Chương 50
Editor: Jenda
Vừa vào nhà, Chu Triển Nguyên kinh ngạc nhìn đôi vợ chồng ngồi trong phòng, phải ba mẹ nghỉ ở Hải Nam sao? Sao lại bỗng dưng quay về? phải muốn vòng Vân Nam sau đó mới về sao?
Tất cả đều là nghi vấn, Chu Triển Nguyên dẫn Tiếu Hàm vẻ mặt biết làm sao vào trong nhà, nhìn về phía cha mẹ cùng nhau ngồi trong phòng, mở miệng : “Ba mẹ, sao hai người gọi điện cho con, con đón hai người.”
Chu Nghị Vinh nhìn bóng dáng của bị con trai che khuất, trong lòng phán đoán rất nhanh, đây hẳn là bạn của con trai? Tầm mắt rơi vào hai đôi tay nắm lấy nhau của hai người, khẳng định này chắc chắn cao năm mươi phần trăm. thấy mặt của , nhưng nhìn thân hình chắc vẫn còn rất trẻ, cách ăn mặc cũng được coi là có quy có củ, trong lòng khỏi vui mừng. Khụ khụ, phải ông lo con trai ở vậy cả đời, chỉ là vẫn độc thân như vậy cũng phải là biện pháp.
Mà Thẩm Phượng Trân cười khép được miệng, nhiều năm như vậy, từ sau khi Mẫn Mẫn mất, con trai vẫn chịu tìm bạn mới, là sợ Nãi Tích ủy khuất, chuyện này cũng là bệnh trong lòng bà, bà còn sợ con trai ở vậy cả đời, ngờ lần này đột nhiên tập kích vậy mà lại có được thu hoạch lớn như vậy. Chậc chậc, nếu phải ông bà đột nhiên muốn cho con trai bất ngờ lớn, sợ là vẫn được gặp con dâu tương lai ấy chứ. Xem bộ dáng này, cực kỳ nho nhã, cách ăn mặc quần áo cũng có phong cách, là hình mẫu mà bà thích. Ban đầu bà còn lo lắng con trai tìm người hòe hoẹt đến.
Tiếu Hàm cảm nhận được ánh mắt của chú Chu và dì Thẩm, trong lòng bàn tay khẩn trương ra rất nhiều mồ hôi, thể tưởng tượng được dưới tình huống như vậy lại gặp được chú gì, nhưng mà cũng đáng mừng, lần này Triển Nguyên có vừa vào nhà liền ôm hôn ! Nếu rất xấu hổ!
Tiếu Hàm kìm nén trái tim đập khẩn trương, dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh, tiến lên bước, lqd mặt mỉm cười, nhìn Chu Nghị Vinh cùng Thẩm Phượng Trân mỉm cười : “Chú Chu, dì Thẩm, hai người khỏe chứ, lâu gặp hai người rồi.” Là rất lâu, nhầm cũng chỉ có mười lăm năm thôi.
Từ sau khi chú Chu xuống biển làm ăn, nhà họ Chu liền rời khỏi Thượng Hải, mới mà hơn mười năm, từ thời còn bé Tiếu Hàm gặp lại chú Chu và dì thẩm nữa rồi. Nếu sau đó Triển Nguyên về phát triển nghiệp, sợ rằng bọn họ cũng gặp được nhau nữa.
Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân nghe xong lời Tiếu Hàm , khỏi liếc nhau, trong lòng đều có chút nghi hoặc, lời này sao lại nghe có chút kỳ quặc như vậy? Triển Nguyên qua về hai người với rồi sao? Hai người lại nhìn kỹ Tiếu Hàm, càng nhìn, hình như càng quen mắt?
Có câu thế này, con mười tám tuổi thay đổi rất nhiều. Lúc Tiếu Hàm còn là trẻ con, mặt tròn phúng phính cực kỳ đáng , mà bây giờ Tiếu Hàm sớm mất vẻ non nớt của thiếu nữ, mặt mày đều nẩy nở, dịu dàng xinh đẹp, ở độ tuổi thanh xuân đẹp và quyến rũ nhất. Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân thoáng cái nhận ra về tình cũng có thể tha thứ, dù sao hơn mười năm gặp, huống chi con thay đổi nhiều hơn con trai.
Chu Triển Nguyên nhìn cười cái, kéo Tiếu Hàm đến ngồi ghế sô pha, nhìn ba mẹ giải thích : “Ba mẹ, đây là Tiếu Hàm, con của bác Tiếu.”
Vừa nghe con trai như vậy, Thẩm Phượng Trân trừng mắt, lập tức kích động vỗ đùi: “Tiếu Hàm?” Đời này Thẩm Phượng Trân nuối tiếc nhất chính là chuyện sinh được người con , cho nên năm đó nhà họ Tiếu bên cạnh sinh được con mềm mại, bà rất là thích, có lần còn muốn nhận Tiếu Hàm làm con nuôi, sau đó vì Tiếu Hàm nhất quyết chịu đổi cách xưng hô nên giải quyết được gì, bây giờ bỗng nhiên gặp lại tiểu nha đầu dịu dàng nhã nhặn trầm tĩnh đứng bên người con trai, như thế sao lại kinh ngạc?
Chén trà trong tay Chu Nghị Vinh cũng run lên, con nhà lão Tiếu? Nhưng, nhưng mà, vì sao lại ở cùng chỗ với Triển Nguyên?
Chu Triển Nguyên quay đầu lại nhìn Tiếu Hàm cười cười, nắm chặt tay trấn an, dừng nhìn mặt Tiếu Hàm mỉm cười đúng mực, trong lòng bàn tay ướt đẫm hết rồi. “Ba mẹ, vốn là đợi lúc hai người về mới , bây giờ con và Tiếu Hàm hẹn hò với nhau.” Dừng chút, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cha mẹ, Chu Triển Nguyên lại bổ sung thêm: “Nếu bây giờ hai người đều đến đây, ba mẹ, trước hết hai người khoan rời Thượng Hải, đợi sau khi bác Tiếu và dì Vương du lịch về, còn phải nhờ ba mẹ cùng chuyến.”
Tuy hai nhà là bạn bè, nhưng đây là gặp mặt thông gia cũng thể tránh khỏi, huốn chi còn muốn để lại ấn tượng tốt với bác Tiếu và dì Vương, con rể lần đầu tiên đến thăm, tất nhiên càng trịnh trọng càng tốt, để cha mẹ ra mặt là tốt nhất, phải người xưa có , lệnh của cha mẹ, lời của mai mối sao.
Chu Nghị Vinh kịp phản ứng đầu tiên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của con trai, lại nhìn thoáng qua Tiếu Hàm có chút khó xử, nghiêm mặt lên đóng vai chủ gia đình : “Triển Nguyên, việc này đương nhiên phải cẩn thận, ba và mẹ thương lượng kĩ.” Đứa Tiếu Hàm này có thể là ông bà nhìn nó lớn lên, ngoan ngoãn hiểu chuyện, quan trọng nhất là hai nhà biết , tất nhiên các phương diện khác đều hài lòng. Đến cả con trai cũng bộ dạng trịnh trọng như vậy, đương nhiên ông cũng phải hiểu được, cửa ải của ông bạn già kia được tốt cho lắm. Xem ra, Triển Nguyên và Tiếu Hàm cũng chưa qua với lão Tiếu.
Thẩm Phượng Trân lại càng vui mừng nhướn mày, làm con nuôi được, làm con dâu tất nhiên càng tốt. đâu có đồng ý, nghìn vạn lần đồng ý, còn thiếu giơ hai tay hai chân lên đồng ý luôn rồi.
“Tiếu Hàm, nếu Triển Nguyên dám khi dễ con, con liền với chú dì, chú dì thay con dạy dỗ nó ~~” Thẩm Phượng Trân kéo Tiếu Hàm qua, cười đến vui vẻ, ái chà, trước kia là con , nhìn như thế nào đều tốt, khó trách trước đây chịu gọi bà tiếng mẹ nuôi, ra duyên phận sớm định sẵn, thế này tiểu Hàm nhất định là phải gọi bà bằng mẹ rồi! Gần gũi hơn so với mẹ nuôi! Nghĩ như vậy, Thẩm Phượng Trân nhìn về phía con trai, ánh mắt mang theo chút tán thưởng, thằng nhóc tốt, làm tồi.
Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt khác của cha mẹ, chỉ dùng được kế sách như vậy thôi, “Ba mẹ, hai người ăn cơm tối chưa? Nếu chưa, bây giờ con đưa hai người ra ngoài ăn.’
Thẩm Phượng Trân rảnh quan tâm đến phản ứng của con trai, chỉ tùy ý lắc lắc đầu, vui vẻ nhìn Tiếu Hàm, ôi, càng nhìn càng thích, mười tám thay đổi lớn nha, càng ngày càng đẹp, mắt con trai cũng tồi.
“Chúng ta ăn qua ở khách sạn, mới đến gặp con, lát nữa về lại khách sạn.” Cuối cùng vẫn là Chu Nghị Vinh trả lời. Chuyện cháu trai trãi hè bọn ông biết, đối với chuyện Nãi Tích nhắc đến giáo Tiếu, lúc đầu bọn ông vẫn cho là giáo viên ở nhà trẻ, cho nên cũng có để ý, nghĩ tới thực ra là Tiếu Hàm, như thế cực kỳ ngoài dự đoán của hai người.
Nghe ba xong, Chu Triển Nguyên có chút đồng ý, chau mày: “Ba mẹ, hai người ở chỗ này của con là được rồi, ở khách sạn làm gì chứ.” Trong nhà có phòng chuẩn bị sẵn cho ba mẹ, tuy người thường ở, nhưng thu dọn lại cũng cực kỳ thuận tiện.
Thẩm Phượng Trân khoát tay, : “Mẹ với ba con thể quấy rầy thế giới của con và Tiếu Hàm được.” thực là, vợ chồng già bọn họ vốn định trở lại chỗ cũ, thăm lại mấy chỗ thời hai người nhau từng qua lần, cho nên tìm trong Tây Hồ khách sạn gần đây ở, thuận tiện lại. Nhưng mà lúc này, trong mắt Thẩm Phượng Trân đều là con dâu tương lai, tự nhiên bật thốt lên mà nên cũng suy nghĩ gì, làm cho Tiếu Hàm cực kỳ đỏ mặt.
Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ vỗ trán giải thích: “Mẹ, tiểu Hàm ngủ ở khu bên cạnh, lát nữa con đưa ấy về.” Tuy rất muốn tiểu Hàm ở lại, nhưng chưa thu phục được mẹ và bố vợ tương lai trước, vẫn cần bất chấp tất cả mà làm chuyện xấu, miễn cho để lại ấn tượng xấu cho hai người trong nhà. Thân là con rể ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Thẩm Phương Trân đối với con trai ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng vui sướng, thấy cháu trai ở trong điện thoại mở miệng đều là giáo Tiếu, đứa cháu trai này là cửa ải tuyệt đối thuận lợi qua, nhìn lại con trai của mình, tuy tuổi tác có lớn hơn tiểu Hàm chút, nhưng cũng coi như diện mạo tuấn thân hình cao to, nghiệp tính là nhiều, nhưng để nuôi gia đình tuyệt đối thành vấn đề, lấy khuỷu tay húc húc ông nó, Thẩm Phượng Trân giọng : “Đợi lão Tiếu trở về, chúng ta qua gặp mặt .” Vốn thăm hỏi vài vị bằng hữu cũng nằm trong kế hoạch của hai người, chỉ là bây giờ thăm hỏi bạn bè biến thành gặp mặt thông gia mà thôi.
“Ừm.” Chu Nghị Vinh gật đầu bày tỏ đồng ý, cái này là tất nhiên, muốn kết hôn với con nhà người ta, ít nhất lễ nghi cũng phải làm được, “Tiểu Hàm, đợi ba mẹ con trở về chú dì thăm họ, đến lúc đó con và Triển Nguyên cũng cùng .” Chu Nghị Vinh cực kỳ thông minh, sử dụng từ ngữ hai nhà thăm hỏi này, nhìn ra được, tiểu Hàm chưa chuyện này với lão Tiếu, nếu Triển Nguyên hẳn là đợi đến bây giờ mới chuyện đương của nó với tiểu Hàm. Thằng bé Triển Nguyên này, chưa bao giờ giữ lại chuyện gì, nếu ính với bọn ông, lên việc này còn chưa xác định.
“Cái này, chú dì, hai người muốn đến thăm hỏi, con với ba mẹ, đợi bọn họ du lịch về, con báo với chú dì.” Tiếu Hàm hơi đỏ mặt đáp. Cái này gọi là thăm hỏi, Tiếu Hàm tất nhiên cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng mà hiểu biết nhau, trao đổi với nhau, xác định quan hệ của hai người, sau đó cũng nên làm chuyện nên làm rồi. Tuổi Triển Nguyên cũng còn , cũng sớm qua cái tuổi pháp luật quy định hôn nhân rồi.
Chu Triển Nguyên nhìn thời gian, ngắt lời : “Ba mẹ, hôm này hai người cứ ở đây trước , con đưa Tiếu Hàm về, lát nữa về sau.” Có số việc, nên cùng ba mẹ thương lượng sau.
Chu Nghị Vinh tất nhiên hiểu được ý tứ trong mắt con trai, cũng bày tỏ phản đối, chỉ gật đầu.
Thẩm Phượng Trân nhìn con trai nắm tay Tiếu Hàm ra cửa, sau đó mới hài lòng trải chăn ra giường, vừa vừa nhịn được hát vang, tuy lần này về có cháu trai, nhưng nhìn thấy con dâu tương lai, bà vẫn cực kỳ vui vẻ, hơn nữa biết con dâu tương lại là tiểu Hàm, lại càng mừng gấp bội.
“Ông xã, đến lúc đó phải chuẩn bị chút gì đến nhà lão Tiếu đây? Nếu gặp thông gia tương lai cũng thể qua loa được ~~”
“Tất nhiên, đợi Triển Nguyên về, tối với no.”
Last edited by a moderator: 24/3/16