1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nơi này yêu khí rất nặng - A Phúc 11 (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NƠI NÀY KHÍ RẤT NẶNG

      Tác giả: A Phúc 11

      Editor: Kinh Thuế

      Convert: ngocquynh520

      Thể loại:Huyền huyễn, tu tiên, hài, 1v1, HE.

      Nhân vật chính:Bạch Tỳ, Đằng Chi Sơ.

      Phối hợp diễn: Tiêu Diễn, Vương Linh, Đoàn Tụ, Vạn Kỳ.​


      Giới thiệu


      Bạch Tỳ thành công xuất môn từ tiên môn Bất Chu, làm sao có cuộc sống ăn chơi trụy lạc, lăn lộn trong trốn hồng trần….Làm sao hô mưa gọi gió? Còn xưng bá thiên hạ? , Bạch Tỳ chỉ nghĩ cách thuần phục được tọa kỵ (vật cưỡi) của mình…

      (Này, chính là thú, còn muốn cưỡi ai nữa!)

      Tiểu kịch trường:

      Ngày nào đó

      Bạch Tỳ: Để cho ta cưỡi chút thôi!

      Đằng Chi Sơ: tà tà liếc cái!

      Bạch Tỳ:` ~~` ràng là tọa kỵ của ta!

      Đêm nào đó

      Đằng Chi Sơ: Ngoan, tự mình đến ngồi lên.

      Bạch Tỳ: (-_- ! ! ! )

      Đằng Chi Sơ: Sao? Bổn tọa phải “vật cưỡi” của ngươi sao?

      Bạch Tỳ: vạn năm rồi, tại sao ngươi còn thành tiên hả?

      Đằng Chi Sơ: (chậm rãi cầm tay Bạch Tỳ đặt trái tim mình) nơi này khí rất nặng.
      Hale205, meomeoconmeo, Trâu2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hoa thành (tiếp)
      Editor: Kinh Thuế

      Hơn nửa năm sau đó, cứ vài ngày Bạch Tỳ lại đưa chút thức ăn cho Hắc Xà, từng ngày trôi qua, đến nửa năm, biết từ lúc nào hình dáng của Hắc Xà thay đổi rất nhiều, đầu có hai sừng, sườn mọc hai cánh, người bao dưỡng cơm Bạch Tỳ nghi ngờ: đây là rắn sao! Làm gì có rắn nhà ai mọc sừng có cánh hả?

      Hắc Xà cũng vì tài nghệ cao cường hơn, cần ngày dien,dan/'lequydon ngày kiếm thức ăn mà quên cầu với Bạch Tỳ, có người tự xưng là Tiên trưởng xuất trong Bạch gia thôn nơi Bạch Tỳ lớn lên, vì vậy Bạch Tỳ thuận theo tiến vào Cửu Châu trong ba đại tiên môn của Bất Chu Sơn.

      Lúc rảnh rỗi, Bạch Tỳ thường cảm thán, tin tức được giấu kín chết được, đến tận nơi này nàng mới biết, lựa chọn người có linh căn mới là sơ tuyển, còn phải qua được sơn môn, nhận sư phụ mới chính thức trở thành đệ tử của Bất Chu Sơn. Về phần thần tiên theo lời thôn dân Bạch gia thôn , cũng mới là người ở giữa lưng chừng mức trường sinh của con đường tu tiên mà thôi. Mặc dù chưa phải trường sinh, cũng có thể dựa vào tu vi thọ hơn mấy trăm năm. Trong tiên môn mỗi người lại tu hành khác nhau nên nắm giữ bản lĩnh khác nhau.

      Sừng sững có đôi khi chỉ để hình dung núi cao, còn có thể dùng miêu tả khí thế. Là Cửu Châu trong ba đại môn phái tiên môn thần bí, trong Bất Chu Sơn, trăm dặm phía Bắc là Bắc Ngụy, tiếp phía Nam là Tiêu Tề, Cửu Châu lớn nhất ở phía được suối hồ bao quanh, vì vậy còn được mệnh danh là Vương Cung mặt nước, trong Vương Cung có người tu tiên cường đại nhất Cửu Châu. Bất Chu Sơn nhất, Vạn Nhận, Diệu , ba ngọn núi tạo thành thế chân vạc, mỗi ngọn núi lại được phân chia dưới chốn bồng lai hay vùng đất phúc. Người muốn gia nhập Bất Chu Sơn phải cạnh tranh kịch liệt. Lấy ví dụ lần báo danh này của Bạch Tỳ chẳng hạn, nếu mọi người nắm tay nhau có thể tạo vòng uốn lượn quanh Bất Chu Sơn.

      Sau này Bạch Tỳ mới biết ở Cửu Châu trừ tiên nhân ra còn có , ma, cùng phàm nhân, thiên địa phân chia thành năm giới. Người kiêu ngạo muốn nghịch mệnh tu thành tiên chỗ nào cũng có. Tại Cửu Châu, người muốn tu tiên ít nhưng thỏa mãn được điều kiện lại cực hiếm. Đầu tiên, người phàm phải có linh căn, linh căn lại chia làm ba loại: thiên linh căn, địa linh căn và giả linh căn. Trong đó, người có thiên linh căn là lợi hại nhất, tu vi cũng tăng trưởng nhanh nhất chính là trong ngàn vạn mới có người, địa linh căn thứ hai lại chiếm đa số được các môn phái tranh nhau như bảo bối. Giả linh căn so với người có linh căn nhiều linh lực hơn chút, sống lâu hơn nhưng có khả năng tu tiên, cho dù cố gắng hết sức, vượt mọi chông gai hết ngày này đến ngày khác cũng có cách nào đắc đạo thành tiên.

      Tu tiên có khí thế sừng sững!

      Trong nháy mắt, ba năm qua , vậy mà Bạch Tỳ thực có thể tu thành tiên tử tu vi cao thâm, tuy còn chưa quen hoàn toàn với hai chữ tiên tử thần thánh xa lạ nhưng khí tức quanh thân quả thay đổi nghiêng trời lệch đất!

      Nàng thể thừa nhận, Tiểu Hắc tuyệt đối
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hoa Thành hai
      Editor: Kinh Thuế

      Cửa chính màu đỏ của phủ thành chủ khép chặt, phía trước đặt hai con sư tử đá nhe răng dữ tợn, Bạch Tỳ giơ bàn tay trắng nõn lên, gõ liền ba tiếng, cửa lớn cọt kẹt tiếng mở ra từ bên trong, người ăn mặc như hạ nhân chạy tới : “Vị nương này, hôm nay thành chủ tiếp khách, có việc gì mau về nhà, có việc ngày mai đến đưa đơn kiện .”

      Bạch Tỳ rút từ trong tay áo ra cáo thị, đưa ra trước mặt người hạ nhân, chỉ cười .

      Hạ nhân nhìn mặt mày hớn hở, cúi đầu khom lưng chào nhường đường: “Thỉnh tiên tử đến sảnh đợi, tiểu nhân báo cho thành chủ biết ngay.”

      Trong phủ thành chủ, rường cột chạm trổ, hành lang ngập tràn hương hoa, hương thơm làm say mê lòng người cả đường , nhất là cây đào khổng lồ giữa đình viện, cả cây phấn hồng, nhàng gắn bó cạnh cây cầu trông vô cùng thi vị rực rỡ.

      bao lâu sau, Tạ thành chủ mang theo hạ nhân vội vã chạy tới. Chân còn chưa bước vào trong sảnh, đôi tay ôm thành quyền, mặt mũi rạng rỡ cười : “Tiên tử hạ cố đến tệ xá, là phúc ba đời của lão phu.”

      Bạch Tỳ khẽ mỉm cười, nghĩ thầm, thành chủ này mập ra nhưng bước chân vẫn mạnh mẽ đầy uy lực, sống lưng thẳng tắp, tuổi trẻ chắc chắn là đại nhân vật. Lại thấy hai bên tóc mai bạc, vẻ u sầu cũng nhuốm đầy hai hàng lông mày, có thể thấy chuyện sóng gió trong phủ .

      Bạch Tỳ gập ngón cái vào, bốn ngón còn lại khép chặt, đáp lễ bằng lễ nghĩa tiên môn: “Thành chủ quá khen, Bạch mỗ vân du đến đây ngẫu nhiên nghe được chuyện trong phủ, bất tài tự ý tiếp nhận bảng cáo thị.”

      Tạ thành chủ thở dài tiếng, : “Tiên tử, nếu chúng ta trước xem khuyển tử chút?”

      Bạch Tỳ gật đầu, theo về phía đông tới sương phòng con trai độc nhất của Tạ thành chủ.

      Hai người xuyên qua hành lang, mới vừa rồi nhìn từ xa chưa , ngang qua tới chỗ cây đào Bạch Tỳ dừng bước, cẩn thận đánh giá cây ở giữa lương đình này, có dây kết ba vòng chung quanh bảo vệ.

      Tạ thành chủ bên cạnh thấy nàng tò mò, lập tức giải thích: “Chúng tôi là người đến ở sau, viện này vốn là viện của phủ doãn tiền triều Bạch gia, Nam Tống mất thời Tiêu Tề, khi lão phu cáo lão hồi hương mới mua chỗ này. Về phần cây đào này, nghe có mấy trăm năm tuổi rồi.”

      Bạch Tỳ khẽ gật đầu, lưu luyến nữa, ánh mắt nhìn theo ngón tay chỉ của Tạ thành chủ, thấy được vị trường sam sắc ngọc, bóng dáng nam tử gầy yếu, xem ra chính là bệnh lâu tại giường, mắc bệnh hiểm nghèo Tạ Vãn Quy.

      Tạ Vãn Quy hoàn toàn biết sau lưng có người, vui vẻ trêu chọc con vẹt lông xanh miệng hồng.

      Vẹt nâng chân cánh quạt ríu rít kêu to: “Mỹ nữ mỹ nữ đại mỹ nữ, nhìn ta nhìn ta mau nhìn ta.”

      Bạch Tỳ cảm thấy hết sức thú vị, chuẩn bị đáp trả câu, đúng lúc Tạ Vãn Quy quay đầu lại, sắc mặt khác hẳn với người thường tái nhợt, khuôn mặt dài, mắt phượng sóng mắt khẽ động, khóe miệng khẽ nhếch mà như cười. Đúng tiêu chuẩn câu bằng hữu tốt Vương Linh của nàng : “ ràng là khuôn mặt hoa hoa công tử giữa ban ngày chói chang hơn mặt trời.”

      Tạ Vãn Quy mỉm cười nhìn nữ tử áo trắng cách xa, bộ dáng yếu đuối thoáng chốc tươi tắn sinh động hơn nhiều.

      Bạch Tỳ nhanh chóng cúi chào, đồng thời bày ra bộ dáng tiên tử lạnh nhạt: “Tạ công tử, hữu lễ.”

      Mới vừa rồi vội vã gặp mặt, Tạ thành chủ bên cạnh mới giọng với Bạch Tỳ: “Vãn Quy thích nhất chính là đạo sĩ, thường cái gì người đọc sách chuyện ma qủy quái.”

      Bạch Tỳ hạ mi, theo lẽ thường , người say thường mình say sao?

      Ánh mắt nàng chuyển vòng, : “À…? Vậy Bạch mỗ nghỉ ngơi trước, sau đó từ từ chẩn bệnh chữa trị cho công tử được ?”

      Tạ thành chủ liên tục khen tiên tử thấu đáo, liền gọi hạ nhân an bài Bạch Tỳ nghỉ ngơi tại sương phòng phía tây. Bạch Tỳ hết sức vui mừng, tình cảnh này, ăn uống đều được sắp xếp, may nhờ nàng biết nhìn xa trông rộng, lựa chọn việc vĩ đại bắt ích nước lợi dân này.
      ~~~~~~~~~~

      Ăn xong cơm tối, Bạch Tỳ tùy tiện tản bộ trong đình viện, chú ý ngẫu nhiên gặp phải Tạ Vãn Quy, thuận tiện gặp trong cảnh ngượng ngập. Tình cảnh là mới vừa được hai bước, mắt thấy Bạch Tỳ liền bị lực hấp dẫn mặt đất hút xuống, Bạch Tỳ xoa xoa tay, chống lưng_______

      “Xạt…” thanh gì vậy?

      Bạch Tỳ dẩu môi phủi phủi cái mông đau dường như đụng phải cái gì, nàng nhanh chóng nhặt lên thứ như đồng tiền gỉ lên, phủi mông đứng dậy, thầm tiếng hỏng bét____

      Nàng quả vô tình gặp được Tạ Vãn Quy, chỉ là…Tư thế gặp trong lúc vô tình hình như đúng.

      Nắm chặt đồng tiền trong tay, Bạch Tỳ cứng rắn nặn ra nụ cười lúng túng: “Ha ha, Tạ công tử, tản bộ, tản bộ.”

      Tạ Vãn Quy cười càng thêm vẻ vân đạm phong kinh: “Gọi ta Vãn Quy , mới vừa rồi là ta nhanh quá.”

      Theo lý đây là khởi đầu vô cùng tốt, nhưng chung quy Bạch Tỳ vẫn cảm thấy bên ngoài cậu ta cười mà trong cười, cũng biết lượng sức ba năm nay cái nàng làm nhiều nhất chính là nhìn mặt ai đó, nàng có thể nhìn ra tâm trạng từ vẻ mặt Hắc Xà, phân biệt phàm nhân chỉ là chuyện .

      Bạch Tỳ nhường đường, làm tư thế mời: “Tạ công tử, mời trước.”

      Tạ Vãn Quy chắp tay qua, Bạch Tỳ xoa đồng tiền, đưa gần miệng huýt sáo.

      Theo Tạ thành chủ , đứa con trai độc nhất này thích gì khác, chỉ thích tựa vào cây đào giữa viện đọc sách, muốn chứng tỏ phải là loại mặt trắng chỉ biết ăn cơm mềm, hoàn toàn có tài hoa sẵn.

      Tạ Vãn Quy tới dưới gốc cây đào, lưng đưa về phía Bạch Tỳ, tự lẩm bẩm: “Phía nam có giai nhân, nhan sắc như đào nở.”

      Từng cành cây đào lay động, cánh hoa nhàng rơi xuống, trong trời đất tựa như chỉ còn người cây, làm kinh động đến Bạch Tỳ, tựa như hoa rụng bay là từng đợt khí trào ra, coi như phí lên sân khấu sao.

      Tạ Vãn Quy niềm nở nhiệt tình với cây đào như vậy là nhìn cây đào chỉ là cây…hay người bên trong đây?
      _________

      Mới sáng sớm, tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên dồn dập, làm cho Bạch Tỳ tỉnh giấc.

      “Tiên tử tiên tử, nhanh mở cửa, thiếu gia té xỉu.”

      Tùy tiện khoác y phục vào, Bạch Tỳ nhanh chóng đến sương phòng phía đông.

      Mở cửa, Tạ thành chủ ngừng lau mồ hôi, vòng quanh, nhìn thấy Bạch Tỳ tiến lên quỳ sụp xuống: “Cầu xin tiên tử cứu con ta.” Ông dập đầu xuống đất: “Tiên tử, cần bao nhiêu tiền cũng được.”

      “Tạ thành chủ, Bạch mỗ coi tiền như cặn bã.”

      Sau đó bước bước dài vào bên trong phòng ngủ, mùi thuốc xông vào mũi, hai bên giường che rèm nửa đóng nửa mở, nhờ khe mà ánh mặt trời chiếu vào, Bạch Tỳ thấy Tạ Vãn Quy
      [​IMG]
      1012Tuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :