1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xoay chuyển vận mệnh - Tiểu Yêu Trùng Sinh (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 18: Kết đồng minh




      Tô Bác Nhiên cúi người tự mình nâng đỡ Phương di nương, Phương di nương vừa đứng dậy, đứng vững, chân khụy xuống, hơi thở dịu , cả người ngã vào lòng Tô Bác Nhiên, hơi thở như kinh sợ lại nhu nhược, khí ám muội, làm tâm hồn người liêu xiêu.

      Tuy là mẫu thân của ba đứa , nhưng vẻ ngoài lại được bảo dưỡng vô cùng tốt, dưới ánh đèn, da thịt nõn nà nhẫn nhụi, vừa nhìn liền cảm thấy thích, nàng vừa ngã, áo khoác màu lam liền rơi xuống đất, bên trong lớp áo mỏng manh, khác với những kiểu áo trong thông thường, chỉ thấy nơi cổ áo có khuy cài hình bông hoa, thiết kế cực kỳ gợi cảm, có thể nhìn thấy bên trong yếm đào thêu mẫu đơn, sóng mắt lay động. ý tứ ám chỉ ràng, lửa nóng trong lòng Tô Bác Nhiên bốc lên cao.

      Phương di nương tựa trong lòng Tô Bác Nhiên, mềm mại, thẹn thùng nở nụ cười, yếm đỏ thêu mẫu đơn lộ dần trong tầm mắt Tô Bác Nhiên.

      Tô Bác Nhiên nổi tiếng thích hoa lan đạm bạc, cao thượng, chỉ là mua danh mua tiếng, lừa dối thiên hạ, kỳ thực nhất mẫu đơn, vì mẫu đơn phú quý, cực kỳ hợp với tâm tình , là thần tử nhưng lại muốn làm người đứng đầu bách quan trong triều.

      -“ Nàng lần này xác thực lớn mật, nhưng nha đầu Li Nhi dễ lừa gạt, nàng ngày mai tới vài lời xin lỗi, sau này cố gắng thân cận với nó chút, Thừa tướng phủ của ta phải chỉ có nữ nhì, lại có trưởng tử kế thừa gia nghiệp, vị trí Thừa tướng phu nhân trừ nàng ra còn có thể là ai a?”

      Ngoại trừ huynh trưởng của Tô Tâm Lo qua đời, cũng chỉ có Phương di nương dưới gối có hai đứa con trai, những di nương khác, căn bản có nhi tử, nàng lại được sủng ái, chưởng quản ọi việc trong phủ, vì lẽ đó hạ nhân trong phủ đều coi nàng là Thừa Tướng phu nhân, nàng chỉ đâu đánh đó.

      Tô Bác Nhiên vừa , vừa kéo cái yếm của Phương di nương, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng như tuyết của nàng, rất nhanh, bên trong thư phòng, vốn người đứng người quỳ chuyển sang lăn lộn đất.

      Dễ lừa gạt? Mắt Tô Bác Nhiên có gỉ sao? Nha đầu này giả dối hơn hồ ly, lại độc ác hơn cả sói nha.

      Lan Dực Thư cười gằn tiếng, quay đầu nhìn Tô Tâm Li chăm chú nhìn hai kẻ hừng hực khí thế dưới kia, ánh mắt như cười nhạo, tràn đầy trào phúng châm chọc, xen vẻ lạnh lẽo, hề thấy vẻ mặt thẹn thùng của thiếu nữ, giống như mọi chuyện liên quan tới nàng.

      Tô Tâm Li thấy Lan Dực Thư nhìn nàng, khẽ mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng, “ Giờ có thể trở về chứ?”

      Lan Dực Thư ừ tiếng, nghĩ thầm nếu như lát nữa cho nàng biết câu chuyện Tô Bác Nhiên và tiểu thiếp của vừa , nàng còn có thể bật cười như bây giờ .

      Lan Dực Thư ôm Tô Tâm Li đứng lên, ung dung cười tiếng đắc tội rồi, phối hợp với cái vẻ ngoài bất phàm kia, coi như bị chiếm tiện nghi cũng làm cho người ta thấy như công tử tao nhã.

      Lan Dực Thư xong, ôm Tô Tâm Li, bay cái vèo, xẹt qua nóc nhà và ngọn cây, hướng về tiểu viện Li Tâm

      Tô Tâm Li liếc mắt ôm chặt lấy cánh tay ôm eo mình, bởi vì sợ chính mình sơ ý ngã xuống, nàng còn chủ động ôm chặt Lan Dực Thư, giống như mới là người bị

      Tô Tâm Li lặng im ôm chặt cánh tay cuốn lấy eo mình, sợ chỉ cần chút sơ sẩy liền ngã xuống, cố sức bám víu lên người Lan Dực Thư, giống như nàng cố ý muốn dựa vào vậy

      Trong lòng Tô Tâm Li khỏi oán thầm, còn biết đắc tội sao? Chưa được đồng ý của nàng liền mạnh mẽ đưa nàng đây, nhìn bản mặt tuấn tú xuất trần dưới ánh trăng, cùng cái khí thế tự tin kia, thấy thế nào cũng giống ngụy quân tử.

      Được rồi, nàng cũng phải công nhận cảm giác bay lượn cao này tệ lắm

      -“ Tô tiểu thư, nương phải coi trọng ta rồi chứ? Tiếc quá, tại ta tạm thời chưa có dự định thành hôn.”

      Bị gọi tên, Tô Tâm Li lập tức tỉnh táo lại, nghe Lan Dực Thư vậy, khỏi cười thành tiếng, “ Lan công tử yên tâm, cho dù lưu manh đường muốn ta, ta cũng có ý tứ gì với công tử.”

      Lan Dực Thư có thể gọi Lục hoàng tử đến giúp mình, nhất định phải nhân vật đơn giản, đời này, nàng chỉ muốn bảo vệ Cố đại ca và nhà ngoại tổ phụ, để họ chịu bất kỳ tổn thương nào, đồng thời muốn cùng hoàng thất ăn tươi nuốt sống người kia có thêm bất kỳ mối liên hệ nào.

      Nhưng để báo thù, nàng chấp nhận cùng Lan Dực Thư làm đồng mình, nhưng chỉ vì quan hệ lợi ích, tuyệt đối dính tới cảm tình nam nữ.

      Nghe Tô Tâm Li vậy, Lan Dực Thư khỏi có chút phẫn nộ, mặt lại tuyệt đối bình tĩnh, ý tứ sâu xa nhìn Tô Tâm Li, “ sao?”

      Cũng biết Lan Dực Thư dùng cách gì, nàng tới thư phòng Tô Bác Nhiên dạo vòng trở lại, vẫn thấy mấy nha hoàn kia còn ngủ, Lan Dực Thư theo Tô Tâm Li cũng tiến vào khuê phòng , trước sau ngồi xuống cạnh bàn.
      Lan Dực Thư đem mọi chuyện vừa nghe trộm được nóc nhà lượt lại cho Tô Tâm Li, chữ cũng sót, xong, cười hỏi, “ Thế nào? Vở kịch này có phải rất đặc sắc ? Vì vậy, tiểu thư còn thiếu ta món nợ ân tình đó.”

      Tô Tâm Li liếc mắt nhìn , đáp lại tiếng, đứng dậy rót cho ly trà.

      Tuy vở kịch này này do Lan Dực Thư bắt nàng tới xem, nhưng quả thực vô cùng đặc sắc, Phương di nương hổ danh được Tô Bác Nhiên độc sủng nhiều năm, rất thông minh, cũng hiểu rất người phụ thân kính mến của nàng.

      -“ Nàng tức giận?”

      Người nam tử kia dù sao cũng là phụ thân của nàng ấy, gã bạc binh bạc nghĩa như vậy. thậm chí dung túng tiểu thiếp gài bẫy nàng ấy, bây giờ nàng ấy phải nên bừng bừng lửa giận sao?


      Tô Tâm li cười khẽ, “ Sao phải tức giận vì chuyện đâu như vậy?”

      Khoảng khắc nàng chết rồi sống lại đó, rất nhiều chuyện nàng nghĩ ràng, Tô Bác Nhiên mặc dù là cha nàng, nhưng trong mắt , nàng chẳng qua chỉ như công cụ kiếm chế phủ Định Quốc Công giúp ông ta thăng quan phát tài thôi, đời trước sở dĩ nàng rơi vào kết cục như vậy. người phụ thân này của nàng góp công sao? Tô Diệu Tuyết là ông ta đưa vào hoàng cung, còn nhà phủ Định Quốc Công...

      Nàng thậm chí hoài nghi, chuyện phủ Định Quốc Công bị xét nhà, chừng ông ta cũng có phần, chẳng qua khi đó nàng quá tin tưởng Nhan Ti Minh, căn bản hề biết chuyện phủ Định Quốc Công bị xét nhà, bằng tại chút đầu mối cũng có.

      Tô Bác Nhiên chính là kẻ tiểu nhân, mặt muốn ôm đùi phủ Định Quốc Công chịu buông tay, lại cam lòng làm kẻ dưới, cũng buồn nôn. Nàng vốn muốn cho ông ta cơ hội, nhưng biểu tối nay của ông ta lại làm nàng thất vọng, nếu cơ hội có mà kết quả chỉ cho nàng thêm thất vọng, vậy nàng cần nể nang gì nữa?

      “ Dù sao ta cũng chịu kinh hãi lớn như vậy, sao có thể để kẻ hại ta trả giá nhàng như vậy. nếu trong lòng ta sao thoải mái cho được.”

      Đời này, dù để ai chịu thiệt, nàng cũng để mình chịu chút thiệt thòi.

      -“ Lan công tử nếu muốn giúp, vậy phải đa tạ công tử trước, nhưng ta phải người muốn ăn cơm trưa miễn phí của công tử. tại những món đồ ở đây đều là tục vật, chắc vừa mắt công tử, nếu tin tưởng ta, băng chúng ta kết làm đồng minh? ngày nào đó, ta cũng có thể giúp đỡ lúc công tử bận bịu?”

      Trong ánh đèn, vầng trán trắng nõn, trong suốt như ngọc thượng đỉnh của thiếu nữ cực kì xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh sáng ngời dị thường như khói lửa giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, sợi tóc tùy ý rơi bờ vai, cả người nhu hòa quyến rũ, nàng ngồi đó, bình tĩnh, tự tin giữa hai hàng lông mày khiến người ta phá lệ tin tưởng.
      thực tưởng tượng được, nữ tử mang khí phách như vậy lại là nữ tử mới mười ba tuổi, hơn nữa ba năm nay đều đóng cửa ra ngoài.

      Dường như cảm giác được điều gì đó khác thường le lỏi trong lòng mình, giống như từng sợi tóc của nàng nhàng quất vào trong lòng , ngưa ngứa, tê tê, sau đó biến mất để lại dấu vết, liếc nhìn ngọc bội của Tô Tâm Li,

      - “ Tô tiểu thư thông minh, nhanh trí, tin chắc trong tương lai giúp được Thư.”
      Tô Tâm Li mím môi nhìn Lan Dực Thư, hai người mặt đối mặt, ngầm hiểu mười phần

      Hết chương 18

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 19: Quỷ kế của di nương




      Phương di nương dùng đồ ăn sáng liền thấy Tô Diệu Tuyết vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vào, lập tức ngồi xuống cạnh nàng, cướp đôi đũa tay bà ta, vô cùng giận dữ đập mạnh xuống bàn.

      -“ Di nương, người còn có tâm tình ngồi đây ăn sao?”

      Phương di nương có chút bất mãn nhìn Tô Diệu Tuyết chút, dùng khăn lau miệng, đối với nha hoàn bên cạnh , “Các ngươi lui xuống hết

      Thấy dáng vẻ nhanh chậm của Phương di nương, Tô Diệu Tuyết càng ngày càng thấy sốt ruột.

      -“ Di nương có biết chuyện gì xảy ra ? tại bên ngoài đều bàn tán xôn xao, mọi chuyện Tô Tâm Li bị hại đều do tay di nương sắp đặt đó."

      Sáng sớm. khi Tô Diệu Tuyết chuẩn bị ăn điểm tâm, liền nghe thấy mấy nha hoàn bàn luận chuyện này, có đầu có đuôi ràng, vốn nàng cũng chột dạ, sợ Phương di nương bị người bắt được nhược điểm, đâu còn tâm tình ăn điểm tâm nữa, vội vội vàng vàng liền chạy tới đây thương lượng cách giải quyết với Phương di nương.

      -“ Diệu Tuyết, di nương dạy con thế nào hả? Dù gặp chuyện gì cũng được nôn nóng, lộn xộn, phải biết chừng mực biết .”

      Phương di nương vỗ vỗ tay Tô Diệu Tuyết, chuyện Tô Diệu Tuyết vừa , sợ truyền khắp Kinh Lăng, hạ nhân Thừa Tướng phủ cũng ồn ào như vậy, sao bà ta có thể biết chứ?

      Vốn dĩ bà ta cho rằng yến tiệc tối qua kết thúc, mọi chuyện coi như giải quyết xong, nghĩ tới mới có đêm, chuyện này lại náo loạn lớn như vậy. Tô Tâm Li tối quá trời vừa sáng liền về tiểu viện Li Tâm nghỉ ngơi, nơi đó có rất nhiều cơ sở ngầm bà ta sắp đặt, nếu như nha đầu kia làm, bà ta nhất định nhận được tin tức đầu tiên. Tô Tâm Li……

      Phương di nương trong lòng hừ lạnh tiếng, con nha đầu nhát như chuột, lại có đầu óc kia sao có thể gây náo động. Cả bà ta và Tô Diệu Tuyết đều chút nào nghĩ tới khả nàng này. Nhưng tin tức lại có thể truyền nhanh như vậy, ràng có người cố ý gây chuyện, ngoại trừ đám người phủ Định Quốc Công hay quản việc đâu kia còn có thể là ai khác, đáng chết, chờ khi nữ nhi của nàng làm hoàng hậu. xem bọn chúng dám càn rỡ thế nào!

      -“ Di nương, mọi thứ vốn là của ta, ràng ta mới là trưởng nữ của Thừa tướng phủ, tại sao trong mắt người ngoài, ta là nhi, ngay cả thứ nữ như Tô Tịch Nguyệt cũng bằng."

      Tô Diệu Tuyết căm giận hừ tiếng, nếu như Phương di nương thể trở thành chính thất, đời này nàng ta cũng chỉ có thể là dưỡng nữ, nàng cũng mười bốn tuổi, đến tuổi thành hôn, bảo nàng sao vội vã lo lắng đây?

      -“ Di nương phải sao? Loại hoa tối qua thái tử đưa tới rất quý hiếm, căn bản có người nào biết, tại sao Tô Tâm Li lại biết, hơn nữa so với ta càng hơn?”

      Nghĩ tới chuyện này, Tô Diệu Tuyết càng thấy tức giận. càng thấy Phương di nương vô dụng bất tài. (con cái hỗn láo quá cơ!!!)

      -“ Đều tại tiện nhân Tô Tâm Li kia đột nhiên xuất , cướp mọi thứ thuộc về ta, còn hại ta bị phụ thân đánh.”

      Tô Diệu Tuyết đưa tay lên sờ sờ mặt, đến tận giờ, má của nàng vẫn còn đau rát, từ tới lớn đây cũng là lần đầu tiên nàng bị Tô Bác Nhiên đánh, lại ở ngay trước mặt bao nhiêu quan khách, làm nàng tức giận cả đêm thể ngủ được.

      -“ Tiện nhân kia vận may tốt, bị bắt cóc còn có thể được Lục hoàng tử làm hùng cứu mỹ nhân.” ( tốt vậy sao???)

      Giọng điệu Tô Diệu Tuyết nồng đậm ghen tỵ, Phương di nương cũng trả lời nàng, bà ta cảm thấy vận may của Tô Tâm Li phải tốt bình thường, quả giống miếng thịt từ trời đột nhiên rơi xuống.

      Chuyện Tô Tâm Li và Lục hoàng tử kia, bà ta cũng hoàn toàn tin tưởng, nhưng tại, người bà ta phái đều chết, căn bản bà ta cũng thể nào biết chân tướng mọi chuyện.

      -“ Di nương, người nhất định phải hảo hảo nghĩ biện pháp.”

      Tô Diệu Tuyết kéo cánh tay Phương di nương, lắc lắc làm nũng, “ Đều do đám Phương ma ma, còn bọn hạ nhân hiểu chuyện, bọn họ hầu hạ bên cạnh di nương, ta lại thân thiết với di nương, ta biết bọn họ đau lòng ta, chịu nổi kẻ làm nhi như ta bị tiểu thư coi thường, nhưng bọn họ nên vu hại tiểu thư như vậy a.”

      Phương di nương nhìn bộ dáng tiểu nữ nhi của Tô Diệu Tuyết. làm gì còn vẻ ghen tỵ chua ngoa nữa, thỏa mãn cười ra tiếng, bà ta mà, nữ nhi tay Phương Tĩnh Di này dạy dỗ sao nha đầu Tô Tâm Li cha thương nương dạy có thể so sánh được.

      Nữ nhi của bà ta tương lai trở thành Vương phi, thành Hoàng hậu, nếu có đầu óc, sao có thể đứng vững trong thâm cung ăn thịt người kia được?
      Tô Diệu Tuyết ác độc có tâm kế, bà ta cảm thấy thích hợp, trái lại vô cùng yên tâm thỏa mãn.( cách dạy con có hai đời)
      -“ Diệu Tuyết, con yên tâm, những người kia cũng chết rồi, có chứng cớ, còn nha đầu Thu Hoài vô dụng kia, di nương xử lý tốt. Người của phủ Định Quốc Công muốn mượn cớ này đẩy ta xuống đài, chính là mơ hão, di nương những triệt để dọn dẹp chuyện này, hơn nữa còn để mấy kẻ hạ nhân thương tiếc con, tiếp tục làm tay sai cho chúng ta.” Đến lúc đó, bọn họ nhất định càng thêm trung thành vì nàng bán mạng.

      Phủ Định Quốc Công khó chơi thế nào? Tô Tâm Li và cả nương nàng ta lòng dạ mềm yếu như đậu hũ, dễ dàng đối phó, hơn nữa Thừa tướng cũng biết, có che chở, chuyện này chẳng thể nào gây sóng gió ở Thừa tướng phủ được.

      Tô Diệu Tuyết vừa nghe, hai mắt đột nhiên sáng rực, “ Di nương, người nghĩ ra kế sách sao?”

      Phương di nương gật gù, “ Còn hai tháng nữa là tới lễ hội hoa( cảm ơn bạn linhlunglinh giúp mình tìm hiểu đoạn này nha), con hãy chuẩn bị tốt cho lần này, cha con cũng hứa, chờ qua ba năm tang kì của Trình Lập Tuyết, lập tức để ta trở thành Thừa tướng phu nhân, đến lúc đó trưởng nữ Thừa tướng phủ chính là con, nếu trong lễ hội hoa năm nay con đạt được danh hiệu đệ nhất, còn sợ Tô Tâm Li trèo lên đầu con sao?”

      Phương di nương tiếp tục vỗ tay Tô Diệu Tuyết, ngữ điệu trịnh trọng , “ Lúc này, Tô Tâm Li vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu con muốn trở thành thiên kim tiểu thư chân chính của Thừa tướng phủ, tại tuyệt đối được đắc tội nha đầu kia, phải lấy lòng nó, con nhìn di nương đó, lúc trước tất cả mọi người phải đều chỉ biết tới Trình Lập Tuyết sao? Kết quả thế nào? Mọi chuyện nàng ta làm chẳng qua dải đá lót đường cho chúng ta sao. Tô Tâm Li đối với con cũng vậy. tại nếu chúng ta nhìn mặt mũi Tô Tâm Li, nó lại có phủ Định Quốc Công làm hậu thuẫn, mà Định Quốc Công là ai, tính tình của bọn họ con cũng biết, nếu như giờ bọn họ liều lĩnh phản đối cha con lập di nương làm chính thất, dù hoàng đế nhúng tay vào cũng vô dụng.”

      Ngoài Tô Diệu Tuyết, còn có Chí Minh, Chí An, nếu như hai nhi tử của bà ta có người phủ Định Quốc Công và Thừa tướng hỗ trợ, nhất định đường làm quan thênh thang rộng mở. Nhưng người phủ Định Quốc Công nhất định tự dưng mà giúp, lại vô cùng chán ghét bà ta, chuyện này, cũng chỉ có Tô Tâm Li mới giúp được. ( đây chính là bước tính mười bước, bảo sao kiếp trước có thể cướp chồng, giết con người ta được, cũng phải dạng vừa đâu)
      -“ Tất cả phải chờ tới khi di nương trở thành chủ mẫu của Thừa tướng phủ, đến lúc đó, con muốn làm sao dằn vặt Tô Tâm Li cũng được, dù có giết chết nó để hả giận, di nương cũng có biện pháp che giấu giúp con. ( Sợ đó, chưa biết ai giết ai đâu?)

      Phương di nương cười lạnh, Trinh Lập Tuyết là cái gai trong mắt, bị bà ta loại trừ, còn Tô Tâm Li cái gai trong thịt, sớm muộn gì cũng bị bà ta rút sạch cả gốc lẫn rễ, nhưng trước đó bà ta đem giá trị của Tô Tâm Li vắt kiệt hết.

      -“ Di nương, chờ tương lai con trở thành mẫu nghi thiên hạ, nhất định cố gắng hiếu thuận người, con để hoàng thượng phong người làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, để tất cả các phu nhân kia phải coi trọng mặt mũi của người.”

      đời mọi chuyện xuôi lọt, Tô Diệu Tuyết cũng hứa hẹn. mẹ con hai người lợi dụng Tô Tâm Li làm bàn đạp, nguyện vọng đạt được như ý, nhưng đời này______( dù sao hai mẹ con nhà kia cũng đủ khôn khéo, còn Tô Tâm Li cũng đời ngu ngốc, thể xóa bỏ được)

      -“Chỉ được cái dẻo miệng. được rồi, cha con vào triều cũng nhanh trở lại, chúng ta mau tới thư phòng thỉnh tội với cha con.”

      đường trở về, Tô Bác Nhiên nghe được lời đồn đại đường cái, vừa tới thư phòng, liền thấy đám người quỳ ở đó, dẫn đầu là mẫu tử Phương di nương và Tô Diệu Tuyết.

      Hai người đem nguyên nhân và mụ đích hồi, Tô Bác Nhiên nghe xong giận tái cả mặt, đặc biệt khi nhìn thấy dấu tay còn ràng mặt Tô Diệu Tuyết, trong lòng càng hổ thẹn, càng giận tới mức có chỗ phát tiết, tất cả do Tô Tâm Li và Trình Dục Phàm, nếu phải bọn họ hùng hùng hổ hổ dọa người, sao có thể ra tay đánh Tô Diệu Tuyết? với Phương di nương tỉ mỉ tính cách lâu như vậy, chính vì danh tiếng của Tô Diệu Tuyết, vì nữ nhi của dải đường, hết thấy mọi chuyện, vì xuất Tô Tâm Li, hoàn toàn bị phá hủy.

      -“ Mau gọi tiểu thư tới thư phòng cho ta!”

      Được Tô Bác Nhiên đỡ đứng dậy, Phương di nương và Tô Diệu Tuyết nhìn thấy dáng vẻ giận dữ này của ông, trong lòng cưỡng nổi đắc ý, hai người cụp mắt đứng đối diện, đáy mắt xẹt qua tia độc ác.

      Hết chương 19


      có đề cập tới lễ hội hoa,Lễ hội hoa , được gọi hoa hướng , thường được gọi là " Flora Day ", " sinh nhật hoa ", "Flora sinh nhật." Các lễ hội truyền thống của Trung Quốc. Phổ biến ở vùng Đông Bắc, Bắc, Đông, Nam và những nơi khác. Tổ chức hai ngày của tháng lịch, có 12 tháng Hai, 15 tháng 2 Festival Hoa của. Trong lễ hội, mọi người tay trong tay đến tham quan các vùng ngoại ô của hoa, gọi là " chơi", các cắt giấy màu dán mực, được gọi là "phần thưởng đỏ." Có khoảng "có nghĩa là con sư tử Flower", "đặt hoa đèn" và phong tục khác. Trong khu vực phía nam của tuổi lịch 12 tháng 2 là hoa sinh nhật, cho đến ngày nay, mỗi gia đình hy sinh Flora, cắt căn hộ của người phụ nữ trong các giấy năm màu, để có những chuỗi màu đỏ, nút thắt trong những bông hoa màu ghi nhớ, đó là phần thưởng màu đỏ, mà còn để dành ngôi đền để thắp hương để cầu nguyện xin Chúa ban phước hoa, chúc lành cho hoa và tươi tốt. Flora là tháng đầu tiên của Liu Meng-mei , tháng Hai là Yang .( Nếu cần tìm hiểu, mọi người có thể tìm kiếm vs từ khóa 花朝节)

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Lấy nhu thắng cương



      Ngồi trong phòng luyện chữ, Tô Tâm Li liếc nhìn quản gia Trầm Phục tới truyền lời của Tô Bác Nhiên, cười nhạt, chút bất ngờ, “ Người về trước với phụ thân, bảo ta biết, ta đổi thân xiêm y qua.”

      -“ Thu Diệp, hầu hạ ta tắm rửa thay y phục.”

      -“ Tiểu thư, lão gia vô cùng tức giận, bảo người lập tức tới đó.”

      Đổi y phục coi như xong, còn muốn tắm rửa nữa, Trầm Phục ngẩng đầu, lén lút liếc nhìn Tô Tâm Li, thấy nụ cười khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, vô cùng thong dong, lập tức nghi hoặc, sao lại cảm giác mình nhìn thấu vị tiểu thư này.

      -“ Ân, làm phiền quản gia .”

      Tô Tâm Li gật đầu, sau đó với nha hoàn khác, “ Lưu Chu, người cùng quản gia, đem trà hoa cúc ta vừa pha đưa cho phụ thân,” Vừa vặn để cho cha nàng bớt tức giận nha.

      Tô Tâm Li nhếch miệng, quay lại gây khó dễ Trầm Phục, cười nóii, “ Đây chính là trà hoa cúc An Thành tiến cống năm nay, hoàng thượng ban thưởng cho ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ cảm thấy tồi, để cho người mang tới cho ta, ta uống cũng rất ngon, mùi thơm thanh nhã, vị ngọt nhàn nhạt, trước tiên ta để Lưu Chu mang tới cho phụ thân nếm thử, nếu phụ thân thích, ngày mai ta để người mang toàn bộ sang đó.”

      Đem tóc rớt xuống mặt tùy ý vén ra sau, đôi mắt quyến rũ, sạch , trong suốt như thủy tinh, nhìn chút có thể thấy được dáng vẻ xinh đẹp ngây thơ của Tô Tâm Li giống dáng vẻ tiểu nương, thanh ngọt ngào trong trẻo, lại như đứa chưa rành đời.

      Tô Tâm Li xong, nụ cười mặt càng rộng mở, Trầm Phục nhìn xem nhất thời chưa hoàn hồn lại.

      -“ Tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, Lưu Chu tỷ tỷ thân thể mảnh mai, nô tỳ nghĩ nên để nô tỳ cùng quản gia mang trà tới cho Thừa tướng .”

      Thu Diệp đứng bên mở miệng cười , có chút lấy lòng, nàng ta là nhị đẳng nha hoàn, tự nhiên thể so sánh với Lưu Chu kiều.

      Nàng ta muốn tới đưa trà, thuận tiện xấu tiểu thư vài câu, Thừa tướng nhất định nổi trận lôi đình, đến lúc đó nàng có thể hỏi Phương di nương tiền thưởng, chừng có thể được đề bạt trở thành nhất đẳng nha hoàn của tiểu thư.

      -"Vậy ngươi và Lưu Chu cùng , quản gia yên tâm, nếu phụ thân hỏi tội, tất cả trách nhiệm ta chịu hết.”

      -“ Tiểu thư!” Lưu Chu rất yên lòng lên tiếng.

      -“ , đừng để phụ thân chờ lâu, lúc ngươi ra ngoài, để Thu Thủy vào hầu hạ ta.”

      Tô Tâm Li nhìn Lưu Chu cười cười, cho nàng ánh mắt an tâm.

      Trong viện của nàng, có hai đại nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, chỉ có Lưu Chu tuyệt đối trung thành với nàng, mấy người kia phải giả vờ câm điếc, cũng là người của Phương di nương, trừ bỏ Thu Hòa bị bỏ tù, bên cạnh nàng có Thu Diệp, Thu Thủy, đều nhận Phương di nương làm chủ nhân. Tối qua, Thu Hòa vừa mới vì phản bội nàng mà bị tống vào đại lao, nay Thu Diệp lập tức thể chờ được nữa muốn làm gì đó để tranh công trước mặt Phương di nương, nàng làm sao có thể thành toàn đây?

      Đời trước, nàng vì Thu Hòa, Thu Diệp, xa lánh Lưu Chu lòng quan tâm tới nàng, đời này

      Tô Tâm Li bàn giao mọi chuyện, liền tự mình vén mành tiến vào trong khuê phòng.

      giờ Tô Bác Nhiên chắc vô cùng tức giận, nếu ở kiếp trước, tám chín phần mười bị ông ta coi thành công cụ trút giận, lại có thêm Phương di nương và Tô Diệu Tuyết xúi giục, chừng còn bị đánh nữa, vất vả nàng mới từ bãi tha ma bình an vô trở về, sao có thể lại nhận lấy chuyện đen đủi này, nàng muốn giống đời trước nằm vài tháng giường cũng chẳng tốt lên được.
      Giờ nàng tới, cứ để bọn họ đắc ý trước, có ly trà hoa cúc này, coi như Tô Bác Nhiên tức điên, cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, ai bảo sợ núi lớn nàng dựa vào đây.

      Đây gọi là lấy nhu thắng cương, để bọn họ bày mưu tính kế đánh vào gối bông, sau cùng chính bọn họ phải thầm cắn răng chịu đựng.

      -"Nghiệt nữ!"

      Tô Bác Nhiên nghe Thu Diệp xong, tức giận mắng to, nhìn chằm chằm ly trà hoa cúc tay Lưu Chu tỏa mùi thơm nhàn nhạt, giận tái mặt, gân xanh nổi lên. Thu Diệp quỳ mặt đất sợ run người, lén lút nhìn Phương di nương, thấy bà ấy dùng vẻ mặt khen ngợi nhìn mình, nhất thời trong lòng càng vui mừng, lần này thể thiếu phần thưởng cho mình.

      -“Tướng gia (cha) bớt giận, tức giận tốt cho thân thể.”

      Phương di nương với Tô Diệu Tuyết trái phải chạy tới trước mặt Tô Bác Nhiên, dịu dàng khuyên nhủ, ngừng lấy tay vỗ lưng giúp thuận khí. (Vỗ cẩn thận chết người đó)

      Tô Bác Nhiên nhìn ly trà hoa cúc bốc hơi nóng trong tay Lưu Chu, tay phải siết chặt, ông ta lo lắng chính mình nhất thời kích động, đem mấy thứ đó đập vỡ, nhưng thể được, trà là vật hoàng thượng ngự ban, hơn nữa là Định Quốc Công tự mình sai người mang tới cho Tô Tâm Li, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ông ta mang tiếng bất trung với hoàng thượng, bất kính với Định Quốc Công, mà nay Định Quốc Công thân đầy chính khí, nếu chuyện này đổ xuống nha đầu kia, ô sa (mũ quan) đầu ông ta cũng bị bọn họ nháo loạn bay mất.

      Nghiệt nữ, ăn ở mặc dùng đều của ông ta, lại dám mang phủ Định Quốc Công tới chèn ép ông ta, ông ta mù mắt mới nuôi con sói trong nhà.

      -“ Lão gia, tiểu thư vẫn còn , mới có mười ba tuổi, ở độ tuổi thích cái đẹp.”

      thích cái đẹp, ai cũng có, nhưng vì thích đẹp mà chậm chạp việc gặp phụ thân, là tội bất hiếu, Lưu Ly quốc lấy hiếu trị thiên hạ, việc này truyền ra ngoài, Tô Tâm Li khẳng định bị người đời lên án.

      Từ trước tới nay Tô Tâm Li hướng nội lại nhát gan, hơn nữa vô cùng sợ Tô Bác Nhiên, mỗi lần thấy người phụ thân này đều như chuột gặp mèo, tránh còn kịp. Giờ Tô Bác Nhiên phát hỏa lớn như vậy, tiểu quỷ đó có can đảm đến mới là lạ, kết quả thế này, Phương di nương sớm đoán được. Nhưng bà ta nghĩ tới Tô Tâm Li cho người mang trà tới đây, hơn nữa còn khoe khoang hoàng thượng có bao nhiêu ân sủng đối với Định Quốc Công và Định Quốc Công lại vô cùng mến nàng, lẽ nào nha đầu kia biết phủ Định Quốc Công là cái gai trong mắt Thừa tướng sao? Nha đầu kia khẩng định làm thừa tướng tức điên lên. Quả nhiên là nữ nhi của Trình Lập Tuyết, chỉ có vẻ ngoài giống nhau, ngay cả đầu óc cũng ngu si như nhau.

      Phương di nương hi vọng Tô Tâm Li đến, Thừa tướng nổi giận, nha đầu kia vừa tới, khẳng định bị trận đòn, cộng với kinh hãi lúc trước, cái thân thể yếu đuối kia chắc chắn nằm giường, còn nằm bao lâu, điều này phải do bà ta quyết định sao? Sau đó, bà ta và Diệu Tuyết hoàn toàn có thể là theo kế hoạch lúc trước, thừa dịp nha đầu kia ghét bỏ Tô Bác Nhiên, chăm sóc nàng ta hàng ngày, còn sợ cảm động được nha đầu này sao? Chỉ cần tâm trí nha đầu kia hướng về mẹ con bà ta, tới vị trí phu nhân Thừa tướng phủ, toàn bộ phủ Thừa tướng này cũng tùy bà ta sai bảo sao?

      Trong lòng Phương di nương ác độc nghĩ, mặt lại nồng đậm tự trách, “ Do thiếp thân tốt, có lỗi với giao phó của tỷ tỷ, mới mười tuổi tiểu thư đồng thời mất cả mẫu thân và ca ca, thiếp thân thấy tiểu thư thực đáng thương.”

      Thấy bộ dạng này của Phương di nương, Tô Bác Nhiên tất nhiên đau lòng, ngày càng ghét Tô Tâm Li, cảm thấy nuôi kẻ ăn cây táo rào cây sung.

      -“ Di nương, chuyện này liên quan tới người, di nương tuy hao tâm tốn sức quản lý Thừa tướng phủ nhiều năm như vậy, nhưng trong mắt tiểu thư, người chỉ là nô tài, mà nàng là trưởng nữ duy nhất của cả Thừa tướng phủ, căn bản đem người để vào mắt, cha, di nương oan ức..”

      Tô Diệu Tuyết tựa vào trong lòng Tô Bác Nhiên, lúc chuyện khóe mắt liếc nhìn ly trà hoa cúc bốc hơi nghi ngút trong tay Lưu Chu, chỉ chén , cả phòng đều tràn ngập mùi thơm.

      Đây phải trà hoa cúc thông thường, nó còn được gọi là tuyết cúc, sinh trưởng trong khe núi ở đỉnh An Sơn, chỉ có khoảng năm mươi cây, mùa đông cây đón tuyết để nở hoa, giúp hạ hỏa sáng mắt, còn có thể làm đẹp, hàng năm có ít kẻ vì tìm loại trà này mà chết, giá trị ngàn vàng cũng quá đáng, dù là quan phụ mẫu của An Sơn cũng dám uống, thu được bao nhiêu đều làm cống phẩm dâng lên cho hoàng thượng. Định Quốc Công tỏ ý thích loại trà này, nên hàng năm hoàng thượng đều thưởng cho ông ta, ngay toàn bộ phủ Thừa Tướng cũng chỉ có tiểu viện Li Tâm mới có, Tô Bác Nhiên muốn uống còn phải hỏi trước, nhờ phúc của Tô Tâm Li, nàng cũng được uống vài lần, vị thơm ngon lưu lại cả ngày dài.

      Cha nhất định cho, muốn uống nàng cũng chỉ có thể hỏi nha đầu ngu ngốc kia, nàng ta ngược lại dễ gạt vô cùng.

      "-Tướng gia, tiểu thư mới bị kinh sợ , thân thể khỏe, sáng sớm tỉnh lại y phục người đều ướt, tiểu thư kính trọng Tướng gia, muốn trang phục chỉnh tề mới có thể gặp Tướng gia, cho nên mới muốn tắm rửa thay y phục , còn có trà hoa cúc này, tiểu thư cảm thấy rất tốt cho sức khỏe nên để nô tỳ đưa tới , tiểu thư thường , Tướng gia người chống đỡ tướng phủ dễ dàng, nhất định phải cố gắng hiếu thuận Tướng gia."

      Lưu Chu nhìn hai mẫu tử kẻ xướng người họa, vì tỏ ra đáng thương còn nức nở khóc hai tiếng, trong lòng phiền chán, nếu sớm biết nên khuyên tiểu thư cùng đến, để tiểu thư biết bộ mặt của hai mẫu tử này.

      Thời điểm Lưu Chu nghĩ ngợi, phía sau truyền tới thanh của Tô Tâm Li, “ Có chuyện gì xảy ra? Tại sao từ xa nghe thấy tiếng khóc của di nương và tỷ tỷ vậy?”

      Hết chương 20




      Chương 21: Đánh người trở tay kịp


      Sau khi tắm gội, Tô Tâm Li thay thân áo tím nhạt thêu hoa mai kết hợp với tà váy dài có những đóa hải đường sống động, mới đầu tháng hai vẫn còn những cơn gió se lạnh, nhàng thổi khiến từng đóa hải đường tung bay tự nhiên.
      Bên ngoài khoác kiện áo choàng khổng tước màu đỏ tía, từng cái lông vũ giống nhau sáng loáng, trơn bóng, vừa nhìn liền biết là loại trong trăm chọn , tôn lên làn da trắng muốt của Tô Tâm Li, trăm ngàn sợi tóc dùng trâm ngọc búi lên, điểm xuyết chuỗi hạt chạm nhau kêu leng keng, rực rỡ chói mắt, giống như tất cả ánh mặt trời đều hội tụ người, nâng đỡ bước chân, chói mắt khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Đáy mắt Tô Diệu Tuyết chợt lóe lên kinh diễm, sau đó chính là phẫn hận cam lòng, còn có căm ghét, bản thân mỹ mạo vốn bằng Tô Tâm Li, y phục cùng đồ trang sức lại cách biệt vô cùng xa, trong lòng nàng vốn luôn xem thường Tô Tâm Li, cảm thấy nhà đầu kia ngu ngốc, nhưng nếu cùng đứng chỗ, nàng luôn có cảm giác mặc cảm tự tin. ( ai dám coi thường bạn khi bạn cho phép!)

      Nếu nàng là nữ nhi của Trình Lập Tuyết tốt biết mấy, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều là của nàng.

      Tô Tâm Li tiến vào phòng, Thu Thủy theo tiến lên, cởi áo choàng khổng tước người Tô Tâm Li, lộ ra xiêm y bên trong.

      Tô Tâm Li tiến lên vài bước, tới trước mặt Tô Bác Nhiên, còn chưa kịp thỉnh an, Phương di nương vừa mới ôm Tô Diệu Tuyết khóc tới thảm thiết bỗng nhiên đứng dậy, vọt tới, Tô Tâm Li nhanh chóng lùi về sau hai bước, bên Lưu Chu vội vàng tiến lên đem Tô Tâm Li che ở phía sau, chỉ nghe bịch tiếng, Phương di nương đột nhiên quỳ gối trước mặt Tô Tâm Li.

      -“Tiểu thư tha tội a!”

      Phương di nương vừa dứt lời, liền khóc so với hồi nãy còn lớn tiếng hơn, nhưng chỉ là gào to thôi, còn nước mắt chỉ lẳng lặng chảy, dáng dấp kia muốn có bao nhiêu người thương tiếc liền có bấy nhiêu kẻ xót xa a.

      Đây là muốn làm ai đó chán ghét nàng sao?

      -“ Di nương, người muốn làm gì vậy?”

      Tô Tâm Li quát lớn tiếng, vòng qua người Phương di nương, nếu bà ta thích quỳ để cho bà ta quỳ, Tô Tâm Li ung dung tới trước mặt Tô Bác Nhiên, dịu dàng thỉnh an, “-Phụ thân”

      Tô Bác Nhiên liếc nhìn Phương di nương quỳ mặt đất, bất mãn nhìn Tô Tâm Li chút, cũng gọi nàng đứng dậy, Tô Tâm Li coi như thấy, hành lễ xong liền tự mình đứng dậy, chỉ có người làm sai mới chột dạ xem sắc mặt nàng, nàng sai, cho nên cần, Tô Bác Nhiên thích tức giận tức giận, thích trừng trừng. (Gặp đúng đầu gấu, haha)
      -“ Phương di nương, người tuy rằng chỉ là di nương của Thừa tướng phủ, nhưng dù sao cũng hầu hạ bên cạnh phụ thân lâu như vậy, tuổi cũng già nhất, phụ thân niệm tình xưa nghĩa cũ, đối với di nương cũng tốt nhất, giờ người lại ở đây khóc sướt mướt như vậy, ai biết còn tưởng phụ thân đối với người khắc nghiệt? Còn tỷ tỷ, tuy rằng ngươi chỉ là dưỡng nữ của Thừa tướng phủ, nhưng hạ nhân lại coi như tiểu thư mà hầu hạ chăm sóc, lại có phụ thân thương xót, tỷ lại có bộ dạng này, người ngoài chắc chắn cho rằng Thừa tướng phủ ngược đãi tỷ nha, phụ thân đối xử với tỷ như nữ nhi, đây phải bôi tro trát trấu vào mặt phụ thân sao?”

      đợi Phương di nương mở miệng, Tô Tâm Li gây khó dễ trước, từng câu từng chữ ra đều vì nghĩ tới danh tiếng của Tô Bác Nhiên, ông ta vừa nghe, lập tức cảm thấy có lý, tức giận tiêu tan ít.

      Phương di nương và Tô Diệu Tuyết cứng đờ người, càng thêm đáng thương nhìn Tô Bác Nhiên, hy vọng Tô Bác Nhiên có thể ở trước mặt Tô Tâm Li vì bọn họ đòi công đạo, hoặc ở trước mặt hạ nhân, mạnh mẽ đạp cho nàng ta cước, xem sau này nàng ta làm sao có thể bay ra uy phong của chủ nhân.

      Chờ đợi cả nửa ngày, chỉ thấy Tô Bác Nhiên nghiêm mặt lại, sau đó gật gù khen ngợi, “ Li nhi có lý, Phương di nương, Diệu Tuyết, lần sau được tái phạm nữa.”

      Tô Tâm Li nhếch môi cười nhạt, Tô Diệu Tuyết coi như , Phương di nương tự nhiên cũng vậy, lẽ nào bọn họ biết Tô Bác Nhiên coi trọng nhất là quyền lợi và danh tiếng của mình sao?

      -“ Nữ nhi nghe quản gia phụ thân rất tức giận, vốn định lập tức tới thỉnh an, nhưng tối qua nữ nhi nghỉ ngơi tốt, sáng sớm dậy hơi trễ, hơn nữa người toát ra ít mồ hôi, nghĩ tới phụ thân tâm tình tốt, nếu nhìn thấy Li nhi dáng vẻ bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch, nhất định càng thêm tức giận, nếu bộ dạng kia bị người trong phủ nhìn thấy rồi truyền , nhất định cho rằng nữ nhi có gia giáo, làm tổn hại danh tiếng của phụ thân, liền sai Lưu Chu đưa trà hoa cúc mới pha đến đây, đây là nữ nhi tự tay pha nha.”

      Tô Tâm Li chớp mắt cái, mang bộ dạng tiểu nương đáng hồn nhiên, nhìn Tô Bác Nhiên với ánh mắt mong đợi, còn có chút lấy lòng, trong nháy mắt làm Tô Bác Nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Người của phủ Định Quốc Công luôn ngang ngược sao chứ, bảo bối mà bọn họ nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan cũng phải ăn khép nép với ông ta, Tô Bác Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy hả giận, mặt khỏi lộ ra nụ cười.

      Tô Tâm Li vừa nhìn Tô Bác Nhiên liền hiểu ông ta suy nghĩ điều gì.
      Trong gian phòng rộng lớn này, còn ai hiểu chứ? Đời trước nàng quá thành , lại biết nhìn sắc mặt nên mới thua thảm hại như vậy, đời này, bất kể có vở kịch nào, nàng cũng cố gắng hết sức hoàn thành a.

      “- Ồ, đây phải mấy hạ nhân hôm qua đứng ra chỉ trích ta sao?”

      Tô Tâm Li dường như bây giờ mới phát ra, có chút bất ngờ chỉ chỉ mấy kẻ quỳ phía sau Phương di nương.

      Thừa tướng tự nhiên đứng về phía Tô Tâm Li, Phương di nương giờ mới từ tức giận tỉnh táo lại, bà ta cũng đứng dậy mà quỳ gối bò tới trước mặt Tô Tâm Li, ngẩng đầu bất bình :

      “-Tiểu thư,… bọn hạ nhân này có mắt tròng, dám vấy bẩn danh dự tiểu thư, hôm nay ta đem bọn chúng tới để tiểu thư xử lý.”

      Nếu để cho nàng xử lý, mang tới thư phòng Tô Bác Nhiên để làm gì, theo tính nhát gan của nàng trước đây, vừa nghe thấy Tô Bác Nhiên nổi giận, khẳng định dám tới, Phương di nương bảo vệ những hạ nhân này, sau này bọn họ phải càng đối với bà ta trung thành và tận tâm, càng gắng sức gài bẫy cùng làm khó nàng sao, trước đây vốn luôn bị người xem thường, sau này nàng ở phủ Thừa tướng chẳng phải có chút địa vị, giống như đời trước ngay cả nha hoàn cũng dám bắt nạt nàng.

      Phương di nương xong, liền nhìn chằm chằm Tô Tâm Li, bà ta ngờ Tô Tâm Li dám đến, hoàn toàn bị đánh tới kịp trở tay, cho nên mới bị Tô Tâm Li đoạt mất thời cơ, bất quá sao, cái loại tính cách mèo chết rồi còn rơi nước mắt của Tô Tâm Li, chắc chắn động tới mấy kẻ này, Phương di nương tràn đầy tự tin, vô cùng đắc ý.

      -“ Di nương, mấy hạ nhân này tùy ta xử trí phải ?”

      Phương di nương gật đầu, khóe miệng Tô Tâm Li khỏi nhếch lên, hướng về phía Tô Bác Nhiên hơi nhún người, mí mắt rủ xuống che dấu tia tàn nhẫn chợt lóe.

      -“Mấy kẻ hạ nhân này, ăn cây táo rào cây sung, phân biệt được dưới, hơn nữa còn dám dựa danh di nương cùng tỷ tỷ hãm hại nữ nhi, làm tổn hại quy củ của Thừa tướng phủ, cũng biết nhận được lợi lộc gì? Đêm qua bọn họ ăn gan hùm mật gấu dám ở trước mặt văn võ bá quan vấy bẩn thanh danh của nữ nhi, tương lai cũng có thể bán đứng phụ thân, bán đứng phủ Thừa tướng, hạ nhân như vậy còn giữ lại làm gì, gọi người tới bán chúng .”

      Lời Tô Tâm Li vừa dứt, tất cả mọi người sửng sốt, mấy nha hoàn cùng mấy kẻ sai vặt liền dập đầu xuống đất xin tha, liên tục mình oan uổng, cầu Tô Tâm Li khoan hồng độ lượng tha cho bon họ lần.

      Hết chương 21
      linhdiep17, Chris, B.Cat2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Khế ước bán thân



      Lời Tô Tâm Li vừa dứt, tất cả mọi người sửng sốt, mấy nha hoàn cùng mấy kẻ sai vặt liền dập đầu xuống đất xin tha, liên tục mình oan uổng, cầu Tô Tâm Li khoan hồng độ lượng tha cho bon họ lần.

      Lúc trước tất cả bọn họ giống như Phương di nương, cảm thấy Tô Tâm Li chỉ là kẻ vô dụng, nhất định bỏ qua cho bọn họ nên căn bản cũng chẳng hề sợ hãi,Phương di nương sắc mặt càng thêm tái nhợt, nằm mơ bà ta cũng nghĩ Tô Tâm Li trực tiếp ra chiêu này, diều này so với khi nhìn thấy Tô tâm Li đến đây còn bất ngờ hơn, cho nên cũng kịp phản ứng, đặc biệt là ma ma tâm phúc của Phương di nương, mặt cắt ra máu.

      -“ Phụ thân, những hạ nhân này cũng chỉ thay ta cảm thấy bất công, hề cố ý thương tổn đến muội muội.”

      Tô Diệu Tuyết cũng luống cuống, vội vàng quỳ xuống lôi kéo tay Tô Bác Nhiên cầu xìn, bọn họ dều là người của Phương di nương, nếu bọn họ bị bán ra ngoài, sau này hạ nhân trong phủ kẻ nào dám khăng khăng mực bán mạng cho Phương di nương, giúp các nàng cùng nhau đối phó với tiện nhân Tô Tâm Li?

      -“ Tỷ tỷ, cho dù mục đích của bọn họ là gì, tiệc mừng thọ của phụ thân tối qua có nhiều khách nhân như vậy, đều là đại quan trong triều, còn có Lục hoàng tử, người của Thái tử cũng ở đó,mấy hạ nhân này dám bôi nhọ thanh danh của muội đều là người hầu kẻ hạ trong viện của Phương di nương, Thu Hòa bị bắt, nếu phụ thân bao che cho chúng này, người ngoài nghĩ thế nào về phụ thân? Tỷ hy vọng vì ích kỷ của bản thân, để phụ thân mang tội danh ái thiếp diệt thê, ghét bỏ trưởng nữ, bạc tình bội nghĩa sao? Tỷ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của phụ thân như vậy sao?”

      đầu bị chụp cái mũ lớn như vậy, hai người Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đều sửng sốt, khi nào Tô Tâm Li trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?

      -“ Ngươi bậy, ta có!”

      Trong lòng Tô Diệu Tuyết hoảng hốt, nhìn được, từ mặt đất đứng dậy, trở tay chỉ thẳng mặt Tô Tâm Li kêu gào, “ Người vu khống cho ta!”

      Tô Bác Nhiên lập tức nhíu mày, vô cùng thích hành dộng của Tô Diệu Tuyết.

      Diệu Tuyết mặc dù là nữ nhi ông ta sủng ái nhất, nhưng Li nhi mới là đại tiểu thư của Thừa tướng phủ, ở trước mặt ông ta nó còn càn rỡ như vậy, nếu như ông ta ở đấy, nó còn định bày ra dáng vẻ gì nữa? Muốn bắt nạt Tô Tâm Li, ông cũng có ý kiến, nhưng để người khác nhìn thấy rồi truyền ra ngoài, đặc biệt là truyền tới tai mấy người phủ Định Quốc Công kia, chảng phải hại ông ta sao?

      Đối với nữ nhi Diệu Tuyết này, ông ta đau lòng, cũng gửi gắm rất nhiều hy vọng, nhưng ông ta cũng muốn vì nữ nhi này mà phá hủy tiền đồ của bản thân.

      Tô Bác Nhiên khẽ mím môi, có chút bất mãn đối với Tô Diệu Tuyết, đứa này quá mức ích kỷ, ông đối với nữ nhi này tốt như như vậy, nhưng nó lại chỉ nghĩ cho bản thân.

      -“ Tướng gia, Diệu Tuyết là ngài nhìn mà lớn lên, nàng là đứa thế nào, ngài phải là người nhất sao? Toàn bộ phủ Thừa tướng, nàng cùng ngài thân thuộc nhất, tại sao có thể có ý nghĩ thương tổn tới danh tiếng của Tướng gia được.”

      Phương di nương bên cạnh Tô Bác Nhiên hơn mười năm, chợt cảm thấy có điều ổn, e sợ Tô Diệu Tuyết nhất thời kích động ra lời đại nghịch bất đạo làm cho Tô Bác Nhiên hài lòng, còn đâu tâm tư quản mấy kẻ hạ nhân kia?

      Tô Diệu Tuyết sững sờ, nhanh chóng ý thức được bản thân sai lầm rồi, lại vội vàng quỳ xuống trước mặt Tô Bác Nhiên, khóc lóc , “ Phụ thân, nữ nhi và di nương đều có nơi nương tựa, phụ thân chính là người thân của con, người khỏe mạnh nữ nhi mới vui vẻ, nữ nhi luôn cầu mong phụ thân thân thể an khang, vạn như ý.”

      Tô Tâm Li cười nhạt, đây là gián tiếp ám chỉ nàng là người phủ Định Quốc Công, cho nên bụng dạ khó lường sao?

      -“ Tỷ tỷ, người mấy hạ nhân này vì tỷ mà cảm thấy bất công, tỷ có chuyện gì hài lòng, phủ Thừa tướng có để tỷ thiếu ăn thiếu mặc hay để cho tỷ ở phòng chứa củi, phụ thân coi trọng tỷ như vậy, để ý tỷ khắc cha khắc mẹ, còn coi tỷ như nữ nhi ruột thịt, bọn họ vì tỷ bất bình cái gì? Muội biết tỷ luông thân thiết với phụ thân, vừa rồi nóng lòng nên mới nhất thời nhanh miệng, nhưng tính tình này cũng nên kìm chế, phụ thân đau lòng tỷ, nhất định truy cứu trách nhiệm, nhưng nếu ở trước mặt quý nhân cũng lỗ mãng như vậy, chẳng phải là mang tai họa cho toàn bộ Thừa tướng phủ?”

      Tô Bác Nhiên vừa nghe, càng cảm thấy Tô Diệu Tuyết biết nhìn đại cục, biết cấp bậc lễ nghĩa.

      Phương di nương thấy Tô Tâm Li cắn chặt Tô Diệu Tuyết tha, nhất thời cuống lên, Tô Tâm Li vui sướng hài lòng nhìn Phương di nương như kiến bò trong chảo nóng, tiếp tục , “Phương di nương, mấy kẻ này đều là hạ nhân trong viện của di nương, nhưng lại ăn cây táo rào cây sung, biết nặng , biết ai là chủ tớ, mấy năm nay, toàn bộ Thừa tướng phủ do tay di nương quản lý, nhưng chuyện lần này có quá nhiều người biết, hơn nữa lại là đồng liêu (đồng nghiệp) của phụ thân, ngay Lục hoàng tử cũng tới. Nếu xử phạt nghiêm, người ta di nương chột dạ, nếu quá , họ cho rằng di nương bao che, dù người có làm thế nào, người đời cũng di nương có lỗi. Để mấy kẻ hạ nhân cho ta xử lý, di nương nhất định cũng nghĩ tới vấn đề này, cũng muốn bị người đời lên án.”

      Trêu chọc Tô Diệu Tuyết xong, Tô Tâm Li lại kích động Phương di nương, vẫn biết Tô Bác Nhiên cố ý bao che cho bọn họ, bất luận nàng nòi gì hay làm gi, hai người kia khẳng định bị trừng phạt, nhưng làm bọn họ tức giận mà thể làm gì cũng tốt.

      -“ Lưu Chu, ngây người ở đó làm gì, mau tìm người đến đem bọn họ , nếu kẻ nào trong phủ cảm thấy ta sai bảo được bọn họ, liền mang đến thư phòng, chờ người tới, cũng bán hết ra ngoài.

      Mấy năm nay, nàng sống trong phủ Thừa tướng thế nào, người phụ thân kia trong lòng chắc cũng hiểu , nhưng ông ta luôn mắt nhắm mắt mở dung túng, nên Phương di nương và những hạ nhân kia mới dám làm bừa như vậy, nếu ông ta nghĩ nàng dễ bị lừa gạt, vậy hôm nay nàng muốn nhìn xem ông ta lại định lừa gạt nàng thế nào?

      -“ Dạ”

      Lưu Chu nhận được lệnh của Tô Tâm Li, vui sướng hài lòng ra cửa.
      Tiểu thư là nữ nhi duy nhất của Thừa tướng phu nhân, lại có phủ Định Quốc Công làm chỗ dựa, tại sao có thể bị di nương nho bắt nạt, bị dưỡng nữ đàn áp.

      -“ Tiểu thư, nô tỳ cũng theo.”

      Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác so với Thu Diệp nghĩ, nàng ta lén lút liếc nhìn nụ cười nhàn nhạt của Tô Tâm Li, bên cạnh hạ nhân còn gào khóc, thoáng nghĩ tới kết cục của Thu Hòa, khỏi rùng mình cái, đột nhiên cảm thấy hơi sợ Tô Tâm Li, đợi Tô Tâm Li trả lời, nàng ta vội vã đứng lên, muốn đuổi theo Lưu Chu.

      “-Phụ thân, người xem, đây chính là hạ nhân trong tiểu viện của nữ nhi, lúc trước nữ nhi chỉ để Lưu Chu mang trà tới đấy, nàng lại nhất định đòi theo, giờ nữ nhi sai Lưu Chu tìm người, nàng cũng phải theo sau, mặc kệ nữ nhi có đồng ý hay , căn bản đem thiên kim đại tiểu thư phủ Thừa tướng để trong mắt.”

      Vừa nghe xong, Thu Thủy hai chân tự chủ được liền mềm nhũn, đâu còn dũng khí ra ngoài đuổi theo Lưu Chu, nhanh chóng tiến lên vài bước, quỳ xuống trước mặt Tô Tâm Li, “ Tiểu thư, nô tỳ sai rồi!”

      -“ Tuy ta là trưởng nữ phủ Thừa tướng, nhưng ngay cả số phận nha hoàn của mình cũng làm chủ được, khó trách bọn họ kẻ nào kẻ nấy đều ăn cây táo rào cây sung, bất kính với ta, hôm qua nha hoàn Thu Hòa bị đưa tới phủ Thuận Thiên Doãn, khế ước bán thân còn phải để Phương di nương đưa tới, thời điểm ta ở bên phủ của ngoại tổ phụ, đường ca còn hỏi tại sao nha hoàn bên cạnh ta lại to gan như vậy, dám bỏ chủ mà chạy .” Phương di nương vừa nghe, trong lòng lập tức có linh cảm tốt.

      Trinh Dục Phàm biết giấy bán thân của hạ nhân trong viện Li Nhi nằm trong tay Phương di nương sao? Định Quốc Công và cả phủ bên đó phải cũng biết sao? Tô Bác Nhiên vừa nghĩ bỗng cảm thấy da đầu tê dại.

      -“ Phương di nương, chuyện này là thế nào? Khế ước của hạ nhân trong viện Li Nhi đâu? Người giao cho nàng sao?”

      -“ Phụ thân bớt giận, di nương dù sao cũng chỉ là tiểu thiếp, quản lý phủ Thừa tướng lớn như vậy, khó tránh khỏi xảy ra sai lầm.”

      Cơn giận này của Tô Bác Nhiên luôn sấm to mưa , còn bằng để nàng cho họ bậc thang xuống, tranh thủ đổi lại chút lợ ích.

      -“Phương di nương, sau khi trở về, ngươi đem khế ước bán thân của hạ nhân tới cho ta.”

      Tô Tâm Li cười, nhìn hai tay Phương di nương nắm chật thành quyền, liếc nhin Phương mama trầm mặc cam chịu số phận, bổ sung câu,” Vì để đề phòng có người lợi dụng uy hiếp hạ nhân, khế ước bán thân của người nhà bọn họ ngươi cũng mang phần lại đây.”

      Liên quan đếm chính mạng già của mình, Phương ma ma cũng hé răng, phải vì người nhà của mình sao?

      Toàn bộ chắc có khả năng, nhưng có phần , cũng có thể làm khó mấy người kia.

      Còn muốn khế ước của người nhà bọn họ, phải muốn quản lý phủ Thừa tướng luôn sao? Phương di nương nghe vậy, tức muốn nổ phổi, ngẩng đầu nhìn Tô bác Nhiên, muốn ông ta đứng ra làm chủ.

      Vốn dĩ Tô Bác Nhiên cho rằng Tô Tâm Li dễ bị lừa gạt,nhưng biểu hôm nay của Tô Tâm Li làm ông ta có chút chịu dựng được, ông ta lo lắng phủ Định Quốc Công vì chuyện của Tô Tâm Li tìm ông ta tính sổ, nghĩ tới Tô Tâm Li có thể giúp mình vài câu, tại đấu dám đắc tội nàng, cho nên dù biết Phương di nương tha thiết nhìn ông ta với ánh mắt đáng thương nhưng ông cũng đành bỏ qua, lộ vẻ thương nhìn Tô Tâm Li, “ Theo lệnh của Li Nhi làm .”

      -“ Trong viện Phương di nương thoáng chốc thiếu nhiều người như vậy, hạ nhân chắc đủ, nha đầu Thu Diệp này tuy rằng lanh lợi, nhưng cũng được việc, nếu được Phương di nương dậy dỗ phen, chắc cũng có thể dùng, Thu Diệp, sau này người hãy theo Phương di nương .”

      Thu Diệp vừa nghe xong, sắc mặt liền trằng bệch, tiểu thư vừa mượn tên của nàng để nhắc đến khế ước bán thân, chắc Phương di nương hận chết nàng, giờ lại còn phải hầu hạ bà ta, cuộ sống say này của nàng sao có thể dễ chịu đây. Thoáng nghĩ tới cầu xin Tô Tâm Li nhưng lại nghe được tiếng khóc thất thanh của mấy người kia, nhất thời bỏ xuống ý định kia.

      -“ Phụ thân, nữ nhi thân thể khỏe, xin phép về phòng trước, Phương di nương, đừng quên, hãy mau mang khế ước bán thân đưa tới phòng ta.”

      Hạ nhân bán , khế ước sắp tới tay, còn đưa tiễn nha hoàn đáng ghét, đả kích Phương di nương, lập uy cho bản thân, đối với kết quả này Tô Tâm Li cũng coi như thỏa mãn.

      ------ bên lề chút ------

      PS: Mọi người đối với kết quả này có vừa lòng ?
      Hêt chương 22
      ZjnZjn, linhdiep17, Chris4 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Thương lượng đối sách.




      -“ Tiện nhân kia, làm ta tức chết!”

      Tô Diệu Tuyết theo Phương di nương về Phương viên, ngay lập tức cầm bộ chén pha trà đập nát bét, nếu có Phương di nương ngăn cản, với tính tình của nàng ta, đồ vật trong phòng chắc cái nào còn nguyên vẹn, tức giận kìm chế được,Tô Diệu Tuyết nằm sấp bàn khóc nức nở.

      Sắc mặt Phương di nương vô cùng khó coi, phất phất tay, ra hiệu cho đám người liên quan lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại, chỉ giữ lại trong phòng hai ma ma mà bà ta tin tưởng nhất, dịu dàng an ủi Tô Diệu Tuyết.

      -“Diệu Tuyết ngoan, di nương biết con phải chịu ủy khuất, nhưng mọi chuyện đều do cha con tự mình quyết định. Nếu bộ dạng này bị cha con nhìn thấy, ông ấy nghĩ gì? Tính tình này của con cũng nên thu liễm lại .”

      Phương di nương khẽ vuốt ve lưng Tô Diệu Tuyết, lộ vài phẩn chỉ tiếc mài sắt thành thép.

      -“Di nương!” Tô Diệu Tuyết ngẩng đầu, vệt nước mắt lem nhem mặt, nước mắt tựa như sắp trào ra từ khóe mắt, tức giận vui, “ Lẽ nào di nương tức giận sao?”

      Đối với cách làm và quyết định của phụ thân hôm nay, Tô Diệu Tuyết tin Phương di nương chút cũng để ý.

      -“Làm sao có thể tức giận được? Di nương so với con càng thêm tức giận.”

      Tuy rằng chỉ là di nương trong phủ, quản lí việc bếp núc, mang danh đương gia chủ mẫu nhưng lại có thực quyền của chủ mẫu. Mấy di nương khác trong phủ kẻ nào phải nịnh bợ bà ta, hạ nhân cũng lén lút gọi bà ta là chủ mẫu. Chỉ chờ ba tháng sau, khi hết thời hạn để tang ba năm của Trình Lập Tuyết, bà ta chính thức trở thành Thừa tướng phu nhân, ba năm qua, lần đầu tiên bà ta bị mất mặt như vậy.

      Tất cả do Tô Tâm Li, hạ nhân trong viện bà ta bị bán hơn nữa coi như , ngay cả bán lão ma ma theo bà ta nhiều năm cũng có thể bỏ qua. Giờ lại muốn bà ta vui vẻ hai tay dâng lên khế ước bán thân của phần hạ nhân trong phủ, uy nghiêm mất hết , thể diện cũng giữ được. Mấy người Cao di nương kia chừng vui sướng cười nhạo bà ta đấu lại đứa trẻ.

      Cơn giận này, sao có thể nuốt trôi đây?

      -“ Nhưng giờ, ta chỉ là di nương trong Thừa tướng phủ, phải là phu nhân. Tiểu thư chính là nữ nhi duy nhất của đại phu nhân, còn có phủ Định Quốc Cồn là chỗ dựa, Thừa tướng cũng đứng về phía nha đầu kia, chúng ta lấy gì để tranh đây?”

      Phương di nương hừ lạnh tiếng, bàn tay để bàn siết chặt lại.

      Bà ta có thực quyền quản lý hậu viện phủ Thừa tướng , nhưng về thân phận, bà ta sánh bằng Tô Tâm Li, bà ta cũng chẳng thể ngang nhiên động tới Tô Tâm Li, nhưng Tô Tâm Li có thể dễ dàng xử lý bà ta. Trước đây, mọi chuyện Thừa tướng đều đứng về phía bọn họ, nhưng lúc này…

      Ngày hôm nay, bà ta tuyệt đối ngờ Tô Tâm Li lại nhanh mồm nhanh miệng, hùng hổ dọa người như vậy. Ban đầu, chính con nha đầu kia có ý đồ xấu xa, cắn chặt chuyện kia, cuối cùng, mội sai lầm đổ xuống đầu bà ta và Diệu Tuyết. Nghĩ tới ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Thừa tướng, bà ta hận thể đem Tô Tâm Li ăn tươi nuốt sống.

      -“ Lí ma ma, chuyện lần này người nên xử lý như thế nào?”

      Lí ma ma là người do tay Trinh Lập Tuyết dạy dỗ, nhưng lại ăn cây táo rào cây sung, là kẻ khôn khéo, đầu óc linh hoạt. Phương di nương có địa vị như ngày hôm nay cũng do vị ma ma này ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa. Ngay cả cái chết của Trình Lập Tuyết và đại thiếu gia Thừa tướng phủ, vị ma ma này cũng góp ít công lao. Sau khi Trình Lập Tuyết chết, bà ta lòng theo Phương di nương, giúp vị di nương này làm ít chuyện mờ ám. Vì vậy, Phương di nương tin tưởng bà ta còn hơn cả vị Vương ma ma từ theo mình.

      Lí ma ma cung kính trả lời, “ Tiểu thư là nữ nhi duy nhất của đại phu nhân, ngay cả Thừa tướng cũng đồng ý, tiểu thư muốn khế ước bán thân của mấy nha hoàn, phu nhân hãy tự mình đưa tới. Lần này, tiểu thư bị kinh sợ , phu nhân có thể mời đại phu tới khám, lại tặng mấy món đồ tốt để an ủi.”

      Phương di nương tuy chỉ là di nương, nhưng sau lưng người hầu kẻ hạ đều gọi bà ta là phu nhân. Bà ta thèm muốn vị trí phu nhân này đến điên rồi, đối với cách gọi này đương nhiên vô cùng vui vẻ đồng ý.

      Lí ma ma là lão nhân sống trong phủ Thừa tướng, dù trước kia theo Trình Lập Tuyết hay giờ theo hầu Phương di nương, kẻ khác luôn phải nhìn sắc mặt làm việc, đương nhiên phải có năng lực tầm thường. Chuyện vừa xảy ra ở thư phòng, Phương di nương còn chưa trở lại, vị ma ma này sớm nhận được tin tức.
      Phương di nương gật gù, nhin Vương ma ma hỏi ý kiến. Tuy răng bà ta coi trọng Lí ma ma, nhưng Vương ma ma dù sao cũng là nhũ mẫu, tình cảm thể sánh bằng. Hơn nữa, Lí ma ma từng hầu hạ qua hai đời chủ nhân, còn Vương ma ma luôn trung thành tuyệt đối với bà ta. Phương di nương vẫ luôn tôn trọng Vương ma ma, chỉ có điều người này làm việc lỗ mãng, hay bị kích động, nhưng từ khi Phương di nương bắt đầu quản lý phủ Thừa tướng phủ, tật xấu đó cũng được sửa lại ít.

      Vương di nương nhìn thoáng qua Tô Diệu Tuyết khóc như mưa, bực tức , “ Lý gia tỷ tỷ cũng có đạo lý, chỉ có điều nếu làm như vậy, phải dung túng cho nha đầu kia thêm phách lối kiêu ngạo hay sao? Người trong tiểu viện của chúng ta thoáng cái bị bán gần hết, giờ phu nhân còn đưa khế ước bán thân , mấy kẻ hạ nhân kia nghĩ thế nào? Bọn họ nhất định nhân cơ hội thổi phòng mọi chuyện, sau này phu nhân muốn sai khiến bọn họ làm việc chẳng dễ dàng. Hơn nữa tiểu thư nhà chúng ta lần này chịu ấm ức lớn như vậy, cứ thế cho qua sao?”

      Tô Diệu Tuyết nghe xong, trong lòng càng cảm thấy ủy khuaatsm khó chịu vô cùng, nước mắt mới vừa ngừng lại bắt đầu rơi xuống, “ Nương, Vương ma ma đúng, Tô Tâm Li chẳng qua là đứa trẻ cha thương, nương đau. Tại sao chúng ta phải ăn khép nép, khom lưng cúi mình hả?”

      -“ Đứa nay, thể bớt lo cho con được!”

      Phương di nương tức giận chọc chọc trán Tô Diệu Tuyết, “ Sáng nay, nương thế nào với con, con phải muốn trở thành đại tiểu thư của Thừa tướng phủ sao? Tuy dại phu nhân chết, sau lưng Tô Tâm Li vẫn có phủ Định Quốc Công chống lưng, giờ lại thêm Lục hoàng tử nữa. Nếu con muốn làm đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, nhất định phải lấy lòng nha đầu kia, để cho nó thay chúng ta vài lời hay ho trước mặt người phủ Định Quốc Công, chí ít thể để tiện nhân kia kéo chân chúng ta.”

      Phương di nương cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận, ai bảo bà ta có mệnh tốt như Trình Lập Tuyết, lại có người cha lợi hại giống Trình Bằng.
      -“ Tiểu thư muốn tính kế đại tiểu thư cũng phải có cách, tại tiểu thư thể bị kẻ khác phát , lần này đại tiểu thư phản kháng mạnh mẽ như vậy, nhất định cho rằng chuyện hãm hại lần này do tay Phương di nương làm, Khẳng định trong long oán hận ít, Phương di nương giờ người chỉ còn cách chiều theo ý đại tiểu thư, so với trước đây càng phải lớn hơn gấp bội, mới có thể bỏ nghi ngờ trong lòng đại tiểu thư. Ba tháng sau, phu nhân mới có thể dễ dàng được phù chính. ( từ thiếp lên làm chính thất).”

      Lí ma ma từ tốn phân tích, lúc trước Phương di nương bỏ ra vạn lượng thuê người bắt cóc Tô Tâm Li, Lí ma ma cực kỳ phản đối. Dù sao mấy năm nay, đại tiểu thư đối xử rất tốt với Phương di nương và Diệu Tuyết tiểu thư, chỉ chờ ba năm để tang đại phu nhân qua , Phương di nương mở miệng, nhất định đại tiểu thư giúp cầu xin phủ Định Quốc Công. Nhưng Phương di nương quá mức nôn nóng, tạo thành cục diện như bây giờ, chuyện xảy ra, nếu tiếp tục giải thích chỉ càng làm người ta thêm chán ghét.

      -“ Vậy nương, người mau mau xử lý , đừng để tiện nhân Tô Tâm Li sinh lòng oán hận với chúng ta, con tuyệt đối muốn cúi đầu trước nha đầu kia.”
      Phương di nương nhìn Tô Diệu Tuyết trong lòng thở dài, nữ nhi của bà ta càng ngày càng hiểu tình thế gặp phải, nhưng trong lòng bà ta cũng muốn thấy Tô Diệu Tuyết phải cúi đầu ăn khép nép với Tô Tâm Li, nữ nhi của bà ta nhất định phải dẫm đầu nữ nhi của Trình Lập Tuyết.

      -“ Đừng cả ngàykhông làm chuyện gì, mau nghĩ xem làm cách nào để lấy lòng cha con .”

      Mấy câu của Tô Tâm Li, Thừa tướng vô cùng vừa lòng.

      -“ biết, nương , cha muốn bỏ sĩ diện vì Trà Tuyết cúc kia, nhưng con muốn, người với muội muội cho con ít, còn áo choàng chim công nữa, con nhìn rất thích.”

      Trong mắt Tô Diệu Tuyết, mọi thứ của Tô Tâm Li đều tốt, nếu có thể, nàng muốn đổi với cả người sinh ra tiện nhân kia

      -“ Nương biết, tiểu tổ tông của ta.”

      Xưa nay Tô Tâm Li khá dễ chuyện, nểu bà ta đem mọi chuyện , phủi sạch mọi trách nhiệm, tin rằng nha đầu kia so đo với mình, còn có thể để nha đầu kia mang cho mình chút trà tuyết cúc , trước tiên cứ như vậy, sau này có cơ hội hỏi tới chiếc áo choàng chim công kia.
      Chris, linhdiep17, thuyt4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :