Chương 27: Ngày đầu tiên học P/s: Ba câu thơ ở dưới đây mình tìm thấy nghĩa của nómình để nguyên câu văn và có mấy từ có hơi thô tục nên mình đánh dấu * luôn nên mọi người đừng cảm thấy thắc mắc nha! Có gì mọi người thông cảm cho mình Trường học là nơi dành cho các hoàng tử, công chúa hoàng tộc từ năm tuổi đến mười tuổi học, bắt đầu làm quen với các chữ. Thiên Chỉ Diên tròn năm tuổi, nên nhập học cũng là chuyện hiển nhiên. Phu tử của trường học là đương triều Hàn Lâm đại học sĩ Lưu Phẩm Ngôn, ông là người có kiến thức uyên bác, nổi tiếng dạy rất nghiêm khắc, là thanh quan hiếm thấy ở trog triều đình, vô cùng liêm khiết, rất si mê với học vấn. Ông cũng rất chính trực, đối đãi đặc biệt với các hoàng tử, công chúa được sủng ái, bây giờ ông bảy mười mốt tuổi, là nguyên lão trong triều, rất được hoàng thượng coi trọng. Đối với lần này, Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm suy nghĩ lúc, thốt lên ba chữ: Lão cổ hủ. Hiên tại, Thiên Hoài Hạo tự tay nắm lấy bàn tay của Thiên Chỉ Diên mà xuất ở ngay cửa lớp học. Lưu lão phu tử nhìn chằm chằm Thiên Chỉ Diên lúc lâu, sau đó vuốt râu, gật gật đầu, ông : "Lúc trước Tam hoàng tử thông minh hiếu học, là đệ tử lão phu tự hào nhất. Cửu công chúa là do Tam hoàng tử đề cử tới, thoạt nhìn cũng lanh lợi. Người yên tâm , lão phu nhất định tận lực giáo dục Cửu công chúa tốt." Thiên Hoài Hạo khiếm nhường : "Chỉ Diên còn chưa hiểu chuyện, chắc làm cho phu tử nhọc tâm rồi." Lưu lão phu tử khoát tay áo, chỉ chỉ vị trí chính giữa : "Đây là trách nhiệm của lão phu, thỉnh Cửu công chúa ngồi vào vị trí kia." Thiên Chỉ Diên mở to mắt nhìn vị trí mà Lưu lão phu tử chỉ, nha, vị trí tốt, phía sau là Thập Nhất, ở phía là lão Thất. Bên trái là Bát hoàng tử, bên phải là Cửu hoàng tử, ồ, đều là người quen cũ nha! " " Thiên Hoài Hạo vỗ vỗ bả vai nàng, Thiên Chỉ Diên liền ngoan ngoãn tới vị trí đó, ngồi khoang tay ngay ngắn. Lần đầu tiên học nha, rốt cuộc nàng có thể trải nghiệm cảm giác làm đứa học trò rồi! Lúc Thiên Chỉ Diên nhìn sang Bát hoàng tử ở bên cạnh, thấy vừa tỏ vẻ chán ghét vừa có vẻ sợ nhìn nàng, Cửu hoàng tử vừa sợ hãi vừa lén lút quan sát, sau đó lập tức quay đầu lại. Thập Nhất vô cùng vui mừng và hưng phấn cười suốt, Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất phù hợp với phong cách vừa vui vẻ vừa ngốc nghếch này, còn những người khác lại tò mò cùng thăm dò nàng. Thiên Chỉ Diên có gì là thoải mái khi nhập học cả, cũng đếm xỉa đến ánh mắt của người khác. Nàng giương mắt nhìn lại, Thiên Hoài Hạo vẫn ở cửa nhìn nàng, nàng liền vẩy vẩy tay Thiên Hoài Hạo để yên tâm. Đương nhiên Thiên Hoài Hạo yên tâm về nàng, nhưng cũng phải xoay người rời khỏi nơi đó. Nàng mở sách đặt ở bàn ra, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy chi chít chữ, tưởng tượng như con kiến bò loạn xì ngầu làm nàng rất đau đầu. "Hôm nay chúng ta học về bài [Nguyên nhật*]” Lưu lão phu tử vừa vuốt râu vừa mở quyển sách tay : "Mời cá học trò đọc bài thơ này lên lần." Nguyên nhật Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ Xuân phong tống noãn nhập đồ tô Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật Tổng bả tân đào hoán cựu phù. Bài thơ của Vương An Thạch [Nguyệt nhật-Tết nguyên tiêu] Tiếng đọc bài thơ của hoàng tử, công chúa vang khắp lớp học trong hoàng cung tĩnh mịch này. Thiên Chỉ Diên đọc được mấy chữ, ngáp cái, lại đọc mấy chữ, lại ngáp cái. Sao hôm nay lại buồn ngủ thế này? Bài thơ cứ như có tác dụng thôi miên vậy. . . Sau khi đọc xong, Lưu lão phu tử ở bục giảng từ từ bộ xuống, thong thả vừa vừa giảng: "Đồ tô là tên của loại rượu thuốc. Tập tục ngày xưa, vào tết nguyên đán cả nhà cùng nhau ăn cơm và uống rượu đồ tô cỏ ngâm để trừ tà tránh ôn dịch, cầu được trường thọ. Đào phù là loại bùa, theo phong tục là lấy ngày mùng tháng giêng lịch, người ta viết hai vị Thần Trà, Úc Lũy lên gỗ đào, treo ở cạnh cửa, dùng để trừ tà ...." bên nghe Lưu lão phu tử giảng bài, mà mí mắt của Thiên Chỉ Diên ở bên cứ muốn dính chặt lấy nhau, đầu nàng cứ gục lên gục xuống như gà mỏ thóc. Thiên Chỉ Diên nghĩ, nếu có thể ghi lại thanh của Lưu lão phu lúc nàng mất ngủ co thể bật lên nghe là tốt biết bao. Cuối cùng Thiên Chỉ Diên nhịn được, gục mặt xuống bà ngủ ngon lành. "Bài thơ này miêu tả về tết lịch,cảnh tưởng đón năm mới. Tiếng pháo là báo hiệu năm qua, nâng chén rượu uống đồ tô để cảm nhận mùa xuân tới. Ánh mặt trời vừa ló dạng rọi khắp từng căn nhà, trước cửa mọi người đều treo tấm đào phù mới lên." Lưu lão phu tử bên vuốt bộ râu trắng toát vừa say mê giảng bài. "Mùa xuân luôn là cảnh tươi đẹp nhất trong năm, mùa tràn đầy hi vọng ." Lưu lão phu tử bên cầm quyển sách bên nhìn, : “Bây giờ, các trò hãy dùng chữ ‘xuân’ mà làm thành câu thơ, để lão phu coi thử tình trạng tiếp thu bài của các trò." Nghe đến đây, trừ Thiên Chỉ Diên làm khách ở chỗ Chu Công ra, tất cả mọi người đều bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nên ra câu thơ nào. "Thất hoàng tử, bắt đầu từ trò " Thiên Hoài Sở gật đầu, cất giọng : "Bách hoa rực rỡ lúc, chính trực xuân sắc nồng"(1) "Tốt, tốt, tới lượt Bát hoàng tử” "Xuân hoa nở cả vườn, bên trong vườn bách hoa hương"(2) Bát hoàng tử tiếp lời. "Tốt, tốt, Cửu hoàng tử. . ." "Phu tử!" Bỗng nhiên Bát hoàng tử cắt ngang lời của Lưu lão phu tử. Lưu lão phu tử luôn thích những đứa trẻ lễ phép, tự nhiên bị cắt ngang làm ông vui, nhíu mày hỏi: "Sao? Có chuyện gì thắc mắc với lão phu sao?" Bát hoàng tử giơ bàn tay lên chỉ và : "Có người học mà lại ngủ trong giờ học, phu tử!" "Cái gì?" Lông mày của Lưu lão phu tử nhướng cao. "Là nàng" bát hoàng tử chỉ hướng về Thiên Chỉ Diên. Lưu lão phu tử đưa mắt nhìn sang, quả nhiên thấy Thiên Chỉ Diên nằm ngủ ở bàn, ông tức giận đặt quyển sách xuống, cầm thước lên tới chỗ bàn học của Thiên Chỉ Diên. Thiên Hoài Vũ thấy vậy, liền dùng sức chọc chọc ở phía sau lưng của Thiên Chỉ Diên, hi vọng đánh thức được nàng dạy. "Chọc cái gì mà chọc? Muốn chết hả?" Thiên Chỉ Diên mơ mơ màng màng quát câu, sau đó lại tiếp tục ngủ. Lưu lão phu tử thấy thái độ của nàng như vậy càng diên tiết hơn, ông lấy thước gõ mạnh xuống mặt bàn, lớn tiếng: "Cửu công chúa, trò dám ngủ trong lớp học của lão phu, quả xem lão phu ra gì!" Lúc này Thiên Chỉ Diên mới tỉnh ngủ hẳn, nàng bị phát rồi, lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn khoang tay lại. "Xin phu tử bớt… bớt giận." Thiên Hoài Vũ ở phía sau nhằm hạ cơn giận của Lưu lão phu tử. "Cửu công chúa, vì sao lại ngủ trong giờ học?" Lưu lão phu tử chịu bỏ qua, ông làm phu tử của hoàng tộc, học thức uyên bác, tính tình chính trực, có phần hơi kiêu ngạo. Dám ngủ ở trong lớp học của ông, thể nghi ngờ là muốn đánh ông cái bạt tai, ông tự nhiên dễ dàng bỏ qua. Thiên Chỉ Diên rất muốn ‘đấu tay đôi’ với ông, quả nhiên là lão cổ hủ, mệt nhọc quá ngủ, vậy mà cũng hỏi? Nhưng nàng làm như vậy, dù sao phu tử cũng lớn tuổi, vẫn phải ‘kính lão đắc thọ’. Thiên Chỉ Diên cúi đầu, vò vò ngón tay út, giả vờ bộ dạng ăn năn hối lỗi khiến người ta thương tình. Lưu lão phu tử thấy vậy cũng muốn gây khó khăn với nàng nữa, ông liền thở dài rồi bảo: “Nếu trò có thể làm câu thơ có chữ ‘xuân’ lão phu quở trách nữa.” Làm thơ? Thiên Chỉ Diên ánh mắt sáng lên. Nàng phải thi nhân, nhưng cũng đến mức mù văn chương, lấy chữ ‘xuân’ để làm câu thơ nàng có thể làm được. Thiên Chỉ Diên vô cùng nghiêm túc : "Phu tử, con làm ngay." Lưu lão phu tử thấy thế có hơi kinh ngạc, quả nhiên xứng đáng là người của Tam hoàng tử đưa tới, ngày đầu tiên học thôi mà biết làm thơ, sau đó ông vui mừng cười : "Tốt, tốt, trò làm thử câu ." Thiên Chỉ Diên vờ nghiêng đầu suy tư chút, hơi gật đầu sau đó đập bàn, dáng vẻ như đầy thơ và xuất thần ngâm lên: "Phù dung trướng ấm độ **, hoa cúc nở rộ còn chưa tiêu." (3) Rất tốt nha có vần điệu, Thiên Chỉ Diên thầm bội phục mình. Trái ngược với vẻ đắc ý của nàng, vừa nghe xong câu thơ ấy, nụ cười mặt Lưu lão phu tử liền vụt tắt, hai mắt trừng lớn, thở hồng hộc, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào nàng, hồi lâu mới thốt nên lời.
Chương 28: Có Thiên Chỉ Diên có Lưu Phẩm Ngôn Nhìn dáng vẻ của lão phu tử vừa vừa run lẩy bẩy, nàng cảm thấy ông sắp ngã tới nơi. Thiên Chỉ Diên lúc này mới chú ý , hình như nàng sai? "Phu tử, cái gì là ** vậy?" Thiên Hoài Vũ vô cùng bội phục tiểu Cửu nhà bọn họ, Tiểu Cửu lại nhìn xa trông rộng và làm ra câu thơ cao thâm đến như vậy. Nhưng cao thâm chỗ nào phải nhờ phu tử giải thích thêm . Vấn đề vừa mới đưa ra, có mấy vị hoàng tử, công chúa lớn tuổi hơn chút cũng nhịn được cười ầm lên. "Trò, trò. . . biết liêm sỉ sao lại làm thơ ** như thế!" Lưu lão phu tử tức giận đến nổi lắp ba lắp bắp, thở phì phì bay cả râu mép, ông giậm chân rồi quay sang những hoàng tử, công chúa khác : "Các trò được nghe, được nghe thơ ** này." Phu tử vừa càng đưa tới trận cười lớn hơn. Lưu lão phu tử tức giận mức cả khuôn mặt đỏ bừng, ông chỉ dạy mấy chục năm cho tới bây giờ chưa xuất tình huống như vậy, ông cảm thấy ông bị sỉ nhục , ông… ông sắp bị tức chết rồi. Ông quay đầu lại, chỉ vào Thiên Chỉ Diên mắng to: "Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ . Đây là nơi dành cho thánh hiền, sao lại có thể làm ra thứ thơ dâm tục đến thế? là làm vấy bẩn trường học!”." Tức giận khiến cho Lưu lão phu tử năng lộn xộn cả lên. Thiên Chỉ Diên cảm thấy mình sai, nàng lý lẽ, thẳn thắn : “Phu tử con dùng chữ ‘xuân’ để làm thơ, con làm rồi còn gì?” "Trò… trò biết liêm sỉ mà! Đây là thơ **!" "Trong thơ của con phải có chữ ‘xuân’ sao? Sao lại là thơ ** chứ." Thiên Chỉ Diên xong lại có trận cười vang lên. "Trò. . . trò là người biết liêm sỉ, trò muốn làm tức chết lão phu !" Lưu lão phu tử tức giận đến nổi giáo huấn được nàng, chỉ biết quay đầu lại mắng câu biết liêm sỉ . giậm chân, cầm lên cây thước ở trong tay, nâng lên cao. “Giơ tay lên và mở lòng bàn tay ra!" Thiên Chỉ Diên đương nhiên ngu gì mà vươn tay ra cho ông đánh. "Trò, trò, biết liêm sỉ, trò dám ngỗ nghịch với lão phu." Lưu lão phu tử giơ thước lên muốn đánh xuống mông của Thiên Chỉ Diên . Thiên Chỉ Diên nhanh chóng né tránh đòn của Lưu lão phu tử. "Trò, biết liêm sỉ, trò còn dám trốn." Lưu lão phu tử chưa bao giờ thấy nhục nhã như thế này, giơ thước lên và đuổi theo Thiên Chỉ Diên đòi đánh: "Hôm nay nếu như lão phu giáo huấn được trò, chính là làm bẩn thánh hiền!" giáo huấn được nàng chính là làm bẩn thánh hiền? Đây là cái logic gì, Thiên Chỉ Diên nghĩ mãi ra, nhưng nàng chắc chắn ngoan ngoãn để cho Lưu lão phu tử đánh, nàng nhanh chóng chạy và né tránh đòn của Lưu lão phu tử. Học đường yên tĩnh bỗng chốc náo loạn cả lên. Trong học đường, Thiên Chỉ Diên nhảy lên cũng chạy xuống, Lưu lão phu tử càng tức giận đuổi theo. "Trò, trò còn dám chạy nữa?" "Phu tử muốn đánh con, con đương nhiên phải chạy!" Toàn bộ lớp học do Thiên Chỉ Diên cùng Lưu lão phu tử truy đuổi nhau mà trở nên mảnh hỗn loạn. Thiên Chỉ Diên biết Lưu lão phu tử căn bản đuổi kịp nàng vì tuổi cao, nhưng nàng cảm thấy đùa giỡn so với nghe bài giảng của ông thú vị hơn nhiều. Bởi vậy nàng cũng chạy hẳn ra lớp học mà vẫn chạy quanh quẩn trong đây. Nàng ở bên vừa chạy vừa hất tung cả sách bàn nhằm ngăn cản bước chân của phu tử.. "A. . ." Sách bị hất tung, làm cho các hoàng tử cùng công chúa chạy tán loạn, có thể lớp học bây giờ vô cùng hỗn loạn. "Trò hư đốn! Học hành ngủ gập trong lớp, làm thơ hì chả ra sao, trò. . ." Lưu lão phu tử tức giận khuôn mặt đỏ bừng quát mắng. "Con cũng chưa muốn ngủ đâu, nhưng bài giảng của phu tử giống thôi miên quá!" Thiên Chỉ Diên vừa chạy vừa tỏ ra mình vô(số) tội . "Trò, trò là người biết liêm sỉ! Trò dám xúc phạm sách thánh hiền!" Lưu lão phu tử càng đuổi theo càng thở hổn hển, Thiên Chỉ Diên chạy càng vui vẻ càng hăng hái, vừa mới lúc nãy nàng ngủ được giấc nên vẫn còn sức để chạy. Nàng suy nghĩ chút rồi quay đầu hướng Lưu lão phu tử làm cái mặt quỷ, nàng cười : "Phu tử, vì sao bảo con là làm thơ **? Phu tử có thể giải thích chút ?" "Trò, Trò biết liêm sỉ! Trò là biết nghe lời, trò muốn làm lão phu tức chết mà! biết liêm sỉ, đứng lại mau!" Mắt thấy Lưu lão phu tử sắp bắt kịp Thiên Chỉ Diên, Thiên Hoài Vũ giẫm ống quần và ngán đừng phu tử, khiến ông ngã xuống ngay cạnh bàn. "Ai? Ai ám toán lão phu?" Lưu lão phu tử trợn mắt lên nhìn. "Tiểu Cửu, muội chạy mau! Chạy mau!" Thiên Chỉ Diên quay đầu lại cười, nàng mới sợ bị Lưu lão phu tử bắt được, nàng dừng bước, tiếp tục ‘đổ thêm dầu vô lửa’. "Phu tử, chẳng lẽ con đúng? Phu tử vượt qua ** sao? có **, con của phu tử lấy ở đâu ra? Nếu đến trình độ đó mà cũng hiểu, chẳng phải thầy cũng làm ô danh thánh hiền đó sao?” "Hỗn. . ." Lưu lão phu tử ngừng thở phì phò, ôm ngực, lắp bắp : "Hỗn. . ." “Phu tử, chắc bây giờ ** của thầy ít lại ? Nên phu tử mới yếu như thế này, đúng ?” Thiên Chỉ Diên xoa cằm ra vẻ nghĩ ngợi. "Trò. . . trò. . ." Phu tử trừng to con mắt, liên tục vỗ ngực, hơi thở gấp gáp hơn lúc nãy, bàn tay run lẩy bẩy cầm thước chỉ vào Thiên Chỉ Diên. "Trò. . . trò. . ." "Bịch" tiếng, Lưu lão phu tử trợn mắt lên và trong nháy mắt ngã xuống đất. "A, phu tử!" "Phu tử chẳng lẽ chết rồi!" "Phu tử chết!" Trong lớp học các hoàng tử, công chúa hét toáng cả lên. Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái, nhìn thấy Lưu lão phu tử vẫn còn có thở, biết ông bị chính mình làm cho tức gận dẫn đến hôn mê. Chơi cũng chơi, người cũng bị làm cho tức giận dẫn đến hôn mê rồi, nàng vỗ vỗ tay và ra khỏi lớp học. khí ở bên ngoài tốt hơn, mấy câu thơ văn đó sao nàng làm xong đâu? Đó gọi là miêu tả chân thực cuộc sống nhất. Thi nhân mà cảm nhận còn làm thơ được gì nữa? Thiên Chỉ Diên cảm thấy hình như lớp học cũng phải nhàm chán lắm? Mỗi ngày trêu đùa phu tử, nó loạn lớp học chút xem ra cũng thú vị ! Nghĩ tới đây ấm ức trong lòng của Thiên Chỉ Diên bỗng hóa thành vui vẻ. Thiên Chỉ Diên ngờ, ngày hôm sau nàng tới lóp học liền bị đuổi ra, Lưu lão phu tử vô cùng cố chấp, ông sông chết cũng cho Thiên Chỉ Diên bước vào lớp học, còn kèm theo câu: Có Thiên Chỉ Diên liền có Lưu Phẩm Ngôn, có Lưu Phẩm Ngôn thể có Thiên Chỉ Diên! Nhắc lại ngày hôm đó, sau khi Thiên Chỉ Diên , ngự y phải đến tận nơi, còn cho người đưa Lưu đại học sĩ trở về phủ học sĩ, đích thân hoàng đế đức cao vọng trọng đến vấn an. Khi ấy, cả gia đình của Lưu lão phu tử từ xuống dưới, mấy trăm con người đều khóc lóc quỳ xuống trước mặt hoàng đế cầu phải trừng phạt Thiên Chỉ Diên. Cảnh tượng bát nháo đến nỗi làm hoàng đế cũng phải chóng mặt và thiếu chút nữa là ra được. Lúc đó,Thiên Hoài Hạo cũng phải đích thân ra mặt an ủi người nhà của phu tử, cũng thay Thiên Chỉ Diên lời tạ lỗi. Hai phe giằng co hồi lâu cuối cùng Lưu lão phu tử tỉnh lại, ông chậm rãi mở mắt ra và thào câu: "Lão phu tài sơ học thiển, thực có biện pháp giáo dục được Cửu công chúa. Công chúa thân thể tôn quý, tự nhiên thể trách mắng được. Chỉ là, sau này nếu như Cửu công chúa còn ở trong lớp học, lão phu liền dạy nữa." Việc đến nước này, hoàng đế cũng thể được câu nào. Thiên Hoài Hạo sau khi tốn phí miệng lưỡi cũng cho người chở cả cỗ xe toàn bổ phẩm đến phủ học sĩ, người nhà của Lưu Phẩm Ngôn mới chịu bỏ qua. Dù sao, kết quả chính là Thiên Chỉ Diên bị đuổi ra khỏi lớp học, danh hiệu vĩ đại hỗn thế ma nữ của nàng cũng nhờ việc này mà càng vang xa hơn. Thiên Chỉ Diên nghe tin này cũng phản ứng gì, cái vòng bằng cành cây nàng vừa uốn xong bị quăng xuống đất, nàng phủi hai tay, trở về phòng ngủ. Cuối cùng, Thiên Chỉ Diên rút ra được kết luận là cái giường trong phòng mình so với cái bàn học của lớp học còn tốt hơn, thoải mái hơn nhiều.
Chương 29: được gặp rắc rối Editor: Diệp Dã "Phanh" tiếng, cửa phòng Thiên Chỉ Diên bị đẩy ra. Thiên Chỉ Diên trốn ở trong chăn cảm thấy người vừa tới cực kì tức giận, nàng lật người đem mình vùi càng sâu trong chăn. Thiên Hoài Hạo tới bên giường, đem chăn xốc lên, xách Thiên Chỉ Diên ra. "Muội , vì sao lại chọc giận phu tử?" Thiên Chỉ Diên cúi đầu , bàn tay để ở trước người ngừng vặn vẹo, trong mắt sáng long lanh đều là nước mắt. Nàng mím môi, hít vào hơi, để cho mình khóc, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. "Muội. . . Muội có. . ." " có? Vậy tại sao phu tử ở học đường bị tức đến bất tỉnh? Ngự y tức giận , thiếu chút nữa mất mạng, ít nhất cũng phải ở giường nằm mười ngày nửa tháng." "Thực ?" Ánh mắt Thiên Chỉ Diên sáng lên. Đây phải là trong vòng mười ngày nửa tháng, học đường mở cửa sao ? Đây phải là lại có thể tìm bọn Thập nhất và lão Thất chơi đùa? "Hửm?" Thiên Hoài Hạo nhìn thấy nét mặt hưng phấn của nàng, sắc mặt của càng xuống thấp. Thiên Chỉ Diên thấy vậy, lại ngoan ngoãn cúi đầu. "Muội xem tại sao muội quấy rối lớp, ngỗ nghịch phu tử?" "Muội có a, muội lại sai, là dùng thước đánh muội, đánh muội, muội liền chạy a." "Muội sai sao có thể đánh muội? Ta cũng được phu tử dạy dỗ, tính tình như thế nào, ta có thể biết?" " kêu muội làm thơ, muội làm, lại tức giận. . ." Thiên Chỉ Diên phục . "Muội . . Ai dạy muội làm thơ bậy bạ như thế hả?" "Vô tự thông thôi" "Muội . ." Thiên Chỉ Diên cúi đầu, sờ môi, chặt chẽ lời nào. "Đưa tay đây " Thiên Chỉ Diên vội vàng đem tay giấu phía sau, tại sao lại muốn đánh lòng bàn tay? Chẳng lẽ người lớn quản giáo tiểu hài tử nhất định phải dùng biện pháp đánh lòng bàn tay? Thế nhưng, tựa hồ có tác dụng a. . . "Đưa tay muội ra đây, nếu như ta dạy được muội, tùy ý muội học cái xấu, ta khiến mẫu hậu muội thất vọng." Thiên Hoài Hạo xong, thân thủ nhanh như chớp liền bắt lấy Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên thấy vậy, chính mình thành thành vươn bàn tay bé, còn "Oa" tiếng khóc rống lên. "Huynh đánh, huynh đánh , đánh chết đưa muội gặp mẫu hậu." Mà lúc này, Thiên Hoài Hạo nâng tay lên thế nào cũng đánh xuống. "Huynh đánh, huynh đánh . . ." Thiên Hoài Hạo thở dài hơi, đem Thiên Chỉ Diên khóc lớn ôm vào trong ngực, xoa xoa đầu của nàng: "Sao muội trở nên bướng bỉnh như vậy? Ta nên làm sao với muội bây giờ? Muội có biết hay , muội ham chơi hay gặp rắc rối, ta thực sợ có ngày ta bảo vệ được muội. . ." Thiên Chỉ Diên cọ cọ trong lòng Thiên Hoài Hạo, nàng biết Thiên Hoài Hạo căn bản là thương tiếc mớikhông đánh nàng. "Vậy muội liền tự bảo vệ mình a" Thiên Chỉ Diên chớp chớp đôi mắt to long lanh. Thiên Hoài Hạo bất đắc dĩ cười: "Đứa ngốc " "Ai chứ, Chỉ Diên ngốc." "Đúng, ngốc, chính là quá thông minh, quá nghịch ngợm, quá gây . Cũng biết tính tình này là học của ai." Thiên Chỉ Diên khanh khách cười, nàng mà phải học của ai? "Sau này được nghịch ngợm như vậy, có biết ?" Thiên Chỉ Diên gật đầu. "Sau này được cùng phu tử đối nghịch, có biết hay ?" Thiên Chỉ Diên gật gật đầu. "A? phải là phu tử cho muội học đường sao?" "Ừ, nhưng trừ học đường, hoàng tử phải học cưỡi ngựa bắn cung, công chúa phải học nữ công . Mặc dù muội học đường nhưng nữ công có thể học ." đạo sấm sét bổ xuống đỉnh đầu Thiên Chỉ Diên, đem hồn phách nàng đánh bay ra ngoài, quỷ thần ơi? Nàng phải học, học nữ công? Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Thiên Chỉ Diên, Thiên Hoài Hạo sờ sờ khuôn mặt nhắn của nàng : "Muội vừa đáp ứng ta, cùng phu tử đối nghịch, dạy nữ công chính là Tôn ma ma, coi như là nữ phu tử, cho nên vô luận như thế nào, muội cũng thể gặp rắc rối, thể cùng nàng đối nghịch, hiểu ?" Hoàng huynh a, huynh xác định huynh đây phải là gài bẫy ta đấy chứ? Thiên Chỉ Diên vừa nghĩ tới cái loại con ngồi xấu hổ ngượng ngùng thêu khăn tay, nàng liền khỏi run lên cái. Hai ngày sau, Thiên Hoài Hạo dắt Thiên Chỉ Diên tới xưởng thêu. Ở trước cửa, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy đám công chúa tuổi tác xấp xỉ đến. Quản lí xưởng thêu, Tôn ma ma cẩn thận quan sát Thiên Chỉ Diên. Nhìn ánh mắt chất vấn liền biết nàng ta nhất định nghe qua về tích dũng của mình từ Lưu lão phu tử. "Cửu công chúa vào ." Tôn ma ma ánh mắt thu hồi, dắt Thiên Chỉ Diên đến vị trí của nàng ngồi xuống. Thiên Hoài Hạo yên lòng dặn dò Tôn ma ma lần, Tôn ma ma gật đầu lia lịa. Thiên Hoài Hạo ly khai, Thiên Chỉ Diên cầm lên châm thêu của mình cẩn thận quan sát phen, sau đó lắc lắc đầu, có chút chán nản. Châm quá thô, tính chất đủ cứng rắn, dù là cao thủ, dùng châm này, chọc chết người. Lúc này Tôn ma ma bắt đầu giảng giải hôm nay học châm pháp thêu uyên ương. Thiên Chỉ Diên chú tâm nghe lần, sau đó cầm châm khác lên lại quan sát phen. Châm này, nàng thường dùng, bất quá phải để thêu hoa, là để giết người a. Tôn ma ma giảng giải xong, tất cả công chúa cũng bắt đầu lấy đồ đạc thêu của mình. Thiên Chỉ Diên bắt đầu thêu, ở khăn thêu châm đầu tiên. Sau đó giương mắt nhìn xung quanh, tất cả công chúa đều mang bộ dáng hiền lương thục đức, nàng khỏi rét lạnh trận, phải là chính mình sau khi thêu xong có bộ dáng này ? Thiên Chỉ Diên vừa thêu vừa nghĩ, như Thiên Hoài Hạo , các công chúa học nữ công, các hoàng tử học săn bắn, cách khác, tại bọn Thập nhất ở khu vực săn bắn học bắn cung? Vì sao mình phải ở chỗ này học nữ công? Nàng đáp ứng Thiên Hoài Hạo, thể gặp rắc rối, thể đắc tội Tôn ma ma, chưa thể trốn a! Thiên Chỉ Diên dịch người đến ngồi gần tiểu công chúa bên cạnh. "Uy, ngươi là ai?" Tiểu công chúa kia nhìn thấy Thiên Chỉ Diên sợ đến tay run lên. "Thất. . . Thất. . ." "Ah! Nguyên lai là thất hoàng tỷ a! Hạnh ngộ hạnh ngộ." Thất công chúa kinh hoàng gật đầu. "Tỷ thích thỏ sao?" Thất công chúa tiếp tục kinh hoàng lại gật đầu. "Muội săn con thỏ tặng cho tỷ, tỷ giúp muội đem bài thêu hôm nay hoàn thành, thế nào?" Thiên Chỉ Diên đưa khăn thêu của mình cho thất công chúa. Thất công chúa thấy vậy, sững sờ chút, nàng nhớ đến lời mẫu phi , nhìn thấy Thiên Chỉ Diên phải trốn xa, thế là, nàng lắc lắc đầu. "Cái gì? Tỷ chịu?" Thiên Chỉ Diên rất thất vọng, lại thể cưỡng bức, nàng chỉ có thể dụ dỗ, dụ dỗ còn thất bại. Thất công chúa nghe thấy Thiên Chỉ Diên đề cao điệu câu như vậy, trái tim của nàng càng sợ run lên cái, nàng lại nhớ đến lơig mẫu phi , ngàn vạn lần được đắc tội Thiên Chỉ Diên, thế là, nàng gật gật đầu. Thiên Chỉ Diên thấy vậy, mặt vui vẻ, đem khăn thêu cho thất công chúa. "Tỷ cứ thêu , trở về muội nhất định bắt con thỏ cho tỷ chơi. Nếu như ma ma hỏi muội, tỷ liền muội nhà vệ sinh , hiểu chưa?" Thất công chúa lăng lăng gật đầu, cũng biết nàng là hiểu hay hiểu. Thiên Chỉ Diên vỗ hai tay, thừa dịp Tôn ma ma bận rộn, lắc mình cái, chạy ra ngoài. Thập nhất, lão Thất, muội tới rồi!