1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thầy bói thiên tài:Trùng sinh tiểu phú bà hàng tỷ- Nhất Lộ Thính Hương (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Tác phẩm:Thiên Tài Thầy Tướng: Trùng Sinh Hàng Tỉ Tiểu Phú Bà

      Tác Giả : Nhất Lộ Thính Hương

      Thể Loại: Trọng Sinh, Dị năng, Nữ Cường

      Converter: tamquay (ttv)

      Editor: Tểu Potato

      Nữ chính: Ngô Song

      Tình Trạng: ba chấm...

      Nguồn: https://rukapthi.wordpress.com/2015/07/ ... u-phu-ba-1.
      Giới thiệu:

      Vào ngày giỗ 10 năm của mẫu thân, Ngô Song bởi vì cứu người mà trùng sinh, trở về thời thơ ấu.

      Lúc này, mẫu thân còn sống

      Lúc này, nàng còn được thương.

      Bắt đầu lại cuộc sống, nàng muốn yếu đuối, muốn phải khóc lóc,...

      Đời này, nàng phải khó xử chuyện mẫu thân tìm người cha bạc tình phụ nghĩa kia.

      Đời này, nàng cũng tìm những thân nhân kia cầu thân tình.

      Đời này, nàng phải cố gắng cho mẫu thân cùng chính mình tạo ra cuộc sống hạnh phúc !

      Cứ tưởng rằng tuổi vô lực, khó tránh khỏi muốn nhẫn nhất thời, lại ngờ, kiếp trước xả thân cứu người kém dương sai, lại làm cho nàng chiếm được phần thần bí truyền thừa…

      Từ đó về sau, nàng mắt có thể thấy quá khứ và tương lai của người khác, thủ khả thám người sinh lão bệnh tử( cái này ta cũng hiểu lắm^^).

      Từ đó về sau, nàng chính là thiên tài truyền kỳ tại thế giới này!

      P/s: Đây là lần đầu mình trans truyện, có chỗ nào sai sót, xin mọi người chỉ bảo. Bản này mình đọc rukapthi.wordpress.com. Nếu thích mọi người có thể lên đó hoặc vào wattpad đọc.
      ly sắc, thuyt, Winter3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Trùng sinh về thơ ấu

      trận tuyết lớn đột ngột đến, gần như bao trùm toàn bộ Bắc Địa khu.
      Ngô Song tan tầm ra cửa đứng sững lại, nhìn bên ngoài bông tuyết bay trắng xóa, trong lòng ảm đạm đau xót.

      10 năm trước, mẫu thân tại nơi này ra . Hôm đó, toàn bộ Bắc tiểu thành cũng là tuyết trắng bay ngập trời.

      Lúc cong , Ngô Song rất thích cảnh tuyết rơi . Nhưng từ 10 năm trước, sau trận tuyết lớn mẫu thân nàng ra , nàng bao giờ thích tuyết rơi nữa, thậm chí ngay cả trời đông giá rét cũng chán ghét.

      Đáy mắt có hơi nước lên, Ngô Song hít hơi, đem chua xót áp xuống đáy lòng.

      Mở dù, như thường lệ nàng đến cửa hàng bán hoa ngay cạnh bệnh viện mua bó hoa.

      Hàng năm vào ngày này, Ngô Song đều mua cho mẫu thân bó hoa bách hợp trắng, đó là hoa mẫu thân thích nhất.

      Những bông hoa bách hợp trắng nõn vừa đến tay nàng lại nhớ tới mẫu thân, Ngô Song nhịn được lại trận đau nhói ở tim.

      Mẫu thân là lớn lên ở vùng nông gia phía Bắc, mẫu thân nàng chưa bao giờ nhận thức bách hợp hoa , cũng bởi vì người phụ thân kia ân cần quan tâm, liền lừa cả đời trong trắng của mẫu thân nàng.

      Ngô Song thương mẫu thân bao nhiêu nàng chán ghét người phụ thân kia bấy nhiêu! Thực lòng mà chính là thống hận!

      Từ lúc sinh ra, Ngô Song chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân mình. Đó là người đàn ông vô trách nhiệm, dù biết mẫu thân Ngô Song mang thai nhưng vẫn trở lại, sau này cũng trở lại nữa.Nghĩ tới người phụ thân chưa bao giờ gặp mặt kia, Ngô Song oán hận nắm chặt miếng ngọc bội màu đỏ đeo cổ.

      Ngọc bội này là nam nhân kia đưa cho mẫu thân làm lễ vật, nghe là đồ gia truyền của nhà . Mẫu thân thường , huyết ngọc có linh, nhất định giúp bọn họ nhà đoàn tụ.

      Lúc còn , Ngô Song cũng từng mơ mộng, ảo tưởng phụ thân trở về tìm nàng cùng mẫu thân. Cứ năm rồi lại năm qua , cho đến mẫu thân bệnh nặng qua đời, cho đến nàng mình gian nan lớn lên, nam nhân kia cũng trở về.

      Càng lớn lên, Ngô Song đối phụ thân thất vọng cùng hận ý càng ngày càng nhiều.

      Sở dĩ còn giữ lại khối ngọc bội này, Ngô Song phải vì muốn nhận tổ quy tông, càng muốn cầu cái gọi là phụ ái thân tình, nàng chỉ muốn giữ lại bằng chứng.

      Nếu có ngày nàng có thể gặp cái người gọi là phụ thân kia, nàng nhất định phải đem khối ngọc bội này hung hăng ném tới mặt của , sau đó hung hăng mắng , vì mẫu thân báo thù!

      Ngô Song phiền muộn nhớ lại, bất tri bất giác liền tới trạm xe buýt.

      Có lẽ là vì tuyết rơi lớn, trạm xe buýt có người nào, trong xe chỉ có đôi mẫu tử trẻ tuổi.

      Tiểu nương kia bộ dạng phấn điêu ngọc trác, bộ dáng khoảng ba bốn tuổi, được vị mẫu thân trẻ tuổi ôm vào trong ngực, hiển nhiên là che chở nàng, sợ nàng bị lạnh .

      Nhìn mẹ con các nàng kề cận bên nhau, Ngô Song trong lòng chua xót, khỏi lại nghĩ tới mẫu thân mình, sống mũi nhịn được có chút cay cay.
      Ngô Song yên lặng cất dù, tiểu nương kia an tĩnh nằm trong vòng tay của mẫu thân nàng nhìn đến hoa trong tay nàng. bỗng nhiên hướng nàng bên này :“A di, hoa của ngươi thực đẹp! Đây là hoa gì? Có thể để ta ngửi chút ?”

      Ngô Song nghe thấy liền quay đầu lại, chỉ thấy tiểu nương kia đôi mắt tròn xoe, sáng ngời, trong suốt nhìn chằm chằm hoa của nàng.

      Vị mẫu thân trẻ tuổi thấy Ngô Song trả lời, ngượng ngùng cười cười :
      “Tiểu nha đầu kia nhà ta rất thích hoa, bất quá nàng lộn xộn người khác, muội tử ngươi đừng lo lắng, nàng chỉ là thấy tò mò thôi.”

      “Ha ha, có việc gì.” Ngô Song tấc nhiên lo lắng tiểu nương làm hỏng hoa của nàng, nàng chỉ hâm mộ các nàng hạnh phúc, cho nên mới nhất thời hoảng hốt.

      Gặp tiểu nữ hài thích hoa này, Ngô Song sảng khoái đem hoa đưa qua, cười cười : “Tiểu mỹ nữ, nó gọi hoa bách hợp, ngươi tên gọi là gì?”

      Tiểu nữ hài vui vẻ đem khuôn mặt nhắn để sát vào đóa hoa, cười tươi với ánh mắt cong cong : “A di, ta gọi Huyên Huyên, mụ mụ tên của ta cũng là loại hoa nga!”

      “Nga, ngươi cũng là đóa hoa a, khó trách ngươi bộ dạng đáng như thế…”

      Ngô Song cười sờ sờ tiểu nữ hài mặt, còn chưa kịp xong câu đó, thình lình nghe “Chi” tiếng, chiếc màu đen xe hơi từ tuyết mặt lướt qua, biết là nơi nào tới, thế nhưng lại thẳng hướng ba người lao tới lại!

      “A…”

      Gặp tình huống nguy hiểm này, người mẫu thân kia sợ tới mức ngây người, mà ngay cả chốn, né đều biết.

      Mắt thấy chiếc xe kia gần trong gang tấc, Ngô Song kịp nghĩ nhiều,liền ra sức bổ nhào, dùng sức đem đẩy hai mẹ con kia sang bên, chỉ là thời gian quá ngắn, đẩy được người khác nhưng bản thân nàng liền thể tự cứu sống tính mạng của mình.

      Đầu xe màu đen xông tới, Ngô Song chỉ cảm thấy thân thể chút, nháy mắt liền bị đụng bay ra ngoài.

      Khoảnh khắc thân thể rơi xuống đất, Ngô Song nghe thấy tiểu nữ hài kinh hách khóc lớn tiếng. Nàng muốn mở mắt ra để xem các nàng, nhưng màu máu đỏ che khuất mắt của nàng, nàng nhìn thấy gì nữa .

      Đầu nàng đau đớn kịch liệt,máu đổ trào ra nhanh chóng bao trùm bên mặt nàng cùng lồng ngực.

      Với kinh nghiệm ba năm làm ở khoa cấp cứu, nàng biết, chính mình lúc này xong rồi.

      Năm nay nàng mới 25 tuổi, Ngô Song mở to hai mắt, nhịn được có chút cam tâm. Nhưng nghĩ tới cứu được hai mẹ con kia, Ngô Song lại cảm thấy vui mừng.

      đời chỉ còn lại mình nàng, còn hai mẹ con kia lại có nhà để về, có người để thương. Nếu có thể dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng sống cho hai mẹ con họ cũng là chuyện tốt.

      Chỉ tiếc, nàng đến bây giờ vẫn chưa tìm được cái người phụ thân bạc tình phụ nghĩa kia, nếu như cứ như vậy gặp mẫu thân, nàng biết phải ăn thế nào với mẫu thân nữa.

      Ý thức còn lại sau cùng, Ngô Song khó khăn lôi ngộc bội cổ ra nhìn. Nàng muốn đem nó vứt bỏ, nhưng khi vết máu tay nàng chạm vào miếng ngọc bội miếng ngọc bội đột nhiên phát sáng, là hồng quang sáng chói!

      Ngô Song lần nữa cảm thấy thân thể chút, đầu đau đớn chợt tăng lên ngừng, nàng triệt để ngất

      —-
      “Hựu Hựu, Hựu Hựu…”

      Trong mông lung, Ngô Song vì đau đầu mà chậm rãi khôi phục tri giác.

      Bên tai nghe thấy có người lên tiếng kêu nhũ danh của nàng, thanh kia hùng hậu lại ấm áp, nhất thời nàng nhớ nổi đó là giọng của ai.

      Là ai? Tại cái thành thị xa xôi này, làm gì có ai biết nhũ danh của nàng?
      Ngô Song mơ hồ nghĩ, nhất thời còn mở mắt nổi.

      Cái cảm giác đau đớn trước khi hôn mê khiến nàng cho rằng mình nhất định chết , nghĩ tới, thế nhưng còn có thể tỉnh lại? biết là bệnh viện nào, kỹ thuật cấp cứu so với bệnh viện của nàng tốt hơn nhiều!

      “Hựu Hựu, ngươi tỉnh, tỉnh! Cháu ngoan của ta, ngươi trăm ngàn thể có việc a! Hựu Hựu…”

      Bên tai lại truyền đến người nọ vội vàng kêu gọi, lần này Ngô Song nghe , khỏi ngớ tại chỗ đó, có chút thể tin được vào lỗ tai của mình.

      Biết người nọ kêu nàng là cháu ngoan, chỉ có người, nhưng đại bá tại sao lại ở chỗ này? Đại bá phải ở nông gia cách thành thị rất xa sao?

      Sau đó lại có người chạy tới bên cạnh nàng. Người nọ vừa tiến đến, lập tức ôm nàng hô: “Hựu Hựu, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa bà ngoại nha, ngươi mau tỉnh lại a!”

      Bà ngoại?

      Bà ngoại!

      Thanh này Ngô Song tuyệt nghe lầm! Ở đây ngoại trừ bỏ mẫu thân làm bên ngoài bà ngoại là người thương nàng nhất đời.

      Ngô Song đột nhiên bắt lấy người bên cạnh, cố gắng mở to mắt.

      Trước mắt mảnh hồng mờ ảo, 2 giây sau, Ngô Song rốt cuộc thấy trước người trước mắt, lại kinh hách ra lời.

      Bà ngoại mất năng nàng 18 tuổi, lúc ấy bà ngoại 73 tuổi, sớm cử động được. Nhưng lúc này, bà ngoại tuy rằng cũng có đầu bạc, lại rệt thân thể khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, trẻ hơn trước kia nhiều!

      Kỳ quái hơn là khi nàng bắt lấy tay bà ngoại, nàng thấy đôi tay nho . Vì sao bà ngoại trở nên trẻ hơn ? Vì sao nàng lại biến thành trẻ ? Ngô Song kinh ngạc nhìn mình chằm chằm vào bàn tay của mình, hơn nửa ngày phản ứng.

      Lưu lão thái thái thấy Ngô Song tỉnh , vui vẻ : “Hựu Hựu, ngươi tỉnh !”
      xong, Lưu lão thái lại nắm lấy cháu trai bên cạnh khiển trách: “Tiểu Bảo, mau tới đây xin lỗi muội muội ngươi!”

      Lưu Tiểu Bảo vẫn còn rất sợ Ngô Song vẫn chưa tỉnh lại, có chút run rẩy . Lúc này gặp Ngô Song tỉnh lại, nhất thời lại h đứng lên: “Ta mới cần xin lỗi, nàng bất quá là trầy chút da, ta bị đại bá đánh hai cái , ta dựa vào cái gì lại còn phải xin lỗi chứ?”

      Ngô Song nghe Lưu Tiểu Bảo khỏi nghĩ năm nàng 6 tuổi.

      Hôm ấy là ngày mười ba tháng chạp, vừa được nghỉ đông ngày hôm sau trời cũng bắt đầu có tuyết rơi. Nàng cùng biểu tỷ ra sau núi chơi ném cầu tuyết, bị Lưu Tiểu Bảo đẩy ngã té bị thương , lần đó Lưu Tiểu Bảo liền bị đại bá đánh hai cái.

      Giờ phút này, tất cả tình cảnh đều tương tự như thế, chẳng lẽ nàng nằm mơ về thơ ấu? Nhưng nàng cảm nhận được độ ấm từ lòng tay bà ngoại liền biết đây phải là mơ, mà là .

      Chẳng lẽ, bởi vì miếng ngọc kia đột nhiên tỏa hồng quang quỷ dị khiến nàng ngay lúc sắp chết trùng sinh?

      Ngô Song cúi đầu lặng lẽ kéo ra ngọc bài, ngọc bài từ trước vẫn là đỏ như máu , nhưng hôm nay, cái ngọc bài này biến thành nhũ bạch sắc!

      Ngọc bài vẫn như trước, nhưng mà cái kia ngọc bên trong linh khí lại tản ra.

      Ngô Song kinh ngạc thành lời, cuối cùng cũng tin rằng mình trở về năm nàng 6 tuổi.

      Lúc này, mẫu thân còn trẻ, còn chưa bị bệnh.

      Lúc này, bà ngoại còn khoẻ mạnh, đại mợ cùng nhị mợ vẫn thể trắng trợn kiêng nể khi dễ nàng.

      Lúc này, nàng mới 6 tuổi, còn chưa có học tiểu học, cuộc sống của nàng mới vừa bắt đầu…

      Ngô Song biết vì sao nàng có thể may mắn được cơ hội lần sống lại. Có lẽ là bởi vì nàng cứu người được báo đáp? Có lẽ là huyết ngọc có linh?

      Bất kể như thế nào, nếu cơ hội sống lại, lúc này đây, đời này, nàng nhất định phải nghịch thiên sửa mệnh*, bao giờ làm cho mình cùng người mình thương bị ấm ức!

      * Nghịch thiên sửa mệnh: thay đổi vận mệnh.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Thân nhân lạnh bạc

      Nhớ lại kiếp trước, Ngô Song tay cầm ngọc bội, trong lòng phức tạp.
      khiếp sợ biết gì, người bên cạnh nhìn lại chỉ cho rằng ngẩn người.

      Bên cạnh bà ngoại nhìn cháu kinh ngạc , giống như người vô hồn , bà liền cho rằng bị dọa, vội vàng đem Lưu Tiểu Bảo đẩy ra, lo lắng hỏi: “Hựu Hựu, tại sao cháu chuyện? Ngoan, Hựu Hựu sợ a, về sau chơi cùng với Tiểu Bảo ca nữa , sợ a, ngoan a…”

      Bà ngoại trấn an nàng cũng thức tỉnh người bên cạnh đại nhi tử Lưu Hướng Quốc.

      Vừa rồi Lưu Hướng Quốc đem Ngô Song ôm vào phòng khám này , bác sĩ Từ Thế Huy vừa nghe là từ núi rơi xuống, liền đề nghị tốt nhất nên mang bệnh viện lớn chụp phim nhìn xem. Mà lúc ấy đầu Ngô Song máu tươi chảy ròng ròng, bác sĩ mới chỉ xử lí tạm thời. tại Ngô Song tỉnh nhưng lại dại ra, lời nào, có phải bị ngã hỏng đầu rồi a?

      Lưu Hướng Quốc trong lòng lo lắng, thấy mẫu thân ôm Ngô Song vào lòng, vội vã chạy gọi bác sĩ kia: “Thế Huy, ngươi nhanh tới xem chút, Hựu Hựu tỉnh , có cần mang đứa chụp cái phim kia ngay ? Sao nó câu cũng ?”

      Từ Thế Huy là người duy nhất trong thôn học Y, sau khi tốt nghiệp trở lại thôn mở phòng khám . Từ Thế Tuy tuổi lớn nhưng y thuật rất lợi hại, làm người cũng hòa khí, đối xử với mọi người rất tốt.

      Mẹ Lưu Hướng Tuyết chưa kết hôn có thai, vô phu sinh nữ, cho nên ở trong thôn thường xuyên bị người khinh bỉ, có khi mua đồ cũng bị người nọ kia. Nhưng Từ Thế Huy lại chưa từng có thành kiến hay gì về mẹ con hai người.

      Từ Thế Huy ở phòng khách, nghe thấy Lưu Hướng Quốc gọi, liền vào trong phòng.

      cẩn thận kiểm tra đầu Ngô Song, sau lúc vẫn đề nghị: “Bên ngoài nhìn có gì nhưng đứa từ sườn núi lăn xuống, va chạm quá mạnh, nếu có xuất huyết bên trong não phiền toái lớn. Các ngươi tốt nhất vẫn là mang đứa đến bệnh viện lớn lại cẩn thận kiểm tra chút, ở chỗ của ta cũng chỉ có thể xử lí vết thương ngoài da mà thôi.”

      Ngô Song lúc này phục hồi lại, nhìn bà ngoại cùng bác cả lo lắng, lại nghe Từ Thế Huy vậy, nàng vội vã lắc đầu : “Từ thúc, vết thương trán của cháu chỉ đau thôi, những cái khác đều bị làm sao. Bà ngoại, bác cả, hai người cần lo lắng, cháu sao, cần phải bệnh viện lớn .”

      Tuy rằng chưa có chụp phim chẩn đoán chính xác, nhưng Ngô Song có ký ức của kiếp trước, tấc nhiên biết mình lần này bị thương nhưng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

      Đời trước sau băng bó, bác cả cùng bà ngoại yên tâm, liền mang nàng bệnh viện lớn. Kết quả, toàn thân dưới sau khi kiểm tra, chỉ bị chấn động não , tiếp mấy chai nước khỏe lại.

      Tuy may mắn, nhưng sau khi bệnh viện huyện chuyến, lại tiếp mấy chai nước, tiền tiêu quá nhiều nên thoải mái . Bởi vì là Lưu Tiểu Bảo đẩy nàng bị thương, cho nên bà ngoại bắt bác hai phải trả viện phí cho nàng. Nàng nhớ , lúc ấy vòng tất cả dùng hơn hai trăm đồng tiền, quả thực khiến mợ hai ghét nàng !

      tại trùng sinh, Ngô Song biết mình bị thương nặng nên thể lãng phí tiền nữa. phải là tiết kiệm tiền cho nhà bác hai ,chỉ là đối họ nàng sớm lạnh tâm, nàng chỉ là muốn mẹ vì mình mà lo lắng.

      Ngô Song nhớ tới lúc này mẹ làm việc ở xưởng may ở huyện. Kiếp trước bác cả đưa tới bệnh viện huyện rồi mới thông báo cho mẹ, vội vã ngồi dậy, nắm tay bà ngoại : “Bà ngoại, bác cả, cháu bị làm sao cả, cần phải kiểm tra . Hai người đừng cho mẹ cháu biết có được ? Cháu muốn khiến mẹ lo lắng”

      Bà ngoại lo âu, đột nhiên thấy cháu nhảy xuống giường, nhất thời hoảng sợ, lập tức ngăn lại trách mắng: “Ai nha cái đứa này, đầu ngươi còn bị thương, làm sao có thể nhảy như thế? Nếu chạm vào miệng vết thương làm sao a!”

      “Bà ngoại, cháu đau. Có bà ngoại ở bên cạnh, cháu chỗ nào cũng đau !” Ngô Song xuống giường kéo cánh tay bà ngoại.

      Ở kiếp trước, mẹ mất năm nàng 15 tuổi, từ đó về sau trong 3 năm, nếu phải bà ngoại che chở , chỉ sợ thể học trung học cũng bị hai mợ đuổi ra khỏi nhà .

      Nghĩ tới lúc trước, Ngô Song trong lòng khỏi chua xót, suýt chút nữa là khóc rồi. Nhưng tại phải là tiểu hài tử đơn thuần nữa, thể lại yếu đuối như đời trước gặp chuyện gì cũng nhào vào lòng bà ngoại khóc lóc.

      Đời này có cơ hội làm lại từ đầu, muốn khiến cho bà ngoại vì mình lo lắng vướng bận, càng muốn khiến bà ngoại vì mình mà làm lụng vất vả.

      Ngô Song dán ánh mắt người bà ngoại, thấy bà ngoại trong ánh mắt vẫn nghi ngờ, dứt khoát hướng Từ Thế Huy : “Từ thúc, cháu bị làm sao, thúc nhìn cháu nhanh như vậy liền tỉnh , chắc chắn bị xuất huyết bên trong não nên cần bệnh viện lớn phải ?”

      Lưu Hướng Quốc vừa rồi cho rằng Ngô Song ngã ngốc mới khẩn trương, bây giờ thấy Ngô Song thần trí thanh tỉnh, thả tâm xuống, cũng nghĩ bệnh viện lớn, chung quy viện phí kia thực dọa người a.

      Đương nhiên Lưu Hướng Quốc cũng lập tức cũng nhìn về phía Từ Thế Huy hỏi lại lần nữa: “Thế Huy, ngươi nhìn Hựu Hựu tình huống này… Đến cùng có cần phải kiểm tra hay ?”

      “Cái này…” Từ Thế Huy trầm ngâm lúc, nếu có xuất huyết bên trong đứa bé nhất định hôn mê. Nhưng nhìn đứa bé, dám cam đoan đứa bé bị làm sao. Nhưng nếu người nhà đứa bé muốn cũng chịu…

      Từ Thế Tuy sau lúc trầm mặc, lắc đầu : “Lưu đại ca , ngoại trừ vết thương bên ngoài cái khác ta cũng thể nhìn ra. Như vậy , nếu Hựu Hựu thấy khó chịu, các ngươi liền đưa con bé về nhà. Mấy ngày nay phải cho con bé nghỉ ngơi nhiều, bồi bổ chút, tránh đụng tới miệng vết thương. Nếu như có mấy vấn đề khác, các ngươi nhất định phải nhanh chóng mang con bé bệnh viện…”

      Lúc này, bên ngoài có nam nữ vội vàng chạy tới, đó chính là bác hai của Ngô Song Lưu Hướng Gia và lão bà Hồ Hoa.

      Hai người vừa đến đều nhìn Ngô Song mà chạy thẳng đến chỗ Lưu Tiểu Bảo quan tâm hỏi han.

      Lưu Hướng Gia hỏi: “Con trai, ngươi bị ngã hay ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Hồ Hoa hỏi: “Con trai, ngươi có bị làm sao ? Có phải nha đầu chết tiệt đánh ngươi hay ?”

      Trước đó,Lưu Tiểu Bảo thấy bà ngoại cùng đại bá ở bên dám , chỉ là trong lòng phục. Lúc này thấy cha mẹ tới, ủy khuất nhất thời bạo phát ra.

      oa tiếng nhào vào Hồ Hoa trong ngực khóc : “Mẹ, bác cả đánh ta! Ta chỉ chạm Hựu Hựu chút, đại bá liền đánh ta bạt tai!”

      Hồ Hoa vốn rất thương con trai, nghe bị đánh , bà lập tức hỏi nguyên nhân mà hướng Lưu Hướng Quốc : “Đại ca, ngươi có ý gì? phải chỉ chạm nha đầu kia chút thôi sao? Lại chết tàn , ngươi dựa vào cái gì đánh đòn Tiểu Bảo nhà chúng ta? Ngươi có phải ghen tị nhà chúng ta có con trai ? Ngươi có phải muốn nhân cơ hội đánh chết Tiểu Bảo a?”

      Lưu Hướng Quốc thấy bọn họ vào quan tâm, hỏi han Ngô Song lập tức sinh khí, lại nghe được Hồ Hoa bậy, càng tức giận khiến trán nổi gân xanh.

      có thể dạy cháu nhưng thể giáo huấn em dâu. Hơn nữa lại ở trong phòng khám, trước mặt mọi người, cũng thể cãi nhau với em trai nhà mình, làm trò cười cho thiên hạ.

      Lưu Hướng Quốc đen mặt áp chế hỏa khí, hung hăng trừng Lưu Hướng Gia liếc mắt : “Lão nhị, mắt ngươi có hay bị mù? nhìn Hựu Hựu bị thương sao? Ngươi tới để làm gì ? Nếu phải là đến thăm Hựu Hựu vậy nhanh chóng mang vợ con nhà ngươi cút về, đừng ở chỗ này ồn ào!”

      Lão thái thái nhìn con trai thứ hai cùng con dâu bộ dạng này, cũng sinh sinh khí.

      Con trai cả vừa dứt lời, lão thái thái cũng trách mắng: “Bây giờ Hựu Hựu bị thương các ngươi ở đây to cái gì? phải đến thăm liền cút ngay cho ta!”

      Lưu Hướng Gia tuy rằng luôn luôn sợ lão bà cùng nhi tử, nhưng đối với đại ca cùng lão nương luôn tồn tại phần kính sợ. Lưu lão cha chết sớm, cùng muội muội Lưu Hướng Tuyết hai người, đều là do lão nương cùng đại ca nuôi lớn , cho nên dưới tình hình này cũng dám cùng hai người cãi nhau.

      Nghe hai người răn dạy, Lưu Hướng Gia vội vàng lại hướng Ngô Song cười : “Hựu Hựu, cháu sao chứ? Là Tiểu Bảo đẩy cháu ? Là sao? Tuyết rơi núi trơn trượt, có phải là cháu đứng vững mà tự ngã xuống ?”

      Ngô Song lạnh lùng nhìn Lưu Hướng Gia khuôn mặt tươi cười dối trá, trong lòng nhịn được tia bi ai.

      Đời trước đối nhà bác hai lạnh tâm nhưng lúc này cảm thấy ủy khuất. Chỉ là cái người này trước mặt ích kỷ, là muốn nàng quên cũng khó !

      Ở kiếp trước, Ngô Song lúc còn từng nghĩ chỉ cần có chung huyết thống nhất định có tình nghĩa. Nàng thường xuyên bị hai mợ lạnh nhạt nhưng trong lòng vẫn cố chấp cho rằng, bọn họ là huyết mạch tương liên, là người nhà.

      Nhưng là sau này Ngô Song mới hiểu rằng, huyết thống cùng tình nghĩa là hai thứ hoàn toàn có liên hệ với nhau.

      Sau khi mẹ mất hai năm, thi đậu trung học, bác cả đáp ứng cấp cho học phí, liền hướng bác hai tiền thuê phòng giúp đỡ. Cứ tưởng rằng tiền thuê phòng bác hai hỗ trợ, ai biết, bác hai thà đem tiền cho Lưu Tiểu Bảo chơi game cũng chịu giúp !

      chỉ như thế, mợ hai còn khuyên mợ cả lấy lại tiền học phí, cái gì “ nên lãng phí tiền cho dã nha đầu này, tương lai tùy tiện cưới gả là được”, sau đó mợ hai bị đại bá cùng mợ cả mắng cho trận.

      Cuối cùng vẫn là lão sư đến giải quyết tình huống nhà , chủ động lo tiền thuê phòng cho .

      Từ đó về sau Ngô Song mới hiểu được, nếu như người ta trong lòng , huyết thống bất quá chỉ là cái vỏ!

      Chính vì chuyện kích thích khiến Ngô Song cố gắng học tập, cố gắng giành học bổng, cố gắng khiến mình cần phải cầu xin người khác. Sau này nhờ thành tích học tập xuất sắc mà thi đậu Y khoa, còn Lưu Tiểu Bảo vì đánh nhau mà phải vào tù bóc lịch.

      Sau khi tốt nghiệp đại học Lưu Tiểu Bảo ra tù . Nhưng sau khi ra ngoài đường cũ thay đổi, cả ngày ở bên ngoài gây chuyện đem đến đồng phiền phức cho bác hai.

      Nhớ tới chuyện kiếp trước, Ngô Song thất vọng nhưng lại cảm thấy bình thường. đối với 3 người nhà bọn họ cùng bọn họ so đo.

      Cơ hội sống lại khó được, tại chỉ nghĩ tới nhanh về nhà tìm lại tuổi thơ ấm áp.

      Nếu người khác xem là người thânthì cần gì phải lãng phí tình cảm với họ?

      Ngô Song nghĩ đến đây, có trả lời Lưu Hướng Gia, trực tiếp ôm bà ngoại thúc giục: “Bà ngoại, Từ thúc như thế, cháu có thể về nhà , chúng ta nhanh trở về ? Cháu đói bụng rồi.”

      “A, Hựu Hựu đói bụng?” Lưu thái thái nghe Ngô Song đói bụng, cũng thèm sinh khí với nhị nhi tử, vội vàng gật đầu : ” Được, chúng ta về nhà, bà ngoại làm cơm cho ngươi ăn !”

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      nhà của nhị bá xem ra cũng là cực phẩm.
      bạn ơi.
      mình thấy truyện này bối cảnh đại, mình nghĩ nên đại hóa từ ngữ.
      chẳng hạn như mẫu thân --> mẹ, tiểu nương --> bé, mẫu tử --> mẹ con, phụ thân --> cha/ba/bố,...
      139 thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ta lại nhảy hố này đào nữa :-(
      hóng~~~~~~~~
      thank nàg nhìu nhá<3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :