1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Tuyệt sắc thái giám: Yêu hậu dụ lãnh hoàng - Sở Thanh [73]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đông Tị

      Đông Tị New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      3
      Truyện hay quá, đọc lèo mê man luôn, ước gì full truyện để đọc cho , tks bạn nhìu lắm luôn :038:
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 72 Nửa đêm, như thiên thần cứu nàng

      "Nhiếp Phong!"

      Sở Vân Hách hét to tiếng, kiếm trong tay chỉa thẳng phía trước , " Chuyện của Bổn vương, khi nào đến phiên ngươi chen miệng vào? Bổn vương hỏi lại ngươi lần nữa, Tiểu Sơ Tử ở nơi nào?"

      "Chủ tử, ngài giết nô tài !" Nhiếp Phong bình tĩnh xong, hai mắt nhắm lại.

      "Được! Được! Được!" Liên tục ra ba chữ “Được”, cổ tay Sở Vân Hách bất ngờ xoay nhanh, trường kiếm lộn ngược trở lại gác ngay cổ chính mình, mi mắt giương lên cười lạnh : "Bổn vương trị thuộc hạ nghiêm, người chết đầu tiên phải là bổn vương, có đúng hay ?"

      "Chủ tử, được!”

      Sở Vân Hách đột nhiên có hành động này, lập tức làm cho các thị vệ ở đây kinh ngạc, bao gồm cả Nghiêm Du, Tiểu Xuyên Tử, tất cả nhao nhao quỳ rạp xuống đất, vội vàng kêu lên: "Nô tài đáng chết! Chủ tử bớt giận!”

      Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền như bị sét đánh, ngây ngốc giật mình nhìn Sở Vân Hách, nhìn thấy ánh sáng lạnh tanh lấp lánh của lợi kiếm kề sát cổ Sở Vân Hách, trong đầu kêu ‘ong ong’. Chủ tử của bọn họ tính đến cách này, biết rằng cho dù dùng khổ hình với bọn họ, làm cho bọn họ muốn sống được chết xong bọn họ cũng chẳng sợ, bọn họ vẫn khuất phục cầu xin tha thứ, thế nhưng, nếu lấy tính mệnh của mình để uy hiếp bọn họ, bọn họ cách nào giữ vững được!

      Cuối cùng, sau nửa phút nhìn nhau, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cúi đầu, "Xin chủ tử bớt giận! Nô tài đem Tiểu Sơ Tử về!"

      “Mau đưa bổn vương !”

      Sở Vân Hách lạnh lùng xong, mang kiếm trả về lại trong tay thị vệ, sau đó sải bước ra ngoài. Trong bóng đêm, hơn mười kỵ mã phóng nhanh đường, nơi vó ngựa qua, từng trận cát bụi tung mù mịt.

      Trong người Sở Vân Hách còn bị thương, lúc này thể dùng khinh công mà , cho nên dùng ngựa cưỡi chạy về phía ngoại thành Lạc Già Sơn, dọc theo đường , trong lòng ngừng cầu nguyện, hy vọng Tiểu Sơ Tử còn sống, chờ đến cứu.

      Gió đêm ngừng thổi đập vào mặt, Đoàn Cẩm Sơ buồn ngủ, đột nhiên bị hơi khí lạnh làm bừng tỉnh, trợn mắt nhìn chung quanh, nhìn bầu trời vừa lộ ra chút ánh sáng nhạt, miệng há to, cười vui sướng ,"Trời sắp sáng rồi, ta vẫn còn sống, tốt! tốt!"

      hồi tiếng vó ngựa lung tung từ xa truyền tới, lúc đầu Đoàn Cẩm Sơ cũng chú ý, nhưng tiếng vang kia càng lúc càng lớn, tựa hồ như ngay sát bên tai, phát này khiến tinh thần Đoàn Cẩm Sơ liền tỉnh táo, lắng nghe thanh kia, mắt vội vàng đảo ra xung quanh, đồng thời kêu to lên, "Cứu mạng! Cứu mạng!"

      Cả người Sở Vân Hách lập tức chấn động, thanh này tuy rằng khàn khàn, nhưng cũng đủ để cho có thể nhận ra là thanh của Tiểu Sơ Tử, còn sống!

      Mừng như điên, Sở Vân Hách khẽ đạp vào bụng ngựa, lấy tốc độ nhanh hơn chạy về phía đồi, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền ở phía trước dẫn đường, nhìn thấy Sở Vân Hách vung roi quất ngựa phóng cực nhanh về phía trước, liền khẩn cấp đuổi theo, "Chủ tử, xin ngài chậm chút, cẩn thận kẻo động đến vết thương !"

      "Câm miệng!" Sở Vân Hách cũng quay đầu lại quát.

      " Hu —— "

      " Hu —— "

      Tiếng vó ngựa gần hơn, giữa ánh sáng mông lung mờ nhạt, đoàn người nhanh lẹ xoay mình xuống ngựa, vây quanh ở miệng hố!

      "Bát đại gia "

      Đoàn Cẩm Sơ [​IMG]

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 73: Trêu đùa người, rơi vào hố đất
      Editor: Hiền Trúc

      "Ừ, cần ta cầu xin tha, Mẹ kiếp ngươi Nhiếp Huyền! Ngươi là đầu người óc heo mà!"

      Đoàn Cẩm Sơ nhất thời kìm được liền nổi giận, lấy tay đẩy hai thị vệ đứng ở bên cạnh ra ngoài, nhưng do hai chân bị chôn dưới đất thời gian dài nên trở nên cứng ngắc, lảo đảo ngã quỵ xuống, Sở Vân Hách vội vàng ôm nàng lại ổn định thân thể, thấp giọng khiển trách: "Ngươi làm gì?”

      " có việc gì, ta chỉ muốn nhìn kỹ hai cái tên khốn kiếp có nhiều bản lĩnh này!" Đoàn Cẩm Sơ ngước mắt, do cơ thể còn hư nhược nên nàng vừa thở hổn hển,vừa suy nghĩ đối sách, trong đôi mắt to long lanh như nước trong suốt đột nhiên lên tia giảo hoạt, hướng tới Sở Vân Hách khẽ cười : "Bát đại gia, bọn họ suýt nữa hại chết ta, nếu cứ để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy, khỏi quá tiện nghi cho bọn họ, bằng, ngươi tặng bọn họ cho ta được ?”

      "Cái gì" Sở Vân Hách ngẩn người, lập tức nhíu mi lại: "Ngươi muốn làm gì, trong phủ của bản vương tự có quy củ, ngươi cần phải quan tâm!"

      "Ai chà, Bát đại gia, ta chỉ là xin ngươi cho ta hai tên nô tài bất trung mà thôi, ngươi cần phải mọn như vậy chứ!" Đoàn Cẩm Sơ chán nản, đem hai tay Sở Vân Hách nắm bả vai nàng hất ra ngoài, trong ánh mắt lấp lánh ngân ngấn nước.

      Mặt Sở Vân Hách chảy xuống vài vạch đen, chết tiệt, khó chịu nhất là gặp nàng khóc, nàng thỉnh thoảng cố tình cho chiêu như vậy, nghĩ đến nàng trong vòng ngày suýt rơi vào chỗ chết ba lần, cũng thực là đáng thương thôi, liền vung tay áo gấm ra lệnh: "Tốt lắm, bổn vương đáp ứng ngươi là được! Bọn họ tùy ngươi xử trí!"

      "Ha ha, cám ơn nha!" Đoàn Cẩm Sơ lập tức nín khóc cười , sau đó chầm chậm đến trước hố ngồi xuống, nhìn bộ dáng hai người bị đất vùi đến lưng, cười hì hì : "Hai vị Nhiếp huynh, phong thuỷ lại luân chuyển rồi sao ta! Ta họ Đoàn, kêu tiếng Đoàn đại ca, ca tạm tha các ngươi!”

      "Ta…." chữ "Phi" lên đến cổ họng Nhiếp Huyền định thêm, lại bị Sở Vân Hách mắt lạnh nhìn nên sợ hãi dám phun ra, cam lòng mặt tái , nghiến răng nghiến lợi.

      "Cha! là có cá tính nha! Chậc chậc, ca thích những nam nhân có cá tính như vậy! Hai người các ngươi nhớ kỹ đây, về sau các ngươi chính là người của Tiểu Sơ Tử ta!" Đoàn Cẩm Sơ vui vẻ, há mồm cười to, chọc cho Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền khốn đốn mặt chuyển sắc thành màu đỏ tím, nắm tay xiết chặt lại, giận dữ hét lên: "Ai là người của ngươi…”

      "A, xấu hổ rồi sao! " Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe xong càng cười vui vẻ, khoát tay ra hiệu cho các thị vệ lấp đất: " Dừng lại ngay, trước tiên ta phải định số việc để các ngươi theo đó làm !"

      Bọn thị vệ theo lời thối lui đến bên, vễnh tai nghe từ miệng Đoạn Cẩm Sơ bật ra các ngôn từ thú vị.

      " tại, ca định cho các ngươi số quy củ sau đây, các ngươi đều phải nhớ kĩ cho ca: Thứ nhất, phải nghiêm khắc tuân thủ tam tòng tứ thủ tiết, tam tòng này chính là, ở trong phủ chăm sóc Tiểu Hổ, ra cửa theo lệnh Vương gia, buổi tối theo Đoàn ca ta! Còn lại tứ thủ là, ca ăn uống hay thay trang phục đều phải đợi; ca muốn tiêu tiền phải bỏ ra; ca tức giận phải nhịn; ca nổi nóng phải dỗ! Thứ [​IMG]
      Đông Tị thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 74: Nam nhân, đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới

      Editor: beconnghichngom

      "Tốt lắm."

      Sở Vân Hách khẽ cười, cầm áo bào lau chùi bụi bẩn trong tay rồi ném vào đống đất.

      "Ừ." Đoàn Cẩm Sơ vỗ vỗ mặt, dùng sức thở mạnh ra hơi, đầu hơi uốn éo chút quay lại nhìn Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền ở bên trong hố đất , tay nắm chặt thành quả đấm, tức giận điên cuồng hét lên : "A a a! Đáng chết, lại hại ta thêm lần nữa, ta muốn đem các ngươi thiến làm thái giám!"

      Lời này vừa thốt ra, các thị vệ đều khiếp sợ đến mức mặt trắng bệch, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cùng lúc liếc nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, dứt khoát :

      "Tốt nhất là ngươi trực tiếp giết chết bọn ta luôn , chúng ta có chết cũng làm thái giám!"

      "Chậc chậc! Dù có chết cũng làm thái giám, là có khí thế nha! Xem ra, tính phúc nửa thân dưới của nam nhân rất quan trọng!”

      Đoàn Cẩm Sơ chê cười , hai tay khoanh trước ngực, bày ra vẻ mặt côn đồ , hai con mắt nhìn thẳng vào chỗ kín của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền, nhưng đất đầy đến ngang hông bọn họ rồi nên thấy lắm, vì vậy, nàng sờ lên cằm có râu của mình, thoáng làm ra vẻ suy tính, sau đó :

      "Các ngươi là do ta xử trí, như vậy, tại ta cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, làm thái giám, sống dở chết dở, nửa sống chết; thứ hai, xách theo đầu cố gắng mà sống sót, cần lo chuyện của ta và chủ tử các ngươi nữa, tận lực bảo vệ cho tốt, nguyện trung thành cả đời với !"

      Nghe vậy, Sở Vân Hách nhướng nhướng mày, khóe môi thoáng hé ra nụ cười thản nhiên, lời nào .

      Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền trầm mặc , Đoàn Cẩm Sơ cũng hối thúc, ngẩng đầu nhìn lên, chùm tia nắng ban mai từ phía chân trời từ từ lộ dần ra, sắc trời hừng sáng.

      Giằng co nửa đêm, là mệt mỏi chịu nổi, Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu nhìn lại chính mình, người áo ngắn vải thô bẩn bộ dạng giống như tên ăn mày, chật vật nên lời, vuốt vuốt mái tóc, cát đất rơi vãi xuống, mặc dù soi gương, nhưng nàng đoán chừng mặt mình cũng khá hơn chút nào, mắt len lén nhìn Sở Vân Hách, đứng đó, bộ cẩm bào màu xanh lam, tuấn dật phi phàm, khí chất cao quý, ngọc thụ lâm phong, nhìn giống như người của trời, làm người ta dám khinh nhờn!

      Ít nhất, là nàng dám khinh nhờn, tại nếu so sánh nàng với , là Phượng Hoàng trời, còn nàng lại là chim sẻ dưới đất, ôi! Căn bản phải người cùng đẳng cấp nha!

      Đoàn Cẩm Sơ lơ đãng thở dài tiếng, lại làm cho Sở Vân Hách khẽ chau mày lại, "Thế nào, có lạnh ?" xong, liền đưa tay cởi áo choàng vai xuống đưa tới nàng, "Khoác thêm cái này."

      "A, , cần, ta lạnh, người ta bây giờ rất bẩn, làm dơ áo choàng của ngươi, ngươi khoác là được rồi."

      Đoàn Cẩm Sơ toét miệng, cười có chút mất tự nhiên, khoát tay cự tuyệt.

      " bậy!" Gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách hơi trầm xuống , tay trái tiện cử động, còn lại tay phải lập tức phủ thêm áo cho nàng, lui ra bước, : "Tự mình buộc lại ."

      "Tay trái của ngươi. . . . . . Thế nào?" Đoàn Cẩm Sơ vừa nhìn phía cánh tay trái của Sở Vân Hách, cũng cự tuyệt nữa
      [​IMG]

      Chương 75: Tắm rửa, cái yếm màu tím nhạt

      Edit :beconnghichngom

      "Ồ? Là Nhị ca à?" Sở Vân Hách nhướng mày, khẽ ra nụ cười lạnh, "Vậy điều tra , nếu như xác định, nên ép vội, nhưng cũng được buông lỏng, ba ngày hai bữa cứ thúc giục là được rồi."

      "Dạ, nô tài hiểu !" Nghiêm Du chắp tay .

      Nhiếp Phong tiếp: "Hồi chủ nhân, sau khi mười xe binh khí kia bị cướp, trong thời gian này phân đà Phần Dương của Thiên hội vô cùng yên tĩnh, dường như cũng thầm nghe ngóng tình hình. Chỉ có tin tức xác thực là, bọn họ thông qua Lục Lâm ở Tây Bắc để che chắn, lại mua binh khí . Ở trước mắt số lượng bao nhiêu vẫn chưa tra được!"

      “Ồ? Lá gan chúng càng lúc càng lớn rồi đó! Lén mua binh khí chính là bước đầu tiên để phản quốc, Bổn vương chèn ép lần, lại vẫn chưa từ bỏ ý định! Tốt! Bổn vương chơi đùa với Thiên hội chút!" Sở Vân Hách cười lạnh, ngón trỏ gõ mặt bàn, chậm rãi .

      "Xin chỉ thị chủ nhân, kế tiếp nên làm như thế nào?" Nhiếp Huyền hỏi.

      "Thông báo An Dịch và An Vũ, theo dõi chặt chẽ hướng của Phần Dương, khi có tin tức gì lập tức cấp báo!"

      "Dạ, nô tài tuân mệnh!"

      ... ...

      Trở về phòng, Tiểu Xuyên Tử kêu hai gia đinh, ba người tay chân lanh lẹ nâng bồn tắm đến, nước nóng, khăn lông, lại chuẩn bị tốt trang phục thái giám, sau đó cười : "Tiểu Sơ Tử, ngươi nhìn xem còn thiếu cái gì, ta giúp ngươi mang đến."

      "Ừ . . . Có...có áo lót mới hay , ta rất muốn thay ra. Đáng tiếc trang phục trong cung của ta có mang theo bên người." Đoàn Cẩm Sơ cau mày, .

      "Cái...này. . . Ta xem chút." Tiểu Xuyên Tử và gia đinh ra cửa, tới phía đông Dự Viên.

      Đoàn Cẩm Sơ thở dài ngồi ở ghế, kỳ nàng muốn thay nhất chính là cái yếm ngực, kể từ khi nàng xuyên qua vẫn dùng cho tới bây giờ mà chưa có thay qua, bởi vì nàng tìm được cái yếm của chủ nhân cũ lưu lại để tắm rửa. Khoảng hai mươi ngày có đổi áo lót, ai có thể chịu được a! Hơn nữa, mang vải bố quấn quanh ngực, hại nàng chưa được thoải mái tắm lần nào, khó chịu!

      lúc sau Tiểu Xuyên Tử quay lại, trong tay thực cầm bộ áo lót trắng tinh, thấy Đoàn Cẩm Sơ vẫn nằm sấp trước bàn đánh giấc khỏi lấy làm kinh hãi, "Ngươi phải muốn tắm rửa sao? Như thế nào còn chưa tắm?"

      nhảm, nếu mà nàng gột sạch, phải bị trở về liền thấy được sao?

      Đoàn Cẩm Sơ như bừng tỉnh, bĩu môi : "Ta chờ ngươi cầm áo lót tới! Ta thích tắm rửa mà lúc sau lại bị người khác quấy rầy."

      "Được, ngươi là lạ, ta với ngươi đều là thái giám, có cái gì sợ bị người thấy, cởi quần ra phải là đều như nhau sao? Chủ nhân còn căn dặn ta phải giúp ngươi tắm rửa đấy!" Tiểu Xuyên Tử cau mày .

      " cần có được hay !" Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe, vội vàng đứng lên thoái thác đùn đẩy Tiểu Xuyên Tử, "Ta có thể tự mình tắm rửa , cần người khác hỗ trợ, ngươi ở xa chút, cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta."

      "Được được được, mình ngươi tắm , áo lót mới này là chủ nhân kêu Tiểu Cá Tử ở phòng ăn chuẩn bị, ngươi mặc vào có thể hơi lớn, nên chấp nhận chút ."

      Tiểu Xuyên Tử vừa ra cửa vừa , lời vừa mới dứt, người liền đẩy cửa ra ngoài. Đoàn Cẩm Sơ "Rầm" tiếng đóng cửa lại, cài lại then cửa, cả cửa sổ cũng được đóng lại, kéo rèm cửa sổ xuống, sau khi cẩn thận kiểm tra, mới yên tâm cởi quần áo tắm rửa.

      Bởi vì trong lòng yên tâm, động tác tắm rửa của Đoàn Cẩm Sơ vô cùng nhanh chóng, chỉ lo có người đột nhiên
      [​IMG]

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 76 : Ai có thể vì nàng, chống đỡ cả bầu trời

      Edit : Mỉu

      Thời tiết hôm nay gió thổi phe phẩy, trời xanh mây, màn trời màu lam nhạt, giống như bức màn nhung tơ tinh khiết, được khảm viền vàng rực rỡ.

      Tỉnh lại sau giấc ngủ say, là nửa buổi chiều .

      Đoàn Cẩm Sơ lười biếng ưỡn lưng, thỏa mãn xuống giường, nhìn ngoài mặt trời ngoài cửa sổ đỏ như lửa, thoải mái nhắm chặt đôi mắt, lại mở ra, sau đó sờ sờ cái bụng, lại đói rồi.

      Mở cửa ra ngoài, tìm vòng trong viện vẫn hề phát bóng dáng Tiểu Xuyên Tử, Đoàn Cẩm Sơ liền tới phòng ăn. Thời gian ăn bữa trưa sớm qua rồi, biết nhà bếp có còn thừa lại thức ăn để cho nàng phen no bụng hay đây?

      đường tìm hỏi thị vệ canh gác, đến khi tới được phòng ăn, nhìn thấy bên trong chỉ có ma ma và hạ nhân làm việc vặt. Đoàn Cẩm Sơ đứng ở cửa lễ phép cười hỏi "Xin hỏi, còn thức ăn ạ?"

      Hai người bên trong nghe tiếng quay đầu, đánh giá Đoàn Cẩm Sơ từ đầu tới chân vài lần, mới có vẻ mặt hiểu mà hỏi:

      "Ngươi là Tiểu Sơ Tử?"

      "Vâng, đúng vậy." Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, gật đầu, có vẻ như bây giờ nàng rất có tiếng tăm nha, chỗ cũng có người nhận ra nàng.

      "Đây là phần ăn giữ lại cho ngươi ." Ma ma kia xong, sau đó mở cái tô bưng ra chén thịt viên và chén thịt xào, bà lại cầm hai cái bánh bao đặt lên khay đựng thức ăn, "Những món này là đưa cho ngươi, d i e n d a n l e q u y d o n nếu như ngươi muốn mang về phòng mình ăn, ta giúp ngươi xếp vào trong hộp đựng thức ăn . Nếu như ngươi ăn ở chỗ này, ở đằng kia có cái bàn."

      "Tại sao . . . . Tại sao lại đặc biệt giữ lại cho ta? Tại sao cơm lại ngon như vậy?" Đoàn Cẩm Sơ nhất thời ngây người , khó có thể tin nhìn khay đựng thức ăn kia.

      Ai ngờ ma ma kia liếc nàng cái, nàng ràng thấy được trong mắt bà ta có chút vui, rồi bà lại nghiêng mặt , bình tĩnh : "Tiểu Xuyên Tử , đây la vương gia đặc biệt hạ lệnh, ngươi mau ăn ."

      "A..." Đoàn Cẩm Sơ khẽ lên tiếng, yên lặng bưng khay đựng thức ăn tới trước bàn ngồi xuống, rồi nhấm nháp từng miếng từng miếng , trong lòng là cảm xúc ra lời. Chuyện như vậy, đều hạ lệnh xuống., nàng ở trong vương phủ của , có làm việc gì của nô tài , lại được hưởng thụ đãi ngộ cao như thế , phải chăng là. . . Thích nàng?

      Hạ nhân làm việc vặt bỏ thêm củi vào trong bếp lò, cùng ma ma liếc mắt nhìn cái, hai người hừ tiếng thể nghe thấy , trong ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng chê bai. kẻ nam sủng dựa vào bán rẻ tướng mạo lại có thể mê hoặc chủ nhân thành như vậy, cái này quả là trường hợp đặc biệt!

      "Ma ma, ta ăn no rồi, phiền toái các ngươi." Đoàn Cẩm Sơ đứng dậy, tới trước mặt hai người, lộ ra nụ cười thân thiết.

      "Ừ."

      Ma ma kia để ý tới lên tiếng, cũng quay đầu lại.

      Nhất thời trong lòng Đoàn Cẩm Sơ giống như có cái gì nghẹn lại, nàng đứng hồi, rồi yên lặng ra khỏi phòng ăn. Sau lưng, mơ hồ có thanh lặng lẽ truyền đến.

      "Phì... hừ! biết xấu hổ! Vương gia là nam nhân, lại bị mê hoặc tâm trí, cùng nhau ngồi kiệu cùng nhau cưỡi ngựa. Đây là điều mà ngay cả bảy vị tiểu chủ trong Ỷ Lan Các cũng được như vậy. Nếu như bị d/ie;nd’an;l-e=q,u/yd\o,n Từ đại tiểu thư phủ Thừa tướng biết, sao có thể đón nhận việc Vương gia thích thái giám. . ."

      thanh càng thoảng càng xa, bởi vì Đoàn Cẩm Sơ bước càng lúc càng nhanh. Bên ngoài, mặt trời chiếu rọi, nàng lại rơi lệ đầy mặt, trong lòng lạnh như băng. . .

      Thân phận này nàng thể lựa chọn, nàng cũng muốn khôi phục lại thân phận nữ nhân. Chỉ là, người của Thiên hội nhìn chăm chú nàng, nàng còn đường có thể . . . Từ đại tiểu thư phủ Thừa tướng . . . Là ai? Có quan hệ gì với ?

      Đột nhiên, nàng rất muốn thoát khỏi , bỏ rất xa . . .

      "Đứng lại!"

      "Ta muốn ra ngoài!" Đoàn Cẩm Sơ đứng ở cửa chính Bát Vương Phủ , lạnh lùng .

      Thủ vệ mặt đổi sắc ngăn nàng lại, "Vương gia có lệnh, cho phép ngươi tùy ý ra ngoài vương phủ, mời ngươi trở về!"

      "Tại sao? Vương gia ràng hôm nay cho ta hồi cung!" Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, chất vấn.

      “Tiểu Sơ Tử, mệnh lệnh là do Vương gia sáng nay phái người đến căn dặn. Chúng ta là chỗ chức trách , xin ngươi nên gây khó khăn cho chúng ta!" Thủ vệ .

      Chán nản trở về, đứng trước đám hoa oải hương lớn , ngửi mùi hoa nhè , trong lòng lại cực kì đè nén.

      Nàng biết, con đường phía trước nên như thế nào? Ai là người đáng cho nàng tín nhiệm, có thể làm cho nàng hết nỗi khổ tâm? Ai lại có khả năng cho nàng tương lai, vì nàng chống đỡ cả bầu trời?

      Sở Vân Hách, có thể chứ? , mặc dù thích nàng, cho dù sau khi biết nàng là nữ nhân vẫn thích nàng. Nhưng giữa bọn họ , có quá nhiều trở ngại, linh hồn của nàng vô phương nhập vào khối thân thể này. Nàng liền chịu mọi thứ liên quan đến khối thân thể này, bao gồm, việc nàng cùng có thân phận đối lập!

      Đứng biết bao lâu, đột nhiên cảm giác có ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng, Đoàn Cẩm Sơ nghi hoặc quay đầu lại, cách nàng hai trượng biết từ lúc nào có người nam nhân trẻ tuổi đứng , hai tay buông thõng, mặc bộ y phục màu đỏ, diện mạo tuấn tú, da màu đồng cổ , làm cho người ta cảm thấy d/ie;nd’an;l-e=q,u/yd\o,n rất là nhàng khoan khoái sạch . Chỉ là mặt lộ ra vẻ kì dị, đôi đồng tử đen như mực kia liếc mắt nhìn nàng chăm chú , làm cho nàng có cảm giác rất thoải mái, khỏi trợn mắt mà hỏi: "Nhìn cái gì vậy? Ngươi là ai? Lén đứng ở sau lưng ta, vừa nhìn nhận ra phải là người tốt!"

      "Hả?" Vô duyên vô cớ bị mắng trận, khuôn mặt tuấn tú của Gia Cát Toàn Cơ lập tức chuyển thành màu đỏ , khóe miệng ngừng giật giật "Ngươi cái gì? Dám bổn công tử ta phải người tốt?"

      "Hừ! để ý tới ngươi!" Đoàn Cẩm Sơ liếc cái, nhấc chân tới Dự Viên. Nàng muốn tìm Sở Vân Hách chuyện, để cho nàng hồi cung, nàng thể có liên quan gì
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :