1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Quay Về Yêu Anh - Chi Hoãn (Full + ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 38 – Quay Về .
      Edit: Thô Ky

      An Tử Thiên im lặng , nhưng nắm tay chặt, giống như là lo lắng Bạch Thấm vùng vẫy thoát khỏi tay vậy

      Bạch Thấm bỗng nhiên giơ bàn tay kia lên hung hăng nhéo lỗ tai :“Chị Tử Nguyệt ! An gia gia gần đây luônnhắc chuyện gọi điện thoại cho gia gia, Tử Thiên là bất hiếu! Chẳng lẽ mỗi lần ông nội An đều phải chủ động gọi cho sao? cũng thể chủ động gọi điện thoại cho gia gia sao?”

      về gọi ngay.” Tâm tình cuối cùng cũng thả lỏng, An Tử Thiên theo phản xạ trả lời rất nhanh.

      “Thế này mới đúng nha! Chỉ có điều được là chị Tử Nguyệt gọi điện thoại nhắc mới nhớ nga, nếu ông nội An tức giận!” thấy nghe lời , mới buông lỗ tai ra, còn quên dặn dò , Bạch Thấm lại nở nụ cười.

      “Hiểu rồi.” tính tiền, về nhà thôi.

      “Tốt nhất là cùng An gia gia nên gọi video, để cho gia gia có thể nhìn thấy mặt . Như vậy gia gia càng cao hứng hơn!” Bạch Thấm vừa vừa .

      “Được.”

      Hai người dắt tay nhau về hướng nhà trọ, ánh nắng chiều tịch mịch, thoạt nhìn tất cả đều êm dịu như thế, có gì xảy ra.

      Buổi tối, hai người đều ở trong thư phòng, Bạch Thấm làm bài tập, mà An Tử Thiên lại ngồi bên cạnh đọc sách.

      “Thấm Thấm?” An Tử Thiên ngẩng đầu liền phát , vốn là nên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính Bạch Thấm giờ phút này lại xuất thần nhìn chằm chằm đến ngẩn người.

      “Dạ?” Bạch Thấm phục hồi tinh thần lại, nghi hoặc nhìn .

      “Bài tập xong rồi?”

      “A, chưa xong.” Ý thức được mình lại nhìn đến ngẩn người, Bạch Thấm cười cười, lại vùi đầu bắt đầu đánh chữ.

      Giáo sư Lê phát Bạch Thấm gần đây ở lớp học thường có chút tập trung, ông muốn dùng ánh mắt nhắc nhở vài lần, nhưng lần cũng chưa chú ý tới.

      “Như vậy, nay phương pháp thúc đẩy thương mại qua , phương pháp thúc đẩy thương mại vẫn có thay đổi, vậy trọng điểm là gì? Bạch Thấm, em biết ?” Ông đưa mắt thẳng tắp về phía Bạch Thấm, mà lại ngồi ở ngơ ngác hề nhúc nhích: “Bạch Thấm?”

      Tô Thanh Thiển vội vàng dùng cánh tay thúc thúc vào người bên cạnh còn ngẩn ngơ, Bạch Thấm lúc này mới mới giật mình, nhìn về phía Tô Thanh Thiển rồi vội vàng chuyển hướng lên bục giảng, thấy giáo sư Lê vui nhìn chằm chằm, vội vàng đứng dậy.

      “Bạch Thấm, nếu em muốn nghe giảng bài có thể đến, nếu đến nên lắng nghe. Thầy vừa mới hỏi đến vấn đề gì, em biết ?” Cho dù là ông thích người học trò này, nhưng thái độ học tập lại nghiêm túc, ông càng phải nghiêm khắc phê bình, bởi vì đối với ông như thế là tôn kính, như vậy học trò của ông làm sao có thể nể phục !

      Bạch Thấm cúi thấp đầu, ánh mắt khẽ dời, rất nhanh ngẩng đầu đáp:“ Thầy hỏi em nay phương pháp thúc đẩy thương mại qua , phương pháp thúc đẩy thương mại vẫn có thay đổi, vậy trọng điểm là gì.”

      Thấy Bạch Thấm trả lời chính xác câu hỏi của mình, thần sắc ông hơi dịu chút:“Ừ, em chút , trọng điểm là gì?”

      Bạch Thấm lưu loát ra đáp án. Sắc mặt của giáo sư Lê mới khôi phục bình thường:“Ngồi xuống , học phải tập trung chú ý.”

      Bạch Thấm thở dài nhõm, ngồi xuống cố gắng tập trung chú ý nghiêm túc học.

      “Tiểu Thấm, lúc nãy học cậu có chuyện gì vậy hả?” Vừa hết tiết, Lâm Thước Nhạc liền đến trước mặt Bạch Thấm.

      Bạch Thấm lắc đầu: “Có chút thất thần mà thôi. Cám ơn!” Câu sau là với Tô Thanh Thiển, nếu nhờ nàng nhanh tay viết ra đáp án giấy, biết làm sao thuận lợi trả lời như vậy.

      có việc gì.” Tô Thanh Thiển lắc đầu :“Cậu vừa lên lớp liền ngẩn người.”

      Lâm Thước Nhạc nghe thấy Tô Thanh Thiển như vậy tỉ mỉ suy nghĩ cũng hiểu được hôm nay Bạch Thấm có cái gì đó đúng :“Đúng vậy, Tiểu Thấm cậu làm sao vậy?”

      có gì, nếu thực có chuyện gì tớ nhất định với các cậu.” Bạch Thấm trấn an hai người bạn, cười cười.

      Thấy thế, hai người đành hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ chuyển đề tài, bắt đầu bàn tán cái khác.

      “Tiểu Thấm, hôm nay cậu còn giúp Trình Việt Vũ ?” Lâm Thước Nhạc hỏi

      “Cuộc thi sắp đến rồi, thời gian rất gấp! Có thể giúp được ?” Tô Thanh Thiển , tại mới bắt đầu thu thập những số liệu chứng minh lần nữa, thời gian kì thực có chút gấp.

      “Hôm nay cần đến đó chút, về sau nữa.”

      “Các cậu nhanh như vậy đều chuẩn bị xong tài liệu sao?” Cái này quá nhanh đó, Lâm Thước Nhạc kinh hô!

      “Cậu giải quyết vấn đề ?” Tô Thanh Thiển hỏi.

      “Ừ, tớ hỏi đúng là trong công ty có chủ quản cùng Trình Việt Vũ có chút mâu thuẫn, nên cố ý ngáng chân. Đến lúc đó tớ tiếng tốt rồi.”

      “Việc này chủ quản đó cũng hơi thất đức chút, vì chút ân oán cá nhân quan tâm đến tiền đồ người khác sao? Tiểu Thấm, sao cậu cho An đại nhân đem tên chủ quản đó khai trừ nha?” Lâm Thước Nhạc thở phì phì, tuy rằng tiếp xúc quá nhiều, nhưng ấn tượng của đối Trình Việt Vũ cũng tệ lắm, sáng sủa tuấn tính cách hài hước, hai người ở cùng chỗ luôn có chuyện tán gẫu.

      “Tử Thiên quan tâm mấy việc này, quên , chừng mâu thuẫn này người khác xem ra có gì nhưng đối với chủ quản đó lại rất quan trọng.” Bạch Thấm lắc lắc đầu, cho Lâm Thước Nhạc cơ hội nữa:“Được rồi, đừngnhắc việc này nữa. Giờ tớ thông báo cho các cậu biết, ít ngày nữa tớ sắp du lịch,ngắm phong cảnh, hưởng thụ thế giới bên ngoài!”

      “A a a, Tiểu Thấm, đâu, mang tớ , mang tớ với!” Lâm Thước Nhạc lập tức la lên, vừa nghe có chuyện tốt quên hết mọi thứ.

      “Đừng có nằm mơ, cậu muốn làm “bóng đèn” à ?” Tô Thanh Thiển bên cạnh nãy giờ rất bình tĩnh.

      Chậu nước lạnh này dội lên người xem ra thành công, Lâm Thước Nhạc vừa nghe cùng An Tử Thiên lập tức :“Tiểu Thấm, bạn tốt có lương tâm a! Trọng sắc khinh bạn!”

      “Là ấy đề suất, nơi nào vẫn còn chưa quyết định được.”

      “Tớ mặc kệ, cần biết các cậu nơi nào, đều phải mang quà về cho tớ! Oa nga, hạnh phúc nha, vừa mới cầu hôn xong liền ra ngoài hưởng tuần trăng mật?” Lâm Thước Nhạc nheo mắt :“Sau này, tớ nhất định bắt bạn trai tớ cũng phải đối với tớ như vậy!”

      Bạch Thấm yên lặng xấu hổ:“Được rồi, tớ với chuyện này với Triệu Ngạn Bân chút, để tránh cho cậu ấy mệt chết vì dày vò, còn làm công!”

      Sau khi chia tay hai người bạn tốt, vừa về chỗ văn phòng giáo viên nghiên cứu, lấy điện thoại ra gọi điện.

      “Chị Tử Nguyệt, là em.”

      “Ừm, Bạch Thấm, có chuyện gì?”

      “Chị Tử Nguyệt, chị phân phó cấp dưới đem giấy chứng nhận thực tập của học trưởng em đóng dấu, thuận tiện đồng ý cho ấy sử dụng này tư liệu !” Bạch Thấm nghĩ chút, vẫn là mở miệng .

      “Tử Thiên đồng ý?”

      phải, em chuyện này với ấy. Chị Tử Nguyệt dù sao chị ở An thị làm chút việc tốt, Tử Thiên ấy vốn cũng quản mấy loại chuyệnthế này.”

      “Tại sao em lại chuyện này với nó?"

      “Nếu em trực tiếp với ấy, ấy chắc chắn đồng ý, lần trước phải cũng như thế sao? Em muốn giữa hai chúng em lại phát sinh mâu thuẫn, chị Tử Nguyệt coi như suy nghĩ vì Tử Thiên , hai chúng ta thêm chuyện bằng bớt chuyện.”

      “Được, chuyện này chị giúp em. Nhưng mâu thuẫn là ở chỗ nào, lần tới nếu còn có chuyện tương tự phát sinh, em phải tự mình nghĩ biện pháp tốt mà giải quyết.”

      Nhắc tới em trai An Tử Nguyệt là liền đáp ứng Bạch Thấm, kỳ ra cũng phải, giữa hai người bọn họ thể giống như người khác, cãi nhau xong sao. Mỗi lần có mâu thuẫn, Tử Thiên nhất định bị tổn thương, mặc kệ ai đúng ai sai. Bạch Thấm giờ ra càng hợp ý hơn so với trước kia, biết nhẫn nại nhân nhượng. Lại tiếp, đối với Bạch Thấm là có chút công bằng, nhưng dù sao mình cũng là chị của Tử Thiên, mà phải chị của Bạch Thấm. cảm thấy Bạch Thấm hẳn là có thể tìm ra cách dễ dàng giải quyết mâu thuẫn.

      “Em biết, cám ơn chị Tử Nguyệt!”

      Gọi điện xong là lúc Bạch Thấm đến cửa văn phòng, vào trong nhìn, a, người đâu? Nhìn xung quanh phong thấy được thân ảnh Trình Việt Vũ, nhìn đồng hồ, buồn bực, thông thường lúc này ấy nên ở đây rồi!

      Bỗng nhiên có người vỗ vai:“Em tới nhanh, còn tích cực hơn cả ! Ai biết còn tưởng rằng em mới là người làm luận văn!”





      Là Trình Việt Vũ, Bạch Thấm xoay người:“Sao lại thích đánh lén sau lưng em thế? Hôm nay sao lại tới trễ, thiếu chút nữa tưởng đến?”

      Trong tay giơ lên chồng sách, Trình Việt Vũ cười :“Ừm, lấy sách, cho nên đến trễ.”

      Rất nhiều sách, Trình Càng Vũ ôm hơi khó khăn, Bạch Thấm bỗng nhiên nở nụ cười:“Có lẽ lúc này nên dọn dẹp hết sách trở về ?”

      “ A? Sao lại như vậy?” Trình Việt Vũ nghi hoặc hỏi.

      hỏi thăm giúp rồi, An Thị có vài người đối với có chút hiểu lầm nên mới công nhận . Em với bọn họ thực lực của , hôn phu của em cũng gặp vài người cấp dưới, chắc là quá vài ngày vấn đề của giải quyết .”

      Trình Việt Vũ nghe vậy, bình tĩnh nhìn thẳng Bạch Thấm vài giây, khi bắt đầu có chút nghi ngờ, nhàng cười “Phải , biết, cám ơn em!”

      “Chẳng lẽ vui sao?”

      “Vui chứ em, nhưng...... phải mất công làm nhiều chuyện như vậy sao?” Trình Việt Vũ có chút mỏi mệt nhìn xung quanh văn phòng có chút hỗn độn, thở dài sâu.

      có việc gì, mấy thứ này có ngại gì đâu!” Bạch Thấm hiểu , trấn an .

      cũng phải, thế nào, có muốn theo giúp cùng trả sách hay ?” Trình Việt Vũ tinh thần phấn chấn liền hỏi.

      được, em đến đây chính là với việc này chút. Em còn có việc trước !”

      “Được rồi, xem ra trời sinh ra để làm số khổ thế này!” Trình Việt Vũ tự mình trêu chọc .

      “Ha ha, như vậy còn thỏa mãn sao? Em đây cũng giúp được , em trước !”

      “Được rồi, làm sao dám thỏa mãn chứ! À, tiện tiễn em, việc này cám ơn em trước, gặp lại sau!”

      “Tạm biệt!” lắc lắc đầu tỏ vẻ có gì.

      Bạch Thấm dứt khoát ngoảnh đầu lại,bỏ lỡ sau lưng Trình Việt Vũ đứng tại chỗ đăm chiêu suy nghĩ.

      tới cao ốc An Thị, vừa tới tầng trệt thang máy liền thấy được An Trì.

      “Bạch tiểu thư.” An Trì mỉm cười chào hỏi.

      phải bảo gọi tôi tên sao?”

      Nhìn cánh cửa cách đó xa, An Trì vẫn mỉm cười :“Tên vẫn là gọi riêng .”

      “Được rồi.” Gặp An Trì như thế, Bạch Thấm cũng hiểu được :“Thời gian kế tiếp có lẽ vất vả cho đó, trợ lý An!” Cũng cho ta có thời gian kịp hiểu, liền vào văn phòng.

      “Tử Thiên.” Đẩy cửa ra vào:“Sao lại ngẩn người?”

      An Tử Thiên xoay người:“Là nhớ em!” Tiếp theo liền thấy mặt Bạch Thấm nổi lên chút ngượng ngùng.

      “Phải , lười biếng nên mang em ra làm cái cớ à!” Bạch Thấm vào vươn ngón trỏ nhàng chỉ chỉ lên trán An Tử Thiên.

      Thuận tay đem ôm vào trong lòng:“ có”

      “Được rồi, tạm thời tin chút! có nghĩ đến mình đâu du lịch chưa?” Thấy An Tử Thiên sửng sốt, Bạch Thấm lại mở miệng:“ phải muốn ra ngoài du lịch sao? chơi?”

      phải, khi nào ?” An Tử Thiên cảm xúc dâng trào.

      “Ngô, ngày mai là có thể nha, kỳ hôm nay cũng được.” Nhìn An Tử Thiên cười, Bạch Thấm cũng bất giác nở nụ cười theo .

      “Ngày mai !” An Tử Thiên quyết định ngay lập tức, bật người dậy gọi An Trì vào, sắp xếp chuẩn bị.

      Bạch Thấm cười híp mắt ngồi xuống bên sô pha, nhìn An Trì vào.

      An Trì lúc này mới hiểu được lời của Bạch Thấm lúc nãy là có ý gì, mà, sao có thể cười quỷ dị như vậy, vẻ mặt đau khổ, yên lặng thừa nhận cấp vô trách nhiệm ném hết công việc nặng nề cho để chơi

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ha ha, chỉ biết có ngược, mang đến cho mọi người bùng nổ ~~

      có sóng gió nổi lên hồi a? Hắc hắc ~~
      Yoororo, Sweet you, Suuuly40 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đừng ngược quá tội ac nha ed, thks ed nhiều
      Chris thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆,Chương 39 - Quay Về .

      Edit: Thô Ky

      Máy bay hạ cánh đến Paris, Bạch Thấm thể khen ngợi An Trì làm việc rất có hiệu suất, thoáng cái mới ngày hôm sau, cùng An Tử Thiên đến nơi muốn đến.

      “Có bị chênh lệch múi giờ hay ?” An Tử Thiên thân mật hỏi.

      gật gật đầu :“Được, vừa hạ cánh nên em cũng hơi mệt mỏi, vừa vặn nghỉ ngơi chút.” Kỳ vốn cũng quá bị ảnh hưởng bởi chênh lệch múi giờ, kiếp trước vì trốn tránh quản thúc của An gia luôn chạy ra nước ngoài, bất chấp mọi thứ thoải mái vui đùa khắp nơi mục đích gì cả, cuối cùng lại bị mang về nước, gặp lại An Tử Thiên đều là những lúc vừa mới thoát khỏi tình trạng khủng hoảng hoặc vừa khủng hoảng xong, khi đó hai người đều chật vật kinh khủng. Chút sai lệch múi giờ vẫn dễ dàng thích ứng, còn An Tử Thiên rất ít ra nước ngoài, ngờ chênh lệch múi giờ như vậy mà ấy có vẻ ổn, tinh thần quá mức mỏi mệt đối với ấy mà cũng phải là việc .

      Có người đến đón tiếp, là người của chi nhánh tập đoàn An Thị ở Paris phái tới. Im lặng ngồi ở xe, ngắm nhìn vẻ đẹp riêng của đất nước Pháp mộng mơ, tâm tình Bạch Thấm cũng tốt lên rất nhiều, nắm tay An Tử Thiên hề muốn buông ra.

      “An tiên sinh, ngài muốn bắt đầu hành trình từ đêm nay hay ngày mai?" Người tiếp đón là Đường Khiếu, người đàn ông trung niên quốc tịch Trung Quốc, ở Pháp mười lăm năm, năm năm trước mới nhập tịch vào đất nước Pháp danh tiếng này.


      "Bắt đầu từ ngày mai , ngày hôm nay chúng tôi muốn nghỉ ngơi chút cho tốt." Nhìn bên mặt An Tử Thiên, đọc sách biểu cảm mặt rất nghiêm túc, trong hoàn cảnh mới mẻ này, phương pháp này có thể làm cho giữ được tâm tình bình tĩnh.


      "Vâng, như vậy sáng sớm ngày mai tôi đến đón hai vị, điểm đến đầu tiên của chúng ta là bảo tàng Louvre (1) nhé, nơi này quả thực là thiên đường của nghệ thuật, chắc chắn ngài cũng nghe đến danh tiếng từ lâu của nó rồi phải ?" Có lẽ ở Pháp lâu, giọng điệu chuyện của Đường cũng giống như người Pháp nghe vừa nghệ thuật lại vừa lãng mạn. Đường với Bạch Thấm xong cũng đưa mắt nhìn An Tử Thiên, An Tử Thiên trả lời , vừa nhíu mày đảo mắt cái.


      " Đường, tôi nghĩ chúng tôi nơi nào đó yên tĩnh có ít người đến, biết có thể giới thiệu nơi nào ?"


      "Ah, tôi hiểu, hai vị có phải muốn có người quấy rầy, chỉ muốn thế giới lãng mạn dành cho hai người thôi phải ?" Đường thân thiện , cũng thèm để ý tới An Tử Thiên tức giận với .


      Bạch Thấm cười cười, này là thông minh nha.


      "Để tôi nhớ thử xem.. . Ah, nhớ rồi, có thể đến cây cầu Pont debir-Hakeim (2). Đây là địa điểm tốt đó, tuyệt đối là trong những nơi đáng đến nhất ở Paris, nhưng có rất ít khách du lịch biết đến. Nó nằm ngay dưới chân tháp Eiffel (3), thế nhưng có thể ngắm nhìn toàn bộ phong cảnh tháp Eiffel là biểu tượng của Paris này!" xong cuối cùng Đường dường như nhìn về hướng Bạch Thấm nhíu mày.


      "Đúng vậy sao? Đường ra là làm cho tôi phấn khích. Vậy ngày mai liền làm phiền đưa chúng tôi vậy, là muốn đến đó!" Bạch Thấm rất hào hứng.

      "Đương nhiên, tuyệt đối khiến cho phu nhân xinh đẹp thất vọng!" Đường như trước vẫn khéo léo mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía An Tử Thiên trầm mặc.


      Thấy thế, Bạch Thấm mở lời: " Đường cảm thấy ta rất giống điệu bộ của ông lão nghiêm nghị sao?"


      "Ha ha." Nghe Bạch Thấm như vậy, Đường đương nhiên cũng rất nể tình, cười : "Phu nhân ví dụ thực sinh động! Có phu nhân xinh đẹp mỹ lệ như vậy theo bên cạnh, An tiên sinh là hạnh phúc!"


      Bạch Thấm trả lời, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn về phía An Tử Thiên vẫn cúi đầu đọc sách .


      Xe rất nhanh đến biệt thự của An gia ở Paris.


      "Mời hai vị nghỉ ngơi tốt, ngày mai bắt đầu cuộc hành trình đến với Paris trữ tình nha!"


      "Đương nhiên, tôi rất chờ mong!"


      "Như vậy, hẹn gặp lại hai vị, sáng sớm ngày mai đúng chín giờ tôi đến đón các vị!" Đường cúi đầu chào tạm biệt.


      Xoay người rời , dọc đường có phản ứng gì, lúc này An Tử Thiên bỗng nhiên vứt cho Đường ánh mắt cảnh cáo.

      Là nhìn lầm rồi thôi, vì cái gì mà An Tử Thiên lại nhìn như vậy? Hay là mình hiểu lầm chăng? Đường bị hoảng sợ, trong lòng lại thầm buồn bực, dù sao ánh mắt đó tuyệt đối chứa thiện ý, mình có chỗ nào chọc ta vui sao? Hay ngày mai hỏi chút?

      “An Tử Thiên!” Vừa bước vào nhà Bạch Thấm liền trầm giọng gầm .

      An Tử Thiên nhìn về phía Bạch Thấm.

      tiến lên dùng hai tay ra sức đè ép mặt , hung tợn :“, tại sao dọc theo đường cũng quan tâm người ta, vừa mới còn vô duyên vô cớ trừng người ta!” cho là làm như vậy thần biết quỷ hay sao? Hắc, em ở bên cạnh vừa vặn nhìn thấy hết rồi!

      Tuy rằng mỏi mệt, nhưng tâm tình của Bạch Thấm rất tốt, mà lúc này An Tử Thiên bị đè ép gương mặt trở nên tuấn lại lấy lòng .

      ta em xinh đẹp!” ta chắc chắntham muốn có được em! Cũng ngăn cản động tác của Bạch Thấm, An Tử Thiên phát lắm.

      Hắc, Bạch Thấm có chút bất đắc dĩ nở nụ cười:“ ta em xinh đẹp sao? còn cho người khác phái nào em xinh đẹp sao? Chẳng lẽ có nghe ta kêu em là phu nhân sao?”

      “......” An Tử Thiên trầm mặc. ta ràng biết là phu nhân của , sao còn lại nhìn chằm chằm cách cẩn thận như thế! lễ phép!

      Được rồi, tuy rằng gì nhưng Bạch Thấm vẫn nhìn ra được có chút khó chịu:“ nha, với chuyện này nữa. Em muốn được tham quan phòng ốc chút, Đường bình thường có người đúng giờ đến đây dọn dẹp, ngày hôm qua cũng được dọn dẹp lại lần nữa rồi ! Phòng ốc rất sạch , rất đẹp!” Chọc chọc vào hai má , xoay người xem xung quanh nơi ở lại vài ngày.

      Phòng ốc vừa phải, biệt thự cao ba tầng, tổng diện tích khoảng tám trăm mét vuông. Trang hoàng rất đẹp, nhưng liếc mắt cái là có thể nhìn ra, cách trang hoàng nơi này chỉ thích hợp để nghỉ ngơi du lịch, chứ thích hợp để ở hằng ngày. Bạch Thấm rất vừa lòng, ra ngoài du lịch để là chủ yếu chứ quan trọng chỗ ở làm gì chứ!

      Lôi kéo An Tử Thiên dạo hết từ xuống dưới, Bạch Thấm rất thích, thích nhất căn gác lửng phía cùng, trang hoàng khéo léo, rất có khí chất.

      “Chúng ta ở nơi này được ?” ôm cánh tay của An Tử Thiên hưng phấn trưng cầu ý kiến của .

      An Tử Thiên nhìn căn gác lửng chút, lớn, vừa vặn đặt cái giường đôi cùng cái bàn cũng chỉ còn lại đường , sao cả phòng ngủ chỉ cần có giường có thể ngủ là được rồi.

      “Buổi tối chúng ta nằm ở giường, chỉ cần hơi nghiêng qua này là có thể thấy bầu trời bên ngoài nha !” Bạch Thấm khỏi mong mỏi.

      “Được.”

      Thế là hai người bài trí cho căn gác trở thành nơi ấm áp, thoải mái, phòng ngủ chính ngủ lại chạy đến căn gác này.

      Nửa đêm ngắm sao? đâu biết rằng buổi tối trời mưa có thể mưa hay đâu!

      Bạch Thấm ảo não ngồi ở giường, nhìn ra bên ngoài:“Tại sao lại có thể như vậy, trời mưa !” Vốn muốn ngắm sao, sao đâu rồi?

      An Tử Thiên cũng cau mày, trời mưa, cảm thấy giường có chút ẩm ướt, cảm xúc hụt hẫng này cũng làm cho người ta thấy vui vẻ gì!

      Chỉ là, căn gác lửng này hơi cách biệt với các nơi khác, lại ở nơi cao nhất. Cho dù có người thường xuyên dọn dẹp, với lại hàng năm nơi này ai ở lại căn gác lửng này có vẻ bị bỏ quên ít ai quan tâm, trận mưa lớn nhưng làm cho chăn mền có cảm giác nhếch nhác, huống chi bây giờ cửa sổ còn mở ra!

      xuống ngủ !” An Tử Thiên trước tiên muốn ở lại nơi này, muốn tắm rửa !

      “Được rồi, là mất hứng !” Bạch Thấm đập tay xuống thành giường cái, tiếng vang nặng nề phát ra. vốn còn muốn có thể cùng An Tử Thiên lãng mạn chút, kết quả thoáng liền bị ngâm nước nóng !

      An Tử Thiên cuối cùng vẫn tắm lần nữa, còn đẩy Bạch Thấm vào dội nước chút. Suy nghĩ tại Paris giữa mùa hạ, thân thể của hai người cũng kém, lăn qua lăn lại cũng khá tốt như có bệnh tình gì, cuối cùng lăn qua lăn lại xong, chậm rãi nằm xuống ngủ.

      Buổi sáng ngày hôm sau, xe của Đường đúng giờ xuất ở cửa biệt thự.

      “An tiên sinh ngủ ngon hay sao?” Nhìn An Tử Thiên đôi mắt vành đen, Đường lo lắng quan tâm.

      “Ừm, Chênh lệch múi giờ với lại ấy hơi lạ giường, thích ứng chút có lẽ tốt hơn” Bạch Thấm giải thích.

      Đêm qua vốn nghĩ nằm xuống là có thể ngủ, kết quả An Tử Thiên lại lạ giường, ngủ yên, đành phải thức cùng chuyện, đến hai giờ sáng chống đỡ nổi lăn ra ngủ, về phần An Tử Thiên khi nào ngủ cũng biết.

      “Có cần đem hành trình này lui lại sau hay ? Buổi chiều lại , buổi sáng An tiên sinh nên được điều chỉnh tinh thần lại chút, du lịch chỉ cần có tâm tình tốt, mà thể chất cũng phải tốt nha! Thân thể mệt mỏi làm sao có thể thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ được chứ?” Đường cẩn thận .

      Bạch Thấm cẩn thận suy nghĩ chút, còn chưa phải quá mệt mỏi, hai người lại có nhiều thời gian, tất yếu phải nhanh như vậy:“Vậy được rồi, chúng tôi buổi sáng lại nghỉ ngơi chút. Vậy chuyến này coi như , làm phiền đến .” khách sáo lời cảm tạ.

      Đường tỏ vẻ thông cảm. Vì thế An Tử Thiên bị Bạch Thấm mạnh mẽ ấn lên giường nằm :“Ngủ!” Bị ra lệnh, An đại nhân làm sao dám theo, ngoan ngoãn nằm nhắm mắt lại ngủ.

      “Thấm Thấm......” Kéo tay Bạch Thấm chuẩn bị rời .

      “Dạ?” Xoay người lại nhìn về phía .

      “Cùng nhau ngủ.” ở bên , ngủ được. An Tử Thiên có mở mắt, lực đạo tay cũng .

      Đối mặt với tính trẻ con như thế của An Tử Thiên, Bạch Thấm bất đắc dĩ cười :“Được” Liền thuận theo leo giường nằm bên người .

      Vừa lên giường liền thận trọng ôm vào lòng, hít sâu hơi, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần ở bên , an tâm.

      thuận theo tùy ý để ôm, mắt cũng nhắm lại.

      lát sau, cảm giác An Tử Thiên giống như ngủ, Bạch Thấm mở mắt ra, khuôn mặt tuấn của người đàn ông này ở kề bên. bỗng nhiên nhớ lại câu biết là ở trong sách hay là trong phim: Điều hạnh phúc nhất chính là mỗi buổi tối có thể cùng người mình hôn nhau rồi ngủ và mỗi buổi sáng vừa mở mắt là có thể nhìn thấy người mình mỉm cười với mình. Bạch Thấm mỉm cười, nhàng xoa tay lên hai gò má , rồi đến sống mũi, đôi mắt nhắm chặt nếu mở ra trong ánh mắt đen sâu thẫm ấy ngưng tụ cái hình bóng của chính , hôn lên mắt , sau đó vùi đầu vào trong ngực , nhắm mắt lại vào giấc ngủ.

      Trong cơn ngủ say, An Tử Thiên giờ phút này còn quên thu hẹp cánh tay ôm lấy thắt lưng của , làm cho càng gần sát với hơn. Giờ phút này bên ngoài sau cơn mưa trời lại sáng, mà bên trong hai người còn ngủ say, ngủ ngon ngọt như thế, có cảm thấy phụ lòng thời tiết tươi đẹp của bên ngoài hay ?

      giấc mộng đẹp.

      Cho dù ở nước ngoài, An Tử Thiên vẫn có thói quen như trước, vẫn tự mình xuống bếp dọn món ăn ngon lên bàn sau đó cùng Bạch Thấm cùng nhau thưởng thức. thích ngắm Bạch Thấm vui mừng nhìn chằm chằm đồ ăn bàn, thích cùng ăn những món ăn ngon, cùng nhau tiêu diệt sạch những đồ ăn đó.

      (1) bảo tàng Louvre: https://vi.wikipedia.org/wiki/Hiện_vật_bảo_tàng_Louvre
      [​IMG]
      (2) cầu Pont debir-Hakeim: https://vi.wikipedia.org/wiki/Cầu_Bir-Hakeim
      [​IMG]
      (3) tháp Eiffel https://vi.wikipedia.org/wiki/Tháp_Eiffel
      [​IMG]
      Sweet you, Suuuly, chun chun27 others thích bài này.

    4. Sơ Dương

      Sơ Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      399
      ☆, Quay về - Chương 40

      Edit : Thô Kki

      Beta: Sơ Dương

      Khoảng 3 giờ chiều ở Paris, hai người đứng ở cây cầu dưới chân tháp sắt, vịn ở bên cạnh lan can, tuy rằng đây phải lần đầu tiên nhìn thấy tháp Eiffel, dưới chân nó nhưng là lần đầu tiên ngắm nhìn nó.

      Đứng ở chỗ này có thể thoải mái ngắm nhìn toàn bộ hình dáng của tháp, cần phải đứng dưới chân tháp mà mệt mỏi ngửa cổ lên nhìn. Phía sau tháp đồ sộ này là bầu trời trong xanh còn có đám mây trắng mềm mại trôi trong im lặng màtự nhiên phiêu bạt, biến đổi hình dạng tùy ý và vui vẻ.

      Từ nơi này nhìn phía dưới là hàng cây xanh um tươi mát cao lớn, đứng ở dưới tháp sắt,vốn dĩ là cây cối to lớn biến thành cái cây thấp bé làm người ta chú ý.

      dòng sông Seine có vài chiếc thuyền yên tĩnh dừng ở bên bờ, cũng có vài chiếc phà nhanh chậm nhàn nhã qua. chiếc thuyền lớn, người chèo thuyền chuyển động mái chèo, mà mũi thuyền có ca sĩ lang thang đứng, chuyên tâm khảy đàn ghi ta ghi ta tay , thấp giọng hát vang ca khúc đầy khí trữ tình. Ở bên này, Bạch Thấm nghe ca sĩ kia rốt cuộc hát cái gì, nhưng giọng ta khàn khàn nghe bi ai phối hợp làn điệu ghi-ta ta gảy làm cho người ta có hơi hơi rung động, khiến cho nhắm mắt im lặng lắng nghe khúc hát này mà biết tên ca sĩ biểu diễn.

      Tiếng hát dần xa, cuối cùng biến mất, vừa mở mắt, đàn chim bồ câu bay lên cách đó xa trong tháp sắt, ở cầu nhìn thấy, Bạch Thấm hơi giật mình khi nghe được tiếng vỗ cánh nghịch ngợm của đàn bồ câu.

      Cảm giác được hơi ấm bàn tay, Bạch Thấm quay đầu, An Tử Thiên cũng nhìn đàn bồ câu bay lên.

      “Nếu ở bên kia quảng trường, còn có thể tự tay cho bồ câu ăn, nhưng mà “bọn nhóc” này rất nghịch ngợm, chúng nó có thể vây quanh hoặc mổ tay !” Trong lòng Bạch Thấm vui sướng.

      "Làm sao mà em biết?” An Tử Thiên quay đầu nhìn về phía , trong mắt phảng phất nghi hoặc.

      Ách, Bạch Thấm nghẹn giọng, như thế nào đây, chẳng lẽ rằng kiếp trước tới nơi này hơn nữa còn tự mình cho chúng nó ăn sao?

      “Đương nhiên là xem ở mạng rồi, mạng có rất nhiều cái về du lịch, đều được kể lại rất cặn kẽ!” Đầu óc vừa suy nghĩ, cuống quít trả lời.

      An Tử Thiên , quay đầu nhìn về phía đường giữa cây cầu.

      cũng thích đường này sao? Em vừa lên cầu thấy đường này cũng rất thích. Rất có sức sống đúng ? Đường còn nơi này được rất nhiều du khách quốc tế chọn đến, phong cảnh đẹp lắm! Chúng ta xem chút !” xong lôi kéo An Tử Thiên lên con đường dài.

      Hai bên con đường dài tao nhã cùng đường nét trụ cầu giống như cái chuông, nghe đây là cây cầu đẹp nhất địa phương. Bạch Thấm cực kì tán thưởng cây cầu tinh tế mài dũa trải qua thời gian hàng trăm năm, là khó tưởng tượng dùng gỗ cũng có thể tạo ra chiếc cầu đẹp mê người như vậy, năm tháng thử thách bọn họ, người chứng kiến mỗi người qua cầu hoặc là hạnh phúc hoặc bi thương nhớ đến chuyện xưa, hôm nay, nắm tay An Tử Thiên qua con đường dài này so với bọn họ cũng có cảm giác yên ổn ở trong lòng, đêm khuya người như là lúc hâm nóng cho tình cảm cho hai người dây dưa vậy. Nghĩ đến đây, khỏi quay đầu nhìn về phía bên người đàn ông bên cạnh, ý cười thêm sâu.

      cầu bỗng có thanh ùng ùng náo nhiệt qua, tiếng động cơ gần trong gang tấc, An Tử Thiên khẽ nhíu mày, Bạch Thấm cũng rất an tâm, có bên cạnh còn có cần gì phải lo lắng chứ? Ôm thắt lưng , kiễng chân, ngửa đầu dịu dàng hôn lên khóe môi mím chặt của .

      “Ken két” bên tai vang lên tiếng gió nhàng sắc bén, ở trong con đường dàicó thể thấy im lặng kỳ lạ.

      Hai người quay đầu nhìn lại, An Tử Thiên cầm tay Bạch Thấm càng thêm chặt. Cách đó xa là xinh đẹp người Pháp, mái tóc màu vàng nâu được tết tự nhiên, đầu đội chiếc mũ kiểu dáng đơn gỉan, gọn gàng nhưng lại nam tính. Lắc lắc cái máy ảnh trong tay, có ý tốtmỉm cười với hai người.

      Bạch Thấm tiến lên giao lưu, cảnh tượng như vậy chụp lại là tiếc, làm với cái máy ảnh thất vọng?

      Bạch Thấm cho địa chỉ email, cho biết muốn hình ảnh được truyền ra ngoài khi chưa được đồng ý của mình.

      vẫn hiền lành mỉm cười tỏ vẻ hiểu:“Nhất định rất đẹp, hôm nay tôi cụp bức ảnh đẹp nhất! Ánh mắt của ta nhìn rất đẹp".

      “Chẳng lẽ ánh mắt của tôi đẹp sao?” Bạch Thấm đùa giỡn hỏi ngược lại.

      “Đương nhiên, cực kì xinh đẹp!” cười tán thưởng.

      tới chỗ An Tử Thiên, lễ phép tạm biệt Bạch Thấm, cầm chiếc máy ảnh trong tay lại đến nơi khác tìm cảnh đẹp.

      Mặc dù như thế, cảm xúc của An Tử Thiên vẫn bị ảnh hưởng, sắc mặt khó chịu còn thoải mái như trước . Bạch Thấm trấn an :“ ấy đem hình cho chúng ta, ấy chụp cực kỳ đẹp, em cũng rất mong chờ mong tấm hình đó!”

      Cảm xúc của An Tử Thiên vẫn khó chịu như cũ, Bạch Thấm đành phải tựa trán mình vào trán , nhìn thẳng vào :“ Tử Thiên muốn chúng ta chụp ảnh chung sao? Lại chúng ta cho đến bây giờ còn có được tấm ảnh chung nào, vừa vặn đây là tấm thứ nhất đó nha! Vị hôn phu như , có phải là tròn bổn phận ?”

      Vẻ mặt của cuối cùng cũng buông lỏng, rầu rĩ mở miệng:“ muốn hôn em.”

      Bạch Thấm buồn cười, sỡ dĩ khó chịu phải vì bị chụp hình được hỏi trước mà do cắt ngang lúc chuẩn bị hôn .

      Gáy của bị bàn tay giữ chặt, sức lực nhàng đưa về phía trước, vừa vặn ấm ấp dán lên môi. Như vậy hội oán trách nữa, là người đàn ông khó tính!

      Có lẽ rốt cuộc vẫn là phần tâm tình kia bị ảnh hưởng, hai người cũng định ở lại lâu hơn nữa, ánh đèn vừa sáng lên liền về tới biệt thự.

      Hai người thương lượng sau cùng vẫn là quyết định chỗ nào đó có phong cảnh quá náo nhiệt. Bạch Thấm là cảm thấy mấy nơi nổi tiếng này kiếp trước mình ít, tuy rằng xem xét tâm trạng bây giờ quá giống nhau, nhưng cũng nhất định phải những nơi kia.

      An Tử Thiên lại cho rằng chỉ cần lúc nào hai người cũng cùng chỗ là tốt nhất, về phần ở nơi nào quan trọng.

      Ở Paris đến ngày thứ ba, hai người thay đổi tuyến đường đến phía bắc Hà Lan, ở đây người ở rất thưa thớt, thị trấn Groningen phía bắc Wensum.

      Đây là nơi Đường nhiệt tình đề cử, bằng hữu ở Wensum, cuộc sống khá nhàn nhã vô tư, ở đây môi trường yên tĩnh thoải mái hẳn là rất thích hợp với tính tình của An tiên sinh, . Nơi đó phong cảnh cực kỳ đẹp, Hà Lan, Bạch Thấm nghĩ nơi đó là quốc gia tự do thoải mái. Kiếp trước chưa từng qua nơi này, vốn định nhưng kết quả nửa đường bị mang về rồi, sau đó cũng giải quyết được gì nữa.

      Bước lên nông thôn Groningen cỏ, cảm giác mềm mại từ lòng bàn chân truyền đến toàn thân, loại cảm giác này hầu như thể có được với bãi cỏ trong nước.

      Đất nước phát triển rất nhanh mà lại xem quan trọng của môi trường, cho dù sau này có bù đắp, công nhân chăm sóc cỏ sinh trưởng rất nhanh nhưng cũng làm người ta cảm thấy gần gũi.

      Những màu sắc tự nhiên chiếm hết tầm mắt nơi muốn chạm vào, An Tử Thiên cũng thả lỏng tâm tình mệt mỏi mất tự nhiên, so với biệt thự ở Paris hay cây cầu gỗ, càng thích nơi này.

      Người tiếp đón và Bạch Thấm để hai người gọi là chú Hill, chú Hill có vóc dáng mập mạp nhưng rất nhiệt tình, khoảng hơn 50 tuổi, chú chú có con rất xinh đẹp tên là Lia, cực kỳ xinh đẹp.

      Bạch Thấm có thể nghe được chú thương con này cỡ nào, chú Hill là người thẳng thắn, từ lần đầu gặp mặt kể chuyện ngừng với bọn họ, từ hai người họ cho tới người nhà của mình, cuối cùng bắt đầu về những gì mình từng trải qua trong cuộc sống.

      Tuy rằng từ đầu tới cuối đều dừng lại, nhưng Bạch Thấm cũng cảm thấy chú ấy ồn ào mà ngược lại say sưa nghe, thỉnh thoảng tiếp câu. Vốn là còn có chút lo lắng An Tử Thiên mất hứng, nhưng cẩn thận đằng sau quan sát, bây giờ mặc dù ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cũng là nghe những câu chuyện thú vị của chú Hil.

      Hill có nông trường , là nông dân cũng có nghĩa chú là người nghèo, ở các quốc gia phát triển phương Tây, rất nhiều người thích cuộc sống ở nông thôn hơn cuộc sống ở thành thị phồn hoa náo nhiệt, cuộc sống tự do thoải mái ở nông trường là lựa chọn tốt nhất của chú ấy.

      Chú ấy sắp xếp Bạch Thấm cùng An Tử Thiên ở tại ngôi nhà riêng, cũng phải cùng chỗ với gia đình chú ở. Giống như Bạch Thấm và chú là hàng xóm thân mật, chẳng qua chêch lệch lớn giữa nhà của hai người hàng xóm cũng thấy dễ dàng.

      Phòng ở trước đó được dọn dẹp qua, người làm vệ sinh rất cẩn thận, rất nhiều thứ thoạt nhìn đều mới hoặc là vừa được thay thế. Cũng rất để tâm cách trang trí bên trong phòng, chú Hill lúc này mang vẻ mặt tự hào, đây chính là phòng tay con chú đặc biệt trang trí! Bộ dáng nếu hai người cố gắng khen ngợi tôi tôi tuyệt đối bỏ qua. Bạch Thấm vội vàng nịnh nọt tán thưởng, là rất đẹp, chắc hẳn Lia cũng là người con khéo tay. Cũng hề khoa trương, Bạch Thấm thực rất thích cách trang trí căn phòng này, phong cách chính là vùng nông thôn Châu Âu, thoải mái yên tĩnh lại mang theo chút tự do nhiệt tình, lại nghĩ đến Lia là vui vẻ hào phóng.

      Chú Hill lập tức cười híp mắt, râu quai nón cũng giấu được vẻ sung sướng mặt chú, dĩ nhiên quay đầu nhìn An Tử Thiên muốn thăm dò ý kiến.

      An Tử Thiên nhìn chung quanh cách trang trí trong phòng, mang theo vẻ dò xét thản nhiên, thấy Bạch Thấm cũng nhìn về phía mình, liền nhàng gật đầu.

      Lần này chú Hill lại cao hứng, cười ha ha ngừng vuốt ve cái bụng bự của mình.

      Chú Hill ở lại quá lâu, bàn giao chú ý ít về công việc hạnh mục rồi mang cái bụng bự về, lúc gần còn , hai người nhất định sớm chê tôi là lão già nhiều chuyện, quấy rầy thế giới tình của hai người, tôi ngay bây giờ! xong còn trêu đùa nhìn hai người vẫn nắm chặt tay nhau mới chịu rời .

      Bạch Thấm cũng có đỏ mtwj, luôn như vậy, nắm tay buông ra cũng thành thói quen phải sao?

      cười cũng gì, hỏi An Tử Thiên:“ có thể quen ở nơi này sao?”

      Thấy An Tử Thiên gật đầu mới gì nữa. Chắc là trước đó Đường trao đổi với chú Hill, nhắc tới khí nhất định phải sạch đễ chịu. Có lẽ chú ấy còn muốn nữa nhưng An Tử Thiên quá quan tâm, cho nên dọc đường chú Hill thấy An Tử Thiên mở miệng cực tỏ vẻ kinh ngạc, An Tử Thiên gì chú cũng quá để ý.

      “Rất đẹp!” Bạch Thấm nhìn đóa hoa tinh tế cắm trong bình, như là hoa dại hái ở bên ngoài, màn chào đón rất nhiệt tình, cho thấy chủ nhân rất có tâm tiếp đãi.

      An Tử Thiên lại cẩn thận nghiên cứu mấy cái rèm cửa, màu trắng mộc mạc mà mất màu sắc hoa cỏ, tốt lắm, rất sạch , là mới thay, phụ họa Bạch Thấm khen ngợi:“Ừm!” Cũng tệ lắm, mọi đồ dùng đều mới.

      An Tử Thiên khó lắm mới tán thành, làm cho Bạch Thấm hoàn toàn vui vẻ lại. Hoàn hảo, chống cự với hoàn cảnh xa lạ mà lại đẹp như vầy, thấy vui khi nhìn thấy được tình trạng của ngày càng tốt.
      Last edited: 16/4/16
      Sweet you, Suuuly, Thanh Ngọc 150229 others thích bài này.

    5. Sơ Dương

      Sơ Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      399
      ☆, Quay Về Chương 41

      EDITOR : Thô Kki

      BETA: Sơ Dương
      Nông trang cách đó xa có dòng suối , tuy rằng rộng lớn nhưng lại có chiều sâu. Mặc dù mặt nước có hình vòm khóe léo tinh xảo, nhưng vẫn ó người thích thuyền về khe nước phía trước.

      Bạch Thấm ngồi thuyền gỗ mới được chuẩn bị lại, chiếc thuyền trôi giữa dòng suối, mái chèo duỗi thẳng ra có thể đụng tới bờ sông, loại cảm giác này giống như người lớn giành đồ chơi của trẻ em, nhưng lại cảm thấy xa cách kỳ lạ, thiên nhiên thân thiết có thể hòa hợp với tất cả mọi thứ.

      “Nhìn kìa!” Bạch Thấm lôi kéo An Tử Thiên nhìn xuống nước.

      đàn cá màu bạc tung tăng bơi lội trong nước, đuổi theo chiếc thuyền , thỉnh thoảng đụng vào hai bên mạng thuyền, đưa tay xuống nước đẩy nước hai phát cũng thấy chúng nó tản ra: “Chúng nó sợ người đâu!” khẽ lên tiếng thán phục.

      Giống như là phát thứ mới lạ, Bạch Thấm vui sướng thôi, An Tử Thiên cũng nhìn về phía đó khóe miệng nhếch lên.

      Chú Hill ở đầu thuyền thoải mái chèo thuyền: “Hai người ngắm cá sao?”

      Bạch Thấm quay đầu lại đáp:“Dạ!”

      “Ha, mấy 'đứa nhóc' kia rất nghịch ngợm nhưng cũng rất ngon nha, hai người có muốn nếm thử hay !” Ngày thường ông gặp mấy cảnh này đến quen nên thấy có gì mới mẻ, cái ông chú ý chính là món ăn ngon.

      “Mùi vị ngon lắm à? Chúng ta thể bỏ qua!” Đối mặt với những món ăn ngon chưa được thưởng thức Bạch Thấm đương nhiên cũng muốn bỏ qua.

      “Tốt lắm, chúng ta bắt đầu lên đường tìm thức ăn ngon !” Chú Hill phấn chấn, tốc độ chèo nhanh hơn.

      Mặt nước dần dần rộng lớn, phong cảnh hai bên cũng rộng hơn rất nhiều, vừa nhìn thấy từng mảng cây xanh bát ngát rải rác khắp nơi. Hai bên bờ sông có lác đác vài ngôi nhà nước, chú Hill dừng thuyền lại ở bên bờ hô to :“Ha, người em, cậu có ở nhà ?”

      Bên trong có động tĩnh: “Ha, Hill, là tên mập mạp béo ú chết bầm!”

      Bạch Thấm nghe thấy được tiếng vang của bước chân tấm ván gỗ, sau đó dáng người đàn ông cao ráo xuất ở cửa, thân hình của cũng giống như giọng thô lỗ của : “Quả nhiên là , tên béo đáng chết này! Còn dẫn theo hai người bạn tới đây sao? Ha, mọi người khỏe chứ, hai người là người Trung Quốc hay là Hoa Kiều?”

      Bạch Thấm mỉm cười chào hỏi:“ Xin Chào, chúng tôi là người Trung Quốc!”

      Người đàn ông kia sang sảng cười:“Là người Trung Quốc, tôi thích người Trung Quốc, lần trước gặp được người Trung Quốc còn dạy tôi số món ăn, rất ngon! Mỹ vị Trung Hoa, mùi vị rất tuyệt!” Ơ, ở nơi này còn có lộc ăn!

      Nghe được lời khen ngợi của ta với đất nước mình, là người Trung Quốc chính gốc, ai mà sinh ra tâm trạng vui sướng, Bạch Thấm cũng ngoại lệ: “ tốt quá, thích món ăn Trung Hoa như vậy, món ăn Trung Hoa cũng cực kỳ nổi tiếng, nếu có cơ hội có thể Trung Quốc chuyến, tôi tin tưởng có thỏa mãn trở về!”

      “Phải ? Lần trước Lý cũng như vậy, chờ tôi có thời gian nhất định phải đến Trung Quốc chuyến!” Ruud nảy sinh chí hướng

      “A, Ruud, cậu Trung Quốc, vậy ai giúp tôi bắt được cá trích ngon!” Hill bên cạnh bất mãn kêu to!

      “Tôi mới chẳng quan tâm việc của , nếu có thức ăn ngon cả ngày có nhận em em với tôi ? Người Trung Quốc đáng , hai bạn có thể gọi tôi là Ruud!” Hiển nhiên Ruud nhìn thấu bản chất mê ăn của Hill.

      Bạch Thấm ở trong lòng cười trộm, đại khái hiểu được Ruud hẳn là dân đánh cá, hơn nữa rất chuyên tâm với thức ăn ngon, mà Hill cũng rất tham ăn, hai người cùng lúc nhìn nhau! Lễ phép giới thiệu tên mình cùng tên An Tử Thiên, Hill lại la to: “Đương nhiên là , nếu có thức ăn ngon tôi cũng nhận người qua đường A như cậu làm em!”

      Nghe thấy Hill như vậy, mặt An Tử Thiên cũng nổi lên tia cười yếu ớt.

      chuyện lâu sau, Ruud lấy ra túi cá trích to ném cho Hill rồi đuổi , chuyển thành mặt chân thành mời hai người An Tử Thiên đến làm khách nhà .

      Hill hầm hừ : “Cậu còn muốn đuổi tôi , nếu có tôi bọn họ bọn họ cũng biết đường!”

      Ruud để lý tới Hill, mặt nhìn về phía An Tử Thiên: “Tôi chỉ biết cậu An là người Trung Quốc, tôi thấy mấy người đàn ông Hoa kiều, xinh xắn rất giống con , mất chút khí chất so với đàn ông Trung Quốc, cậu An đây rất khí thế!” Cho nên cậu ta là người Trung Quốc.

      Đây cũng xem như lời khen, An Tử Thiên hào phóng nhận lấy, khó mà biểu cảm xúc với người xa lạ, lại gật gật đầu.

      đường về nhà, Bạch Thấm cẩn thận quan sát An Tử Thiên, khí thế, tại sao chú ý thứ này ở người An Tử Thiên nha.

      Ách, giống như ...ngày đó cầu hôn, ban đầu lên giữa sân khấu khiêu vũ, hai phút im lặng cái kia, ở dưới nhìn , nhìn biểu cảm nghiêm túc của cùng thân hình cao ngất, cảm giác giống như lời nào cũng có thể làm mọi người sợ hãi.

      “Làm sao vậy?” Cảm giác được Bạch Thấm xem xét đánh giá quá mức , An Tử Thiên có chút được dễ chịu.

      “Tử Thiên chúng ta cũng biết làm cá, mình quay về làm ăn được ?” Tuy rằng ghét món ăn Tây, nhưng thích nhất vẫn là cơm Trung Hoa, đặc biệt do An Tử Thiên làm . Có điều kiện này tại sao phải đến nơi đất khách xa lạ lạnh giá này làm gì?

      “Được.”

      Hill ở bên ngoài lớn giọng gào thét gõ cửa, An Tử Thiên ở sau nhà bếp cùng món canh cá cuối cùng chưa được đem ra.

      “ Ôi, Bạch, đây là món pho mát siêu ngon!” Vẫn chưa vào cửa chú ta liền kêu Bạch Thấm, tay bưng mâm pho mát to: “Vợ của tôi làm pho mát, cái này là bên ngoài tuyệt đối được ăn đâu nha, ngay cả tên Ruud kia nhìn cũng thèm đó!”

      vậy sao, cám ơn nha!” nhàng lời cảm tạ, vội vàng nhận cái mâm tử trong tay chú ấy.

      “Đó là đương nhiên ... chờ chút, đây là mùi gì? là thơm! Hai người ở đây lén lút ăn đồ ăn ngon ?” Hill ngẩn đầu liên tục hít hít cái mũi to :“Tôi ngửi thấy được hương vị khoai tây, còn có ... cá, a, còn có cá trích đặc sản! Trời ơi, hai người rốt cuộc làm món gì ngon vậy, đồ ăn Trung Quốc sao?” Chú ấy vừa vừa chút khách khí phía nhà bếp.

      Đối mặt với vẻ mặt hài hước của chú Hill, Bạch Thấm bật cười: “Chúng tôi chuẩn bị ăn bữa tối, chú có muốn dùng luôn ?” Theo thói quen khách sáo, nhìn về chú ấy lời mời.

      “ À, đương nhiên, nhiều món ngon như vậy, tôi cũng muốn bỏ qua!” Chú ấy ngồi xuống ở ghế , mắt thẳng nhìn chằm chằm vào hai mâm đồ ăn bàn: “Cái đó là món gì? Bạch, giới thiệu chút sao?”

      Chú ấy hoàn toàn quan tâm tới mình thất lễ , Bạch Thấm cũng để ý: “A, đây là thịt bò xào khoai tây, chú phải biết chứ?” Chỉ vào mâm đồ ăn gần nhất chú ấy .

      “Khoai tây cùng thịt bò tôi đều biết, nấu chung với nhau thế này tôi thấy quen! Tôi bình thường thích ăn khoai tây nghiền với bò bít tết.” là muốn nếm thử nha, nhưng là dao nĩa đâu? Chú ấy nhìn chung quanh mặt bàn chút, trong tay chỉ có hai cây gỗ dài, được rồi, cái này chú ấy biết, người Trung Quốc dùng đôi đũa để ăn cơm, là kỳ lạ đó!

      “A, đây là bông cải xanh chắc chắn cũng rất quen!” Lại chỉ chỉ cây bông cải xanh bên cạnh. Chỉ là dùng dầu thực vật xào rau xanh với cây bông cải xanh, mà do An Tử Thiên tắt lửa đúng lúc làm món ăn càng thêm có sức sống, làm mọi người đều thèm.

      “A, súp lơ, cái này cũng có thể trở nên ngon vậy sao?” Phải biết rằng chú luôn luôn ghét ăn quả, vẫn là thịt ăn ngon hơn.

      Lúc này, An Tử Thiên bưng tô canh cá ra từ trong nhà bếp.

      “Đó, chính là mùi hương này! A, ra hai người giấu ở bên trong!” Mùi canh cá xông vào mũi, Hill dùng sức hít cái mũi hưng phấn : “Cậu An, nghĩ tới cậu còn có thể nấu ăn! Cái này phải là việc của phụ nữ sao? là rất thơm, cậu An, cậu rất giỏi ! Rất có năng lực nha?” Chú ấy kịp chờ đợi xoa xoa tay.

      Đối với việc Hill xuất ở trong này, An Tử Thiên cũng bất ngờ là bao, thản nhiên : “ rửa tay.”

      “A?” Hill ngẩn người, lập tức phản ứng lại :“Được rồi!” Vội vàng đứng dậy vào nhà bếp rửa tay.

      Lúc ra, Bạch Thấm dọn xong đồ ăn, trước mặt chú ấy là thìa.

      Nhìn nhìn hai người cầm đôi đũa trong tay, chú ấy hết sức hiếu kỳ cũng muốn cầm đôi, kết quả là hai tay như thế nào cũng gấp được đồ ăn, làm làm lại nửa ngày. May là trước đó Bạch Thấm chia đồ ăn của chú ấy vào đĩa riêng. Nếu An Tử Thiên sớm đứng dậy chạy lấy người , hôm nay cùng ngồi ăn cơm với người ngoài, biểu như vậy cũng đủ tốt lắm rồi.

      “Người Trung Quốc là kỳ quái, dùng hai cây gỗ cũng ăn cơm được, là lợi hại!” Nghĩ đến làm cách nào mình cũng gấp được nên cuối cùng vẫn là bổ sung câu than thở. Sau đó cũng chờ hai người phản ứng liền đổi muỗng bắt đầu ăn như hổ đói.

      Còn lại hai người nhìn nhau gì, Bạch Thấm cười cười, gắp miếng thịt bò cho An Tử Thiên: “Ăn cơm , bếp trưởng An!”

      Lúc An Tử Thiên tắm rửa ra, Bạch Thấm tựa vào giường đọc sách, trong lòng tính nhẩm chút thời gian, hoàn hảo mất nhiều thời gian so với bình thường.

      Buông quyển sách tay, nhìn mỉm cười: “Cảm giác thế nào? Chú Hill có làm cho thấy khó chịu?”

      “Cũng còn tốt, có, chú ấy cũng tệ lắm.” Cho dù là nhiều chút, giọng cũng to, nhưng vẫn còn có thể chịu được. Theo thói quen ôm lấy , đem tựa vào vai mình.

      “Thấy còn thích chú ấy, em rất vui!” Hôn lên chóp mũi , mặt còn mang theo chút hơi nước, cảm cảm khá tốt: "Nếu như người nào cũng có thể đối xử như vậy, ở chung cùng bọn họ tốt rồi!”

      biết rồi!” cố gắng, chóp mũi thân mật cọ cọ vào hai má .

      “Bất quá cũng đừng quá ép buộc mình quá, thích chính là thích, em bắt buộc tiếp xúc cùng người khác.” Nghĩ nghĩ vẫn là nhấn mạnh chút: “ mới là quan trọng nhất!” Ngước mặt lên nhìn về phía , .

      biết.” Tim đập mạnh lên, cảm thấy nhịp tim im lặng do mỗi lần nghe được ra những lời ấm áp báo trước mà dần dần có sức sống.

      chăm chú biểu lộ tình cảm làm cho nhịn được muốn hôn . Lấy quyển sách tay : “Chúng ta nên ngủ !”

      Nhanh chóng đem gục ngã đồng thời tắt đèn, trong bóng đêm chuẩn xác hôn lên của môi , hấp dẫn ngọt ngào.

      có chút chuẩn bị kịp, nhưng này cũng gây trở ngại hai người hôn triền miên, dựa vào ánh trăng có thể thấy khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt động tình chuyên tâm với mình.

      Cởi quần áo của ra, giờ phút này càng hy vọng hai người có thể thẳng thắn với nhau. Tay cũng an phận, cũng phải chỉ có mình đàn ông chủ động chiếm hữu, đặc biệt đối với người mình .

      Bóng đêm vừa vặn, ánh trăng ôn nhu, lúc này làm chút gì có phải có lỗi với buổi đêm này hay ?

      Lời beta: 2 comment hoặc 8 likes có ngay chương mới! ^^
      Last edited: 16/4/16
      Sweet you, Suuuly, Thanh Ngọc 150236 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :