Xin lỗi các bạn vì lâu lắm rồi mới lại ngoi lên. Mình edit xong và beta lần cuối. Đến Valentine đen mình up ebook truyện. Chân thành cảm ơn các bạn. Tặng các bạn chương cuối. ☆, Chương 205: Kết thúc. Triệu Minh Hà càng lúc càng tức, càng tức tay kéo lại càng mạnh. Nếu đồng chí cảnh sát kịp ngăn, mảng da đầu của Trần Nhã Chi bị mẹ chồng giật khỏi nơi chôn rau cắt rốn. Xem ra lửa giận của Triệu Minh Hà hề ! Ngùn ngụt đốt sạch nỗi thắm thiết khi Trần Nhã Chi biếu bà ít tiền. “Được rồi, Minh Hà, hai vị cảnh sát còn ở đây, muốn gì để sau rồi , đừng bắt các đồng chí tốn thời gian ở nhà mình.” Lâm Diệp im lìm ngồi hút thuốc trong xó, lầm bầm khạc ra câu, mặt nặng trịch, xem ra trong lòng vừa ý con dâu tí nào. Người nhà cãi nhau ầm ĩ trước mặt người ngoài ra cái thể thống gì! Chuyện to bằng trời cũng phải đợi khách về hết mới đóng cửa xử lý. Lâm Diệp vẫn tạc trong lòng lời cha ông xưa: chuyện xấu trong nhà được phép trưng ra ngoài! “Sao tôi phải dừng? Ôi, tức chết mất!” Triệu Minh Hà chống nạnh, xỉa tay vào Trần Nhã Chi căm tức mắng, “Con nặc nô biết tốt xấu! Nhà tao có lỗi gì với mày mà mày phải làm thế hả con?” Lâm Hồng thấy vậy, chạy nhanh lại, ôm cháu Chỉ Huyên lơ mơ nửa mơ nửa tỉnh vào phòng, loại chuyện này em chồng thể góp lời, đừng để cháu bị bà nội dọa sợ là ổn rồi. Đứa trẻ con duy nhất trong nhà vừa rời khỏi chiến trường, đám người Triệu Minh Hà như còn gì phải kiêng dè, người mắng chửi cứ việc mắng chửi, người nhắc nhở cứ việc nhắc nhở, người động chân tiếp tục động tay, người khuyên can cứ việc lải nhải, người hút thuốc yên lặng hút thuốc... Mấy chục năm qua, nhà họ Lâm có bao giờ “loạn chiến” thế này đâu! Lâu lắm rồi sau ngày mất của Lâm Thiệu Hồng, hôm nay “hưởng phúc” con dâu, nhà họ Lâm mới “tưng bừng”, “náo nhiệt” hơn đôi chút. “Xin phép đồng chí cảnh sát cho tôi chen vào hai câu! Tôi là luật sư đại diện cho công ty bị hại, có quyền...” Luật sư Kim đau đầu xem trò cười của gia đình trước mắt, kiên nhẫn tiến lên, giải quyết công việc với Trần Nhã Chi. Thân là luật sư đầu ngành, ông chứng kiến ít các tình huống gay go, ác liệt hơn này gấp mấy lần, nên bình tĩnh hơn hẳn hai đồng chí cảnh sát mới ra ràng, hai ba câu làm sáng tỏ lý do tới. “ Trần Nhã Chi, công ty chúng tôi cử người đến chuyện với ... Thứ nhất, nhiều lần làm giả giấy tờ, công ty thẩm tra và dò ra các khoản tiền tham ô chảy về phía nào, thay mặt công ty, tôi khai trừ tại đây ngay bây giờ. Thứ hai, công ty nghi ngờ có liên quan đến việc tiết lộ tuyệt mật của công ty, cách phối chế nước hoa, cần thấy oan uổng, công ty giao vụ việc cho cảnh sát điều tra và tòa án phán xét. Chỉ riêng việc làm giả giấy tờ, tham ô ít. Công ty cầu tự giác hoàn trả đầy đủ cả gốc lẫn lãi cùng các phí tổn phát sinh. Nếu tự giác, mọi chuyện dừng lại tại đây. Nếu , chúng tôi xử lý đúng theo quy định của pháp luật, vừa phải vào trại giam, vừa phải bồi thường đầy đủ. Tôi nghĩ Trần Nhã Chi có ý kiến gì?” Luật sư Kim nở nụ cười 30o tiêu chuẩn, rất ôn hòa, chân nhưng kém phần sắc bén, xa cách. Từ luật sư Kim, Trần Nhã Chi còn nhận thêm kỳ hạn cuối. Sau đó, ngài luật sư vẫy vẫy ống tay áo rời , thời gian còn lại giao cho hai đồng chí cảnh sát. “... Công dân Trần Nhã Chi, chúng tôi hành động theo lệnh của cấp mời đến đồn cảnh sát chuyến. muốn khiếu nại mời theo chúng tôi rồi kêu oan sau.” Hai cảnh sát áp giải Trần Nhã Chi ngừng kêu oan lên xe, bỏ lại những khuôn mặt đủ màu của người họ Lâm. “Dương, chuyện này là sao? Con dâu dạo này làm chuyện gì mà kéo cả cảnh sát tới nhà?” Lâm Diệp nhìn ba bóng lưng xa xa của hai người cảnh sát và Trần Nhã Chi, dập điếu thuốc mới hút nửa, ngẩng đầu nghiêm khắc nhìn con trai. Lâm Dương cười khổ, ngửa hai lòng bàn tay, “Bố, dù bố tin hay , chuyện này con biết chút gì, Nhã Chi chưa từng với con! Con còn tự hỏi tại sao gần đây ấy thay đổi nhiều đến thế!” Nhớ đến mấy tấm ảnh, Lâm Dương mất tự chủ xiết chặt nắm đấm, ngữ điệu phẫn uất. “Ngày trước tôi cứ tưởng con dâu được học, có kiến thức, biết đối nhân xử thế! Sao nó hồ đồ dám làm loại chuyện này! Giờ hay rồi, cảnh sát tìm đến tận cửa, ông với con xem, Chỉ Huyên từ giờ mất mẹ hay sao?” Triệu Minh Hà lo lắng hỏi, “Chi bằng chúng ta đưa Chỉ Huyên về nhà họ Trần cho bọn họ nuôi.” Nhà thiếu tiền, Trần Nhã Chi có thể thoát khỏi vụ này sao, có chuyện xảy ra phải con bà cũng phải chịu tội cùng hay sao! Con là cái miệng ăn đáy, trả cho họ Trần, nhà họ bớt lãng phí lương thực. Triệu Minh Hà cảm thấy ý nghĩ này sai ly. “Mẹ!” “Minh Hà!” Hai cha con kinh ngạc nhìn về phía Triệu Minh Hà, trong mắt đều có chỉ trích, Lâm Dương ôm đầu bằng cả hai tay, hít sâu hơi, kiên định trả lời, “Mẹ, Chỉ Huyên là con con, Nhã Chi phạm tội, nhưng con bé vô tội, con bé còn , con là bố nó! Sao mẹ có thể lời như vậy?” Triệu Minh Hà tức giận xua tay, “Được thôi, cũng lớn rồi, mẹ xen vào quyết định của , mẹ nghe là được! Mẹ mặc kệ...” Triệu Minh Hà liên miên lải nhải trở về phòng. Buổi chuyện vì thế bệnh mà ngoẻo. Trần Nhã Chi ngờ lá thư Esmi giao cho phải thư từ chối mà lại là phương pháp điều chế nước hoa tuyệt mật! Ả có khổ mà nên lời, ả đâu có bằng chứng chứng tỏ tờ giấy kia là Esmi đưa cho, bằng chứng duy nhất trong tay cảnh sát chỉ chính ả là người giao bí mật công ty cho Khoa học Kỹ thuật Trình thị chính là đống ảnh chụp vừa rồi. Trưởng phòng Trần sợ tội tự sát ngay ngày xảy ra chuyện, mọi đầu mối đều chỉ về hướng Trần Nhã Chi, ừ ả có mồm, nhưng mồm ả thể đấu lại miệng lưỡi của luật sư Kim, hơn nữa, thị trường chứng khoán sụp đổ cuốn theo số tiền tham ô, ả còn tiền mời luật sư. Bán bí mật công ty cho đối thủ, làm giả giấy tờ nhằm tham ô công quỹ, hai tội danh lớn chèn thêm vị luật sư “chết cũng thành sống” đè lên, Trần Nhã Chi bị phán mười hai năm tù, nếu ả có thể hoàn trả toàn bộ số tiền được xem xét miễn giảm hai năm. Bất hạnh thay, toàn bộ tiền được ả đầu tư vào cổ phiếu và hàng hiệu, đòn đau cuối cùng là mã cổ phiếu do Esmi giới thiệu, ả giờ xu có. Đến bước này, Trần Nhã Chi mới lờ mờ cảm thấy ả tự dấn thân vào cái bẫy lớn do Esmi bố trí! Trần Nhã Chi muốn kháng cáo nhưng đều bị bác bỏ, trong vòng mười hai năm, nhà giam là nhà của ả! “Bà bạn tốt” Esmi vẫn vào thăm ả lần. Trần Nhã Chi vừa nhìn thấy Esmi, động tác đầu tiên chính là giương nanh múa vuốt phốc lên, ánh mắt dữ như cọp, như muốn xé xác Esmi thành từng mảnh ! Đáng tiếc, hai người ngăn cách nhau bởi thủy tinh công nghiệp dày khủng khiếp. Ả có hung ác thế nào cũng chỉ có thể hóa con hổ nanh vuốt, chẳng ai thèm sợ. Quá trình gặp mặt tất nhiên thể với người ngoài, nhưng kết quả như sau: Esmi sảng khoái phơi phới ra, Trần Nhã Chi tuyệt vọng như phía trước là tận thế. Về hôn của Lâm Hồng, vốn hai gia đình định vào cuối tháng, nhưng biết vì sao, nhà trai cho hoãn lại. Nguyên do là vụ án của Trần Nhã Chi, ấn tượng của nhà trai với Lâm Hồng, em dâu của tội phạm, kém rất nhiều. Vì thế, Triệu Minh Hà nổi giận đùng đùng kéo Lâm Hồng đến nhà họ Trần hỏi tội, làm nhà họ gà bay chó sủa, ngày an bình, phải huy động mấy vị cảnh sát, chuyện này mới bình ổn. Chưa tới vài ngày, nhà trai đằng đằng sát khí chạy tới nhà họ Lâm từ hôn, Triệu Minh Hà mặc kệ, dựa vào cái gì các người cần là cần con nhà tôi, kết quả nhà trai lỗ mãng ném ra xấp ảnh màu rồi biến. Triệu Minh Hà liếc qua, hôn mê bất tỉnh! Lâm Diệp tiếng, nhấc chày lên đuổi đánh Lâm Hồng. Đừng người khác, ngay nhân vật chính trong mấy tấm ảnh cũng choáng váng. Lâm Hồng vốn tưởng chuyện cũ qua, chỉ cần gả cho người trong sạch, bao bọc cẩn thận bí mật này là xong! Nhưng sao lại có chuyện ngay trước đám cưới! Lâm Hồng nghĩ ra! Người bình tĩnh nhất cả nhà họ Lâm là Lâm Dương, chỉ sắc mặt tái xanh, mắt tràn thất vọng, có lẽ cú đòn do người vợ thân giáng quá mạnh, Lâm Dương chết lặng từ lâu. Nhà họ Lâm gần đây kết duyên cùng ảnh màu, chẳng qua duyên này là nghiệt duyên! Sau Diệp San, chuyện nhà họ Lâm lập tức lên thớt trở thành trò cười, châm biếm của mọi người lúc rảnh rỗi. Máy quay lại quay về đám người Sở Hải —— Sau ba bốn ngày chịu huấn luyện tanh mùi máu của huấn luyện viên, đội vệ sĩ chuyên nghiệp theo lệnh của gia chủ, thay phiên xuất chiêu tra tấn ba kẻ biết trời cao đất dày, mấy tháng thôi, sắt cũng phải biến thành bùn! Sau, cơn tức của Jester tiêu giảm, trước khi đưa Tô Phi du lịch cho người đưa ba kẻ kia đến ám bộ chiêu đãi, cùng lời phân phó: chết người là được. Ám bộ quen kiểu giày vò biến thái đa dạng hợp mốt của gia chủ, chỉ thuộc 108 loại khổ hình của gia tộc mấy trăm năm nay, cam đoan ba kẻ kia được chiêu đãi “vui quên trời đất”! “Bữa tiệc” mới qua nửa, ba người Sở Hải dạo qua địa ngục vòng, nhưng Jester giải thoát bọn họ ư? No no no no. Bọn họ muốn “ta trở lại” á, nằm mơ . Gia tộc Lance có tài trợ cho mấy bệnh viện tâm thần, địa điểm kín, ngăn cách với bên ngoài, Jester chẳng qua chỉ sai người quăng ba kẻ kia vào nơi có nhiều vị thần tên tâm nhất, ngày đêm cho bọn họ tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần mà thôi. Ngày ngày đối mặt với kẻ điên, sớm muộn, người điên cũng phát điên. Đương nhiên, dù trong bệnh viện tâm thần, cái tự do ba kẻ đó hướng tới cũng xa khỏi tầm tay. Cả đám bị xếp vào diện đối tượng cần quản lý đặc biệt, cả đời sống dưới giám sát nghiêm mật của Jester, điên hay chả liên quan. Ở Bắc Kinh, vài năm sau khi ba vị chủ họ đương nhiệm biến mất cách bí , ba đại gia tộc từng cực thịnh nhanh chóng suy tàn, giống nhà họ Tô, trở thành “cái thuở xa xưa ấy” trong câu chuyện của đôi ba người. Nhưng thời, họ Tô lần nữa đứng lên, mà ba đại gia tộc vĩnh viễn ngã xuống. Tô Trí Thận rốt cuộc đặt chân lên con đường làm quan, mà chú trọng phát triển thương giới! thực tế, sau sóng gió chính trường vừa qua, người họ Tô sớm mất hứng thú với quan trường, toàn tâm toàn ý ủng hộ hành động của Tô Trí Thận. Người bước lên đỉnh chính trường phải họ Tô, phải họ Dương hay họ Diệp, càng mang gốc gác Trung Quốc. Nghe gia tộc bản xứ Trung Quốc nào dám coi thường kẻ lạ mặt này, nghe kẻ này nắm giữ lực lượng mạnh mẽ trong tay, nghe ,... Từ đó về sau, nhà họ Tô phát triển thuận buồm xuôi gió, trở thành gia tộc đứng đầu Trung Quốc, có địa vị tuyệt đối thể lay động đất Thượng Kinh!
Nàng ơi hôm nay là valentine đen rồi mà nàng chưa up ebook truyện ạ ta hóng truyện lâu ơi là lâu rùi á