[DROP] EM TÂM CAN CỦA ANH - Gấu Trắng Tròn Tròn

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 6: THÊ NÔ CHÍNH HIỆU

      lần Đỗ Tâm mua được đôi giày rất đẹp, liền nóng lòng muốn mang thử. Kết quả hôm đó lúc hai người cùng dạo trong công viên gần nhà, Cẩn Ngôn Thần phát người bên cạnh càng lúc càng chậm, cuối cùng còn vụt tay ra khỏi tay . dừng bước, quay đầu lại liền nhìn thấy Đỗ Tâm mặt mày nhăn nhó, lo nhìn đường mà cứ nhìn mãi xuống hai chân, dáng của cũng rất kì quái, dường như mỗi bước đều rất thoải mái.

      Cẩn Ngôn Thần cũng nhìn theo ánh mắt sau đó liền nhanh chóng hiểu ra. lắc đầu bất đắc dĩ đến bên cạnh vậy mà Đỗ Tâm vẫn hề chú ý, mãi cho đến khi đầu bị đụng phải vòm ngực rắn chắc mới chịu ngẩng lên, đối diện với gương mặt phảng phất nét cười của người nào đó. vừa xoa xoa đầu vừa hỏi:

      “Sao tự dưng lại đứng chắn trước mặt em?”

      Cẩn Ngôn Thần đáp lời mà chỉ lẳng lặng bế đến bên ghế đá bên đường ngồi xuống, sau đó nửa ngồi nửa quỳ cởi giày giúp , nâng bàn chân nhắn trắng nõn lên đặt đầu gối, vừa nhìn cái hàng mày tuấn liền chau lại. nhịn được liền trách:

      “Em rốt cuộc là ngốc đến mức nào vậy hả, chân bị thành thế này rồi mà còn cố mang?”

      gian buổi đêm yên tĩnh, hiền hòa, xung quanh chỉ có tiếng lá cây va vào nhau xào xạt, giọng trầm ấm giấu được vẻ khẩn trương, lo lắng trong đôi mắt kia khiến trái tim Đỗ Tâm như muốn tan ra thành nước. Ngón tay thon dài của Cẩn Ngôn Thần chạm vào ngón chân út sớm phồng rộp lên , đến cả phần phía gót chân cũng bị cọ đến trầy xước. vốn quen nhanh, nãy giờ hai người lại bộ lâu như vậy, để theo kịp chắn chắc rất đau, vậy mà nhóc này vẫn còn ngang bướng kêu đau dù chỉ tiếng.

      Tay vừa chạm vào, Đỗ Tâm liền sợ đau lập tức rụt chân lại, cắn môi nhìn , mặt mày méo xệch, ý muốn là đau lắm, tay chút!

      “Đừng làm vẻ mặt đó với ! Sợ đau tại sao còn cho biết?”

      Đỗ Tâm chu môi: “Cũng phải tại giày , chỉ là mang giày mới lúc đầu đều bị như vậy, giặt qua vài lần rồi bị cọ đau nữa. Nếu chuyện này mà cũng với ngay cả em cũng cảm thấy phiền!”

      “Chỉ cần là chuyện của em dù là nhặt hơn thế này cũng phải biết, bị em làm phiền thành quen rồi, em phải ngại đâu!” rồi quay lưng về phía , gọi tiếng: “Leo lên đây!”

      Sau này mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này Đỗ Tâm đều rất cảm động, mặc dù hai người còn có những giây phút thân mật nhiều hơn thế nhưng cảm giác được tự vào tấm lưng vững chãi, ấm áp của Cẩn Ngôn Thần luôn để lại trong lòng Đỗ Tâm dư vị vô cùng đặc biệt.

      Thấy cứ định như vậy mà , Đỗ Tâm vội nhắc: “Còn giày của em…” Vừa vừa ngoái đầu nhìn đôi giày nằm chèo queo dưới đất.

      “Bỏ , ngày mai đưa em mua giày!”

      “Nhưng mà em phải tiết kiệm rất lâu mới mua được nó đấy, giày mới dù có đẹp đến đâu cảm giác cũng giống!”

      Mặt Cẩn Ngôn Thần đen lại: “Tiết kiệm? Năng lực tài chính của thể mua nổi cho em đôi giày sao?”

      “Em là người phụ nữ độc lập mà!” Đỗ Tâm khẳng định chắc nịch.

      Rốt cuộc Cẩn Ngôn Thần đành nuốt xuống buồn bực, cúi xuống nhặt đôi giày lên. Nhưng được lúc, Đỗ Tâm lại hỏi: “ cõng em đâu đấy, đây đâu phải đường về nhà chúng ta?”

      Đến lúc này cũng mất hết kiên nhẫn, ngoái đầu liếc người lưng cái: “Còn phải mua thuốc bôi chân cho em à?”



      Sau này có lần hai người hẹn mấy người bạn cùng cắm trại, cả đám người hẹn nhau tập trung ở nhà của Cẩn Ngôn Thần và Đỗ Tâm sau đó cùng nhau xuất phát. Lúc ra cửa, ánh mắt Cẩn Ngôn Thần nhìn thoáng qua Đỗ Tâm ngồi mang giày gần đó cái rồi rằng liền lấy đôi giày thể thao từ trong tủ giày ra bỏ vào túi du lịch của mình.

      người bạn nén được hiếu kì bèn hỏi: “Ngôn Thần, cậu lấy giày của Đỗ Tâm làm gì vậy?” Đôi giày đó xét về kiểu dáng lẫn màu sắc ràng là giày của nữ mà.

      Người nào đó trả lời rất thản nhiên: “ ấy thích mang giày mới, tôi được. Mang thừa đôi, lỡ lát nữa chân ấy đau chạy tới tìm tôi, còn có giày cho ấy thay!”

      Người bạn kia sau hồi bất ngờ đến choáng váng liền sâu sắc giác ngộ ra: Ai chủ tịch Cẩn băng lãnh, kiêu ngạo? ra chính là thê nô chính hiệu có!
      Last edited: 26/3/16

    2. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 7: EM CŨNG CÓ THỂ CHĂM SÓC CHO (PART 1)
      Đỗ Tâm càng ngày càng chán ghét cái thời tiết nóng bức của thành phố này, bình thường chẳng khác gì lò lửa, vào giờ tan tầm lại kinh khủng hơn. Việc phải chen chúc xe buýt giờ này thậm chí còn hơn cả cực hình, bạn đừng mong tìm được chỗ ngồi tử tế, có thể tìm được chỗ đặt chân là may mắn lắm rồi. Đó là chưa kể đến mỗi lần thắng gấp, nếu phản ứng nhanh chắc Đỗ Tâm được dịp tiếp xúc thân mật với sàn xe mấy lần. Mồ hôi cứ gọi là chảy ra như tắm, tóc bết cả vào nhau cộng thêm mùi đặc trưng của xe buýt làm người ta chỉ muốn khóc ròng, những lúc như thế này mấy cái máy lạnh xe chỉ còn là vật trang trí mà thôi!

      Vì thế việc đầu tiên Đỗ Tâm làm sau khi về nhà chính là quẳng ba lô lên sô pha, chạy thẳng vào phòng tắm. Sữa tắm, dầu gội đều được tận dụng cách triệt để, mãi đến khi chắc chắn người mình còn lưu lại chút dư nào của cái mùi kinh khủng kia nữa Đỗ Tâm mới hài lòng tắt vòi nước. cảm giác cứ như mình vừa giảm được mấy kg, cả người bẫng như muốn bay lên vậy, rất sảng khoái nha~

      Nhưng lúc này lại xuất vấn đề khác, đó chính là quên mang theo quần áo để thay rồi! Cả áo choàng tắm cũng thấy luôn@@

      Cũng may trong nhà chỉ có mình nhưng cũng thể cứ để vậy mà chạy ra được. Đỗ Tâm liền ngoảnh đầu nhìn quanh quất, cuối cùng nhìn thấy áo sơ mi của Cẩn Ngôn Thần mắc giá, vậy là nghĩ ngợi gì liền mặc vào, còn quên cài nút cẩn thận. Cẩn Ngôn Thần vốn cao hơn rất nhiều, size áo cũng rất rộng, đứng lúc có thể giúp Đỗ Tâm che những chỗ cần che.

      Đỗ Tâm chạy mạch vào phòng ngủ, tới bên tủ quần áo vơ nhanh lấy bộ quần áo mặc nhà. Đến khi quay đầu lại mới bị cái người đứng ngay cửa dọa cho giật bắn cả mình.

      phải chứ, tại sao lại ở nhà vào giờ này? Còn nữa, đứng đây từ lúc nào vậy, chỉ mới chạy vào thôi mà?

      Cẩn Ngôn Thần nhàn nhã tựa người vào cạnh cửa, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt ưng lóe lên tia sáng nhìn chăm chú. Hôm nay về sớm như vậy chính là để chuẩn bị hành lí cho chuyến công tác tối nay, vốn ở trong thư phong giải quyết công văn loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy còn cả tiếng mở cửa. Đoán chừng về rồi nên muốn ra ngoài xem chút, lại ngờ tới có thể chứng kiến được màn đặc sắc thế này.

      Thân hình bé lọt thỏm trong chiếc áo rộng thùng thình, nhìn qua đúng là có vẻ rất an toàn, lại còn cài cả nút cùng, là vô cùng kín đáo! Thế nhưng, nắng chiều lọt qua rèm cửa chiếu vào phòng, phủ lên người Đỗ Tâm lớp ánh sáng vàng nhạt, nhìn từ khoảng cách này có thể nhìn thấy, bên trong lớp áo trắng mỏng manh kia là những đường cong duyên dáng mị hoặc.

      Làn da trắng hồng sạch , đôi môi hồng nhuận vãn còn vương hơi ẩm ướt, hai chân thon cảnh giác khép chặt lại, từng đường nét của đều được Cẩn Ngôn Thần tỉ mỉ thưởng thức sót chút nào. Đặc biệt là khi nhìn đến ngực áo của bị mái tóc dài làm cho ướt đẫm khoảng khiến cho hình dáng đầy đặn đẹp đẽ kia ra, ánh mắt hoàn toàn bị dục hỏa thiêu đốt, yết hầu cương nghị tự chủ được liên tục di chuyển lên xuống.

      phát , càng ngày càng có khả năng khiến mất niềm tin vào năng lực tự khống chế của mình!

      Bên này Đỗ Tâm cảm thấy bản thân sắp bị ánh nhìn tham lam của xuyên thấu luôn rồi. Tiểu thuyết ngôn tình dạy, những lúc như vầy, chuồn là thượng sách! rất mệt, chỉ muốn ăn no sau đó ôm chăn đánh giấc tới sáng mà thôi.

      ôm chặt quần áo trong lòng, cúi đầu muốn chạy nhanh thế nhưng Đỗ Tâm cũng suy nghĩ đơn giản quá. Thit tươi tới miệng, đời nào con sói kia lại chấp nhận bỏ qua dễ dàng như thế chứ?

      Cánh tay Cẩn Ngôn Thần chống lên cạnh cửa, động tác liền chặn đứng đường thoát thân của Đỗ Tâm. hít hơi rồi chậm chạp ngẩng đầu lên, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại bắt đầu rơi nước mắt, cố gắng ra vẻ tự nhiên :

      “Ha ha, hôm nay về sớm quá nhỉ? Em thay quần áo sau đó cùng ăn cơm!”

      xong lại muốn kiếm đường chuồn nhưng mặc cho có cố đến thế nào Cẩn Ngôn Thần vẫn như tượng đá thể lay chuyển, đưa mắt nhìn xuống từ cao sau đó chầm chậm nở nụ cười đẹo đến chói mắt: “Chẳng phải thay rồi hay sao?”

      Đỗ Tâm quyết định giả ngu đến cùng: “Cái này em mượn của mặc tạm thôi, phải thay ra chứ!”

      Người nào đó nghe xong đáp lời, ngược lại còn phì cười, bàn tay to lớn vươn ra bắt lấy eo, ôm cả người vào lòng. cúi thấp đầu, chóp mũi như hữu ý lại như vô tình cạ cạ lên mặt , động tác tuy nhưng lại bộc lộ gần gũi, thân mật. Chỉ trong phút chốc, Đỗ Tâm bị vây trong mùi hương đặc trưng và hơi thở quen thuộc, khoảng cách của cả hai gần đến nỗi chỉ cần động đậy chút thôi là lập tức chạm vào môi . Có trời mới biết sau đó xảy ra chuyện gì, mới nghĩ thôi mà hai má đỏ bừng lên, trái tim như con chim non ngừng nhảy nhót trong lồng ngực.

      Cẩn Ngôn Thần thấp giọng thầm bên tai , thanh mang theo si mê vô hạn: “Đồ của nếu em thích đều có thể tùy ý dùng, vả lại, thích em mặc như thế này hơn!”

      Tiếp đó vành tai liền bị hé miệng ngậm lấy, toàn thân Đỗ Tâm lập tức truyền đến trận run rẩy, mọi giác quan lúc này đều như trở nên tê dại. bối rối biết làm sao, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của người trước mặt như người chết đuối vớ lấy cọng cỏ cứu mạng sau cùng. Cẩn Ngôn Thần dịu dàng bao lấy tay vào lòng bàn tay mình, lại cúi xuống lần nữa nhưng lần này là hướng đến đôi môi mà vẫn luôn khao khát kia.

      Hơi thở nóng lòng muốn hòa vào nhau, mùi mờ ám ngừng tản ra khiến khí xung quanh như nóng lên đến ngàn độ. Đúng lúc này, di động của Cẩn Ngôn Thần lại bất ngờ đổ chuông, tiếng chuông từng hồi từng hồi vang lên chút thương tiếc phá vỡ bầu gian yên tĩnh. Nhưng dường như Cẩn Ngôn Thần hề có ý định nghe máy mà chỉ lòng chuyên tâm thưởng thức mĩ vị trong lòng, thấy vậy Đỗ Tâm liền tốt bụng nhắc:

      nghe điện thoại kìa!”

      nghe!” cau mày hài lòng nhìn , lúc này mà còn tâm trí để ý đến chuyện khác sao?

      Người gọi kia cũng kiên trì, hồi chuông này vừa dứt lại tiếp đến hồi chuông khác khiến cho Đỗ Tâm cũng thấy sốt ruột lây, liền cố gắng đẩy cái người kia ra chút: “ chừng công ti có việc gấp sao? mau đến nghe mà!”

      Cẩn Ngôn Thần liếc nhìn cái điện thoại phá đám kia cái, lúc này mới lưu luyến buông ra, mặt mày đen như than tới lấy điện thoại. biết đầu dây bên kia gì, chỉ thấy vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, đến cuối cùng chỉ câu: “Được, cậu lập tức cho xe đến đón tôi!” rồi cúp máy.
      Last edited: 3/4/17

    3. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 7: EM CŨNG CÓ THỂ CHĂM SÓC CHO (PART 2)

      Cẩn Ngôn Thần vừa buông di động xuống liền bước nhanh vào phòng thay quần áo, Đỗ Tâm thấy vậy liền hỏi:

      đâu vậy? Có phải công ti xảy ra chuyện gì rồi ?”

      Cẩn Ngôn Thần đặt vali lên giường, bên trong chỉ có mấy cái áo sơ mi trắng và quần âu đơn giản, đến xoa đầu :

      “Em cần lo lắng, chỉ là phải sang Pháp vài ngày để xử lí chút vấn đề phát sinh ngoài ý muốn, xong việc về ngay thôi!”

      Đỗ Tâm chỉ “À” tiếng sau đó im lặng tiếp, còn tưởng hôm nay được ăn tối cùng nữa chứ.

      Từ góc độ của Cẩn Ngôn Thần, chỉ thấy đỉnh đầu cúi thấp, hàng mi dài nhàng lay động, đôi môi dẩu lên ra vẻ tội nghiệp. nâng cằm lên, dù trong lòng xót xa nhưng khóe miệng vẫn nén được nụ cười.

      nỡ xa đến vậy sao?”

      Vẻ mặt dương dương tự đắc, biết rồi còn hỏi của đáng ghét! Đỗ Tâm quyết định thèm để ý đến nữa, ánh mắt chuyển hướng sang chiếc vali giường.

      chỉ mang theo bao nhiêu đó quần áo thôi sao?”

      Cẩn Ngôn Thần nhìn theo tầm mắt của , thờ ơ đáp: “Bao nhiêu đó là đủ rồi!”

      “Làm sao mà đủ được?”

      Đỗ Tâm hài lòng nhìn , sau đó quay người vào phòng thay quần áo, lát sau ôm ra đống quần áo lớn, nào là áo khoác, khăn choàng, áo sơ mi, còn có mấy bộ quần áo mà Cẩn Ngôn Thần thường hay mặc ở nhà, nhìn thấy mà hoa cả mắt.

      vừa xếp đồ đặt ngay ngắn vào vali, vừa với Cẩn Ngôn Thần đứng sau lưng: “ có biết ở Pháp bây giờ là mùa đông , lại chỉ mang theo có mấy bộ quần áo tượng trưng? Công việc tuy quan trọng nhưng cũng phải chú ý đến bản thân chút chứ, lỡ như bị cảm lạnh sao đây? À đúng rồi…!”

      Đỗ Tâm chạy tới tủ đầu giường, kéo ngăn kéo lấy ra mấy vỉ thuốc và túi sưởi ấm tay sạc bằng điện có hình chú cá voi nhe răng cười rất đáng . Sau đó lại chạy về cho vào vali đầy ụ:

      “Dạ dày khỏe, sau khi ăn xong nhất định phải uống cái này, còn đây là thuốc đau đầu và thuốc cảm.”

      Cẩn Ngôn Thần nãy giờ đứng yên nhìn chạy qua chạy lại, lúc này mới tới phía sau , cầm lấy túi sưởi lên lật tới lật lui ngắm nghía, nụ cười của bây giờ chắc còn rạng rỡ hơn cả chú cá voi kia nữa.

      “Đây là cái gì?”

      “Là túi sưởi tay sạc bằng điện đấy!”, Đỗ Tâm cầm lấy hai tay luồn vào hai đầu của túi sưởi.

      “Lúc ngồi máy bay hay làm việc mà thấy lạnh cứ làm như thế này là được! Thế nào, ấm lắm đúng ?”

      “Ừm, rất ấm! Nhưng mà…” giữa chừng đột nhiên Cẩn Ngôn Thần nhấc bổng cả người Đỗ Tâm lên để cho hai bàn chân trần của đứng hai bàn chân của . Khoảng cách giữa hai người vì vậy mà còn chút kẽ hỡ, ôm lấy eo , chầm chậm xoay vòng giống như khiêu vũ.

      chủ tịch chủ trì cuộc họp trước bao nhiêu người đột nhiên lại lấy túi sưởi hình cá voi ra dùng, em xem có phải rất là phù hợp với quang cảnh ?”

      Đỗ Tâm choàng tay ôm cổ , nghiêm túc bày tỏ quan điểm: “Có gì mà phù hợp chứ? Chủ tịch cũng có nhu cầu sưởi ấm mà!”

      Cẩn Ngôn Thần nhịn được phì cười, nụ cười dưới ánh đèn ấm áp lại càng thêm mê người. Mũi cọ vào đầu mũi , hơi thở nhàn nhạt trêu đùa đôi môi hé mở của giống như bất cứ khi nào cũng có thể chiếm lấy ngay lập tức.

      là muốn mang em thu lại rồi bỏ vào túi mang theo bên mình!”. Thanh đó chỉ đủ để hai người nghe thấy.

      Nếu phải biết tuần sau bắt đầu bước vào giai đoạn thi giữa kì nhất định đưa sang Pháp cùng .

      Trái tim như bàn tay vô hình gãi , ngứa ngáy yên. vẫn chưa rời vậy mà bắt đầu thấy nhớ rồi!

      nhớ phải chăm sóc tốt cho mình đấy, đừng làm việc quá sức, dù bận thế nào cũng phải nhớ ăn cơm đúng giờ. Nếu có phải làm việc thâu đêm được uống cà phê, uống trà lúa mạch mà em vẫn hay pha cho ấy. được để bị cảm lạnh, được để cho em phải lo lắng!”

      Cẩn Ngôn Thần im lặng nghe căn dặn như bà cụ non từ đầu đến cuối, ánh mắt dán chặt vào gương mặt rời. Đợi cho xong, mới cúi xuống hôn lên môi , hoàn toàn nhuốm màu dục vọng.

      Nụ hôn đó có bao nhiêu nhàng, có bao nhiêu nâng niu, có bao nhiêu quý trọng, mãi đến lâu sau này Đỗ Tâm cũng thể nào quên.

      Sau đó, có đoạn đối thoại như sau:

      “Nhưng em mới là người khiến phải luôn lo lắng đấy!”

      “Em 20 tuổi rồi, có thể tự lo cho mình mà!”

      ?”, nghi ngờ.

      ! thấy sao, em còn có thể chăm sóc người khác nữa đấy ”, chỉ vào chiếc vali sắp cài nổi khóa.

      “Em giỏi chăm sóc người khác như vậy, vậy chăm sóc cả đời !”

      đừng có được voi đòi tiên!”

      đấy, làm vợ !”

      đừng có mơ!!!!!!”

      :th_102:
      Last edited: 3/4/17

    4. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 8: ALL OF ME
      “Ngôn Thần, em ngủ được!”

      Cẩn Ngôn Thần ngồi sau bàn làm việc xử lí công văn nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn thấy Đỗ Tâm thân áo ngủ, chân trần đứng nền nhà giá lạnh. cúi đầu dụi mắt đứng ở cửa thư phòng của , tập tài liệu trong tay liền bị Cẩn Ngôn Thần đóng lại, đặt sang bên.

      “Lại đây ôm lát!”

      Đỗ Tâm đến nằm gọn trong lòng Cẩn Ngôn Thần, ôm lấy eo , tựa vào ngực . Được mùi hương quen thuộc và hơi ấm của bao bọc, hai hàng mi vốn nặng nề của chẳng mấy chốc khép lại, hơi thở đều đều phả lên ngực Cẩn Ngôn Thần.

      Dưới ánh đèn ấm áp, hàng mi dày của như đôi cánh bướm nhàng run rẩy theo từng nhịp thở, in bóng xuống làn da trắng ngần. Cẩn Ngôn Thần nén xuống kích động muốn hôn , tiếp tục đọc công văn.

      Thế nhưng chỉ được lúc, người trong lòng bắt đầu cọ quậy.

      “Vẫn ngủ được à?”

      Đỗ Tâm gật đầu, vùi sâu vào lòng thêm chút nữa rồi lại bất động. Chợt nhớ tới buổi đêm rất hay bị đói, Cẩn Ngôn Thần bèn hỏi:

      “Có muốn ăn chút gì ? pha ly sữa nóng cho em nhé?”

      “Em đói!”

      Thế là đành phải tìm chuyện để giúp Đỗ Tâm dễ ngủ.

      “Ngày mai em có tiết học ?”

      Đỗ Tâm giọng ngái ngủ: “Có ạ, sau khi học xong còn phải ở lại họp nhóm để cùng mọi người chuẩn bị cho bài thuyết trình vào tuần sau nữa.”

      “Các em thuyết trình về đề tài gì?”

      “Kinh tế Hàn Quốc.”, Đỗ Tâm tì cằm lên ngực nhưng hai mắt lười biếng vẫn chịu mở ra.

      Cẩn Ngôn Thần cười bởi vì từ giọng điệu của có thể dễ dàng biết được là hề có chút hứng thú gì đối với môn học này rồi.

      Cẩn Ngôn Thần hôn lên trán : “Ngày mai mấy giờ em xong? đến đón em!”

      cần đâu ạ, sau khi học xong em định xem phim. Nghe bạn em dạo gần đây có bộ phim mới ra rất hay, em muốn xem thử, xem xong em tự về nhà.”

      “Em xem với ai thế?”

      mình ạ!”

      Người nào đó tự dưng trở nên khẩn trương: “Tại sao cùng em?”

      Đỗ Tâm vô tội đáp: “Giờ đó vẫn còn ở công ti mà!”

      Cẩn Ngôn Thần cầm di động bàn lên, vừa mở máy vừa hỏi : “Em muốn xem suất mấy giờ?”

      “4h”. Đỗ Tâm còn mù mờ biết muốn làm gì thấy ngón tay thon dài lướt nhanh màn hình di động mấy cái rồi tắt máy. Sau đó mặt chút biến sắc quay sang với :

      “Ngày mai 3h ở trước cổng trường đợi em, chúng ta ăn gì đó rồi xem phim”

      “Ngày mai phải làm việc à?”. Lịch làm việc của luôn rất dày đặc mà.

      Cẩn Ngôn Thần đáp: “4h ngày mai vốn dĩ có cuộc họp, chỉ cần với thư kí đẩy lên 2h là có thể xem phim với em rồi!”

      Đỗ Tâm thở phào nhõm: "Vậy mà em còn tưởng muốn trốn việc chứ!"

      cười véo mũi : " phải nỗ lực làm việc hơn ấy chứ, có như vậy mới có thể nuôi cho Tâm Tâm của trắng trẻo, mập mạp hơn chút nữa!"

      Hình như lâu lắm rồi, từ hồi lễ tình nhân năm ngoái có cơ hội xem phim cùng nhau. Vốn dĩ, cứ nghĩ đến ngày mai phải bận rộn suốt từ sáng thấy có hơi chán nản nhưng nhờ có cuộc hẹn với mà ngày mai trở nên còn nặng nề nữa rồi!

      Trong tâm trạng vui vẻ thế này, đột nhiên muốn nghe hát.

      “Ngôn Thần, hát cho em nghe !”

      “Em còn cầu nào dễ thực hơn ?”

      Cẩn Ngôn Thần trong suốt 30 năm cuộc đời chưa từng hát trước mặt bất cứ ai, cũng chưa từng nghĩ đến việc hát hò. Thế nhưng…

      “Em rất muốn nghe mà, nếu em ngủ đâu. Thần!”

      Ánh mắt long lanh như có nước, giọng mềm mại gần như nũng nịu những khiến người ta chán ghét mà ngược lại càng muốn nghe nhiều hơn nữa, tất cả kiên định cũng như lãnh đạm của Cẩn Ngôn Thần chỉ vì tiếng gọi cuối cùng của mà triệt để sụp đổ.

      trước tiên hít sâu hơi, sau đó chậm rãi thở ra, bất đắc dĩ : “ biết nhiều bài đâu nên hát bài gì em chỉ cần ngoan ngoãn nghe là được, được đòi hỏi!”

      Đỗ Tâm vui sướng gật đầu lia lịa, nằm yên trong lòng hồi hộp chờ đợi. lát sau, từ đỉnh đầu bắt đầu vang lên giai điệu chậm rãi của bài “All of me” của ca sĩ 5 lần đoạt giải Grammy - John Legend. Đỗ Tâm cũng rất thích bài hát này, Cẩn Ngôn Thần tuy hát có hơi ngượng ngạo và hơi chệch so với giai điệu vốn có của bài hát gốc chút nhưng ca từ lãng mạn cùng với thanh ấm áp của bù lại được tất cả.

      Cứ như vậy, dưới ánh đèn vàng ấm áp, trong vòng tay ôm dịu dàng và giọng hát yên bình của Cẩn Ngôn Thần, Đỗ Tâm chìm vào giấc ngủ lúc nào hay. Đợi đến khi chắc chắn ngủ say, Cẩn Ngôn Thần mới bế vào phòng ngủ. Sau khi đặt xuống giường, cũng nằm xuống bên cạnh , kéo chăn phủ lên hai người.

      ôm trong lòng, cảm nhận từng nhịp thở của , nhàng đặt nụ hôn lên trán cứ như là báu vật đẹp đẽ nhưng lại mong manh nhất thế gian vậy, đến nỗi dù ở trong mơ Đỗ Tâm cũng có thể cảm nhận được hơi ấm ấy.

      ôm chặt hơn, trong giấc mơ: “Chúc ngủ ngon, Thần!”
      Nguyên Nguyễn, 139, Chris2 others thích bài này.

    5. M è o Q u ê n T h ở

      M è o Q u ê n T h ở New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      18
      Thích nhất truyện sủng ngọt thiệt ngọt như vầy. Thanks bạn Gấu Trắng Tròn Tròn nhiều :th_12:
      Nu Gấu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :