[Trọng sinh] Ký sự ngược cặn bã - Mị Lục (Chương 16) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      ngược cặn bã
      Tác giả: Mị Lục

      Nguồn convert: tangthuvien
      Số chương: 115
      Thể loại: trọng sinh, hào môn thế gia, báo thù rửa hận.
      Nhân vật chính: Kiều Quỳ - Chu Ứng Thần
      Edit: Lâm Nhạc
      Lịch đăng: 3 ngày cuối tuần

      o0o

      Giới thiệu
      Người ta đứa trẻ còn mẹ chỉ như cọng cỏ.

      Nhưng từ khi mẹ ruột qua đời, Kiều Quỳ mới cảm nhận sâu sắc được rằng đấy chỉ lời lừa người.

      Dối trá! có mẹ đến cọng cỏ cũng chẳng bằng.

      loạt thân thích cực phẩm, cha ruột cặn bã, bạn thân tiểu tam ngoi ngoi nổi lên.

      Chịu đựng biết bao xô đẩy, Kiều Quỳ tắt thở. Đến khi mở mắt lần nữa, hóa ra sống lại rồi.

      Tự thân tự cường, quyết lại là người ngây thơ mặc cho kẻ khác nhào nặn.

      P.s: vừa đọc vừa edit. Edit tay mơ nên còn nhiều sạn, hãy bỏ qua cho.

      P.s 2: Tớ muốn có ảnh bìa. Ai design hộ với.​
      Last edited: 15/8/16
      Dunghyt97, lunalovegood, thuyt7 others thích bài này.

    2. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Mở đầu
      chiếc giường lớn giữa căn phòng trống trải vắng lặng, nằm ngủ hề yên giấc, hai hàng lông mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng.

      Sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt nhắn chỉ cỡ bàn tay, cộng thêm màu da tái nhợt trông càng yếu ớt.

      "Cạch."

      Cửa phòng bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào. trẻ xinh đẹp khác, tay vuốt ve bụng bầu hơi nổi lên bước vào. Gương mặt ta có ánh sáng phản chiếu trái ngược với u ám trong phòng, từng bước từng bước đem theo vẻ lóa mắt đó tới, trong nháy mắt làm tản hơn nửa lạnh lẽo nơi đây.

      "Tiểu Quỳ, tôi tới thăm đây."

      Sở Du Mộng ngồi xuống đệm giường mềm mại, khe khẽ gọi tỉnh ngủ. Giọng ta ngọt ngào êm tai đủ để câu hồn đàn ông đến phát cuồng.

      Kiều Quỳ nặng nề mở mắt, đợi khi nhìn đối phương trong lòng bế tắc.

      bị chồng mình bạo hành mà sinh non, ngay sau đó được chẩn đoán còn khả năng mang thai, tình nhân Tiếu Trường Hi bao nuôi bên ngoài ngang nhiên tới cửa. Tiếu gia là gia tộc lớn, lại cho ả bồ nhí vào dẫm lên mặt , cũng biết là bà mẹ chồng tốt đẹp của ngầm cho phép.

      "Tiểu Quỳ, lung tung gì đó, chúng ta vốn là bạn thân mà. Tôi biết vừa mới mất đứa bé nên trong lòng đau đớn lắm, tôi trách . phải dưỡng bệnh tốt, đợi sức khỏe khá hơn chúng ta chuyện tiếp nhé."

      "Sức khỏe khá hơn? Ha ha, khá hơn để tiếp tục ở lại chỗ này cho Tiếu Trường Hi giày xéo sao? Sở Du Mộng, phải vẫn luôn Tiếu Trường Hi sao? Tốt quá, tôi rời khỏi đây. Tôi đồng ý ly hôn với Tiếu Trường Hi, chỉ cần giúp tôi thoát khỏi Tiếu gia, tôi đảm bảo bao giờ quay trở lại nữa!"

      Đột nhiên Kiều Quỳ tóm lấy vạt áo của Sở Du Mộng, hận Sở Du Mộng nhưng kể từ khi sinh non, Tiếu gia liền quản chế nghiêm ngặt, cho phép liên lạc với bất kì ai của Kiều gia, lúc này chỉ còn mỗi Sở Du Mộng thôi.

      Nếu phải vì bảo vệ tâm huyết cả đời của ông ngoại, vì bảo vệ Kiều thị, về nước để kết hôn với Tiếu Trường Hi. đám cưới thương mại, tưởng rằng dù hai người nhau vẫn có thể tôn trọng lẫn nhau. Nhưng sau khi kết hôn, mới phát Tiếu Trường Hi là kẻ bạo lực, động chút là nhục mạ , từ năm trước bắt đầu đánh đập . Sau quãng thời gian dài khổ sở, Kiều Quỳ thể chịu đựng thêm được nữa.

      Và nếu phải đúng lúc ấy, khi khám sức khỏe phát ra mình mang thai. Vừa vì đứa bé, vừa vì Tiếu Trường Hi biết kiềm chế hành vi thô bạo của , chắc hẳn tìm luật sư đề nghị ly hôn rồi.

      Đáng tiếc, bước sai kéo theo tất cả đều sai lầm.

      Lại là vì uống rượu, lại là vì nghe được tên người đó khi xã giao bên ngoài, nửa đêm say khướt trở về, lôi khỏi giường, đánh chửi .

      Sau đó...

      "Tiểu Quỳ, ... chứ? đồng ý ly hôn với Tiếu?" Sở Du Mộng mở to hai mắt dám tin.

      ". Chỉ cần giúp tôi liên lạc với Kiều gia..."

      "Kiều gia. Kiều gia nào? nghĩ Kiều gia trong miệng còn tồn tại à? A... Tiểu Quỳ, muốn ly hôn với tôi để tìm tên Chu Ứng Thần kia đúng ? thử soi gương xem mình bây giờ khác con quỷ ở chỗ nào, đại thiếu gia Chu gia còn thích nổi nữa sao?"

      Kiều Quỳ bị Tiếu Trường Hi cắt ngang. biết lại uống say khướt ở đâu mới về, đúng lúc nghe được hai người chuyện.

      "Tiếu Trường Hi, cho tôi, Kiều gia tôi còn là sao?"

      Những lời nhục mạ kia nghe nhiều đến chết lặng, từ lâu Kiều Quỳ tự động lọc bỏ những từ ngữ bẩn thỉu ấy. Nhưng vừa rồi Tiếu Trường Hi vô tình nhắc đến Kiều gia, điều mà quan tâm nhất.

      quá lâu nghe được bất kì tin tức gì của Kiều thị.

      " còn chính là còn. Thế nào, muốn khóc sao? khóc trông đẹp đẽ thế kia để dụ dỗ ai, dụ dỗ Chu Ứng Thần hả?"

      Bang tiếng, Kiều Quỳ bị Tiếu Trường Hi tát ngã xuống giường.

      Sở Du Mộng biết Tiếu Trường Hi lúc say còn tí lý trí nào, trong bụng ta mang tấm bài lớn nhất để bước vào cánh cửa Tiếu gia, dù ta muốn nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa cũng thể tỉnh táo chui vào góc tường, từ từ lùi khỏi phòng.

      "Kiều Quỳ, tại sao em thể yên ổn thích tôi, tôi? Tại sao lúc nào cũng muốn rời khỏi tôi..." Tiếu Trường Hi kích động xách Kiều Quỳ dậy, hai tay xiết chặt lấy cánh tay .

      "Kiều Quỳ bé bỏng của tôi, em em ngu đến mức nào. Trước kia Chu Ứng Thần từ chối em trước mặt bao người mà em vẫn nhớ nhung ! Gã đàn ông như Tống Á Đông cũng chẳng phải kẻ tử tế gì, ông ta ở rể Kiều gia em, ăn uống của Kiều gia em, lại vì ít lợi ích mà lập tức gả em cho tôi. Ông ta rất giỏi... Bán sạch cổ phần của Kiều thị... Vì cái gì, vì cái gì mà người cha như thế em vẫn có thể tha thứ... Mà tôi, chỉ có tôi mới em lòng, chỉ có tôi..."

      Dưới ảnh hưởng của cồn rượu, ý thức Tiếu Trường Hi mông lung, những lời từ trước đến nay giấu kĩ trong lòng muốn cho Kiều Quỳ biết lại buột ra hết, vì nghe thấy muốn ly hôn với mà buột ra hết.

      Kiều Quỳ biết lúc này chẳng phải là lúc thích hợp để tranh luận với Tiếu Trường Hi, nhưng khống chế nổi mình.

      "Tiếu Trường Hi, đừng lừa tôi! Từ bé đến lớn, người hiểu tôi nhất là ba ba. Ông với tôi, ông rằng... thể nào, ông ấy thể đối xử với tôi như vậy, ông ấy thể làm thế với Kiều thị."

      Kiều Quỳ càng càng uất hận, trước kia ba quỳ gối xin lỗi , với rằng đứa con ngoài giá thú kia là để cho Tống gia có đời sau, để cho ông nội bà nội còn gì tiếc nuối mới vụng trộm sinh ra. Từ bé luôn là bảo bối trong lòng bàn tay ông, dù sau khi mẹ chết, có khúc mắc với Lý Cầm và đứa em trai ngoài giá thú ấy mới xuất ngoại nhiều năm, nhưng năm nào ông cũng đến thăm vào ngày sinh nhật của và dỗ dành quay về.

      Dù mỗi năm đều lắc đầu nhưng ra trong lòng sớm tha thứ cho Tống Á Đông, lúc ấy tự cho mình mới là người đặc biệt nhất với ba, cho rằng chỉ có mình mới là đại tiểu thư Kiều gia.

      "Tự em , chúng ta kết hôn mấy năm, trừ những lúc chạm mặt công khai bên ngoài, có khi nào Tống Á Đông tỏ ra là người cha thương con ? Em là người Kiều gia, à , là Tống gia... là đứa con bị Tống gia bỏ rơi, trừ Tiếu gia em chẳng còn nơi nào để ..." Tiếu Trường Hi kéo tay Kiều Quỳ lôi vào trong ngực, ôm chặt tựa như muốn bóp vỡ .

      "... dối..." Tất cả lý trí của Kiều Quỳ sụp đổ, lời của Tiếu Trường Hi so với mùi rượu nồng phả vào mặt càng khiến kích động hơn, đột nhiên phát ra sức lực kinh người đẩy Tiếu Trường Hi ra.

      "Là do , Tiếu Trường Hi... Tất cả là mưu của ... cố ý cho tôi liên lạc với ba ba, cố ý chặt đứt tất cả quan hệ của tôi, cho tôi nhận điện thoại của Kiều gia, tịch thu di động của tôi, máy tính của tôi... Là , tôi hận , tôi hận !"

      Kiều Quỳ cảm giác đầu óc mình trống rỗng, thân thể chẳng còn là của , biết mình gì, làm gì. Thừa dịp Tiếu Trường Hi ngẩn người, ngó ngàng gì nhảy xuống giường, vọt khỏi cửa, chạy xuống lầu, chạy khỏi nhà lớn của Tiếu gia.

      nghe được gì nữa, biết có ai đuổi theo mình . nhìn được gì cả, biết trước mặt mình là nơi nào. chỉ dựa theo ý chí của mình, chạy ngừng về phía trước, muốn tới nhà lớn của Kiều gia, tới hỏi Tống Á Đông câu.

      Có phải đấy chính là ? là gì...

      "Ầm!"

      Tiếng va chạm lớn vang lên ngay sau tiếng phanh xe gấp gáp. Kiều Quỳ ngã giữa vũng máu.

      Đến chết hiểu, đến cùng là vì cái gì, đến cùng Kiều gia làm sai điều gì...
      Last edited: 14/4/16
      Dunghyt97, ly sắc, thuyt14 others thích bài này.

    3. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 01: Sống lại
      Trong phòng ăn ở nhà lớn Kiều gia, Kiều Quỳ yên lặng ngồi ăn sáng, phía bên kia bàn ăn là cha Kiều - Tống Á Đông và chị họ - Khâu Nguyệt.

      Năm ngày trước, nhận ra mình được sống lại. Từ thi thể lạnh lẽo trong nhà xác trở lại tuổi mười bảy trẻ trung, sáng lạn.

      ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện, trong bụng thầm cười giễu hai kẻ trơ trẽn kia.

      Khâu Nguyệt thấy Kiều Quỳ nhìn ta, cũng tự nhiên mỉm cười lại với Kiều Quỳ, rồi ta ung dung lau miệng, : "Cậu, con ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn tiếp, con thay em họ lên xem mợ thế nào."

      Khâu Nguyệt vẫn giống hệt trong trí nhớ của Kiều Quỳ, mực dịu dàng chăm sóc em họ này. ta tự thấy mình là người Kiều Quỳ đặc biệt ỷ lại nên hề do dự gì nhận luôn trách nhiệm chăm sóc Kiều Mạn Vân.

      Bề ngoài ta luôn tỏ ra lạnh nhạt, dè dặt nhưng đối xử với người nhà lại vô cùng chu đáo, dịu dàng. trách được đời trước ta có thể khiến cho Kiều Quỳ chẳng hề đề phòng gì, móc tim móc phổi ra cho ta.

      Đời trước, sau khi Kiều Mạn Vân qua đời, ông bố cặn bã của công khai dẫn người tình và cặp em - em trai ngoài giá thú về nhà. Khi ấy Kiều Quỳ học đại học ở nước ngoài, từ đến lớn được nuông chiều nên chẳng biết suy tính sâu xa, khi nghe được tin kia nổi tính đại tiểu thư đỏng đảnh, bay thẳng trở lại trường rồi nhất quyết chịu về nước.

      May mà còn Khâu Nguyệt, người cùng lớn lên với ở lại Kiều gia, thầm giúp để ý mọi việc. Sau đó dù xảy ra đủ loại chuyện hoang đường đến bất đắc dĩ nhưng Kiều Quỳ vẫn luôn thầm cảm ơn chị họ tốt đẹp của mình.

      Tiếp đó, cha , ông nội bà nội, chồng, bạn thân đều vì lợi ích mà phản bội , Khâu Nguyệt vẫn yên lặng ở phía sau, quan tâm, giúp đỡ . Thân thiết như chị em ruột.

      Cho đến khi Kiều Quỳ chết do tai nạn giao thông, linh hồn từ phòng bệnh bay ra ngoài và nghe được lời Khâu Nguyệt với Tống Á Đông và mấy mẹ con bồ nhí kia, mới biết...

      Còn khó tin hơn cả những điều Tiếu Trường Hi , mẹ Kiều bị Tống Á Đông và Khâu Nguyệt, khi ấy mới mười mấy tuổi bày kế thầm bỏ độc từ từ mà chết.

      Nghe được chân tướng, dù chỉ là linh hồn nguyên vẹn chẳng thể làm gì bọn chúng, Kiều Quỳ vẫn cố lao lên, muốn tóm lấy, muốn cắn xé những kẻ hèn hạ đó.

      Tiếp theo thấy chồng chạy đến ôm lấy thi thể mình, khóc rống lên, nước mắt giàn dụa. nhìn Tiếu Trường Hi hét vào mặt Tống Á Đông lời hằn học, nghe muốn làm cho Tống thị phá sản...

      Rồi bà mẹ chồng mới mất con dâu, em chồng mới mất chị dâu nhà họ Tiếu cùng đỡ lấy người từng là bạn tốt nhất của - khóc đến sưng vù con mắt, ở ngay trước thi thể của khuyên chồng nghĩ đến đứa con hoang trong bụng ả mà về nhà với bọn họ...

      Ha ha. Tất cả châm chọc...

      Là huyết mạch duy nhất của Kiều gia, tất nhiên kẻ luôn để ý đến thể diện như Tống Á Đông tổ chức cho lễ tang vô cùng long trọng. Trong lễ tang đó, có nhiều người đến người , thù hận của Kiều Quỳ dần nguội .

      Đôi mắt lạnh lùng nhìn đám người hèn hạ hãm hại , đoạt tất cả của , chiếm lấy gia tài Kiều gia sống cuộc sống xa hoa phú quý, chỉ có mỗi căm hận đến chết lặng còn có hối hận cùng cho ngu dốt và đần độn của bản thân.

      Nếu phải có mắt tròng, nếu phải chỉ biết kích động ngu xuẩn, nếu quan tâm tới Kiều Mạn Vân nhiều hơn và nếu có thể suy nghĩ thấu đáo, tỉ mỉ...

      Linh hồn Kiều Quỳ trầm lặng, từng tầng áy náy, hối hận chồng chất lên nhau, rồi luồng ánh sáng trắng bao phủ lên linh hồn yếu ớt của ...

      Mở mắt ra, phát mình quay về năm 17 tuổi.

      "Chị họ đừng lên, hôm qua mẹ mới trách em hiếu thảo và hiểu chuyện giống chị. Vừa hay em ăn xong rồi phải cho em cơ hội biểu chứ." Kiều Quỳ bĩu bĩu môi, rồi cười tươi tắn, khéo léo làm nũng với Khâu Nguyệt, cho ta có cơ hội phản bác liền đứng dậy.

      Đời trước ham chơi hiểu chuyện, còn vui vẻ để cho Khâu Nguyệt đoạt lấy việc chăm sóc mẹ Kiều thời gian dài mà biết rằng, ham chơi, lười biếng ấy lại là cơ hội để Khâu Nguyệt tiếp cận mẹ Kiều và bỏ thuốc bà.

      Đời này, để cho Khâu Nguyệt dễ dàng đến gần mẹ mình.

      qua đời bi kịch, ai tốt ai xấu, ai tâm ai giả vờ, những việc xảy ra tiếp theo - biết hết rồi. Nếu vậy, lợi dụng tất cả cơ hội có thể bảo vệ an toàn cho sinh mạng của mẹ.

      "Ơ, Tiểu Quỳ của chúng ta trưởng thành rồi, cũng biết chăm sóc mẹ? phải tuần trước Tiểu Quỳ la hét với ba, đòi ba dẫn con mua sắm sao? Hôm nay mẹ thoải mái, giám sát con ngồi học được, có muốn ba dẫn con chơi thỏa thích ?"

      Vẫn ngồi ở vị trí chủ vị, vừa ăn sáng vừa đọc báo lời nào - Tống Á Đông cuối cùng mở miệng, có điều ông ta vừa xong, Kiều Quỳ nhịn được chế giễu.

      Lại thế nữa.

      Đời trước chính là như thế. Mỗi lần Kiều Quỳ muốn cố gắng học hành, muốn hiếu thuận với mẹ Kiều, tóm lại là muốn làm bất cứ chuyện gì tốt đẹp cha , Tống Á Đông mở miệng dụ dỗ chơi hoặc tùy ý làm bất kì việc gì thích.

      Khi trước còn chưa hiểu chuyện, chỉ cảm thấy mẹ quá nghiêm khắc với mình, chỉ có Tống Á Đông mới thương . Nhưng trải qua thời gian đó, còn dám tin vào ông bố hèn hạ này nữa sao, bề ngoài nuông chiều giới hạn nhưng thực chất tham lam, xảo trá, ích kỉ và bất nghĩa.

      Cố ý dẫn chệch đường trong khi dạy dỗ tỉ mỉ, cẩn thận cặp trai ngoài giá thú kia.

      Chậc chậc, đúng là ba ba tốt của .

      "Ôi, sao ba ba sớm!" Dù trong lòng căm ghét ông ta đến mấy, Kiều Quỳ cũng để lộ khuôn mặt.

      "Tất nhiên là con muốn rồi, nhưng mà... Hôm qua mẹ dặn hôm nay con phải học thêm, ba sớm có phải hay , lát nữa gia sư đến, con làm sao được. Làm thế nào bây giờ, con tiếc quá."

      Vừa nghe thấy mẹ Kiều Quỳ sắp xếp xong xuôi, Tống Á Đông vui vẻ lắm nhưng chẳng muốn thêm gì. Dù sao Kiều thị là của họ Kiều, dù ông ngoại Kiều Quỳ qua đời nhưng chỉ cần mẹ Kiều còn sống ông ta vĩnh viễn thấp hơn người Kiều gia cái đầu.

      " sao, đợi hôm nào đó ba ba nhất định dẫn con chơi bù." Tống Á Đông làm vẻ cưng chiều, xoa xoa đầu Kiều Quỳ, trong lòng lại có tính toán khác.

      Xem ra nên cân nhắc đề nghị mà người đó lần trước, từ từ cơ hội để thiết kế bố cục.

      Kiều Quỳ lúc này chịu nổi việc Tống Á Đông xoa đầu mình, cho nên cười qua loa với ông ta, tạm biệt hai người kia rồi vội vã chạy lên phòng mẹ Kiều.

      Khó chịu quá, lẽ ra nên ăn nhiều điểm tâm. Nếu phải nán lại thêm giây nữa, chắc ném đĩa thức ăn vào mặt ông bố cặn bã kia quá.

      Đứng trước cửa phòng mẹ Kiều, nghe hơi thở an tĩnh nơi đây khiến lòng Kiều Quỳ thấp thỏm, nóng nảy nhanh chóng bình tĩnh lại. Trong phòng bày biện thanh nhã và yên tĩnh, có thể dễ dàng cảm nhận được nữ chủ nhân của nó là con người tao nhã và có phẩm vị mức nào. Lúc này, người ấy yên lặng, nửa nằm chiếc giường lớn giữa phòng mỉm cười nhìn .

      "Tiểu Quỳ của mẹ lớn rồi... Năm ngày liền đều đến thăm mẹ." Giọng nhàng, mềm mại của mẹ Kiều vang lên.

      Kiều Quỳ nghe mẹ thế mặt mũi đỏ bừng, trong lòng hổ thẹn vô cùng.

      Đời trước của mình hồ đồ biết bao.

      Kiều Mạn Vân là mẹ đẻ của Kiều Quỳ, là người duy nhất thế giới này đối xử tốt với . Nhưng còn , vì thích bị Kiều Mạn Vân lúc nào cũng thúc ép học hành nên ngày nào cũng tìm cớ tránh né bà. Vừa nhớ đến trốn tránh và chểnh mảng với bà, Kiều Quỳ áy náy càng sâu.

      "Mẹ, mẹ đừng trách con nữa, Tiểu Quỳ hiểu ngày trước ngoan thế nào, mẹ yên tâm... Về sau mẹ gì con nghe nấy, con hiếu thảo với mẹ." Kiều Quỳ làm nũng, kéo bàn tay thon dài của mẹ, cúi đầu xuống cọ cọ mặt lên tay mẹ.

      Mặc dù giờ phút này, linh hồn Kiều Quỳ thành thục hơn hẳn tuổi mười bảy của mình, nhưng trước mặt mẹ, muốn để lộ điều đó, chỉ làm theo điệu bộ nên có ở tuổi này làm nũng với mẹ Kiều.

      Mấy ngày trước, Kiều Quỳ đột nhiên tùy hứng làm loạn nữa, Kiều Mạn Vân từng nghi có phải con mình muốn xin mẹ thứ gì đó. Nhưng rồi Kiều Mạn Vân phát mình nghĩ oan cho con rồi, Tiểu Quỳ của bà lúc này ngoan ngoãn.

      "Tốt lắm tốt lắm, biết xấu hổ, lớn rồi còn làm nũng. Tiểu Quỳ đến thăm mẹ, mẹ có điều muốn hỏi con." Kiều Mạn Vân nhìn gương mặt mềm mại của con còn hơi ửng đỏ, đôi mắt to ngập nước linh động, Kiều Quỳ như vậy làm Kiều Mạn Vân khỏi có chút xót xa.

      Tiểu Quỳ của bà đáng như thế nhưng sức khỏe của bà tốt, chẳng biết có đợi được đến ngày Tiểu Quỳ kết hôn .

      "Mẹ muốn hỏi gì, có phải mẹ đồng ý với đề nghị của Tiểu Quỳ ?" Kiều Quỳ hai mắt lấp lánh nhìn mẹ Kiều, trong con ngươi đầy vẻ mong đợi.

      Kiều Mạn Vân biết, cho dù bà muốn với dáng vẻ năn nỉ của con bé, bà được chữ "".

      "Đúng vậy, mẹ với vú Trương để bà chuẩn bị. Chờ hai ngày nữa Tiểu Quỳ học, mẹ liền chuyển đến biệt thự Hương Sơn ở."

      Kiều Mạn Vân vuốt mái tóc dài của con , dù biết con muốn bà tới biệt thự Hương Sơn chỉ để nghỉ ngơi, nhưng hiểu sao thái độ của đứa con vẫn ngốc nghếch này của bà lại cương quyết đến thế.

      Nếu phải bà biết Kiều Quỳ tuy thân thiết với Tống Á Đông nhưng vẫn thương bà, Kiều Mạn Vân hoài nghi Kiều Quỳ làm vậy để tiếp tay cho Tống Á Đông đuổi mình .

      "Tốt quá, Tiểu Quỳ biết. Tóm lại là mẹ phải nhớ kỹ, sang bên kia nhất định phải dẫn theo vú Trương, người trong biệt thự từng chăm sóc ông ngoại nên chắc chắn bọn họ cũng chăm sóc mẹ tốt. Có điều... cần gọi bác sĩ Lý qua. Tiểu Quỳ kể với mẹ rồi đấy, lần trước con thấy ông ta qua lại với người phụ nữ đứng đắn, người như thế thể làm bác sĩ tư cho Kiều gia chúng ta được. Mẹ nhớ đấy, nhất định phải đổi bác sĩ khác."

      Kiều Quỳ thể trực tiếp ra chân tướng cho mẹ Kiều, đành tùy tiện tìm cớ nào đó chụp lên đầu bác sĩ Lý, dù sao cũng chỉ là tay bác sĩ tư, mẹ Kiều thèm quan tâm nhiều.

      Mặc dù đời trước biết bác sĩ Lý có lộ ra việc xấu xa gì , nhưng nếu cẩn thận nhớ lại phát ra chỗ thích hợp. Bác sĩ Lý là bác sĩ tư của Kiều gia nhưng mẹ Kiều bị người ta hạ độc từ từ dẫn đến suy kiệt mà chết, nếu như ta đồng lõa che giấu làm sao Khâu Nguyệt có thể dễ dàng thành công.

      "Con bé này, còn mà toàn thứ tinh quái trong đầu. Sau này cho phép con chạy ra ngoài cả ngày nữa." Kiều Mạn Vân vuốt mái tóc mềm mại của con , dạy dỗ vài câu lại phát hốc mắt Kiều Quỳ ửng đỏ như bị ấm ức.

      "Tiểu Quỳ sao thế? Chỉ bắt con dành thêm thời gian ngồi học chứ đâu phải cấm con chơi mà phải tủi thân phát khóc thế này?"

      Kiều Mạn Vân hơi buồn bực, con bà làm gì cũng giỏi, đầu óc thông minh, càng lớn càng xinh xắn, chỉ có điều hơi ham chơi. Chẳng biết giống ai nữa, mỗi lần bắt con bé học là nó uể oải rã rời, cho nó chơi liền lập tức hăng hái, nhiều năm nay có bà đốc thúc nó, thêm với tư chất của nó tốt nên thành tích học tập may ra đạt mức trung bình trong lớp, đến nỗi chấp nhận được.

      " phải ạ... Chỉ là..." Kiều Quỳ nhàng nức nở tiếng rồi cúi đầu.

      "Cuối cùng là làm sao? Tiểu Quỳ, có gì khó chịu hết cho mẹ nghe, mẹ giúp con." Mẹ Kiều thấy con đau lòng, khỏi hạ giọng dỗ dành con .

      "Mẹ, Khâu... Chị Khâu Nguyệt... Mẹ hứa với con được kể lại với ai, kể cả ba ba hoặc là Khâu Nguyệt, đừng hỏi gì hai người ấy hết con mới dám cho mẹ, được mẹ?" Kiều Quỳ ngẩng đầu lên, hai con ngươi hồng hồng như mắt thỏ, vẻ mặt sợ hãi nhìn Kiều Mạn Vân.

      Kiều Mạn Vân lập tức giận dữ nhưng nét mặt biến sắc. Chẳng lẽ con gặp phải chuyện gì rất khổ sở mới khóc đến thương tâm thế này.

      "Được, mẹ hứa cho ai hết, đây là bí mật của Tiểu Quỳ và mẹ thôi. Tiểu Quỳ cho mẹ nghe được ?"

      "Vâng, mẹ phải giữ bí mật đấy. ra, tuần trước khi chị Khâu Nguyệt gọi điện thoại cho ở ngoài vườn, con trốn sau đại thụ định nhảy ra hù chị ấy, ngờ vô tình nghe được... Chị ấy với , con học tập kém cỏi lại ham chơi, chẳng làm nên tích gì, hề có năng lực để quản lý công ty thừa kế... Chờ tương lai ba ba thừa kế Kiều thị rồi khuyên ba ba đổi tên Kiều thị thành Tống thị. Mà chị Khâu Nguyệt từ thành tích ưu tú hơn con, sau khi tốt nghiệp giúp ba ba quản lý công ty."

      "Tiểu Quỳ, có Khâu Nguyệt như thế ? Con nghe nhầm chứ?"

      " ạ, dù lúc ấy chị Khâu Nguyệt ép tiếng nhưng con trốn ở ngay sau gốc đại thụ chị ấy tựa lưng, nên nghe ràng rành mạch. Hơn nữa, chị Khâu Nguyệt còn ... Mẹ với ba có đứa con khác nào ngoài con, con lại kém cỏi như thế, tương lai chắc chắn phải dựa vào chị ấy mới phát triển."

      Giọng Kiều Quỳ càng lúc càng bé, cuối cùng có vài lời nổi. Sống lại đời, muốn dùng cách này để lừa gạt mẹ Kiều, nhưng nếu nhắc nhở bà chú ý, sợ người của Tống gia nhân cơ hội bà đề phòng mà chiếm lợi.

      Chỉ hận có rất nhiều điều thể trực tiếp cho mẹ Kiều, thể làm gì khác hơn là để bà đề phòng trước, rồi từ từ ghét bỏ người Tống gia.

      Dù sao cũng đúng, tất cả lời này đều là tính toán từ lâu trong bụng của người Tống gia, chỉ là họ chưa dám ho he ra ngoài mà thôi.

      "Tiểu Quỳ, chuyện này ngoài mẹ ra, con có cho ai khác ?" Gương mặt thanh tú của Kiều Mạn Vân cau khó nhận ra.

      Trước kia Tiểu Quỳ rất ham chơi nhưng mấy ngày này, con bé tự nhiên lại ngoan ngoãn nghe lời, còn chủ động nhờ bà sắp xếp gia sư. Nếu vậy có vẻ con bé bị lời của Khâu Nguyệt kích thích.

      "Tất nhiên là , trừ mẹ ra con có thể cho ai nữa?"

      "Mẹ, con đau lòng lắm, con vẫn luôn tin chị Khâu Nguyệt là người hiền lành nhưng ngờ sau lưng chị ấy lại chẳng coi con ra gì. Thậm chí... mẹ, chị ấy và mưu muốn ba biến Kiều thị thành Tống thị. Mẹ, Kiều thị là tâm huyết của ông ngoại, mấy người đó lại dám tính toán." Kiều Quỳ giận dữ, nhưng làm gương mặt giận dữ đáng phù hợp với tuổi mười bảy như thế nào, có điều biểu lộ này càng bộc lộ cảm xúc thực , khiến cho mẹ Kiều vốn chưa hẳn tin tưởng cũng bị lây mấy phần tức giận.

      "Được được, mẹ hiểu rồi. Tiểu Quỳ yên tâm, mẹ để cho Tiểu Quỳ của mẹ phải chịu ấm ức, để cho Kiều thị của chúng ta bị tu hú chiếm tổ chim khách. Tiểu Quỳ còn , trước hết con cần để ý chuyện của người lớn. Về phần học tập, con hãy cố gắng nỗ lực nhiều hơn, mẹ chắc chắn rất vui mừng. Còn những việc khác hãy giao hết cho mẹ, tin tưởng vào mẹ được ?"

      Mẹ Kiều xoa đầu Kiều Quỳ rồi bảo ra ngoài. Sau đó bà gọi vú Trương vào phòng và phân phó làm vài việc.
      Last edited: 15/4/16
      Dunghyt97, PhongVy, ly sắc13 others thích bài này.

    4. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206
      Chương 02: Khai giảng
      Thời điểm Kiều Quỳ sống lại cách lễ khai giảng năm thứ ba tròn tuần. Tận dụng khoảng thời gian đó với hướng dẫn của gia sư, Kiều Quỳ nghiêm túc ôn tập lại chương trình học ở cao trung. Năm cuối cấp đời trước, từng bị mẹ Kiều thúc ép khổ sở mới thi đỗ vào trường đại học G danh tiếng lẫy lừng ở Hạ Quốc, nhưng trí nhớ qua nhiều năm hơi mơ hồ, thể hệ thống lại toàn bộ kiến thức.

      Qua tuần chăm chỉ cộng với có những kiến thức cơ bản từng học rất vất vả trước kia, Kiều Quỳ tổng hợp lại ít các nội dung thi có thể gặp phải. Chắc chắn kết quả bài sát hạch phân lớp sau khai giảng của giống như ở đời trước nữa, điểm chẳng kém cũng tốt.

      Giải quyết xong băn khoăn học hành, buổi tối trước ngày đến trường, Kiều Quỳ khóa cửa phòng lại, lấy giấy bút ra, ngồi trước bàn học tập trung ghi chép.

      Trong phòng chỉ vang lên tiếng bút soàn soạt giấy, Kiều Quỳ viết liên tục mà thỉnh thoảng ngừng lại suy nghĩ chút, rồi như sợ mình quên mất điều gì đó, viết là viết miên man. lâu lắm, Kiều Quỳ đặt bút xuống, dựng tờ giấy lên đọc, hai mắt khẽ nheo lại tỉ mỉ xem xét rồi mới khẽ gật đầu vừa lòng.

      tờ giấy là bản vẽ liệt kê chi tiết, rành mạch mối liên hệ giữa số người.

      Bất ngờ là ở chính giữa bản vẽ có tên của cha Kiều Quỳ - Tống Á Đông, từ vị trí ông ta tản ra xung quanh là những người có quan hệ với ông ta kèm theo ghi chú riêng.

      Trong số đó, có nhiều người là núi dựa cho Tống Á Đông để hãm hại Kiều thị, số khác là hợp tác làm ăn với Tống Á Đông hoặc bạn bè hỗ trợ, có khi lại là mượn hơi Tống Á Đông tu hú chiếm tổ chim khách mà chiếm đoạt lợi ích của Kiều thị, bắt nạt người Kiều gia.

      đơn giản, mỗi kẻ bản vẽ này đều từng ít hoặc nhiều, gián tiếp hoặc trực tiếp kết thù với Kiều Quỳ và Kiều thị. Lợi dụng khả năng biết trước, Kiều Quỳ dựa theo trí nhớ của đời trước ghi lại thông tin từng kẻ , phân tích các móc nối, toan tính lợi ích sau lưng và các gút mắc phức tạp giữa các mối quan hệ ấy.

      hồi tưởng lại kĩ càng mỗi bước , mỗi dấu vết dính líu của những kẻ này trong quá khứ, để cho sau này thực tế diễn biến có thay đổi vì sống lại của với kế hoạch chuẩn bị ràng, chẳng sợ kẻ nào có thể vùng vẫy được.

      Nhìn kĩ mấy lần để bản vẽ khắc lại sâu trong trí nhớ, Kiều Quỳ mới xé vụn nó ra, xả trôi trong bồn cầu.

      tính đến việc bây giờ chỉ là học sinh năm thứ hai có năng lực, mà dù tốt nghiệp và ra ngoài xã hội chẳng dễ dàng lật đổ tất cả bọn họ. Hôm nay chỉ ghi nhớ lại để quan sát trước đến từng kẻ, rồi từ từ chờ cơ hội sắp đặt khác. Hầu hết những kẻ này lục tục xuất sau khi lên đại học. Cho nên vấn đề quan trọng nhất tại chính là bảo vệ an toàn của mẹ Kiều. Nếu biết ông bố cặn bã kia sai chị họ bỏ độc cho mẹ, bằng bất kì giá nào cũng phải phá tan mưu đó.

      May mắn mẹ bắt đầu đề phòng Khâu Nguyệt, hơn nữa còn chuyển đến biệt thự Hương Sơn dưỡng bệnh. Tất cả người làm bên ấy đều theo ông ngoại từ lâu, hoàn toàn tin tưởng được vào trung thành của họ, cho nên Tống Á Đông thể nhúng tay vào biệt thự Hương Sơn được.

      có cớ để mẹ Kiều đổi tay bác sĩ có vấn đề ở đời trước, những ai tạm thời có khả năng uy hiếp đến Kiều Mạn Vân đều bị loại trừ. Trừ khi Tống Á Đông dám xuống tay ngay trước mặt người của Hương Sơn, nếu trong khoảng thời gian ngắn này, ông ta thể tìm được cơ hội khác để hãm hại Kiều Mạn Vân.

      Được cái là Tống Á Đông độc ác nhưng dám trắng trợn công khai làm việc xấu. Bởi ông ta phải là người có xuất thân cao, muốn đứng được trong xã hội thượng lưu này, ông ta lại càng để ý đến danh dự bản thân hơn bất kì ai.

      Suy nghĩ thêm lúc, Kiều Quỳ tạm thời yên tâm, an toàn của mẹ Kiều được đảm bảo nhưng nếu muốn giải quyết triệt để phải tìm đến người đó xin trợ giúp mới được.

      Sáng sớm hôm sau, Kiều Quỳ và Khâu Nguyệt ăn sáng xong cùng ngồi xe ô tô có rèm che học.

      Trường cấp ba tư thục Hoa Thụy là trường quý tộc nổi tiếng ở thành phố G. Học sinh của trường đều là con cháu của những gia tộc có danh vọng, giàu có cũng cao quý. Tuy gọi là trường quý tộc nhưng bầu khí học tập ở Hoa Thụy vô cùng nghiêm túc, chỉ chọn lọc giáo viên từ những người có năng lực xuất sắc trong ngành giáo dục quốc nội, mà mỗi học kì nhà trường đều tổ chức các đợt sát hạch năng lực học sinh, đặc biệt việc chia lớp ở năm thứ ba phụ thuộc vào kết quả của các đợt sát hạch ấy.

      Đại khái vì nguyên nhân đó mà đại bộ phận học sinh khóa trước tốt nghiệp của Hoa Thụy đều rất ưu tú, nhiều nhân tài trong các ngành nay đều từng học tập ở Hoa Thụy.

      Từ những kinh nghiệm đời trước, Kiều Quỳ biết những bài kiểm tra ấy chính là cơ hội quan trọng để có thể thay đổi vận mạng bi thảm của mình. Nếu muốn lặp lại kết cục cũ, cách tốt nhất chính là lọt vào top 20 học sinh đứng đầu.

      Vào năm thứ ba, chiếu theo thành tích học tập phân chia lớp có cấp độ khác nhau. Ban nhất đại diện cho thành tích cao nhất mà số ban càng lớn thành tích càng kém.

      Từng lớp phân ra lại duy trì từ ba mươi lăm đến bốn mươi học sinh, chỉ có hai mươi người đứng đầu được xếp riêng vào ban nhất. Với hai mươi học sinh xuất sắc đó, nhà trường chỉ tạo điều kiện giảng dạy tốt nhất mà mội trường học tập cũng tự do. tới có thể dễ dàng bắt gặp người nối nghiệp tương lai của các gia tộc lớn trong thành phố G, chỉ cần nghĩ tới vị kỳ tài trong thị trường chứng khoáng nổi tiếng thế giới cũng học tập ở lớp đó Kiều Quỳ càng nóng lòng muốn thi vào ban nhất.

      Đời này để báo thù thành công, thể lượng tiền lớn, nhưng ngoại trừ số cổ phiếu thể sử dụng của Kiều thị, chỉ còn mỗi tiền tiêu vặt hàng tháng mà mẹ Kiều cho.

      Số tiền vặt ấy khá là lớn đối với gia đình bình thường, thậm chí là dư dả với tiểu thư nhà giàu có tầm trung. Nhưng với kế hoạch báo thù của Kiều Quỳ nó chỉ là muối bỏ biển.

      Bởi vậy, phải tìm được phương pháp kiếm tiền nhanh chóng, mà việc kết bạn với kỳ tài tương lai của thị trường chứng khoán Hoa Quốc là đường tắt chính xác nhất.

      Xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng trường cấp ba tư thục Hoa Thụy. Kiều Quỳ và Khâu Nguyệt cùng nhau xuống xe. Tuy biết bộ mặt của Khâu Nguyệt nhưng Kiều Quỳ vẫn giả vờ ngây thơ ngọt ngào hết sức trôi chảy, cùng diễn tiết mục chị em thân thiết rất hoàn hảo với ta.

      Trước kia ở ngoài sáng, Khâu Nguyệt trong tối, đến hôm nay đảo ngược lại, và cái kẻ vốn hoàn toàn bại lộ kia vẫn còn tự cho rằng mình giấu giếm rất giỏi.

      Kiều Quỳ cười ngọt ngào với Khâu Nguyệt, bắt được ý cười đắc ý và khinh miệt trong mắt ta, cười lại càng ngọt.

      và Khâu Nguyệt đều là học sinh của Hoa Thụy, ở ban năm còn Khâu Nguyệt ban sáu, cùng lớp với Khâu Nguyệt còn có Tống Gia Gia. Mà Tống Gia Gia chính là con riêng của ông bố cặn bã Tống Á Đông với tình nhân bên ngoài lén lút sinh ra.

      Có điều ở thời điểm này chiếu theo cả đời trước và nay, và Khâu Nguyệt vẫn chưa biết được thân phận của Tống Gia Gia, đều chỉ cho rằng ta là học sinh cùng trường bình thường. Nếu sống lại lần, khó tin nổi đứa em từ trời rơi xuống ấy bắt đầu tính kế từ lâu.

      Lại trong giới hạn học sinh năm thứ hai ở trong trường có vô số người, lẽ ra Kiều Quỳ khó mà biết đến người học cùng lớp với mình. Nhưng chính giai đoạn này, Tống Gia Gia ở đời trước là kẻ đặc biệt gây chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác người đứng mũi chịu sào là Kiều Quỳ - thiên kim tiểu thư biết tự giữ thân phận.

      Bị vậy là do Kiều Quỳ luôn bị Tống Gia Gia khéo làm sao vô tình tạt nước bẩn lên người. Sau khi ăn quả đắng vài lần, tự nhiên nhớ cái tên Tống Gia Gia - khắc tinh phiền toái.

      Lúc ấy Tống Gia Gia gây ra nhiều vụ lôi thôi cho Kiều Quỳ nhưng nghe gia thế ta rất bình thường, đến từ gia tộc lớn nào, cho nên Kiều Quỳ vốn vô tư hề để Tống Gia Gia trong lòng. Chỉ cho rằng con bé đó đến từ nhà cửa hẹp, đầu óc nông cạn nên mới vô tình liên lụy tới .

      Buồn cười là lúc ấy, Kiều Quỳ còn tự hỏi biết Tống gia là nhà nào trong số những gia đình giàu có ở thành phố G, còn thầm phỉ nhổ nhà Tống Gia Gia biết chỉnh đốn gia phong.

      Nhớ lại chuyện cũ, trong đầu Kiều Quỳ lên cảnh tượng quen thuộc. Chính là lúc này đây, ngay trong ngày khai giảng, cẩn thận va chạm với Tống Gia Gia ở ngay cửa lớp mình, đến nỗi thời gian dài sau đó còn bức bối tự hỏi mình trêu chọc sao chổi Tống Gia Gia lúc nào cơ chứ?

      Suy đoán từ thân phận của Tống Gia Gia và liên hệ với loạt chuyện nối tiếp kéo theo, Kiều Quỳ tự nhiên hơi nghiêng đầu nhìn Khâu Nguyệt bên cạnh, biểu cảm đổi nhưng trong lòng đánh chủ ý.

      Kiều Quỳ và Khâu Nguyệt cùng lên tầng ba, đến trước dãy phòng học của năm ba theo thói quen, Kiều Quỳ tạm biệt Khâu Nguyệt rồi tách ra về lớp mình.

      Nhưng hôm nay Kiều Quỳ trước, ánh mắt lướt qua tình hình phòng học ngay cạnh. Thoáng thấy bóng dáng quen mắt ôm chồng sách vở chạy vọt ra từ ban sáu, Kiều Quỳ vội xoay người ôm cánh tay Khâu Nguyệt làm nũng, giả vờ quyến luyến chị họ mình.

      Vốn Kiều Quỳ luôn quấn quýt với người mình thân thiết nên Khâu Nguyệt cũng quen với cử chỉ như thế, có điều khi cả hai dang kề sát thân thiết nhau, người khác vội vã chạy đến, hình như bị đống đồ tay che khuất tầm nhìn liền tông thẳng vào người Khâu Nguyệt.

      "Ối!"

      "Á!"

      Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Khâu Nguyệt bị người kia va phải ngã đập mông xuống đất, quá bất ngờ nên ta chỉ kịp chống tay xuống, lực va chạm lại quá mạnh nên mông ta bị thâm mảng, khuỷu tay cũng trầy da rướm máu.

      Trái lại, người va phải Khâu Nguyệt tuy cũng bị ngã nhưng Kiều Quỳ thấy ta có chuẩn bị trước nên chỉ thuận thế lăn ra đất mà thôi, rồi giả vờ bị thương.

      ta ôm cánh tay, nhăn nhó đáng thương, đầu ngẩng lên mà rơi nước mắt, cứ như bị bắt nạt ghê gớm ấy.

      Kiều Quỳ cười trộm, xem ra Tống Gia Gia chẳng khác biệt gì, vẫn diễn lại tiết mục cũ, diễn đến nhập tâm thèm nhìn kĩ, diễn viên lẽ ra phải phối hợp với ta đổi thành người khác từ lâu.

      "Tớ... Tớ ôm vở nhìn thấy đường, các bạn khác đều nhường nhưng bạn này, sao bạn chịu nhường còn ngáng chân tớ? Tớ..." Tống Gia Gia vừa khóc vừa rất là trôi chảy.

      Kiều Quỳ buồn cười muốn cắt ngang, đỡ Khâu Nguyệt bị ngã đau đến mức được câu nào, hai mắt ngập nước vì đau giận dữ trừng Tống Gia Gia ngồi bệt mặt đất. Ôi, kiểu nhìn như thế chứng tỏ Khâu Nguyệt biết thân phận của Tống Gia Gia rồi.

      biết mới tốt, nếu biết cứ để hai này... chó cắn chó .

      "Bạn học, bạn dối. ràng bạn hấp tấp chạy tới, va phải người ta chịu xin lỗi còn vu khống nữa." Kiều Quỳ cố ý giọng mềm nhũn, lại đỡ Khâu Nguyệt cùng đứng ngay phía trước Tống Gia Gia. Tống Gia Gia nhìn chỉ nghe thấy tiếng yếu ớt ấy liền tin rằng người bị va phải chính là Kiều Quỳ.

      "Tớ... Tớ dối, chính bạn cố ý ngáng chân tớ. Tớ biết, bạn là... bạn là người gia tộc quyền thế nên chướng mắt với tớ... chỉ là tân quý. Nhưng vừa rồi đúng là... Tớ bắt cậu xin lỗi, sao cậu có thể đổi trắng thay đen hãm hại tớ?"

      Tống Gia Gia cảm giác xung quanh tụ tập càng lúc càng nhiều người xem náo nhiệt, liền lôi lý do thoái thác hay ho nghĩ kĩ từ tối hôm trước. Ở Hoa Thụy này, ai biết tới mâu thuẫn giữa gia tộc danh vọng lâu đời và nhóm tân quý, bình thường ai ra, chỉ lặng lẽ tự hình thành phe phái riêng, con cháu hai phái rất ít khi qua lại với nhau.

      Đương nhiên nếu gặp được con cháu của thế gia hàng đầu chẳng kể con của gia tộc lâu đời hay cháu nhà tân quý đều xúm lại xin làm quen, ai còn nhớ đến phân chia phe phái gì mà cố gắng tìm mọi cách móc nối quan hệ.

      Trong đám đông dần dần lộ ra tiếng chỉ chỉ chỏ chỏ, Tống Gia Gia cúi đầu giả vờ khóc thút thít nhưng hai lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng.

      Trong bụng chờ mong mọi người chê cười Kiều Quỳ.
      Last edited: 24/4/16
      Dunghyt97, ly sắc, ngocthach10 others thích bài này.

    5. Lâm Nhạc

      Lâm Nhạc Active Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      206

      Chương 03: Chó cắn chó
      "Ủa, bạn kia bị va phải so với cậu ta còn thảm hơn nhiều, nhìn mặt đầy nước mắt kìa, chắc là đau lắm."

      " phải Tống Gia Gia của ban sáu rất hiền lành sao, sao lại va chạm với mỹ nhân lạnh lùng cùng lớp thế?"

      "Ôi dào, đám con ấy hay thích so bì hơn thua với nhau lắm, ai biết ngấm ngầm trong đó thế nào."

      "Nhà Khâu Nguyệt đâu được coi là danh vọng lâu đời, cùng lắm chỉ tính là tân quý thôi. Tống Gia Gia bị ngã đến ngu người rồi sao?"

      Nghe câu ấy, Kiều Quỳ nhịn được bật cười, bố của Khâu Nguyệt là Khâu Ứng Hùng, vừa chẳng phải gia tộc lâu đời vừa chẳng phải tân quý, méo mó lắm dính tí xíu tới cái tiếng nhà giàu mới nổi. Nếu phải mẹ của Khâu Nguyệt - Tống Kim Chi, em út được chiều chuộng nhất Tống gia năn nỉ Tống Á Đông cho con mình vào Kiều gia làm bạn chơi với Kiều Quỳ ... với địa vị và tài sản đó của nhà Khâu Nguyệt còn lâu mới được vào trường cấp ba Hoa Thụy.

      "Bạn... Mấy bạn gì thế, tớ bị bạn ấy..."

      Tống Gia Gia có bụng dạ xấu xa nhưng do tuổi còn nên lần đầu tiên vu oan giá họa cho người khác vẫn hơi chột dạ. Nghe người ngoài bàn tán xì xào như thế nóng nảy chỉ tay vào mặt Kiều Quỳ, nhưng vừa ngẩng đầu lên lập tức ngây người.

      Người bị ngã cần phải được dìu kia đâu phải là Kiều Quỳ, là Khâu Nguyệt cùng lớp với ta đấy chứ!

      Còn có, ta phải gọi Khâu Nguyệt tiếng chị họ.

      "Bạn học, vết thương của chị họ tớ hơi nặng, tớ phải đưa chị ấy xuống phòng y tế, bây giờ rảnh khóc lóc với bạn. Nếu bạn thấy khó chịu nhờ bạn khác dìu xuống phòng y tế . Chúng tớ trước." Kiều Quỳ thấy Khâu Nguyệt có thể đứng vững được, chắc là đỡ đau rồi, có thể mở miệng chuyện.

      Nhưng lúc này Kiều Quỳ muốn hai này có cơ hội qua lại với nhau. Vì thế nhảy vào miệng Tống Gia Gia, xoay người đưa Khâu Nguyệt rời , thèm để ý đến Tống Gia Gia vẫn ngu người ngồi bệt mặt đất biết làm gì tiếp.

      Tống Gia Gia bị Kiều Quỳ bỏ lại trước mặt bao người.

      mình ta ngồi dưới mặt đất, đám người xung quanh vẫn chưa giải tán, nghe bọn họ thầm bàn tán, đại tiểu thư Kiều gia danh vọng lâu đời coi thường Tống Gia Gia như thế nào, loại cảm giác ức chế, tức giận và đố kị phun trào.

      Kiều! Quỳ!

      Chỉ vì là đại tiểu thư Kiều gia coi tôi như vô hình sao? A! Dựa vào cái gì cả hai đều là con của ba ba, huống chi ba ba càng thương tôi và em trai hơn hẳn Kiều Quỳ , dựa vào cái gì dám coi thường tôi?

      Nếu có ba ba vất vả nhiều năm làm việc như trâu như bò cho Kiều thị chỉ dựa vào mụ đàn bà như Kiều Mạn Vân, Kiều thị bị người ta nuốt gọn từ nhiều năm trước rồi. Dựa vào cái gì tài sản ba ba khổ sở liều mạng cả đời kiếm được phải để lại cho Kiều Quỳ , vừa ngu xuẩn vừa kiêu căng tự cao, ngồi mát ăn bát vàng?

      Tôi cam lòng!

      "Gia Gia! Cậu sao thế, có muốn xuống phòng y tế khám qua ?" Mấy nữ sinh bước ra khỏi đám đông, đều là những người thường chơi với Tống Gia Gia.

      Cho dù Tống Gia Gia cam lòng thế nào cũng phải nén giận, trưng nụ cười khổ còn hơi ấm ức, thân mình mải mai dựa vào mấy bạn nữ đỡ dậy.

      "A đau!"

      "Từ từ nào. Gia Gia sao , động phải chỗ đau à?"

      "Tớ sao, chỉ bi va quệt chút xíu thôi. Về lớp bôi ít thuốc là được."

      " sao chứ, cậu đừng cậy mạnh."

      "Các cậu xem, sao mà. Yên tâm . Khâu Nguyệt và bạn học ban nãy vô tình va phải tớ thôi. Học cùng lớp với nhau chuyện lớn hóa , cần vội."

      Tuy Khâu Nguyệt là người của ba ba Tống Á Đông, nhưng nếu lần sau cho Khâu Nguyệt biết tay trước mặt bạn bè, Tống Gia Gia nuốt trôi được cục tức này... Ai cho Khâu Nguyệt cái quyền trưng mặt lạnh kia ra đoạt danh hiệu hoa khôi ban sáu của ta, suốt ngày kè kè với Kiều Quỳ - người trầm tĩnh người hoạt bát, người lạnh lùng người rực rỡ - cướp vô số ánh nhìn chú ý trong trường.

      Chỉ với lý do đó, ta thể bỏ lỡ bất kì cơ hội nào bôi đen cả hai người đó được.

      đoạt tiếng tăm của ta dù là quân cờ ba ba xếp vào bên cạnh mẹ con Kiều thị cũng được phép. Mà thôi, Khâu Nguyệt chỉ là con cờ dùng xong vứt, cần gì để ý đến tấm lá chắn đó, đằng nào mà chả phải chết.

      Tống Gia Gia đáng nhàng lau nước mắt, cúi xuống nhặt sách vở rơi đầy đất. Đám người xung quanh thấy hết chuyện vui rồi tản ra, vài học sinh ban sáu ở lại giúp đỡ Tống Gia Gia nhặt đồ.

      Lúc này ở đầu kia trường học, Kiều Quỳ đỡ Khâu Nguyệt được bôi thuốc ra ngoài.

      "Chị họ, bạn nữ ban nãy trông hơi quen, hình như học cùng lớp với chị nhỉ?" Kiều Quỳ lơ đãng hỏi Khâu Nguyệt.

      "Ừ, bạn ấy tên là Tống Gia Gia." Khâu Nguyệt vừa cảm giác chỗ xương cụt nhức nhối vì di chuyển, càng bực bội ghi thêm tội danh cho Tống Gia Gia. Có Kiều Quỳ bên cạnh, ta thể biểu nhiều, làm như sao cả nhắc tới Tống Gia Gia.

      "Thảo nào quen mắt vậy, hóa ra là con bé này... Nếu thế chẳng trách hôm đó năng như thế."

      "Tiểu Quỳ quen biết Tống Gia Gia à?"

      Khâu Nguyệt vốn nắm vòng xã giao của Kiều Quỳ trong lòng bàn tay, có thể là do dặn dò của Tống Á Đông nên ta biết tất cả mọi chuyện của Kiều Quỳ. Nhưng ta lại phát ra từ khi nào Kiều Quỳ lại biết đến Tống Gia Gia lớp . Khâu Nguyệt thể tha thứ cho sai sót này của mình.

      " . Em quen biết gì với con bé đó chứ, chỉ là... À đúng rồi. Chị họ, em nhớ ra ở lớp còn có việc, em trước đây."

      "Được lắm, Tiểu Quỳ. Nếu em dám sau này đừng gọi chị là chị nữa." Kiều Quỳ mới được nửa né tránh, Khâu Nguyệt phát ngay điểm kì lạ.

      Trong mắt ta, Kiều Quỳ chỉ là Tôn Ngộ loay hoay thoát được lòng bàn tay.

      "Chị họ... Chị đừng thế mà." Lần đầu thấy Khâu Nguyệt như thế, Kiều Quỳ biết làm gì khác ngoài việc ôm lấy cánh tay Khâu Nguyệt, cố gắng lay lay.

      "Chị họ ơi."

      "Chị à?"

      "Chị..."

      " ." Khâu Nguyệt thèm để ý cánh tay bị lắc qua lắc lại của mình, chỉ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác chờ Kiều Quỳ xin lỗi nửa ngày mới mở miệng.

      "Cái này... ra... ra em biết nên thế nào cả. Em cũng nhớ ràng lắm... Chỉ là, em sợ chị nghe xong tức giận nên mới..."

      "Nên mới làm sao? Nên Kiều Quỳ có chuyện giấu trong lòng chứ muốn chia sẻ với chị nữa?"

      Khâu Nguyệt gạt tay Kiều Quỳ ra, ra vẻ khổ sở chịu nổi.

      Tính cách Kiều Quỳ, ta hiểu .

      Từ thế hệ mẹ Kiều, mỗi đời Kiều gia chỉ độc con , cho nên Kiều Quỳ được che chở từng ly từng tí vô cùng chặt chẽ, cứ thế lớn lên chưa từng biết đến mùi vị ưu sầu. Tuy mẹ Kiều rất ưng Kiều Quỳ đơn giản lương thiện, nhưng để Khâu Nguyệt nhận xét Kiều Quỳ chính là con nhóc đần độn và dạ cả tin, hoàn toàn bị bà chị họ này lừa gạt dễ dàng.

      Cậu luôn bắt ta theo dõi sát sao Kiều Quỳ, nhưng ta chỉ thấy Kiều Quỳ là đứa vô tích , thả ra ngoài cũng lật được sóng gió.

      "Chị họ gì thế, chị biết chị luôn là người thân thiết nhất với em mà."

      "Nếu chúng ta thân nhất có gì em dám cho chị? Bình thường chị có bí mật gì đều kể cho em nhưng Tiểu Quỳ em lại... Ôi..."

      Kiều Quỳ nghe Khâu Nguyệt như vậy, nét mặt khổ sở.

      Giống y như dự đoán của Khâu Nguyệt, Kiều Quỳ do dự lát rồi : "Chị họ, ra... những lời này chỉ là suy đoán của em thôi, chưa chắc đúng. Chị nghe rồi được tức giận. Em... Em nghi ngờ... Tống Gia Gia ban nãy cố ý va vào chị."

      "Cố ý?"

      Khâu Nguyệt cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng nếu Khâu Nguyệt tự cho mình hiểu Kiều Quỳ như lòng bàn tay ngược lại, Kiều Quỳ cũng mổ xẻ được từng biểu của Khâu Nguyệt. Đời trước, Kiều Quỳ nhận ra khác lạ của Khâu Nguyệt là vì tin tưởng Khâu Nguyệt vô điều kiện, nhưng nay khác, sống lại lần, cho phép ai lừa gạt mình nữa.

      Khóe miệng Khâu Nguyệt mím lại, tay trái nắm chặt... Những dấu hiệu cho thấy Khâu Nguyệt cố đè nén.

      Biết kế của mình thành công, Kiều Quỳ đáy lòng vui vẻ nhưng nét mặt tỏ ra khó khăn, "Trước kì học, em nghe trộm được Tống Gia Gia chuyện với người khác trong WC. Lúc ấy em chỉ nhìn được sườn mặt con bé đó chứ thấy hết, hôm nay nó va phải chị, em chỉ cảm giác hơi quen mắt, nhưng nhớ lại... Lúc ấy em nghe thấy nó hỏi thăm người khác về chị nên mới để ý nghe thử."

      Giọng Kiều Quỳ tự nhiên, ấy đều là những lời nhào qua nặn lại mấy lần sau khi thấy Tống Gia Gia và Khâu Nguyệt va chạm với nhau.

      "Đầu tiên nó hỏi dượng làm gì... Rồi sao chị được ở lại Kiều gia... Tiếp theo hai người đó hơi xa nên em nghe lắm... loáng thoáng gì đó mà hoa khôi của lớp, nhắc lại tới mấy lần... hiểu sao lại hỏi mấy cái đó nữa."

      Kiều Quỳ cố gắng nhớ lại, lúc sau mới lắc đầu chịu thua, nhớ nổi còn gì nữa.

      Khâu Nguyệt nghe Kiều Quỳ xong hiểu ngay. Nhưng nhìn Kiều Quỳ, ta muốn sâu vào, chỉ coi như mình biết, Kiều Quỳ cần nhắc lại chuyện này ở bên ngoài và cũng đừng để trong lòng.

      thực tế, mấy câu Kiều Quỳ ra chẳng ràng gì nhưng bụng dạ Khâu Nguyệt cong quẹo. Chỉ nghe khúc đầu suy luôn ra khúc cuối, hiểu ngay đâu là nguyên nhân Tống Gia Gia cố ý gây .

      Chẳng trách Tống Gia Gia lại lôi chuyện gia tộc lâu đời bắt nạt nhà tân quý, con ranh đó biết nhà ta đến tân quý chả được lại cố ý khơi ra là muốn kháy , tát vào mặt ta chứ gì?

      Về phần hoa khôi lớp, đừng tưởng ta biết lời đồn đãi mà Tống Gia Gia lén lút tung ra. ta chỉ giả vờ lạnh lùng kiêu sa thôi, nếu vì tán thưởng của mọi người ta lạnh lùng làm cái gì. Lớp nào ở trong trường cũng có hoa khôi được các bạn bình bầu, trong ban sáu cũng vậy, từ trước đến nay danh hiệu hoa khôi luôn là của ta mới khiến cho Tống Gia Gia, có tí xinh xắn liền vừa mắt.

      Trước kia, nghe bạn cùng lớp kể lại, nếu có ai lén trêu chọc Tống Gia Gia là hoa khôi ban sáu, Tống Gia Gia chỉ cười gì. Cái kiểu thái độ đồng ý cũng chẳng từ chối như thế, đây dùng tốt từ tám trăm năm trước rồi. tí thủ đoạn ấy của Tống Gia Gia sao Khâu Nguyệt .

      Khâu Nguyệt suy nghĩ trong lòng, muốn giải thích nhiều cho Kiều Quỳ. Dù em họ này hơi ngu nhưng chuyện gì cũng thích làm hộ người khác, tương lai xa lợi dụng nó cũng muộn, còn giờ mà ra chỉ đánh rắn động cỏ.

      Hai chị em bàn tán sang đề tài khác, Khâu Nguyệt còn hơi đau nhưng cản trở gì tới việc học. Sau khai giảng có kì sát hạch chia lớp, ta muốn bị chậm trễ.

      Vì thế hai người tạm biệt nhau ở trước hành lang phòng học ban năm và ban sáu, tách ra về lớp.
      Dunghyt97, ly sắc, ngocthach13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :