1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      ôi trời, tưởng bạn @Diệp Băng bỏ truyện ùi, edit ai like mình buồn quá, cứ như độc thoại nội tâm ấy :026:
      hganhDiệp Băng thích bài này.

    2. Ngan Chi Tuyet

      Ngan Chi Tuyet New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Nàng ơi ta cũng trông chờ truyện này lâu rồi, mấy hôm nay vào,vừa vào đọc lèo sướng j đâu,nàng tiếp tục ra chương mới nha, thanks nàng :yoyo45:
      hganhHuyềnpluss thích bài này.

    3. Diệp Băng

      Diệp Băng Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      643
      Huhu.mình vẫn theo dõi đây.chẳng qua lâu lâu ngụp lặn lên like 1 lượt. Cố lên.mình vẫn ủng hộ bạn hết mình đây
      hganhHuyềnpluss thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 226: Thoát khỏi miệng rắn 2


      sói này tính nhát như chuột, Dạ Thiên Vấn trước giờ vẫn ưa lắm.

      Chẳng qua sói công phu cao cường, lại trung thành và tận tâm, lần này mới dẫn theo cho đủ người.

      Nhưng cũng để làm người hầu cận, giao cho việc tuần tra ban đêm.

      Tùy tùng của Dạ Thiên Vấn đều biết nguyên tắc cổ quái, khi chơi đùa nữ nhân, tuyệt đối được quấy nhiễu.

      Nếu làm trái, bị đánh, nặng trực tiếp giết.

      ngờ hôm nay tên sói tinh này ăn phải gan báo, dám đến vuốt râu hùm của .

      Đến gõ cửa rất đúng lúc!

      Trong lòng u ám, cười nhe, nụ cười đặc biệt hòa ái mà nhìn tên thị vệ: "Lăng Vũ, dạo này lá gan ngươi lớn thêm ít nhỉ!"

      Mười sáu hộ vệ trong tên đều chữ 'Lăng', sói tinh này tên là Lăng Vũ.

      Chứng kiến nụ cười u kia, Lăng Vũ chưa chi run lẩy bẩy, cúi đầu ấp úng: "Bẩm đại vương, thuộc hạ, thuộc hạ là nóng lòng..."

      "Ồ, nóng lòng cái gì?" Vẻ mặt Dạ Thiên Vấn vẫn như cũ cực kì ôn hoà.

      Lăng Vũ run sợ dám ngẩng đầu lên: "Đại vương, thuộc hạ tuần tra ban đêm, nghe bên ngoài ầm ĩ tìm vị nương này, sợ đại vương biết..."

      " như vậy, ngươi đúng là có ý tốt?"

      Dạ Thiên Vấn gõ gõ móng tay sắc nhọn.

      "Thuộc hạ... Thuộc hạ vì đại vương mà tẫn trách (*), đó là bổn phận của thuộc hạ..."
      (=tận tâm tận chức)

      "Tẫn trách? Ha ha, ha ha ha, ngươi quả nhiên rất tẫn trách..."

      Chưa hết câu, Dạ Thiên Vấn phất tay, đạo hồng quang đánh ra ngoài!

      Lăng Vũ kêu lên tiếng đau đớn, thân thể bay thẳng ra ngoài, ầm tiếng lăn lộn đất, khóe miệng rỉ ra máu tươi.

      Hồng ảnh lóe lên, Dạ Thiên Vấn đứng trước người của .

      Ngữ điệu rét lạnh: "Nhiệm vụ của ngươi là tuần tra ban đêm, chứ phải đến đây đào góc tường của bổn vương!"

      Lăng Vũ bị trọng thương, nằm run rẩy mặt đất.

      Nhưng dám ngẩng đầu: "Đại vương tha mạng. Thuộc hạ dám..."

      Dạ Thiên Vấn hừ lạnh: "Nể tình ngươi luôn trung thành tận tâm, hôm nay ta tha cho ngươi mạng, cút!"

      Lăng Vũ miễn cưỡng bò dậy, tuân lệnh, nghiêng ngả rời .

      Dạ Thiên Vấn phủi tay, xoay người vào trong.



      Chương 227: Thoát khỏi miệng rắn 3

      Dạ Thiên Vấn phủi tay, xoay người trong.

      nhìn Tề Lạc Nhi vẫn say ngủ, khóe môi lộ ra nụ cười: "Tiểu nha đầu, coi như may mắn, lần này bổn vương tạm thời bỏ qua cho ..."

      Phất tay cởi bỏ mê hồn thuật rồi xoay người ra ngoài.

      Vung tay lên, cửa phòng khóa lại y như lúc đầu...

      Tề Lạc Nhi hề biết chính mình dạo quanh tử môn quan vòng.

      Nàng ngủ li bì, chợt nghe tiếng gõ cửa: "Tề nương, Tề nương."

      Tề Lạc Nhi bừng tỉnh, nhìn chung quanh, nhất thời mơ màng biết mình ở nơi nào.

      "Tề nương, tỉnh chưa? Công tử chúng ta cho mời đến."

      Thanh ngoài cửa đáng , lờ mờ có chút quen tai.

      Tề Lạc Nhi sững sờ, giờ mới nhớ ra mình ở chỗ của công tử hồng(*) y hôm qua.
      (hồng: đỏ)

      Thanh ngoài cửa chính là của thị nữ của . Ngày hôm qua là nàng ta hầy hạ mình tắm.

      Có gì mà gọi nàng gấp thế chứ, Tề Lạc Nhi vội vàng ra mở cửa.

      Thị nữ kia cung kính vén tay áo ra hiệu mời: "Tề nương, công tử nhà ta cho mời."

      Tề Lạc Nhi vô thức ngẩng đầu nhìn sắc trời.

      Ôi... Bầu trời tối đen, vẫn chưa tới hừng đông mà.

      Giờ này còn gọi mình làm cái gì?

      Nàng đầy bụng kinh ngạc, rửa mặt qua loa rồi theo thị nữ đến đại sảnh.

      Trong đại sảnh, Dạ Thiên Vấn đợi nàng. Thấy nàng đến, tao nhã mỉm cười: "Tề nương, ngại quá, đánh thức rồi."

      Tề Lạc Nhi cười khổ: " sao. Dạ công tử mời ta đến có chuyện gì?"

      Dạ Thiên Vấn ánh mắt lóe lên, mỉm cười: "Đêm qua trùng hợp cứu được nương, ta cũng chưa kịp hỏi lai lịch của , ngờ lại là người của Ma quân đại nhân, giờ toàn thành tìm kiếm , hẳn Ma Quân đại nhân rất lo lắng. Tại hạ suy nghĩ lại, vẫn là phải quấy rầy giấc ngủ của nương, sớm chút đưa nương quay về Thận Lâu Cung, cũng để cho Ma quân đại nhân yên tâm. nương có ý kiến gì ?"

      Tim Tề Lạc Nhi đập thình thịch.

      Nguyệt Vô Thương cho người tìm kiếm mình? rốt cuộc cũng phát ra mình mất tích?

      Hừ, nếu phải tại cứng rắn giữ Khoang Nhạc lại, mình cũng trở về mình, cũng đụng phải bức tường ma, ngã vào trong hồ, suýt nữa mất cái mạng ...



      Chương 228: Ta cho là cuối cùng cũng mất hứng thú với ta

      Hừ, nếu phải tại cứng rắn giữ Khoang Nhạc lại, mình cũng trở về mình, cũng đụng phải bức tường ma, ngã vào trong hồ, suýt nữa mất cái mạng ...

      Tên nhãi mấy ngày nay chẳng thèm để ý đến mình, giờ chẳng biết trúng gió hay gì đây.

      Ta cứ tưởng cuối cùng cũng mất hứng thú với ta.

      ra vẫn còn có chút quan tâm đến ta...

      Nàng nhất thời biết trong lòng mình có cảm giác gì.

      Nàng rất muốn để ý tới, trở về tiếp tục giấc ngủ, để cho sốt ruột chết !

      Nhưng nghĩ lại, Nguyệt Vô Thương sớm muộn gì cũng lục soát đến đây, nếu bị bọn tìm ra, lại phiền hà đến Dạ công tử...

      còn cách nào, nàng gật đầu: "Được rồi."

      Dạ Thiên Vấn cười: "Tề nương quả nhiên hiểu chuyện, được rồi, chúng ta thôi."

      Giờ phút này Tề Lạc Nhi còn bất luận cảnh giác nào đối với , cười khúc khích: "Dạ công tử, huynh đừng cứ tiếng Tề nương hai tiếng Tề nương, cứ gọi ta là Lạc Nhi."

      Đôi mắt Dạ Thiên Vấn lóe lên tia sáng, cười cực kì tao nhã: "Tề nương —— à, , Lạc Nhi quả nhiên thẳng thắn. Ta đây khách khí nữa. Lạc Nhi cũng đừng gọi ta là Dạ công tử, ta lớn hơn muội, vầy , muội gọi ta là Dạ đại ca là được."

      "Vâng, Dạ đại ca!" Trong lòng Tề Lạc Nhi vui thích, ngờ mình tới ma cung lại có thể kết giao bạn bè.

      Cách hành xử của Dạ Thiên Vấn mặc dù có chút kinh thế hãi tục, nhưng tình tình vẫn khá tao nhã, hơn nữa cũng là người đường hoàng...

      Hừ, giống như người nào đó, với nàng ba câu đến hai câu là giỡn! Xấu xa khiến người khác căm ghét đến chết!

      Dạ Thiên Vấn cho dịch quán biết tiếng, rồi phụng bồi (*) nàng trở về Thận Lâu Cung...
      (cùng, đưa)

      ... ... ... ... ... ... ...

      Nguyệt Vô Thương tốc độ nhanh kinh người, hầu như chỉ trong chớp mắt tới trước cửa dịch quán Dạ Thiên Vấn ở tạm.

      kiên nhẫn mà gõ cửa, lập tức phi thân vào, vừa vặn đụng phải quản của dịch quán.

      Quản kia mắt hoa lên, chỉ thấy từ tường có bóng người bay vào.

      Cũng chưa là ai hét lên: "Tiểu tặc phương nào!"

      Còn chưa dứt lời, thấy tướng mạo Nguyệt Vô Thương.

      sợ tới mức cuống quít thu lại chưởng lực, vì thu quá nhanh, công lực phản ngược đánh té ngã.
      Last edited: 13/4/16
      hganh thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 229: Vương là chính nhân quân tử?

      Còn chưa dứt lời, thấy tướng mạo Nguyệt Vô Thương.

      sợ tới mức cuống quít thu lại chưởng lực, vì thu quá nhanh, công lực phản ngược đánh té ngã.

      cũng dám đứng dậy, nằm rạp mặt đất liều mạng dập đầu: "Thần biết là vương thượng giá lâm, tội đáng chết vạn lần..."

      Nguyệt Vô Thương làm gì có tâm tư nghe dài dòng: "Đứng lên! Bổn vương trách ngươi! Dạ Thiên Vấn đâu? Có phải ở trong dịch quán?"

      Quản sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc.

      dám dài dòng, vội vàng trả lời: "Bẩm vương thượng, Vương bái phỏng (*) ngài, ngài ấy vừa mới thôi..."
      (kính thăm)

      "Bái phỏng ta? ! Hừ, hơn nửa đêm, đến bái phỏng ta làm cái gì? !"

      "Cái này —— cái này tiểu nhân biết, "

      Quản dập đầu trả lời. Nhưng trong lòng oán thầm: "Vương thượng chẳng phải cũng nửa đêm tới bái phỏng đấy thôi?"

      Nhưng chỉ là quản nhoi, nào dám xen vào chuyện của những đại nhân vật này chứ...

      "Vậy —— ngươi có thấy bên cạnh có xuất người lạ nào ?"

      Giọng Nguyệt Vô Thương tiếp tục truyền đến.

      "Vâng, có, có! Bên cạnh ngài còn có nương..."

      " nương? nương đó như thế nào? !" Giọng Nguyệt Vô Thương có chút kiên nhẫn.

      Quản kia sợ tới mức thân thể run lên: "Đúng, đúng, nương trông khá lạ, phải cơ thiếp của ngài ấy, cũng giống tinh, có vẻ như là người phàm..."

      Người phàm? ! như vậy, đó có thể là Tề Lạc Nhi!

      Nguyệt Vô Thương cuối cùng cũng hơi an lòng: "Bọn còn cái gì?"

      Quản cố gắng nhớ lại, đem những gì nghe được đều ra: "Bọn họ hình như là đưa vị nương kia trở về, chắc chắn, chắc chắn Vương với tiểu nhân là bái phỏng vương... Cụ thể ra sao tiểu nhân ..."

      lải nhải xong, ngẫng đầu lên, ơ, trước mắt chẳng thấy bóng dáng Nguyệt Vô Thương đâu nữa...

      ... ... ... ... ... ... ... ...

      " Vương Dạ Thiên Vấn cầu kiến!"

      " Vương Dạ Thiên Vấn cầu kiến!

      "..."

      Tại Thận Lâu Cung, toàn bộ chín đại môn đều mở rộng, thông báo lần lượt truyền lên.

      Tề Lạc Nhi đứng cùng Dạ Thiên Vấn trước cửa cung Thận Lâu, nhìn trùng trùng điệp điệp thông báo được truyền vào, trong lòng dần mất kiên nhẫn.


      Chương 230: vương là chính nhân quân tử? 2

      Tề Lạc Nhi đứng cùng Dạ Thiên Vấn trước cửa cung Thận Lâu, nhìn trùng trùng điệp điệp thông báo được truyền vào, trong lòng dần mất kiên nhẫn.

      Hừ, tên Nguyệt Vô Thương này cũng đủ kiêu ngạo, cũng có chút giống Đế Vương nhân gian rồi...

      Ôi..., nàng còn muốn ngủ bù đây.

      Chỉ là đựa theo tính khí của , hôm nay mình muốn ngủ yên cũng được!

      vất vả mới nghe được bên trong truyền đến hồi , tuyên bọn họ vào.

      Mặc dù Tề Lạc Nhi ở đây vài ngày, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng tiến vào Bích Ngô điện của Nguyệt Vô Thương.

      Tòa điện trang trí tao nhã, cấu trúc vững vàng, mơ hồ lộ ra cổ khí phách.

      Ba chữ "Bích Ngô điện" rồng bay phượng múa, như muốn phá vách tường bay ra.

      Nét chữ vừa phóng khoáng vừa có nét thanh tao, biết là nét bút của ai?

      Ồ, nhìn chữ kia là biết người viết chữ này hẳn là người hào sảng...

      Dạ Thiên Vấn thấy nàng nhìn tấm biển đến xuất thần, cười tiếng, thấp giọng : "Cái này là Ma quân đại nhân tự tay chấp bút..."

      Hả? Tề Lạc Nhi sửng sốt chút.

      thể nào? Kẻ kia tính tình như đàn bà vậy, làm sao có thể viết ra những nét chữ như thế này?

      Hừ, chừng thực chất những chữ này đều phải do viết...

      Trong nội tâm nàng rủa thầm, theo Dạ Thiên Vấn vào trong đại điện.

      Nguyệt Vô Thương nghiêng người dựa vào giường, thần thái lười nhác mà lại ưu nhã.

      Ở đâu giống vội vã tìm người, trông chẳng khác gì vừa mới tỉnh ngủ cả.

      Dạ Thiên Vấn trong mắt lóe lên tia sáng, xoay người hành lễ: "Thuộc hạ Dạ Thiên Vấn bái kiến Ma quân."

      [Tác giả chú thích: Nguyệt Vô Thương nhất thống hai giới ma, Vương gặp cũng phải quỳ lạy.]

      Nguyệt Vô Thương biếng nhác khoát tay áo: "Dạ huynh cần đa lễ, Dạ huynh đêm khuya đến bái phỏng biết có việc gì quan trọng?"

      Từ đầu đến cuối, Nguyệt Vô Thương đều nhìn đến Tề Lạc Nhi, coi nàng như khí.

      Tề Lạc Nhi nghe trắng trợn điều động đội ngũ tìm kiếm mình, trong lòng còn có chút cảm động.

      Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của , trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo. có vẻ gì là sốt ruột tìm kiếm ta đâu?

      Dạ Thiên Vấn cũng biết Nguyệt Vô Thương đến cùng là có chủ ý gì, ngừng lại chút rồi : "Đêm qua thuộc hạ ngang qua hồ Hải Mị, trong lúc vô tình nhìn thấy vị Tề nương này rơi xuống nước, liền cứu nàng lên."


      Chương 231: vương là chính nhân quân tử? 3

      Dạ Thiên Vấn cũng biết Nguyệt Vô Thương đến cùng là có chủ ý gì, ngừng lại chút rồi : "Đêm qua thuộc hạ ngang qua hồ Hải Mị, trong lúc vô tình nhìn thấy vị Tề nương này rơi xuống nước, liền cứu nàng lên."

      "Bởi vì lúc ấy sắc trời tối, thuộc hạ liền mời nàng đến dịch quán nghỉ tạm. Về sau nghe Ma quân phái người tìm kiếm vị nương này, thuộc hạ sợ Ma quân lo lắng, ngay trong đêm đưa nàng đến. Thuộc hạ biết nàng là người của Ma quân, tự ý chủ trương, mong rằng Ma Quân thứ tội..."

      Lời cẩn thận chặt chẽ, Nguyệt Vô Thương biết có nghe lọt hay , cũng đứng dậy.

      hơi nghiêng đầu cười : " sao. Ngươi cần khách khí với ta."

      Ánh mắt rốt cuộc cũng dừng lại người Tề Lạc Nhi, nhưng ánh mắt nhàn nhạt, nhìn ra hỉ nộ: "Nàng chỉ là thị nữ trong nội cung, có điều tính tình khá hợp với ta. Thực ra cũng có gì. Ngươi cũng biết tính bổn vương nóng nảy. Đồ vật của ta, ta tuyệt đối cho kẻ khác chạm vào, cho dù chỉ là con chó con mèo bỏ , ta cũng sai người bắt lại..."

      Những lời , cơ hồ chọc tức Tề Lạc Nhi đến đầy bụng lửa giận!

      Tên khốn này lại dám ví nàng như con vật! Để mặc thích làm gì làm!

      Nàng thề!

      Từ nay về sau bao giờ để đầu độc, bao giờ tin , cảm động vì !

      Nàng khinh bỉ , giẵm dưới chân như giẵm đống bùn, khỏi cho có cơ hội hại đời. Grừzz!

      Nguyệt Vô Thương liếc nhìn khuôn mặt nhắn đen hơn cả Bao chửng, nhìn Dạ Thiên Vấn miễn cưỡng cười cười: "Bất quá mặc kệ thế nào, còn phải đa tạ Dạ huynh đưa nàng trở về. Ngày mai bổn vương ở Vân Ế cung thiết yến đáp tạ. Ồ..., sắc trời cũng sớm, Dạ huynh còn có việc sao?"

      Đây ràng có ý hạ lệnh trục khách.

      Dạ Thiên Vấn cũng cười tiếng: " còn chuyện gì. Thuộc hạ quấy rầy nữa. Cáo từ."

      lại nhìn qua Tề Lạc Nhi: "Lạc Nhi phải chịu kinh hãi, muội nhớ nên sớm nghỉ ngơi."

      Tề Lạc Nhi lại càng tức giận. Dạ đại ca có công cứu mình, lại suốt đêm đưa chính mình trở về.

      Tên khốn Nguyệt Vô Thương này, cho dù để nàng để vào mắt, nhưng người ta vất vả công ra tay giúp đỡ, đáng lẽ nên khách khí chút với người ta.

      Đằng này còn dùng thái độ đó đối đãi với ân nhân cứu mạng của nàng!

      Hừ, Ma quân giỏi lắm sao? ! Dạ đại ca người ta cũng là vương đấy!

      (HP: Vì suy nghĩ này mà tương lai chị mới gặp phải kiếp nạn lớn.)
      Last edited: 16/4/16
      hganhNgan Chi Tuyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :