1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trí Huệ nhân sinh - Chúc Nữ - 40

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Đây là lần thứ 2 ta đăng lại truyện Cungquanghang, lần thứ 3 ta đăng diễn đàn khác ngoài nhà (kites mất luôn nick rồi chi là bài). Trường hợp bị mất dữ liệu nữa chắc là ý trời. Haha.

      ddlqd cung có bạn làm, mà ta thấy tiến độ ta gấp đôi nên lo, cơ mà đăng lại cho vui. Tuy hôm trước có bạn bảo dẫn link thôi, mình nhìn khắp nơi lại cảm thấy đăng lại khiến mình vui, bạn đọc dễ theo dõi.


      Còn 1 điều nữa, truyện mới edit, chưa qua quá trình beta, nàng nào phát lỗi gì nhắc luôn, ta chỉnh trong quá trình đóng ebook.


      Trí Huệ nhân sinh
      [​IMG]

      Tác phẩm: 智蕙人生 – Trí Huệ nhân sinh

      Tác giả: 粥女 – Chúc Nữ

      Nguồn: TTV – link

      Converter: Nothing_nhh

      Editor: Hitsuji

      WP: hitsujinonamida.wordpress.com

      Thể loại: Xuyên , điền văn

      Tình trạng : sáng tác truyện hoàn – trong quá trình truyền tải đến mọi người.

      (78 chương + 8 phiên ngoại)

      Giới thiệu:

      bên ta chính là tâm nghi* của , bên là tâm nghi của ta, .

      Chính vì là tâm nghi của người bá đạo như vậy. muốn ta gả cho ,

      Còn tâm nghi của lòng ta, lại là người luôn ôn hòa đằm thắm** … vẫn chờ ta.

      Đời người như giấc mộng, năm tháng như bài ca, rất nhiều năm sau, ta xúc động dựa vào trong ngực : “ nghĩ tới chúng ta có thể cùng chung sống đến cuối đời.”

      nhàng vuốt những sợi tóc điểm sương của ta, khẽ : “Vì ngày hôm nay, ta vẫn luôn cố gắng.”

      * 心仪 tâm nghi: nghĩa là ngưỡng mộ – theo giải thích của nàng mossygreen, còn theo ý ta hình như có nghĩa là bảo bối trong lòng hay sao ấy (nếu theo văn án, nội dung – haiz~, mù chữ nó khổ thế đấy). Cám ơn nàng mossygreen giúp đỡ ta hoàn thiện phần văn án này.

      ** Nguyên văn “như khuê như bích” khuê, bích: ngọc khuê ( nhọn dưới vuông), và ngọc bích ( loại ngọc đẹp thời xưa, dẹt, hình tròn, có lỗ ở giữa), tính ôn hoà đằm thắm.

      Mục lục

      Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5

      Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 – Chương 10

      Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 – Chương 14 – Chương 15

      Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20

      Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25

      Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 – Chương 29 – Chương 30

      Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 – Chương 34 – Chương 35​
      Last edited: 18/6/16
      Bé Muỗi dễ thươnglinhdiep17 thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 1

      Link nghe

      Thiên Dụ năm thứ chín, ta mang theo trí nhớ kiếp trước lần nữa được sinh ra trong phủ trung thư thị lang của kinh đô nước Tề. Phụ thân ta là đại công tử của phủ thị lang, ta là con đầu lòng của phụ thân. A Mỗ , ta chào đời sớm hơn ba ngày so với ngày dự kiến, là mệnh quý nữ. Ta cười nàng ấy ngốc, nếu như thế, trong ngày đó những quý nữ ra đời há chẳng phải quá nhiều sao? A Mỗ thề với trời cao, đúng , pháp sư ta đây mệnh cách, đừng ta, đến cả sư phụ có muốn cả đời cũng gặp được.

      Ta tò mò, hỏi A Mỗ ngày ta được sinh ra ấy trời có tượng gì lạ hay ? Chẳng phải bình thường những nhân vật lớn khi sinh ra đều được viết như vậy sao, biểu mệnh cách quý trọng. A Mỗ lâm vào hồi tưởng, rằng đó là ngày mưa giăng chớp giật (phong vũ lôi điện – mưa gió sấm chớp, mưa giăng chớp giật có vẻ thuần hơn), liên miên đến tận xế chiều, mẫu thân mới bắt đầu đau bụng sinh, bà đỡ thân thể mẫu thân khỏe mạnh, vị trí thai lại thuận, nhiều nhất hai hay ba canh giờ là có thể sinh được, chưa từng nghĩ đến, ta lại ép buộc mẫu thân ngày đêm mới vượt qua nguy hiểm mà chào đời.

      Lòng A Mỗ còn sợ hãi, vui vẻ kể nếu phải pháp sư trắng đêm tụng kinh cầu phúc, chỉ sợ mẫu thân phải . A Mỗ còn , người sinh vào giờ Tuất giống như hổ, mệnh ngồi xe lớn, tài năng khéo léo, ngày sau ngựa xe tấp nập, nhất định có thể làm rạng rỡ tổ tông (nguyên gốc: Quang Tông Diệu Tổ).

      Mà cho dù A Mỗ hay giả, ta chỉ biết là sau khi chào đời, tận mắt nhìn thấy tổ phụ (ông nội) vô cùng cao hứng là , tổ phụ vuốt râu mỉm cười, nhìn ta mặt mũi hiền hoà, phân phó dưới: “Đứa này đúng là có phúc, cẩn thận nuôi dưỡng .”

      Tổ phụ vui vẻ, hiển nhiên tổ mẫu (bà nội) che giấu thất vọng trong mắt, tổ mẫu ôm ta chơi đùa trong chốc lát, trước khi còn lưu lại ít bảo bối, dặn dò mẫu thân thay ta cất giữ cho tốt. Mẫu thân cung kính đồng ý, đợi tiễn bước tổ mẫu rồi, lúc trở lại ôm lấy ta, trong mắt lại tràn đầy nước.

      Ta cảm thấy kỳ lạ.

      A Mỗ bên cạnh thấy thế, nhàng khuyên giải an ủi mẫu thân: “Tiểu thư, đến bây giờ tính tình gia chính là lạnh lùng như vậy, cũng phải hôm nay tiểu thư mới biết, tội gì phải cùng so đo?”

      Mẫu thân khe khẽ nức nở: “Vốn cũng chẳng muốn so đo, đối xử với ta thế nào, sao ta lại biết, nhưng chung quy A Niếp* vẫn là con ruột của , lại mặc kệ hỏi han như vậy, bảo ta làm sao mà đau lòng?”

      (*A Niếp: tên nữ chính chúng là là Trí Huệ, Niếp đây là chỉ đứa , cũng có thể hiểu là cục cưng, bảo bối, nhưng ta cảm thấy để A Niếp như tên còn cũng được. A Mỗ: mỗ hay mẫu, là bảo mẫu, A Mỗ đây là gọi trực tiếp nghề nghiệp người nào đó, như đại chúng ta hay gọi là bà vú, Vú ơi … vậy đó ^^)

      Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      Thời gian thấm thoát trôi, đảo mắt ba năm qua.

      buổi chiều, ta nhàm chán ngồi chồm hổm nhìn những con kiến chuyển nhà ở dưới gốc cây, A Mỗ vội vàng chạy lại đây, ôm lấy ta tính chạy . Ta giãy dụa chịu, “A Mỗ, thả ta xuống, thả ta xuống.” Trước kia chuyện, muốn uống nước lại bị đem xi tiểu, muốn tiểu lại cho uống sữa… Ta bị tùy ý đùa nghịch như vậy nhẫn nhịn cũng đủ lắm rồi.

      A Mỗ đành phải bước chậm lại dụ dỗ ta: “A Niếp ngoan, A Mỗ mang ngươi gặp phụ thân.”

      Phụ thân?

      Ta trừng A Mỗ, thôi giãy dụa nữa.

      Ba tuổi, rốt cục phụ thân cũng nhớ tới việc gặp ta .

      A Mỗ ôm ta đến gặp mẫu thân trước, sau khi báo cáo nội sung việc, mẫu thân khóc khóc cười cười lúc mới nhớ tới đến phải rửa mặt chải đầu đổi áo cho ta. Sau khi chỉnh đốn thỏa đáng cho ta, A Mỗ nhắc nhở mẫu thân cũng nên trang điểm lần nữa, mẫu thân ngượng ngùng .

      Phủ thị lang rất lớn, mẫu thân ôm ta hết hành lang dài liền có vẻ hơi mệt mỏi. A Mỗ muốn tiếp nhận ta, bị mẫu thân cự tuyệt. Rồi vòng qua cái hồ nhân tạo, lại ngang qua vườn hoa , mẫu thân chỉ vào chỗ xa phía trước đủ loại tre trúc, vẻ mặt vui mừng với ta chỗ đó là sân trong của cha.

      Lòng ta lại cho là đúng, chỗ này ta vẫn ép Tử Hà mang đến đây dưới mười lần, chỉ có điều đáng tiếc là mỗi lần đều trốn ở sau hòn non bộ vụng trộm ngóng nhìn, dám tới gần nửa bước. Tử Hà nếu ta nghe lời mà tùy ý lại, nàng ta bị loạn côn đánh chết. Được rồi, ta thừa nhận ta bị mấy lời này của nàng ta hù sợ.

      Càng tới gần rừng trúc, bước chân mẫu thân càng có vẻ có chút loạng choạng, có mấy lần thiếu chút nữa ngã xuống. A Mỗ theo sát bên cạnh, đôi tay đưa sẵn, chuẩn bị bất cứ lúc nào tiếp được ta nếu mẫu thân bị sẫy tay.

      Cổng vòm phía trước có hai người đứng, người bên trái mặc đồ tím, người bên phải mặc đồ xám. Ta tới nhiều lần, lại chưa từng nhìn thấy hai người này. Mẫu thân cho ta biết, bọn họ là thị vệ bên người của phụ thân.

      Hai người này thấy mẫu thân bước đến, tiến lên bước thi lễ, cung kính ân cần thăm hỏi.

      Mẫu thân giao ta cho A Mỗ, ý bảo bọn họ miễn lễ, hỏi: “Đại công tử ở đây?”

      Ta thầm oán, đại công tử đương nhiên ở đây, bằng tại sao chúng ta lại đến đây?

      Nam tử mặc đồ tím : “Bẩm đại thiếu phu nhân, đại công tử chờ tiểu thư.”

      Mẫu thân cao hứng, nhấc tà váy muốn bước qua cánh của, ngờ lại bị nam tử đồ xám ngăn lại.

      Mẫu thân sửng sốt.

      Ta cũng kinh ngạc.

      Chỉ nghe nam tử áo xám giải thích: “Đại công tử phân phó, chỉ mình tiểu thư có thể vào.”

      Mẫu thân lảo đảo cái…

      Thân thể A Mỗ cũng căng thẳng.

      Ta nhìn sắc mặt mẫu thân mới vừa rồi còn vui mừng dào dạt, giờ phút này lại tái nhợt, trong lòng có chút cảm giác nên lời.

      Ta được nam tử áo tím ôm đến trước mặt nam nhân nghe là phụ thân, hành lễ xong, nam tử áo tím lui ra. Ta ngẩng đầu, tò mò nhìn nam tử mặc áo trắng trước mặt, mày đẹp mắt sáng (nguyên gốc: tinh mi lãng mục), dáng người cao ráo, khí chất phiêu dật. Bất giác thầm khen trong bụng, nam tử như trích tiên.

      Phụ thân thấy ta nhìn chớp mắt, có thái độ sợ người lạ, có chút kinh ngạc. Phụ thân đứng lên, lại ngồi xuống, có chút do dự, có chút biết phải làm sao, dường như biết nên đối xử với ta như thế nào. Qua hồi lâu, mới chầm chậm đến gần, chần chờ ôm lấy ta còn quỳ mặt đất, : “Con là A Niếp?”

      “Ông chính là a cha?” Ta trưng khuôn mặt ngây thơ đáp lại , con ai giống người đó, mấy từ vô nghĩa cũng do được kế thừa lại.

      Phụ thân trả lời ta, lại quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ, cười chua xót.

      ************************************************************************

      Gặp mặt phụ thân rồi thất vọng trở về, sau đó mẫu thân biết được xinh đẹp đáng của ta có thể khiến phụ thân thoải mái, dần dần, nàng đối với phụ thân dường như cũng ôm hi vọng gì, tuổi còn trẻ, mỗi ngày trừ bỏ niệm kinh lễ Phật chính là trồng hoa nuôi cỏ, những ngày trôi qua chỉ có cơm thanh canh đạm.

      Ở trong phủ Thị lang bỗng còn tin tức phụ thân. Ta từng hỏi mẫu thân, a cha đâu rồi ? Mẫu thân chỉ khóc , A Mỗ len lén bảo ta đừng hỏi, ra tăng thêm thương cảm cho mẫu thân.

      thể hỏi mẫu thân, dám trước mặt tổ phụ tổ mẫu, xưa nay Nhị thúc ít , bình thường câu cũng khó cạy miệng, cũng thể nào hỏi . Vì thế ta tìm Tam thúc, chưa từng nghĩ rằng cái miệng Tam thúc bình thường vẫn ri rỉ tin tức thế mà nghe xong lập tức bùng lên dữ dội, hiếm khi nghiêm khắc với ta lại dạy bảo phen, cảnh cáo ta được nhắc lại nửa chữ. Ta chưa từ bỏ ý định, lại chạy tìm , nào biết lại dọa nàng bệnh, suốt cả tháng trốn tránh chịu gặp ta.

      Ai~, ta chỉ là muốn tìm cha mà thôi.

      Nếu mọi người giữ kín như bưng về phụ thân, ta cũng lại miệt mài theo đuổi, chân tướng rồi cũng lộ ra thôi, ta ngoan ngoãn vâng lời tổ phụ, chuyển đến ở trong viện Nhị thúc, để trông giữ dạy bảo. Đáng thương cho Nhị thúc, thanh niên tốt còn chưa kết hôn, bị ta liên lụy thành “Nãi thúc”. (Nãi = sữa/vú => chú vú em :)).)

      Ngày lại qua ngày, đảo mắt ta năm tuổi, đến tuổi học vỡ lòng.

      Có câu trượng phu có đức chính là tài, nữ tử tài mới đức. Vương triều Đại Tề mặc dù thuộc hàng ngũ sao năm ngàn năm ở kiếp trước, nhưng, lễ giáo xã hội khắc nghiệt đối với nữ tử cũng ít. Nhóm đại nho hồng sinh cho rằng chỉ có nữ tử an thủ trong hậu viện, hiếu tôn, giúp chồng, dạy con mới ngăn chặn tai họa diệt vong như tiền triều.

      Từng là thí sinh thi vào trường cao đẳng, ta tỏ vẻ tán thưởng sâu những lời này. Có thể ngày lành cũng có quá lâu, lúc ta cảm thấy vô cùng may mắn vì mình tái sinh ở cổ đại làm thiên kim nữ tử nằm ở giường ăn nhân hạt dưa A Mỗ lột, Nhị thúc đến đây, cho ta biết mời sư phụ đến, muốn dẫn ta ra mắt.

      Sét đánh giữa trời quang!

      Ta cầu Nhị thúc: “ cần sư phụ dạy bảo được ? Học với Tam thúc được ?”

      Nhị thúc nhàng quăng ra hai chữ, đánh đau lỗ tai ta, “ được!”

      Tổ phụ có bốn đứa , tính phụ thân, ta còn có hai thúc thúc, dòng thứ xuất. Nhị thúc tao nhã, phong thái nhàng, giống hệt phụ thân, trông thấy còn cho đó là bức họa; tính cách Tam thúc phô trương, điên cuồng kềm chế được, là hoa hoa công tử nổi danh trong kinh; tính tình hiền thục như nước, ta thấy còn thương, chính là từ xưa dòng chính dòng thứ có khác, phân biệt tôn ti, mặc dù mang danh là đại tiểu thư phủ thị lang, đãi ngộ còn kém hơn so với tiểu thư ta cháu đích tôn con vợ cả này.

      cam lòng muốn bái sư, ta bắt đầu lẻ loi học vỡ lòng. Sư phụ với Nhị thúc, tiểu thư còn , mới bắt đầu, ngày học tập hai canh giờ là được. Ta khóc ra nước mắt, hai canh giờ chính là bốn tiếng, bốn tiếng đó nha!

      Miễn cưỡng chịu đựng mấy ngày sau, ta tìm Nhị thúc nháo, khóc lóc nỉ non, khóc lóc lăn lộn om sòm, tất cả kỹ thuật đứa dùng mấy lần, vô dụng. Ta lại chưa từ bỏ ý định tìm Tam thúc, Tam thúc mày mi trợn trừng Nhị thúc cho có lệ chút, an ủi ta: “Ngoan, nữ hài tử nhà nhà ai lại chẳng đọc sách thi thư, nguyên ý tổ phụ con chẳng qua là muốn con nhận biết vài mặt chữ, giống con, lớn lên phải mù chữ mà thôi, chịu khó nhịn chút nha, nhịn chút liền trôi qua…”

      Mặc dù biết Tam thúc làm việc luôn luôn dựa vào khuôn phép, lời của chỉ có thể nghe chứ thể tín, mà có thể là ta còn ôm hy vọng, hy vọng tổ phụ giống như lời Tam thúc , chỉ là muốn cho ta nhận biết vài mặt chữ mà thôi, dù sao nữ tử cổ đại thứ nhất có khoa thi, thứ hai chẳng cho làm quan, đọc sách quả có việc gì dùng.

      Ta phải đứa bình thường, mà đứa bình thường phải ta.

      Nửa tháng sau,

      Ta cầm giấy viết đầy chữ, nhìn cũng coi như ngay ngắn tìm tổ phụ, ta có thể đọc thuộc lòng, viết được Tam Tự Kinh.

      Tổ phụ mở to con mắt, hình như tin.

      Vì thế ta mở miệng lưu loát…

      Tổ phụ nghe xong cực kỳ vui mừng.

      Sau mấy ngày, A Mỗ đến truyền lời, tổ phụ ta thiên phú dị bẩm, chỉ thỉnh sư phụ dạy dỗ là đủ, muốn ta tức khắc ra mắt các sư phụ thư, họa, lễ, nhạc…

      Ta bi phẫn thôi, vọt tới trong viện Tam thúc khóc lớn náo to.

      Tam thúc xoa xoa hai má của ta, cười xấu xa: “Tiểu nha đầu, việc này cũng phải tại thúc.”

      _____________

      Hết chương 1 -Hitsuji
      Last edited: 17/4/16
      KisaragiYue, lovenovel, dhtt4 others thích bài này.

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      [​IMG]

      Chậm mãi cũng đến lúc mười tuổi, là tuổi có thể có tâm riêg. Ở trong phủ con người với vật cũng thay đổi. Tổ phụ là Trung thư lệnh, chức quan chính nhị phẩm. Nhị thúc cũng cưới vợ có con, giao thừa năm trước tiến cung dự yến, được hoàng đế khen ngợi, ban thưởng quan chức quan Thư thị, phẩm cấp mặc dù cao, chỉ đến ngũ phẩm, nhưng có trách nhiệm thảo chiếu ra lệnh bổ nhiệm, tham dự cơ mật, là chức quan thân cận hoàng đế, thể coi thường xem .


      Tính tình Tam thúc vẫn như trước thay đổi, mặc dù bị tổ mẫu làm chủ với ép buộc, phải cưới biểu muội cữu gia* làm vợ. Nhưng theo ta thấy, hai người bọn họ quả ‘nồi tròn, vung méo úp sao cho vừa’ (nguyên văn: ‘ăn cùng nồi’ – ta bí rồi, ai cứu ta ). Tam thúc tiêu dao tự tại quen rồi, sợ nhất là bị gò bó, mà Tam thẩm lại là tiểu thư khuê các chính thống, chuyện làm việc chú ý nhất là hai chữ “quy củ”. Hai người ở chung, làm cho Tam thúc ngột ngạt, nhìn cũng thấy đáng thương.

      Duy nhất có gả ra ngoài cho vị quan lục phẩm nho , rời xa kinh thành ngàn dặm, ba năm năm năm là đừng mong đến chuyện gặp nhau lần, nghĩ đến đấy tổ mẫu ngày ngày gạt lệ trước mặt tổ phụ. Tổ phụ phiền chịu nổi, cuối cùng lệnh tổ mẫu ra ngoài thành đến am ni tu dưỡng, ngày lễ ngày tết mới cho về phủ.

      lâu rồi có tin tức của phụ thân, mẫu thân còn ôm hy vọng đợi chờ, suốt ngày chép kinh niệm Phật, xem nơi ở y như là chùa miếu. Tổ mẫu có chút bất mãn, muốn tìm cái cớ đuổi mẫu thân về nhà mẹ đẻ. May mắn nhờ có Nhị thúc, Tam thúc ra mặt cầu tình, tổ phụ cũng niệm tình mẫu thân có nỗi khổ tâm, lệnh cho tổ mẫu được khó xử mẫu thân, cuộc sống mẫu thân thuận lợi dễ thở hơn. Vì thuận lợi hơn, mẫu thân cho là Bồ Tát phù hộ mẫu thân, từ đó càng thêm thành kính, ‘tháo trâm mặt mộc’ (thoát sai tố diện – trang sức, tô son trét phấn, đại ý hiểu là vậy), lấy tên Thanh Liên cư sĩ, xem như bước bước ra khỏi chốn hồng trần, cũng khác gì xuất gia tại gia lắm.

      Ta vẫn như trước ở lại trong viện Nhị thúc, đối với đứa cháu phải là nhi mà chẳng khác nào nhi như ta, có thể là Nhị thúc dốc hết tâm lực. Cho dù Nhị thúc có hai trai , ta vẫn như trước là đại tiểu thư mà cả nhà dưới thể mạo phạm, đệ đệ muội muội càng thêm thân thiết với ta.

      “A tỷ, tỷ suy nghĩ cái gì?” giọng trẻ con cắt ngang suy nghĩ của ta.

      Trợn mắt liền thấy, là đại đệ Trí Duệ, phía sau , tay Nhị thẩm dắt theo nhị đệ Trí Lễ đứng ở cách đó xa cười cười nhìn ta.

      Ta vội vàng đứng dậy tiến lên hành lễ.

      Nhị thẩm đỡ ta đứng lên, phủi phủi mấy cọng cỏ dính người ta, ôn hòa : “Huệ Nhi có tâm sao?”

      Ta lắc đầu: “ có.”

      Trí Duệ tin, ở bên chen vào: “Tỷ tỷ gạt người, vừa nãy mẫu thân gọi tỷ mấy lần, tỷ có lên tiếng trả lời.”

      Ta ngượng ngùng cười.

      Nhị thẩm : “Thời tiết mặc dù có chút ấm áp, nhưng dù sớm hay muộn vẫn có khí lạnh, ngươi nằm cỏ như vậy, cẩn thận kẻo bệnh .”

      Ta lần sau thế nữa.

      Nhị thẩm lại hỏi thăm lúc, sau đó dẫn Trí Lễ vấn an tổ mẫu.

      Ta nhìn Trí Duệ: “Sao ngươi theo?”

      Tiểu tử kia bĩu môi, “Tổ mẫu giả bệnh, ta mới có hứng .”

      Ta cười ha ha.

      Nhị thẩm xuất thân cao, tướng mạo cũng bình thường, toàn thân cao thấp nếu đến ưu điểm, e là chỉ có tính cách đôn hậu ôn hòa là hạng nhất, đứng cạnh với Nhị thúc đẹp như trích tiên, nhìn thấy quả là thua kém trời vực hề xứng đôi. Có thể do người là tự mình Nhị thúc chọn, hơn nữa biết giữ bí mật tương đối đúng lúc, đợi đến lúc tổ mẫu biết chuyện, ngay cả hôn thư của hai người xong, làm cho tổ mẫu tức giận đến té ngửa, muốn thừa nhận hôn nhân này.

      Nhị thúc thần thông, biết trước tổ mẫu nhất định phản đối, cho nên xin Thái Sư làm mai chuẩn bị đủ lục lễ. Mà ra tổ phụ cũng gì, Nhị thúc làm việc luôn luôn cẩn thận có thừa, tổ phụ cảm thấy Nhị thúc nếu lựa chọn Nhị thẩm, tất nhiên là có đạo lý ở trong đó, cho nên đối với người con dâu này càng thêm trân trọng. Nhị thẩm vào cửa đến năm thứ hai, tổ phụ liền bắt tổ mẫu giao quyền quản lý cả nhà ra.

      Nhị thẩm phụ mong đợi của mọi người, bên ngoài tiếp đón quan viên đến, kết giao bằng hữu, trong nhà trông coi công việc sổ sách quản lý cả nhà, chủ tử nô tài đều được an bày thỏa thoả đáng đáng. Cho dù là ai mỗi khi nhắc tới nhị thiếu phu nhân của Trung thư Dương phủ, ai là ca ngợi, ngưỡng mộ .

      Nhưng tổ mẫu vừa mắt Nhị thẩm, Nhị thẩm mang thai đứa đầu tiên, tổ mẫu nhanh chóng thu xếp nạp tiểu thiếp cho Nhị thúc. Nhị thẩm gì, thê tử mang thai, trượng phu nạp thị thiếp, nhà nhà đều giống nhau. Lúc này Nhị thúc ngược ý tổ mẫu, thị thiếp vô cùng thuận thuận lợi được nâng vào phủ. Bất quá, Nhị thúc cũng chưa từng qua đêm trong phòng thị thiếp, ngày cũng chưa đặt chân đến, năm cũng từng vào lần.

      Thị thiếp được thương, liền thông đồng cùng với hộ vệ của tổ phụ, mang thai rồi muốn bỏ trốn, bị Nhị thẩm vừa vặn bắt lại. Thị thiếp bị đưa đến trước mặt tổ mẫu hỏi tội, cái gì cũng cần phải , thầy thuốc chẩn đoán rất nhanh chính xác, làm tổ mẫu tức giận đến ngã ngửa.

      Chuyện thị thiếp yên lành được tới hai tháng, tổ mẫu lại thu xếp cho Nhị thúc thêm người. Lần này Nhị thúc im lặng nữa, mình hàn huyên nửa ngày với tổ mẫu.

      Cũng biết Nhị thúc những gì, khi hai người ra, tổ mẫu khóc sưng đỏ hai mắt. lâu sau đó, tổ mẫu còn nhắc lại việc nạp tiểu thiếp cho Nhị thúc.

      Nhưng chung quy suy nghĩ trong lòng của tổ mẫu vẫn khó mà bình lặng, sao cũng qua nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng năm Tổ mẫu vẫn giả bệnh năm ba lần tra tấn Nhị thẩm phen. Nhị thẩm chủ trì việc bếp núc, mỗi ngày ứng phó người đến người đủ vất vả, tổ mẫu còn muốn giả bộ “ốm nặng”, muốn làm cho người con dâu này ngày ngày cũng yên ổn.

      “A tỷ, tổ mẫu thương tỷ nhất, tỷ giúp mẫu thân cầu tình .” Trí Duệ năm tuổi còn cảm nhận được mẫu thân cũng an lành, việc này làm Trí Duệ trưởng thành sớm, đối với biết là may mắn hay là bất hạnh.

      Ta : “Duệ Nhi, tỷ tỷ biết thẩm rất vất vả, nhưng nếu a tỷ cầu tình, e là thẩm thẩm lại càng vất vả.”

      Tổ mẫu luôn luôn ngờ vực căn cứ Nhị thẩm dùng thuật với Nhị thúc, cho nên Nhị thúc mới có thể vi phạm mệnh lệnh của tổ mẫu, trộm cưới Nhị thẩm vào cửa lại tìm mọi cách bảo vệ. Nếu ta ở trước mặt tổ mẫu giúp Nhị thẩm tốt, chỉ sợ như mong muốn, chừng tổ mẫu còn thỉnh pháp sư vào phủ hàng nữa.

      Trí Duệ mới bốn tuổi hiển nhiên thể hiểu được, kéo ta hỏi: “A tỷ, vì sao?”

      Ta ra vẻ cao thâm sờ sờ đầu Trí Duệ, “Chờ ngươi lớn lên biết.”
      Thiên dụ năm thứ mười chín, là năm mà đất nước nơi nơi đều ổn định. Đầu năm, thiên tai liên tiếp xảy ra tại Bắc Cương, trước tiên là trời hạn mưa, đất đai thể thu hoạch được. Sau đó lại mưa to ngớt, kéo dài nửa tháng, kênh rạch ngập nước, lũ lụt tràn về, khiến hơn mười vạn dân chúng nhà để ở.


      Nạn dân bất an, lòng người bất ổn; lòng người bất ổn, triều đình sinh biến. Hoàng đế tuổi tác ngày cao, vị trí vẫn vững vàng như cũ, dưới gối có bốn vị hoàng tử, trừ bỏ nhị hoàng tử bệnh tật trong truyền thuyết tính, người con nào cũng là người bất phàm. Các con tranh ngôi, khó tránh khỏi ảnh hưởng từ trong ra đến ngoài.

      Nông tang thuỷ lợi* thời gian qua luôn do Đại hoàng tử trông nom, hạn hán ngập lụt lần này, đương nhiên Tam hoàng tử với Tứ hoàng tử bỏ qua cơ hội, liên kết nhau buộc tội Đại hoàng tử, ta kết bè kết cánh, bán quan bán tước, mặc cho quan chức tham ô khoản dành riêng cho thuỷ lợi, để ý an nguy bách tính dân sinh… Sau lại truyền ra việc Đại hoàng tử phản kích, Ngự Sử vạch tội việc nhà Tam hoàng tử, Hoàng tử phi bởi vì ghen tuông sinh hận, ý đồ mưu hại thứ phi được sủng ái sinh con…

      *农桑水利: Trồng trọt, chăn nuôi, bón phân, tưới nước.

      giả giả, giả giả , với Tam thúc mà , triều đình trong ngoài ‘rối như canh hẹ’**. Tổ phụ vì tránh phong ba, mượn cớ dưỡng bệnh ở nhà tịnh dưỡng. Nhị thúc may mắn được như vậy, bị người rất ít ra phủ là Nhị hoàng tử bắt được chỗ sai, quyển tội phạm, hoàng đế hạ đạo thánh chỉ, Nhị thúc bị triệt hết tất cả vinh sủng.

      **乱成了一锅粥 loạn thành liễu nhất oa chúc: rối nát nhừ như nồi cháo, ta thấy tiếng Việt mình có câu rối như canh hẹ, chắc cũng tương đương ^^

      Phủ Trung thư lệnh ở kinh thành từng huy hoàng cứ như vậy lại lặng yên tiếng động, hoàn toàn ngựa xe như nước ‘náo nhiệt’ như lúc trước. Tổ phụ và Nhị thúc nhàn rỗi ở nhà, tổ mẫu “bệnh” cũng tốt, tạm thời Nhị thẩm cần trắng đêm canh giữ ở đầu giường mà hư hàn vấn noãn***, cả nhà sống những ngày tĩnh lặng.

      ***虚寒问暖: hư hàn vấn noãn: giống như bên mình hay hỏi thăm có lạnh quá , có nóng quá ? Nôm na là chăm lo ân cần.

      Bất quá, ngày lành như thế cũng kéo dài bao lâu, Tam thúc luôn ồn ào đột nhiên thấy nữa. Vừa ngay lúc triều đình trong thời kì nhạy cảm, Tam thúc là người sống sờ sớ lại thấy, dưới cả nhà lại vừa bị gây sức ép. Cứ dày vò như thế khiến cho đứa trong bụng Tam thẩm cũng bị ép sinh ra, may mà mẫu tử bình an, mọi người mới thoáng chút an tâm.

      Bởi vì tổ phụ có lệnh nghiêm khắc, toàn bộ dưới thể lại bàn luận việc Tam thúc mất tích. Đối với tiền viện yên lặng, hậu trạch lại tiếng khóc ngừng. Mỗi khi thỉnh an tổ mẫu, phải Tam thẩm rỉ rả chính là tổ mẫu khóc lóc nỉ non. Chỉ mỗi Nhị thẩm mọi chuyện vẫn êm đềm, giống như cái gì cũng từng chưa từng xảy ra vậy.

      hổ nữ nhân đương gia, khí phách bất đồng.

      Nhị thẩm phát ta nhìn nhị thẩm, trao cho ta ánh mắt có chút thể tra xét. Ta nghĩ là nhị thẩm có chuyện muốn , đứng dậy chiếu lệ an ủi hạ tổ mẫu với Tam thẩm, cáo từ rồi ra ngoài. Nhị thẩm ra sau đó thấy ta chờ nàng trong đình, thân thiết : “Huệ Nhi đợi thẩm nương?” (thẩm = thím, nương = mẹ, có thể vì Nhị thẩm này nuôi nữ chính từ bé nên tình cảm chỉ là thím mà như là mẹ chăng?)

      Ta cười: “ phải thẩm nương có chuyện muốn sao?”

      Nhị thẩm mỉm cười, nắm tay ta, cùng nhau ra ngoài. “Mấy ngày nay thấy Huệ Nhi khác lúc trước, chẳng lẽ lo lắng cho Tam thúc?”

      Ta trả lời: “Huệ Nhi lo.”

      Nhị thẩm tiếp: “Nếu lời này của con bị Tam thúc nghe thấy, chỉ sợ Tam thúc rất đau lòng.”

      Ta : “Tam thúc có chỗ tốt vui vẻ , mang theo Huệ Nhi cùng, sau này con nhất định đòi lại cả vốn lẫn lãi.”

      Nhị thẩm sẵng giọng: “ quy củ, cẩn thận Nhị thúc con nghe thấy, phạt con sao chép Kinh Thi thêm mấy lần.”

      Ta le lưỡi, ôm cánh tay Nhị thẩm làm nũng: “Có thẩm nương, Nhị thúc ông ấy dám.”

      Nhị thẩm đỏ mặt, nâng tay làm bộ gõ đầu ta, “Nha đầu điên khùng, càng càng có quy củ.”

      Đúng lúc này, liền thấy Lưu tổng quản vừa té vừa chạy tới.

      Nhị thẩm biến sắc, ngưng ngay việc cười đùa với ta, nhanh chân về phương hướng Lưu tổng quản.

      Ta cũng bất an, Lưu tổng quản theo tổ phụ nhiều năm, luôn luôn là người ổn thỏa, bây giờ thất thố như thế, phải là có chuyện lớn xảy ra chứ?

      kịp nghĩ nhiều, ta nhanh chân đuổi theo Nhị thẩm.

      Nhị thẩm nghiêm mặt: “Lưu tổng quản, có chuyện gì kích động như thế?”

      Lưu tổng quản vén ống tay áo lau mồ hôi đầy trán, trả lời: “Bẩm nhị thiếu phu nhân, đại công tử trở lại.”

      Ta kinh ngạc, phụ thân trở lại!

      Hết chương 2. Hitsuji
      KisaragiYue, lovenovel, dhtt2 others thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      [​IMG]

      Chương 3:

      Phụ thân trở lại, có được xem là việc tốt nhỉ?


      “… A Niếp, lão gia cho gọi A Niếp đến thư phòng.” A Mỗ vào cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

      A Mỗ vốn là vú em của mẫu thân, chăm sóc mẫu thân lớn lên, là người quản lý đắc lực nhất bên cạnh mẫu thân. Từ sau khi mẫu thân hỏi đời, A Mỗ liền được Nhị thẩm chính thức sắp xếp đến bên cạnh ta, trở thành người thân cận tín nhiệm nhất của ta. Bởi vì có phần liên quan đến mẫu thân, A Mỗ đối xử với ta như ruột thịt (như tâm như can), ta cũng vô cùng tôn trọng A Mỗ.

      Nhất thời ta phản ứng kịp, hỏi A Mỗ: “Liên quan gì đến việc phải đến thư phòng?”

      A Mỗ trả lời: “Phụ thân A Niếp trở về, ở thư phòng lão gia, nhị công tử có mặt, nhanh thôi.”

      Ta gõ gõ cái đầu, tại sao lại quên mất việc này chứ?

      Ra khỏi cổng viện, nhìn thấy Nhị thẩm đứng ở bên ngoài. Ta hỏi: ” Thẩm nương đợi con?”

      Nhị thẩm hơi gật đầu, cầm tay ta lên trước rồi đưa ta đến thư phòng tổ phụ. Ta giật mình, mức độ quan tâm của Nhị thẩm đối với ta chưa từng kém hơn mẫu thân. Ngoài thư phòng, Nhị thẩm dừng chân, tổ phụ chưa truyền, Nhị thẩm được vào, hỏi ta vào mình có sợ ? Ta lắc đầu, tự nhủ có cái gì mà phải sợ? Nhị thẩm yên tâm.

      Thị tỳ dẫn đường ra.

      Nhị thẩm khom người giúp ta sửa sang lại quần áo, lo lắng dặn dò: “Phải ngoan chút, được chọc cho tổ phụ tức giận .”

      Ta gật gật đầu.

      Trong thư phòng có bốn người, ngoại trừ tổ phụ, Nhị thúc, cùng với phụ thân quỳ ở ngoài, gần cửa còn có vị nam tử xa lạ đứng, dáng người ta cao lớn, hình thái khỏe mạnh, dưới mái tóc bạc xõa tung là dung nhan tuyệt sắc hề thua kém phụ thân, quần áo màu đen càng làm cho khí chất tăng thêm vài phần khí phách uy nghiêm.

      Ta thầm kinh ngạc, ta là ai vậy?

      Nam tử thấy ta nhìn chớp mắt, trong mắt lên chút ngạc nhiên, sau đó khóe miệng hếch lên, cho ta nụ cười nhạt ôn hòa. Ta lễ phép đáp trả. Nam tử hơi giật mình, biết có phải là vì chưa từng thấy qua tiểu nương có lễ lại lớn mật như vậy hay .

      “Huệ Niếp Nhi, lại đây.” Nhị thúc thấy ta đứng bất động ở cửa, cho là ta sợ hãi, vẫy tay để ta đến bên cạnh Nhị thúc. Ta thu hồi ánh mắt nhìn nam tử, bất an thấp thỏm qua. Nhị thúc kéo tay ta, với tổ phụ: “Phụ thân, coi như vì Huệ Niếp Nhi, người cho huynh trưởng đứng lên .”

      Dứt lời, phụ thân ngẩng đầu lên, chuyển tầm mắt nhìn sang ta. Ta giả bộ sợ hãi, ôm chặt cánh tay Nhị thúc trốn tránh nhìn phụ thân. Hiển nhiên tổ phụ tức giận chưa tan, trừng mắt phụ thân mà để ý tới Nhị thúc . Nhị thúc đành phải lặp lại: “Phụ thân, Huệ Niếp Nhi chờ hành lễ với huynh trưởng đấy.”

      Tổ phụ nhìn sang “bộ dáng đáng thương” của ta, thở dài hơi, phất tay, ý bảo phụ thân đứng lên.

      Hẳn là vì phụ thân quỳ lâu lắm, khi đứng dậy còn lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã nhào xuống. Nam tử tóc bạc nhanh tay lẹ mắt, thoáng cái đỡ được phụ thân. Ta cảm thấy kinh hãi, ra là cao nhân? Từ lúc vào cửa đến bây giờ, ta vẫn luôn bất động thanh sắc chú ý ta, nhưng cũng nhìn thấy ta làm thế nào mà chuyển từ cửa đến bên cạnh phụ thân.

      Phụ thân suy yếu rúc vào bên người nam tử tóc bạc, nam tử tóc bạc liền dịu dàng vỗ vỗ bả vai phụ thân, vẻ mặt an ủi. Ta kinh ngạc sửng sốt nhìn màn trắng đen ‘quấn nhau’ trước mắt, đầu óc trong sáng nhớ tới loại khả năng, hình ảnh thương hài hòa như thế, quan hệ bọn họ chỉ có thể là…

      Ta dám tưởng tượng nữa.

      Xưa nay tuy có lời ca nam phong, tiền triều cũng có đến vị vua bị phế “Giảo đồng”, có thể câu chữ là câu chữ, truyền thuyết là truyền thuyết. Chuyện mà xảy ra ở nhà con cháu nào, cái đó tuyệt đối là nhục nhã gia tộc vô cùng.

      Quả nhiên, tổ phụ thấy phụ thân với nam tử tóc bạc ‘dính vào nhau’, càng tức giận hơn, đưa tay chỉa vào người của ta, lớn tiếng quát phụ thân: “Nghiệp chướng, ngươi còn mặt mũi quay về? Còn mặt mũi làm phụ thân Huệ Niếp Nhi?” Phụ thân nghe tổ phụ nhắc tới ta, giống như từ trong mộng bừng tỉnh, vội vàng đẩy nam tử tóc bạc ra, đôi mắt mang theo kinh hoảng nhìn phía ta.

      , trong lòng ta giờ phút này phức tạp. oán phụ thân, kỳ chỉ là suông, thời đại có câu như thế nào nhỉ, tình chân chính là tình phân biệt tuổi tác, phân biệt giới tính… Còn oán phụ thân, cũng ràng, nếu tình bọn họ đáng để ca ngợi, mẫu thân cùng với tồn tại của ta há chẳng phải là chuyện nực cười?

      Phụ thân vẫy tay với ta, môi hé mở: “A Niếp…”

      Ta nhìn , bất động trả lời.

      Nhị thúc ngồi xổm xuống, dỗ dành: “Huệ Niếp Nhi, hành lễ với phụ thân .”

      Lời Nhị thúc phải nghe.

      Ta ngoan ngoãn đến trước mặt phụ thân, dập đầu hành lễ.

      Phụ thân nâng ta dậy, kêu tiếng “A Niếp” rồi gắt gao ôm ta vào trong lòng.

      Ta bị ôm thở nổi, muốn giãy dụa, đột nhiên cảm giác hai má dòng ấm nóng ẩm ướt.

      khỏi cảm thấy chua xót, phụ thân cũng biết khóc.

      ***********************************************************

      Nhớ lầm, đây là lần thứ hai gặp phụ thân từ khi ta sinh ra tới nay. Làm sao có thể nhớ sai đây? Hai lần còn nhớ , ta đâm đầu chết luôn cho rồi. A Mỗ hôn nhân của phụ thân và mẫu thân là ngự tứ, duyên phận ban đầu vào ngày thọ thần (ngày sinh, sinh nhật) Thái Hậu mấy năm trước, hoàng đế hạ chỉ quần thần cùng đến chúc mừng, người nhà của mỗi phủ cũng gặp nhau tại cung yến đó, biết vì sao hoàng đế lại đem mẫu thân chỉ hôn cho phụ thân.

      Ta tin mấy lời hay ý đẹp ở bề ngoài của A Mỗ, hoàng đế tứ hôn là chuyện lớn, làm sao có thể có nguyên nhân? Ta cố hỏi cụ thể tỉ mỉ, A Mỗ ấp úng chịu ràng. Ta lại tiếp tục hỏi tiếp, A Mỗ liền nhìn ta như nhìn quái. Ta đành phải ngậm miệng, đứa trẻ mười tuổi nếu trưởng thành quá sớm, cho dù là ai cũng hoài nghi.

      Ta biết mẫu thân có biết chuyện phụ thân về phủ rồi hay , dù sao ta có chạy tới . Hỏi A Mỗ có hay ? A Mỗ thở dài lắc đầu. Chuyện phụ thân là cấm kỵ, đương nhiên trong phủ phải ai cũng biết. Tuy rằng ta suy đoán trong lòng cho A Mỗ, nhưng ta nghĩ, nhất định A Mỗ cũng biết .

      Phụ thân còn chưa vào trong viện của mình, tổ phụ bắt phụ thân quỳ gối trong từ đường tạ tội với liệt tổ liệt tông. Ba ngày, nghe ngày chỉ cho chút cơm nước. Nam tử tóc bạc chẳng biết đâu, lấy thân phận của ta, muốn tá túc trong phủ là tuyệt đối có khả năng. Nghĩ đến lần đầu tiên gặp phụ thân, đôi mắt yên lặng kia nhìn phía phòng ngủ cùng nụ cười buồn bã mặt…

      Trong phút chốc ta ràng rồi.

      Nghĩ rằng, phụ thân có lẽ cũng thực khổ.

      Lại nghĩ, kỳ người khổ nhất hẳn là ta, nếu phụ thân nam nhân, ta đây là làm sao tới được?

      Mẫu thân cũng có người thứ ba?

      Ông trời, ông đánh chết ta ! Đừng mẫu thân có thể, cho dù mẫu thân có thể, tổ phụ cũng có khả năng cho phép nghiệt chủng sống sót, huống chi ta còn có gương mặt giống hệt phụ thân.

      Giết người a.

      Chẳng lẽ là mẫu thân dùng thủ đoạn gì đó giường phụ thân…

      Sau đó…

      Đến nỗi trong lòng phụ thân oán hận, mãi đến khi ta ba tuổi mới bằng lòng gặp ta?

      Nghĩ ra! là nghĩ ra!

      “… Tiểu Huệ nhi rung đùi đắc ý nghĩ cái gì?” Tình thế hết sức giật mình, giọng xa lạ hòa nhã vang lên ở bên tai.

      Tuy rằng xa lạ, ta lại lập tức đoán được đó là ai.

      Quay đầu vừa nhìn thấy, quả nhiên!

      Nam tử tóc bạc chầm chậm về phía ta.

      Ta nhanh chóng nhìn sang trái lại sang phải.

      Nam tử mỉm cười: “Tiểu Huệ nhi đừng nôn nóng, bốn phía có đám người rỗi hơi đâu.”

      Ta thoáng thở ra hơi, yên tâm.

      Cũng có hỏi ta đem A Mỗ với bọn nha đầu nơi nào, trực giác tin tưởng thương tổn các nàng ấy là được.

      Nam tử đợi tiếp đón mà tự mình ngồi xuống, tự mình rót chén trà.

      Uống xong nhìn về phía ta, mỉm cười: “Tiểu Huệ nhi quả nhiên phải đứa bình thường.”

      Lời này đầu đuôi, chẳng lẽ Nhị thẩm thổi phồng chuyện ta thông mình từ sớm rồi lại có bình luận việc này tận đại giang nam bắc?

      Nam tử giải thích: “Nếu là bé bình thường, giờ phút này sợ là bị dọa ngất rồi.”

      Ta hối hận vì sơ ý, ta đúng, ta trấn định sợ như vậy, làm sao có thể là phản ứng của đứa bình thường?

      Nam tử nhìn ta, “Thường nghe phụ thân ngươi nhắc tới ngươi.”

      Ta tỏ vẻ hoài nghi, “Phụ thân còn nhớ ta?”

      Nam tử ôn hòa cười, “Đương nhiên nhớ , ngươi là nữ nhi của , sao lại nhớ ?”

      Ta mới tin.

      Nam tử : “Trong lòng Tiểu Huệ nhi hận phụ thân sao?”

      Ta gật gật đầu, hận; ngẫm lại, hình như cũng phải, vì thế lại lắc đầu.

      Nam tử khó hiểu: “Huệ Nhi gật đầu, rồi lại lắc đầu, là ý gì?”

      Ta thực ra: “ biết.” Trong lòng mâu thuẫn.

      Nam Tử im lặng.

      Lại uống hai chén trà, vẻ mặt nam tử như tự nhủ: “Ta gọi là Trần Phong.”

      Người nào Trần, người nào Phong?

      Nam tử giống như có thể đọc được nội tâm ta, giải thích: “Thế gian có tình , chấp nhận chia sẻ, buộc phải đóng băng trái tim*.”

      *Đại khái là lấy hai chữ Trần trong trần thế và Phong trong phong tỏa. Nghĩa câu này có thể hiểu là “Chẳng thà phong tỏa tình cảm còn hơn là có được tình như mong muốn.”

      Cho nên mới tự lấy hiệu là Trần Phong sao?

      Nhìn mặt ưu thương đơn, biết vì sao, lòng ta lại trào lên cảm giác đồng tình. Trần Phong thấy ta lời nào, lại rót ly trà, ngửa đầu uống cạn, biểu tình chua xót kia dường như uống phải nước, mà là rượu cay đốt lòng. Ta có chút đành lòng, muốn cái gì đó an ủi , ngược lại nghĩ đến tuổi của mình, cảm thấy hãy cứ nghe như hiểu tốt hơn.

      Trần Phong chỉa chỉa mái tóc mình, : “Tiểu Huệ nhi sợ ta sao?”

      Ta lắc đầu: “ sợ.” Tóc trắng như tuyết rất tuấn tú.

      Biểu tình Trần Phong hơi chựng lại, vươn hai ra với ta, ôn nhu : “Tiểu Huệ nhi có thể cho ta ôm cái ?”

      Có cái gì mà thể?

      qua đó, Trần Phong ôm ta vào lòng.

      người có mùi thuốc dễ ngửi.

      chút buồn buồn kéo tới, ta ách xì cái.

      Trần Phong ở ta bên tai giọng cái gì …

      Ta chú ý lắng nghe, trước khi vào giấc ngủ trong đầu mơ mơ màng màng chỉ thắc mắc vấn đề: với phụ thân ai công, ai thụ (nguyên ai cường, ai nhược, ; công thụ là mượn mấy truyện ta coi ké, hủ nữ gaga, bẻ thẳng thành cong :))?

      Hết chương 3 – Hitsuji
      KisaragiYue, dhttHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 4

      Thời điểm mở mắt ra lần nữa, bên ngoài mặt trời lên cao.


      Ta nhìn vòng chung quanh, bàn vẫn là cái bàn kia, chén vẫn là cái chén kia.

      A Mỗ nghe thấy tiếng động, vội vào mặc quần áo cho ta, cười : “ lâu rồi A Niếp ngủ say như vậy.”

      Ta hỏi A Mỗ: “Lúc nào rồi?”

      A Mỗ trả lời: “ sắp đến trưa.”

      Rốt cuộc ngủ lâu như vậy.

      Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ta liền hỏi A Mỗ: “Tối hôm qua A Mỗ đâu vậy?”

      A Mỗ cười tự giễu, rồi mới : “A Mỗ lớn tuổi rồi, hồ đồ thề nào mà ngủ thiếp ở lương đình.”

      Ta nhíu mày, Trần Phong thế mà lại đem cái lão thái thái (bà già, lão thái thái nghe vui tai hơn) vứt ở trong sân, trời càng khuya càng lạnh, rủi đông cứng rồi làm sao?

      A Mỗ lại hiểu sai ý, buồn bã : “A Niếp ngại A Mỗ già rồi, còn dùng được sao?”

      Ta vội vàng lắc đầu, ôm lấy A Mỗ an ủi, vô cùng thân thiết : “A Niếp chê, A Mỗ vĩnh viễn già.”

      A Mỗ cười, biểu tình thoáng lòng.

      Ta lại hỏi tiếp: “Tại sao thấy Tử Hà các nàng?”

      A Mỗ lúc này mới nhớ tới, tức giận : “Nhị thiếu phu nhân phạt các nàng làm việc nặng .”

      Ta hoảng sợ, “Có biết tại sao ?”

      A Mỗ giải thích: “Đêm qua ta ngủ ở bên ngoài, mấy nha đầu các nàng lại cũng thấy bóng dáng, nếu có nhị thiếu phu nhân dậy sớm đến thăm A Niếp cũng biết trong phòng này ngay cả người trực đêm cũng có.”

      như vậy, tối hôm qua ta ngủ mình sao?

      Xem xét kỹ áo lót người, chẳng lẽ là Trần Phong thay giúp ta ?

      A, a, a, ta bị nam nhân của cha ta thấy hết rồi …

      Ta nghĩ Trần Phong có phần quen thói, sau lần đó cho ta cảm giác hỗ trợ tệ, bắt đầu tối thứ hai, tối thứ ba… Suốt bảy buổi tối cứ đúng giờ là lão có mặt trình diện. Ta tự hiểu, dùng cơm chiều xong cho A Mỗ cùng với vài nha đầu mau chóng rời , ngồi ở phòng ngủ chờ .

      Trần Phong chuyện rất hay, hơn nữa đối với chuyện của ta lại cảm thấy hứng thú, từ ẩm thực thường ngày đến mặc quần áo học tập, biết, dường như nếu muốn hỏi đến khi hiểu được. Ta gặp Trần Phong rất thích thú, cảm thấy nhiều người quan tâm cũng có gì tốt, vì thế lựa chọn chút chuyện vui cho nghe. Nghe tới đoạn ta liên tục bị Tam thúc ám toán, chủ động vào bẫy của tổ phụ, ngày ngày bị công khóa của sư phụ tra tấn mệt mỏi chịu nổi, Trần Phong cười ha ha, còn ôm ta hôn cái.

      Nhìn gương mặt Trần Phong hoà thuận vui vẻ, ta thực muốn hỏi chút, vì sao tuổi còn trẻ mà tóc đầu bạc trắng? Làm sao quen biết rồi mến phụ thân? Mấy năm nay ở nơi nào? Vì sao đến nay mới trở về? Mỗi khi lời đến bên miệng, trực giác lại cho ta biết, có số việc ngược lại biết có vẻ tốt hơn.

      Nhưng mà đêm nay, Trần Phong thoạt nhìn rất uể oải, con mắt tuy rằng nhìn ta, nhưng tâm trí lại biết bay tới phương trời nào. “Tiểu Huệ nhi, con ta nên làm cái gì bây giờ? Tổ phụ con thủy chung chịu tha thứ cho phụ thân con.” Giọng trầm thấp, giống như hỏi ta, mà cũng giống như tự hỏi chính .

      Bời vì lây lan cảm xúc của Trần Phong, ta cũng phiền muộn theo, đợi tổ phụ chấp nhận ‘tình đồng tính’ (phân đào chi luyến), chỉ sợ cả cuộc đời này của bọn họ hoàn toàn có hy vọng. Ta kéo kéo tay Trần Phong, dùng bộ dáng ngây thơ an ủi : “Nhị thẩm tổ phụ rất thương phụ thân, thả ra, thúc đừng nên gấp.”

      Trần Phong hoàn hồn, đau thương nhưng khẽ mỉm cười, yên lặng rồi yên lặng, hỏi ta: “Tiểu Huệ nhi, hôm qua có gặp phụ thân?”

      Ta đáp: “Có gặp.”

      Quấy rầy nhị thẩm lâu, nàng lại an bài hồi lâu, ta mới tránh thoát cơ sở ngầm của tổ phụ vụng trộm đến từ đường. Mấy ngày gặp, phụ thân từng phong thần tuấn lãng nay tiều tụy chịu nổi, thân thể thoạt nhìn thực suy yếu, lại vẫn là quật cường quỳ gối trước bài vị tổ tông, chút sứt mẻ. Thấy ta, phụ thân vừa kinh ngạc lại cao hứng, muốn vươn hai tay ôm lấy ta, thử vài lần lại yếu ớt nâng nổi cánh tay. Nhìn khuôn mặt phụ thân gian nan nở nụ cười, nháy mắt cổ họng của ta tắc nghẹn, quên hết những oán hận trước đây, ôm phụ thân ô ô khóc òa…

      Trần Phong hỏi: “Phụ thân con có khỏe ?”

      Ta : ” Phụ thân bảo chúng ta cần lo lắng cho phụ thân.” Khỏe mới là lạ! Ta cùng phụ thân chuyện về Trần Phong suốt đêm. Nghe ta khích lệ Trần Phong, phụ thân cực kỳ cao hứng, ôm ta hôn lại hôn, hốc mắt hồng hồng cám ơn ta.

      Trần Phong cười khổ vuốt vuốt đầu ta, chuyện. Có thể là cảm thấy hỏi ta cũng như hỏi, những câu tán gẫu tiếp theo liền đề cập đến phụ thân. Lúc gần , Trần Phong ngồi xổm xuống kế bên, hỏi ta: “Tiểu Huệ nhi, con có thể tha thứ cho phụ thân ?”

      Đối với đôi mắt tràn ngập hy vọng của Trần Phong, ta im lặng gì! Trần Phong thấy ta lời nào, thất vọng rời . Ta nhìn theo bóng dáng , tự nhủ ta tha thứ cũng vô dụng, tổ phụ tha thứ, tổ mẫu tha thứ, quan trọng nhất là cần mẫu thân tha thứ.

      Đêm kế, Trần Phong có tới.

      Lại qua thêm ngày, Trần Phong cũng có đến.

      Như thế qua bảy ngày, Trần Phong xuất nữa.

      Ta có chút mất mát, thầm tự hối hận bản thân mình đêm đó nên im lặng, có lẽ như thế mới có thể mở rộng tâm hơn. A Mỗ bắt gặp ta cắn cắn chiếc đũa ăn cơm, lo lắng hỏi: “A Niếp, mấy ngày nay thấy tinh thần A Niếp tốt, chẳng lẽ thoải mái?”

      Ta lắc đầu, nhìn A Mỗ, nghĩ tới mẫu thân. Từ lúc phụ thân trở về, ta sợ mình lộ hết, vẫn dám gặp mẫu thân, tính ra có hơn nửa tháng. “A Mỗ, mẫu thân có khỏe ?”

      A Mỗ trả lời: “Như bình thường, A Niếp yên tâm .”

      Ta gật gật đầu.

      Dùng cơm xong, ta quệt quệt miệng, với A Mỗ: “Ta muốn gặp mẫu thân.”

      A Mỗ vừa nghe cuống quít ngăn ta lại.

      Làm sao vậy?

      A Mỗ ra hiệu ý bảo Tử Hà lui ra, xác định còn người khác, mới kéo ta lại giọng : “ thể .”

      Ta hỏi: “Vì sao?”

      A Mỗ đáp: “Phụ thân ở chỗ mẫu thân.”

      Ta thấy quái lạ, phụ thân ra rồi? Phụ thân ở chỗ mẫu thân làm chi, sám hối sao? Mẫu thân sau khi biết chân tướng thế nào?

      Ta càng nghĩ càng thấy kinh hãi, thừa dịp A Mỗ đề phòng vụng trộm lén ra ngoài. Chỗ mẫu thân cách chỗ ở của ta bởi hòn non bộ, thừa dịp tối trời lẻn qua, cơ bản có người nào phát . Ta lặng lẽ tới gần tường viện mẫu thân, trong đêm yên tĩnh, bên trong truyền đến từng trận tiếng khóc đèn nén. Lòng ta chua xót thôi, là mẫu thân khóc, là ngăn cách hồng trần, rốt cuộc người vẫn để ý phụ thân.

      Bởi vì ta trốn ở góc tường nghe lén, rất khuya mới ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại quá giữa trưa. Cảm giác cổ họng có chút khô, ta cố ý ho khan hai tiếng, nhắc nhở khi A Mỗ tiến vào đừng quên bưng nước trà. Cửa rất nhanh được đẩy ra, vào cùng A Mỗ là phụ thân! Phụ thân nâng khay trà vào, bước có chút chậm, nhìn ra được thực suy yếu. Ta thu hồi kinh ngạc, vội vàng đứng dậy xuống giường nghênh đón, dìu cánh tay của phụ thân. Phụ thân ôn nhu cười cười, biểu tình rất là an ủi.

      Sau khi ngồi xuống, phụ thân hỏi ta: “A Niếp, khát nước sao?”

      Ta gật gật đầu: “Dạ.”

      Phụ thân mỉm cười từ ái, đưa cái chén tới bên miệng ta, : “Đến, phụ thân cho uống.”

      Ta thản nhiên cười: “Vâng.”

      Uống nước xong, phụ thân thấy người ta chỉ mặc bộ áo lót, đứng dậy từ chỗ treo quần áo cầm kiện áo ngoài phủ thêm cho ta.

      Lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác được phụ thân quan tâm chăm sóc, lòng ta ấm áp hẳn.

      Phụ thân cúi người, hỏi ta: “Phụ thân có thể ôm A Niếp cái ?”

      Được!

      Phụ thân cao hứng, ôm ta ngồi ở đùi , hôn hai má cái, hỏi: “A Niếp có nhớ phụ thân ?”

      nhớ, ý nghĩa của hai chữ “Phụ thân” với ta mà rất yếu ớt, ý nghĩa của xa xa và quan trọng bằng “Nhị thúc”, chút cũng sánh bằng. Nhưng mà đối với ánh mắt chờ đợi của phụ thân, ta nuốt nuốt, nuốt chữ “” xuống bụng, gật đầu nhớ.

      Phụ thân nghe xong, mặt cũng xuất tươi cười trấn an như ta nghĩ. Phụ thân có vẻ xấu hổ rồi hôn ta vài cái, chôn mặt ở cần cổ ta, thấp giọng khóc. Mũi ta đau xót, nước mắt cũng dũng mãnh trào ra. Tình với tình thân, cái nào nặng cái nào , cái nào đúng cái nào sai? Phụ thân lựa chọn tình , tất nhiên mất ta.

      Toàn bộ buổi chiều phụ thân đều ở cùng ta, ta luyện chữ vẽ tranh, phụ thân ngồi bên mài mực; ta đàn tranh, phụ thân dùng Ngọc Tiêu hợp tấu với ta; ta chơi cờ thua liền chơi xấu, con tốt trèo đèo lội suối lặn lội đường xa đến thẳng lão soái của , phụ thân cười ha ha; ngay cả khi ta luyện tập nữ hồng, phụ thân cũng ở bên chăm chú nhìn.

      Ta cảm thấy buồn cười, hỏi phụ thân: “Phụ thân cũng biết thêu?”

      Phụ thân lắc đầu, hỏi lại ta: “A Niếp có thích ?”

      Ta lắc đầu, rầu rĩ : “Rất ghét, nhưng mỗi tháng tổ mẫu và Nhị thẩm đều kiểm tra, ta…” biết vì sao, nhìn gương mặt phụ thân ôn hòa, ta đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, câu còn chưa xong nước mắt ào ào tuôn ra .

      Phụ thân an ủi ôm ta cái, đưa tay ném bức tranh ta thêu sắp thành hình ra ngoài cửa sổ. ” Phụ thân…” Ta nhảy dựng lên, cũng bất chấp tủi thân, nhấc chân định chạy ra ngoài. Phụ thân ơi phụ thân, người đây là muốn hại chết ta, ba ngày sau toàn bộ còn phải dựa vào nó để báo cáo nhiệm vụ đấy.

      Phụ thân chặn ngang ôm lấy ta, quay đầu phân phó A Mỗ đứng ở ngoài cửa: “, vứt cái kia xa.”

      A Mỗ đồng ý.

      Ta oán trách phụ thân: “Phụ thân, ba ngày sau nếu giao được, tổ mẫu phạt ta.” Trong lòng may mắn người đứng ngoài cửa là A Mỗ, nàng ấy vứt nó , chắc chắn giúp ta cất giữ. Phụ thân nghe vậy, nhíu mày, hỏi: “ cho phụ thân, tổ mẫu như phạt con thế nào?”

      Ta học theo bộ dáng nghiêm túc tổ mẫu đánh đánh bàn tay, rồi : “Ít nhất hai mươi cái.”

      Phụ thân cầm lấy tay của ta, lật trái lật phải quan sát, đau lòng thương ngập trong mắt, “A Niếp có đau ?”

      Ta gật đầu mạnh, đương nhiên là đau, nếu đau, ta cần gì phải liều mạng?

      Nháy mắt tròng mắt phụ thân ướt át.

      Ta thầm than có câu trả lời, so sánh với Trần Phong, phụ thân ràng là thụ.

      Phụ thân bồi ta dùng cơm chiều, sau đó cõng ta vòng quanh bờ hồ. Mười năm, lần đầu tiên ta với phụ thân như chân chính cốt nhục, tiếng cười cười liên tục vang lên ngừng. Đêm khuya, phụ thân phải trở về, ta níu lại cho . Phụ thân cũng luyến tiếc, phân phó A Mỗ đến trong viện lấy quần áo tắm rửa, buổi tối dỗ ta nghỉ ngơi. Ta thực vui vẻ, ôm cổ phụ thân thỏa mãn vào giấc ngủ.

      Dáng sớm thức dậy, ta nhìn thấy phụ thân, liền hỏi A Mỗ: “Phụ thân luyện công?”

      Hai mắt A Mỗ hồng hồng, ôm ta vào lòng ngừng xoa nắn, “A Niếp khóc, phụ thân A Niếp, , rồi…”

      Ta giật mình, phụ thân lại rồi?

      Nghĩ lại, , dù sao cũng phải lần đầu tiên bỏ ta lại, trong nhà còn có Nhị thúc…

      Ta tự mình an ủi, ta phải đứa trẻ bình thường, đứa trẻ bình thường phải ta.

      Nhưng mà vì sao, nước mắt ào ào như chảy ra như suối?

      Hết chương 4 – Hitsuji
      KisaragiYue, dhttHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :