1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 3: Thời thơ ấu ( )

      " pha trà khó uống muốn chết! Mau chóng pha lại cái khác cho em ! Đại tiểu thư Lăng gia điêu ngoa chút khách khí ném ly trà trong tay xuống đất, kiêu ngạo nhìn bộ âu phục của thiếu niên đứng đối diện bị nước trà thấm ướt.

      Thiếu niên bởi vì tức giận, xấu hổ, buồn bực mà mặt đỏ lên, nhưng lại dám nổi giận, lúc sau mới lộ ra vẻ mặt tươi cười biết làm sao, nén giận xoay người, nhặt ly trà ở dưới thảm lên, ôn nhu trả lời: “Được được, pha ly trà khác cho em, Hiểu Hiểu khẩu vị của em lạ, xem ra phải vì em mà học cách pha trà cho tốt mới được”.

      "Được, học !" Lăng Hiểu ngồi ở Sofa mềm mại, hai chân thon dài xinh đẹp đong đưa, nghiêng đầu le lưỡi : “Sau khi học giỏi pha trà cho em uống, Học Bân, em biết đối với em tốt nhất!”

      "Đúng vậy, ngoại trừ ra, còn có ai có thể chịu được tính tình điêu ngoa này của công chúa sao?” Tống Học Bân tính tình trẻ con lại đẹp trai mặt lộ vẻ cưng chiều, đưa tay gỗ gõ chóp mũi của Lăng Hiểu, lại bị nhanh tay bắt lấy.

      " Học Bân, tay có dính nước trà, nên đụng vào em!” Bất mãn chu miệng lên, dường như phát vết hồng hồng tay Tống Học Bân là do cái tát tay khách khí của gây ra và bởi vì đau đớn mà vẻ mặt của trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

      "Được rồi, rửa tay, sau đó pha cho cho em” Tống Học Bân cố nén xúc động muốn xoa xoa mu bàn tay, trước khi nhẫn nại mất hết, câu sau đó vội vàng rời , hoàn toàn biết sau khi xoay người, phía sau công chúa xinh đẹp của Lăng gia nhếch cao khóe miệng ung dung thong thả nở nụ cười đầy ác ý.

      Mỗi ngày đánh Tống Học Bân cái, tâm tình của tốt!

      Lăng Hiểu lười biếng duỗi thắt lưng, nhảy xuống sofa, tự hỏi nên làm khó ta như thế nào nữa.

      Tống Học Bân —— Là cái cái tên lưu lại u ám nhất trong cuộc đời của , ràng Lăng Hiểu tính nương tay.

      Thực ra, chuyện của Lăng Hiểu và Tống Học Bân cũng rất đơn giản, chỉ là hận tình thù ngây ngô kiểu thiếu nam, thiếu nữ vẫn chưa nếm trải mùi đời, so với đau khổ mà Lăng Hiểu trải qua trong kiếp trước thực là trò cười, có thể tiếp tục ôm tâm lý đùa dai mà trả thù, sau khi thấy hết giận liền cười trừ.

      Công ty của cha của Tống Học Bân và cha của Lăng Hiểu bắt tay hợp tác với nhau, đời trước và Tống Học Bân là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, Tống gia và Lăng gia cũng ngầm thừa nhận hai người là đôi, thỏa thuận ngầm về cơ bản thân phận của Tống Học Bân tương đương với việc ở rể, cha của Lăng Hiểu có con trai, chỉ có thể để cho con rể thừa kế công ty, mà Tống Học Bân là người mà các nhân viên cổ đông trong công ty thống nhất lựa chọn.

      Kiếp trước Lăng Hiểu cũng hề bài xích cuộc hôn nhân dựa vào lợi ích do người lớn sắp đặt, lúc trước rất thích ở bên cạnh Học Bân, chỉ tiếc là sau khi Học Bân lớn lên lại gặp được ‘chân mệnh thiên nữ’ của mình. Tống Học Bân vì tình mà chống đối lại sắp xếp trong nhà, ngờ là vị ‘chân mệnh thiên nữ’ này trùng hợp lại là con rơi của cha Lăng Hiểu và tình nhân bên ngoài sinh ra, là chị cùng cha khác mẹ với Lăng Hiểu.

      Tống Học Bân tình sâu thắm thiết đối với chị của , cha Lăng Hiểu cũng cần biết rốt cục là đứa con nào của mình gả cho Tống gia, vì thế, dưới ủng hộ của mọi người, Lăng Hiểu trở thành vật hi sinh. Nhìn Tống Học Bân và chị của mình xích lại gần nhau, nhìn người mẹ kế ở bên ngoài công khai trở thành Lăng phu nhân, khi đó Lăng Hiểu còn chưa hiểu chuyện bị ý nghĩ đố kỵ và cam lòng chi phối, từng bước vào con đường tăm tối nhất trong cuộc đời của .

      Kế tiếp, bước bước, sai bước, Lăng Hiểu từ tiểu thư nhà giàu biến thành con kiến gián điệp từng giờ từng phút vào chỗ chết, chỉ bị chính những người thân của mình đẩy vô đường cùng, lại bị lợi dụng, vứt bỏ, cũng giống như chính tự mình tạo nghiệt vậy.

      Lăng Hiểu có hận người khác, nhưng lại phải là Tống Học Bân, trả thù Tống Học Bân chỉ là muốn đòi lại cho những gì mà phải trả giá, sau đó hung hăng trêu chọc vài năm, để lại cho con đường sống. Đối với tiểu tử ngốc bị tình làm cho mê mẩn, có thể cầu gì nữa sao? Dù sao cũng từng là người như vậy.

      từng vì Tống Học Bân mà học pha trà, học đàn dương cầm, học vẽ tranh, học nấu ăn, chỉ vì để cho Tống Học Bân càng thêm thích . Cho nên trong cuộc đời này, muốn bắt Tống Học Bân phải vì mình mà học những thứ đó, vì mà trả giá bằng thời gian rảnh rỗi của , học những thứ khiến cho người ta chán ghét kia.

      từng vì Tống Học Bân mà bưng trà rót nước, học nấu những món canh, làm bộ dáng thục nữ biết quan tâm săn sóc để lấy lòng , cho nên đời này, phải làm thiên kim tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo, làm cho Tống Học Bân biết lòng dạ dốc lòng vì đối phương lại bị đối phương xem thường coi như thấy, tìm mọi cách soi mói, tức giận.

      Cho dù dịu dàng thế nào cũng để vào lòng, nếu vậy sao còn phải khắc chế mình? Dù sao nay đối với cũng có chút cảm giác nào.

      Cảm giác làm công chúa được người ta ân cần chăm sóc, thực ra rất tốt, cuộc đời này Tống Học Bân phải làm nô bộc của .

      Còn về chuyện người chị từng đoạt Tống Học Bân, Lăng Hiểu còn chưa quyết định được nên dùng thái độ nào để đối mặt, nếu ta tình “ cố tình là tổn thương chỉ là vì tình thể nào khống chế được” như lời mà ta , Lăng Hiểu cũng có ý định tốn thời gian với ta, nhưng nếu mà ta có tính toán khác, Lăng Hiểu cũng ngại làm cho ta đẹp mặt, làm cho ta biết công chúa chân chính của Lăng gia rốt cuộc là ai.

      Đôi chân mềm mại dạo vòng thảm, Lăng Hiểu cảm thấy nhàm chán nhìn vòng trong phòng khách rộng lớn nhìn thoáng qua cửa sổ mở rộng. "Uỵch lăng" con chim tước màu trắng rơi xuống, đôi mắt sáng ngời.

      Bước nhanh lại hướng cửa, thay giày ngoài, Lăng Hiểu vừa vọt tới đại sảnh nhìn thấy Tống Học Bân bưng khay trà trở lại, vẫn ngừng bước chân chạy qua người .

      "Hiểu Hiểu? pha trà ngon lắm —— "

      " uống! Em muốn ra ngoài chơi! Tam biệt Học Bân" Lăng Hiểu cười nâng tay vẫy vẫy, ngay cả quay đầu lại cũng muốn, nhưng mà có thể tưởng tượng được đối phương bị đùa giỡn mà tức giận nghiến răng nghiến lợi.

      Ra cửa, ngồi xe, Lăng Hiểu nhìn lái xe nhanh chóng rời nhà lớn của Lăng gia, quẹo hai ba ngõ ngách, sau đó dừng lại ở cái hẻm .

      Lăng Hiểu xuống xe, lập tức nhìn thấy chiếc xe màu đen khác đứng đợi ở hẻm . Tập mãi thành thói quen nên nhanh chóng qua đó, ngồi lên xe, đợi đến lúc Lăng Hiểu xuống xe, cũng ở trong tòa nhà của Tam thiếu gia.

      Được người làm dẫn vào phía sau hoa viên, qua cây cầu đá, dưới cầu nước chảy róc rách, Lăng Hiểu nhìn thấy trong chỗ nghỉ mát dưới hàng liễu thấp thoáng bóng người đánh cờ với Tam thiếu gia.

      Ngồi đối diện với Tam thiếu gia là người đàn ông khoảng 50 tuổi, cau mày vắt óc suy nghĩ nhìn chằm chằm bàn cờ, mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần rất minh mẫn, vừa nhìn thấy biết người ngồi vững chắc ở vị trí thượng vị, mà Tam thiếu gia vẫn là bộ dạng lười biếng, mơ hồ như cũ, nghiêng người dựa vào ghế trúc rộng lớn, khoan thai bưng ly trà lên thưởng thức.

      Lúc Lăng Hiểu vào chòi nghỉ mát, Tam thiếu gia mới chuyển tầm mắt nhìn , cười vẫy vẫy tay. Cho dù là oán thầm trong lòng cái kiểu gọi này của càng ngày càng giống như gọi cún con, nhưng mà Lăng Hiểu vẫn nhanh chóng bước đến, cực kì quen thuộc ngồi lên ghế trúc.

      Tam thiếu gia đặt chén trà xuống, tay đặt lên thắt lưng của Lăng Hiểu, dễ dàng bế lên, đặt lên đùi , cười : “Hôm nay rất chán phải ? Đến nhanh như vậy”.

      "Đúng thế, đúng là chán muốn chết, cho dù ngài gọi tôi đến, tôi cũng muốn chạy đến đây để chơi." Lăng Hiểu trả lời, giọng mềm mại làm nũng, thuận theo dựa vào ngực của Tam thiếu gia.


      "Vị này chính là công chúa điêu ngoa của Lăng gia?” Người đàn ông hơn 50 tuổi ngồi đối diện rốt cục cũng từ bàn cờ ngước mắt lên nhìn, giọng trêu ghẹo hỏi: “Nghe là giương nanh múa vuốt giống chú sư tử con, nhưng mà sao lúc này lại thấy giống như con thỏ ngoan ngoãn vậy?”

      " ấy sao có thể là sư tử chứ, cùng lắm là con mèo cái thôi, bất quá là con mèo biết nên đối với ai ngoan ngoãn, đối với ai nên khóc lóc om sòm”. Tam thiếu gia cười , xoa đầu Lăng Hiểu “Đây là Lưu gia, em chào hỏi ”.

      "Lưu gia." Lăng Hiểu ngoan ngoãn gọi, nháy mắt nhưng hé răng tiếng nào, biết Tam thiếu gia và Lưu gia chuyện—— Cho dù là về , cũng có tư cách xen vào.

      có thể ngồi đây, dựa vào là món đồ chơi của Tam thiếu gia sủng ái, về phần Lăng gia, những người này hoàn toàn dể vào mắt, đối với bọn họ mà , tiểu công chúa của Lăng gia đối với bọn họ cũng khác gì chuyện vặt vãnh ngày thường.

      Lưu gia cười trả lời, sau đó tháo miếng quạt ngọc gắn cây quạt xuống, sau đó đưa cho Lăng Hiểu xem như lễ gặp mặt.

      Lăng Hiểu có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tam thiếu gia, phát chỉ cười tủm tỉm, thế này mới lời cảm tạ sau đó mới cẩn thận thu vào cái túi của mình.

      Tuy rằng Lăng Hiểu cũng biết thân phận của Lưu gia, nhưng mà ông ta có thể ngồi chơi cờ với Tam gia có thể nhìn ra được giá trị của con người ông ta, người như vậy, thế nhưng có thể lấy quạt ngọc mang theo người làm lễ gặp mặt, ràng là cho Tam thiếu gia thể diện đầy đủ, lần này tới đây tất nhiên là có điều cần cầu xin. Tam thiếu gia từ chối lễ gặp mặt này, có phải cũng chấp nhận cầu này .

      Tuy rằng người thu quà tặng là Lăng Hiểu, nhưng mà thực ra từ đầu tới cuối còn chưa cái gì, chẳng qua trong lòng mọi người đều biết là chiếc cầu nối. Hơn nữa quạt ngọc này từ nay về sau chắc khó có được ngày có thể nhìn thấy ánh mặt trời, dù sao Lăng Hiểu cũng có tư cách sử dụng nó.

      Quả nhiên, sau khi Lăng Hiểu nhận quạt ngọc, cảm xúc của Lưu gia nhất thời tăng lên theo, sau đó, cờ của bị Tam thiếu gia vẫn sừng sững bất động giết còn manh giáp.

    2. ThiênMinh

      ThiênMinh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      13
      Hay quá :yoyo69::yoyo39::yoyo19:
      Chap mới chap mới của tôi :yoyo25::yoyo25:
      Không muốn bị ế đâunhinguyen thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4: Thơ ấu ( hai )

      Edit: nhinguyen

      Lưu gia bất đắc dĩ cúi đầu nhận thua, nhưng mà tuy rằng thua ván cờ này nhưng lại đạt được mục đích lúc đến đây, cho nên tâm tình của ông ta vẫn vui vẻ như cũ. Lại thêm vài câu khách sáo với Tam thiếu gia, khen Lăng Hiểu đáng , hiểu biết, Lưu gia chào ra về, chỉ còn lại Lăng Hiểu vẻ mặt nhăn , đau khổ nhìn con cờ mà Tam thiếu gia nhét vô tay .

      "Đánh với tôi cho hết ván cờ”. tay Tam thiếu gia ôm thắt lưng Lăng Hiểu, tay nhàng cầm quân cờ làm bằng ngọc để bàn, chậm rãi ra lệnh.

      "Chắc chắn là thua mà, vì sao còn phải đánh……” Lăng Hiểu rất đau khổ, có lẽ trời sinh đối với cờ vây có chút thiên phú nào, cho dù dạy như thể nào cũng thể chơi giỏi được.

      " Cho dù có bày ra bàn cờ mới em cũng thua thôi, có thể thắng được sao? " Tam thiếu gia lười biếng nhíu mày, trêu chọc .

      " thắng được..." Lăng Hiểu chán nản bĩu môi.

      "Ván cờ này so với ván cờ trong sách lần trước tôi dạy em giống nhau đến bảy phần, vừa đúng lúc kiểm tra thử xem em đối với tôi có phải là bằng mặt bằng lòng hay ”. Tam thiếu gia từ cao nhìn Lăng Hiểu cứng đờ cả người, "Có nhớ ?"

      "Nhớ…. Nhớ mà..." Lăng Hiểu nghẹn ngào.

      "Nhưng mà em quên mất rồi?” Tuy rằng ở chung chỉ có năm, tam thiếu gia lại hiểu Lăng Hiểu như lòng bàn tay

      Lăng Hiểu chột dạ quay đầu , đáp án cần cũng biết.

      "Khi trở về nhà mang hai sách dạy đánh cờ theo, học cho thuộc, lần sau tới tôi kiểm tra”. Tam thiếu gia cười khẽ, bàn tay làm đảo lộn quân cờ bàn, sau đó ôm Lăng Hiểu đứng lên. Tuy rằng giọng điệu hoàn toàn nghiêm khắc, nhưng vẫn làm cho Lăng Hiểu đau khổ tựa đầu trốn vào gáy .

      "Em muốn học cờ vây..."

      "Tôi dạy em cái gì, em phải học cái đó”. Tam thiếu gia thản nhiên trả lời, hề để lại con đường sống nào “Trước kia em hứa với tôi thế nào?”

      Lăng Hiểu dám hé răng nữa, cái này gọi là tự gây nghiệt, thể sống.

      Làm nũng thích hợp Tam thiếu gia đều đồng ý dung túng chiều chuộng , nhưng mà cũng chỉ là trong giới hạn nào đó mà thôi.

      năm trước, sau khi cùng Tam thiếu gia gặp mặt vài lần, Lăng Hiểu đưa ra đề nghị theo Tam thiếu gia học hỏi, bởi vì thực khâm phục kiến thức uyên bác của Tam thiếu gia.

      Ở cái thời đại này, trừ bỏ số ít người có thể cho con em của mình xuất ngoại du học, đại đa số người khác ánh mắt lại bị hạn chế trong cái vòng lẩn quẩn hẹp này. Bọn họ biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu thú vị, biết ở nước ngoài thay đổi ra sao, chỉ giống như ‘ếch ngồi đáy giếng’ tự cao tự đại, thậm chí có mấy sinh viên con nhà quý tộc học được chút xíu gì đó bắt đầu tự thổi phồng bản thân là có học vị nước ngoài này nọ, cũng chẳng qua là muốn bảng lương của mình có thêm nhiều con số 0 nữa mà thôi

      Nhưng mà Tam thiếu gia lại phải loại người như thế, ánh mắt nhìn rất xa, giao thiệp rộng rãi, cho dù đa số thời gian đều ở trong nhà, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp xúc được với thế giới bên ngoài.

      Lăng Hiểu biết tại sao Tam thiếu gia làm được như thế, chỉ biết trong nhà của Tam thiếu gia có rất nhiều người đến, người Mỹ, người , người Pháp, người Nga…. Thậm chí là bé trai tóc vàng mắt xanh tên là Jie Nuote cũng là con trai của thủ lĩnh Mafia ở Ý, được gửi ở chỗ Tam thiếu gia để thay dạy dỗ thay ông ta, hy vọng trong tương lại có thể ‘con nối nghiệp cha’ tiếp nhận gia tộc Mafia.

      Lăng Hiểu hy vọng lặp lại con đường cũ, dùng ánh mắt từng là gián điệp của mình để tiếp xúc với thế giới, sử dụng đầu óc của người trưởng thành ở kiếp trước, dùng lòng tin cách mù quáng rằng mình có thể học cao hơn để được bay xa hơn, xa hơn trong cuộc sống, khẩn cầu Tam thiếu gia có thể giúp mở ra cánh cửa sổ để có thể từ đó nhìn thông qua thế giới.

      thể nào kìm chế được trước những kiến thức mà lần đầu tiên biết, Tam thiếu gia chỉ cho , vội vã ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ là khát vọng càng thêm rực rỡ, cũng có thể là tầm nhìn của càng thêm rộng lớn, sau khi sống lại với khao khát báo thù dần dần lực chú ý của Lăng Hiểu dời đến chỗ khác.

      bỏ qua cho những người tổn thương , nhưng mà báo thù tuyệt đối phải là toàn bộ cuộc sống của , thậm chí là việc đó chỉ chiếm phần mà thôi.

      Điều Lăng Hiểu muốn là phải lột xác hoàn toàn, là phá kén thành bướm, may mắn hơn là khi sống lại quay về thời thơ ấu là thời gian mà có đầy đủ mọi thứ nhất.

      Đương nhiên, cho dù có đầy đủ nữa, thứ cần phải học rất nhiều, cho nên….

      Phải học thuộc sách dạy đánh cờ gì đó, hay là thôi ... QAQ

      Lòng Lăng Hiểu toàn là trách cứ, oán giận bị Tam thiếu gia ôm vào sân luyện võ, Lăng Hiểu tràn đầy oán niệm bị Tam thiếu gia ôm vào luyện sân võ, Lăng Hiểu lập tức phát Jie Nuote đứng tấn ở bên, đôi mắt trông mong nhìn Lăng Hiểu. Tam thiếu gia để xuống, Lăng Hiểu lập tức chủ động chạy tới phòng thay quần áo luyện võ, sau đó đến bên cạnh Jie Nuote.

      "Lăng, đáng ghét!” Gernot kìm được tức giận , ngay cả xưng hô cũng gọi họ của người ta luôn.

      "Tôi làm sao?” Lăng Hiểu mờ mịt hỏi lại.

      " ràng là bạn cùng chơi với tôi, nhưng mà mỗi lần tới đây đều tìm chú Tam trước! quan tâm tôi!” Gernot tố cáo , trong lòng oán giận và tủi thân.

      Lăng Hiểu liếc mắt nhìn Gernot, thể phủ nhận, dù sao đối với bé trai chơi cùng này có chút hứng thú nào.

      Vốn thân phận của Lăng Hiểu là bạn cùng chơi với Gernot, mỗi lần tới nhà của Tam thiếu gia, đều bị trực tiếp mang đến chỗ Gernot, cùng học tập, luyện võ, bắn súng, cũng rất ít nhìn thấy Tam thiếu gia. Nhưng mà khi đưa ra thỉnh cầu muốn theo Tam thiếu gia học tập tình huống lại dần dần thay đổi.

      Thời gian Lăng Hiểu theo Tam thiếu càng dài, theo kiểu kiêu ngạo chút, cho rằng quyết tâm, kiên nhẫn, nghị lực và đầu óc cũng có chút thông minh của làm cho thái độ của Tam thiếu gia đối với dần dần thay đổi từ nuôi thả biến thành nuôi nhốt, thậm chí là có chút chèn ép Gernot, trở thành bảo bối được Tam thiếu gia thương nhất.

      Đương nhiên, có gan đứng vững trước áp lực của Tam thiếu gia mà làm nũng, khoe mẽ nhưng lại hiểu được khi nào nên tiến, khi nào nên lùi, mà tiểu thiếu gia Gernot chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh, khác nhau ràng như vậy, đây cũng là nguyên nhân mà Lăng Hiểu càng thêm được nuông chiều.

      Đứa bé biết khóc có sữa bú, dễ dàng được người lớn chú ý.

      Lăng Hiểu tuyệt đối cảm thấy mình là người đầu óc trưởng thành, vẻ mặt đáng hơn những đứa bé cùng tuổi là ưu thế mà có thể giẫm lên Gernot để được ‘thượng vị’ (được cưng chiều) có gì là đúng. Đấu tranh sinh tồn, hòa nhập để được sinh tồn, tất nhiên, người từng trải qua ba mươi năm sống cuộc sống đầu đường xó chợ như Lăng Hiểu so với đứa Gernot càng thích hợp là sủng vật bên người của Tam thiếu gia hơn.

      "Hai người các ngươi, nếu muốn chuyện phiếm dùng tiếng ”. Tam thiếu gia lười biếng ngắt lời Lăng Hiểu và Gernot trao đổi với nhau, trong chốc lát, Gernot tính tố khổ chút liền bị ép câm miệng. Cho dù thế nào nữa với trí tuệ của đứa bé, học Tiếng mấy tháng, cũng thể giao lưu mà gặp trở ngại gì được.

      "Chúng ta có thể bằng tiếng Ý”. Gernot dùng tiếng giọng đề nghị , "Tôi có thể dạy tiếng Ý mà”.

      Lăng Hiểu trầm mặc trong giây lát, liếc mắt nhìn Tam thiếu gia đánh Thái Cực quyền, phát có gì bất mãn, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Trong phút chốc mặt mày của Gernot vui vẻ hớn hở, tuy rằng trời ban cho cậu khả năng võ thuật và súng ống, nhưng mà học văn hóa vẫn là uy hiếp với cậu, cho dù cậu ở Trung Quốc hai năm, tiếng Trung vẫn chỉ có thể dùng để chuyện hằng ngày mà thôi.

      Ngược lại là Lăng Hiểu lại hạ quyết tâm phải học, khả năng học ngoại ngữ của cũng tệ, từng làm gián điệp cũng phải học tiếng , tiếng Nhật, thậm chí là chút tiếng Pháp, đối với người có kinh nghiệm học ngoại ngữ phong phú như , mỗi lần đều làm cho Gernot hâm mộ vô cùng.

      Đứng tấn, huấn luyện thể năng, sau đó đánh bài quyền, cùng Gernot đấu trận, cuối cùng là tập luyện súng ống, đợi đến khi mặt trời lặn, Lăng Hiểu rời khỏi nhà của Tam thiếu gia trong tình trạng kiệt sức, trong ngực ôm hai quyển sách dạy đánh cờ, trong đầu nhét đống từ vựng tiếng Ý, về cơ bản, hôm nay thu hoạch phong phú hơn.

      Ngồi xe quay lại đường cũ, lại đổi sang chiếc xe trắng mà lúc trước rời khỏi, xe có quần áo và trang sức, danh nghĩa là Đại tiểu thư Lăng gia dạo phố mua được, thực ra là do Tam thiếu gia 'có lòng' đưa tặng —— Nhờ Tam thiếu gia ban tặng, tủ quần áo của Lăng Hiểu vốn là những bộ đồ công chúa đáng , trong năm nay bị thay đổi thành những bộ đồ nhã nhặn lịch , thùy mị và những bộ sườn xám để phù hợp với thẩm mỹ của Tam thiếu gia. Lăng Hiểu hiểu, biết thân thể còn chưa phát dục, làm sao có thể mặt những bộ sườn xám và quần áo kiểu này cho đẹp được.

      thể , tài xế của Tam thiếu gia vừa có thủ đoạn cũng vừa có tài năng, năm nay Lăng Hiểu và ta thường xuyên gặp nhau, lại có chút tin tức nào bị truyền ra ngoài. Điều mọi người nên biết là là người mà Tam thiếu gia cưng chiều mang theo bên người, điều nên biết ai biết cả, Lăng Hiểu cảm thấy cho dù bây giờ Tam thiếu gia vẫn là Tam thiếu gia nhưng mà thế lực so lúc là ‘Tam gia’ cũng khác biệt lắm.

      Có lẽ, người này cũng trọng sinh giống hay sao? Bằng làm sao có khả năng còn trẻ có thể làm được đến mức này? Hơn nữa, chỉ thích ở nhà luyện Thái cực quyền hoặc nuôi dưỡng chim chóc, chăm sóc hoa cỏ gì đó thôi, rất giống ông lão dưỡng lão, hoàn toàn có chút tinh thần phấn chấn và hăng hái của người trẻ tuổi ------- Lăng Hiểu từng thầm suy đoán, Đương nhiên cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

      Trở về nhà lớn Lăng gia, Bạch quản gia sớm đợi ở bên ngoài, ân cần hỏi Lăng Hiểu ngày hôm nay dạo phố có vui . Tống Học Bân trở về nhà mình từ sớm, cha Lăng ở bên ngoài lưu luyến mấy bụi hoa về nhà là chuyện rất bình thường, hơn nữa mẹ của chết sớm vì tai nạn ngoài ý muốn, ở dinh thự Lăng gia này từ trước tới này đều trống rỗng, chủ nhân chỉ có mỗi mình Lăng Hiểu.

      Có lẽ, chính là bởi vì thời thơ ấu mình trong thời gian dài, cho nên Lăng Hiểu mới đặc biệt hy vọng có người làm bạn, mới có thể đem toàn bộ tình cảm của mình dành hết người Tống Học Bân.

      cực kì quen thuộc nhìn chú Bạch cười hì hì dối về hành tung buổi chiều của mình, Lăng Hiểu vui vẻ khoe quà tặng của Tam thiếu gia, mình ăn cơm chiều, liền đau khổ trở về phòng đọc sách dạy đánh cờ.

      Ai biết tiếp theo Tam thiếu gia muốn gặp mình khi nào chứ? Nếu ngày mai bị gọi qua đó, Lăng Hiểu là ngay cả ý định tự sát cũng đều có...
      vk đại ca, 1620thuy, Lazzy Le27 others thích bài này.

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 5: Thơ ấu (ba)

      Beta: Sơ Dương

      Đại tiểu thư Lăng gia là người cực kỳ mạnh mẽ và điêu ngoa, cho dù là bất cứ ai chỉ cần trêu chọc đến , đều có kết cục tốt ------ điều này Lăng Hiểu dùng thời gian 3 năm, mới có thể khắc ấn tượng sâu nhất vào trong lòng mọi người.

      Nhờ ‘ơn’ Tam thiếu gia ban cho, 11 tuổi Lăng Hiểu bị bắt phải học giỏi cả văn lẫn võ, chỉ có thông thạo cầm, kỳ, thi, họa, văn, sử, địa, lý, hóa, cây roi bình thường cũng trở nên vô địch thiên hạ có đối thủ —— đương nhiên, chỉ giới hạn trong những đứa bé cùng tuổi và những đám côn đồ có tư cách mà thôi.

      Lăng Hiểu cũng giống như kiếp trước đến trường học như các tiểu thư, thiếu gia của đại gia tộc khác, mà là mời gia sư dạy ở nhà, đương nhiên, vị gia sư này cũng là người của Tam thiếu gia, trách nhiệm của gia sư là giám sát Lăng Hiểu hoàn thành khóa học theo cầu của Tam thiếu gia, được ham chơi.

      Rốt cuộc Lăng Hiểu cũng có được ánh mắt hài lòng của gia sư Văn Cẩn, thở phào nhõm, tạm thời có được thời gian nghỉ ngơi.

      Uống hồng trà mà quản gia pha, Lăng Hiểu dùng nĩa xiên miếng bánh ngọt , rốt cuộc trực giác phát ra hình như thiếu cái gì đó.

      " Học Bân đâu ạ? Giờ này chắc là tan học rồi chứ?” Lăng Hiểu quay đầu nhìn về chú quản gia Bạch, dò hỏi.

      "Tống thiếu gia... cậu ấy là hôm nay có hẹn với bạn học, cho nên thể tới được”. Chú Bạch đứng ở bên cạnh Lăng Hiểu, cung kính trả lời.

      "Lại ... Gần đây tôi thấy ấy lần." Lăng Hiểu híp mắt cái, chậm rãi nhớ lại .

      Vẻ mặt Chú Bạch tỏ bất đắc dĩ, hoàn toàn dùng ánh mắt giải thích với cảm tưởng “Ngài lúc này mới phát ra sao”.

      "Trách được, khoảng thời gian này vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó….” Lăng Hiểu đặt ly trà xuống, đứng lên, "Cho người điều tra chút Học Bân học thêm ở đâu, cháu tìm ấy chơi”.

      Nhìn nụ cười xấu xa và sung sướng khuôn mặt xinh đẹp và sắc xảo của Lăng Hiểu, chú Bạch tuy có chút bối rối, nhưng vẫn đáp ứng lui xuống, dựa theo cầu của tiểu thư nhà mình phái người ra ngoài điều tra.

      Theo quan sát mấy năm nay của ông, cho dù chú Bạch có đem toàn bộ tinh thần đặt người chủ cũng hiểu nổi Lăng Hiểu là thích hay là chán ghét Tống Học Bân. Nếu như là chán ghét, vậy tại sao lại muốn cậu ấy lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình? Nhưng nếu là thích, vậy tại sao lại chơi đùa Tống Học Bân càng thê thảm tiểu thư càng hài lòng thích thú?

      Chú Bạch thường xuyên suy đoán tâm tư của Lăng Hiểu, đương nhiên hiểu Lăng Hiểu là loại người “Nhìn thấy được tốt, vui vẻ, trong lòng tôi vui vẻ”, tâm lí trả thù biến thái.

      Ba năm qua, cũng đủ thời gian để Lăng Hiểu tiến hành các loại hành hạ cực kỳ tàn ác đối với Tống Học Bân cả về tinh thần lẫn thể xác. Nếu như Lăng Hiểu được Tam thiếu gia dốc lòng dạy bảo, để càng ngày càng thêm chói sáng Tống Học Bân cũng được Lăng Hiểu dốc lòng dạy dỗ ngày càng ‘xuất sắc’, ít nhất là so với trong trí nhớ của Lăng Hiểu, Tống Học Bân ‘đa tài đa nghệ’, ‘Hoạt bát khỏe mạnh’ hơn nhiều lắm.

      thể , ngọc được mài được xem trọng, người đánh thành tài.

      Lúc bị Lăng Hiểu cố ý làm khó dễ, Tống Học Bân học trà đạo, đàn dương cầm, trồng hoa, thậm chí là khiêu vũ, mà những thứ này phần lớn chỉ có tiểu thư nhà giàu mới học, đối với Tống Học Bân theo hình tượng đàn ông khí phách mà việc này ở trong lòng tạo thành vết thương thể nào bù đắp được.

      Mà trong trí nhớ của Lăng Hiểu Tống Học Bân vẫn tiếp tục ôn hòa và giỏi nhẫn nhịn nay rốt cục cách nào có thể nhẫn nại với việc tiếp tục trà trộn vào tập thể con để học cắm hoa, bị những bạn nam cùng tuổi cười nhạo ta càng ngày càng ‘hóa nữ tính’, thế là, cuối cùng cũng bùng, đời trước ta bao giờ phản đối việc này.

      tiếp tục xoay quanh Lăng Hiểu nữa, hề đáp ứng tất cả các cầu của , hề mỉm cười nhìn bao dung săn sóc nữa, Tống Học Bân vì thoát khỏi ách thống trị của Lăng Hiểu, rốt cuộc học được cách phản đối với sắp xếp của người lớn trong nhà, học xong chiến tranh lạnh với Lăng Hiểu, cãi vả, chuyên gia đánh nhau, thậm chí là chuyên môn học làm như thế nào để có thể sống sót dưới roi của .


      Chỉ tiếc, cho dù bản thân là con trai, nhưng bắt đầu của lại chậm hơn Lăng Hiểu rất nhiều, Tống Học Bân lại giống như Lăng Hiểu có tàn nhẫn vô tình từ trong xương tủy, mỗi khi ngã xuống dưới thủ đoạn bạo lực của Lăng Hiểu, có cửa để sống nữa.



      được này tính cách nóng nảy các người đàn ông đều quen đánh đập đứa con nên thân của mình đây, quả nhiên, vừa nhìn thấy bộ dáng hung dữ trợn mắt nhìn mình của Tống Học Bân, Lăng Hiểu cảm thấy cực kỳ ngứa tay.

      Phải biết hung hăng đánh thằng nhóc phản bội này trận nó mới biết điều, biết nên nghe lời của ai, phản sao?

      Người được Lăng gia phái chạng vạng mới truyền về tung tích của Tống Học Bân, hiển nhiên, vì đề phòng Lăng Hiểu tâm huyết dâng trào tìm được , Tống Học Bân học được phải làm sao để lật ngược ván cờ, che dấu hành tung của mình. Chỉ tiếc là, thủ đoạn của vẫn còn non lắm, cho dù việc tìm kiếm bị người của gây phiền phức, chẳng qua cũng thể nào ngăn cản hành tung của bị bại lộ.

      Lúc nhận được tin tức, tay Lăng Hiểu cầm quyển từ điển tiếng Pháp, tay cầm quyển sách tiếng pháp 《 Count of Monte Cristo 》đau khổ và vui vẻ.

      Sau khi nhận được tin tức, trước tiên Lăng Hiểu đưa mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh , là giáo sư Vân Cẩn dạy kèm ở nhà cho giảng giải lịch sử và từ vựng tiếng Pháp.

      Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Lăng Hiểu, Vân Cẩn cười cười lấy thẻ kẹp sách kẹp vào trang sách đọc, đóng sách lại, dung túng gật gật đầu: “ , giải lao chút cũng tốt, nhưng mà nhớ được xuống tay quá độc ác, là đại tiểu thư, phải tên côn đồ cắc ké”.

      cảm nhận sâu sắc rằng thực ra Vân Cẩn có bề ngoài nhã nhặn chính trực kia bên trong dấu tâm hồn đen tối, Lăng Hiểu cười cười, lập tức đứng lên, bước chân thoải mái vui vẻ ra khỏi thư phòng.

      Sau khi ngồi lên xe, lúc này Lăng Hiểu mới biết được đích đến của chuyến này là hộp đêm mới khai trương, chuyện làm ăn coi như rất tốt. Sau khi nhìn thấy Tống Học Bân hút thuốc lá, uống rượu, đánh nhau, đánh bạc, đua xe, ngừng học tập chơi thế nào ở câu lạc bộ đêm. Lăng Hiểu có cảm giác bùi ngùi xúc động như nhà có con trai trưởng thành vậy.

      —— Tống Học Bân chẳng lẽ biết, ta càng ăn chơi sa đọa chuyện Lăng Hiểu đánh càng thêm hợp lý sao? là đứa bé ngốc.

      Nhìn Tống Học Bân kiếp trước trong sạch giống như tờ giấy trắng mà bây giờ bị mình ép ra đến nông nổi này, trong lòng Lăng Hiểu cảm thấy vô cùng tự hào giống như lớp vỏ trái đất bị nổ tung vậy.

      Lăng Hiểu cảm thấy mình là người tốt, là loại người ‘Lấy ơn báo oán’ điển hình, chỉ dạy bảo Tống Học Bân biết điều trở nên “đa tài đa nghệ”, còn hao tâm tốn trí lúc trong thời kỳ sa đọa trở mặt mà chạy tới dạy dỗ , có ý “đánh” quay về con đường ngay thẳng, đây là bậc cao nhất của đạo đức, sau khi đánh người xong còn được phụ huynh của đối phương nghiến răng nghiến lợi, khổ sở “cảm tạ”, cảm giác quá tuyệt vời.

      Mang theo tâm tình vui thích như vậy, Lăng Hiểu xuống xe tới cửa hộp đêm ăn chơi trác táng, lại nghĩ rằng khi bước chân vào hộp đêm phải nhìn thấy cảnh sênh ca thối nát hằng, mà là mỗi người câm như hến giò.

      Trong góc có người Lăng Hiểu nhìn thấy có chút quen mặt, hình như là lúc trước thấy người này trong tài liệu của Tam thiếu gia, còn ở bên kia, là mục tiêu của Lăng Hiểu trong chuyến này —— Tống Học Bân.

      Chỉ tiếc là, vốn định dạy dỗ ‘mục tiêu’ này trận bị người khác nhanh chân đến trước, đánh đập mặt mũi bầm dập còn hấp hối. Lăng Hiểu thể tiếc rẻ, phát ra điều gấp trước mắt là phải đưa Tống Học Bân bệnh viện cấp cứu, nếu còn đánh roi nữa, đại khái có thể trực tiếp chở vô nhà xác rồi.

      Thiếu niên từng có khuôn mặt tuấn tú bị người đàn ông cao to kia nắm đầu, giống như con búp bê rách nát bị xách lên vậy, mà phía sau ta, ngồi dưới đất bộ dạng yếu đuối mềm mỏng cố gắng cười lấy lòng , run rẩy nhìn người đàn ông cao lớn làm nũng muốn được chìu chuộng.

      " Minh, biết em toàn tâm toàn ý muốn theo mà, tuyệt đối có suy nghĩ muốn phản bội …. Là người này có mắt đến gần chỗ của em trước, em, em tình có làm chuyện gì có lỗi với ….”

      Tống Học Bân cố sức quay đầu lại nhìn ta, nhìn ta run rẩy cố gắng đứng dậy, thử thăm dò tiếp cận người đàn ông, điều duy nhất còn có thể nhìn được trong con ngươi là ánh mắt thể tin được.

      Ngay khi mềm mại xương dựa vào cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, kích động cánh tay hình xăm hổ của , cười thảo luận nên xử trí Tống Học Bân “cái kẻ xấu xa biết trời cao đất rộng” này như thế nào, vốn đứng im đất xem kịch vui, lại thể để cho Tống Học Bân lúc này lại “hương tiêu ngọc vẫn” được, Lăng Hiểu rốt cục cũng ra tay.

    5. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 6: Thơ ấu ( bốn )


      Cây roi như con rắn hung hăn bám vào cánh tay người đàn ông, người đàn ông bị đánh đau phải buông tay, tiếp tục quản xe Tống Học Bân ngãn xuống thế nào, tức giận quay đầu nhìn về phái Lăng Hiểu: “Ai?”


      " xấu hổ, người mà mới đánh là người của tôi”. Lăng Hiểu nghiêng đầu cười dịu dàng, trong tay xuất cây roi dính máu màu hồng chứng minh thân phận của “Nếu tôi ở đây, cũng thể trơ mắt mà nhìn, nên muốn lộ diện giúp thôi”.


      Sắc mặt người đàn ông thay đổi mấy lần, nhìn bé mỉm cười xinh đẹp giống như bé con, bé con ở trước mặt mỉm cười tinh xảo giống như những bé khác lại cầm cây roi trong tay làm cho thể nào nghĩ đến lời đồn đại kia được. Cuối cùng, người đàn ông cắn răng vung tay lên, ý bảo thủ hạ bao vây Lăng Hiểu lại, trong mắt lộ vẻ thâm trầm, kiên kỵ và đứng ngồi yên.


      mọi người tự nhiên là rất thích nghe ngóng " hùng cứu mỹ nhân", lúc Tống Học Bân tìm đường sống trong chỗ chét nằm ở trong bệnh viện, rốt cuộc gần tháng rùng mình, chiến tranh lạnh, nóng, lần đầu tiên ta bối rối trước mặt Lăng Hiểu, nụ cười áy náy được tự nhiên: "Tối nay... cảm ơn em".


      " tất nhiên là phải cảm ơn tôi rồi". Lăng Hiểu có chút cảm kích nào, nhướng mày hừ : "Nếu phải tối nay tôi đến đúng lúc, có thể trực tiếp giúp đỡ chuẩn bị hậu cho rồi".


      Tống Học Bân bị nghẹn chút, tức giận quay đầu muốn quan tâm tới Lăng Hiểu, nhưng Lăng Hiểu biết nghe , cũng quản xem có tiếp tục nghe hay .

      " có thể ngốc hơn nữa ? có biết người có hình xâm đầu hổ cánh ta là ai hay ? Cho dù ta đánh chết tôi và nữa, Lăng gia và Tống gia cũng dám tiếng nào! lại im hơi lặng tiếng câu dẫn nữ nhân của , là chán sống rồi! Có gan che trời hả?" Lăng Hiểu chút khách khí nào, thậm chí là có chút thô bỉ, mà lại hề có cảm giác lời của lúc này hoàn toàn phù hợp với tính tình trẻ con và tuổi tác của .


      Thân thể Tống Học Bân cứng đờ, lại có chút nghẹn khuất, vừa nghĩ lại thấy sợ lại chịu uất ức nên vượt quá sức chịu đựng " phải như vậy, có.... Là ta, ta ràng....."

      "Dừng, tôi muốn biết ta lúc đó xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ biết là ngu ngốc tự mình chuốc rắc rối, khiến ta gặp thêm phiền phức, như vậy là đủ rồi". Lăng Hiểu ngắt lời , xem thường nhìn bằng nửa con mắt.


      Mặt Tống Học Bân đỏ cả lên, biết là bởi vì xấu hổ hay là do tức giận, lát sau mới được: "Nếu ta lợi hại như vậy, em... đêm nay em lại đánh , có vấn đề.... gì chứ?"

      "Ai biết được." Lăng Hiểu nhún nhún bả vai, cho dù biết mình dựa vào núi thái sơn bị trả thù, cũng cho Tống Học Bân biết ——, nhìn lo lắng hãi hùng là làm cho người ta phá lệ sung sướng: "Yên tâm, nếu tôi vì mà bị người ta trả thù, nhất định đòi lại lợi ích từ người ".

      Nhìn Lăng Hiểu tươi cười ác liệt như thế , Tống Học Bân tỏ vẻ chính mình chút cũng lo lắng, lại dám thêm cái gì.


      "... là lần đầu tiên biết được, ra phụ nữ cũng gạt người như vậy". Tống Học Bân dời ánh mắt khỏi mặt Lăng Hiểu, vừa mất mát, vừa oán hận .


      "Tin tưởng tôi , tuyệt đối phải là lần đầu tiên bị phụ nữ lừa, chẳng qua là dựa vào IQ của , đây là lần đầu tiên vạch trần phụ nữ dối mà thôi Lăng Hiểu hoàn toàn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cười nhạo, đả kích Tống Học Bân .


      "Vì sao?" Tống Học Bân tập thành thói quen bỏ qua các loại châm chọc của Lăng Hiểu.

      "Cái này còn phải hỏi vì sao ư? Rốt cuộc là ngốc như thế nào vậy?" Lăng Hiểu biểu môi "Gạt người đương nhiên là phải có ý đồ mới gạt chứ, cho dù là nam hay nữ chăng nữa. ta muốn từ người đạt chút lợi ích nào đó, dối là phương pháp đơn giản nhất, nếu như vậy, vì sao lại làm?"

      " ta muốn được lợi gì từ người chứ?" Tống Học Bân vẫn mê mang như cũ .


      "Bộ dạng đẹp trai, có tiền, thời điểm giả dạng ôn nhu săn sóc lại rất là chính nhân quân tử...." Lăng Hiểu nắm cằm Tống Học Bân, xoi mói mà nhìn kỹ bộ dạng bị đánh thành thê thảm như vậy nhưng vẫn nhìn ra được gương mặt đẹp trai, miệng ra những lời hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ đáng thuần khiết với thân phận Đại tiểu thư của Lăng gia, " xuất sắc như vậy, tự nhiên là ta muốn thích ta, muốn chơi chứ gì!"


      "Lăng Hiểu!" trong phút chốc mắt của Tống Học Bân nổ thành từng mảnh vụng, vì thẹn quá hóa giận mà mặt đỏ cả lên, "Chú ý lời của em!"

      " chơi còn bị đánh, tôi thể ra mặt làm ‘ hùng cứu mỹ nhân’ tiểu bạch kiểm là , có tư cách giáo huấn tôi". Lăng Hiểu buông cằmTống Học Bân ra , khinh bỉ .


      Tống Học Bân hung tợn nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ với cái bộ dạng thô bỉ mạnh mẽ này của , tôi vĩnh viễn cũng thích !"

      " còn cho rằng tôi hiếm lạ sao, tôi thích sao? phát ra tôi chỉ là trêu chọc sao? Lăng Hiểu ác liệt cười nhạo, chừa cơ hội nào cho Tống Học Bân xoay người: "Tỉnh lại , tự kỷ cũng phải có giới hạn của nó chứ!"

      Nhìn thấy sắp tới giờ ngủ, vì đề phòng sáng sớm mai thể rời giường mà bị giáo sư Văn Cẩn tố cáo đến chỗ Tam thiếu gia, Lăng Hiểu thể tạm dừng đả kích trả thù Tống Học Bân, chuẩn bị về nhà tắm rửa ngủ.

      Tống Học Bân thể tiếp tục chuyện nghiến răng nghiến lợi như thế, lại biết nên phản bác thế nào, Lăng Hiểu đứng lên, chỉnh lại chiếc váy sạch của mình, xoay người bước ra khỏi cửa phòng bệnh.


      Kéo cửa ra, suy nghĩ chút nhân cơ hội này mà châm chọc Tống Học Bân, thuận tiện đả kích vào người tình hoàn hảo trong mộng - mối tình đầu chưa kịp xuất của , Lăng Hiểu ngoái đầu nhìn lại cười khẽ

      "Đúng rồi, qua biểu của vừa rồi, tôi biết thích dạng con nào rồi. Yếu đuối, lịch , đơn thuần, hiền lành và vô cùng sùng bái , có đúng ? Đêm nay ta bởi vì giả bộ thành bộ dáng như vậy nên mới lừa được , đúng ? Theo tôi được biết đại đa số mấy đều thích giả dạng thành bộ dáng như thế để lừa gạt người đàn ông thương tiếc ta, mà lại n gu ngốc đem cái đầu hừng hực nhiệt tình của mình vùi vào đất làm con lừa dự bị!" nhíu mà lại, giọng điệu của Lăng Hiểu mang theo vẻ châm chọc: “Lần sao khi nhìn thấy những như vậy phải nên suy nghĩ cho kỹ, tôi nghĩ chỉ số thông minh của chắc thấp đến nỗi ngã chỗ đến hai lần chứ?”


      "Cút! !" Tống Học Bân rống giận tiếng, làm cho vết thương ở khóe miệng căng ra, đau đến mức hút cả ngụm khí lạnh.

      Thành công ngược thân lại ngược tâm Tống Học Bân ,Lăng Hiểu cảm thấy mỹ mãn ra phòng khỏi bệnh, đóng cửa lại, trong phút chốc cảm thấy vô cùng vui vẻ, thoải mái.


      Tống Học Bân quả nhiên là khai tâm quả của , mỗi ngày chọc chút, cười nghiêng ngả.


      Ra khỏi bệnh viện, xe của Lăng gia chờ ở bên ngoài, chiếc xe của riêng , lái xe được Tam thiếu gia dạy dỗ tốt cúi đầu chờ cờ, vừa thấy Lăng Hiểu xuất , cung kính mở cửa xe cho .


      "Vừa rồi Tam gia phái người truyền lời đến, muốn tiểu thư chiều ngày mai đến chỗ của Tam gia chuyến”. Lúc Lăng Hiểu nghiêng người chuẩn bị ngồi vào xe, lái xe thấp giọng mở miệng .


      Động tác Lăng Hiểu dừng chút, lập tức gật đầu, "Là bởi vì chuyện xảy ra tối nay sao?”


      "Đúng vậy, tiểu thư." Lái xe trả lời, "Tam gia , tiểu thư vui đùa giống như đêm nay thực ra có vấn đề gì, nhưng có số phiền toái phải sớm giải quyết, như vậy mọi người đều vui vẻ”.

      "Tôi biết rồi, chiều ngày mai tôi ”. Lăng Hiểu có chút ngạc nhiên nào, hơi dừng chút, mới phát ra vấn đề khác "Đợi chút, vừa rồi mới gọi Tam thiếu gia là…. Tam gia?”


      "Đúng vậy, bắt đầu từ đêm nay, Tam thiếu gia chính là Tam gia, tiểu thư cũng nên nhanh chóng quen với xưng hô mới này tốt hơn”. Lái xe trả lời rất trầm ổn, dường như hoàn toàn biết biến hóa chứa bên trong cách xưng hô này đáng sợ như thế nào.


      "Tôi biết rồi”. Lăng Hiểu thả lỏng thân thể, nhìn lái xe giúp đóng cửa xe, sau đó đem ánh mắt nhìn về những ngọn đèn óng ánh ngoài cửa xe.


      ngờ rằng, chỉ lời đáp ứng mà quyền lợi lại thay đổi cách kinh thiên động địa như vậy, thế nhưng đêm nay lại kết thúc cách yên lặng tiếng động như thế, Lăng Hiểu biết là mình nên thấy thất vọng mới đúng, hay là nên cảm thấy sùng kính phát ra từ tận đáy lòng mới phải đạo.


      Cho dù sớm chuẩn bị tâm lý nhưng mà Lăng Hiểu cũng bị tin tức tối nay làm trở tay kịp, biết buổi tối hôm nay có bao nhiêu người kinh sợ đến rớt cằm, ly rượu vỡ nát, trằn chọc khó ngủ.

      Tựa dầu dựa vào kính xe, tiếp xúc lạnh lẽo làm cho Lăng Hiểu càng thêm tỉnh táo.


      Bắt đầu từ đêm nay, Tam gia, danh chính kỳ thực là trở thành Tam gia, mà Lăng Hiểu theo Tam nha, tự nhiên cũng có thể coi la gà chó lên trời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :