1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      So di mọi người gần 1 tháng rồi mới có chương... :yoyo23: Coi như cả đống chương trước là bù cho mấy ngày thiếu vắng này ...
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      Huyềnpluss, ChrisB.Cat thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 332 – 333:
      Edit: JupiterGalileo | Beta: Bánh Đậu


      Hai chiếc xe con chạy cùng lúc, Trịnh Tắc lại lợi dụng tính năng của xe mình, thành công vọt tới phía trước, ngăn chặn xe Lãnh Tiểu Dã.


      lập tức đem xe khẽ cong nghiêng về, che ở mặt trước xe của , cho có cơ hội vượt qua.


      Nhìn trong kính chiếu hậu chiếc xe bạc màu đen kia, cong cánh môi, cười đến đắc ý.


      Trong lòng nghĩ, chỉ cần đường đè nặng của nàng chạy vòng, chắc chắn thắng cần phải nghi ngờ.


      Lái xe theo sau xe của , sắc mặt Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh, cũng có lộ ra vẻ mặt khác thường bởi vì bị chặn xe.


      Tình huống này sớm nhìn thấy, đến phía trước cách đó xa là vòng xoay.


      Quả tính năng của xe Trịnh Tắc tốt hơn so với xe , nhưng đua xe so với riêng gì xe, còn cần phải có tài khống chế xe.


      Đến vòng xoay, chính là lúc chuyển bại thành thắng.


      Hai chiếc xe con như gió xông qua quốc lộ.


      ghế sau, tên gãy mũi quay mặt nhìn Lãnh Tiểu Dã, cũng lên nửa điểm bất an mặt theo bé này.


      Theo điểm xuất phát đến vòng xoay, lộ trình mấy cây số, đương nhiên tới ngay trong chốc lát.


      Xe chuyển biến, Trịnh Tắc rất tự nhiên dừng tốc độ xe, vẫn liên tục đè ép tốc độ xe Lãnh Tiểu Dã, lại ở bây giờ, mạnh mẽ đem chân ga đạp xuống.


      Chiếc xe bạc màu đen giống như ngựa bỏ giây cương chạy vào hướng vòng xoay, phóng thẳng vào bức tượng ở giữa vòng xoay.


      "Cẩn thận!"


      Mắt tên gãy mũi thấy càng ngày càng gần bức tượng, hai tay khẩn trương ôm lấy nhau, co hai chân lên.


      Xong rồi xong rồi, đời này nhất định chết ở chỗ này!


      Trịnh Tắc ở xe phía trước, mắt thấy xe ô tô màu đen đột nhiên xông thẳng về phía trước, cũng là vẻ mặt kinh ngạc.


      nàng này, muốn liều mạng à? !


      Lãnh Tiểu Dã mím môi, mắt thấy xe còn có ba thước nữa chạy về trung tâm vòng xiay, đột nhiên đạp phanh lại, dồn sức quay tay lái.


      Chiếc xe bạc màu đen xoay tròn, bánh sau ma sát vào đường nhựa lớntrong tiếng thắng xe chói tai.


      Tự nhiên ngoặt ở góc vui xinh đẹp, vượt qua sườn xe Ferrari màu vàng của Trịnh Tắc.


      Bánh xelao qua bên trái trung tâm bức tượng, tuôn ra số tia lửa màu vàng.


      Nghe tiếng thắng xe, tên gãy mũi cao giọng kêu lên tiếng mẹ, cả người co lại thành cục ở đằng sau băng ghế.


      Thân xe nhàng xóc nảy, lại chuyển hướng, lái chính xác là nhàng chuyển hướng ở trong ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Tắc.


      Thời điểm chờ tỉnh hồn lại, Lãnh Tiểu Dã cách xa xe của hơn ba chỗ đậu.


      Trịnh Tắc vội vàng đạp chân ga, liều mạng đuổi theo.


      Trong lòng sốt ruột, chân ga của cũng là mãnh liệt đạp tới cùng, xe Ferrari màu vàng mạnh mẽ tăng tốc, đuổi tới lui về sau xe Lãnh Tiểu Dã.


      Hai chiếc xe trước sau lái qua vòng xoay, thời điểm hai chiếc xe muốn lao ra khỏi vòng xoay, chiếc xe rác đột nhiên lao tới.


      Lãnh Tiểu Dã mắt thấy đột nhiên nhô ra chùm ánh sáng, lập tức nheo lại mắt, dựa vào trực giác đem xe quẹo trái, chiếc xe bạc gào thét xông qua.


      Phía sau Trịnh Tắc ràng có vận khí tốt như vậy, mắt thấy chiếc xe đột nhiên lao tới, bản năng hắnxoay tay lái, đồng thời đạp phanh lại.


      Bất đắc dĩ tốc độ xe quá nhiều, xe của lại được cải trang quá mức, bây giờ xe ngựa cũng vốn phải phạm vi tiếp nhận của ô tô này.


      Tiếng còi xe, tiếng thắng xe...


      Chói tai vang lên.


      Ferrari màu vàng mất khống chế đụng xe đổ rác từ phía sau, trực tiếp vọt tới phía dưới xe tải.


      Đồng thời túi khí an toàn mở ra, Trịnh Tắc đau đến kêu thành tiếng.


      Túi khí an toàn che ở chỗ yếu của , nhưng là đùi của lại bị ép ở trong xe


      Chiếc xe bạc lao ra vòng xoay, Lãnh Tiểu Dã lập tức liền đạp phanh, đem xe dừng lại.


      Kéo dây an toàn ra, Lãnh Tiểu Dã xoay mặt nhìn về người ngồi phía sau co thành cục kia.


      "Này, cậusao rồi đây? !"


      Tên gãy mũi run rẩy buông hai tay che mặt, ý thức được mình còn sống, lúc này mới thở hơi.


      " có... có việc gì!"


      Đẩy cửa xe ra, Lãnh Tiểu Dã vội vàng chạy xuống xe, tiến lên chiếc xe Ferrari màu vàng.


      Lúc này, xe rác cũng ngừng trong chốc lát, lái xe cũng là nhảy xuống, chạy tới hướng Ferrari.


      Mở cửa xe, Lãnh Tiểu Dã nắm chặt vật trang trí thiết bị chống gió của Ferrari, dùng sức đâm rách túi khí an toàn, tay liền bắt được bả vai Trịnh tắc.


      "Này, này... Tỉnh..."


      "Chết... Chết chưa..."


      thanh người lái xe rác run ở phía sau hỏi.


      Lãnh Tiểu Dã liếc cái, "Mau gọi xe cứu thương!"


      "A, a... Tôi... Tôi cầm điện thoại..."


      Người lái xe rác sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thò tay lấy ra điện thoại di động, liền rơi mặt đất, bối rối mà nhặt lên, quay số điện thoại.


      Lãnh Tiểu Dã kiểm tra tình huống của Trịnh Tắc chút, chú ý tới đùi phải bị chảy máu, lập tức xé miếng váy ở đuôi của máy, trói chặt chân lớn của , tận lực giảm bớt máu chảy.


      Loại người như Trịnh Tắc này, tuy rằng khinh thường, nhưng cũng thể thấy chết mà cứu được.


      Thời điểm tên gãy mũi bắt đầu chạy tới, bốn phía cũng vang lên tiếng còi cảnh sát.


      Gần đây, cảnh sát trực khu vực cũng mấy băng đảng đua xe, nhận được người cử về báo, liền lập tức ra đội chạy tới.


      Lạnh Tiểu Dã ngửa mặt lên, từ từ nhìn xe cảnh sát ở gần, nhanh chóng nhìn lướt qua đồng hồ cổ tay.


      Thời gian biểu , 8 giờ 30 phút.


      Đáng chết!


      Chửi trong lòng tiếng, Lãnh Tiểu Dã lập tức ngồi thẳng lên.


      "Cậu qua đây, giúp kìm máu."


      "A... Ai!"


      Tên gãy mũi vội vàng xông lại, Lãnh Tiểu Dã lập tức bắt lấy cánh tay của để lên cánh tay của Trịnh Tắc.


      "Ấn vào nơi này, cứu giúp trước khi bác sĩ đến, nên buông ra, chết được, tối đa chính là bó bột mấy tháng."


      Nhanh chóng giao cho tên gãy mũi câu, Lãnh Tiểu Dã quay người chạy tới chiếc xe bạc, thò tay ra tìm chiếc điện thoại ở trước kính chắn gió , nhưng vô ích.


      Biết là bởi vì mới vừa va chạm mạnh nên điện thoại di động bị rơi, vội vàng khom người xuống tìm kiếm.


      Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại bốn phía, vô số cảnh sát giao thông cùng cảnh sát liền lao xuống chỗ.


      Ngón tay Lãnh Tiểu Dã vừa mới chạm vào điện thoại trong khe kẹt, người xông lại, giữ chặt cánh tay của , đem lôi ra từ trong xe.


      "Tôi phải người xấu, đừng bắt tôi nha..."


      vội vàng giải thích.


      Cảnh sát giao thông trẻ tuổidò xét từ xuống dưới.


      "Có lời gì, đợi đến cục rồi hãy ."


      Lãnh Tiểu Dã trái lại chịu , "Chú cảnh sát nhìn xem, để cho tôi tìm điện thoại, gọi điện thoại... Chỉ cần để cho tôi gọi điện thoại, tôi lập tức với , tóm lại như vậy được chưa?"


      chậm nửa giờ rồi, tên Hoàng Phủ Diệu Dương kia khẳng định sốt ruột đến chết rồi.


      " cố gắng, làm gì tốt, theo đám côn đồ này? !" Cảnh sát giao thông vui liếc nhìn cái, "Mau lên xe, đợi đến cục, chúng ta đương nhiên liên lạc với phụ huynh của ."


      Còn muốn liên lạc với người nhà? !


      Lãnh Tiểu Dã chỉ cảm thấy nhức đầu, vội vàng sử dụng hai tay giữ chặt cánh tay của , lấy lòng cười.


      "Chú cảnh sát, hãy bỏ qua cho tôi lần này, đây là lần đầu, xem tôi... xem tôinhìn như thế nào cũng giống đứa con hư hỏng phải , tha ta mạng, cầu van xin , tôi cam đoan, về sau tôi dám nữa... thả tôi , được ... Tôi còn có chuyện rất quan trọng, cầu xinanh, thả tôi ? ! ..."
      ChrisB.Cat thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342

      Chương 334 – 335:
      Edit: JupiterGalileo | Beta: Bánh Đậu


      Nhìn đối phương bị lay động chút, Lãnh Tiểu Dã dùng sức nhéo đùi mình cái, “nước mắt lóng lánh” nhìn về phía đối phương, “Chú cảnh sát, tôi cũng dám nữa, cầu xin , thả tôi ..."


      Cảnh sát giao thông so với lớn hơn mấy tuổi, lại bị há miệng cái chú chú, ngậm miệng cái kêu chú chú, khỏi có chút mềm lòng.


      muốn gì, cách đó xa có lão cảnh sát giao thông cũng rống tới đây.


      "Lề mà lề mềnhìn cái gì đấy, đưa người lên xe rồi !"


      " , tôi đây chính là làm việc theo luật, có việc gì đáng sợ, đến lúc đó chúng tôi nhất định thả đấy, đừng sợ a... "


      Cảnh sát giao thông trẻ tuổi an ủi câu, liền đem kéo qua rời , nhét vào xe cảnh sát, đóng cửa xe, tự mình xoay người chạy hỗ trợ.


      Lãnh Tiểu Dã nhìn xem bên ngoài, lại nhìn chung quanh cục diện hỗn loạn chút, chẳng qua là nhăn lông mày lại trong xe.


      Nhìn xem cảnh ở ngoài xe, cảnh sát giao thông trông coi, con mắt khẽ động, cẩn thận đưa tay tới, kéo ra bên cửa xe khác.


      Cảnh sát giao thông chỉ lo nhìn tình huống nơi khác, ngờ dám chạy trốn, đương nhiên có chú ý.


      Rón rén đẩy cửa xe ra, Lãnh Tiểu Dã giống con mèo chui ra khỏi cửa xe, mượn vật che xe chạy trốn tới đuôi xe.


      Nhìn xem chiếc xe bạc của mình cách đó xa, quay người, chạy tới các vành đai tiếp theo.

      Khom người cất giấu xa, xác định đối phương có chú ý tới , lúc này mới ngồi thẳng lên, dùng sức chạy trốn về phía trước.


      "Này!" Cảnh sát giao thông chăm sóc xoay mặt vừa nhìn trong xe có người, chú ý tới nơi Lãnh Tiểu Dã ở xa, lập tức hét lớn lên tiếng, "... đứng lại cho tôi! "


      Lãnh Tiểu Dã cả kinh, lập tức dừng bước chân, dùng sức chạy như điên.


      Hai cảnh sát giao thông lập tức lên xe, đuổi theo hướng chạy tới.


      Đối phương là bốn cái bánh xe, là hai cái chân, tốc độ đương nhiên cách nào so sánh được.


      Nhìn thấy tiểu khu phía trước, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp quẹo vào.


      Xe cảnh sát giao thông cũng theo quẹo vào, bênnhà lầu giấu thân hình Lãnh Tiểu Dã, mắt thấy cảnh sát giao thông xuống xe tìm được, vội vàng vượt qua lầu bên cạnh, chứng kiến phía trước cách đó xa cái hàng rào, chạy trước hai bước, như muốn bay qua.


      người váy lại bọc lấy chân, bước ra bước.


      Nhìn xem chân, nhìn lại chút cảnh sát giao thôngđằng sau tìm tới, Lãnh Tiểu Dã cắn răng bắt lấy làn váy, dùng sức xé mở.


      Lập tức liền tiến lên hai bước, phi thân lên, vượt qua thành hàng rào, thuận lợi mà trở mình.


      Thời điểm hai cảnh sát giao thông đuổi theo tới, nhảy xuống hàng rào, chui vào hẻm phía sau.


      mạch chạy qua đường ngã tư, chứng kiến cái điện thoại công cộng phía trước cách đó xa, lập tức chạy tới.


      Nắm ống nghe lên, sờ từ xuống dưới, lập tức ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.


      Điện thoại bỏ lại xe, ví của cũng xe, bộ váy người này hoàn toàn là phong cách, làm sao có túi, đương nhiên càng khả năng có tiền.


      Đáng thương như , bây giờ lại là người có đồng nào.


      "Hoàng Phủ Diệp Dương a Hoàng Phủ Diệu Dương, hẹn hò với ánh đúng là dễ dàng a! "


      Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đem ống nghe treo quay về chỗ cũ, chú ý tới phía trước cách đó xa có quán đồ ăn điếm, vội vàng chạy tới, từ cổ tay tháo xuống cái đồng hồ.


      "Đại gia, người tôi mang tiền, có chút việc cần làm gấp, chú... chú có thể để cho tôi sử dụng điện thoại hay , tôi có thể đưa cái đồng hồ này cho chú..."


      Đại gia bán món ăndò xét nhìn từ xuống dưới, ôn hòa cười rộ lên, "Đứa này, cháu có việc gấp liền gọi , chú lấy đồng hồ của cháu đâu."


      Lãnh Tiểu Dã trong lòng vui vẻ, muốn vào cửa hàng ở bên trong gọi điện thoại, lại chứng kiến hai cảnh sát giao thông cách đó xa đuổi theo tới đây.


      Hai cái vị này, cũng quá chuyên nghiệp a, như vậy còn đuổi theo? !


      Lãnh Tiểu Dã cả kinh, vội vàng tiếp tục chạy về phía trước.


      ...


      ...


      Nhà hàng rượu tầng thứ chín.


      xuống nhà hàng rượu, ánh sáng hơi có vẻ lờ mờ, bốn phía tất cả chỗ ngồi đều trống , chỉ có chỗ cạnh cửa sổ tốt nhất cho hai người ngồi, bàn để ánh nến tinh xảo, đèn sáng lửa.


      bên bàn, người Hoàng Phủ Diệu Dương mặc âu phục màu xám nhạt, cánh tay phải dựa ghế, chống đỡ đầu.


      Con mắt màu lam kia, mực nhìn chăm chú vào cửa.


      Lão quản gia đứng ở sau lưng , có chút cau mày.


      Lối vào, đột nhiên vang lên tiếng bước chân.


      mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vui vẻ, lưng ngồi tựa vào ghế lập tức liền thẳng tắp.


      Lối vào, người bồi bàn mặc vest tiến vào.


      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn đồng hồ đeo tay cái, thời gian biểu 9: 35 phút.


      qua thời gian dự định hai giờ, Tiểu Dã ... Thực tới chứ !


      Con mắt bên cạnh, nhìn xem giây lại dạo vòng, Hoàng Phủ Diệu Dương tâm tình cũng di chuyển theo kim giây, từng lúc khẩn trương lên.


      Luôn luôn nắm quyền sinh sát trong tay, coi như là hoàn cảnh khó khăn nhất ở chiến trường, thời điểm các quân địch bao vây người, cũng có khẩn trương như vậy.


      Chẳng lẽ ... Thực cam lòng lại để cho ? !


      Thời gian, lại qua năm phút đồng hồ, tại là 9 giờ 40 phút rồi.


      Nếu như muốn, hoàn toàn có thể theo dõi , thậm chí có thể trực tiếp tìm được nhà trọ của , cho biết, thua.


      Nhưng mà, lúc này đây, Hoàng Phủ Diệu Dương muốn làm như vậy.


      Theo như lời , đây phải là cách người đàn ông theo đuổi người phụ nữ cần phải sử dụng cách thức.


      phải con mồi của , mà lúc này đây, cũng phải thợ săn.


      phải giống như đàn ông bình thường, cho cuộc hẹn bình thường.


      tới hay , có lẽ giao cho quyền quyết định trở lại.


      "Bá tước tiên sinh." Thân thể lão quản gia có chút khom xuống, "Có lẽ... Tiểu thư có chuyện gì nên tới trễ, nếu , tôi xem..."


      Hoàng Phủ Diệu Dương rất ràng, lão quản gia cái gọi là xem, chính là tra dò Lãnh Tiểu Dã đến cùng có tới .


      Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa dựa lên thành ghế, nhàng lắc đầu.


      "Cái kia..." Lão quản gia nhàng , "Có muốn hay , cho ngài món điểm tâm trước, hoặc là đồ uống gì?"


      Vì cuộc hẹn hôm nay, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng là cố ý chuẩn bị phen.


      chỉ có bao toàn bộ nhà hàng rượu này, hơn nữa cố ý mời vị đầu bếp nước ngoài tới đây chuẩn bị thức ăn


      Đến đây lúc bảy giờ, chưa từng ăn qua bất kỳ vật gì, thậm chí ngay cả đồ uống cũng ly, chính là đợi Lãnh Tiểu Dã trở lại.


      Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa lắc đầu, lão quản gia nhìn xem cửa vào, đứng thẳng lên lui qua bên.


      ...


      ...


      Lãnh Tiểu Dã chạy qua giao lộ, nhìn phố Hoàng giang phía xa, thân thể khom xuống thở mạnh hơi.


      Từ nơi này, có thể thấy cao ốc hoành tráng của Lục gia, thế nhưng giữa và Hoàng Phủ Diệu Dương, còn cách cái phố Hoàng giang đây?


      Lãnh Tiểu Dã lần nữa đứng thẳng lên, nhấc chân phải .


      Định giơ chân phải lên, nhưng nâng lên.


      Xoay người nhìn lại, chỉ thấy giày cao gót chân phải đập vào mắt, dưới chân là cái cống thoát nước quen thuộcđang mắc giày trong khe.


      dùng sức kéo giày, chân trực tiếp tuột ra từ bên trong giày.


      Bất đắc dĩ, đành phải sử dụng chân đạp đất dùng sức hai tay rút giày ra.


      tiếng vang , bởi vì sử dụng lực quá mạnh, gót phía dưới giầy trực tiếp đứt rời từ trung gian.


      Nâng tay phải lên, nhìn xem chỉ còn nửa gót giầy, Lãnh Tiểu Dã hận thể đưa tay đem giầy vứt .


      Cái thứ gì vậy, mới mang như vậy bị hư?


      Biết trước như vậy, còn bằng đường vòng, coi như là hoàn thành công việc, lúc này cũng có thể đến nơi rồi nha? !

      ============================================

      Chương tới dất nà hấp dẫn. 3 likes để có ngay chương mới.~ :th_111:

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 336 - 337:
      Edit: JupiterGalileo | Beta: Bánh Đậu

      Đáng tiếc, thế giới này có từ hối hận, đương nhiên cũng có thể làm thời gian quay ngược lại.


      Nhìn xem giày tay, Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhìn đồng hồ cái.


      Thời gian biểu : 10 giờ 09 pphút.


      chậm hơn hai giờ, người kia tính kiên nhẫn, đoán chừng đều sớm bị mài còn có gì a? !


      Trước mắt, lên mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương.


      Lãnh Tiểu Dã lập tức hủy bỏ suy nghĩ của mình.


      , biết, nhất định đợi , nhất định !


      Nhìn xem giày trong tay, Lãnh Tiểu Dã lần nữa khom người xuống, đem gót giầy đứt rời đến bên chân..


      Sau đó liền khấp khễnh tiếp tục về phía trước.


      Lại về phía trước, vượt qua cầu sông lớn, có thể đến.


      Mặc kệ thế nào, nhất định phải đến buổi hẹn hôm nay.


      Hoàng Phủ Diệu Dương, bây giờ, tin tưởng tôi, tôi cũng nhất định để cho thất vọng.


      cầm chiếc nhẫn từ trong cổ áo ra ngoài rồi lại nhét vào trong, cơn gió thổi bay làn váy, nhanh chóng về phía trước.


      vào cây cầu gần nhất phía trước, Lãnh Tiểu Dã nghiêng mặt nhìn xung quanh chút, màđi bằng giàybên cao bên thấp, phải chật vật cẩn thận bên đường xe.


      Theo như quy định, cái cây cầu lớn này cho phép người bộ qua, chẳng qua bây giờ cũng bất chấp nhiều như vậy.


      chưa từng có ngày như hôm nay, muốn hẹn hò với người như vậy, cho nên, phải thể nhìn thấy .


      Lãnh Tiểu Dã muốn tới cuộc hẹn, ai cũng ngăn được.


      Dù là lưu manh, hay cảnh sát giao thông, ngay cả con sông Hoàng Phổ cũng ngăn được


      "Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, đón gió hô lên tiếng to, "Tôi đến rồi, tên trứng thúi này, nếu dám đợi tôi, xem tôi xử như thế nào!"


      ...


      ...


      Giây, vội chậm mà tới, lại vòng tròn.


      Quản lý nhìn xem Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi ở bên cạnh mặt bàng, nhàng đụng đụng lên cánh tay người bồi bàn bên cạnh, " hỏi chút, có phải hay ... Nên chọn món ăn rồi hả?"


      Bồi bàn nhìn xem Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi bên cạnh họ, " ta... Giống như đợi người a?"


      Lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương, nhìn chăm chú lên ngoài cảnh đêm Thượng Hải ngoài cửa sổ.


      Từ nơi này nhìn ra ngoài, có thể đem hơn phân nửa Thượng Hải thu hết vào mắt, chỗ này là đô thị phồn hoa đại, bây giờvẫn là ngọn đèn dầu đỏ bừng như cũ.


      Từ góc độ của nhìn sang, có thể chứng kiến ngọn đèn thấp thoáng ở phố Hoàng giang.


      "Nhưng mà!" Quản lý nhăn lông mày lại. " gần mười hai giờ, giờ chúng tôi đóng cửa, có thời gian."


      Đối phương bao số tiền lớn xuống toàn bộ nhà hàng, lại từ đầu đến cuối, ngay cả ly nước cũng có uống, làm quản lý như cũng là có chút điểm băn khoăn.


      "Chuyện này... Tôi hỏi chút."


      Bồi bàn chậm rãi tới, cung kính đứng ở bên cạnh người Hoàng Phủ Diệu Dương.


      "Tiên sinh, quấy rầy người chút, người... Cần bắt đầu chọn món ăn ? Bây giờ gần mười hai giờ, giờ ồ đóng cửa, bây giờ chọn món ăn mà , chỉ sợ cũng còn kịp rồi."


      Thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay nhìn đồng hồ cái.


      Còn có ba phút, chính là mười hai giờ.


      ... Thực tới chứ !


      Ngón tay thành ghế chậm rãi nắm chặt, Hoàng Phủ Diệu Dương trầm giọng mở miệng, "Mở chai rượu cho tôi!"


      Bồi bàn cung kính dò hỏi, "Người muốn rượu gì?"


      đợi Hoàng Phủ Diệu Dương mở miệng, lối vào vang lên giọng nữ thở , "BrutImpérialVintageRosé (Rượu Champagne chào mừng năm mới ở nước Pháp)!"


      Tất cả mọi người, kể cả bồi bàn cùng đứng ở sau quầy bar và quản lý bên trong, toàn bộ đều là quay sang, nhìn về phía cửa vào.


      Giơ bàn tay lên, đẩy ra bồi bàn che tầm mắt , Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi đứng dậy từ ghế.


      Chỉ thấy, nơi cửa, thân hình cao gầy chậm rãi tới.


      Đó là , rất trẻ tuổi.


      Tóc xoăn hơi dài bị rối mà xõa ở hai đầu vai, người cái váy củn màu trắng thùng thình, váy áo trắng bị vấy khối nước đọng bẩn, còn có mảng vết bẩn màu đỏ lớn, thấy thế nào đều giống như vết máu.


      chỉ có như thế, bên làn váy của côbị xé mảnh lớn, sợi tơ dài bị kéo ra ngoài.


      chân vớ giữ ấm màu đem vẫn xuất nhiều lỗ thủng, có đường kéo rất nghiêm trọng, giầy còn dính lấy bùn biết từ đâu dính tới.


      Mọi người đứng lại nhìn trước mắt, nhìn qua giống như là rời cách xa vạn dặm, từ thế giới cuối cùng đến, thậm chí ngay cả mặt cũng lộ ra hơi thở gió bụi mệt mỏi.


      Thế nhưng cười, cười đến cực kỳ xinh đẹp.


      Nụ cười kia đẹp đến mức chói mắt, đến nỗi khiến người ta phải phớt lờ những vết bẩn người .


      này, đúng là Lãnh Tiểu Dã.


      đường phải giày bên cao bên thấp, qua cầu vượt lớn xuyên sông, Lãnh Tiểu Dã đến nơi hẹn.


      Quản lý cùng tất cả nhân viên tạp vụ đều suy đoán thân phận của nàng, lão quản gia cùng tất cả bảo tiêu đều là nhàng thở phào nhõm.


      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn bé xuất ở trước mắt, mất vài giây đồng hồ mà mất hồn, sau đó mắt màu lam ở bên trong lộ ra vui vẻ, đồng tử lại tiếp tục co lên, hóa thành lo lắng.


      Lãnh Tiểu Dã vừa mới bước hai bước, nhanh chạy lại, đỡ lấy bờ vai của .


      " xảy ra chuyện gì? !"


      Ngẩng mặt lên, nhún nhún vai với Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã lè lưỡi làm mặt quỷ với .


      " có chuyện gì a, thời gian quávội, như vậy cũng tới rồi, đừng nóng giận."


      Nhìn thấycô giương lông mi, nhưng thanh của càng thâm trầm đứng lên, "Có bị thương hay ?"


      "Đương nhiên là có." Lãnh Tiểu Dã giương lên khóe môi, " nên biết, bình thường đều là tôi làm người khác bị thương."


      "Tiểu trứng thúi!"


      trầm thấp nhổ ra ba chữ từ miệng, cánh tay duỗi ra, liền đem giữ trong ngực, ôm lấy chặt.


      Lãnh Tiểu Dã có phản kháng, chẳng qua là buông lỏng thân thể mỏi mệt tới cực điểm, dựa sátvào lồng ngực của .


      Tai bên cạnh, thanh tim đập của , nhảy có chút gấp.


      Ở bên ngoài đông rét mấy giờ, ôm ấp ôn hòa hầu như muốn cho hòa tan.


      Buông lỏng mà tựa ở người , Lãnh Tiểu Dã lười biếng phản bác.


      " biết cái gì, điều căng thẳng của con , cái cuộc hẹn thứ nhất, như thế nào đều đến muộn mấy giờ a... Hắt xì..."


      Lời còn chưa dứt, nặng nề mà đánh cho cái nhảy mũi.


      người của , còn có khí lạnh từ bên ngoài mang vào, nghe thanh hắt xì của , tim Hoàng Phủ Diệu Dương chẳng qua là xiết chặt, vội vàng buông ra, cởi áo khoác âu phục khoác vai .


      Giơ bàn tay lên, ôm sát khuôn mặt nhắn của , Hoàng Phủ Diệu Dương sử dụng ngón tay lau mắt vết bẩn mặt , "Đến cùng xảy ra chuyện gì? !"


      "Cái kia..." Lãnh Tiểu Dã nhìn chung quanh chút, "Tôi đói, chúng ta có thể ăn cơm trước ?"


      Lão quản gia mỉm cười tới khom người với hai người chút.


      "Bá tước tiên sinh, tiểu thư, hai người đến bên cạnh bàn ngồi tán gẫu , tôi phân phó phòng bếp giúp đỡ hai người chuẩn bị tiệc tối."


      LãnhTiểu Dã cất bước liền tới bên cạnh bàn, nhìn xem khập khễnh tới bàn, Hoàng Phủ Diệu Dương khẩn trương đỡ lấy cánh tay của , "Chân của em làm sao vậy?"


      "Chân có việc gì, là do giày cao gót bị hư." Lãnh Tiểu Dã bất dĩ cười cười phản dối, " có việc gì, tôi cũng được."


      vừa dứt lời, Hoàng Phủ Diệu Dương khom người đem ôm, đưa đến ghế ngồi xuống, liền ngồi xổm người xuống, kiểm tra chút của giày của .
      Huyềnpluss, Dunghyt97, hirari4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :