1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 4. chỗ

      Hồ Quốc Đống ra cũng có ưa nhìn như vậy, chỉ là vừa cao vừa cường tráng, nhìn người là thấy có sức lực. Người thế hệ trước chỉ thích người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa Hồ Xuân Hoa muốn thúc đẩy mối hôn nhân này, bởi vậy mới khen đẹp trai ngừng, ra cũng có phù hợp với thẩm mỹ của con trẻ. Nếu như đổi lại người khác nhất định thích như vậy, dù sao thiếu nữ nào hoài xuân đây. Nhưng là ai bảo Ngô Hồng Nhi đặc biệt chứ, chỉ nhìn cơ thể này của , cảm thấy rất tốt.

      Ngô Hồng Nhi chào người xong, liền bị bác kéo tới bên cạnh, trong tay còn nhét mấy viên kẹo để cho ngọt miệng, Ngô Hồng Nhi đương nhiên ngốc bỏ luôn kẹo vào miệng, chỉ để kẹo ở trong tay nắm chặt, nghe bác khen .

      Cha mẹ thực ra cũng có gặp người nhà đàn trai tới ở đây, chỉ là gặp mặt trước nhìn cái, sau đó là tránh luôn. Ở nơi này chỉ là bác , thím và hai chị dâu . Hai bên nam nữ khen tôi, tôi khen , sau khi hàn huyên nửa giờ, chỉ nghe bác : "Chị xem hai đứa này chỉ nhìn chúng ta , chúng ta cũng dành ra cho bọn họ chỗ, để cho hai đứa giao lưu chút."

      Hai trưởng bối đàn trai hiển nhiên cũng rất quen thuộc với Hồ Xuân Hoa, lập tức cười : "Đúng rồi, vẫn là suy nghĩ chu đáo." xong lại vừa hàn huyên vừa ra cửa.

      Tối qua Ngô Hồng Nhi vừa được mẹ phổ cập quá trình xem mắt, biết đây là tới phần quan trọng nhất. đơn độc ở cùng Hồ Quốc Đống hơn nửa giờ, ra cũng chỉ là hỏi thăm nhau chút gì đó. Sau đó lần xem mắt này gần gần kết thúc rồi.

      là đàn , cho nên cũng mở miệng chỉ chờ Hồ Quốc Đống chuyện, nhưng là đợi năm phút đồng hồ, chẳng hề câu, Ngô Hồng Nhi nhịn được ngẩng đầu nhìn Hồ Quốc Đống cái, thấy cũng nhìn , ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, cũng đều cúi đầu rất nhanh.

      Lại là hồi im lặng, vào lúc Ngô Hồng Nhi nhìn được lại muốn ngẩng đầu, Hồ Quốc Đống mới ấp a ấp úng cả buổi được câu: ", tên là Hồ Quốc Đống." Sau đó lại tịt.

      Ngô Hồng Nhi thấy giới thiệu tên, tuy rằng sớm biết rồi, nhưng là vẫn gật gật đầu : "Em tên là Ngô Hồng Nhi."

      Thấy Hồ Quốc Đống có ý gì thêm, ý nghĩ muốn để cho đàn trai gợi đề tài hiển nhiên có cách nào thực rồi, cho nên chỉ có thể tự mình mở miệng, giới thiệu chút tình huống trong nhà, lại giới thiệu tình huống của mình chút. Ngô Hồng Nhi tuy biểu có gì khác biệt với con thời kỳ này, nhưng là dù sao cũng là xuyên qua, lại ra người ở thời kỳ này cũng nhất định tất cả đều ngượng ngùng, như Vương Lan và Đỗ Quân chính là tự do đương. Thời kỳ này xem mắt mặc dù là chính, nhưng là thanh niên ngầm qua lại cũng phải là có.

      Ngô Hồng Nhi mở lời, Hồ Quốc Đống cũng thở phào nhõm, ra vô cùng khinh bỉ chính mình, lúc còn rất dám thân mình chạy vào thành phố, ở trong thôn càng là hai là hai, làm sao bây giờ ở trước mặt con người ta đến cả cũng ra được.

      nghe đến Ngô Hồng Nhi, trong mười làng tám thôn này có chuyện gì cũng giấu được, thôn nào có con xinh đẹp đám bà bà bác kia đều biết ràng, thậm chí mấy thằng thanh niên bọn họ cũng ngầm thảo luận chút thôn nào có xinh. Ngô Hồng Nhi tuy rằng thể đứng đầu bảng, nhưng là tần suất nghe được từ trong miệng mọi người cũng thấp.

      là con trai độc nhất trong nhà, mẹ lòng dạ cao, như thế nào cũng phải tìm cho vợ mọi thứ đều tốt đè mấy chị em dâu đầu. Lần này cũng là mất sức lực rất lớn mới nhờ được thím cùng họ giới thiệu Ngô Hồng Nhi, bởi vậy đối với mối này hết sức coi trọng, thậm chí còn dùng đến vốn tích cóp cho ngày Tết mua phiếu vải làm bộ quần áo mới cho . Nhưng là ngại quá long trọng, vẫn mặc bộ cũ. Bây giờ nhìn Ngô Hồng Nhi mặt mang ý cười ngồi ở cách đó xa, Hồ Quốc Đống vô cùng hối hận, vì sao thay bộ mới kia.

      Đồng thời lại cảm thấy mình là quá hèn nhát rồi, ngay cả cũng lưu loát, phỏng chừng mối hôn nhân này nhất định có hi vọng. Điều kiện nhà tuy rằng kém, nhà cửa cũng là mới xây, nhưng là mẹ cũng , Ngô Hồng Nhi này xinh đẹp lại giỏi giang, còn rất nhiều nhà điều kiện tốt hơn nhà tới cửa cầu hôn, nghĩ đến đây, chút vui vẻ trong lòng bởi vì hai người bắt đầu chuyện lại tiêu tan rất nhanh.

      Ba mươi phút ngắn cũng ngắn, dài cũng dài. Ở trong giây, Hồ Quốc Đống đau đớn đồng thời hạnh phúc như trong năm, ra biết ở trong mắt Hồ Xuân Hoa bọn họ, cũng chỉ được vài câu, thời gian trôi qua rồi.

      ra bởi vì vừa bắt đầu hai người im lặng, Hồ Quốc Đống cũng đón ý hùa với Ngô Hồng Nhi được vài câu, thậm chí Hồ Quốc Đống chỉ kịp chút về cha mẹ mình, đến cả mấy chị cũng chưa kịp , Hồ Xuân Hoa bọn họ vào rồi.

      Phần sau là có việc của Ngô Hồng Nhi rồi, được chị dâu hai của mình đưa về nhà trước, Hồ Quốc Đống nhìn mãi cho đến cũng nhìn cái nào nữa, trong lòng nháy mắt nguội lạnh phân nửa, chút hi vọng duy nhất kia cũng còn rồi.

      đường trở về chị dâu hai của Ngô Hồng Nhi trái lại có hỏi cảm giác của thế nào, nhưng mà chị thấy, Hồ Quốc Đống tuy rằng nhìn còn được, nhưng là đứng chung chỗ với em chồng nhà mình thi có chút bằng được, điều kiện này của em chồng nhà mình đáng giá tìm được người tốt hơn.

      Sau khi về nhà, Ngô Hồng Nhi chia mấy viên kẹo vẫn nắm trong tay cho ba cháu , mình cũng nhàn rỗi, bắt đầu tiếp tục bận rộn việc trong nhà. Mấy ngày hôm trước dùng quần áo cũ đóng đế giày cho mấy cháu , thêm mấy mũi nữa cũng là hòm hòm rồi.

      qua bao lâu, cha mẹ và chị dâu cả cũng trở lại. Thấy Ngô Hồng Nhi vô cùng bình tĩnh đóng đế giày ở đó, chẳng có chút khác thường nào cả, mẹ Ngô lộp bộp trong lòng, sợ con bé này vừa ý, bằng cũng bình tĩnh như vậy.

      Mẹ Ngô cảm thấy đứa Hồ Quốc Đống này tệ, dáng vẻ cao cao to to tốt biết bao nhiêu, nhìn thấy là vui mừng, bởi vậy bà bèn dè dặt hỏi dò : "Hồng Nhi, con cảm thấy thế nào?" Sợ con ra bằng lòng, bà lập tức thêm vào ý kiến của mình: "Mẹ cảm thấy rất tốt, ở nông thôn là phải như vậy mới có sức lực, con xem như cái bộ dáng nho nhã yếu ớt chả làm nổi cái gì của chồng con bé Vương Lan kia, mẹ với con, con nhóc con cũng đừng quyết định lầm."

      Cha Ngô nhìn nổi vợ ép con chuyển hướng, ông bèn ho khan tiếng : "Con còn , cho dù lần này được còn có lần sau mà."

      "Ông đây là cái gì, tôi đây còn phải vì tốt cho con , ông xem con bé Lan nhà lão Vương kia bây giờ sống là cuộc sống gì, ưỡn cái bụng to còn phải kiếm công điểm , còn phải chịu đựng cơn bực của chị dâu nhà mẹ đẻ, sau này con chịu cái tội này là ông vui mừng hả? Ông để cho ba con dâu , đứa bé kia thế nào?" xong ánh mắt sáng quắc nhìn ba con dâu, rất có ý tứ các con mẹ quyết bỏ qua.

      Thấy mẹ Ngô càn quấy bậy như vậy, cha Ngô bèn xoay người xem cháu trai, lười tranh cãi với bà, dù sao nếu con bằng lòng, ông là gật đầu.

      Vì sao bây giờ mẹ Ngô quyết định chú ý muốn tìm nhà chồng cho con , ra cũng là có nguyên nhân, bà tình cờ lần nghe được con ranh Vương Lan kia muốn giới thiệu thanh niên trí thức cho con nhà mình, lúc đó bà là hận thể vả cho con nhóc kia phát, thanh niên trí thức đó phải dễ gả như vậy.

      Thanh niên trí thức ở thôn Bàn Đào nhiều, tổng cộng chỉ có ba người, còn có người mấy năm trước về quê rồi, tại còn lại chỉ có Đỗ Quân còn có đứa con gả đến thôn bên cạnh. ra dù toàn bộ thị trấn tổng cộng cũng chỉ có hơn mười thanh niên trí thức, hơn nữa về quê, tại phỏng chừng đến cả mười người cũng chưa tới.

      Người ở nông thôn đối với những người từ ngoài tới này cũng có ác cảm gì, còn tuổi mà từ quê nhà ngàn dặm xa xôi tới đây ở mình, ngay cả người giúp đỡ cũng có, nhìn rất đáng thương. Nhưng là thiện cảm cũng tới, dù sao bọn họ cũng là người của hai thế giới.

      Kể từ sau khi khôi phục thi đại học, mấy đứa người thành phố còn lại, là như đánh tiết gà, chỉ con rể kia của nhà họ Vương, nghe đứa con gả đến thôn bên cạnh kia cũng khóc hô muốn thi đại học, ngay cả đứa con chưa tròn tuổi cũng chẳng thèm quan tâm. Trong lòng mẹ Ngô có loại dự cảm bất kể con rể kia nhà họ Vương thi được hay thi được, con kia cũng hưởng được phúc. Tề đại phi ngẫu [1] mà.

      [1]Tề đại phi ngẫu: người từ hôn bày tỏ dòng dõi hoặc địa vị mình hèn mọn, dám với cao. (Điển cố - xem chú thích thêm bên dưới)

      Thấy con bé Vương Lan kia chính mình nhảy hố lửa còn tính, còn muốn gieo họa con nhà bà, nếu phải nể mặt lão Vương, Vương Lan lại là đứa bà nhìn lớn lên, bàn tay bà sớm vỗ lên mặt con bé rồi.

      Chị dâu cả nhà họ Ngô lớn tuổi hơn chút, cho nên ánh mắt của chị khác mẹ Ngô lắm, lại chị cũng muốn làm mất lòng mẹ chồng, bèn cười : "Con cảm thấy thằng bé kia con người cũng tệ, thành ý cũng đủ, chỗ kẹo viên mang đến hôm nay ít cũng phải có hai cân Tàu ý chứ." ( 1 cân Tàu = ½ Kg)

      Chị dâu hai nhà họ Ngô ngược lại : "Chỉ là đứa bé kia diện mạo có chút xứng với Hồng Nhi." Em chồng bình thường có gì tốt đều giữ cho mấy đứa cháu, dùng trái tim đổi lấy tình cảm, chị dâu hai Ngô sợ út bằng lòng, bèn ậm ờ câu. Ngược lại là chị dâu ba nhà họ Ngô cậy đứa con trong bụng, hết sức thẳng thắn : "Theo con Hồng Nhi của chúng ta tướng mạo nhân phẩm người thành phố cũng quá đáng, mẹ xem con bé nhà họ Vương kia còn bằng Hồng Nhi nhà chúng ta đâu, lập tức sắp vào thành phố sống cuộc sống tốt đẹp rồi. Theo con Hồng Nhi nhà chúng ta cũng nên tìm người như vậy."

      Mẹ Ngô tuy rằng cảm thấy Vương Lan là nhảy hố lửa, nhưng là ở trong mắt con lớn, nàng dâu trẻ thôn Bàn Đào, quả thực ấy chính là rơi vào chỗ phúc rồi, sau này là người thành phố hẳn hoi, mọi người biết vụng trộm hâm mộ bao nhiêu đâu.

      "Con có biết cái gì? Đứa bé nhà họ Hồ kia cao cao to to tốt biết bao nhiêu, chỗ nào được?" kiện kia của Vương Lan sắp thành tâm bệnh của mẹ Ngô rồi, thấy con dâu thứ ba của bà còn như vậy, lập tức quở trách luôn. Bà chỉ sợ con nhà mình vừa ý thanh niên trí thức.

      lúc cả nhà sắp cãi nhau, Hồ Xuân Hoa vào cửa, trong tay còn cầm hạt dưa và kẹo. Vốn mấy thứ này đều là thuộc về người làm mai, nhưng là đầu năm nay kẹo đắt đỏ, bà cũng muốn cho đứa bé Quốc Đống kia thêm chút điểm, nên xách tới đây cho nửa. Chị dâu chú bác kia của bà vừa rồi cũng lôi kéo tay bà khen Hồng Nhi ít đâu, nếu là Hồng Nhi gật đầu, mối hôn nhân này là thành rồi.

      Chẳng qua vừa vào cửa nghe thấy tiếng em dâu của bà mắng người, bà lắc lắc đầu, em dâu này của bà nếu con người cũng tệ, chỉ là tính tình này quá nóng nảy rồi.

      "Ai nha, chị dâu chị đến rồi. Chúng em chuyện này đây. Em cảm thấy đứa bé kia tệ, chỉ là con bé Hồng Nhi kia, em hỏi cả buổi, con bé cũng lời nào." Mẹ Ngô thấy Hồ Xuân Hoa tới đây, trong nháy mắt giống như là tìm được tổ chức.

      Ngô Hồng Nhi trợn trắng mắt sau lưng, lời gì cũng chưa kịp đâu, mẹ nóng nảy mắng người rồi, lại nào có loa loa hỏi con có vừa ý đứa bé kia như vậy.

      Hồ Xuân Hoa cũng nghĩ như vậy, con mới lớn da mặt mỏng, trước mặt ba chị dâu, em dâu này của bà cứ hỏi trắng trợn như vậy, bảo đứa như thế nào. Bà ngầm cho em dâu ánh mắt yên tâm chút chớ nóng nảy, lôi kéo tay Ngô Hồng Nhi : "Hồng Nhi, con cho bác , con có ý kiến gì , nếu là có bác thay con đồng ý nhé."

      Ngô Hồng Nhi bèn ngượng ngùng cười cười, Hồ Quốc Đống này tuy rằng thích chuyện lắm, nhưng là người lúc nhìn đến rất có cảm giác an toàn, bộ dạng cũng dễ nhìn, hơn nữa mẹ phân tích với nhiều như vậy, cảm thấy mọi chỗ cũng tốt, đây cũng phải là đính hôn, về sau cho dù bằng lòng cũng có thể lại rút lui. Đời trước Ngô Hồng Nhi hâm mộ nhất là gì, chính là người cường tráng như Hồ Quốc Đống.

      Thấy Ngô Hồng Nhi cười rồi, Hồ Xuân Hoa vỗ đùi, "Được, ngày mai bác trả lời cho người ta."

      Mẹ Ngô vừa thấy con đồng ý, xoa xoa mồ hôi toát ra trán : "Con bé kia, sao sớm, làm hại mẹ ra đầu mồ hôi." Sau đó lại với Hồ Xuân Hoa: "Chị dâu, chỗ nhà trai người ta có ý kiến chứ."

      "Bọn họ có thể có ý kiến gì, chị dâu kia của tôi lúc còn khen Hồng Nhi ngừng đấy. Được rồi, trời cũng còn sớm, tôi về trước nấu cơm đây. Nhà họ Ngô mang đến nhiều hạt dưa và kẹo, mang đến chút cho mọi người, cho đứa ăn ."

      "Nào biết xấu hổ này, chị dâu chị vẫn là cầm về , đây chính là cảm ơn bà mối." Mẹ Ngô .

      "Trong nhà giữ lại, đủ ngọt miệng rồi, khi Hồng Nhi kết hôn, tôi nên được uống ly trà bà mối tử tế." xong rồi cười rời .



      Chú thích thêm:

      Điển cố

      Thời Xuân Thu, Tề Hi công muốn gả con mình cho Thái tử Hốt của nước Trịnh. Thái tử Hốt từ chối : "Mỗi người đều có phối ngẫu của mình, nước Tề là nước lớn, phải là phối ngẫu của ta."

      Sau lại bộ lạc Bắc Nhung xâm lấn Tề quốc, nước Tề cầu viện, Thái tử Hốt suất lĩnh quân đội nước Trịnh, trợ giúp nước Tề đánh bại Bắc Nhung. Tề Hi công lại nhắc tới chuyện này, Thái tử Hốt kiên quyết từ chối.

      Người khác hỏi chàng, chàng : "Trước kia khi ta chưa giúp nước Tề việc gì, ta cũng dám cưới con của Tề hầu. Hôm nay phụng mệnh phụ vương tới giải cứu khó khăn của nước Tề, cưới thê tử trở về, đây phải là dùng quân đội nước Trịnh đổi lấy hôn nhân của mình? Dân chúng nước Trịnh ta như thế nào?" Rồi từ biệt mà .
      Last edited: 10/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 5. chàng cường tráng được tự nhiên

      Ngày hôm sau Ngô Hồng Nhi đáp ứng, Hồ Xuân Hoa liền vui vẻ nhà họ Hồ.

      Bà vừa mới vào cửa, mẹ Hồ Quốc Đống ra đón, "Ai u, em , đến rồi? Thế nào, con người ta bên kia có ý kiến chứ." Lý Quế Lan năm đó sinh loạt con , đừng nhìn Hồ Quốc Đống mới làm mai, bà còn lớn hơn Hồ Xuân Hoa tuổi. Lý Quế Lan nhìn thấy Hồ Xuân Hoa là nhiệt tình nào là rót nước nào là lấy đồ ăn, trong nước còn thả ít đường trắng. Đầu năm nay đường đắt đỏ, bình thường người ta cũng chỉ là lúc dỗ trẻ con mới bỏ ra được chút.

      Thấy Lý Quế Lan thân thiết như vậy, Hồ Xuân Hoa biết ngay nhà trai bên này ý kiến lớn.

      "Ngày hôm qua Đống tử bọn họ vừa em liền đến nhà em dâu em, hai vợ chồng bọn họ đều có ý kiến, dù là cháu kia của em cũng là hơi đồng ý rồi. Bởi vậy sáng sớm qua đây. Đống tử đâu, thằng bé có ý kiến chứ?" Hồ Xuân Hoa rất tự tin, bà cũng cảm thấy mối hôn nhân này chỉ cần Hồng Nhi có ý kiến, vấn đề lớn.

      " tới thằng nhóc thúi này tôi chính là bụng tức, tôi và cũng đều phải là người ruột để ngoài da, thằng nhóc này lại đạp ba phát ra quả rắm, tối qua tôi hỏi thế nào nó cũng , hỏi gấp đồng ý. Hỏi nó vì sao lại , cũng làm tôi điên lên. Hai chị em dâu tôi trở về đều , con bé kia ở mười làng tám thôn này của chúng ta cũng là nổi trội, đợi lát nữa thằng nhóc thúi kia trở về làm cũng phải hỏi chút, nó là chỗ nào hài lòng, nếu là ra được lời nào hay, xem tôi vụt nó." Lý Quế Lan là sốt ruột, Ngô Hồng Nhi bà là thấy tận mắt, chỗ nào cũng tốt. Thằng nhóc thúi này nhà bọn họ nhìn cũng giống như là hài lòng con nhà người ta, sao lại cắn chết đồng ý cơ chứ. Thằng bé ngốc này qua thôn này cũng còn phòng trọ nào đâu, nhân phẩm tướng mạo như vậy cũng hài lòng, còn muốn tìm thiên tiên hay sao.

      Hồ Quốc Đống đồng ý, điều này Hồ Xuân Hoa đúng là nghĩ tới, Hồ Xuân Hoa vốn là tự tin tràn đầy cũng có chút kéo xuống được mặt mũi."Chị dâu chị cho em, Đống tử có phải vụng trộm với đứa khác ở bên ngoài hay , Hồng Nhi là cháu ruột của em, giờ nếu như làm tốt, em cũng đừng làm người ở thôn Bàn Đào nữa rồi. em dâu kia của em cũng chỉ có đứa con như vậy, vốn xem như bảo bối, nếu là có chuyện này, bà ấy có thể làm ra được chuyện liều mạng với em." Mấy năm nay nếp sống thoáng ra rồi, chuyện người trẻ tuổi lén qua lại cũng phải là có, Hồ Xuân Hoa tìm ra lý do Hồ Quốc Đống vừa ý Ngô Hồng Nhi, chỉ có thể nghĩ tới mặt này. Đây nếu là còn phải kịp thời về cho nhà chú Hai, chỉ sợ cho dù như vậy người làm mai là bà cũng phải rơi vào tình cảnh trong ngoài được lòng người.

      Nghĩ đến đây sắc mặt Hồ Xuân Hoa cũng có chút khó coi, cao giọng hơn vài phần. Lúc trước đúng là nhà họ Hồ tới cửa xin bà giúp làm mai, kết quả thằng nhóc Quốc Đống này ngầm có đứa, đây phải là châm chọc người sao. Cho dù Lý Quế Lan là chị dâu, Hồ Xuân Hoa cũng mặc kệ mặt mũi

      "Ai u em , cũng đừng có đoán mò, chị nào làm ra chuyện này. Bây giờ cả ngày Quốc Đống theo nuôi lợn đấy, lúc ngày mùa còn phải vào đội sản xuất, vẫn ở dưới mí mắt , nếu nó có chuyện đó cũng giấu được. Tôi thấy nó đối với con người ta cũng rất hài lòng, ngày hôm qua tôi và hai cháu câu gì nó cũng nghe, chẳng qua là lời nào, tôi đây phải là sợ có phải ngày hôm qua hai đứa có hiểu lầm gì hay ư, thằng nhóc này bướng bỉnh, tôi cũng hỏi ra được. Buổi trưa hôm nay cũng đừng có , ngày hôm qua lấy thỏi thịt lợn về, lát nữa chúng ta làm luôn, thuận tiện chị dâu hỏi chút rốt cuộc nó được tự nhiên cái nỗi gì." Lý Quế Lan thấy mặt Hồ Xuân Hoa có bất mãn vội . Thịt lợn này còn là chồng bà đặc biệt tìm cửa lấy được, đặc biệt chờ để chiêu đãi Hồ Xuân Hoa. Cũng chỉ người cả đời mổ lợn như ông ấy mới có mấy phần cửa nẻo như vậy. Người khác bây giờ muốn ăn thịt tươi vậy cũng dễ dàng.

      Hồ Xuân Hoa nghe bà như vậy cũng là đồng ý, ngược lại phải vì mấy miếng thịt kia, bà chỉ là muốn xem thử rốt cuộc đứa bé Quốc Đống là nghĩ như thế nào. tại đừng mấy miếng thịt lợn, cho dù thịt rồng bà cũng có khẩu vị.

      Bây giờ trời cũng còn sớm nữa, Lý Quế Lan lập tức vào trong phòng bếp nấu cơm. Hồ Xuân Hoa tuy rằng tức giận, nhưng là cũng vào phòng bếp góp tay, bây giờ bà cũng những lời như Ngô Hồng Nhi hơi đồng ý luôn gì gì đó nữa, nếu là Hồ Quốc Đống bằng lòng, như thế nào cũng phải trở về bù đắp.

      "Chị dâu, phải em khoe khoang với chị, Hồng Nhi nhà chúng em tệ, trước dáng dấp kia, chính là năng lực kia cho dù gả vào thành phố cũng gả được. Lần này cũng chính là bác là em này tới cửa, bằng người ta làm sao ưng thuận lưu loát như vậy. nhà chúng em cũng phải là vừa lòng lắm, Đống tử của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là ít . Mấy trẻ tuổi ai thích nghe lời dí dỏm."

      Lý Quế Lan vừa nghe Hồ Xuân Hoa sửa lại ý, mặt chính là trận cười khổ. Mới vừa rồi còn người ta hơi đáp ứng luôn đó, tại lại trở thành nể mặt bác . ra bà đâu phải biết bé Ngô Hồng Nhi này là tốt, em nhà mẹ đẻ bà là gả đến thôn Bàn Đào, coi như là nhìn này lớn lên. Bà chỉ sinh có đứa con trai này, vốn là thấp hơn mấy chị em dâu cái đầu, cưới vợ cho con trai bà là dùng hết sức muốn tìm mặt mũi trở về, ai biết Đống tử nhà bọn họ để cho người bớt lo như vậy chứ.

      Chẳng qua bà còn phải tiếp tục tốt cho Hồ Xuân Hoa, "Tôi cũng biết dốc sức giới thiệu, tôi cảm thấy Đống tử cũng phải hài lòng con người ta, thằng bé chỉ là da mặt mỏng, ngại mà thôi. chớ thấy nó lớn lộc ngộc như vậy, nhưng là tới chuyện này đúng là lần đầu tiên. Cũng là tôi lòng dạ cao, vẫn muốn tìm đứa tốt cho nó, vừa kéo cái là kéo dài tới tới bây giờ." ra Hồ Quốc Đống năm nay cũng chỉ hai mươi hai tuổi, nhưng là ai bảo người nông thôn đều kết hôn sớm đây, cái tuổi này cũng tính là rồi.

      Bất kể như thế nào, Lý Quế Lan đây cũng là mềm giọng, lại còn tố khổ, sắc mặt Hồ Xuân Hoa cuối cùng cũng hòa dịu xuống chút.

      Lý Quế Lan chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn, khoai tây hầm thịt, đỗ đũa trứng rán, còn có món dưa chuột trộn, món trứng sốt cà chua, còn chuẩn bị mấy cái màn thầu trắng tinh, chỉ bằng tiêu chuẩn này cũng kém gì ăn tết rồi. Chờ cơm trưa dọn xong xuôi, chỉ chốc lát sau cha con nhà họ Hồ trở lại rồi.

      Cha Hồ nuôi, mổ lợn cả đời, cơ thể rất là vạm vỡ, tại tuy rằng sắp sáu mươi rồi, nhưng nhìn người vẫn đầy sức lực, Hồ Quốc Đống theo sau ông, hai người vừa nhìn chính là hai cha con.

      Thấy Hồ Xuân Hoa ở đây, ánh mắt Hồ Quốc Đống co rụt lại, nhưng là rất nhanh lại khôi phục bình thường. ra cũng có thể đoán được kết quả, dù sao mình đúng xứng với người ta. Chẳng qua nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn kia, khó tránh khỏi lại có vài phần ủ rũ. ra rất thích Ngô Hồng Nhi, diện mạo xinh đẹp , còn rộng rãi. Đối với chàng nhà nông cả ngày làm ruộng, tiếp xúc với trại chăn lợn như Hồ Quốc Đống mà , lực sát thương của Ngô Hồng Nhi thể lớn. Ai muốn cưới vợ xinh đẹp cơ chứ.

      Hồ Quốc Đống ủ rũ cúi đầu ở phía sau, ông Hồ lên nghênh đón. Ông vốn là có tên nghiêm chỉnh, nhưng là bởi vì thời gian dài mổ lợn nuôi lợn, người trong thôn liền đặt biệt hiệu cho ông, gọi là Hồ Lão Đồ, thường xuyên qua lại cũng là ai gọi tên đúng của ông nữa.

      Hồ Lão Đồ là người thẳng thắn rộng rãi, thấy Hồ Xuân Hoa ở đây mặt liền treo nụ cười : "Em tới rồi." Thấy Hồ Quốc Đống ủ rũ cúi đầu ở phía sau, ông liền đạp cho con trai phát : "Ở đó ủ rũ rụt rè làm gì vậy, còn mau mau chào hỏi." Đứa con trai này từ khi xem mặt trở về là thích hợp, cho dù là người làm cha tâm thô cũng nhìn ra.

      Thằng nhóc này trông nửa sống nửa chết là vì sao, còn phải là vì con bên kia người ta. So với Lý Quế Lan sốt ruột phát bực, Hồ Lão Đồ ngược lại là rất bình tĩnh, thằng nhóc này làm ra dáng vẻ nửa sống nửa chết này, còn phải tự mình giận dỗi với mình, chừng hối hận ngày hôm qua mặc bộ quần áo mới vợ ông làm cho biết bao nhiêu đấy.

      Tính thằng nhóc thúi này cũng giống cha nó. Hồi bọn họ còn trẻ cũng tiến bộ như bây giờ, trước khi kết hôn còn để cho gặp mặt, đừng đùa, con nhà ai chưa đính hôn để cho nhìn . Nhưng là cho dù như vậy, khi hôn năm đó gần gần định rồi, ông còn đặc biệt chạy đến trong thôn vợ ông để liếc mắt hai cái. Khi đó đều nghèo, ông cũng có quần áo đẹp, cứ lôi thôi lếch thếch như vậy, kết quả bị Lý Quế Lan nhìn thấy, mặc dù biết Lý Quế Lan nhất định biết ông là ai, nhưng là buồn phiền hối hận trong lòng ông khỏi phải , liên tục mấy ngày đều được tự nhiên. Biểu tối hôm qua của thằng nhóc này, Hồ Lão Đồ bày tỏ, quả thực giống như đúc cha nó.

      Hồ Quốc Đống thấy cha như vậy, lúc này tiến lên chào người. Cho dù là tâm tình tốt hơn nữa, cũng phải hiểu chuyện phải . Tuy tin tức bà này mang đến nhất định làm cho phải là vừa lòng lắm. Thực ra Hồ Quốc Đống cũng là nghĩ chắc như vậy rồi, vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình trong đó, làm sao ngẫm lại nếu Hồ Xuân Hoa mang đến phải tin tức tốt, mẹ có thể tiếc như vậy, phải biết rằng chút bột mì kia, bình thường cũng chỉ mấy cháu ngoại tới, bà mới chịu cho ăn chút.

      Hồ Xuân Hoa còn vui bởi vì chuyện Hồ Quốc Đống cự tuyệt, bởi vậy nhìn thấy Hồ Quốc Đống cũng nhiệt tình giống như ngày hôm qua. Nhìn như vậy, lòng Hồ Quốc Đống lại càng nguội lạnh.

      "Nào nào, mau vào bàn ." Lý Quế Lan thấy bộ dáng kia của thằng nhóc nhà mình là đau đầu, nhưng là vẫn vội vàng tiếp đãi Hồ Xuân Hoa. Mấy người vào bàn, Lý Quế Lan cầm cái bánh màn thầu to nhét vào trong tay cho Hồ Xuân Hoa : "Em , nếm thử đây là tôi mới làm, ăn ngon lắm." Sau đó lại gắp hai gắp thịt to cho bà ấy.

      Ăn lót dạ chút cơm, Lý Quế Lan mới với Hồ Quốc Đống: "Đống tử, con cũng tới, bà ấy cũng phải người ngoài, con rốt cuộc con có ý kiến gì hay ? Nếu con , về sau cũng đừng hối hận." Lý Quế Lan cũng là kiên quyết rồi, bà nhọc lòng như vậy là vì ai, còn phải là vì thằng nhóc thối bớt lo này.

      Hồ Quốc Đống vẫn chuyện, Hồ Lão Đồ tính tình nóng nảy, ném đũa cái rồi mắng: "Thằng nhóc thúi này." Mắng xong là muốn cầm đế giày đánh người luôn, Hồ Quốc Đống bướng bỉnh từ , cho dù là con trai độc nhất, từ đến lớn cũng bị đánh ít. Đế giày, roi vọt của cha cũng biết quất bao nhiêu lần rồi.

      Mắt thấy cháu phải bị đánh, Hồ Xuân Hoa cũng bấp chấp tức giận rồi, dưa hái xanh ngọt, bằng lòng thôi, giờ để cho đứa bị đánh là chuyện gì, lại thanh niên lớn như vậy rồi, bởi vậy bà bèn khuyên nhủ: "Đứa bằng lòng thôi, em về cho nhà tiếng, cũng phải chuyện lớn lắm. Đây chỉ là có duyên phận, đáng đánh."
      Last edited: 10/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 6. ô long

      Hồ Quốc Đống vốn bí xị lời nào, đột nhiên lại ngẩng đầu. Sao cảm giác lời này càng càng đúng đây. Quả thực là tự mình giận mình, đêm qua gần như sôi trào đêm ngủ. Lúc cảm thấy bộ quần áo cũ mình mặc hôm qua khó coi, lúc lại cảm thấy bộ dáng mình cả buổi nên câu quá mất mặt. Đêm qua ngủ ngon, cả ngày hôm nay làm việc cũng có sức lực.

      Nếu là đặt vào bình thường, buổi sáng chỉ bánh bột ngô và dưa muối cũng có thể ăn bốn năm cái, còn có thể húp hai bát cháo to, sáng sớm hôm nay có tâm tình, tùy tiện ăn chút rồi bắt đầu làm việc luôn.

      Giữa trưa trở về cũng có tâm tình nghe bà mối cái gì mà "lần này thành sao, lần sau giới thiệu cho đứa tốt hơn." Nhũng lời vô nghĩa đó, lần trước thằng bạn nối khố của xem mắt bà mối chính là như vậy, ở bên cạnh nghe được ràng. Lúc ấy thấy thấy bộ dáng nửa chết nửa sống của thằng nhãi kia còn cười nhạo người ta, đàn ông con trai sợ cưới được vợ, làm gì làm ra bộ dáng kia.

      tại Hồ Quốc Đống coi như là báo ứng rồi, phải, quả thực là cưới được vợ, chỉ bằng căn nhà gạch mới xây này của nhà cũng có thể lấy được người kém. Nhưng mà lại cưới được Ngô Hồng Nhi. tại Hồ Quốc Đống hơi có chút ‘từng qua biển lớn, màng gì nước, chưa đến Vu sơn, chẳng biết mây’[1]. Dĩ nhiên, những lời này là có ý gì, Hồ Quốc Đống cũng hiểu.

      [1]Trích trong bài thơ Ly tư (Xa nhớ) của Nguyên Cẩn, tác giả làm để tưởng nhớ người vợ mất là Vi Tùng.

      Nhưng Hồ Xuân Hoa vừa dứt lời liền giật mình, làm sao nghe được ý nhà bên kia là có ý kiến? Hồ Quốc Đống há hốc mồm, vốn ngày hôm qua Ngô Hồng Nhi ngay cả đầu cũng quay lại mất, còn tưởng rằng nhất định thành được đấy.

      ", nhà bên kia có ý kiến à, ngày hôm qua khi ấy cũng quay đầu, con cho rằng ấy bằng lòng chứ?" Bây giờ Hồ Quốc Đống cũng chẳng kịp lo giả bộ buồn bực, có chút ngượng ngùng , xong còn gãi đầu cái. ra Hồ Quốc Đống tuy rằng hơi ít , nhưng là cũng phải người vô tích , bình thường làm việc rất nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ là ở việc này lại để tâm vào chuyện vụn vặt, cho là con người ta chướng mắt , bởi vậy mới được tự nhiên.

      ra cũng trách Hồ Quốc Đống, bất kể vừa mắt hay vừa mắt, bên nam nữ trẻ tuổi xem mắt bị từ chối luôn là có chút mất mặt. Chung quy đều là cái tuổi “tuổi trẻ khí thịnh”.

      Rồi đến Hồ Xuân Hoa, nếu phải trong lòng bà cảm thấy nhà họ Hồ nhất định có ý kiến, cũng vừa mở miệng luôn Ngô Hồng Nhi đồng ý, dù sao cũng phải cố kỵ chút mặt mũi của đứa .

      Hồ Quốc Đống vừa thốt ra lời kia, người khác còn có gì hiểu. Lý Quế Lan tay đánh luôn lên đầu Hồ Quốc Đống: "Con thằng nhóc thúi này, có cái gì gì còn vờ làm cao. Nếu phải ruột con, xem con có thể cưới được vợ hay ."

      Hồ Xuân Hoa cũng là buồn cười, bình thường về nhà mẹ đẻ, Đống Tử này nhìn cũng là đứa rất chững chạc, bằng tuy là Lý Quế Lan nhờ người tìm tới cửa, bà cũng đồng ý làm người mai mối này, dù sao Ngô Hồng Nhi là cháu ruột, bên này cũng là cháu, làm tốt bà liền trong ngoài được lòng người rồi. tại vừa nhìn cũng chỉ là tính khí trẻ con, thấy đứa này mặt nén thấp thỏm nhìn bà, sợ bà ra lời Hồng Nhi ra bằng lòng, lòng bà cũng mềm nhũn luôn rồi. Năm đó khi còn là con ở nhà, cuộc sống khó khăn, ăn cũng ăn đủ no, trai con chú bác Hồ Lão Đồ này có gì ăn cũng cho bà miếng.

      "Thằng bé ngốc, đám con da mặt đều mỏng, cho dù là trong lòng muốn hơn nữa cũng cứ nhìn chằm chằm con trai lớn như con. cũng với con, mấy cháu dâu kia của cảm thấy thân thể cao to này của con có chút xứng đôi với cháu . Nhưng mà Hồng Nhi lại , con nhìn chính là người có thể sống cùng, thân thể này nhìn là yên tâm, gọi cái gì mà cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn hay có cảm giác an toàn bà già đây cũng hiểu, nhưng là việc hôn nhân thế nhưng là Hồng Nhi tự mình gật đầu. Con với , con bằng lòng ?" Hồ Xuân Hoa .

      "Hề hề, " vừa nghe Hồ Xuân Hoa là Ngô Hồng Nhi tự mình gật đầu, Hồ Quốc Đống nhịn được vui vẻ trong lòng. Trong lòng bọt khí vui sướng sùng sục sùng sục bốc lên, mặt cũng treo lên nụ cười ngây ngô.", con bằng lòng."

      Thấy gương mặt đoan chính kia của con trai ngốc nhà mình treo nụ cười như mộng ảo, Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ đều cảm thấy có chút đành lòng nhìn thẳng. Hồ Lão Đồ nhìn con trai cái, sau đó : "Nếu mày cũng bằng lòng, chuyện này cứ quyết định như vậy. nghe mày , mấy chị dâu nhà mẹ đẻ vợ mày đều còn chướng mắt mày đấy, có việc gì nhà họ Ngô gia với nhà mày thăm hỏi nhiều hơn, làm nhiều chút việc, để cho người ta cũng yên tâm."

      "Đến cần, về sau sống tốt với Hồng Nhi là được. Nếu là con sống tử tế, cũng tha cho con. đây chính là đảm nhiệm nhiều việc như bảo đảm với mẹ vợ con. Nếu là sau này con đứng đắn thiếu được xử lý con." Hồ Xuân Hoa cũng .

      "Chị dâu, Hồng Nhi và Đống Tử nhà chúng ta đều là đứa bé ngoan, chờ hai đứa kết hôn, chị cứ yên tâm mà hưởng phúc . Đến lúc đó hai đứa lại sinh hai thằng cu, cuộc sống này là cái gì cũng đổi." Thấy Hồ Quốc Đống trịnh trọng gật gật đầu, Hồ Xuân Hoa thở phào nhõm, mối hôn nhân này là biến đổi bất ngờ, cũng may thằng bé ngốc này phải ngu, nếu là đứa tính tình nóng vội, mối hôn nhân này đúng là thành được. tại chuyện gì cũng quyết định, Hồ Xuân Hoa cũng có tâm tư đùa rồi.

      Lời này đến trong lòng Lý Quế Lan, tại ấy à, bà chỉ trông mong ôm cháu trai. Cháu ngoại trai tuy rằng ít, nhưng là suy cho cùng phải họ Hồ. Nghe Hồ Xuân Hoa như vậy, trong nháy mắt bà liền toét miệng cười : "Em quá đúng, bây giờ tôi chỉ trông mong Đống Tử có thể nhanh chóng lập gia đình, sớm sinh cháu trai cho tôi bế."

      "Em , lúc nào để cho hai đứa ra ngoài chơi vòng?" xong cái này, Lý Quế Lan lại gắp hai gắp thịt cho Hồ Xuân Hoa, bảo bà mau ăn, sau đó mới .

      chơi này đúng là mục cực kỳ quan trọng trong quá trình xem mắt, chỉ bằng gặp mặt lần hiểu nhau dù sao vẫn ít, chơi chính là giữa hai người với nhau để hiểu nhau sâu hơn. Dưới tình hình chung đều là hai bên nam nữ cùng hai bên chị dâu chồng theo vào thành phố vòng, nếu gia đình điều kiện tốt còn có thể mua bộ quần áo cho đàn , kém nhất cũng phải mua khăn quàng cổ gì đó.

      Nếu lại có ý kiến, chính là nam nữ hai bên nhận cửa, việc nhận cửa này là tương đương với đính hôn rồi, hai bên cha mẹ đều phải cho lễ gặp mặt. Nếu như gia đình chú trọng còn có thể có nghi thức đính hôn, nếu chú trọng, trực tiếp là đến kết hôn rồi. Bây giờ cuộc sống khó khăn, những hình thức này đều là có thể bớt bớt, cơ bản nhận cửa cũng là tương đương với cuộc hôn nhân này ổn thỏa rồi.

      Chẳng qua gia đình vì lễ hỏi cuối cùng đàm phán thành cũng phải là có, rất nhiều gia đình toàn bộ dựa vào chút lễ hỏi kia cưới vợ cho con trai đó, đây đều là do nghèo làm cả.

      "Chị dâu sao chị vội vã như vậy, mấy ngày nay đội sản xuất muốn chia lương thực đấy, chờ qua bận này . Yên tâm, con dâu này nên là của chị là của chị, chạy được." Hồ Xuân Hoa vỗ vỗ tay Lý Quế Lan .

      "Ừ phải, cũng đúng, đợi thêm hai ngày , tóm lại thời gian dài như vậy cũng chờ được rồi." Tuy rằng con trai đỏ mắt chờ mong, nhưng là mấy ngày này đúng là bận rộn, bà cũng đồng ý rồi, về phần thằng nhãi ngốc kia, chỉ bằng sức lực tối qua nó cứng đầu chết với bà, cũng nên để cho nó biết chút, có mẹ già mày, thằng nhãi mày muốn cưới vợ đến cửa cũng có.

      Sắp tới thể ra ngoài chơi, Hồ Quốc Đống hơi thất vọng, chẳng qua cũng chỉ là chuyện chậm vài ngày, có lẽ nên vào thành phố điều ra nghiên địa hình trước, xem xem chỗ nào chơi tốt nhất? Tha thứ thằng ngốc lần đầu tiên xem mắt gặp được người trong lòng này , bây giờ lý trí gì cũng còn rồi.

      Ăn uống no đủ, Hồ Xuân Hoa về nhà mẹ đẻ mà về thẳng thôn. Cha mẹ bà mất cả rồi, cũng là đến nhà mấy em, tại lớn tuổi như vậy rồi, bà cũng lười tìm phiền toái cho mấy em.

      Thôn Bàn Đào mặc dù cách trang An Bình xa, nhưng là chỉ dựa vào hai cái chân, đến trong thôn cũng giữa chiều rồi. Suy nghĩ chút bà liền trực tiếp rẽ vào nhà Ngô Hồng Nhi.

      Ngô Hồng Nhi bóc tỏi cùng mẹ ở đó, ở trong vườn trồng luống tỏi tép to, bình thường chăm sóc chu đáo, thu hoạch ít. Nhà họ Ngô làm tỏi ngọt, tỏi mặn cũng tệ. Đàn ông hiến lương thực hiến lương thực, hiến lương thực cũng trong đại đội xem tính công điểm rồi, hai mẹ con ở đây mặt đối mặt bóc vỏ, thuận tiện xử lý chút. Sau đó là có thể ngâm tỏi rồi.

      Thấy Hồ Xuân Hoa tiến vào, Thôi Vinh Mai liền chào hỏi: "Chị dâu tới rồi, nào nào mau ngồi."

      "Nhà lão Vương này lại làm ầm ĩ gì đấy, vừa vào ngõ nghe thấy con dâu cả nhà lão kêu gào?" Hồ Xuân Hoa có chút hóng hớt . Phụ nữ trung niên ở nông thôn am hiểu nhất việc chính là “buôn dưa lê bán dưa hấu”, Hồ Xuân Hoa và Thôi Vinh Mai cũng ngoại lệ.

      "Đúng vậy, làm ầm ĩ buổi chiều rồi, " thấy Hồ Xuân Hoa hỏi như vậy, Thôi Vinh Mai cũng nổi hứng thú, bà cũng cằn nhằn với con nhà mình rất lâu rồi, nhưng là ba câu con bé kia cũng đáp lại câu, bà cũng tiếp nữa. Bây giờ Hồ Xuân Hoa vừa lúc gãi đến chỗ ngứa của bà, nếu tìm người lải nhải chút bà cũng nghẹn chết rồi.

      "Còn có thể vì cái gì, còn phải chuyện con bé Lan và chồng nó. Bây giờ phải sắp chia lương thực sao, con bé Lan làm ầm ĩ bảo lão Vương bỏ tiền cho chồng nó thi đấy. Nghe là lại muốn thi đại học, Đỗ Quân cảm thấy trong nhà ầm ĩ, muốn vào thành phố ở hai ngày trước thích ứng hoàn cảnh chút. Nghe à, năm ngoái thi đỗ cũng là bởi vì thích ứng tốt. Vừa mở miệng là đòi năm mươi đồng tiền."

      "Nhiều như vậy à? Mấy chị dâu nó chịu sao" Tiền lương tháng của công nhân mới hơn ba mươi, ở nông thôn năm cũng nhất định có thể tích cóp được nhiều tiền như vậy.

      "Chẳng phải là vậy hay sao, hai đứa Vương Lan và Đỗ Quân bình thường ăn của nhà họ Vương uống của nhà họ Vương, mấy nàng dâu kia của nhà họ Vương có thể nhịn rất tốt rồi, hôm nay Vương Lan vừa ra khỏi miệng, con dâu cả nhà lão Vương liền nổ khùng, ngừng ‘con gả ra ngoài như nước hất , cũng chưa từng nghe thấy con gả ra ngoài còn hãm hại nhà mẹ đẻ như vậy’. Con bé Vương Lan kia luôn miệng là vay, sau này nhất định trả, nhưng là cái bụng kia của nó lớn như vậy rồi, Đỗ Quân cho dù thi đỗ đại học cũng phải bao nhiêu năm mới có thể ra. Nuôi con cần tiền? Đến trường cần tiền? Tiền này nghĩ cũng biết, thuần túy là múc nước đổ rồi. Em thấy mấy con dâu nhà họ cũng muốn nhanh chóng chuyện cho ràng đây mà. Bằng mấy đứa kia cũng lời nào chỉ nhìn vợ làm ầm ĩ." Thôi Vinh Mai vừa , vừa phân tâm liếc nhìn con nhà mình, bà chính là muốn thông qua việc này cho Hồng Nhi, thanh niên trí thức gì đó kia đều đáng tin.

      "Aiz, nhà lão Vương này về sau có thể có cãi nhau nữa đấy. Lão Vương xót con , nhưng là cũng phải xem con trai con dâu có đồng ý hay ." Hồ Xuân Hoa có chút cảm thán .

      Về phần Ngô Hồng Nhi rất bình tĩnh bóc tỏi, ra đâu phải biết mẹ đây là chứ. có vừa ý Hứa Thành, biết như thế nào, mẹ phòng cứ như phòng giai cấp kẻ địch.


      Ly tư

      曾經滄海難為水,

      除卻巫山不是雲。

      取次花叢懶回顧,

      半緣修道半緣君。

      Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,

      Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

      Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,

      Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.

      Xa nhớ (bản dịch của Điệp Luyến Hoa)

      Từng qua biển lớn, gì nước,

      Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.

      Lần lữa khóm hoa lười để ý,

      Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!
      Last edited: 10/5/16
      linhdiep17, Christhuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 7. Hạnh phúc của Vương Lan

      "Xem hai ta thế nào mà đến chuyện này, sáng hôm nay tôi trở về trang An Bình chuyến, nhà họ Hồ bên kia đối với Hồng Nhi của chúng ta vô cùng hài lòng, chị dâu kia của tôi ngừng thúc giục để cho hai đứa ra ngoài chơi đó." Hồ Xuân Hoa Ô Long[1] ở giữa kia ra, dù sao kết quả là dưới nhà họ Hồ đều hết sức hài lòng là được.

      [1]Ô Long: có ý là hiểu lầm dẫn đến những tổn thất cần thiết.

      mặt Thôi Vinh Mai phủ lên ý cười, bà biết ngay con nhà bà tốt như vậy, nhà họ Hồ bên kia nhất định đồng ý. Chẳng qua nhà là phải dè dặt chút, bởi vậy bà bèn : "Đây cũng quá gấp gáp rồi, mấy ngày nữa rồi sau, chậm nhất là phải đầu tháng sau ."

      "Được, tôi cũng nghĩ như vậy, sao có thể nhanh như vậy." Hồ Xuân Hoa .

      "Hồng Nhi bưng bát chè cho bác con." Thôi Vinh Mai cười . Đây là muốn sai Ngô Hồng Nhi thầm chút chuyện, dù sao có chuyện trước mặt con lớn được tiện cho lắm. Ngô Hồng Nhi cũng biết ý này, nghe mẹ như vậy, bèn thuận tiện thu dọn chút tỏi được xử lý tầm tầm, vào phòng lại bưng bát chè cho Hồ Xuân Hoa, lấy cớ muốn ngâm tỏi, trốn ở trong phòng bếp ra ngoài.

      "Thím nó tôi cho thím, hôm nay nhà họ Hồ tôi lại đặc biệt xem xét, nhà cửa nhà họ Hồ kia đừng là nhà gạch mới xây năm ngoái, vừa to vừa thoải mái. Trong nhà còn nuôi hai đầu lợn to béo ục, hơn mười con gà, chị dâu kia của tôi đặc biệt chờ đến Tết mổ lợn cưới dâu, nghe à, trai chú bác kia của tôi cũng bắt đầu tìm cửa đổi phiếu xe đạp rồi, thím yên tâm ba chuyển vang[2] này cho dù mua đủ, xe đạp và máy may cũng tuyệt đối thành vấn đề." Hồ Xuân Hoa đây là muốn thăm dò chút Thôi Vinh Mai tính toán lúc nào lo việc cho hai đứa .

      [2] Ba chuyển vang: là tên của bốn vật, danh từ giai đoạn những năm 60 ~ 70 của thế kỷ XX. Bốn vật phẩm các gia đình hi vọng có khi đó, bao gồm: Máy thu thanh, xe đạp, máy may và đồng hồ đeo tay.

      Căn nhà mới của nhà họ Hồ Thôi Vinh Mai là biết trước khi làm mai, ở nông thôn bây giờ nhà gạch cũng nhiều, rất nhiều nhà đều là dùng đất làm phôi sau đó làm, nhà gạch có, nhưng mà ngay cả non nửa cũng chưa tới. Cho dù là nhà họ Ngô nhiều lao động như vậy xây nhà cho ba con trai cũng đều là gạch phôi. Căn nhà này của nhà họ Hồ tới đúng là để người ngoài chú ý. Chẳng qua cũng kỳ quái, nhà họ Hồ suy cho cùng chỉ có thằng con trai. giống như là nhà họ Ngô, nhà này vừa xây là phải xây ba cái.

      Nhưng mà Tết này kết hôn ngay có phải có chút quá nhanh hay , dù sao bây giờ vào tháng sáu rồi."Tết này có phải có chút hơi sớm hay , như thế nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ cho hai đứa ." Thôi Vinh Mai có chút do dự .

      " còn sớm, giờ còn hơn nửa năm đấy. Tình huống nhà họ Hồ thím cũng biết, chỉ đứa con trai như vậy, hai cụ muốn cháu trai cũng sắp điên rồi. Thím nghĩ xem, có cháu trai, những thứ tốt trong tay hai người kia còn phải cho mấy đứa con và cháu ngoại. Tôi cho thím biết của cải của nhà họ Hồ cũng tệ, lúc mấy đứa con kết hôn mỗi đứa cái nhẫn vàng, lúc đó tôi đúng là nhìn thấy ràng. Năm đứa con nhà bọn họ tuy rằng đều gả kém, nhưng là điều kiện nhà đứa thứ ba cũng phải tốt lắm, lần nào trở về phải vừa ăn no vừa gói mang về. trai kia của tôi xót cháu ngoại, ngày lễ ngày tết bao lì xì kia đều cho dày. nghĩ xem, những thứ đó về sau phải đều là của Hồng Nhi bọn họ, sớm kết hôn chút có cháu trai ruột, cháu ngoại trai cũng thích như vậy nữa." Hồ Xuân Hoa với Thôi Vinh Mai.

      Trong lòng Thôi Vinh Mai cũng là chợt động, mặc dù bây giờ cái này còn hơi sớm, dù sao hai đứa vừa mới gặp mặt lần, nhưng là thực tế còn sớm, loại quan hệ họ hàng này mang rủi ro cho người làm mai mối, đến bước này cơ bản cũng thành. Chỉ cần phải nam nữ hai bên có vấn đề lớn lao gì, hoặc là bởi vì chuyện lễ hỏi thỏa thuận được, cuộc hôn nhân này cũng thành.

      "Tôi với thím, thím cũng đừng quyết định sai, nếu là đợi năm nữa, còn biết trợ cấp ra ngoài bao nhiêu đồ đâu. Lại Hồng Nhi của chúng ta tuổi tác cũng rồi, qua năm chính là lớn hai mươi mốt rồi, thím xem trong thôn lớn như vậy có ai còn chưa có nhà chồng, đều là do người làm mẹ. Chỉ thím là mẹ ruột, con nhà người ta đều là nhặt được hay sao, cũng ai giữ con đến hơn hai mươi tuổi." Hồ Xuân Hoa tiếp tục thuyết phục .

      "Em và cha bọn thương lượng chút nữa. Chị cũng phải biết Hồng Nhi chính là tròng mắt lão ý, còn coi trọng hơn cả ba thằng con trai, vừa muốn gả con lão ấy dựng râu trừng mắt." Thôi Vinh Mai tuy rằng trong lòng bằng lòng vài phần, nhưng là vẫn như trước. Con bé kia nhà họ đừng nhìn bình thường rất hiểu chuyện, nhưng là cực kỳ có chủ kiến, người làm mẹ là bà có đôi khi cũng làm gì được. Còn có hàng già kia nhà bọn họ, coi con vô cùng quý báu, hận thể Hồng Nhi lớn đến hai lăm hai sáu tuổi mới làm mai, lần này nếu phải bà bất cứ giá nào cãi nhau với lão trận, lại là người chị dâu là Hồ Xuân Hoa làm mai, hàng già kia còn đồng ý con xem mắt, cảm thấy con bé còn đấy.

      "Được, dù sao còn sớm mà. Tôi cũng chỉ là bàn chút với thím trước. Được rồi, nhìn thời gian cũng còn sớm, buổi trưa hôm nay về nhà, cũng biết già trẻ trong nhà có chịu đói hay đây, tôi về trước." xong những lời cần phải , Hồ Xuân Hoa cũng liền chuẩn bị về nhà.

      "Chị dâu, trong nhà tỏi mới dỡ, trong nhà chị năm nay trồng nhỉ, lấy chút về ." Năm nay, tỏi trong nhà Thôi Vinh Mai thu hoạch ít, biết trong nhà Hồ Xuân Hoa trồng, bèn lấy ít cho Hồ Xuân Hoa mang về. Hồ Xuân Hoa cũng khách khí, cầm lên rồi , ở nông thôn mấy thứ này cũng hiếm lạ, cơ bản nhà nào cũng trồng.

      Hồ Xuân Hoa rồi, Thôi Vinh Mai phủi phủi mông đứng lên thầm với con , những chuyện này bà cũng phải nhắc Ngô Hồng Nhi chút.

      Ở đây Thôi Vinh Mai kinh nghiệm làm dâu với Ngô Hồng Nhi, nhà bên cạnh Vương Lan xoa xoa đôi mắt đỏ rừng rực, bưng bát mì sợi vào phòng của bọn họ. Kỳ thi đại học năm bảy tám vào ngày hai mươi đến ngày hai mươi hai tháng bảy, tại còn nhiều thời gian rồi. lần năm ngoái kia bởi vì chuẩn bị đầy đủ, Đỗ Quân thi đỗ. Lần này là cơ hội duy nhất của , nếu lại thi đỗ, cũng chỉ có thể ở tại nông thôn này cả đời.

      Trong nhà Đỗ Quân chỉ là gia đình công nhân cực kỳ bình thường, suất công nhân của cha cũng bị cả của lấy, muốn trở về thành phố, chẳng hề có biện pháp khác, chỉ có thể dựa vào tự mình cố gắng. Bởi vậy sau Tết vẫn ở trong nhà ra cửa, hận thể cả ngày thức đêm đọc sách.

      " Quân nghỉ lát ăn chút cơm trước , em nấu bát mì sợi cho , phía dưới còn có quả trứng gà luộc." Vương Lan nhìn Đỗ Quân vẫn ngồi ở nơi đó đọc sách, bèn lên tiếng cắt ngang. Mấy chị dâu náo loạn ngày, hai người bọn họ cơm trưa cũng ăn được. Bản thân Vương Lan có thể chịu chút ấm ức, nhưng là tuyệt đối thể để cho Đỗ Quân ấm ức. Đỗ Quân giống với bọn họ.

      Thấy mắt Vương Lan đỏ đỏ, trong lòng Đỗ Quân cũng là đành. kéo Vương Lan qua đỡ ngồi xuống, sau đó : "Để cho em chịu uất ức rồi." Đúng là chịu ấm ức lớn, vừa rồi Vương Lan thế nhưng bị mấy chị dâu chỉ vào mũi mắng, từ mạnh mẽ, cha mẹ lại chiều, đâu chịu nổi cơn giận này, nhưng là vì Đỗ Quân, cho dù vô cùng khó chịu, cũng nhịn. có cách nào, bọn họ quá cần tiền, Đỗ Quân mua sách, mua giấy bút thậm chí ăn uống tiêu dùng mấy ngày dự thi, cái nào cũng phải tốn tiền.

      Vốn trước khi Vương Lan kết hôn mẹ cũng cho tiền riêng, nhưng là từ khi hai người kết hôn tới nay, Đỗ Quân cả ngày đọc sách, căn bản ra đồng, chẳng kiếm được tí công điểm nào, trong nhà ngoài nhà toàn dựa vào người phụ nữ mang thai là Vương Lan lo liệu. Vương Lan lại thỉnh thoảng làm đồ ăn riêng cho Đỗ Quân, tuy rằng tiền riêng của có khoảng trăm đồng tiền, nhưng là bây giờ cùng tiêu gần như còn thừa lại cái gì. Chính vì vậy, mới có thể thừa dịp trong nhà thu lúa mạch, muốn vay cha mẹ ít tiền, ai ngờ bị mấy chị dâu làm ầm ĩ khó coi như vậy.

      " có chuyện gì, em uất ức. Quân đừng lo lắng, bây giờ là cha ở nhà, đợi buổi tối cha trở về, em lại với cha, từ cha thương em, lại thi đại học đây cũng là việc lớn, ông ấy ủng hộ." Thấy trong mắt Đỗ Quân tràn đầy đều là quan tâm và đau lòng, trong nháy mắt Vương Lan đầy máu sống lại, chịu mắng vừa rồi tựa hồ cũng quan trọng nữa, việc Đỗ Quân thi đại học mới là việc lớn.

      "Thôi, trong tay chúng ta còn có mấy đồng tiền, cuốn sách tham khảo kia cũng mua nữa. Đến lúc đó lấy chút lương khô từ trong nhà, kiên trì chút cũng đủ rồi, đành lòng để em chịu loại ấm ức này." tới Đỗ Quân đối với Vương Lan vẫn là lòng. Sức khỏe yếu, còn tuổi tới nông thôn, ngay cả miếng cơm nóng hổi cũng đủ ăn. Cuộc sống trôi qua là khổ thể tả.

      chỉ như thế, chút công điểm kiếm được kia trừ mình ăn ra, có đôi khi còn phải gửi về trong nhà ít, trong nhà chỉ có mình cả có công việc, phía dưới còn có mấy em trai em nữa đấy. Có khoảng thời gian là cực kỳ sợ thư trong nhà đến, bởi vì thư trong nhà vừa đến cũng là có nghĩa phải chịu đói bụng khoảng thời gian rất dài. Khi đó cảm thấy bầu trời của mình đều là tối om, phía trước nhìn thấy chút ánh sáng.

      Vương Lan chính là vào thời điểm đó đến bên cạnh . Cha Vương Lan là đội trưởng đội sản xuất, trong nhà nhiều lao động, cuộc sống tệ, bởi vậy Vương Lan cũng thỉnh thoảng trợ giúp . Vương Lan giống như là vệt nắng trong cuộc đời tối tăm của Đỗ Quân, nhưng là khi đó Đỗ Quân muốn kết hôn với Vương Lan, bởi vì tin tưởng vững chắc mình là sớm hay muộn trở về thành phố, Vương Lan mặc dù tệ, nhưng mà lại phải thích hợp lắm, bởi vậy ngược lại là thường xuyên trốn tránh Vương Lan.

      Nhưng là sau này Đỗ Quân bị bệnh nặng trận, tất cả đều là Vương Lan chạy lên chạy xuống chăm sóc, con người khi bị bệnh là yếu ớt nhất, Đỗ Quân cũng ngoại lệ, sau khi khỏi bệnh liền ở cùng chỗ với Vương Lan. Sau khi hai người kết hôn, bởi vì muốn dự thi, Vương Lan liền người gách vác gánh nặng trong nhà, để cho lòng dạ thi cử, vì thế đúng là chịu ít ấm ức. Chuyện hôm nay bị người chỉ vào mũi mắng như vậy tuy rằng xảy ra nhiều, nhưng là ngầm bị oán giận trách mắng cũng ít.

      Đỗ Quân phải là làm bằng sắt, được người đối xử toàn tâm toàn ý như vậy, đối Vương Lan là vừa cảm kích lại đau lòng. Bây giờ lời cũng là tâm ý.

      " được, sách của nhất định phải mua, yên tâm, cha đối với việc thi đại học cũng là tán thành, chờ ông ấy trở về em nài nỉ ông ấy nhất định thành vấn đề. Lại chúng ta chỉ là vay tiền, cũng phải là trả. Chờ thi đỗ đại học trở về thành phố, chúng ta trả cho bọn họ gấp bội. Chị dâu bọn họ chính là mí mắt quá nông cạn. Đến lúc đó chúng ta chỉ cho cha, cho các chị ấy." Vương Lan hùng hổ . chính là như vậy, vĩnh viễn đều tin chắc Đỗ Quân nhất định có thể thi đỗ đại học, năm ngoái Đỗ Quân dự thi thất bại, chính mình cũng nản lòng, cũng nản lòng.

      Nhìn lời dí dỏm của Vương Lan, Đỗ Quân cũng cười, : "Được, nghe em, ai bảo chị ấy chọc tức Lan Lan của chúng ta."

      "Nào mau ăn cơm ." Vương Lan được Đỗ Quân chọc cười rồi, ý bảo Đỗ Quân mau ăn mì sợi, bát mì này vẫn là chống đỡ ánh mắt khinh bỉ của mấy chị dâu mà làm đấy, chẳng qua để ý.

      "Nào, cùng nhau ăn . bát to như vậy cũng ăn hết." Đỗ Quân thấy Vương Lan thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mì sợi cái, trong lòng trận chua xót. tới Vương Lan kể từ sau khi mang thai chẳng ăn được thứ gì ngon, có chút lương thực tinh (bột mì trắng và gạo) cho cả. cho cùng nhà ai tiếc ăn bột mì mãi đâu, tô mì sợi này cũng là vô cùng dễ dàng rồi.

      Thấy Đỗ Quân gắp mì sợi đến bên miệng, Vương Lan ăn miếng vô cùng ngọt ngào. Đôi vợ chồng son cứ miếng em miếng như vậy ăn hết mì sợi. Lúc này Vương Lan tuy rằng khổ nhưng mà lại là vô cùng hạnh phúc, rất lâu về sau, hạnh phúc trong khoảng thời gian này vẫn là động lực cho kiên trì.








      Last edited: 10/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 8. Năm cái bánh rau hẹ hộp

      Năm nay thu hoạch tệ, chờ sau khi nộp lương thực nghĩa vụ xong, ấn theo công điểm chia lương thực, nhà họ Ngô được chia ít. Thôi Vinh Mai nhìn thấy lương thực vào trong hầm trong lòng vui vẻ, thấy ba cháu trai vây quanh bà đòi ăn bánh rau hẹ hộp, bà cũng là đồng ý. Ba đứa hiểu chuyện, chỉ là chỗ bông mạch bọn họ nhặt cũng đủ ăn bánh hộp thời gian rồi.

      Ở nhà họ Ngô nếu là làm sủi cảo, hấp bánh bao, trộn nhân bánh tất cả đều là Ngô Hồng Nhi làm, làm bánh rau hẹ hộp cũng ngoại lệ. Trước tiên ra vườn cắt bó rau hẹ to, rửa sạch, cắt vụn, đánh ba quả trứng gà, trong nhà có tôm khô, nhưng mà lại có chút mộc nhĩ, Ngô Hồng Nhi cũng chuẩn bị chút rồi bắt đầu trộn nhân bánh. Nhìn ba quả trứng gà đánh xuống, Thôi Vinh Mai chính là trận đau thịt, lại nhìn số dầu con dùng kia, tim bà cũng đau rồi. “Đứa con phá sản này, trách được đều nhân bánh con trộn ăn ngon, lãng phí nhiều thứ tốt như vậy có thể ăn ngon sao?”

      Chẳng qua bà cũng thêm cái khác, bà nhắc rất nhiều lần, nhưng là con bé này vẫn là đâu đóng đấy, bà cũng quen rồi, tóm lại cũng thiếu ba quả trứng gà và muôi dầu kia. Ngô Hồng Nhi trộn nhân bánh, Thôi Vinh Mai liền nhào bột, múc mấy bát bột mì lại thêm nửa bột ngô, có cách nào quá nhiều người, cho dù là vừa được chia lúa mì cũng thể ăn uống thoải mái. Người khác , chỉ là ba thằng con trai trong nhà là có thể ăn hết chậu lớn bánh rau hẹ hộp đầy lu lu. Chờ bột nhào tầm tầm rồi, Thôi Vinh Mai lại bắt đầu nhóm lửa.

      Bỏ chút dầu ở đáy nồi, Ngô Hồng Nhi bắt đầu rán. Làm hình hộp, nhóm lửa và rán đều phải hết sức chú ý, lửa quá lớn dễ dàng cháy, người rán tay chân lưu loát cũng dễ cháy. Chị dâu ba của Ngô Hồng Nhi bởi vì nguyên nhân lớn bụng, nên ở bên làm những việc như cán vỏ, bao bánh. Về phần chị dâu cả và chị dâu hai bởi vì nguyên nhân hôm nay trong nhà vừa được chia lương thực, bây giờ đều trở về chỉnh lý lương thực rồi, đoán chừng phải qua lát nữa mới qua đây.

      Có lẽ người khác cảm thấy tính như vậy trong nhà Ba của Ngô Hồng Nhi nhất định chịu thiệt, dù sao cho dù hai người già làm giỏi hơn nữa cũng chịu nổi cả đại gia đình ăn ở đây. thực tế Trần Hương Chi là hay ghen tỵ hiếu thắng nhất, chiếm chút lợi của người khác có thể, nếu là người khác chiếm của lại khó khăn. Bằng Ngô Hồng Nhi làm canh trứng cho ba đứa cháu cũng lén lén lút lút.

      Giống như là tình huống hôm nay vậy, nếu Vương Vinh Hoa và Cao Quế Miên lấy chút gì qua đây, Trần Hương Chi cũng bỏ qua như vậy đâu.

      Quả nhiên đến giờ ăn cơm, Vương Vinh Hoa và Cao Quế Miên liền tới, chị xách hai cân ta thịt lợn, trong thôn giống như là trong thành phố ăn thịt gì đó còn phải dựa vào phiếu mua, nếu có gia đình cùng thôn mổ lợn, cũng có thể mua chút ăn đỡ thèm, hoặc là dùng lương thực đổi cũng được. Lương thực vào thời gian này đúng là đồng tiền mạnh, chỉ có thể đổi thịt lợn, hoa quả, trứng gà, đậu hủ toàn bộ đều có thể đổi.

      Hôm nay cũng là đúng dịp, trong thôn có nhà mấy ngày này muốn cưới con dâu, mổ đầu lợn, dự định ăn nửa bán nửa, đúng lúc Vương Vinh Hoa chạy tới, chị liền cắt hai cân ta qua đây. Lúc ngày mùa vẫn luôn ăn cơm ở nhà chồng, cắt hai cân ta thịt cũng còn được, Vương Vinh Hoa là dâu cả trong nhà, chị thích chỉ vì tí ti món lợi cực mà ầm ĩ với nhà chú Ba. Lại hai đứa trong nhà bình thường đều là mẹ chồng và út trông, cho dù nhìn chị em dâu cũng phải nhìn mẹ chồng.

      Tương đối với hai cân ta thịt của Vương Vinh Hoa, đồ Cao Quế Miên đem đến xuất sắc cho lắm, chị cầm mười lăm quả trứng gà tới đây. Trứng gà trong xã mua bán thu mua là sáu xu quả, mười lăm quả cũng chính là tầm chín hào. Nhưng là nếu như vào thành phố ngầm bán chỉ là con số này. Bởi vậy mười lăm quả trứng gà, nhiều nhưng là ít.

      Lúc hai chị em dâu tới, nồi bánh hộp thứ nhất Ngô Hồng Nhi rán ra khỏi nồi rồi, ba đứa con nít bên cạnh víu chân Ngô Hồng Nhi đòi ăn. Sợ bỏng đến đứa , Ngô Hồng Nhi để bánh hộp vào trong bát cho bọn họ, bỏ lên bàn trong nhà chính để cho mấy đứa ăn.

      Bây giờ, Trần Hương Chi mang thai chính là thời điểm thèm ăn, thấy ba đứa ăn mình cũng bắt đầu chảy nước miếng. Thấy Vương Vinh Hoa và Cao Quế Miên tới liền vội vàng : “Đến, chị cả thay ca chút, em sắp thèm chết rồi.” Trần Hương Chi tuy rằng hơi tính toán chi ly, nhưng là con người lại hết sức ngay thẳng, có gì đó. Giống như là tại muốn rảnh tay để ăn liền thẳng ra luôn, giống như người khác tìm chút lý do như mệt mỏi này, bụng quá thoải mái này….

      Vương Vinh Hoa để thịt trong tay lên thớt, lại rửa tay nhận lấy công việc của Trần Hương Chi. Cao Quế Miên cũng rửa tay tiến lên hỗ trợ, chị cười : “Hồng Nhi của chúng ta tay nghề này là tuyệt, chị xem bánh hộp này rán khô vàng xốp giòn mà chẳng cháy chút nào. Em được, Tân Thiết và Nam Nam nhà chúng em ít lần kháng nghị với em chê em làm ngon bằng Hồng Nhi làm.”

      Thấy đồ Vương Vinh Hoa và Cao Quế Miên mang đến đều kém, nhất là Vương Vinh Hoa còn cầm hai cân ta thịt tới đây, Trần Hương Chi cảm thấy vừa lòng, ăn bánh rau hẹ hộp cũng hết sức vui vẻ.” chỉ như thế, nhân bánh Hồng Nhi phối người bình thường cũng phối ra được cái vị này. Aiz, cũng biết chúng ta còn có thể ăn mấy lần nữa.”

      “Thế có gì, sau này cả đại gia đình chúng ta đều trang An Bình ăn .” Vương Vinh Hoa cười . Ngô Hồng Nhi vừa đồng ý việc hôn nhân với nhà họ Hồ bây giờ bị trêu ghẹo rồi.

      “Đúng rồi, nghe sân kia của nhà họ Hồ rộng rãi thoáng mát, cả đại gia đình chúng ta cũng chứa hết được.” Cao Quế Miên cũng cười .

      Thấy con có chút ngượng ngùng, Thôi Vinh Mai bèn : “Mấy người làm chị dâu các chị có ai đứng đắn hết, đều tới đây trêu ghẹo Hồng Nhi, cẩn thận về sau nó cầm chổi đuổi các chị ra ngoài.”

      “Mẹ, sao mẹ cũng theo mấy người chị dâu trêu loạn thế.” Ngô Hồng Nhi dậm chân cái . Phụ nữ nông thôn mở miệng đúng là hết sức cởi mở, xuyên qua lâu như vậy, Ngô Hồng Nhi vẫn là động cái là bị xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, dù sao trước đây chỉ bằng tình trạng sức khỏe kia của , phòng cũng ít ra khỏi, ai cũng có tâm tình đùa với .

      “Được được được, nữa. Nhà thằng cả mua thịt ở đâu thế, nhìn rất tươi.” Thôi Vinh Mai liền cười chuyển đề tài.

      “Nhà thím ba Vương phải là muốn làm việc vui sao, hôm nay mổ lợn, vừa lúc bị con gặp phải, liền cắt hai cân ta.” Vương Vinh Hoa .

      “Ai u chẳng phải vậy, mấy ngày hôm trước cha con với mẹ bảo mẹ nhớ cắt hai cân, hai ngày nay nhiều việc, mẹ cũng quên mất. Vừa lúc nhìn còn rất mỡ, còn có thể ép được chút mỡ.” Thôi Vinh Mai vỗ đầu . Gặt lúa mì vất vả thời gian dài như vậy, bây giờ cuối cùng tất cả công việc cũng làm xong, Ngô Xuyên Tử liền muốn cải thiện chút thức ăn cho cả nhà, chẳng qua trong thôn cũng phải lúc nào cũng có thịt lợn, bình thường đều là nhà ai muốn mổ lợn trước lộ ra tiếng gió để cho mọi người mới có thể tới cửa mua, trước đó mấy ngày Ngô Xuyên Tử dặn Thôi Vinh Mai, kết quả bận rộn cái, Thôi Vinh Mai lại quên mất. Vừa vặn để cho Vương Vinh Hoa gặp được mang cho.

      “Xem ra con lợn này của nhà họ Vương tệ, nếu mẹ lại cắt chút?” Nhìn thấy nhiều mỡ béo như vậy, Thôi Vinh Mai cũng động tâm tư, mỡ trong nhà còn nhiều lắm, vừa lúc có thể rán chút mỡ lợn. Lúc này phải là tình hình thịt nạc đắt, thịt mỡ ai mua như mấy chục năm sau. tại trong bụng mọi người đều thiếu chất béo, mọi người đều thích mua thịt mỡ.

      “Đừng nữa mẹ ạ, con lợn kia của nhà thím Ba tuy rằng , nhưng là người mua thịt rất nhiều, đoán chừng là vừa thu lúa mạch xong, trong tay mọi người thoái mái rồi, lúc con còn thừa nhiều lắm. Có thể mua được chỗ thịt ngon này, vẫn là nhờ phúc của Hồng Nhi nhà chúng ta.” Nghĩ tới bộ dạng của Hồ Quốc Đống sau khi cắt cục thịt này cho mình bị người trêu ghẹo đỏ bừng cả mặt, chị liền nhịn được muốn cười.

      “Lợn nhà thím Ba là Quốc Đống mổ giúp, nhìn thấy là con, thằng bé chọn luôn chỗ béo nhất cắt cho. Mọi người là thấy gương mặt kia của nó bị người trêu ghẹo đỏ thành hình dạng ra sao, nó vốn hơi đen, mặt hơi đỏ cũng nhìn ra được, nhưng là cuối cùng mặt nó trướng cả thành màu gan lợn, đỏ rừng rực ai cũng nhìn ra được. Cũng làm con vui hỏng rồi.” Vương Vinh Hoa kể lại tình huống vừa rồi, chính mình lại nhịn được bật cười.

      Nghe đến đó Ngô Hồng Nhi cũng nhịn được vui lên, trước mắt cơ hồ đều có thể xuất gương mặt đỏ thẫm kia của Hồ Quốc Đống, dưới tay ổn định cái, chiếc bánh rau hẹ hộp vốn rán vàng rực trong nháy mắt cháy luôn miếng .

      “Đứa này cũng là đứa thành biết đề phòng, người khác chỉ cái mồm kia của thím Ba con là có thể làm cho nó đỏ mặt ra lời.” Thôi Vinh Mai , đám phụ nữ nông thôn này trêu ghẹo đúng là hết sức lợi hại. Chẳng qua nghĩ đến Hồ Quốc Đống bây giờ thành thông gia với nhà mình, mặt cũng mang theo vài phần ý cười. Nhưng mà trái lại lại bỏ suy nghĩ ra ngoài mua thịt, cho dù là thịt còn thừa bà cũng thể mua, nếu chừng là bị là bà chiếm lợi rồi.

      Tăng thêm mấy người, chậu bánh rau hẹ hộp đầy lu lu rất nhanh làm xong. Thôi Vinh Mai lại nấu nồi cháo rồi chuẩn bị ăn cơm, về phần thịt bà là định ăn ngay bây giờ, như thế nào cũng phải để bà rán mỡ xong rồi lại .

      Do dự nhiều lần, cuối cùng Thôi Vinh Mai để cho Ngô Tân Hội dùng giấy dầu bọc năm cái bánh rau hẹ hộp đưa qua cho Hồ Quốc Đống, bất kể như thế nào cũng biết đến trong thôn, trong nhà lại vừa lúc làm cái này. Nhưng là gọi tới nhà ăn cơm, hai đứa đến cả cửa còn chưa nhận đâu, tại tới cửa lại có vẻ có chút danh chính ngôn thuận, dứt khoát mang mấy cái bánh rau hẹ hộp cho về nhà ăn thôi.

      Người nhà họ Ngô ở nơi này náo náo nhiệt nhiệt bắt đầu ăn cơm, Hồ Quốc Đống nắm chặt bao giấy dầu trong tay cũng xe bắt đầu về nhà. Mổ lợn ở trong thôn đúng là việc lớn, người có thể mổ ít, nhưng là mổ có tốt hay , có thể lãng phí đồ hay là phải nhìn người rồi. Hồ Lão Đồ là người có kỹ thuật tốt nhất trong cả công xã, người bình thường đều mời ông mổ. Hai năm qua Hồ Quốc Đống cũng bắt đầu nhận việc của cha , nếu Hồ Lão Đồ được là . Chẳng qua hôm nay cha cũng việc gì để làm, nhưng là vẫn bị giành việc. Giành của ông, bởi vì muốn đến thôn Bàn Đào, đường đến nghĩ nhỡ đâu có thể nhìn thấy Ngô Hồng Nhi đó, tuy rằng hi vọng rất xa vời, nhưng là vẫn tới.

      Tuy rằng cuối cùng cũng gặp được, nhưng là sờ sờ bọc giấy giắt ở trước xe, cảm thấy lần này rất đáng giá, đây chính là của Hồng Nhi tự tay làm. Đối với năm cái bánh rau hẹ hộp này, mấy cái xương lợn to nhà họ Vương đưa và hai cân thịt mua ở bên cạnh kia là có vẻ đáng kể rồi. Chỉ là hai cân thịt, sao có thể so được với đồ ăn vợ tương lai tự tay làm.
      Last edited: 10/5/16
      linhdiep17, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :