1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: chuyện

      Beta=Devil

      Hôm đó, Trương gia và Vương Tĩnh Kì lại cùng nhau tới cục cảnh sát lần nữa.

      Trương Mẫn hoàn toàn là gen di truyền của Trương gia, thích nghe những lời ngon ngọt, trong phòng làm việc lúc này ta tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy hai cái mũ cảnh sát chỉ biết ngồi im dám lời nào.

      Sau đó Trương Mẫn cũng chỉ biết nhằm vào người nào đó mà đặt lời bịa .

      Trương Dương muốn bảo vệ em , nhưng biết thế nào cuối cùng cũng phải ngồi im.

      Ở bên cạnh, vừa cùng người cảnh sát việc, Vương Tĩnh Kì cũng cảm thấy choáng váng, tại hiệu suất làm việc của cảnh sát cao như vậy sao? còn chưa trình bày xong bên kia bị buộc tội, hơn nữa trai ta cũng bị bắt. lẽ là bị liên đới.

      "Các người làm cái gì vậy, cho dù là cảnh sát cũng thể tùy tiện bắt người." Trương Dương bị cảnh sát bắt , đành lòng kêu lên. Nhưng so với những người cảnh sát cao to này sức thấm vào đâu nên đành chịu bị bắt.

      Nhưng ở đây cũng có ai để ý đến , cho nên Vương Tĩnh Kì cũng chỉ trơ mắt nhìn Trương Dương bị cảnh sát bắt.

      Lúc này Triệu Giang và Trương Phượng cũng vừa mới đến nơi, thấy Vương Tĩnh Kì ngồi ở ngoài, lúc nãy Trương Dương có gọi cho bà kể mọi chuyện, cho nên tại bà xem Vương Tĩnh Kì như cái gai trong mắt, hận thể đem băm vằm làm sao có thể chủ động mở miệng chuyện.

      Cho nên bà chính là trừng mắt liếc , ngang qua kênh kiệu dẫn con tìm Trương Dương. Bà vẫn cho rằng Trương Dương vẫn ở bên trong chờ. Đúng là Trương Dương ở bên trong chờ nhưng là chuyện với bà qua cái song sắt.

      Vương Tĩnh Kì nhìn thấy Trương Dương như vậy, cũng thèm quan tâm. Nếu phải còn có văn bản cần cũng đâu cần phải ở lại.
      Lúc Triệu Giang và Trương Phượng vào bên trong, ở đại sảnh thấy con của mình, bà có chút buồn bực, thấy nữ cảnh sát phía trước liền chạy tới hỏi.

      Khi biết cả hai đứa con của mình cùng bị bắt, bà hoảng sợ đến nỗi suýt chút nữa ngất xỉu. Tại sao lại như vậy chứ?

      Triệu Giang lấy lại bình tĩnh rồi chạy nhanh tới hỏi nữ cảnh trước mặt: " cảnh sát à, tại sao con tôi lại bị bắt, nó đâu có phạm tội?" Bà mà như sắp khóc. Thế này thằng bé làm sao có thể nhìn mặt ai trong công ty đây.

      Nữ cảnh sát giương mắt nhìn người hai mẹ con trước mặt, mắt mang tia khinh bỉ, lạnh lùng : "Có người báo, Trương Dương phạm tội ngoại tình, tại điều tra." vô cùng chướng mắt với những người như vậy.
      Mẹ con Triệu Giang choáng váng, vẫn là Triệu Giang phản ứng nhanh, nhất định là do Vương Tĩnh Kì giở trò.

      Bà dường như phát điên lên tiến về phía Vương Tĩnh Kì.

      Vương Tĩnh Kì ngồi ở ghế nhìn ra bên ngoài trong lòng lại lên những cảm giác vô cùng kỳ quái. ngờ Triệu Giang lại tiến về phía mình.

      Khi kịp phản ứng Triệu Giang ở trước mặt, trốn còn kịp rồi, bất đắc dĩ nhắm lại mắt chuẩn bị.

      Ai biết được Triệu Giang kiềm chế được kêu to, Vương Tĩnh Kì có chút phản ứng kịp.

      mở to mắt, đứng xem trước mặt chàng cảnh sát cao to, cố gắng khống chế Triệu Giang. Trương Phượng ở bên cạnh cố gắng để giải cứu cho mẹ.

      "Ở cục cảnh sát mà ngang nhiên hành hung nhân dân, có phải cũng phạm tội ."

      câu kia, làm cho hai mẹ con nhà họ Trương hoảng sợ.

      Cảnh sát thấy hai người yên tĩnh, nên mới buông ra, nhưng vẫn nghiêm khắc cảnh cáo: "Nơi này là cục cảnh sát chứ phải nơi các người đánh nhau. Nếu còn tiếp tục đừng trách tôi." nhìn hai mẹ con bây giờ hài lòng rời .

      Sau đó quay sang phía Vương Tĩnh Kì ôn hòa : "Vương lão sư cần phải sợ, ở đây nếu có chuyện gì chỉ cần với tôi là được." xong còn cố tình liếc nhìn hai mẹ con nhà họ Trương.

      Vương Tĩnh Kì hiểu được vấn đề, lúc nãy có nghe thấy ai đó Chu cục trưởng. là biết lợi dụng các mối quan hệ.

      " là cảm ơn Chu cục trưởng." Vương Tĩnh Kì cảm kích .

      "Vương lão sư đừng khách khí, đây là việc tôi phải làm ." xong định ra, nhưng nhớ tới việc cục trưởng phân phó, liền hỏi: "Vương lão sư, quen hai người này sao? Nếu bị uy hiếp chúng tôi sẵn sàng bảo vệ."
      Lúc trước có nhận được điện thoại của cục trưởng là muốn chiếu cố cho Vương Lão sư, hơn nữa cũng muốn được thăng chức nên nhân cơ hội này làm luôn.

      Lại thêm người nhà Trương gia kiêu ngạo ương ngạnh, tội cũng phải là giả , còn có cả thế lực phía sau này sao vui vẻ làm được.

      "Chu cục trưởng cám ơn người , hai người kia tôi có quen, hai người đó giờ cũng bình tĩnh, cho nên cần làm phiền ." Vương Tĩnh Kì biết trong lòng Chu cục trưởng nghĩ như thế nào, ta lần đầu tiên gặp, chút giao tình đều có, cho nên tiện nhờ vả.

      Sau khi Chu cục trưởng rồi, Vương Tĩnh Kì lạnh lùng quay đầu lại nhìn người trước mặt.

      "Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể chuyện được rồi."

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Ly hôn (phần 1)

      Beta: Devil

      Nhìn người đối diện giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giấu được oán hận, Vương Tĩnh Kì mặt cùng trong lòng đều nở nụ cười.

      Đừng trách tôn trọng người già, là bị mấy người nhà Trương gia ép buộc, ở trước mặt kiểu sau lưng lại quay phắt lại kiểu khác, có thể vui vẻ sao.

      Hai người cứ như vậy ngồi ở cục cảnh sát trừng mắt với nhau, ai cũng mở miệng trước.

      Khoảng 5 phút sau, Triệu Giang kiên trì nổi, mở miệng trước.
      "Tĩnh Kì, tôi tưởng là người có hiểu biết, nhưng là tại xem ra…"Ánh mắt của bà nhìn đối diện mỉm cười, câu kế tiếp còn chưa hết.

      Vương Tĩnh Kì cũng ngốc, bà ta phải là mình tại hiểu chuyện sao? Đời trước mình hi sinh cho Trương gia quá nhiều, đến cuối cùng nhận được gì, cái gì cũng có.

      "Dì Triệu à, là cám ơn lời khích lệ của dì, từ đến lớn tôi vẫn như vậy. Nhiều năm như vậy, tôi mới nhận ra điều, chính là người làm việc ác rồi cũng bị ông trời xử, cho nên làm việc tuy rằng thẹn với lương tâm, tối thiểu cũng muốn làm thất vọng lương tâm của mình.
      Dì Triệu thấy có phải ?" Vương Tĩnh Kì nhìn Triệu Giang từng chữ từng câu .

      Giờ khắc này trong lòng phải hối hận, trọng sinh lần, nếu như theo dự định, trọng sinh vài tháng, và Trương Dương phải ly hôn rồi.

      Nhìn lại mấy cái đó đều do gây ra. Còn làm cho Trương Mẫn đến trường làm náo loạn, như vậy công việc sau này chắc chắn là bị ảnh hưởng rồi.

      Vương Tĩnh Kì hạ quyết tâm lần này phải ly hôn. Nếu Trương gia còn gây khó dễ nhờ Tưởng Hi Văn giúp.

      Mấy lời của Vương Tĩnh Kì làm cho Triệu Giang tức ới máu.

      Hai tay bà run run nắm lấy vạt áo, mặt mày xanh xao, .

      " có ý gì?" Bà ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Vương Tĩnh Kì nở nụ cười "Chính là ý đó."

      Sau đó hai người lại cuộc đấu trừng mắt ai cũng chuyện.

      3 phút sau, lại là Triệu Giang kiên trì nổi.

      "Tĩnh Kì à, dù sao hai đứa cũng kết hôn hai năm, vợ chồng trẻ đâu tránh được những xung đột. Dì cũng biết là hai đứa cũng có tình cảm với nhau mà phải ." Trong lời của bà để lộ mệt mỏi, cùng nhẫn nhịn.

      Vương Tĩnh Kì kinh ngạc nhìn người đối diện, đây có văn hóa mà, bà tư biết tính sao, bọn họ vừa mới lên đại học bắt đầu quen biết, đến bây giờ cũng được bảy năm rồi còn gì.

      Triệu Giang mặt run run, dịu dàng : "Dì biết Trương Dương làm nhiều việc có lỗi với con, nhưng dù sao hai đứa cũng từng là vợ chồng, nên ta cũng mong con tha thứ. Cứ xem như là vì hai năm tình nghĩa cũng được, nếu thằng bé bị giam như vậy công việc của nó liền xong rồi."

      Triệu Giang từ trước tới giờ vốn coi trọng con dâu này, nhưng tại cũng thể cúi đầu vì Trương gia và cả con trai nữa.

      Vương Tĩnh Kì nhìn vẻ mặt đau lòng của Triệu Giang, còn cả cái vẻ mặt căm phẫn phía đằng sau của Trương Phượng, thở dài : "Dì Triệu, tấm lòng của người mẹ con rất hiểu. Nhưng nếu đứng ở góc độ người phụ nữ, giả sử Trương thúc thúc ra ngoài ngoại tình người nghĩ như thế nào?"
      " dám!" Triệu Giang theo bản năng hô.

      "Chính là vậy, ai có thể chấp nhận được chồng mình có người khác ở bên ngoài vậy sao dì có thể cầu con tha thứ cho Trương Dương dễ dàng như vậy được. Con cảm thấy cầu của mình đối với Trương Dương hề cao chút nào, chỉ cần hai người ly hôn, sau đó chia đôi tài sản, vậy là quá đáng sao?" Vương Tĩnh Kì bình tĩnh .

      " muốn ly hôn được, nhưng cái phòng kia là nhà chúng ta mua, chẳng bỏ ra đồng nào mà cũng dám mở miệng ra đòi hỏi nữa sao?" Trương Phượng ở phía sau đột nhiên , Triệu Giang cũng ngăn, ý như là đồng tình.

      "Này phòng ở phải là của chính là của , đương nhiên cũng phải tôi là của tôi là của tôi. lẽ biết pháp luật có quy định, sau khi đăng ký kết hôn nếu mua bất kì cái gì đều là tài sản chung của hai người sao."

      "Với lại nếu có tờ giấy đăng ký kết hôn với tôi các người mua được sao. Vậy chắc chắn trong cái phòng đó có phần của tôi rồi." Vương Tĩnh Kì nhìn Trương Phượng chậm rãi .


      "Nhưng…"
      "Phượng đừng nữa." Triệu Giang ngăn cản, nhìn dáng vẻ Vương Tĩnh Kì tại thêm gì nữa cũng là vô ích.

      thể phủ nhận người thông minh nhất Trương gia là Triệu Giang. Bây giờ Trương gia ở trong trại giam ba người, Vương gia nằm viện người.

      "Ai, dì biết là Trương Dương thực có lỗi với con, ta thay mặt Trương gia xin lỗi con, ý con quyết, chúng ta cũng cản nữa, dù sao tình cảm còn cũng thể sống chubg. Vậy tốt nhất là nên ly hôn, phòng ở gia đình ta giữ, cho con tám vạn đồng. Coi như là bồi thường cho con." Triệu Giang ra những lời thấm thía.

      Vương Tĩnh Kì lắng nghe, tuy rằng đồng ý, nhưng dù sao tại đó cũng là ý hay. Mà cũng chỉ cần đạt được mục đích của mình thôi.

      "Về phần ngươi mấy người nhà ta con có thể giúp chứ."

      Trích "Trùng sinh vật hi sinh đại xoay người"

      Khâu Diệp đời trước sống hơn ba mươi năm, tổng kết ra điều: Tiền, ai có cũng bằng mình có. Đời trước bởi vì có tiền, cũng bởi vì ở thành phố nhiều cám dỗ, cho nên hôn nhân thành, chỉ biết chịu đựng mẹ chồng mà sống. Biến thành gia đình bất hòa, vợ chồng lục đục. Rốt cục ông trời có mắt, cho cơ hội Trùng sinh, thề, từ bắt đầu kiếm tiền, dành tiền, chờ tới khi trưởng thành, tự mua phòng mình thích.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng4 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Ly hôn (phần 2)

      Beta: Devil

      Lúc ra khỏi cục cảnh sát trời cũng bắt đầu tối, Vương Tĩnh Kì ngồi xe công vụ, nghĩ tới những việc mới xảy ra ở cục cảnh sát, bất giác bật cười.

      Triệu Giang là để ý mình, cho phép ly hôn, lại còn cho mình ba vạn đồng bồi thường, rồi để mình nghĩ cách cứu mấy người kia ra.

      Ha ha, các người nghĩ tôi là ai, tưởng rằng cục cảnh sát là do nhà mở ra sao, còn bảo thả người, chỉ là giáo thôi mà.

      Trong đầu Vương Tĩnh Kì chợt lóe lên hình ảnh Chu Cẩn Du, khuôn mặt tuấn tú của Trương Thành, lập tức cứ xuất liên tục trước mắt .

      Nghĩ đến Triệu Giang và Trương Phượng nghe được chút do dự cự tuyệt nghẹn tím mặt, muốn cười, xả hết nỗi buồn bực trong lòng ra. câu kia, mấy người phân phải trái nhà Trương gia cũng chỉ có thể để cảnh sát khống chế.

      Nghĩ đến cuối cùng cũng thành công, trong lòng vô cùng khoái trá.

      Giờ chỉ cần Trương Dương ra ngoài, hai bên ký vào đơn ly hôn là xong.
      Vương Tĩnh Kì vui vẻ đồng ý, nếu tình có thể giải quyết như vậy, cũng tốt.

      Sau vài ngày, Vương Tĩnh Kì hết ở bệnh viện lại tới trường học, Chu Cẩn Du xuất trước mặt , làm thở dài nhõm. Với lại còn trẻ nữa, cũng mấy tự tin, với thân phận như Chu Cẩn Du tìm tới cũng chỉ là để mua vui. Tốt nhất là giải quyết sớm tốt hơn.

      Còn có chuyện ở trường, tuy là Trương Mẫn đến náo loạn nhưng ở Nhất Trung ai ai cũng đều biết, mỗi ngày vẫn làm đúng giờ, vì nhà mình có việc mà trễ nải.

      tự an ủi mình chỉ là cẩn thận đụng tới người đàn ông tốt, tại ly hôn ít người biết, nhưng tin chỉ được vài năm nữa cũng lại ly hôn thôi.

      Vương Tuấn Kì làm thường xuyên xin nghỉ, cho nên khi tới bệnh viện vào buổi tối đều thấy Triệu Bình xuất .

      Với tính cách của ba Vương làm sao cho phép người khác bỏ bê ông như vậy, mỗi lần nhìn thấy con trai xuất đều trách con dâu bất hiếu, ba chồng nằm viện, con dâu đến hầu hạ, còn mắng chồng, ngay cả thu nhập của mình còn được.

      Vương Tuấn Kì ban đầu còn giải thích chút, cơ quan Triệu Bình nghiêm, cho phép ra ngoài, sau đó thấy ba vẫn mắng, để ý tới , cho nên cũng quan tâm nữa. Thái độ này của ba Vương còn biện pháp.

      Yên tĩnh ở bệnh viện ở vài ngày, Vương gia nhận được điện thoại của Trương gia, Trương Dương ra khỏi trại giam nên Trương gia muốn tới xin lỗi.

      Mãi sau ba Vương mới biết Trương Đông Thăng cái bị giam trong cục cảnh sát, lại là do chính con mình báo.

      Ông phá lệ khen ngợi con thông minh.

      Ba Vương cao hứng thiếu mỗi nhảy dựng lên ăn mừng, nhưng bởi vì chân còn đau, chỉ có thể ngồi ở giường bệnh cười to, sau đó gào lên "Báo ứng".

      Đương nhiên việc Trương gia muốn xin lỗi, là kiên quyết đồng ý. Với ông, chỉ cần là người làm ông bị thương hay động tới ông đừng mong được tha thứ.

      "Trương Đông Thăng bây giờ cũng biết sợ rồi sao, lúc trước ông làm tôi bị thương có nghĩ tới hôm nay .

      Hai con hãy nghe kỹ, ai được bảo lãnh cho ra ngoài." Ba Vương oán hận , nghĩ gì đó rồi lại thêm câu "Tiền bồi thường vẫn phải lấy."

      Vương Tuấn Kì cùng Vương Tĩnh Kỳ Đô để ý tới ông, Vương Tuấn Kì nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của ba, "Ba đừng như vậy nữa. Nếu phải do ba bị thương ba cũng phải vào đó đấy. Ba đừng quên người gây trước là ba." Trong lòng nghĩ, ba xem như hết thuốc chữa.

      Ba Vương lập tức im bặt cái gì cũng cũng ra được, nhớ tới việc đánh người lại lực bất tòng tâm, chỉ biết ngồi ở giường đến mức mặt đỏ bừng mắng chửi người ta.

      "Nếu như đứa nào mà bảo lãnh cho ông ta đừng bao giờ gặp mặt ta nữa." Ba Vương chuẩn bị tát hai đứa nhưng nhìn qua nhìn lại vẫn chẳng có động tĩnh gì.

      Vương Tĩnh Kì nhìn mình, hai người gì. Vương Tĩnh Kì ra ngoài, Vương Tuấn Kì cũng theo.

      " xứng đáng đuổi khỏi nhà." Ông hướng về phía Vương Tĩnh Kì mắng.
      Bình thường ông cũng như vậy, do Vương Tuấn Kì là con trai duy nhất nên phần lớn những lời mắng chửi của ông là hướng về con .

      Ông quan niệm con sau khi lấy chồng là con người ta, mình nuôi nó lớn cũng là tốt rồi nên mắng là chuyện bình thường.

      Nghe thấy vậy, Vương Tuấn Kì dừng bước vẻ mặt trầm, Vương Tĩnh Kì cũng chỉ biết tiếp.

      "Ba mắng xong chưa, mắng xong yên lặng . Ba muốn tụi con giải quyết việc này cũng được thôi. Lát nữa con gọi cho cục cảnh sát, để họ tới đây giải quyết với ba." Vương Tuấn Kì lạnh lùng .

      "Đứa con bất hiếu này, ta là ba ngươi, ngươi dám để cho cảnh sát tới bắt ta, ngươi cũng sợ thiên lôi đánh sao." Ba Vương nghe xong trong lòng có chút hoảng sợ, mắng càng lớn.

      Vương Tĩnh Kì vừa mới mở cửa phòng bệnh ra, cửa phòng bệnh cũng có đóng, câu của ba Vương gây chú ý cho cả khoa chỉnh hình
      "Sao lại thế này, qua bao nhiêu lần rồi, đây là bệnh viện chứ phải nhà của các . Làm ơn chút, ảnh hưởng đến mọi người rồi." Bác sĩ qua nghe được liền đứng lại nhắc nhở.

      "Được rồi, do tôi nhất thời kích động. Lần sau thế nữa." Ba Vương kiêu ngạo như vậy cũng biết sợ người khác.

      em Vương Tuấn Kì ở hành lang nghe được cười rồi tới cục cảnh sát hòa giải.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55: Ly hôn (phần 3)

      Beta=Devil

      Hai em Vương Tĩnh Kì ngồi trong xe công vụ lảo đảo đến cục cảnh sát, Triệu Giang và Trương Dương đến.

      Vương Tĩnh Kì vừa vừa đánh giá hai người.

      Tinh thần hai người đó hôm nay tốt lắm, Triệu Giang tuy cố gắng bày ra khuôn mặt vui vẻ nhưng nhìn qua là biết được tự nhiên rồi.
      Còn Trương Dương cũng uể oải kém. Hôm nay tuy xuất với quần áo Tây, nhưng mặt cũng xuất những nếp nhăn. Có lẽ mấy ngày vừa rồi ở trại giam làm tinh thần sa sút.

      nhìn mặt , Vương Tĩnh Kì liền nhíu mày, có chút vô cùng thê thảm.

      Lúc dánh nhau với họ cố gắng chú ý tới bản thân nhưng có vài phần vẫn tránh khỏi bị thương, tại nửa tháng những chỗ bị thương xuất sẹo.

      quay đầu nhìn xem mình, cảm thấy ấy được Chu Cẩn Du trông nom là tốt.

      Triệu Giang nhìn em nhà Trương gia tuy muốn nhưng vì mình là người lớn hơn nữa cũng là phụ nữ, nên bà vẫn lôi con trai cùng, sau đó có chút lấy lòng : "Tĩnh Kì đến đây."

      Trương Dương đưa bàn tay bị thương của mình ra nhìn Vương Tĩnh Kì vào.
      Vương Tĩnh Kì làm sao có thể biết Trương gia như thế nào, nên để ý hai người họ mà thẳng tới chỗ cảnh sát để giải quyết công việc.

      Vương Tuấn Kì tiếp xúc với Trương gia nhiều, cũng biết việc con nhà Trương gia đến cơ quan của em mình làm loạn, nhưng là nghĩ đến cuộc náo loạn tối hôm đó trong bệnh viện, liền nhìn những người trong Trương gia mấy thiện cảm. Thấy em để ý cũng bắt chước qua, ngó lơ.

      Bị bơ, hai mẹ con Trương gia hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng là do tình hình tại: ba Trương và hai con ở trong đó, nếu biểu tốt, còn có khả năng chịu phạt chung, vậy nên họ mới theo hai em Vương gia vào văn phòng.

      Về việc này Chu cục trưởng nắm rất , vậy nên mọi người vừa ngồi vào chỗ liền vào thẳng vấn đề.

      "Cả hai bên đều đến, vậy chúng ta bắt đầu luôn." nghiêm túc .
      "Chuyện trải qua tôi cũng nữa, cơ quan kiểm tra cũng điều tra, nắm được vài điểm trọng yếu. Lần này gặp mặ chủ yếu là muốn lấy ý kiến của gia đình người bị hại. Bởi vì lần này cả hai bên đều có lỗi, hơn nữa người bị hại bị thương nhiều" Triệu cảnh sát lại lại .
      Cả hai bên cũng đều im lặng.

      Chu cục trưởng những gì cần , bây giờ là tới lúc hai bên gia đình đàm phán.

      Triệu Giang xem cũng có chuyện gì để với nhà họ Vương, nhưng nghĩ tới Vương Tĩnh Kì tính cách mềm yếu, liền cố tình chảy nước mắt.
      "Tĩnh Kì, chuyện lần trước ở bệnh viện, dì xin lỗi con. Tiểu Mẫn tuổi trẻ hiểu chuyện, mấy ngày vừa rồi ở trong đó con bé cũng ân hận rất nhiều, con cứ coi như nể mặt dì tha cho nó được ." Bà xong còn lấy giấy lau nước mắt.

      Vương Tĩnh Kì thấy vậy, lập tức quay mặt , nhìn mình, suy nghĩ tới dáng vẻ của Trương Dương tại, tâm tình hiểu sao tốt lên.
      "Nếu chúng ta muốn như vậy: đem chuyện này giải quyết nhanh gọn tốt. Nhưng tôi vẫn muốn : Tôi hy vọng Trương Mẫn được quản lí nghiêm ngặt hơn. Nếu còn tuổi mà như vậy sau này ra ngoài như thế nào." Vương Tĩnh Kì .

      Triệu Giang liền cứng đờ người, nghe thấy ý châm chọc trong lời của , tiếp: "Con và Trương Dương cũng còn trẻ, tuy rằng giữa chúng ta xuất khá nhiều mâu thuẫn, nhưng chúng ta bây giờ vẫn là người nhà mà. Nếu là người nhà, tốt nhất chúng ta nên đóng cửa bảo nhau, để người ngoài nghe thấy tốt đâu.

      Với lại nếu hôm đó ba con phải vừa tới đánh mắng chắc chắn xảy ra chuyện này." Trong lời của bà có ý là chuyện này chính là trách nhiệm của nhà .

      "Được rồi, dù tính tính tốt nhưng đó cũng là ba tôi, tôi chỉ là nữ nhân gặp chuyện như vậy chắc chắn là thể bỏ qua rồi.
      Nhưng là người nhà cũng nhất thiết phải trở thành kẻ thù.
      Hy vọng tất cả chúng ta xử lí tốt chuyện này." Vương Tĩnh Kì chậm rãi .

      Chuyện này hai em cũng bàn bạc qua, đều đồng ý giải hòa, nguyên nhân lần này ai cũng biết, nếu phải ba Vương tới gây xảy ra chuyện này sao. Vậy nên nhà họ Vương cũng nên gánh vác phần trách nhiệm. tại tình hình của ba Vương cũng coi như là ổn, chỉ cần ở bệnh viện điều trị chân nữa là ổn. Như vậy với nhà họ Vương cũng là tốt rồi.

      "Tôi đồng ý ly hôn, cũng đồng ý cho ba vạn đồng. Còn tiền thuốc men của ba , chúng tôi trả toàn bộ. Chỉ cần các người kiện ba tôi là được." Từ nãy tới giờ có mở miệng nhưng đột nhiên Trương Dương cúi đầu trầm .

      Triệu Giang ở bên cạnh còn muốn thêm điều kiện, ngờ con trai thẳng ra rồi, như vậy khác nào cò kè mặc cả. Bà tại giận con trai chút.

      làm như vậy là để em Vương Tĩnh Kì trở tay kịp, lẽ họ là người bán thuốc. Hay bởi vì Trương Đông Thăng trong trại tạm giam?

      "Cứ làm như thế . Tiền thuốc men nhà các phải trả, nhưng chi bao nhiêu, báo lại cho tôi biết là được." Vương Tĩnh Kì đồng ý ngay, mọi việc có thể giải quyết nhanh như vậy cũng tốt.

      Trương Dương ngẩng đầu nhìn , rốt cục tiếng người: "Nhiều năm như vậy, tôi rất xin lỗi, cái này xem như tôi bồi thường cho ."

      Vương Tĩnh Kì vẫn kinh ngạc, nhưng vẫn có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận rồi.

      "Khụ khụ, giáo Vương, tôi nghĩ nên nhắc chút: Với tình trạng của ba , là bệnh nặng cũng phải nhưng nó cũng hẳn là bệnh . Vậy nên thuốc men cũng phải dùng hai ngày là khỏi. Ngoài tiền viện phí còn rất nhiều loại tiền khác, nếu muốn sau này xảy ra tranh chấp nên thương lượng bây giờ ." Chu cục trưởng ở bên cạnh nghe được liền nhắc nhở vài câu.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chuong 56 Li hôn (4)

      Beta: Devil

      Ý tứ của Chu cục trưởng là, lần này muốn giải quyết xong, phải bồi thường tiền thuốc mem , Trương gia lại phải trả khoản lớn tiền thuốc men, sau đó đến phí sau trị liệu, còn có cục trưởng Chu tùm lum loại phí khác nhau nữa, tuy rằng mỗi loại phải rất nhiều, nhưng cộng dồn lại cũng phải là khoản .

      đến đây, ngay cả người bình thường phản ứng chậm chạp là Vương Tuấn Kỳ cũng hiểu , đây là cục trưởng Chu giúp em họ, cho nên sau khi tất cả giải quyết thuận lợi xong, em Vương Tuấn Kỳ thành tâm mời cục trưởng Chu ăn cơm trưa, chuyện biểu tỏ lòng biết ơn.

      Kết quả bị cục trưởng Chu tươi cười đưa ra khỏi cục cảnh sát, hơn nữa còn cảnh sát nhân dân phải giúp người dân lấy lại công bằng, cần phải báo đáp, làm em Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, Vương Tuấn Kỳ còn cảm thán phen, xã hội này vẫn còn người tốt.

      Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Vương Tĩnh Kỳ cùng Trương Dương hẹn nhau sáng ngày hôm sau tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn, ba vạn đồng cũng giao lại cho ngày hôm đó luôn.

      Khi Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Tuấn Kỳ trở về nhà, trong lòng vô cùng vui sướng, chỉ cần ngày mai thuận lợi, liền thoát khỏi cuộc hôn nhân phức tạp hơn mười năm này, có thể lần nữa làm lại từ đầu, tâm trạng lúc này cực kỳ tốt, còn có thể nhảy nhót được nữa.

      Đối ngược với vui vẻ của em , Vương Tuấn Kỳ có chút trầm mặc, nhìn em vui vẻ bên cạnh, chần chừ hỏi “Tĩnh Kỳ, sau khi ly hôn em định làm gì?”

      Nếu là trước kia, hỏi như vậy, trực tiếp đem em về nhà mình, Vương ba nhận con , người làm này nuôi.

      Nhưng là hôm đó, sau khi về nhà, và vợ ầm ĩ trận, và vợ chuyện rất nhiều, vợ tuy nhưng theo ý những câu mà vợ ra, cũng hiểu vợ thích trong nhà có thêm người, cho dù người đó là em nữa. Còn , nếu được, để nhà lại cho với Tĩnh Kỳ ở, vợ về nhà mẹ đẻ ở. rộng lượng, nhưng làm sao có thể nghe ra ý trong câu đó chứ. Căn nhà của bọn họ, nếu em tới ở vợ ra ngoài, hai người chỉ có thể giữ lại người thôi.

      cũng có nghĩ tới vợ lại có thái độ như vậy với em , cũng biết đây là vợ lấy việc li hôn đến uy hiếp . Nhưng là, nhưng là có biện pháp để ý đến suy nghĩ của vợ, gia đình này là phấn đấu cả nửa đời người của . Tuy là vợ có nhiều khuyết điểm, nhưng đối với gia đình của hai người là toàn tâm toàn ý. Em và vợ đều có trách nhiệm, bảo chỉ nghĩ đến người này mà bỏ qua người kia làm được, cho nên mấy ngày này vẫn trong hoàn cảnh khó suy nghĩ.

      Vương Tĩnh Kỳ làm sao có thể biết trai mình khó xử, với hiểu biết đời trước về người chị dâu, biết có khẳ năng sau khi li hôn tới nhà trai ở. Đương nhiên, cũng tính tới nhà trai ở, trong tay có tiền, hoàn toàn có thể lo cho chính mình.

      , li hôn li hôn thôi, trong tay em có tiền, sợ gì chứ! Em cũng tính rồi, sau khi li hôn em tự mua nhà, sao đâu.”

      “Nhưng mình em ở ngoài an toàn, em tới nhà .” Vương Tuấn Kỳ nghe xong lời em mình, càng cảm thấy áy náy với em , miệng khống chế được ra.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy được an ỉu, có thể chịu được áp lực của chị dâu, để cho mình về nhà ở, chứng tỏ vẫn rất thương , như vậy là đủ rồi.

      , em tới nhà đâu, em lớn như vậy rồi, cũng làm nhiều năm, ở mình cũng có gì an toàn cả. Lại nhà như vậy, em tới ngay cả chỗ đứng còn có, như vậy cuộc sống của chúng ta cũng thoải mái. Chuyện của em em có thể sắp xếp tốt, cần lo lắng cho em đâu.”

      “Vậy cũng được, nhưng sau này em có khó khăn gì, nhất định phải cho biết, còn chỗ của ba, em cần để ý, tính của ba chính là như vậy.” Vương Tuấn Kỳ nghe lời em , trong lòng cũng thở dài nhõm.
      Vương ba nhiều lần , nếu Vương Tĩnh Kỳ li hôn, ra khỏi nhà,
      Vương gia có đứa con làm cha mẹ mất mặt như vậy.
      Sau khi Triệu Giang cùng Trương Dương ký hiệp nghị giải hòa, hai người đường trầm trở về nhà.

      Trương Dương mấy ngày nay bị tra tấn quá mức, bao nhiêu phấn chấn, đắc ý của ngày trước đều thấy, bây giờ chỉ còn chút trầm cùng suy sút.
      “Mẹ, đừng lo lắng quá, vì ba và em , mấy vạn đồng này chi ra cũng đáng.” Trương Dương ngồi sô pha có chút thương cảm nắm tay mẹ mình an ủi. Tình huống bây giờ phải an ủi mẹ mình cho tốt, để bà lấy tiền ra, đem chuyện này giải quyết cho xong. có dự cảm tốt, cảm thấy nếu việc này kéo dài, gặp xui xẻo rất lớn.

      Triệu Giang vẫn kìm nén cảm xúc, được người khác an ủi, có chút kìm nén nổi nữa, “Đâu phải chỉ tốn ba vạn đồng, mẹ cũng biết, coi như lúc trước chúng ta có mắt, để cho con cưới người chỉ biết gây họa như vậy. Ai mà biết được cả nhà Vương gia đều gây họa cho chúng ta, lão già kia chỉ gãy cái xương, nhưng lại làm chúng ta phải bồi thường tới vạn đồng, xương nạm vàng hay nạm bạc chứ, cũng sợ gặp báo ứng sao chứ, còn em con, phải chỉ tới trường học mấy câu thôi sao, cũng mất miếng thịt nào của nó, nó còn tố cáo em con cái gì làm tổn hại danh dự, lại làm cho chúng ta phải bỏ ra hai vạn đồng, đây phải là ăn cướp giữa ban ngày sao?”

      xong, trong giọng còn gống như khóc, lần này phải giả vờ mà tâm đau. Vốn tưởng rằng chỉ mất ba vạn đồng, cũng đủ làm bà đau lòng rồi, nghĩ tới bây giờ mất gấp đôi, chuyện này làm sao bà có thể chịu được.

      Trương Dương bên nghe mẹ mình vừa mắng vừa khóc, trong lòng kiên nhẫn, nếu ủy khuất như vậy, mới nãy ở cục cảnh sát sao ra , bây giờ hiệp nghị giải hòa cũng ký rồi, giờ ngồi than vãn với còn có ích gì sao?

      Nhưng những lời này cũng dám , sáu vạn đồng này đánh chết cũng lấy ra được, cho nên bây giờ chỉ có thể dỗ mẹ mình, đem tiền này đưa cho , giải quyết chuyện trước mắt mới quan trọng nhất.

      “Mẹ, đừng khóc nữa, đều do con tốt, là con thua kém người ta, mới bị Vương Tĩnh Kỳ lừa, nếu cũng làm cho nhà mình rơi vào tình huống này. Có điều bây giờ vẫn còn kịp thay đổi, chỉ cần giải quyết xong việc này, chúng ta cùng bọn họ còn quan hệ gì nữa, con tìm cơ hội mang Từ Mai về nhà, sớm đem chuyện hai chúng con định ra, lại có khả năng được thăng chức ở cơ quan, đến khi đó đừng mấy vạn đồng, chính là nhiều hơn con cũng đưa về cho mẹ được.” Trương Dương những lời này phải là chỉ an ủi mẹ mà còn an ủi tâm hồn yếu ớt của mình chút, cho rằng chuyện này giải quyết xong rồi, có Vương Tĩnh Kỳ ở chỗ nào đó bí mật cản chân , như vậy tương lai của càng bằng phẳng. vẫn cho rằng người làm việc lớn phải co được, giãn được. Bỏ được, phải bỏ được mới làm việc được. Bây giờ bỏ ra mấy vạn đồng tuy rằng nhiều, nhưng so với thăng chức ở cơ quan, làm rể Từ gia đáng gì cả.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :