1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Tiểu bạch thỏ Vương phi: Ác bá Vương gia, cút!!!!! (C153) Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 69 :  cước đá phi ( cước đá bay)

      Edit: Py Siêu Nhân

      Beta: jenkun


      đường , Bộ Nhu Nhi lặng lẽ tặng ánh mắt ai oán của mình cho Tô Tiểu Tình.

      Tô Tiểu Tình cũng gửi lại ánh mắt bất đắc dĩ của mình cho bạn… bó tay thôi, đây chính là ân điển của Thái Hậu, người bình thường đâu có phúc khí được hưởng. Hơn nữa, phải bà muốn thu phục Thái hậu sao, có cơ hội tốt thế này, bà nên cố gắng tận dụng ~

      Tôi biết. Vô lực cúi đầu, Bộ Nhu Nhi thu hồi ánh mắt.

      hề hay biết cái vụ trao đổi ánh mắt của hai người đằng sau mình, Vương Thái Hậu mang tâm trạng vui vẻ rạo rực dạo trong Hoa viên, nhiệt tình thưởng hoa, cho đến khi cảm thấy mệt, bà dẫn hai người theo bà tới Lương đình gần đấy ngồi nghỉ.

      Mấy cung nữ theo hầu chuẩn bị sẵn trà bánh từ sớm, họ nhanh chóng biến Lương đình thành Hội tọa đàm.

      “Minh Vương phi.” Nhấp xong chút trà, Vương Thái Hậu nhìn Bộ Nhu Nhi gọi.

      Vội buông chén trà cầm tay, Bộ Nhu Nhi nhàng đáp: “Dạ, mẫu hậu có gì phân phó nhi thần ạ?”

      có gì, ai gia chỉ muốn hỏi chút, con cùng Ninh nhi ở chung có tốt ?”

      “Tốt lắm ạ.” Cười nhạt, trong đầu Bộ Nhu Nhi lên cảnh Hoàng Phủ Nam Ninh lên cơn điên khi đó.

      Chị khinh!

      Bộ Nhu Nhi nhịn được khẽ cắn môi. Cùng tên điên kia ở chung chỗ, nàng bị ép cho tức chết là may lắm rồi.

      sao?” Đôi lông mày nhếch lên. Đối với câu trả lời này của nàng, Vương Thái Hậu thực tin lắm.

      Khi ra những lời này, chính Bộ Nhu Nhi còn thấy khó tin. Khóe miệng nàng giật , hơi ngẩng đầu lên: “ Vương gia có nhiều việc nên khá bận rộn, thời gian Vương gia ở trong Vương phủ cũng nhiều. Khi nào rảnh, ngài cùng nhi thần chuyện chút, ngài cũng quản nhiều về chuyện ăn mặc của nhi thần, nhi thần cảm thấy rất vừa lòng.”

      “Haizz… đứa dáng thương.” Nghe nàng , Vương Thái Hậu thở dài tiếng, nắm lấy tay nàng. “ Trước đây ở nhà mẹ đẻ chắc con phải chịu khổ nhiều, được thương phải ?”

      phải đâu ạ.” Vội lắc đầu, Bộ Nhu Nhi giọng .

      Chịu khổ! Đùa! Sao có thể!

      Mấy người đó ngược đãi nàng, chẳng lẽ nàng biết đáp trả. cho nàng ăn cơm, nàng chẳng lẽ biết chủ động đến phòng bếp mà lấy sao? Đến đó, đương nhiên nàng tiện tay thêm chút “gia vị ngon” vào trong đồ ăn của mấy mẹ con kia~ Cuộc sống hàng ngày của nàng rất là thú vị nha~

      tin nổi lời khẳng định của Bộ Nhu Nhi, Thái Hậu vỗ lên tay nàng, dịu dàng : “ Đúng là hài tử tốt. Yên tâm , nếu bước vào cửa của Hoàng gia, về sau liền có ta và Hoàng gia che chở, có ai dám bắt nạt con nữa.”

      Ai bảo ai dám! Con bà đấy! là ma đầu số đó! Bộ Nhu Nhi ai oán kêu gào trong lòng.

      Nhưng, vì bảo trì hình tượng Tiểu nương ngoan hiền của mình, Bộ Nhu Nhi đành nhẫn nhịn chịu đựng, ngước đôi mắt ầng ậng nước của mình lên nhìn Thái Hậu, rồi lại cúi đầu, nghẹn ngào giọng : “Cám ơn mẫu hậu.”

      là người nhà, cần gì phải khách khí như thế.” Nhìn nàng với nét mặt đầy từ ái, Vương Thái Hậu hài lòng cười.

      Bộ Nhu Nhi cúi đầu, tập trung  uống trà.

      A~ A~ là nhàm chán~ Vừa uống trà, Bộ Nhu Nhi vừa ca thán trong lòng. Phí hết thời giờ xem hoa với Lão nhân gia rồi, là muốn trở về thám thính bản đồ Hoàng cung quá~~

      Có vẻ như ông trời rất hiểu lòng nàng bởi từ xa có tiếng vó ngựa truyền đến.

      “Kẻ nào?” Giật cả mình, Thái Hậu nhìn ra hỏi.

      “Hồi Thái Hậu, là Hoàng Thượng, ngài cùng Tưởng đại nhân cùng cưỡi ngựa ngắm cảnh trong Ngự hoa viên.” Cung nữ đứng cạnh Thái Hậu nhanh chóng trả lời.

      “Vậy à.” Vương Thái hậu bình tĩnh uống trà trở lại.

      Bộ Nhu Nhi giật mình kinh ngạc. Tưởng đại nhân… phải là cái tên mà nàng gặp lúc trước chứ?

      Trong lúc còn mang cả bụng hoài nghĩ, Bộ Nhu Nhi nghe thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng lớn dần, hướng về phía mấy người bọn nàng ngồi.

      “Tham kiến Hoàng Thượng.”

      Cung nữ, thái giám đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

      Bộ Nhu Nhi cùng Tô Tiểu Tình cũng vội đứng lên định hành lễ.

      “Điều miễn lễ .” Vung tay lên, Hoàng đế thân thường phục xoay người xuống ngựa, nhìn đến hai nàng, thẳng tiến đến trước mặt Vương Thái Hậu. “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

      “Hoàng thượng miễn lễ.” Vương Thái Hậu , vẻ mặt đầy từ ái nhìn Hoàng Thượng. “Có vẻ như tâm tình Hoàng Thượng ngày hôm nay rất tốt, cũng vào đây ngồi nghỉ chút .”

      “Đúng vậy, hiếm khi Tưởng đại nhân từ Biên quan trở lại, nhi thần cùng chuyện rất hợp, nên mới cùng nhau dạo Ngự hoa viên chút, ngờ lại gặp được mẫu hậu.” Sang sảng đáp lời, Hoàng đế đưa mắt nhìn lướt qua bên người Thái Hậu, ý cười mặt lập tức cừng đơ khi nhìn thấy Bộ Nhu Nhi cùng Tô Tiểu Tình đứng cạnh hai bên bà.

      Nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Hoàng đế, Bộ Nhu Nhi đoán là do Tô Tiểu Tình a~

      Nhưng cái vụ này cũng lôi kéo được chú ý của Bộ Nhu Nhi, bởi nam nhân con ngựa còn lại dần xuất trước mắt nàng.

      Quả đúng là ! Tưởng Quân Bân!

      Hôm nay mặc quan phục màu đỏ sậm, quan mạo*(mũ quan) bao quanh mái tóc đen, khuôn mặt tuấn dã hơi trầm. Lúc dừng ngựa, chỉ mới liếc mắt chút, nhận ra nàng, khuôn mặt mang theo chút sửng sốt, rồi mới xoay mình xuống ngựa, tiến về phía Vương Thái Hậu hành lễ.

      Gật đầu với , Vương Thái Hậu cười rồi nhàng : “ Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục cưỡi ngựa , ai gia nghỉ thêm lúc nữa, rồi cùng Tô mỹ nhân các nàng tiếp tục dạo chút.”

      “Nếu gặp, bằng cùng dạo với nhau, hơn nữa, nhi thần cũng lâu cùng mẫu hậu dạo rồi.” Hoàng đế cười, cất cao giọng : “ Với lại, Tưởng đại nhân cùng Minh Vương phi cũng là chỗ quen biết, nhân cơ hội này, chúng ta tạo điều kiện cho hai người họ ôn lại chuyện xưa cũng tốt.”

      sao?” Chợt giật mình, Vương Thái Hậu đưa mắt nhìn sang Bộ Nhu Nhi. “ Minh Vương phi, con quen Tưởng đại nhân à?”

      “Dạ, Tưởng đại nhân là đồ đệ của gia phụ, từ sống ở Bộ Phủ, có thể là sư huynh của nhi thần.” Vội gật đầu, Bộ Nhu Nhi giọng .

      40 like FB hoặc là 150 click quảng cáo nha các nàng,ta post chap tiếp!!!
      Halong-ngoc, Lady87, Fuu2 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 69 :  cước đá phi ( cước đá bay)

      Edit: Py Siêu Nhân

      Beta: jenkun


      Khi những lời này, Bộ Nhu Nhi có thể cảm giác được hai đạo ánh mắt nóng chảy dừng người mình.

      A A A A!!!!

      Ngửa mặt lên trời thét dài.

      Vì sao? Cứ tưởng ngày hôm đấy như thế là xong rồi. Ai mà nghĩ đến, hôm nay nàng lại đụng độ lần nữa. Nàng muốn suy nghĩ quá nhiều, muốn cái tên cứng đầu này tới phá hủy kế hoạch mà mất bao tâm huyết nàng mới ngbĩ ra!!!

      “Rất đúng lúc.” Vương Thái Hậu gật đầu hưởng ứng, môi là ý cười trong suốt: “ Mà, sao từ trước đến giờ nghe Minh Vương phi nhắc tới nhỉ? Tưởng đại nhân là trọng thần của Triều đình ta, mấy năm nay, luôn đóng binh ở Biên quan, đánh đuổi được rất nhiều cuộc tấn công của địch nhân.”

      Bộ Nhu Nhi thực rất muốn là mình rất rất muốn quên luôn tồn tại của cái tên khỉ gió này.

      Bộ Nhu Nhi bĩu môi: “Đó đều là công lao của sư huynh, liên quan đến nhi thần. Hơn nữa, ba năm trước, sư huynh rời khỏi kinh thành, nhi thần cũng nghe được tin tức gì nữa, mới gần đây, nhi thần mới biết sư huynh được thăng chức Thiếu tướng.”

      “Aizz… đứa đáng thương…” Ánh mắt thương hại của Vương Thái Hậu lại bắn tới tấp vào Bộ Nhu Nhi, chắc hẳn bà tưởng tượng ra cảnh đám gia nhân trong nhà kia cố ý cản trở, ngăn cản tin tức truyền tới Bộ Nhu Nhi.

      Bộ Nhu Nhi thèm giải thích, kệ cho Thái Hậu thích nghĩ thế nào nghĩ.

      “Nếu vậy, mọi người cùng nhau với nhau chút , càng đông càng vui.” Vương Thái Hậu đạm thanh .

      cần á!

      Bộ Nhu Nhi gào to trong lòng. Ngày đấy, nàng mới chỉ gặp cái tên này có xíu ăn ngay đau khổ rồi, hôm nay nàng lại gặp phải , có trời mới biết là lại mang thêm điều “tốt lành” gì nữa cho nàng. Nàng muốn – chạy – trốn!

      “Là hả?” Nghe mấy đoạn đối thoại ngắn kia, Tô Tiều Tình cũng lờ mờ hiểu ra, vội ghé tai Bộ Nhu Nhi hỏi .

      Bộ Nhu Nhi đau khổ gật đầu.

      “Dáng chuẩn nha.” Gật gù cái đầu, đeo thêm cho khuôn mặt mình vẻ chế nhạo, Tô Tiểu Tình cười : “Vừa nhìn là thấy vẻ cao lớn uy mãnh, so với Vương gia của bà còn có hảo cảm hơn ha.”

      Chỉ tiếc xuất đúng lúc. Bĩu môi, Bộ Nhu Nhi giọng cầu cứu: “Giúp tôi.”

      “Hả?” Tô Tiều Tình khó hiểu nhìn lại nàng.

      Bộ Nhu Nhi lại giọng : “Tôi thích rắc rối.”

      Tốt xấu gì cũng là bạn bè nhiều năm, đương nhiên Tô Tiểu Tình hiểu được ý của nàng. “OK.”

      “A~”

      tiếng kêu vang lên, cơ thể Bộ Nhu Nhi đột ngột vô lực ngả ra sau, rơi vào lòng Tô Tiểu Tình.

      “Sao vậy?” Nghe tiếng kêu, đám người Vương Thái Hậu vội quay đầu nhìn lại.

      “Mẫu hậu, nhi thần… nhi thần vừa nhấc chân liền bị vấp.” Khuôn mặt trắng bệch, Bộ Nhu Nhi gắt gao nắm chặt lấy cánh tay Tô Tiểu Tình gian nan giữ chặt nàng.

      Phát thấy thủ phạm là tảng đá dưới chân Bộ Nhu Nhi, Vương Thái Hậu nhướng mày: “Sao lại cẩn thận như vậy.”

      “Nhi thần biết.” Vội lau lau mồ hôi trán, Bộ Nhu Nhi giọng .

      “Thôi, bỏ . Nếu bị đau chân, con nên mau về nghỉ ngơi . Đến  chỗ Tô mỹ nhân gọi Thái y đến kiểm tra xem có sao .” Đành thở dài, Vương Thái Hậu ra lệnh.

      Tuyệt! Nàng chờ bà những lời này!

      Vội gật đầu: “Vâng, nhi thần trở về đây ạ.”

      Tô Tiểu Tình cũng vội hành lễ: “Vậy, nô tì xin đưa Minh Vương phi trở về.”

      hân hoan vì kế hoạch chuồn của mình được tiến hành thuận lợi, Bộ Nhu Nhi và Tô Tiểu Tình định rời thanh truyền tới, làm cảm xúc thăng hoa của hai nàng đứt cái “phựt”.

      “Sư muội, để huynh cõng muội nhé?”

      Hả?

      Bộ Nhu Nhi đứng hình.

      Quay đầu lại nhìn, thấy Tưởng Quân Bân nhiệt tình bước về phía nàng đứng. khuôn mặt lúc này lên đau lòng.

      Bộ Nhu Nhi chột dạ, vội lắc đầu: “ cần đâu, có Tô mỹ nhân giúp muội rồi…”

      “Nàng ấy chỉ là nữ nhi, khí lực yếu, bằng ta, ta vững chắc hơn.” kịp suy nghĩ nhiều, Tưởng Quân Bân cái lí do ấy với nàng, chân bước gần đến trước mặt nàng.

      Bộ Nhu Nhi vội vã lui về phía sau: “Sư huynh, muội và huynh nam nữ khác nhau, nên làm như vậy.”

      “Đâu có sao, trước đây huynh vẫn thường cõng muội lưng mà. Hơn nữa, tại là tình huống khẩn cấp, thân thể của muội quan trọng hơn. Chắc chắn rằng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu cũng hiểu.” Đeo vào bộ mặt trịnh trọng, Tưởng Quân Bân quay đầu nhìn lại rồi .

      Nghe vậy, Hoàng Đế cũng lập tức gật đầu: “Trẫm tin tưởng nhân phẩm của Tưởng đại nhân.”

      “Đúng vậy, Minh Vương phi, Tưởng đại nhân là sư huynh của con, để cõng con cũng sao, cho dù Ninh nhi biết được cũng trách đâu.” Vương Thái Hậu cũng gật đầu, thấp giọng .

      Hừ hừ… Con bà biết mà làm gì bổn nương đây xin chết luôn!

      Bộ Nhu Nhi bất đắc dĩ lắc đầu: “Thái Hậu, nhi thần tự mình có thể .”

      “Minh Vương phi, đừng bướng nữa. Ai gia biết từ con chịu khổ, được thương . Nhưng tại có người muốn giúp con, con cứ để cho người ta giúp .” Vương Thái Hậu câu rất thấm thía, rồi quay qua nhìn Tưởng Quân Bân: “Tưởng đại nhân, nhờ ngươi.”

      “Vâng.”

      Thái Hậu cũng đồng ý, quyết tâm của Tưởng Quân Bân tăng cao, xoay người, đứng phía trước Bộ Nhu Nhi rồi ngồi xổm xuống: “Nhu Nhi, lên .”

      Dưới tình huống này, muốn từ chối cũng khó. Bộ Nhu Nhi quả thực rất là đau đầu.

      Thở sâu cái, nghiến răng phát, Bộ Nhu Nhi chậm rãi cúi người…

      “Các ngươi làm cái trò quỷ gì thế?”

      Ngay lúc Bộ Nhu Nhi đành chấp nhận số mệnh thanh tràn đầy tức giận của Hoàng Phủ Nam Ninh dội tới.
      60 like FB hoặc là 300 click quảng cáo nha các nàng,ta post chap tiếp nha!!!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 69 :  cước đá phi ( cước đá bay)

      Edit: Py Siêu Nhân

      Beta: jenkun


      Bộ Nhu Nhi vội vàng đứng thẳng lại, quay qua hướng phát ra thanh khi nãy nhìn thấy bóng người như sử dụng tuyệt kỹ Lăng ba vi bộ đạp cỏ mà phi tới. “Vương gia”. Bộ Nhu Nhi thầm, tới đúng lúc.

      “Họ Tưởng kia, Bổn vương từng rất ràng với ngươi, thế mà ngươi vẫn sống chết quấn lấy nàng, ngươi muốn thách thức Bổn vương giết ngươi có phải ?” Đạp chân cái, Hoàng Phủ Nam Ninh vào trong Lương đình, tay lôi Bộ Nhu Nhi từ trong tay Tô Tiểu Tình kéo lại bên mình, nổi giận đùng đùng thét lớn. ( ghen :)) )

      “Thuộc hạ dám.” Cúi đầu, Tưởng Quân Bân trầm giọng : “Thuộc hạ chỉ là giúp Vương phi mà thôi.”

      Hai từ “Vương phi” trong miệng thốt ra mang theo chua sót, nhưng Bộ Nhu Nhi nghe được cũng chẳng có cảm xúc gì.

      Haizzz… đối với Bộ Nhu Nhi vẫn chưa hết hy vọng, nàng thở dài chán nản. Nàng nghĩ với bộ dạng nhát gan yếu đuối có nam nhân nào cảm thấy hứng thú. Nhưng vì sao… cái tên này mắt bị mù sao?

      Trông thấy Hoàng Phủ Nam Ninh đột ngột xuất trước mắt, Hoàng Đế và Thái Hậu đều bị làm cho sợ.

      “Ninh nhi, sao con lại đến đây?” Vương Thái Hậu giọng hỏi.

      Hoàng Đế cũng vội hỏi: “Đúng rồi, phải đệ cùng Lí tể tướng có việc cần thương thảo sao?”

      “Nhà có việc, về trước rồi. Nhi thần chỉ tiện đường dạo qua Ngự hoa viên chút thôi.” Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh giọng trả lời, rồi tiện tay kéo Bộ Nhu Nhi ra đằng sau lưng mình, mắt lạnh nhìn Tưởng Quân Bân.

      Câu trả lời của thực có gì phải nghi ngờ, nhưng mà sao mấy người bọn họ vẫn thấy kỳ quái.

      Nhíu nhíu hàng lông mày, Thái Hậu hỏi: “Ninh nhi, con sao vậy? Có phải lúc lâm triều có người làm con khó chịu có phải ?”

      phải.” Vẫn dùng cái giọng lạnh băng của mình trả lời, ánh mắt vẫn còn gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Quân Bân.

      Tưởng Quân Bân cũng thèm né tránh, cũng nâng mắt lên đối chọi. Trong khí lúc này dường như có thể nghe được tiếng nổ lách tách, giống như chỉ cần có tia lửa may bắn ra thôi là cả gian xung quanh bị thiêu rụi.

      Nhận ra bầu khí lúc này bình thường, Hoàng Đế giọng hỏi: “ Tứ hoàng đệ, đệ với Tưởng đại nhân có chuyện gì vậy?”

      có gì. Chỉ là cảm thấy có kẻ nghe lời, muốn tìm đến cái chết. Thần đệ chỉ muốn giúp kẻ đó chút thôi.” Nghiến răng, Hoàng Phủ Nam Ninh gằn ra từng chữ .

      Hở?

      Chỉ câu mà Thái Hậu và Hoàng Đế đều có thể cảm thấy sát khí đậm đặc bốc lên, cả hai người đều bị dọa cho sợ run.

      Đối diện với Hoàng Phủ Nam Ninh, vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, Tưởng Quân Bân lãnh đãm : “Vương gia, ngài hiểu lầm rồi, Vương phi bị thương ở chân, thuộc hạ chỉ định cõng nàng trở về, cho Thái Y kiểm tra mà thôi.”

      “Tiểu bạch thỏ, chân bị thương sao?” Khuôn mặt lập tức thay đổi, quay đầu lại hỏi.

      Bộ Nhu Nhi nhàng gật đầu, nhìn vào cổ tay mình bị giữ chặt. “Vương gia, đau.”

      “Cứ đau , rồi quen thôi.” Lơ đễnh bĩu môi với nàng, quay đầu lại lườm Quân Bân. “Dù chân nàng ấy có bị thương cũng có những người khác có thể giúp, sao ngươi còn cố tình làm thế?”

      “Vì lúc ấy chỉ có thuộc hạ mới có thể đảm nhiệm được việc ấy.” Tưởng Quân Bân nhìn lại , trầm giọng đáp trả.

      Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh. “Lúc nãy là thế, giờ có người khác có thể.”

      Vung tay ném Bộ Nhu Nhi lên trung, rồi nhàng đỡ lấy nàng. Ôm nàng tay mình.

      “Vương gia?’

      Bỗng nhiên thấy cơ thể bị ném lến cao, đôi chân còn chạm mặt đất, Bộ Nhu Nhi bị dọa cho phát hoảng, hô . Đến khi bình tĩnh lại, nàng phát mình được Hoàng Phủ Nam Ninh ôm vào lòng, đầu nàng tựa ngực .

      “Nhi nhi!”

      Nhìn thấy hành động của , khuôn mặt Thái Hậu ngây ra, bà khẽ gọi.

      cong cong khóe miệng, nhìn lại Tưởng Quân Bân. “Nhớ cho kỹ, tránh xa Vương phi của Bổn vương ra. Sau này, nếu dám đến gần nàng nửa bước, giết tha.”

      xong, cúi đầu với Thái Hậu, coi như hành lễ. “Mẫu hậu, nhi thần và Vương Thi xin được cáo từ.” Rồi xoay người, sải bước rời .

      “Ninh… Ninh nhi!” Mất môt lúc, Thái Hậu mới hoàn hồn, lắp bắp gọi, nhưng thân ảnh của sớm khuất xa.

      Quang quác… (Quạ bay đầy trời~)

      Chứng kiến màn vừa rồi, trơ mắt nhìn rời , Tô Tiểu Tình muốn líu lưỡi. ra đúng là như vậy, mới đầu nghe Bộ Nhu Nhi , nàng còn tưởng con chém gió, giờ tận mắt chứng kiến, vị Vương gia này so với trong tưởng tượng của nàng đúng là thô bạo hơn nhiều. Nhu Nhi đáng thương, tội nghiệp bà.

      “Hoàng Thượng, sao thế này?” Trợn mắt há mồm mất lúc, Thái Hậu quay qua nhìn Hoàng Đế hỏi: “ yên lành, vì cớ gì mà Ninh nhi lại đột nhiên cáu giận như vậy?”

      “Có lẽ là do ghen tị.” Hoàng Đế cười, đạm thanh trả lời.

      “Ghen?” Nghe , Thái Hậu thiếu tý nữa bật cười. “Làm gì có khả năng đó, Ninh nhi là người bao giờ để nữ nhân vào mắt mà.”

      “Có lẽ đột nhiên thay đổi cách nhìn.” có chút suy tư .

      Thái Hậu liếc cái, : “Ai gia và Tiên Đế cố gắng rất nhiều năm, nhưng nó cũng có thèm liếc nhìn lấy cái đâu.”

      Đúng là như vậy, tự trả lời trong lòng.

      Nếu vậy , chỉ có thể có cách lý giải, Tứ đệ đột nhiên khó chịu bởi thích những gì thuộc về mình bị người khác chạm vào.

      lắc đầu, Thái Hậu cảm thán: “ Minh Vương phi đáng thương.”

      “Bị Tứ hoàng đệ coi trọng, giờ còn bị áp giải về như vậy, nàng hẳn là rất xui xẻo mới gặp phải nó.” Hoàng Đế cũng lắc đầu, giọng bình luận.

      Đứng bên, Tô Tiểu Tình cúi đầu cười thầm. Vẫn còn chưa biết được ai đáng thương hơn ai đâu, dám đối xử như vậy với đó, Minh Vương gia chết chắc rồi.

      Bùm~

      Tưởng Quân Bân đột ngột quỳ xuống, : “Hoàng Thượng, thuộc hạ có việc mong được đáp ứng.”

      “Tưởng đại nhân.” Hoàng Đế sửng sốt, quay đầu lại nhìn .

      “Hoàng Thượng, thuộc hạ vẫn còn nhớ, khi nãy, ngài có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của thần, chỉ cần đó là chuyện ngài có thể đáp ứng ngài đáp ứng.” Tưởng Quân Bân cúi đầu, lớn tiếng .

      “Ừ.” Hoàng Đế gật đầu, đáy lòng chợt dâng lên bất an.

      “Vậy, thuộc hạ hướng ngài xin              người” Tưởng Quân Bân ngẩng đầu lên, gằn từng lời.

      == ta là màn ảnh chuyển hoán đường ranh giới ==

      Chuyện tình bên kia ta tạm nhắc đến. Giờ quay lại với Bộ Nhu Nhi và Hoàng Phủ Nam Ninh. Sau khi ôm chặt nàng, liền phăm phăm tới cửa cung rồi ra ngoài.

      Hành động của Hoàng Phủ Nam Ninh như vậy lôi kéo ít chú ý của mọi người xung quanh. lại coi như nhìn thấy gì, mắt hướng thẳng phía trước, cứ thế bước . Rồi khi đến gần cửa cung, nhìn thấy những kiệu phu chờ, cũng gọi bọn họ, mà ôm Nhu Nhi qua cửa, rồi xuyên qua con phố lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa chính của Minh Vương phủ.

      Rất may là Hoàng cung và Minh Vương phủ cách nhau xa, chỉ có con phố ngăn cách, mà đường phố hôm nay cũng tương đối yên ắng, nên cũng gặp nhiều người, nếu Bộ Nhu Nhi thực còn mặt mũi nào mà ra ngoài đường nữa.

      “Vương… Vương… Vương… Vương gia…”

      Nhìn thấy hai người bọn họ đột ngột xuất , mấy gã sai vặt giữ cửa kinh sợ, lắp bắp mãi mới được vài câu.

      Coi như nhìn thấy mấy người bọn họ, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm Bộ Nhu Nhi vào trong Vương phủ.

      đường, mấy người trong Vương phủ xúm lại nhìn ngó, Bộ Nhu Nhi xấu hổ lấy tay áo che mặt…
      60 like FB hoặc là 300 click quảng cáo nha các nàng,ta post chap tiếp nha!!!
      Halong-ngoc, Lady87, Fuu2 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 69 :  cước đá phi ( cước đá bay)

      Edit: Py Siêu Nhân

      Beta: jenkun


       “Vương gia!” tiếng gọi đột ngột vang lên, sợ hãi mà mang đầy kinh ngạc.

      “Như Phong, sao ngươi lại ở đây? phải ngươi trong nhà có việc sao?” Nhác thấy chủ nhân của tiếng kêu vừa rồi, Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi, giọng cũng mang theo ngạc nhiên.

      giải quyết xong rồi.” Giọng điệu trở bình thản trở lại, ánh mắt Lí Như Phong dừng lại người được Vương gia ôm trong lòng. “Vương phi bị sao vậy?”

      có gì, chỉ là bị thương ở chân.” Đạm thanh trả lời , Hoàng Phủ Nam Ninh ôm Bộ Nhu Nhi vào phòng rồi đặt nàng xuống giường.

      A~~

      Thở dài hơi. Bị ôm trong lòng, đường xóc nảy, Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa ói.

      “Vậy sao.” Lí Như Phong nhíu nhíu mày, quay qua nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh, hỏi: “ Sắc mặt của Vương gia sao lại khó coi như vậy.”

      “Đừng có hỏi.” Sầm mặt xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng .

      Nghe vậy, Lí Như Phong đứng lên, có cảm giác đặc biệt hứng thú.

      “Lại có kẻ nào to gan dám trêu chọc ngài sao?”

      Hoàng Phủ Nam Ninh lườm . “Im !” Rồi quay đầu lại, nâng hai chân Bộ Nhu Nhi lên. “Chân nào bị đau?”

      “Chân phải.” Nàng giọng đáp.

      Hoàng Phủ Nam Ninh buông chân trái xuống, rồi bắt đầu tháo hài bên chân phải nàng.

      “Vương gia!” Trong lòng giật thót, Bộ Nhu Nhi hoảng sợ, nàng biết định làm gì.

      đè chặt chân nàng, : “ được lộn xộn.” Chỉ khoảng nửa khắc, bàn chân láng bóng hề bị thương của nàng sắp lộ ra ngoài.

      cần. Mắt thấy tay chạm vào mắt cá chân mình, Bộ Nhu Nhi vội vàng thu chân lại. “Vương gia, chuyện này gọi thái y đến xem cũng được, ngài cần phải bận tâm đâu.”

      “Bổn vương tiện tay xem cho ngươi cũng được, cần phải mời thái y.” Lại kéo chân lại trở lại, lơ đễnh .

      cần mời thái y càng tốt, nhưng mà… nàng…

      Bộ Nhu Nhi muốn khóc. ra nàng đâu có bị thương ở chân, chỉ là giả vờ thôi, nhưng mà, bảo nàng làm sao dám ra như vậy.

      “Vương gia.” Đứng bên nhìn lâu, cuối cùng Lí Như Phong cũng mở miệng.

      Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu lên, : “Có việc gì sau, ta phải kiểm tra chân cho nàng trước .”

      “Theo ta thấy, chân Vương phi hẳn là bị sao hết.”

      câu thẳng vào trọng điểm, Hoàng Phủ Nam Ninh quả nhiên dừng tay.

      ?” Hơi sửng sốt, giữ lấy bàn chân nàng, lăn qua lộn lại xem xét. “Đúng là nhìn như có vẻ bị làm sao.” Rồi lại nhìn nàng hỏi: “Tiểu bạch thỏ, chân của ngươi rốt cuộc có bị đau ?’

      “Thiếp, thiếp chỉ nhớ khi đến chỗ tảng đá, dưới chân bỗng nhiên đau đớn chịu nổi, cho đến giờ, mới bớt đau. Còn có bị thương hay , thiếp cũng .” Mở to đôi mắt đầy vô tội nhìn , Bộ Nhu Nhi rất nhàng chối bay.

      Lí Như Phong cười cười. “Nếu thế, là do mọi người lo lắng hơi quá rồi. Với lại, Vương phi ốm yếu như thế này nên chút đau đớn cũng chịu được cũng dễ hiểu.”

      Vừa , vừa liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi cái, khóe miệng câu lên nụ cười như rất hiểu. Trong lòng Bộ Nhu Nhi run lên, nàng vội vàng cụp mắt xuống, duy trì dáng vẻ yếu đuối nhu nhược.

      Hoàng Phủ Nam Ninh như hiểu , buông chân nàng ra, : “Ra là vậy. đúng là nữ nhân, mới có đau tí mà cũng chịu nổi, hô to gọi làm người khác lo lắng.”

      “Vương gia cũng lo lắng sao?” Lí Như Phong nở nụ cười thản nhiên, chậm rãi : “Đây là lần đầu tiên ta thấy ngài có bộ dạng kích động như thế đấy!”

      sao?” Chớp mắt mấy cái, Hoàng Phủ Nam Ninh hồi tưởng lại chuyện khi nãy. “ đún là…”

      chọc chọc vào trán Bộ Nhu Nhi vài cái. “Tiểu bạch thỏ, đều do ngươi làm hại.”

      Bộ Nhu Nhi giữ im lặng, nàng đâu có cầu làm thế đâu.

      Thấy hành động của , khóe miệng Lí Như Phong lại kéo dãn ra, tạo thành nụ cười tuyệt đẹp. “Vương gia là, sao ngài lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Vương phi, ngài nên nghĩ lại xem tại sao mình lại làm như vậy chứ?”

      “Tại sao á? phải là tại Tiểu bạch thỏ này khóc rất đáng thương, làm ta tưởng có ai đó bắt nạt nàng ấy đấy chứ?” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức trả lời, liếc mắt nhìn lại Bộ Nhu Nhi, ánh mắt bỗng lòe lòe sáng như phát được đại lục mới.

      “Tiểu bạch thỏ, chân ngươi nhìn rất được.”

      ngồi xổm xuống, nâng chân nàng lên cao, tùy ý nhìn vài cái. “Ha ha, đúng là của cùng người có khác, nho , vừa nhìn khiến người ta muốn chà đạp.” Dứt lời, tay giữ chân nàng, tay xoa nắn bàn chân nàng.

      Cái tên này, hoàn toàn muốn để cho mình được yên.

      Nhìn thích thú chà đạp bên chân của nàng, Bộ Nhu Nhi tức muốn hộc máu.

      Điều hiển nhiên, nghe thấy tiếng lòng của nàng, nên vẫn tiếp tục nhiệt tình chà đạp bàn chân của nàng. Nghịch xong chân bên phải của nàng, trong mắt lại đột ngột phát ra tia linh quang. “Bên trái biết có tốt như bên phải nhỉ?”

      “Đúng là…” mặt ngay lập tức lại xuất nụ cười đắc ý, nâng chân trái của nàng lên, ra sức sờ nắn năm đầu ngón chân của nàng. “Tất cả đều , chạm vào cảm giác tốt.”

      Tại lòng bàn chân của nàng, nhàng miết vài cái. “Ngay cả lòng bàn chân cũng là mềm mại.”

      Được! Đây là do ngươi muốn đấy nhá!

      Trước mặt tên con trai khác, dám vô tư dầy vò đôi bàn chân của nàng, ý của có thể tùy ý đùa cợt bất kỳ người con nào, ngay cả nàng sao? quá tôn trọng nàng rồi.

      “Ai da, Vương gia, đừng, đừng… Rất buồn … ha ha ha…”

      Bộ Nhu Nhi cười ngừng, hai tay nắm chặt tay ghế, chân đá loạn xạ.

      “Rất buồn sao?” giữ chặt hai chân nàng lại, ngón tay thử cù cù chút lên lòng bàn chân phải của nàng.

      “Ha ha, buồn quá!”

      Ngay lúc này, vẫn ngừng cười ha ha, Bộ Nhu Nhi bất ngờ tung cước với lực đạo cực mạnh nhắm thẳng vào cằm .

      Bốp!!

      tiếng va chạm cực mạnh vang lên

      “Vương gia!”

      Hoàng Phủ Nam Ninh chống đỡ nổi trước cú tấn công bất ngờ, đành bất lực ngã xuống. Lí Như Phong giật mình kinh ngạc, vội vàng lại gần kéo dậy. Bộ Nhu Nhi trong lòng khoái trá, tự khen đôi chân ngọc ngà của mình làm việc rất tốt.

      Nhìn về phía , tự thưởng thức thành quả lao động của mình, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười đắc ý khó thấy, rồi rất nhanh chóng biến mất.

      “Vương gia?” Khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng, vội nhảy từ ghế xuống, kịp hài, chạy vội đến bên Hoàng Phủ Nam Ninh. “Vương gia, ngài sao chứ?’

      “Bổn vương sao.”

      sao có thể thừa nhận lưng với gáy đều rất nhiệt tình hôn mặt đất, giờ lưng rất là đau, đầu còn choáng váng. thế, cằm của cũng bị dính chưởng, tại đau muốn co rút luôn. Nhưng mà, thân là đại nam nhân, bị nữ nhân đá cho đau như vậy, thực rất mất mặt. Vậy nên, có chết cũng chịu thừa nhận.
      Halong-ngoc, Lady87, Fuu2 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 69 :  cước đá phi ( cước đá bay)

      Edit: Py Siêu Nhân

      Beta: jenkun


      đẩy mấy kẻ định đỡ mình tránh sang bên, rồi tự mình đứng lên, dù đầu vẫn còn choáng váng nhưng vẫn ra vẻ nghiêm trang, .

      “Vương gia, ngài làm sao chứ?” Bộ Nhu Nhi cũng đứng dậy theo, khuôn mặt đầy nghi ngờ nhìn , hai tay đỡ phía sau .

      Cú lúc nãy, nàng vận cả sáu bảy thành công lực, ra sức mà đá, sao có thể việc gì được nhỉ? Nhất là lúc ngã xuống, ràng nàng nghe được thanh va chạm rất lớn, ngồi ghế mà nàng còn thấy chấn động nữa là…. Hơn nữa, đối với thực lực của mình, nàng luôn rất tự tin.

      “Bổn vương có sao tức là sao!”

      cố gắng dấu giếm, lại dính phải ánh mắt nghi ngờ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh thẹn quá thành giận, tái mặt gầm lên.

      Xem ra, đúng là bị đá rất đau. J)

      Nhận ra tình hình tại, Bộ Nhu Nhi rất nhu thuận mà cúi đầu. “Thiếp… thiếp có cố ý…”

      Haizzz…

      Mới vừa còn gầm gừ với nàng, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng, lòng lại mềm nhũn, dù vẫn tức ách nhưng cũng làm sao mà phát tiết ra được.

      “Bỏ , cũng phải chuyện gì to tát, phải chỉ là ngã thôi sao?’

      vậy, nhưng cũng phải công nhận điều: Khí lực của Tiểu bạch thỏ là lớn. Chỉ đá của nàng khiến bị ngã rất mạnh, hoa mắt, đau hết cả mình mẩy. Ngay cả nam nhân bình thường chưa chắc làm được như nàng.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Trong lòng bất chợt xuất dấu chấm hỏi to đùng. quay đầu liếc nhìn nàng.

      Đúng lúc này, Bộ Nhu Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn nước như sắp khóc đến nơi. “Vương gia, ngài thực bị làm sao chứ? Ngài có muốn gọi Thái y đến ?”

      cần!” Chỉ mới bị đá có phát mà muốn gọi Thái y, nàng muốn làm cho xấu hổ chết luôn sao? Quăng luôn thắc mắc còn vất vưởng trong đầu minh , kiên quyết . “Bổn vương rất khỏe.”

      Được rồi~

      Nếu kiên trì muốn vậy, nàng để cho toại nguyện. Bộ Nhu Nhi cúi đầu, thèm nhắc lại nữa.

      Lí Như Phong tiến đến gần: “Vương gia, nếu ngài có việc gì, chúng ta tìm nơi nào đó yên tĩnh chuyện . Sáng nay có chút chuyện, còn chưa có hết.”

      “Ừm, được.” Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu đồng ý. “Chúng ta thôi.”

      Xoay người lại, hai người cùng sánh bước rời .

      Bộ Nhu Nhi nhìn theo bóng hai người đó, nàng phát Hoàng Phủ Nam Ninh khi di chuyển có vẻ được thoải mái tự nhiên, lưng hơi cong lại, thân thể có chút được vững, đây ràng là di chứng do cú đá của nàng.

      Nhưng mà, bỏ qua những điểm hình ảnh hai nam nhân tuấn cùng sóng vai nhau mà trong ánh sáng này thực vẫn rất là đáng giá.

      Khóe miệng cong lên nụ cười, trong lòng nàng nhàng thở ra nhõm.

      “Vương phi.”

      Tú Nhi vội vàng lại gần nàng, lo lắng hỏi: “Chân của người thực bị làm sao chứ?”

      sao.” Nàng cười, rồi đứng lên lại cho Tú nhi xem. “Ngươi xem, chân ta phải là vẫn rất tốt sao?”

      lại lại lúc, nàng mới giật mình phát chân mình mang hài, nàng vội ngồi xuống, chờ Tú nhi mang hài vào chân cho mình.

      “Vương phi, người xem, Vương gia chắc cũng bị sao có phải ạ?” Tay hài cho Bộ Nhu Nhi, Tú nhi quên hỏi nàng. “Nô tì nghe thấy thanh rất lớn khi Vương gia ngã xuống, nếu lúc đó là nô tỳ, khẳng định là nô tỳ thể nào đứng dậy nổi.”

      “Vương gia sao khẳng định là sao rồi. là nam nhân, da dày thịt béo, chúng ta là nữ nhân, đương nhiên thể so sánh được rồi.” Nở ra nụ cười nhạt, Bộ Nhu Nhi bâng quơ .

      Vương gia à, tuy rằng ta đạp ngươi cước, nhưng mà trước mặt hạ nhân ta cũng giúp ngươi giữ thể diện, nên chúng ta coi như là huề nhau. J)

      “A.” Tú nhi ngây ngốc gật đầu, nếu chủ nhân như vậy tất nhiên nàng cũng tin rồi.

      Cảm giác bị Hoàng Phủ Nam Ninh vuốt ve khi nãy vẫn như còn nguyên đôi chân Bộ Nhu Nhi khiến nàng thấy khó chịu.

      “Chúng ra về phòng thôi. Ngươi nhanh mang bồn nước đến cho ta rửa chân luôn.” Nàng lớn tiếng gọi Tú nhi.

      “A?” Tú nhi ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng gật đầu. “Cũng đúng ha, khi nãy Vương phi chân mặt đất, đúng là phải rửa chân.”

      Chuyện đó Bộ Nhu Nhi cần, nàng chẳng qua chỉ là muốn xóa sạch dấu vết lưu chân nàng của tên nam nhân kia thôi.

      Trong lòng thầm ca thán, Bộ Nhu Nhi cũng nhanh chóng đứng lên. Thực nàng thích bị người khác lưu lại vết tích cơ thể mình, nhất là mấy tên nam nhân.

      Các nàng nhớ click quảng cáo ủng hộ web nha
      Lady87, Fuu, barbie18102 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :