ý. Trước sinh thần nửa tháng cứ liên tục ở lại đây đến mấy ngày. Tương Như Nhân có giấc ngủ trưa giờ lại tiếp tục phải làm cả vào ban đêm.

      Cũng chẳng thể làm qua loa rồi đem giao y phục ra. Chỗ tay áo, cổ áo, thắt lưng và tà áo còn chờ nàng từng đường từng đường thêu lên. Cũng thể để người khác làm. Khi nào thái tử đến là dường như Tương Như Nhân đều chong đèn thêu tới tận khuya.

      Nhưng thái tử tất nhiên biết được những điều này. cảm giác mình tới đủ thường xuyên để nàng có thời gian thêu kịp, sớm muộn cũng phải tìm thỏa hiệp. Đáng tiếc cứ giằng co như vậy, lại ý tứ với Tương Như Nhân khiến nàng nghĩ tức giận, dù cũng chẳng biết lí do vì sao.

      Rất nhanh chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh thần của thái tử. dưới phủ cũng vô cùng bận rộn, vì khách đến tặng quà nhiều nên cũng phải bày chút yến tiệc.
      Tương Như Nhân tranh thủ mấy ngày này thêu cho xong y phục. Tôn ma ma đưa canh đến cho nàng, ở bên cạnh khuyên nhủ "Tiểu thư, quà chúc mừng phải ngài sớm chuẩn bị rồi sao. Ngài cứ phải mệt nhọc như thế làm gì a?"

      Tương Như Nhân ngẩng đầu "Ma ma, thái tử lái theo lời của ta như vậy, nếu bây giờ ta lại thêu, chẳng phải tự vả vào miệng mình sao?"

      Tôn ma ma cầm lấy đoạn ống tay áo hoàn tất cười "Trong vòng tháng muốn thêu xong toàn bộ y phục nhất định là thể, nô tỳ nghĩ điều thái tử muốn phải là y phục."

      " vì y phục, vậy là tại sao?"
      Tương Như Nhân buông tay thêu xuống nhìn nàng. Tôn ma ma chỉ điểm "Chẳng phải tiểu thư mấy ngày nay điện hạ giống như sinh khí với ngài mà có lý do sao? Nô tỳ nghĩ thái tử mấy ngày nay thường đến là để tiểu thư nhận chịu thua với điện hạ."

      "Chịu thua?"

      "Đúng vậy, tiểu thư!" Tôn ma ma nhìn nàng dáng vẻ hiểu, vội giải thích "Điện hạ biết tháng kịp nhưng vẫn để ngài thêu, là muốn tiểu thư phải hướng điện hạ cầu thua lần. Tiểu thư mềm mỏng, điện hạ cũng có bậc thềm để bước xuống. Nhưng ngài cứ kiên trì thêu như vậy, điện hạ tất nhiên thoải mái rồi."

      Những lời này của Tôn ma ma là từ phen thảo luận của mấy ma ma, nàng chỉ là đại diện đứng ra khuyên nhủ. Tiểu thư nhìn ra, thái tử lại cứ hờn dỗi. Lẽ nào cứ để như vậy mãi, phải hòa giải thôi. Cách nào để hòa giải? Tất nhiên là tiểu thư nhà mình phải mềm mỏng cúi đầu rồi.

      "Ma ma" Tương Như Nhân dừng chút "Ngươi xác định ý của điện hạ là muốn ta nhận thua chứ?". Tính cách của thái tử nhìn ra nửa điểm muốn nàng nhận sai chịu thua. Còn nữa, nàng có sai sao?

      "Tiểu thư, chả lẽ ngài còn mong chính điện hạ tự với ngài là muốn ngài nhận thua sao. Điện hạ tới nhiều lần như vậy tất nhiên là để ngài thêu xong phải hạ mình, phải mềm mỏng, phải nhận thua mình làm được. Điện hạ cũng chẳng trách ngài đâu."

      Giải thích như thế thêm lần, Tương Như Nhân hiểu ra đôi chút. Nhưng nhìn y phục khiến nàng bận rộn suốt thời gian qua ở trong tay, tại muốn nàng phải nhận thua là làm được.

      "Tiểu thư, ngài cứ vậy mệt chết mất." Thấy vẻ mặt do dự của Tương Như Nhân, Tôn ma ma vội nhắc nhở.

      Tương Như Nhân lên tiếng.

      Tôn ma ma thấy thế thở dài tiếng. Thời gian ở Tương gia cũng biết, tiểu thư và hai vị thiếu gia là có chung điểm. Đó chính là tính bướng. dễ nghe là kiên trì, khó nghe là chưa đến phút cuối chưa thôi, chưa đụng tường Nam chưa quay lại.

      Thấy nàng nhìn chằm chằm bộ y phục, Tôn ma ma biết nàng là tiếc nuối công sức những ngày qua. chừng cắn răng cũng phải kiên trì làm cho xong.

      Quả nhiên giây sau Tương Như Nhân ngẩng đầu với nàng "Mama, cũng chỉ còn vài ngày, thêu cũng sắp xong rồi, ta thể bỏ dở nửa chừng được."

      Tôn ma ma biết nhiều lời vô ích "Tiểu thư ngồi thêu, nô tỳ kêu Thanh Đông bưng canh dưỡng thần lên cho ngài."

      Tương Như Nhân gật đầu, cúi xuống tiếp tục thêu kim mãng dang dở...

      Trước sinh thần ngày, Tô Khiêm Dương vừa xử lí công việc xong ra từ Phượng Dương các. Trời cũng còn sớm, phía trước có cung nữ rọi đèn chờ nơi đến.

      Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh chút " Linh Lung các."

      Tiểu cung nữ bước phía trước soi đường. Tô Khiêm Dương chắp tay đến Linh Lung các. Tiểu cung nữ thắp sáng đèn lồng phía trước Linh Lung các rồi hành lễ rời .

      Tô Khiêm Dương đứng ở cửa lúc rồi mới vào.

      Thanh Thu ở cửa thấy thái tử đến báo cho Tôn ma ma bên trong biết, Tôn ma ma lại lắc đầu, chỉ cùng mọi người quỳ xuống hành lễ "Ra mắt thái tử điện hạ."

      Tô Khiêm Dương vào viện lại chỉ thấy cung nữ quỳ xuống hành lễ mà thấy Tương Như Nhân ra nghênh đón. Lại vào trong hai bước, thấy được thân ảnh ghé vào bàn.

      Dưới giá cắm, ánh nến mờ ảo hắt lên gò má ngủ say của nàng. Nàng tay để lên bàn, gò má tì lên cánh tay này làm gối ngủ, tay kia vẫn còn cầm y phục.

      Tô Khiêm Dương đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này vô cùng ấm áp.

      bước đến gần thấy mặt nàng còn mang theo vẻ mệt mỏi, dưới mắt có chút dấu vết thâm quầng. Cầm tà áo bộ y phục lên xem. Kim mãng đó được thêu chỉ vàng như có linh khí, cưỡi đám mây dáng vẻ ngão nghễ, đầu hơi cúi thấp như quan sát chúng sinh.

      Giờ phút này mọi cảm giác thách thức lúc trước đều tan biến. Thấy nàng ngủ an tĩnh như vậy cũng nỡ đánh thức.

      Tô Khiêm Dương tay dùng thêm chút lực, bộ y phục tuột khỏi đùi nàng. Tương Như Nhân giật mình, mơ mơ màng màng cũng nhìn . Chỉ là theo bản năng bắt lại bộ y phục, lầm bầm vài tiếng "Canh mấy rồi? Sao gọi ta dậy?"

      "Bẩm nương nương, vừa qua giờ tuất."
      Thanh Đông nhìn lướt qua thái tử, đứng bên trả lời.

      "Trễ vậy rồi sao, gọi Thanh Thu mang thức ăn lên , ta đói bụng."

      Tương Như Nhân ôm y phục, cũng ngẩng đầu mà tiếp tục tựa lên cánh tay muốn nghỉ thêm lát. Nàng thực là rất mệt, mắt cũng rất mỏi.

      Bỗng nhiên phía đầu bay tới câu hỏi "Nàng chưa dùng bữa tối sao?"

      Tương Như Nhân nhất thời vẫn chưa tỉnh, gật đầu " kịp nên vẫn chưa ăn."

      Trả lời xong lúc nàng mới phát có điểm thích hợp. Tai sao lại là thanh của nam nhân?

      Ngẩng đầu lên xem, thấy thái tử cười như cười nhìn nàng. Nhất thời nàng tỉnh hẳn, lầm bầm gọi câu "Điện hạ?"

      Tô Khiêm Dương cũng biết nàng thế nào. Dáng vẻ này giống như con mèo biết nghe lời, cứ kiên cường thêu cho xong mà chịu làm nũng xin tha.

      Thanh Thu rất nhanh mang thức ăn lên bày ra. Ngồi đối diện Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân nhớ đến lời của Tôn ma ma, có chút chột dạ.

      Chỉ lặng lẽ uống canh, đầu cũng ngẩng lên nhìn . Hoàn toàn là bộ dáng "Hình như ta có sai nhưng ta cũng nhận. "

      Tô Khiêm Dương cũng câu nào, uống thêm chén canh rồi nhìn nàng ăn. Dọn dẹp bát dĩa xong, Tương Như Nhân chỉ chỉ y phục giá treo "Điện hạ có muốn thử chút ?"

      Tô Khiêm Dương bước tới, Tương Như Nhân cởi áo ngoài rồi mặc y phục mới thêu xong cho . Lúc nàng vòng ra trước mặt chỉnh cổ áo, Tô Khiêm Dương thấp giọng hỏi " mấy đêm rồi ngủ?".

      "Chỉ mất giấc ngủ trưa thôi chứ thức đêm."
      Tương Như Nhân tay dừng chút, rồi tiện đà vuốt nếp gấp vai. So độ dài ngắn của tay áo và y phục. mặt lộ ra nét hài lòng thỏa mãn, tay nghề nàng vẫn còn rất tốt.

      Thấy nàng lúc này còn lộ ra vẻ tự đắc. Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn y phục người hết sức vừa vặn. Mỗi chỗ thêu chỉ vàng lên đều rất tinh xảo. Khẽ nhấc chân, chỗ vạt áo kim mãng cũng vô cùng sống động.

      "Điện hạ thích ?" Bận rộn cả tháng trời, hôm nay cũng mặc người thái tử. Tương Như Nhân vẫn là thỏa mãn, ngẩng đầu lên nhìn cũng thấy nhìn mình, vẻ mặt nhàn nhạt.

      Lời Tôn ma ma chợt lóe lên trong đầu.

      Làm sao bây giờ đây? Cầu tình làm nũng chịu thua, làm bây giờ còn kịp a?

      Tương Như Nhân cũng chỉ dừng lại chốc lát rồi thốt ra "Điện hạ, người còn tức giận sao?"


      xong Tương Như Nhân liền hối hận, đúng, sai rồi. Vì thế nàng liền nhìn thái tử, cách vô cùng chân thành "Điện hạ, người đừng nóng giận. Thiếp biết sai rồi..."
      Last edited: 24/4/16
      lehoangmyhanh88, tart_trung, song ngư9 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 44: Sinh thần thái tử
      (A)
      Y phục cũng làm xong, đều mặc người thái tử, Tương Như Nhân lại đến giải thích như thế.

      Tô Khiêm Dương có chút dở khóc dở cười, bản thân mình vừa qua mỗi lần đến chỗ nàng tâm tình đêu tốt, lúc này giống là vì lòng dạ hẹp hòi cố ý ép buộc.


      Trắc phi của lại độ lượng, vì chong đèn làm tốt y phục. Rồi lại còn suy nghĩ cho tâm tình của mà nhận sai. ra chắc bản thân nàng cũng biết là sai chỗ nào.


      Vì thế đáy mắt Tô Khiêm Dương thu lại ý cười, nghiêm nghị "Sai ở đâu?"

      Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, bày ra bộ dáng đệ tử ngoan ngoãn "Thần thiếp là nên chọc điện hạ sinh khí"

      "Vì sao bản cung sinh khí?"


      Tương Như Nhân lại nghĩ nghĩ. Lấy lí do nàng thất thần có vẻ đúng. Sau đó nghĩ đến lời của Tôn ma ma, chỉnh đốn tốt lời "Thần thiếp nên cáu kỉnh với điện hạ, là thần thiếp quá quật cường."

      Giải thích này cũng mười phần thành ý, lại cho Tô Khiêm Dương bậc thềm bước xuống. Cũng phải có kết thúc thôi, thể cứ dở dở ương ương như thế mãi.

      Yên tĩnh đợi lúc, Tô Khiêm Dương đưa tay tháo nút cổ áo "Nếu làm tốt rồi ta thu vậy."

      Tương Như Nhân nhõm thở ra hơi, chuyện này coi như cũng qua.

      Giúp cởi áo ra rồi đưa Thanh Thu mang cất vào hộp. Khi nàng chuẩn bị khoác lại cho cái áo trước đó Tô Khiêm Dương khoát tay "Đêm cũng khuya rồi, nghỉ ngơi thôi."

      Sau khi từ phòng rửa mặt ra, Tương Như Nhân nhìn giường có chút e ngại. Tô Khiêm Dương cũng làm khó nàng, hai người cứ thế an yên qua đêm.

      Sáng hôm sau sinh thần thái tử, chủ yếu được mời là hoàng tử công chúa và vài bằng hữu đồng môn cùng tuổi với thái tử. Còn lại mấy quan viên sai người đưa lễ vật chúc mừng đến.

      Sáng sớm tinh mơ Tô Khiêm Dương vào cung chuyến trở về Phượng Dương các đầy ắp hộp lớn hộp các hạ lễ chúc mừng. Mama đứng cạnh hỏi mặc y phục nào ra tiếp khách. Tô Khiêm Dương vừa nghe hỏi "Đồ Linh Lung các đưa tới đâu?"

      Rất nhanh mama tìm đến chiếc hộp sáng nay Tương Như Nhân sai người mang qua. Mở ra là bộ y phục hôm qua thái tử thử, gật đầu "Lấy cái đai lưng năm ngoái Linh Lung các đưa đến, mặc cùng."

      Hai cung nữ giúp thay y phục, chỉnh sửa chút, thái tử tiền viện tiếp khách.

      Mấy vị hoàng tử và công chúa đều đến. Thất công chúa chuyện với hoàng thái tôn. biết đứa thấp giọng gì khiến thất công chúa bật cười vui vẻ, trìu mến ôm .

      Mọi người thấy thái tử đến, cũng bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa ngày thường, đồng thanh gọi đại ca rồi đua nhau đem lễ vật này nọ ra.

      Ngũ hoàng tử mới tám tuổi nhưng rất tinh mắt "Đại ca, hôm nay huynh thân y phục mới trông đẹp."

      Toàn thân y phục tím thẫm người Tô Khiêm Dương càng tỏa ra khí. Họa văn đai lưng và cổ áo, tay áo là cùng kiểu. Đáng nhất là kim mãng mây ở chỗ tà áo kia, thêu hết sức sống động.

      Nhị công chúa tay nghề thêu thùa tệ nhìn qua, tán dương "Này xem ra tốn ít công phu đâu! Y phục đại ca mặc người, biết là ai tặng?"

      Tô Khiêm Dươnh mỉm cười gì nhưng Thất công chúa ở cạnh thái tôn lên tiếng "Còn phải sao. Hiểu sở thích của đại ca như thế tất nhiên là đại tẩu. Đúng Nhị tỷ tỷ." Nàng rồi nhìn sang thái tử phi.

      Triệu Nhị cười nhìn qua thái tử. Y phục rất đẹp, nhưng phải nàng tặng. Nhìn xuống chân Tô Khiêm Dương, ánh mắt ảm đạm đôi chút. Nàng tặng qua đôi giày tự tay đóng nhưng lại có mang.


      "Muội là nhiều ý kiến nhất" Thaia tử qua gõ lên trán Thất công chúa cái. "Vậy muội chuẩn bị gì cho ta?"


      Thất công chúa tất nhiên quá bận tâm y phục này do ai đưa tới. Nghe thái tử hỏi vậy liền chus tâm sai người đem lễ vật lên. Nhưng bên Triệu Nhi tâm tình tư vị gì. Dù thái tử ra ai đưa tới cũng được, nàng cũng chẳng quá để tâm. Nhưng chính vì thái tử ra khiến nàng cảm thấy giống như cố gắng che giấu người này để mọi người biết.


      Thất công chúa sai người mở hòm gỗ ra. Bên trong là tòa san hô điêu khắc chất lượng thượng thừa, phía dưới đế đỡ cũng là được chế tạo riêng chạm khắc tinh xảo đính đầy đá quý, trong hòm được lót vải lụa bóng rải đầy chân trâu cùng các khối ngọc như tảng đá.


      "Đại ca, đẹp mắt ?" Thất công chúa kiễng chân nhìn Tô Khiêm Dương.


      Tô Khiêm Dương gật gật đầu, trêu nàng "Có chút phù hoa*"
      *phù phiếm xa hoa

      Thất công chúa chu miệng bất mãn "Sao lại phù hoa."

      Tứ hoàng tử hiểu bước lên giải thích cho nàng "Thất muội, đại ca phù hoa, kỳ thực là muội bỏ công sức chưa đủ."

      Thất công chúa trừng mắt liếc "Ai ! Cái này ta phải sai người tìm đến mấy tháng trời. Sao lại bỏ đủ công sức?"


      "Ta hiểu ý của Tứ ca. Nhị tỷ taqngj tranh thêu là từng mũi kim tỷ ấy tự bỏ công sức ra thêu. Còn tòa san hô này của tỷ là do người khác bỏ công tìm giúp, tính nha " Ngũ hoàng tử tham gia góp vui. Thế là Tam hoàng tử cũng lộ chút ý cười, gật đầu phụ họa "Lời này có lý!"


      "Các ngươi!" Thất công chúa hoắc mắt đứng dậy, đỏ mặt trừng mắt đám người bọn họ. "Được rồi, ai cũng ta, vậy các ngươi đem tặng cái gì? Mang ra đây xem thử, mang ra đây xem!!!"
      Trước mặt ca ca tỷ tỷ mất mặt, thất công chúa bực bội, ủy khuất như sắp khóc "Ta muốn nhìn chỗv, lễ vật các ngươi đem đến bỏ bao nhiêu công sức. Đều lấy ra hết ! Huynh đến trước!"

      rồi chỉ thẳng vào người mở miệng đầu tiên , Tứ hoàng tử.

      Tô Khiêm Dương nhìn Thất công chúa "Mọi người đùa chút thôi. Muội đừng hồ nháo."
      Thất công chúa chịu, bước đến cạnh tranh luận "Đại ca xem kia tại sao lại đủ công phu. Ta thân là công chúa, nữ tử châm tuyến cần phải học tốt sao? Chẳng lẽ ta xuất giá phải tự tay thêu đồ? Đều có cung nhân làm thay ta."

      Thất công chúa những lời này ràng là ngụy biện. Tam tòng tứ đức của nữ tử."Công" chíng là đức hạnh đứng đầu. Tgêu thùa may ná lại chính là trong các tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá. Ngươi có thể cần làm, nhưng thể học.

      Dù vậy lúc này mọi người chỉ muốn dỗ dành nàng. Tứ hoàng tử là người đầu tiên giương cờ trắng "Phải, lời của Thất muội rất đúng. Tứ ca sai rồi. Quà của ta cũng do người khác tìm nên cũng là đủ công phu."
      xong đưa ra bộ văn phòng tứ bảo.

      Thất công chúa hừ tiếng, nhất quyết phải nhìn hết mọi lễ vật mọi người đưa ra mới hàu lòng. Tứ hoàng tử là bộ văn phòng tứ bảo, ngũ hoàng tử là thanh bảo kiếm, nhị công chúa là bức tranh tự thêu, tam công chúa là khối ngọc bội long văn, tứ công chúa đến, sai người đưa tặng bộ danh họa.
      lehoangmyhanh88, tart_trung, song ngư7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :