1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 134: Đuổi hai cha con ra khỏi cửa
      Lam Phượng Hoàng

      Bình minh ngày mới vừa ló dạng, Trầm Ninh Ninh liền tỉnh, thấy mẫu thân vẫn ngủ bèn quấy rầy, trở mình, cầm chân mình lăn qua lộn lại tự chơi. Lý Minh Kỳ cả đêm ngủ, nhắm mắt chờ sáng, nghe thấy con trai chơi khe khẽ, bèn ngẩng đầu lên, với tay chọt lét bé. Từ khi sinh ra đứa bé này khiến nàng phải lo lắng, chỉ cần cho bé ăn no uống đủ, mỗi ngày đều lộ nét cười, chỉ khi bị cha bé mạnh tay trêu chọc, mới gào khan hai tiếng nhằm chiếm lấy quan tâm của nàng.

      "Con trai ngoan, để mẹ sờ sờ chút nào." Lý Minh Kỳ ôm chầm lấy bé, mở cái tay béo nắm chặt của bé ra, vừa cầm vừa vuốt, cảm giác tuyệt.

      Trầm Ninh Ninh được nàng ôm mà cười khanh khách, tựa vào lòng nàng, dụi đầu vào nàng, mùi sữa thơm tỏa ra mê hoặc bé, đôi tay bé bắt đầu thành tấn công về phía ngực, "Mẹ . . . sữa . . . sữa." nhiều ngày uống sữa mẹ, bé thèm đến ứa nước miếng, hiếm khi phụ thân độc ác có mặt ở đây, liền dùng sức làm nũng.

      Lý Minh Kỳ bị bé sờ đến nhột, nhịn được hôn hai cái lên cái cổ non mịn của thàng bé, nhìn con trai mang vẻ mặt khao khát uất ức nhìn mình trông mong, nàng mềm lòng, được rồi, con trai còn , cai sữa gì đó đều đợi cả , ném toàn bộ lời thề mình vừa thốt ra sau đầu.

      Trầm Ninh Ninh reo hò tiếng liền xông đến, mắt to thông minh lóe ánh sáng vui mừng, "Mẹ . . . ." Vừa bú sữa vừa vuốt.

      Lý Minh Kỳ xoa cái đầu của bé, cười chiều, "Con trai ngoan, da mặt dày, thân thể khỏe mạnh và tính cách quật cường này là giống ai đây."

      "Toàn thân nó, ngay cả chút quật cường ấy, đều giống nàng." Trầm Ngạn Khanh đẩy cửa bước vào, mới ra sau núi tắm xong, thay bộ quần áo sạch , cả người cực kỳ nhàng khoan khoái, nhìn ra chút mệt mỏi nào.

      Lý Minh Kỳ nhíu mày, "Sao rồi? Giết người nhắm rượu rồi à?" Theo bước càng đến gần, mùi máu tanh càng ngạt ngào dày đặc.

      Trầm Ngạn Khanh ngửi trái ngửi phải người, ngửi ra mùi gì, "Kỳ Kỳ, nàng nghĩ nhiều rồi." xong vui vẻ xông đến, ôm hai mẹ con, nâng ngón tay chỉ lên trán con trai, "Sữa ngon lắm sao?"

      Trầm Ninh Ninh lặng chút, đây là lần đâu tiên phụ thân lộ vẻ hiền hòa với bé, nhóc con được vui quên lúc buồn, cười vui vẻ, cúi đầu mạnh mẽ hút thêm, dùng hành động cho biết, uống rất ngon.

      Trầm Ngạn Khanh cười nhìn Lý Minh Kỳ, "Kỳ Kỳ, phải nàng cai sữa cho con sao?"

      Lý Minh Kỳ đề phòng trừng mắt nhìn , giả ngu : "Lúc nào? Sao thiếp nhớ." Nhanh khép quần áo mình lại, hỏi: "Cả đêm chàng về, rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì?"

      "Trọng Tam Lâu đến, lại rồi." Trầm Ngạn Khanh nhìn động tác của con trai, ánh mắt dần tối, ngón tay thon dài mơn trớn gương mặt nàng, nhớ tới lời nguy hiểm của Trọng Tam Lâu, mặc kệ là hay giả, nghĩ hẳn nên lên Thượng Kinh sớm chút, ngay lúc mọi việc còn có thể khống chế liền giải quyết hoàn toàn, trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại : "Kỳ Kỳ, ta cũng đói bụng."

      Trầm Ninh Ninh nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngốc, khóe môi còn đọng sữa, cười với cha mình, vô cùng nhường nhịn : "Uống." Chỉ cần phụ thân đuổi bé , bé vô cùng nguyện ý chung sống hòa bình với phụ thân.

      Lý Minh Kỳ giận mà bật cười, nhéo mặt con trai, mắng: "Nhóc vô lương tâm, hai cha con giuộc, đều cút hết cho thiếp."

      Đêm qua Trầm Ngạn Khanh dùng nội lực chém giết cả đêm, thân thể suy yếu tinh thần cũng mệt mỏi, lúc này cảm nhận được ấm áp của gia đình, toàn thân vui sướng nên lời. Nghe thấy lời nương tử, vô cùng phối hợp, nhanh như hổ đói vồ mồi ôm hai mẹ con xoay đến bên giường, vùi đầu vào cổ nàng, than thở: "Kỳ Kỳ, vi phu mệt mỏi."

      Lý Minh Kỳ đen mặt, bàn tay đẩy ra liền buông cuống, vuốt lên vai lưng , lo lắng hỏi: "Chàng bị thương? Đứng lên cho thiếp xem nào."

      "Ừ, bị thương cực kỳ nghiêm trọng." Trầm Ngạn Khanh nghiêm trang, động tác tay lại cực kỳ lưu manh.

      Lý Minh Kỳ nhịn được, trực tiếp tát cái, tức giận : "Rốt cuộc là sao." được câu đứng đắn hả.

      Trầm Ngạn Khanh nuốt hết tiếng hô của nàng, đợi đến khi nàng thở hồng hộc mới buông ra, rất trình tự kể lại chuyện ngày hôm qua. xong liền chui đầu vào trước ngực nàng, cùng Trầm Ninh Ninh mắt to trừng mắt , chút lạnh lùng xa cách, thuần túy là đứa nhõng nhẽo dòi kẹo.

      "Sao ông ấy lại rời cốc?" Hai tay Lý Minh Kỳ dùng sức đẩy đầu của , đến cuối cùng, thoát ra được, nàng lại mặt đỏ tai hồng, "Trầm Ngạn Khanh, chàng bao nhiêu tuổi rồi, sao biết ngượng thế hả, nhanh đứng lên cho thiếp."

      Răng Trầm Ngạn Khanh nhay cắn, mơ hồ : "Vi phu đói bụng."

      Lý Minh Kỳ đến cổ cũng đỏ rồi, "Ngạn Khanh, đừng làm rộn, con còn ở đây đó."

      Trầm Ninh Ninh uống no rồi, ở bên xem mà vỗ tay cười, tiếng cười ha hả, cái trán trơn bóng muốn dụi về phía trước.

      Trầm Ngạn Khanh vươn đầu lưỡi liếm liếm, liếm khiến cả người Lý Minh Kỳ tê ngứa, ôm hông nàng, : "Quân Nho phái người thăm dò, Kỳ Kỳ, nàng yên tâm , ông ta bị thương , tạo được sóng gió gì đâu." Toàn thân Trầm Ngạn Khanh bốc lửa, với tay muốn ném Trầm Ninh Ninh xuống.

      "Chàng nên lo nghĩ đến tâm tư của Tuyết Nữ." Lý Minh Kỳ chịu đựng động tay động chân, còn có con trai như lửa đổ thêm dầu, trước khi phát hỏa nàng phải làm mọi việc.

      Trầm Ngạn Khanh nghĩ đến, bằng sao lại dễ dàng thả ông ấy rời ? "Kỳ Kỳ, nàng nên quan tâm lo lắng phải làm thế nào cho ta ăn no."

      Lý Minh Kỳ thể nhịn được nữa, cước liền đạp tới, "Cút."

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 134: Đuổi hai cha con ra khỏi cửa (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh nhanh nhẹn, trở mình cái giữa trung, bình an đáp xuống đất, sờ sờ mũi, đêm qua tiêu hao nội lực quá lớn, hẳn phải là đối thủ của nương tử, liền cất giọng mềm nhũn, "Kỳ Kỳ."

      "Ăn uống no đủ rồi, ngồi qua bên ." Lý Minh Kỳ cũng vứt Trầm Ninh Ninh ra ngoài, hai cha con cùng lúc bị đuổi ra khỏi nhà.

      Trầm Ninh Ninh cắn ngón tay, nhếch môi, bé thực hồi hộp, lần đầu được phụ thân ôm mà, thực là kích động đó? Thấy phụ thân có ý ném bé , ngại ngùng câu cổ , nhàng hôn cái lên cằm Trầm Ngạn Khanh, cực kỳ lấy lòng, hô tiếng ràng, "Phụ thân." Người đừng chán ghét Ninh Ninh.

      Tiếng trẻ con trong trẻo, vô cùng dễ nghe, Lý Minh Kỳ ở giường nghe mà mũi chua xót, cầm gối ném qua, "Trầm Ngạn Khanh, hôm nay chàng giữ con, chàng chăm sóc cho tốt, nếu chọc con khóc, đêm nay cả hai đừng hòng về phòng."

      Trầm Ngạn Khanh ôm nhóc con trong lòng, ban đầu động tác thực cứng ngắc, sợ dùng sức cái liền ôm nghẹn con, nghe thấy lời dày đặc giọng mũi của Kỳ Kỳ, lòng nóng lên, nghe lời ừ tiếng, ôm con trai rời phòng.

      Bầu trời trong vắt mây gió, là ngày thời tiết đẹp hiếm có, Trầm Ngạn Khanh toàn thân áo gấm thêu mây, đỉnh đầu đeo ngọc quan, trong lòng ôm đứa trẻ thơm mùi sữa, hai cha con mắt to trừng mắt , lâu sau, mới mở miệng, "Thằng nhóc thối tha, chỉ lần này thôi đó, có lần sau đâu."

      Trầm Ninh Ninh cái hiểu cái , nằm ở trong lòng phụ thân, bé cực kỳ ngoan ngoãn, nghi hoặc nhìn , trong mắt đều là loại tình cảm thân thiết ngưỡng mộ, "Phụ thân?"

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc ở ngoài cửa cúi đầu hành lễ, "Cung chủ, ngài muốn đưa tiểu công tử ra ngoài ư?" Hôm nay mặt trời nhất định mọc ở đằng tây, nhất định là thế, hai nha đầu thể tin dụi dụi mắt mấy lần.

      "Ừ, chuẩn bị kiệu mềm ." Trầm Ngạn Khanh tính toán, hôm nay thành Nam hẳn rất náo nhiệt, mà tâm tình của có thể miễn cưỡng xem như khá tốt, tính đưa Trầm Ninh Ninh xem mở rộng tầm mắt. Sở dĩ muốn ngồi kiệu, là bởi vì mang theo đứa , hai là cũng có thể thoải mái nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi lát.

      Lần đầu tiên cung chủ muốn đưa tiểu công tử chơi, chừng cũng là lần cuối cùng. Phượng Nhã nghĩ, nàng ta nên chuẩn bị chu toàn mọi việc, cho tiểu công tử lần đầu khó quên, cho nên, kiệu mềm, mỹ nhân, hoa thơm dẫn lối gì đó đều phải có.

      Lý Minh Kỳ đuổi hai cha con rồi, nàng cũng nằm giường được, đứng dậy mặc quần áo ăn cơm, chờ khi xong xuôi bước ra cửa, vừa vặn nhìn thấy hoa bay đầy trời cùng đỉnh kiệu biến mất trong vùng núi non xanh biếc, nàng mở to hai mắt, thán phục nửa ngày, : "Nhã Nhi, đẹp đấy."

      "Chủ nhân quá khen, nếu bận việc bếp núc, hẳn bảo các tỷ muội đánh đàn thổi sáo, tiện đó cũng thể khí thế của Vô Trần cung chúng ta." Phượng Nhã cực kỳ khiêm tốn, nàng ta hiếm khi được thấy cung chủ vì tiểu công tử thích mà thỏa hiệp.

      Lý Minh Kỳ cứng họng, gật gật đầu, "Hi vọng bọn họ chơi vui vẻ."

      "Chủ nhân, đêm qua ngài lại chịu nghỉ ngơi cho tốt sao?"

      Lý Minh Kỳ xoa bóp cái trán đau ỉ, " sao, ta ngồi thiền lúc tốt thôi."

      "Chủ nhân, hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra đại hội võ lâm, ngài muốn tham gia náo nhiệt sao?" Tiểu Chủ nhân cùng cung chủ, nàng ta cũng rất muốn , Phượng Ngọc thầm sốt ruột.

      Lý Minh Kỳ lắc đầu, cười : "Hôm nay có việc gì, ta cho các em nghỉ ngày, muốn đâu cứ ."

      Phượng Ngọc hoan hô tiếng, ôm Lý Minh Kỳ nhảy cao, "Chủ nhân, Ngọc nhi người chết mất."

      "Chơi cứ chơi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn." Lý Minh Kỳ cũng quá lo lắng, có Trầm Ngạn Khanh ở gần đó, nhất định để người nhà chịu thiệt.

      "Dạ, bọn nô tỳ tuân lệnh." Phượng Nhã và Phượng Ngọc liếc nhau, tạm biệt Lý Minh Kỳ, đuổi theo cỗ kiệu.

      Lý Minh Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, trong viện ánh mặt trời sáng lạn, ngoài này chỉ còn lại mình nàng, yên tĩnh hiếm có, duỗi cánh tay, nhịn được liền luyện công phu quyền cước.

      Thân thể nàng di chuyển ung dung nhàng, vung tay rướn người, chiêu thức lưu loát liên tục, so với hai năm trước khác biệt trời. Khóe mắt liếc qua, thấy Quân Nho từ bên ngoài tiến vào, vội vàng ngừng lại, quan tâm hỏi: "Quân Nho, huynh sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?"

      "Minh Kỳ, Ngạn Khanh đâu?" Ngay cả nho nhã trước kia Quân Nho cũng đánh mất, chỉ còn lại lo lắng cùng gấp gáp, vừa hỏi vừa nâng bước vào trong phòng.

      "Quân Nho, huynh đừng hoảng hốt, có việc gì cứ với muội, sáng nay Ngạn Khanh đưa con ra ngoài chơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chuyện gì có thể khiến Quân Nho mất vẻ điềm tĩnh? Tim Lý Minh Kỳ chợt giật thót, "U cốc gây ra việc gì rồi ư?"

      "Bọn họ đâu vậy, ta đuổi theo bọn họ." Quân Nho than tiếng, nuốt lại lời muốn xuống, xoay người rời .

      Lý Minh Kỳ lắc mình ngăn cản, "Quân Nho, đuổi theo muộn, ai xảy ra chuyện? Huynh cũng sao, chờ muội lát, muội với huynh." Lời vừa thốt ra, nàng xoay người trở về phòng, lấy vũ khí phòng thân.

      Quân Nho còn cố tình muốn chạy, nhưng biết tốc độ của mình nhanh bằng nàng, chỉ có thể chờ, thấy nàng quay lại, ta lộ vẻ nghiêm trọng : "Minh Kỳ, ta cố ý muốn giấu muội, chỉ là biết nên từ đâu."

      " trọng điểm."

      "Trọng điểm chính là Đương kim Thánh Thượng gạt văn võ cả triều cải trang tuần, đường tới nơi này gặp phải ám sát, chúng ta phải đến cứu giá trước khi Trọng Tam Lâu đến đó." Quân Nho sốt ruột, lại sợ Lý Minh Kỳ hỏi ta Thánh Thượng gặp nguy hiểm liên quan gì đến Ngạn Khanh, cũng may nàng chẳng hỏi thêm gì, khiến ta thở phào nhõm.

      Sắc mặt Lý Minh Kỳ hơi trầm xuống, xem ra việc cũng lạc quan như nàng tưởng, "Quân Nho, việc này nên chậm trễ, muội và huynh chia làm hai đường, huynh cho muội biết việc xảy ra ở đâu, muội trước, huynh nhanh chóng chạy gọi Ngạn Khanh đến đây phối hợp."

      P/S: Hôm trước nhiều bạn cứ thắc mắc về việc bạn Quân Nho liếc nhìn bạn Kỳ Kỳ trước khi rời . Giờ có thể tự hiểu rồi chứ???:058:

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Phá cảnh chút. hiểu gì hả nàng? Ta vẫn chưa hiểu lắm @@
      Miken Ha thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Hoàng Thượng là gì của bạn Kỳ Kỳ? Quân Nho là con trai của ai?
      Minh Hồng thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 135: Áo choàng nhuộm máu
      Lam Phượng Hoàng

      Sáng sớm khi rời giường trời vẫn trong xanh, tới gần buổi trưa tiếng sấm mùa xuân vang vọng khắp đất trời phương Bắc, cành liễu mảnh sắp nẩy mầm điên cuồng lắc lư trong gió Bắc, bao lâu liền rơi xuống những mảnh vụn xanh biếc.

      Lý Minh Kỳ dẫn theo hơn mười Ám Long vệ, chạy thẳng đường, theo hướng bắc rời khỏi thành Lâm Nghi, thẳng đến bãi săn núi Vũ Hoàn, đoàn người Vũ Đế được bố trí nghỉ tạm ở đây, hộ vệ theo thương vong trầm trọng, xung quanh lều trại đứng đầy Ngự Lâm quân giương cung lắp tên.

      "Chủ mẫu, vừa nhận được tin tức, Tể tướng đương triều thông đồng với địch tiến hành binh biến, khống chế Hoàng Thành, cửa thành đóng chặt, dân chúng đóng cửa ra khỏi nhà, mà đại thần trong triều đều bị giam giữ ở trong cung ép quy hàng." Thống lĩnh vừa mới nhận được bồ câu đưa tin thám tử gửi tới, bẩm báo cho Lý Minh Kỳ sót chữ.

      Kinh thành có khác gì tòa thành chết đâu chứ? mặt Lý Minh Kỳ lên vẻ sầu lo, "Tướng quân cách kinh thành gần nhất là ai? đến tiếp ứng sao?"

      "Bình Quảng vương và Hạ Hầu tướng quân nhận được cấp báo đến truy quét phản nghịch."

      "Ừ, chúng ta vào thôi." Lý Minh Kỳ cũng quá lo lắng, tuy thế U cốc mạnh, nhưng Vũ Đế cũng phải kẻ ngồi , chừng tai họa hôm nay cũng là do ông ấy tính toán chu toàn, chỉ e đổ máu hy sinh là thể tránh.

      "Là ai?" Thị vệ tuần tra núi thấy có người lạ lên núi, trầm giọng quát lạnh, rất có xu thế lời hợp liền trực tiếp vung đao kiếm.

      "Tại hạ Lý Minh Kỳ, cầu kiến bệ hạ." Lý Minh Kỳ kiêu ngạo siểm nịnh, cất giọng trong trẻo dễ nghe, chậm rãi truyền vào trong lều trại.

      " được vô lễ." Thị vệ thống lĩnh biến sắc, sợ nàng quấy nhiễu thánh giá, tiến lên ngăn lại, gã còn chưa kịp nâng tay, người bước ra khỏi lều vải, ngăn gã lại.

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn, liếc mắt cái liền nhận ra người tới, cúi chào: "Minh Kỳ bái kiến Thừa tướng đại nhân, bệ hạ bị hoảng sợ chứ?" Dọc đường lên núi, nàng thấy mấy chỗ có dấu vết đánh nhau chém giết ràng, máu nhuộm đỏ lá cây.

      Hạt mưa mát lạnh rơi xuống thành chuỗi, rơi lộp độp, lại thể làm ướt góc áo nàng.

      Quân Mục Vân liếc mắt nhìn nàng sâu, nghiêng người nhường lối, "Mọi việc phía Bệ hạ đều tốt, Thái Tử Phi điện hạ, mời vào."

      Lý Minh Kỳ lắc đầu, "Thừa tướng vẫn nên gọi ta là Minh Kỳ thôi, hoặc gọi ta tiếng Trầm phu nhân cũng được."

      Quân Mục Vân hơn bốn mươi niên kỷ, năm tháng cũng lưu lại dấu vết gì mặt ông ta, dáng vẻ Quân Nho giống ông ấy, nhưng nàng lại thể thân thiết nổi.

      Quân Mục Vân thấy phong thái nàng ung dung tao nhã, hai mắt thông minh trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt thản nhiên, biết nàng kiên định, trước mắt cũng phải thời cơ để thuyết phục, ông ta cười hiền hòa : "Hoàng thượng nghe người đến rồi, vui mừng, phu nhân, nên theo ta vào thôi." Ông ta thể gọi tục danh của quốc mẫu tương lai, đành phải lùi bước gọi tiếng phu nhân.

      Lý Minh Kỳ nhàng đồng ý, ra hiệu cho Ám Long vệ ở lại bên ngoài chờ đợi, nàng nâng bước vào lều trại.

      Bên trong thực ấm, ẩm ướt như bên ngoài, chưa thấy người, ngửi được mùi trà thơm thấm vào ruột gan, là trà Vũ tiền Long Tĩnh.

      Mặc dù gặp nạn, vị hoàng đế bệ hạ vĩ đại này cũng để bản thân chịu uất ức, lúc nào cũng biết hưởng thụ, Lý Minh Kỳ thầm mỉm cười, quỳ gối bái lạy, "Minh Kỳ bái kiến hoàng thượng."

      người Vũ Đế tỏ vẻ uy nghi gì, buông chung trà trong tay, đánh giá Lý Minh Kỳ từ đầu đến chân dưới ba lần, thầm cảm thấy vừa lòng, cho đứng dậy, chỉ : "Gọi phụ hoàng."

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu, môi nhếch cực nhanh, làm theo ý ông, giọng : "Thoạt nhìn tình huống của ngài cũng tệ như Quân Nho ." Nghiêng người định rời .

      Vũ Đế gõ bàn, hơi thở người ông rất bình dị gần gũi, giận dữ : "Con cũng muốn bắt chước nó mà xa cách ta sao? Quay lại cho ta."

      Lý Minh Kỳ dừng bước, "Hoàng thượng, Minh Kỳ chạy thẳng tới đây là vì cứu giá, nếu mọi việc của ngài vẫn ổn, Minh Kỳ xin lui trước." Dù bị lừa gạt là ai, trong lòng đều thoải mái, hiếm thấy là, vừa nhìn thấy vị Võ Hoàng đế danh tiếng lẫy lừng này, trong lòng nàng lại có chút mâu thuẫn nào, ngược lại cảm thấy rất muốn gần gũi.

      "Nếu vậy, các con tới gặp ta sao?" Vũ Đế ngồi vị trí cao nhiều năm nhưng lại có chút tự cao tự đại, hiếm có. Nơi thái dương ông điểm bạc, cả người có vẻ phong lưu nho nhã hơn người, cặp con ngươi đen sâu cơ trí, lúc nghiêm túc nhìn người, khiến người ta rất khó nảy sinh kháng cự.

      Lý Minh Kỳ cúi mắt, đứng lại, vứt bỏ thân phận bất quá ông ấy cũng chỉ là ông lão độc mà thôi, "Hoàng thượng, Minh Kỳ cố hết sức thuyết phục phu quân, trước lúc đó, xin tha thứ cho Minh Kỳ bất hiếu."

      Vũ Đế bệ hạ cười khẽ, khóe mắt lộ ra dấu vết tháng năm, "Tốt lắm, ta nhẫn nại thêm mấy ngày, Minh Kỳ, con cũng đừng khiến ta thất vọng."

      Lý Minh Kỳ im lặng gì, thị phi phải trái năm đó, tất cả đều do các người tự mình gieo xuống, sao đến cuối cùng lại rơi lên người nàng vậy chứ?

      Vũ Đế từng trải đến mức nào, đương nhiên có thể nhìn thấu tính tình Lý Minh Kỳ, có số người thích trước làm sau, mà số khác ngược lại, bọn họ thích làm trước mà chịu , ví dụ như nàng, "Trước khi kinh thành hỗn loạn, ta bảo người đón cha mẹ con ra, con phải lo lắng cho an nguy của bọn họ."

      Hoàng thành bạo loạn, tránh được trận giết chóc, nàng đúng là lo lắng cho an nguy của cha mẹ, sợ hãi cha mẹ bị nàng liên lụy giống như kiếp trước, nghe thấy lời Vũ Đế, lòng nàng nảy sinh thiện cảm, cúi đầu hành lễ, "Minh Kỳ đa tạ hoàng thượng lo lắng chu toàn."

      "Người nhà đừng lời xa lạ, đứa bé có khỏe ?" Vũ Đế cất giọng hiền hòa, lúc đến đứa bé lại mang theo chút dè dặt.

      "Ninh Ninh rất ngoan ngoãn lanh lợi, khóc lóc cũng náo loạn, thằng bé biết chạy, cũng biết ít từ đơn giản, chờ xử lý xong mọi việc ở đây, con dẫn thằng bé đến thỉnh an ngài." Lý Minh Kỳ nhắc tới con trai, đáy lòng cũng mềm mại.

      "Tốt, tốt lắm."
      AliceNguyen, vanlactamviem, lonkon9513 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :