1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 105: Bạch Chiêm tính kế


      Diện tích của quân doanh rất lớn, lúc có người luyện tập thường có khu để trống, lúc này hiểu sao được dọn dẹp sạch .


      Từ sáng sớm Từ Công Mậu cho người chờ ở cửa quân doanh, nhìn thấy xe ngựa lập tức chạy vào bẩm báo cho .


      Bởi vì giày vải trong mưa nên mỗi bước Trang Thư Tình đều rất cẩn thận, sợ bị ngã sấp xuống, như vậy rất mất mặt.


      Bên cạnh có Bạch Chiêm đỡ, phía sau có Trang Thư Hàn, vì vậy Trang Thư Tình cũng chỉ bị ướt môt chút.


      Thấy nàng đứng vững, quân binh mới dám tiến lên tiếp lời, "Tướng quân có lệnh, mời Trang đại phu trực tiếp tiến vào quân doanh."


      Trang Thư Tình nhìn cười, nhìn xuống dưới giày của , bên trong có lót thêm gì nàng biết, nhưng bên ngoài hình như được bao bằng lớp chất liệu gì đó, chắc là có tác dụng chống thấm nước.


      Nàng cũng hỏi nhiều, cùng Bạch Chiêm bước vào doanh trướng.


      "Mưa hình như bắt đầu lớn hơn." Tiếng mưa đập lên ô vô cùng dày đặc, Trang Thư Tình có chút lo lắng chiếc ô này sợ là trụ nổi.


      "Ân." tay Bạch Chiêm cầm ô, tay đỡ lấy Trang Thư Tình, việc chiếu cố Thư Tình chỉ cần làm là được, cần nhọc đến người khác, cho dù là Thư Hàn cũng chỉ có thể nhìn.


      Nhưng mà lúc này theo Thư Tình đến đây cũng có việc muốn làm, những ngày khác, người bình thường thể tiến vào quân doanh, nếu Từ tướng quân biết tới, như vậy tất có vấn đề muốn hỏi , nhưng về câu trả lời, phải coi tâm tình.


      Từ Công Mậu vừa nhận được tin liền lập tức mở ô tiến ra ngoài. Phía sau trừ các tướng lĩnh thân cận và Trình Kha còn có vị gọi là Mã đại phu.


      Lời đồn bên ngoài phải các tướng sĩ trong quân doanh biết, tất cả bọn họ đều biết, trước chưa cần bàn đến vị tiểu nương trước mắt có phải là phù thủy hay . Lúc này nàng nguyện ý đến quân doanh giúp bọn họ chữa trị, điều này lên được nàng phải là kẻ yếu, cũng bị những lời đồn kia gây ảnh hưởng.


      Người như vậy mới đáng xưng là đại phu, về chuyện người ta nàng là phù thủy, cái đó cũng chỉ là lời đồn, ai biết có đáng tin hay , cho dù là người ta cũng chỉ làm chuyện cứu người, người đến xem náo nhiệt có tư cách gì phán xét người khác?


      Làm đại phu, đều rất quen thuộc sinh tử của con người. Ngược lại cũng càng nhìn thông suốt, vì vậy, đối với Trang Thư Tình có chút tò mò, qua lần gặp mặt này chút bài xích trong lòng cũng đều biến mất.


      Người có tri thức luôn nhìn ra được cốt lõi của vấn đề.


      Mặc kệ thái độ của bọn họ đối với vị nữ y này như thế nào đến cùng nàng cũng là nữ y. Cùng là người trong quốc gia, người của bọn họ bị chất vấn khi dễ, bọn họ há có thể cùng hùa vào mắng chửi người mình?


      Tiếp nhận ánh mắt thiện ý của bọn họ, Trang Thư Tình cũng cười lại coi như chào hỏi, nguyên tưởng rằng chỉ có Trình Kha mới chào đón nàng, nhưng nghĩ tới vị Mã đại phu kia cũng gật đầu với nàng, còn nhìn nàng cười chút


      Nhìn chút, Trang Thư Tình nghĩ chút liền hiểu được tâm tư của , trong lòng nhất thời vui vẻ. ra chịu chút tiếng ác lại khiến nàng thu về nhiều nhân tình như vậy.


      Từ Công Mậu ôm quyền thi lễ với Trang Thư tình, thái độ đối với Trang Thư Tình cũng vô cùng hòa khí, "Trang đại phu. Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị theo lời dặn dì, chỉ là đồ che mưa có nhiều, giày mưa lại càng ít, quân doanh tổng cộng cũng có đến mấy trăm người, chính vì vậy đủ số giày da để phân phát, chỉ có thể tận lực bước ra ngoài."


      đến đây. từ Công Mậu cười khổ tiếng, "Lúc này chính là có người có ý muốn quấy rối. Sợ là dù có hợp lực lại cũng thể đối phó."


      Đối với chuyện này Trang Thư Tình cũng thể giúp gì hơn, chỉ đành : "Hướng giải quyết như vậy là rất tốt, chỉ cần có thể chế được bệnh bao lâu mọi người có thể khôi phục lại, lúc đó Từ tướng quân phải ngày ngày lo lắng, ta thấy dạo này khí sắc của Từ tướng quân được tốt lắm."


      Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể lo, khi bền phát ra tình tại việc gánh vác trách nhiệm chỉ là chuyện phụ, quan trọng nhất chính là sức lực chiến đấu của quân đội bị suy giảm,.


      Lau mặt, Từ Công Mậu qua qua nhìn hai người, "Hai người chính là người ràng tính huống tại nhất, mong Trang đại phu có thể ràng chút để lão hủ có thể biết được khả năng tại của chuyện này."


      Bạch Chiêm nhướng mày, "Đổi chỗ khác chuyện ."


      ràng là rất vui, Từ Công Mậu thấy thế cũng tiếp tục trì hoãn, lập tức kéo người doanh trướng.


      Hai người cũng nhiều lời vô nghĩa, mỗi người đều bắt đầu làm việc của bản thân, Trang Thư Tình giải thích chút cho Mã đại phu, cũng bổ sung vài thứ cho Trần Kha


      “So với ta đoán trước tốt hơn nhiều, hai ngày nay bệnh tình có bị lặp lại hay ?"


      "Có" Mã đại phu , lấy cuốn tập từ trong lòng ra, đây là những bệnh án mấy ngày qua ghi lại, "Hôm kia tất cả còn tốt nhưng hôm qua lại có mười người tái phát."


      "Số lượng này có thể kiểm soát được, bệnh này vốn có khả năng tái phát, hơi chú ý đến vệ sinh chút là có thể tái phát bệnh lại, vì vậy dù chuyển biến tốt cũng vẫn phải chú ý, mưa tại chưa thể tạm ngừng, đồ dùng và xiêm y thể mang ra ngoài phơi, nhưng vậy rất bất lợi với tình huống tại, nếu thời tiết cứ tiếp tục như vậy nên đốt lửa hong khô, nhất định phải tiếp tục giữ vệ sinh trong doanh trại, như vậy bệnh tình tái phát."


      Hai người đều gật đầu ghi nhớ còn Trình Kha trực tiếp lấy bút ra viết lại, thấy Trang Thư Tình nhìn liền giải thích : "Sư thúc đầu óc cũng phải lúc nào cũng hữu hiệu, biện pháp lúc trước của Trang đại phu rất tốt, lúc nào cần lật lại là có thể tìm ra, vì vậy tại tất cả mọi người chúng ta đều học theo áp dụng."


      Trang Thư Tình tất nhiên vô cùng ủng hộ, nếu đại phu có thể hình thành thói quen viết ra những ca bệnh vậy tuyệt đối chỉ có lợi mà hại


      Bên này mọi người chuyện, bên chỗ của Từ Công Mậu và Bạch Chiêm lại hề nhàn rỗi


      "Tuyệt đối được để cho Trương Hoa vào trong quân doanh, đề phòng chó cùng đứt giậu, mặt khác, mặc kệ là chỗ kia phái người nào tới vẫn phải cho người coi chừng cẩn thận, để đại phu xem tình huống tại của bọn họ trước ."


      "Ý của công tử là những nơi khác cũng bị nhiễm bệnh?"


      "Ừm."


      Tuy rằng trong lòng sớm đoán được, nhưng Từ Công Mậu vẫn cảm thấy khó chịu, cả đời của đều lăn lộn trong quân doanh, cũng rất ràng suy nghĩ của những binh lính ở đây có bao nhiêu đơn giản, việc đáng lo bọn họ suy nghĩ, chỉ là bọn họ có thói quen nhẫn nhục chịu đựng, trầm mặc tiếp nhận tất cả những chuyện xảy đến dù là công bằng hay bất công, nếu may mắn có thể trở về phụng dưỡng phụ lão trong nhà, mệnh tốt khi gặp phải chiến tranh, mười người bước ra chiến trường có khả năng chỉ có nửa trở về, hoặc có thể là càng ít hơn, thảm nhất có thể bị tàn phế, vì muốn gây thêm gánh nặng cho gia đình nên dứt khoát chết chiến trường, chỉ mong có thể được chút phụ cấp cho cha mẹ và vợ con.


      Những người này nhìn thấy được quan hệ sâu xa trong đó vì vậy việc cũng càng thêm nghiêm trọng, Từ Công Mậu nhịn được hoài nghi, nếu lúc này chỉ im lặng mà áp chế, lần sau chừng bọn họ đánh chủ ý đến quân lương


      "Công tử, ngài... Giúp, giúp bọn ."


      Bởi vì thanh của Từ Công Mậu rất khàn nên Bạch Chiêm hiếm có liếc mắt nhìn hồi.


      Từ Công Mậu chât vật dùng sức chà sát mặt, tận lực để thanh của bình thường lại, "Ta biết công tử luôn mặc kệ những việc như vậy, nhưng những binh lính khác họ có tội gì, ta lo lắng bệnh tình phát sinh càng lớn, những người đó bởi vì muốn thanh lý sạch nơi đóng quân mà giấu giếm việc này quan tâm, trước để bọn họ về nhà tự chữa trị, Trang đại phu bệnh này có tính truyền nhiễm, đến lúc đó phải người chịu khổ mà cả nhà, thậm chí là hàng xóm cũng người nào thoát được, ta cầu gì khác, chỉ cầu công tử có thể hỗ trợ chút trong chuyện này, để bọn họ có thể bảo vệ quốc gia thêm nhiều năm, đừng để bọn họ vì những người luôn đặt cao lợi ích trong quan trường mà bắt bọn họ phải bị tàn tật suốt đời."


      Bạch Chiêm nhìn Trang Thư Tình cùng chúng đại phu nghiêm cẩn thảo luận, dùng khẩu khí thoải mái lại lạnh nhạt đến cực điểm chậm rại ra: "Nhìn tình hình tại là biết thể giải quyết được gì, những hoàng tử liên lụy vào chuyện này ít nhất có hai cái, mặc kệ là do mặt mũi hay có tình gì bên trong bọn họ cũng chỉ muốn đem tình ép tới mức tối đa có thể, đến phụ thân cũng bị bọn họ che mắt."


      Tầm mắt dừng lại ở bên người Từ Công Mậu, trong mắt Bạch Chiêm hề gợn sóng, " cần ngươi cầu việc này ta cũng ra mặt, ta muốn Thư Tình vì việc này mà lo lắng, nhưng chỉ là phải tại, hừ, dám nàng là phù thủy, ta chỉ hận thể để người trong thiên hạ biết được tình bên trong hai chữ phù thủy này, nếu bọn họ có chút cốt khí, cũng đừng cầm phương pháp chữ bệnh của Thư Tình."


      Trong lòng Từ Công Mậu sau khi nghe thấy lời của Bạch Chiêm là vui vẻ, sau đó là chợt lạnh, tại chậm rãi trở lại bình thường.


      Như vậy mới là phong cách làm việc của Bạch công tử, quan tâm đến quá trình có bao nhiêu người chịu khổ, cũng quản sau đó phải tốn bao nhiêu khí lực mới có thể bình ổn lại mọi chuyện, phương pháp của , chính là tìm nơi nào có u nhọt, sau đó vung dao triệt để cắt đứt, lưu hậu hoạn, giấu cũng giấu được, vậy chỉ có thể đem khối u đó lấy ra, sau đó băng bó lại tốt là được, thời gian về sau có thể chăm sóc lại chỗ bị thương.


      Ác sao? Dương nhiên là ác, nhưng chuyện đến nước này, phạm vi liên lụy rất rộng, nếu muốn chấm dứt chỉ có thể trả giá đại giới, nếu có thể chém đứt mấy cánh tay kia, , cần chém đứt, chỉ cần để cho bọn họ có tâm cố kỵ, còn dám làm việc mà kiêng nể gì là đủ rồi.


      sợ, có ngày mang theo các tướng sĩ tiến ra chiến trường vì nước mà tiếc mạng, nhưng đổi lại là những ngày phải ăn cát, mặc áo độc, ngay cả vũ khí chạm vào cũng bị gãy đoạn.


      sợ là chẳng những thể mang người thắng lợi trở về, mà chính bản thân mình còn bị chôn vùi nơi chiến trường, lưng còn mang theo tiếng xấu suốt đời.


      sợ chết, chỉ sợ chết đáng giá.


      "Cần ta phải làm như thế nào, công tử chỉ cần phải người đến thông báo, ta tận lực phối hợp với công tử."


      "Việc ngươi cần làm chính là quản tốt mỗi mẫu đất trong doanh trại, đừng để người khác được dịp đạp hư kế hoạch của ta là được, việc này chỉ mình ngươi thể dùng được, ngươi quản được bọn họ muốn đến gây phiền toái."


      "Vâng, lão thần nhất định ra sức chú ý."


      Bạch Chiêm gì nữa, trong tiếng mưa rơi, tiếng của Thư Tình lại vô cùng thanh thúy, tràn đầy ôn nhu truyền vào trong tai , nghe thế nào cũng đều cảm thấy rất êm tai.


      Tình huống nơi này chuyển tốt, ý của Thư Tình là bao lâu nữa có thể khỏi hẳn, đến lúc đó dù những nơi khác có báo nguy người ở Hội Nguyên phủ được Trang Thư Tình chữa trị kịp thời, dùng phương pháp thỏa đáng làm bớt hồi tai nạn, muốn nhìn, bọn đại phu luôn tực cho mình là cao cao tại thượng kia phải làm nhưng thế nào.


      Hoặc là thỏa hiệp để Trang Thư Tình ra tay cứu chữa, để nàng là người đầu phụ trách trị liệu bệnh tình, hoặc là cứu để bệnh tiếp tục lan rộng, nếu vì lời đồn đại này mà Thư Tình bị ảnh hưởng, bị người khác đề phòng... muốn tất cả người ở Đại Chu đều phải chịu chung căn bệnh này có là gì?


      phải Thư Tình đồng ý trị, mà là có người nguyện ý tin tưởng.


      Thư Tình nàng rất lương thiện, nhưng phải vì nàng lương thiện mà các ngươi muốn đồn kiểu gì đồn, mặc dù nàng biết, nhưng dự vào tính tình cùng cách đối nhân xử thế của Thư Tình, nàng dể chuyện này vào mắt, mà chỉ chuyên tâm chữa bệnh cứu người.


      Trước kia nàng đem phương pháp chữa bệnh đưa cho Ôn công công trình lên, nàng thẹn với tâm.


      cũng muốn nhìn chút, so với cái danh phù thủy và y thuật của Thư Tình, vị phụ thân đáng kính của rốt cuộc chọn cái nào.
      phương1311, Hale205, hargane18740 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 106: Đưa người vào quặng sắt


      Vì trời đổ mưa nên nhìn trời càng có vẻ tối.


      Lúc này Bạch Chiêm mới trở về Bạch phủ sau mấy tháng qua.


      Những đồ vật được chuẩn bị cho Thư Tình ở đây đều rất đầy đủ, những dao phẫu thuật cùng các dụng cụ cũng được Bạch Chiêm cho người làm thêm bộ đặt ở Bạch phủ.


      Nhưng sau khi bắt được Đổng Minh Đức bọn họ mới cảm thấy còn thiếu căn phòng —— nhà giam.


      Nhưng dù sao cũng chỉ có người là Đổng Minh Đức, nên việc nhốt ở đâu cũng phải việc quá khó khăn, cuối cùng chỉ cần thêm bếp than vào là được.


      Lúc này cần dùng thủ đoạn nào để cạy miệng, Đổng Minh Đức cũng sợ muốn chết, nhất là mỗi khi tiếng than trong lò nổ lách tách cùng với những gáo nước lạnh khiến thần kinh của hoang mang đến tột độ.


      Nhưng Thanh Dương tử vẫn chịu buông tha cho , ngày thường Thanh Dương Tử đều coi thuốc của như bảo bối mà cất giữ vô cùng cẩn thận, nhưng tại, nếu phải sợ người chết tra hỏi được còn hận thể lấy mỗi loại ra dùng thử.


      Ngay từ đầu cho Đổng Minh Đức chỉ rằng Thanh Dương Tử cho ăn độc dược, nhưng ngay sau đó liền biết phải đơn giản như nghĩ.


      "Ách, ách, ,ách ..." Tiếng nấc cục ngừng được lặp lại giữa những lần nấc cục hề được dừng lại, tiếng tiếp tiếng, hồi lâu sau ngực của cũng bắt đầu phát đau, nhưng lại thể ngừng được.


      Thanh Dương tử dò xét mạch của , chờ khi chống đỡ nổi liền lập tức tại cho gáo nước lạnh, lúc nuốt xuống ngụm nước lạnh, tiếng nấc lập tức ngừng lại.


      cho Đổng Minh Đức cơ hội thở dốc, viên thuốc khác lại được nhét vào trong miệng, cằm vừa nhấc lên, viên thuốc liền lăn xuống cuống họng.


      Qua hồi cũng có thể thấy được phương pháp ra tay của Thanh Dương Tử, tra khảo mà mười đầu ngón tay vô cùng sạch , ngay cả vết máu cũng có.


      Dược tính phát tác, Đổng Minh Đức cảm thấy móng chân của vô cùng ngứa ngáy khó chịu, đến lúc chịu nổi ngất ...


      Miệng lại bị chét vào chén nước lạnh, dược hiệu được giải, sau đó viên khác lại được nhét vào...


      Cứ như vậy lặp lặp lại. Từ suốt ngày hôm qua đến nay. người Đổng Minh Đức vẫn vô cùng sạch , có đến vết máu, nhưng mà nhìn tại, tóc ra tóc, lông mi và lông mày đều trụi lủi, ngay cả những nơi có lông cũng bị rụng sạch. người vô cùng sạch , nhưng tinh thần lại uể oải, tùy thời đều có thể ngất xỉu.


      Nhìn biểu tình chỉ hận thể chết của Đổng Minh Đức cũng biết mấy ngày nay bọ ép buộc đến mức nào.


      "Công tử."


      "Hỏi ra được gì ."


      Trong nháy mất Thanh Dương Tử lập tức trở nên ngượng ngùng, sờ sờ cái ót, "Chơi vui quá nên quên mất."


      Bạch Chiêm cũng biết tính tình của nên cũng lười tức giận, nhìn Đổng Minh Đức hỏi, "Muốn chơi tiếp hay khai ra?"

      sớm muốn khai, nhưng căn bản là tiếng cũng được!


      Đổng Minh Đức quỳ bò tối trước mặt Bạch Chiêm, chỉ vào yết hầu của mình, bộ muốn hỏi gì đều khai ra hết, vô cùng bức thiết nhìn Bạch Chiêm, chỉ sợ hiểu được ý mà mình muốn biểu đạt.


      Bạch Chiêm liếc mắt nhìn Thanh Dương Tử, Thanh Dương Tử lấy lòng cười cười, lấy thuốc giải từ trong túi ra cho ăn vào.


      Bạch Chiêm cũng gấp, cầm lấy dao găm mới làm ra lên xem, "Dựa vào mẫu này làm thêm cái, hơn cái này chút."


      Thợ thủ công cũng sợ Bạch Chiêm, tiến lên tiếp nhận dao găm quan sát "Nếu chút e là lực sát thương đủ."


      "Phần lưỡi dao làm sắc bén chút là được, cái này quá lớn, để vừa hộp dụng cụ của Thư Tình."


      "Nga!" Thợ thủ công kéo dài giọng, ý vị thâm trường được nhìn về phía công tử nhà , "Thuộc hạ biết phải làm như thế nào ."


      Bạch Chiêm khẽ gật đầu, cầm lấy thứ vũ khí khác lên xem. Cũng thèm nhìn Đổng Minh Đức, chỉ lạnh giọng nhả ra từ , "."


      Đổng Minh Đức cũng dám nhiều lời, cực kỳ sợ mấy viên thuốc kia của Thanh Dương Tử, ăn thứ đó còn kinh khủng hơn phải chịu cực hình.


      Khóe mắt lướt qua, thấy Thanh Dương Tử chuẩn bị lấy ra viên thuốc, Đổng Minh Đức cũng còn tâm trí để nghĩ nhiều, mở miệng liền kể hết, "Trương Hoa , chuyện ngày càng khó kiểm soát, có thể gây bất lợi cho Tứ hoàng tử, nếu như có chuyện lớn khác phát sinh có thể dời lực chú ý của người, năng lực của Trang Thư Tình rất cao, biết bao người chờ xem vị cháu của Liễu gia kia sau khi uống thuốc nhiều năm, nay được Thư Tình chữa trị có tốt lên hay , người lớn tuổi ai mà có bệnh, nếu như Trang Thư Tình có bản lĩnh lớn, có thể chữa khỏi cả những chứng bệnh nan y, nàng là mấu chốt giải quyết tình trạng nguy cấp tại của bọn họ, mục đích lần này ta đến Hội Nguyên Phủ chính là vì muốn đón hai tỷ đệ các nàng về, nếu thanh danh của nàng càng lúc càng lớn, như vậy thể dễ dàng mang , vì vậy bọn họ mới nghĩ ra chủ ý này, nhất tiến song điêu, cũng muốn hại nàng, chỉ là nghĩ rằng nàng sợ, nếu như cho nàng biết được tầm quan trọng của người thân, nàng nhất định nghe theo sắp xếp của ta, nàng là đứa trẻ mồ côi, sao có thể cảm động, dựa vào tài năng của nàng, dù ta có mang nàng về kinh đô tài năng đó bị mai , nàng vẫn làm đại phu chữa bệnh cứu người, đây cũng là lợi thế mà Tứ hoàng tử coi trọng, bộ dáng của Thư Tình cũng tốt, nếu có thể vì Tứ hoàng tử ra sức, chừng người nạp nàng làm tiểu thiếp..."


      Liếc thấy ánh mắt công tử càng lúc càng lạnh, Đổng Minh Đức cũng dám tiếp, nhưng thấy Thanh Dương Tử cầm viên thuốc chơi đùa tay Đổng Minh Đức cũng dám dừng lại, chỉ đành cùng hết can đảm ra, "Đó là việc mà Tứ hoàng tử giao phó trước khi đến Hội Nguyên Phủ, nếu như Bạch công tử ngài còn chưa đùa chán cần gấp gáp, lúc trước thấy ngài ở đó, chỉ nghĩ là ngài vì lời đồn mà muốn tiếp tục dây dưa với Thư Tình, nếu biết, ta cũng ... Bạch công tử, tứ hoàng tử có ý muốn trở mặt với ngài, tuyệt đối có!"


      "Ngươi quả là trung tâm. " Bạch Chiêm lạnh lùng trào phúng, "Sao là đại ca ngươi làm?"


      "Đại ca?" Đổng Minh Đức cẩn thận nhìn sắc mặt Bạch Chiêm, "Bạch công tử, việc này liên quan đến đại ca."


      "Người nắm toàn cục ở kinh đô phải sao? Hay là , kẻ mực vẫn cho người quan sát tỷ đệ Thư Tình, đồng thời để ngươi đến đón bọn họ về phải là sao?"


      Đổng Minh Đức dám phải, đây đều là , Bạch công tử sợ là sớm điều tra ra.


      Bạch Chiêm cũng muốn ở đây nghe nhiều lời vô nghĩa, nhìn Thanh Dương tử : "Tiếp tục tra, để ra vài thông tin hữu dụng chút."


      Thanh Dương Tử dùng sức gật đầu đáp ứng, cười hắc hắc ngừng, dám tính kế Trang tiểu thư, là ngại mạng mình quá dài.


      Cơn mưa này đổ liên tục trong ba ngày, lúc lớn lúc , chỉ là có dấu hiệu ngừng lại.


      Thời tiết ẩm ướt khiến lòng người như cảm thấy ưu phiền, chỉ là sau khi nghe được tin tức truyền đến khiến tâm tình có chút uể oải lúc này của Thư Tình lập tức tốt lên.


      "Thuộc hạ cho người kiểm chứng, qủa lời đồn về Trang gia là từ trong miệng Trần thị mà ra."


      Trần Nguyên nhìn về phía Trang Thư Tình, trong mắt có ngoài ý muốn, từ lúc công tử gặp được Trang tiểu thư sớm đem việc tra xét ràng, Trần thị là nàng chưa bao giờ học y, y thuật của nàng là học được trong đêm may ra còn tin tưởng, công tử cũng biết đây là chính là thực .


      Kỳ cũng rất tò mò, thậm chí Trang tiểu thư là phù thủy cũng có chút tin tưởng.


      "A, y thuật của ta đúng là học xong trong đêm, nhất mộng ngàn năm các ngươi có từng nghe qua chưa? Năm trước, ta bị Trang Trạch Lương dùng nghiên mực đập vào đầu khiến hôn mê hai ngày, hai ngày kia với ta mà dài như cả đời, ở trong mộng, ta học xong y thuật, còn thấy rất nhiều thứ mà các ngươi thể tưởng tượng đến, ta nỗ lực phục chế vài thứ, nhưng ta cũng chỉ là nỗ lực, ta cũng biết, dù cho có dùng cả đời ta cũng có khả năng làm ra được những thứ kia.


      Ngữ khí Trang Thư Tình vô cùng bình thàn, giống như đến câu chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong lòng bàn tay nắm chặt kia sớm ướt sũng mảng, "Trần thị muốn bỏ đá xuống giếng ta cũng ngoài ý muốn, ta sớm rút ra khỏi chi thứ của Trang Trạch Lương, bọn họ làm như vậy, ta cũng sớm đoán được, cũng còn gì chờ mong các ngươi tin hay đây cũng là , bọn họ có thể mặt đổi sắc cho thiên hạ mình là người vô tội, đến biết xấu hổ, ai còn có thể so với bọn họ."


      Thư Tình khẩn trương, Bạch Chiêm cũng buông xuống tầm mắt, "Phái người đưa bọn họ đến quặng sắt, khi nào học được bài học được coi thường người khác mới được thả ra, Thư Tình nàng có muốn để bọn họ chịu thêm chút khổ gì khác ?"


      Muốn bọn họ lao động sao? Trong thời gian này phải nhìn thấy bọn họ nàng cũng càng cảm thấy ghê tởm, quả muốn gặp bọn họ, cách nàng càng xa càng tốt, nàng có ý kiến gì, vô cùng đồng ý gật đầu, "Để bọn họ nếm trả khổ sở nhân gian cũng tốt, lão thái thái kia chính là người cần được giáo huấn nhất."


      "Thuộc hạ lập tức xử lý."


      Trong phòng chủ còn lại hai người, bí mật Thư Tình giấu trong lòng khiến nàng có chút lo lắng, nhưng nàng cũng muốn để chính mình thoạt nhìn như chột dạ, mở miệng muốn đánh vỡ trầm mặc, nhưng Bạch Chiêm trước bước, "Ta quan tâm những chuyện này, cho dù nàng là phù thủy, ta cũng chỉ biết, người ta nhận định chính là Thư tình, cần phải cảm thấy bất an, chuyện đời có rất nhiều, người nào có thể đem tâm chú ý hết được, phải sao?"


      Trang Thư Tình muốn bổ nhào qua hôn người này cái, cũng may lý trí vẫn còn, chỉ là chuyện vẫn thoáng nghe được nàng có chút kích động: "Ta phải là phù thủy, nhưng y thuật của ta quả phải học ở thời đại này, về sau, về sau ta cho chàng."


      Bạch Chiêm cười, nụ cười rất sạch lại thuần túy, người khác nhìn vào vẻ mặt lúc này của thể đoán được, người hề đơn giản.


      Trang Thư Tình cảm thấy, nàng nhất định là làm việc tốt suốt chín kiếp nên lúc chuyển thế đầu thai mới có thể may mắn gặp được , nếu trước kia nàng còn chút hoài nghi, vậy tại nàng tin tưởng tính cảm đối với nàng là chân tâm ý , nam nhân như , nếu phải nàng ở trong lòng rất quan trọng sao có thể lộ ra vẻ mặt mềm mại như vậy.


      Lời có thể gạt người, nhưng hành động và nội tâm thể.


      "Bạch Chiêm, chàng phải luôn đối tốt với ta như vậy, chàng tâm với ta, như vậy ta cũng tâm đối tốt với chàng, chàng ta bao nhiêu, ta cũng chàng bấy nhiêu."


      Bạch Chiêm trịnh trọng gật đầu, "Được, ta nhớ kỹ."


      Sau đó Trang Thư Tình lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nếu phong cảnh chính là chất xúc tác như vậy trong hoàn cảnh này mà ra lời như vậy nàng có chút xấu hổ.


      Nhưng mà Bạch Chiêm ghét bỏ là được.


      Rất nhanh Trang Thư Tình liền nghĩ thoáng hơn nhiều, dấu vết ửng đỏ khả nghi mặt cũng rất nhanh liền phục nguyên trạng.


      " tìm được nơi mở y quán, qua con đường phía trước có căn nhà phù hợp với cầu của nàng, cách chủ thành và ngoại thành đều gần, phía sau có ba cổng, có thể chứa được nhiều người."


      thực tế, đây là trong những tòa nhà mua, vốn tính để làm chỗ ở, nhưng tại cho người chuẩn bị để làm y quán, dù sao cũng là nhà của mình, cũng tiện lợi hơn nhiều


      "Muốn bao lâu mới có thể chuẩn bị tốt?"


      "Hai tháng."


      Lâu như vậy? Trang Thư Tình hỏi, "Lúc trước là làm cái gì?"


      " phải y quán, cho nên thời gian vận chuyển có hơn lâu, nhưng vị trí tốt, từ nhà đến đó cũng gần."


      Đều dụng tâm như vậy nàng cũng cần phải ý kiến gì nhiều, Trang Thư Tình gật đầu, hai tháng mà thôi, nàng chờ được, thời gian tại nàng vừa lúc có thể dùng để chuẩn bị vài thứ.
      phương1311, Hale205, hargane18748 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 107: Đánh ngất rồi mang


      Hai con phố bên ngoài Trang gia, hai ngày nay Trần Kiều Nương cực kì phấn khởi, sắc mặt hồng nhuận như mỗi ngày đều được ăn tổ yến bào ngư, gương mặt bên ngoài trông hơn tuổi ít.


      tức, vô cùng tức, mỗi ngày nàng ngủ cũng vui vẻ cười tỉnh, mong sao những ngày này có thể trường trường cửu cửu, tốt nhất là đến khi nàng chết cùng thay đổi


      " như vậy ranh con kia quả là phù thủy a, chiêu này dùng vô cùng chính xác, uổng công mỗi ngày ta đều cho người thư phòng của lão gia xem chút sách sử, trong lịch sử từng xuất phù thủy, tài năng cũng lớn, thay đổi như chong chóng, trở tay liền gây ra mưa lũ, khiến nhân dân lầm than, còn có thể cứu được người chết, vị kế nữ kia của ngươi lợi hại như vậy?"


      Nghe vị phu nhân cách vách Trang Thư Tình lợi hại, Trần Kiều Nương lại vô cùng mất hứng, hừ tiếng: "Nàng ta làm sao có thể lợi hại như phù thủy được, cho dù thuật gặp phải người có bản lĩnh cao hơn nàng ta chắc hẳn phải chết, khụ..."


      Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Trần Kiều Nương vội vàng thu liểm cảm xúc của mình, thở dài tiếng, phảng phất như hàm chứa vô tận đau thương khổ ý, "Làm kế mẫu người ta, phải rộng lượng, lúc nào cũng phải xử lý mọi việc công bằng, tuy rằng đúng là ta có hơi thiên vị đứa mình sinh ra nhưng ta cũng chưa từng chèn ép nàng ta chuyện gì, hơi thiên vị chút cũng là thói thường của con người, có đúng hay ? Vậy mà nàng ta lại ghi hận ta, ỷ vào gia thế cũa vị Bạch công tử kia liền đam nữ nhi của ta gả cho tên đào mỏ, nhà nghèo đến nỗi lấy được vợ, ta sao có thể oán, nếu như phải nghe được lời đồn này, ta cũng cảm thấy nàng ta khác với trước đây rất nhiều, tại rốt cuộc hiểu, nếu phải phù thủy. tâm sao có thể ác độc được như vậy..."


      "Chuyện này đúng là buồn cười, vị nữ nhi kia của ngươi phải tự mình biết sống chết chọc công tử nhà ta tức giận cho nên mới bị công tử nhà ta xử lý sao? Có liên quan gì đến Trang tiểu thư, thân là muội muội lại muốn cướp nam nhân của tỷ tỷ. Làm ra chuyện biết xấu hổ còn tự con mình như trânn bảo hiến ra ngoài, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, làm ra chuyện như vậy, ai cũng muốn ghê tởm thay nàng ta..."


      Trần Nguyên khoanh tay thong thả bước vào, ở ngoài nghe thấy ả đàn bà này khua môi múa mép, tức giận đến cười, cái gì gọi là ác độc nhất tâm mẹ kế, coi như hôm nay được lãnh giáo.


      "Ngươi... Ngươi..." Trần Kiều Nương mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt hồng nhuận như bị rút hết huyết sắc, người này... sao lại đến?!


      Vị phu nhân bên cạnh nhìn thấy tình huống trước mắt cũng đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra. Tình huống trước mắt vừa nhìn là biết có nội tình bên trong. Chuyện bái quái dù có thú vị nhưng mệnh của mình quan trọng hơn, người này nhìn là biết dễ chọc, hai ba câu liền chạy mất.


      Trần Kiều Nương thoạt nhìn vô cùng đường hoàng, nếu người đến phải Trần Nguyên chắc chắn phải cố kị hai. Nhưng ánh mắt của Trần Nguyên nhìn nàng vô cùng chăm chú khiến cho nàng thể mở miệng được, lúc này ngoài thầm sợ hãi cũng chỉ có thể để người vụng trộm ra ngoài báo tin, nếu để biết được tin đồn là từ nàng truyền ra...


      Nhưng mà Trang Thư Tình kia có tài năng gì lại khiến thiếu gia nhìn qua biết gia thế vô cùng lớn vứt bỏ nàng khi tin đồn này được lan truyền rộng như vậy.


      " , tiếp tục , cho ta nghe chút, là Trang tiểu thư làm ra những chuyện gì có lỗi với ngươi mà khiến ngươi có thể bức tử nương của nàng, lại còn muốn hủy thanh danh của nàng, muốn đem nàng đẩy vào chỗ chết."


      "Ta, ta hại nàng." Trần Kiều Nương đỡ tay nha hoàn, gắt gao đỡ cánh tay để cho mình thêm can đảm. "ta cũng bức tử nương nàng, là Đổng Thị còn lưu luyến nên nàng ta muốn sống, ta bức nàng chết."


      "Chậc." Trần Nguyên lười chuyện vô nghĩ cới nàng, cong tay lên, bốn người phía sau lập tức tiến lên, "Trói lại."


      Trần Kiều Nương sợ tới mức kêu to, Theo bản năng lui về phía sau,"Các ngươi muốn làm gì! Đừng tới đây. Đừng tới đây! !"


      "Nếu các ngươi chịu an phận cũng có ai rảnh rỗi nhớ tới các ngươi, càng muốn làm chuyện ác càng phải trả giá cho những việc mình gây ra, đánh ngất rồi mang ."


      Trần Kiều Nương sợ tới mức kêu to, sau đó im bặt, mấy nha hoàn trong phòng nhìn thấy phu nhân ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân liền sợ đến muốn hét lên, nhưng vẫn cố nhịn xuống, quỳ mặt đất dám tiếng, đầu giống như áp sát xuống sàn.


      "Nương... Các ngươi là ai, buông nương ta ra!" Trang Thư Diệu nghe thấy tiếng mẹ mình kêu thất thanh liền vội vã chạy tới, nhìn thấy tình huống trước mắt, Trang Thư Diệu lập tức đánh tới người nam nhân trước mặt.


      Trần Nguyên lập tức xử lý Trang Thư Diệu nhanh gọn, " đến vừa lúc, bớt việc, tìm Trang Trạch Lương."


      Trang Trạch Lương là tìm được trong thư phòng.


      Học vấn của sớm gác xuống, nhưng mà bài trí trong thư phòng vô cùng cẩn thận, sách cũng thiếu, những thứ sách này phải để xem, để lên đó cũng chỉ để thư phòng nhìn cho trang nhã.


      Thời điềm thư phòng bị người phá cửa xông vào, cầm tay nha hoàn xinh đẹp dạy cho nàng cách viết chữ, nhìn qua vô cùng nhu tình mật ý.



      "Các ngươi..." Đem nha hoàn chắn ở trước mặt, Trang Trạch Lương thấy Trần Nguyên tiến vào biết đối phương vì sao lại đến, " liên quan đến ta, những lời này phải ta truyền ra, đều là do Trần thị làm, ta sớm muốn ngăn cản nàng nhưng nàng lại nghe, các ngươi tin hỏi Tình Nhi, việc này thực phải ta làm."


      "Ta thực hiểu được, người như ngươi vậy sao có thể sinh ra được hai vị như Trang tiểu thư và Trang cổng tử, trói lại."


      "Các ngươi dám!" hai tay Trang Trạch Lương dùng sức nắm lấy bờ vai của nha hoàn, núp ở phía sau, có chút nghĩ khí , " như thế nào Tình Nhi và Hàn Nhi cũng là hai đứa con của ta, đây là thể thay đổi, ngươi làm như vậy chính là cho cả thiên hạ biết nàng bất hiếu... A!"


      Trang Trạch Lương bị đẩy ra ngoài, bị dọa đến chân đều nhũn ra, té ở bên ôm lấy đầu gối, thân thể phát run, trong mắt đều là oán hận, vừa rồi, lão gia thế nhưng bị nàng đẩy ra ngoài, uông công lúc trước còn thích nàng, có lương tâm, có lương tâm!


      Trần Nguyên nhanh chóng tiến tới trói chặt lấy, vỗ vỗ bên má còn chút huyết sắc của Trang Trạch Lương: "Việc này có liên quan gì đến Trang tiểu Thư? Trang tiểu thư thể ra lệnh cho bọn ta, cần trì hoãn, tại lập tức liền mang ."


      "Các ngươi muốn đem con ta nơi nào!" Lão thái thái tay đỡ gậy tay vịn vú già tiến vào, hình như là chạy tới nên hơi thở còn có chút suyễn, trong mắt đều là tàn khốc, "Có phải là Trang Thư Tình gọi các ngươi đến? Nàng muốn làm gì? vô tình vô nghĩa đến mức như vậy hay sao?"


      Trần Nguyền tức cười nhìn lão thái thái trước mắt hỏi nàng, "Ngươi có biết con của ngươi, con dâu của ngươi làm chút chuyện tốt gì ?"


      Lão thái thái cứng lại, những rất nhanh liền : "Mặc kệ là ta biết hay đây cũng là chuyện của Trang gia, đến lượt ngoại nhân như ngươi đến chất vấn, mau thả người."


      "Xem bộ dáng có vẻ là biết, già biết thẹn."


      "Ngươi!"


      "Còn thất thần làm gì, đánh ngất ."


      "Vâng." Người theo Trần Nguyên hai lời, tay vỗ xuống, trước mặt lão thái thái đánh con trai nàng hôn mê, mắt lão thái thái lập tức liền trợn tròn, căn bản như nghĩ tới đối phương dám muốn là như vậy!


      " thôi."


      Đến khi lão thái thái phải ứng kịp, lập tức liền chạy ra vươn hai tay ngăn cửa lại, "Muốn đem con trai ta , trừ phi bước qua xác ta."


      "Hừ!" Trần Nguyên dùng lực vừa phải đẩy người qua, lão thái thái liền ngồi bệt xuống đất, trước khi Trần Nguyên cò quên quay đầu nhìn nàng cười, "Mang người ."


      Lão thái thái như bị kích thích, lập tức chạy ra ngoài, những chân như theo ý mình, loạng choạng muốn ngã xuống đất, vú già đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững, chân mềm nhũn lại ngã ngồi xuống đất.


      Người nàng muốn đuổi theo ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thấy.


      Lão thái thái nhất thời hoảng, bà chỉ có đứa con, vất vả nuôi nấng lớn lên, người mấy chục tuổi lại bị đánh ngất mang trước mắt mình, còn biết bị mang nơi nào...


      được, tuyệt đối được!


      "Nâng kiệu trúc đến, mau"


      Việc này Trang Thư Tình thoát được liên quan, cho dù phải liều cái mạng già này, hôm nay ta cũng quyết phải chặn bằng được người lại, cho dù trở về Lãnh Sơn huyện, trở về nhà cũ ở Khê Thủy Trần cũng phải mang người về!


      Kiệu bị mang đến nàng cũng biết được tin tức con dâu và tôn tử cũng bị mang , lão thái thái cố gắng ổn định hơi thở, trong lòng càng thêm hốt hoảng, lúc này nàng mới biết, trước đây Trang Thư Tình vẫn còn thủ hạ lưu tình với bọn họ, nếu như nàng lưu thũ, bọn họ căn bản có lực lượng đối kháng.


      Lão bà ta xem thường thứ cháu kia, hận nàng vô tâm, phù thủy, nàng chính là phù thủy, nếu phải phù thủy sao có thể nhẫn tâm như vậy, đó là phụ thân ruột, là phụ thân ruột a!


      "Nâng ta đến cửa Trang Thư Tình."


      "Lão phu nhân, bây giờ mưa vẫn còn rất lớn..."


      "Có mưa mới tốt, ta ngất ở đó hay chết ở đó cũng dược, chỉ cần có thể để Trang Thư tình thả Lương Nhi ra, như thế nào cũng được! Nâng ta !"


      Lão thái thái vì đứa con trai duy nhất này cũng có thể hạ ngoan tâm với chính bản thân mình, lúc còn trẻ vì sinh ra nàng tiếc thanh danh khó nghe, sau này muốn kết hơn với Đổng Uyển Như, nàng vì nhà mẹ để người ta có điều kiện tốt nàng nguyện cúi đầu, chỉ cần con trai sống tốt, nàng chịu chút thiệt thòi có là gì.


      Trúc kiệu có đỉnh, lão thái thái vừa ra khỏi cửa liền ướt sũng, chờ đến khi được nâng đến cửa nhà Trang Thư Tình, người chỗ nào bị ướt.


      Lão thái thái cảm thấy cả người bà cũng đều lạnh lẽo


      Run rẩy hạ kiệu, cũng để người đỡ, lão thái thái kêu gào, "Trang Thư Tình, ngươi mau ra đây gặp ta!"


      Chu Thất nhíu mày, cho người vào báo với Trang Thư Tình


      Trang Thư Tình nghe cong, nhìn mưa bên ngoài hồi lâu mới giọng : "Lão thái thái vẫn luôn là gốc rễ che chỡ cho Trang Trạch Lương, Trang Trạch Lương có người mẹ này, nhưng lại tiếc phúc."


      "Mềm lòng ?"


      "Đối với mấy người đó, tâm ta thể mềm nổi, nếu ta trốn gặp, như vậy từ hữu lý cũng biến thành vô lý, phải lão thái bà muốn gặp ta sao, vậy gặp , Bảo Châu, lấy ô."


      "Ta cho người đuổi bà ta là được, lúc này trời mưa lớn."


      "Nếu thấy ta, lão thái bà nhất định bỏ qua, nếu gặp được, bà ấy lưu lại môt phong huyết thư rồi ở nhà tìm chết, đến khi đó phiền toái."


      Bạch Chiêm cảm thấy hẳn cũng nên đem lão thái bà quăng luôn vào quặng cho xong, để nhà bọn họ đoàn viên.


      "Ta với nàng, cầm giày mưa đến."


      Trang Thư Tình có cự tuyệt, trời lạnh, nước mưa cũng lạnh, nàng muốn mình đối mặt với Trang lão thái thái kia.


      Tuy rằng mưa to nên khó chuyển, vì vậy bên ngoài cũng nhiều người, nhưng cũng chỉ là nhiều, chứ phải có, nhìn lão thái thái đứng bên ngoài chịu mưa, mọi người đều ào ào dừng chân muốn xem chuyện, cũng có người lân cận nghe hạ nhân lại nên cũng bái quái ra xem.


      Thanh danh hiên tại của Trang Thư Tình ở Hội Nguyên Phủ cũng , chỗ ở của nàng cũng phải bí mật gì, lúc này ít người tìm tới, Trang đại phu này thường ngày dễ dàng gặp được, ràng thân y thuật cao minh nhưng vẫn thấy có người thân, vậy vị trước mắt này là ai?
      phương1311, Hale205, hargane18743 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 108: Lão thái thái vô sỉ


      Trong chờ mong của đám người, rốt cuộc, cửa lớn Trang gia cũng từ từ mở ra.


      vị nữ tử áo lam, bên ngoài khác áo choàng thêu chỉ bạc cùng thân ảnh cao gầy, áo ngoài màu tím bước ra bên ngoài.


      Như nhìn thấy người bên ngoài xem náo nhiệt, Trang Thư Tình đến trước mặt lão thái thái, tư thái thong dong bình tĩnh.


      "Nam Châu, che dù cho lão thái thái. " Nam Châu trầm mặc tiến lên, đem phân nửa dù che cho lão thái thái


      "Nghe ngài muốn gặp ta."


      Vị nữ tử khí chất lỗi lạc trước mắt chính là cháu bà? Nguyên bản nên hầu hạ dưới gối, ở trước mặt nàng tận hiếu, lúc này ánh mắt của nàng lại giống như nhìn người xa lạ.


      Ngực lão thái thái như bị nén lại vô cùng khó chịu, thanh chan chát, "Trang Thư Tình, ngàn sai vạn sai cũng là phụ thân của ngươi, , đời này làm sao có ngươi, chỉ bằng chuyện này, ngươi thể đem đưa vào chỗ chết!"


      "Ngài lại đùa rồi, ta muốn dồn bất luận người nào vào chỗ chết, ta cũng có khả năng đó, nhưng mà ngài, lại lấy phương thức này để bức bách ta, là muốn dùng đạo đức để ép buộc ta sao? ta muốn hỏi câu, ta và người trong nhà ngài rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì khiến người nhà ngài chịu bỏ qua cho ta, khắp nơi bức bách ta, cho dù có cừu hận gì chẳng phải lúc đó ta và Thư Hàn báo lại rồi sao? Sao lại vẫn luôn cắn chặt buông?"


      "Ngươi cần sang chuyện khác!" Lão thái thái dùng sức vịn quải trượng, "Cho dù lúc trước là chúng ta sai ;ầm, chúng ta cũng nhận sai, sao người còn để bọn họ đến bắt người?"


      Trang Thư Tình giọng nở nụ cười, trong màn mưa nhìn nàng càng có chút mông lung, nhưng giấu được ý cười châm biếm trong đó, "Lão thái thái, Trang gia toàn tộc, mặc dù có là ai ngài cũng là vị mẫu thân. Nhưng sao ngài lại chưa từng để ý đến hay thậm chí là liếc mắt đến nương của ta, mắt của ngài như bị che mờ, căn bản là nhìn thấy nương ta làm biết bao nhiêu chuyện vì Trang gia, chỉ cảm thấy là nàng ép các người ngẩng đầu lên được."


      "Nương của ta là trăm kiều ngàn sủng, được gia đình nâng niu nuôi lớn, thân khí độ đại tiểu thư, những cũng chưa từng giọng nặng mày với bất kỳ ai ở Trang gia, nhưng ngài lại nơi nơi ép người, ngài thử đặt tay lên ngực tự hỏi nương ta làm dâu của ngài vài năm, từng mạo phạm ngài lần nào chưa? từng bất kính với ngài lần nào? Mấy năm qua, những thứ người ngài đeo, ngài cài, ngài dùng, có thứ nào phải của nương ta mua cho? Vì muốn ngài vui, cho dù mang thai Thư Hàn cũng quên tự tay chuẩn bị lễ vật sinh thần cho ngài. Tốn mấy tháng thêu ra bước con cháu cung đồ, nhưng lúc đó ngài lại làm gì?"


      "A, tùy tay ném qua bên, nhưng lại khen dứt miệng đôi hài thêu của thiếp thất mua tặng. Lão thái thái, ta muốn hỏi ngài câu, sau khi nương ta chết, ngài có từng cảm thấy day dứt lần nào, có lỗi lần nào? Có từng nữa khắc ngài cảm thấy nương ta là nàng dâu tốt? Là các ngươi có lỗi với nàng chưa?"


      có! Nàng chưa từng có! Lão thái thái gắt gao cắn răng chỉ sợ chính mình xúc động ra mấy chữa này, Trang Thư Tình là vì muốn báo thù cho nương của nàng ta nên muốn để mọi người chung quanh cảm thấy nàng ta làm là sai, đúng. Là nàng dụng tâm!


      Cỡ nào hiểm ác!


      Nàng mắc mưu!


      "Người chết như đèn tất, cần gì ngươi lại nhắc tới khiến cho người chết bất an, người còn sống mới là quan trọng nhất. Trang Thư Tình, rốt cuộc là ngươi đem phụ thân ngươi nơi nào!"


      " là buồn cười, thời điểm ta cần phụ thân nhất các người hận thể khiến ta chết, như vậy ta cũng cần thiết đám người lại nhắc đến phụ thân ở trước mặt ta, lão thái thái, chúng ta rút khỏi chi của các người. Người nhìn gia phả xem lại, phụ thân của ta là ai! Ngài chớ quên, con trai và con dâu của ngài dùng đồ cưới mà nương chuẩn bị cho ta làm điều kiện đồng ý để ta tự mình rút tên ra khỏi gia phả. Ta và Thư Hàn là con trai và nữ nhi của Trang Trạch Hải, nhìn thấy ngài, bất quá chỉ cần hô tiếng trưởng bối mà thôi."


      "Ngài quên rồi cũng sao, ta còn nhớ , Thư Hàn còn nhớ , tộc nhân ở Khê Thủy Trấn cũng đều nhớ , ta và Thư Hàn thân che kín vết thương lết đến trước cửa lớn Trang tộc, là con trai ngài dùng nghiên mực đập vào nơi này, những viết thương này khiến ta nằm giường hai ngày, kéo được chút hơi thở từ quỷ môn quan trở về cũng vì Thư Hàn, là Thư Hàn canh lúc có người ở phòng bếp trộm chút gạo để nấu cháo cho ta để ta lại sức, vì nắm gạo này mà các ngươi đánh thương tích đầy mình, tại, ngài có tư cách gì đứng trước cửa Trang gia đến vị phụ thân kia? Cho dù có chết, có liên quan gì đến ta?"


      "Ngài cũng cần phải lấy cái chết để bức bách ta, ta ngại, ta nợ nguười nhà ̀các ́ngươi bất kì thứ gì, dù ngài có chết ở chỗ này ta cũng truyền tin cho tộc nhân, để tộc lão đến xử lý hậu của ngài, hơn, cần dùng đạo đức để ép buộc ta, ta là đại phu, có người cần ta đến cửa chẩn bệnh, nếu người nào cần, ta càng vui vẻ nghiên cứu y thuật của tam ta cần phải sống dựa vào bất kì kẻ nào, ngài cũng thể áp bức được ta, nếu tin, ngài có thể thử lần."


      Lão thái thái run rẩy cả người, vô cùng vô sỉ quỳ xuống, "Ta chỉ cầu ngươi thả con ta."


      Trang Thư Tình bị tức đến nở nụ cười, " vị mẫu thân tốt, rốt cuộc ta hiểu vì sao Trang Trạch Lương lại bị giáo dục sai lệch, lời và việc làm của mẫu thân đều mẫu mực và thực dụng hơn bất kì lời dạy nào của thánh nhân, nếu ngài muốn thấy như vậy, ta thành toàn cho ngài, Bạch Chiêm, chàng cần nể mặt ta, đem lão thái thái đến đoàn viên cùng con trai và con dâu của nàng , lão thái thái, hy vọng ngài hối hận vì trò khôi hài ngài gây ra ngày hôm nay."


      Cửa lớn chậm rãi khép lại trước mặt mọi người.


      Người đến xem náo nhiệt đều liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu trong lòng nhưng cần cũng biết, chuyện bái quái nào cũng đều thú vị


      Gia thế của Trang đại phu cần mọi người cũng đều biết, những cũng chỉ biết được là nhà nàng có trưởng bối, tại mới hiểu được nguyên lai nội tình là như vậy, nếu đổi thành nương bình thường khác căn bản cũng thể nén giận, ai lại mong bản thân mình thoát ra khỏi hố lửa nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, vậy mà Trang đại phu lại là người mạnh mẽ như vậy, nàng tự mình xóa tên khỏi gia phả!


      Chậc, đây mới thực là kiên cường.


      Chuyện như vậy, cũng chỉ có Trang đại phu mới có thể làm được.


      Mổ bụng cứu người cũng dám làm, chút chuyện ấy có là gì!


      Nhưng mà vị lão thái thái kia cũng phúc hậu, cư nhiên lấy cái chết đến ép người! Chậc, cũng biết Trang đại phu đem người đâu.


      Đại hái vì trời đổ mưa nên giờ mọi người đều rất rảnh rỗi, cũng vì vậy mà tình lấy tốc độ cực nhành lưu truyền ra bên ngoài, người nàng nhẫn tâm ít, trong đó nữ nhân chiếm đa số, nữ nhân a, từ khi sinh ra bị quy củ trói buộc, cho dù là được cưng chiều lớn lên, nhưng quan niệm ấy xâm nhập vào cốt tủy, các nàng vừa cảm thấy Trang Thư Tình làm như vậy rất nhẫn tâm, lại vừa cảm thấy hâm mộ vô cùng.


      Cho dù là đeo mình cái tên phù thủy, biết thời điểm nào bị người đời khi dễ, nhưng nữ nhân có thể sống kiêu ngạo tùy ý như vậy, đúng là khó thẹn với đời.


      Nhưng mà ít lão nhân lại thể chịu được hành động như vậy, đối với việc làm của Trang Thư Tình nổi lên chút ác cảm, nhưng mà, Trang Thư Tình cũng ngại, nàng sống vì người khác, nàng rất ích kỷ, nàng cũng cần cầu xin bất cứ ai, đến lúc nào đó người ta phải mời nàng đến chẩn bệnh, ác cảm có sống được sao?


      Có bản lĩnh đừng đến nhờ cậy nàng, cũng phải nàng đến cầu người ta cho nàng xem bệnh.


      Tâm thần lão thái thái vừa buông lỏng, trở về liền ngã bệnh.


      Trang Thư Tình biết chuyện cũng đề cập tới, toàn gia kia xu quan hệ gì tới nàng, lúc nàng càng càng muốn dính dáng đến, chỉ là nhịn được nghĩ, nếu lão thái thái có thể cũng như vậy duy trì nàng, ủng hộ nàng tốt.


      "Tiểu thư, nha hoàn Thanh Thanh của Liễu tam tiểu thư đến cầu kiến."


      "Thanh Thanh? Nàng đến lúc nào? Mau mời nàng vào."


      Y phục của Thanh Thanh đều ướt đẫm, có ô hay cũng khác gì nhau, vừa thấy Trang Thư Tình liền quỳ xuống, "Trang đại phu, ngài cứu tiểu thư nhà ta, van cầu ngài cứu tiểu thư ..."


      Trang Thư Tình lập tức tới, liên tục hỏi: "Sao lại thế? Tam tiểu thư tại thế nào?"


      xong liền cảm thấy mình làm chậm trễ, lập tức đỡ người lên, kéo Thanh Thanh ra ngoài ,"Chuẩn bị xe ngựa".


      Bạch Chiêm tay giữ chặt lấy người, để nàng giày mưa vào, lại mặc thêm áo cho Thư Tình, " thôi."


      Mấy người tới cửa, đồ che mưa và xe ngựa được chuẩn bị sẵn đó.


      Thanh Thanh dám ngồi vào bên trong, đành cùng nha hoàn ngồi ở gian ngoài, tiếp nhận khăn lông nha hoàn đưa đến, lời cảm tạ.


      " mau, tình huống của Tam tiểu thư như thế nào?"


      Thanh Thanh bắt đầu lau nước mắt, "Ngày đó tiểu thư để nô tỳ tới gặp ngài, tứ tiểu thư rất nhiều lời khó nghe, tứ phòng có vị công tử bốn tuổi, biết bị ai xiu khiến, lúc theo nương đến xem tiểu thư, liền trộm thuốc ngài để lại cho Tam tiểu thư, Lưu đại phu tuy rằng tận lực đến điều trị cho tiểu thư, nhưng miệng vết thương của tiểu thư vẫn vô cùng đau đón, hôm kia liền có chút sưng đỏ, tuy rằng vẫn ngừng uống thuốc nhưng hôm qua lại phát sưng lợi hại hơn, hơn nữa tiểu thư bắt đầu sốt cao, cho tới hôm nay vẫn ngừng lại, hôm này, người bắt đầu năng mơ hồ."


      ra là nguyên nhân này! Trang Thư Tình nhìn nha hoàn khóc đến kịp thở, đành mở miệng , "Thuốc bị trộm là cao trong hộp kia sao?"


      "Vâng."


      Vậy trách được, Thanh Dương Tử dăng nghiên cứu thuốc giảm nhiệt và kháng cảm nhiểm, tuy hiệu quả còn kém chút nhưng hộp thuốc này vô cùng chuyên tâm điều chế ra, tuy thành phần cảm nhiễm còn kém nhưng hiệu quả vẫn rất tốt.


      "Lão gia tử biết?"


      "Vài năm nay, hàng năm lão thái gia đều đến Thượng Trí tự ở mấy ngày, có trong phủ, nhị phu nhân thường ngày thương nhất tiểu công tử ở Tứ phòng, Tam tiễu thư sợ Nhị phu nhân biết thương tâm nên cũng cho phép nô tỳ ra, nô tỳ nghĩ muốn đến xin thuốc cũng bị chặn lại cho phép ra cửa, hôm nay vì Lưu đại phu thể chữa trị mới khiến cho mấy người kia dọa sợ, nô tỳ vô cùng sợ hãi, đều cho nhị phu nhân biết, nhị phu nhân hiểu tình liền náo lớn, nô tỳ mới được phái ra phủ, Trang đại phu, tiểu thư nhà ta có phải ... Có phải ..."


      " , có ta ở đây, Tri Quỳnh tỷ tỷ có chuyện gì." Trang Thư Tình trần an vị nha hoàn trung tâm này, vì mấy ngày qua lo lắng mà gầy vòng, tượng sưng đỏ cảm nhiễm cũng rất bình thường sau khi mổ, nhưng mà dụng cụ ở đây được đầy đủ, nàng cũng có biện pháp


      Kỳ thực quan trọng nhất vẫn là truyền nước muối, sau khi danh tiếng phù thủy này được lan truyền nàng cũng vì tị hiềm mà hạn chế đến Liễu phủ, nếu tại mau chóng truyền nước muốn, chừng...


      Bạch Chiêm vỗ vỗ lưng nàng, tiếng động an ủi.


      Nhị lão gia tự mình mang ô đứng chờ ngoài cửa, xa xa nhìn thấy xe ngựa đần đến liền thở phào hơi lớn, lúc này cũng đành phải làm vậy, phù thủy sao, phù thủy có thể cứu nữ nhi của , so với mấy đám người tùy tằng nàng, càng tình nguyện kết giao với phù thủy.


      "Trang đại phu."


      Trang Thư Tình liếc cái, gật đầu liền vội vàng vào


      đường đến phòng của Liễu tam, ít người thấy nàng đều nghị luận than thở ảo não, nàng chỉ coi như nhìn thấy.


      Nhưng mà lúc này, vị Liễu tứ tiểu thư vẻ mặt vô cùng đừng hoàng đứng chặn ngay trước mặt nàng, khiến nàng cảm thấy là vô cùng phiền toái, cũng cảm thán thế giớ này đúng là có nhiều người giỏi việc phá hoại, Liễu tam bệnh mười mấy năm còn phải chịu sống chung với người như vậy đúng là kì tích.


      "Nhị thúc, nàng là phù thủy, là phù thủy hại người, ngài muốn hại tam tỷ tỷ sao ?!"
      Hale205, hargane187, Layla0648 others thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      tới quậy nữa rồi
      soonsun89 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :