Chương 15: Học tiếng chó sủa! Tâm của Mộc Vân La nhéo cái! Nàng lần nữa cẩn thận nhìn kỹ về phía trước, lại phát ánh mắt của bạch y nam tử rời , đứng tại chỗ vỗ tay mừng rỡ " tốt quá, ta thích nhất là cùng đại ca du ngoạn." Mộc Vân Lâ khẽ cau mày, đem nghi ngờ trong lòng ép xuống —— Nhất định vừa rồi chỉ là vô tình trùng hợp thôi. Chỉ là kẻ ngốc thôi mà, có khả năng phát ra chỗ của bọn họ được. Bên ngoài, Bắc Minh Vũ ngồi băng ghế, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bắc Minh Triệt. Nghĩ đến hoàng tử phụ hoàng sủng ái nhất sắp chết tay mình, tâm tình tốt. Bất quá, cứ để chết như vậy, Bắc Minh Vũ vẫn thủy chung cảm thấy quá có lợi cho . "Tam đệ, chúng ta cùng chơi trò chơi trong lúc nghỉ ngơi, được ?" "Đại ca muốn chơi trò gì?" " Chúng ta tới rút thăm, xem ai có vận may tốt, rút ngẫu nhiên được cái gì, phải bắt chước theo cái đó" "Tốt" Bắc Minh Triệt trực tiếp gật đầu, trong con ngươi trong trẻo là tràn đầy chờ mong. Quả nhiên, Bắc Minh Vũ sớm có chuẩn bị. Chẳng qua là ra lệnh tiếng, người hầu theo bên cạnh tiến, lên đưa qua những trang giấy viết chữ xong được gấp gọn. "Triệt nhi, ngươi rút trước ." Bắc Minh Triệt mừng rỡ tiến lên, chọn trúng luôn mảnh giấy hé ra, sau đó liền đưa cho người hầu bên cạnh. Phút chốc, mặt gã người hầu theo liền ức chế được nét quỷ dị, nín cười " Vận khí của vương gia hôm nay tốt, ngài chọn trúng ' học chó sủa' " "Học chó sủa?" Bắc Minh Triệt trừng mắt nhìn. " Triệt nhi, nếu ngươi muốn làm thôi, bất quá trong trò chơi này, ngươi thối lui như thế chính là tỏ ra yếu kém đấy nha." Bắc Minh Triệt bẹp bẹp môi "Ta mới thèm bỏ cuộc!." Bắc Minh Vũ hài lòng, đây chính là lời muốn nghe! cố ý như vậy chính là để kích thích tên ngu ngốc kia. Trong lúc Bắc Minh Vũ còn mừng thầm, Bắc Minh Triệt đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, khờ dại hỏi " Thế nhưng, đại ca, ngươi có thể dạy cho ta biết chó sủa như thế nào ? Phụ hoàng vốn cho ta nuôi chó á, nên là ta quên mất chó sủa như thế nào rồi." Gân xanh trán Bắc Minh Vũ co giật, quay đầu nhìn về phía thị vệ gần nhất" Ngươi, cho biết chó sủa như nào!!" Nguyên bản thị vệ nín cười, mặt lập tức trở nên trắng bệch: " Vương. . .vương gia. . ." Học chó sủa. . . Cái này, thể nghi ngờ gì, chính là vũ nhục lớn nhất đối với người! Thế nhưng Bắc Minh Vũ ra lệnh, nếu nghe theo hậu quả rất thảm. Thị vệ cắn răng, chuẩn bị tiến lên, ai ngờ Bắc Minh Triệt đột nhiên cười hì hì chặn trước bước: " Ta muốn người khác dạy, ta muốn đại ca dạy ta! đại ca phải chỉ cho ta!" Bắc Minh Triệt vừa , vừa gắt gao lôi kéo tay Bắc Minh Vũ, trong cặp mắt trong suốt kia là mảnh chờ mong. Thấy vậy, lông mày Bắc Minh Vũ khẽ động. muốn tức giận, nhưng là thể! Bởi vì nếu bây giờ mà phát giận, ba ngày sau tên ngốc Triệt này ngoan ngoãn theo vào Mê thất sâm lâm! Thấy Bắc Minh Vũ thần sắc đúng, Bắc Minh Triệt mắt chớp chớp, thần sắc buồn bã."Đại ca, ngươi dạy sao?" "Được rồi, trò này lần sau chơi tiếp, chúng ta trước tiên phải lên đường ." Tất cả hăng hái của Bắc Minh Vũ đều bị quét sạch, đứng dậy, phất ống tay áo, biểu tình mặt đen tối mù mịt. Cho đến lúc bọn họ hết, Mộc Vân La cùng những người khác mới từ phía sau tượng phật xuất . Lúc này trong lòng nàng vẫn còn ngừng vì kẻ ngốc kia mà tán thưởng! "Bọn họ là ai, ngươi biết ?" Mộc Vân La nhình phướng hướng họ rời , hỏi chung quanh Vương Mãnh lên tiếng trả lời." biết, nhưng mà xem cách bọn ăn mặc, chắc là đến từ hoàng thành." Hoàng thành? Lần thứ hai nghe được cụm từ này, Mộc Vân La nhíu mày lại. . . Vừa lúc đó, chồn tía trong ngực Mộc Vân la đổi tư thế nằm khác , ."Chủ nhân, tên ngốc kia đơn giản a!" "Đúng là đơn giản, mới câu mà hóa giải luôn nguy cơ vừa rồi." Mộc Vân La cười " Bất quá, có quan hệ gì với chúng ta cả." "Được rồi, chủ nhân, vậy lúc nào chúng ta về nhà a~?" Tiểu Tử vẫn tâm tâm niệm niệm thương nhớ đống đan dược chưa ăn xong ở nhà, lên tiếng thúc giục. "Ta tới với bọn họ chút chuyện, sau đó liền lập tức trở về." Mộc Vân La , nhìn về phía Vương Mãnh, thấy bọn Vương Mãnh đều đứng ngốc lăng ở đấy, mặt tràn đầy dám tin! Mà tầm mắt , là gắt gao nhìn vào Tiểu Tử trong ngực nàng. lúc lâu sau, phun ra —— "Mộc nương, ngươi. . . Ngươi dĩ nhiên khế ước với con linh thú? ?" . . . Chương 16: có ngày ta mang bọn ngươi tiến vào hoàng thành! Trong giọng của , đều là tràn đầy khiếp sợ. Bởi vì nếu muốn khế ước cùng con linh thú, điều kiện tiên quyết chính là chinh phục nó trước. con linh thú cấp thấp có sức chiến đấu tương đương với người có thực lực Linh giai cấp bảy, cách khác, nếu muốn khế ước linh thứ, đầu tiên là thực lực phải vào ngưỡng Linh giai. Mà Linh giai. . . Bọn họ quả thực dám vọng tưởng! ! Thế mà Mộc Vân La lại. . . Trong lúc nhất thời, Vương Mãnh cả người kinh trụ. Lại nhớ tới các loại tình huống trước kia, nhìn về phía Mộc Vân La, ý sợ hãi lần nữa khắc sâu trong lòng. Vương Mãnh nào đâu có biết, Mộc Vân La có thể khế ước cùng Tiểu Tử, là do nàng gặp cơ duyên xảo hợp, vô tình cứu nó. Thấy Vương Mãnh nhìn trân trối về phía nàng, trong mắt Mộc Vân La lên chút gian xảo rồi nhanh chóng biến mất " Nếu biết, sau này nếu dám nghe lời ta, đừng trách ta khách khí!!" Mấy thanh niên cao to đồng loạt run sợ. "Được rồi, đùa với các ngươi nữa." Mộc Vân La thần sắc chậm rãi " Vương Mãnh, ta giao cho ngươi nhiệm vụ, từ nay về sau, ngươi là đầu lĩnh cái bang dẫn dắt tất cả những tên khất cái của trấn Thanh Linh này, xây dựng tổ chức thuộc về thế lực Mộc Vân La ta." "Chuyện này. . ." Vương Mãnh gãi đầu " Chiêu binh mãi mã phải là chuyện dễ dàng. . ." "Ở đây ta có tám ngàn lượng bạc, các ngươi cầm trước." Mộc Vân La từ trong tay áo rút ra tám tờ ngân phiếu. Vương Mãnh đưa tay nhận ngân phiếu, chờ nhìn thấy con dấu đó, liền bật người kinh hách! ! Ngân phiếu này. . . mặt có in Lý gia ấn ký! "Ngươi. . ." Con ngươi Vương Mãnh trừng càng lúc càng lớn. Mộc Vân La đưa ngón trỏ lên, để trước môi làm động tác " Suỵt ", thở tiếng " Hành cẩn thận, đủ lại tới tìm ta!" Nàng , thân người đứng thẳng, đôi lãnh mâu nheo lại, nhìn về phương xa " Đợi thế lực lớn mạnh, sau này ta nhất định mang theo bọn ngươi ra khỏi trấn Thanh Linh, sát nhập hoàng thành! Chỉ cần các ngươi phản bội ta, ta nhất định bảo hộ các ngươi chu toàn!” Thanh này, từng câu từng chữ, vang vọng trong trời đất! Vương Mãnh nghe lời của nàng, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào! Ở trấn Thanh Linh này, ai lại muốn tiến vào hoàng thành? Ai lại nguyện ý chôn thân ở địa phương nho này chứ? Thế nhưng, bọn họ vốn đủ tư cách. Phàm là người của trấn Thanh Linh, đều có tổ tông từng phạm tội bị đuổi ra khỏi hoàng thành, lưu lạc tới nơi này. người của bọn họ, trong huyết mạch của bọn họ, đều có phong ấn " Nô lệ " truyền từ đời cha ông xuống. Chỉ khi nào hoàng tộc tự mình giải trừ phong ấn, bọn họ mới có thể vào hoàng thành. Bằng , khi tiếp cận hoàng thành, chắc chắn hôi phi yến diệt! ( tan thành mây khói ) Hôm nay, Mộc Vân La bọn họ vẫn còn cơ hội trở lại, làm sao mà kích động được? Đáy lòng những người ở đây đều trào dâng cuồn cuộn, thậm chí ngay cả Mộc Vân La rời khỏi lúc nào cũng ai biết . . . Mà Mộc Vân La lúc này ly khai khỏi miếu đổ nát, thẳng về Mộc gia. Lúc trước để che giấu tai mắt người khác, bị phát , nàng leo tường ra ngoài. tại theo đường cũ trở lại, vừa mới vào sân, liền nghe tiếng thét chói tai! "Cha! ! Tiện nhân kia trở về! !" Nàng giương mắt, nhìn về phía phát ra thanh, liền thấy đám người đứng sẵn trong viện. Cầm đầu là trung niên nam tử, lúc này lạnh lùng nhìn nàng. Nam tử này chính là phụ thân của Mộc Vân La, Mộc Kiền! Nhìn gương mặt đàn ông chữ quốc, Mộc Vân La đột nhiên phát , ấn tượng về Mộc Kiền trong đầu nàng là ít ỏi! Từ lúc nàng sáu tuổi, kiểm tra năng lực phát có khả năng tu luyện, liền bị vứt vào trong phế viện cũ nát từ đó tới giờ, hầu như chưa từng thấy mặt thêm lần nào. Mộc Vân La khỏi vì hoàn cảnh trước đây của thân thể mình cảm thấy bi ai trận. Vào lúc này, Mộc Kiền vẫn quan sát nàng, trong con ngươi sâu thẳm kia là chán ghét vô tận! lên tiếng: " Nghiệt nữ, ngươi đâu?!"
Chương 17: Ngụy trang? Ai mà biết! sai, là chán ghét! ! Mặc dù là đứng ở đằng xa, nhưng Mộc Vân La vẫn có thể thấy được tất cả những thần sắc trong mắt . Đầu mi nàng nhíu lại cái, lập tức đến phía trước. "Cha! ngươi thấy chưa? Ngươi vừa rời phủ, phế vật này liền ở chung quanh đây làm mưa làm gió! Khuân mặt này của ta, chính là do phết vật đó ban tặng!" Mộc Tĩnh Nhu nghiến răng, thấp giọng kêu. Ả ta nhìn chằm chằm Mộc Vân La, ánh mắt kia hận thể đem Mộc Vân La ăn sống nuốt tươi lần! Lúc trước bị con súc sinh Mộc Vân La ôm bên người kia cào rách mặt, đại phu y thuật đứng đầu thị trấn cũng có biện pháp. Nếu phải là nhờ luyện dược sư bên người cha hỗ trợ, chỉ sợ mặt ả vĩnh viễn lưu lại vết sẹo. Tóm lại câu, chính là Mộc Tĩnh Nhu hận Mộc Vân La chết được! Mộc Vân La đứng cách đoạn, cũng cảm nhận được người Mộc Kiền tức giận. Thần sắc nàng lóe lên, hai mắt buông , che giấu lạnh lẽo trong con ngươi. Thực lực của nàng bây giờ vẫn chưa đủ. Thực lực của Mộc Kiền lên đến đỉnh Nhân giai, nàng căn bản phải là đối thủ của ! Hơn nữa, cho dù là Tiểu Tử, sợ cũng đánh lại nhiều người lúc có thực lực như vậy. Con ngươi lưu chuyển chút, trong bụng Mộc Vân La có tính toán, nàng lạnh lùng cười —— Đóng kịch sao? Chuyện này, ai mà biết? Mới vừa rồi lúc trèo tường, Mộc Vân La đem Tiểu Tử đặt ở bên ngoài, chính mình leo tường vào. Lúc này, nàng dùng thần thức truyền lời cho Tiểu Tử, bảo nó trước tiên tạm thời ngây người ở ngoài . Đợi sau khi tất cả hoàn thành, nàng ngẩng đầu lên, tỏ ra kinh ngạc nhìn đám người. "Phụ thân, tỷ tỷ, các ngươi tới khi nào tới vậy?" Lời ra khỏi miệng, trong mắt là tràn đầy vẻ mừng rỡ! Nhìn phản ứng của Mộc Vân La, Mộc Tĩnh Nhu sửng sốt! "Mộc Vân La, ngươi lại giở trò quỷ gì vậy?" "Tỷ tỷ cái gì vậy?" Mộc Vân La giống như bị kinh hách, thân thể hơi run lên, bỗng nhiên, nàng chợt thấy vết thương đóng vảy mặt Mộc Tĩnh Nhu, vội thốt lên hỏi " Tỷ tỷ, mặt của ngươi bị làm sao vậy?" "Mặt của ta! Ngươi, đồ tiện nhân, ngươi xem mặt của ta là bị làm sao! !" Mộc Tĩnh Nhu phát điên! Ả quay đầu " Cha, mặt của ta chính là do tiện nhân kia làm bị thương!" "Tỷ tỷ, ta làm sao lại có thể đả thương mặt ngươi được cơ chứ?" Như là nghe được chuyện vô cùng vô lý, hai con mắt Mộc Vân La mở to, nháy mắt vô tội " Tỷ tỷ, ngươi đạt đến Nhân cấp cấp bốn, ta bất quá chỉ là cái phế vật, làm gì có khả năng thương tổn được ngươi? Đừng là tổn thương mặt ngươi, coi như sợi lông của ngươi ta cũng thể nào động vào a." Lời này tệ ~ Nàng chỉ là cái phế vật? Làm sao có khả năng thương tổn Mộc Tĩnh Nhu? "Tiện nhân, ngươi vẫn còn muốn giả bộ?!" Phản ứng của Mộc Vân La hôm nay hoàn toàn ngoài dự đoán của ả, Mộc Tĩnh Nhu nhìn Mộc Vân La, lửa giận trong lòng khó nhịn! Ả ta đột nhiên lao lên, đánh về phía Mộc Vân La! Nhìn Mộc Tĩnh Nhu đột ngột đánh tới, con ngươi Mộc Vân La co rụt lại. Nhưng ngay tại thời điểm ả ta sắp chạm vào nàng, thanh của Mộc Kiền vang lên " Đủ rồi!" Nghe tiếng này, Mộc Tĩnh Nhu liền đình chỉ động tác. Ả xoay người, ủy khuất nhìn Mộc Kiền: " Cha, tiểu tiện nhân này quá ngạo mạn! Cha, ngươi thể cứ như vậy bỏ qua cho nàng a!” Mở miệng, đóng miệng liền tiếng tiện nhân, bất kể là ai đều nhất định nghe lọt. Thế nhưng, Mộc Vân La giận mà dám ra, chỉ yên lặng đứng bên, thân thể gầy run lẩy bẩy. Hết thảy Mộc Kiền đều xem vào trong đáy mắt, khỏi nhíu nhíu mày. Mộc Kiền biết thường ngày người trong phủ đều khi dễ Mộc Vân La, hiển nhiên là khuân mặt nàng vẫn luôn ủy khất, sợ hãi như vậy; Sau đó quét mắt nhìn Mộc Tĩnh Nhu vẫn đứng chửi mắng ở đấy, nhăn mặt " nữ hài tử, mở miệng ra những lời như vậy, còn ra thể thống gì!" "Thế nhưng. . ." Thân thể Mộc Tĩnh Nhu run lên, nàng cam lòng cắn chặt răng, còn muốn thêm cái gì đó, bị Mộc Kiền lần thứ hai chặt đứt ngay lập tức: " Được rồi, ngươi trước cứ quay trở về, tình ở đây ta xử lý." . . . Chương 18: Diễn trò là kỹ thuật sống! Mộc Kiền như vậy, Mộc Tĩnh Nhu dù muốn thêm cái gì đó, cũng dám lên tiếng lần nữa, chỉ là hung hăng trừng Mộc Vân La thêm vài lần. " Ta hỏi ngươi, ngươi yên lành lại leo tường ra ngoài làm cái gì? " Tại chỗ, Mộc Kiền nheo con mắt lại, cặp đồng mâu xanh đen kia tựa như nhìn thấu tất cả. Mộc Vân La giống như là cực kỳ sợ hãi, nghe Mộc Kiền vây, nàng có chút mù mờ " Ta nghe , Lý gia xảy ra chuyện, lại nghĩ ta cùng thiếu gia Lý gia cũng có chút giao tình, cho nên liền ra ngoài xem chút." "Ta phi! Ngươi nếu có tật giật mình làm sao lại leo tường?" Mộc Tĩnh Nhu nhịn được xen mồm vào. khuân mặt tinh xảo của Mộc Vân La lên mảnh kinh hoảng "Ta dám ra từ cửa lớn, ta sợ. . . Lần trước ta muốn ra ngoài, bị những thị vệ kia ngăn cản, thiếu chút nữa bọn họ . . ." Nhìn dáng dấp bị kinh hãi đến như vậy, Mộc Kiền lần thứ hai nhíu mày. vốn là tin tưởng lời của Mộc Tĩnh Nhu nên đến đây, nhưng nhìn biểu của Mộc Vân La, Mộc Kiền có chút lay động. Nữ nhi bị bỏ tại nơi này nhiều năm qua, tính cách trở nên cực kỳ nhát gan. Coi bộ dáng nàng như vậy, làm sao có thể đả thương được Mộc Tĩnh Nhu? Lại nhìn Mộc Tĩnh Nhu dáng vẻ phách lối, Mộc Kiền càng thêm tin tưởng Mộc Vân La. Mà Mộc Tĩnh Nhu, nhìn bộ dáng hiển nhiên này của Mộc Vân La, hận thể tiến lên phát xé rách mặt nạ ngụy trang của nàng! "Mộc Vân La, ngươi, tiện nhân này! vậy còn dối!" "Tỷ tỷ. . . ta có . . ." Mộc Vân La sợ đến toàn bộ thân thể run như sắp ngã xuống, như là phải chịu ủy khuất rất lớn. Mộc Tĩnh Nhu tức đến mức cơ hồ muốn hộc máu! Nàng chưa bao giờ biết, Mộc Vân La này lại có thể trở nên giảo hoạt như vậy! Mà Mộc Kiền, nhìn bộ dáng hèn yếu của Mộc Vân La, liền bộc phát chán ghét. Tại đại lục này, phế vật có khả năng tu luyện, chính là loại người bị khinh thường nhất. Mà Mộc Vân La này, chính là sỉ nhục của Mộc gia tại trấn Thanh Linh! Mộc Kiền đột nhiên muốn tiếp tục ở lại chỗ này thêm khắc nào. Chỉ cần đứng đây, liền như cảm thấy những người bên ngoài đó cười nhạo Mộc Vân La, cười Mộc gia của . xoay người, nhìn vào mắt Mộc Tĩnh Nhu "Chúng ta ." "Cha!" Mộc Tĩnh Nhu vốn tưởng rằng Mộc Kiền thay ả giáo huấn Mộc Vân La trận, nghĩ rằng cứ như vậy mà rời , khỏi trợn to mắt " Mặt ta đây là do nàng ta làm ra, tin ngươi hỏi tỷ tỷ, chân của tỷ tỷ cũng là do nàng ta làm, bây giờ vẫn còn nằm gường xuống đất được. . ." "Ngươi trở về hảo hảo dưỡng thương ! Sau này có việc gì đừng có bước chân vào đây!" Nghĩ đến cử chỉ thô bỉ vừa rồi của Mộc Tĩnh Nhu, sắc mặt Mộc Kiềm trầm xuống " nữ tử lại có cử chỉ với khuân mặt như vậy, ngươi thấy xấu hổ, nhưng ta vẫn muốn giữ thể diện cho khuân mặt già nua này!" "Cha. . ." Mộc Tĩnh Nhu cam lòng dậm chân. "Còn ? Nếu ta cho phép ngươi bước ra khỏi đại môn bước!" Lời chạm đến lợi ích của ả, Mộc Tĩnh Nhu đâu còn dám ly khai? Hàm răng của ả cắn chặt môi dưới, cặp mắt xếch liếc nhìn Mộc Vân La, phảng phất như muốn lột da nàng. . . Thanh tĩnh bên trong viện rất nhanh lại được khôi phục. Cả đám người cuối cùng cũng rời . Mộc Vân La cũng cần tiếp tục ngụy trang, liền duỗi người, toàn bộ ý sợ hãi nhu nhược mặt đều biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trêu tức vô tận. . . Thế mới , cái việc diễn trò này chính là kỹ thuật sống a! Tiểu Tử vẫn luôn theo dõi động tĩnh từ bên ngoài, lúc này cũng lướt qua tường, thoáng cái chui vào trong ngực của nàng. "Chủ nhân, ngươi phải nhìn cái sắc mặt quái dị của ngươi kia, rất tức cười. Bất quá, cái phụ thân kia của ngươi là ghê tởm, bằng ngươi trực tiếp ly khai cái nhà này luôn ." Mộc Vân La trầm mặc lắc lắc đầu "Bây giờ chưa phải lúc." . . .
Chương 19: Ta là thích nghe lời ! Nàng có khả năng tu luyện vũ lực! Lúc này mà cùng Mộc Kiền công khai đối kháng xé rách mặt, ràng đây phải là cử chỉ sáng suốt. Bây giờ, điều duy nhất nàng có thể làm chính là ở trong bóng tối chậm rãi tăng thực lực của chính mình. Về phần Mộc Tĩnh Nhu cùng Mộc Ninh Tuyết, hai người họ chính là điển hình ngực to não bé, nàng căn bản đặt các nàng ta vào trong đáy mắt! "Thế nhưng, chủ nhân, ngươi tiếp tục ở cùng chung nhà với bọn họ, bọn họ chắc chắn cho ngươi sắc mặt tốt a." Tiểu Tử khỏi nhớ tới thái độ của những người Mộc gia vừa rồi đối với chủ nhân, nhịn được thở dài. " Ngươi nghĩ ta để yên chịu thiệt?" Mộc Vân La vuốt lông Tiểu Tử, khóe môi nhàn nhạt dẫn ra nụ cười yếu ớt. Là cười yếu ớt, nhưng lại mang theo chút tà ác, khiến cho Tiểu Tử rùng mình cái. Nó liền kêu hai tiếng "Xèo xèo" kháng nghị. Như thế nào mà nó lại quên mất, chủ nhân cũng phải là người dễ chọc a. . . "Chủ nhân, kỳ thực, là nữ nhân nên ôn nhu chút." Tiểu Tử lẩm bẩm. Thanh tuy lớn, nhưng đều bị Mộc Vân La thu hết vào trong tai. Nàng cúi đầu, nhìn Tiểu Tử trong ngực, cười đến vô cùng xán lạn " Ngươi nghĩ ta ôn nhu?" đời này có loại người càng cười rực rỡ càng nguy hiểm. . . Mấy ngày nay ở chung, Tiểu Tử sớm hiểu tính cách này của Mộc Vân La. Lúc này, nhìn biểu tình của Mộc Vân La, Tiểu Tử chỉ cảm thấy lông toàn thân dựng thẳng hết lên. ". . . phải. . .Ta là nữ nhân phải nên như người vậy mới đúng chuẩn!" "Ừm. . .Ta là thích nghe lời ." Nhìn vẻ mặt tự luyến của Mộc Vân La, Tiểu Tử câm nín luôn nghẹn nên lời! Lúc này, tại nơi khác. Mộc Tĩnh Nhu vừa trở lại gian phòng của mình, tức giận đến mức đem tất cả đồ đạc bàn trà hất ngã xuống đất! Lâm mẫu tình huống, nhìn nữ nhi nhà mình như vậy, kinh ngạc tiến lên hỏi."Nhu nhi, ngươi đây là làm sao vậy?" "Nương, con tiện nhân trong cái phế viện kia, thế mà lại giả vờ như có chuyện gì phát sinh! Mặt của ta ràng là do nó hại, nhưng nàng lại giả bộ ngây ngốc vô tội, ngay cả cha cũng thiên vị nàng!" Mộc Tĩnh Nhu dậm chân tại chỗ, ngừng la hét. Từ đến lớn, vẫn luôn là nàng ức hiếp Mộc Vân La, từ lúc nào đến phiên tiện nhân kia trèo lên đầu nàng vậy? Lâm mẫu nghe Mộc Tĩnh Nhu kể, híp mắt cái." Người ngươi là phế vật Mộc Vân La kia? " "Nương, cái kẻ phế vật đó hôm nay rất lớn lối! Ta tại chỉ lo nàng đem chuyện tình lúc trước chúng ta hãm hại nàng trộm đan dược của phụ thân ra chọc ngoáy, đến lúc đó toàn bộ chúng ta đều xong!" Mộc Tĩnh Nhu có chút kiêng kỵ . Đan dược chính là bảo bối phụ thân mến nhất. Trước đây phụ thân cho là Mộc Vân La ăn cắp, cơ hồ đem Mộc Vân La đánh đến chết. nghĩ tới, mạng của Mộc Vân La lại lớn như vậy! Mộc Tĩnh Nhu cắn răng. Lâm mẫu cũng nhíu chặt lông mày lại. biết bao lâu sau, làm như nghĩ đến cái gì đó, Lâm mẫu bỗng nở nụ cười sâu kín: " đời này, người chết cách nào chuyện được!" Con ngươi Mộc Tĩnh Nhu hơi trừng lên, nhưng sau đó lại lắc đầu "Nhưng mà cái phế vật này chẳng biết bị cái gì, hôm nay gần như biến thành người khác. Nếu muốn giết nàng, căn bản phải là chuyện đơn giản!" "Ngươi ở đây cần lo lắng, mẫu thân thay ngươi giải quyết" " vậy chăng?" Mộc Tĩnh Nhu kinh ngạc kêu lên. Lâm mẫu híp mắt, trong mắt lóe lên tia ngoan lệ " Đương nhiên, nàng ta khiến cho hai nữ nhi của ta bị như vậy, ta nhất định bỏ qua cho nàng!" Hơn nữa. . .Còn là nữ nhi của người kia! Nếu nàng ta vẫn an an ổn ổn làm phế vật, có lẽ nàng để cho sống yên bình đến lúc chết. Nhưng nếu như vậy. . . Cũng đừng trách nàng khách khí! . . . Chương 20: Nàng căn bản hiếm lạ gì Mộc gia. Sáng sớm ngày tiếp theo, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây, tán lạc xuống mặt đất vàng rực. Mộc Vân La vừa mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, bên ngoài, Lý ma ma run run rẩy rẩy đến đây gọi nàng. Trải qua tình lần trước, Lý ma ma thể nào sợ hãi khi đối mặt với Mộc Vân La. Lý ma ma cúi thấp đầu, dám nhìn thẳng nàng. " Tiểu thư, đại phu nhân mời ngài tới có việc thương lượng " Mộc Vân La duỗi người, nàng tùy ý ngồi ở bên, sợi tóc dài tự do buông xuống, cả người tản mát ra vẻ lười nhác " Đại phu nhân nàng tìm ta làm cái gì?" "Lão nô cũng biết, đại phu nhân mời người tới hoa viên ." Lý ma ma vẫn cúi đầu như cũ, vô cùng cung kính trả lời. Mộc Vân La nhanh chóng sắp xếp lại phen chút thông tin liên quan đến đại phu nhân ở trong đầu, sau đó lãnh mâu nheo lại " biết." Đợi Lý ma ma rời khỏi, Mộc Vân La ôm lấy Tiểu Tử nằm bên cạnh, chọc mũi nó. " Tiểu Tử, hôm nay lại tiếp tục có náo nhiệt để xem a. . ." Mộc Vân La rửa mặt chải đầu đơn giản phen, sau đó mặc vào thân y phục vải thô. có biện pháp, ai bảo trong viện của nàng có lấy bộ xiêm y nào nên hồn đây! Nàng nhìn nữ tử lên mặt gương, lông mày khẽ nhướn lên. Khoan hãy , thân thể này lớn lên tệ nha! Lúc nàng mới xuyên qua đây, người đầy vết thương, sắc mặt tái nhợt, nàng căn bản chưa nhìn kỹ bộ dáng của mình. tại qua hai mươi ngày, khí sắc của nàng cũng tốt lên rất nhiều, hơn nữa được nàng tỉ mỉ điều dưỡng, gương mặt phá lệ trở nên tinh xảo, xinh đẹp. Mộc Vân La nở nụ cười, trong con ngươi phát ra ánh sáng xinh đẹp chỉ thuộc về nàng. Nàng ôm ấp Tiểu Tử, bước ra bên ngoài. . . Hoa viên này, là nơi Lâm phu nhân triệu nàng đến. Bên trong vườn, Lâm phu nhân thân ung dung quý phái ngồi nghỉ đình, Mộc Tĩnh Nhu bên cạnh cười đùa xoay quanh nàng. Dường như tầm mắt Mộc Tĩnh Nhu thoáng bắt được thân ảnh Mộc Vân La xa xa đến liền hét " Nương, con tiện nhân kia tới!" "Ừm. . .Ngươi trước nhẫn nhịn chút , lát nữa nương đối đãi "tốt" với nàng." Đợi Mộc Vân La tới gần, Lâm phu nhân chậm rãi buông chén trong tay xuống, nâng mắt lên, liếc nhìn Mộc Vân La " Vân La, tới đây." Mộc Vân La đứng vững cước bộ, lên tiếng thăm hỏi."Đại nương tìm Vân La là có chuyện gì vậy?" "Xem ra khí sắc của ngươi tệ, là ta lo lắng quá nhiều." Lâm phu nhân quan sát dưới Mộc Vân La phen, đến khi tầm nhìn dừng mặt nàng con ngươi hơi co rụt lại! Xú nha đầu này, đúng là càng lớn càng xinh đẹp! Hàn quang trong mắt Lâm phu nhân lóe lên rồi biến mất " Thân thể ngươi vừa mới khỏe, trước ngồi xuống ." "Tạ ơn đại nương." Mộc Vân La cười. "Chuyện lúc trước là ủy khuất cho ngươi quá. Lão gia cũng quá đáng, dù đan dược là do ngươi lấy , nhưng ngươi cũng là nữ nhi ruột thịt của a. cho đại nương biết, thân thể còn chỗ nào tốt ?" Lâm phu nhân mặt ngoài nhìn như quan tâm lo lắng tình, thế nhưng những lời ra lại ám chỉ cho nàng biết—— Mộc Vân La, ngươi đừng có mà mơ tưởng hão huyền, Mộc Kiền căn bản coi ngươi là khuê nữ ruột thịt của ! Cũng may Mộc Vân La bây giờ cũng hiếm lạ gì Mộc gia này, bằng nghe như thế nhất định tức giận đến nội thương! Bất quá. . . tại có chút rảnh, hay là nàng cùng phối hợp diễn trò phen. Vì vậy, lúc nghe hết nhưng lời này của đại phu nhân, Mộc Vân La liền tỏ ra chút thương tâm. Đại phu nhân thân thủ cầm lấy tay Mộc Vân La, làm như an ủi."Aiz, hảo hài tử, ngươi cũng đừng tức giận, mấy năm nay là do chúng ta sai sót chăm sóc tốt cho ngươi." Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, nàng lại " Ai nha, hiếm khi ngươi đến đây, ta lại mải mà quên mất. Trước lão gia có ra ngoài mang về ít trà thượng đẳng, Vân La cũng tới nếm thử chút trà này xem sao?" "Đại nương. . ." Vẻ mặt Mộc Vân La chấn kinh. "Đến đây . Ta biết trước đây ngươi cùng Nhu nhi có chút hiểu lầm, bằng tại lấy trà thay rượu, giải trừ hiểu lầm kia. Là tỷ muội ruột thịt trong nhà thể tiếp tục giẫn dỗi nhau mãi, ta có đúng hay ?" lúc còn chuyện, đại phu nhân cầm lấy chén trà, tay lung lay mang tới trước mặt Mộc Vân La! . . .
Chương 21: Mỗi người người! Mộc Vân La liếc mắt nhìn chén trà. Khứu giác của nàng vô cùng nhạy cảm! Nghề nghiệp kiếp trước khiến cho nàng có khả năng trong vòng nửa thước, chỉ cần nghe thấy được mùi vị đông y liền phân biệt ra các loại độc dược. Hạ mắt, hàn ý trong con ngươi tràn ngập —— Trong nước trà này, ràng là có độc! Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng che giấu biến hóa kỳ lạ của mình, ngẩng đẩu lên, có chút sợ sệt " Đại nương, ta. . . ta. . ." Thấy Mộc Vân La kinh hoảng như vậy, đại phu nhân cười yếu ớt " Chẳng lẽ còn sợ đại nương làm hại ngươi? " "Đều phải, đại nương sao có thể hại ta?" Mộc Vân La lắc đầu, nhưng khuân mặt như vô cùng sợ hãi vậy. Vẫn là câu kia. . . Diễn trò, ai lại biết a ~? Nếu các nàng thích đóng kịch, nàng liền sẵn lòng chiều theo đến cùng! "Nhu nhi a, ngươi đến đưa trà cho muội muội ngươi ." Nhìn bộ dạng Mộc Vân La vặn vẹo yên, trong mắt đại phu nhân sinh ra tia kiên nhẫn. Mộc Tĩnh Nhu tuy rằng tình nguyện, nhưng nghĩ tới mưu kế của nàng và mẫu thân, đành phải tiến lại, nâng chung trà lên rót " Muội muội, chúng ta giảng hòa nhé. Uống xong chén trà này, sau đó chúng ta lại là hảo tỷ muội." Sau đó ả còn trừng mắt nhìn " Lẽ nào muội muội còn hận tỷ tỷ sao?" Mộc Vân La lắc đầu, đưa tay ra muốn nhận lấy chén trà. Nhưng mà, ngay lúc Mộc Tĩnh Nhu buông ra, tay cầm chắc chén trà của Mộc Vân la cũng như vậy —— "Ba!" Chén trà rơi mặt đất, trong nháy mắt vỡ tan! Mộc Tĩnh Nhu rốt cuộc nén được tức giận, cũng quản những lời Lâm phu nhân mới căn dặn vừa rồi, từ bên cạnh trực tiếp đổ chén trà khác, tay kéo Mộc Vân La lại "Mộc Vân La, ngươi đừng rượu mời uống chỉ muốn uống rượu phạt! Hôm nay ngươi nhất định phải đem chén trà này uống hết! Cái này, chính là ép buộc người khác nha! Lâm phu nhân nhìn tình nhanh chóng biến đổi, mí mắt giật giật, thầm mắng Mộc Tĩnh Nhu thiếu kiên nhẫn. Thế nhưng tình đến mức này, ả cũng chỉ có thể theo Mộc Tĩnh Nhu, bằng kế hoạch hôm nay thất bại trong gang tấc. Lâm phu nhân thực lực là Linh giai nhị cấp, Mộc Vân La căn bản phải là đối thủ của ả. Lúc này, ả tiến lên, từ đằng sau chế trụ Mộc Vân La, dự định ép nàng uống cho được! Tiểu Tử cả kinh nhẩy cẫng lên! Nó muốn tự mình động thủ, nhưng vào lúc này, đột nhiên trong tay Mộc Vân La nhiều hơn hai cái ngân châm! Nàng chỉ khẽ vung ống tay áo, hai ngân châm chuẩn xác bắn vào huyệt ngủ của đại phu nhân cùng Mộc Tĩnh Nhu. Phanh! ! Chỉ nghe tiếng va đập lớn, nguyên bản hai người còn muốn rót trà cho nàng, tất cả đều ngã xuống mặt đất! Sau khi các nàng hoàn toàn bất tỉnh, Mộc Vân La tiến lên hai bước, nâng chung trà lên cẩn thận quan sát, trong chốc lát lại cười nhạt " Giỏi , là mê hồn tán thượng đẳng a!" "Chủ nhân tính làm gì với các nàng?" "Dược tốt như thế này, nhất định được lãng phí!" Mộc Vân La khiêu môi, mặt xuất nụ cười vô cùng tà ác. . . . . . Gió thổi từng cơn, bên trong hoa viên Mộc gia, lá cây theo gió lay động, tạo ra thanh xào xạc. Lúc này, có hai tráng hán bộ dạng lớn lên trông như hung thần ác sát thần thần bí bí vào trong hoa viên. "Lão nhị, người thần bí kia cho bạc chúng ta là muốn chúng ta tiền gian hậu giết?" ( hấp xong rùi giết ) "Đúng vậy, đại ca!" Nam tử trước lên tiếng trả lời "Ngươi có biết người thần bí kia là ai ?" " biết, ai nha, đại ca, ngươi quan tâm nàng là ai làm gì? Có bạc là được! Hơn nữa chúng ta chỉ có bạc mà còn được hưởng lạc thú đấy nha!" Hai người chuyện, tiếng cười hèn mọn truyền vào. Bọn họ căn bản phát , ở sau núi giả cách đó xa, có nữ tử ngồi vắt vẻo, miệng ngậm nhánh cỏ khổ. Tiền - gian - hậu - giết? Hai mẹ con này, đủ thâm độc a. . . "Di, lão đại, là hai nữ nhân! chỉ có , là hai người!" Lúc này, bên tai truyền đến trận kinh hô. Mộc Vân La nhìn lại, chỉ thấy hai tráng hán kinh ngạc há miệng nhìn hai người mặt đất. Trước đó người thần bí kia ràng với bọn là chỉ có , nghĩ tới, tại lại có đến hai! "Hai người vừa đủ, mỗi người người!" . . . Chương 22: Phi lễ! Phi lễ chớ nhìn a ~~ Hai người bọn cười cười, mặt là mảnh dâm tà. Bọn họ tiến lên, mỗi người ôm lấy người, đem xiêm y nữ tử dưới thân kéo ra. "Xoạt!" Chỉ nghe thanh y phục bị xé rách, xiêm y của đại phu nhân cùng Mộc Tĩnh Nhu tất cả đều bị vứt bỏ . . "Lão đại, ngươi xem, các nàng tuy rằng tuổi tác hơi lớn, nhưng da dẻ thực vẫn còn rất tốt" tráng hán nhìn da thịt lõa lồ của đại phu nhân, cảm thán . "Được rồi, mau làm chuyện cần làm " Lão đại bên cạnh bị gọi, trừng mắt đáp lời . Gió nổi lên, bên trọng hậu viện là mảnh hiu quạnh Phía sau núi giả, Mộc Vân La sớm ôm Tiểu Tử quay người ra chỗ khác. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a~! Nàng cũng muốn bị đâu mắt đâu! Cỏ đuôi chó vẫn như trước đung đưa miêng nàng, nàng nhấc chân lên định nhảy ra ngoài, tiếp tục làm phiền. Chợt bên ngoài có hàng loạt tiếng bước chân truyền đến. Nghe những tiếng bước chân này, cước bộ Mộc Vân La lập tức đình chỉ. "Lão gia, vừa rồi nô tài có nhìn thấy hai người tráng hán lén lén lút lút vào nơi này!" "Ngươi xác định?" Thanh của Mộc Kiền vang lên. " sai! Nô tài nhìn hai người tráng hán này hành tung cực kỳ quỷ dị, liền lập tức bẩm báo ngài. . ." Tiếng bước chân trầm ổn dần vào bên trong, Mộc Vân La khẽ tựa vào phía sau núi giả, mắt nâng lên. ra hai nữ nhân kia chỉ tính toán hạ nhục nàng, mà còn định sắp xếp cho người tới bắt gian? Chỉ tiếc, các nàng lại khéo quá hóa vụng. . . Nghĩ đến việc này, ý cười mặt Mộc Vân La khỏi rạng rỡ lên đôi chút, mang theo vài phần tà nịnh! Cùng lúc đó. Mộc Kiền được nô tài dẫn đường, thẳng đến đình trong hoa viên. Gần tới đình, xa xa liền thấy hai cái thân ảnh. Mấy thân ảnh này, cần nhìn kỹ cũng đoán được chuyện gì xảy ra! " Lão gia, chắc là tên thị vệ nào đó biết sống chết ở đây cẩu thả cùng nha hoàn!" Triệu quản gia bên cạnh tức giận . Mộc Kiền nhướng mày, cả người tỏa ra hàn khí. " Ngươi xử lý, đem cả tên thị vệ cùng nha hoàn kia giết! Cũng dám ở chỗ này ban ngày tuyên dâm, quả thực biết xấu hổ!" "Vâng!" Triệu Nhân lĩnh mệnh, hướng về phía trước. Đột nhiên, tầm mắt trong lúc vô tình thoáng thấy dung nhan dưới thân tráng hán, liền cả kinh hô tiếng: "A!" "Làm sao vậy?" Mộc Kiền kiên nhẫn. "Lão gia. . . . . Đó là . . ." Theo hướng Triệu Nhân chỉ, Mộc Kiền tiến lên. Đến lúc nhìn thấy dung nhan thể quen thuộc hơn, gương mặt Mộc Kiền nhất thời đại biến! mặt, từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang xanh, từ xanh lại thành tím, Mộc Kiền gầm lên giận dữ! "Vô liêm sỉ! Các ngươi làm cái gì vậy! !" Hai tráng hán mới vừa rồi còn chìm đắm trong hưởng thụ, lúc này nghe tiếng quát sau lưng, vội vàng đứng dậy. Bọn họ bị dọa đến kịp sửa sang lại y phục, chỉ câm lặng ở bên. . . Mộc Kiền thèm để ý đến bọn họ, cái nhìn chặt chẽ rơi vào người hai nữ tử dưới thân kia là đại phu nhân cùng Mộc Tĩnh Nhu. Coi như tới kịp. Lúc này đại phu nhân cùng Mộc Tĩnh Nhu đều mới chỉ bị cởi áo ra, lộ cái yếm bên trong ra ngoài, cũng tính là thực phát sinh chuyện gì. Nhưng dù vậy, cũng ngăn được lửa giận ngập trời của Mộc Kiền! tiến lên bước lớn, túm lấy đại phu nhân nằm mặt đất! Đại phu nhân nguyên bản là bị trúng dược, nhưng cái mê hồn tán thượng đẳng rất thần kỳ ở chỗ sau đúng canh giờ, người tự động tỉnh lại. Trùng hợp thay, ngay lúc Mộc Kiền túm lấy ả, đại phu nhân liền tỉnh dậy. "Lão gia, ngài. . . Ngài vì sao lại ở chỗ này?" Đại phu nhân trong đầu trống rỗng, quên mất chuyện gì phát sinh trước đó, đột nhiên nhìn thấy Mộc Kiền, có chút kinh ngạc hỏi. "Đồ đàn bà biết xấu hổ! Ta có phải hay nên tới đây quấy rầy chuyện tốt của các ngươi?!" Mộc Kiền trợn to mắt, tròng mắt mang theo màu đỏ tươi, bộ dáng kia phảng phất như muốn đem đại phu nhân ăn tươi nuốt sống vậy. . . .