1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ hoàng bi kịch - Xuân Thiên Bất Khai Hoa (nt 4/55c +4NT)- FULL

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      [​IMG]

      Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa
      Editor : Vulinh

      Ảnh bìa : @chuotanmeo

      Tình trạng: Hoàn chính văn - edit PN

      Thể loại: đại

      Kết cấu: 55 chương
      Giới thiệu

      18 tuổi
      Khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, ngước đầu nhìn
      "Tần Nhiên. vừa rồi em sai rồi, phải em hơi thích , mà là rất thích rất thích "
      thở dài cười
      "Nếu coi đầy là lời tỏ tình, tôi đành miễn cưỡng đáp ứng vậy"

      22 tuổi
      mãn nguyện gả cho , vốn nghĩ cuộc sống của mình được trọn vẹn, nhưng cái trọn vẹn này chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

      Chưa tới 100 ngày kết hôn,
      "Trước khi ly hôn, bỏ đứa bé trong bụng "

      27 tuổi
      trở lại nơi ấy, còn tình , còn tình thân, tiền, trở thành người phụ nữ lớn tuổi ly hôn. nghĩ, tại sao lại có cơ hội nào hãnh diện trước mặt lần cơ chứ?
      người càng sống càng bi thương, người lại càng xuân ý dạt dào.
      Quả nhiên đây chính là bi kịch định mệnh của đời . ràng là số mệnh của nữ phụ, nhưng lại đóng vai nữ chính.

      Tình dành cho giống như trăng lặn trong nước, mà lại có thể thò tay tìm, đổi lại cả người rơi vào trong hồ.

      câu vắn tắt: nữ chính đau khổ mang theo đứa con tìm hạnh phúc, HE, đô thị, truyện cổ tích

      Trích đoạn

      [​IMG]

      "Em trở thành gánh nặng của ..."
      " quan tâm"


      "Đồng Nhan, em biết mà, chỉ có lời cự tuyệt của em mới là thứ gánh vác nổi..."

      "Tất cả mọi chuyện hãy giao cho , em chỉ cần mang theo sổ hộ khẩu là được"
      Mục lục

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10

      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20

      21 22 23 24 25 26 27 28 29 30

      31 32 33 34 35 36 37 38 39 40

      41 42 43 44 45 46 47 48 49 50

      51 52 53 54 55
      Ngoại truyện 1+2 3 4

      EBOOK

      P/S: Mới tập tành edit nên có gì sai sót các nàng bỏ qua nhé =D

      [​IMG]
      Last edited: 19/12/14
      Viclu520, tart_trung, Cobonla10215 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Edit : Vulinh

      Đồng Nhan mở cửa, nhìn người trước mặt, tươi cười:

      đã về rồi ? ”

      người vẫn mặc tạp dề in hình Transformers chưa kịp cởi, rất thích chiếc tạp dề này vì nó là thứ lần trước mua khi siêu thị cùng Tần Nhiên . Nhưng hiếm có dịp mặc nó vì nấu nướng giỏi, mà Tần Nhiên lại thích xuống bếp.

      Tần Nhiên lạnh nhạt nhìn , đôi mắt đen trong trẻo như ánh sao thấp thoáng bầu trời đêm hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt ấy thu lại rất nhanh, lướt qua thẳng vào phòng khách, được nửa đường, dừng lại :

      Khuya rồi, nghỉ ngơi

      Lúc ngang qua, mùi nước hoa từ thoang thoảng truyền tới, nhãn hiệu nước hoa này rất ngọt ngào, trong tâm trí khỏi hiện lên bóng dáng tươi cười của người phụ nữ kia.

      Làm như nghe thấy gì, cười hỏi :

      " ăn cơm chưa?”

      “Tôi ăn bên ngoài rồi”

      Tần Nhiên xoay người với , giọng đều đều, chắc bản thân cũng nhận ra giọng mình hơi lạnh lùng vì thế nhìn cười, cười rât đẹp, đôi mắt phượng hơi nhíu lại, đôi mắt sáng và sâu, dù tại trong đôi mắt ấy chẳng hề có chút niềm vui, nụ cười cũng miễn cưỡng.

      Đồng Nhan cúi đầu, tay phải gắt gao nắm chặt, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay :

      “Vậy ngồi cùng em

      dừng lại, ngẩng đầu cười châm biếm:

      “Tần Nhiên, có thể đây là bữa cơm cuối cùng của chúng ta nhỉ”

      Nụ cười mặt Tần Nhiên chợt tan biến, hồi lâu sau, lại cười :

      “Được”

      -


      tự xới cho mình bát cơm, định xới cơm cho bàn tay run rẩy dữ dội, ngay cả thìa xới cơm cũng cầm vững, đột nhiên, có đôi tay đỡ lấy cái bát và thìa xới cơm trong tay . Giọng lạnh nhạt vang lên:

      "Tôi tự xới được”

      quay đầu,cười với :

      “Cũng được”

      Sau đó, tới cạnh bàn ăn, ngồi xuống, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm tối.

      Nhìn mâm cơm, đôi mắt cay cay, cười chua xót, trong lồng ngực thoáng tê dại, cơn tê tái này làm tan nát trái tim .

      bàn đều là những món Tần Nhiên thích ăn, vì vậy đó là những món nấu ngon nhất. gắp một miếng trứng xào cà chua, vừa ăn lập tức cảm giác chua xót tràn đầy khoang miệng. Những món này làm xong từ lâu rồi vậy mà Tần Nhiên về rất trễ, thức ăn đun đun lại dưới ba lần nên mùi vị đều biến dạng, cơm cũng khô cứng.

      “Hôm nay là ngày thứ 97 chúng ta kết hôn đấy”

      mở miệng nói

      “Tôi chưa từng đếm qua”

      Tần Nhiên trả lời cách hờ hững, hề cầm bát đũa lên, chỉ ngồi nhìn ăn cơm.

      là người bận rộn, đương nhiên sẽ nhớ được những chuyện vặt này rồi”

      Tần Nhiên trầm mặc

      “Em chỉ ngờ rằng chưa kết hôn được trăm ngày, ngả bài với em sớm vậy”

      ngẩng đầu cười cách hiểu biết:

      “Chắc nóng lòng chờ ngày này lâu rồi nhỉ, em hiểu, phải chung chăn gối với một người phụ nữ mà mình thương, phải giả vờ em lâu như vậy, thật vất vả cho quá”

      Khóe miệng Tần nhiên khẽ động đậy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, cười nhạt.

      -

      Bữa cơm này chậm chạp trôi , tuy ăn cho có nhưng vẫn cố ăn hết bát cơm, ăn từng miếng , nhai kỹ, nuốt thật chậm. Vì cơm khô nên rất khó nuốt, hơn nữa mỗi khi ăn một miếng, chua xót trong lòng lại dâng lên, có lẽ đây là bữa cơm khó ăn nhất trong đời . Tần Nhiên đụng tới hột cơm nào, mất công nấu bữa cơm cuối cùng cho vậy mà ngay cả nếm thử chút cũng nỡ. cầm đũa lên rồi lại buông xuống, buông xuống rồi lại cầm lên, khoảng 3 lần.

      Cơm nước xong, Đồng Nhan định rửa bát Tần Nhiên ở phía sau lưng , :

      "Để dì Trương dọn "

      hơi chần chừ, rồi dừng tay lại, ngẩng đầu :

      “Cũng đúng, nốt ngày mai nữa thôi, em cần khiến mẹ chồng vui vẻ nữa rồi, em cũng cần tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn nữa”

      Đôi môi Tần Nhiên khẽ nhúc nhích, nhưng nửa chữ cũng , tươi cười:

      “....Cũng tốt....”

      Đồng Nhan nhìn , móc tờ đơn ly hôn trong túi áo khoác dưới tạp dề ra, đưa cho Tần Nhiên:

      “Em đã ký rồi, giờ đến lượt

      Tần Nhiên trút bỏ nụ cười mặt, cầm tờ đơn ly hôn đưa, thản nhiên nhìn:

      “Để tôi suy nghĩ thêm”

      Đồng Nhan bật cười:

      “Tần tổng còn cần suy nghĩ gì nữa, lên kế hoạch lâu như vậy phải để chờ ngày hôm nay sao?”

      cười nhìn , cười đến mức rớt nước mắt:

      “Ha ha....Có phải tôi còn nên chúc mừng ?”

      Tần Nhiên mím chặt môi , khẽ gọi

      “Tiểu Nhan”

      cười, ánh mắt cong cong giống hình trăng lưỡi liềm, bên trong con ngươi màu nâu ậng nước:

      “Gọi tôi Đồng Nhan, bây giờ chúng ta coi như quen biết, cần gọi thân mật thế, làm người khác buồn nôn”

      Sắc mặt Tần Nhiên hơi tái, làn da trắng của dưới ánh đèn vàng hắt xuống càng nhợt nhạt. còn muốn cười nữa, nhưng thể cười nổi. Lúc chưa về, tự nói với bản thân, đã đánh mất trái tim, thể mất luôn cả thể diện được, cho dù thể diện của Đồng Nhan cũng còn lại là bao.

      rửa tay, sau đó lướt qua Tần Nhiên lên lầu.

      -

      vào phòng ngủ của bọn họ, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bức ảnh cưới của . Bọn họ cùng nhau treo ảnh cưới lên, ngày ấy, muốn được tự tay treo bức ảnh này lên nhưng bởi vì vóc dáng bé của nên Tần Nhiên đỡ lấy rồi cùng nhau treo ảnh.

      còn nhớ rõ cảnh tượng ấy, Tần Nhiên cao to ôm lấy , ngồi bên xem xét ảnh cưới của mình, cực kỳ hạnh phúc, cảm giác như lơ lửng ở những đám mây cao. Nhưng những đám mây hạnh phúc ấy cũng nguy hiểm, chỉ cần sơ ý chút thôi là nó có thể rớt xuống, vỡ tan.

      Tần Nhiên ôm , tay của chỉ cần khẽ với lên là có thể chạm vào khung ảnh, chỉnh khung ảnh ngay ngắn, , rạng rỡ cười với :

      “Sau này chúng ta già rồi, lúc rảnh rỗi cũng ôm em lên đây kiểm tra xem bức ảnh này có ngay ngắn nhé”

      Tần Nhiên cười, nhìn :

      “Lúc ấy xương cốt rệu rạo hết rồi"

      cười hưng phấn:

      sợ, khi đó chúng ta con cháu đầy đàn rồi, bọn chúng sẽ mua 'tân đắp trung đắp' cho chúng ta "

      *tân đắp trung đắp: loại thuốc dành cho người trung niên chữa đau lưng, xương khớp, của Trung Quốc

      [​IMG]

      Tham khảo thêm : http://item.jd.com/1000769277.html


      Chỉ mấy tháng trước còn “ Nắm tay nhau đến già ” giờ biến thành “Nắm tay nhau, rồi buông"

      -

      Đồng Nhan cúi đầu, lặng lẽ ngồi bên mép giường. Mùa đông ở thành phố A khá lạnh, dự báo thời tiết hôm nay nói sẽ có khí lạnh tràn về, nên càng thêm lạnh lẽo.

      mở hệ thống sưởi, toàn thân co rúm lại.

      đứng lên, tới bên cửa sổ, cơ thể khẽ run rẩy nhưng vẫn mở cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo lập tức ùa vào, giống như con dã thú gào thét, thổi rất mạnh và nhanh. Rèm cửa bị gió làm thổi bay lên, cuộn lại giữa trung, như một con bươm bướm to lớn muốn hứng gió vậy.

      rùng mình, gió ban đêm thổi tới lạnh thấu xương, tạt thẳng vào mặt cảm giác giống hệt bị dao cắt. thấy mình dường như tự ngược đãi bản thân, giễu cợt mình lập dị, dù bây giờ có nhảy từ cửa sổ này xuống, Tần Nhiên cũng chẳng thèm nhíu mày.

      chợt nhớ lại ngày xưa, khi và vẫn còn nhau, chỉ cần hơi cảm cúm dù nửa đêm cũng vẫn mua thuốc cho .

      Gió lạnh làm ngây ngốc, nhưng có thể khiến tỉnh táo chút, mà thứ cần nhất bây giờ chính là tỉnh táo. rõ ràng bị người mà mình tin cậy nhất lừa suốt 4 năm. trong 4 năm , ngốc nghếch chẳng hề phát , tự mình hoang tưởng thêu dệt nên cái vẻ giả giả dối bên ngoài, lúc gặp gỡ Tần Nhiên còn nghĩ rằng mình gặp được chân mệnh thiên tử.

      Nhưng nực cười, người gặp được phải là chân mệnh thiên tử, mà là kẻ nắm trong tay số mệnh của .

      -

      “Đồng Nhan”

      Giọng Tần Nhiên vang lên phía sau lưng .

      xoay người, nhìn về phía

      “Đúng rồi, cái này trả lại cho

      móc chiếc nhẫn từ trong túi ra. Viên kim cương chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh, đẹp đến nghẹt thở.

      giữ

      Tần Nhiên tới bên cạnh , nét mặt thay đổi:

      “Tôi đã vứt rồi, chiếc nhẫn này coi như mất ý nghĩa của nó, có giữ cũng chẳng sao”

      bật cười, đầu ngón tay xoa xoa bên ngoài chiếc nhẫn kim cương:

      “Tốt , phải trả lại cho tôi cũng thấy đau lòng, chiếc nhẫn kim cương này trị giá rất nhiều tiền, sau này lúc tôi khó khăn còn có thể đem nó bán phá giá “

      Sắc mặt Tần Nhiên cứng đờ, khóe miệng khẽ nhếch lên, thản nhiên nói

      “Cái này là của , tùy xử lý”

      dừng lại, vẫn nhìn cười:

      “Tần Nhiên, 4 năm qua có từng tôi ...?”

      Thật là câu hỏi ngu ngốc! Về sau, mỗi lần Đồng Nhan nhớ lại chuyện này đều cảm thấy năm ấy mình khờ khạo. Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đơn giản là tự chuốc nhục nhã.

      Tần Nhiên quay đầu, trả lời.

      Đồng Nhan cười giễu cợt

      “Ha ha…Tôi hiểu”

      Dừng một chút, nhìn :

      “Chẳng qua, tôi nghĩ rằng mình lại có thể bị lừa nhiều năm như vậy, từ đại học đến giờ đã bốn năm, tôi bị lừa 4 năm. 4 năm qua, tôi vẫn cho rằng tôi, nhưng diễn xuất của Tần tổng đúng là cao siêu ....tôi xin bái phục…bái phục.”

      Tần Nhiên nhìn , trầm mặc một lúc, sau đó nói

      “Đây là thiếu nợ Tần gia”

      cười khẩy

      “Chơi đùa Đồng gia xong rồi, có phải đã trả hết nợ rồi ?”

      Tần Nhiên im lặng.

      Đồng Nhan cúi đầu, một lúc sau ngẩng lên:

      “Được rồi, tôi cũng nên rồi, nếu ký xong đơn ly hôn thì gửi cho Trình Mai Mai, tôi sẽ liên lạc với ấy”

      “Đồng Nhan…”

      Tần Nhiên bỗng nhiên bắt lấy tay , con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn , nắm tay rất mạnh khiến cảm thấy hơi đau.

      cười, gạt tay Tần Nhiên ra, hít một hơi nói, giọng nhấn mạnh

      “Mọi thứ kết thúc rồi, đừng khiến tôi chán ghét nữa được ?”

      Mãi lâu sau, khóe miệng Tần nhiên nhếch lên, bật cười

      “Xem ra cởi mở nhỉ, tôi yên tâm rồi”

      “Cám ơn nhiều..”

      Nói xong kéo theo valy đã sớm chuẩn bị xong, tiếng bánh xe valy sàn sạt sàn gỗ trang trọng.

      Lúc nhanh ra khỏi phòng,giọng Tần Nhiên lạnh nhạt vang lên sau lưng của

      “Đồng Nhan, trước khi tôi ký tên, bỏ đứa trẻ trong bụng

      Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo tới mức buồn nôn, khớp xương ngón tay cầm rương hành lý xanh tím, móng tay trở nên trắng bệch, nắm chặt lấy tay cầm bằng sắt. quay đầu thản nhiên cười:

      “Tần Nhiên, hại tôi trở nên hai bàn tay trắng, cho rằng tôi còn có thể sinh con cho sao? Tôi buồn chán tới nỗi mang theo đứa con riêng đâu"

      Tần Nhiên mím môi

      “Thế tốt”

      Đúng, như vậy là tốt nhất, hai người còn dính líu tới nhau.

      xách valy phăng phăng xuống lầu, một mạch ra khỏi cửa chính Tần gia.

      Bên ngoài, gió lớn thổi tóc tung bay, quàng khăn vào cổ, ngẩng đầu nhìn trời, hiếm khi nhìn thấy những ngôi sao trong đêm gió mùa đông.

      cười nhẹ, đưa tay vào trong túi, móc ra chiếc nhẫn kim cương rồi hung hăng ném xuống đất, ra sức giẫm đạp lên nó, cuối cùng đá bay nó vào trong vườn hoa của Tần gia.

      Đủ rồi! Thật sự đủ rồi, đêm nay xem như là được sống khác người lần. Loại khác người này, lần là đủ!
      Last edited: 23/9/14
      tart_trung, Mai Trinh, Min Cancel15 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2

      Edit : Vũ Linh


      5 năm sau.


      -


      Tần Nhiên đẩy nàng xinh đẹp dựa vào người mình ra, sau đó ném bài trong tay xuống,cười nói

      “Khuya lắm rồi, các vị cứ tiếp tục cuộc chơi , tiền thắng hôm nay tôi lấy, xem như tiền nhận lỗi.”


      Người đàn ông cùng bàn với Tần Nhiên mặt mũi trắng trẻo, đôi mắt đào hoa tinh tế híp lại, sống mũi thẳng là một chiếc kính gọng vàng, đôi môi mỏng nhếch lên, cười châm biếm

      “Tần tổng thật hào phóng"

      Nói xong, người ấy liếc nhìn chiếc đồng hồ to đùng tường

      “Vẫn còn sớm nhỉ? Hay Tần tổng phải về với của Tống gia?”


      Khóe miệng Tần Nhiên khẽ động đậy, nhưng cười nói.


      Trong mắt người đàn ông mặt mũi trắng trẻo lóe lên tia giễu cợt, lười biếng dựa vào ghế da sau lưng, chậm rãi nói

      “Tần tổng, và Tống đính hôn cũng 3 năm rồi nhỉ, lúc nào cho chúng tôi uống một chén rượu mừng của 2 người đây?”


      Nghe được người đàn ông trắng trẻo thế, trừ người đàn ông ngồi cạnh Tần Nhiên nói gì ra thì tất cả mọi người đều bắt đầu ồn ào.

      “Đúng vậy, Tần tổng có lẽ sắp có chuyện vui đây"


      “Tần tổng và Tống trông rât xứng đôi , trai tài gái sắc, đúng là duyên trời định”


      “Đúng vậy, biết lúc nào chúng tôi có thể uống chén rượu mừng của 2 người đây”


      “Nghe đồn rằng cuối năm nay tổ chức?”


      “Tần tổng, mà còn chờ đợi nữa, Tống cũng đợi nổi đâu “


      Tần Nhiên cười, nhưng trong mắt hề có niềm vui, cầm chiếc áo ves vắt ghế salon lên, quan tâm những lời bàn tán sôi nổi của mọi người nữa, với người đàn ông trắng trẻo:

      “Hôm qua bác Trác còn than phiền với tôi biết cậu Trác bao giờ mới tìm được đối tượng đương cố định, tôi nghĩ Trác gia gấp gáp như vậy, có lẽ về chuyện này còn sớm hơn tôi nhỉ”


      Nét mặt Trác Chính Dương lười nhác, thong thả nói

      “Tôi nghĩ chuyện tìm đối tượng kết hôn đến nỗi quá gấp, cũng cần lấy người mà mình chưa hiểu , nhưng nếu lấy phải chịu trách nhiệm với người ta, nhất định được giống như số người, kết hôn chưa tới nửa năm có niềm vui mới “


      Trác Chính Dương nói xong , cả khu ghế lô chợt yên tĩnh trở lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó mấy người hiểu rõ tình khẽ ho khan vài tiếng, cố gắng chuyển đề tài để phá tan bầu khí lúng túng này.

      *Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, gian có vài chỗ ngồi.


      5 năm trước, Đồng gia phá sản, tuy truyền thông đưa tin, nhưng những người trong ngành như bọn họ đều biết chuyện gì xảy ra. Ông Đồng bị người con rể mà ông ta rất tự hào lật đổ. Đồng Nhan, con gái duy nhất của Đồng gia, người mà kết hôn với Tần Nhiên, sau khi Đồng gia xảy ra sự ́ giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.


      Khi đó, đây là đề tài nóng hổi. dù giới truyền thông e ngại thế lực của Tần thi, dám viết nhiều, nhưng tin đồn sốt sình sịch vẫn bị người ta truyền .


      việc cũng trôi qua 5 năm, người thông minh đương nhiên có thói quen nhắc lại chuyện cũ, huống hồ hiện nay Tần thị là xí nghiệp đứng đầu thành phố A. Tần Nhiên lại càng thuận buồm xuôi gió, đính hôn với con Tống gia, nghiệp của càng phát triển như mặt trời ban trưa.Bây giờ mọi người muốn nịnh bợ còn chẳng kịp nữa là nhắc lại chuyện cũ của ?


      Đàn ông mà, tàn nhẫn cũng được, vô tình cũng sao, miễn là có khả năng đủ để mọi người kính trọng. Có điều, phải nợ nần gì vị công tử Trác gia này chứ, lần này vừa gặp ta chọc đúng vào điểm yếu của Tần Nhiên? Tính tình vị Trác công tử này vốn kiêu ngạo, ngay cả ông Trác cũng chế ngự được ta, có ai còn có gan phê bình ta.


      Sắc mặt Tần Nhiên vẫn tươi cười, trả lời Trác Chính Dương

      “Vậy tôi trước, quấy rầy hứng thú của các vị nữa”


      xong, cầm lấy áo khoác rời khỏi khu ghế lô.



      Tần Nhiên tới chiếc xe Bentley trắng ở bãi đậu xe dưới tầng ngầm, tựa người thân xe, lấy điếu thuốc, hề châm lửa mà ngậm bên ngoài miệng theo thói quen. Tay phải của vẫn cầm chiếc áo khoác đen, ngón tay đẹp nắm chặt, đầu ngón tay hơi tái, tay rất trắng, khớp xương ràng.


      "Sao, bực bội ư?"

      Lúc thất thần, trong gara vang lên giọng trầm thấp của người đàn ông, đó chính là người ngồi cùng bàn với lúc nãy, người luôn im lặng gì, Kỷ Dự Văn, nhiều năm qua, ta coi như là người bạn hiểu khá Tần Nhiên.


      “Ha ha”

      Tần Nhiên cười khẽ

      “Tôi phải người hay nhớ lại chuyện xưa”


      5 năm, 5 năm rồi, trong 5 năm, người ta có thể làm rất nhiều chuyện, quen biết thêm nhiều người, tương tự cũng có thể quên người nào đấy, mà người ấy chắc cũng quên mình nhỉ? Quên cũng tốt, xứng đáng bị đày xuống địa ngục, tốt hơn hết nên dính líu gì tới nhau.


      ” Tôi cũng nghĩ thế, Tần tổng sao có thể bực bội được? Trong lòng cậu so với người khác đều lạnh giá hơn. Tôi từng thấy bộ dạng còn tuyệt tình hơn thế của cậu, người như cậu, sao có thể bực bội vì những chuyện cũ”

      Khóe miệng Kỷ Dự Văn nhếch lên, cười nhạt.


      Sắc mặt Tần Nhiên trầm xuống, mím chặt môi, im lặng, trả lời.


      hồi lâu

      “Tôi trước, gặp sau nhé”

      mở cửa, lên xe chuẩn bị rời .


      " ấy về rồi..."

      Sau lưng , Kỷ Dự Văn đột nhiên .


      Bóng lưng Tần Nhiên ngẩn ra, cơ thể cũng cứng ngắc , bàn tay đặt cửa xe từ từ trượt xuống.


      “Hình như về từ tuần trước...”

      Giọng Kỷ Dự Văn nhàng, liếc nhìn phản ứng của Tần Nhiên, tiếp tục

      “Nhưng hình như ấy sống tốt lắm, có chuyện, cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt…”

      Tần Nhiên quay người lại

      “Cậu …”


      Kỷ Dự Văn nở nụ cười, mắt lơ đãng kèm theo châm biếm

      ấy dẫn về đứa trẻ, có lẽ khoảng 5 tuổi.”


      đời này, người có thể khiến Kỷ Dự Văn thực lòng khâm phục nhiều lắm, Tần Nhiên lại chính là người đó. Mấy năm nay, nhờ có , Tần thị càng ngày càng phát triển, thuận buồm xuôi gió. phải chỉ cần tài năng có thể làm được chuyện này, phải có thủ đoạn, quyết đoán và dã tâm. Nhưng việc xả ra năm ấy, Kỷ Dự Văn nghĩ rằng Tần Nhiên hơi quá tay với đó .


      Trong mắt Tần Nhiên tràn đầy kinh sợ, đôi mắt phượng ràng thể tin nổi, cơ thể dựa hẳn vào xe

      “Đứa bé?”

      “Đứa bé nào?”

      nhắc lại lần nữa.


      Kỷ Dự Văn là người người hiểu chuyện hai người bọn họ nhất, vì vậy cũng biết lúc Đồng Nhan rời khỏi Tần gia mang thai.

      “Có lẽ ấy bỏ đứa trẻ ấy”

      Dừng lại , nhìn Tần Nhiên cười

      “Đồng Nhan là lương thiện, năm ấy sao có thể nhẫn tâm bỏ đứa trẻ được chứ, phải cậu dự đoán trước chuyện này hay sao? Nhưng cậu cũng cần lo lắng, Đồng Nhan mang con tới tận cửa tìm cậu đâu, ấy phải là loại phụ nữ biết điều”


      Những lời Kỷ Dự Văn vừa giống như có có gai, đâm thẳng vào sâu trong trái tim , mỗi chữ thốt ra là lần đâm, hề nể tình.


      -


      Tần Nhiên lái xe về căn hộ riêng của với tốc độ hơn 120km/h, gió đêm lạnh lẽo, thổi vù vù từ cửa sổ tràn vào khiến cảm giác lạnh thấu xương đến mức tỉnh táo hơn.


      Đêm hôm khuya khoắt, mở cửa bước vào căn nhà to trống vắng, bật đèn, đôi mắt trong giây lát kịp thích ứng với ánh sáng của ngọn đèn, tới trước cửa kính, đứng ở tầng thứ năm mươi tám, vẻ mặt trầm mặc nhìn những ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà phía dưới.


      cầm trong tay mảnh giấy mà Kỷ Dự Văn đưa cho lúc ở trong gara, ấy ghi địa chỉ liên lạc tại của . Thành phố A, Khu tây, đường Bách Diệp, tầng 11 phòng 302.


      Nếu nhớ lầm, đó là nơi mua lại dự định khai phá, nhưng dân cư lại chịu di dời nên công trình vẫn bị trì trệ, chưa thể khởi công được. Sao lại ở khu ấy, nếu đúng như vậy, những lời Kỷ Dự Văn , cuộc sống của hề tốt. Khu đất ở khu tây được coi là nơi nghèo nhất của thành phố A, nhưng lại dẫn theo đứa trẻ sống ở nơi như vậy.


      sống tốt, phải nên vui vẻ ư, nhưng hiểu sao trong lòng thấy vô cùng dau đớn. Chỉ cần Mỗi lần nhớ tới người phụ nữ ấy, cơn đau quen thuộc lại nhói lên, dường như thuốc nào có thể cứu chữa được. Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại khuôn mặt biết xuất trong giấc mơ của bao nhiêu lần. Lúc cười tươi như hoa, lúc tức giận, lúc rên rỉ triền miên bên dưới cơ thể , lúc vô tình hận .




      “Tần Nhiên, vì sao mỗi lần hẹn hò đều đến muộn hả, xem, bây giờ phim cũng chiếu xong rồi, mọi thứ đều tan cuộc hết rồi mới thong thả tới vậy?”


      “Em muốn sinh cho đứa con trai, sau đó sinh con , như thế trai có thể chăm sóc cho em "


      “Sau này, khi chúng ta có con cháu đầy nhà, bọn chúng mua cho chúng ta 'tân đắp trung đắp'”

      *tân đắp trung đắp: 1 loại thuốc bổ dành cho người trung tuổi (Xem lại ch1 để hơn )


      ” Hôm nay em mới nghiên cứu được món ăn này, mùi vị khá ngon nhé, bên ngoài bán đâu, có muốn nếm thử ?”


      “..”


      “Tần Nhiên, ba em , bằng chứng lật đổ ba là do thu thập. Em nghĩ ba nhất định là... gạt em, có đúng ? Tại sao ông lại khẳng định là …Nếu là đúng là chuyện châm biếm đến nhường nào…”


      “Tần Nhiên, em nghĩ nhất định do em quá , nên có thể ức hiếp em thế này đúng ? ức hiếp em là đủ, nhưng tại sao còn phải ức hiếp người nhà của em nữa…”


      “Tần Nhiên, có thể đây là bữa cơm tối cuối cùng của chúng ta”


      hại tôi thành hai bàn tay trắng, nghĩ tôi còn muốn sinh con cho sao? Tôi buồn chán đến nỗi dắt theo đứa con riêng đâu…”


      Tần Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, lúc sau mới mở mắt ra.

      "Xoạt"

      Kéo chiếc rèm cửa sổ màu lam vào, bỏ lại những ánh đèn ngoài tầm mắt, sau đó vào phòng.


      Tần Nhiên, ngươi rốt cục sợ gì chứ?
      Last edited: 30/9/14
      tart_trung, Mai Trinh, miu90114 others thích bài này.

    4. gaubonganvung

      gaubonganvung Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      53
      Đọc xong văn án, dự truyện chút ngược =Dnhưng ko bít thế nào :p Thấy HE là ta zui rồi =D Thanks editor nhìu =D
      vulinh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3

      Edit Vũ Linh



      Đồng Nhan cầm túi lớn túi thức ăn đặt xe đạp điện, lúc định đẩy xe tới cổng chợ đột nhiên nhớ tới túi sữa chua cuối cùng trong nhà bị Trình Mai Mai uống hết, bây giờ nhân tiện có thể mua thêm. Lúc này Cách Lạp ở giai đoạn phát triển, thức ăn dinh dưỡng của nó nhất định phải đạt tiêu chuẩn như những đứa trẻ cùng lứa khác. Đồng Nhan từ cửa hàng tạp hóa ra, đặt sữa chua vừa mua vào túi, sau đó cưỡi lên chiếc xe đạp điện để bên ngoài.


      xe đạp điện vào mùa đông đúng là cực hình. Tay cầm ghi đông lạnh ngắt, mặt phải hứng gió càng lạnh hơn, hơn nữa xe đạp điện giỏi ,giữ thăng bằng lại tốt khiến mấy lần suýt ngã, chiếc xe này sắp hỏng đến nơi rồi mà đường chợ gồ ghề, làm càng tốn sức.


      Đồng Nhan đến cổng chợ, biển người bên ngoài chen lấn nhau, thốt lên

      “Xin lỗi, cho tôi nhờ chút, cảm ơn...”


      Sau đó, thấy ánh mắt mọi người hẹn mà cùng liếc về nơi, cũng cũng tới đó nhìn góp vui. Liếc mắt nhìn xong, vội thu hồi tầm mắt, chỉ hận xuyên thủng đôi mắt mìn, trong lòng thầm mắng bản thân: chạy tới góp vui làm cái gì, tự dưng để đôi mắt mình bị chà đạp.


      Cách đó xe có chiếc Audi A8 màu đen đậu ở đó, loại xe này cũng có gì quá khoa trương, nhãn hiệu cũng bình thường, nhưng dừng trước chợ thế này vẫn thu hút ánh mắt mọi người.


      Càng thu hút người ta hơn, là người đàn ông bước từ xe xuống, thân hình cao to, tuấn tú, đứng im lìm cạnh chiếc xe, ta mặc chiếc áo vest đen được cắt may vừa khít với vóc người, ngọn đèn màu cam hắt xuống làn sương trắng, khuôn mặt tuấn tú, con ngươi sâu và đen thẳm dường như nhuộm tầng mờ mịt, ánh mắt ta chiếu thẳng về phía .


      Bên cạnh cửa hàng bán cá, mấy con cá chép đen bơi vui vẻ trong chậu. đứng đó, lộ ra vẻ vô cùng khác biệt so với khu chợ ồn ào, huyên náo này.


      Đồng Nhan ngờ lại có thể trông thấy Tần Nhiên ở khu chợ ồn ào, toàn mùi khó ngửi thế này, nếu báo chiều hôm nay đăng tin: Giám đốc của Tần thị, Tần Nhiên xuất ở chợ khu Tây, chuyện này nhất định trở thành trò cười mất.


      Thế nhưng thế giới này vĩnh viễn thiếu những chuyện hài hước, quan trọng là mình là người chê cười người ta hay là trở thành trò cười của thiên hạ.


      Lúc ánh mắt Tần Nhiên hướng về phía cũng nhìn , ánh mắt của cứ như vậy, giao nhau cách máu chó.


      Việc máu chó này tới quá bất ngờ, khiến lái xe chệnh choạng, cả người từ yên xe té xuống.


      cứ như vậy ngã khiến ánh mắt người chợ đều chuyển từ phía Tần Nhiên sang phía . cúi đầu, bò dậy, đầu gối đau nhói, hy vọng chỉ bị xước da thôi, nếu lại phải tốn tiền viện.


      Đồng Nhan phủi phủi bụi bẩn bám vào do cú ngã vừa xong, rồi nâng chiếc xe đạp điện lên, sau đó chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ.


      “Dì à, dì sao chứ?”

      bé giúp nhặt sữa chua rơi tung tóe mặt đất, đặt vào rỏ xe của .


      Đồng Nhan cười với

      “Dì sao, cám ơn con”

      Rồi cúi xuống, nhặt nốt đống túi to, túi bé rơi dưới đất lên


      “Dì ơi, dì là mẹ của Đồng Cách Lạp phải ?”

      bé bỗng nhiên hỏi


      cười

      “Đúng vậy, con là bạn của Lạp sao?”


      bé gật đầu,

      “Con là lớp trưởng của bạn ấy”


      “Dì cũng nghĩ, bé nhiệt tình như con làm lớp trưởng cũng là cán bộ lớp”


      bé cúi đầu cười ngượng ngùng

      “Dì ơi, con có thể đến nhà dì chơi ?”

      bé suy nghĩ chút rồi thêm

      “Hôm nay Cách Lạp bị thầy giáo phê bình”


      “Hả?”


      “Bởi vì chữ bạn ấy rất xấu”

      bé lại

      “Nhưng con có thể giúp bạn ấy, chữ của con rất đẹp”


      bé này tốt bụng, trong lòng Đồng Nhan xúc động

      “Đương nhiên là có thể, lúc nào rảnh con cứ tới chơi, nếu biết đường bảo Cách Lạp dẫn tới ”


      “Cảm ơn dì”


      bé cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng khểnh

      “Dì ơi, dì đẹp , đeph hơn cả mấy tv ý”


      “Phì..”

      Đồng Nhan bật cười, tạm biệt bé rồi đạp xe .


      -


      “Đồng Nhan”

      Giọng Tần Nhiên trầm tĩnh vang lên sau lưng , giọng trầm nhưng rất lạnh lùng.


      Ha ha…Người vừa xem trò hay lúc lâu, rốt cục ta cũng tới, ta đến làm gì, ta nghĩ chưa đủ mất mặt hay sao?


      Đồng Nhan dừng bước, bóng dáng hơi ngẩn ra, sau đó làm như nghe thấy gọi, tiếp túc dắt xe . Ra khỏi cổng chợ, vội leo lên xe, chiếc xe mạnh mẽ xuyên qua gió đông lạnh lẽo và bụi đường cuốn lên mà rời .


      ngờ gặp Tần Nhiên ở chợ Khu Tây, những ngày còn ở Mỹ, Đồng Nhan ít lần, tưởng tưởng hoàn cảnh lúc gặp lại Tần Nhiên lần nữa. Có thể, lúc ấy mặc bộ đồ công sở tao nhã, trở thành người phụ nữ giỏi giang, đứng trước mặt ; hoặc tìm được người đàn ông nhiều tiền hơn , đẹp trai hơn , tràn đầy hạnh phúc, nhìn vẻ mặt hối hận của ; hoặc là tập đoàn Tần thị gặp phải khủng hoảng tài chính, sau đó cười to ba tiếng trước mặt , mạnh mẽ

      “Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, lẽ trời luôn luân hồi, tin ngẩng đầu mà xem, ông trời bỏ qua cho ai đâu”


      Nhưng chứng minh, Tần Nhiên chính là ba của con trai , còn là người vợ lén lút sinh ra đứa con của . Nếu ta chú ý tới , là kỳ quái!


      Sau khi về nước, hoàn cảnh chạm mặt Tần Nhiên lại là: xe đạp điện, té ngã ở khu chợ đầy mùi hôi tanh, Tần Nhiên tựa vào chiếc xe sang trọng, thờ ơ nhìn .


      Đồng Nhan , bỗng nhiên nhớ tới câu

      ” Hạnh phúc của người qua đường đều biết, còn tôi thảm hại chỗ che thân”


      -


      xách đống túi lớn túi vào nhà, Trình Mai Mai nằm ghế dài, bóc hạt dưa, thấy vào, nghiêng người liếc nhìn

      phải cậu mua thức ăn sao? Sao thời gian ra ngoài và thời gian trở về trùng nhau vậy?”


      Đồng Nhan mang đồ vừa mua đặt trong bếp, được nửa đường quay lại với Trình Mai Mai

      “Vừa rồi mình trông thấy người đàn ông vô cùng xấu xí, mình sợ quá ngã từ xe xuống, cậu xem đời này sao lại có người xấu như vậy, đáng thương!”


      Trình Mai Mai liếc

      “Cậu , nếu cậu bị người đàn ông xấu xí đó dọa, bà đây lập tức đến trước mặt , : hãy cưới tôi


      Đồng Nhan thể cười

      “Mai Mai, dù sao cậu cũng đừng hành động theo cảm tính đấy”

      dừng lại, nhìn quanh căn phòng

      “Cách Lạp đâu?”


      ở trong phòng làm bài tập…Chắc đọc đề bài nhưng hiểu, cậu cũng biết đề bài bây giờ dài mà khó, con rùa kia sao có thể hiểu được”


      Đồng Nhan

      “Chẳng qua chữ viết nó được đẹp thôi, môn ngữ văn của nó sao có thể kém cậu được”


      Trinh Mai Mai chân mày cau lại

      “Chỉ bênh nhau”


      Lúc này, Đồng Cách Lạp ra khỏi phòng, dựa vào cửa, khuôn mặt bé, lạnh lùng cau mày nhìn Đồng Nhan

      “Mẹ, sao mẹ lại ngã vậy, con bảo mẹ được xe đạp điện thôi, cứ yên phận ngồi xe bus có phải tốt hơn ?”


      “Cách Lạp…”

      Đồng Nhan nhìn con trai, mỉm cười

      “Mẹ sao đâu, yên tâm


      Trình Mai Mai làm bộ thở dài

      “Đồng Cách Lạp, con còn bé mà nhiều thế, coi chừng sau này lớn trở thành Đường Tăng đấy”


      Đồng Cách Lạp nghiêm nghị, với Trình Mai Mai

      “Dì lớn tuổi mà còn chưa lấy chồng, coi chừng trở thành lão bà ngàn năm đấy, suốt ngày làm trạch nữ, có khi đến lúc dì gấp gáp muốn lấy chồng chẳng có ai thèm đâu"


      Trình Mai Mai kinh ngạc, với Đồng Nhan

      “Cậu dạy nó mấy lời này à?"


      Đồng Nhan lăc đầu


      “Vậy tại sao đứa trẻ 5 tuổi có thể biết mấy từ "lão bà" "trạch nữ" ...này được?"


      Đồng Nhan suy nghĩ

      “Chắc nó tự học đấy, lúc còn ở nước ngoài, mình bảo nó tự lên mạng học Tiếng Trung, ngờ nó học tận đẩu tận đâu"


      Trình Mai Mai 囧


      -


      Buổi tối, Đồng Nhan làm vài món ăn, bàn ăn vẫn để cái bánh gato mua từ sáng. Hôm nay là sinh nhật , vì thế theo lời đề nghị của Trình Mai Mai và Cách Lạp, bọn họ quyết định ăn mừng bữa , Trình Mai Mai mua bia ở hàng tạp hóa dưới lầu.


      Đồng Nhan nhận lấy lon bia Trình Mai Mai đưa cho, sau cắt miếng bánh kem cho Cách Lạp

      ” Con trai, mau với mẹ tiếng chúc mừng sinh nhật nào”


      Khuôn mặt bé của Đồng Cách Lạp lạnh nhạt, bĩu môi

      “Sinh nhật vui vẻ”


      Trình Mai Mai nhấp ngụm bia

      “Nếu sau này mình sinh ra đứa con trai bị tê liệt cảm xúc, mình lập tức bắt nó chui ngay vào bụng”


      Đông Cách Lạp thản nhiên

      “Dì lấy chồng trước rồi hãy


      Trình Mai Mai bị sặc bia

      “Đồng Nhan, kiểu chuyện cay độc của con trai cậu rốt cuộc giống ai thế?”

      Hỏi xong, nàng vội vàng cười ngượng ngùng. Haiz, đúng là nhanh mồm nhanh miệng.


      Đồng Nhan cười, trả lời Trình Mai Mai, lảng sang chuyện khác

      “Cách Lạp, hôm nay mẹ gặp được lớp trưởng của con”


      Cách Lạp chẳng thèm ngẩng đầu lên,

      “Có phải bạn răng vổ ?”


      “Là răng khểnh”


      phải giống nhau sao”


      “Lúc nào rảnh dẫn bạn tới chơi nhé, bé ấy rất tốt bụng, nó muốn giúp con luyện chữ”

      Môn ngữ văn con trai học tệ, nhưng mỗi tôi chữ viết quá xấu, nó viết tiếng Trung mà y xì tiếng , nhưng lỗi phần cũng do , khi ở nước ngoài, có thời gian dạy nó viết chữ.


      “Con thích”

      Cách Lạp lập tức từ chối.


      Trình Mai Mai ở bên cạnh, chen vào

      bé chữ đẹp hơn nữa cũng dạy nổi nó đâu, hay là thuê cho nó gia sư, để nó chăm chỉ tập luyện nhỉ ”


      Đồng Nhan suy nghĩ rồi

      “Vậy thuê gia sư nhé”


      cần”

      Đồng Cách Lạp lại lên tiếng từ chối


      “Sao thế?” Trình Mai Mai nhìn nó “Tiểu thiếu gia của tôi?”


      “Con có thể tự mình luyện chữ được, cần tốn tiền thuê gia sư, lãng phí lắm”


      Trong lòng Đồng Nhan cảm thấy rất ngọt ngào, ngẩng đầu, nhìn con trai, cười

      “Đừng lo lắng, chúng ta nào có nghèo tới nỗi đấy”


      Trình Mai mai nghe thấy câu “Chúng ta nghèo”của Đồng Nhan, phì cười , nhận được ánh mắt khinh thường của Đồng Nhan, nàng thu hồi nụ cười, vô cùng nghiêm túc

      “Đúng, chúng ta nghèo, con xem mẹ con vừa về nước làm tháng là có thể nhận lương, còn việc buôn bán Taobao của dì Trình cũng phát đạt hơn rồi, chúng ta sao có thể nghèo được?”


      Khuôn mặt Đồng Cách Lạp bình tĩnh

      “Vâng”


      Đồng Nhan cười, gắp vào bát nó miếng thịt kho tàu:

      “Ăn nhiều chút cho chóng lớn”
      Last edited: 15/10/14
      tart_trung, Mai Trinh, miu90116 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :