[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Oaoa..sắp bội thực..cơ mà ta thích..à mng cho hỏi xíu, điểm thưởng dùng để làm gì vậy?

    2. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      XIN THÔNG BÁO:
      LỊCH POST TRUYỆN của Diệp mỗ
      :
      1. Bộ Đồ nhi: thứ 3 và thứ 5 hàng tuần. 2c/ngày
      2. Bộ Quý nữ: chỉ thứ 6. 2c/ngày. nếu có thêm ng edit tăng gấp đôi.
      3. Bộ Sủng hậu: thứ 2 hoặc CN. 2c/ngày.
      Mong mọi ng thông cảm vì nhân lực thiếu mà truyện nhiều. Cám ơn mn ủng hộ ta trong suốt thời gian qua:047:

    3. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 25:Cuộc chiến thứ hai với mỹ nhân
      Editor: Diệp Dã


      Sau khi Thiên Hoài Hạo rời , Thiên Chỉ Diên lập tức hành động. Thiếu cái bóng đèn, lại trải qua giáo huấn lần trước, lần này ăn được đậu hủ, nàng tuyệt dễ dàng bỏ qua! Huống chi ngày mai mỹ nhân phải rồi .

      Thiên Chỉ Diên đại chiến mỹ nhân,cuộc chiến thứ hai khai hỏa!

      "Mỹ nhân. . ."

      Bàn tay lành lạnh của Thiên Chỉ Diên dao động ngực Thẩm Vân Tương sau đó đường xuống phía dưới nhưng bị Thẩm Vân Tương giữ lại.

      "Còn nhớ hôm nay ta đáp ứng công chúa, thơm lên má công chúa ?"

      Thiên Chỉ Diên gật đầu như giã tỏi, nàng có thể nhớ sao? Mỹ nhân cũng nhớ ràng a, chẳng lẽ cũng rất chờ mong? Thiên Chỉ Diên nghĩ, càng nghĩ càng kịch liệt, càng nghĩ tới so cảnh tượng thích hợp, vô số xuân cung đồ thoáng qua, Thiên Chỉ Diên cười đắc chí.

      "thơm cái cũng có thể, nhưng có điều kiện."

      Khuôn mặt tươi cười của Thiên Chỉ Diên cứng đờ, trọng điểm nguyên lai là ở "Điều kiện" !

      "Ta, ta có tiền. . ." Thiên Chỉ Diên yên lặng buộc chặt túi tiền của nàng.

      Thẩm Vân Tương cứng miệng, nhưng sắc mặt vẫn như trước, dịu dàng thay đổi, : "Đêm nay ta dạy cho công chúa, nếu như học xong, ta liền thực lời hứa, thế nào?"

      "Dạy ta cái gì?"

      Thiên Chỉ Diên thầm đắc ý, nàng thông minh như vậy, còn có cái gì dạy được chứ? Bảo đảm chỉ chốc lát học, học giỏi rồi ôm mỹ nhân ngủ!

      "Được "

      Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên, điểm mũi chân, hai người lập tức đứng ở cành cây. Thiên Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, đây là lần đầu tiên nàng cần bò liền lên cây nha, chẳng lẽ đây là truyền thuyết . . . Khinh công?

      cách khác, Thẩm Vân Tương muốn dạy nàng khinh công?

      "Đêm nay ta dạy cho công chúa vài điểm cơ bản về khinh công."

      "Vì sao?" Thiên Chỉ Diên hiểu.

      "Sợ công chúa sau này bị bắt nạt, học xong khinh công mới. . ." Thẩm Vân Tương còn chưa hết, Thiên Chỉ Diên liền cướp lời.


      "Mới dễ dàng đánh trả người khác hơn?"

      Thẩm Vân Tương nhàng cười, : "Mới dễ dàng chạy trốn hơn a. Công chúa thích gây , tuyệt an phận. Nếu như ngày nào đó người đánh lại người ta, còn chạy thoát, vậy phải làm sao bây giờ?"

      Thiên Chỉ Diên yên lặng suy nghĩ lời Thẩm Vân Tương, đánh lại liền chạy là có lỗi, thế nhưng học khinh công chính là vì để ngày sau chạy trốn. . . Này, đây cũng phải là điều quá tốt ?

      Tâm tình nàng rất bi thương, nàng bị khinh bỉ , nàng bị người nàng thích nhất-Tương mỹ nhân khinh bỉ .

      "Thế nào? Người hình như muốn học, ta cũng miễn cưỡng, ta lại đưa người đến chố Hoài Hạo."

      "Học!" Thiên Chỉ Diên gật đầu.

      Học chứ, sao lại học? Học chỉ tiện cho việc đánh nhau còn có thể đổi được mỹ nhân, phải là khinh công sao? Phải nhanh chóng học giỏi, nhanh chóng được ngủ cùng mỹ nhân!

      "Tốt lắm, người nhớ kĩ lời ta ràng, sau đó ta dạy người bộ khẩu quyết. . ."

      Sau nửa canh giờ, Thiên Chỉ Diên có thể đứng vững mấy cành cây thấp bé khoảng cách khác nhau.

      Khinh công quả nhiên dùng tốt! Bởi vậy, thân thể của nàng càng linh hoạt, tốc độ của nàng lại có thể cao thêm cấp bậc. Chỉ bất quá, khinh công này mặc dù là cơ sở, nhưng muốn tiếp tục phát triển, phải mượn tới nội công cường đại.


      Chỉ có nội lực mạnh, mới có thể càng kéo dài khinh công. Điều này đối với Thiên Chỉ Diên còn rất xa vời, nàng lần đầu được thể nghiệm võ học cổ đại bác đại tinh thâm. So với hiểu biết của nàng về thuật sát nhân, võ học cổ đại càng cần thêm tu vi nữa.

      Thiên Chỉ Diên nhất thời nổi lên hứng thú rất lớn.

      Nhìn Thiên Chỉ Diên trúc trắc lại ổn định động tác, Thẩm Vân Tương cười cười : "Tuy vẫn biết công chúa rất thông minh, nhưng nghĩ người lại thông minh như vậy, rất nhanh học xong."

      "Mỹ nhân, ta thông minh như vậy có phải nên thưởng ?" Thiên Chỉ Diên thời thời khắc khắc quên chuyện thưởng này.

      "Muốn tới thưởng còn hơi sớm."

      "A?"

      "Nếu người thực tự tin, người cứ truy ta, nếu có thể đuổi theo ta, như vậy ta nhất định thực lời hứa." Thẩm Vân Tương xong, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa nhắn của Thiên Chỉ Diên.

      Đùa giỡn, ** quá đùa giỡn! Thiên Chỉ Diên vui , nàng muốn đùa giỡn mỹ nhân , phải là bị mỹ nhân đùa giỡn , ở đây khác nhau rất lớn!

      Thiên Chỉ Diên thấy vậy, vận khinh công lao về phía trước đuổi theo Thẩm Vân Tương.


      Với trình độ của Thẩm Vân Tương kẻ gà mờ mới nhập môn như Thiên Chỉ Diên sao có thể bằng được , Thiên Chỉ Diên đuổi rất lâu, Thẩm Vân Tương vẫn khí định thần nhàn, ở phía trước nàng, xa gần, nhanh chậm.

      Thiên Chỉ Diên đuổi lâu, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi. Làm sao bây giờ?

      Tiếp tục sao? Tình huống này, nàng căn bản là có khả năng đuổi theo Thẩm Vân Tương a!

      tiếp tục sao? Mệt mỏi đêm, liền cái gì cũng đạt được?

      Thiên Chỉ Diên chợt lóe lên suy nghĩ, thể lực so ra kém ngươi, nhưng chỉ số thông minh của ta lại cũng kém ngươi ư? Thiên Chỉ Diên cười nham hiểm, bay nhảy giữa hai chạc cây, nàng cố ý giẫm vào khoảng .

      "A. . ."

      Thiên Chỉ Diên quát to tiếng, tiểu thân thể cấp tốc rơi xuống . Ngươi dám tới cứu ta? cứu ta ngươi còn có thể chạy?

      "Sưu "

      cành cây bay rất nhanh phóng tới hướng Thiên Chỉ Diên, Thiên Chỉ Diên theo bản năng muon trốn, lại quên chính mình rơi, căn bản tránh thoát.

      "Phập "

      thanh vang lên bên tai Thiên Chỉ Diên. Nàng còn rơi xuống nữa, thế nhưng nàng tại vô cùng ổn. Vì sao? Nhánh cây kia lấy góc độ tuyệt vời xuyên qua cổ áo nàng, ghim chặt lại cây.

      cách khác, Thiên Chỉ Diên bị treo cây khô, rơi nữa.

      Thiên Chỉ Diên nghĩ muốn chạy,. . .

      cho ngươi biết, nửa đêm bị người dùng cành cây treo lơ lửng cây khô chính là sát thủ mafia xếp hàng thứ nhất, ngươi tin sao?

      "Xoẹt" tiếng, cổ áo của nàng bị xé rách, nàng từ cây khô trượt xuống. Thế nhưng chỗ nàng dừng cách mặt đất cũng xa, trượt xuống tốc độ cũng rất chậm, cho nên thân thể Thiên Chỉ Diên bị thương, đúng vậy, thân thể.

      Thẩm Vân Tương từ cách đó xa tới, ngồi xổm người xuống hỏi: "Công chúa bị thương chứ?"


      Thiên Chỉ Diên cúi đầu, giả chết, để ý tới. Nàng rất bi thương, tâm hồn rất bi thương!

      "Tại sao chuyện? Bị thương rồi?" Thẩm Vân Tương ân cần hỏi han, : "Vừa nãy là quá mức mạo hiểm, ta đến kịp, cho nên mới ra hạ sách này, người bị thương chứ?"

      Thiên Chỉ Diên nghe ngữ khí của mỹ nhân có biết bao nhiêu vô tội, biết bao nhiêu thuần khiết, nhưng nàng chính là tiếp thụ nổi, nàng phải Thiên Chỉ Diên a, nàng là kẻ đáng thương a! Đậu hủ ăn được, còn làm ra chuyện mất mặt như vậy!

      Đó đều là lỗi của Thẩm Vân Tương, từ khi gặp phải Thẩm Vân Tương, nàng mất thể diện thường xuyên, việc việc lớn ngừng, cuối cùng còn chỉ có thể bi thương trong im lặng!

      Cái miệng nhắn mím chặt, "Oa" tiếng khóc lớn lên.

      khóc khóc, chúng ta luyện nữa , trở lại tắm rồi nghỉ ngơi, có được ?"

      "Oa. . . Ô. . ."

      Thẩm Vân Tương đem Thiên Chỉ Diên từ mặt đất ôm lấy, đưa nàng về trong phòng, gọi cung nữ chuẩn bị nước tắm, cho nàng tắm rửa cái.

      Chờ Thiên Chỉ Diên từ bồn tắm ra, nàng nhìn thấy Tương mỹ nhân cũng vừa tắm rửa rồi, nàng xoa xoa đôi mắt sưng đỏ. Tương mỹ nhân lại mặc đồ đơn giản, lồng ngực tinh tráng được che bởi lớp trung y, như như .

      Thiên Chỉ Diên nuốt nước miếng cái, chẹp chẹp cái miệng, chẳng lẽ ông trời thích cho nàng kinh hỉ lớn trước, sau đó để nàng đau khổ ôm chăn đệm?

      "Qua đây" Thẩm Vân Tương ở bên giường vẫy vẫy tay với nàng.

      Thiên Chỉ Diên chạy nhanh tới, quen thuộc bò lên giường, còn tiến vào tận cùng bên trong, chớp chớp mắt chờ mỹ nhân lên.

      Thẩm Vân Tương thay Thiên Chỉ Diên đắp kín chăn, : "Đêm nay ta dạy cho công chúa, người phải nhớ kỹ, phòng khi sau này bị người ta khi dễ biết ?"

      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, biết biết, này đó phải là trọng điểm, trọng điểm là, mỹ nhân ngươi mau lên đây a.

      "Mau ngủ , người cũng mệt mỏi rồi ."

      "Ta mệt. . ." Thiên Chỉ Diên xong cũng đánh cái ngáp rất lớn, nàng rất mệt mỏi, sai, thế nhưng cũng đến mức để lộ bộ dáng buồn ngủ a!

      "Ngủ "

      Thiên Chỉ Diên ý thức bắt đầu mơ hồ, chậm rãi tiến vào mộng đẹp, mơ hồ còn nghe được ít thanh : "Đốt chút trầm hương, người ngủ rất ngon."


      Cảm giác má phải đột nhiên ấm áp , mềm . . . Ngô, Thiên Chỉ Diên ngủ .
      Last edited: 12/4/16
      Jeremej San, pinky12, song ngư2 others thích bài này.

    4. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 26: Chuyển vào trong cung Ngự Hiên


      đêm dài có mơ thấy gì, Thiên Chỉ Diên ngủ rất ngon, đây là lần đầu tiên từ rất lâu rồi nàng mới được ngủ ngon như thế này.

      Thiên Chỉ Diên từ từ mở mắt ra, duỗi cái thân hình cái, ở giường lăn vòng, nhắm mắt lại định đánh thêm giấc nữa, nàng bỗng nhiên chợt nhận ra cái gì đó liền mở to hai mắt ra nhìn, nhảy xuống giường.

      Nàng quan sát mọi thứ xung quanh gian phòng, đây phải gian phòng của nàng, là của Tương mỹ nhân ư, vậy Tương mỹ nhân rồi sao?

      Nàng lật đật nhảy xuống giường, chạy tới cửa, mở cửa ra luồng ánh nắng mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhắn của nàng, vậy là mặt trời lên cao, ánh nắng là chói chang làm sao.

      Tương mỹ nhân, ngươi rồi sao?

      Thiên Chỉ Diên có chút cảm giác mất mát cùng đơn.

      "Công chúa, người tỉnh lại rồi sao?" Lưu Hà từ bên ngoài vào, cầm lấy bàn tay của Thiên Chỉ Diên vào trong phòng.

      "Công chúa, mau nhanh lại đây rửa mặt chải đầu chút, y phục của công chúa cũng dời đến cung Ngự Hiên, Lưu Hà giúp công chúa rửa mặt chải đầu cho tốt rồi liền đưa công chúa ăn điểm tâm nha."

      "Lưu Hà, mỹ nhân đâu rồi?"

      "Ai cơ?"

      "Thẩm Vân Tương đâu rồi?"

      "Nô tỳ nghe công tử sáng sớm liền rời khỏi hoàng cung , lúc đó ngay cả hoàng thượng cũng tự mình đưa tiễn nữa! Còn có Tam hoàng tử, Đức phi, Lệ phi, Thục phi. . . Còn có rất nhiều cung nữ, thái giám giấu mặt ở trong góc vụng trộm liếc mắt nhìn công tử lần cuối cùng nữa cơ! Ôi, nếu phải nô tỳ cò đợi người, Lưu Hà cũng muốn . . ."

      Lưu Hà ở bên kể lể, cảm thán cái gì, Thiên Chỉ Diên cũng có nghe lọt câu nào nữa. Mặc dù nàng sớm đoán được mỹ nhân rồi, nhưng chân chính nghe thấy từ mọi người bán tàn vẫn còn cảm giác có chút đơn, buồn phiền.

      Kỳ thực tính từ khi bắt đầu gặp mặt cho đến nay, Tương mỹ nhân đối xử với nàng vô cùng tốt, chẳng những bỏ qua trò đùa nghịch ngợm của nàng, mà còn có chuyện gì cũng bênh vực, quan tâm nàng, ngay cả trước khi , sợ nàng bị bắt nạt còn dành cả đêm dạy nàng khinh công.

      Nhưng đây là lựa chọn của nàng, nàng hối hận, nàng có thể bị sắc đẹp của Tương mỹ nhân làm cho mụ mị, nhưng nàng bởi vì thế mà ảnh hưởng đến nguyên tắc của mình. Nàng có thể chơi, đùa giỡn đến điên loạn, nhưng tuyệt đối được xảy ra lỗi lầm nghiêm trọng nào.

      Chỉ là. . .

      Chỉ là có chút tiếc nuối, nàng cố gắng lâu như vậy, trừ đêm kia thừa dịp mỹ nhân chú ý liền hôn trộm cái, nàng muốn chiếm thêm chút tiện nghi mà cũng được nha!

      Tại sao có thể như vậy? Căn phòng trống rỗng, thực vô tình ngầm cho nàng biết rằng cuộc đại chiến mỹ nhân lần thứ hai của nàng lại thất bại. Thiên Chỉ Diên cam lòng, sao lại có thể như thế? Ở trước mặt Tương mỹ nhân, nàng chưa bao giờ có cảm giác chiến thắng .

      Lúc này nàng cũng biết, cái gọi là thất bại lúc này đây chỉ là việc cỏn con trong vô số thất bại trong những ngày quanh năm suốt tháng sau này gặp phải chiến trường.

      Sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong xuôi, Thiên Chỉ Diên bị dẫn tới cung Ngự Hiên. Thiên Chỉ Diên được đưa tới căn phòng nguy nga khác, căn phòng này so với tiểu viện của Thục phi trước kia cho nàng ở đây còn lớn hơn, càng nguy nga hơn nữa.

      Thiên Chỉ Diên vẫn biết Thiên Hoài Hạo luôn lo lắng thương nàng, cho nên sau này cuộc sống của nàng chắc hẳn đến nỗi tệ, nghĩ đến điều này, Thiên Chỉ Diên cảm thấy vô cùng hài lòng.

      Nhưng sau mấy ngày yên lành ở trong cung Ngự Hiên, Thiên Chỉ Diên cũng phát ra vấn đề. Ở trong cung Ngự hiên, đãi ngộ cũng rất tốt, lại tự do tự tại. Thực ra Thiên Chỉ Diên cũng nhiều lần chạy loạn khắp nơi, Thiên Hoài Hạo thấy vậy liền càng quản chặt nàng hơn.

      Thiên Hoài Hạo giống với Lưu Hà, lừa gạt Lưu Hà dễ dàng hơn chút, còn Thiên Hoài Hạo dễ gì mà đối phó được !

      Lúc này, Thiên Chỉ Diên ngồi xổm mình ở trong sân Ngự Hoa viên, nàng đâu hết . Thiên Chỉ Diên cầm cành cây trong tay ném xuống đất, vỗ vỗ bàn tay, có chính sách, dưới có đối sách, nàng cũng tin nàng tìm được cách nào để ra ngoài !

      Thiên Chỉ Diên chạy đến hậu viện cung Ngự Hiên, nàng nghĩ đến việc khi nào gã thị vệ trông coi kia thay ca nhân cơ hội đó mà hành động, bỗng nàng nhìn thấy có cung nữ mặc trang phục khác với những cung nữ khác, tay còn cầm thêm chiếc rổ, mình về hướng nam hoàng cung.

      Thiên Chỉ Diên đảo ánh mắt lanh lợi vòng, nhìn trang phục của cung nữ kia, nàng liền biết địa vị của nàng ta tầm thường, nhưng nàng ở trong hoàng cung lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua nàng ta nha. Thế là, Thiên Chỉ Diên nhìn nàng ta lén lén lút lút nên liền lặng lẽ theo đuôi để cho nàng a có cơ hội trốn.

      Nàng theo cung nữ đó tới từ đường, liền núp trong góc rồi nhìn vào bên trong chính giữa từ đường có để linh vị: Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh.

      Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh? Thiên Chỉ Diên nhớ mẫu thân nàng là Văn Dận hoàng hậu Ân Mộc Tâm nha! Tại sao còn có Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh? Hơn nữa linh vị còn bày ở cung Ngự Hiên?

      Cung nữ kia sau khi lấy giấy tiền cúng bái để ở giữa liền quỳ gối xuống trước linh vị, dập đầu ba lần.

      "Tiểu thư, nô tỳ lại tới thăm người." Cung nữ kia vừa ở bên vừa lấy giấy tiền cho vào trong chậu than: "Tiểu thư nếu như người ở trời có linh thiêng, người hãy mở to mắt ra mà chứng kiến. Năm năm , người năm năm rồi ,hoàng cung này vẫn lâm vào tình trạng như vậy."

      Cung nữ kia lau nước mắt ở gương mặt, tiếp tục : "Người toàn tâm toàn ý thương hoàng thượng, người vì hoàng thượng lo liệu toàn bộ hậu cung nhiều năm như vậy, lại sinh hạ Tam hoàng tử, bao nhiêu đau khổ đều nuốt hết vào trong bụng. Cuối cùng người chết cũng cách minh bạch, hoàng thượng cũng có minh oan cho người . Tam hoàng tử là trưởng tử, bây giờ lại chưa được sắc phong lên làm thái tử, là khiến cho người ta oán hận.

      Tiểu thư, ngươi mở mắt ra nhìn . Năm đó người chết chưa được bao lâu, hoàng thượng liền đưa biểu muội của người là Ân Mộc Tâm tiến cung phong làm hoàng hậu, chiếm lấy vị trí, sủng ái, chiếm hết tất cả của người!"

      tới chỗ này, cung nữ kia liền cười lạnh tiếng, nàng mỉa mai : "Nhưng cuối cùng sao? Sau khi sinh được nữ nhi, cũng hưởng được vinh hoa phú quý liền rời khỏi nhân thế? Cũng chết cách minh bạch? Cuối cùng cũng có cơ hội minh oan cho người?"

      Cung nữ thở hơi dài, lại lấy thêm giấy tiền bỏ vào trong chậu than, cầu xin: "Tiểu thư, ngài thể trách ta hận Ân Mộc Tâm được, ta chỉ là thay người mà thôi. Thực ra bà ta giống như người, cũng đều chết cách minh bạch và chịu chết cách thê thảm, bây giờ còn lại nữ nhi năm tuổi lẻ loi hiu quạnh, được hoàng tử quan tâm, chăm sóc rất nhiều.

      đáng tiếc đứa trẻ ấy cũng được thương, càng ngày nghịch ngợm và gây , chuyện gì cũng hiểu thế còn hay gây thêm phiền phức cho hoàng tử. Mấy ngày hôm trước còn đến cung Mộ Tuyết, nếu phải hoàng tử mặc kệ tất cả để tìm đứa trẻ ấy, biết ngày nào đó, đứa trẻ ấy cũng bị ám toán.

      Nô tỳ thấy đứa trẻ ấy rồi, thực giống biểu tiểu thư Ân Mộc Tâm y như đúc. Có lẽ là hoàng tử nhớ người, nhớ biểu tiểu thư cho nên mới tiếp cận đứa trẻ ấy. Tiểu thư, người thiện lương như vậy, chắc hẳn cũng là hi vọng đứa trẻ ấy có thể khỏe mạnh, trưởng thành .

      Kỳ thực nô tỳ cũng hi vọng đứa trẻ ấy khỏe mạnh, nhưng thứ tội cho nô tỳ chăm sóc đứa trẻ ấy, nếu nhìn thấy đứa trẻ ấy nô tỳ liền nhịn được nghĩ tới hài cốt chưa có tan của người, hoàng thượng liền sắc phong biểu tiểu thư lên làm hoàng hậu, thay vị trí của người."

      Cung nữ kia còn kể lể rất nhiều chuyện, cảm khái năm đó hoàng hậu Thượng Quan Ninh chết thê thảm là như thế nào, thế nào là bất công, rồi kể hoàng thượng hề tin tức nào tới hai vị hoàng hậu tại sao chết bất đắc kì tử.

      Thiên Chỉ Diên nghe xong câu chuyện liền lặng lẽ rời khỏi từ đường , nàng vừa vừa vuốt cằm, suy nghĩ đến lời cung nữ kia. ra Thiên Hoài Hạo chỉ là ca ca nàng mà còn là biểu ca nàng, chẳng trách Thiên Hoài Hạo đối xử tốt với nàng như vậy.

      Về cái chết của hai vị hoàng hậu kia, để lại rất nhiều nghi vấn, nhưng ai nguyện ý nhắclại chuyện này. Đường đường là hoàng hậu của nước, thân phận tôn quý như thế, còn có ai lại ghen ghét như thế nhỉ?

      Thiên Chỉ Diên chứa đầy câu hỏi, nàng vô thức trở về trước cung điện của nàng, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thiên Hoài Hạo đứng ở trong sân chờ nàng.

      Thiên Hoài Hạo vươn tay, ôm lấy Thiên Chỉ Diên.

      "Muội lại vừa mới đâu chơi nữa? Ân?"

      "Muội chỉ lòng vòng quanh đây thôi." Đôi mắt của Thiên Chỉ Diên né trách.

      " Muội được chạy lung tung, có biết ?"

      "Nếu biết nàng cũng có chạy được ra ngoài đâu." Thiên Chỉ Diên giọng lầu bầu.

      "Muội ấy, thực là tự do tự tại mà. Muội muốn ra ngoài cửa phải ?"

      Thiên Chỉ Diên gật đầu như giã tỏi.

      "Vậy ngày mai muội tới trường học để nhập học , huynh đưa muội ."

      đạo sấm sét vang đầu Thiên Chỉ Diên, nàng...nàng phải học sao hả trời?
      Halong-ngoc, pinky12, Bé Bi2 others thích bài này.

    5. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Oa.. nhiều bí ..chỉ mong đọc luôn đến chương c này lớn. Kaka. Thanks editor nhé!!!
      Quỳnh Bảo BốiDiệp Dã thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :