1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 35, Tên nhóc hiểu tình cảm. (P2)


      Editor: Lão Tà

      ràng từ chối người khác, nhưng lại có vẻ kích động hơn nhiều.

      Bàn tay liên tục nắm quần áo, phải siết chặt, nhưng cũng phải buông ra, rối loạn giống như trong đáy lòng của bây giờ...

      Đối với Văn Đình Tâm, luôn để ý đến , cho nên sau khi lời cự tuyệt, lại cẩn thận nhìn ánh mắt của .

      " sao cả, tôi cũng mong đợi rằng thích tôi", đưa tay nắm lấy ống tay áo của , Văn Đình Tâm nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác, " thôi chúng ta mua bàn học. Nhanh mua đồ về, còn dọn dẹp nhà cửa nữa".

      "Được", đuổi kịp bước chân , Nam Thế Dương cúi đầu nhìn nắm ống tay áo của , đôi mày nhíu lại, trong ngực nổi lên trăm loại cảm xúc hỗn độn khác nhau.

      "Văn Đình Tâm, cần phải đối tốt với tôi như vậy đâu".

      "Biết rồi, tên nhóc thối". Sau ba chữ đó, Văn Đình Tâm lập tức cho qua chủ đề này.

      Mặc dù tùy tiện tìm cái lý do, thế nhưng nghe được lời cự tuyệt từ trong miệng ra cảm giác vẫn thấy thoải mái.

      Dù sao cũng từng đến tận xương tận tủy, vậy mà bây giờ lại hề thích...

      Nếu cảm thấy gì, cũng chỉ là giả thôi.

      Thế nhưng, như vậy cũng tốt, tự ổn định được tình cảm của mình.

      Kiếp trước vô cùng , chiều chuộng , cho dù hay vẫn ...

      Bây giờ, cũng cưng chiều như vậy, bất kể hay ...

      "Văn Đình Tâm, để tôi dẫn thay thuốc ở chân".

      Ánh mắt nhìn xuống chân trái của , Nam Thế Dương nhịn được quan tâm, "Đợi chút, hay là về , muốn mua gì tôi mua cho , chân của thể tiếp đâu, nếu như bị thương nặng hơn phải làm sao?".

      Nam Thế Dương thực thích sao?

      Điều đó, chỉ sợ ngay cả cũng biết được.

      Thiếu niên mười tám tuổi đôi khi hiểu tình cảm của mình, chỉ nghi ngờ thích hăn, nhưng lại nghĩ tới việc bản thân thích .

      Bởi vì vốn rất ghét phụ nữ.

      chán ghét là chuyện tốt rồi, chứ mong tình cảm được như nam nữ chính trong Hoàn Châu cách cách là chuyện có khả năng.

      ------

      Mua sắm đến quá trưa, đồ cũng đầy đủ được bảy tám phần rồi, bọn họ gọi chiếc xe gác chở về. Sau khi về tới nhà, Nam Thế Dương để cho lui tới nữa, ngồi giường nhìn Nam Thế Dương bận rộn sắp xếp chuẩn bị mọi việc, trong lòng vô cùng ấm áp.

      Mở tivi ra, liền mở kênh Hoàn Châu cách cách ngồi xem.

      Đây là bộ phim hot tivi thời bấy giờ, bất kể gia đình nào có tivi đều cũng xem bộ phim này.

      Sắp xếp qua loa đồ đạc chút, cầm đồ ăn vặt và thuốc trị thương đến ngồi cạnh bên .

      Cầm đồ ăn lên, thái độ của rất đau khổ, ""Buổi tối nay cũng chỉ có thể ăn tạm cái này, đợi nagỳ mai dọn dẹp sửa chữa được nhà bếp, mua đồ nấu ăn".

      "Ừ". Gật đầu, lấy ra bánh mì và sữa định đưa cho , nhưng nghĩ đến việc lát nữa quay về nhà có thể ăn đồ ăn ngon hơn, lại cho vào trong miệng của mình.

      "Giơ chân trái của lên", mở gói thuốc trị thương ra, cầm chân của , Nam Thế Dương nhanh chóng bắt đầu sát trùng, thay thuốc.

      thanh của bộ phim tivi rất lớn, hình ảnh ở bên trong đúng lúc chiếu đến đoạn Yến Tử ngã từ sườn núi xuống, sau đó Ngũ a ca tỏ tình.

      Nghe được lời ngọt ngào đó, làm cho toàn bộ khuôn mặt của vị thiếu niên trẻ tuổi đỏ đến tận mang tai.

      Nhìn lên lần nữa, lại nhìn thấy hình ảnh Ngũ a ca mạnh mẽ hôn Tiểu Yến Tử, Nam Thế Dương liền quay mặt chỗ khác, cảm giác cả người cũng nóng lên.

      "Ha ha, làm sao vậy?" cắn cắn ống hút, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của , Văn Đình Tâm cảm thấy buồn cười.

      " nhìn họ hôn môi, cảm thấy xấu hổ sao?"

      "Đâu có chứ", cúi đầu xuống, Nam Thế Dương nhanh chóng thay thuốc chân của , muốn dời chú ý của .

      Thế nhưng, khuôn mặt đỏ hồng đến tận mang tai của lại thể dối gạt người khác được...

      "Tên nhóc, tại sao lại dễ thương như vậy nhỉ?" Giơ tay vuốt đầu của , Văn Đình Tâm cười, "Ha ha, lại xấu hổ nữa rồi".

      " có mà".

      " biết khuôn mặt của đỏ thế nào sao? Tôi kiếm cái gương cho soi nhé!".

      " cần, ngồi đó ". Đứng dậy giữ chặt bả vai của , Nam Thế Dương thực là xấu hổ đến mức khuôn mặt ngừng đỏ lên.

      Lúc này, khi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy được, tivi, bởi vì Tiểu Yến Tử bị thương ở chân, cho nên Ngũ a ca ôm ấy lên.

      Lập tức Nam Thế Dương cảm thấy trái tim cũng tăng nhịp đập đến mức dồn dập.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 36, Chiến tranh của hai ông cháu.


      Editor: Hoàng Lão Tà

      " xem tivi nữa", Nam Thế Dương xoay người lại tắt ti vi, giọng , "Phim truyền hình bây giờ linh tinh".

      "Thể loại phim truyền hình này hot trong những năm gần đây đấy, nhà nào cũng xem mà". Ngẩng đầu lên phản bác lại lời của , Văn Đình Tâm nghi ngờ , "Nhưng mà lần trước phải là cũng thích xem sao?"

      "Lần trước phải là cái thể loại này". Ngồi xuống ở bên cạnh giường, Nam Thế Dương tiếp tục bôi thuốc cho .

      Cẩn thận nghĩ lại, lần trước nội dung của phim hình như là Hoàng hậu và Dung ma ma quậy nháo. nhìn thấy Tiểu Yến Tử đá văng dung ma ma còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Hả? ấy biết rồi.

      ra lúc đầu tên nhóc đó thích xem phim này là bởi vì trong nội dung phim có tình tiết bạo lực...

      "Đợi lát nữa, tôi giúp soạn sách vở sau đó về nhà. Buổi tối nhớ ngủ sớm chút, đúng 7h sáng mai tôi qua đón ".

      Nam thế Dương quấn lại băng gạc trong tay mình, sau đó tự động quyết định lịch sinh hoạt cho .

      "Buổi tối về nhà, được cãi lộn cùng với ông nội, nhất định phải nghe theo lời ông nghe chưa".

      Giống như , Văn Đình Tâm cũng dặn dặn lại , "Nếu như ông nội nghi ngờ mối quan hệ của hai chúng ta, hãy là do tôi cầu xin giúp đỡ, mà lại tiện từ chối nên mới phải giúp, Biết chưa hả?"

      Nam Thế Dương nhìn cái, sau đó mới gật đầu đáp ứng.

      "Còn nữa, nhất định phải làm bài tập, phải đọc thuộc bài trong sách, biết hả?"

      "Ừ". gật đầu trả lời, sau đó liền hỏi, "Vì sao nhất định phải bắt tôi học tập tốt?"

      "Bởi vì cần kiến thức". Vỗ vai , thẳng, "Kiến thức có thể làm thay đổi vận mệnh, làm cho mình mạnh mẽ, về sau cũng cần phải dựa vào người trong nhà nữa, mà chỉ cần dựa vào chính mình".

      "Khụ" tiếng, Nam Thế Dương lắc đầu cười khẽ.

      "Tên nhóc, tôi với , nếu nghe lời tôi, nhất định chịu thiệt!". Đôi tay tiếp tục vỗ vai , những lời chân thành nhất.

      Đối với điều này Nam Thế Dương viết trong nhật ký của mình kiếp trước. muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ tốt.

      Tuy nhiên, cho dù mạnh mẽ như kiếp trước, Văn Đình Tâm cũng đòi hỏi nhiều. Dù sao cũng dự định giúp đỡ hết sức, cho có được thứ tốt đẹp nhất.

      "... ...."

      ... .....

      Lúc về tới Nam gia, cũng hơn 8 giờ tối...

      Nam gia nằm ở trung tâm thành phố, mà căn nhà mua cũng ở trung tâm thành phố, khoảng cách rất gần, tùy tiện xích lô chút là về tới.

      Khi Nam Thế Dương vào nhà, mọi người cũng ăn cơm tối xong, ông nội ngồi ghế sa lon chờ .

      Trong lòng bàn tay hai quả cầu di chuyển, lông mày ông nhíu chặt, khí lúc này vô cùng trầm lặng.

      "Ông nội" Nam Thế Dương di chuyển thân thể bước vào, dùng thái độ cây ngay sợ chết đưng hỏi, "Ông nội tìm con?"

      lời cũng chưa ra, ông nội chỉ "Hừ" tiếng, thái độ vô cùng tức giận.

      "Con cũng có chuyện tìm người" Nam Thế Dương cũng hề sợ hãi mà bày ra vẻ mặt của mình, sau đó đến bên cạnh ông ngồi xuống "Chuyện ngày hôm qua, ông nội cũng phải nhận lỗi".

      Nam Thế Dương nhìn chằm chằm ông nội của mình, có thể thấy rằng đối với chuyện này cũng hết sức nghiêm túc.

      "Con muốn ông nội xin lỗi con?!" Ngước mắt lên nhìn , ông cụ cảm thấy vô cùng kinh ngạc với đứa cháu này, dùng quả cầu tay đập lên đầu của , "Tên nhóc thối này, con biết con cái gì ? !"

      Dùng tay che khuôn mặt của mình, Nam Thế Dương hơi lùi người lại phía sau, nhưng cuối cùng vẫn dừng vấn đề này lại, "Ông muốn đuổi bạn của con, làm cho con vô cùng mất mặt, làm cho con rất tức giận, ông nội phải xin lỗi ".

      "Ôi trời! Tên nhóc thối này, mày ông nội nghe thử lần nữa xem!" Trong lúc nghe , ông cụ vô cùng tức giận, xắn tay áo lên, cầm viên bi thép ném về phía .

      Nam Thế Dương nhanh nhẹn tránh thoát viên bi thép, khiến nó rơi xuóng nền đá hoa, sau đó lại được người làm nhanh chóng nhặt lên mang tới cho ông cụ.

      "Ông nội còn chưa kịp trách mày ở ngay trước mặt ông nội cùng với phụ nữ làm ra cái chuyện đó, mày ngược lại dám trách ông nội đuổi người !"

      Ông cụ vừa hét lớn, vừa dùng viên bi thép mà người làm vừa đưa tiếp tục ném về phía .

      nghĩ rằng, chỉ là chuyện hòa hợp được với nhau, vậy mà hai ông cháu lại động thủ.

      Nam Thế Dương dùng sức né tránh những viên bi liên tục ném tới, ngoài miệng cũng quên đáp lại.

      " ấy phải là hư hỏng tùy tiện, mà là ân nhân cứu mạng của con, nếu như phải do ấy cứu bây giờ ông nội có thể nhìn thấy con mà chuyện như bây giờ sao?"

      "Hoàn cảnh của ấy vốn tốt, trong nhà có tiền cha ghẻ và mẹ kế lại liên tục đánh mắng ấy, con khó khăn mới có thể dẫn được ấy …"Nhanh nhẹn né được viên bi thép của ông nội, Nam Thế Dương thở cũng nặng nề, "Kết quả là bị ông nội đuổi ra ngoài, con vốn định làm người tốt, bây giờ bị ông nội biến thành kẻ xấu rồi, ông nội có nể mặt của con hay chứ!"

      Tình thế bây giờ tương đối buồn cười, người ra sức ném, người còn lại ra sức tránh , nếu để Văn Đình Tâm nhìn thấy chắc chắn cười đến mức đau bụng.

      Tất cả đều do ông cụ chủ động ném, thế nhưng tên nhóc ngay thơ nhìn cũng rất buồn cười….

      "Mau lấy bi đến đây!" thúc giục người làm tiếp tục nhặt bi thép, ông cụ bị Nam Thế Dương làm cho tức giận đến mức khuôn mặt cũng tái lại.

      "Tên nhóc thối, sang nay ông nội kéo chăn mền ra khỏi người mày là nể mặt lắm rồi! Còn muốn ông nội giữ lại đứa con kia, nằm mơ ! Loại con đó mà muốn vào trong Nam gia của chúng ta, trừ khi ông nội chết !"

      Người làm bên kia liên tục nhặt bi thép đưa lên cho ông cụ, ở bên này tâm tình của ông càng càng kích động, giơ tay muốn ném.

      "Đợi chút!" Giơ tay ngăn động tác của ông lại, Nam Thế Dương nhíu mày , "Nếu buổi sáng ông nội nể mặt con, sao nể mặt luôn ngày? Con vốn dự định sau khi tan học đưa ấy kiếm phòng ở, con cũng định để ấy ở nhà chúng ta đâu!"

      " có ý định?" Đôi mi già nhướng lên, sau khi hiểu ra, sắc mặt của ông cụ cũng cứng đờ….

      "Đúng vậy!"

      Hai tay chống nạnh, Nam Thế Dương bước nhanh đến bên cạnh ông ngồi xuống.

      Hành động đầu tiên là lấy viên bi tay của ông cất , "Ông nội, bây giờ con cùng ông cho ràng, ấy cứu con mạng, là ân nhân của Nam Thế Dương con, con muốn đáp lại cái ân tình đó tốt. Bắt đầu từ hôm nay, con chăm sóc cho ấy tốt, nếu như ông nội cảm thấy đồng ý hoăc chịu được, sau này chúng ta cũng có biện pháp để trao đổi".

      Nghe muốn chăm sóc kia tốt, ông cụ định nổi giận, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại lời của tên nhóc thối này, thấy cũng phải là đúng.

      Bọn họ người thường phải để ý tới bạn bè của người dưới, ông là ông nội, kia cứu cháu trai của ông mạng, ơn huệ này cũng phải là ít.

      Lúc trước đưa năm nghìn đồng cho Dư Dương để trả cho , hình như cũng hơi mọn chút…

      Sau khi cân nhắc nhiều chuyện, khuôn mặt của ông mới đen lại, thấp giọng , "Ông nội cảnh cáo trước với con, con đối với ta tốt chút cũng được, ông xem như con trả ơn người ta, nhưng nếu muốn mang ta vào làm dâu của Nam gia, ông tuyệt đối cho phép!".

      Quay đầu nhìn chằm chằm Nam Thế Dương, con mắt của ông toát ra vẻ nghiêm khắc và cảnh cáo, " ta là xuất thân từ Nam giao, xứng với con, biết chứ!"

      "Ông nội, người là nghĩ cái gì vậy?" Đem viên bi nhét lại vào lòng bàn tay của ông, Nam Thế Dương liếc mắt cái, "Ông cũng phải biết là con vô cùng ghét phụ nữ".

      "Ông nội biết con ghét phụ nữ, nhưng đối với con bé nghèo kia chút cũng chống cự, ngược lại, còn vì ta mà quấy rầy giấc ngủ trưa của ông nội, chậc chậc". xong tay vỗ lên gáy của , lực tay cũng , phát ra tiếng hết sức ràng.

      "Á" Che đầu mình vì bị đau, Nam Thế Dương quay lại chôc ông , "Sao chứ, phải chỉ là giấc ngủ trưa thôi à".

      "Tên nhóc thối này, có phải con lại muốn ăn đòn đúng !" Xắn tay áo lên, ông đưa tay lên dọa.

      "Ôi…ôi trời…" Rụt đầu lại, ngay lập tức Nam Thế Dương kiếm chỗ trốn, "Ông nội, con, là con sai rồi".

      "Hừ!" tiếng, ông cụ sửa sang lại tay áo của mình, liếc mắt về phía , "Con cũng bắt đầu chán ghét con nữa, ông định giới thiệu cho con vài đứa con nhà quý tộc".

      " cần."

      "Nếu con cũng đừng mong qua lại với con bé nghèo hèn kia!" Nâng cao giọng lên, ông cụ dùng thái độ nghiêm khắc với , "Con cho rằng ông biết con suy nghĩ cái gì sao? Ông để con biết, cái chuyện mà ở cùng lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm, có cửa đâu nghe chưa?".

      "Ông nội!"

      Lại là câu hợp ý, cả hai ông cháu đề cất cao giọng của mình, trận chiến này có thể phân biệt được cao thấp.

      "Tên nhóc thối, con có lựa chọn khác, nếu muốn cùng ta lui tới, nhất định phải gặp gỡ những khác".

      ra mà , ông cụ vốn nhìn trúng nhiều gia đình gianh giá rất môn đăng hộ đối với cháu trai mình.

      Nếu như phải là nghĩ đến chuyện chán ghét phụ nữ, ông sớm ra tay rồi.

      Cơ hội hiếm có này! Ông bao giờ bỏ qua!

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 37, Hai người kia, có tình cảm sao?


      Editor: Hoàng Lão Tà


      "Con nghe đâu". Ông cụ nghe cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, thế nhưng Nam Thế Dương bây giờ câu cũng nghe nổi nữa. xoay người bước lên lầu, "Nếu có chuyện gì nữa con ngủ đây!"

      "Tên nhóc thối! Ông nội muốn giới thiệu vài cho con, con có nghe chưa hả?" Ở phía sau , ông cụ cất cao giọng gọi với theo.

      " muốn!"

      Ngoài ý muốn chính là ông cụ khăng khăng như vậy cũng chỉ đổi được lời từ chối của Nam Thế Dương.

      Nhìn thấy tên nhóc thối cứ vậy bước lên lầu, ông cụ tức giận ném quả bi thép trong tay mình.

      'Cạch' quả cầu rơi xuống nền đá hoa tạo thành thanh khá lớn, làm cho nhóm người làm trong nhà sợ đến mức lông tơ cũng dựng ngược lên.

      "Dư Dương đâu, nhất định phải để ý tên nhóc cho tôi…!"
      câu ra lệnh này, khiến Dư Dương lập nhận mệnh sau đó bước ra ngoài….

      Sau khi trở về phòng Nam Thế Dương nằm rạp ở chiếc giường lớn. Cả khuông mặt vùi ở trong chăn, chỉ có thanh buồn bực và tiếng thở dài truyền ra.
      "Ai ~ "

      Ngày hôm nay đối với Nam Thế Dương quả là vô cùng mệt mỏi.

      Buổi sáng đối phó với cha ghẻ và mẹ kế của , buổi trưa lại chạy khắp nơi tìm sau đó mua nhà, sắp xếp nhà, buổi tối lại cùng với ông nội tranh cãi trận nữa.

      ngày vất vả như vậy khiến toàn thân mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi…

      Nhưng mà ngày hôm nay giải quyết được ràng nhiều chuyện, sau này cũng đỡ phải lo lắng.

      Nằm ở giường lúc, Nam Thế Dương ngồi dậy bước tới cạnh bàn học ngồi xuống, lấy nhật ký từ trong ngăn kéo ra.

      "Ai," lại thở dài, ánh mắt nhìn vào bìa của cuốn nhật ký, trong con ngươi cũng lộ ra vẻ yên tĩnh.

      Bản nhật ký này là người đàn ông kia cho , được xem như châu báu mà cất giữ.

      Lấy cây bút máy ống đựng bút, mở nhật ký bắt đầu ghi chép.

      Ngón tay thon cầm cây bút, viết xuống từng chữ từng chữ nhắn mà đẹp mắt. Đây chính là mặt khác của Nam Thế Dương, sâu trong con người lạnh lùng bên ngoài là tình cảm đong đầy ở trong lòng.

      Lông mày hới nhíu lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nhật ký của ngày hôm nay, viết câu làm cho Văn Đình Tâm cảm thấy vô cùng cảm động.

      " ra rất sợ hãi ấy cứ như vậy mà biến mất, đường tìm ấy tôi nghĩ rằng, nếu như ông nội đuổi , vậy tôi bỏ nhà tìm ấy, dù cho có phải tìm mười năm cũng sao cả. Văn Đình Tâm là tôi mang tới, là trách nhiệm của tôi, tôi bao giờ như vậy nữa, sao lại vô ý để người quan trọng nhất của mình bị như vậy chứ…".

      ai có thể nghĩ được, chỉ trong thời gian ngắn, tên thiếu niên trẻ tuổi như lại nghiêm túc đối với tình cảm của mình như vậy.

      Tình thân, tình hữu nghị, thậm chí lâu về sau phát ra đó là tình , đều tình nguyện dùng sinh mạng của mình để bảo vệ…

      Giờ phút này, ở trong ngôi nhà mới của mình Văn Đình Tâm cũng khoác áo khoác ngồi ở giường.

      Mở đèn ra, đặt cuốn nhật ký ở đùi, bắt đầu ghi chép số chuyện linh tinh.

      Ở kiếp trước danh nhân là những ai, những người nào may mắn, những người nào thành công trong cuộc sống…

      nghĩ rằng, quay lại mười bốn năm, đối với cũng có chỗ tốt đó là biết trước rất nhiều thứ.

      Ở thời đại này, internet còn chưa phổ biến, việc mua hàng mạng cũng chưa thuận lợi, các tiết mục chiếu ti vi có gì đặc sắc, giao thông vẫn còn khá khó khăn…

      có thể lợi dụng rất nhiều cơ hội để làm ăn, internet, siêu thị, giới giải trí...

      Có thể chỉ cần dựa vào vốn hiểu biết của bây giờ cũng có thể trở thành luật sư nổi tiếng, tiền bạc thu vào cũng phải là ít.

      "Tốt lắm" ghi từng việc , Văn Đình Tâm cầm cuốn sổ lên đặt xuống dưới gối của mình.

      tắt đèn nằm ngủ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vách tường.

      , trong lòng rất để ý thái độ của Dư Dương và ông nội. Bọn họ đề là người bên cạnh của Nam Thế Dương, là người quan trọng nhất đối với , nếu như bọn họ xem thường , mà vẫn tiếp tục qua lại với Nam Thế Dương phải nhận áp lực .

      Cho nên phải trở nên mạnh mẽ, phải làm cho mình ở vị trí cao mới có thể khiến tránh được ít phiền não.

      Vốn là trong gia tộc của Nam Thế Dương có quá nhiều chuyện, nếu như còn làm làm cho phải chịu thêm phiền phức ngột ngạt, việc ở bên sai lầm.

      Huống hồ, chỉ khi mạnh mẽ rồi mới có thể bảo vệ được , làm chỗ dựa giúp đối chọi lại với những kẻ tiểu nhân trong gia tộc.

      vĩnh viễn quên được cái người cúi giục cắt đứt với Nam Thế Dương, dùng kế hại , cuối cùng lại thiêu chết cả

      Đợi có khả năng rồi, người đầu tiên muốn diệt trừ chính là ta - Nam Dư Kiêu!

      ...

      Sáng tinh mơ ngày hôm sau, khoảng năm giờ Văn Đình Tâm tỉnh dậy.

      Gấp gọn chăn mền lại, cầm khăn lông bắt đầu vệ sinh cá nhân.

      Nhà vệ sinh tốt cũng là chuyện rất chán nản, trong lúc đánh răng suy nghĩ rằng, có lẽ nên tu sửa lại nhà vệ sinh và nhà bếp chút, lắp thêm vòi sen và mấy thứ linh tinh nữa…

      Sau khi xong, trở lại phòng lấy đồ ăn sáng mà Nam Thế Dương mua cho mình bắt đầu công việc ăn sáng.

      Cắn miếng bánh mì, uống ngụm sữa, sau đó mở tivi xem tin tức buổi sáng chút.

      Lúc Nam Thế Dương tới đón cũng rất sớm, 7 giờ mới tới, cuối cùng 6h30 đến nơi.

      định dẫn ăn sáng, nghĩ rằng ăn xong rồi, Nam Thế Dương cảm thấy vui chút nào.

      Hai người ngồi xe, Nam Thế Dương cầm túi xách của sửa lại hết lần này đến lần khác, trong lúc này, nhìn vô cùng thành thục trong việc quan tâm chăm sóc người khác.

      "Máy tính, bút bi, bút máy, thời khóa biểu..."

      Nhìn từng thứ kiểm tra, chuẩn bị, Văn Đình Tâm mở miệng vô cùng vui vẻ, "À, túi xách của đâu? Tôi cũng muốn kiểm tra giống !"

      "Tôi?" Sững sờ lại, Nam Thế Dương giật mình cái, "Túi xách của tôi ở đâu nhỉ? Hình như là bị rơi ở trong nhà sao á?"

      Sắp xếp cả buổi, kiểm tra túi xách của thiếu thứ gì, thế nhưng túi xách của bản thân mình cũng quên mang…

      "Nhị thiếu, ngày hôm qua tan học cậu mang túi xách về nhà". Ngồi ở phía trước Dư Dương mở miệng .

      Vừa nghe câu này xong, Nam Thế Dương vỗ đầu hồi tưởng lại, hôm qua để cho mấy tên tiểu đệ giúp chép bài, tan học tới lấy, kết quả quên mất!

      "Tên nhóc, học như thế nào mà lại quên mang túi xách về chứ!" Nheo mắt nhìn , ánh mắt của Văn Đình Tâm làm cho Nam Thế Dương vô cùng lúng túng.

      "Rơi ở trường" Cúi đầu xuống, Nam Thế Dương liếc sau đó .

      Nhìn sắc mặt như vậy làm cho Văn Đình Tâm cảm thấy vô cùng thú vị và vui vẻ.

      Từ sau lần nhìn thấy khuôn mặt bao giờ biết cười của , sau này để ý tiếp xúc nhiều hơn phát ra rất nhiều vẻ mặt đáng của .

      Xấu hổ, căng thẳng, lúng túng, phát điên . . .

      Những thứ này ở kiếp trước chẳng bao giờ thèm để ý tới, cho nên mỗi khi phát ra vẻ mặt, đều làm cho vui vẻ giống như tìm ra được châu lục mới.

      Đặc biệt hào hứng. . .

      Tính tình của như vậy cũng quá khác biệt!

      Kiếp trước, cho dù nhìn cũng muốn liếc mắt với nhiều hơn cái, bây giờ lại vì sắc thái khuôn mặt khác của mà vui vẻ thôi!.

      " là…" Giơ tay nhéo nhéo má của , trong nụ cười của càng lộ ra vẻ chiều, "Khi nào mới có thể ngoan ngoãn hơn được chứ?"

      Bây giờ trong đầu Đình Tâm chỉ có cảm nhận duy nhất đó là tên nhóc Nam Thế Dương vô cùng đáng !

      "Ôi , Văn Đình Tâm" ôm má lùi về phía sau chút, Nam thế Dương mặt cũng đỏ bừng, "Tôi rồi, được chạm vào mặt tôi, có biết ."

      "Quên rồi". Le lưỡi, buông tay cười tiếng.

      Dư Dương nhìn trong kính chiếu hậu, thấy hành động của hai người trong lòng cảm thấy vô cùng ổn.

      Trong tối hôm qua, ông chủ dặn dò nhất định phải chú ý đến hành động của hai người này từng chút từng chút , tuyệt đối để cho bọn họ phát sinh tình cảm nam nữ.
      Nhưng nhìn tình huống bây giờ, nếu muốn phát sinh tình cảm là chuyện có khả năng.

      Xe chạy đến cổng trường, Nam Thế Dương dẫn đầu xuống xe, vội vòng qua bên kia mở cửa xe ra, chủ động cầm lấy túi xách của .

      "Cám ơn nha" câu này, Văn Đình Tâm hơi ngẩng đầu thấy ngồi xổm xuống trước mặt mình, chỉ chừa ra cái lưng quay về phía , " làm sao vậy?"

      "Lên tôi cõng ". Lo lắng tới cái chân bị thương của mình, nếu muốn lại lại Nam Thế Dương giúp .

      Hành động của như vậy làm cho người khác nhìn vào cảm nhận rất nhiều cảm xúc khác nhau!

      "Nhị thiếu, cậu thể làm như vậy" Dư Dương từ bên kia đầu xe bước đến, vội vàng ngăn cản.

      "Đúng vậy, mau đứng lên , tôi có thể tự mình ".

      "Ít nhảm, lên." Nhíu mày giục , hạ quyết tâm rất lớn, dường như ai cũng thể chống lại.

      "Nhị thiếu, cậu thể như vậy, hay là để tôi cõng tiểu thư Đình Tâm vào trong". nhịn được, Dư Dương đành nhận đứng ra làm.

      nghĩ tới, Nam Thế Dương lập tức đồng ý, "Được, tới cõng ".
      Kết quả, mọi chuyện được đổi lại.

      Dư Dương cõng Văn Đình Tâm vào trường, Nam Thế Dương bên Văn Đình Tâm trò chuyện.

      Lúc này, trong lòng Dư Dương vô cùng khó chịu….

      Thế nhưng, ở Nam giao cũng có thể ngồi đầu
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 38, Âu yếm trong trường học.

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Việc làm học sinh ngoan ngoãn nghe giảng bài, mười năm rồi Văn Đình Tâm làm.

      Từ lúc Nam Thế Dương giúp đến phòng học, có phương pháp để học yên ổn được.

      Khi giáo viên chủ nhiệm cầm sách tới cho , Nam Thế Dương phải càu nhàu, dặn dò đủ thứ sau đó mới rời . Thái độ của như vậy, làm cho toàn bộ học sinh trong lớp sợ hãi cúi đầu xuống dám ngẩng mặt lên nhìn.

      Dù sao, Nam Thế Dương cũng nổi tiếng là chán ghét phụ nữ. Dù cho có là em học cùng trường cũng từng bị trách mắng rồi.

      Khi vừa khỏi, trong lớp ít các đề tài thảo luận từ do các ra. Ánh mắt họ nhìn Văn Đình Tâm cũng có rất nhiều hàm nghĩa khác nhau.

      Bọn họ đều len lén nhìn Văn Đình Tâm, cũng ngại ngùng đánh giá lớp học này.

      Nam Thế Dương sắp xếp cho học ở lớp chuyên, khối cấp ba, điều này phải là giả. Văn Đình Tâm đảo mắt nhìn quanh, thấy rất nhiều gương mặt sau này nổi danh trong xã hội.

      bắt đầu đánh giá tên con trai ở bàn đầu tiên trong lớp, trong tương lai vài năm tới là luật sư nổi tiếng. Cũng từng là học trưởng của , cũng từng theo thực tập. nghĩ rằng trong năm học cấp ba này lại học chung lớp với .

      Từ khi bước vào trong phòng học bắt đầu chú ý tới , trong tương lai, ấy ngôi sao nổi tiếng trong giới showbiz. Nghe sau khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông, trong kỳ nghỉ hè ấy dự thi vào Học viện Sân khấu điện ảnh.

      Chờ chút...

      Lấy ra máy tính xách tay, nhanh chóng ghi lại những người có thể hỗ trợ mình sau này.

      Ở trong lớp cao trung tốt nhất thành phố này, trong mắt Văn Đình Tâm cũng giống như thị trường nhân tài.

      Người nào sau này thành đạt đều nắm . Những người này về sau cũng là mục tiêu giao lưu tiếp xúc của .

      Trong mộ buổi sáng này, hoàn toàn nhìn vào mấy người này mà hồi tưởng lại chuyện của kiếp trước.

      Kết thúc chưởng trình học của buổi sáng, tới tận lúc tan học, khi phòng học còn mấy người, Văn Đình Tâm mới sắp xếp ổn thông tin vào trong máy tính của mình.

      Chân còn bị thương, nên Nam Thế Dương có dặn sau khi tan học hãy ở phòng học chờ , vậy nên cũng sốt ruột cho lắm.

      Sắp gọn gàng túi xách, duỗi cái lưng hơi mỏi, ngáp vài cái, cuối cùng đặt tay lên bàn thở dài , "Nhàm chán..."

      Quả rất nhàm chán...

      có chuyện gì chán hơn so với chuyện phải làm học sinh...

      Nếu như phải muốn có cái bằng luật sư hợp pháp, cũng đem thời gian quý báu của mình giành cho cái chuyện học này...

      "Văn Đình Tâm!" mơ mơ màng màng, chợt nghe được tiếng gọi của Nam Thế Dương từ bên ngoài truyền tới, lập tức tỉnh táo lại.

      "Tôi ở đây!" Vịn tay lên bàn đứng dậy, Văn Đình Tâm nhìn ra phía bên ngoài phòng học, khi Nam Thế Dương xuất trước mắt , khuôn mặt lộ ra rất nhiều lo lắng.

      "Văn Đình Tâm!" Nam Thế Dương vội vàng bước tới, trán đầy mồ hôi, quả rất sốt ruột, "Tôi đến trễ, đợi có lâu ".

      đặc biệt ra khỏi lớp học trước mười phút, kết quả lại lạc đường ở trong trường học...

      qua lại rất lâu, giống như tên ngốc quanh trường cả vòng, thậm chí còn chạy cả đến ký túc xá của nữ.

      Về sau tiện đường hỏi học sinh, cuối cùng bắt dẫn tới đây luôn.

      Đối với tật xấu mù đường của mình, trong lòng Nam Thế Dương cũng hết cách...

      "Đợi lâu". Bước vài bước, khập khiễng đến bên cạnh , di chuyển có hơi chậm. Nam Thế Dương đợi bước được vài bước chạy đến trước mặt .

      "Ôi! đợi lâu là tốt rồi, tôi có chút chuyện, nên đến chậm". Hơi thở gấp gáp, Nam Thế Dương dùng tay quạt cho mình, nhìn có chuyện gì, lúc này lo lắng trong lòng mới giảm xuống.

      " gặp chuyện gì sao? Nhìn này, trán cũng đầy mồ hôi rồi". Cầm ống tay áo lau mồ hôi trán của , khóe miệng Văn Đình Tâm hơi mỉm cười, tâm tình cũng cảm thấy tốt.

      ra mà , mới nửa ngày nhìn thấy Nam Thế Dương, cũng rất nhớ .

      hề sai người làm đón, tên nhóc nhà quả kiên nhẫn vô cùng.

      "Tôi việc đó,..." Đối mặt với ánh mắt cười cười của Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương cảm thấy được tự nhiên, khuôn mặt cũng đỏ bừng, bàn tay liên tục chà xát vào cạnh quần, chứng tỏ bây giờ trong lòng rất rối rắm, "Do học thể dục, nên tới chậm..."

      "Giờ thể dục hả? Bên ngoài nóng như vậy tại sao cởi áo khoác ra chứ". Cởi áo khoác của xuống, sau đó tiếp tục cởi cà vạt. để ý tới sắc mặt ửng hồng của , Văn Đình Tâm rất tự nhiên, giống như người mẹ quan tâm chăm sóc cho con trai, "Chạy bộ còn mặc áo khoác, đeo cà vạt, sợ nóng à".

      Biết được trong phòng học lúc này có ai, cử chỉ của hai người cũng có kiêng kỵ gì, thân mật thắm thiết, giống như đôi tình nhân .

      nghĩ tới, hai người "tình chàng ý thiếp" như vậy lại để cho người nên thấy chứng kiến hết.

      chung là làm cho người đó vô cùng giật mình.

      Nhìn thấy cảnh Nam Thế Dương đối xử khác thường với , người đó kinh hãi đến mức miệng cũng há hốc khép lại được, ngã "bịch" xuống dưới chân, ở trước cửa lớp học.

      "Ôi trời ơi! Trời đất ơi!" Ở tư thế ngã xuống dưới đất này, người đó bị ngã đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt cũng chuẩn bị chảy ra.

      Bầu khí tốt đẹp bỗng chốc bị phá hư, Nam Thé Dương cảm thấy rất tức giận, ngoảnh đầu hung dữ nhìn ra phía cửa.

      Theo ánh mắt của , Văn Đình Tâm cũng nhìn ra ngoài cửa.

      Ở ngoài đó là !

      xảo quyệt, gian manh của nhà Nam Thế Dương, người này đểu lại ấn tượng với Văn Đình Tâm cũng phải là ít...

      Xoa cánh tay đứng dậy, trong miệng đó vẫn còn "Hít hà" chút lạnh. Nhìn thấy ánh mắt tức tối của người trong phòng, bỗng chỗng bị hù dọa đến quên cả bản thân mình đau.

      "Đáng chết, thế mà lại bị đồ bỏ đó nhìn thấy. Phải nhanh thôi, lặng lẽ ...." Cằn nhằn , cúi thấp đầu, co người lại, rất nhanh đó tránh thoát được ánh mắt của hai người họ.

      " thôi" Cầm áo khoác và cà vạt đưa cho , Nam Thế Dương nhanh chóng rút lại ánh mắt hung ác, lúc quay về phía Văn Đình Tâm, còn bực tức mà chỉ có đơn giản, "Tôi dẫn ăn cơm".

      "Được". Cầm áo khoác và cà vạt, Văn Đình Tâm cẩn thận gấp cà vạt lại sau đó nhét vào túi áo khoác của .

      Sau khi sắp xếp xong, ngẩng mặt lên thấy tên nhóc quay người ngồi xổm xuống.

      "Lên , tôi cõng ".

      Giống như lúc sáng khi bước xuống xe vậy, Nam Thế Dương bây giờ rất kiên quyết. Để cho trị thương ở chân tốt, cũng chuẩn bị cho tình huống này.

      "Nhưng vừa học thể dục xong, mệt sao?" Hỏi như vậy, nhưng Văn Đình Tâm vẫn chủ động trèo lên lưng , cười hì hì, giòn như người ta ăn đậu phộng vậy, "Nhưng mà, tôi cũng rất , chắc có thể cõng được".

      Coi như da mặt của mình dày vậy. Người ta cũng muốn chứng tỏ như vậy, muốn bị quá căng thẳng nên trong lời mới làm ra vẻ như vậy.

      Dù sao cũng phải là bé mới lớn hay xấu hổ, Văn Đình Tâm là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi đấy nha.

      Cõng Văn Đình Tâm người, sức nặng làm Nam Thế Dương mím mím môi, nhưng dường như vẫn khinh thường , "Văn Đình Tâm lát nữa ăn nhiều chút".

      "Hắc hắc, vậy ăn ít chút..."

      Cười cười , hai người ra khỏi phòng học, kiếp trước cũng học tại nơi này, nên Văn Đình Tâm biết đường tới căn tin.

      Nếu như hơi nhầm chút, liền vỗ vỗ vai chỉ đường, "Bên này bên này, chúng ta tới căn tin ăn cơm".

      cho rằng muốn đưa chỗ khác ăn cơm, cũng có nghĩ tới nguyên nhân sâu xa khác. Dù sao cũng rất nhớ tới thời học sinh ăn cơm ở căn tin, cho nên tiếp tục chỉ đường cho .

      Như vậy, rất thuận tiện cho Nam Thế Dương...

      Quả , muốn để phát ra bệnh của ...

      Hai người bên này thân mật, làm nên trận sóng ở trong sân trường.

      Tin tức rất nhanh truyền đến tai của ông nội Thế Dương...

      Ông cụ lần này quả đứng ngồi cũng yên!

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 40, Đấu trí cùng ông nội!

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Ngồi lên chiếc xe xích lô, Nam Thế Dương địa chỉ nhà mình.

      Sau khi lên xe, được nửa đường, kêu dừng lại, quay đầu bước tới tiệm bán trái cây, mua quả dưa hấu mang .

      Nam Thế Dương có chút tâm ý .

      Người già dễ dụ là chuyện đương nhiên. Biện pháp này trước đây từng có người dùng để dụ dỗ ông nội, mặc dù chưa thử qua nhưng trước kia dùng tốt bây giờ khẳng định cũng dùng được.

      " thôi", ngồi lại lên xe, ôm quả dưa vào người, Nam Thế Dương gãi gãi đầu, thở dài cái, "Haiz…"

      Trong lòng cảm thấy rất sầu muộn, chán nản hết cả người…

      cơ bản là ông biết rút cuộc ông nội giận cái gì, nên muốn tìm cách dụ dỗ ông. Chán nản nhất là vẫn thể đối nghịch với ông nội, nếu , với lòng dạ độc ác của ông nội, nhất định đem Văn Đình Tâm giải quyết lặng lẽ.

      Mang trong lòng lo lắng, đoạn đường ngắn ngủi cuối cùng cũng hết. Khi chiếc xe dừng lại trước của chính, Dư Dương cúi đầu qua lại, hình như cũng phiền não điều gì đó.

      "Dư Dương" nhanh chóng tới, Nam Thế Dương đến trước mặt Dư Dương, "Buổi tối có chuyện gì xảy ra vậy? Ông nội làm sao thế?"

      "Nhị thiếu" Nhìn thấy nhị thiếu xuất trước mắt. Cả người Dư Dương cũng trở nên căng thẳng hết nhìn trái nhìn phải, vội vàng dặn dò , "Nhị thiếu, tuyệt đối được cho ông chủ biết cậu cùng tiểu thư Đình Tâm, ông chủ vì chuyện này mà tức giận nguyên buổi tối.

      "Nhớ kỹ, nhất định được thừa nhận chuyện cậu có tình cảm với tiểu thư Đình Tâm có biết chưa? Tốt nhất nên nịnh nọt ông chủ chút. Nếu , ông chủ làm những gì nhị thiếu chắc cũng đoán được". Nháy mắt ra hiệu rằng đây là chuyện bí mật, Dư Dương chuyện cũng trở nên lộn xộn, "Người đầu tiên bị liên lụy, có thể là tiểu thư Đình Tâm".

      Mới khi nãy ông cụ cảnh cáo Dư Dương cũng phải là , tên nhóc thuận theo tâm ý của ông, nên bị trách phạt phải là ít. Tổn hại về tiền bạc làm gì, nhưng thủ đoạn cay độc của ông chủ trong thời gian qua, nếu bị chọc tức, tổn hại có thể là bộ phận thân thể hoặc là cả tính mạng cũng biết chừng…

      "Tôi biết rồi", nét mặt cũng trở nên căng thẳng, vỗ vỗ bả vai Dư Dương. Nam Thế Dương cố gắng thả lỏng chính mình, "Hãy trả tiền xe giúp tôi, tôi vào trong ".

      "Được" gật đầu, Dư Dương đưa tay lấy tiền ra.

      Bước vào trong nhà, Nam Thế Dương chuẩn bị tâm lý rất kỹ.

      Nhìn thấy ông nội có ở phòng khách, vội vào phòng bêp cắt nửa quả dưa hấu, cầm theo hai chiếc muỗng lớn. Chuẩn bị tốt mới chuẩn bị tìm ông nội.

      Khi đó, ông cụ ngồi ghế sa lon ở trong phòng, tay vẫn cầm hai viên bi thép như cũ. "Lộp cộp" tiếng vang lên, khuôn mặt cứng nhắc nổi lên khủng bố.

      Cơn tức vừa dâng lên trong đầu, muốn tên nhóc vài phút sau phải xuất ngay trước mắt mình, mặc kệ phải dùng biện pháp gì. Bây giờ sau khi tỉnh táo lại, ông cụ cũng muốn tha thứ cho tên nhóc đó, nhưng cái suy nghĩ phải đánh đòn cũng dừng lại.

      Vì vậy, khi người làm báo rằng Nam Thế Dương tới, ông cụ cũng chỉ nắm viên bi thép chặt thêm chút.

      "Hà hơi cái" mũi chân nhàng đẩy cửa phòng, chỉ là chưa thấy bóng người, phải nghênh đón hai viên bi thép bay tới, có lẽ ánh mắt ông nội chuẩn lắm, ném lệch…

      Hai viên bi, viên từ chỗ kín bay tới, viên từ bên đầu bên cạnh bay tới, tới lúc Nam Thế Dương kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy tiếng của ông nội với người làm " nhặt hai viên bi tới đây!"

      "Ông nội, người sao vậy". Ôm nửa quả dưa hấu bước tới, Nam Thế Dương trực tiếp khóa cửa phòng lại, hai quả cầu cũng bị chặn ở bên ngoài cửa, "Đêm hôm rồi tức giận như vậy làm gì, sợ tăng huyết áp sao hả?"

      "Thằng nhóc, mày còn dám về gặp ông nội sao!" Ngón tay chỉ thẳng về phía Nam Thế Dương, cái chỉ này, tức giận của ông cụ cũng phải là bình thường, "Mày dám coi ông nội giống như đứa trẻ ngốc, ra ngoài buông thả, lại còn cùng với cái loại con nghèo đó gây ra tiếng đồn. Thằng nhóc mày muốn làm ông nội tức chết sao!"

      Ở trong Nam gia này, cho dù là ai gây ra chuyện tình cảm ầm ĩ ông cụ cũng để ý, chỉ riêng Nam Thế Dương là trường hợp ngoại lệ.

      Nam Thế Dương vẫn nổi tiếng là chán ghét phụ nữ, có thể là ở mấy tháng trước, ông cụ vẫn còn lo lắng là tên nhóc thối có thể vì nguyên nhân này mà độc thân cả đời. Vội vội vàng vàng muốn sắp xếp ở bên cạnh , để cho dần quen thuộc.

      Ai biết chuyện này, tin tức này lại tự nhiên xảy ra như vậy.

      Còn hết lần này tới lần khác cùng với đứa con nghèo ra từ Nam giao!

      Ông cụ để Dư Dương điều tra nửa tháng, bất kể là hoàn cảnh gia đình hay bản thân đứa con đó, có đặc điểm nào ông thấy được cả.

      Quá kém cỏi, quá thấp kém, quá nghèo!

      "Ông nội, người xem kìa, người để ý đến sức khỏe gì hết". vòng qua tay, Nam Thế Dương nhanh chóng ngồi xuống cạnh ông cụ, mấy lời thấm thía, "Vốn là huyết áp cao, còn tức giận như vậy, có còn quan tâm đến thân thể hay , có còn cần tới cái nhà này hay ?"

      Dùng biện pháp dụ dỗ con nít đối với ông cụ, vô cùng có tác dụng.

      Trong lúc còn , thường xuyên nhìn thấy người đàn ông kia làm như vậy…Mà ở trong gia tộc này, người duy nhất dám làm như vậy cũng chỉ có người đàn ông đó….

      Cho tới bây giờ, người tiếp theo là

      "Dưa hấu mới vừa mua, ông chủ ướp lạnh rồi, ăn vào vô cùng dễ chịu". Xúc muỗng lớn, đưa tới bên miệng ông nội, nhìn ông cụ nghiêm mặt, lại được tự nhiên. liền trực tiếp đưa vào trong miệng ông.

      "Ông nội, ăn ngon ?"

      Nhuốt miếng dưa hấu xuống bụng, ở bên cạnh cháu nội ngoan còn tít mắt cười với ông, như vậy ông cụ còn có thể tức giận được nữa sao?

      "Khụ" tức giận trong mắt dần tan bớt, lúc này ông cụ cũng vơi nửa bực tức, "Ăn ngon".

      " phải chứ, ngọt mà, lại ăn miếng nữa nào" Xúc muỗng nữa giơ lên, khóe miệng Nam Thế Dương cong lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngây thơ ngoan ngoãn, "Rất mát mà, ăn ngon đúng ".

      "Bình thường thôi" Trầm mặt suy nghĩ, sau khi cơn tức tan vài phần, ông cụ vẫn quên chuyện đó, "Thằng nhóc thối đừng ngắt lời ông! Chuyện đó hôm nay nhất định phải giải quyết".

      " ấy làm sao ạ?" Ngước mắt nhìn ông, Nam Thế Dương cầm muống xúc dưa hấu , " ấy mắng ông, cũng gây trở ngại cho ông, ông cũng tốn tiền, vậy ông định giải quyết người ta cái gì?"

      "Ôi, thằng nhóc thối, mày tính giấu diếm cái gì! Mày cho rằng ông nội biết chuyện mày ở trường học cõng con bé đó rêu rao khắp nơi sao?" Giơ tay gõ vào đầu Nam Thế Dương cái, ông cụ lần này dùng sức cũng ít.

      "Đau" xoa xoa đầu, Nam Thế Dương nhịn được cũng cãi lại, "Ông nội đủ rồi nha, ấy bị thương ở chân con cõng ấy có làm sao hả? lẽ bạn bè bị thương con cũng thể quan tâm à!"

      "Nhưng ta là con "

      "Con sao chứ!" Lấy giọng ngang ngang lại ông cụ, sợ ông tức giận, Nam Thế Dương vội vàng đưa miếng dưa hấu lên, mạnh mẽ nhét vào miệng ông.

      Chiêu này đúng là rất thông minh! Chặn miệng người khác, để mình có thời gian chuyện.

      " ấy cứu con mạng, còn bị thương vì con!" Rút lại muỗng, tiếp tục xúc dưa hấu, cúi đầu xuống, "Con hiểu rốt cuộc ông nội tức giận điều gì?" Từ chính ông nội dạy con, làm người phải có nghĩa khí, nhưng bây giờ cái ơn cứu mạng cũng để cho con được trả".

      "Ông nội con phải báo ơn như vậy sao" Bị câu của làm cho nghẹn, trong lúc nhất thời, ông cụ cũng biết nên thế nào.

      "Chẳng lẽ chỉ cần cho khoản tiền là được sao? Ông nội cảm thấy làm như vậy thích hợp sao?" Liếc xéo ông cụ cái, Nám Thế Dương thầm, "Nếu như là chú ba, nhất định ủng hộ con làm nhưu vậy. Con nhớ chú qua, nếu lòng muốn báo đáp người, tuyệt đối thể dùng tiền".

      "Chú ba con đều là…" Vốn định phản bác, nhưng lời đến bên miệng, ông cụ dừng lại, "Nhưng chú ba cũng rằng con phải đương với người đó".

      "Con có"

      "Vậy gặp ông sắp xếp" Từ tay Nam Thế Dương cầm lên nửa quả dưa hấu, ông cụ xúc muỗng, "Các ông nội sắp xếp, con nhất định phải chọn người!"

      "Hả?"
      Last edited: 8/5/16
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :